Tận Cùng Của Tình Yêu
|
|
Chương 25: Ngủ chung[EXTRACT]Nghe tiếng đóng cửa, Huy Phong mới ra ghế sofa ngồi trầm ngâm. Anh rít thuốc, nhả từng làn khói trắng suy tư. Sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của Nhật Hạ, Huy Phong đã phải nhờ tới Huyền Long, hack vào mạng lưới chứng minh nhân dân, tra nhân thân của Huyền Sương và Nhật Hạ. Thật bất ngờ, Huyền Sương được nhận nuôi từ lúc mới lọt lòng, mẹ nuôi tên Hai Phượng, trưởng đoàn lô tô, đến khi 6 tuổi, Sương mới nhận lại mẹ ruột. Huy Phong tiếp tục nhờ tập đoàn AK điều tra về gia đình của Huyền Sương, đặc biệt về ba của Huyền Sương. Hai tập hồ sơ dày cộm đặt trên bàn, Huy Phong lần mở từng trang mà tim anh đau nhói. Anh đã xâu chuỗi sự việc, cảm thấy thương cảm cho hai chị em, đồng thời vui mừng vì người anh yêu là con gái. Thẳng cũng được, anh sẽ nắn lại cho cong. Tình yêu thì chỉ có một, anh yêu một Huyền Sương duy nhất, dù là ai cũng không thể thay thế. Xin lỗi em Duy Tuấn! Huy Phong dựa vào ghế, phải chi anh nhận ra chân tướng sớm hơn, thì con của anh đâu phải....Huy Phong xoa xoa mi tâm, mệt nhoài nhắm mắt. "Anh phải làm gì để bù đắp cho em đây, vợ của anh!" Đêm đó, anh muốn mở cửa thì Nhật Hạ đã khóa trái. Đứng bên ngoài, Huy Phong nhếch mép cười, anh đi lấy chìa khóa sơ cua mở cửa đi vào. Nhật Hạ vừa trông thấy bóng của Huy Phong, liền ném gối về phía anh, đuổi ra ngoài. Cô nhảy qua nhảy lại như con sóc. Huy Phong cau mày, chạy nhanh tới chụp lấy hai cánh tay của Nhật Hạ, ghìm cô đứng yên: - Em có thôi không hả, giỡn đủ chưa, em nên nhớ em vừa sảy thai đó. - Thì sao chớ, em còn yếu lắm, anh ngủ phòng khác đi. Advertisement / Quảng cáo - Vợ chồng phải ngủ cùng nhau. Yên tâm, anh sẽ chờ khi em khỏe hẳn. - Anhhhhh! Em ngủ xấu tính lắm, đấm đá tùm lum, trúng ráng chịu nha. - Ừ. Ráng chịu. Ánh mắt Nhật Hạ nổi tia ác ý, cô gật gù, ngoan ngoãn leo lên giường nằm. Huy Phong cũng phì cười, hướng phía bên kia nằm xuống. Nhật Hạ cố thức, canh bên kia ngủ say, cô liền ngồi dậy, xoa hai bàn tay lại với nhau, nhìn Huy Phong đầy khoái chí, khi bàn tay cô đưa lên, vừa tính hạ xuống đã bị Huy Phong chụp lại, sẵn đà kéo cả người Nhật Hạ đổ sầm lên người anh, môi hai người khéo léo chồng lên nhau trong cặp mắt mở to hết cỡ của Nhật Hạ. Huy Phong giả vờ mộng du, ôm ghì lấy cô hôn ngấu nghiến, không cho Nhật Hạ trở mình. Nhật Hạ tức anh ách, cô lắc lư cố thoát khỏi kiềm kẹp của Huy Phong. Một lúc sau, khi cảm thấy luồng dưỡng khí sắp cạn, Huy Phong mới buông Nhật Hạ ra, anh trở người nằm nghiêng. Nhật Hạ cố hít thở phì phò, cô chỉ chỉ vào bóng lưng của anh hắt lên tường, mặt đanh