Thái Tử Phi Rắc Rối
|
|
Chương 41:
Tây Lan thành. Cả đám người của thái tử và Huyền Băng Thất Sát truy đuổi cấp tốc đến tận thành cũng không thấy bóng dáng của Như Ý đâu. Lạ ở chỗ tìm không thấy nhưng không ai nháo nhào cả lên, xem ra là ai nấy đều có chuẩn bị trước hết rồi. Thực tế thái tử làm việc luôn rất cẩn thận, hắn không đời nào cuống cuồng rời đi mà không lưu lại người lục soát tìm xung quanh. Bất quá người của hắn theo sau, mai phục sẵn hay quay lại thì không ai rõ. Riêng người của Huyền Băng Cung thì có nhân vật nổi trội nhất lởn vởn quanh đó rồi, họ chạy nhanh như vậy cũng là có lý do cả. Cả đám người này đều có tính toán riêng của mình. Họ trọ lại tại cùng quán trọ đầu tiên gặp được, lưu luyến chưa muốn chấm dứt lộ trình đi chung ư? Làm gì có chuyện đó, biện giải chính xác nhất là hai bên đang muốn coi trừng nhau thôi. Ai nấy cũng ngại đối phương tìm ra Như Ý trước, bọn họ xét tới xét lui chỉ có cùng một mối quan tâm duy nhất. Thánh nữ hay thái tử phi đây? Hai thế lực đều muốn đoạt người này về phía mình, chẳng hiểu là nàng ấy có làm được cái tích sự gì không? Nữ nhân đầu mối mọi vấn đề tranh chấp rốt cuộc cũng xuất hiện đúng tại quán trọ đó không lâu. Như Ý nàng đã biết cưỡi ngựa nhưng thực tế là chưa quen. Phương tiện đi lại này thật sự khiến hành khách mệt phờ hết cả người. Nàng thấy quán trọ đầu tiên thì dừng chân luôn, nàng không biết là mình vừa bước vào cửa thì sẽ đụng độ những ánh mắt không thiện cảm cho lắm. Bảy vị công tử nhìn nàng trách móc, buộc tội nàng gây khó khăn cho nhiệm vụ của bọn họ. Thái tử không vui với nàng vì nàng đi chung với cái tên mà chàng chẳng đời nào ưa thích nổi. Chàng thấy tên ấy thì mối nghi ngờ luôn chôn sâu trong lòng chưa kịp nghe đáp án dấy lên mạnh mẽ. Nàng trốn đi là vì muốn đồng hành cùng họ Phi, chàng cười khẩy cảm thấy nỗi đau trong lòng mỗi lúc một sâu hơn. - Xin chào gặp lại hơi sớm nhỉ! Như Ý không bước lại bàn của Bạch Trường mà tiến lại bàn của Huyền Băng Thất Sát ngồi. Ngồi chung với hắn không thú vị như với mấy vị bằng hữu này. - Nàng thì ra có nhã hứng xé lẻ đi riêng. - Riêng đâu mà riêng, không thấy Bách Chiến ca ca đi chung với ta hả. - Đi riêng hai người. Huyền Nhất công tử gạt bỏ nỗi e dè với nàng mạnh dạn cất lời trêu chọc. Họ thấy được vẻ mặt của nảng vui vẻ rồi liếc qua kiểm tra thấy sắc mặt cung chủ hơi tái thì biết Thánh nữ tâm tình đang rất tốt. Nàng thời điểm này có thể đem ra chọc phá mà không bị ghi hận. Một người mở đường thì sáu tên còn lại cũng tham gia ngay, lâu lâu mới nắm được “thóp” của nàng, tội gì không chọc phá chút đỉnh. Trong chốc lát cả một góc của sảnh dưới của quán trọ ồn ào hẳn lên. Tám nam nhân đẹp trai với một nữ nhân xinh đẹp ngồi hàn huyên cũng là một cảnh tượng thu hút ánh nhìn một cách tự nhiên. Tuy nhiên dãy bàn bên cạnh không khí mỗi lúc một nặng nề thêm. Bạch Trường gương mặt không chút biểu tình, thản nhiên ngồi uống trà nhưng đám hộ vệ đi theo cứ thấy gai gai sống lưng. Chủ nhân mấy hôm nay tâm tình rất tốt có bộc lộ vui, buồn, giận dữ… nói chung là cảm xúc của con người là do có Như Ý cô nương đi bên cạnh. Bây giờ nàng không đi chung với chủ nhân nữa thì ngài quay trở lại vẻ mặt muôn thuở như một khi xưa của mình. Một nam nhân lạnh lẽo mà khép kín, ngài tâm tình là vui hay là buồn không ai dám chắc. Cả bọn len lén nhìn nhau ngay cả thở mạnh cũng không dám. - Nàng uống trà đi. - Đa tạ nhưng mà trà này có độc rồi. - Cái gì cơ? Huyền Tam là người đưa ly trà, nghe nàng lí nhí nói chàng giật thót. Trà này cả đám uống nãy giờ không phát hiện gì, là có độc thật ư? - Thật sao? - Ừ, độc dược cực mạnh, các vị nãy giờ ai cũng uống hết rồi sao? Như Ý không nói đùa trong trà thật sự bị hạ một thứ độc vô sắc, vô vị tên gọi Hư Khắc Độc. Thứ độc này đụng nước thường không phát tác độc nhưng bỏ vào trà thì trong vòng nửa giờ sẽ khiến người uống phải toàn thân vô lực, máu đông lại dần mà chết. Một thứ độc hại người kinh khủng, máu đông lại mà chết kẻ hạ độc này thật không còn tính người. - Các vị gây thù chuốc oán gì mà khốc liệt đến mức khiến kẻ hạ thủ ra tay tàn bạo không còn nhân nhượng gì thế này? - Độc gì vậy? - Hư Khắc Độc. Nàng bình thản trả lời Huyền Tam, nhưng lại dằn mạnh chén trà xuống bàn. Tên khốn nào dám “múa rìu” trước mặt nàng vậy chứ? Nàng vươn qua bàn đụng vào tay mấy bằng hữu một lượt để giải độc. Công tác cứu chữa xong nàng nháy mắt ra hiệu, cả đám té lăn ra bàn ngất xỉu. Phi Bách Chiến khi nãy có uống qua trà rồi nhưng chưa đến nửa giờ theo lý hắn vẫn phải tỉnh nhưng mà hắn không biết thời gian phát tác của độc, nàng lại chưa kịp ra hiệu riêng cho hắn nên hắn không biết cũng ngất xỉu luôn. Một màn kịch quá nhiều lỗ hổng thế mà kẻ ngốc kia vẫn xa bẫy thật không biết nên nói hắn quá khờ hay chủ quan quá độ nữa. Như Ý trố mắt nhìn nữ tử và đám lâu la theo chân nàng đang hùng dũng có trang bị vũ khí đầy người nghênh ngang bước xuống từ trên lầu. Nàng thật sự thấy cô ta khó ưa từ vẻ mặt ngạo mạn đến cái tướng đi như rắn lượn kia. Ngang nhiên dám hạ độc Huyền Băng Thất Sát, thật là gan to hơn gan trời rồi. - Một nữ nhân đi chung với mấy chàng công tử đẹp trai à? - Đúng, ta là nữ nhân chẳng lẽ lại là nam nhân. Nàng ta nhìn Như Ý từ đầu đến chân như tìm kiếm vi trùng gây bệnh. Những tên khốn đi sau lưng nàng còn biến thái hơn, cái nhìn thèm khát của mấy tên dâm tặc như cả đời chưa gặp nữ nhân bao giờ. - Ngươi hạ độc bằng hữu của ta? - Ngươi may mắn chưa uống phải nhỉ? Bất quá ngươi cũng đừng vội mừng, ta cũng không tha cho ngươi đâu. Nàng ta cười đểu giả đưa tay định vuốt lên má Như Ý, chỉ là chưa kịp đụng tới đã bị một ám khí bắn tới ngăn cản. Nàng tức giận trừng mắt nhìn về hướng ám khí bắn ra và ánh mắt sáng lên như đèn pha. Nàng ta vừa phát hiện một anh tuấn nam nhân lạnh lùng phía đó mà. - Vị công tử nào có nhã hứng xen vào chuyện của ta vậy? - Ngươi làm gì cái đám ngất xỉu trên bàn ta không quan tâm nhưng đừng có đụng chạm gì đến cô nương đó. Ảnh Long thay chủ nhân trả lời. Ám khí là ngài động thủ nhưng với loại nữ nhân nhìn đã thấy ghét này chủ nhân ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với cô ta.
