Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
|
|
Chương 417: Bây giờ em là của anh
Editor: shinoki
Không biết mẹ đã tỉnh lại chưa, nếu chưa, phải chuẩn bị phẫu thuật, cô thực lo lắng cho thân thể Từ Băng Tâm.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm mở ngăn kéo trước mặt ra, lục soát trong một đống trang sức, Cung Âu để điện thoại cửa cô ở đâu?
Thời Tiểu Niệm nâng làn váy dài lục tung tìm, kéo từng ngăn tủ ra, cũng không tìm được, cửa bị gõ hai cái, cô đứng thẳng, cất giọng nói, "Mời vào."
Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cầm trên tay một chiếc điện thoại, "Tịch tiểu thư, điện thoại của cô, bây giờ trả lại cho cô."
"Quá tốt." Thời Tiểu Niệm vội vàng nhận lấy điện thoại, "Cám ơn Phong quản gia."
Cô có thể biết tin tức của mẹ.
"Tịch tiểu thư không trách tôi là tốt rồi." Phong Đức vẫn mặt đầy áy náy nhìn cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía ông, cười khổ một tiếng, "Không biết tại sao, tôi không trách nổi Phong quản gia."
Có lẽ là ông vẫn thành tâm ra sức vì Cung Âu, chỉ nghe lệnh Cung Âu làm việc, bằng điểm này, cô cũng không có biện pháp trách đi.
"Tịch tiểu thư tha thứ, vậy cô ở đây, chờ dạ tiệc bắt đầu tôi sẽ tới gọi cô."
Phong Đức nói.
" Được."
Trong lòng Thời Tiểu Niệm nhớ Từ Băng Tâm, cũng không có tán gẫu cùng Phong Đức, vừa đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, vừa mở máy lên, thấy màn hình sáng lên cô liền vào danh sách các số vừa gọi, ấn vào số của Mộ Thiên Sơ.
Đây hoàn toàn là một động tác theo bản năng.
Cô gần đây có thói quen liên lạc với Mộ Thiên Sơ.
"Lễ đính hôn vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, em liền chờ không kịp muốn giải thích với Mộ Thiên Sơ?" Một thanh âm lạnh như băng hung ác vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, nghe vậy ngước mắt nhìn vào gương trang điểm, chỉ thấy Cung Âu đứng ở sau lưng cô, trên người mặc một bộ lễ phục tối màu, kết hợp với cà vạt màu xanh da trời, tỏ ra đẹp trai mà tỉnh táo, nhưng hắn vẫn lạnh mặt, như bị băng tuyết phong bể vậy, đôi tròng mắt đen u lãnh chống lại ánh mắt cô trong gương.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay Thời Tiểu Niệm liền bị Cung Âu đoạt mất.
Hắn trực tiếp cắt đứt, hung hãn ném điện thoại của cô sang một bên.
Trong phòng yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm bị động tác ném điện thoại của hắn làm cho ánh mắt hơi chậm lại, qua mấy giây mới nói, "Em muốn hỏi tình hình thân thể của mẹ một chút."
"Sao em không gọi cho cha hoặc là người giúp việc?" Cung Âu lạnh lùng hỏi ngược lại, đôi mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, một cái chân nghiền hướng điện thoại, hai tay vượt qua lưng ghế đè vào trên bả vai cô, từ từ cúi người dựa vào mặt cạnh cô, tròng mắt đen bộc phát phiền muộn.
Bỗng dưng, hắn một tay nắm nằm cô, nhìn cô trong gương âm lãnh nói, "Nhớ, chúng ta đã đính hôn, con đường này là em tự chọn, em bây giờ là của anh, mỗi một sợi tóc đều là của anh!"
Cuồng vọng.
Cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn bóp đau, cô nhìn vào gương, ánh mắt ảm đạm, "Em đối với Thiên Sơ không phải loại tình cảm đó, em không yêu..."
Đến bước này, cô cũng không cần lừa gạt Cung Âu nữa.
"Anh mặc kệ các người là tình cảm gì." Cung Âu cắt đứt lời cô, nhìn chằm chằm cô gần ngay trước mắt, nhìn chằm chằm lông mi thật dài của cô, chữ chữ lạnh như băng, "Tóm lại bắt đầu từ bây giờ, quên hắn cho anh, không nên chọc anh nổi giận!"
"Em..."
"Anh không muốn nghe thấy tên hắn trong miệng em!" ánh mắt Cung Âu âm lệ trợn mắt nhìn cô, "Nếu không, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì!"
"Em..."
"Nói em không nói nữa!"
"Em muốn biết tình hình của mẹ" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn, mở miệng nói.
Cung Âu hung hăng trừng cô một cái, thanh âm lạnh lùng, "Bà ấy đã tỉnh, em không cần suy nghĩ nhiều!"
"Tỉnh rồi, thật sao?" Thời Tiểu Niệm mừng rỡ nhìn về phía hắn, đẩy tay hắn ra, từ trên ghế đứng lên, "Tỉnh lúc nào, bây giờ bà ấy thế nào rồi, có khỏe không? Cung Âu, anh cho em gọi điện đi."
Cung Âu ngồi dậy, một tay khoác lên trên ghế dựa, sắc mặt tái xanh, "Em cho rằng anh đang gạt em?"
Cô đương nhiên biết hắn sẽ không gạt cô chuyện như vậy.
"Em chẳng qua là lo lắng mẹ em mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Lo lắng cho mẹ em, hay là lo lắng Mộ Thiên Sơ thương tâm khổ sở, vội vã đi an ủi?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giễu cợt cười lạnh một tiếng, "Anh nói cho em biết, Thời Tiểu Niệm, hôm nay sự lựa chọn này là em tự mình làm, không phải anh ép!"
Hắn cái này chưa tính là ép sao?
Dùng cái chết của mình để đe doạ cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dạng này của hắn, bỗng nhiên ý thức được cô lại làm sai một chuyện, cô gạt hắn là cô và Mộ Thiên Sơ yêu nhau, hắn là người cô chấp, chuyện đã nhận định rất khó thay đổi, dù đã nói rõ cho hắn.
Lần này, cô không biết lại phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể làm cho Cung Âu biết, cô cho tới bây giờ không có yêu Mộ Thiên Sơ.
"Không lên tiếng là ý gì, mắng anh trong lòng?" Cung Âu lạnh lùng nói, trong mắt nhấp nhô tức giận.
"Em không có."
"Anh nghe được!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô, "Đi ra, cùng anh đi mời rượu!"
Hắn ra lệnh cho cô, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là theo sau, Cung Âu bỗng nhiên quay đầu, Thời Tiểu Niệm liền đụng vào ngực hắn, đụng đầu phát bất tỉnh, cô nghi ngờ nhìn về phía hắn, "Sao?"
Đột nhiên xoay người là ý gì.
Cung Âu hung hãn trừng cô một cái, sau đó đi về phía trước, giơ chân lên hung hãn đạp mấy đạp vào trên chiếc điện thoại đáng thương.
"..."
Thời Tiểu Niệm sờ đầu không nói gì nhìn về phía hắn.
"Được rồi, đi."
Phát tiết đủ rồi, Cung Âu lạnh lùng nói, nghiêm mặt rời đi.
Cung Âu một mực nghiêm mặt đi đến bên ngoài đại sảnh tiệc rượu, cũng không quan tâm Thời Tiểu Niệm mang giày cao gót không theo kịp hắn.
Cửa phòng tiệc rượu được người từ trong kéo ra, Cung Âu sửa sang lại quần áo,chợt kéo Thời Tiểu Niệm vào trong ngực, ôm lấy cô ưu nhã vô cùng, đi vào bên trong, môi mỏng câu lên một độ cong, tròng mắt đen nhìn thẳng phía trước.
Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Thời Tiểu Niệm thán phục.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm đi vào, toàn bộ tiệc rượu được trang trí lãng mạn như cung điện rừng rậm vậy, ánh đèn màu xanh lá cây nhạt, trên thang lầu, trên đèn, trên tường cũng được trang trí cây mây và giây leo cùng hoa, cách trang trí mát mẻ khiến cho người ta cảm thấy ảo mộng.