lại. Nhật Hạ quyết định nằm xuống, dùng chân đạp vào hạ bộ của anh. Ngay lúc chân cô vừa đưa tới, thì hai chân của Huy Phong liền dạng ra, kẹp ngay chân của Nhật Hạ ở giữa. Anh kẹp rất chặt, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi thì càng ma sát vào vật nam tính của anh, khiến nó ngốc đầu, cứng rắn và nóng hổi. Nhật Hạ liền xoay lên nhìn chồng, rồi lại nhìn xuống thứ đang chào cờ kia, càng thở phì phì. Cô quyết định lay anh dậy, dù anh ngủ thật hay giả. Đang lay lay Huy Phong, đột nhiên anh lật người, để Nhật Hạ nằm dưới thân, hôn lên môi cô nụ hôn dịu dàng, thưởng thức. Phần nam tính cọ sát vào đùi cô, nóng bỏng rát. Cô né qua né lại, như rắn không xương, cuối cùng Huy Phong mới lên tiếng: - Nếu em không chịu yên, nghĩa là muốn anh ăn em? - Anh chứa t*ng trùng trong não à? Nói năng linh tinh. - Vợ! Đừng để anh phải dạy vợ cách ăn nói từ thuở bơ vơ mới về. Đây là lần thứ 2 rồi. Quá tam ba bận, em sẽ bị phạt. - Em xin lỗi, được chưa? Anh xuống đi, nặng quá. Giờ em muốn đi ngủ, mai đi làm nữa. - Được! Ngủ ngon nhé vợ. Huy Phong hôn trán của Nhật Hạ, xoay người nằm xuống bên cạnh, tiếp tục nhắm mắt an tĩnh. Nhật Hạ cũng sợ, nên không quấy phá nữa. Cô ngồi dậy, rón rén bước xuống giường, muốn ra phòng khách ngủ. Chân chưa kịp đặt xuống sàn, đã bị Huy Phong ôm ngang eo. - Em muốn tự nằm yên ngủ, hay anh "ru" em ngủ? - Á, tất nhiên nằm yên ngủ rồi. Em ngủ liền đây, anh ngủ ngon nha. Nhật Hạ nằm xuống, kéo mền nhắm mắt. Huy Phong cũng nằm ngay ngắn lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, tiếp tục ngủ. Nhật Hạ nằm một lúc, mệt quá cũng ngủ thật sự. Nửa đêm, ai kia nhẹ nhàng kéo đầu cô tựa vào ngực mình, mùi trầm hương từ người ấy thơm dịu say lòng người, đưa Nhật Hạ vào giấc ngủ sâu. Advertisement / Quảng cáo Tiếng chuông điện thoại đánh thức Nhật Hạ, cô bật dậy như lò xo, bên giường trống không, chỉ còn mùi trầm thoang thoảng. Nhật Hạ hít hà, "thật dễ chịu". Cô vươn vai, vô phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong, ra phòng khách đã thấy Huy Phong ngồi nhàn nhã bên ghế sofa xem ipad. Cô đi đến, nhìn anh: - Anh chưa đi làm à? Bảy giờ rồi. - Em chưa nấu ăn sáng? - Hả! Em phải nấu ăn sáng sao? Hôm qua 2 giờ em mới ngủ đó. Tha cho em đi anh hai. - Em không phải nấu, chỉ là anh lỡ quen khẩu vị của em rồi. Và anh đã làm gì đâu mà em khó ngủ. Đêm nay, anh ru em ngủ nhé. - Hihi! Thôi khỏi, là em, tại em lạ chỗ thôi. Mà mình ra ngoài ăn cho tiện, ha? - Được! Nghe vợ. Họ ra thang máy, Nhật Hạ bấm tầng G, Huy Phong nhìn cô: - Em đi grap, mình đi chung xe không nên. Huy Phong không nói, thang máy tới