|
-Ta cứ muốn đụng thì sao? - Vậy ngươi chết chắc. Nàng ta chu môi khinh thường với Ảnh Long rồi quay ngoắt qua ra lệnh cho đám lâu la đi theo. - Mang tên áo xanh kia đi cho ta. - Dừng tay, ai cho ngươi mang người đi? Như Ý thấy đám người đó tiến tới định mang Huyền Lục công từ đi thì ngăn cản. Mục đích của cô gái này là gì vậy? Nhìn cô ta với đám người ngu ngốc đi theo không thấy vẻ gì là cao thủ võ công đầy người. Họ có trang bị vũ khí thì chỉ được cái mã thôi, không hề có một chút khí chất nào của cao thủ giang hồ. - Ta thấy hắn tuấn tú dễ nhìn thì thích hắn, ta muốn mang hắn đi. - Ngươi chỉ vì thích hắn mà dám hạ độc cả đám người đi chung với hắn sao? Như Ý thật sự muốn xông vào đập cho nữ nhân điên này một trận. Cô ta dùng cái đầu để suy nghĩ hay trang trí làm kiểng cho “bằng bạn bằng bè” vậy. Nàng còn tưởng là “huyết hải thâm thù” hạ độc để trả thù chứ, ai mà ngờ đến lý do ngớ ngẩn ” củ chuối” không tin nổi này. - Ta thật… bó tay với ngươi. Ta cảnh cáo ngươi khôn hồn thì cút ngay nếu không mạng ngươi sẽ không còn tại để thấy mặt trời ngày mai đâu. - Hứ, ở đất này ta muốn làm gì ngươi dám cản ta sao? Giọng điệu tự mãn “ếch ngồi đáy giếng” của cô ta khiến Như Ý buồn nôn vì ghê tởm. Cô gái này cả đời mới ra khỏi cửa một lần hay sao mà tầm nhìn kém cỏi quá vậy? Ở cái đất này cô ta là ai nào, cùng lắm thì là thân nhân của chủ thành thôi. - Ngươi tự tin nhỉ bất quá ngươi là ai mà dám hành động ngang ngược, giữa ban ngay ban mặt dám bắt người công khai vậy? - Tây Lan thành này cha ta nắm quyền lớn nhất, ngươi bước chân vào thành rồi dám vô lễ với ta đừng hòng toàn mạng quay trở ra. Cô ta ngước mặt song song với trời hãnh diện tuyên bố danh tính, đám tay chân đi theo cũng hất mặt chảnh ké. Như Ý nghĩ mình sẽ chết sặc vì cười mất, nữ nhân này đúng là bị điên. Thực tế thành này không lớn, vị trí lại tọa lạc ở nơi hẻo lánh rất hiếm khi có người bên ngoài qua lại. Dân chúng trong thành số lượng cứ đều đều giữ vững, người lạ thường không nhiều. Cô gái này từ nhỏ đã được nuông chiều, đất này làm gì có ai dám chống lại cha cô. Bản thân cô lại là con gái cưng nên muốn gì được nấy. Cô ngày ngày mang người đi phá làng phá xóm cũng không ai nói năng phản ứng gì nên phá riết sinh hư. Hôm nay cô ta ra ngoài gặp ngay đám người của Huyền Băng Cung thì chấm Huyền Lục công tử muốn mang chàng ta về phủ chọc chơi. Bất quá cô ta trẻ người non dạ, không biết trời cao đất dày vơ đại thế nào lại nhắm trúng người không nên đụng. Hạ độc sát thủ của Huyền Băng Cung cô ta còn mạng để sống thêm một ngày nữa rõ ràng là kỳ tích. - Ngươi đi đi hãy còn kịp. - Nữ nhân đáng ghét dám lên mặt dạy dỗ ta, xông lên vả miệng cô ta ngay cho ta. Thật đúng là có người muốn tha nhưng con mồi lại thích tìm chết. Cô ta ra lệnh vừa dứt thì đám người đi chung và chính bản thân cô đã đứt hơi tạ thế không nhắm mắt. Huyền Lục công tử xoẹt kiếm một chiêu hái cùng lúc mấy mạng người. Như Ý nhún vai rùng mình, đáng tiếc cho những kẻ không có đầu óc, muốn chết thì cho chết. - Ta còn tưởng là chuyện gì hay ho lắm cơ. Huyền Thất ngóc đầu dậy lẩm bẩm rồi thở dài tiếc nuối. Bảy người còn lại cũng tỉnh dậy nhìn nhau thất vọng, chán chết cứ tưởng được thư giãn gân cốt một tý. Một nữ nhân điên cuồng vọng và một đám tay chân ăn hại thì lấy đâu ra sức mà chống đỡ các chàng. - Thật là “hồng nhan họa thủy” mà, Huyền Lục huynh giết chi nàng ta sớm vậy, để lại chọc phá không vui hơn sao? Như Ý nhìn người tới hốt xác bọn họ thì quay ngoắc qua Huyền Lục trách móc. Nàng cũng biết bọn họ là sát thủ, giết người không gớm tay nhưng mà giết ngay thì chán quá. Như Ý không phải tiếc thương gì cô ta, nữ nhân nông cạn lại hạ độc không nương tay như vậy không sớm thì muộn cũng chết thảm nhưng giết người rồi khó tránh khỏi rắc rối. Nơi này dẫu sao cũng không phải Khang San địa bạn của họ, bộ tưởng muốn làm gì thì làm sao? - Xin lỗi nàng nhưng cô ta khiến ta ngứa mắt lắm không giết đi để lại nhìn không thuận mắt. - Muốn kéo thêm người tới cho các người dợt kiếm phải không? Như Ý nheo nheo mắt có vẻ nhìn ra chân tướng sự việc. Cái đám này không giết người thì ngứa tay ngứa chân chắc, người đó không phải gà vịt đâu. - Nàng thật thông minh. Huyền Lục chống tay lên bàn nhìn ngó lơ đãng. Hắn giết người một nửa điểm thương xót cho mạng người xấu số cũng không có, ác nghiệt như ma quỷ tái sinh vậy. Như Ý nàng trước giờ chưa từng thấy biểu cảm rõ ràng trên mặt kẻ này bao giờ. Hắn nói chuyện như được lập trình sẵn, thỉnh thoảng cao hứng có nói vài câu chọc phá nàng là “kinh thiên động địa” khác lạ rồi. Nàng chưa bao giờ thật sự khiến hắn tức giận không kiểm soát được tâm lý của mình cả. Gương mặt tuấn tú lúc nào cũng âm lãnh như tạc tượng, không có cười cợt, buồn bã, bất mãn… được bộc lộ ra ngoài. - Giết hết 5 mạng người rồi huynh ạ, còn muốn bao nhiêu nữa mới hài lòng đây? - Tới bao nhiêu xử bấy nhiêu. - Ngồi không rảnh nên gây chuyện ư? Các vị ngày càng lắm trò, có ai trả tiền cho các người không mà sung sức quá vậy. Như Ý bực mình tức tối vớ bình trà tự rót uống cho đỡ “nóng mặt”. Cái đám này thật ác hết biết, nàng cứ tưởng mình ác lắm rồi chứ. Đúng là người trong thiên hạ nàng còn phải tìm hiểu nhiều. Trà vừa rót xong đưa lên miệng chưa kịp uống thì bị đánh lén cho rớt xuống. Như Ý quay phắt sang hướng ám khí xuất hiện định chửi rủa một trận cái tên nào to gan quá vậy. Nhưng nàng nhìn thấy họ Lưu kia đang nhìn mình chăm chú như nàng là sinh vật lạ vậy. Hắn trố đôi mắt ếch ra hết cỡ, trong ánh mắt kia là hoang mang và thắc mắc. - Trà này là có độc đó nàng ơi. Bách Chiến tốt bụng nhắc nhở cho nàng biết. Họ Lưu kia lo nàng bị trúng độc mới hất chén trà của nàng đi, hắn chắc không biết nàng lúc này vạn độc bất xâm. - Ừ ha ta quên. Tiểu nhị mang nước lạnh ra cho ta. - Nước lạnh làm gì? - Cho các ngươi uống thuốc giải chứ làm cái gì. Như Ý cười trả lời Bách Chiến, chàng cũng hiểu ra ngay cớ sự. Chuyện nàng dùng tay giải độc không nên để lộ ra phải che mắt người khác. Thái tử ngồi gần nãy giờ biết rõ mọi sự, vẫn là nên đóng cho trọn vai. - Thật là phiền, ở đâu lại mọc ra kẻ đần như cô ta chứ. Sống không muốn chỉ muốn tìm chết, còn báo hại ta phải động thủ. Như Ý trên người mang giải dược không nhiều đa phần là độc dược thôi. Lúc này cũng không có thời gian mà pha chế, nàng vặn nhẹ từ lắc tay bên trái rơi ra thứ bột trắng vào ca nước vừa được mang tới. Nữ trang trên người nàng đều của sư phụ cho, thứ nào cũng được thiết kế đặc biệt để giấu “hàng”. - Uống đi, các vị dễ dàng bị hạ độc vậy, sao từ trước đến giờ vẫn chưa kẻ nào bị độc chết vậy? Tám người nhìn nàng cảm thấy cũng quê độ thiệt. Họ là sát thủ nhưng trước giờ chỉ có đi uy hiếp người ta chứ có kẻ điên nào dám động vào họ đâu. Trà độc hôm nay họ uống cũng có kiểm tra sơ qua rồi, bất quá tài năng có hạn nhìn không ra thứ gì khả