Giấc Mộng Cùng Anh
|
|
CHƯƠNG 20
Cơn bão tố qua đi, bình yên lại tiếp diễn.
Nhưng bình yên sẽ kéo dài trong bao lâu?
Có lẽ chỉ có thời gian mới trả lời cho ta biết được.
Tại một nhà hàng sang trọng, một người phụ nữ xinh đẹp với chiếc váy dài màu đỏ dễ dàng tăng thêm phần quyến rũ , đôi mắt hiện rõ vẻ kiêu ngạo cùng chán ghét người đối diện.
Hồ Thái Thái có hút khó xử cười khan nói :” Nhà hàng này rất không tệ”.
Hà Cư nhếch môi không đáp.
Ông thở dài, nói:” Chúng ta đã đều đã già rồi “.
Phục vụ mang thức ăn lên, sau đó yên lặng rời đi. Không gian có chút u ám. Hồ Thái Thái nhìn Hà Cư nói:” Đã nhiều năm như vậy, bà vẫn không thay đổi".
Hà Cư thờ ơ nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng mình :” Ý ông là gì?”.
“ Lần đầu tôi gặp bà, khi ấy bà cũng rất xinh đẹp và cũng rất kiêu ngạo", ông dừng lại từ tốn gắp thức ăn vào chén cho Hà Cư lại nói:” Nhiều năm trôi qua, bây giờ bà vẫn không hề thay đổi là bao".
Hà Cư bật cười, đôi mắt sắc bén nhìn Hồ Thái Thái nói: “ Ông thì khác rồi, lúc đó ông cũng là một tên thư sinh nghèo hèn, cưới tôi vì gia tài mà thôi. Bây giờ , thì không nữa nên phủi mông rời đi theo thứ mà ông gọi là tình yêu đó, thứ tình yêu dơ bẩn".
“ Hà Cư, tôi chỉ muốn nói Tố Bạch là con ruột của bà. Con bé cần tình thương của người mẹ. Suốt những năm qua, tôi mang tiếng là cha nó nhưng cũng chỉ có thể cho nó vật chất để bù đắp lại lỗi lầm của mình. Tôi không cho nó tình thương, tuổi trẻ bồng bột ấy đã lấy đi lý trí của tôi. Tôi chạy theo tiền tài,danh vọng, và cả người phụ nữ mà tôi yêu’’.
Hà Cư nhìn chiếc lọ cấm những cây bông hồng, lòng gợn lên từng cơn sóng nhỏ.
“ Tố Bạch không nói, nó luôn thể hiện mình mạnh mẽ nhưng tôi cảm nhận được nó rất cần tình thương của gia đình và nhất là bà. Hà Cư, bà đã không còn trẻ nữa. Những gì nên buông bỏ cũng nên buông thôi, có một số thứ cứ giữ mãi cũng không được. Cho dù, bà hận người đàn ông đó nhưng chí ít ra đó cũng là người bà đã từng yêu và Tố Bạch là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau lẽ nào bà không có chút tình cảm gì với nó sao?”.
Bàn tay vô thức lại siết chặt lại,Hà Cư gượng cười nhìn Hồ Thái Thái.
“ Tại sao ông lại nói nhiều với tôi như vậy? Là đột nhiên thấy thương xót hay là cảm thấy tội lỗi?”.
Hồ Thái Thái lắc đầu , có chút bất lực không nói nên lời .
--- ------ -------
“ Tố Bạch, cậu đâu rồi ? Có nghe tớ nói không?”
“ Tớ vẫn đang nghe"
“ Con nhỏ này, cậu nên để ý người khác nói chuyện chứ", giọng nói bất mãn vọng lại.
Tố Bạch gật đầu, đáp:” Tớ biết rồi"
“ Cậu đấy, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi. Tên đó có gì tốt đây? Sao cậu cứ cố chấp như vậy'’, Mỹ Phượng chán nản nói.
“ Tớ yêu anh ấy", Tố Bạch nhẹ nhàng nói.
Mỹ Phượng ở đầu dây bên kia, trợn mắt thở dốc “ Thánh thần ơi hãy mang con người ngu ngốc ấy đi. Con sắp tức điên rồi".
Tố Bạch cúi đầu nhìn cuốn tiểu thuyết trên tay,nụ cười đã trở nên hạnh phúc đến ấm lòng.
