Tao Không Thích Yêu Mày Đâu
|
|
Chương 30: Bạn gái tôi - Mày có thể có loại xe nào giảm sát thương hơn không? - Xe máy, thôi tao chưa có bằng lái. Xe đạp, thôi cho mày đi mình đó, nắng thấy nội. Chỉ có xe bus đi được xa không sợ gì thôi. - Trời...mày định đưa tao đi trốn à, xa gì chứ. - Ờ ha vừa hay, mày thấy sao? - Khùng hả? - Đùa thôi, khi nào mày đẹp lên rồi tao đưa đi trốn, đừng có nôn nóng quá làm gì. - Tao đấm cho bây giờ, nói liên thiên gì đó. - Rồi rồi, lát tao qua. Đừng có mong tao quá, khi nào đi tao gọi. Thế nha. Nói xong câu đó thì hắn cúp máy. Hình như có gì đó sai sai, tôi nhớ là mấy phút trước có người năn nỉ tôi đi cùng mà, vậy mà giờ khi kết thúc cuộc gọi sao tôi trở thành người mong đi vậy? Ơ hay nhỉ? Phải gọi cho con bạn nói mình không qua chứ không nó lại chờ, mà chắc phải giấu nó việc mình dại trai với dại đồ miễn phí không nó lại cười cho. Tự nhiên nhìn vào màn hình điện thoại lại thấy bực, phải đi xe bus là thấy chán, ôi không biết mệt hay sao. Tôi muốn đập đầu vào gối chết quá, trời ơi, tôi ghét nhất xe bus, chen chen chúc chúc. Thôi cứ nghĩ như mình đang đi chơi với người yêu đi, không buồn, không buồn. Mà nhắc đến “người yêu” mà là hắn nữa... tự nhiên vui thế nhỉ? ... Tôi làm xong những việc cần làm rồi mà người tôi cần thấy nhất không thấy. Sếp mẹ đâu nhỉ? Mẹ tôi đâu nhỉ, a kia rồi. Thật là nhìn bà với mẹ tôi nói chuyện ai nghĩ là mẹ chồng con dâu chứ, ngồi mà nắm tay ghê chưa. Mẹ tôi xưa là hàng xóm nhà nội tôi, mà mấy bạn có thể tưởng tượng được khoảnh khắc rước dâu mà một bước là qua nhà chồng chưa, mẹ tôi thực hiện rồi đấy. Nghe bà tôi kể là ba tôi vừa học đại học xong là đòi cưới mẹ tôi ngay. Bà nói bà cũng bất ngờ lắm, có tí tuổi đầu đòi cưới vợ. Bà còn nói hồi xưa thấy tụi nó cứ mày mày tao tao tự nhiên đùng cái: con muốn cưới Lam, mẹ lo cưới nha mẹ. Còn nghe ba tôi nói là phải đám hỏi lẹ không mẹ tôi đổi ý không chịu lấy thì chết. Tôi có hỏi sao mẹ lại không chịu lấy, thì ba tôi nói là thằng bạn thân của ba với mẹ khi đó vừa chia tay bạn gái, nên ba sờ sợ. Tôi có nói mẹ không yêu ba à sao ba lại sợ. Ba nói yêu nhưng ba sợ, tại xưa mẹ có thời thích chú đó, lỡ may mẹ quay lại với người mẹ từng thích thì khốn. Ba tôi nhìn vậy mà có nhiều nỗi sợ ghê lắm. Tôi cũng có lần thủ thỉ biểu mẹ kể đi, mẹ nói do chơi chung mà chú đó lại nói chuyện hay hơn ba nên mới thích chú. Mẹ tôi còn nói đó khi thời con nít thôi, mẹ nói giờ thì mẹ thương ba tôi nhất. Sau cùng thì hoàn thành đúng dự định...nhưng 3 năm sau mẹ tôi mới chịu cưới. Nghe nói ba lúc đó giận lắm nhưng chẳng làm được gì. Híc, ba mẹ tôi lãng mạn thế mà tôi bạn hàng xóm cũng không có chứ cưới nỗi gì. Ba mẹ tôi bằng tuổi, ôi bằng tuổi... Nhìn mẹ tự nhiên có động lực gớm, chắc phải té le phôn cho mấy thằng bạn biểu chờ mình, khi nào mình ế nhăng lo mà cưới mình chớ. Lấy người mấy thằng bạn như thế dễ nuôi, dễ bảo, dễ uýnh, biết hết tính nết của nhau nên dễ sống, lâu lâu mày tao cho có thêm không khí chứ nhỉ. Thôi phải gấp rút từ bây giờ thôi. - Hân, lấp ló gì đó, vào đây con. Tôi giật mình bay ra khỏi cơn mộng viễn vông chạy ngay vào phòng bà. Ôm bà một cái xong mắt nai tơ nói với mẹ: - Mẹ, hôm nay cho con đi mua đồ với bạn nhá mẹ. - Đi với bé Vy hả con? - Dạ? Dạ. Cho con đi nhé. - Khi nào về, có về trưa không? - Dạ con không biết nữa. Nhưng cho con đi nhé, con học hết bài rồi. - Ừ, đi nhớ về sớm không ba con lại đi tìm_mẹ tôi trêu. Hồi đó có lần tôi đi chơi từ sáng đến tối quên cả về, ba tôi đi tìm khắp xóm, xong về bị mẹ la một trận, đau đau khổ khổ. Tôi thay đồ ra đến phòng khách thì thấy ba. Giờ mới để ý, mình cũng có cái giống ba, ừ, bị cận giống nhau. Híc, cái đẹp cái tốt không giống, giống ngay đôi mắt cận. Hết chỗ nói. - Ba ơi, con đi chơi chiều con về nhé ba_tôi vừa ôm ba vừa nói. - Ừ, đi gần thôi đừng có đi xa quá, con gái lớn rồi_ba tôi nói xong thì hôn vào trán tôi một cái. Ba tôi hài lắm, miệng thì kêu tôi lớn rồi nhưng hành động lại cứ xem tôi là con nít, thân mật như khi tôi còn 5-6 tuổi. Đi đâu về cũng bắt tôi hôn một cái, ba tôi hôn thì thôi rồi, râu đâm nhột thấy sợ... - Yes sờ ba. Tôi đùa tí rồi chạy ra khỏi cửa. Vừa ra cửa là thấy hắn đứng đó rồi. Tim tự dưng tim đập mạnh lên, rồi miệng tự nhiên cong lên nữa chứ. Thấy người thương là vậy sao? Bằng tuổi, tôi với hắn hợp không? Nếu như tôi với hắn là một cặp thì... Xùy xùy, nghĩ lung tung rồi. - Sớm thế?_tôi vừa mở cổng vừa nói. - Sợ em chờ lâu. Mà em nhìn xem, gần trưa rồi, sớm gì nữa. Coi cái mặt kìa. Nhìn vào cứ như hắn là bạn trai tôi vậy. - Ê sao đội nón trắng giống tao thế? Nón hồng của mày đâu. Tôi nhìn lên cái nón trên đầu hắn xong...muốn đấm cho hắn vài cái. Nón thì nón lớp, đứa nào trong lớp chả có 1 cái. Nón hồng của tôi tôi thích hơn nhưng hôm nay không thể đội, trời nắng đấy, ra đường có mà nóng bể đầu. - Tao thích nón nào kệ tao. - Vậy sao mặc đồ giống tao? Nhìn mới thấy, hôm nay sao tôi với hắn mặt đồ giống nhau thế hầy. Áo thun trắng, giày thể thao, nón trắng. Gì chứ? Tôi thề là tôi không bắt đua đâu nhé. - Tao không phải mặc theo đâu, chỉ là trùng hợp thôi. Mày đừng có mà... - Ừ ừ, đùa tí thôi, gì căng thế? Đi thôi. Nói xong bước đi trước luôn... Tôi cũng không biết sao mình phản ứng mạnh vậy nữa... Thôi kệ đi. Chúng tôi đến trạm... Đi xe bus đúng là mệt thật, có khi nào được ngồi đâu, cứ đứng khoe dáng không hà. Mà vừa nóng vừa bị xóc, một tí là dừng lại. Một tí là bác tài ơi dừng lại. Rồi xuống xe phải đi bộ. Còn khi đi mua quà, đi hết mấy tiếng rồi mà chưa chọn được món nào ưng ý. Qua ba bốn cửa hàng rồi chứ ít gì. Vào cửa hàng này... Đồng hồ... Ôi mắc quá. Gấu bông... Hắn nói: Thầy có phải con gái đâu. Tôi nói: chị mày là con trai à. Hắn trả lời: không được, không hay lắm. Mua cho thầy áo... Hắn nói: Áo thầy quá trời rồi mua làm gì... Tôi bực quá nói: Mua nồi niêu soong chảo... Hắn nói: cái gì toàn ăn không vậy? Mua cho thầy... Tôi góp ý đều bị bác bỏ, vậy đưa tôi theo làm cảnh hả? - Rốt cục là mua cái gì đây, mày biết là mày kéo tao đi mỏi chân rồi không?_ tôi ngồi xổm trên lề đường ăn vạ. Tôi đã liệt rồi, chính thức liệt rồi. - Thôi uống nước đi. Tôi tu ừng ực chai nước, hết chai, ném lại cho hắn: - Thôi đi ăn đi, tao đói. Tôi mắt long lanh đưa ra bộ mặt cute nhất có thể. Hắn nhìn đồng hồ xong thì cười cười nói: - Thôi đi ăn trưa, vào kia đi. Tôi ngẩng tò te, trưa rồi à, vẫn chưa mua được món nào à, có khi nào hôm nay đi công cốc không vậy. Nhưng kệ, sắp được ăn rồi, công cốc kệ mẹ nó, được ăn đồ... Nhưng mà... - Mày mời._tôi dè chừng. Tôi phải đề phòng trước chứ, mất công ăn xong không có tiền ở lại rửa chén thì khổ. Tôi thì được ăn đồ miễn phí tôi mới đi thôi, Hân tôi đây đời nào đi vô duyên như vậy chứ. - Ừ. Nói xong thì đập vành nón tôi một cái, rồi cười cười... kéo tôi đi. Tôi đi theo hắn, tự nhiên thấy mình hên. Tôi không phải dạng 3 mét bẻ đôi, ít ra tôi cũng cao đến hơn vai hắn...một tẹo. Hôm nay tôi lại thấy mình cao lên một cách ngoạn mục, tôi mới đo, cao hơn vai hắn hơi bị nhiều nha. Hên quá không người ta lại tưởng cha dẫn con đi chợ cũng khổ. Vậy nên tôi có thể kết luận: giày độn có hiệu quả thấy ớn luôn à. - Ê, ăn xong đi đâu, đi xem phim đi. Đang ăn tự nhiên thấy bàn bên cạnh cầm vé mà lòng không kiềm được. Tôi thích đi xem rạp lắm, hôm nay tôi có đem kính mà... Còn hắn đang ăn tự nhiên dừng lại, sau đó vừa ăn vừa cười, cười xong lại ăn. Hành động vẫn đang tiếp diễn, tôi hoang mang, tôi bối rối. - Này, cười gì chứ?_tôi sùng máu. Hắn lắc lắc cái đầu, nhàn hạ uống ngụm nước, xong lấy khăn giấy chùi miệng. Đoạn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười: - Tại tao thấy mày hơi bị lạc đề quá thôi, tao đâu có đi hẹn hò với mày. Ằng chíu. Mẹ ơi, tôi quên, tại khi sáng đi với tiêu chí đó để an ủi mình tự nhiên... Tôi quê quá, tôi quá quê, không thể nào quê hơn, quê bán được thì tôi bán cho này. Vậy nên... chẳng dám nhìn mặt hắn... Tôi cầm chai nước chạy ra khỏi chỗ đó để xả quê. Chời ơi. Tại sao mình lại ngu muội như vậy chứ, tôi thề là tôi không thèm nói nữa, tôi thề, tôi thề. Vậy nên tháo kính ra lau cho có việc... - Này, kẹo không?_ Hắn đi ra theo tôi rồi còn đưa kẹo dụ tôi. Đã dụ rồi thì đừng tỏ thái độ đó chứ, tôi chỉ là lỡ miệng thôi mà, có cần cười hoài vậy không? Tôi quê quá, không thèm nói với hắn tiếp tục công việc lau kính của mình. Nhưng khi tôi đang ngắm nghía bảo bối của tôi thì đột nhiên... Tôi ngước lên, kính tôi đang nằm gọn trong tay lớp trưởng và đang được huơ qua huơ lại trước mặt tôi. - Này, trả kính đây. Hết trò để chơi rồi hay sao hả? Cái thằng này, dám lấy kính của tôi, cái này không đùa được đâu nhé. - Ngon thì lấy lại đi. Ơ, khiêu khích tôi à. Tôi chạy đến, bám lấy hắn nhún chân với tay để lấy. Mà khổ, tôi nhún được thì hắn cũng nhún được, nên tôi cố gắng mãi vẫn không tài nào lấy được, hắn tay dài giơ cao quá. Đừng thách thức chiều cao của tôi mà, tôi có tội tình chi. - Bây giờ mày muốn sao?_tôi không thèm nhún nữa, chống hông nhìn lên cái bản mặt hắn. - Không muốn gì hết. Hắn vừa nói vừa nghênh cái mặt thách thức tôi. Cái thằng điên này!!! Nhìn đôi giày bata của hắn là muốn đạp cho mấy cái rồi, nhịp nhịp chân như cục shit ấy. Sau bao nhiêu giây thì mặt hắn vẫn kênh kiệu thách thức tôi. Còn nhìn lên trời cười đắc thắng nữa chứ. Vì hắn đang sung sướng như vậy tôi chớp thời cơ, bay đến chộp ngay bảo bối... Không biết là hắn quá lanh hay là tôi quá chậm mà...tôi vừa đưa tay qua chụp, hắn giật mình đưa lại lên cao và rồi... Hiện tại kính của tôi không còn trong tay hắn, trong tay tôi cũng không. Nhưng các bạn có thể tưởng tượng được đường bay của kính tôi rồi chứ nhỉ. Kính tôi đang bay và hạ cánh ngay lòng đường xe chạy. Một chiếc xe hơi vừa chạy qua...