Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
|
|
Chương 212: Đêm trước tuyên bố
Editor: shinoki
"Vậy cũng tốt, em ăn kem một mình."
Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, ôm kem thùng chạm đích.
Có điều một giây, cửa ngay ở phía sau cô mở ra.
Cô không khỏi câu môi, quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu mặc áo tắm màu bạc đứng cửa, hai con mắt thẳng vào nhìn chằm chằm cô, "Em rốt cuộc biết làm thêm cho anh ăn"
Mấy ngày qua cô vẫn khống chế đồ ăn của hắn, hắn xưa nay chưa từng ăn nghiện quá.
"Anh nói thật giống em ngược đãi dạ dày của anh, em chỉ là muốn cho anh có một phương thức ẩm thực khỏe mạnh mà thôi."
Thời Tiểu Niệm nói, hướng hắn đi tới, mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng , "Em có thể đi vào sao?"
Cung Âu một tay khoát lên trên cửa, nghe vậy, trong mắt lập tức nổi lên một vệt ánh sáng lộng lẫy, "Em xác định muốn vào? "
Không phân phòng
Đến trong phòng hắn ngủ với hắn?
"Em chỉ là muốn đi vào ngồi một lúc mà thôi." Hắn đó ánh mắt, thật giống cô là cái loại nữ nhân đưa đến cửa.
"anh không ngại em đi vào nằm một hồi" tốt nhất nằm rất lâu, nằm chết dí sáng sớm ngày mai.
"Vậy em không tiến vào rồi."
Thời Tiểu Niệm đem thùng kem đưa cho hắn, "Anh ăn đi, em đi ngủ."
Thấy cô thật muốn đi, Cung Âu mặt lạnh hạ xuống, một mặt không thích, mở cửa ra đến lớn hơn một chút, trừng mắt cô lạnh lùng thốt, "Cút vào cho anh, ngồi lại rồi đi"
Lại còn thật sự dám cho cô đi.
""
Sớm nói như vậy không phải xong sao.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, khóe môi làm nổi lên một vệt độ cong, ôm thùng kem đi vào trong phòng ngủ, chỉ thấy Piano đang mở, hiển nhiên là vừa có người đàn qua.
"Anh vừa đàn dương cầm?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Gảy." Cung Âu đoạt lấy kem thùng trong lòng cô, cầm lấy cái muôi múc trên một cái bỏ vào trong miệng.
Lạnh lẽo vị thơm ở trong miệng toả ra mở, Cung Âu trong mắt sâu thẳm nhàn nhạt hóa đi một ít.
Hắn quá cần điểm này lạnh lẽo.
Thời Tiểu Niệm nữ nhân này chính là đối với hắn khẩu vị
Thời Tiểu Niệm nhìn trước mặt trắng đen phím đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống một phím đàn, chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu tấm kia khuôn mặt anh tuấn, "Cung Âu, ngày mai sẽ là mrwho buổi họp báo tin tức, ngươi căng thẳng à"
"Ngươi đang ở đây đùa giỡn"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, khắp toàn thân lộ ra từ Thời sinh ra đã mang theo ngông cuồng cùng cao cao tại thượng.
Hắn căng thẳng làm sao có khả năng
"Toàn bộ thế giới đều ở chú ý của sản phẩm mới, ngươi thật sự không sốt sắng" Thời Tiểu Niệm ở trước dương cầm ngồi xuống, hai con mắt trong suốt địa nhìn về phía hắn, "Nếu như là ta, ta nhất định căng thẳng chết rồi, trước đây ở trường học lên đài đọc chậm bài khoá ta đều căng thẳng."
Thời đó, nàng đối mặt chỉ là bạn học cùng lớp.
Mà hắn, sắp đối mặt mấy vạn hiện trường khán giả cùng với toàn bộ thế giới ánh mắt.
"Ngươi có thể so với ta sao"
Cung Âu khinh thường liếc nhìn cô một cái, tiếp tục hướng về trong miệng đưa kem, một cái lại một khẩu.
Được rồi, xem ra hắn là sẽ không cùng nàng thừa nhận chính mình khẩn trương.
"Vâng vâng vâng, ta sao có thể cùng ngươi so với." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước mặt Piano, nói rằng, "Ta vừa ở ngoài cửa không làm sao nghe rõ ràng, ngươi lại bắn một lần cho ta nghe đi"
"Lấy tiền."
"Ngươi phải nhiều thiếu"
"Một triệu"
"Không có." Nàng rất thành thực, hiện nay nàng đi toán tính sổ, nàng còn thiếu thẻ tín dụng một khoản tiền, còn thiếu Phong Đức một khoản tiền.
"Không có ngươi dám nói khoác không biết ngượng địa muốn ta đàn dương cầm"
Cung Âu nghiêng nàng một chút, một mặt cao ngạo.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn hướng về hắn, nháy mắt một cái, âm thanh Thanh Nhu, "Ta cho rằng làm một chính xác bạn gái, đó là có thể bất cứ Thời nào bất cứ nơi đâu nghe được bạn trai của mình đàn dương cầm, xem ra không phải, vậy coi như rồi."
Nàng cố ý uyển tiếc địa đạo, đưa tay muốn che lên Piano cái, cái đến một nửa, một con thon dài tay trói ngược lại cầm cái.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt.
Cung Âu thấp mâu nhìn chằm chằm nàng, thật sâu nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi mới vừa nói cái gì, ta là ngươi cái gì"
"Chính xác bạn trai a, chúng ta không phải đang thử luyến ái bên trong sao" Thời Tiểu Niệm thẳng thắn địa nở nụ cười, cười khanh khách, trong mắt phảng phất có ánh sao khảm.
Cung Âu nhìn chằm chằm nàng nhất thời cuống họng căng thẳng, đem kem thùng phóng tới Piano bên, sau đó ngồi vào nàng bên cạnh, "Muốn nghe cái gì"
Nói qua, Cung Âu lại thịnh một thìa kem bỏ vào trong miệng mình.
Nàng như thế cười nhìn hắn, chính là muốn nghe Beethoven, hắn Yeema trên cho cô đem người từ dưới lòng đất đào móc ra.
"Tùy tiện a, ta không hiểu Piano, ngươi nghĩ đạn cái gì liền đạn cái gì."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hắn.
Cung Âu hai tay gác qua trên phím đàn đen trắng, ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng, tay hình đẹp đẽ đến chọn không ra một điểm tỳ vết.
Hắn biểu diễn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống từng cây từng cây phím đàn, có êm tai tiếng đàn khi hắn đầu ngón tay chảy ra đến.
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh lắng nghe, nguyên lai Cung Âu còn có thể đàn dương cầm, đạn đến mức rất không sai.
Tảng lớn rơi ngoài cửa sổ là bóng đêm đen thùi, an tĩnh trong phòng ngủ chảy xuôi êm tai tiếng đàn dương cầm, đạn dưới phím đàn chính là như vậy một đôi tao nhã tay, mà tay chủ nhân là như vậy một anh tuấn nam nhân.
Nếu như cái này anh tuấn nam nhân trong miệng không cắn Ngân thìa, nàng nhất định sẽ cho rằng đây là trên thế giới lãng mạn nhất duy xinh đẹp hình ảnh.
Thời Tiểu Niệm dừng ở tay hắn ở trên phím đàn đen trắng nước chảy mây trôi địa chấn, dần dần, nàng lại nghe được hắn tiếng đàn bên trong táo ý.
Rất kỳ quái, nàng không hiểu Âm nhạc, nhưng có thể ở tiếng đàn xuôi tai thu được tâm tình của hắn ở giờ khắc này là buồn bực.
Cô xem hướng về Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, trong miệng cắn cái muôi, một tấm tuấn bàng trên không có gì vẻ mặt, con ngươi đen sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấu tâm tình của hắn.
Chỉ còn tiếng đàn bán đứng hắn.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đứng lên, đưa tay đưa hắn trong miệng Ngân thìa lấy đi, sau đó từ hắn bên cạnh người ôm hắn, mảnh khảnh hai tay vòng lấy vai hắn.
Tiếng đàn phút chốc đình chỉ.
Cung Âu thân thể thẳng băng, "Ngươi làm gì"
"Đột nhiên rất muốn ôm ngươi một cái." Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cằm chống đỡ khi hắn phát tâm, tiếng nói đặc biệt trong suốt.