nghi. - Chúng tôi bất tài, làm phiền đến nàng rồi. - Phiền một chút nhưng cái khoản phía sau ta không có quên đâu. Ai nấy cũng nhìn nàng với ánh mắt “ta biết nàng sẽ nói thế mà” rất ai oán. Ráng chịu mất “tiền ngu” đi, tại các người không cảnh giác chứ bộ. Ta giải độc dùm các người phải trả phí chăm sóc sức khỏe cho ta chứ, hợp tình hợp lý như vậy còn dám biểu tình phản này này nọ gì nữa. - Phản đối sao? - Không có. - Các huynh thật đáng yêu. Như Ý ta kết bằng hữu với các vị thật là một việc may mắn. - Nàng đừng có xỉ nhục cái từ bằng hữu như thế. Bằng hữu cái nỗi gì, cướp cạn và con mồi bị trấn lột thì nghe đúng hơn, có ai bằng hữu mà ky bo keo kiệt tính toán từng đồng như nàng với bọn họ không? - Huyền Tam huynh! - Ta lỡ lời. Huyền Tam nghe cái giọng ngọt lịm vừa phát ra từ miệng nàng thì khôn hồn thoái lui trước. Chàng không có lỗi gì đâu nhưng cứ nhận lỗi trước cho chắc ăn vậy. - Xin lỗi nàng. - Huynh có lỗi gì đâu, nè cho huynh, uống đi. Như Ý cầm ly nước đưa tới trước mặt chàng, nhìn chàng cười dịu dàng. Không nha, ác quỷ đột lốt thiên thần, ly nước đó thể nào cũng có vấn đề. - Ta không uống đâu. - Ta có lòng mời nước huynh lại không uống là sao? - Ta không khát. - Không khát cũng phải uống. Xoẹt, Như Ý trong chớp mắt thoát khỏi chỗ của mình tới đứng ngay cạnh chàng. Họ Huyền Tam đáng ghét, nước này chỉ có giải dược thôi nàng không bỏ thứ gì vào hết á. Hắn đề phòng nàng như đề phòng quỷ vậy, làm như nàng ác tâm lúc nào cũng hạ độc người khác vậy. Tức chết hắn. - Như Ý mời. - Đa tạ. - Ta đảm bảo nước uống tinh khiết, chất lượng hoàn hảo không dính tạp chất. Huynh không tin ta uống trước thử nhiệm cho nha. - Thôi khỏi ta uống. Nàng thử nhiệm trước cũng như không, chàng đương nhiên biết bí mật của Thánh nữ. Coi như hôm này xui xẻo bị nàng chấm trúng vậy, uống thì uống. - Ta đảm bảo rồi mà không chịu tin, thuốc giải trong ca kìa, ai cũng phải uống. Ta đi trước à. - Nàng đi đâu vậy? - Điên sao mà lảng vảng ở đây nữa. Họ sắp cho người tới trả thù rồi, không chạy thì ngồi lại chịu chết à. - Nàng nếu đi thì nên đi từ nãy giờ trễ rồi. Như Ý nhìn theo hướng cửa mà Bách Chiến đang chỉ, có một đám người đông đảo đang hùng hổ tiến vào. Tên cầm đầu là một tên thanh niên còn trẻ, gương mặt đểu cà chớn rất khó ưa. Hắn hướng thẳng đám người của Huyền Băng Cung mà xông đến. Xứ này cũng lạ nhìn vào là biết sắp có ẩu đả mà đám khách trong quán chẳng ai chịu bỏ đi. - Các ngươi đã giết người? Im lặng. - Ta hỏi lần nữa kẻ chán nào sống dám ở đất này giết chết muội muội của ta? Im lặng. Đám người của Huyền Băng Cung là một đám quái nhân không thích gây sự nhưng lại coi trời bằng vung. Trong giang hồ có danh có tiếng, tiếng tốt cũng nhiều nhưng tiếng xấu cũng không ít. Nơi này lạ nước lạ cái, bản thân họ không động thủ trước nhưng vẫn bị phạm vào. Cô gái khi nãy đã gây ra chuyện ngu ngốc sẽ liên lụy đến không ít người. Muốn thấy họ hối tiếc vì đã ra tay tàn bạo ư, thật khó hơn lên trời. Như Ý nhìn vẻ mặt trong nháy mắt tỏa ra sát khí của mấy tên này thì than thầm trong lòng cho mấy tên khờ đoản mạng đang gân cổ, trợn mắt trước mặt quát mắng kia. - Không được lấy mạng họ. Như Ý là cảnh cáo mấy tên sát thủ máu lạnh kia nhưng tên cầm đầu đám người đang gào thét lại tưởng nàng cầu tình với hắn. Hắn lúc này mới tập trung nhìn kỹ nàng, thấy trước mặt một mỹ nhân mặt mày thanh tú, môi hồng, da trắng, mắt trong veo, giọng nói dễ thương thì máu dê xồm nổi lên. - Mỹ nhân nếu nàng theo ta thì ta sẽ tha cho mấy tên khốn đi chung với nàng. Lời vừa tuôn ra khỏi miệng hắn đã nằm đo đất chết ngắc. Ai động thủ? Như Ý trố mắt nhìn qua mấy tên ngồi chung bàn, bọn họ nhún vai ra chiều vô can. Nàng nhìn qua hướng thái tử thấy hắn đang đưa mắt ngắm thằn lằn trên trần nhà, mấy tên hộ vệ kẻ thì thấy phong cảnh ngoài cửa sổ trong chốc lát đẹp lạ thường, kẻ thì đột nhiên hứng thú với hoa văn chén trà đang cầm trong tay… Đưa ngón tay xoa thái dương nàng nhủ thầm mình phải tập cho quen dần đi, cái xứ kẻ mạnh thì sống kẻ yếu ráng chịu này phải như thế thôi. Như Ý ta cũng không phải người tốt bụng gặp chuyện bất bình nào cũng ra tay tương trợ. Sống chết có số, tự hắn tìm chết thôi.
|
Chương 42:
Trong một ngày giết chết hết cả con trai và con gái nhà người ta thế mà tối đến vẫn bình yên mà ngủ được thật đáng nể. Chủ thành đại nhân có đem quan binh xông đến bắt người nhưng vừa bước vào cửa quán bỗng có kẻ cuống cuồng nhào đến nói nhỏ vào tai cái gì đó, mặt mày hắn tái xám run rẩy chắp tay vào trong quán vái vài cái rồi rút lui luôn. Như Ý nhìn biểu tình của hắn tuy từ khoảng cách xa nhưng cũng thấy rõ hắn sợ đến nổi đứng sắp không vững nữa. Tin gì mà tạo ra sức tác động to lớn thế, nàng hơi băn khoăn. Định quay qua tham khảo ý kiến mấy tên đi chung thì nhận thấy bảy tên công tử biến đâu mất tiêu ba tên rồi.
- Đi đâu mất ba vị huynh đệ rồi, sao hắn đi mà ta không biết vậy? - Nàng nhìn lão già đó chăm chú quá nên có để ý gì đến xung quanh đâu.
Bách Chiến nhẫn nại trả lời dùm nàng. Nữ nhân này võ công không tệ nhưng sức cảnh giác và quan sát kém quá, người ngồi bên cạnh đi mất lúc nào cũng không cảm nhận được, nếu bị đánh lén coi như chết chắc. Dù sao học trong vòng thời gian ngắn đã đạt đến cảnh giới này cũng xuất sắc hơn người rồi, tập luyện thêm sẽ rất có tiềm năng vô địch thiên hạ. - Hiểu rồi. - Thông minh.
Ba cái tên đó không có ở đây thì mười chắc chín bọn hắn là nguyên nhân khiến lão già kia mặt xám ngoét như tro khi nãy. Huyền Băng Cung không có tên nào dễ đụng vào hết đặc biệt là mấy tên này, đương nhiên ngoại trừ đại tiểu thư bản lĩnh Như Ý ta đây. - Ta đói bụng, gọi món ăn đi. Ăn xong còn phải đi ngủ. - Nàng chỉ có ăn với ngủ thì giỏi thôi. - Chứ sao.
Như Ý nàng thật sự mệt và đói muốn xỉu rồi. Đi ngựa cả ngày trời không được thoải mải, lại ham ăn nốc một đống trái cây rừng nên giờ xót ruột. Thức ăn vừa được dọn ra là nàng tay khua tay khoắng ăn một mạch khiến mấy chàng công tử ngồi chung bàn đông đá vì sốc. - Nàng ăn nhanh vậy không cần nhai hả? - Huyền Tam huynh đừng có nhiều chuyện, lo ăn cơm đi. - Nàng ăn món này rất ngon, nàng ăn thử. - Đa tạ. Bách Chiến gắp vào chén nàng cái món gì nhìn thấy ghê. Nàng đúng là đang đói thật nhưng mà cái thứ gì nhìn lạ quá vậy, ăn được thiệt sao? - Huynh ăn đi. Nàng tạm dừng cuộc chiến tay chén tay đũa, gắp lại vào chén hắn cái món nhìn rau không phải rau, thịt cá càng không giống đó vào chén hắn ta. Ngươi ăn trước xem có phản ứng gì không ta mới ăn. Phi mỗ tự xưng nhà ngươi trước giờ không chơi xấu ta nhưng mà ngươi có bao giờ gắp đồ ăn cho ta đâu… Mà quên trước giờ ta ăn cơm không bao giờ mời hắn ăn chung, hắn có lẽ cũng có thói quen gắp đồ ăn cho người khác. - Ngon lắm mà. - Đó là món gì vậy? - Con nhộng. - Ack, vậy huynh ăn hết đi ta không ăn cái thứ này đâu. - Ăn thử đi ngon lắm đó. - Không ăn.