tầng G, Nhật Hạ tính bước ra liền bị Huy Phong kéo lại, đóng cửa thang. - Không cho mọi người biết không đồng nghĩa với che giấu sự thật. Nếu em còn phản ứng, em sẽ bị phạt. - Hứ! Thang xuống B2, Huy Phong nắm tay cô dắt tới chiếc Mec, nhét cô vô ghế phụ lái. Anh không chở tới công ty ngay, mà chở Nhật Hạ đi ăn sáng. Đến công ty gần 10 giờ. Anh chạy xe xuống tầng hầm, Nhật Hạ ngó dáo dác, đeo khẩu trang bước xuống xe, cô bấm thang lên gặp tiếp tân. Advertisement / Quảng cáo - Chào em! Chị tới ứng tuyển trợ lý giám đốc. - Dạ chắc chị nhầm, bên em không có tuyển người ạ. - À, mới tuyển hôm qua thôi em. Em cứ báo giám đốc có chị Sương gặp. Nữ tiếp tân quan sát Nhật Hạ từ đầu đến chân, "một ngày có bao nhiêu cô tìm đến, ai tôi cũng đưa lên gặp giám đốc chắc bị đuổi sớm quá". Tiếp tân ráng nở nụ cười gượng, chuẩn bị từ chối thì chuông điện thoại reo. Không nghe bên kia nói gì, chỉ thấy em ấy gật gật, nhìn trân trân vào Nhật Hạ, thái độ rất khác khi nãy. Cúp máy xong, lễ tân nhìn cô niềm nở hơn: - Dạ, em vừa biết, mời chị theo em lên phòng giám đốc. Nhật Hạ mỉm cười, theo nữ lễ tân, cô vừa đi vừa quan sát xung quanh, " thì ra công ty của hắn lớn như vậy, ai cũng mặc đồ vest đồng phục rất trang trọng, vậy mà mình cứ tưởng chỉ là cửa hàng bán máy vi tính nhỏ thôi chứ, biết vậy đã không chơi hắn bằng tiền. Công ty lớn vậy, mình phá nổi không ta?" Nhật Hạ bắt đầu nản
|
Chương 26: Ghen[EXTRACT]Nữ tiếp tân dẫn Nhật Hạ lên tầng 50 của tòa nhà, dắt tới chỗ thư kí Linh: - Chị Linh! Đây là trợ lý mới của giám đốc. - Trợ lý? Chị đâu có nghe anh ấy tuyển người đâu em. Có nhầm không? Giọng của Linh the thé, nhưng kiểu cố ăn nói nhỏ nhẹ nên cứ kéo dài, nhừa nhựa nghe mà bực mình. Cô ta vừa nói, vừa săm soi Nhật Hạ. Linh ăn mặc rất model, áo hai dây khoe trọn cặp bưởi căng cứng, khoác ngoài áo vest đồng phục không gài nút, mặc jip đen ngắn cũn cỡn. Linh đi làm cứ như đi dự tiệc, tóc uốn xoăn thả dài, mặt trang điểm rõ nét không tì vết, người sực nức mùi nước hoa. Linh nhìn Nhật Hạ không trang điểm, ăn mặc hơi đơn giản nên khinh thường. "Xin làm trợ lý giám đốc mà mặc quần tây, áo sơ mi nhìn lúa chết đi được. Mặt mày non choẹt chắc mới ra trường, thấy Phong trẻ đẹp lại giỏi nên nhào vô đại đây. Không có cửa đâu cưng." Linh nhìn Nhật Hạ nghĩ thầm, môi ả trề ra, quay qua tiếp tục nói với nữ tiếp tân. - Thôi em dẫn em ấy xuống đi, Phong không thích bị làm phiền đâu, nhanh kẽo anh thấy lại la đó. Nhật Hạ nhìn kiểu cách của Linh nãy giờ cũng quê đạn lắm rồi. "Kêu Phong nghe ngọt dữ ha. Hứ! nhìn cái cách của mẻ là biết mê trai chảy dãi ra luôn, bày đặt". Nghe