""
Cung Âu ánh mắt trệ trệ, "Thời Tiểu Niệm, ngươi uống lộn thuốc"
"Không có, cũng chỉ là muốn ôm ngươi một cái."
Hắn không chịu thừa nhận chính mình căng thẳng, nàng đưa cho hắn một điểm sức mạnh, dù cho điểm ấy sức mạnh bé nhỏ không đáng kể.
""
Cung Âu con mắt lần sâu.
"Cung Âu, ngươi biết không, ta Thời nhỏ mỗi lần biết mình muốn lên đài đọc chậm bài khoá, sẽ quay về tường vẫn hít sâu hít sâu, sau đó sẽ không khẩn trương." Thời Tiểu Niệm ôm lấy hắn nói.
"Nói cho ta biết cái này làm gì không có hứng thú biết ngươi chuyện khi còn nhỏ."
Cô khi còn bé cơ bản đều là cùng mộ ngàn mùng một lên trôi qua, hắn mới xem thường biết.
"Chỉ là đột nhiên nhớ lại, liền nói nói mà thôi."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói rằng, vẫn là vây quanh hắn.
Cung Âu ngồi đến không nhúc nhích.
Rất lâu, Thời Tiểu Niệm ôm ấp tới tay cánh tay tê, không khỏi rũ tay xuống đến, tay mới vừa buông ra, nàng cả người đã bị Cung Âu ôm bay lên trời.
Cung Âu đưa cô hoành ôm, con ngươi đen thẳng vào nhìn chằm chằm nàng, "Làm sao, ôm dưới liền buông tay, chơi đùa liền đi ta có thể tiện nghi như vậy ngươi, ừ"
Nói qua, Cung Âu ôm nàng hướng đi giường lớn, đem nàng ném đến trên giường lớn, thấp mâu thật sâu nhìn kỹ lấy, đầy rẫy muốn cướp đoạt giữ lấy ánh sáng.
"Nói rồi chỉ là ngồi sẽ."
Hắn lại tới cưỡng chế.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi xuống, cũng không vội vã chạy trốn, cứ như vậy nhìn hắn.
"Tiến vào phòng của ta còn ngươi nữa nói chuyện chỗ trống" Cung Âu thẳng vào nhìn nàng, đưa tay lôi kéo áo tắm, cúi người xuống tới gần nàng, tuấn bàng ép thẳng tới trước mắt của cô, tà khí địa đạo, "Hơn nữa, ta nói chính là làm, không phải ngồi"
""
Thời Tiểu Niệm không khỏi ngửa ra sau đi, theo dõi hắn nói, "Cung Âu ngươi hoàn toàn vô lại, theo ta chơi văn chữ game"
"Vậy ngươi làm gì ta"
Cung Âu nhíu mày.
"Ngươi ngày mai còn có báo trước tuyên bố."
"Vậy thì như thế nào" Cung Âu hỏi.
"Ngươi nên nghỉ sớm một chút, như vậy ngày mai mới có tinh thần ứng phó tuyên bố." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, được không"
"Không được" Cung Âu nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi là ta đề thần thuốc không cho phép đi ở nơi này cho ta ở lại"
Cô là hắn đề thần thuốc
"Ngươi nói thật sự"
Thời Tiểu Niệm con mắt ở trong hốc mắt chuyển động hai lần, sau đó chủ động ngẩng mặt lên hôn hướng về hắn môi mỏng, hắn môi mỏng lành lạnh man mát, mang theo một tia Hương Thảo vị ngọt.
""
Cung Âu thân thể nhất thời cứng ngắc đến không thể lại cứng ngắc, ánh mắt đăm đăm địa nhìn chằm chằm nàng.
Nữ nhân này tối hôm nay là động kinh
Lại là chủ động ôm hắn lại chủ động hôn hắn.
Cung Âu đẩy ra nàng, con ngươi đen trừng mắt mặt cô, "Thời Tiểu Niệm, ngươi là không phải dập đầu thuốc dập đầu này rồi."
Thời Tiểu Niệm bị: được đẩy ngã ở trên giường, nghe vậy mặt xạm lại, nàng lần thứ nhất như thế chủ động gần kề hắn, hiến hôn thêm hiến ôm cùng đi, kết quả hắn hoài nghi nàng dập đầu thuốc
Hắn người này não đường về thực sự là
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn, "Quên đi, ta trở lại ngủ."
Người đàn ông này cô đều làm tốt khi hắn đề thần thuốc chuẩn bị, kết quả hắn nhưng như vậy, là nàng trước đây từ chối hắn nhiều lắm lần à để hắn có phản ứng như thế.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài, còn chưa đi ra hai bước, đã bị Cung Âu từ sau ôm lấy.
|
Chương 213: Trận chiến lớn lúc sáng sớm
Editor: shinoki
Dù cô có đeo mắt kính cùng khẩu trang, cũng không ai nhận ra cô.
Cô coi mình là một khán giả phổ thông, xem một buổi họp báo cao cấp.
Dứt lời, cô liền phát hiện một con bàn tay đánh úp về phía thân thể của cô, bắt đầu táy máy tay chân, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đè lại cái tay kia, đưa đến trước ngực cô, "Không phải nói không động em sao"
"Nha."
Cung Âu cũng không nói gì, rút tay của chính mình về, an phận thu nhận ý kiến.
Khả năng hắn cũng thật là mệt mỏi, ôm cô liền nhắm mắt lại, đầu tựa ở trên vai cô, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.
Không phải nói cô là thần thuốc sao?
Làm sao cô giống như là thuốc ngủ.?
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần ứng phó họp báo.
Đêm nay, Thời Tiểu Niệm chủ động ở lại trong phòng ngủ Cung Âu qua đêm, hai người chẳng hề làm gì cả, Cung Âu xem cô là một cái gối ôm, ôm ngủ một đêm.
Thời Tiểu Niệm khá là khổ cực, bị hắn quấn chân, liền một điểm không gian của mình đều không có, tư thế ngủ rất không thoải mái, cả buổi tói đều là nửa tình nửa ngủ
Vì không đánh thức hắn, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cổ cùng vai đều lớn hơn mạng.
Rốt cục, trời đã sáng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu rọi ánh sáng trên mặt đất.
"Cốc cốc cốc"
Cửa bị gõ ba cái, âm thanh mang theo cảm giác nho nhã lễ độ .
Thời Tiểu Niệm đang nằm ở trong khuỷu tay Cung Âu, mở to hai mắt, nhẫn nhịn đau đớn trên thân thể, nghe được âm thanh, Cung Âu bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi con ngươi đen thẳng vào nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, phảng phất có thể phệ nhân.
"Sớm."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực nở ra một vệt nụ cười.
Ngày hôm nay đối với hắn mà nói là ngày trọng đại, cô không thể mang đến cho hắn bất kỳ năng lượng nào.
Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cô, tựa hồ là còn không có tỉnh táo, "Thời Tiểu Niệm, tối ngày hôm qua anh thật giống đã quên chuyện gì."
"Chuyện gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, là liên quan tới buổi họp báo sao sao, lẽ nào còn có chuyên chưa thỏa đáng
Vậy làm sao bây giờ?
Cung Âu thẳng vào dừng ở cô, bỗng nhiên, hắn nắm tay cô lên phóng tới trong miệng, môi mỏng liền ngậm.
"A"
Thời Tiểu Niệm mẫn cảm, đầu ngón tay dâng lên một trận cảm giác từ bên tai, nhảy lên toàn thân.
Hắn làm gì vậy? Sáng sớm đã uống nhầm thuốc.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng bỗng nhiên làm nổi lên một vệt độ cong tà khí, tiếng nói lộ ra một luồng lười biếng, "Tối hôm qua quá buồn ngủ, đã quên làm cái này"
Nói xong, Cung Âu liền buông cô ra đi tới phòng tắm.
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn ngón tay mình , trên đầu ngón tay còn có một chút dấu răng nhợt nhạt .
Còn nói cô là chó, hắn mới là chó đi
Sáng sớm liền cắn người.
Nào có ai như vậy, thiệt thòi cho cô còn lo lắng cho hắn.
Thời Tiểu Niệm vẩy vẩy tay của mình, có điều chuyện này làm náo tâm tình cô, phải biết rằng hắn đối với buổi họp báo hôm nay rất tin tưởng đi
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm cũng không tính toán nữa, từ trên giường ngồi xuống.