Yêu một người đôi khi không cần lý do. Nhưng đối với Tố Bạch , anh là người đã mang đến cho cô sự ấm áp, anh đã che chở cho tâm hồn cô đơn của cô khi cô cảm thấy lạc lõng.
Tình yêu cũng từ đó mà phát sinh, lâu ngày nó giống như chiếc rễ đâm sâu vào lòng đất mỗi ngày sẽ mọc ra những chiếc rễ con len lõi vào từng lớp đất.
Nhưng mà trên đời này , có gì là mãi mãi?
Một cây non mọc lên, rồi phát triển và lớn dần. Trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Sinh tồn sau bao tháng năm, cuối cùng cùng già đi và héo úa. Chúng trở thành khúc gỗ mục và một lần nữa quay về với đất mẹ.
Còn tình yêu của nhân loại thì sao? Sẽ còn mãi mãi chứ?
Có lẽ không đâu.
Thời gian là thứ vũ khí nguy hiểm nhất,nó xóa mờ đi mọi thứ chỉ để lại cho ta một vết xẹo mờ nhạt, mà đến cả hình hài có lẽ ta cũng hông thể nhớ rõ được.
--- ------ ---------
Sân bay.
Mặc Phong mặc chiếc áo khoác màu đen, sơ mi trắng, giày đen. Cặp mắt kính đen to che đi nửa khuôn mặt hấp dẫn, chỉ để lộ sóng mũi cao thẳng cùng đôi môi lạnh lùng.
Tố Bạch đứng bên cạnh anh, một thân váy trắng thuê bông hoa nhỏ nhắn màu đỏ ,tạo nên một hình tượng thục nữ trong sáng. Mái tóc dài để tự nhiên, làn da hồng hào đã không còn vẻ thất sắc như trước.
Hai người đứng ở đó tuy yên lặng nhưng lại tạo nên một bức tranh thật đẹp, hấp dẫn những du khách và người ở sân bay không thể không liếc nhìn một cái.
“ Phong, chúng ta sẽ đi bao lâu?”
“ Hai tuần “
“ Mình sẽ quay lại căn nhà cũ lúc trước ở chứ?”, cô mong chờ hỏi.
Mặc Phong cong khóe môi, dịu dàng xoa đầu cô :” Tùy ý em".
Cô cười tươi ,vùi đầu vào ngực anh.
Máy bay cất cánh, một chuyến bay dài đến Pháp. Tố Bạch dựa đầu vào vai Mặc Phong ngủ thiếp đi. Còn anh thì im lặng xem xét giấy tờ cho công việc.
“ Tình yêu của em
Là nỗi ấp ủ khao khát
Anh là ánh sáng
Dẫn lối em đi trong đêm đen
Em nghe thất tiếng trái tim mình
Anh có nghe không?
Nó đang thổn thức vì anh đây
Chỉ mong anh quay đầu
Chỉ mong anh nhìn về phía em
Anh ơi!”....
|
CHƯƠNG 21
Nhà Thờ Đức Bà ở Pháp là một trong các công trình xây dựng có các cột chịu vòng cung bên ngoài nhờ đó mà bên trong có các cửa sổ kính màu rộng lớn đưa ánh sáng mặt trời rọi qua.
Phía mặt tiền nhà thờ có một cấu trúc thăng bằng và uy nghi. Ba cửa lớn không bằng nhau, cửa giữa cao nhất và rộng hơn hai cửa kia. Những cửa sắt lớn có những tượng nổi lên một nền vàng tượng trưng cho quyển thánh kinh bằng đá. Sáu cánh cửa lớn được trang trí bằng những cốt sắt uốn nắn tuyệt đẹp và những hình tượng các thánh điêu khắc trên cạnh những vòm cong. Phía trên ba khung cửa lớn ở ngoài mặt tiền nhà thờ, có một hàng 28 bức tượng đặt trong hốc hiện thân của những vua Judah và Do Thái.
Bên trong, ngay tại giữa thánh đường, hai hàng cột với vòm trần trên cao, tượng trưng cho lối kiến trúc Pháp ,đường nét thanh thoát nhưng táo bạo với những chạm trổ tinh vi. Để soi sáng phía trong nhà thờ người ta làm rộng những cửa sổ. Đỡ những tháp là những trụ to lớn. Những vụ tu bổ đòi hỏi rất nhiều công phu theo cách làm hồi xa xưa và cây đàn orgue phát ra một thứ âm vang ngân xa trầm bổng, làm dịu lại lòng người. Tố Bạch trong chiếc áo sơ mi màu trắng trong lành lặng lẽ quỳ ở giữa thánh đường, chấp tay cầu nguyện.
