Nơi Ấy, Có Nắng
|
|
Chương 15: Lời tỏ tình 8 giờ, sáng thứ 7. Hôm nay Nhi sẽ ngủ nướng để đắp lại những ngày còng lưng ra cày cuốc như con trâu kia. Nhưng đâu có dễ ăn của ngoại được! Hôm nay Tú sẽ "trả thù" Nhi bù cho cái hôm bị vác đầu lên phường. - À lô... - Giọng Nhi uể oải. - Dậy đi! Tú đang ở trước nhà nè. - Hôm nay em không có đi làm mà... - Cô mè nheo. - Thì ai bắt đi làm đâu. Ra mở cửa trước đi đã rồi nói. - Ờ... Nhi vừa ló cái mặt ra thì Tú đã cười phá lên. Cô công chúa xinh đẹp thường ngày của Tú đâu mất rồi? Tóc tai thì bù xù, mặt mũi thì lấm lem, mắt thì dính ghèn tới nổi muốn mở không ra, quần áo thì xộc xệch, tay còn đưa lên gãi gãi cái đầu. Nhưng nhìn cô trong trạng thái kỳ hoặc này, Tú chỉ muốn bay lại ôm chầm lấy cô thôi. Cô là một con gấu mới ngủ đông dậy đáng yêu nhất mà Tú từng thấy. - Vào nhà ngồi chơi tí đi. Em đi rửa mặt cái. – Nhi vừa nói vừa ngáp rồi quay ngoắt vào trong. Còn Tú thì ì ạch dắt xe vào nhà. Đây là lần đầu tiên Tú được bước vào và tận mắt chứng kiến nơi "ẩn náu" của Nhi. Khá là ngăn nấp, Tú nghĩ. Nhi có vẻ là một người có quy củ. Nhưng mãi đến sau này Tú mới tá hoả khi biết thật ra hoàn toàn không có cái sự quy củ nào ở đây cả. Chỉ qua là hôm qua cô khó ngủ nên mới xách càng đi dọn dẹp lại thôi. Chứ bình thường nó cũng không khác cái chuồng heo hay cái ổ chuột gì mấy. - Kiếm em có việc gì không? – Nhi bước ra, dù đã rửa mặt nhưng cô vẫn không có thêm tí gì gọi là khởi sắc cả. Cô cần được ngủ! - Tất nhiên là có rồi! - Thế việc gì? – Cô ngán ngẩm. - Chẳng phải lúc trước em nói Tú dẫn em đi chơi là lợi dụng em sao? - Ừ! Chứ còn sao nữa? – Nhắc tới là cô lại xị mặt xuống. Chuyện có vui vẻ gì đâu mà nhắc hoài! - Vậy thì hôm nay Tú sẽ cho em một buổi đi chơi đúng nghĩa. - Hả? – Nhi vừa nghe Tú nói cái gì mà lùng bùng lỗ tai quá vậy? - Đi thay đồ nhanh nào. Mau mau lên! - Nhưng em buồn ngủ... - Nghe thú vị đó, nhưng giấc ngủ vẫn là quan trọng nhất. - Thôi thôi ngoan nào! Đi đi mà! Tú hứa là sẽ hấp dẫn lắm đó. – Tú lay lay vai cô. - Không đi đâu... - Đi đi mà! Tú sẽ dắt em đi ăn sáng no nê luôn! - ... - Đi đi mà! Tú không có dụ em đâu. Tú nói thiệt đó! - ... - Đi đi mà! Tú chưa bao giờ thành khẩn với ai vậy luôn đó! - ... - Đi đi! Nha! Nha! Nha! Đi nha! – Tú vừa nói vừa trưng bộ mặt thiết tha ra. Và hiển nhiên sau những lời năn nỉ ỉ oi đó thì Nhi đã bị siêu lòng. Tú rất ít khi ngọt, mà một khi đã ngọt thì chỉ có thể chết ruồi. Mà cũng không hẳn đâu. Một phần cũng tại vì "con ruồi" này dù Tú không cần làm gì nó cũng tự chết mà thôi. Bản chất rồi! Bản thân Tú chính là mật ngọt của nó rồi kia mà! Và thế là Nhi cấp tốc đi thay đồ. Cô khoác lên mình một chiếc váy yếm màu xanh da trời có chấm bi trắng, bên trong là sơmi trắng mỏng có hoạ tiết đồng màu. Lý do cô chọn nó là để hợp với chiếc sơmi cũng màu xanh da trời mà Tú đang mặc. Hôm nay trông Tú thật hiền. Mọi thứ Tú mặc đều làm tôn lên nước da trắng hồng của Tú. Cả những chiếc khuyên hầm hố màu tối cũng đã được thay bằng khuyên bạc trắng sáng. Không mang vẻ khó gần, đáng sợ như mọi ngày, hôm nay Tú quả là một thiên thần giáng thế. Trong bầu trời xanh, có hai người áo xanh, đèo nhau bằng chiếc cub xanh, đi trên con đường rợp cây xanh. Màu xanh như bao trùm lấy không gian ngày hôm nay. Đó là một màu xanh hy vọng. Nó trong trẻo và tinh khiết giống như niềm tin trong Tú bây giờ. Tú đã quyết định, hôm nay Tú sẽ đứng trước mặt Nhi và nói ra hết những điều thầm kín trong lòng mình bao lâu nay. Cố lên Tú! . . . - Tú ơi? - Ơi? - Mình đi ăn hủ tiếu đi! Chổ mà Tú hay ăn ý! - Ok! Nói rồi Tú quay đầu xe lại, chạy một mạch thẳng tới quán hủ tiếu quen thuộc. Đó là một căn tiệm nằm trong khu vực quận 3, cũng không xa nhà Nhi cho lắm. - Hello Tám! – Tú hớn hở. - Ủa? Tú! Lâu quá sao không ghé hả con? – Dì Tám hỏi. Dì chính là chủ của căn tiệm này. - Dạ dạo này con hơi bận xíu. - Toàn bắt con bé Thanh gọi giao về. Mặt mũi thì không thấy đâu. – Dì Tám giả bộ dỗi. - Thôi đừng buồn con mà. - Buồn mày cho Tám già thêm hả? Mà này là...? – Dì nghiêng đầu nhìn ra đằng sau Tú. Tú cũng quay lại sau lưng mình mà nhìn Nhi rồi nở một nụ cười hiền. Dạo này Tú khoái cười quá nhỉ? Chắc bắt Tú bỏ vào tù quá! Chứ cứ hành hạ người khác muốn chết lên chết xuống vậy coi sao cho được đây. - Giới thiệu với Tám, đây là Hạ Nhi. – Tú nắm tay Nhi kéo ra đằng trước rồi nói với một giọng trang trọng. Như đang giới thiệu người yêu á, tưởng tượng đi. - Cháu chào dì ạ! – Nhi cúi gập người xuống. - Chà chà! Lễ phép quá. Đã vậy còn xinh xắn nữa. Khéo chọn đó Tú. - Tám này! Chọc con hoài. – Tú hậm hực. - Đâu có chọc! Nói thiệt mà! - Tám! - Thôi thôi! Hai đứa lại bàn ngồi đi. – Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tú mà làm dì cười muốn ngất. Cả Nhi cũng không nhịn được. Thì ra cũng có những lúc trông Tú trẻ con đến vậy. Tú vẫn là một tô hủ tiếu khô, còn Nhi thì cũng "hùa" theo thêm một tô khô nữa. Cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ cho đến khi dì Tám tới làm kỳ đà cản mũi. Nhưng Tú không thể nào trách con kỳ đà này được. Cũng do lâu rồi không gặp Tú nên dì nhớ là phải. Dì Tám là bạn thân của mẹ Tú. Do không có gia đình con cái gì hết nên dì coi Tú như ruột thịt trong nhà vậy. Lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc cho mẹ con Tú. Có điều Tú cũng giống Nhi, tự lập và không phụ thuộc. Tú nay đây mai đó khiến người khác muốn giữ chân lại cũng không được. Còn chuyện quá khứ của Tú á? Thôi tính sau đi. Dù sao hôm nay cũng là một ngày quan trọng đối với Tú, không nên nhắc lại mấy chuyện nhằng lằng kia đâu. Tú và Nhi sau một hồi trò chuyện với dì Tám thì rời khỏi cửa tiệm, không quên hứa hẹn quay lại vào một ngày không xa. - Tú ơi, mình đi đâu thế? – Nhi hỏi. Cô hoàn toàn không được tiết lộ một cái gì về hành trình ngày hôm nay. - Siêu thị! - Siêu thị á? - Ừ, siêu thị. Nghe có vẻ hơi củ chuối đó. Nhưng Tú đã có ý định riêng của mình hết rồi. Hôm nay Tú sẽ đi mua một số thực phẩm tươi sống và đích thân xuống bếp trổ tài nấu cho Nhi một buổi ra trò. - Tú ơi? - ... - Tú ới? - ... - Tú! - Hả? - Tú suy nghĩ gì đấy? Đèn xanh rồi kìa! - Um... Chờ Tú một xíu. – Tú nói rồi gạc chống chân và bước xuống xe. - Ơ... Tú đi đâu đấy? Tú không trả lời. Cứ thế bỏ lại Nhi ngồi ngáo ngơ một mình rồi tiến thẳng vào một cửa hàng quà lưu niệm bên đường. . . . - Nè! – Tú bước ra, tay cầm một cái túi giấy cũng tương đối to và đưa nó lên trước mặt Nhi. - Gì đấy Tú? - Của em đó. - Tặng em á? – Nhi cầm lấy nó. - Ừ. Mở ra đi. Nhi hí cái túi ra một chút và nheo mắt lại nhìn. Bỗng cô cười khặc lên một tiếng và mở tung nó ra. Đó là một con vịt bằng bông màu vàng ươm, lông rất mềm mại. - Cảm ơn Tú! – Nhi ôm chặt lấy con vịt, vứt cả cái túi xuống đường. - Không biết bảo vệ môi trường gì hết trơn! – Tú cúi xuống lụm cái túi và bỏ vào thùng rác gần đó. - À... Em quên mất. Hihi. - Thích không? - Thích ạ! Cảm ơn Tú! – Tay cô vẫn nâng niu con vịt bông như một đứa con nít. À, đúng là con nít thật mà! - Vậy thì tốt rồi. Thôi mình đi tiếp nha. - Vâng ạ! Có mới nới cũ, nguyên suốt đường đi Nhi chỉ biết tới chú vịt mà quên mất Tú luôn. Phải chăng Tú đang tự hại chính mình sao? Tú có chút ganh tị với con vịt kia rồi đó nha! Nhưng không sao cả. Miễn sao thấy Nhi vui là Tú cũng vui theo rồi. - Tú ơi? – Cuối cùng bạn Tú của chúng ta cũng đã được chú ý tới rồi. - Sao đấy? - Cảm ơn Tú. Hihihi. - Ừ. Tú biết rồi. - Mà sao Tú lại hứng lên tặng em thế? - Có thứ để tối ôm ngủ không phải tốt hơn sao? Chẳng phải em thích ôm ấp lắm à? – Đâu có! Bậy à nha. Bạn Nhi chỉ thích ôm ấp mỗi bạn Tú mà thôi. - À thì... Em cảm ơn. Hihi. - Mà đừng có mê vịt quá rồi vặt lông nó ra nấu ăn đó nha. Có thèm thì nói Tú chở đi ăn cho. - Tú này! Cứ trêu em mãi thôi! Rồi hai người cũng đến siêu thị. Nhi vẫn cứ vác chú vịt bông theo mặc kệ mấy bà mấy cô mấy dì mấy chú mấy bác nhìn cô đăm đăm. Đã vậy lâu lâu cô còn làm nũng với Tú nữa chứ! Chả khác gì một đứa lên ba. Còn Tú thì như bà vú nuôi chính hiệu vậy. Sau khi thực hiện "cuộc khảo sát một người" để chắc chắn rằng Nhi ăn được hải sản, Tú chọn tôm làm món chủ đạo cho bữa trưa hôm nay. Tú mất hơi nhiều thời gian để tìm hiểu sở thích ăn uống của Nhi. Thừa thải