Các khách mời ngồi ở chỗ đó nhàn rỗi trò chuyện, cũng đang rối rít chụp anh, chụp chung với mỹ cảnh.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu tiến lên mời rượu, trừ người của Manga Cách Uy, các khách mời còn lưu lại đều là không giàu thì sang, đều là nhân vật ghê gớm.
Những người còn lưu lại chính là người thực sự quý trọng cô và Cung Âu.
Mời rượu xong một vòng, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bàn của đám người Hạ Vũ.
Cô mới vừa ngồi vững vàng Hạ Vũ liền kích động ôm lấy cô, ưỡn bụng bự cọ cô, "Trời ơi, em âm thầm đính hôn, chị cũng bị giật mình. Em giấu rất kĩ a, thì ra em gác bút là vì giúp chồng dạy con! Ghét! Còn giữ bí mật với chị!"
"A, a a."
Thời Tiểu Niệm chỉ cười mỉa.
Ngay trước hôm nay, cô cũng không biết cô muốn đính hôn.
"Tiểu Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô dâu đột nhiên đổi thành cậu? Nói cho chúng tôi biết đi." Một nữ đồng nghiệp bát quái hỏi.
Thời Tiểu Niệm còn chưa mở miệng, Hạ Vũ trực tiếp sừng sộ lên, "Cái gì gọi là đổi, các ngươi chỉ nhìn tin tức nói bậy, nơi này khắp nơi viết O và N, chính là Cung Âu và Tiểu Niệm. Tiểu Niệm muốn cho chúng ta một bất ngờ, đúng không, Tiểu Niệm."
Hạ Vũ giải vây cho cô.
Thời Tiểu Niệm đến gần Hạ Vũ, thấp giọng nói, "Cám ơn chị."
"Hắc hắc." Hạ Vũ cười một tiếng, tiến tới bên tai cô thấp giọng nói, "Thật ra thì chị cũng bị sợ hết hồn, nhưng chị nhìn ra được, em không phải là bị ép, trong mắt em có cảm động cùng hạnh phúc, chị không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Em nhất định phải hạnh phúc a, Tiểu Niệm."
Nghe được Hạ Vũ nói, Thời Tiểu Niệm cực cảm động kỳ, cô đưa tay ôm Hạ Vũ.
Bằng hữu chân chính đối với cái gì cũng không để ý, một ánh mắt của bạn, cô ấy liền hiểu, cô chỉ chúc phúc cho bạn, vĩnh viễn bảo vệ bạn ở trước mặt người ngoài.
"Bụng chị lớn như vậy là sắp sinh rồi, chú ý một chút, biết không?"
Thời Tiểu Niệm cùng Hạ Vũ ngồi tán gẫu, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc dương cầm.
Ánh đèn tối lại.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trên thang lầu ánh sáng chiếu vào, nơi đó đặt một chiếc dương cầm, mà Cung Âu đang ngồi trước dương cầm, ngồi thân chính ưu nhã, một tay đang đánh đàn.
Là 《 Thời Thời Niệm Niệm 》, khúc dương cầm dành cho cô.
Hắn đánh đàn, hấp dẫn mê người.
Dần dần có đàn violon, sáo trúc gia nhập, ánh đèn lấy Cung Âu làm trung tâm, từ từ truyền xuống từng bậc thang lầu, ánh đèn kia giống như người bước chân từ từ đi xuống.
Ánh đèn sáng.
Chỉ thấy một đám người máy thân thể màu bạc ở trên sân khấu hoặc đứng hoặc ngồi, trên tay mỗi người máy đều có một loại nhạc cụ, đang phối hợp Cung Âu tấu lên bài hát lãng mạn kia.
Ban nhạc người máy.
Dù các khách mời đã từng nhìn thấy nhiều chuyện lạ trên đời, cũng chưa từng thấy ban nhạc người máy trình diễn bài hát, hơn nữa âm chính xác không chút tỳ vết, phối hợp ăn ý với Cung Âu, người người đều cả kinh trợn mắt há mồm.
Đám người Hạ Vũ lại rối rít đứng lên, cầm điện thoại điên cuồng quay, chụp.
Thật ra thì người máy sản xuất ra đều có dáng vẻ không sai biệt lắm, nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn nhận ra người kéo đàn violon ở giữa chính là Mr Cung.
Giỏi lắm, Mr Cung biết kéo đàn violon.
Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh đèn chuyển một cái, trên thang lầu lại xuất hiện toàn bộ tin tức hình ảnh, là sở trường công nghệ của Cung Âu.
Nhưng lần này, không phải là toàn bộ tin tức hình ảnh của người máy, mà là cô và Cung Âu.
Chỉ thấy "Thời Tiểu Niệm" mặc áo cưới màu trắng đang cùng"Cung Âu" mặc âu phục màu trắng nhẹ nhàng khiêu vũ, bước theo tiết tấu tiếng nhạc, nhảy rất lộng lẫy.
"..."
Hình ảnh trước mắt đẹp đến kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, khó tin, theo bản năng lấy tay bưng kín mặt, mắt ướt át, hoàn toàn không nghĩ tới Cung Âu vì cô chuẩn bị nhiều bất ngờ như vậy.
|
Chương 418: Cung Âu tạo ra bất ngờ
Editor: shinoki
Rõ ràng mới vừa trong phòng sắc mặt đối với cô còn kém như vậy, nhưng lại còn chuẩn bị cho cô những thứ này.
Rất nhanh, phía trên thang lầu màu trắng, hoa phủ kín trên đất, cổng hình vòm cung cây mây và giây leo màu xanh lá cây hạ xuống, giữa bàn rượu cũng lần lượt xuất hiện toàn bộ tin tức hình ảnh của cô và Cung Âu.
Trên người "Bọn họ" mặc đều là quần áo hôm nay bọn họ thay.
Có thể thấy Cung Âu vì buổi lễ đính hôn này mà đã trù tính bao nhiêu, mà cô hôm nay mới biết cô muốn đính hôn.
Toàn bộ tiệc rượu sang trọng lãng mạn, khắp nơi tràn đầy bóng dáng của cô và Cung Âu, bọn họ nhẹ nhàng khiêu vũ theo tiếng nhạc, mỗi một ngóc ngách đều lưu lại bóng người bọn họ, toàn bộ tin tức hình ảnh thậm chí tỉ mỉ đến biểu cảm gương mặt, hai người thâm đưa mắt nhìn nhau, kĩ thuật nhảy điêu luyện.
"Ô mẹ ơi, tôi nổi hết da gà lên rồi, có cần phải lãng mạn như vậy không."
Hạ Vũ đứng ở nơi đó nhìn một màn cảm động này, kích động đẩy vai Lý ca, "Chồng, anh nhìn xem, anh là đàn ông, Cung tiên sinh cũng là đàn ông, anh nhìn xem người ta chơi thế nào lãng mạn! Lần trước anh cho em bất ngờ trong sinh nhật là mua một lò vi sóng! Một lò vi sóng lớn màu đỏ a!"
"..."
Lý ca ngồi ở chỗ đó bị Hạ Vũ lắc ngã trái ngã phải, mặt sinh đầy không thể yêu, khóc không ra nước mắt.
Tại sao anh phải tới tham gia buổi lễ đính hôn công nghệ cao này chứ, anh hối hận.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nhìn mỗi một chỗ phát ra toàn bộ tin tức hình ảnh, theo tiếng nhạc êm tai kia, cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều.
Cô nhớ tới lúc ở hành lang, hắn kéo cô từ mảnh vụn đầy đất ra ngoài; cô nhớ tới lúc cô ôm thân thể tan nát của Mr Cung, hắn ôm cô đi; cô nhớ tới lúc hắn công khai bọn họ yêu nhau với toàn thế giới; cô muốn hắn làm cơm xào trứng cho cô, cơm xào trứng khét thơm...