Trong bầu không khí thiên liêng ấy, cô như cảm thấy lòng mình nhẹ đi. Mọi thứ đã và đang diễn ra cũng từ từ tan biến, mọi uư lo, phiền muộn như được vứt bỏ chỉ còn lại thân xác cùng linh hồn bình lặng.
Cô thích nơi đây, thích con người nơi đây, thích không khí và sự sống nơi đây, chỉ đơn giản là thích mà thôi.
Tố Bạch rời khỏi nhà thờ, cô rút điện thoại trong túi ra và bấm vào phím một.
“ Bao giờ anh xong việc?”
“ Khoảng ba mươi phút nữa. Em đang ở đâu?”
Tố Bạch cười đáp:” Nhà thờ “.
--- ------ ------ ---
Le Jules Verne, ở Paris, Pháp. Nhà hàng được đặt theo tên tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp Jules Verne, người viết tác phẩm Hai vạn dặm dưới đáy biển. Tọa lạc trên tầng 2 của tháp Eiffel (cao hơn 100 m), mang đến cho những điểm nhìn tuyệt đẹp , bao quát những địa danh nổi tiếng của Paris như cầu Pont Neuf, điện thờ Pantheon…
Tố Bạch không khỏi hưng phấn nhảy lên, cô chạy tới chiếc bàn gần đó, ngồi xuống. Đôi mắt đẹp không ngừng di chuyển nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh và bên ngoài kia.
“ Đẹp quá “
Mặc Phong hơi cong khóe môi, vô tình lại tạo nên một nét đẹp chí mạng người nhìn. Giờ phút này, anh như vứt bỏ vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo hằng ngày mà thay vào đó là sự sủng nịch cùng cưng chiều.
“ Làm sao anh có thể tìm được một nơi tuyệt như vậy?”, Tố Bạch vui vẻ đầy hưng phấn hỏi.
“ Thích không?”, anh dịu dàng hỏi.
Cô không hề do dự, gật đầu đáp :” Thích , rất thích".
Mặc Phong đưa tay, vén những sợi tóc vươn trên má cô, lặng lẽ ngắm gương mặt ở góc độ nghiêng của cô. Người con gái anh vừa yêu vừa hận này, đã bao lần khiến anh lo lắng, rồi lại làm anh tức giận. Dù như thế nào, anh vẫn không thể quên được bóng dáng ngây ngô cùng cố chấp của cô. Cuối cùng ,vẫn là day dưa không dứt .
“ Phong, sau khi ăn xong mình đến một nơi nhé?”, cô quay lại nhìn anh mỉm cười ấm áp nói.
“ Ừm “, Mặc Phong gật đầu đáp.
--- ------ --------
Tố Bạch nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của Mặc Phong, hai cười nép sát vào nhau dạo bước trên con phố đông đúc.
“ Giá như cứ thế này thì thật tốt anh nhỉ?”, giọng nói nhỏ như tiếng ve kêu vang lên chậm rì rì.
Mặc Phong không đáp, chỉ im lặng đi bên cô.
Champs-Élysées là một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Nối hai quảng trường Concorde và Étoile, vị trí của Khải Hoàn Môn.
Lần theo con đường nổi danh thế giới nầy, tấp nập nhất là du khách khắp nơi, quán ăn giải khát sang trọng đắc tiền đầy người chật cả lối đi.
Tố Bạch nhìn người người qua lại, có người Châu Á, có người mang làn da đen , có các cô gái tóc vàng xinh đẹp, có anh chàng cao ngất điển trai đầy phong cách Tây u.
“ Em rất thích Pháp “, cô bước lên hai bước nói tiếp “ Thích cả nơi mà em gặp được anh “.
Giữa con phố đông nghẹt người đó, trong đôi mắt thâm trầm của anh chính là hình ảnh phản chiếu một người con gái ngây ngô đang mỉm cười nắm lấy tay anh , nụ cười ấy xinh đẹp như một mộng cảnh chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Bất giác anh siết chặt lấy bàn tay của Tố Bạch, kéo cô đến gần mình hơn. Cho dù khoảng cách ấy chỉ là hai bước chân, cũng đủ khiến tim anh loạn nhịp rồi. Anh sợ mình mất cô, cũng sợ mình quá yêu cô.