Hai người này ăn cơm cũng làm người khác ngứa mắt nữa. Nhất, Nhị, Tam, Tứ công tử cứ bình thản ngồi nhấm nháp, chuyện thiên hạ không nên chen vào, ăn no đi ngủ cho khỏe. Nhưng mà có một người nhìn vụ này thì không thản nhiên, bàng quang cho được. Họ Lưu nãy giờ vẫn cắm rễ ở bàn bên cạnh thu hết vào mắt màn tình cảm lố lăng này. Chàng thật muốn qua đó hất tung bàn, dần cho họ Phi kia một trận. Có điều Như Ý ngồi đó chàng muốn hành hung người khác cũng phải lựa chọn thời điểm đã. Ăn cơm, tạm tha cho họ Phi ngươi “trời đánh còn tránh bữa ăn” ta không muốn Như Ý ăn cơm không ngon. - Ăn xong rồi, ta về phòng đây.
Như Ý sau một hồi chiến đấu với chén đũa rất nhiệt tình cũng thòa mãn nhu cầu ăn uống tạm thời. Nàng chào mọi ngươi đi vài bước, bỗng nhớ ta một chuyện nên quay lại nói với Bách Chiến.
- Bách Chiến ca ca, huynh không được phá giấc ngủ của ta sớm quá đó. Hôm nay ta mệt lắm ta phải ngủ nhiều một chút.
Câu này khiến bốn vị Huyền công tử phì cười, họ Phi im le còn họ Lưu thì giận muốn ói máu. Thực tế là Như Ý muốn nhắc nhở họ Phi sáng sớm có đánh thức nàng cũng đánh thức muộn một chút, nàng muốn ngủ nướng, ngày mai khởi hành trễ một chút. Bốn vị họ Huyền cười bởi vì nhớ ra cái tính xấu nổi danh khắp biệt cung của Thánh nữ khiến sáng nào cung chủ cũng có việc để thư giãn gân cốt. Họ Phi im lặng vì đang nhủ thầm nàng đừng có mơ, sáng mai ta sẽ đánh thức nàng sớm ơi là sớm. Lâu rồi không thi hành lại cại nhiệm vụ khó khắn và hấp dẫn này. Nhưng có một người với đầu óc tưởng tượng hơi bị phong phú và không nắm rõ tình hình cho lắm thì hắn hiểu cái câu này với dụng ý đen tối khác. Họ Phi làm gì mà phá giấc ngủ của nàng, hắn thì có phận sự gì trong phạm vi nàng ngủ mà xuất hiện phá phách. Hai người…. rốt cuộc là có quan hệ gì?
Xoẹt, Bạch Trường trong nháy mắt tới trước mặt Như Ý, vòng tay ôm ngang eo nàng phi thân bay ra ngoài. Chàng hành động nhanh như chớp khiến đám hộ vệ và người của Huyền Băng Cung chống mắt nhìn trở tay không kịp. Khi mọi người hoàn hồn thì hai thân ảnh kia đã bay đến tận phương trời nào không ai rõ. Bách Chiến và bốn vị công tử họ Huyền ngay lập tức truy tìm dấu vết nhưng ra đến cửa quán phải chia tách ra vì chẳng biết họ Lưu đã đưa người theo hướng nào nữa. Khinh công của Bạch Trường là chân truyền của sư phụ, Thương Xuyên Phú được mệnh danh thiên hạ đệ nhất khinh công nhưng đệ tử của lão về mặt này đã bỏ xa lão từ lâu. Chàng vì thế giang hồ không nhiều người biết danh nhưng khinh công thực chất là thiên hạ khó tìm ra ai vượt qua nổi. Khi nãy đám người hộ vệ cho nàng lại mất cảnh giác, không ngờ tới thái tử lại làm ra cái hành động gì mà phi thường tùy hứng này nên lớ ngớ phản ứng chậm. Lúc này Bạch Trường lại đang nổi máu điên muốn đem Như Ý đến một nơi thật xa không có ai làm phiền để hỏi tội nên tốc độ của chàng lại càng thần tốc hơn. Thời khắc trôi qua không lâu lắm cả hai đã ra khỏi thành và đang tọa lạc tại một nơi chẳng biết là cái chốn “khỉ khô cò gáy” nào nữa.
- Ngươi đưa ta ra đây làm cái gì vậy hả?
Như Ý liếc nhìn quang cảnh xung quanh mình, núi rừng âm u thì tức mình hét lớn lên. Nàng xưng hô với Bạch Trường thay đổi lia lịa. Khi nàng tức giận thì mở miệng là ngươi ngươi ta ta rất chói tai, mỗi lần nàng nhỏ nhẹ dịu dàng dùng mấy kiểu kính ngữ như “ công tử”, “ngài” hay “ điện hạ” là biết có âm mưu hoặc giả tạo thục nữ. Nơi chốn đông người mà muốn nói kháy hắn sẽ lôi họ Lưu ra mà gọi thẳng mặt, trong bụng chửi thầm thì thường nhắm đích thị họ Vương. Nàng không biết vì lẽ gì lại có ý bảo vệ cho danh tính thật của hắn nữa, nàng không muốn người khác biết hắn là thái tử. Nguyên cớ sâu xa cho cho hành động cẩn thận một cách vô thức này hiện tại nàng có lẽ cũng chưa nhận ra. (^^) - Ngươi nói.
Nàng nhìn thấy hắn cứ im lặng mãi, hai tay thì cứ nắm chặt rồi thả lỏng thật lâu cũng không có động tĩnh gì thì lên tiếng. Tên này hắn bị làm sao vậy, nàng đang mệt muốn chết hắn lôi nàng ra đây làm gì? Hắn muốn ngủ với khỉ, chơi với sói, đùa với tu hú thì đi một mình đi. Sợ bóng tối chắc nên kéo nàng theo làm bạn đồng hành cho đỡ run. Hắn thần kinh, bệnh hoạn đã nhát gan lại còn có sở thích dạo đêm quái đản.
- Vương Bạch Trường! - Hóa ra nàng có biết tên họ đầy đủ của ta. - Ta biết rất rõ.
Hắn điên nặng hay toàn bộ dây thần kinh trung ương tổng đình công vậy? Tên hắn thần dân Đại Nam Quốc ai mà không biết, nàng không phải người xứ này thì cũng không mù thông tin đến mức thảm hại thế chứ. - Nàng chưa bao giờ gọi tên ta một lần.
Bạch Trường bắt đầu điểm danh những bất mãn của mình lần lượt trong đầu. Chàng đang giận nàng nhưng cố gắng kiềm chế đến mức đau buốt óc. Chàng nãy giờ chỉ nghĩ đến cái cảnh nàng và họ Phi kia có quan hệ nam nữ thân mật thì không thể bình tĩnh được. Nàng là hôn thê của chàng mà, hôn thê của chàng. Hôn thê của mình có quan hệ tình ái với nam nhân khác, kẻ nào bàng quang thờ ơ được thì cứ làm vậy đi, chỉ là không có chàng trong danh sách đó. - Chiêu Văn Như Ý. - Yeah, có mặt.
Hắn điểm danh nàng thì phải, đọc cả họ lẫn tên như vậy giống như năm xưa đi học phổ thông quá. Hix, không đả động thì không sao, tự dưng lúc này nàng nhớ nhà, nhớ thế kỷ 21 quá đi mất. Bây giờ mà ở nhà chắc đang tí tởn chốn papa và mama len lén với em trai cục cưng đi xem phim rạp chắc luôn. Ngày ấy hai chị em tuần nào cũng phải đi xem chung một lần, em trai thích phim hành động còn nàng thích phim tình cảm hài nên lúc lựa phim cứ tranh cãi riết. Kết quả là mang tiếng đi coi chung nhưng em coi phim của em, chị hí hửng lựa phim của chị. Tiền vé thì thường là chị mon men lại nhờ em trả hộ bởi vì chị túi tiền lúc nào cũng sạch bách, nghèo khổ thấy mà thương. Ôi, nhớ em trai cục cưng quá, nhóc bây giờ ra sao rồi.
Bạch Trường đang tức lắm nhưng nhìn biểu tình trên nét mặt của Như Ý thì tự động hạ hỏa dần dần. Nàng có vẻ buồn buồn sắp khóc nữa rồi, chỉ là lại không òa lên như mọi lần mà cố gắng chớp chớp mắt như là muốn cho nước mắt chảy ngược vào trong. Chàng bỗng cảm thấy nàng lúc này yếu đuối mỏng manh lắm, vươn tay ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ bờ vai thanh mảnh kia nhẹ nhàng an ủi.
- Thôi nào bảo bối nàng làm sao rồi? Không khóc nha, khóc xấu lắm.
Thực tế là với một người đang cố kìm nén không khóc thì đừng đi dỗ dành họ làm gì. Thời điểm đó im lặng thì người đó sẽ tự vượt qua được nhưng nếu có ai đó dịu dàng quan tâm một câu thôi thì “tức nước vỡ bờ” ngay. Như Ý lúc này là khóc thật, nàng muốn về nhà. Nàng còn chưa tốt nghiệp đại học, còn cả một đống kế hoạch ăn chơi, làm việc, hưởng thụ, tranh giành… đợi nàng ở nhà. Thế mà lúc này đây nàng lại nhàn nhã lượn lờ qua lại ở cái nơi cổ đại quái quỉ này, nghĩ thấy mình thật oan ức tức tưởi quá. Khóc, khóc như mưa, khóc một hồi ướt áo của người ta luôn. - Nàng ổn rồi?