Suy nghĩ một chút, nước mắt Thời Tiểu Niệm không cách nào kìm chế chảy xuống.
Bọn họ lại đi tới bước đính hôn này, lại thật đính hôn.
Tiếng nhạc dừng lại, Mr Cung buông đàn violon trong tay xuống, đi từng bước từng bước tới trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Một ánh đèn chiếu vào người Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đã lệ rơi đầy mặt, Hạ Vũ không ngừng bận rộn cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
"Chủ nhân, chúc ngài đính hôn vui vẻ."
Mr Cung từ từ cúi người ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, làm ra một động tác xin mời, đưa tay mình ra.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, giao tay mình cho Mr Cung, chiếc nhẫn hình trái tim trên ngón áp út sáng lấp lánh.
Mr Cung nâng tay cô dẫn cô đi về phía Cung Âu, từng bước một đi lên thang lầu, Thời Tiểu Niệm giẫm trên thang lầu, ngước mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu từ trước dương cầm đứng lên, đứng ở nơi đó, đôi tròng mắt đen nhìn cô thật sâu, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ cô từng bước từng bước đến gần hắn.
Thời Tiểu Niệm dưới sự dẫn dắt của Mr Cung đi tới trước mặt Cung Âu, hai người đứng trước dương cầm, mắt cô đã hoàn toàn đỏ, không giống cô dâu.
Cung Âu đứng ở nơi đó, đôi đồng tử đen ngưng mắt nhìn cô, giơ mic trong tay lên nói, giọng nói hấp dẫn có thể chết người, "Anh đã từng nghe một câu nói, nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng về. Tịch Tiểu Niệm, từ hôm nay trở đi, chúng ta mới bắt đầu; từ hôm nay trở đi, anh chỉ làm người đàn ông của em; từ hôm nay trở đi, hy vọng em chỉ làm người phụ nữ của anh. Nếu em nguyện ý, cho anh một chút thanh âm, cho anh một chút tiếng vọng về."
Nhân viên ở Manga Cách Uy phần lớn là các cô gái trẻ tuổi, nghe vậy, mỗi người đều không nhịn được kích động rít lên.
Hạ Vũ cũng kích động, kích động đến hốc mắt đỏ lên, càng dùng sức đẩy chồng mình.
Mặt Lý ca càng sinh không thể yêu.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, nhìn Cung Âu như vậy, mỗi một chữ của hắn vang vọng trong cô.
Cung Âu đứng trước mặt cô, đưa mic cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm tiếp mic, muốn nói, nhưng phát hiện cổ họng mình nghẹn tắc, miệng cũng không nói ra lời.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng sâu, mơ hồ có chút không vui.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm dứt khoát đặt mic lên dương cầm, trực tiếp nhào vào ngực Cung Âu, vững vàng ôm lấy hắn.
Cô không có lý do gì nữa trừ nũng nịu.
Ở chung một chỗ đi, bất kể tương lai còn có bao nhiêu cửa ải khó phải vượt qua, dù sao cũng sẽ không hỏng bét hơn, liền ở chung một chỗ đi.
Cung Âu bị cô đụng hơi lui về sau một bước, ánh mắt lướt qua vẻ bất mãn, hồi lâu sau mới đưa tay ra kéo thân thể mảnh khảnh của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng trên người cô.
"wow! Nhớ mãi không quên! Nhớ mãi không quên!"
Hạ Vũ cùng các đồng nghiệp nữ kích động lớn tiếng hô lên, những vị khách khác cũng bị lây theo, rối rít vỗ tay.
Buổi lễ đính hôn cũng không tệ, cũng không phải tệ hại như vậy.
...
Trong khách sạn Thiên Hoa, Mona ngồi trên giường trong phòng, trên người vẫn là váy cưới tử đằng hoa cúp ngực, trên cổ đeo dây chuyền kim cương cực kỳ chói mắt.
Cô ta ngồi lẳng lặng, bên ngoài truyền tới giọng nói tức giận của mấy trưởng bối.
"Đây là coi thường Lancaster chúng ta! Mấy trăm năm nay, gia tộc chúng ta có lúc nào bị mất mặt như này không?"
"Mấy người các ngươi xuất hiện trước truyền thông nhiều hơn một chút, sau này nói tới Cung Âu liền biểu đạt bất mãn, có nghe hay không?"
"Cung gia và Cung Âu phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
"Người đều cũng đến Trung quốc rồi!"
"Đều tại Mona, lần đầu tiên lúc gặp mặt Cung Âu ấn tượng không phải rất tốt, nó còn phải chạy đến Trung Quốc, nói cái gì tự do yêu đương, kết quả kéo cả gia tộc chúng ta xuống nước."
Bọn họ đang tức giận, đang gầm thét, Mona ngồi ở trong phòng.
Lặng yên ngồi, nghe thanh âm bên ngoài truyền tới.
Trên khuông mặt đẹp bất phàm của cô chưa khô nước mắt, một tay dùng sức nắm váy cưới trên người.
"Vậy áo cưới phải làm thế nào?" Có thanh âm của nữ hầu từ bên ngoài truyền tới, bị người gầm lên, "Làm cái gì mà làm, ném! Phải cho Cung Âu một chút sắc mặt, người này cũng quá kiêu ngạo rồi!"
"Ông có thể cho sắc mặt gì, ban đầu hắn quyết định tổ chức đính hôn ở S thị, tôi đã cảm thấy kì quái, đúng như dự đoán. Đây là S thị, Cung Âu ở chỗ này có bao nhiêu năm căn cơ, ông có bao nhiêu?"
"Hay là ông muốn ám sát? Đến lúc đó Lancaster chúng ta lại bị chỉ trích."
"Thoái hôn ngay trước mọi người, thật đúng là cao chiêu."
Mona từ từ đi tới cửa, ngước mắt nhìn nữ hầu bên ngoài, mỗi người bọn họ đẩy một manơcanh mặc váy cưới, Mona nhàn nhạt mở miệng, "Đem áo cưới vào đây."
" Dạ, tiểu thư."
Nữ hầu đẩy manơcanh vào phòng.
Nghe được thanh âm, người tụ tập trong phòng khách đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Mona, trong mắt có đồng tình, có khinh bỉ, có cả chán ghét.
Đa số đều cảm thấy bị cô liên lụy.
Chờ nữ hầu đi ra ngoài, Mona có chút dùng sức đóng cửa phòng, khóa lại, cắt đứt những ánh mắt kia, cô ta dựa lưng vào cửa, ngước mắt nhìn cả phòng.
Mặc dù là phòng khách sạn, nhưng bởi vì Bắc Bộ loan không cần cô sắp xếp nhiều, cho nên cô ở nơi này phí tâm bố trí một chút, muốn sau này có thể cùng Cung Âu tới đây, cho hắn một bất ngờ.
Trên tường treo ảnh cưới của cô và Cung Âu, là lưng đấu lưng.
Giường là do cô sai người thiết kế theo mẫu mới nhất, phía trên in hau mẫu tự ON.
Cô cho rằng N là chữ ‘na’ trong tên cô, nhưng không phải, thì ra là chữ ‘niệm’ trong Thời Tiểu Niệm.
Mona đi từng bước một về phía trước, nâng làn váy dài đi tới trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, cô thấy đây không phải mình, mà là một người bị thoái hôn ngay trước mọi người, bị mọi người cười nhạo.
Cô đưa tay từ từ tháo vương miện trên đầu xuống, giống như tháo xuống một thân kiêu ngạo của cô.
Mái tóc dài màu vàng xoã xuống, Mona tháo đôi bông tai đá quý xuống, bắt lại dây chuyền kim cương, tháo từng món đồ trang sức châu báu trên người xuống.
Cô mở ngăn kéo ra, cầm một cây kéo lên, từ từ đi tới từng chiếc váy cưới xinh đẹp, liền cắt xuống.
Váy cưới lông chim bay lượn trên không trung.