“ Mặc Phong, sắp đến giáng sinh rồi “, cô ngước mắt nhìn anh.
“ Ừ ?”, anh khó hiểu đáp.
“ Em tặng anh món quà nhé!”, cô cười tít mắt nói.
Mặc Phong yên lặng không trả lời, chỉ nhìn ngắm cô.
Tố Bạch nắm lấy bàn tay anh, quơ quơ trước mặt anh, nói:” Anh nhìn xem “.
Bàn tay năm ngón của anh lại xuất hiện một chiếc nhẫn đơn giản đính thêm một viên kim cương hình trái tim nho nhỏ, sáng bóng.
Tố Bạch đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Mặc Phong, nhẹ nhàng nói :” Là nhẫn đôi, đẹp không?”.
Mặc Phong không nói, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt long lanh kia rồi ôm cô vào lòng. Khóe môi cũng đã cong thành vầng trăng khuyết.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp
Đó là một bức tranh muôn màu, như tô điểm cho dấu ấn của họ.
Đứng giữa một con phố lung linh, người qua đông đúc. Không khí lạnh lẽo, nhưng lòng họ lại nóng hừng hực một ngọn lửa mang tên tình .
Tình yêu đôi lúc thật kỳ lạ, dù phía trước có mịt mờ không lối thoát. Con người ta vẫn điên cuồng cố chấp mà lao vào như một chiếc xe không phanh lao thẳng về phía trước.
Cho dù đau đớn ,họ vẫn ngu ngốc như thế. Điên cuồng như thế.
Thanh xuân chính là như thế.
|
CHƯƠNG 22
“ Là sai lầm
Chính là sai lầm
Một câu xin lỗi có thể xóa nhòa hết sao?
Là nỗi đau mà người mang lại
Thật quá đau lòng rồi
Tôi không hận người
Nhưng vẫn không thể quên đi nỗi đau ấy
Chính là sai lầm mà người cho tôi
Đau lòng lắm…”
--- ---------
“ Mỹ Phượng, cô ấy không hỏi gì về tôi sao?”
“ Anh đi mà hỏi cô ấy “, Mỹ Phượng trề môi khinh thường nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt.
“ Tôi không liên lạc được với cô ấy", Tiên Y bất lực ngồi trên ghế.
Mỹ Phượng bộ dáng đáng yêu, phùng má le lưỡi :” Lêu lêu, đáng đời “.
Cô bước đến vỗ vỗ lên vai anh hai cái, ra dáng người anh em tốt :” Tôi nói anh đừng có theo đuổi cậu ấy nữa. Vô ích thôi".
Tiên Y nhếch lên một nụ cười gượng.
“ Anh có thể thích một người khác mà, chẳng hạn như tôi đây. Một cô gái xinh đẹp, khả ái, lanh lợi không kém", Mỹ Phượng chớp chớp đôi mắt hạnh, vô sỉ nói.
Tiên Y bật cười nói:”Cô đang tự luyến à?”.
Mỹ Phượng liếc anh, nhe hàm răng muốn cắn người :” Máu chó của tôi mà nổi lên thì anh chỉ chó chết".
Tiên Y rùng mình đứng lên, cách xa Mỹ Phượng hai mét.
“ Tố Bạch đã yêu hắn ta đến ngu ngốc rồi. Bây giờ, anh lại ngu ngốc yêu một người không yêu mình. Thật là không hiểu nổi con người".
Tiên Y im lặng nhìn ra ô cửa sổ , chậm rãi nói:” Thật ra tình cảm là thứ không thể dùng lời để hình dung được. Nó có thể đến rất nhanh, nhưng không thể ra đi theo cách mà nó đến. Để quên đi một người mang đến cho mình cảm giác khác lạ ấy thật sự không dễ dàng chút nào".
Mỹ Phượng lắng nghe giọng nói trầm thấp ấy, trái tim lại không tự chủ được mà loạn nhịp . Hình ảnh người đàn ông đứng đó,bên ô cửa sổ, ánh mắt đẹp vươn vấn nét u buồn lại tạo nên một bức họa sinh động mà cô đơn đến lạ lùng.
--- ------ -----
Tại một ngôi biệt thự sang trọng.