Nhật Hạ bị đuổi, nữ tiếp tân định lên tiếng, nhưng Nhật Hạ ngăn lại, không thèm đếm xỉa đến Linh, mà lấy điện thoại ra gọi cho ai kia trong phòng. Advertisement / Quảng cáo - Sếp à! Trợ lý tới rồi. Mà thư kí của sếp dám đuổi tôi kìa. Sếp xử sao đây hả? Huy Phong nghe điện thoại cũng phì cười, "mới ngày đầu đi làm đã ăn ớt rồi à, Vợ". Anh bấm số nội bộ gọi thư kí. Linh nãy giờ khinh khỉnh nhìn Hạ, nghe điện thoại vội chạy lại nghe. Ả vừa nghe vừa nhìn Nhật Hạ kinh ngạc. Cúp máy xong ả cũng nổi điên, nhưng ráng kiềm chế thở phì phì. Trên gương mặt giả tạo đang cố nhe răng với Nhật Hạ, môi nhép nhép mời Nhật Hạ vô phòng giám đốc. Ả gõ cửa, Huy Phong lập tức trả lời làm Linh mừng húm. " Bình thường, phải gõ cửa chờ gần 5 phút anh mới trả lời, vậy mà hôm nay vừa gõ anh đã lập tức lên tiếng, có phải ảnh bắt đầu lo lắng mình đứng lâu mỏi chân, hí...hí" Linh tự nghĩ, che miệng cười một mình, Nhật Hạ nhìn ả ta chán ghét cùng cực, phải lên tiếng cho Linh hoàn hồn. - Mình đứng đây bao lâu nữa? - À, mời em vô! Linh mở cửa, ả đi vô trước, Nhật Hạ theo sau. Linh đi tới trước bàn làm việc của Huy Phong, hai tay thõng đan vào nhau, cúi đầu thẹn thùng, không thèm đối hoài tới Nhật Hạ. Huy Phong cau mày vì mùi nước hoa nồng nặc, mà ả ta cứ đứng choáng chỗ không chịu đi. Anh ngước gương mặt lạnh tanh lên nhìn Linh, trong ánh mắt đen không thấy đáy như ngàn mũi dao muốn giết người khiến Linh rùng mình. Ả lập tức giả lả. - Dạ, trợ lý mới đã vô ạ. - Ừ. Tôi biết rồi, còn chuyện gì sao? - Dạ...dạ không có. À, mà hôm nay anh đi làm trễ chắc kẹt xe hả? Anh mệt không, em pha ly cam vắt cho anh uống nha. Coi chừng bệnh đó, Huy Phong! "Rầm", tập hồ sơ bay ngay xuống sàn, Huy Phong dựa người ra ghế, nhìn Linh. Linh thật sự sợ, người cô ra run lập cập, vội chạy ra nhặt lại hồ sơ lên xếp gọn, rồi xin phép đi như chạy ra ngoài. Ra gần tới cửa thì Huy Phong kêu lại: - Khoan! Em kêu thợ đóng cho tôi thêm một cái bàn làm việc, đi mua ngay một laptop đời mới nhất, đem vào phòng tôi. Tôi cho em 30 phút. - Dạ, em đi làm liền đây. Cứ tưởng Huy Phong kêu lại xin lỗi mình, ai ngờ sai vặt. Ả chỉnh lại mắt kiếng, cúi gằm mặt hầm hầm đi ra ngoài. Huy Phong vẫn dựa ngửa. Xoay xoay cây Baker trong tay, nhìn Nhật Hạ, mặt đậm ý cười. Nhật Hạ ngồi xuống ghế sofa, quan sát phòng làm việc của anh. Căn phòng đơn điệu chán ngắt, cô thở dài lắc đầu ngán ngẫm. Huy Phong đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh, một tay gác lên lưng ghế, chân bắt chéo chữ ngũ, nghiêng nghiêng nhìn vợ: - Trợ lý của tôi, em có thể thiết kế một vài bông hoa sen pha lê thả trên chậu nước