quá Tú ơi! Gặp ngay người ăn tạp thì có mà tìm hiểu tới sáng mai à? - Tú ơi, mình đi đâu nữa thế? - Về nhà. - Ơ? Không phải mình đi chơi à? - Không tính ăn trưa hả? - Ối! Ăn trưa á? – Vừa nghe tới ăn là mặt lại hớn ha hớn hở nữa rồi. - Ừ. Tú nấu. - Ối! Tú biết nấu luôn á? Có ăn được không đấy? - Cũng không biết nữa. Mà không có chết đâu mà lo! Chết Tú đền cho. - Tú nói rồi đấy nhá! Có gì em hiện hồn về tìm Tú đấy. - Haha. Ừ ừ. Chấp em luôn. Nói rồi Tú chở cô về nhà mình. Tú muốn được tung hoành trong nhà bếp của chính mình chứ không phải rụt rè trong gian bếp của Nhi. Dù sao lần đầu thể hiện cũng phải thoải mái một tí. Tú bày biện hết đồ đạc lên bàn. Hôm nay Tú sẽ làm món tôm rim nước dừa. Hy vọng cô sẽ thích nó. - Để em giúp Tú nhá! – Nhi cầm chú vịt bông xàng xê vào bếp. - Trời trời! Tú tự làm được rồi. Em ra sofa ngồi đi. Dơ con vịt hết bây giờ. - Đừng gọi con vịt này con vịt nọ nữa! Người ta có tên mà! Đúng không con? – Nhi vuốt ve nó. - Rồi rồi! Mà tên gì? – Dạo này Tú không còn gân cổ lên mà cãi, mà hơn thua với cô nữa. Thay vào đó là một sự nhường nhịn hết mực. - Gà! - Hả? Cái gì? - Tên Gà ạ. - Con vịt tên Gà? - Vâng ạ. Hihi. Tú chào bé Gà đi. - Chào... chào bé Gà. – Tú không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cái thế giới này nó đảo lộn hết rồi! - Hihi! Nói xàm xí với cô thêm vài câu rồi Tú quay lại công việc chính của mình. Nhi thì ngồi trên sofa ôm con "Gà" coi tivi. Cô đang bật kênh có mấy anh trai Hàn Quốc của cô rồi cứ thế ngồi cười giòn giã. Tú liếc ngang, tỏ vẻ không hài lòng. Nguyên một "oppa" đang đứng chình ình trước mặt cô đây mà không thèm để ý là sao? Tú bực mình, quẳng cái điện thoại qua một bên, tập trung vào làm và không quan tâm đến Nhi đang làm gì, đang xem gì nữa. Tú tính vo gạo và bắc một nồi cơm vừa đủ hai người ăn. Nhưng nghĩ lại sức ăn tàn phá kinh khủng hoảng của Nhi, Tú bắc hẳn một nồi bốn người ăn. Dư vẫn đỡ hơn là thiếu. Mắc công không đủ cho cô ăn cái cô cạp luôn thịt Tú ăn thì toi. Lúc nãy Tú mua được một ít tôm càng xanh, bao bự bao tươi luôn. Tú xẻ ngay giữa lưng tôm để lấy chỉ đen rồi rửa tôm thật sạch, thật kỹ càng và để vào một cái rổ cho ráo nước. Trong lúc đó thì Tú tranh thủ lột vỏ hành tím và băm nhuyễn nó. Hành lá cũng là một thành phần không thể thiếu. Tú rửa sạch rồi bỏ rễ, đập giập và xắt ra thành những miếng nhỏ. Tôm đã ráo nước. Tú ướp tôm với hành cùng một chút hạt nêm và nước mắm. Trong lúc chờ thấm gia vị, Tú quay sang sơ chế bầu. Để chốt lại bữa trưa hôm nay, Tú sẽ nấu canh bầu với thịt bằm. Bầu non, gọt vỏ, rửa sạch và được Tú cắt thành những sợi to, dài. Thịt thì được Tú rửa và băm nhỏ rồi ướp với gia vị. Dù chỉ là thành phần phụ nhưng Tú không hề lơ là với nó. Mải mê làm tới nổi không biết trời đất là gì, Tú đâu có hay rằng từ lúc Tú trút cơn giận lên cái điện thoại thì Nhi đã quay lại chăm chú vào mình rồi. Có ai đã từng nói là Tú lúc tập trung vô cùng cuốn hút chưa? Cứ vô thức cắn cắn nhây nhây cái môi dưới làm cô nhìn mà nóng hết cả người, chỉ muốn nhào lại hôn lấy hôn để cho Tú nghẹt thở đến chết thì thôi. Nhìn kìa! Có một giọt mồ hôi đang chảy ngang gò má rồi đi thẳng xuống cổ Tú. Nhi kiềm hết nổi rồi! Cô đang muốn manh động lắm đây! "Mồ hôi quá trời này!" – Nhi chạy vào bếp, lấy giấy chậm chậm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán Tú. Lúc này Tú mới chợt giật mình, xoay đầu lại phía cô. Hai người đang mặt đối mặt, với một cự ly rất gần. Còn khoảng vài centimet nữa là thành mặt chạm mặt luôn rồi! - Cảm... cảm ơn em. - ... - Nhi đang nhìn thẳng vào mắt Tú, đôi mắt nâu trong veo có tí đượm buồn. Cô như muốn chết ngất vào đôi mắt ấy. - Em ra ghế ngồi chơi đi. Có cơm Tú gọi. – Dù biết giây phút này rất tuyệt vời nhưng Tú phải ngừng nó lại. Chứ cứ để cô vờn vờn rồi làm trò mèo trước mặt Tú mãi thì cơm trưa hôm nay nó thành cơm tối ngày mai là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra. Cô là cái thứ gây mất tập trung nhất trong cõi đời Tú. - Hả? - Tú bảo ra ghế ngồi đi. Có cơm rồi hãy vào đây. - Vâng ạ... - Biết là bị Tú đuổi khéo, cô đành lết về sofa ngồi. Giờ những anh trai Hàn Quốc trên tivi đối với Nhi chỉ là mấy con tinh tinh đang nói ba xàm ba láp léo nhéo gì đó cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết, trước mặt cô đây là một soái ca đúng chuẩn mực. Nhìn Tú, cô nghĩ cô biết ai sẽ là bếp trưởng cho khách sạn của cô sau này rồi. Tôm đã thấm gia vị. Tú lấy chảo đặt lên bếp rồi cho một tí dầu olive vào. Thấy dầu bắt đầu nóng thì Tú từ từ thả tôm vào. Những tiếng xèo xèo cũng từ đó vang lên nghe rất vui tai. Nhi thì đã cảm nhận được mùi thơm đang phảng phất quanh cô. Nó làm bụng cô sôi sùng sục lên rồi. Cô muốn ăn, ăn hết cả một con voi cũng được. Chắt hết dầu ra, Tú cho phần gia vị ướp còn lại vào rồi đảo đều và chế nước dừa ngập chảo. Việc còn lại là chờ nước dừa cạn rồi nêm nếm lại lần cuối là có thể cho Nhi một bữa ngon lành rồi. Giờ là lúc Tú bắt tay vào nấu canh. Tú xào thịt bằm trong nồi cho săn lại rồi đổ nước vào. Nước sôi, Tú vớt bớt phần bọt trắng đang nổi lềnh bềnh trên mặt rồi cho bầu vào. Chờ bầu chuyển màu hơi trong thì Tú bắt đầu cho các gia vị vào. Hôm nay Tú nếm đi nếm lại nhiều hơn mọi lần. Tú muốn mọi thứ đều được hoàn hảo. Phải nói Tú là một người vô cùng cầu toàn. Canh đã chín. Tú tắt bếp, trước đó không quên bỏ một ít rau mùi và hành lá vào. Tú đổ nó vào một cái tô to và rắc thêm tiêu cho thơm. Về phần tôm thì nước dừa cũng đã cạn. Giờ chỉ còn bày lên và ăn thôi! Cách bày trí của Tú cũng không khác gì nhà hàng 5 sao cả. Cứ như đi thi Vua đầu bếp á! Giờ chỉ cần phần giám khảo Hạ Nhi chấm điểm nữa là đủ bộ. - Xong rồi! Vào đây ăn thôi! – Tú vừa đặt cái dĩa cuối cùng xuống bàn thì nói. - Em đến đây! – Cô đã chờ phút giây này lâu lắm rồi. Được ăn đồ của người mình thầm thương trộm nhớ nấu, còn gì tuyệt hơn nữa chứ? Suốt bữa ăn, thề là chỉ nghe được tiếng chén đũa va vào nhau lách cách và giọng của Tú mà thôi. Nhi ăn như một cái máy cày, cứ như thể cô mà buông đũa xuống thì trời sẽ sập không bằng! "Ăn từ từ thôi! Mắc nghẹn bây giờ. Đây đây để Tú lột tôm cho." – Tú nói rồi bóc một con tôm từ dĩa ra lột vỏ và bỏ vào chén của Nhi. Cô không nói gì, chỉ ngồi nhìn con tôm thật lâu. Rồi bỗng có những dòng lệ lăn dài trên má cô. - Nè! Nè! Sao vậy? - Em xin lỗi... Chỉ là... - Nhi nói rồi lấy tay quẹt đi mấy giọt nước mắt kia. - Em sao vậy? – Tú bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề gì sao? - Chỉ là lâu rồi không ai quan tâm đến việc ăn uống của em như thế cả. – Nhi bắt đầu thút thít to hơn, trong mồm vẫn còn cả đống cơm đang nhai lỡ dở. - Thôi thôi! Đừng khóc nữa! Không ai quan tâm thì giờ có Tú quan tâm nè. Đừng khóc nữa mà! - Em xin lỗi... Đang ăn mà lại bù lu bu loa lên thế này... - Nhi vừa nấc vừa nói. - Thôi thôi! Không sao đâu. Lau mặt rồi ăn tiếp đi em. Ăn ngoan mốt Tú lại nấu nữa. Ok không? – Phải nói là Tú rất biết cách dụ ngọt đứa con nít to xác này. - Thật á? - Ừ ừ. Thôi ăn đi. Và đúng như dự định, cô ngoan ngoãn ăn sạch sẽ hết tất cả những thứ có trên bàn. À nói quá, trừ mấy cái chén dĩa với đũa muỗng ra thôi. Để tỏ lòng cảm kích, Nhi quyết giành phần rửa chén về cho mình. Tú cũng hết cách ngăn cản, đành đi tắm. Trưa nay, Tú coi như đã thành công được phân nửa. Bởi con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim là đi qua dạ dày mà! Thứ Tú cho Nhi không phải là một bữa ăn hai người lãng mạn, mà là một bữa cơm gia đình ấm cúng mà trước giờ cô hằng mong ước. Tú đã cho cô sống lại được cảm giác mà từ lâu lắm rồi cô chưa cảm nhận được. Cô cứ tưởng là nó đã chết và sẽ không thể có nó thêm một lần nào nữa cơ. Chính Tú đã hồi sinh nó. Cảm ơn Tú! ~ Hết chap 15~ Note: Chap sau vẫn tiếp tục là lời tỏ tình của Tú nha các bạn =)) Do mình thấy nó dài nên đã cắt bớt ra làm 2 chap đọc cho đỡ ngán. Chap được viết vào một ngày mưa lầy lội khi bạn tác giả thèm ăn tôm quá dỗi :)) Thông cảm cho tác giả nha :)) Các bạn đọc fic về GC đa phần đều biết đến chị Hy Nguyễn nhỉ? Hôm qua mình mới đi họp báo ra mắt truyện #kvg2kcs của chị ý nè :3 chị Hy dễ thương lắm các bạn ạ! Hị hị hị. Mình chỉ muốn khoe vậy thôi :)) Bây giờ thì mình đi đây. Bye bye các độc giả!