“ Phu nhân, mời dùng trà"
Người phụ nữ với nét đẹp mặn mà yên tĩnh ngồi trên chiếc giường rộng lớn.
Khoảng thời gian trước.
Hà Cư nằm ngủ trên chiếc giường này, đột nhiên lại cảm thấy có hơi thở xa lạ phả vào lưng, một cánh tay nhỏ bé đặt lên eo mình.
Giọng nói non nớt lại vang lên phía sau:” Mẹ con ngủ với mẹ nhé".
Khi đó, bà đã không do dự đẩy cô ra xa :” Cút ra ngoài “.
Bà nhớ mãi đôi mắt ấy, đôi mắt ngây thơ còn rưng rưng những giọt nước trong suốt.
Năm cô mười lăm tuổi.
Trong bộ trang phục học đường vui vẻ ,cô cầm chiếc bằng khen chạy đến nói:” Mẹ , con được khen là học sinh xuất sắc đấy".
Năm cô mười sáu tuổi.
“ Mẹ ơi ,con ốm rồi”, cô chạy nhào vào lòng bà ôm choàng lấy thân thể bà.
Ngày sinh nhật .
Cô mặc chiếc váy màu trắng ,trên gương mặt non nớt treo một nụ cười cầm chiếc bánh kem đặt trên bàn nói:” Mẹ à, mẹ thổi nến với con được không?”.
Lúc đó, bà đã đứng dậy rời đi, chỉ để lại một cô bé ngây dại đứng đó run lên bần bật với những tiếng nấc nghẹn ngào.
Năm cô mười bảy tuổi.
Vào một ngày đông, bà ngồi trên chiếc ghế dài nhìn ngắm đám mây xanh. Cô bước đến không tiếng động, nhẹ nhàng như một con mèo ngồi yên lặng ở mép ghế ,tựa đầu vào thành ghế cùng bà nhìn ngắm bầu trời. Khi bà phát hiện cô đang ở bên cạnh liền quay lại nhìn cô.
Tố Bạch rụt rè đứng dậy, cười khan rời đi chỉ để lại tiếng nói thoang thoảng:” Con xin lỗi".
Năm cô mười tám tuổi.
Vào một buổi sáng đẹp trời, bà thức dậy liền trông thấy một hộp quà nho nhỏ trên bàn.
Một chiếc khăn len màu đỏ, nằm gọn trong chiếc hộp. Một từ giấy nhỏ với dòng chữ xinh đẹp “ Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ “.
Sau này, bà không nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô nữa. Cũng không còn thấy cô khóc đến đỏ hoen đôi mắt.
Và không còn trông thấy cô lẽo đẽo theo phía sau gọi “ Mẹ ‘’ nữa.
Hà Cư thở dài, một giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống. Hóa ra, bà đã sai , sai nhiều như vậy. Bà yêu người đàn ông đó đến hận thù, chỉ cần nhìn thấy cô bà lại nghĩ đến người bạc tình đã bỏ rơi bà. Điều đó khiến bà đau khổ, bà không thể xóa bỏ đi hình ảnh đó. Nên bà chọn cách từ bỏ cô, bà chút bỏ sự tức giận của mình lên cô.
“ Có phải lỗi lầm của tôi rất lớn không?”, bà bất lực nói
Người quản gia cung kính đứng bên cạnh :” Phu nhân ,thời gian trôi đi chưa bao giờ quay lại. Nhưng việc trong tương lai có thể thay đổi. Phu nhân còn rất nhiều thời gian".
“ Một người mẹ như tôi thật quá tồi tệ", Hà Cư bật khóc.
Có một số chuyện khi nghĩ lại mới thấy, ta đã lãng phí thật nhiều thời gian. Lãng phí luôn tuổi thanh xuân của chính mình.
Mất đi rồi mới biết quý trọng. Đến khi quý trọng rồi, mọi thứ có còn như trước chăng?
|
CHƯƠNH 23
Những đám mây trắng xóa trôi bồng bềnh trên không trung, cánh chim nhỏ bay giữa một bầu trời rộng lớn.
Mặc Phong trong chiếc áo thun trắng thật bắt mắt, anh bình thản đứng dưới tán cây, một tay cho vào túi quần. Đôi mắt phượng ngắm nhìn cảnh vật.