-_- Chắc mấy bạn cũng tưởng tượng được âm thanh của sự nát tươm rồi đúng không?...-_-.... Kính yêu quý của tôi, bảo bối nhìn được xa của tôi, dụng cụ nhìn bảng của tôi, em kính của tôi đã ra đi vĩnh viễn. 5 giây tưởng niệm bắt đầu... Song, tôi đưa ánh mắt hình viên đạn qua hung thủ. Hắn đang trưng ra bộ mặt vô tội, đang hả hốc miệng ra, xong thì thẹn thùng cắn tay, giờ thì lắc đầu kiểu không cố ý nữa chứ. Tôi điên, phải nói là rất điên!!! - Giờ mày tính sao với bảo bối của tao đây? Tôi bặm môi lại, trợn mắt lên với hắn. Hết muốn thích thú gì với hạng người như thằng này rồi. Mà coi bộ mặt của hắn kìa, có xô nước nào đây không, xối vào mặt hắn cho hắn bớt nai giùm cái. - Không sao, không sao, anh sẽ đền, em đừng lo. Bây giờ nhé, bây giờ đi cắt kính mới nhé. Thôi để anh cắt kính mới cho em. - Em em em, khi nào cũng em em. Tao cho mấy đạp bây giờ. - Không em thì chị, chị bớt giận, anh sẽ đền cho chị. Vừa nói vừa đến ôm vai tôi dỗ. Tôi bực nhưng cũng phải phì cười với thái độ hối lỗi của hắn. Thì ra nắm được thế chủ động là như này, mặt hắn nhìn hài quá. Hài típ đi cưng, chị đây bắt em đền kính triệu đồng luôn nhé. .. Nhìn lên cái bảng hiệu mắt kính là tôi thấy muốn điên lên rồi. Quái thế không biết, hôm nay đi làm cái quỷ gì vậy trời. - Chào 2 em, 2 em đo mắt hay mua kính vậy? Tôi vừa vào đã có người chào hỏi. - Dạ em cắt kính chị à. Tôi tạo hiệu ứng. Tại tôi thấy tôi không được chú ý cho lắm... Giờ thì chị ấy mới quay qua nhìn tôi cười thân thiện, sau đó quay ra đằng sau: - Anh Vương, ra đo mắt cho em này nè anh ơi. Chị ấy vừa nói xong tự nhiên thằng đứng bên kéo tôi ngược lại: - Đo mắt thì đừng trưng ra bộ mặt toe toét với người ta. ???? Đo mắt chẳng lẽ khóc à. Vì nghe phải một câu không thể nào điên hơn nên tôi chả thèm nói lại, liếc hắn một cái rồi đi đến chỗ anh Vương quốc gì đó... Tôi đang giận tôi có quyền Tôi đi cắt kính nhiều rồi, nhiều nơi lắm mà không ngờ nơi này lại có anh đẹp trai mà dễ thương vậy. Toàn nói gì mà: mắt em nhỏ vậy có khi nào bị bụi vào không? Đúng là sỉ nhục, mắt tôi hơi bé nhưng cũng đâu đến nỗi híp, chỉ mí lót tí thôi mà. Trời ơi tức hộc máu. Đúng là đẹp mà vô duyên. Dù người ta có vô duyên cỡ nào thì tôi cũng phải tươi cười đáp trả. Gượng thôi, chứ bị chê méo vui nổi. - Xong chưa em? Tôi đang chọn độ phù hợp với mắt thì giọng eo éo của thằng lớp trưởng lại vang lên. Hắn sợ người ta không biết hắn hay kêu tôi là em lắm không bằng. - Sắp xong rồi, chút nữa thôi_ Tôi trả lời lại. Thật là không định trả lời đâu nhưng tôi mỗi lần đi đo mắt tôi chọn độ rất lâu, tôi phải xem thật kĩ tôi mới chịu. Vậy nên lâu quá mà không trả lời lại sợ đằng đó hờn bỏ đi không ai rượt theo cũng tội. - Bạn trai em đó à?_anh nhân viên cười cười hỏi tôi. Tôi cũng bất ngờ với câu hỏi của anh nhân viên lắm, đang xem chữ o mà nhìn lộn qua chữ n. Anh gì đó ơi, anh nhiều chuyện quá à. Mà hỏi hay nhỉ? - Dạ anh, nhìn đẹp trai vậy chứ không phải bê đê đâu anh, nên có thể gọi là bạn trai anh à_tôi vừa nói vừa cười toe toét ra. Tôi thấy cái miệng đang hả hốc của anh nhân viên, nhưng sợ anh lại tưởng mình ghê gớm thôi thì chỉnh lại: - Em không có ý gì đâu. Đùa anh tí đó mà, bạn học thôi. - À. Anh đó “à” xong rồi gật đầu, sau đó thì tiếp tục công việc của mình. Và quan trọng là không dám nhiều chuyện nữa. Tôi có một điều muốn nhắn nhủ với mọi người là nhớ giữ mắt không bị cận nhé, không thấy rõ thì là một chuyên, chuyện thứ 2 là đi cắt kính không may gặp phải mấy thằng cha điên điên khùng khùng đấy. - Nhiêu độ? Tôi vừa ra là đã vồ vập hỏi độ, đây mà là bệnh viện chắc người ta tưởng hắn hỏi con hắn nhiêu tháng quá. Ôi mẹ, tôi liên tưởng ghê quá. - Không mù được đâu. - Gan nhỉ? Dám nói với tao vậy đó hả? Tôi không quan tâm lắm thản nhiên đến tìm gọng kính. Tôi đang giận, tôi có quyền. Và hắn bị giận nên chẳng dám ho he gì thêm. Đến phần gay cấn nhất ngày, trả tiền. Dù gì cũng là kính của tôi, tôi định trả hết nhưng do...không đem đủ tiền nên tôi nói tôi trả nửa hắn trả nửa. Tại kính cũng không đắt lắm hai đứa hợp lại cho tình thương mến thương. Vậy mà hắn không chịu, đòi trả hết. Tôi ghét nhất là vấn đề này, hắn trả tiền kính cho tôi há phải là kính này là của hắn à, há phải là nếu hắn buồn buồn là sẽ ném luôn cái kính tôi chơi à. Không được, điều đó là không được, mấy đứa cận như tôi thì thiếu nó một ngày là sẽ chết huống hồ chi tôi dạo này cận nặng hơn lần trước. Còn quan trọng hơn là, tôi là tôi hắn là hắn, đồ của tôi thì tôi lo không cần đến hắn, mất công nói tôi lợi dụng bạn bè. Đo độ đã lâu, tìm gọng kính đã mệt, chờ người ta làm kính xong đã muốn xỉu rồi mà giờ 2 đứa còn kéo nhau ra bàn luận vụ này... Tôi có là gì của hắn đâu, miệng tôi kêu đền nhưng tôi có nói là hắn trả hết đâu... Cuối cùng thì hắn thắng... Tôi bực hắn quá, không đi mua miết gì nữa hết. Hắn gọi gì cũng không thèm trả lời. Tôi đi vòng vòng khắp nơi, ghé qua chỗ này ghé qua chỗ khác. Tôi biết hắn lẻo đẻo theo sau nhưng tôi kệ đấy, làm gì được nhau nào, không là gì của nhau cơ mà cần gì như vậy chứ, tôi không thích và rất ghét điều đó. Tôi biết mình hơi vô lí, nhưng biết sao đây, mối quan hệ không rõ ràng này làm tôi bực. Tôi ghé qua đây ăn cái này thì hắn cũng ghé qua chỗ đó ngồi cách xa mấy bàn, tôi đến xem cái gì thì hắn cũng giả vờ đến xem cái đó. Biết tôi giận nên hắn chẳng dám đến gần, đứng xa xa thôi. Nhìn mặt hắn tội kinh niên, nhưng mà...tôi hả hê lắm đóa. Tôi hí hửng một lúc thì mệt, chạy đến trạm chờ xe đi về. Cũng chiều rồi, về được rồi. Nhìn ra sau thì thấy hắn vẫn đi theo tôi. Thằng này hôm nay lạ gớm, biết điều thấy sợ luôn à. Vì đang giận nên lên xe bus cũng không thèm đứng gần hắn. Vừa lên là tôi chạy tuốt xuống dưới, hắn chắc sợ tôi khó chịu nên chẳng đi theo, đứng cách tôi một khoảng. Mà chắc mọi người cũng biết hắn khi nào cũng chiếm thế chủ động, luôn làm theo ý mình. Hôm nay thì lại sợ mà không dám đến gần tôi là biết sao rồi đó... Xe bus đã hết ghế ngồi,“ghế đứng” thì cộng tôi với hắn thì được trên dưới 4 người nắm, vậy nên tôi có thể dễ dàng thấy được hắn. Tôi nhìn qua phía hắn, thấy ánh mắt hối lỗi của hắn nhìn tôi. Sau đó hắn đưa tay lên giụi mắt giả vờ khóc, sau đó còn giả vờ nấc mấy cái như thật. Tự nhiên thấy vậy lại mắc cười không chịu nổi. Hên là chẳng thấy ai chú ý đến tụi tôi không là tôi phải phân bua là: “tôi không quen thằng điên này đâu mọi người ơi” Hết “khóc” giờ thì lại trưng ra cái bản mặt đó, cái bản mặt thơ ngây với miệng còn chu chu ra...nhìn tôi. Rồi bản mặt đó còn cắn môi lắc đầu mấy cái... Vì không thể nhịn được, tôi quay ra sau cười, chắc ai nhìn tôi cũng tưởng tôi khùng quá. Đang đứng tự nhiên thấy tay lạ lạ. Tôi nhìn xuống phía tay mình, đang bị một bàn tay khác nắm, tôi nhìn lên mặt người đó. Và tôi chỉ có một câu hỏi trong đầu lúc đó là: thằng cha nào đây? Cái thằng nào đó tự nhiên nắm tay tôi, tôi cũng không biết sao nữa, gì đây không biết. Sao hôm nay gặp nhiều thằng điên vậy? Tôi nhìn phía Nguyên Anh, hắn chắc thấy tôi không nhìn hắn nữa nên quay qua phía bác tài xế... và quan trọng là không biết tôi đang như thế nào ngay lúc này. Tôi chẳng biết làm sao chỉ biết lịch sự thụt tay lại, tại tôi nghĩ người ta nắm nhầm, nên cũng không tỏ thái độ gì hết. Vậy mà khi tôi vừa thụt tay lại thì lại bị nắm tiếp. Gì đây hả? Tôi thụt tay thêm lần nữa, nhăn mặt khó chịu nhìn người đó. Tôi thể hiện quá rõ rồi là tôi không thích đâu, vậy mà... việc đó vẫn tiếp tục tái diện. Tôi bực mình giật mạnh tay khỏi tay tên đó to giọng: - Anh làm gì vậy hả? Chỉ một câu nói “nhỏ nhẹ” như vậy của tôi mà mọi người xung quanh đã chú ý đến chúng tôi rồi. Tôi tưởng tên đó sẽ thôi chứ vậy mà tôi lại nghe thêm một câu: - Em đừng giận, anh xin lỗi rồi mà. What??? Cái quái gì đang diễn ra với tôi vậy. Tôi biết mình bị ghẹo, nhưng hình như hơi quá rồi nha. Chắc thằng này lên cùng lúc với tôi và Nguyên Anh nên mới dám nói xớn xác như vậy... - Anh nhầm người rồi, tôi không quen anh_tôi vẫn tiếp tục lịch sự nhất có thể. - Em đừng giận nữa_rồi quay qua mọi người bên cạnh_bạn gái tôi giận, mọi người đừng quan tâm. Xong thì nhìn tôi cười. Cái gì vậy trời? Gái gớm gì ở đây, tôi thề là tôi chưa từng gặp qua người này chứ huống hồ gì bạn trai với bạn gái. Vậy mà khi tôi đang hoang mang thì thằng cha này quàng tay ôm vai tôi... Tôi đúng là đến giới hạn rồi. Tôi vừa đẩy tay người lạ xuống vừa nói: - Anh đừng có mà... - Anh làm gì vậy? Tôi chưa kịp nói hết thì Nguyên Anh đã xuống và kéo tôi ra khỏi thằng thần kinh kia rồi. Ôi may quá, còn thằng bạn ở đây. Tôi như vớ được người bảo hộ, bám lấy tay hắn rồi nhìn tên kia ý bảo: tôi có người thân ở đây nhé. Tên kia chắc chẳng hiểu ý tôi nên chẳng tỏ thái độ gì là xin lỗi hết, chẳng có thái độ gì là chỉ ghẹo chơi hết. Khi biểu cảm dửng dưng phô ra xong thì tên đó nhếch môi cười khẩy nói: - Chú em là thằng nào?_tên đó vểnh mặt lên hỏi hắn. Nhìn là biết người không đàng hoàng. Sao nói chuyện với người lạ lại nói thằng này thằng nọ, bất lịch sự quá. Mà cũng thấy hài thật, tên này mặt dày hơn cả tôi, còn dám hỏi như ta đây vô tội. Anh gì đó ơi, bạn tôi nhé anh gì đó ơi. - Còn tôi hỏi anh, anh vừa làm gì bạn gái tôi vậy?_giọng hắn to hơn một chút thì phải. Tôi biết hắn đang hỏi cách nghiêm túc. Ừ, nghiêm túc nên hỏi...ế... hắn vừa...vừa nói gì vậy?? Bạn...bạn gái? Tôi...tôi á? Nguyên Anh ơi, nói vậy tao sẽ tưởng bở là mày nói thật đấy Nguyên Anh ơi... - Nói sao? Bạn gái?_tên đó vẫn tiếp tục hỏi. - Đúng, bạn gái tôi. Hắn nói chắc như bắp. Còn tôi thì chính thức tưởng bở rồi.