Nhức eo, đau lưng.
Cung Âu thực sự là coi cô làm gối ôm cả một buoir tối, làm cho cô ngủ không có chút nào thoải mái, cái cổ đều nghiêng qua một bên.
Cô từ trên giường hạ xuống, người còn có chút buồn ngủ, đi tới mở cửa.
Chỉ thấy Phong Đức dẫn một đám người hầu đứng cửa, trên tay mỗi người hoặc là cầm giày da hoặc là mang theo áo sơ mi, Âu phục, com lê, giấy tờ, có cả người chuyên môn đặt ở trên cái hộp nâng ở trong tay.
Thật khuếch đại.
"Thời tiểu thư, chào buổi sáng." Phong Đức tinh thần sáng láng về phía cô cúi đầu, "Quần áo đều đã chuẩn bị xong."
"Nha, Cung Âu ở phía trong rửa mặt, lát nữa sẽ ra."
Thời Tiểu Niệm đứng cửa nói, không để cho bọn họ đi vào.
Cung Âu không thích người ngoài tiến vào phòng ngủ của hắn.
"Phong Đức đến rồi"
Cung Âu từ buồng tắm đi ra, tinh thần không sai chút nào, thân hình cao to, trên khuônvmặt anh tuấn mang theo vài giọt nước, ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt cứ như vậy nhìn cô, con ngươi đen kịt, trên lông mi thật dài mang theo một giọt nước, lộ ra vô cùng gợi cảm.
"Ừ, đến rồi."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cung Âu đánh giá cô, tiếng nói có chút không vui, "Em làm sao có vành mắt đen rồi."
"Có đúng không? Chắc là tối hôm qua ngủ không ngon đi." Thời Tiểu Niệm sờ về con mắt của mình, so với không ngủ còn khó chịu hơn, chính là ngủ một hồi, tỉnh một hồi, lại ngủ tiếp một hồi.
Cô tối hôm qua vẫn như thế nhịn xuống đau khổ.
"Ngủ không ngon" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai con mắt tà khí ám muội nhìn chằm chằm cô, "Thời Tiểu Niệm, không phải là tối hôm qua em một mực nhìn trộm anh, mơ ước anh, vì lẽ đó ngủ không ngon?"
Thời Tiểu Niệm đen mặt.
Hắn không ngại ngùng, nếu hắn không đem cô ôm chặt, cô không dám làm phiền hắn, miễn cưỡng chính mình không nhúc nhích, cô sẽ biến thành bộ dáng này à?
Thời Tiểu Niệm rất muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Đúng vậy a, Đúng vậy a, dung nhan của anh có một không hai, không nhìn lén vài lần em làm sao ngủ được."
Vô luận như thế nào, hôm nay cô cũng không thể cho chọc hắn, phải nhẫn, phải nhẫn.
Hôm nay là ngày trọng đại của hắn.
"Anh thích em thành thực" Cung Âu rất hài lòng.
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Cung Âu hướng đi bên ngoài, Phong Đức cùng người hầu lập tức cúi đầu, Cung kính mà cùng hô lên, "Thiếu gia, chào buổi sáng."
"Miễn lễ"
Đối mặt bọn chúng, thanh âm của Cung Âu có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
"Bây giờ là bảy giờ rưỡi, buoir họp báo sẽ bắt đầu sau ba tiếng." Phong Đức Cung kính mà nói.
"Hội trường chuẩn bị xong chưa?"
Cung Âu lạnh nhạt hỏi, vừa hỏi vừa mở dây buộc áo tắm bên hông ra, trực tiếp cởi áo tắm, áo tắm rơi xuống đất, hắn chỉ mặc một cái quần hẹp tam giác, lộ ra vóc người nam tính, gợi cảm, có hứng thú, nhìn lại một chút, cơ bắp rõ ràng, đường nét hoàn mỹ như cắt kim loại, mỗi một điểm đều hoàn mỹ.
Hắn đột nhiên lại gần, Thời Tiểu Niệm sửng sốt hai giây, vội vã quay mặt đi.
"Làm gì? thật giống như em chưa từng nhìn thấy."
Cung Âu bất mãn mà nhìn về phía cô, đưa tay bóp lấy cằm của cô, bức bách cô quay mặt lại.
Thời Tiểu Niệm mặt bị thiêu cháy, con ngươi chuyển loạn chung quanh, không nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Anh cũng không cần như vậy đi, còn có nữ hầu ở đây."
Lớn lên ở nước ngoài chính là không giống nhau, nào có cởi ra như thế.
Ngay ở trước mặt một đám nữ hầu liền cởi áo tắm, sáng sớm lộ vóc người a
"Các cô dám nhìn"
Cung Âu thả tay xuống, lạnh lùng nghiêng đi một chút.
Hết thảy nữ hầu lập tức nhắm mắt lại, chỉ cao cao nâng đồ vật trong tay.
""
Thời Tiểu Niệm lặng yên.
"Thời Tiểu Niệm, em yên tâm, thân thể của anh chỉ cho một mình em mơ ước" Cung Âu hướng cô nói, ngữ khí cao cao tại thượng, thật giống bố thí ân đức cho cô.
""
Thời Tiểu Niệm một điểm muốn để ý đến hắn đều không có.
Phong Đức hiển nhiên là đối với khung cảnh này nhìn quen lắm rồi, từ trong tay một nữ hầu cầm lấy áo sơ mi bắt đầu hầu hạ Cung Âu mặc quần áo.
Áo sơ mi được là đến thẳng tắp, mặc ở trên người Cung Âu đặc biệt tôn lên thân hình vĩ đại của hắn, hắn đứng ở nơi đó, cảm giác giống như một người mẫu
mặc vào Quần dài, áo sơ mim Âu phục, com lê.
Cung Âu mở hai tay ra, không hề động đậy mà đứng ở nơi đó, một mặt cao ngạo, tùy theo Phong Đức hầu hạ.
Phong Đức chăm chú cẩn thận đeo đồng hồ đeo tay cho Cung Âu, đối chiếu thời gian
"Bình thường cũng không thấy ông hầu hạ mặc quần áo a." Thời Tiểu Niệm thấy thế không nhịn được nói.
"Ở Cung gia, bình thường có đại sự đặc biệt thì từ người hầu tới việc hầu hạ phải bảo đảm mỗi cái chi tiết nhỏ đều mười phân vẹn mười."
Phong Đức đối chiếu xong thời gian ngẩng đầu lên hướng Thời Tiểu Niệm giải thích.
"Thì ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen liếc Thời Tiểu Niệm một chút, tay thon dài từ trên tay người hầu lấy đi ca-ra-vat đưa cho Thời Tiểu Niệm, nhíu mày.
""
Thời Tiểu Niệm không phải người ngu, hiểu ý của hắn, liền nhận lấy ca-ra-vat vắt qua cổ hắn, tự buộc ca-ra-vat cho hắn.
Ca-ra-vat màu lam, mới nhìn không có gì quá bắt mắt, nhưng bên trong có một chút ám vân, là thêu lên đi.
Ngay cả ca-ra-vat đều làm được tinh xảo như thế.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc một hồi, sau đó buộc ca-ra-vat cho hắn.
Phong Đức đứng ở một bên liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, vội vàng nói, "Cái nơ này buộc quá đơn giản, không thích hợp cho hoạt động dự họp chính thức, đi lấy đồ dự bị ca-ra-vat lại đây."
"A thật không tiện, tôi chỉ biết thắt như này."
Thời Tiểu Niệm vội vã thu tay về, cô làm sao biết thắt nơ phức tạp.
"Không cần lấy" Cung Âu mở miệng, "Kiểu thắt này không sai, cứ như vậy."
Phong Đức nhíu mày, "Nhưng..."
"Ông là thiếu gia hay ta là thiếu gia"
Cung Âu không vui trừng mắt về phía Phong Đức.
Phong Đức vội vã cúi đầu, không tiếp tục nói nữa, cài khuy măng sét ống tay áo cho Cung Âu, làm rất cẩn thận, đúng chỗ.
|
Chương 214: Toàn bộ thế giới đều quan tâm hắn
Editor: Yuhina
Màu lam này tương tự với màu cà vạt của Cung Âu.