|
Chương 16: Lời chưa nói - Tú ơi... - Tú vừa đặt chân ra khỏi nhà tắm thì đã nghe tiếng Nhi gọi, có vẻ thảm thiết lắm. - Gì đấy? - Chắc lát nữa không đi chơi được đâu ạ. - Ơ... Sao vậy? - Lúc nãy em đi ngang cạnh bàn bị móc vào nên váy rách rồi ạ. - Đâu để Tú xem nào. – Tú nói rồi tiến lại gần sofa. - Đây này... - Nhi cầm chổ bị rách lên đưa cho Tú coi. Không to lắm nhưng tiểu thư như cô thì làm sao có thể mặc đồ rách ra đường cho được chứ. - Um... Chờ một xíu. – Tú nói rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cứ tưởng Tú sẽ đi lấy một bộ quần áo khác cho Nhi, nhưng không. Tú quay lại với một hộp kim chỉ nhỏ trên tay rồi cúi xuống vá lại chổ rách kia. Nhi phải nói là ngạc nhiên, ngạc nhiên vô cùng luôn ấy! Ngay cả việc nữ công gia chánh như thế này mà Tú cũng làm được. Làm một cách thành thạo luôn là đằng khác. Cô đang tự hỏi là có việc nào mà Tú không biết làm không. Thật ra Tú là thần thánh phương nào vậy? Chả bù cho cô, cái gì cũng không biết. Tự nhiên cô cũng cảm thấy hơi nhục nhục. - Xong! - Cảm ơn Tú nhiều. Hihi. - Không có gì. Nhưng vá xong cái váy cũng không giải quyết được vấn đề. Kế hoạch tung tăng ra đường của Tú bị đổ vỡ khi hai phút sau con heo Nhi nó ôm con vịt Gà lăn đùng ra ngủ như chết. Chịu thôi, hôm qua cô thức khuya nay lại còn dậy sớm mà. Buồn ngủ không biết có bị lây không nhỉ? Sao Tú ngồi kế bên coi tivi một hồi cũng gật gù rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự luôn vậy nè? Thế là hai người cùng nhau ngủ trên chiếc sofa đó. Tuy là đầu mỗi người tựa vào một phía nhưng không thể tránh được va chạm tay chân thịt thà này nọ. 6 giờ tối. Cảm thấy có tí khó thở đột ngột ùa tới, Tú bừng tỉnh dậy. Tú đang trong một tư thế khó ăn khó ở vô cùng. Không phải nói chơi, thật là vậy đó. Nguyên cái giò heo của Nhi đang nằm chẽm chệ trên bụng Tú, trải dài đến ngực rồi lên cả mặt Tú. Miêu tả kỹ càng hơn là có một ngón chân đang ngọ nguậy ngay sát mũi Tú. Không biết nên gọi đây là sướng ngập mặt hay khổ cả bể nhưng Tú đành gạt chân Nhi ra. Ai nói Tú ngu hay thiếu iốt thì kệ, chứ bây giờ Tú cảm thấy không ổn tí nào cả. Để nữa máu dồn lên não không kịp là chết dở chứ không đùa. - Hờ... - Hờ cái gì? Dậy đi! Trời tối tới nơi rồi nè! - Hờ... ơ... - Nhi vẫn đang trong trạng thái say ke. - Dậy! Dậy! Dậy! Dậy đi! – Tú lay người cô. - Hờ... Mấy giờ rồi? – Cô nói lí nhí trong miệng. - 6. - Đói bụng quá... - Người gì mà mở mồm ra là đói đói đói. Bao tử không đáy chắc? - ... - Ăn đi Tú! Mà em không ra đường đâu! Buồn ngủ lắm! – Rốt cuộc là cô buồn đói hay buồn ngủ đây? - Ừ... Đi rửa mặt đi. Tú làm đồ ăn. Thế là toàn tập kế hoạch hoàn hảo của Tú đã bị quân địch đánh sập. Nào là ăn tối ở nhà hàng ven sông rồi đi xem kịch, đi ăn kem. Tất cả đều phải dẹp hết. Tú muốn cô tự nguyện đi. Mặt Tú không có dày như thớt mà đi năn nỉ nữa đâu! Tối nay Tú sẽ làm món mỳ ý sốt kem gà nấm. Nhi có hỏi tại sao không làm mỳ sốt cà chua cho đơn giản thì Tú không trả lời. Thật ra thì Tú có thù với những món liên quan tới cà chua. Phải nói là ghét cay ghét đắng luôn ấy! - Ăn được không? - Được được! Ngon quá Tú ạ! – Cô vừa nói miệng vừa nhồm nhoàm mỳ. - Ăn từ từ thôi. Không ai giành với em đâu. - Em biết rồi! . . . - Nhi này? – Hai người vừa rửa chén xong thì Tú lên tiếng. - Sao hả Tú? - Nhớ hôm qua Tú nói có một bài hát mới không? - Nhớ ạ. - Bây giờ Tú muốn cho em nghe. - Thật á? - Đi theo Tú. – Tú nói rồi cầm tay cô kéo đi. Tú dắt Nhi vào phòng cách âm của mình. Nhi không ngờ căn phòng trước giờ cô cứ ngỡ là nhà kho để đồ linh tinh hoá ra là cả một gia tài nhạc cụ đồ sộ thế kia. Một chiếc piano to, một cây vĩ cầm, vài ba cây guitar, rồi nào là kèn trumpet, phong cầm, một bộ trống và cả sáo nữa. Chứng tỏ tình yêu đối với âm nhạc của Tú là vô hạn. - Wow... Tất cả là của Tú hết hả? - Ừ. Tất cả đều do Tú tự tay chọn và mua. - Wow... Quen biết được Tú quả là mở mang tầm mắt hơn. - Hì. – Tú cười xoà. – Đã sẵn sàng nghe bài hát chưa? - Rồi ạ. - Đây là một bản ballad. Tú vẫn chưa đặt tên cho nó. Em nghe rồi đặt dùm Tú nha. - Ok luôn. Tú hát đi. Nói rồi Tú bắt đầu rê những ngón tay lên phím đàn. Những âm thanh trầm lắng nhưng ấm áp khẽ vang lên. Tú ngước lên nhìn biểu hiện của Nhi lúc này. Cô đang chăm chú, chăm chú ngắm nhìn Tú từng chút một. Khuôn mặt thiên thần diệu ngọt không tì vết ấy đang hiện lên ngay trước mắt Tú. Tú muốn mượn những câu từ trong bài hát này để nói lên hết tâm tư trong lòng mình. Tất cả từng chữ một đều là dành trọn cho Nhi. Nhưng rồi... Mọi âm sắc đều chợt dừng lại. Tay Tú đã rời khỏi những phím dương cầm. Có vô số suy nghĩ đang nảy lên trong đầu Tú. Tú không làm điều đó. Tú đã không làm điều mà mình luôn ao ước và đặt hy vọng vào bấy lâu nay. - Ơ? Sao không hát? – Nhi ngơ ngác há mồm nhìn Tú. - Tú nghĩ nên để sau đi. – Tú nói rồi mỉm cười. Một nụ cười gượng gạo. - Ơ? Hay nhể? Tú bị làm sao thế? – Nhi thề là chưa bao giờ thấy một ai vừa kiêu ngạo vừa cà chớn như Tú vậy đó. Mấy phút trước còn hớn ha hớn hở khoe bài mới bây giờ lại bảo không muốn hát. - Tại không có hứng. Vậy thôi. – Tú cố gồng người lên để giữ trạng thái bình thường nhất có để. Nhi biết là có chuyện gì đó đang xảy ra. Cô cũng muốn hỏi Tú lắm nhưng tự nhiên nghe Tú phán một câu láo láo như vậy làm cô cũng chả có hứng đoái hoài tới nữa. - Ờ. Thế thôi. – Giọng cô khinh khỉnh. - Giận à? – Tú tiến lại gần cô. - Không. - Thật không? - Không. - Ơ... - Ơ cái gì mà ơ? Bảo hát cho đã rồi không chịu hát còn ơ a gì? Giở chứng à? – Nhi nói liên tục một tràn. - Chứ giờ làm sao em mới chịu? - Em sẽ ở đây cho đến khi nào Tú chịu hát thì thôi. - Oh... Vậy hả? Vập tiếp tục đi. Ở tới sáng mai cũng không có ai hát cho đâu. – Thì ra không chỉ có mình Nhi bị đa nhân cách. Cả Tú cũng vậy mà! Lúc thì ngọt ngào lúc thì ăn nói bốp chát. Còn ở gần Nhi nữa chắc bị lây hết bệnh của cô quá. - Tú đừng thách em. Và rồi thế là hai người đo độ lỳ trâu với nhau. Một người thì ngồi ỳ ngay phòng khách chiếm trọn cái tivi để coi trai đẹp, một người thì cứ đi ra đi vào mà không buồn mở miệng nói một câu nào. 12 giờ. Nhi đã chịu khuất phục trước cơn buồn ngủ. Thế là cô qua đêm ở nhà Tú. Nghe có vẻ đen tối đó nhưng thật là vậy mà. Có điều là chỉ nằm sải lai ôm con Gà ngủ trên sofa mà thôi. Tú cũng có ra vào dòm chừng rồi đắp mền cho cô nhưng cô ngủ như đúng rồi có hay biết gì đâu. Nói vậy thì cũng hơi tội cho Nhi mà thôi kệ đi. Ngủ thể loại gì mà người ta hôn trộm cái chóc vào má cũng không nhận ra. Muốn gọi cô dậy chắc cũng phải hét banh chành nguyên nhà quá. Tú nhìn Nhi ngủ mà lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Người ta nhìn vào sẽ bảo Tú là kẻ hèn nhát, bánh bèo, có nhiêu đó cũng không dám nói. Ừ, Tú nhận hết. Là kẻ hèn nhát hay cái gì cũng được, miễn sao Nhi an vui là được rồi. Vào Sài Gòn một mình lạc lõng là đủ rồi, Tú không muốn Nhi phải chịu thêm áp lực nữa. Những lời khinh bỉ, miệt thị nó cay đắng lắm. Tú là người từng trải nên hiểu rất rõ. Tú không nỡ thấy cô bị người khác xỉa xối như vậy. Tú thà cất giấu cái tình cảm này đi thêm cả nghìn năm nữa chứ không để vì nó mà cô bị tổn thương. Có lẽ, Tú thương Nhi nhiều hơn Tú đã từng nghĩ. Sau tối hôm đó, Tú vẫn hằng ngày đưa đón cô đi làm, vẫn nói cười bình thường với cô. Nhi rồi cũng dần quên mất đi việc phải moi cái bài hát kia ra cho bằng được. Hai người bây giờ dành thời gian và tình cảm cho nhau không dưới một cái danh nghĩa xác thực nào cả. Nó thiếu tên gọi, nó thiếu sự sở hữu nhưng vẫn hạnh phúc đến lạ lùng. Không phải cái gì rõ ràng mới là tốt nhất, Tú nghĩ. ~ Hết chap 16 ~
|
Chương 17: KHỦNG KHIẾP !!! Một ngày lọ nọ. Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với Nhi đó là một ngày vô cùng bất thường. Vì ngày này mấy chục năm trước chính là ngày mà mẹ cô rặn lấy rặn để rồi máu me tè le để cô được lọt ra ngoài đón những ánh ban mai đầu tiên và khóc ầm ĩ lên như con khỉ. Hay nói dễ nghe hơn, hôm nay là ngày sinh nhật của Nhi. Đây là lần đầu cô đón tuổi mới trong Nam. Mà đón ở đâu cũng vậy thôi, đều cô đơn cả. Cô cũng không định cho ai biết hôm nay là ngày đặc biệt của cô cả. Cứ cho nó qua đi như thường lệ vậy. Chắc là sợ người ta biết mình già rồi mà còn ế chổng ế chơ nên cũng hạn chế tiết lộ. Mà thật ra so với Tú thì cô còn trẻ chán! Thời ở Hà Nội cũng cả khối người bám theo mà tại chảnh chảnh không thèm thôi. Giờ thì lại đi chảy nước dãi thèm thuồng Tú kia kìa. Nhưng phải nói là sinh nhật năm nay mọi thứ nó còn tệ hơn cô dự định nữa. Tăng ca được coi là một trong những cái khủng khiếp nhất trong những cái khủng khiếp rồi mà cái này nó còn khủng khiếp hơn là cái sự khủng khiếp của tăng ca nữa. Thật là nhiều sự khủng khiếp! Khủng khiếp quá! Mình cũng không biết mình đang ghi ba cái khủng khiếp gì nữa. Nói chung là những cái sự khủng khiếp đó nó được trải thành một hàng dài từ đầu buổi làm đến cuối buổi làm của Nhi nhiều tới mức khủng khiếp luôn! Và mọi sự khủng khiếp nó được diễn ra như thế này. Khủng khiếp tập 1: Rách đồng phục. Không biết có phải do hôm qua Nhi đã ăn nhiều quá không mà sao vừa chui đầu vào cái áo đồng phục thì nghe một tiếng "roẹt" rõ to. Và xin nhắc rằng cái áo này làm bằng vải thun cotton siêu co dẫn nhé! Không hiểu bằng cách thần kỳ nào mà cô ám sát được nó luôn. Tất nhiên là cô sẽ mặc áo sơmi của mình để tiếp tục công việc rồi. Nhưng điều đáng nói là Nhi phải đắp tiền lương của cô vào ngân quỹ coi như tiền "vá đồng phục" vậy. Khủng khiếp tập 2: Kẹt cửa. Hôm nay khách đông, phải chạy bàn nhiều nên Nhi uống nước hơi lố một xíu. Có nạp thì phải có xả. Tranh thủ lúc khách vơi bớt thì cô vào nhà vệ sinh "xả". Thoải mái vô cùng! Nhưng