|
Chương 31: Hôn thì cũng thường rồi Tỉnh lại đi Hân ơi, giờ mà còn nghĩ lung tung là sao? - Chú em đừng có nhận vơ, đừng có ra kiểu anh hùng mà xuống đây. Chuyện anh đây không cần người khác xỏ mỏ vào. Nói xong tên đó định kéo tôi qua thì lớp trưởng đã nhanh tay kéo tôi ra sau hắn. Tôi muốn chắp tay bái lạy anh “bạn trai hờ” của tôi đó mọi người ạ. Anh đóng rất chuẩn, làm như buông tay một cái là thằng kia bắt tôi về á. Còn tên kia nữa, không quen không biết giờ đến nói tào lao. Thật là không biết trại nào đào tạo tên này, mức độ láo cũng ghê gớm thật. Tên tôi đã biết chưa mà định lôi kéo tôi về đội nữa chứ. - Anh có vẻ thích bạn gái tôi nhỉ? Hả??? - Người yêu anh mà, chú em hỏi hay nhỉ? Hả??? Hình như 2 người này nói không biết ngượng thì phải, bạn gái rồi người yêu, yêu yêu con mắt. Mà hài quá, Nguyên Anh hắn cũng hài nữa. Ừ thì giúp tôi, thích thì cứ nhận là anh trai cũng được, chứng minh nhân dân có đem mà, họ thì giống nhau, thách đứa nào không tin đó. Ừ hay nói là bạn thôi cũng được, vậy mà phải thêm chữ “gái” nữa mới chịu, haizzz... Thôi dù sao cũng lỡ rồi. Tôi thấy lớp trưởng hơi nhếch miệng, tay đưa lên đầu sửa sửa lại cái nón...hình như có mùi ám hiệu... Hình như là có gì đó quen quen... Tôi vô thức đưa tay lên sờ cái nón mình một cái, sau đó xoay vành nón lại (tại nãy giờ đội ngược). Ố ố có phải là đồ đôi không nhỉ? Tôi nghiệm ra một điều, đặt nón lớp cũng lợi lắm chớ bộ. Giờ thì mọi người xung quanh bắt đầu há hốc miệng ra. Tôi cũng không biết vì sao họ như vậy nữa. Nhưng mà lớp ơi, cho tôi lấy nón lớp làm đồ đôi một hôm nhé! - Mày đừng có láo, trùng hợp thôi, nón đó đầy ngoài kia_ nhân vật phản diện vẫn rất ngoan cố và đã chuyển cách xưng hô. Nhưng mà tên đó biết trùng hợp cơ à. Ừ cả lớp có cái nón y chang nhau. Còn hắn vừa nghe tên kia nói xong tự nhiên quay qua tôi cười cười. Tiếp theo thì... lau mồ hôi cho tôi rồi nói: - Em đừng sợ gì hết, có anh đây mà. Đúng là được huấn luyện từ trước, nghe chẳng thấy bất ngờ tẹo nào. Chậc chậc, có ai như tôi không, chẳng giật mình khi hắn xưng anh em đây này. Đã vậy còn không có ý kiến gì hết xong còn “dạ anh” tăng độ thân thiết. Thích là tôi diễn thôi. Còn tên đó khi thấy màn tình tình cảm cảm của tôi với hắn xong thì cười khẩy, sau đó thì nhả thêm một câu với tôi: - Em à, đừng có thấy nó đẹp hơn anh mà hùa theo nó, lừa được mọi người chứ không lừa được anh đâu. Xớn xác ghê không? - Tôi không quen anh. - Đừng dỗi nữa, anh xin lỗi rồi mà. Đổi đối tượng, nên chắp tay lạy tên này thì hay hơn, đúng là hư cấu hơn cả con ni-yên nhà chị Liên. Thật là bé cún đó còn biết phân biệt được ai quen ai không quen, còn tên này...thôi bỏ đi. Mà mọi người có thấy tên này bị rảnh không? Giờ này còn lo soi ai đẹp hơn. Chắc đang ganh tị với vẻ điển trai của Nguyên Anh lắm đây. Còn Nguyên Anh sau khi được người khác khen đẹp, hắn cười...rất ớn, nhìn mặt là biết đang phởn rồi. - Tôi đã nói là tôi không quen anh mà. Tôi vừa nói xong câu đó thì tự nhiên một luồng âm thanh xoẹt qua tai tôi và để lại một câu: “Mày im lặng giùm tao” Chỉ có vậy thôi mà tôi lại tự động bặm miệng lại, không dám nói nữa. Đó, chưa gì mà tôi đã nghe lời hắn như con rồi. Để xem hắn làm được gì... Sau đó không nói không rằng hắn xoay vành nón của hắn và tôi ra sau giống tôi lúc trước, kiểu như đại ca sẵn sàng tuyên chiến ấy. Kiểu như cặp đôi đại ca ấy. Mọi người đã hình dung được hình dáng đại ca chưa nhỉ? Rồi quay qua tên kia: - Anh đã nói vậy rồi...hay tôi chứng minh nhé?_ hắn nói rồi lại quay qua tôi_được không em? Chứng...chứng minh gì...tôi biết gì đâu. Hắn lại định làm gì vậy? Nhưng biết làm sao đây. Thôi gật đầu đại. Vừa nhận được sự đồng ý của tôi hắn mỉm cười rồi ghé má hắn cho tôi, đoạn nói: - Hôn anh cái đi. Chứng minh. Á.. Nghe xong tự nhiên tim đập mạnh lên, hình như tai tôi bị hư rồi phải không... Tôi nuốt ực nước miếng một cái để có thể bình tĩnh lại, đoạn mở miệng: - Sao anh? - Hôn anh_nói còn chỉ vào mặt hắn_vào đây, chứng minh. Tôi trợn tròn mắt lên...cái gì hả, hôn...hôn á? Tôi nhìn lên cái mặt hắn...tim càng đập mạnh hơn...trời ơi, làm sao tôi làm được!! Tại sao trong cả đống người thế này tôi lại bị dính chứ hả? Tôi thì có đẹp đẽ gì đâu mà chú mới chả ý. Hay mới nãy tôi quay xuống cười, tên kia lại tưởng tôi.... Ôi, thôi rồi. Mà tôi có một thắc mắc là: có cần làm phức tạp mọi chuyện vậy không? Tôi không phải thì nói không phải, mắc gì phải nói qua nói lại, rồi bây giờ phải...muốn nhảy xuống xe quá đi!! - Lẹ lên em, không người ta lại không tin giờ. Vừa nói Nguyên Anh vừa hơi cúi người về phía tôi. Hắn chỉ đang giúp tôi... Thôi cứ xem như hôn anh hai thôi, đúng rồi. Hôn má thôi mà, ừ chỉ là mũi chạm má thôi, không thì miệng chạm má tí thôi, ừ không sao hết... Tôi lấy hết can đảm, tôi cố hết sức nhún chân lên, ghé mặt sát mặt hắn... Khi tôi vừa sắp chạm vào má hắn thì đột nhiên hắn...quay mặt qua và...tình tiết trong tiểu thuyết xuất hiện... Chết... hôn...hôn...nhầm chỗ rồi. Sau đó làm cảm giác lạ lẫm khi chạm môi. 3 giây, chỉ có ba giây vậy mà... Tôi đơ... Tôi nín... Tôi chết lâm sàng... Tim tôi...tôi khó thở quá... Tôi không còn gì để diễn tả nữa... Tôi trợn ngược mắt lên...nhìn vào gương mặt đang cười của hắn... Thình thịch... Đậm chất truyện teen thế này. Cái...cái gì đang diễn ra vậy, có ai tán tôi một cái để tôi tỉnh ra tí không?...Mẹ ơi...Mẹ ơi, con không biết đâu!!! Tôi đã nói rồi, nói qua nói lại làm cái quái gì để rồi... Trong khi tôi đang hoang mang cực độ thì Nguyên Anh đưa tay qua ôm vai tôi xong lại tiếp tục nói: - Anh chắc thấy rồi nhỉ? À mà thôi, hôn thì cũng thường quá rồi, anh không tin cũng không sao đâu. Tôi xin tàn hình ngay tại đây... Thường sao? Tôi muốn uýnh nhau rồi đây, hôn hồi nào chứ? Nhưng mà khổ, có miệng mà không dám nói... Còn nhân vật phản diện đằng trước thì lại có thái độ y chang tôi lúc nãy, anh ta đang trợn tròn mắt lên... À người đứng cạnh tôi ấy à, sau khi tuông ra những lời làm tôi muốn thổ huyết kia thì không có ý định kết thúc cuộc nói chuyện này là mấy, hắn vẫn tiếp tục khiêu khích: - À nếu anh đã thích bạn gái tôi đến vậy thôi thì...hết thích đi nhé. Tại tôi không bao giờ hết yêu em ấy đâu_rồi quay qua nhìn tôi cười hiền dịu...nữa chứ. Mặt tôi cảm giác cứ như...ôi mặt tôi nóng bừng bừng lên đây này...trời ơi, diễn mà nói như thật thế hả? Tôi nhìn hắn, rồi bặm môi ý bảo: đừng nói mấy từ nhạy cảm đó nếu không tim tôi liệt đấy...nhưng hắn có vẻ không thèm hiểu, vẫn tiếp tục: - Chúng tôi đang ổn lắm, báo cho anh luôn là khi chúng tôi học xong đại học sẽ đính hôn, sau đó kết hôn nữa. Tôi cũng thông cảm cho anh, bạn gái tôi xinh quá nhận bừa là phải. Nhưng anh à, tôi không cho phép anh nhận bừa trước mặt tôi đâu. Đây là tôi biết hắn đã tỏ thái độ rồi, hắn là đang nói nghiêm túc rồi. Ừ thì đúng trọng tâm rồi, nhưng mà hình như thừa 2 câu đầu thì phải... Cái gì mà đính hôn, rồi đến kết hôn gì vậy? Còn xinh xeo gì nữa hả? Có cần đến mức đó không? Xàm xí lố không thế. À tên đó sau khi nghe hắn nói xong thì vẫn tiếp tục im lặng, nhìn tôi và hắn thù hằn, hình như không thể nói lại rồi... Trong tình thế loạn lạc như vậy thì tự nhiên hắn móc điện thoại trong túi ra, bật lên màn hình nền, sau cái dãy mã khóa tôi thấy cái mặt...ớ ớ, ảnh tôi... Hắn vẽ lên màn hình, mở xong khóa lại giơ điện thoại ra trước mặt tên kia: - Bạn gái tôi chụp hình cũng xinh nhỉ? Chúng tôi cũng hay chụp chung lắm nhưng chắc giờ có đưa anh cũng không xem hết được đâu_ xong đưa xuống bấm_À, số điện thoại em ấy thì tôi không cho đâu, lấy số tôi không? À hay anh cho tôi số anh đi, có gì vài năm nữa đám cưới tôi với em ấy tôi mời anh đến dự. Xong cười tươi mới sợ chứ. Tôi nghe nhiều người phì cười khi hắn... nổ. Tôi cũng chính thức phì cười vì độ xuyên tạc, bẩn bựa, lầy lội, phét ghê gớm của hắn từ nãy đến giờ rồi, nói xạo không vấp một từ, không một chút sợ sệt. Sư phụ Nguyên Anh, sư phụ, sư phụ lố. Còn nếu tôi là thằng kia tôi sẽ nhảy xuống xe lâu rồi, bằng chứng đến ầm ập thế kia mà, không, phải nói là hắn lố lồng lộn thế kia mà. Nhưng cũng không phải đợi lâu, xe vừa dừng một cái là tên đó bay xuống luôn... Ôi may quá... Tôi thở phào. Mà hình như tôi vừa bỏ qua cái tình tiết quan trọng gì rồi thì phải. Tôi cảm thấy mũi mình bị ngắt nhẹ... Tôi ngước lên, hắn đang nhìn tôi với nụ cười tươi rói... Tôi giật mình, vẫn đang diễn à, chi mà nhìn tôi say đắm thế? Tôi cúi đầu, nhìn hắn ngại bỏ xừ, ôi hôn mẹ nó rồi...