Mấy chiếc váy cưới từ từ bị cắt thành vô số mảnh vụn rơi đầy đất, giống như tôn nghiêm cô, tình yêu của cô bị đạp đầy đất, dù có gom góp lại cũng không ra dáng vẻ ban đầu.
Váy cưới đều bị cô cắt sạch.
Không còn gì có thể cắt.
Mona nhìn váy cưới trên người mình, cô cởi giày cao gót ra, đang muốn cởi váy cưới, nhưng chân đạp phải váy cưới, cả người té ngã xuống.
" Ầm."
Một tiếng nặng nề.
Mona cả người té lăn trên đất, lông chim màu trắng bay lên, cô ngã vào giữa đống mảnh vụn áo cưới bừa bãi, chật vật không chịu nổi, mái tóc dài màu vàng tán lạc trong đống bừa bộn, dáng vẻ chán nản.
Thì ra mang giày cao gót thật dễ dàng ngã xuống.
Cô té xuống đất, muốn đứng lên làm thế nào cũng không đứng nổi, cô quay đầu, đôi mắt màu lam nhìn về phía giường, mẫu tự O và N điên cuồng phóng vào mắt cô.
Cô không chịu nổi đau đớn.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Cô nắm chặt váy cưới trên người.
Cung Âu, Thời Tiểu Niệm.
Tại sao các ngươi có thể đối với tôi như vậy?
Cô thống khổ kêu thành tiếng, thanh âm bể tan tành cực kỳ khàn, một tiếng một tiếng vang lên trong buổi đêm yên tĩnh.
...
Buổi tối chín giờ, lễ đính hôn kết thúc, các khách mời trở về, không đi về cũng là về phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi chơi.
"Đi thong thả. "
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa tiễn vị khách cuối cùng, chân đi giày cao gót mệt mỏi không chịu được, hôm nay, cô thật sự trở thành nhân vật chính không biết cốt truyện, bận rộn đến trời đất u ám.
"Hô."
Đưa mắt nhìn vị khách cuối cùng rời đi, Thời Tiểu Niệm không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa cổ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Thật mệt mỏi.
"Đính hôn với anh em cảm thấy khó như vậy?" Thanh âm u lãnh không vui vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh lại, trợn mắt nhìn cô, mặt đầy không vui, giống như cô thiếu nợ hắn một món khổng lồ vậy.
Mới vừa rồi còn cho cô bất ngờ lãng mạn, làm cho dáng vẻ thâm tình, bây giờ, mặt lại thúi trở về.
Ai nói phụ nữ mới giỏi thay đổi.
"Em không cảm thấy khó."
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ cổ nói, cởi giày cao gót ra cầm trên tay.
Cô quả thực không chịu nổi đi bằng giày cao gót nữa, cảm giác đôi chân như bị phế vậy.
"Làm sao, em không thích đôi giày này? Đây là anh tự mình chọn!" Cung Âu trợn mắt nhìn giầy trên tay cô, sắc mặt càng khó coi.
|
Chương 419: Em muốn đi dạo trên bờ biển
Editor: shinoki
"Em rất thích, nó rất đẹp." Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói, "Chẳng qua là em đi giày cao gót quá lâu, chân hơi đau."
Đôi giày này là hắn tự mình chọn, phối hợp quần áo, ngay cả toàn bộ tin tức hình ảnh lễ đính hôn cũng thiết kế theo những bộ quần áo kia, nói không chừng hơn một tháng qua hắn không bận bịu việc khác, chỉ chú trọng cho buổi lễ đính hôn.
"Hừ."
Cung Âu vẫn bất mãn hừ lạnh một tiếng, tròng mắt đen quét cô từ trên xuống dưới, môi mỏng mím thật chặt.
Gió đêm thổi tới, Thời Tiểu Niệm xách giày cao gót chân không đứng trên mặt đất nhìn Cung Âu, Cung Âu trợn mắt nhìn cô.
Đêm khuya phải vô cùng yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vô hình chung, không khí thêm mấy phần lúng túng.
Thời Tiểu Niệm cũng không hiểu cô và Cung Âu ngay cả con cũng có rồi, làm sao sẽ còn lúng túng, cô đảo mắt, mở miệng đánh vỡ loại trầm mặc này, "Bây giờ em có thể gọi cho mẹ chưa?"
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em muốn chỉ có người đàn ông Mộ Thiên Sơ kia?"
Cung Âu mặt thúi xuống.
"Em không nói Thiên Sơ." Thực ra trong lòng cô áy náy với Mộ Thiên Sơ.
Cô quá không quyết đoán, trong khoảng thời gian này, cô cơ hồ ngầm thừa nhận sau này cùng Mộ Thiên Sơ làm bạn, không nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra chuyện hôm nay, không biết Mộ Thiên Sơ nghĩ như thế nào.
Cô thiếu Mộ Thiên Sơ thật không biết nên trả thế nào.
"Em không nói, nhưng em nghĩ!"
Cung Âu hung hãn trừng cô một cái, mặt trầm đến đáng sợ.
"Em chỉ muốn biết bây giờ thân thể mẹ em thế nào." Thời Tiểu Niệm nói.
"Không cho phép muốn!"
Cung Âu hướng cô hung tợn gầm nhẹ nói, trầm mặt nhấc chân rời đi, đi được năm, sáu bước, Cung Âu lại lui về từng bước, quay mặt sang trừng hướng cô, tức giận hỏi, "Sao vừa rồi em không đáp lại anh, không cho anh tiếng vọng về? Để em nói chuyện rất khó phải không."
"Cái gì a?"
Thời Tiểu Niệm mặt đầy không khỏi nhìn hắn.
Cái gì mà không đáp lại.
Cô bỏ sót ánh mắt nào của hắn sao?
"Sau khi anh đánh đàn xong, muốn em cho anh một chút âm thanh, tại sao em không cho?" Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi, cả người tràn đầy nồng nặc không vui.
Thời Tiểu Niệm nháy nháy mắt, "Không phải em đã ôm anh sao?"
Cô lúc ấy bị cảm động đến thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể đổi thành ôm hắn, cái này cũng chưa tính là tiếng vọng về?
"Đây không tính là vọng về!"
"..."
Ôm không coi vào đâu sao?
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện, Cung Âu hung thần ác sát đem lời cô trừng trở về, ác thanh ác khí nói, "Thời Tiểu Niệm, anh biết em đính hôn với anh, trong lòng em không phục, nhưng ít ra tối hôm nay không cho phép em nhớ Mộ Thiên Sơ! Nếu không anh giết chết em!"
"Tối hôm nay?" Thời Tiểu Niệm tái diễn lời hắn, từ lúc nào hắn trở nên rộng lượng như vậy, qua hôm nay liền có thể nhớ?
"Mỗi một tối hôm nay!" Cung Âu bỏ câu nói đầu tiên đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghe vậy không khỏi khẽ cười, tâm tình thoải mái hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên từ khi Cung Âu nói chia tay với cô, tâm tình cô mới ung dung như vậy.
Cô chân trần đi dưới ánh đèn trong bóng đêm, nhìn bốn bề một cái, không thấy bóng người Cung Âu, cô nghe được tiếng sóng biển xa xa, vì vậy đi xuống thang đá.
Thang đá hình xoắn ốc.
Cung Âu đột nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở phía trên thang lầu, thấp mắt trừng hướng cô, "Hôm nay ngay cả mẹ anh và gia tộc Lancaster cũng không dám ở Bắc Bộ loan nổi giận với anh, em cảm thấy em chạy thoát được?"
"Em không có nghĩ trốn." Thời Tiểu Niệm ngửa đầu nhìn về bóng người hắn cao ngất, giải thích rõ.
"Vậy em còn không trở về phòng tân hôn?"
Cung Âu lạnh lùng chất vấn.
Phòng tân hôn?
Cô nào biết phòng tân hôn ở đâu, đính hôn thì có phòng tân hôn sao, đó không phải là đại biểu... ánh mắt Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách, gò má hơi nóng lên, nói, "Em muốn đi dạo trên bờ biển."