Chỉ cần anh đứng yên ở một nơi thôi cũng đủ làm cho mọi thứ trở nên lu mờ rồi.
Trong bức tranh nhiều màu, cũng chỉ có bóng dáng cao ngất của anh là rõ nét .
“ Phong à !”, Tố Bạch dịu dàng lên tiếng gọi.
Trong mắt anh phản chiếu rõ bóng dáng xinh đẹp của cô.
Hôm nay, cô vận một thân váy màu vàng có điểm xuyến vài viên đá nhỏ xíu, cổ áo hình chữ v như ẩn như hiện làn da trắng mịn màng bên trong kia. Mái tóc dài được cột cao lên gọn gàng tạo thêm nét trẻ trung cùng tinh nghịch của cô gái đôi mươi.
Mặc Phong choàng lên vai cô , cười quyến rũ nói:” Anh có thể ăn em không?”.
Cô đỏ ửng hai gò má, đấm nhẹ lên ngực anh :”Sắc lang".
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua, cô và anh đều gác bỏ mọi thứ sang một bên. Họ vô tư tận hưởng một cuộc sống êm đềm giống như những cặp vợ chồng mới cưới vậy.
--- --------
“ Tố Bạch, khi nào cậu về?”
“ Có lẽ cũng sắp rồi"
Mỹ Phượng lăn lộn trên chiếc giường, môi nhỏ chu lên :” Tớ chán đến phát điên rồi đây".
“ Có chuyện gì sao?”
“ Là mẹ tớ, cứ bắt tớ xem mắt", Mỹ Phượng bất mãn lên tiếng.
“ À! Vậy cậu tính sao?”, Tố Bạch hỏi.
“ Tớ thề là đây sẽ lần cuối . Nếu mà vẫn không được thì tớ sẽ cạo đầu đi tu luôn", Mỹ Phượng quyết tâm gào thét.
Tố Bạch bật cười :” Cậu bị ngốc à? Là mẹ quan tâm nên mới muốn cậu thành gia sớm để bà ấy bớt lo thôi. Cậu không nên đòi đi tu chứ".
“ Tố Bạch ….”, tiếng nói của Mỹ Phượng kéo dài lê thê.
“ Thôi nào, cậu đi đi . Cũng không phải lần đầu cần gì lần cuối".
Đồng hồ điểm mười giờ đêm.
Mỹ Phượng cuối cùng cũng buông tha cho Tố Bạch đi ngủ.
Tố Bạch cầm ly sữa nóng mang đến cho Mặc Phong. Anh ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, vẻ mặt thật nghiêm túc ngay cả khi làm việc trông anh cũng thật hấp dẫn.
Cô nuốt nước bọt, xóa tan ý nghĩ háo sắc của mình bước đến.
“ Anh uống sữa nhé!”
Mặc Phong hơi ngước mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên :” Cám ơn “.
“ Em ngồi đây nhé!”, cô kéo cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh anh. Mặc Phong không đáp, vẫn im lặng làm việc.
Tố Bạch chống cằm nhìn ngắm khuôn mặt hoàn mỹ của anh, trái tim không ngừng đập thình thịch. Giá như mọi chuyện dừng lại ở đây, sẽ không có quá khứ cũng không có tương lại mịt mù kia, chỉ có hiện tại .Một hiện tại bình thường , rằng anh ở ngay bên cô mỗi ngày.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên từng hồi chuông. Tố Bạch cầm lên nhìn cái tên quen thuộc đang hiển thị trên màn hình “ Lương Vi".
“ Có người gọi anh", cô cầm điện thoại đưa đến cho Mặc Phong.
Mặc Phong thấy cuộc gọi đến là ai, có chút dừng lại. Anh nhìn khuôn mặt bình thản của cô, sau đó rời đi . Tố Bạch cười gượng nhìn bóng dáng anh khuất sau cánh cửa gỗ, lòng lại chua xót.
Trong trái tim anh, rốt cuộc cô đứng ở vị trí nào?
Có lúc cô mong muốn anh nói rằng tất cả chỉ là giả dối, mọi thứ anh làm chỉ để trả thù cô mà thôi. Nhưng có lúc, cô lại mong muốn anh dùng sự ân cần giả dối ấy bởi vì chỉ có như vậy cô mới nhìn thấy anh và được ở bên anh, nằm trong vòng tay của anh như vậy. Là giả dối cũng được, chỉ cần anh ở bên cô là đủ rồi.