Cô chọn lựa một chút.
Thời Tiểu Niệm đổi váy, đi đôi giày cao gót màu trắng, theo Phong Đức đi đến phòng thiết kế.
Cô đi vào, chỉ thấy Cung Âu quay mắt về phía tường mà đứng, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận càng tôn thêm vẻ anh tuấn của hắn, cô đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cung Âu hướng về tường hít sâu.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, nhớ tới những lời tối hôm qua mà mình đã nói, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra hắn đúng là đang căng thẳng.
Thời Tiểu Niệm ngăn cản Phong Đức đang muốn vào đi, không cho phép ông đi quấy rối Cung Âu, hình như Cung Âu nhận ra được xoay đầu lại nhìn về phía bọn họ, hô hấp lập tức ngừng trệ, vẻ lúng túng chợt lóe lên một cái rồi biến mất.
Một giây sau, Cung Âu chỉ vào tường lạnh lùng thốt, "Phong Đức, bức tường này có vấn đề."
"A" Phong Đức há hốc mồm.
Thời Tiểu Niệm biết rõ trong lòng, cũng không vạch trần, chỉ là hướng về phía trước, hai tay đặt ở phía sau, nhìn Cung Âu hỏi, "Anh thấy em mặc cái váy này thế nào"
Cung Âu đánh giá cô một chút, không keo kiệt mấy lời ca ngợi chút nào, "Bạn gái của anh mặc cái gì cũng đều đẹp "
"Mặc khăn lau cũng đẹp à"
"Đẹp "
"…"
Phụ nữ đều thích nghe ca ngợi, Thời Tiểu Niệm mỉm cười lên, nhìn hắn nói, "Kỳ thực em mặc như vậy cũng không có tác dụng gì."
Cô chỉ là khán giả mà thôi.
Cung Âu đi tới trước mặt cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, tiếng nói từ tính, "Anh phải đi, lát nữa Phong Đức sẽ đưa em tới buổi họp báo."
"Vâng." Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Có phải là ở cho tới khi buổi họp báo bắt đầu em mới gặp được anh"
"Ừ."
Hắn còn muốn làm một số công việc chuẩn bị cho buổi hộp báo.
"Được rồi, vậy anh cố lên." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, âm thanh ôn nhu, như một luồng nước suối mát trong rót vào trái tim hắn.
"Cứ như vậy"
Cung Âu bất mãn mà nhìn chằm chằm cô, như không muốn đi.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, nhón chân lên hôn lên hắn gò má một cái, "Cố lên"
Trên mặt Cung Âu vẫn viết hai chữ bất mãn, đem cô kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu liền hôn môi cô, một nụ hôn nồng nhiệt, hôn triền miên thâm nhập, cuốn lấy cướp đoạt toàn bộ ngọt ngào trong miệng cô .
Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn bắt y phục của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm nay này trang phục của hắn không thể nhăn nhúm, lập tức thả tay xuống, không hề lộn xộn, ngoan ngoãn tùy ý hắn hôn.
Một lúc lâu, Cung Âu mới không cam lòng mà buồn cô ra, đầu ngón tay ở trên môi của cô lau một cái, tiếng nói ảm đạm, "Anh đi trước."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn bóng lưng của hắn, nhớ tới dáng vẻ hắn, vừa thở vừa lớn tiếng mà hô, "Buổi họp báo nhất định sẽ thành công"
Cung Âu cũng không quay đầu lại rời đi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Phong Đức đang đứng đối diện bức tường nghiên cứu, "Bức tường này có vấn đề chỗ nào a"
"Phốc"
Thời Tiểu Niệm không khỏi bật cười, đi tới bên người Phong Đức, nghi hoặc mà hỏi, "Phong quản gia, năm đó thời điểm Cung Âu chủ trì buổi họp báo giới thiệu hệ thống N.E có căng thẳng không"
"Không có a." Phong Đức lắc đầu, "Đúng là lần này, thiếu gia thật sự đặc biệt coi trọng, vì buổi họp báo này mà cũng đã tập đi tập lại không dưới 20 lần rồi."
"…"
Hóa ra là như vậy.
Xem ra Cung Âu đối với sản phẩm người máy này đặc biệt coi trọng.
Thời Tiểu Niệm mím môi, chuyên viên trang điểm từ bên ngoài đi tới, liếc mắt liền thấy Thời Tiểu Niệm, thấp cúi đầu, "Thời tiểu thư, chúng ta có thể bắt đầu làm tóc rồi."
"Tốt đẹp."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, ngồi vào cái ghế.
Cô ngồi xuống, liền nhìn thấy Phong Đức đứng bên tường nhận điện thoại, thái độ kính cẩn nghe theo, "Lão gia, vâng, thiếu gia đã xuất phát."
Phong Đức vừa nói vừa hướng Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn, lập tức đi ra ngoài.
Lỗ tai Thời Tiểu Niệm rất thính, mặc dù Phong Đức hết sức đè thấp âm thanh của mình nhưng vẫn truyền tới lỗ tai của cô, "Lão gia, tôi nghĩ gần đây thiếu gia bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo, mới không cùng Mona tiểu thư liên hệ."
Mona tiểu thư.
Chính là đối tượng thông gia của Cung Âu.
Nhiều ngày như vậy, xem ra Cung Âu vẫn chưa đề cặp tới chuyện giải trừ hôn ước với bên Anh quốc, ngay cả thử cũng không.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, chuyên viên trang điểm sờ mái tóc cuả cô rồi hỏi, "Thời tiểu thư, xin hỏi cô muốn làm kiểu tóc như thế nào"
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, nhìn về phía mình trong gương, trong mắt một mảnh âm u, "Cô xem giúp tôi, xem có kiểu nào phù hợp thì làm, dù sao tôi cũng chỉ là một khán giả mà thôi."
Cô cũng đâu có địa vị cao sang gì đâu.
"Vâng, Thời tiểu thư."
Chuyên viên trang điểm gật đầu.
Cách thời gian diễn ra buổi họp báo giới thiệu Mr Who một giờ.
Trên đường phố náo nhiệt, màn hình đèn led lớn ở quảng trường tháp chuông đã bắt đầu phát sóng, chuyển tiếp hiện trường rầm rộ.
Từ đầu đường đến ngõ nhỏ, từ trong cửa hàng nhỏ đến trung tâm thương mại,, trong siêu thị các TV đều bật kênh phát sóng trực tiếp hiện trường buổi họp báo.
Đám người trẻ tuổi đứng trên đường cầm điện thoại di động xem thẳng trực tiếp.
Một bên trong trường quay phim kịch cổ đại, bên trong bối cảnh hoàng cung vàng son lộng lẫy, Thời Địch mới vừa kết thúc một cảnh quay, mặc bên trong ba lớp, ở ngoài ba lớp trang phục cổ đại, cô ta nóng đến nỗi cả người khó chịu.
Lập tức có người đưa cốc nước đến.
Thời Địch tiếp nhận cốc nước uống một cái, hỏi, "Trên internet còn đăng vụ bê bối lần trước không"
"Không có, phong ba tựa hồ đã qua." Quản lý cười nói, "Xem ra Cung Âu cũng không ở cùng với Thời Tiểu Niệm được bao nhiêu, ngoại trừ lần trước nữ nhân Lăng Đức phát rồ ra, cũng không cso làm thêm chuyện gì quá đáng với cô, ngày hôm nay Cung Âu phải chủ trỉ buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, phỏng chừng sẽ không động đến cô nữa."
Nghe vậy, Thời Địch thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười lạnh một tiếng, "Phỏng chừng Cung Âu chỉ coi Thời Tiểu Niệm như là một công cụ làm ấm giường, làm sao có khả năng vì cô ta mà trả giá nhiều, còn hung hăng nhằm vào tôi."
"Đúng rồi, đúng rồi."
Quản lý của Thời Địch kéo một cái ghế qua ngồi, nói rằng, "Tôi nghĩ, cái vụ lần trước phu nhân giám đốc Lăng Đức phát rồ là do Thời Tiểu Niệm cứ quấn quýt lấy Cung Âu, Cung Âu không chịu được mới giúp cô ta một chút, làm sao có khả năng vẫn giúp cô ta mãi được."
Quản lý thở ra một hơi.
Nếu như Cung Âu thực sự động đến bọn họ, e rằng cô ta cùng Thời Địch sẽ biến mất khỏi thế giới này rồi.