không? Giống như phòng làm việc ở nhà. - Có rảnh đâu, công ty bao việc. - Đã làm gì đâu mà bao việc. Hôm nay, tôi muốn em thiết kế lại văn phòng này, giống như căn phòng ở nhà. Không làm được, em bị sa thải. - Sếp à, công tư phải phân mình chớ. - Tôi đang kêu em trang trí lại văn phòng của Công ty, có chỗ nào riêng tư ở đây à? Advertisement / Quảng cáo - Anhhhhh. Thật nói không lại. Được! Nhưng thắt hoa pha lê lâu lắm. Anh chờ được không? - Được. Cần chi bao nhiêu, báo kế toán. Đừng hở chút cà thẻ. - Mà sao em biết kế toán ở đâu? "Có bao nhiêu tiền đâu mà cũng đưa vô chi phí. Đúng là ki bo." - Em hỏi Linh, cô ấy sẽ chỉ em. - Linh vừa đi làm việc anh giao đó, quên à? - À, vậy anh kêu Hà dẫn em đi - Hà???? - Bé tiếp tân đó. - Bé tiếp tân, kêu ngọt quá ha. Nhật Hạ gằn giọng, liếc xéo Huy Phong đeo bóp đi ra ngoài. Cô lại phải lang thang tìm mua dụng cụ làm hoa. "Mệt ghê, làm giảng viên đại học không làm, tư nhiên chui đầu vô rọ, Huy Phong! Chờ đó". Huy Phong ngồi đó, nhìn vợ "uống dấm" càng thêm vui vẻ. Anh nhịp nhịp tay lên ghế theo sát vợ đầy nhu tình, tới khi cánh cửa đóng lại, anh mới đứng lên lại ghế ngồi làm tiếp công việc dang dở. Tập đoàn Minh Vượng, Minh Duy không liên lạc được với Huyền Sương, lo lắng không yên. Anh đến chờ ở cổng nhà bà Vy mỗi ngày trông gặp cô. Trời không phụ người có công, hôm đó, bà Vy đón Huyền Sương về nhà, thu dọn quần áo đưa con đi bệnh viện tâm thần ở thành phố B. Huyền Sương ngây ngẩn xuống xe, Minh Duy vội chạy lại đỡ. Bà Vy nhìn anh, gật đầu cảm ơn, rồi cả hai dìu Sương vô nhà. - Thưa bác, Sương bị sao vậy bác? Mấy hôm nay điện thoại em gọi không được. - Nó....nó bị tại nạn xe, tâm trí giờ không được bình thường nữa rồi. - Sao????? - Bác thấy con cũng thân với nó, nên nói thật. Con đừng kể cho ai, tội cho em nó nha con. - Con hiểu mà, giờ bác tinh sao? Chồng của Sương bỏ mặc cô ấy sao bác. - Nó không chịu bỏ, bác mới rầu. Mà kệ đi, bác nói dối nó mang con Sương đi nước ngoài thăm thân, lâu về lắm. Chắc nó áy náy vì tai nạn, nên đồng ý ngay. Bác tính âm thầm đưa nó đi chữa. Advertisement / Quảng cáo Bà Vy thở dài, nhớ về quá khứ mà đau lòng. "Những trận đòn của Dương Thành, lời mắng chửi của ông đã trở thành cơn ác mộng với Duy Tuấn. Đến khi trốn đi rồi, Duy Tuấn luôn giật mình nửa đêm trong trạng thái hoảng loạn." Đỉnh điểm trong ngày sinh nhật 5 tuổi, ba dắt Tuấn đi lên thành phố học võ, nhưng ông bảo Tuấn chờ trước cửa rất lâu, cho tới khi anh đẹp trai về, rồi một lúc sau rất nhiều chú chạy tới, ba mới hậm hực đi ra, dắt tay Tuấn về. Dương Thành chưa được thỏa mãn nên nổi điên. Vừa về tới cổng, thấy