ôi nghĩ đến là thấy rung. ”Wou, soái ca” ”Bạn trai người ta vậy đó, anh lo học hỏi đi” ”Thích ghê, có bạn trai như vậy thật tốt” Tôi nghe mà chỉ biết lau mồ hôi hột, diễn sâu tí thôi mà, không cần phản ứng vậy đâu. Rồi một em chắc là học sinh cấp...mấy cũng không biết nữa lên tiếng: - Anh chị thật đúng là một đôi, em ngưỡng mộ quá. Tôi cười trừ. Hắn thì...cười rất tươi, xong thì tiếp tục lau mồ hôi cho tôi...trời ơi tôi muốn hét lên “đừng lau nữa” mà lại không dám. - Cậu em_có người vỗ vai hắn_nói rất hay. Hắn toe toét ra. Tôi thì mặt sắp méo lên rồi. Có ai đó hãy đẩy hắn ra khỏi tôi được không, nắm tay tôi như sợ tôi chạy mất thế này!!! - Hai đứa làm mọi người cứ tưởng màn cứu mĩ nhân...haha, hóa ra là một đôi thật. Sao hai đứa lại đứng xa nhau vậy? Hắn khi nghe vậy còn trưng ra bộ buồn phiền nói: - Em ấy giận vì em không dẫn đi xem phim kinh dị. Anh biết đó, em sợ tối em ấy gặp ác mộng. Tôi nói vậy hồi nào? Đồ nói láo. Vậy mà anh kia tưởng thật trách tôi: - Đúng đó, con gái đừng xem mấy thể loại như vậy, ám ảnh đó nha em. Tôi chỉ biết cười dạ dạ thôi chứ sao giờ. - À hai đứa học lớp mấy rồi? Hắn nhanh nhảu: - Dạ em đang học đại học, còn em ấy học 12. Ôi, láo tiếp à. À mà đúng rồi, nhỏ quá làm sao “hôn thì cũng thường rồi” được. Nghĩ đến đây tôi lại thấy mắc cỡ cho khi nãy quá đi. Trắng trợn ơi là trợn trắng. - Mà định học xong cưới nhau thật hả? Cậu em nhìn vậy mà bạo quá nha. Người đó vừa nói xong thì cả xe cười vang lên. Mọi người biết hành động tiếp theo của hắn là gì không? Cười cười gãi đầu mắc cỡ đấy. Đã vậy còn nói thêm một câu lấp lửng: - Lấy gì đâu anh... Đó, chối kiểu vậy đó, làm mọi người trên chuyến xe từ đầu xe đến cuối xe chẳng ai coi trọng lời phủ nhận như muốn thừa nhận của hắn, phì cười trêu đến khi chúng tôi xuống xe mới thôi. Tôi chính thức không còn gì để nói. Xuống xe cũng không khá khẩm hơn, hắn nắm tay tôi chẳng có chút nào là diễn tiếp hay gì hết. Nắm cứ như một đôi với nhau. Tôi sắp nổ tung rồi, người tôi thích nói tôi là bạn gái hắn, xong thì... Giờ lại nắm tay tôi không chịu buông. Chỉ là diễn thôi mà, hết diễn thì phải buông ra đi chứ... Này, tôi đọc ngôn tình đấy... Chúng tôi đang đi bộ vào nhà khu nhà tôi... Chúng tôi đang đi... Vẫn trong tình trạng... Đi song song... Tay trong tay... Và im lặng... Ớ ngại thấy sợ luôn à, mà chẳng dám nói gì đâu, tại nụ hôn trên xe làm tôi không thoải mái. Mà sao hắn không có một chút gì là sẽ buông tay tôi ra vậy... Sắp đến nhà tôi rồi, ai thấy sẽ chết mất... - Ê_tôi gọi khẽ. - Hử?_Hắn vừa bước vừa trả lời nhưng không quay qua tôi. - Tay...tay... Hắn giờ mới chịu bỏ tay tôi ra... Hắn thì cười tươi còn tôi cười khổ, tại tự nhiên nhìn mặt hắn tôi ngại kinh niên. - Hân này... - Dạ? Á..cái gì? Tôi cũng không muốn vậy đâu nhưng lỡ trả lời vậy rồi. Hắn chỉ cười cười rồi lại hỏi tiếp: - Mày sợ không? Lúc trên xe ấy? Lần này thì hắn nhìn thẳng mặt tôi rồi. Nếu nói sợ thì cũng có, nhưng thật là tôi thấy sợ hắn hơn, tại hắn nói câu nào là tim tôi đập mạnh đến đó. Khổ ghê chưa. - Tao thì thấy tức lắm. Không đợi tôi trả lời hắn lại tiếp tục. Mà hay, tôi không tức thì hắn tức gì? Tôi quay qua hắn: - Mày tức chi? - Tại tao giúp người ta vậy mà chẳng được ai cám ơn cả. Ớ đúng ha, tôi quên mất. Tôi cắn môi, nói sao với hắn đây, nói sao để bớt ngại đây. Chỉ có cách là... Tôi trưng ra bộ mặt tươi nhất, nụ cười toe toét nhất nói to: - Cám ơn nhé, Nguyên Anh đẹp trai. Vậy mà hắn chẳng phản ứng mà bỉu môi, xong thì quay qua tôi cười cười: - Xưng em đi, tao thích mày nói em cám ơn anh kìa. Không, phải nói là: dạ em cám ơn anh. Ừ nói vậy đi. Eo ơi, em gì hãy. Dạ gì nữa, tôi bị ngộ từ dạ bây giờ. Anh tôi mà ít khi tôi dạ huống gì... Nhưng thôi người ta vừa giúp mình thôi thì... - Dạ em cảm ơn anh ạ, anh tốt lắm, em rất là ngưỡng mộ anh. Lần sau có giúp gì em thì anh lố ít ít hơn đi, không là người nghe người ta ói đấy. Tôi khích vậy mà hắn lại cong môi lên. Sau đó thì kéo căng má tôi ra: - Anh chấp nhận lời cám ơn của em, câu sau anh bỏ ngoài tai nha em, tại anh lố vậy quen rồi. Thấy ghê gớm kinh khủng khiếp chưa. Nhưng nghe xong tôi lại phì cười mới điên chứ. Tôi với hắn chọt nhau mấy câu thì đến nhà tôi. Nói thật là tự nhiên nói xong mấy câu này tôi lại thấy thoải mái lên, ít nhất là tôi bớt ngại hơn tí, nụ hôn trên xe cũng hơi mờ nhạt rồi. Nhưng thật chứ hắn mà nhắc lại chắc tôi đi đào lỗ mà lấp mình sớm quá. - Tao vẫn thấy thắc mắc mày ạ. Tôi định vào nhà thì lại nghe tiếng hắn nói, tôi vì tình cảm dạt dào quay ra đàng sau thơ ngây hỏi lại: - Thắc mắc gì? Hắn vuốt cằm rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới: - Thấy mày...xấu như vậy mà sao nhiều thằng thích quá? Nghe hắn nói xong tự nhiên tức hộc máu, gì cơ? Xấu á? Thằng này phải dùng hành động thì mới thôi chê tôi được.. Tôi đưa tay định cào cho mấy cái nhưng (lại) bị hắn bắt lại... Tôi không phục liếc xéo rồi không nhìn hắn nói: - Chứ trên xe ai kêu tao xinh. - Tao nói đấy. Muốn người khác thừa nhận mà khi họ thừa nhận rồi lại chẳng biết nói gì. Vậy nên tôi nín luôn, không nói gì được hết. - Cảm động quá hả? Hắn cúi mặt hỏi xong lại ha hả lên. Tôi định nói lại nhưng...chẳng biết nói cái quái gì lúc này. Tôi bị gì thế này? - Thôi vào nhà đi, chúc mày lát ăn cơm ngon miệng, tối mơ thấy tao. Hắn đưa ra bộ mặt nựng thú cưng nói với tôi. Tôi thù quá đốp lại: - Ừ, mày về đi, chúc mày về không có cơm ăn, tối mơ thấy ác mộng. Tôi đã nói vậy mà mặt hắn vẫn tỉnh bơ cười lớn lên, sau đó còn nói: - Cám ơn mày, tao rất thích lời chúc của mày. Sau đó thì là lá la về, tâm trạng có vẻ vui lắm...tôi cũng thấy vui lây nữa, tự nhiên tôi điên thế đấy... - Hân về rồi hả con? - Á...Dạ?...dạ.. Chỉ vừa quay lại thì nghe tiếng mẹ tôi, mất hết cả hồn vía, mẹ đứng đây từ khi nào không biết. Thật chứ chắc do ăn ở, hôm nay tôi thấy mình bị sao á. - Sao bảo đi với bé Vy mà, bạn nào về với con vậy? Vừa bỏ giày vào ngăn thì mẹ hỏi. Chột dạ quá, tôi cứng luôn cả lưỡi, cả buổi im lặng không dám nói gì. Mẹ tôi còn cười cười làm tôi càng có ước mong được đào nguyên cái lỗ bự thật bự luôn đây này. - Ai vậy con? - Bạn...bạn học mẹ à, Vy nó về trước rồi, không có gì đâu mẹ. - Gì mà mặt nhìn hồng hồng lên vậy con? - Con về phòng đây. Tôi...chạy ngay vào phòng bỏ ngoài tai tiếng cười vang của mẹ. Nguyên Anh, người làm tôi căng thẳng có, bối rối có, hoang mang có, làm tôi buồn có, tôi muốn đập đầu vào gối chết có, tim đập mạnh có, làm tôi vui cũng có. Hắn thay đổi cảm xúc trong tôi rất nhanh... Làm sao đây, sau hôm nay tôi cảm thấy thích hắn thêm một chút rồi. ------------------------------------- - Cho mượn điện thoại đi Tiến ơi. Tiến và Hân đang đánh carô với nhau ( Tại vừa chào cờ xong nên còn nhiều thời gian rảnh lắm), nghe tin dữ, Tiến giật mình ngóc đầu ngơ ngát. Hân vì thấy lạ quá nên lên tiếng giùm: - Tụi mày làm màu thế, có khi nào mượn điện thoại thằng Tiến mà xin đâu, hôm nay ngộ à? Con Phương cười toe toét loét ra, xong lại nháy mắt với tôi: - Phải đổi phong cách nói chuyện mới bắt kịp được thời đại mày ạ. Ói. 2 bạn vần ương hí hửng lấy điện thoại bạn Tiến ra chưa dùng gì thì đột nhiên lại la lên: - Mẹ mày gọi này Tiến, mới xa mẹ có tí mà...chưa gì mẹ đã hỏi thăm kìa. - Ừ, đừng có ganh tị với hạnh phúc của tao_thằng Tiến giật lại điện thoại còn xàm thêm một câu. Nghe mà muốn bĩu môi. - Tụi mày im nhen chưa, để tao còn nghe trong yên bình. Tôi biết vì sao bạn Tiến phải dặn vậy. Cũng chẳng có gì nếu như, ừ mẹ bạn Tiến là một người rất ư là...nói chung là...xem bạn Tiến như... - Dạ mẹ...dạ nãy con để chế độ im lặng, dạ con đang ra chơi...dạ tối qua con... Anh Tiến đang khai báo trật tự an ninh với mẹ thì tôi nghe giọng xì xầm của hai đứa: - Tao cá tối qua thằng này qua nhà ngoại, tại hôm qua tao qua nhà nó mà không thấy nó_con Hương phán. - Ừ chắc vậy, có hay không mình nên... Tôi chẳng biết 2 đứa kia âm mưu cái gì, chỉ thấy 2 đứa nó chạy đến chỗ thằng Tiến đang nghe điện thoại bắt đầu la lên: - Anh Tiến ơi, anh dậy sớm vậy? Tôi một thoáng sững sờ không biết 2 đứa kia đang làm gì thì thấy thằng Tiến rối rít: - Không có gì đâu mẹ, bạn học trong lớp thôi mẹ ơi. - Anh ơi nói chuyện với ai mà lâu quá vậy, vào đây tìm cái quần cho em, tối qua anh vứt quần em đâu rồi? Tôi há hốc mồm khi nghe con Phương nói, nó nói cái quái gì vậy? Vậy mà con Hương lại tiếp tục la lên: - Anh Tiến, áo em nữa, anh để áo em đâu rồi. Tôi nghe thấy mùi nói bậy thì phải. Vừa nghe xong tới đây thì thằng ngồi cạnh tôi không còn hình tượng ha ha ha lên. Mấy đứa còn lại trong lớp cũng ôm bụng. Thằng Huy được dịp vỗ đùi như bệnh. Đó, bạn thân của nhau là vậy đó. - Dạ, con Hương nó đùa đó mẹ...dạ... vào lớp rồi con học tiếp nha mẹ....bai mẹ. Vừa bai mẹ xong thì thằng Tiến trưng ra gương mặt đau khổ hơn bao giờ hết, giọng thảm thiết: - Mấy chị lần sau đừng làm vậy với em nữa mà, vấn đề 18+ mà nói như ăn kem thế, em xin mấy chị đấy. Em còn chong xáng lắm nhé. Cũng hên lúc nãy chị Hương lên tiếng nữa, nếu không mẹ em sẽ xử em. Cám ơn chị Hương nhé. Con Hương liếc, xong to giọng: - Đem điện thoại đây_rồi giật lấy điện thoại từ tay bạn Tiến_biết vậy nói giọng choẹt hơn một tí rồi. Tao thề không thèm thân với mẹ mày nữa, đến giọng nói của tao cũng nhận ra. - Đó, mày làm hư bột hư đường hết rồi, một mình tao nói là hay rồi, cứ thích chen vào. Ới, con nào trong điện thoại mày vậy nè Tiến, tao biểu cài hình tao làm ảnh nền sao không cài. Giọng con Phương không còn gì vô lí hơn. - Ảnh trên mạng đó, chứ thèm đâu tao đi cài ảnh mày, tao đâu có thích mày. Với lại bữa kia tao đổi ảnh zalo là cái bảng mặt mày, định mệnh làm toàn mấy thằng đực rựa cứ “làm quen nha”, muốn nôn. - Tao biết tao đẹp nhưng mà mày không biết nói lại à? - Tao có nói, tao nói tao là con trai vậy mà không ai thèm tin... Thích ai là cài ảnh người đó à... Hình nền... Hôm qua tôi thấy có người để ảnh tôi làm hình nền, ảnh đó... Tôi quay qua bên cạnh tôi hồi hộp nhìn hắn... Hắn...tôi... Điện thoại..có phải... Tự nhiên miệng tôi cong lên, tim còn đập thình thịch... Ớ... Tôi có nên hỏi tí không, lỡ đâu... Nhưng mà hỏi sao đây? - Ê Anh... Lớp trưởng quay mặt qua tôi. Tôi nuốt nước miếng đánh ực: - Điện...điện thoại mày...hình nền điện thoại mày có phải... - Đây, bài tập đây, có gì chép đi, tao cho chép đấy. Nói rồi lớp trưởng đẩy vở bài tập qua cho tôi. ???? Liên quan không? Tôi còn chưa nói xong. - Không, tao làm rồi, tao chỉ thắc mắc sao điện thoại mày... - Làm rồi thì thôi, tao qua kia nói chuyện đây. Ơ, hắn bị gì thế hả, còn không dám nhìn tôi kìa... Tôi thấy mặt hắn hơi hơi đỏ lên thì phải...