Như Ý dụi dụi mắt lau lệ, ngẩng đầu lên thấy cái tên nãy giờ nàng dựa vào hắn mà khóc ngon lành đang cười ôn nhu hỏi han. Hắn… hắn… nàng sụt sịt mũi… hắn có nụ cười dễ thương thật. Khuôn mặt khi cười không bừng sáng lên nhưng lại như tỏa ra ánh sáng dìu dịu như mặt trăng vậy. Không lấp lánh chói mắt như mặt trời mà là man mát, thoang thoảng như…. ui da chả biết như cái quái gì nữa. Nàng chẳng rảnh mà phân tích nữa, mệt óc chết được. Đại tiểu thư ta cư nhiên bị ảnh hưởng chỉ bởi một nụ cười là cớ làm sao. Vớ vẩn quá, dẹp, dẹp hết.
- Ta không sao, ngươi đưa ta ra đây làm gì? - Ta muốn nói chuyện riêng với nàng. - Nói chuyện cũng không phải đi một đoạn đường đài như vậy chứ. Ngươi phiền quá đi mất, thôi kệ đến cũng đã đến rồi, ngươi muốn nói gì? Nói cho lẹ đi cho hết chuyện còn đi về, ta mệt lắm ta muốn đi ngủ.
Bạch Trường nhíu máy trước thái độ thay đổi của nàng. Thật không biết nữ nhân vừa níu áo chàng khóc như trời đất sắp sập xuống đầu nàng với cô gái ồn ào nói một hơi không cần thở này có phải là một không nữa? Nàng khi nãy có vẻ cô đơn và sầu não còn nàng lúc này hùng hổ cứ như chuẩn bị đi đánh giặc vậy. - Nàng với tên họ Phi đó có quan hệ gì? - Đồng sự. - Đồng sự là cái gì? - Nói cho dễ hiểu thì là người trong cùng một tổ chức, hắn là cung chủ của Huyền Băng Cung còn ta là Thánh nữ. - Tại sao nàng ngang nhiên lại gia nhập Huyền Băng Cung vậy? Nàng không ở kinh thành lo chuẩn bị hôn lễ với ta mà tham gia võ lâm giang hồ.
Hắn rõ ràng là đang hỏi cung ta mà, hắn tưởng ta là tội phạm hình sự còn hắn là cảnh sát trực tiếp thụ lý vụ án đó không bằng. Tại sao ta lại phải cắm rễ ở kinh thành chuẩn bị thành thân với hắn chứ, ta có thích hắn đâu, ta có muốn cưới hắn đâu. - Họ mời thì ta tới chứ làm sao nữa? - Mời nàng? - Đúng, mời thì ta chấp nhận thôi.
Họ mời nàng ư? Sao nàng phải nói tránh đi như vậy nhỉ, họ Phi đó chính xác là bắt cóc nàng mới đúng. Nàng ngày đó lúc đứng ở hiệu sách không bị đưa đi thì lúc này đã trở thành thê tử của chàng rồi. Hai năm đủ để xảy ra bao nhiêu chuyện, nếu họ không bắt cóc nàng… - Theo ta biết thì là bắt cóc. - Nói vậy cũng không sai, thực ra thì chuyện đó cũng không quan trọng. - Quan trọng là bây giờ nàng muốn làm Thánh nữ của Huyền Băng Cung phải không?
Ta nhìn nàng gắt gao hỏi một câu mà ta đã canh cánh trong lòng từ lâu lắm rồi. Thái tử phi của ta và Thánh nữ của tên họ Phi đó, nàng muốn chọn vị trí nào? - Ta không hẳn là muốn làm Thánh nữ.
- Vậy nàng từ chối không làm nữa, nàng gả cho ta về làm thái tử phi của riêng ta thôi.
Nếu nàng đã không muốn sao còn níu kéo chần chừ lưu lại bên cạnh bọn họ làm gì? Nàng là nữ nhân của ta, ta không muốn nàng lang thang bên ngoài giang hồ xen vào chuyện rắc rối ngớ ngẩn của nhân sĩ võ lâm. - Cơ bản là từ chối không được. - Không ư?
Nàng lắc đầu nhìn ta cười. Ta kiên nhẫn chờ đợi, ta có cảm giác nàng sẽ giải thích chi tiết. Im lặng hồi lâu cũng thấy nàng lấy từ trong người ra một mảnh ngọc màu xanh lục. Lục Ngọc Vô Độc thì phải, tương truyền ngọc này có khả năng giúp chủ nhân giữ nó vạn độc bất xâm, ta là lần đầu thấy nó nhưng không hiểu sao lại liên kết ra thông tin như vậy. - Ta lúc trước hỏi ngài về miếng ngọc bị thất lạc chính là nó. - Nàng tìm thấy lại ở đâu vậy? - Phi cung chủ mới đưa lại ta hôm nay.
Nàng mân mê nó trong tay, nhìn thì biết nàng thích nó lắm. Nếu thực sự ngọc này là Lục Ngọc Vô Độc, vậy nó thực sự rất quý. Thiên hạ làm gì có ai có được năng lực bảo hộ an toàn không sợ bất cứ độc dược nào cơ chứ. Chủ nhân của ngọc này có được thứ năng lực đó thử hỏi sao lại không tự hào, không hãnh diện. Nàng lẽ nào vì lý do này mà chấp nhận gia nhập Huyền Băng Cung sao? Sự đổi trác này không cân xứng chút nào, tuyệt đối không.
|
Chương 43:
Như Ý nắm chặt Lục Ngọc trong tay thầm ra quyết định. Tiền nhiệm Như Ý, ta thật sự xin lỗi nàng, tình cảm của nảng với nam nhân này nàng là người bắt đầu nhưng ta phải kết thúc nó. Nàng nếu có thể nói chuyện cùng ta sẽ phản đối rất gay gắt đúng không? Nàng thích hắn nhưng ta không thích và cũng không thể thích. Hai người không duyên phận thì vì lẽ gì ta lại có được cái phúc đó. Ta vốn dĩ không thuộc về nơi này, đành phải tàn nhẫn khiến cho kẻ si tình đứng bên cạnh ta chết tâm thôi. - Nữ nhân cầm ngọc này phát sáng thì sẽ là chủ nhân của nó. Lục Ngọc Vô Độc là bảo vật của Huyền Băng Cung ai là chủ nhân của Lục Ngọc thì mặc nhiên trở thành Thánh nữ. Ta không có lựa chọn, họ cũng không lựa chọn là ngọc này chọn ta và ta chấp nhận nó thôi. - Nàng trả lại cho họ đi, nàng không làm Thánh nữ của họ thì họ có thể bắt ép nàng sao?
Bạch Trường đề xuất ý kiến, nàng nếu không muốn thì chàng sẽ không cho ai ép buộc nàng. Họ Phi đó nếu hắn cưỡng ép nàng bất cứ điều gì hắn sẽ không được chết tốt. Hắn có võ công cao cường, thế lực có hùng mạnh thế nào cũng không đủ sức một tay che trời, muốn diệt hắn hiển nhiên sẽ diệt được. - Ta không muốn làm Thánh nữ nhưng cũng không muốn từ chối. Lúc đầu ta không thích lắm nhưng bây giờ càng ngày ta càng thấy làm Thánh nữ thật thú vị. - Vì hắn ư? Vì Phi Bách Chiến nên nàng thay đổi ý kiến. Nàng chỉ cần nói một câu là vì hắn ta sẽ không tha cho cả hai người. Ta bản chất chiếm hữu khó ai bì kịp, ta xem nàng trong tâm tưởng vốn dĩ đã là của ta từ lâu. Sở hữu của ta thì mãi chỉ có thể thuộc về ta mà thôi, nếu không thuộc về ta nữa tất sẽ phải hủy đi. Nàng… ta…cũng không tha. Trong tim nàng chứa người khác, linh hồn nàng không hướng về ta… thì nàng phải… Ta cười chua chát, nàng phải …. chết. - Công tử toàn thân phát ra tà khí, ngài muốn giết ta sao? - Nàng đừng tự cho là mình thông minh, ta nghĩ gì nàng biết được sao?
Như Ý nàng không phải kẻ ngốc với tâm lý của người khác phái nàng nắm rõ không phải ít. Sâu thẳm trong lòng nàng biết mình đang đánh một canh bạc lớn, hoặc là cắt đứt được hắn khỏi cuộc đời nàng để sống thanh thản những năm tháng sau này hoặc là đón nhận cơn thịnh nộ điên cuồng của một kẻ cuồng dại khi bị thương. Hắn nói 5 câu thì đến 3 câu đã ghép đôi nàng với Phi Bách Chiến, nàng tự nhận thấy mình với họ Phi đó cũng không có làm cái gì gây hiểu lầm như vậy được. Bảy vị công tử họ Huyền kia cũng theo nàng sát nút còn gì, hắn không điểm mặt chỉ tên mà cứ nhắm họ Phi là sao nhỉ? Hắn chỉ mới gặp nàng đi chung với cung chủ một lần duy nhất hôm nay thôi, nàng với họ Phi thật sự trong sáng như nước a. Thật oan uổng mà. - Nàng trả lời thật đi nàng yêu họ Phi đó sao? - Sao ngài cứ ghép đôi ta với cung chủ vậy? - Nếu không phải hắn thì là ai, nàng vì ai mà từ chối ta? - Việc ta từ chối ngài với việc ta có thích ai khác không thì có liên quan gì đâu?