"Làm sao, sợ ngủ với anh?"
Cung Âu nhìn thấu cô.
"Em không có."
"Bớt giả bộ thiếu nữ thanh thuần đi!" Cung Âu cười lạnh một tiếng.
"Em không giả bộ." Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên trừng hắn một cái, đang muốn nổi giận với hắn, nhưng nghĩ đến hắn hôm nay vì cô mà thoái hôn ngay trước mọi người, đắc tội với gia tộc Lancaster, quyết tách khỏi Cung gia, nhất thời mềm lòng, không tranh chấp với hắn, chỉ nói, "Cùng em đến bờ biển đi dạo một chút đi, em còn chưa có xem qua biển Bắc Bộ loan."
"Có gì để nhìn, tất cả đều là nước!"
Cung Âu đứng ở nơi đó nói.
Biển có gì để nhìn, tất cả đều là nước. Lời nói chí lý.
"Bởi vì anh đã tu sửa lại Bắc Bộ loan, nên em muốn nhìn một chút." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, toàn bộ Bắc Bộ loan đều là tâm huyết của hắn.
Mà phần tâm huyết này, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã chuẩn bị tốt chỉ vì cô.
Tấm lòng này, nặng đến cô có chút không chịu nổi.
Dưới màn đêm, Thời thanh âm Tiểu Niệm nhẹ nhàng, đặc biệt thanh nhu, giống như một cỗ thanh lưu vờn quanh thân thể Cung Âu, khiến mỗi một lỗ chân lông trên người hắn cũng thư thái.
"Câu này còn giống tiếng người, anh mang em đi, tránh cho em rơi xuống biển."
Cung Âu nói, đi lui xuống mấy bước, vọt tới bên người cô.
...
Ban đêm, mặt biển cực kỳ yên tĩnh, nước biển nhẹ lướt qua bãi cát trắng.
Hai người ngồi trên bờ cát mặt hướng mặt biển.
Cung Âu lấy âu phục làm đệm đặt dưới người Thời Tiểu Niệm, hắn mặc áo sơ mi ngồi ở chỗ đó, đưa tay tháo mấy cúc áo, gió lay động cổ áo hắn, mặt mũi lạnh lùng, môi mỏng vểnh lên, đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn biển trước mặt.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, "Anh đang nghĩ gì?"
Đang suy nghĩ bọn họ sau này sao?
Phản bội tất cả mọi người không phải là không thể ở chung một chỗ, đính hôn, tương lai cũng là bọn họ phải đối mặt.
"Anh đang nghĩ gì em không cần phải biết."
Cung Âu lạnh lùng nói, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, trăm phương ngàn kế buộc cô đính hôn, nhưng lòng lại làm khó dễ cô và Mộ Thiên Sơ, nếu là như vậy, tại sao còn làm những thứ này ?
Cô thật không hiểu suy nghĩ của hắn.
"Có phải anh đang phiền não chuyện sau này không, em có thể giúp gì được không?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu nhìn cô, tròng mắt đen thâm thúy, "Em nghĩ nhiều rồi."
"Vậy anh đang nghĩ gì?"
"Đương nhiên là đang suy nghĩ chuyện đêm tân hôn." Cung Âu nói thẳng đạo.
Chuyện sau này có cái gì tốt mà phiền não, từ bỏ cũng đã từ bỏ, còn có thể thế nào.
"..." Thời Tiểu Niệm không nói ngưng nghẹn nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, "Đính hôn không tính là đêm tân hôn đi, kết hôn mới tính."
"Ở chỗ này anh tính!"
"..."
Quên đi, cô không nói gì đi, cô lặng lẽ quay đầu, đưa tay từ dưới đất cầm lên một khối đá màu trắng chơi.
"Đính hôn đã đính rồi, em sẽ không cho rằng chúng ta chỉ làm vợ chồng có tiếng mà không có miếng đấy chứ?"
Cung Âu thấy cô quay đầu lại, thanh âm nhất thời lạnh xuống.
"Không phải là hôn phu, hôn thê sao?" Thời Tiểu Niệm cúi đầu nói, làm sao coi như vợ chồng.
"Hôn phu, hôn thê cũng là vợ chồng, có vợ chồng phải có chứng thực vợ chồng!" Cung Âu nói, lại lạnh lùng nhìn cô một cái, "Em nói có đúng không?"
"..."
Hắn cũng thật lợi hại, hôm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn làm như không có chuyện gì.
Cô cũng không biết tiếp theo phải thu dọn cục diện thế nào, hắn hoàn toàn không lo lắng.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, nằm xuống trên âu phục của hắn, vừa nằm xuống, cô liền nhìn thấy ánh sao đầy trời, đẹp không sao tả xiết.
Bắc Bộ loan hơi trống trải, không giống trung tâm thành phố tất cả đều là nhà chọc trời, có lúc muốn thưởng thức cảnh đêm cũng không được.
"Thật đẹp."
Thời Tiểu Niệm từ trong thâm tâm ca ngợi lên, có biển, có sao, có người đàn ông mình thích nhất ở bên cạnh, không có gì lãng mạn hơn.
Nếu như bọn họ đính hôn đơn giản, thì tốt biết bao.
Nhưng thứ ẩn sau bầu trời sao kia, mới là điều cô lo lắng sợ
"Em rất giỏi chuyển đề tài!" Cung Âu không vui nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao, vậy cô có thể làm gì, cùng hắn đi sâu vào thảo luận cái gì gọi là chứng thực vợ chồng?
"Cho em."
Cung Âu thấp mắt nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên đưa điện thoại cho cô.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó không hiểu nhìn hắn.
"Không phải lo lắng cho mẹ em sao? Gọi đi!" Cung Âu dùng sức nhét điện thoại vào trong tay cô, sau đó lại ác thanh ác khí chen thêm một câu, "Không cho phép gọi cho Mộ Thiên Sơ!"
Cô chẳng qua là khoảng thời gian này có thói quen liên lạc với Mộ Thiên Sơ mà thôi.
Thời Tiểu Niệm nhận lấy điện thoại, là điện thoại của hắn, cô không khỏi nói, "Em không nhớ số mẹ."
"Trong đó đều có."
Cung Âu ngồi ở chỗ đó lạnh lùng nói.
Đều có?
Thời Tiểu Niệm nằm trên bờ cát, mở điện thoại lên, trong danh bạ quả nhiên có sô mẹ cô, có số Mộ Thiên Sơ, thậm chí có cả số nữ hầu, hộ vệ của cô, tất cả đều đủ.
Hắn thật đúng là điều tra rất kĩ về cô.
|
Chương 420: Thời Tiểu Niệm, em khốn kiếp!
Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm cảm giác được Cung Âu biến hóa, mắt giật giật, miễn cưỡng mỉm cười, cười nói, "Phải không? Bác sĩ thật sự nói mẹ không sao?"
"Đúng vậy, không sao, không sao, bây giờ cha con và Thiên Sơ đều ở chỗ này chăm sóc mẹ, con mau ngủ đi."
Từ Băng Tâm nói.
" Được, mẹ ngủ ngon."
Thời Tiểu Niệm dưới sự thúc giục của Từ Băng Tâm cúp điện thoại, thông qua một cú điện thoại, lòng Thời Tiểu Niệm thả lỏng không ít.
Mẹ không sao là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm trả điện thoại lại cho Cung Âu, Cung Âu nghiêng người sang, một tay chống mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Coi như em thức thời, không nhắc đến Mộ Thiên Sơ, có phải trong lòng vẫn lo lắng không yên?”
Hắn đặc biệt thích dùng suy nghĩ của mình đi định nghĩa người khác.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, nằm ở nơi đó nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói, "Em khẳng định vẫn muốn đi gặp Thiên Sơ, phải nói rõ ràng với anh ấy, em thiếu anh ấy một lời giải thích và xin lỗi."