Bất quá bây giờ xem ra, vị trí cảu Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu cũng thường thôi.
Thời Địch ngồi trên ghế, ngước mắt liếc mắt nhìn xung quanh, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tất cả mọi người mặc kệ diễn viên hay đạo diễn, thư ký trường quay hay nhân viên làm các công việc khác, đều cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm màn hình.
Chỉ chốc lát sau, một nhân viên đem ra một chiếc TV, "Đến đến đến, buổi họp báo lập tức bắt đầu, xem điện thoại di động thì tiện, nhưng nhìn ti vi đã mắt hơn nhiều"
"Đến đến đến."
Tất cả mọi người nghe vậy đều cùng nhau tiến lên.
"Mấy người nói xem Mr Who rốt cuộc là thứ gì, có phải là hệ thống điện thoại di động phiên bản mới"
"Tôi nghĩ không phải, nhất định là cái gì đó trợ giúp vận động, hiện tại ngành khoa học kỹ thuật đều quan tâm đến các sản phẩm trợ giúp vận động."
"N.E làm sao có khả năng thấp như vậy, tôi lại cảm thấy là một loại sản phẩm máy tính mới, chứ mấy cái kia đầy rẫy ra rồi."
"N.E nổi tiếng về các sản phẩm khoa học kỹ thuật, làm sao chỉ làm mỗi Computer mà thoogn báo rầm rộ vậy, anh ngớ ngẩn à."
"…"
Tất cả mọi người đều thảo luận quên cả trời đất.
Thời Địch ngồi ở một bên, có chút không cam lòng, nói, "Có gì đáng xem, không đập xuống một hồi à"
Coi như Thời Tiểu Niệm ở bên Cung Âu không có địa vị gì, cô cũng khó chịu việc Cung Âu gây ra náo động lớn như vậy, rõ ràng không phải người của Làng Giải Trí, nhưng bá chiếm tiêu điểm Làng Giải Trí.
"Vừa vặn nghỉ ngơi một chút, Thời Địch đến đến, cùng xem đi."
Đạo diễn có vẻ kích động, "Bây giờ đàn ông mười người thì có đến chin người yêu thích các sản phẩm khoa học kỹ thuật, N.E đẩy ra gì gì thì cũng đều có ý nghĩa vượt thời đại, mau tới xem cùng đi."
"…"
Thời Địch đối với lời mời này không có lời nào để nói, lấy trang sức Quý Phi nặng nề trên đầu xuống, nhấc theo đồ hóa trang nặng nề đi sang ngồi, mặt khó chịu mà nhìn màn hình TV.
Trên màn hình, hội trường khoa học kỹ thuật chứa đầy người, tất cả các nhân viên bảo an đang phải duy trì trật tự trong hội trường náo động này.
Đám người kia đều điên rồi sao
Buổi họp báo giới thiệu đã như vậy, chờ ngày sản phẩm chân chính đem bán, những người này còn không vào hết bệnh viện tâm thần rồi sao
Trang viên Mộ thị.
Trợ lý Ellen đi vào một căn biệt thự kiểu cổ, đẩy mở cửa phòng, một mùi rượu nồng nặc bay tới.
Lại uống rượu.
Ellen nhíu nhíu mày lại, đi vào đem rèm cửa kéo ra, đem cửa sổ mở ra, để không khí trong lành đi vào.
Trên ghế salông, một bóng người thon dài đang nằm.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Mộ Thiên Sơ nằm trên ghế sa lông giơ tay lên che khuất con mắt, "Đem rèm cửa kéo vào"
Hắn ghét chói mắt.
Ellen quay đầu, chỉ thấy trên đất dưới chân ghế sô pha bày đầy chai rượu, rượu gì đều có, hiển nhiên là trộn lẫn vào để uống.
"Mộ tổng, anh tỉnh táo một chút đi, anh đang tự hành hạ bản thân sao" Ellen đi tới nhìn người đang nằm trên ghế salông.
"Tôi không cần anh tới quản."
Mộ Thiên Sơ say khướt nói rằng, một hồi lâu thích ứng được với ánh sáng rực rỡ, mới chậm rãi từ trên ghế sa lông ngồi lên, tinh thần uể oải, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy men say, ánh mắt mơ màng, trạng thái tinh thần cực kém, trên mặt lún phún râu, lôi thôi lếch thếch.
"Mộ tổng, anh không thể tiếp tục như vậy, thời điểm anh vừa mới tiếp nhận tập đoàn Mộ thị có bao nhiêu hoài bão, tại sao bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà biến thành bộ dáng như thế này"
Ellen nhìn bộ dạng boss mình bây giờ, chỉ muốn ôm đầu.
" Tập đoàn Mộ thị a."
Mộ Thiên Sơ trào phúng cười một tiếng, "Tập đoàn Mộ thị đã bị Cung Âu phá tan thành hình dáng gì, muốn khôi phục hình dạng rầm rộ ngày xưa cũng cần mấy năm, huống chi chị gái tôi cũng sẽ không để cho tôi tiến vào tập đoàn, tôi chính là cái phế vật vô dụng"
Hắn vô dụng.
Cái gì cũng đều thua, cái gì cũng không chiếm được.
Tập đoàn không còn, Tiểu Niệm cũng mất.
"Mộ tổng"
Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên ghế salông, tiện tay cầm lấy một chai rượu rót vào trong ly, lắc lư hai lần, ngửa đầu uống xong, rượu là thứ tốt nhất đến cho người ta quên đi nỗi đau.
|
Chương 215: Trước buổi họp báo Mr Who
Editor: Yuhina
"…"
Nghe vậy, trong đôi mắt Mộ Thiên Sơ lộ ra một vệt cừu hận nồng nặc, lạnh lùng nhìn về phía Ellen, "Bây giờ có pahir là anh đang cười tôi không sáng bằng Cung Âu"
"Mộ tổng, không phải là tôi muốn coi anh làm chuyện cười, mà là anh nên tỉnh táo lại một chút, anh cứ tự giận mình, Thời đại tiểu thư cũng không nhìn thấy"
Ellen cầm lấy remote nhấn xuống, mở ti vi, nói, "Mà hôm nay Cung Âu đem sản phẩm mới ra tuyên bố, làm cho toàn bộ thế giới chú ý, Thời đại tiểu thư cũng đi xem, mọi người phụ nữ đều thích đàn ông thành công."
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng tự ti.
TV được mở lên, màn hình sáng lên.
Mộ Thiên Sơ ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy trên màn hình đang chiếu trực tiếp buổi họp báo rầm rộ.
Hai MC nhân lúc buổi họp báo chưa bắt đầu kích động thảo luận, Đem những cống hiến của Cung Âu với nền khoa học kỹ thuật phát triển lặp đi lặp lại, gọi hắn là tuổi trẻ tài cao, thiên tài mấy trăm năm mới có một người .
A.
Thiên tài.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ gần như đố kị mà nhìn màn hình, bàn tay để một bên ngày càng nắm chặt, chăm chú nắm thành quyền.
Cách thời gian diễn ra buổi họp báo giới thiệu Mr Who nửa giờ.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe chậm rãi đi tới đường dành cho VIP ở ngoài hội trường khoa học kỹ thuật, trên đường VIP này có bãi đậu xe chuyên môn, có đầy đủ các loại xe siêu sang trên thế giới đang để ở đây.
Có thể coi như là buổi triển lãm xe sang.
"Thời tiểu thư, có thể xuống xe." Phong Đức tự mình mở cửa xe cho Thời Tiểu Niệm.
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đeo mắt kính cùng khẩu trang lên.
Phong Đức thấy thế sửng sốt một chút, "Thời tiểu thư còn đeo kính râm"
Thời Tiểu Niệm nâng mắt kính lên, cười nói, "Bây giờ tôi là người nổi tiếng rồi, đeo kính râm cho an toàn, tôi cũng không muốn hơi một chút là bị người ta hành hung một trận."
Cô tự trêu chọc mình.
Phong Đức nghe vậy cũng không tiện nói cái gì, liền gật đầu.
Thời Tiểu Niệm đứng lên hướng về đường Vip đi đến, đường này đang trải thảm đỏ, hai hàng nhân viên chuyên nghiệp đứng cửa, vẻ mặt mỉm cười cúi đầu trước cô.