có một cái là cô tốn 2 phút để xả nhưng được ở lại làm bạn với cái bồn cầu tận 20 phút do cửa mở hoài không ra. Bao lời, gấp 10 lần luôn! Giây phút này phải gọi là gào thét trong toilet đúng nghĩa. Điện thoại thì để ở ngoài, đập cửa, phá cửa ầm ầm thì không ai nghe được lời cầu cứu của cô cả. Bình thường nhà vệ sinh nó cũng tấp nập lắm cơ mà! Cớ sao hôm nay lại vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy? Sau một hồi tung đòn múa cước bậy bạ cô cũng đã tự mình thoát ra khỏi cánh cửa kia. Và hậu quả để lại là cái tay sưng vù và cái cửa đổ sầm xuống đất. Và hiển nhiên là cô cũng sẽ phải chi tiền cho "cánh cửa thần kỳ" đó. Khủng khiếp tập 3: Tiểu cường. Chán cơm thèm lạ, Nhi mua một bịch bánh tráng trộn làm mồi nhắm cho trưa nay. Phải nói là bánh tráng của bà cô này ngon số dách luôn. Bánh thì dai dai, sốt bò thì đậm đà, mấy thứ lặt vặt ăn kèm cũng rất ngon lành cành đào. Nhưng cơ mà sao có món gì nó béo béo quá nhỉ? Cô nhai chầm chậm lại để nhận định. Cái gì mà sao giờ còn đắng đắng... Ơ bây giờ thì lại giòn giòn nữa. Có gì nhọn nhọn đang đâm đâm vào lưỡi của cô. Quá hiếu kỳ, cô nhè nó ra để xem thử, đoán nãy giờ mệt quá rồi. Hai giây sau khi nhè ra, cô thà rằng mình đừng nên biết nó là gì thì hơn. Cô hất tung bịch bánh tráng rồi bay thẳng vào nhà vệ sinh. Thứ nãy giờ cô nhai tới nhai lui trong miệng là một bé "tiểu cường" hay gọi một cách dân gian hơn là bé gián ấy. Phải nói là cô ụa ra ụa vô, ói lên ói xuống như súc cả ruột. Cả buổi sáng mà Tú mua cho cô cũng theo đó trôi đi luôn. Từ đó, bánh tráng trộn và gián là hai thứ mà được Nhi liệt kê vào danh sách "những thứ cần phải huỷ diệt" của cô. Khủng khiếp tập 4: Chén dĩa. Khách nhiều đồng nghĩa với chuyện chén dĩa cũng sẽ nhiều theo. Nhi như một lực sĩ khi trong tích tắc cùng với hai cái tay sưng kia mà vẫn xơi tái được hết chồng chén dĩa. Trong khoảng thời gian ngắn ở đây, cô có vẻ tiếp thu và thực hành rất tốt mọi công việc. Học nấu ăn nữa là đủ chuẩn làm vợ người ta rồi! Những đã gọi là khủng khiếp thì tất nhiên không có gì xảy ra suôn sẻ rồi. Trong lúc bưng mọi thứ qua chổ máy sấy chén thì tự nhiên có một lực siêu nhiên siêu phàm gì đó làm cô bỗng hắt xì và sẩy tay. Ôi! "Dĩa bay" kìa! Và kết cục chắc không cần kể thì ai cũng biết. Sao hôm nay tiền nó cứ tuôn ra như nước ở đập thuỷ điện thế kia? Nhi cảm thấy khô héo. Nhi thiếu nước. Nhi không ổn. Nhi cần được đi cấp cứu trong vòng một nốt nhạc. Khủng khiếp tập 5: Khách hàng. Tối nay nhà hàng có một bà khách rất khó chịu. Lựa đồ ăn gần cả 15 phút. À mà 15 phút là lựa lần đầu thôi, bả còn đổi ý lựa đi lựa lại nữa chứ. Còn Nhi thì phải trưng bộ mặt vui vẻ ra mà tiếp bả. Người gì mà cà chớn y như lão Tú nhà cô. Ồ nô...! Lại nhớ Tú nữa rồi kìa. Đúng thật là trong nguyên một ngày đầy những thứ không vui vẻ như thế này mà cô không nhớ Tú, không muốn gặp Tú cũng uổng. Lão là liều thuốc hạnh phúc của cô mà! Khủng khiếp tập 6: Lại là khách hàng. Người này còn nhóc ác hơn cả người đàn bà ở trên. Mụ chỉ là một nữ diễn viên hạng B nhưng bị mắc hội chứng siêu sao. Đã ăn nói xấc xược, hành động trẻ trâu mà lại còn chảnh "cờ hó" nữa. Và chính con mụ đã đẩy mọi chuyện lên tới đỉnh điểm. - Tôi đã bảo là không cay rồi cơ mà? Cô bị điếc hả? - Mụ ta mở nắp tô súp ra, thấy đầy ớt thì la toáng lên. - Em xin lỗi. Em sẽ kêu nhà bếp làm lại cho chị phần khác ạ. - Tội chưa, nhà bếp lỡ tay rải tí bột ớt thôi mà Nhi phải lãnh đủ hết. Trước đó cô cũng đã dặn bếp kỹ càng rồi đấy chứ. - Xin lỗi vậy là xong hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chờ mấy người làm lại rồi tới khi nào tôi mới được ăn hả? - Em xin lỗi chị rất nhiều. Tụi em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể ạ. - Nhanh cái đầu tụi bây. - Mụ ta nói rồi lấy tô súp hất thẳng vào người Nhi. Mà biết rồi đó, súp nó vừa đang nóng mà vừa cay nữa. - Này! Bà làm cái trò gì thế? - Nhi dùng hết lực của hai tay mình mà nắm lấy cổ áo và lôi ả đứng dậy. Cô chịu hết nổi rồi. Bùng cháy lắm rồi! - Mày làm cái gì đó? Mày buông tay ra không? - Ả bấu lấy tay cô. Lúc này đã có nhiều người quay lại nhìn. - Tao không buông làm gì tao hả? - Cô nói rồi đẩy một cái mạnh xô ả đập vào bàn. Nhiều người đã hoảng loạn chạy ra ngoài. - Ơ mày ngon. - Ả cũng không vừa, với tay nắm lấy mái tóc mượt mà của cô kéo phặc xuống làm cô chúi nhủi cắm mặt xuống đất. - Con bà mày! - Nhi quyết định sống chết với con mụ này cho bằng được. - Dừng lại! - Gã Tuấn quản lý cùng một số nhân viên chạy tới. Người thì giữ lấy Nhi không cho cô manh động, người thì lại từ từ đỡ ả ta dậy. Thật bất công mà! - Con nhỏ này nó điên rồi! Gọi công an bắt nó đi! - Bắt con bà mày đấy! - Nhi tính bay lại đập cho mụ rớt cả hàm răng nhưng vùng vẫy mãi vẫn không được. - Thôi đi! - Gã Tuấn lên tiếng. - Tao sẽ đưa sự việc này lên báo. Để coi nhà hàng mày sống sao. - Ả nói rồi khập khà khập khiễng bước ra ngoài. - Ơ... chị! Chị ơi! Khoan đã! Có gì mình ngồi lại nói chuyện từ từ đi chị ơi!. - Gã lôi kéo mụ lại. Bằng tài bốc phét điêu hoa của Tuấn thì ả ta có vẻ dịu lại. Ả sẽ bỏ qua và không truy cứu chuyện này nữa. Đối với Nhi mọi chuyện cũng là một dấu chấm, nhưng lại là dấu chấm cho công việc này. Dù có say mê sắc đẹp của cô đến mấy thì gã Tuấn cũng không giúp được cô. Những lỗi hôm nay cô mắc phải quả là khó lòng chấp nhận được. Khủng khiếp tập 7: Bị Tú bỏ rơi. Nhi cũng không muốn lưu luyến chỗ này thêm một chút nào. Cô đi thay cái áo nhớp nháp súp ra rồi lấy túi xách ra về. Cũng hên là lúc nào cô cũng mang theo áo khoác của lão Tú bên mình chứ không là khỏi có gì mặc về rồi. Giờ nhà cô ít nhiều gì cũng có hơn 5 cái áo khoác của lão. Cứ mặc rồi giặt, giặt rồi trả, trả rồi lại lấy mặc tiếp cứ thế một vòng luẩn quẩn. Lúc này chỉ mới 8 giờ hơn. Nhi nhắn cho lão một cái tin nhờ rước sớm nhưng mãi không thấy trả lời. Điện thoại muốn banh máy cũng không ai nghe. Đến Tú cũng bỏ rơi cô mất rồi. Nhi tắt nguồn điện thoại, vừa cất bước đi qua những nẽo đường vừa khóc nấc lên. Cảm giác bây giờ thật tệ. Chẳng khác gì lúc mẹ cô mất vậy. Không ai ở bên cô, không ai đứng về phía cô. Cả thế giới này như đang muốn chống lại cô. Đây có lẽ là sinh nhật tệ nhất mà cô từng có. 8 giờ 30 phút, Lee Studio. Hôm nay Tú có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Tú đã bù đầu bù cổ từ sáng tới giờ. Nghỉ tay một tí, Tú với lấy chiếc điện thoại để nghịch. Ai ngờ mở ra thì có cả đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Nhi. Tú để chế độ im lặng nên chẳng nghe thấy cái khỉ mốc gì cả! Gọi lại thì chỉ nghe tiếng người phụ nữ quen thuộc của mọi nhà: "Thuê bao quý khách vừa gọi...". Tú hớt hải lấy xe chạy tới nhà hàng. Hôm nay đi xế hộp nên phóng cũng nhanh lắm. Tới nơi thì ai cũng bảo Nhi đã về rồi. Còn phần lằng nhằng của câu chuyện ngày hôm nay thì Tú chỉ nghe chữ được chữ mất nhưng cũng đủ rõ rằng tâm trạng cô đang rất tồi. Vậy càng đáng hoảng hơn nữa! Lỡ cô nghĩ quẩn rồi làm gì bậy bạ thì sao? Uishhh! Nói xui! Nói xui. Phải đi kiếm Nhi trước đã rồi hãy phán. Dạo qua mấy con đường rồi mà vẫn chưa thấy cô. Phải nói là ruột gan Tú nó muốn lộn tùm phèo lên hết cả đây. Tú vừa chạy vừa bấm gọi cho Nhi liên tục mặc dù biết kết quả là gặp cô tổng đài nhưng Tú vẫn nuôi hy vọng. A! May quá. Nhi kia rồi. Đang ngồi đừ ra ở một trạm xe buýt, mắt thì đỏ hoe. "Nhi!" - Tú vừa mở cửa xe ra thì kêu to. Cô vẫn thẫn người ra. Có vẻ do đứng ở đối diện đường cũng cách một khoảng khá xa nên cô không nghe thấy. Tú vừa băng qua đường vừa réo tên cô. - Nhi! - Bây giờ thì Tú đã đứng ngay trước chổ cô ngồi. - ... - Cô ngước mặt lên nhìn. - Sao lại khoá máy vậy? Làm Tú đi tìm em nãy giờ. - ... - Thôi đi về nè. - Sao Tú không nghe máy của em? - Cô lên tiếng chất vấn. - Tú... bận. - Bận. Lúc nào cũng bận. Thế Tú không biết gì khác ngoài công việc à? - Tú... - Bận. Bận. Bận. Lúc nào cũng bận! - Giờ Tú cũng đã đến đây rồi mà... - Tú có biết khi Tú không nghe máy em đã tưởng Tú bỏ mặc em rồi không? - Hả? - Tú muốn bỏ mặc em như thế phải không? - Nhi nói đến đây thì lại khóc sụt sùi lên. - Không! Không! Không! Không có! Tú không có mà! - Tú quýnh quáng ngồi xuống cạnh bên, đưa cả bờ vai rộng rãi ra ôm lấy cô. - Hức... hức... - Ngoan ngoan. Ngoan nè. Đừng khóc nữa. Tú hứa từ nay dù có bận cấp mấy Tú cũng sẽ nghe máy của em mà. Đừng khóc nữa. Nín đi, nín đi mà. - Tú vừa dỗ dành vừa lấy tay vuốt vuốt lưng của cô. - Ai cũng ăn hiếp em... - Cô mếu máo. - Không sao, không sao! Có Tú đây rồi mà! Có Tú đây rồi. Không sao hết cả. Tú không để ai ăn hiếp em nữa đâu. Em yên tâm đi. Có Tú đây rồi. - Tú vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Nhi nhè nhẹ. - Không ai thương em cả... - Có! Có! Có! Có Tú thương em đây. Có Tú đây mà! - Hức... hức... - Thôi thôi ngoan ngoan. Nín đi nè. Tú không có bỏ rơi em đâu mà... - Tú nói thật không? - Tú nói thiệt đó. Không đùa đâu. Tú sẽ không bỏ rơi em đâu. - Giọng Tú vừa nghiêm túc vừa chân thật, mộc mạc. - ... - Nhi không nói gì, chỉ dựa người sâu hơn vào cái vai kia và ôm lấy Tú. Sau một hồi khóc ngập lụt lụa rồi sến súa hến rồi dụi dụi lụi lụi thì hai người cũng trở ra xe đi về. Đường về hôm nay sao mà lạ quá. Ấm áp, à không "nóng áp" đến lạ thường luôn đó. Radio thì toàn phát những bản tình ca lãng mạn, Tú thì nói cười với Nhi suốt. Dạo này có cởi mở hơn nhiều, nhưng đây dường như là lần đầu tiên Tú nói nhiều hơn cả cô. Đã vậy còn lâu lâu nhép miệng theo mấy bài hát trên radio nữa. Có lúc Tú còn thúc Nhi hát cùng mình nữa chứ! Tâm trạng cô cũng đã có phần nào khá hơn rồi. Cảm ơn ông đốc-tờ! Ể? Mà hình như đường về nay nó lạ theo nghĩa đen thật. Đây đâu phải là đường về nhà Nhi