Thái độ của cô thẳng thắn, đặc biệt tự nhiên, nhắc tới Mộ Thiên Sơ cũng chỉ tràn đầy áy náy, đổi lại là người đàn ông khác đã sớm nhận ra, nhưng Cung Âu nhận định chính là nhận định.
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt hắn không chuyển tốt, ngược lại càng âm trầm, "Em muốn cắm sừng anh?"
"Em nào có."
"Em đang lập kế hoạch."
"Vậy anh không muốn nói xin lỗi với Mona sao?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, "Mặc dù emkhông có hảo cảm với người phụ nữ mật báo đưa em vào chỗ chết, nhưng anh vẫn thiếu nợ cô ta đi."
Một Đại tiểu thư quý tộc bị thoái hôn ngay trước mọi người, lúc này sợ rằng tin tức đã sớm ùn ùn kéo đến, đối với Mona kiêu ngạo mà nói, loại cảm giác này hẳn sống không bằng chết đi.
Cung Âu nằm nghiêng người về phía cô, dùng thân thể chắn gió cho cô, nghe vậy, con ngươi hắn bình tĩnh, ánh mắt trở nên cực sâu.
Hồi lâu sau hắn mới lạnh lùng mở miệng, "Anh mới không nói xin lỗi, cô ta yêu có chết được không."
Máu lạnh đến không có giới hạn.
"Lại nói, anh nói xin lỗi, cô ta có thể chập nhận? Dù sao cô ta cũng sẽ không chấp nhận, anh còn nói xin lỗi làm gì." Cung Âu lý trực khí tráng nói.
Cái này cũng chỉ là nguỵ biện.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sau đó nói, "Dù sao em cũng phải nói xin lỗi với Thiên Sơ, mặc dù em không yêu anh ấy, nhưng em vốn đã ngầm cho phép anh ấy nỗ lực, bây giờ lại biến thành như vậy, em thật rất thiếu anh ấy."
Cô cố ý tăng thêm trọng âm ở hai chữ "không yêu".
Cung Âu trợn mắt nhìn cô, "Em nhấn mạnh em không yêu là có ý gì?"
Thời Tiểu Niệm nghênh hướng ánh mắt hắn, hắn nghe hiểu?
"Em cho rằng anh sẽ tin?"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
"..." Thời Tiểu Niệm đầu hàng, cô lười để ý, xoay người đưa lưng về phía hắn mà nằm.
"Làm sao, chột dạ?"
Cung Âu nhích lại gần cô, mặc cho gió thổi tới, hắn lạnh, mà tóc cô cũng không bị bay một sợi.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, thấp giọng nói, "Anh nói sau này cái gì cũng sẽ tin em."
Trong lời này ít nhiều có mấy phần ủy khuất.
Thanh âm mềm nhũn.
Cung Âu bị thanh âm của cô làm cho ngực tê tê, ngay sau đó hừ nhẹ một tiếng, "Vậy coi như anh tin."
"..."
Quên đi, tương lai còn dài, bây giờ bọn họ đã đính hôn, từ từ đi.
Biết Cung Âu lâu như vậy, cô quá rõ không thể yêu cầu một người cố chấp lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
Nước biển nhẹ nhàng lướt qua bãi cát, thân thể Cung Âu chắn gió cho cô, cô nằm ở nơi đó, chỉ cảm thấy ban đêm lành lạnh rất thoải mái, ngón tay cô nắm lấy âu phục dưới người, từ từ khép lại mắt.
Không biết tại sao, nghe tiếng sóng biển, cô đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
An tâm như vậy đã rất lâu chưa từng có.
Thật tốt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cung Âu chống đầu nằm sau lưng cô nằm, nửa người đã tê rần, nhưng nữ nhân trước mặt chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng, hắn đưa tay ra đâm đâm lưng cô, không có một chút phản ứng.
Hắn đâm tiếp.
Hắn dùng sức đâm.
Thời Tiểu Niệm không thoải mái giật giật thân thể, xoay người lại tiến vào trong ngực hắn, tìm kiếm vị trí thoải mái, lầu bầu một tiếng gì đó, tiếp tục ngủ.
Ngủ?
Cung Âu trừng cô một cái, tay siết chặc thành quả đấm, đêm tân hôn cô cứ như vậy mà ngủ sao.
"Em cố ý phải không, Thời Tiểu Niệm? Đừng tưởng rằng anh sẽ bỏ qua cho em!"
Cung Âu đưa tay xé lễ phục trên người cô, Thời Tiểu Niệm ngủ mơ mơ màng màng, mặc hắn muốn làm gì thì làm, trong miệng anh ninh một tiếng, "Em ngủ tiếp một chút rồi sẽ đứng lên."
"..."
Tay Cung Âu nhất thời cứng ngắc, tròng mắt đen trợn mắt nhìn cô, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cô nói lời này cho ai nghe?
Mộ Thiên Sơ?
Mộ Thiên Sơ mỗi ngày gọi cô thức dậy, mới có thể khiến cô có phản xạ như vậy?
Tại sao cô có thể!
Cung Âu nắm lễ phục của cô, uất hận trợn mắt nhìn mặt cô ngủ say, khớp hàm cắn chặt, hô hấp đổi nặng, rốt cuộc giữa cô và Mộ Thiên Sơ có bao nhiêu lần!
Hắn có thể điều tra cô từng ly từng tí, duy chỉ không điều tra được sau khi bọn họ về đến nhà sẽ làm những gì.
Hơn một tháng qua, hắn lập mưu cho buổi lễ đính hôn ở Bắc Bộ loan, mỗi lần mệt mỏi vô cùng muốn ngủ, trước mắt đều sẽ hiện ra hình ảnh Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ vừa nói vừa cười cùng nhau về nhà, hình ảnh kia chẳng khác nào vợ chồng mới cưới.
Cô không yêu hắn, cô dĩ nhiên có thể tìm đàn ông khác.
Nhưng cô có biết hay không hắn không chịu nổi, cô có biết hay không hắn làm sao mới khống chế được mình, mới không xông tới xé nát bọn họ.
Mỗi một lần, hắn cũng chỉ có thể giống như tên trộm núp ở một cái xó xỉnh nào đấy, nhìn cô và Mộ Thiên Sơ cùng nhau về nhà.
Cung Âu kéo cô đến trước mặt mình, môi mỏng ép tới gần bên tai cô, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói, "Thời Tiểu Niệm, em khốn kiếp!"
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, mơ hồ cảm nhận được Cung Âu tức giận, cô thấp giọng nói, "Em mệt quá, Cung Âu."
Để cô ngủ đi.
Cô thật sự mệt mỏi.
"Không sao, em cứ ngủ đi!" Cung Âu thống hận mình không có tiền đồ, hắn nên đánh cô một trận, nhưng vừa nghe được thanh âm của cô lại không làm được.
" Ừ."
Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng, khép mắt lại tiếp tục ngủ.
Cung Âu nghiến răng, từ từ năm ngón tay buông mình, sau đó từ bãi cát đứng lên, ôm cô đi tới phòng tân hôn của bọn họ.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm khéo léo không nhúc nhích, cô ngủ tiếp, bỗng dưng, cô lại giật giật người, tìm một vị trí thoải mái hơn ở trong ngực hắn, tìm kiếm rất tự nhiên, giống như đặc biệt quen được ôm trong ngực.
Là quen hắn ôm trong ngực sao?
Hay là Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu không nhịn được nghi ngờ, loại nghi ngờ này càng ngày càng mãnh liệt trong ngực hắn, điên cuồng thiêu cháy ý chí của hắn.
...
Một đêm ngủ ngon.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường mềm mở mắt ra, liền bị sợ hết hồn, lập tức nhắm mắt lại.
Cô đang nằm mơ sao.
Đây là đâu, phòng tân hôn?
Qua mấy giây, cô từ từ mở mắt ra lần nữa, con ngươi chuyển động, hít một hơi khí lạnh, đây là cung điện hay phòng tân hôn.
Mái vòm cao đến chóng mặt, trên mái vòm được khảm hoa trắng, ở giữa lại được khảm hai mẫu tự ON thật to màu hồng.