|
Chương 32: Kẻ xấu toàn tập Mặt hắn đỏ á? Vì vừa chứng kiến khoảnh khắc lạ quá nên tôi bất giác núm tay hắn lại để nhìn thêm lần nữa. Hắn quay mặt lại... Tôi nhìn kĩ mặt hắn. Có đỏ gì đâu chứ, mặt vẫn tỉnh như vậy mà, còn nheo mắt cười tôi nữa chứ. Nét cười càng đậm hơn. Có gì hay ho đâu mà cười. Cười nhe cả răng ra rồi. Tôi chột dạ. Tự vuốt mặt mình tìm thử có thứ gì dính vào mặt không. - Cười gì mày - tôi nhìn hắn với vẻ đề phòng. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt mấp máy môi: - Tại lâu rồi mới thấy mày...chủ động nắm tay tao. Ớ...nhìn lại, buông tay hắn ra. Có lẽ mình vô duyên quá. Tôi đã thả tay ra rồi vậy mà hắn vẫn đứng trân trân ở đó. Khùng cũng có giới hạn chứ, còn nhìn tôi không chớp mắt vậy hả. - Đi đâu thì đi đi, đứng đây vướng víu, người khác không đi qua được bây giờ. Tôi vừa nói vừa đẩy hắn đi chữa ngại. Cứ đứng tồ tồ đó có mà tôi không dám nhìn lên quá. Nguyên Anh sau khi búng tai tôi rõ đau thì giờ đã đến chỗ bàn mấy đứa con trai nhập bọn rồi, còn cười rất sảng khoái nữa chứ. Nhìn cái mặt của hắn kìa, chưa thấy ai thích ứng nhanh như thằng này, chưa gì mà mới ngồi xuống đã biết chuyện chi để cười rồi. - Hân, qua đây nhờ tí đi. Lẹ lên, lẹ lên, tao với con Hương đang chơi pikachu mà bị bí. Lẹ lên qua đây tìm giúp coi, sắp hết giờ rồi!! Định mệnh, thì ra mượn điện thoại thằng Tiến để chơi trò đó. Ơi trời ạ!!! Tôi nói vậy thôi nhưng cũng đến nhập bọn cho có bè có phái. Còn vụ hôm nay thì...vụ hắn đỏ mặt đó, thật thì tôi cũng không biết nữa, không biết do bất chợt hay cơ bản không có dấu hiệu nào nữa. Dù dặn mình đừng suy nghĩ đến cái vấn đề chẳng đâu vào đâu đó nữa nhưng cái đầu thật...vẫn cứ tiếp tục vu vơ. Cứ đinh ninh trong đầu là hắn có tí thích với tôi nên mới có thái độ lúng túng khi tôi hỏi về vấn đề điện thoại. Nhưng thấy cũng hơi đúng, vì người ứng xử rất tốt như hắn sao lại đánh trống lảng trắng trợn như vậy được. Có phải chăng hắn không nghĩ là tôi sẽ hỏi nên chưa biết nói sao với tôi? Đó chính vì có suy nghĩ điên rồ đó mà đến tối vừa nhắn tin với hắn vừa bất giác tưởng tượng vẻ mặt của hắn có những biểu cảm nào khi nói chuyện với tôi. Híc. Thường thì nhắn với hắn chỉ ngồi chờ cười ha hả rồi rep lại. Vậy mà hôm nay còn dành tận mấy chục giây để ngẫm nghĩ điều vớ vẩn kia. Tất nhiên là bị hắn nhắc khéo: “mày liệt nửa người hay sao mà nhắn nhanh như rùa vậy hả” Đó, bị nói đểu vậy mà tôi còn thơ ngây nhắn lại: “không có mà...” nữa chứ. Không biết sao nữa. Chắc tôi điên quá rồi. Ơi...đã vậy lúc ngủ còn vẫn suy nghĩ vu vơ, đến nỗi phải tự vỗ má mình để xua đi suy nghĩ điên rồ trong đầu để dễ ngủ. Khiếp lắm, tự nhiên một đứa đặt mình xuống là ngủ như tôi mà cũng có ngày này. Híc, trách thì phải trách dạo này nhiều cái lạ lẫm cứ ầm ập kéo đến với tôi quá... Đến nỗi phải trấn an mình là: mình cũng là con người mà, yêu ghét là chuyện thường thôi!!! Ừ, thường thôi. Ngày mới bắt đầu lại thấy muốn bật cười, tự nhiên chợt nghĩ: sắp được gặp hắn rồi... Đó, có ai như tôi không? Tôi cần vài cái tát để bớt điên...hic. - Bài học kết thúc tại đây, cho mấy em nghỉ sớm. Làm gì thì làm đi, nhưng nói chuyện nhỏ thôi để lớp khác còn học. Câu nói thừa nhất của thầy cô từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi. Nói nhỏ á, cô có lẽ đề cao chúng tôi quá rồi. Tôi quay ra đàng sau nhìn lên đồng hồ tràn ngập hạnh phúc, còn tận 20 phút nữa mới hết giờ, hôm nay được lộc nghỉ đây mà. - À lớp, cho cô nhờ tí đi, một bạn thôi. A Nguyên Anh cũng được. Lên đây. Đang loay hoay gôm sách vở của môn học vừa rồi cũng phải ngước lên. Tôi quay qua nhìn hắn cười, hắn cũng dừng nguyên động tác nhìn tôi như kiểu: “tại sao lại là tên tao chứ“. Nhìn hài lắm. Mà cũng tội cho mấy đứa có chức lắm, khi nào cũng bị nhờ vả. Tôi đập vai thằng kế bên ý là an ủi, xong hếch mặt lên phía cô. Ý bảo lên đi. Hắn không nói gì nhưng tôi biết là cũng ức lắm, lớp được nghỉ mà mình lại bị nhờ. - Em qua bên dãy B vào lớp 11A5 mượn giùm cô cái sổ đầu bài nhé! Cô này đúng là thánh sai, thế sao không để qua lớp đó rồi làm gì thì làm đi, bắt chạy qua tận bên kia, sân trường rộng chứ có nhỏ gì. Đúng là làm thầy cô, rất thích sai người. Cỡ tôi thì tôi chả đi đâu, xa thế cơ mà, rồi còn không biết cái phòng lớp đó là phòng số mấy nữa là. Nhưng lớp trưởng lớp tôi chân dài như vậy, sức khoẻ tốt như vậy mà ỏng ẻo không muốn đi thì kì lắm. Nên hắn quay qua nhăn mặt giả vờ mếu với tôi rồi bước ra khỏi chỗ. Tôi nhìn cái mặt bắt đầu méo của hắn mà muốn cười. Nhưng vừa đi ra đến cửa thì cô lại gọi giật: - À Nguyên Anh, sẵn tiện em gọi lớp phó lớp đó qua đây giùm cô luôn nha em. Cô vừa nhắc đến đó tự nhiên Nguyên Anh đứng yên tại cửa...nhìn chằm chằm về phía tôi. Ơ. Vẫn đang nhìn...Ớ, lưu luyến tôi đến vậy sao hả? Ợ. Gì mà nhìn như muốn đánh tôi vậy? Ôi nhưng mà cứ thấy hắn nhìn tôi không thèm chớp mắt như vậy lại tự nhiên sợ sợ...vậy nên tôi tháo kính để lên bàn. À tại với tiêu chí: mình không thấy người ta chắc là người ta cũng sẽ không thấy mình. Tại tiêu chí này từ xưa đến nay trẻ trâu thường tâm đắc. Tôi giờ cũng thấy rất đúng, nhìn ra cửa chả thấy mặt mũi hắn như nào. Hắn rồi cũng đi... Cất sách vào hộc bàn thì tình cờ liếc qua hộc bàn hắn...mắt dừng lại ngay ở đó. ”Bạn gái tôi chụp hình cũng xinh nhỉ? Chúng tôi cũng hay chụp chung lắm nhưng chắc giờ có đưa anh cũng không xem hết được đâu...” Có nên không? Nhưng hắn làm tôi thắc mắc trước mà. Bây giờ nghĩ xem, nếu tôi mở nó ra, không có thứ tôi cần thấy thì thôi đi, bình thường mà sống, ăn dưa bở một hôm thì cũng chẳng sao. Còn nếu mở ra cả đống...ảnh tôi, thì sao, có...có phải là...thầm...thầm thương tôi không? Tôi vỗ má mình, ý là bớt ảo đi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Mấu chốt là ảnh nền tôi thấy hôm đi mua quà, chính mắt tôi thấy ảnh tôi. Trừ trường hợp tôi có chị em sinh đôi thôi chứ ngoài đời chẳng có ai có gương mặt xinh thấy ớn như tôi hết.^_
|
Chương 33: Việc làm của kẻ xấu À mà khoan, nếu tôi bay ra ngay bây giờ thì vẻ mặt mấy em ấy sẽ sao nhỉ? Lắp bắp chị...chị... chị hay là dửng dưng tiếp tục, hay là hoạt bát hỏi thăm. Hơ hơ. Với những lời mang tính tự tin vừa rồi tôi nghe được thì coi chừng mấy em có thể là dửng dưng tiếp tục quá. Không nhưng mà nói gì thì nói, dù mạnh miệng như thế nào cũng phải đảo mắt nhìn nhau vài cái khi thấy tôi chứ. Đúng rồi, kiểu như là:“chết rồi, chị ấy nghe hết rồi“. Để tôi còn có thể hiên ngang đi ra nhìn mấy em ấy rồi nở một nụ cười thánh thiện, rồi tỏ ý cho mấy em ấy biết là: chị đây sau khi tè xong đã nghe hết cơm mẹ nấu rồi các em ạ. Mà hay, từ trước đến giờ có bao giờ dính vào mấy vụ này đâu, không biết do nhan sắc tôi lên hay do tôi gặp xui nữa... Thôi nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi cũng có một vị trí đáng nể trong lòng các em ấy rồi, giờ phải bước ra cho mấy em nó nhìn chơi cái đã. Tôi mở chốt cửa để bước ra... - Phương này, biết đến đây vui tai vậy rủ con Hân đi cùng ha? Tiếng cạch cửa phòng kế bên vừa mở thì con Hương đã nói... Tôi vừa ló mặt ra liền giật mình lùi lại vào trong. Tôi đây mà, có rủ tôi mà!! 2 đứa này ném tôi vào lớp rồi sao? Tôi hé cửa nhìn ra ngoài...hai con bạn tôi đang đi đến bồn rửa tay... - Đúng đó, nhưng mày có rủ nó cũng không đi đâu, nó còn bận tò te tú tí với người yêu nó mà. Gì hả? Con Phương phụ họa mà tôi càng không dám ra. - Ý mày là tò te với Nguyên Anh đó hả? Trời, không lẽ mình rủ mà nó không đi. Con Hân với thằng Anh có thích nhau như nào thì cũng phải mắc tè chứ? Đúng không? Ha ha. Tôi có thể nghe được dấu nhấn của con Hương khi nói đến tên tôi với lớp trưởng. Tụi này học tiếng anh xong chỗ nào cũng nhấn được hết. Mà khổ, thích nhau? Nói cái nào thực tế hơn được không? - Ừ, cũng đúng...ơ Kiều Anh hả em, trùng hợp quá. - Dạ, chào 2 chị. Sao bao nhiêu câu giả vờ thì tụi bên ngoài cũng chịu chào nhau rồi. Thật là tôi đứng trong đây khó chịu lắm rồi, chào lẹ mà đi ra để tôi còn về lớp nữa chứ, tôi là tôi chịu hết nổi rồi nhé, cứ đứng mãi trong đây chắc tôi sẽ chết vì chán quá. - Ê mà Hân lớp mình cũng ghê thật, vừa vào lớp là được lớp trưởng đề nghị làm bạn gái liền. Ôi tao tiếc hùn hụt, học chung lâu hơn mà vẫn không thể lọt vào mắt xanh của lớp trưởng. Gì nữa hả? Không về lớp đi còn đứng nói thêm là sao? Mà nói còn phóng đại sự thật nữa chứ, bó tay với 2 chị này. - Thôi rửa tay lẹ mà vào lớp phá hai đứa nó. - Ừ, được đó...à tụi chị vào trước nhé, tụi em xong rồi thì vào sau nhé. Đó, giờ mới nói được một câu tử tế, vào lẹ đi, chế nào cũng vào đi. Rửa có cái tay thôi cũng tám lên tám xuống, bàn có một việc mà cứ bàn ra bàn vô. Hazzzz. - Dạ...2 chị đi trước... Tôi nghe chữ dạ nó não nề làm sao. Tôi lại nhìn ra, hai đứa bạn tôi thì vui vẻ khỏi nói rồi, chỉ có là mấy em lớp dưới cười rất chi là gượng thôi. Đã vậy, con Hương trước khi đi ra còn nhìn đến chỗ tôi, không biết có thấy tôi lấp ló ở đây không mà nháy mắt một cái như thật. Mà phải công nhận 2 bạn tôi càng ngày càng phét y chang Nguyên Anh rồi. Nói giúp mà toàn những câu xàm xí. - Tao không tin, chắc 2 đứa đó nghe được tụi mình nói nên chọc tức thôi, tao không tin 2 người họ là một đôi. Lại nữa, vẫn chưa chịu về. Kiều Anh à, em có nói gì thì 2 đứa bạn em cũng mù tịt rồi, tụi nó hả hốc miệng không muốn ngấp rồi, chắc trình độ đi nói xấu sau lưng của bạn em có lẽ thấp hơn em rồi. Sau đó thì không tin hay có tin thì tụi nó cũng kéo nhau về lớp, tôi cũng làm nhiệm vụ xong thì cũng ra. Chưa bao giờ tôi đi tè mà ở lại nhà vệ sinh lâu như vậy. Dọc đường về lớp thì tâm trạng cũng bình tĩnh lạ thường, cũng không tức nhiều. Mà tôi thấy rất thích cá tính của em Kiều Anh nha, không biết trong lòng có run sợ gì không mà “biết thì sao đâu, tao sợ chắc“. Chắc phải chạy đến phòng giám thị hỏi xem lớp 10a3 phòng mấy để xin chữ kí quá, chị hâm mộ em rồi nha. Vừa đến cửa lớp là lại thấy em Kiều Anh. Phải nói là khâm phục em ấy, dù hoàn cảnh ra sao, thời gian ít ỏi thế nào thì cũng cố gắng trò truyện với bạn cùng bàn của tôi mỗi ngày. Nguyên Anh hắn cũng không khó chịu mà còn cười vui vẻ nữa chứ. Không biết Nguyên Anh với con bé này có là gì của nhau không mà thật...nhìn là hết muốn nhìn rồi, định khoe cho thiên hạ xem à. Vậy nên tôi chả thèm ngó, quay người vào lớp. Vào đi vào lớp thì hai con bạn xông ngay đến chỗ tôi, nhận xét con bé nó thế này con bé nó thế nọ. Còn nói gì mà:“tao nói thay mày rồi đó, cỡ tao tao cho vài đấm chứ đời ngồi im trong nhà vệ sinh như mày đâu“. Thật là lúc đó tôi cũng định ra nhưng tại tụi nó không cho mà. Sau đó thì tôi phải vỗ về mãi tụi nó mới thôi bức xúc thay mà về chỗ của mình. Buồn quá lại nhìn qua phía bên cạnh, vẫn đang trống. Không biết hai đứa kia nói gì mà nói lắm thế, tự nhiên trong nhà vệ sinh nghe mấy câu con bé đó nói thì chẳng cảm thấy gì, giờ tự nhiên thấy họ vui vẻ nói chuyện lại thấy thấm vậy không biết. Có khi nào con bé đó bám mãi Nguyên Anh rồi 2 đứa nó yêu nhau luôn không? Gia đình họ còn quen biết. Nản hết chỗ nói. Hơ hơ, lỡ đã là người yêu của nhau sao tôi có thể làm người chen vào được, làm vậy xấu lắm. Bối rối quá, làm gì cũng không xong. Không biết là ngoài con bé đó ra thì... - Thật là không biết Nguyên Anh có bạn gái chưa nhỉ? - Tao à? Tôi giật mình ngước lên. Gì đây, tôi chỉ lẩm bẩm một mình tôi thôi mà, tự nhiên chen vào rồi ngang nhiên nghe rồi. Nhìn cái mặt lồng lộn của hắn, chả còn cách nào khác, tôi cười cười gật đầu, sau đó còn bổ sung: - Ừ mày có bạn gái chưa? Người yêu á. Nói cũng hồi hộp lắm chứ, có phải thường đâu, vậy mà người kế bên bình tĩnh ngồi xuống, rồi đánh mặt qua tôi bình thản: - Mày nghĩ sao? Chỉ một câu hỏi ngược thôi, tôi muốn câm luôn. Hối hận thấy bà nội. Nhưng bây giờ là tôi không được rụt rè nữa. Đã lỡ rồi, mà...hắn có phải ma đâu, sợ gì chứ! Mà tôi thấy ma còn đỡ hơn, ít ra thì tôi chưa bao giờ gặp, còn thằng này...thôi rồi. - Sao tao nghĩ ra được, nhưng nếu mày có bạn gái rồi thì...có gì tao ít nói chuyện với mày một tí. À mà chắc tao cũng phải chuyển chỗ quá, chứ lỡ bạn gái mày vào lớp mình, lỡ thấy tao với mày nói chuyện, lỡ ghen thì tội mày. - Ồ, có vẻ lo cho tao nhỉ? Bình tĩnh quá vậy cha, tôi đã nói qua vấn đề đó rồi mà vẫn vậy... - Tất nhiên rồi, tao mà. Thôi cũng gần hết năm rồi, không đổi chỗ được, nhưng nếu khi về thì tao về trước nhé... Tôi dừng lại xem biểu hiện gương mặt, thôi rồi, nhếch mép thôi... Hỏi có bạn gái chưa cũng không thèm trả lời, đến cả nói nói đổi chỗ, không về cùng cũng chẳng thèm phản ứng. Hức hức, số bạn Hân thảm quá, chẳng ai lưu luyến hết, con bé Kiều Anh nó khinh thường là đúng rồi. Tự nhiên sụp đổ hết tất cả ý chí. Thôi dù sao cũng chẳng được thương, bây giờ tôi xả láng luôn. Cũng đã tiếp sức mạnh từ bé Kiều, nói là nói đến cùng, nói thêm vế sau cho mình đỡ tủi cho rồi. Thế là tôi nói thêm câu sau trong giọng vui tươi: -...Cũng may là có bạn Khoa dạo này hay đi chung với tao lắm, nên cũng không buồn. À bạn ấy dễ thương lém nhé, sáng nào cũng đến đợi tao đi học hết, nói chuyện rất là... - Tao chưa có bạn gái, vẫn chưa. Hắn nói không to không nhỏ nhưng đủ âm lượng để cắt ngang câu nói của tôi..