đâu! Cũng chẳng phải đường về nhà Tú nữa. Tú đang đưa cô đi đâu vậy? - Tú ơi, hình như đây đâu phải đường về nhà? - Ừ. Mình không về nhà. - Chứ mình đi đâu thế? - Lát nữa sẽ biết. - Tú nói rồi nở một nụ cười tinh quái. - Tú... Tú bán em sang Trung Quốc à? - Có một ý nghĩ bỗng xẹt qua đầu cô. - Haha. Đúng rồi. Bữa giờ nuôi cho mập xong giờ đem đi bán nè. - Tú nghe cô nói mà cười sặc sụa. Không hiểu ở đâu ra cái suy nghĩ đó nữa. - ... - Tú nói nửa thật nửa đùa làm Nhi có đôi chút hoang mang rồi đó nha! Mà nếu có thật như vậy thì cũng đã muộn rồi. - Nãy giờ chạy đường lạ nên sợ đúng không? - Tú hỏi. - ... - Rồi, quen chưa? - Tú nói rồi quẹo cua. Đây là đường tới phòng thu âm. - À... Rồi ạ. Hihihi. - Có thấy ai bắt cóc mà không bịt miếng, trói tay trói chân hay chụp thuốc mê chưa? - Um... Chưa ạ. - Vậy thì nhìn Tú có giống đang bắt cóc em không? - Không ạ... - Khờ thiệt. - Tú lắc đầu. - Thôi xuống xe nè. - Vâng ạ. Tú mở cửa rồi chạy vào trước, trông có vẻ vội lắm. Nhi cũng bước theo sau. Hiện giờ mọi thứ đều tối thui tối hù khiến cô không tài nào nhìn thấy được gì cả. - Tú ơi? Tú đâu rồi? - Cô quờ quạng tay chân. - Mở đèn lên được không? Tối quá! - ... - Tú ơi? - Cô đang mò mò thì va phải cái ghế. Thôi thì ngồi đại lên vậy. Để bật điện thoại lên cho có tí ánh sáng rồi tính tiếp. Đang loay hoay thì cô thấy một vài đốm sáng màu vàng lấp ló ở xa đang tiến lại gần. "Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday Happy birthday to you!" Giọng Tú cất lên bài hát mừng sinh nhật. Bên cạnh Tú còn có cả Thanh với Khang đang vỗ tay và hát theo. Và rồi trước mặt cô là một cái bánh kem trắng cỡ vừa có nhiều loại trái cây khác nhau cùng nến số 23 ở trên và dòng chữ "Happy Birthday Hạ Nhi" được viết bằng kem chocolate. Cô xúc động đến nổi nói không nên lời, hai mắt thì rưng rưng. Sau sinh nhật chắc mắt cô sẽ lồi ra cả thước vì khóc quá nhiều. - Ước đi chị! - Thanh lên tiếng. - Đúng rồi! Đúng rồi! Ước đi sư mẫu! - Khang cũng nói theo. Tú thì không nói gì, chỉ nhìn cô rồi nháy mắt như ra hiệu. Nhi nhắm mắt và chắp hai tay lại cầu nguyện. "Cầu mong cho con và những người con yêu thương được hạnh phúc và bình an.". Cô ước đơn giản rồi thổi nến. "Húuuuu!" - Thanh và Khang la hét rồi vỗ tay um xùm. Còn Tú thì đang bưng bánh kem nên chỉ biết đứng cười. Dù là trong tối nhưng cô vẫn nhận ra nụ cười ấy. Mắt cô có vẻ toả hơn ban nãy nhỉ? "Mở đèn, mở quạt thôi! Nóng quá rồi." - Khang nói rồi tự chạy lại mở công tắc lên. Lúc này Nhi lại nhận được một sự bất ngờ nữa. Cả căn phòng được trang trí bằng rất rất nhiều bong bóng. Có những quả được cột lại với nhau rồi treo dọc thành nguyên hàng dài, có những quả thì được đặt ở dưới đất, bao trùm lấy khuôn viên từ ngoài cửa đến lối đi vào trong những căn phòng khác, có những quả đang bay lơ lửng thì được ghi những lời chúc bằng tiếng Anh ngộ nghĩnh, có những quả mang hình thù chữ cái alphabet màu bạc xếp thành tên cô đang được đính trên bờ tường. Lần đầu tiên Nhi được thấy nhiều bóng đến như vậy. Cô như một đứa trẻ thơ lạc vào khu vườn đầy sắc màu. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác ập đến. Trong lúc cô đang há hốc mồm ra nhìn bong bóng thì ba người kia đã lần lượt quay vào trong lấy những gói quà mà mình đã chuẩn bị ra tặng cô. - Đây là quà của em và Khang. Tụi em chúc chị sẽ luôn được xinh đẹp, xinh đẹp hơn nữa và xinh đẹp hơn mãi. - Thanh đại diện cả hai để chúc. - Chị cảm ơn hai đứa nhiều nhé! - Mở quà đi chị. - Ừ. - Nhi mở hộp quà ra. Bên trong là một bộ mỹ phẩm đắt giá. Chắc hai chúng nó cũng đã phải chắt chiu dành dụm dữ lắm đây. . . . - Còn đây là quà của Tú. - Tú chìa tay ra đưa Nhi một chiếc hộp màu hồng. Nó được gói lại rất cẩn thận. - Em cảm ơn. - Ủa, sư phụ? Sao không chúc người ta gì hết trơn vậy? - Ờ đúng rồi! Người gì mà kỳ cục quá vậy? - Và sau đây là màn hùa nhau vùi dập Tú. - Mỗi đứa bớt một tiếng đi! - Có hai đứa loi nhoi này làm Tú cũng nghiêm nghị và kiệm lời hơn lúc nãy một tí. - Ngại ngùng gì nữa trời ơi! Khổ ghê đó! - Ờ đúng rồi! Bình thường chửi tụi con to tiếng lắm mà! Sao hôm nay tắt đài rồi? - Hai đứa... - Hết cách! Hai đấu một thì Tú cân không nổi rồi. - Thôi thôi hai đứa đừng ép Tú nữa. - Thiên thần Nhi đã lên tiếng hoá giải mọi sự căng thẳng. - Hơi! Ổng xạo xạo vậy thôi chị ơi! Chứ mấy cái này là ổng bày ra hết đó. - Thật ra cũng không hoá giải được gì mấy. - Đúng rồi sư mẫu. Tụi con chỉ có việc cầm quà tới chung vui thôi. Có điều ngồi chờ hơi lâu xíu. Hì. - Nói chung là làm nền cho ổng đó mà. - Ờ! Thì là làm nền đó. - Mà chị nè. - Thanh vịn vai Nhi. - Ổng bị khùng đó. Coi chừng nha. - Thanh! - Tú lườm. - Đó chị thấy không? Mà chị chưa biết đâu nha. Muốn phụ ổng làm ba cái này cũng không được đâu. Không vừa ý ổng là ổng nhặng xị lên rồi tháo ra hết tự làm lại từ đầu đó. - Thanh bắt đầu kể tội Tú. - Con còn bị đuổi về nữa nè! Cuối cùng ngồi làm màu cả buổi coi sư phụ tự biên tự diễn. - Khang méc. - Lâu lâu còn lải nhải cái gì mà "mọi thứ phải thật hoàn hảo! Là hoàn hảo nghe chưa?" - Thanh bắt chước điệu bộ của Tú. - Thanh... - Tú gằng giọng. Nếu hôm nay không phải sinh nhật Nhi thì Tú đã mắng Thanh một trận rồi. Mà công nhận hai người này cũng biết thừa cơ mách lẻo ghê! - Hồi chiều nè, ngồi nắn nót ghi chữ lên bong bóng mà lỡ tay làm lem mực cái la làng la xóm lên như cháy nhà vậy. - Khang kể. - Ủa, ai vậy ta? Ai làm lem mực rồi cọc vậy ta? - Thanh chọc. - Thôi thôi được rồi hai đứa. - Nhi thật không muốn Tú khó xử. - Nói chơi vậy thôi chứ sư phụ thương chị lắm đó chị. Bánh cũng là do ổng cất công tự tay làm từ hồi sớm rồi đó. - Nãy giờ mới có một câu tử tế. Danh hiệu cô gái mở đường lần này nhất định sẽ thuộc về Thanh mà thôi. Nhi quay sang nhìn Tú. Mắt cô đã ngân ngấn vài giọt lệ. Tú thì đang cúi gầm mặt xuống, hai tay liên tục xoa xoa hai bên đùi trông có vẻ rất bối rối. - Thôi cắt bánh ăn nè. - Khang thấy Tú có vẻ không nói được gì nên đành lên tiếng. Đúng thật nghe câu này xong Tú mới dám ngước mặt lên. - Ăn thôi mọi người. - Nhi lau đi những giọt nước mắt rồi nói. Cô đang cầm cố để không phải khóc thật to ra ngoài, chứ thật ra trong bụng cô đang khóc nãy giờ nè! Không ngờ Tú lại dành cho cô những điều tuyệt vời đến vậy. Ăn xong Khang và Thanh xin phép ra về trước. Một phần cũng vì đã trễ rồi còn phần còn lại là để hai người lớp già kia ở lại chơi trò hai mình tâm tình gì gì đó đó. Tú và Nhi ở lại dọn dẹp thêm tí rồi cũng đi về. . . . - Lúc nãy gấp quá nên Tú quên về nhà lấy hoa rồi. Xin lỗi em nha. - Thế là không hoàn hảo rồi! - Nhi chọc. - Em về phe hai đứa nó từ khi nào vậy? - Đâu có. Tại vì "mọi thứ phải thật hoàn hảo" mà! - Nhi cũng bắt chước theo Thanh. - Chắc chắn. Tú hứa năm sau nó sẽ thật hoàn hảo. - Thay vì than phiền bởi lời trêu ghẹo, Tú gửi đến Nhi một lời hứa chắc nịch. Tú đậu xe ngoài đầu hẻm nhà trọ. Do cũng đã khuya rồi nên Tú tiễn cô vào tận trong cho an toàn. - Cảm ơn Tú nhiều. - Ừ. Thôi em vào nhà đi. Khuya rồi, lạnh lắm. - Tú về cẩn thận. Bye bye. - Ừ. Bye em. - Thấy Nhi mở cửa vào rồi thì Tú quay lưng bước đi. - Tú ơi? - Cô ló đầu ra nói vọng. - Sao đấy? - Tú quay đầu lại. Nhi chạy ra ngoài, đến gần Tú thì cô nhón chân lên, vịn tay vào bờ vai vững chải ấy và đặt lên môi Tú một nụ hôn nhẹ. Tuy là ngắn ngủi nhưng Tú có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của nó. - Cảm ơn Tú vì tất cả. - Cô nói rồi vẽ một nụ cười triều mến. Nó cũng ngọt không kém nụ hôn ban nãy. - Tú cũng cảm ơn em. - Vì...? - Vì tất cả. - Tú đáp trả cô bằng một nụ cười dịu hiền. - Thôi trễ rồi. Tú về đi. - Ừ. Bye em. Em cũng vào nhà đi. - Bye Tú. Nhi vào nhà. Dù rất mệt và muốn đi ngủ nhưng điều đầu tiên cô làm là mở quà của Tú. Sau lớp giấy gói quà màu hường gái tánh kia là một cái hộp màu xám. Cô nhìn thấy dòng chữ "Palladium" trên chiếc hộp thì khẽ ồ lên rồi mở hộp ra. Bên trong là một đôi boots màu xanh ngọc có đế và dây giày trắng. Ngoài phiếu bảo hành ra thì trong hộp còn có một tấm thiệp. "Hôm đi dạo ở khu mua sắm thấy em nhìn nó. Hy vọng em sẽ thích. Chúc em tuổi 23 tuyệt vời, cô bé mùa hạ." Nhi ôm tấm thiệp vào lòng. Tuy nó ngắn và đơn giản nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Thì ra chỉ cần một cái nhìn của cô thôi cũng khiến Tú chú ý đến. Đúng, hôm ấy quả thật là cô đã chấm đôi giày đó rồi. Cảm ơn Tú đã nhận ra những điều nhỏ nhặt như vậy. Cứ ngỡ năm nay sẽ là một năm sinh nhật tồi tệ nhất mà cô từng có nhưng đến những phút cuối cùng, Tú đã lật ngửa mọi thứ lại. Hoá ra nó lại là một năm sinh nhật tuyệt vời như Tú chúc. Ừ thì Nhi là cô bé của tháng 6, của mùa hạ. Nhưng sau hôm nay, Nhi sẽ còn là cô bé của Tú nữa. Cô đã thật sự toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ hướng về Tú rồi. Cái chữ thích mà cô dành cho Tú, có lẽ đã có thêm một chút yêu thương len lỏi vào. ~ Hết chap 17 ~ Note: Helloooo! Có lẽ sau chap này mình sẽ up những chap sau chậm hơn mọi khi vì mình đang lu bu chuẩn bị vào năm học mới. Nhưng mình hứa mỗi tuần sẽ có ít nhất một chap cho các bạn. Thông cảm cho mình nha. See ya :3
|