Toàn bộ căn phòng lớn lấy màu vàng làm chủ đạo, lớn đến tựa như không thấy được điểm cuối, trên tường được điêu khắc phức tạp, nhìn mà hoa cả mắt, xung quanh cây cột màu vàng đều được quấn cây mây và giây leo màu xanh lá cây kết hợp với hoa tươi nở rộ, mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Giường lớn được đặt ngay chính giữa căn phòng, vài cây cột đứng xung quanh chiếc giường, giống như võ sĩ bảo vệ vậy.
Phòng tân hôn khoa trương.
Hoa cả mắt.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ suy nghĩ, chuyển mắt qua liền thấy mặt Cung Âu, dựa cô quá gần, hắn nằm bên cạnh cô, một tay để ngang trên người cô cách một lớp chăn mềm mại chăn, khóa cô ở trong ngực mình.
Cô lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, ngũ quan rõ ràng, đường nét rất sâu, mắt nhắm, lông mi vừa dài vừa dày, nét vẽ dành riêng cho hắn hấp dẫn, ánh mắt cô lướt qua sống mũi cao của hắn, cuối cùng rơi vào trên môi mỏng đang cong lên của hắn.
Buổi sáng tốt lành, hôn phu.
Thời Tiểu Niệm vừa nói trong lòng, mặt từ từ tới gần, nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn trên môi mỏng của hắn, hô hấp đều đều của hắn lướt qua mặt cô.
Giống như nằm mơ vậy, buổi sáng này, cô lại tỉnh dậy bên cạnh Cung Âu.
Hôn xong, Thời Tiểu Niệm liền lui ra, không quấy rầy hắn ngủ, đưa tay từ từ kéo tay hắn ra, sau đó kéo chăn ra đứng dậy, bước đi, Thời Tiểu Niệm lại bị hoa mắt.
Trên đất phủ kín cánh hoa hồng trắng.
Thảo nào mùi thơm nồng như vậy.
Thời Tiểu Niệm giẫm chân xuống, cánh hoa hiển nhiên được trải một tầng rất dầy, giống như thảm hoa nhung.
Có tiền quả nhiên là rất tuỳ hứng, phóng khoáng.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cúi đầu nhìn người mình, bị thay một bộ đồ ngủ, ngay cả đồ lót cũng không mặc, gò má cô không kiềm được nóng lên.
Không cần phải nói, nhất định là Cung Âu thay cho cô.
Cô tối hôm qua ngủ ở bờ biển, cái gì cũng không nhớ, Cung Âu sẽ không thừa dịp cô ngủ mà…
Dù vậy, cô có thể làm gì hắn sao?
Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, đi tìm phòng tắm, căn phòng này quá lớn, lớn đến cô có loại ảo giác mình đang ở trong cung điện, bước đi trên cánh hoa đầy đất tìm mấy vòng mới tìm được phòng tắm.
Cô đi tới trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương.
Thời Tiểu Niệm sờ mặt mình một cái, đã lâu cô không ngủ như vậy.
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ mặt mình, cầm bàn chãi đánh răng lên nặn kem đánh răng, chợt phát hiện ngay cả bàn chải đánh răng chuôi cũng in hai chữ "ON", đều là thiết kế, tuyp kem đánh răng cũng vậy, bàn chải đánh răng cũng vậy, ngay cả khăn lông cũng có.
|
Chương 421: Dây kéo khoá chết tiệt
Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được, "Anh tìm em sao?"
"Nói nhảm!"
Cung Âu từ trên giường nhảy xuống, trợn mắt nhìn cô, "Sáng sớm em đi đâu? Em dám chạy?"
"Đi rửa mặt a." Sáng sớm cô còn có thể làm gì, thức dậy đương nhiên là tìm phòng tắm rửa mặt.
"Rửa mặt?"
Cung Âu bị câu trả lời của cô làm cho sửng sốt.
"Đúng vậy, nếu không anh cho là em đi đâu?" Thời Tiểu Niệm xoa kem dưỡng da lên tay, không hiểu hỏi.
Cung Âu mặt đầy không tin nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghi ngờ quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, ngồi xuống mép giường, thanh âm không dự phát ra từ chỗ sâu trong cổ họng, "Anh cho là em chạy trốn."
Buổi lễ đính hôn là hắn buộc cô đi vào khuôn khổ.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, bây giờ Cung Âu thật giống như càng ngày càng không tự tin như trước kia, hắn trước kia, làm sao sợ cô chạy trốn.
Cô cười nhạt, cố làm dễ dàng nói, "Bắc Bộ loan vô cùng kiên cố, chạy thế nào được ?"
ánh mắt Cung Âu căng thẳng, "Em thật muốn chạy?"
Cả người hắn nhất thời căng thẳng, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm có chút đau lòng, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu nói, "Không có, em không muốn chạy trốn, nếu em đã đáp ứng gả cho anh, cũng sẽ không đổi ý."
"..."
Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
Ai biết cô có đổi ý hay không, bên ngoài cô còn có người chờ đấy.
"Thật." Thời Tiểu Niệm còn kém giơ lên tay thề, "Anh đã nói, em không có đường quay đầu, cho nên, bất kể sau này sẽ phát sinh cái gì, em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, sẽ không rời đi, càng không chạy trốn."
Cô không tìm được bất kỳ lý do gì khiến cô phải rời khỏi hắn.
"Bởi vì em sợ anh chết!"
Điểm này, Cung Âu biết rõ.
Cô sợ hắn chết, cho nên, cô lựa chọn gả cho hắn, lựa chọn cùng hắn hoàn thành lễ đính hôn.
" Ừ, em rất sợ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, khổ sở cười, "Cho nên ngàn vạn lần anh không nên xảy ra chuyện, không được bị thương, không nên chết, biết không?"
Vậy cô sẽ điên mất.
Cô muốn hắn bình an.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay mặt về phía trước, co chân lên một cái, đưa tay xoa ngón chân của mình.
"Sao vậy?"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên người hắn hỏi.
"Điện thoại đập vào chân." Cung Âu mặt không thay đổi nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn, ai bảo hắn vừa nhìn thấy cô không có ở đây, liền cho là cô chạy trốn, đáng đời.
Cô nhìn hắn, nói, "Để em xem."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm cúi người xuống nâng chân hắn lên, gác qua trên đùi mình, thấp mắt nhìn chân hắn, quả nhiên, ngón chân bị thâm.
Bị đập bây giờ mới quản.
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng xoa ngón chân hắn, ánh mắt chuyên chú, hơi cúi đầu, tóc dài rơi trên vai, làm khuôn mặt trắng nõn động lòng người.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, tầm mắt lướt từ mặt cô xuống, cô mặc một bộ quần áo ngủ xuyên thấu, cổ áo rất rộng, rộng đến lộ một bên bả vai lộ cô cũng không phát hiện, chỉ lo xoa ngón chân cho hắn.
Hắn sâu kín nhìn chằm chằm bả vai cô, thân thể căng thẳng, tầm mắt theo xương quai xanh của cô nhìn xuống, đường cong nhô lên theo hô hấp, lay động ánh mắt hắn.
Cung Âu mím môi, mím đến môi trắng bệch, yết hầu lên xuống trong cổ họng.
"Khá hơn chút nào không?"
Thời Tiểu Niệm vừa hỏi vừa xoay người lại nhìn về phía hắn.
Bờ môi mềm mại kia hoàn toàn đánh bại một chút ý chí cuối cùng của Cung Âu, hắn đẩy ngã cô xuống giường, lấn người lên, đôi tròng mắt đen ngưng mắt nhìn cô, hô hấp từ từ trở nên nặng nề.
Thời Tiểu Niệm nằm dưới người hắn, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn hắn.
Cô không có giãy giụa.
Thậm chí một giây này, lướt qua trong đầu cô là, xem ra hôm qua Cung Âu không làm gì cô, bởi vì bây giờ bộ dạng hắn không thể nhịn được nữa.