Giọt máu nhỏ lặng lẽ chảy xuống khóe môi, vị tanh của máu hòa vào miệng cô, một màu đỏ bi thương đến đau lòng. Tố Bạch ngửa đầu để máu ngừng chảy, cô rút vội chiếc khăn lau đi vệt máu.
Mặc Phong bước vào liền trông thấy cô chảy máu cam, vội vàng chạy lại. Đôi mày rậm không tự giác mà nhíu chặt lại:” Em có sao không?”
Cô lắc đầu, cười nói:” Là đột nhiên chảy máu cam thôi, không có gì đâu".
“ Không được, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện'’ , anh tức giận nói.
“ Chỉ là nóng trong người một chút thôi . Chảy máu cam cũng đâu phải chuyện gì to tát. Không cần đến đó đâu", Tố Bạch làm nũng nói.
Mặc Phong cúi người bế cô lên, đôi mắt phượng thật đẹp giờ phút này lại tràn đầy lo lắng cùng tức giận nhìn cô.
Tố Bạch vòng qua cổ anh, hôn nhẹ lên má anh một cái. Tiếng nói nhỏ như tiếng mũi kêu thì thầm bên tai anh :” Phong! Em yêu anh “.
Trái tim vốn đang bình lặng cũng bởi vì một câu này mà rối loại, bàn tay ôm lấy cô càng thêm siết chặt hơn. Có phải đã tới lúc dừng lại rồi không, anh sợ một lúc nào đó anh sẽ không thể rời bỏ cô được nữa, anh sợ bản thân mình sẽ mất đi lý trí vốn có của nó. Sợ chính mình mê luyến cô.
Một đêm này, trôi qua tuy bình lặng nhưng có bao giờ cơn sóng ập đến mà báo hiệu trước không?. Nó giống như thời tiết vậy, hôm nay nắng ngày mai đã mưa, và cầu vồng không hẳn sẽ xuất hiện sau cơn bão tố ấy.
Duyên phận luôn ràng buộc như vậy.
Chỉ một chữ duyên cũng đủ để kéo đến cho người ta thật nhiều nước mắt và nụ cười. Còn duyên thì ở, hết duyên thì đi.
|
CHƯƠNG 24
Giáng sinh, ngày của mùa đông giá lạnh.
Tố Bạch mặc chiếc áo ấm màu đỏ sẫm, món quà mà Mặc Phong tặng trước lúc rời đi. Đôi mắt sâu hút ấy của anh khiến cô nhớ mãi giây phút ấy, anh nói câu :” Tạm biệt “ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cứa vào lòng cô một nỗi đau vô hình .
Ngắn gọn hai chữ “ tạm biệt “ ấy, cô hiểu được anh muốn nói gì. Khoảng thời gian qua, anh đã cho cô những ngày thật bình yên và hạnh phúc. Có lẽ đó là món quà mà anh để lại trong hồi ức của cô.
Tố Bạch thở dài, thời tiết thật lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn. Cảm giác yêu một người lại không thể ở bên gười đó thật không dễ chịu chút nào.
Cho dù có biết trước kết quả như thế nào, con người vẫn luôn cố chấp mà làm theo trái tim mình. Tình yêu khiến lý trí con người thật mù mờ.
“Không thể cứ mãi bất mãn với ý tốt của anh
Đâu thể cứ mặt dày như thế
Ngây ngốc đứng nhìn anh
Hay nên đến gần anh hơn đây
Nhưng em lại sợ khi đến gần
Thì sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm
Không thể cứ mãi níu kéo bóng hình anh
Không thể cứ để anh mãi lo lắng cuống cuồng vì em
Ao ước biết bao...có thể cho anh biết
Rằng em rất thích anh
Chỉ trách rằng em không thể khống chế bản thân
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Sự ấm áp của anh vẫn luôn cạnh bên em
Em cố lau đi mọi vết tích
Để đối mặt với ánh mắt của anh
Thứ lỗi cho em đã kiềm nén nước mắt giả vờ vô tình
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Ở bên cạnh anh tựa như ở cạnh vầng thái dương
Hạnh phúc đến đỗi không muốn phân li
Vì anh em sẵn lòng làm tất cả
Nhưng lần này hãy để em làm trái lòng mình
Mà rời xa anh…”
( Trích “ Làm sao để bảo mình ngừng yêu “)
--- ------ ---
“ Dì Tổng, làm phiền dì pha cho cháu một ly cà phê “.