Ớ ơ...vẫn chưa à? Động lực ở đâu mà khi tôi hỏi thì không trả lời, giờ khi tôi đã không thèm quan tâm nữa thì nói ra vậy? Đừng nói là... Ngộ nhận cũng là một căn bệnh, ừ một căn bệnh. Thôi cứ cho như là vẫn được xếp thứ nhất về cự li đi, hố hố. Theo chiều hướng khác, nói chung là chỉ tội cho em Kiều Anh. Xin lỗi em nhé, chị có câu trả lời rồi, hoa vẫn chưa có chủ em ạ. Tôi vuốt mồ hôi để che lấp sự vui sướng, cười cười nói: - Ừ không có thì thôi, nếu vậy thì tao... - Tao gì mà tao, quen nhau mấy chục năm, vừa có bạn mới thì bo xì bạn cũ. Cái giọng thật là chua lè chua lét, quen gì mà mấy chục năm, điêu nó vừa thôi. Nếu mà chúng tôi mà có quan hệ gì đó hơn mức bạn bè thì tôi sẽ tưởng hắn đang ghen đó. Giọng điệu cực kì cực kì...ba chấm... - Thôi đi ba, tao không phải vậy. Xàm xí. - Tôi phẩy tay ra điều chẳng muốn nói nữa. - Không phải vậy mà suốt ngày khi nào cũng bạn Khoa bạn Khoa, không chán à? Gì nữa hả? Vấn đề đang đi quá xa rồi nha. Mà nghĩ xem, nhìn xem, hắn không vậy chắc, hắn nói chuyện với bạn hắn ngay trước mặt tôi được, vậy mà tôi có nhắc đến tên bạn tôi thôi cũng chấp. Có lẽ do hơi bức xúc quá, tôi đã nói luôn: - Còn mày thì hay lắm, ngày nào cũng có người đẹp gọi ra nói chuyện, tao có khi nào nói gì không? Hình như tôi hơi nhập vai thì phải... Hơ hơ, hắn nhìn tôi như kinh ngạc lắm. Tôi biết mình lỡ lời nên im bặt. Cũng hên lúc đó giáo viên cũng vừa vào nên tôi không biết gặp phải nạn gì cũng thoát êm xuôi. Còn vụ lúc về chúng tôi có nói chuyện lại không? Tôi xin thưa là có nhé. Cứ như chưa có gì, Nguyên Anh thì tươi không cần tưới rồi, đó, người ta tươi vậy mà mình lại moi móc chuyện trong lớp đó ra nói sao? Vậy nên nói chung là vấn đề hơi gay cấn khi vào lớp đã kết thúc rồi. À còn việc hứa hẹn với em lớp 10 thì tôi cũng có cân nhắc rồi, đêm xuống đã thức thâu đêm suy nghĩ đó (xạo đó). Vì em ấy không đến trước mặt tôi, trợn mắt lên: “Tôi cấm chị có ý đồ gì với anh ấy”, nói cách dễ hiểu là em ấy chẳng đe dọa gì tôi. Vậy nên tôi đây cũng không có lí do gì làm quá với em ấy cả. Việc làm cũng nhẹ nhàng chứa chan tình cảm lắm. Thường thì em ấy hay lên lớp tôi rồi gọi hồn à nhầm gọi tên thằng bên cạnh tôi ra tâm sự lắm, nên tôi đây khi hắn vừa ra cũng lót tót đi theo. Ê tôi không chạy ra rồi chen giữa cuộc nói chuyện nồng thắm của hai bạn trẻ đâu nha, mà tôi chỉ bước ra đến lan can, nơi 2 bạn tâm sự “vô tình” đánh vào vai bạn Nguyên Anh một cái. Bạn quay lưng lại, sau khi tôi nhận thấy được sự bất ngờ của bạn, thấy luôn cả ánh mắt bạn từ em lớp 10 chuyển qua tôi, tôi hồn nhiên cười phớ lớ với bạn một cái. Và tất nhiên Nguyên Anh dù ngạc nhiên cũng cười lại với tôi, tôi biết mà. Mà báo với mọi người là cảnh trên chỉ xảy ra rất nhanh, vì tôi vừa lướt qua 2 bạn làm hành động đáng nể đó để đi qua lớp bên cạnh, lớp 11a4, sau đó thì í ới gọi con bạn thân ra tâm sự. Định nói chuyện ở lan can à? Làm như tôi không nói được ấy. Mà nói là gọi con bạn ra nói chuyện thật ra chỉ là cái cớ, vì con Vy nó đứng bắn cá của nó, tôi đứng kệ tôi. À tôi không hẳn là đứng không, chỉ có điều là đứng gây chú ý với nam chính đứng gần đó. Được cái nam chính này không phải dạng lạnh lùng, không phải là dạng bất cần mọi chuyện xung quanh, mà đây là nam chính Nguyên Anh, đồng thời là lớp trưởng lớp tôi. Tôi với Nguyên Anh được cái dù không phải là mối quan hệ đặc biệt nhưng cũng xem như thân nhau, mỗi ngày ngồi với nhau gần 5 tiếng lận đó. Thì đó, vì vậy nên tôi quay qua le lưỡi cười cười với hắn, còn xoắn xít giả vờ nói mà không phát ra tiếng để tạo sự khó hiểu. Tất nhiên hắn quay qua đáp trả, còn nhăn mặt tỏ ý muốn tôi nói lại. Mà mấy bạn biết đó, tôi đây là lần đầu tiên làm vậy, lần đầu tiên ra đây nói chuyện nên có phần hơi lạ, nên hắn quay qua tôi hoài, kiểu như muốn hỏi lại lần nữa là lúc nãy tôi nói gì. Vui nhất là cái gương mặt nữ chính bên cạnh khi thấy tôi và hắn, phải nói hài lắm. Khi Nguyên Anh quay qua đáp trả bằng ánh mắt với tôi đến lần thứ ba thì em nó cũng quay qua tôi. Trong một thoáng tôi thấy ánh mắt giận dữ của nó, ừ một thoáng thôi vì sau đó nó cũng cười với tôi còn giả vờ nói một câu cứ như bất ngờ lắm là: “Chị Hân cũng đang ở đây hả?“. Vừa nghe xong cũng định bước đến tát yêu em ấy vài cái, chứ không phải khi tôi đánh vai Nguyên Anh thì nó cũng biết và nhìn tôi bằng nửa con mắt à. Dù sao thì cũng quen biết, nên lúc đó tôi cũng tươi tắn lắm: “Chị ra đây nói chuyện với bạn chị“. Con Vy nó đang bắn cá say mê nhưng được cái nhanh miệng, vừa nghe được thì chào hỏi ngay. Khi trống đánh thì em nó cũng đỏng đảnh về lớp, tôi với hắn dù không nắm tay nhau vào nhưng đứa nào cũng cười toe toét nhìn nhau rồi vào nha. Tôi thì tôi cười thái độ của con bé đó, còn hắn thì tôi không rõ lắm. Sau đó thì hắn còn rất tình cảm xoa đầu tôi, làm xù hết cả tóc tôi khi vừa đi vào chỗ nữa chứ. Vì thấy hắn điên quá nên tôi không thèm chấp. Được cái thấy tình trạng bội thu quá, hôm nào cũng ra nhởn nhơ chia cắt đôi bạn. Nhưng mà được 3 hôm thì ánh mắt em Kiều Anh khi nhìn tôi cũng sát thủ lên rồi, kiểu như sắp không chịu nổi đến nơi á. Với lại vừa ra chơi thì nhận được tin nhắn cấm cửa của con Vy, à con bạn tôi đe dọa không được kêu nó ra mà im lặng để nó bắn cá như thế nữa. Thế nên tôi vỡ kế hoạch, không dám kêu con bạn ra, cùng lúc được hôm cho hai bạn trẻ thoải mái nói chuyện. Hai bạn tên Anh không biết sao hôm đó lại thấy đổi ngay vị trí và hướng nói chuyện rồi, thay vì đứng quay lưng vào lớp thì lại đứng quay mặt nhìn vào lớp tôi. Mà hai đứa lại đứng đối diện chỗ cửa sổ lớp mới chết chứ. Tôi thì thấy hơi lạ nên mới thông qua phía cửa sổ, nhìn hai bạn chằm chằm thôi. Ừ không biết sao khi em nó đang lanh lợi kể chuyện thì thằng Nguyên Anh cực biểu cảm nhìn...tôi. Tôi nghĩ chắc là hắn chưa xông vào kẹp cổ tôi thôi, còn rõ hết lại là thái độ rồi. Xem xét biểu cảm hắn cũng nhiều nên tôi đoán gương mặt đó là đang thắc mắc cái quái gì đó. Chỉ là vô tình nhìn thôi vậy mà mặt con bé Kiều Anh nó khó coi lắm lắm rồi. Thấy cũng hay, tôi không tác động gì mà Kiều Anh nó đã lườm nguýt tôi rõ mạnh, nó làm như tôi mù mà không thấy chắc. À mà xin lỗi 2 bạn, chỉ là một hôm không có sự can thiệp của tôi thôi, chứ tôi không ra ngoài phá được thì tôi phá bên trong. Dạo này thì sắp thi nên bài tập hơi nhiều, cũng vì là sắp thi nên con bé đó chỉ lên lúc ra chơi 15 phút. Tôi thì chẳng làm gì to tát đâu, chỉ là đến khi ra chơi thì lại yếu ớt nói lớp trưởng giảng lại các bài tập giúp, vì khi giáo viên giảng lại không hiểu lắm. Lớp trưởng được cái là nhiệt tình, ngồi lại giảng bài cho tôi rất có tâm, tôi thì cứ “tao không hiểu lắm” mà tấn công đều đều. Khổ cho con bé là thằng ngồi cạnh tôi thì chẳng mảy may lo lắng em bên ngoài đợi mệt hay không, bị tôi kéo lại giảng mấy hôm liên tiếp mà vẫn không khó chịu, không sốt ruột đòi ra ngoài. Vậy nên hai đứa chỉ được nói chuyện có mấy phút (ít ỏi) còn lại. Cũng tội là có hôm cũng không nói chuyện được luôn. Không biết con bé đó có tức không nữa. Có hôm thì tôi cũng không thèm ra phá đám cũng không hỏi bài, chỉ có là ngồi một chỗ cầm điện thoại nhắn tin cho đứa đứng ngoài thôi. Bạn Anh bạn nay hay sợ tôi mò điện thoại bạn nên trong lớp bạn bỏ hộc bàn, còn đi đâu là bạn lại cầm theo. Cũng không biết hai bạn nói chuyện sao mà suốt thời gian ra chơi, bạn Nguyên Anh vẫn trả lời tin nhắn đều đều thế mới chết chứ. Vậy đó, nên tôi mới hứng lên nhắn tin phá suốt buổi. Có một hôm khi đi tan học, em ấy có chạy lên ghé lớp tôi, vì hay xem thử em ấy có lên không nên tôi hay nhìn xung quanh lắm, nên khi vừa thấy em từ xa là bắt đầu chọt thằng kế bên nói nhỏ: “Ai sau này lấy mày chính là tai họa của người đó“. Và tất nhiên bạn Anh cúi xuống gần mặt tôi và nói: “Thế à?“. Không quan tâm Nguyên Anh hắn nói gì sau đó, chỉ thấy cái mặt khó coi của em Kiều Anh sau đó thì niềm vui lấp đầy rồi. Tôi xin đính chính là chỉ một hôm duy nhất thôi, tại khi học về thì thường hay có...bạn Khoa đến chờ... Hơn 1 tuần làm nhân tố chướng mắt thì có lẽ em Kiều Anh em đã ghét tôi đến tận xương tủy rồi. Vì con người sống là phải biết bao dung nhân ái, chứ chọc phá ẻm hoài lỡ ẻm tức lên ẻm bung dao thì khổ tôi. Vậy nên hôm qua tôi có tha cho hai bạn ấy một hôm. Khi ra chơi tôi chỉ có chủ ý là ra nhà vệ sinh thôi, không định làm gì hai bạn hết. Ấy vậy mà vừa bước ra khỏi cửa lớp là cùng lúc bắt gặp đôi mắt sắc bén của em ấy nhìn tôi. Tôi cũng thầm nghĩ, chưa kịp chạm vào người thương của bé mà bé đã lườm tôi rõ công khai rồi, không biết chạm rồi bé có cắn xé tôi không. Được cái tuần nay mặt dày thành thớt rồi, tôi cóc thèm quan tâm vừa đi đến chỗ hai bạn vừa đập vai đứa giống đực đứng cạnh đang mỉm cười nhìn tôi. Cũng lại chẳng thèm quan tâm hắn cười có ý gì, tôi cố gắng nói vừa đủ 2 đứa nghe: “mắt mày lé hả Anh, tao đi qua mà lườm tao ghê vậy à?“. Được cái nói một đứa xéo qua đứa kia. Chửi xéo xong thì bị bạn Nguyên Anh véo má rõ đau. Thật là không chuẩn bị mà bị véo hoài, tôi thù quá định dùng móng tay chơi lại cho mấy phát nhưng thấy cái mặt em đứng cạnh...thì bất giác xoa xoa chỗ đau, xong mỉm cười nhìn thẳng mắt Kiều Anh: “Lớp trưởng lớp chị ghê quá em ơi” (Cũng định kêu là “lớp trưởng của chị “ kìa, nhưng mà thấy hơi ngượng miệng nên thôi). Tôi lúc đó cũng chẳng cần em đó trả lời hay không quay người đi thẳng, nhưng trước khi đi còn vô tình cho một cước vào hông thằng véo má tôi. Làm kẻ xấu cũng khổ lắm chứ bộ, khi nào cũng thấy mình tốt. Hơ hơ, tốt quá đến độ hôm nay mệt quá không đi phá được đây này. Hôm nay bụng tôi hơi hơi đau, hơi... hôm nay hơi uể oải, nhưng tôi hứa hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đấy. Tôi mệt quá gục xuống bàn mặc ai tâm sự, mặc ai ầm ĩ hò hét. Đang yên bình tự nhiên có đứa thì thầm: - Hôm nay không ra gây chú ý nữa à? Tôi nghe tiếng động lạ hoàn hồn ngẩng đầu lên... Nhá nhem nhìn người bên cạch, vờ vạt mò điện thoại. Mới 8 giờ 40. Gì chứ? còn 10 phút nữa mới vào lớp mà. Bà đây cho một hôm tâm sự trọn vẹn cơ mà, vào chi sớm thế?