Bạch Trường đột ngột ôm lấy Như Ý vào lòng chặt cứng. Chàng lúc này tâm dao động lắm, nữ nhân nàng đừng ép ta. Ta chỉ muốn có nàng ở bên cạnh, chỉ muốn yêu nàng, muốn sủng nàng thôi, đừng khiến ta phải làm việc ta sẽ phi thường hối hận. - Nàng không thể yêu ta sao? Như Ý ta yêu nàng, ta yêu nàng hơn bất cứ thứ gì ta từng có, nàng đừng tổn thương ta có được không?
Hắn tăng lực tay khiến Như Ý cảm thấy ngạt thở sắp đứt hơi đến nơi. Lời của hắn văng vẳng bên tai như vọng lại từ rất xa, sao những lời này lại quen thuộc như đã từng nghe rồi. Nàng bất giác nước mắt tuôn rơi, ai đó từng nói yêu nàng hơn bất cứ thứ gì trên đời, ai đó từng khiến nàng tim đập rộn ràng vì hạnh phúc bởi những lời này. Ai đó… - Như Ý, nàng làm sao rồi? Nàng tỉnh lại… Như Ý…
Như Ý bỗng nhiên vô lực xụi lơ trong tay chàng khiến chàng hốt hoảng. Nàng ngất xỉu rồi, ta mạnh tay quá khiến nàng ngất xỉu sao? Ta vỗ vỗ vào gương mặt nàng thì nhận thấy tay bỗng nhiên ướt nhòe bởi nước mắt. Nàng nhắm mắt nhưng lệ vẫn tuôn rơi như suối, mi mắt giật giật gương mặt có biểu tỉnh thống khổ vô cùng. - Như Ý, nàng tỉnh lại, xin lỗi ta xin lỗi. Bạch Trường lay mãi nàng mới chớp chớp mắt tỉnh lại. Chàng mừng rỡ lại ôm chầm lấy nàng rối rít. - Nàng làm ta sợ quá, xin lỗi là ta khiến nàng sợ hãi, nàng phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng bất tỉnh nhân sự như lúc nãy, ta lo lắng. - Ta… ta không sao, ngài buông lỏng tay một chút.
Như Ý thật không hiểu sao lại ngất xỉu được, nàng từ khi nào lại yếu ớt như sên vậy? Khi nãy nàng mơ màng thấy mình đi lạc vào một vườn đào thì phải, có người đợi nàng ở đó nhưng nàng không nhớ nổi gương mặt anh ta. Người đó nói gì với nàng mà khiến nàng bây giờ vẫn mơ hồ cảm thấy đau lòng lắm. Thật nhức đầu, rối rắm quá. - Nàng mệt lắm rồi, ta đưa nàng về. - Khoan đã. - Sao vậy? - Công tử đưa ta ra đây có chuyện cần nói mà, chúng ta xử lý một lượt rồi hãy quay trở lại đó. Nàng níu tay áo ta cứng đầu không chịu đi. Gương mặt thất thần, uể oải đó còn muốn nói năng giải quyết cái gì nữa. Ta định bụng mở miệng bảo để lúc khác nói tiếp thì nàng bặm môi lắc đầu quầy quậy ra chiều kiên quyết. Nữ nhân này thật bướng bỉnh hơn ta tưởng. - Sao nàng khóc trong mơ vậy? - Ta có sao? - Ta nhìn thấy mà. - Ta không biết, chắc gặp ma trong mơ đó mà. - Thế gian chỉ có con người là đáng sợ nhất, ma không đáng ngại đâu.
Nhảm nhí quá, ta không rảnh để ngồi “tám” mấy chuyện không đâu vào đâu này với hắn. Ta nhìn hắn là biết đang chất chứa trong bụng cả một bầu tâm sự không biết trút vào đâu. Hắn lúc này không nói thì đợi đến lúc nào, nam nhân này cũng biết ngại ngùng, gượng gạo ư? - Công tử rõ ràng là có chuyện muốn nói với ta mời nói thẳng. Hôm nay Như Ý phải làm rõ mọi chuyện với ngài. - Nàng chắc chắn? - Chính xác. Bạch Trường cân nhắc rồi gật đầu đồng tình. Sớm hay muộn chàng cũng biết được sự thật, trốn tránh không phải là cách. Chàng sợ biết được sự thật không như mong muốn nhưng đêm đêm gác tay lên trán băn khoăn nàng với tên họ Phi đó mối quan hệ tiến tới đâu rồi cũng không phải là cách. - Nàng yêu Phi Bách Chiến nên từ chối thành thân với ta? - Không phải, ta không yêu cung chủ, ta cũng không yêu ngài nên không thể thành thân với ngài được. - Nàng không thích ta một chút nào sao? - Ta không có th… Ta định nói là ta không thích hắn một chút nào hết nhưng hắn… bốp (tát tai đó mừ). - Sao ngươi lại hôn trộm ta vậy? Ngươi phi lễ với ta không phải lần đầu. - Ta muốn hôn nàng. - Ngươi là tên háo sắc, bỉ ổi, đáng ghét. - Không đúng đâu, Như Ý nàng không được phép nói nàng không thích ta. Ta không cho phép…. nàng tốt nhất đừng nhìn ta với ánh mắt đó.
Như Ý bất giác lùi lại một bước chân, sao nàng có cảm giác hắn bỗng nhiên rất nguy hiểm nhỉ, nàng sợ hắn. Hắn tiến một bước nàng lui những hai bước, khóe môi hắn nhếch lên nở một nụ cười tà mị không đúng ma quái thì chính xác hơn. - Nàng cư nhiên lại sợ ta. - Ngươi giữ khoảng cách một chút, còn qua đây thì đừng trách ta. Dáng vẻ cảnh giác của nàng khiến ta khó chịu, ta háo sắc với nàng khi nào. Ta ngoại trừ hôn nàng có kịp làm thêm cái gì đâu mà cũng chưa phải là hôn say đắm nữa. Nàng dám đánh ta, trước giờ ôn nhu nhỏ nhẹ riết nên bị nàng xem thường rồi, hôm nay nhất định phải dạy dỗ lại một chút. - Ngươi rốt cuộc lại muốn tìm chết vậy ta không khách sáo tiễn ngươi một đoạn.
Như Ý không khách khí động thủ trước, tay trái khẽ hẩy một loạt kim châm phóng ra. Nàng trên người không có binh khí khác mà thực tế nàng cũng không cần. Võ công của nàng thành thạo nhất là đánh lén, trong các loại ám khí thì kim châm là món nhỏ nhắn và dễ cất giấu nhất. Tên thái tử kia nhất thời ngạc nhiên nhưng vẫn kịp lách người né tránh, thoát được đòn của ta quả nhiên đáng nể. Thân ảnh của hắn thật sự rất nhanh nhạy, trong chớp mắt đã nhảy ra khỏi vùng nguy hiểm bắn cho ta ánh mắt căm hờn. - Nàng thật sự có thể ra tay ác độc như vậy, nàng muốn lấy mạng ta? - Ngươi đừng có nhiều lời, khi nãy ngươi chẳng phải muốn đánh ta trước sao? - Nàng võ đoán rồi.
Nàng nói đúng khi nãy thật sự ta muốn ra tay với nàng, bất quá nàng quyết đoán hơn động thủ trước. Quả là nữ nhân thông minh có thể nhận ra được trong tích tắc ta muốn làm gì. Như Ý có võ công, thật sự là một bất ngờ lớn. Một đòn khi nãy thật sự muốn lấy mạng đối phương, dùng ám khí giết người cũng là sở trường của ta. Lực tay và góc độ bắn ám khí đó ta dù ngạc nhiên cũng nhìn ra nàng nhằm cổ họng ta mà tấn công. Chỉ cần cầm chén trà lên cũng nhận ra được trong chén có độc, tay chỉ khẽ lay thì ám khí bay ra tua tủa, nàng không đơn giản như ta nghĩ.
- Vậy sao? Giọng nói mỉa mai đó thật khiến ta nhíu mày khó tin. Nữ nhân này rốt cuộc xây xung quanh mình bao nhiêu lớp tường thành bảo vệ. Nàng đối ta hạ thủ không lưu tình, ánh mắt đó thật sự tỏa ra ác ý thấy rõ. - Thôi được, ta nói thật ta có định ra tay với nàng. - Thành thật đấy, cái này người ta gọi là yêu thưa công tử. Ngươi câu trước nói yêu ta, chớp mắt đã muốn dùng vũ lực với ta rồi. Ngươi yêu ta nhiều quá nhỉ? - Nàng là đang nghi ngờ tình cảm của ta?