"Tiểu Niệm có phải là Tiểu Niệm"
Một âm thanh kích động truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Vũ cùng Lý ca hướng về phái cô đi tới, Hạ Vũ mặc một bộ trang phục được thiết kế riêng hưng phấn chạy đến trước mặt cô, tay giơ một tấm thiệp mời VIP màu vàng, "Tôi vừa thấy bóng người đã biết là cô"
"Hạ biên tập, Lý ca, vì sao hai người cũng tới" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.
Phong Đức đứng ở một bên cúi đầu nói rằng, "Là thiếu gia dặn dò đưa cho vợ chồng Hạ biên tập hai tấm thiệp mời."
Hóa ra là như vậy.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, hướng Hạ Vũ nói, "Vậy chúng ta vào đi thôi."
"Tốt tốt." Hạ Vũ trực tiếp bỏ rơi luôn chồng mình đang đứng cạnh, ôm lấy cánh tay của cô, kích động đến thân thể đều ở run, "Tiểu Niệm, cả đời tôi cũng chưa từng tiến vào nơi sang trọng như thế này, mấy vạn chỗ ngồi mà chỉ có 500 ghế VIP, chúng tôi lại chiếm liền hai cái, tôi cảm giác cả người như bay lên mây vậy"
"…"
Mấy vạn chỗ ngồi mà chỉ có 500 ghế VIP
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, mấy ghế VIP này sẽ không ở hàng ghế thứ nhất đi
Thời Tiểu Niệm được Hạ Vũ ôm đi vào, đi trên đường VIP tay cầm thiệp mời Vip màu vàng, từ cửa hông tiến vào.
Vừa vào hội trường buổi họp báo, Thời Tiểu Niệm đã bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, hội quán khoa học kỹ thuật đã được cải tạo thành hội trường có sức chứa vạn người, sân khấu được thiết kế mang hơi thở khoa học kỹ thuật, lấy màu bạc làm màu chủ đạo, khác hẳn với những buổi họp báo thông thường.
Hội trường ồn ào, âm thanh vang lên liên tiếp, vang lên từng trận tiếng gầm.
Tất cả chỗ ngồi lít nha lít nhít đều là người, đếm mãi không hết người, căn bản là không còn chỗ trống.
"Thật là nhiều người a."
Hạ Vũ cũng bị chấn kinh.
Nữ nhân viên phụ trách lễ nghi đứng ở một bên, mỉm cười hướng về các cô ra hiệu, "Mời ba vị quí khách, ghế VIP nằm ở khu này, mời đi cùng tôi."
Y như Thời Tiểu Niệm dự liệu, ghế VIP chính là hàng thứ nhất.
Mà ba ghế đó lại là ba ghế bắt mắt nhất hội trường.
Thời Tiểu Niệm quét mắt qua một cái, những người đang ngồi ở ghế VIP có tổng giám đốc của 100 công ty hàng đầu thế giới, có các chính trị gia
Bỗng nhiên cô cảm thấý sợ hãi, lui về phía sau, Hạ Vũ nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy"
"Tôi không thể ngồi ở nơi đó, hai người ngồi đi."
Thời Tiểu Niệm nói, hàng thứ nhất cônhư vậy, nàng đeo mắt kính khẩu trang bị ống kính quét đến nhìn rất quỷ dị; nếu như bị chú ý, trên các đầu báo ngày mai phỏng chừng chính là dựa vào cái gì chị gái Thời Địch có thể ngồi ở khu ghế VIP.
Cô không muốn gây ra bế bối lớn ảnh hưởng đến Cung Âu.
Cung Âu có phải là bận bịu đến hồ đồ rồi không, lại an bài cô ở hàng thứ nhất.
Thời Tiểu Niệm lui về phía sau, Phong Đức đi lên phía trước ngăn cản cô, "Thời tiểu thư, cô cứ yên tâm ngồi đi, thiếu gia có sự cân nhắc cuả mình."
"Nhưng mà"
"Buổi họp báo chuẩn bị bắt đầu rồi, nhanh đi vào chỗ ngồi đi, không có chuyện gì." Phong Đức an ủi cô.
Tuy rằng ông cũng cảm thấy hành động này có chút hơi quá, nhưng chuyện thiếu gia dặn dò ông không thể không làm tốt.
"Đi thôi đi thôi, đừng chắn lối người phía sau đi vào."
Hạ Vũ đẩy Thời Tiểu Niệm ngồi vào vị trí.
"…"
Thời Tiểu Niệm như ngồi trên đống lửa, cực kỳ bất an, hai tay chăm chú nắm lấy làn váy trên người.
Người bên cạnh thỉnh thoảng quăng ánh mắt kỳ quái về phía cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
Mang theo khẩu trang cùng mắt kính mà ngồi chỗ này quá kỳ quái, nhưng chí ít không làm người khác chú ý bằng thân phận của cô.
"Tiểu Niệm, tôi phát hiện cái vấn đề." Hạ Vũ dựa vào gần, ghé vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói, "Cô có chú ý không, những đại nhân vật này đều là ngồi một mình, không có một người nào mang bạn đến."
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, hơi nghiêng người liếc mắt nhìn, quả nhiên là mỗi người đều là nhân vật lớn, nhưng họ đều không mang theo gia quyến hay bạn gái.
"Trời ạ, Cung tiên sinh có phải là quá đề cao chúng tôi rồi không, vị trí hoàng kim như vậy vợ chồng chúng tôi lại có thể chiếm được hai ghế, chúng tôi là cái thá gì chứ."
Hạ Vũ sắp điên rồi, đưa tay nhéo mặt của mình để cho mình tỉnh táo, sau đó lại vội vã thả xuống, nhỏ giọng nói, "Ngồi ở chỗ này, không được làm chuyện mất mặt gì."
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi.
Hạ Vũ là bằng hữu còn lại sau khi cô đã trải qua nhiều chuyện, Cung Âu có thể đối xử với bằng hữu của cô như thế, Thời Tiểu Niệm không phải không cảm động.
Cung Âu nhất định là muốn làm cho cô hài lòng đi, cũng là cân nhắc cô sẽ đứng ngồi không yên, nên để cho Hạ Vũ đến tiếp cô.
"Các vị khách quý, xin hãy yên tĩnh một chút, buổi họp báo giới thiệu Mr Who lập tức bắt đầu"
Một giọng nói điện tử của máy móc vang vọng toàn hội trường.
Thời Tiểu Niệm vừa nghe liền nghe ra là âm thanh của Mr Cung.
Toàn bộ hội trường dần dần yên tĩnh lại, tất cả ánh đèn cũng từ từ ngầm hạ, chỉ còn dư lại một tia sáng đang chiếu trên sân khấu cực lớn.
Cô nghe có người đang đếm ngược từng giây một 10, 9, 8, 7, 6….
Từng giây một qua đi.
Trên sân khấu vang lên một loạt tiếng bước chân trầm thấp, nghe nhiều như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng có thể ngay lập tức nghe ra là tiếng bước chân của Cung Âu .
Rất kỳ quái, cô bỗng nhiên càng ngày càng khẩn trương, hai tay nắm vào nhau thật chặt, thật giống khi còn bé cô chuẩn bị lên bục giảng trả bài cũ.
Cung Âu có thể.
Hắn nhất định có thể.
Trước màn hình đèn led cực lớn chậm rãi xuất hiện một bóng người, ở trong màn hình cực lớn, thân hình Cung Âu cũng không có vẻ nhỏ bé, sự tồn tại của hắn cảm giác như cực lớn.
Mà trên hội trường tất cả màn hình đều là hình ảnh của Cung Âu, thân hình hắn cao to, dáng đi thẳng tắp, nút thắt cà vạt đơn giản, là kiểu cô đã thắt cho hắn lúc nãy.
Cung Âu đứng ở nơi đó, một câu cũng chưa nói, toàn hội trường liền vang lên những tiếng hô
"Là Cung Âu tự mình lên sân khấu giới thiệu."
"Đã bao nhiêu năm rồi hắn không tự mình giới thiệu sản phẩm mới"
"Cung Âu tự mình giới thiệu đủ thấy sản phẩm này có bao nhiêu phần quan trọng"
"…"
Tất cả mọi người đều kích động.