|
Chương 34: Thích ai? Con người lâu lâu cũng có vài cái lạ thật, cấm thì muốn làm, ví dụ như cấm xem là cứ xem, cấm sử dụng tài liệu thì cứ sử dụng. Đến khi cho thả cửa thì chả thèm làm mới chết chứ. Lớp trưởng là điển hình rồi, mà không biết sao hôm nay lại vào đây nữa, em đâu rồi không biết. - Gọi gì tao hả? Vừa nói tôi vừa rút khăn giấy ướt lau mặt cho tỉnh lại. Hôm nay tôi rất mệt, cũng chập chờn lắm, nên nghe không nhớ gì hết. Thật chứ làm con gái, có sung sướng gì đâu. Còn cái thằng này nữa, hỏi mà không chịu nói gì hết vậy. - Không nói thì thôi, tao mệt lắm, đừng làm phiền nữa. - Sao vậy? Mệt à? - Hở? Tôi dù sao cũng là người tốt, không bao giờ phớt lờ bạn bè, bạn bè nói phải nghe mà tiếp lời, mình không nói gì thì người ta lại bảo mình khinh. Nên có người hỏi thì tôi phải trả lời tận tình thôi. - Ừ, mày thấy đó, đang mệt lắm. Anh à, lát nữa còn 2 môn phải chép bài, có gì...có gì chép...chép bài giùm nha..nha. Không phản ứng. - Tao đau bụng...thật đấy...tao còn hơi nhức đầu. Xong tôi còn đưa tay ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn lắm, đưa tay lên đầu xoa thái dương. Mà thật là tôi đau bụng thật, chưa bao giờ tôi thật như hôm nay. Còn môn công nghệ rồi công dân nữa chứ, cơ bản là không thích chép bài, dù sao đến thi thì cũng photo đề cương. Cũng do là gương mẫu quá nên mới kêu chép giùm thôi đó, dù sao cũng không phải tiết sử. Nói đến môn sử tự nhiên rùng mình, 100 lần hôm đầu năm làm tôi còn vương vấn ghê lắm. - Xuống phòng y tế lấy thuốc đi. Nhìn mày tệ lắm rồi đó. Gì? Không đời nào tôi đi xuống đó đâu, mệt chết á. - Thôi không cần xuống đâu, ngồi tí là hết. Tôi vừa dứt lời là có một bàn tay đặt ngay chỗ trán... Hắn đang sờ trán tôi, chính xác là bàn tay có thể là đi vệ sinh chưa rửa đang đặt lên trán tôi. Được quan tâm kìa, cũng vui nhưng mặt tôi cứ phừng phực lên rồi, tim cứ phải nói là rộn ràng lắm. Không biết hắn có thấy biểu cảm trên mặt tôi không nữa. Tôi gạt tay hắn ra, xin lỗi chứ bà đây dù mặt dày nhưng cũng biết ngại nha. - Đâu có sốt, bụng đau lắm à? Không biết đó có phải Nguyên Anh không? Có phải không mà sao dịu dàng như cô tiên vậy? Tôi thề là trong trí nhớ tôi chưa bao giờ biết sự nhẹ nhàng mang tên Nguyên Anh. Có lẽ nào mắt tôi đã hết hạn, lỗ tai tôi đã hết đát. Có lẽ nào... - Xuống y tế đi, uống thuốc sẽ đỡ đau hơn. Còn đứng lên thúc giục tôi đi. Kéo cả người tôi dậy rồi. Hơi bị nghiêm trọng quá vấn đề thì phải, bà đây đau thường thôi, có tiêu chảy, ruột thừa, bao tử gì đâu chứ. Bà đau đến ngày mai sẽ hết thôi, bà quen rồi mà. Khổ ghê gớm. Dù đã được kéo lên khỏi ghế nhưng tôi dùng tất cả sức lực yếu ớt còn sót lại ghì người xuống, ôm luôn cái bàn không chịu đi. Tao không đi mà. - Không đi đau chết là tao ném mày xuống biển nhé. Hù con nít à, cóc sợ. - Thôi mà, hay mày ra ngoài chơi đi, tao không chết được đâu. À em Kiều Anh đâu rồi, ra chơi với em đi. Tôi chỉ là theo cảm tính thốt ra câu đó rồi ngồi thịch xuống ghế... Nói xong thì mới biết mình hớ... - Em ấy...à bận rồi. À thì ra người đẹp không có nên mới vào đây nhảm à? - Mà sao hôm nay mày...không như mấy hôm trước vậy? Mấy hôm trước sao? Một câu nói mà tôi không biết nên trả lời như nào luôn. Nếu tôi nói tôi mệt không ra được, há phải là phần nào đó thừa nhận tôi thường cố ý ra đó cản trở 2 bạn. Dù đúng thật nhưng không thể nói đâu. Mà còn kiểu ngây thơ hỏi lại là: “mấy hôm trước tao thì sao?” thì lỡ hỏi qua hỏi lại một hồi lâu, tôi ngu muội khai là đang có kế hoạch phá hắn với em lớp 10 thì... có mà đập đầu xuống gối chết luôn cho bỏ nhục. Sợ bị cười vào mặt nữa, kiểu như hắn sẽ nói “a ha, thích tao đến độ đi ra phá à“. Hắn mà biết tôi thích hắn thì cuộc đời tôi coi như toi, đào hố chôn tấm thân không được xinh đẹp này sớm cho bớt xấu hổ. Tôi thấy cũng lạ, người ta đơn phương thì họ chỉ yêu thầm, chỉ nhìn ngắm từ xa, cầu mong người đó hạnh phúc. Tôi đây cao thượng hẳn lên, đẳng cấp hẳn lên, luôn làm những hành động gây chú ý để phá banh chành cuộc nói chuyện của người thương thầm. Ôi tôi thật là xấu tính. - Thôi ra kia chơi đi, cứ ở đây mà... - Đừng nói gai mắt khi thấy tao với Kiều Anh nói chuyện nha, mấy hôm trước đó. Nhột. Nhưng mà sao tôi nói một đường hắn nói một nẻo vậy. Mà hỏi toàn câu dễ nhột không vậy? Tất nhiên là tôi gai mắt rồi nên tôi mới chọc tức Kiều Anh chứ có rảnh đâu mà làm vậy. Nhưng phá đám người khác tôi đây cũng không vui đâu, nghĩ sao khi thấy 2 đứa nó nói chuyện mà vui được? - Gai gì mà gai, rảnh đâu mà đi quan tâm mày. Biến đi. Tôi nói rồi lại gục xuống bàn, phần vì sợ hắn gặng hỏi phần vì cứ tưng tức. Hắn thì hay rồi, có người để ý, còn tôi thì hay rồi, một đứa cũng không có. Tôi thề là tôi rất là không chảnh mà, nói chuyện không bao giờ...ờ có đôi khi hơi lớn tiếng, ừ thì không dịu dàng lắm, cũng không xinh lắm, cũng chẳng có tài lẻ gì nhiều. Ơ sao mà tôi chẳng có điểm tốt nào vậy. - Cũng muốn biến lắm nhưng tiếc là em ấy bận rồi, không nói chuyện được. Đang gục mặt xuống bàn mà cũng muốn ngồi dậy gào vào mặt đứa ngồi cạnh. Tiếc, tiếc lắm à, tiếc thì qua đó mà nhòm. Nói càng thêm bực. Cút đi, cút, cút đi. Tôi gào thêm mấy lần trong thâm tâm. - Sao thế, ngẩng mặt lên xem nào? Hắn kéo người tôi dậy, xong thì hai tay áp má tôi. Mắt ngắm nghía mặt phờ phạt của tôi rồi cười ha hả lên. Đó, nghiêm túc chưa. Càng làm vậy tôi lại càng thấy ấm ức lắm, cộng với bụng đau đã mệt, nhìn thấy vẻ mặt cười cười nhe nhởn đó, ôi não hết cả nề, ê hết cả chề rồi đây này. Tôi liếc đứa kế bên rồi lại gục mặt xuống bàn. - Thôi ngồi dậy tao kể chuyện cho mà nghe, hết mệt. Lại kéo người tôi dậy. Tôi dù không muốn nhưng cũng phải ngóc đầu dậy để nghe chuyện hắn kể. Không dậy thì không được đâu, tại hắn nói...sẽ chép bài giùm tôi. Hắn đúng là áp bức tôi mà. Tôi chống cằm chọt chọt vào cuốn nháp...nghiêm chỉnh lắng nghe. - Kiều Anh nói là... Bắt đầu là con bé đó...tôi thật là hết muốn nghe luôn rồi. Gì mà khen nó tới tấp, nó đẹp nó giỏi thì kệ nó chứ, có cần khai đâu chứ! Tôi đã chọt rất mạnh rồi, đã tỏ ý muốn nói là không thích nghe nữa đâu vậy mà... giọng bên cạnh lại cứ nói đều đều. Tôi muốn bịt tai lại lắm nhưng lại sợ hắn biết là mình không muốn nghe nên cứ im lặng cho hắn giải bày. Mà nói ít thôi, vài chi tiết thôi cũng được, nói hoài nói mãi toàn những truyện vui của hắn, những vấn đề mà đứa đang thương thầm như tôi không muốn nghe. Tôi nói thật là nếu có quyền được lựa chọn thì tôi sẽ không thèm thích thằng đang xàm này đâu. Hắn đang say sưa thì điện thoại trong ngăn bàn tôi bất chợt rung lên. Tôi như vớ được phao chụp ngay điện thoại tức tốc mở ra. ”Lát tan học ở lại trường chút được không, Khoa có chuyện muốn nói với Hân” Tôi nhìn lên mục người gửi: “KhoaA5“. À hôm trước có cho bạn Khoa số để tiện liên lạc. Ừ bạn ấy nói vậy mà, tôi cũng lưỡng lự lắm nhưng thấy bạn cứ im lặng chân thành nên tôi đành phải cho luôn. Bạn cũng không bao giờ làm phiền tôi như kiểu: “đang làm gì đó” hay vô duyên như thằng ngồi cạnh: “Alo, alo, lên face tâm sự em ơi” Mà sao bạn lại muốn gặp tôi, chẳng phải ngày nào cũng gặp sao. Ừ sáng hôm trước bạn có ngập ngừng gì đó với tôi nhưng do có điều gì khó nói nên bạn lại thôi rồi về lớp. Đừng nói muốn tâm sự với tôi nha. Ôi vời, chỉ muốn về gặp mẹ thật sớm thôi mà. Thở dài nhìn qua thằng ngồi cạnh, ế, hắn đang nhòm vào điện thoại tôi, tôi giật mình che màn hình lại. Hắn chỉ nhìn tôi rõ sắc bén thôi chứ cũng không nói gì. Tôi thấy tình thế có vẻ căng nên định cất điện thoại vào. Nhưng chỉ vừa tắt màn hình thì nó lại sáng lên. ”Một mình Hân thôi nha Hân” Ý gì đây, một mình tôi thôi, làm như tôi gặp toàn dắt theo em gái lắm không...ơ, hình như khi tôi gặp bạn Khoa thì thường có... Tôi quay qua bên cạnh. Trời ạ, gì mà hình sự nhìn tôi và điện thoại của tôi dữ vậy. Mà coi kìa, nhìn lén mà vênh váo chưa kìa, đồ không biết trái phải. Muốn nhìn hả con, đừng mơ. Tôi lấy tay che màn hình lại, rồi đẩy người hắn ra. Sau đó thì nhắn trả lời... ”À có chuyện gì không Khoa” Rất nhanh lại có tin nhắn mới: “Khoa có chuyện muốn nói với Hân thôi, ở lại nhé Hân” Sao mà nài nỉ ghê vậy, thích thì tôi ở lại thôi, có gì đâu. Mà chắc bạn không phải phe con bé Kiều Anh đó ra dằn mặt tôi nói: “Hân nên tránh xa mọi thứ Kiều Anh thích đi, không thì đừng trách Khoa” hay là: “Hân sao cứ làm phiền đến Kiều Anh của Khoa vậy, Hân ngừng lại hành động đó đi” Tự nhiên nghĩ xong cứ như mình thích em Kiều Anh á, y như lesbian vậy hả? - À thì ra hôm nay không ra ngoài là để nhắn với trai, à hèn gì? Cái giọng vô duyên của đứa kế bên làm tôi giật mình quay về hiện tại. Quái, người ta nhắn tin với bạn cũng nói, hôm nay không có em nên cứ điên điên hẳn lên. - Ừ, vậy đó, thì sao? Hắn sau đó cũng không nói gì nhiều, tôi tưởng là hắn không dám nói. Hóa ra một lúc sau tôi mới biết cái không nói gì của hắn là có ý nghĩa gì. Ừ Nguyên Anh bỏ luôn lời hứa chép giùm bài cho tôi. Hu hu. *Tan học* Tôi cất sách vở tức tốc đi ra phía sau dãy phòng tôi học, bạn Khoa nói vậy mà. Thằng Nguyên Anh thì đang phải đứng lại trong lớp với một đống các thứ phải xem. Con cưng của thầy cô lâu lâu thấy cũng tội mà thôi cũng...kệ xác nhà bây. Vừa ra thì gặp ngay bạn Khoa, bạn đúng là chân dài, không biết bạn có luyện kinh công không, đi cứ phải nói là rất siêu. - Hân...chào Hân. - À chào Khoa, có chuyện gì mà Khoa gọi Hân ra đây vậy? - À dạo này...Khoa muốn hỏi là dạo này...Hân có thấy Khoa làm phiền Hân không? Nói sao trúng phóc vậy, phiền lắm Khoa ơi. Đang đi muốn ngáp cũng không dám ngáp, gặp các thứ lạ trên đường cũng không dám bình luận ác ý. Hân rất rất là... - Không đâu, Hân không thấy phiền gì hết, Hân rất vui khi có thêm bạn mới, mà đặt biệt là Khoa nha. Tôi vẫn đang giữ nguyên nụ cười nhẹ (giả tạo) nhìn Khoa. Thật ra tôi cũng đang gào thét, cậu ơi, cậu nói lẹ đi ạ, cậu không nói là tớ sẽ về ngay tức khắc đấy, tớ mệt lắm rồi. - Khoa muốn nói là...là...cái móc khóa của Hân đẹp quá, Hân mới mua à? Tôi vuốt mồ hôi, bạn hỏi rất là duyên, không biết bạn có điều gì khó nói nữa. Tôi nhìn lại cái móc khóa chị Kim Linh tặng... - Cái này bạn gái anh Hân tặng. Đẹp nhỉ? Tôi xoay người để khoe trắng trợn cái đang tòn ten trên dây kéo balo tôi. Hôm tôi vừa đeo có khoe với thằng lớp trưởng nhưng hắn chỉ bỉu môi kêu thường thôi, bạn Khoa chắc có con mắt nhìn hơn rồi. Sau đó thì bạn cười nhẹ nhìn nó rồi nói: - Đẹp lắm. Khoa cũng có một người chị làm mấy cái này rất đẹp. - Ô, thích thế, Hân rất thích có chị như thế, thích gì là được cái đó. Cái này là phản ứng thật, tôi cực cực thích luôn á chứ. Mà từ khi nào tôi luôn phải giải thích khi nào tôi nói thật khi nào tôi không thật vậy? - Nếu Hân thích, Khoa sẽ nhờ chị làm cho Hân mấy cái. Được không? - Không cần đâu, vậy phiền chị Khoa lắm. Thích muốn gào luôn mà vẫn phải nói không đó, Khoa ơi, năn nỉ thêm tí đi, Hân chịu liền đó. - Hay Khoa học rồi làm cho Hân nhé. Hớ? Tưởng tượng đến cảnh bạn ngồi mò mẫm chọt chọt đâm đâm móc móc ra mấy cái hình dáng nghỗ nghĩnh...