Đây là chuyện thuận lý thành chương đi.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, cúi đầu hôn môi cô, dùng sức hôn xuống.
Cô mới vừa đánh răng, trong miệng còn lưu lại mùi kem đánh răng tản mát trong miệng cô là loại hấp dẫn trí mạng.
Hôn rất lâu.
Cung Âu ngậm mút môi cô, trằn trọc trở mình, Thời Tiểu Niệm nhu thuận nhắm mắt lại, hơi ngửa cằm lên nghênh hợp nụ hôn của hắn.
Cô vừa nhắm mắt, trước mắt hắn lại thoảng qua hình ảnh kia——
Hắn núp sau cây cột ở Thiên chi cảng, thấy cô và Mộ Thiên Sơ cùng xuống xe, hai người sóng vai vừa nói vừa cười đi trên đường, Mộ Thiên Sơ đưa tay vén tóc cô ra sau tai, cô khẽ mỉm cười, hai người đứng dưới ánh mặt trời đối mặt thâm tình.
Ánh mắt cô như vậy đẹp.
"..."
Cung Âu chợt buông lỏng Thời Tiểu Niệm, từ trên giường lập tức văng ra, hung hăng trừng cô một cái xoay người liền đi tới phòng tắm.
"..."
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn về phía Cung Âu, hắn sao vậy?
Cô sờ môi mình, nơi đó còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng từ cái hôn của Cung Âu, cô cắn môi, cô lại làm sai điều gì sao?
Thời Tiểu Niệm từ trên giường đi xuống, đi tới trước tủ quần áo, lấy quần áo ra, nhìn bốn phía một cái.
Không có phòng thay quần áo.
Cô trực tiếp cởi quần áo ngủ ra, thay váy.
Mới vừa thay xong, cô liền nghe được tiếng hít thở của Cung Âu truyền tới sau lưng.
Cô kinh ngạc xoay người, chỉ thấy một bóng đen trực tiếp nhào tới hướng cô, như mãnh thú vồ mồi vậy, lấy thế tấn nhĩ không kịp bịt tai tập kích cô.
Thời Tiểu Niệm bị đè chặt ở trên tủ quần áo đang mở, sau khi Cung Âu rửa mặt đè chặc cô, trán kề trán, mũi kề mũi.
Ngực hắn cường thế bao vây cô, hô hấp nặng nề, giọng âm ách, "Thời Tiểu Niệm, em làm gì, cố ý câu dẫn anh?"
"Em thay quần áo mà thôi."
Thời Tiểu Niệm bị buộc tựa vào tủ quần áo, trên lưng rất không thoải mái.
"Em thay quần áo ngay trước mặt anh? Em đây không phải câu dẫn thì là cái gì?" Cung Âu trợn mắt nhìn cô, thanh âm âm ách đến lợi hại, mỗi một chữ phát ra tối tăm, khó khăn, "Em ở trước mặt người đàn ông kia cũng có bộ dáng này phải không?"
"Không có, em và Thiên Sơ không ở chung phòng, hắn làm sao có thể thấy em thay quần áo."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Gạt người!"
Cung Âu quát cô.
"Mỗi lần anh đều nói tin em, kết quả lại không tin. Quên đi, tuỳ anh thích tin hay không, anh đừng đè em, đau chết rồi." Thời Tiểu Niệm muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng Cung Âu càng ép cô chặt hơn, trực tiếp đẩy cô vào trong tủ quần áo.
" Ầm."
Thời Tiểu Niệm tới gần, dựa lưng vào một đống quần áo.
Tủ quần áo cực cao, Cung Âu theo vào, phiền não bốc quần áo sang một bên, đôi tròng mắt nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen như mực, âm ách nói, "Không tin thì bây giờ em cũng là của anh! "
Nói xong, hắn ngậm môi cô dùng sức hôn xuống, một tay dùng sức ôm eo cô.
Từng món quần áo đang treo trên mắc rớt xuống.
Móc quần áo đập vào đầu Cung Âu, hắn cũng không để ý, trực tiếp đẩy ra, hôn không lầm, giày xéo đôi môi mềm mại của cô, điên cuồng cướp đoạt hô hấp của cô cùng vị ngọt trong miệng.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ép đến không thể lui được nữa, cả người cơ hồ bị chôn trong quần áo, cô giùng giằng đẩy hắn ra.
Cô kháng cự khiến Cung Âu trở nên càng cấp tiến, một tay ôm cô eo, một tay dùng sức đè cánh tay đang động loạn của cô, điên cuồng hôn cô, môi mỏng di động trên mặt cô.
"Không muốn, đừng... Ngô."
Ít nhất có thể không ở trong tủ quần áo.
Thời Tiểu Niệm cực kỳ buồn bực, lại một bộ quần áo rơi xuống, chụp lên đầu hai người, ngày lập tức tối.
Cung Âu liều mạng hôn cô, nghe được cô nói chuyện lập tức chận môi cô lại, không để cho cô nói, hắn không thích nghe, Thời Tiểu Niệm bất lực với hắn, thân thể dần dần mềm xuống, một tay để ở trên ngực hắn, có thể cảm giác tiếng tim đập dồn dập của hắn.
Bỗng nhiên, tiếng đàn dương cầm "Thời Thời Niệm Niệm " vang lên trong phòng.
Bài hát kia bị chế thành tiếng chuông cửa.
Vang khắp từng ngóc ngách.
Cung Âu làm như không nghe thấy, tiếp tục cuồng hôn Thời Tiểu Niệm, bàn tay cách váy vuốt ve lưng cô, mò tới dây khóa kéo muốn kéo xuống, nhưng làm thế nào cũng không kéo xuống được, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, "Shit!"
Tiếng chuông cửa vẫn vang, không có ý dừng.
Lần đầu tiên Cung Âu ghét bài hát này như vậy, thật không nên dùng để làm tiếng chuông cửa.
Cung Âu dứt khoát không hôn Thời Tiểu Niệm nữa, so tài với dây khóa kéo, liều mạng kéo xuống, kết quả kéo đầu khóa kéo cũng không kéo ra được.
"Là tiếng chuông cửa sao?"
Thời Tiểu Niệm hỏi, đẩy Cung Âu ra khỏi tủ quần áo, lấy chiếc váy chụp trên đầu ra, ngày lập tức sáng, cô nói, "Em đi xem một chút."
Mặt cô đỏ ửng, tìm đường đi tới cửa.
Cung Âu chân trần đứng ở nơi đó, tay nắm đầu khóa kéo, nhìn người Thời Tiểu Niệm, lúc này mới phát hiện ngoài dây kéo khoá, còn có một dải băng.
Thời Tiểu Niệm gầy, mới vừa rồi mặc lúc mặc váy không cần tháo băng, trực tiếp mặc, nhưng muốn kéo dây khóa kéo xuống phải cởi dải băng ra trước.
" Shit!"
Cung Âu nguyền rủa, trên mặt anh tuấn toát ra một tầng mồ hôi.
Toàn bộ tủ quần áo nhiều váy như vậy lại chọn cái kia! Người phụ nữ này có bệnh!
Thời Tiểu Niệm sờ một mặt mình cái, nóng bừng, cô mở cửa, chuông cửa dừng lại, Hạ Vũ bụng bự cùng Lý ca đứng ở bên ngoài, Hạ Vũ mặt đầy kích động nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, Bắc Bộ loan thật là đẹp, chúng ta đi dạo một chút a, đi a đi a!"
Bắc Bộ loan có thể làm thánh địa trăng mật.
"Bây giờ?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, theo bản năng liếc mắt nhìn vào trong.
Cung Âu cách cô rất xa, cũng không thấy rõ biểu tình của hắn.
"Đúng vậy, ngay bây giờ, chúng ta cùng đi ăn sáng a." Hạ Vũ hưng phấn nói, sau đó theo tầm mắt cô nhìn vào trong một cái, lập tức ngây người, "Ôi mẹ ơi, đây là phòng ngủ sao?"
|