"Trời ạ, Cung tiên sinh tự mình giới thiệu"bên trong hội trường u tối, Hạ Vũ khiếp sợ lôi kéo cánh tay Thời Tiểu Niệm .
"Cô không biết sao"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, lẽ nào trong tin tức không thông báo
"Không biết a" Hạ Vũ mãnh liệt lắc đầu.
"Xin hãy yên tĩnh, cảm tạ." Một âm thanh âm trầm vang lên ở hội trường.
Cung Âu đứng trên sân khấu nói cảm tạ, nhưng ngữ khí lãnh đạm đến một điểm ý tứ khách khí cũng đều không có, đúng như tác phong cuả hắn.
Cung Âu đứng trên sân khấu, trên màn hình màu đen sau lưng có những mảnh vỡ màu bạc đang bay múa.
Toàn hội trường lần thứ hai yên tĩnh lại.
Cung Âu lạnh lùng nhìn quét qua toàn hội trường, cho tới khi hội trường yên tĩnh không còn một tiếng vang, đại khái phải mất đến năm phút đồng hồ.
Sau năm phút, dưới ánh mắt lành lạnh của Cung Âu mấy vạn người ở trong hội trường càng trở nên yên lặng.
Lúc này Cung Âu mới lên tiếng, âm thanh lạnh lẽo mà cao ngạo, đi thẳng vào đề tài chính, "Tôi biết rất nhiều người đang chờ xem sản phẩm mới cảu N.E, tôi biết mọi người đang chờ tôi nói sản phẩm này phải mất năm năm, sáu năm thậm chí là mười năm mới hoàn thành, mọi người đang chờ tôi nói sản phẩm này đủ để làm lay động cả thế giới. Xin lỗi, không có, sản phẩm này từ khi bắt đầu nảy ra trong đầu tôi cho tới khi hoàn thành chỉ vỏn vẹn có mấy tháng."
Toàn hội trường lại tiếp tục xôn xao.
Mấy tháng mà ra được một sản phẩm tốt, phỏng chừng không ai nghĩ đến vấn đề này.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, sốt sắng mà nhìn nam nhân trên sân khấu, người đàn ông này ở nhà có lúc cố tình gây sự như đứa bé, nhưng trên sân khấu, ánh mắt của hắn tràn ngập khí thế, hắn chỉ đứng đơn giản như vậy, nhưng lại có thể mang một khí thế chinh phục mạnh mẽ.
"Nếu như ai cảm thấy sản phẩm của tôi không có chút thành ý nào, hiện tại có thể đi, nhưng nếu lựa chọn lưu lại thì tôi không muốn có bất kỳ âm thanh nào xen vào"
Cung Âu mắt lạnh quét về phía toàn hội trường, tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo, "Tôi không thích thời điểm tôi nói có người quấy rối, nếu như ai muốn nói, tôi sẽ đứng ở chỗ này đợi, đợi đến khi nào hội trường yên tĩnh, tôi đã dùng tiền tài và thời gian của tôi để tiếp các vị, tôi sẽ mời người tính toán, để xem vào tôi đã mất bao nhiêu tiền khi tiêu tốn thời gian đứng ở đây"
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu như vậy có chút bất đắc dĩ, hắn làm sao có thể đứng trước mặt nhiều người mà vẫn bá đạo như thế.
|
Chương 216: Công khai tình yêu với toàn bộ thế giới
Editor: Yuhina
"…"
Toàn bộ người trên thế giới không ý kiến với sự bá đạo của hắn à
Thời Tiểu Niệm nhíu mày nghĩ.
Có tiếng hoan hô nên hài lòng không đây.
Cung Âu đi về phía trước, hiện trường chỉ nghe được tiếng bước chân trầm thấp của hắn, hắn đi tới trước mép sân khấu, con ngươi đen quét về phía vị trí Thời Tiểu Niệm, thoáng một cái liền đi.
Chỉ một chút, Thời Tiểu Niệm thì có loại cảm giác tim đập nhanh hơn.
Làm sao cô biến thành như vậy.
"Mr Who mọi người nghĩ nó là cái gì, nó là có thể là cái gì"
Theo lời nói của hắn nói, trên màn hình lớn xuất hiện một hàng chữ: Mr Who để mọi người tự định nghĩa.
Tất cả mọi người nín thở lắng nghe, rốt cục đã bắt đầu giới thiệu sản phẩm.
Cung Âu cầm trên tay thẻ card màu đen, nhìn lướt qua, sau đó nói, "Nó có thể làm được cái gì, nó có thể là một Computer cấp độ cao; nó có thể là một trợ lý bác sỹ tư nhân; nó có thể là một giáo viên; nó có thể là một người bạn, người bạn vĩnh viễn"
Cung Âu nói một chức năng liền ném một tấm card đen, nói một lần liền ném một lần
Hắn vừa nói vừa ném, vừa đi vừa ném, rất nhanh trên sân khấu có rất nhiều card đen được ném ra
"…"
Không phải buổi họp báo giới thiệu cao cấp sao, tại sao hắn lại tùy hứng như vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía dưới lặng lẽ nghĩ, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Vũ bên cạnh, Hạ Vũ ngồi nơi đó đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, con mắt trợn lên to tròn, miệng há thật to.
Nhưng dùvậy, cô ấy cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Toàn bộ hội trường cũng vậy.
Cung Âu lại có thể đe dọa mấy vạn người, thực sự là lợi hại.
Cung Âu nói ra một đống chức năng, đem toàn bộ card đen trên tay vứt xong, trên màn hình lớn phía sau không ngừng chạy phụ đề.
Các chức năng nhiều đến đáng sợ.
Nhưng những chức năng này Thời Tiểu Niệm đã chân chân thực thực trải nghiệm.
Từ trong miệng người khác nói ra có thể nghĩ ngay đến nói khoác, nhưng từ trong miệng Cung Âu đi ra lại được coi là một kỳ tích, sẽ không ai có thế biến thành kỳ tích như hắn.
"Chúng tôi làm một thống kê, mấy năm gần đây, tính cách con người dần trở nên lạnh lùng, con người không còn ỷ lại vào con người nữa, mà là ỷ lại vào đủ loại sảm phẩm khoa học kỹ thuật, do đó sản sinh các loại cúi đầu tộc, cứng nhắc tộc, game tộc"
Cung Âu nói một cách lạnh lùng.
Bình thường nói tới chỗ này đều sẽ có một chút chuyển ngoặt.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà lắng nghe, liền nghe Cung Âu nói, "Mà sản phẩm này cuả chúng tôi chính là đem sự ỷ lại của mọi người đối với các sản phẩm khoa học kỹ thuật tiếp tục tiếp tục kéo dài đến vô hạn"
"…"
Nếu như giờ khắc này Thời Tiểu Niệm uống nước, cô nhất định sẽ phun ra ngoài.
Nào có ai giới thiệu của mình sản phẩm như vậy.
"Hiện tại, xin mời Mr Who lên sân khấu." Cung Âu mở miệng.
Dứt lời, trên màn hình xuất hiện một loạt hình ảnh, từ từ, một người máy xuất trên màn hình.
Cung Âu gương mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Người máy thông minh ở trên màn hình trong hội trường yên tĩnh bắt đầu biểu diễn các chức năng của mình, mỗi một chức năng đều làm cho người khác giật mình.
Thời gian rất dài.
Nhìn các chức năng mà khiến cho mọi người than thở, Thời Tiểu Niệm đã trải nghiệm nên cảm giác không bất ngờ lắm, quay đầu nhìn về phía bên, không cần nói Hạ Vũ, ngay cả Lý ca cũng kinh ngạc đến ngây người ở nơi đó, miệng mở đặc biệt lớn.
Thực hiện xong xuôi.
Cung Âu bỗng nhiên đưa tay quét qua, hình ảnh người máy trên màn hình trong nháy mắt nổ thành vô số mảnh vỡ bay lượn trên không trung, cảm giác khoa học kỹ thuật tràn ngập, khiến người ta cảm thấy mình như đang trải nghiệm không gian điện ảnh 4D.
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, "Xưa nay tôi đều không thích những lời tuyên bố xuông"
Dứt lời, một loạt tiếng bước chân từ sau cánh gà sân khấu bên vang lên.
Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy một người cao lớn thân thể màu bạc hướng đi về phía giữa sân khấu, là Mr Cung, là thành phẩm đầu tiên do Cung Âu chế tạo.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía dưới, đeo mắt kính mang theo nụ cười vui vẻ, có cảm giác như thấy hài tử của mình đang biểu diễn.
Vẻ ngoài của Mr Cung có vẻ vượt xa hơn tất cả người máy trên thế giới này, mà trí năng của nó chưa người máy nào có được
Mr Cung đi tới sân khấu, lịch sự hướng về phía Cung Âu thấp cúi đầu, "Cung tiên sinh."
Hôi trường hoàn toàn yên tĩnh.
Lần thứ hai Thời Tiểu Niệm quay đầu, muốn nhìn phản ứng của khán giả xung quanh.
Cô phát hiện đại đa số mọi người lại đều giống như Hạ Vũ, đều dùng tay che miệng lại không để cho mình phát ra âm thanh, tất cả đôi mắt đều trợn tròn hướng về phía trên sân khấu nhìn tới.
Xem ra mọi người đều rất khiếp sợ với người máy thông minh này.
Như vậy cô an tâm hơn.
Buổi họp báo này đã thành công.
Cung Âu đứng trên sân khấu, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía người máy thân thể màu bạc, "Ngươi muốn nói gì hay muốn biểu diễn cái gì"
Mr Cung đứng ở nơi đó, mặt hướng về phía tất cả khán giả, "Tôi không thích nói phí lời, cũng không thích biểu diễn ta chỉ quan tâm tới chủ nhân của tôi, chủ nhân muốn tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở phía dưới hiểu ý nở nụ cười.
Đây thực sự là tính cách thuần túy mà Cung Âu mặc định cho người máy.
Bỗng nhiên có máy quay phim thoảng qua đi, cô vội vã cúi đầu, dùng mái tóc quăn che lại khuôn mặt.
Cung Âu đứng ở phía trên, lập tức đối mặt với khán giả trong hội trường, nói, "Đây là một phần tính năng tôi thiết lập cho người máy, từ tên đến tính cách của Mr Who, đến nội dung chương trình cần thiết đều là hoàn toàn tự suy nghĩ "
Người máy hoàn toàn tự suy nghĩ tự hành động.
Hạ Vũ đã cả kinh co quắp tại chỗ ngồi, tay vững vàng mà che miệng mới không rít gào lên âm thanh.
"Sản phẩm mới chính là như vậy, một người máy thông minh tự suy nghĩ."
Cung Âu ngắn gọn nói một câu khái quát.
Một câu nói ngắn gọn như thế nhưng đủ để thu hút ánh mắt toàn cầu, ngoại trừ Cung Âu, ai dám nói, mình có thể tạo ra người máy tự suy nghĩ tự hành động
Hội trường vẫn rất yên tĩnh, bởi vì tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Cung Âu đứng ở nơi đó, hiển nhiên đã giới thiệu hết, có thể kết thức, có thể đi đến hội trường nhìn kết quả buổi họp báo.
Nhưng rất kỳ quái, Cung Âu vẫn là trên sân khấu, không hề rời đi.
Trên màn hình lại bắt đầu chuyển động, mảnh vỡ lại bay lượn, đưa hắn bao phủ bên trong không gian hư huyễn.
"Buổi họp báo tới đây là có thể kết thúc, nhưng tôi biết, tiếp theo nhất định sẽ có vô số người hỏi, vì sao lại nghĩ đến nghiên cứu phát minh người máy, tôi không muốn thông qua phòng truyền thông của công ty lên tiếng, ngày hôm nay tôi muốn giải đáp luôn."
Cung Âu mở miệng lần nữa, lời nói của hắn không có nửa chữ là phí lời.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm run lên.
Nguyên nhân nghiên cứu phát minh người máy, đó là vì cô
Có điều, Cung Âu nhất định sẽ không ở buổi họp báo này nói điều đó, nhất định là nói một chút là cống hiến cho nhân loại
Thời Tiểu Niệm nghĩ như thế.
Cung Âu đứng trên sân khấu, lần thứ hai chậm rãi hướng về phía mép sân khấu, con ngươi đen lạnh lùng quét về phía trước, "Tôi nhớ mấy tháng trước, tôi có cùng một người phụ nữ xem qua một bộ phim điện ảnh tình yêu liên quan đến khoa học viễn tưởng, bên trong có một người máy tên là Mr Giang mà cô ấy rất yêu thích."
"…"
Thời Tiểu Niệm triệt để ngây người.
Hắn nói cái đó làm gì
Bỗng nhiên cô có cảm giác muốn trốn chạy, mí mắt bắt đầu nhảy dựng lên.
"Cô ấy nói cho tôi biết, người máy có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh mình, mà giữa người và người không làm được điều này"
Cung Âu đứng ở mép sân khấu, tiếng nói trầm thấp từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, "Ngày hôm nay tôi phải nói cho cô ấy, em thích người máy, anh liền chế tạo cho em, em muốn làm bạn, anh sẽ làm cho em"
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Cung Âu càng giống như là một lời thề, từng chữ một dùng sức.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người ở nơi đó.
Hắn đang nói cái gì, điên rồi sao
Toàn hội trường nhất thời bùng nổ ra một mảnh tiếng hô lớn, những người vừa còn miễn cưỡng nhịn xuống khi nghe đến tiếng động này nhất thời không còn giữ yên lặng được nữa, toàn bộ hội trường lại bắt đầu sôi trào.
Thông tin này so với giới thiệu Mr Who còn khiến mọi người kích động hơn.
Lần này Cung Âu không có ngăn cản mọi người điên cuồng hô, tiếng nói của hắn vang ở trong toàn bộ hội trường, "Người này chính là bạn gái cuả Cung Âu tôi, là chủ nhân cảu Mr Cung, là chủ nhân của thành phẩm người máy đầu tiên của tôi"
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng lên muốn đi, Cung Âu đứng trên sân khấu, ánh mắt lập tức định ở trên người cô, con ngươi đen thâm thúy ác liệt.
Như là có dao găm bay đến trên người cô, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.
Biết cô muốn chạy trốn, Cung Âu nhìn về phía Mr Cung đang đứng bên cạnh, tốc chiến tốc thắng, " Mr Cung, nói cho tất cả mọi người biết, chủ nhân của ngươi tên là gì."
"Chủ nhân của ta, là Thời Tiểu Niệm tiểu thư"
Mr Cung nói, thân thể hướng về Thời Tiểu Niệm, một mắt đen ở quét liếc về phía Thời Tiểu Niệm.
Dứt lời, một đạo ánh đèn hướng về Thời Tiểu Niệm đánh tới.
Thời Tiểu Niệm thật nhanh dùng tay che mặt, quay đầu đi, đeo mắt kính lại, trong mắt tất cả đều là bất an.
Cung Âu nhất định là điên rồi.
Tại sao hắn có thể ở trong buôi họp báo quan trọng này, ngay ở trước mặt toàn bộ thế giới tuyên bố cô là bạn gái của hắn.
Hắn có biết cô có bao nhiêu bê bối hay không
Trên màn hình lớn xuất hiện bóng người Thời Tiểu Niệm, cô liều mạng mà ẩn núp ống kính, muốn nhanh chóng rời khỏi hội trường, tay lại đột nhiên bị người ta tóm lấy.
Cô ngây người, vừa quay đầu lại chỉ thấy Cung Âu đứng trước mặt cô, bàn tay thon dài vững vàng mà cầm chặt tay cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm liều mạng mà rút tay về.
Ánh mắt Cung Âu nặng nề nhìn chằm chằm cô, sau đó mạnh mẽ đưa cô kéo hướng về sân khấu, Thời Tiểu Niệm giãy dụa, nhưng khí lực căn bản không bằng hắn.
Ở dưới con mắt đang nhìn trừng trừng của mọi người, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu thô bạo kéo trên sân khấu.
Toàn bộ hội trường sôi trào, hơn một nửa người rít gào, tiếng thét chói tai cơ hồ đem đỉnh hội quán khoa học kỹ thuật xốc lên.
"Vì để tránh sau khi tôi ra ngoài có nhiều thông tin sai lệch, hiện tại tôi liền để mọi người nhìn thấy bạn gái cuả Cung Âu tôi" nói xong, cung Âu lại một lần nữa mạnh mẽ lấy khẩu trang và mắt kính của Thời Tiểu Niệm xuống.
|