Nàng nhìn ta với nửa con mắt, tay mân mê một nắm kim châm, xòe ra hình quạt gấp lại hình trụ liên hồi. Tư thế có vẻ không nguy hiểm nhưng ta biết nàng có thể tấn công bất cứ lúc nào. Bản thân ta khi muốn hạ sát đối thủ cũng hay có kiểu nhìn lơ đãng không tập trung để đối phương chủ quan mất đề phòng y như vậy. Ám khí của ta là phi tiêu, nàng có vẻ độc địa hơn là kim châm có độc. Nàng là đệ tử của Độc Xà Vương chắc chắn sẽ dùng độc mọi lúc có thể. - Ta không có nghi ngờ. Ngươi có yêu ta, ta biết nhưng không nhiều lắm không đủ… - Không đủ cái gì? - Không đủ để trao mạng của ngươi cho ta. Nàng quả nhiên hành động như tiên liệu phóng kim châm hướng ta nhanh như cắt. Như Ý phen này nàng không rơi vào tay ta thì Vương Bạch Trường ta thề suốt đời không yêu nàng nữa, cũng sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào khác. Nàng thua chắc rồi. Như Ý nhìn cả một loạt kim châm của mình phóng trúng cắm chi chít trên ngực hắn thì cứng đờ người kinh ngạc. Tên đó sao lại không tránh né, kim châm này nàng phóng với tốc độ chậm hơn lúc nãy nhiều, chỉ là tiện tay phóng chơi thôi. Nàng không muốn giết hắn, thật sự lần ra đòn này nàng không có ý đó. Sao hắn lại khờ như vậy, sao lại không tránh ra?
|
Chương 44:
Bạch Trường dính kim có độc thì bị độc phát ngay lập tức, Như Ý thật sự rất dã man trên kim châm của nàng là Thất Sắc Độc độc tính vô địch thiên hạ. Độc này chỉ cần tiếp xúc vào da thôi cũng đủ khiến nạn nhân bị đau đớn đến thống khổ rồi. Họ Vương dính hẳn vào người cả một lố kim khuyến mãi thêm một lốc độc, hắn lúc này sắc mặt tái xanh, bị hành hạ đến run rẩy. Như Ý ngồi sụp xuống bên cạnh, cầm lấy tay hắn nắm chặt. Nàng không hiểu hắn làm sao vậy, hắn dư sức tránh đám kim châm của nàng mà, hắn bị điên sao mà đứng yên như phỗng hứng chọn không xót một mũi chứ. Nhìn hắn đau đến sắc mặt biến dạng nàng phi thường hối hận tự trách, nước mắt trong chốc lát tuôn trào. Nàng nức nở lắp bắp nói thật khó khăn. - Ngươi… sao lại đần… hức hức… như vậy… sao ngươi không tránh ra hả? Sao lại không tránh ra…. ngươi điên rồi sao….? - Nàng… không phải… muốn ta chết sao? Bạch Trường dù đau đến muốn cắn lưỡi tự sát cho rồi cũng ráng sức tàn lực kiệt trả lời nàng. Nữ nhân này rốt cuộc là bỏ độc gì trên kim châm mà hành xác nạn nhân khiếp quá vậy? Chàng đau đến mồ hôi vã ra như tắm dù cả hai đang ở trên núi cao chót vót, nhiệt độ lạnh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng nhìn xuống bàn tay Như Ý đang nắm chặt lấy tay mình, chàng cười khẽ, sao có cảm giác từ chỗ tiếp xúc toàn thân theo đó mà mát lạnh đỡ đau đớn hơn. - Ngươi đừng nhúc nhích, ngồi im ta giải độc.
Như Ý không còn chú ý đến bí mật của mình nữa, nàng lúc này chỉ mong độc trong người hắn tan biến hết. Nàng tập trung kết hợp nội lực bản thân và khí lực tỏa ra từ Tiên ngọc tạo truyền dần vào người Bạch Trường. Giải độc kiểu này cơ bản cốt lõi là luồng khí tức từ người nàng truyền sang bệnh nhân nhanh và nhiều như thế nào thì tác dụng tốt hơn chừng ấy. Kim châm trên người hắn nàng đã thu lại hết chỉ cần giải độc và cho hắn uống Kim dược chữa thương là bình phục lại như thường. Bạch Trường lúc này mới phát hiện, chàng cảm thấy đỡ đau đớn không phải lả cảm giác. Như Ý quả nhiên là đang giải độc cho chàng mà không dùng dược liệu. Nàng lại còn có khả năng khác người này nữa, thật phi thường ấn tượng. - Nàng muốn ta… chết thì mạng của ta… liền do nàng định. - Ngươi…. khờ khạo… ngươi không chết đâu. - Như Ý… nếu ta chết… nàng sẽ đau lòng cho ta chứ? - Ta nói ngươi sẽ không chết mà.
Nàng nhìn biểu tình đau tái mặt, môi run rẩy mà hắn vẫn cố gắng lải nhải mấy câu vớ vẩn như lời trăng trối thì trong lòng sợ hãi. Người sắp chết thường hay nói rất nhiều thì phải, trong phim vẫn thường diễn ra như vậy mà. Không được, họ Vương ngươi không được chết, ngươi chết rồi thì ta… - Như Ý, bảo bối nàng ôm ta được không? - Ngươi thả lỏng đi, nói ít thôi, ta ôm ngươi được chưa.
Như Ý bối rối ôm chầm lấy hắn, tay vẫn nắm chặt chuyên tâm giải độc. Nàng không nhìn thấy kẻ trúng độc kia trên mặt lúc này hiện ý cười thỏa mãn. Hắn vùi đầu vào mái tóc dài đen nhánh hít một hơi dài, tóc nàng thơm mùi hoa bưởi thoang thoảng. Hoa bưởi dân dã chứ không phải hoa lan hay hoa hồng chàng vẫn quen thuộc nhận thấy trên người nữ nhân. Dùng sức nhấc tay trái không bị nàng ghì chặt vẫn còn đau lên, vòng qua tấm lưng thanh mảnh ôm nàng chặt hơn. Chàng có chuẩn bị với đợt tấn công vừa rồi của nàng mới can đảm không chớp mắt đứng yên hứng chọn ám khí chứ. Võ công của chàng thuộc hàng cao cơ, chàng khi nãy đã âm thầm vận lực tạo nên vòng chắn giảm bớt chấn thương. Ám khí của Như Ý thật ra không tổn thương nhiều lắm lên chàng nhưng cái thứ độc nàng bôi lên nó lại là chuyện khác. - Ngươi không sao rồi, ta giải sắp hết độc rồi.
Sau một hồi ngồi ôm nàng sung sướng, mỹ nhân trong tay đột ngột thoát khỏi vòng ôm của chàng cất giọng mừng rỡ. Bạch Trường cũng thấy cơ thể không còn đau đớn nữa nhưng… cứ như vậy mà hồi phục thì không phải uổng mất một cơ hội khó khăn lắm mới tạo nên sao. Chàng đặt cược vào vụ mạo hiểm này rất nhiều, theo tính toán của bản thân chàng hứng trọn luồng ám khí của chàng sẽ bị không nặng nhưng khả năng ám khí có độc rất cao. Chàng trúng độc thì mỹ nhân biết đâu lại mềm lòng chăm sóc cho kẻ bất hạnh xui xẻo bị nàng hạ thủ. Người bị trúng độc thì sẽ phải nằm bẹp dí vài ngày chứ, vấn đề là chàng đâu có ngờ tới mỹ nhân lại có cái tài giải độc mát tay như vậy. Nàng chỉ đụng tay đụng chân chưa tới nửa giờ thì chàng hồi phục rồi, vậy chẳng phải mưu tính công cốc đổ sông đổ biển hết sao. - Ta… ta khó chịu quá. - Ngươi khó chịu ở đâu?
Như Ý hết cười nổi, nàng nhíu mi, bặm môi dùng cả hai tay bắt lại mạch cho Bạch Trường. Độc tính giải hết rồi sao hắn lại có hiện tượng rối loạn hết kinh mạch trở lại rồi. Công phu giải độc của nàng có chỗ nào không ổn sao? Sao có thể chứ, đó là Tiên ngọc mà xưa nay gải độc chưa bao giờ thất bại. Thất Sắc Độc thôi mà độc này nàng đã bôi thử qua rồi, Lục Ngọc rõ ràng cản được độc tính của nó, sao bây giờ lại… - Họ Vương kia, ngươi mở mắt, ngươi đừng có nhắm mắt lại như thế. - Vương Bạch Trường.
Mặc kệ nàng la hét, gào rống to tướng tên nam nhân kia vẫn ngất xỉu bất tỉnh nhân sự. Cả hai đang ở khu vực nào không rõ chỉ thấy rừng núi âm u, hắn khi không lại nằm đơ dưới đất thế, nàng phải làm sao bây giờ. - Họ Vương kia ngươi không được chết, ngươi tỉnh lại cho ta. Ngươi cứ thế mà đi thì làm bại hoại hết thanh danh giải độc vô địch thiên hạ của ta. Ngươi nghe ta nói không hả?
Như Ý chỉ còn biết quay qua lay tỉnh tên đi chung, nàng không giỏi đến mức ôm hắn bay trở về được. Khinh công của nàng đâu có cao siêu như hắn, nàng cũng không biết đường mà quay trở lại, thêm nữa hắn nặng như vậy nàng mang theo hắn thì đi được bao xa. Phiền phức quá, họ Vương kia ngươi thật chỉ mang rắc rối cho ta là giỏi. - Bạch Trường, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi hết trúng độc rồi sao lại bất tỉnh được, ngươi lừa ta có phải không?
Công phu tự thân đảo loạn kinh mạch nàng cũng rành, họ Vương kia nếu không phải giở trò ăn vạ thì còn gì nữa. Nàng đâu còn cảm nhận được độc tính còn xót trong người hắn nữa đâu, theo lý thuyết cơ bản kinh mạch hắn phải đập bình thường, hắn càng không thể ngất xỉu được. - Vương Bạch Trường nếu ngươi không tỉnh lại ta mặc xác ngươi cho thú rừng ăn thịt. Như Ý dợm bước đứng dậy giả vở bỏ đi thì nghe tiếng rên rĩ của hắn. Họ Vương hình như bị đau, sao vậy nhỉ? Nàng quay lại cầm tay hắn lên, ngay lập tức hắn nắm chặt tay nàng trong cơn hôn mê ú ớ nói. - Bảo bối,… đừng đi, đừng bỏ ta lại… - Ai là bảo bối của ngươi hả? - Tiểu Ý Nhi bảo bối… đừng đi.