Tố Bạch mệt mỏi nằm dài trên giường. Đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu có chút hỗn loạn .
Một cảm giác khó thở ập đến, đôi mày nhíu chặt lại. Tố Bạch cảm thấy ít thở không thông, cô khó nhọc lấy lại bình tĩnh từ từ thở chậm rãi.
“ Phong, em xin lỗi “.
Một giọt nước mắt rơi xuống, vị mặn chát len vào khoang miệng. Cô úp mặt vào gối khóc nức nở thành tiếng.
Dì Tổng cầm một ly cà phê nóng bước vào trông thấy cô đang khóc đến thương tâm như vậy, bà cảm thấy có chút xót xa. Đứa bé này, từ khi sinh ra đã không có nhiều niềm vui. Rất lâu rồi, bà không thấy được nụ cười ngây ngô của cô bé thơ ngày nào hay nhe hàm răng trắng cười vô tư với bà nữa.
Tố Bạch như cảm nhận được có người bên cạnh liền thôi khóc Cô đưa tay tự lau đi những giọt lệ còn vươn trên đôi mi, mỉm cười chua xót cầm lấy ly cà phê uống cạn một lần.
“ Cẩn thận, đắng lắm “, dì Tổng lo lắng nhắc nhở.
Tố Bạch nhìn bà, khuôn mặt có chút bi thương. Dì Tổng vốn là quản gia đã lâu năm, một người dưng không máu mủ còn có thể dư dả chút tình thương cho cô vậy mà người sinh ra mình lại chẳng mảy may nhìn đến mình lấy một cái.
“ Con không sao “, cô lắc đầu nói.
“ Có chuyện gì không vui sao?”, bà hỏi.
Cô cười một nụ cười thật đẹp cũng thật đau lòng.
“ Dì Tổng, dì đã từng yêu ai bao giờ chưa?”.
Bà không đáp, chỉ im lặng nhìn cô với đôi mắt sâu xa.
“ Con đã yêu một người, một người mãi mãi chỉ là người dưng. Anh ấy có thể cho con mọi thứ, nhưng không thể cho tình yêu và danh phận".
Dì Tổng bước đến một bước, dịu dàng xoa lên đầu cô . Sự an ủi đó, khiến cô càng thêm yếu đuối. Tiếng khóc nghẹn ngào lại vang lên :” Chỗ này của con rất đau", cô đưa tay đặt lên trái tim mình tiếng nói ngắt quãng lại vang lên:” Có phải con đã sai rồi không? Là con đã quá tham lam muốn ở bên anh ấy không? “.
“ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ giúp con lãng quên đi mọi thứ “, bà chậm rãi nói, bàn tay già nua vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cô.
“ Thời gian có thể làm mọi thứ trôi vào dĩ vãng, nhưng nỗi đau mà con chịu đựng sẽ mãi hằn in trên tim mình. Con có thể sẽ yêu một người khác nhưng chắc gì đã quên đi người đã từng khiến mình thương đến đau lòng đây", cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đã có tuổi của dì Tổng thật lâu.
Khoảnh khắc ấy, sẽ là nỗi đau mà dì Tổng cảm nhận được sự bi thương từ cô đã lan truyền vào trái tim đã già nua của bà. Đôi mắt đẹp của cô nén đầy nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ. Có lẽ, sau này khi nhớ lại khoảnh khắc này bà sẽ không thể kiềm nén mà rơi nước mắt như cô bây giờ.
Yêu một người thật không dễ dàng gì. Một chữ duyên một chữ phận cũng đủ kéo đến cho họ một sự náo nhiệt khác thường, việc xuất hiện thêm một người đã đủ để làm thay đổi khung giờ sinh học của họ, những quy luật đáng lẽ nên xảy ra chỉ vì sự có mặt của một người mà cũng dần thay đổi.
Nhưng mà, có mấy ai yêu mà không từng buồn đây?
Có lẽ, cô gặp anh là sai người nhưng đúng thời điểm. Còn anh gặp cô là đúng người nhưng sai thời điểm. Vậy nên mới nói, yêu một người thật hông dễ dàng chút nào, gặp được nhau đã rất khó, ở bên nhau và yêu nhau lại còn khó hơn rất nhiều.
|