ôi cứ như con gái yểu điệu...ôi ghê quá. - Cám ơn Khoa nhưng không cần phải làm vậy đâu. - Nhưng Khoa...Vậy...Hân có thích...thích bông hồng Khoa tặng hôm 8 tháng 3 không? Bông hồng giấy đó. Bông đó Khoa cắt từng cánh cho chị ghép đó. A, cái bông mà tôi chưng ngay góc học tập và ngắm nghía mỗi ngày á hả? Thích ơi là thích ấy chứ, lần đầu được người khác tặng bông mà. Oầy mà bạn tự cắt luôn à, ghê thế. - Rất thích luôn ấy, cánh bông cứ như thật, Hân rất rất là...hả á...cái gì? Người tôi lùi ra sau 2 bước. Choáng. Giờ mới nhớ, gì đây? Khoa, bạn ấy... Tôi ngước lên nhìn lại gương mặt bạn. Ối, bạn là người tặng tôi bông hoa đó sao? Ơ... Bạn...bạn...có ý gì? - Khoa...vậy tấm thiệp...có phải là Khoa... - Đúng vậy, là Khoa. Hôm nay Khoa gọi Hân ra đây cũng là muốn nói chuyện này, Khoa rất mến Hân - Bạn vẫn rất bình tĩnh, thái độ bạn làm tôi càng sợ. Tôi nuốt ực nước miếng một cái nhưng cũng không dám nói gì. Tôi biết bạn là người rất điềm tĩnh, trầm tính, không bao giờ vội vàng, không bao giờ có một thái độ nào đó hấp tấp. Khoa là người đầu tiên tôi quen mà không đá đểu tôi, không to tiếng xỉa xói tôi. Ừ mà bạn mến thôi mà. Có gì đâu, mến nhau tặng quà nhau thôi mà. Tôi vuốt mồ hôi ngẩng mặt tươi cười: - Hân cũng rất mến Khoa mà, có gì đâu mà phải nói riêng... - Không, đó là lúc trước... Tôi thực sự là không thích nghe đoạn sau đâu nha... -...Bây giờ thì Khoa thích Hân. Cái hoàn cảnh này quen lắm. Tôi hình như sắp bắt đầu là nữ chính rồi thì phải. Nhưng làm sao đây, giờ tôi thích làm nữ phụ hơn rồi. - Khoa rất muốn có thể thích Hân, được không Hân? Sau đó, có sau đó nha, tôi sau khi nghe bạn a5 đó nói xong thì chưa thể nói được lời nào nữa. Bạn nói thích tôi, ôi, nhưng tôi không thích bạn ấy, một chút cũng không. Có phải con nít đâu mà không thích chơi thì nói thẳng: “Sáo không thích chơi với bạn”. Ừ hồi bé tôi đã từng nói vậy khi có đứa muốn chơi với tôi mà tôi không thích. Cũng không phải mạng online nên không thể thẳng thừng phán: “Hân có chồng rồi, để hỏi ý kiến chồng nhé.”, không thể trắng trợn như vậy được. Mà cũng không thể nói: “Hân không thích Khoa” Giờ tôi mới biết, làm nữ chính cũng khổ. Lúc này tôi rất rất muốn lớp trưởng bay ra, dù thật hay không thật thì cũng nói: “Đây là bạn gái của tôi“. Hay thay vì bạn Khoa thì lớp trưởng bay ra nói thích tôi đi...Ôi lớp trưởng ơi, ra ngay và luôn đi ạ. Thật sự tôi chưa bao giờ mong lớp trưởng như hôm nay. Nhưng thật thì chẳng có ma nào, vì tôi đâu nói tôi sẽ ra đây cho hắn biết. Ôi biết phải nói sao cho bạn ấy hiểu đây. Sau đó thì tôi chỉ im lặng, nửa ngày không nói gì. Khoa trước khi để tôi về thì...ừ sau một lúc tôi im lặng thì bạn cũng để cho tôi về. Khi về thì bạn không ép buộc kiểu như: “Hân cho Khoa cơ hội nhé, Khoa sẽ cố gắng làm Hân thích Khoa”. Mà bạn chỉ cười rồi nói với tôi đúng một câu sau đó là: “Khoa không đùa đâu, nhưng Hân đừng ghét Khoa nhé.” Bạn không thể hiện bản thân gì cả mà bạn ấy chỉ sợ tôi ghét thôi. Đó, nói kiểu đó có cho vàng cũng chẳng dám ho he. Sau đó thì bạn nói bạn đi trước nhưng tôi nghĩ bạn buồn tôi nên không muốn nhìn mặt tôi. Tôi đi ra nhà xe, thấy khổ, không ai thích cũng khổ mà bị người ta thích cũng khổ. Vừa đi qua đến đầu nhà xe thì bị ai đó kéo lại. Tôi ngước lên... Nguyên Anh. Hắn nhìn tôi, ánh mắt này, tôi chưa thấy lần nào. Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hắn im lặng và nhìn tôi, rất lâu. - Về thôi, trễ rồi. Tôi phá tan không khí ngột ngạt như thế đó. Nguyên Anh cũng không hỏi, không tỏ thái độ, không có hành động nào lạ hết, chỉ là kéo tay tôi đi. Thà rằng hắn nói thích tôi đi, để tôi không phải thắc mắc về những hành động lạ hắn làm với tôi. Thà rằng hắn nói thích tôi đi, để tôi có thể tìm một cái cớ để gần hắn. Thà rằng hắn nói thích tôi đi... Tôi thật là điên rồi. Nhưng tôi thật sự không biết phải làm sao nữa, người thích tôi tôi lại không thích, người tôi thích thì không thích tôi. Nhưng mà từ đầu tôi đã nói tôi không được thích Nguyên Anh mà, không muốn có một chút tình cảm gì với hắn mà. Nhưng từ đâu chứ? Tôi không biết nữa. ---------------------------------- Sau hôm đó thì cuộc sống tôi vẫn rất bình thường, cơm vẫn ăn ngày 3 bữa, lên mạng đều đặn khi ngủ trưa và trước khi ngủ tối. Học thì vẫn đi bình thường, tuần này đã chính thức hoàn tất công đoạn đề cương và đang thi các môn phụ. Tuần sau là bước vào kì thi cuối kì. Nguyên Anh vẫn vậy, dù như nào cũng ra khi con bé đó gọi. Mỗi lần con bé đó gọi thì còn hay bất giác nở nụ cười, rồi cứ giữ nụ cười đó quay qua tôi. Y như hắn muốn xem gì đó ở vẻ mặt tôi vậy. Có lúc thì thấy tôi chẳng phản ứng gì thì tắt hẳn nụ cười, giật luôn cái bút tôi đang ghi ném vào cặp, sau thì đi ra với em. Lâu lâu có lúc lại nhìn tôi nghiêm túc lắm. Có lúc thì gợi chuyện bạn Khoa rồi vu vơ hỏi tôi, tôi chỉ nói là dạo này ít gặp Khoa. À bạn Khoa thì có nhắn tin cho tôi, có hôm gặp mặt nhưng thấy ánh mắt bạn buồn quá nên tôi càng thấy áy náy hơn, tôi không dám gặp Khoa nhiều, nói chung tôi cố ý tránh mặt bạn. Bạn cũng hiểu được ý tứ, không đi học với tôi, về cũng ít khi rủ tôi về hơn. Bạn nói để xong thi thì bạn sẽ nói với tôi một vài điều. Còn con bé Kiều Anh ấy hả? Nó vẫn thường xuyên lên lớp tôi dù tôi vẫn thản nhiên xen giữa. À chuyện gì thì chuyện nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy con bé đó là tôi muốn xông máu. Tôi thì không biết vì sao lại cứ thấy hai đứa đó nói chuyện thì lại càng tức, rắp tâm không để cho hai bạn yên. Chiêu nào chơi cũng thấy nhàm, con bé này hình như nó quen rồi hay sao á, chẳng tỏ thái độ nữa, mấy hôm nay nó lôi Nguyên Anh ra căng-tin trường tâm sự luôn rồi. Tôi chẳng thèm so đo đâu, chỉ có là khi Nguyên Anh vào lấy bóp tiền thì xun xoe bảo mua cho tao bịch kẹo, mua cho bịch bánh. Hắn thì mua cũng nhanh lắm, nhoáng cái thì chạy vào lớp đưa tôi, xong thì ngồi xuống kì kèo tôi mấy cái kẹo. Tôi đây biết em đang chờ ngoài đó nên cố ý mở kẹo thật chậm, lấy được ra thì tình nguyện lột vỏ bỏ ngay vào miệng hắn. Nguyên Anh thì cũng chậm chậm rãi rãi lắm, đi thì nhơn nhơn không vội vàng gì hết. Đôi lúc tôi cũng thấy khó hiểu lắm, hắn không vội sao? Một chút cũng không sao? Nếu hắn không thích nói chuyện với Kiều Anh nhưng sao vẫn cứ ra nói mỗi ngày? ----------------------------------------------------------- Anh tôi thì đang hô hố ở phòng bên xem đá banh, tôi thì phải mệt mỏi giải đề cương ôn tập. Không biết ông nào cho đề nữa, câu nào dễ thì nó dễ tàn sát, câu nào khó thì nó khó tàn khốc. Cuộc đời tôi ghét nhất là mỗi lần đến kì thi. Nhưng mà hết năm học này tôi còn phải đi học tin lấy bằng nghề để có thêm điểm cộng điểm tốt nghiệp nữa, ôi thấy mà nản. À tôi đang làm bài tập lí, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút cho kì thi chứ. Tôi thì miệt mài vậy mà anh tôi khi nào cũng nói tôi rảnh thấy có tức không. À thi xong còn phải nói gì đó với bạn Khoa nữa, lúc sáng bạn có nhắn tin cho tôi, bạn nói: “Hân suy nghĩ một chút về việc Khoa thích Hân nhé...”, chắc bạn sợ tôi quên. Còn một điều nữa là Nguyên Anh cũng thấy tin nhắn đó... Ôi tập trung, tập trung, làm bài tập thôi, cái đó tính sau. Điện thoại tôi sáng lên, rung liên hồi. A có người gọi. ”Cướp họ đang gọi” Vừa nhắc đến thôi mà, linh thế! - Có gì không mày? - Tôi vừa cầm điện thoại vừa xem bài tập tiếp theo. Ở đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi mới nói: - Làm bài tập xong hết chưa? Hình như có gì đó khác khác trong giọng nói thì phải. - Chưa xong nữa, sao vậy? Mà sao lại không để lát tao online rồi nói luôn. Tôi nhìn đồng hồ, mới 8 giờ thôi. - Mày ra ngoài chút được không? Tao đang ở trước nhà mày. Hả, tôi chạy vội ra ban công nhìn xuống. Gì chứ, đứng thật đó hả? - Chi mà kêu tao ra giờ này? Hắn chưa bao giờ đến nhà tôi vào giờ này, không biết đang nổi cơn gì nữa. Nhưng không thể phủ nhận là: tôi đang vui. - Ra đi, tao có chuyện muốn nói. Tôi phải nói là choáng váng thật sự, tôi thề nếu không phải tôi thấy “cướp họ đang gọi” không là tôi tưởng mình đang nói với bạn Khoa á. Cách nói chuyện... Tôi đi ra cổng... Hắn đứng đó, đá đá mấy hòn sỏi. Không biết Nguyên Anh đang tâm trạng gì mà lại gọi tôi ra giờ này không biết. Lên cơn rồi, chắc vậy. - Nhớ tao hở? - Tôi vừa đi đến vừa hào hứng. Hắn quay lại, nở nụ cười với tôi. Á. Tôi nhắm mắt, mở mắt ra. Vẫn vậy, vẫn là hắn mà. - Đi với tao chút đi. Tôi không biết có cái gì đang diễn ra nữa, tôi thề là chưa thấy hắn như này khi nào hết. Tôi thề đấy. Đừng nói là ai đang nhập vào Nguyên Anh nha. Đang đi thì hắn gọi: - Hân. Tâm lí hắn có vẻ buồn quá nên tôi chẳng dám giỡn gì, chỉ “ơi” một cái trả lời thôi. - Mày có khó chịu khi nói chuyện với tao không? Ơ... Nói gì thế nhỉ? Hỏi gì lạ vậy. -... - Nói đi, đừng im lặng, tao hỏi thật. Tôi lại một lần nữa nín thin. Khó chịu? Tôi khó chịu chỉ khi Nguyên Anh nói chuyện thân mật với Kiều Anh, tôi khó chịu khi cử chỉ Nguyên Anh dành cho tôi rất thân nhưng chỉ xem tôi là bạn, tôi khó chịu khi phải vào lớp này rồi phải thích người không nên thích. Nhưng nói chuyện với hắn thì chắc là không, tôi không biết vì sao nữa, chắc có lẽ Nguyên Anh rất vui tính. Chắc có lẽ chúng tôi rất hợp khi nói chuyện. - Tao không nghe rõ lắm, mày hỏi mày giống yêu quái không á... - Tao đang nghiêm túc, đừng đùa. Tôi dừng ngay câu định trêu hắn. Bị sao thế, Nguyên Anh chắc chắn là bị gì rồi. Tôi bước lên phía trước, đứng đối diện rồi nhìn thẳng hắn hỏi: - Sao vậy? Có chuyện gì sao? Tao bình thường mà, khó chịu thì tao đã không chạy ra đây cho mày nhảm rồi. Hay mày buồn chuyện gì à? Hắn không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Tôi thấy không khí trở nên ngột ngạt quá, không biết làm sao nên tôi xoay người bước tiếp luôn. Tôi thua rồi đó. - Vậy chắc mày cũng thích tao phải không? Tất cả mọi hành động của tôi dường như dừng lại. Chân tay tôi cứng đờ. Tim tôi như càng ngày càng đập mạnh hơn. Tôi vừa nghe phải cái gì vậy? Chắc không đâu. Sao Nguyên Anh lại hỏi tôi câu đó chứ, không lẽ hắn biết tôi thích hắn. Không phải chứ! Tôi nhìn mặt hắn cười cười rồi nói: - Nguyên Anh à... - Tao cũng không tồi mà, học cũng được, chơi thể thao cũng được, thân hình tao cũng không phải quá tệ, tật xấu không nhiều đâu. Mày thích hát tao cũng có thể đàn cho mày hát, tao còn biết thổi sáo...Tao có thể đưa mày đi học mỗi ngày nếu mày muốn. Dù rất hay ghẹo mày nhưng...Hay là mày thích tao đi nhé. Bị Xịt keo!! Đơ!!!
|