Như Ý tai nghe được ba từ Tiểu Ý Nhi thì như bị điện giật, papa với mama cũng gọi nàng Ý Nhi. Khi nàng còn nhỏ xíu Tiểu Ý Nhi là tên gọi ở nhà của nàng, từ lúc đến cổ đại này hơn hai năm nay không ai còn gọi nàng như vậy nữa. Họ Vương này cư nhiên lại gọi cái tên này khiến nàng lọt vào một vùng cảm xúc ấm áp có phần quen thuộc. Măc kệ Tiểu Ý Nhi của hắn có phải gọi nàng hay không, nàng ở lại bên cạnh hắn vậy, bỏ đi lúc này không phải là ác độc lắm sao? - Ngươi có hay không lừa ta…. ta mặc kệ bỏ qua cho ngươi một lần vậy.
Nàng kéo Bạch Trường vào núp dưới một bóng cây cổ thụ thật to, nơi này chỉ thấy toàn cây và cây không có hang động gì hết. Phim kiếm hiệp rõ ràng rất xạo mà, rừng núi âm u thế này tìm lòi mắt cũng không có một cái hang thế mà mấy đạo diễn phim cứ cho nhân vật rớt vực, đi lạc kiểu gì cũng có chỗ trú chân ngon ơ. Đêm bắt đầu buông xuống rồi, trên núi lạnh hơn dưới mặt đất , không giường chiếu, không mái che đầu, không có lửa khói sưởi ấm gì hết làm sao mà ngủ cho thoải mái được đây. Nàng mệt lắm nhưng lại không muốn nằm thẳng cẳng làm mồi cho sói. Rứng núi rậm rạp thế này nói có sói là thiếu sót đấy, hổ, báo, gấu… gì gì đó cũng không thiếu vắng đâu.
- Ta muốn đi ngủ à nhưng mà ngủ rồi ai canh trừng cho cả hai đây, ngươi bị sói ăn thịt cũng không có gì đảm bảo chúng không đụng tới ta. Họ Vương kia tại ngươi đưa ta đến đây nên ta mới phải ngủ trong rừng chịu cảnh “màn trời chiếu đất” thế này. Ngươi đúng là tai họa mà.
Như Ý cứ lẩm bẩm một mình, nàng định sẽ thức đêm canh cho hắn ngủ, đợi mai hắn tỉnh lại thì sẽ tìm đường xuống núi. Nhưng ai bảo vệ ai không rõ chỉ thấy không bao lâu sau nàng đã lăn ra ngủ thiếp đi bỏ mặc nguy hiểm rình rập gì gì đó qua cái xó nào rồi. Bạch Trường nghe tiếng thở đều đều của nàng thì mở mắt ngồi dậy. Chàng xích tới chỗ nàng đang ngủ ngồi dựa vào gốc cây, nhẹ điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm vào lòng. Bạch Trường lắc đầu cười khẽ, chàng ghé tai nàng nói nhỏ. - Bảo bối nếu để nàng canh trừng cho cả hai thì sáng mai chúng ta gặp lại dưới âm phủ mất.
Sáng sớm khi ánh nắng chiếu vào mặt thì Như Ý chớp mắt tỉnh ngủ. Hả…, nàng định thần nhìn kỹ lại hai ba lần sợ mình hoa mắt, nàng trong lúc vô thức lại xích lại gần, rúc vào ngực hắn mà ngủ sao. Bản năng hướng về nơi ấm áp của mình cư nhiên lại lớn như vậy, cách xa cả mấy mét mà cũng lăn lê bò trườn kiểu gì đi tới đích. Nàng nhấc tay áo lên xem xét quần áo trên người, không có vết bẩn. Vậy là… tên kia hướng tới nàng rồi. - Ngươi tỉnh dậy. Bạch Trường thật sự là cả đêm không chợp mắt một chút nào, được cái nữ nhân này ngủ rất ngoan không có quẫy đạp lung tung giúp chàng… tâm tĩnh, cơ thể không loạn. Nam nhân hoàn chỉnh, không có bệnh “lạ”, ôm trong lòng lại là mỹ nữ. Nàng nếu còn không khôn hồn, ngo ngeo mờ ám thì nguy cho nàng, khổ cho ai đó rồi. - Ngươi không dậy ta đánh ngươi đấy.
Như Ý lay hắn không tỉnh, gào thét om sòm hắn vẫn im lặng, tát má hắn mấy phát mi mắt cũng không chớp lấy một cái. Nàng thật hết cách, thiên hạ còn có kẻ khó lay tỉnh hơn nàng nữa ư? Họ Vương ngay cả cái mảng xấu tính này cũng có, xấu xa thêm chút nữa thì đáng để nàng kết bằng hữu. Ngươi nửa đêm tỉnh giấc đủ sức mò qua chỗ ta mà sáng lại ốm yếu như chết, hẳn là giả vờ rồi. Định dùng kế với Như Ý ta ư, cũng có chí khí lớn đó chứ để xem ai cao tay hơn.
- Vương ca ca, huynh chết thật là oan uổng quá. Huynh tha thứ cho muội bất nhân lỡ tay giết chết huynh nhé, bây giờ muội sẽ chôn cất huynh thật tốt coi như muội tạ lỗi vậy. Huynh là người đầu tiên được đích thân muội đào huyệt cho đấy, huynh an nghỉ đi nhé.
Nàng cười gian xảo đứng lên lùi lại vài bước, tay vận công dồn nội lực, đánh ra một chưởng lên mặt đất ngay cạnh Bạch Trường đang nằm. Nội công thâm hậu chỉ một chiêu cũng khiến mặt đất sâu xuống một lỗ, đất văng lên tung tóe. Như Ý từ từ bước lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay lên khều khều khóe mắt, chớp chớp vài cái lệ đã tuôn ra khóc thảm thương. - Vương ca ca , mặc dù huynh chưa tắt thở nhưng cứ cái đà này thì thể nào huynh cũng đi đời nhà ma. Muội muội lại không phải đại phu, tài năng chữa thương không có, thôi thì huynh trước sau cũng chết, muội tốt bụng chôn sống huynh vậy, huynh lên đường thuận lợi nha.
Nói là làm Như Ý đẩy mạnh cho hắn lăn xuống cái hố vừa đào, trong chớp mắt lúc họ Vương rớt xuống hắn vươn tay kéo nàng xuống chung luôn. Như Ý mấy giây trước trên mặt còn đang hiện ý cười khoái trá, vài giây sau đã thấy mình ở một tư thế và vị trí… hơi bị bất lợi. Bạch Trường tên gian xảo kia ngang nhiên kéo nàng xuống hố chung còn xoay sở đè nàng nằm xuống dưới, còn hắn cười mờ ám ở phía trên được mới tức chứ. Hắn điểm huyệt nàng lúc nào chẳng rõ, chỉ là giờ phút này nàng như “cá nằm trên thớt”. - Nàng định chôn sống ta thật sao? - Ta tưởng ngươi chết rồi. - Ta bị chôn sống cũng không sao nhưng phải có nàng chôn cùng. Nhưng ta vẫn chưa chôn ngươi xong mà, ngươi chưa chết còn giả vờ không chịu tỉnh, ngươi dám lừa ta. Bạch Trường cười gian, ra là tội lỗi ở chàng cả đấy, nàng có cánh lý giải thật “hơn người”. Bảo bối này thật khó nắm bắt, nàng càng rắc rối như mê cung càng có sức thu hút.
- Nàng không biết lúc nàng tắt thở chuẩn bị được đem đi chôn ta đã làm gì sao? - Không biết. - Không biết cũng tốt nhưng nàng vừa định chôn sống ta, ta bây giờ trả thù có phải là đúng đạo nghĩa có thù tất báo chứ? Hù dọa nàng một chút mà gương mặt xinh xắn đã trắng bệch không còn hột máu rồi, nữ nhân nhạt gan. Ai bảo nàng bất nhân với ta trước, ta không bất nghĩa với nàng lại một chút thì ta trở thành thánh sống rồi. - Ta phải trừng phạt nàng thật mạnh rồi có phải không? - Khoan, không nên ngươi kh…
Môi hồng nhỏ xinh không kịp phản kháng hết câu đã bị phong tỏa hoàn toàn. Bạch Trường áp môi mình lên môi nàng, thỏa mãn niềm khát khao băn khoăn không biết hôn nàng sẽ có cảm giác như thế nào từ lâu. Môi nàng mềm mại hơn chàng tưởng tượng, âm ấm thơm thơm ngọt ngọt vị của… mật ong. Chàng tham lam quấn lấy đùa giỡn, dụ dỗ, ngậm mút nhẹ bờ môi, dùng lưỡi nhẹ nhàng, ôn nhu nhử nàng tách hàm răng vẫn khép kín ngăn cản chàng khám phá. Bảo bối trong tay sau một hồi phòng thủ gay gắt cũng bị quấn vào vòng mê hoặc, ngay giây phút nàng đầu hàng lưỡi chàng đã hung hăng tiến vào thám hiểm, mê luyến thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng nàng không nhân nhượng. Nàng ngọt ngào, thật ngọt ngào… một nụ hôn này qu khiến cho thần trí chàng bay cả lên mây. Chàng muốn nàng, muốn nhiều hơn nữa.
|