Chương 18: Điều điên rồ nhất Buổi sớm ngày hậu sinh nhật. Nhi mở cửa ra đón những ánh nắng ban mai. Chỉ cần có thêm hai từ "hạnh phúc" trong tim thôi mà mặt trời hôm nay dường như chói chang hơn mọi ngày, cả làn không khí ngập ngụa khói bụi Sài Gòn cũng trở nên trong lành hơn hẳn. Hạnh phúc rõ là thuốc lắc mà! Làm con người ta hưng phấn, ảo tưởng hơn bao giờ hết. Nhưng ai mà chẳng muốn sống trong hạnh phúc chứ? Đang "lắc" giữa "cơn" hạnh phúc thì bản mặt của bà hàng xóm siêu nhân gao diệt gian trừ bạo ở đâu ra chen vào. Thật là không thể nào chấp nhận được. Bộ bả "diệt" cô chưa đủ hay sao mà giờ còn đi ngó nghiêng ngó dọc canh me cô nữa. Kiểu như giờ chỉ cần hắt hơi một cái là bả bay lại chửi tới tấp, đập tới nắp cũng nên. Càng ngày càng quá quắc, riết rồi hơn phóng viên đi săn ảnh nữa. Tại sao? Tại sao vậy? Sao sáng nào cũng phải hít chung cái bầu không khí này với bả. Nếu hít cacbonic không chết thì Nhi cũng chuyển sang hít cho khỏi đụng bả. Nếu bả là Tú thì có phải tốt hơn không? Lúc đó thì có bao nhiêu không khí thì cô cũng sẽ hít lấy hít để. Nhắc tới lão già đó làm Nhi nảy ra một ý tưởng. Cô sẽ làm một điều điên rồ. Điều điên rồ nhất trong cái tuổi 23 này. Khu chung cư cao cấp Thảo Điền, tầng 14. Lão Tú của Nhi đang ngủ, ngủ như chưa từng được ngủ. Hôm qua đang sốt mà còn còng lưng ra bơm hơn cả trăm cái bong bóng. Giờ cho ra ngã tư đứng chắc cũng thành hotboy bơm xe đạp. Thấy tội mà thôi cũng kệ. Ráng bơm vậy cho cơ tay cơ chân cơ bụng cơ đùi gì nó nở nang ra xíu. Đỡ mắc công tuần nào cũng tốn thời gian rồi tốn tiền để đi tập gym nữa. Mà mệt thì mệt, nhưng miệng cứ tủm tỉm cười hoài à. Trông cưng lắm! Chắc là đang mơ cái trái bơ gì đó. Mà có là trái bơ hay trái mơ gì đi chăng nữa thì cũng đã hết rồi. Điện thoại reo lên. Và tất nhiên không ai khác ngoài bà thím Nhi nhà ổng. Không có sức nghe cũng phải nghe thôi. Mắc công bả lại mít ướt bảo bỏ rơi bả nữa. Khổ lắm cơ! - Alô...? - A... Tú! - Tú nghe nè... - Tú xuống đây đón em đi. Bác bảo vệ thấy em lạ nên không cho em vào trong. - Vào cái gì... - Vào chung cư ạ. - Chung cư gì... - Ơ hay? Chung cư nhà Tú chứ còn gì nữa? - Hở...? - Mau mau nào! Nặng quá! – Nhi hét vào điện thoại. Trên vai cô đang vác nguyên cái balô to chình ình nên cũng dễ cáu bẩn lắm. - Ừ ừ. – Nghe bà hoàng léo nhéo trong điện thoại là tỉnh liền. Mặc dù chưa biết vụ gì nhưng cũng phải lật đật chạy xuống. 3 phút sau. Tú có mặt tại hiện trường vụ án, đầu cổ tóc tai chờm bơm như mới bị giật điện. Cho đi casting phim "Vua sư tử" chỉ cần ló mặt ra là đảm bảo được nhận vai liền chứ không cần diễn nữa. - Tú! Sao lâu thế? – Trời ạ! Có 180 giây thôi mà bảo lâu đó! Thôi thì kêu Tú mở cửa sổ ra phóng thẳng xuống dưới cho lẹ nha. - Bác! Cái này bạn con. – Lơ luôn cái con người lai thú kia, Tú nói với bác bảo vệ. - Ừ. Thôi đưa bạn lên nhà chơi đi. - Cảm ơn bác. – Tú lễ phép. – Đi nè. – Tú quay sang quắc tay ra hiệu cho Nhi rồi chạy đến thang máy trước. - Tú! Tú! Tú! Khoan đã! - Gì đấy? - Xách hộ em cái balô với. - Ừ. Đưa đây. - Hihi. "Phạch!" – Balô rớt xuống đất. Cái khoảnh khắc mà trao tay chiếc balô nó y như vớ nhầm phải cổ phiếu đang thua lỗ vậy. Rớt cái phịch xuống dưới tận âm tào địa phủ. Tú muốn sái cả cơ xụi cả tay luôn rồi. Cái tội mắt nhắm mắt mở dở hơi cầm có một tay nó vậy. Mà không hiểu để cái quái gì trong đó mà nặng dữ thần. Đã đang đau nhức mà còn gặp con bé này, số Tú quả là may mắn quá thôi! Chắc kiếp trước nợ nó cả căn biệt thự hay sao đó. Cửa thang máy mở ra. Nhi thì hí ha hí hửng bước vào rồi bấm tầng 14 luôn. Còn Tú thì đang lê lết kéo cái balô vào. Sao lại lựa lúc Tú yếu đuối, bánh bèo nhất mà bắt Tú xách đồ nặng vậy? Mất mặt thật! Hai người đã vào được căn hộ. Nãy giờ Tú vẫn chưa nói gì thêm. Lo vác cái balô thôi đã không có thời gian thở rồi huống chi là nói chuyện. - Để ngay sofa là được rồi Tú. – Ơ? Tú chuyển sang làm nghề khuân vác hồi nào thế? - ... - À mà này... "Ầm!" – Nhi chưa kịp nói hết câu thì Tú đã phi thẳng vào phòng ngủ. Nhi rón rén theo mò rồi đẩy cửa phòng ra nhè nhẹ. Trời ơi! Có ai bất lịch sự như lão già này không? Có khách tới chơi mà không nói không rằng cứ thản nhiên đi ngủ phì phò thế này? Mà hôm nay sao tự nhiên bạn Nhi của chúng ta không nhoi như mọi hôm, chỉ lại giường rồi ngồi kế bên ngắm bạn Tú ngủ. Mà không nhoi không có nghĩa là hiền. Mọi thứ còn diễn ra dữ dội hơn khi Nhi bỏ ý định ngồi kế bên và thay vào đó là nằm kế bên. May là cô còn vương vấn lại một chút sĩ diện, chứ không là ôm luôn cả người ta rồi. 12 giờ trưa. Người ta mệt nên người ta ngủ đã đành, đằng này khoẻ mạnh cũng a dua ngủ theo. À mà quên nói. Ngủ thì cái dây thần kinh nhục của Nhi nó cũng tạm ngưng hoạt động nên cái sự sĩ diện lúc nãy nó bay đi hết rồi. - Cái gì vậy hả? Hả? – Tú vung tay, lăn mình qua phía mép giường rồi ngồi bật dậy. - Hờ... - Trời ơi lại còn chảy ke nữa. Cái con bé này... Chắc mọi người không hiểu vì sao Tú lại phản ứng thái hoá như vậy. Nhưng không ai hiểu được Tú vừa trải qua những chuyện gì đâu. Hãy tưởng tượng xem, bạn mở mắt dậy và thấy nguyên cái đùi của ai đó đang đè lên bụng bạn rồi bạn chỉ thở được bằng một bên lỗ mũi vì có bàn tay đang ụp lên mặt, che hết ánh sáng chói loá của bạn thì xin trân trọng thông báo và chúc mừng rằng: bạn đang nằm kế Nguyễn Hạ Nhi. Tèn ten! À và cảnh báo thêm một điều nữa là bạn sẽ có nguy cơ bị sàm sỡ y như Tú lúc nãy. Ai đời nào ngủ mà lại đi đặt nguyên cái tay lên chổ sản xuất sữa của người ta vậy hả trời? Hỏng! Hỏng hết! - Dậy! Dậy mau lên! - Hờ... ơ... - Dậy đi! - Ư... - Dậy đi em! - Ngủ tí nữa... - Trời trời, qua nhà người ta mà làm như nhà mình kìa. - Dậy đi ăn nè! - Ăn hả? Ăn cái gì? – Lúc nào tuyệt chiêu cuối của Tú cũng hữu dụng. - Chịu dậy rồi hả? Thôi đi rửa mặt đi rồi Tú dắt đi ăn. - Vâng ạ! Hihi. – Nhi cười hề hề rồi bước vào nhà vệ sinh. Cô chưa biết rằng mình đã gây ra tổn hại về mặt tinh thần lẫn thể xác bé nhỏ của Tú. Hức... Theo sự yêu cầu "nằng nặc đòi cho bằng được" từ ai kia thì hôm nay hai người sẽ đi ăn vịt quay. - Em đến nhà Tú có việc gì không? - Lát hãy nói đi. Em bận ăn rồi! – Nói rồi Nhi lại cúi xuống cặm cụi ăn. - ... Tú còn nhớ cái lần đầu tiên đưa cô tới đây, cô ăn như đói khát mười năm làm Tú phát hoảng. Nghĩ lại mà thấy mắc cười. Nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy cách ăn đó có đôi chút đáng yêu. Nó làm người ta ấm lòng đến không ngờ. Và đôi khi ngẫm lại, nó cũng làm người ăn chung bàn thiếu thốn đến không ngờ luôn. Sau một hồi càng quét thì đồ ăn cũng đã bay biến sạch sẽ. Cứ tưởng rằng sẽ được về nhà nghỉ ngơi nhưng "ông trời" Nhi nào để cho Tú toại nguyện. Lấy cớ lúc trước mê ngủ nên đã bỏ qua buổi đi chơi đúng nghĩa mà Tú dành cho mình, hôm nay Nhi nhất quyết muốn được bù lại một buổi chơi bời thác loạn khác. Khổ chưa? Bù có cần lựa đúng lúc vậy không? Ngay hôm Tú không được khoẻ khoắn thì lại đi bù, tất nhiên là Tú không chịu rồi. Nhưng không chịu cũng phải chịu. Tránh được bão lớn cũng không tránh được mưa phùn. Kế hoạch được giảm từ thác loạn xuống thành lành mạnh, Tú không còn cớ nào để từ chối buổi đi chơi này nữa. Tú không muốn Nhi biết mình đang bệnh, chính xác hơn là không muốn tự khai rằng: "Ờ, Tú không khoẻ, mình về nhà đi.". Trông nó yểu điệu thục nữ lắm! Lúc trước sốt nằm la liệt trước mặt Nhi một lần là đã đủ rồi. Nhi bảo muốn đi xem phim, mà phải là phim tình cảm lãng mạn đồ mới chịu nha. Thế là lão già bệnh tật kia cũng phải xách thân theo đi coi với cô. - Hihihi. – Cái này ngộ à nha. Đi coi phim tình cảm mà như coi phim hài, cứ cười khúc khích miết. Đã vậy lâu lâu còn giả vờ đụng đụng tay Tú nữa. Gớm chưa! - ... - Còn Tú ngồi yên y chang một pho tượng tạc, vẻ mặt nhìn đăm chiêu tưởng chừng như coi phim hành động. Hai cái con người này, đi lộn rạp hết rồi! . . . - À Tú này... - Nhi quay qua nhìn Tú. - Chờ một xíu. – Tú nói rồi đứng phắc dậy, chạy ra ngoài. Và từ đó đến kết thúc bộ phim, Tú cũng không quay lại vào rạp. Nhi phải nói là tức muốn hộc máu. Một bên ghế thì trống, bên còn lại thì thi nhau hôn hít cháo lưỡi đến nỗi ngã ngớn sang chổ cô làm cô phải hét toáng lên. Đúng là không ra thể thống gì mà! Nhưng người thảm hơn phải kể đến là Tú. Lão đang ói xanh mặt xanh mày trong toilet này đây chứ đâu có dễ chịu hơn gì mấy. Có lẽ con vịt hồi nãy có hơi mỡ màng so với thể trạng hiện tại của Tú. Tay chân Tú giờ nó run rẩy lẩy bẩy, lạnh ngắt như mới ướp trong ngăn đá tủ lạnh vậy. Tú hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần rồi bước ra ngoài. - Nè! Làm cái gì đó? – Nhìn từ đằng xa vừa thấy hai tên nhãi ranh đang bu lấy Nhi mà tán tỉnh thì Tú chỉ tay rồi la lên. Do lúc nãy ói khô cả cổ nên bây giờ có hiệu ứng giọng khàn khàn ồn ồn trông rất ngầu. - A! Tú! – Nhi thấy Tú thì liền chạy lại núp sau lưng. May quá không phải chịu cảnh dây dưa với mấy tên choi choi này nữa rồi. - Mình đi thôi. – Tú nắm cổ tay Nhi rồi kéo đi, không quên lườm hai tên kia một cách sắc bén. Thấy cảnh vừa rồi, Tú dường như ít nhiều gì cũng đã hồi phục được cả bảy phần công lực. - Nãy giờ Tú ở đâu thế? Mà giọng bị làm sao thế kia? - Đừng hỏi nhiều. Về thôi. - Ơ? Không tính đi chơi nữa à? - Không. Về nhà. - Ơ... Tú bị làm sao thế? - Về nhà rồi muốn chơi cái gì ở đó thì chơi. - Ơ... - Nhi tính nói thêm nhưng thấy bộ mặt khó chịu của Tú nên đành thôi. Tính ra cô mới là người hiền nhất ở đây chứ bộ! Rồi hai người lại vi va vi vu đi về trên chiếc cub. Nói chung thì hành động của Tú lúc nãy làm Nhi cũng bớt giận, có chút tan chảy nhẹ là đằng khác. Làm vậy kiểu như anh hùng cái thế vậy á. Khoảnh khắc đó làm Nhi cảm thấy chân Tú như dài ra thêm hai mét, cơ bắp nở ra thêm mười kí, vai rộng ra hơn hai thước sẵn sàng bảo vệ cô. Cao to, lực lưỡng y như Lý Đức. Nhi cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm thấy mình thật an toàn khi bên Tú. - Ơ... Sao người Tú nóng thế này? – Mơ mộng một hồi, cô mới nhận ra thân nhiệt Tú đang toả ra hừng hực. Cô ôm Tú mà còn bị nóng lây nữa đây. - Ủa vậy hả? – Tú nghe thấy thì ráng thở chậm lại. Làm như thở chậm là không toả nhiệt vậy ông nội? - Ừ. Tú bị bệnh à? – Nhi lục đục với tay sờ lên trán Tú. - Nè! Làm gì vậy? Đang chạy xe mà? – Tú bị choạng tay lái. - Tú còn nói nữa! Bị sốt rồi này! - ... - Bị phát hiện rồi, nói được gì nữa bây giờ? - Mau về nhà rồi còn uống thuốc nghỉ ngơi nữa! - Ừ... Kế hoạch gồng mình lên giữ thể diện bị thất bại. Chính cơ thể Tú đã làm cho Tú bị bại lộ. Thế là bây giờ Tú phải nằm bẹp trên giường mặc cho bà y tá nghiệp dư Hạ Nhi muốn làm gì thì làm. Thật là không cam tâm mà! Nhưng mà Tú cũng không địch nổi cơn buồn ngủ do thuốc gây ra, đành chợp mắt một tí. À không, "một tí" của Tú là tới tối luôn đó. 8 giờ tối. - Tú ơi! Dậy đi! - ... - Dậy đi! Tối rồi! - Ưm... - Dậy mau còn ăn rồi uống thuốc nữa này. - Ừ... - Tú rướn người ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. - Tú cảm thấy thế nào rồi? - Bớt mệt rồi. Em đã ăn gì chưa? – Nhìn lên đồng hồ thấy trễ, Tú liền hỏi. - Em đói quá nên ăn burger trước rồi. Giờ để em đem đồ ăn vào cho Tú nhá! - Ừ. – Thôi thì burger cũng tạm, không đến nỗi. Mấy phút sau. Nhi bưng một cái tô to được đậy nắp lại vào phòng là Tú thấy nó dị dị rồi đó. Ai đời nào lại ăn burger trong tô? - Cẩn thận đó Tú! Còn nóng lắm. - ??? - Cẩn thận. Để em mở nắp cho. - Hả? Burger đâu? – Và tất nhiên trong tô không phải điều mà Tú mong đợi. - Ơ... Burger gì cơ? - Burger của Tú! - À... Em ra ngoài ăn chứ đâu có mua về! - Cái gì Tú cũng mua cho em ăn mà em không mua cho Tú ăn là sao? – Tú bất bình. - Tú bệnh mà đòi hỏi thế? Bệnh phải ăn cái này cơ! Cái điều khiến Tú bất bình như vậy là tô cháo sườn chà bá lửa đang bốc khói nghi ngút kia. Cả cuộc đời Tú ghét ăn cháo còn hơn cả cà chua. Sao cứ hả bệnh là phải ăn cháo? Còn thiếu gì món dễ nuốt hơn sao không ai nghĩ tới? - Tú không ăn cháo. - Ăn đi! - Không ăn! - Ăn đi mà! - Đã bảo không ăn mà! - Ơ hay? Không ăn chứ bây giờ ăn cái gì? Tính nhịn đói à? Làm sao mà uống thuốc? – Nhi đã mất kiên nhẫn với con trâu lỳ này rồi. Người gì đâu mà cứng đầu thấy sợ. À mà hơi giống cô. - Ăn hủ tiếu! – Tú nói rồi chồm người lấy cái điện thoại gọi cho bên quán dì Tám. - Ơ thế cháo này thì làm sao? - Em thích thì ăn đi! – Khó ưa! Đúng là khó ưa mà! - Tú... 1-0 nghiêng về đội của Tú. Nhưng đó chỉ là tỉ số tạm thời thôi nhé! Hiệp 1 còn chưa kết thúc nữa mà. . . . - Mà em chưa nói vì sao em tới đây? – Tú vừa húp xì xà xì xụp tô hủ tiếu vừa hỏi. - À thì... Hihi... - Sao đấy? - Hôm nay em đến để nói với Tú điều này. - Điều gì? Nhi nín thở một vài giây rồi dõng dạc đứng dậy nói một cách hùng hồn: - Em muốn chuyển đến ở cùng Tú. ~ Hết chap 18 ~
|
Chương 19: Một nhà - Câu chuyện về thuyết âm mưu của Nhi và cái gật đầu của Tú - Em muốn chuyển đến ở cùng Tú. Tú như muốn sặc cả cọng hủ tiếu lên đến mũi. Là do Tú bị ù lỗ tai hay là do Nhi bị líu lưỡi nói lộn vậy? - Em mới nói cái gì? - Em muốn chuyển đến ở cùng Tú. – Nhi lặp lại, rõ ràng từng từ một. Lần này Tú chắc chắn rằng không phải do tai Tú hay lưỡi Nhi có vấn đề. Cái vấn đề nó nằm ở não của Nhi! Con bé này nó bệnh thần kinh thật rồi! - Em muốn cái gì? - Em muốn chuyển... - Không. Không cần nhắc lại. – Tú giơ thẳng bàn tay ra trước mặt Nhi để cắt lời cô. - Chứ sao Tú hỏi em thế? - Chứ em nói vậy là ý gì? - Là muốn chuyển đến ở cùng Tú đó! Tú muốn chắp tay lại lạy Nhi luôn. Sao chuyện này mà có thể nói một cách tỉnh bơ thế cơ? Tính bày trò gì chơi Tú nữa đây? Ngày hôm nay là cái ngày gì vậy? - Em nói thật ý. Không đùa đâu. – Thấy mặt Tú có vẻ đần thối ra, Nhi lên tiếng khẳng định. - Lý do? – Tú cố giữ vẻ mặt lạnh lùng con thạch sùng, mặc dù trong lòng đang không biết sắp có sóng gió bão bùng gì ập đến nữa đây. - Nói thật cũng phải cần lý do á? – Nhi thắc mắc. - Trời ơi... - Tú khổ sở. – Lý do mà em muốn chuyển tới đây kìa. - À... Chẳng phải Tú nói sẽ không bỏ rơi em sao? - Ừ. Mà có liên quan gì tới chuyện này? - Liên quan chứ! - Liên quan chỗ nào? Nói thử coi? – Vô lý! Tú thấy vô lý hết sức! - Thì bây giờ em thất nghiệp, không có tiền thuê phòng trọ, không có tiền mua đồ ăn nữa. - Em có thể mượn Tú được mà! Đâu nhất thiết phải chuyển qua đây? - Nhưng mà em ở một mình tủi thân lắm! Tú không thương em à? - Tú... - Tú ơi là Tú! Thua rồi! Người ta trước khi tới đã lên kế hoạch, luyện tập hơn mười nghìn lần nhuần nhuyễn như nhai bột rồi làm sao mà ăn được. - Tú nói là không bỏ rơi em mà... Tú quên rồi sao? – Nhi làm mặt nũng nịu. Đây quả là một âm mưu không có tí kẽ hở nào mà! - Nhưng mà... - Sao Tú kỳ thế? Hứa lèo à? - Nhưng mà không được! - Có gì mà không được chứ! Được hết! Tất nhiên là không được rồi! Nụ hôn nhẹ ngày hôm qua thôi mà đã làm Tú suy nghĩ suốt cả buổi đi về. Ở chung nhà nữa thì Tú không dám chắc rằng mình sẽ kiềm chế được lâu. Tú không tự tin như mọi hôm nổi đâu. Chính xác hơn là Tú không tin vào bản thân mình được nữa rồi. Tú không muốn có chuyện chẳng may xảy ra. Lỡ hứng lên tỏ tình với cô rồi lôi cô vào bể khổ thì sao? Rõ ràng là không ổn chút nào cả! - Tú? - ... - Đi mà! Em hứa sẽ không làm phiền Tú đâu. - ... - Đi mà! Giờ em không chốn nương thân khổ lắm Tú ạ... - ... - Đi mà! - ... - Đi mà! Em sẽ giúp Tú dọn dẹp, làm việc nhà mà... - ... - Đi mà Tú! Nước xa không cứu được lửa gần, suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu không cứu được thực tại. Tú xuôi tay nhắm mắt gật đầu một cái. Thôi chết dở rồi Tú ơi! - Thật á? Tú đồng ý rồi á? - Ừ... - Yeahhhh! Tú là nhất! - ... - Lát em ngủ trong phòng còn Tú ngủ ở sofa. Quyết định vậy đi nhá! – Thuyết âm mưu, bước một: độc chiếm phòng ngủ. - Nè nè! Cái thể loại gì vậy? – Mới nhận lời thôi là Tú thấy Tú sai nhiều lắm rồi. - Là sao ạ? - Tú mới là người quyết định ở đây. Đâu ra cái vụ đuổi chủ nhà ra sofa ngủ là sao? - Chứ chẳng lẽ em phải ngủ ngoài sofa á? - Vậy thì lấy cái lẽ gì bắt Tú ngủ ngoài đó? - Tú lớn hơn em! Tú phải nhường em! - Mắc gì? Tú là chủ ở đây. Em ra kia ngủ! - Thế thì ngủ chung. - Không! Nghĩ sao vậy? – Tú không muốn bị sàm sỡ nữa đâu. Kinh hãi lắm! Híc... - Thế thì Tú ra ngoài ngủ! - Em mới là người phải ra ngoài ngủ! ... Sau một hồi cáu xé cãi nhau tưng bừng khói lửa thì quyết định được đưa ra là hai người sẽ thay phiên nhau ngủ ngoài sofa. Do Tú đang bệnh nên sẽ được ưu tiên ngủ ở trong trước. Nhưng dù sao đi nữa Tú vẫn không hài lòng một tí nào. Rõ ràng đang yên đang lành mà bây giờ cứ cách một ngày là phải nhường phòng mình cho người khác. Ai biểu hứa dữ dội quá chi, giờ ngồi ôm cục nợ này mệt thở luôn cho coi. Và Tú đâu có biết rằng, sau cái gật đầu đó mọi chuyện nó còn rắc rối hơn cả câu chuyện giành phòng ngủ nhỏ nhoi này. Sáng hôm sau. Tú quờ quạng bước ra khỏi phòng. Đầu vẫn còn nhức ong ong nhưng cũng phải ráng ngượng dậy. Lão già bệnh tật này phải lết thân tới studio một chuyến do đã có hẹn. Hôm nay phòng thu sẽ được nâng cấp một số máy móc, thiết bị nên lão nhất quyết phải tới để giám sát. Chứ để tên Khang kia trông coi thì chẳng khác nào giao trứng cho ác. Một phần cũng vì cầu toàn sự hoàn hảo nên Tú muốn đích thân tới để sắp đặt theo ý mình. - A! Tú! Helloooo! – Mới mở cửa ra thì đập vào mắt Tú là một con heo đang mặc áo hồng đứng cười toe toét. - Chào. – Tú vẫn không mấy hào hứng. - Tú thấy khoẻ hơn chưa? Bệnh mà sao không ngủ thêm tí nữa đi. - Bận lắm. Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu. – Tú nói rồi đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại. - ... Còn con heo kia bị giành mất phòng tắm nên đành quay lại sofa ngồi quặc quà quặc quại. Hôm nay nó dậy sớm cũng vì muốn về nhà trọ lấy thêm đồ đạc. Một cái balô kia thì thấm gì với nó. Còn rất rất nhiều đồ đang đợi Nhi hộ tống về nơi cư ngụ mới. 15 phút sau. "Wow..." - Nhi há hốc mồm ra nhìn. Chẳng phải đây là soái ca mặc áo sơmi trắng tóc vuốt vuốt trong truyền thuyết đây sao? Hình Tú ăn diện lịch lãm thì Nhi moi móc trên fanpage thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến cái vẻ lịch lãm ấy. Sơmi trắng xắn tay, đồng hồ Rolex sang trọng, quần tây đen nam tính. Tất cả đều làm tôn lên vẻ nam thần của Tú. Nhưng mà nếu Tú cứ vậy hoài thì không sớm cũng muộn nhà Tú sẽ ngập ngụa trong thứ nước chảy ra từ miệng của con heo kia thôi. - Làm gì nhìn dữ vậy? – Tú vừa nói vừa cúi xuống mang giày. - ... - Trời ơi biết là đẹp trai rồi. Đừng nhìn nữa. – Tú cười rồi đứng dậy. Thấy Nhi vậy, phần nào sự không hài lòng hôm qua của Tú cũng dãn đi bớt. - ... - Thôi Tú đi đây. Ăn uống tự lo đó. – Tú nói rồi lại gần xoa đầu Nhi. Mang tiếng xoa chứ thật ra là vò đầu con người ta rối bù xù lên hết rồi này. - Ơ... Tú! – Cũng nhờ cú "xoa" đầu đó nên con heo kia mới bừng tỉnh. - Gì đấy? - Có chìa khoá dự phòng không? Em muốn ra ngoài một tí. - Ngăn thứ hai, tủ trong bếp. Đi nha. Bye. - By... - Chưa nói dứt lời thì Tú đã biến mất. Lại thoát ẩn thoát hiện y chang lúc mới quen. Mà thôi kệ lão già hết xí quách đó đi. Tính tình nóng lạnh thất thường vậy hoài à. Điều Nhi cần quan tâm bây giờ là thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch mình đề ra. Đầu tiên phải đi chuyển hết đồ đạc về đây đã. 10 giờ 30 phút. Nhi đang ngồi trên một chiếc taxi chất hai cái vali to quay lại căn hộ. Cái điều đáng nói là cả nồi niêu xoong chảo cô cũng xách rủng rỉnh theo. Chả khác nào dưới quê mới lên thăm bà con. Lần này thì Tú khó sinh khó sống thật rồi. Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó đâu nhé! Lúc này ở Lee Studio. - Đã nói rồi. Làm việc thì để tâm vào dùm cái đi. Bộ cẩn thận một xíu là trời sập hả? – Vâng! Tú đang phát cáu và nổi đoá lên đây. - Xin lỗi sư phụ... - Thanh lí nhí. - Xin lỗi. Cái gì cũng xin lỗi. Xin lỗi rồi có làm được gì không? – Tú mà bực lên thì trai gái gì Tú cũng không kiêng nể đâu. - ... - Sư phụ bớt giận sư phụ. – Khang lại vuốt lưng Tú. – Dù gì em nó cũng đã lỡ rồi. – Khang nói đỡ cho Thanh. - Lỡ lỡ lỡ! Suốt ngày lở ghẻ! – Tú gạc tay Khang ra, quay ngoắc vào bên trong. Chuyện là vầy, Thanh được Tú giao cho một trọng trách siêu cao cả. Đó là giúp Tú đặt hàng theo yêu cầu và mẫu mã mà lão đưa ra. Sáng hôm nay nhận hàng thì mới phát hiện ra là mớ máy móc, thiết bị đó đều khác xa so với loại mà Tú cần. Đối chiếu lại đơn hàng thì mới biết rằng Thanh đã đặt sai mã hàng. Tiền thì mất, đồ thì không xài được. Tú khùng lên cũng phải. Nhưng yên tâm đi, Tú lên cơn xíu vậy thôi, mai mốt gì là quên liền à. Không có chấp nhất thù dai hay trừ lương bổng của Thanh gì đâu. Người ta hiền lành mà lị. Hí. Giờ Tú phải xách xe đi kiếm nguồn cung cấp khác. Nhà cung ứng hiện tại đã hết loại mà Tú cần, tháng sau mới nhập về. Tú gấp rút lắm, vì hè mà. Bao nhiêu là người ghé qua phòng thu. Không nâng cấp sớm thì không đạt chuẩn "ISO Hoàn hảo" của Tú rồi. 11 giờ tối. Tú trở về nhà sau một ngày rong ruổi ngoài đường xá. Thiết bị và máy móc đã được mua và được tự tay Tú lắp đặt nhưng vẫn còn thiếu một vài món. Ngày mai Tú sẽ tiếp tục đi tìm nốt cho xong. Căn hộ hôm nay đã có chút khác biệt. Mọi bóng đèn trong nhà đều được Nhi mở toang lên hết. Trên sofa là con vịt nhồi bông đang được ngồi ngay ngắn. Lọ hoa giả gần rèm cửa sổ thì đã được thay bằng những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh lam nhạt. - A! Tú! Sao hôm nay về trễ thế? Ngồi xuống để em rót nước cho Tú uống. - Khỏi. – Tú cởi giày rồi vứt phăng sang một bên. - Ơ sao thế? Có chuyện gì à? – Nhìn mặt Tú bặm trợn mà cô muốn phát sợ. Tú không nói gì, vọt thẳng vào phòng ngủ. Bây giờ lão chỉ muốn đi tắm rồi đánh một giấc thật ngon lành thôi. "Cái khỉ khô gì đây hả?" – Mở tủ đồ ra tính lấy bộ pyjama thì Tú gào lên. Phân nửa cái tủ giờ đây đã biến thành nơi trưng bày đầm, váy, đồ hoa hoè màu sắc các loại. Ba cái thứ đó đang làm ô uế sự menly của cái tủ này. - À... Em có để nhờ một ít đồ vào tủ của Tú. Hôm nào rảnh em sắp xếp lại cho. Hihi. – Nhi từ ngoài ló đầu vào nói. - Trời ơi!!! – Tú tức giận bỏ ra ngoài. Tú tiến tới bếp, chắc là tìm thứ gì đó lót dạ. - What the...? Lại cái gì nữa đây? – Tú lục tung mọi cái tủ trong gian bếp. Đồ hộp, đồ khô tất cả đều biến thành một kho đồ ăn vặt. - À... Em mới mua một ít bim bim. Hihi. - Một ít? Một ít mà lấp đầy hết tủ vậy đó hả? - Ít mà! Tại không khí chiếm cả 40% nên Tú thấy vậy thôi! Hihi. - ... - Tú không thèm nói đến nữa. "Nước ép. Nước ép đâu?" – Mở tủ lạnh ra thì nó cũng kinh hoàng không kém. Bao nhiêu trái cây, nước ép, nước bổ sung khoáng của Tú đều bị knock-out bởi nước ngọt, siro, rau câu của Nhi. Thứ duy nhất làm cho Tú hạ hoả giờ cũng bay biến đi mất theo làn gió hè. Tú chạy hồng hộc lại chổ Nhi đang đứng. - Ahihihi. – Cô cười ngọt. Thuyết âm mưu, bước hai: thay thế mọi đồ vật trong nhà thành đồ của mình. - Muốn cái gì? Nói đi! Hả? Muốn cái gì? - Em... - Em em cái gì mà em? Ở nhờ nhà người ta mà không biết điều là sao? - Em xin lỗi Tú... - Cô cúi gầm mặt xuống, tưởng chừng như bước hai đã thất bại. - Xin lỗi? – Tú cười nhếch mép. – Ai cũng làm mọi chuyện rối tung lên rồi nói xin lỗi là được sao? - Hôm nay Tú đã dị ứng với hai từ "xin lỗi" lắm rồi! - Em xin lỗi mà... - Nhi khịt khịt mũi. Đoán xem chuyện gì đang diễn ra nào? Cô lại giở chiêu khóc lóc ăn vạ đó chứ còn gì nữa! - Nè nè! Cái vụ gì vậy? Hả? Làm cái trò gì vậy hả? Hả? - Em xin lỗi... - Nè! Tự nhiên người ta đang yên đang ổn, cái đòi vào ở chung rồi quậy banh chành nhà người ta ra. Bây giờ còn khóc nhè nữa. Muốn cái gì đây? - Hức... hức... - Nhi nấc nghẹn thút thít lên từng đợt, không có dấu hiệu suy giảm. - Còn chưa chịu nín nữa. Bộ muốn tui đi xin lỗi ngược lại mới chịu nín hả? - Đừng mắng em nữa mà... - Bớ người ta nước lũ tràn bờ đê! Bả oà lên ngập lụt tùm lum tùm la rồi nè ông Tú ơi! - Ơ... - Tú đứng hình. Giờ nổi nóng cũng là cái tội đấy các bạn ạ. Nhất là nổi nóng với thứ dữ hàng quý hiếm như Nhi đây. - ... - Nhi vẫn khóc ré lên. Kiểu, khóc mà không cần thở luôn đó. - Ơ ơ... Thôi thôi không mắng nữa. – Tú ôm cô vào lòng mình. Không biết có nên kêu Tú khóc chung không ta? Chứ thấy Tú cũng thảm thiết thực lắm rồi đó. - Đừng mắng em nữa... - Rồi rồi không mắng không mắng. Không có mắng nữa mà. – Tú vỗ về. - Tú làm em sợ... - À thì ra không phải người ta ăn vạ đâu nha. Người ta bị mắng cái tủi thân, đau lòng đó nha. - Không có! Không có mà! Đừng khóc nữa mà. Tú xin lỗi. Nín đi Tú thương nè. - Tú đâu có thương em. Tú ăn hiếp em. Hức... - Không có! Không có ăn hiếp mà. Bé Nhi ngoan nào. Tú xin lỗi. – Thấy khổ chưa? Rõ ràng là nguyên căn hộ của mình bị "ăn hiếp" mà giờ mình biến thành người đi ăn hiếp. - Tú ăn hiếp em. Tú không thương em. Huhu... - Thương em. Thương em mà... Soái ca diện sơmi trắng lấm tấm chục hạt nước mắt chính thức được phong chức giáo viên mầm non xuất sắc nhất năm là đây. Nạt nộ con bé ba phút mà phải đi dỗ ngược lại nó cả ba chục phút. Tú thề là còn dai dẳng hơn cả buổi chiều bôn ba ngoài đường hôm nay nữa. Mà có ai để ý không? Khoa học đã chứng minh rằng: bệnh dễ cáu gát nay đã có thuốc chữa trị triệt để. Không còn gì khác ngoài thần dược Hạ Nhi! Lưu ý: thuốc chỉ có thể áp dụng duy nhất cho một bệnh nhân: Lê Minh Tú. Soái ca của chúng ta không biết phải gọi là may mắn hay xui xẻo khi nhận được "lệnh triệu tập" bắt buộc tối nay phải vào ngủ chung với đại uý Heo. Lệnh cấp trên cãi thì chết, không cãi thì cũng thân bại danh liệt như Chí Phèo. Chỉ hy vọng rằng hôm nay có trung uý Gà nhồi bông nên cái khả năng bị sàm sỡ nó sẽ giảm đi bớt. Thuyết âm mưu, bước ba: hạ bệ chủ nhà. Sẵn tiện leo lên đầu nó ngồi luôn. 12 giờ 30 phút, phòng ngủ. - Tú? Tú còn thức không? - Ừ. Còn. – Tất nhiên là còn rồi! Ngủ trước để cho bị đè nát à? - Em hỏi Tú một chuyện nhá? - Ừ. Hỏi đi. - Tú có thích em không? Hai mắt Tú mở thao láo ra. Nhịp tim tăng đột biến từ 80 mấy lên 100 mấy. Cái gì đang xảy ra vậy hả trời? Có ai nói cho Tú biết dùm đi! - Sao... sao tự nhiên hỏi vậy? – Cái ngày mà Tú không muốn đến nhất cũng đã đến. Tú ước gì bây giờ có cái hầm thì Tú sẽ chui vào trong đó rồi tự nhốt mình đến cuối đời. - Em thích Tú. Tú làm người yêu em nhá? - Trời đất thần linh hỡi! Ngó xuống đây mà coi nè. Tỏ tình! Là Nhi đang tỏ tình với Tú kìa! Cái sự mặt dày của cô đã tăng lên tới mức vô hạn rồi! - Hả...? – Tú ngồi bật dậy. Nhi cũng lòm khòm bò dậy theo. – Em nói gì? - Em muốn Tú làm người yêu của em! – Thuyết âm mưu, bước bốn: hốt luôn thằng chủ nhà. - Em... em biết em đang nói gì không hả? - Bối rối bối rối. Tú đang rất bối rối. - Biết. Em muốn làm người yêu của Tú. - Cách đây một ngày thì nói muốn ở chung, bây giờ thì nói muốn làm người yêu. Rốt cuộc em đang làm gì vậy? - Em không đùa nữa đâu. Làm người yêu em nhé, Tú? Nhi trưng ra bộ mặt thiên thần thánh thiện thành thật nhất mà Tú từng thấy. Và Tú biết, trong khoảnh khắc này, mình phải... . . . - Không. – Giết chết một con tim nhỏ bé đang thổn thức. - Ừ... - Nhi cười khan. - Đừng buồn nha. Nhưng thật sự là Tú không thể nhận lời em được. Chính Tú cũng đang tự khứa vào tim mình một đường dài. Sao chỉ là một cái gật đầu nhẹ mà cũng khó để thực hiện như thế này? Sao nó không dễ dàng như Tú nghĩ? Sao nó không dễ dàng như cái gật cách đây một ngày khi Nhi muốn chuyển đến? - Ừ... - Nhi cúi mặt xuống. Tú cảm thấy mình như là người tồi tệ nhất thế gian này. - Không làm người yêu nhưng Tú vẫn yêu thương em như một đứa em gái mà! Vui lên đi nào! - Hờ hờ. Vui quá Tú nhỉ? Lại còn em gái nữa chứ! Gia đình hạnh phúc ha! - Tại sao lại là "không"? - Giọng Nhi khô khốc. - Em còn nhỏ lắm. Em không hiểu đâu. - Nhưng mà Tú có thích em! – Nhi ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn Tú. - Điều gì khiến em khẳng định như vậy? – Tú dần lấy lại bình tĩnh, nói năng lưu loát và uyên thâm như mọi ngày. - Em cảm nhận được nó. Nó không chỉ đơn thuần là tình cảm dành cho một cô em gái. - Có sao? Tú không nghĩ vậy. - Tú nói dối! - Nghĩ sao thì tuỳ em thôi. – Tú nằm xuống và đắp mền. Tú không muốn chuyện này kéo dài thêm nữa. Tú đang muốn trốn tránh nó. - Em sẽ chứng minh được rằng Tú nói dối. Lúc đấy Tú đừng hòng mà thoát với em! – Nhi kéo mền xuống, chỉ mặt Tú và nói bằng một giọng răn đe. - Thoải mái. Tại có xạo đâu mà chứng minh. – Diễn kinh thiệt! - Ừ... Tú chờ đấy. Rồi một ngày Tú sẽ phải đường đường chính chính làm người yêu của em! - Tốt nhất là nên buông tay đi. Không có vụ đó đâu. - Ok. Chờ đi. Giờ em ngủ. - Ờ! Ngủ ngon. - Ngủ ngon CHỊ GÁI. - ... Đêm đó Nhi ôm chặt Tú như thể lơ là một giây là "bà chị" này sẽ biến mất. Tú không ngủ được. Không phải là vì cái ôm kia mà là vì những câu nói của Nhi lúc nãy. Chẳng phải gật đầu đồng ý một cái là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi sao? Tú vẫn không làm được. Tú không thể để cô gái nhỏ này bị miệng lưỡi người đời ngoài kia làm tổn thương. Tú mừng vì tâm trạng của Nhi không tệ như Tú nghĩ. Nhưng Tú lại bồn chồn không biết ngày mai rồi sẽ ra sao? Tú sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Phải làm sao để vừa làm dập tắt sự quyết tâm của Nhi mà vừa có thể dung hoà mối quan hệ "chị - em" này đây? Là do mọi chuyện phức tạp hay là do Tú tự làm phức tạp hoá nó lên đây? Tú cũng chẳng biết nữa. ~ Hết chap 19 ~ Note: Hellooo! 19 chap và mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả =)) Đừng chửi rủa đánh đập mình nha mấy bạn =)) Như thế này chẳng hạn =))) Mình cũng không muốn vậy đâu. Tại Tú hết đó =)) *đổ thừa* Không sao! Không sao hết! Vì dù có một Tú suy nghĩ theo lối an toàn nhưng vẫn luôn có một Nhi ưa mạo hiểm nhé! Hãy đón xem Nhi làm gì để chứng minh Tú nói dối nha :3 Cảm ơn bạn Nhã đã đưa ra ý tưởng "thuyết âm mưu" cho chap này See ya!
|