bong bóng treo đầy ngoài sân, ông bực tức đi vô phòng. Mấy đứa con nít xúm xít bu lại tặng quà cho Tuấn, cả đám bắt đầu reo hò chạy nhảy tung tăng. Tuấn thấy mấy bạn gái được mẹ trang điểm đẹp quá, em cũng chạy vô kêu bà Vy trang điểm. Vy nhìn con âu yếm, nhìn xung quanh, thấy Thành ngáy o...o mới dám cột tóc, trang điểm cho con. Cả bọn thấy Tuấn trang điểm đẹp hơn con gái, nên lại la hét, reo hò om sòm cả xóm. Ông Thành đang ngủ giật mình, ông chạy ra sân gào lên! - Có để tao ngủ không hả? Dương Thành ngó tới Duy Tuấn, hắn đứng hình, cầm cây chổi rễ quất tới tấp vào người con lằn ngang dọc, tươm máu. Hàng xóm vội chạy vô dắt con về, nhìn Duy Tuấn chỉ trỏ, xì xào. Bà Vy đang lui hui chuẩn bị đồ ăn đãi sinh nhật thì nghe con la hét. Bà chạy lên nhìn cái cảnh mà rơi nước mắt. Duy Tuấn nằm trên sân, cuộn tròn tư thế bào thai, ôm lấy đầu mình. Hàng xóm đứng đó bàn tán, không ai vô can ngăn giúp Tuấn. Vy chạy lại ôm con, nhìn một lượt bằng đôi mắt căm phẫn. Dương Thành thấy vợ ôm con nên dừng lại, quăng cây chổi, chửi thề mấy câu rồi đi vào phòng ngủ tiếp. Dù ba đã vô trong, mà Duy Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ôm hai tai lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đờ đẫn, đỏ hoe. Miệng lảm nhảm 3 chữ " con không phải...." Kí ức xưa ùa về, bà Vy thở dài nhìn Huyền Sương cười ngây dại: - Bác soạn đồ rồi đi ngay cho kịp, con ngồi chơi với em chút nha. - Dạ, bác cứ từ từ. Hôm nay con rảnh, để con trông chừng em cho. Bà Vy lên lầu soạn đồ. Minh Duy nhìn Huyền Sương thoáng đau lòng. Anh đi đến ngồi cạnh bên cô, ôm đầu cô tựa vào ngực mình. - Phải chăng vì lời hứa với anh mà em bị hắn hất hủi. Em đừng buồn, anh vẫn luôn bên cạnh em, dù tỉnh hay điên.
|
Chương 27: Chúng ta cùng đón con về nhé[EXTRACT]Minh Duy chở bà Vy và Huyền Sương đi đến thành phố A, cho cô trị bệnh. Do cách thành phố mình đang sống không xa, nên rảnh chút là anh lại chạy đến thành phố A thăm Huyền Sương. Lâu dần, Tố Như sinh nghi nên âm thầm theo dõi. Cô ta chụp lại hình ảnh Minh Duy ngồi bên cạnh, trò chuyện với Huyền Sương rất vui vẻ. Tay ả nắm thành đấm, mặt đanh ác. "Cô ta có cái gì mà anh lẫn Huy Phong đều yêu thích. Cô ta ở đây, lẽ nào bị Huy Phong bỏ nên hóa điên? Huy Phong à Huy Phong, uổng công anh thông minh cả đời, lại bị một con điên cắm sừng. Minh Duy, anh đã phản bội tôi, dại gì tôi phải chung thủy". Mặt ả đanh ác, trong đầu là bao tính. Nhật Hạ mang tiếng làm trợ lý cho Huy Phong, nhưng suốt cả ngày, anh chẳng giao gì cho cô làm cả. Hai người ngồi trong cùng một phòng, đối diện nhau mà chẳng ai quan tâm đối phương đang làm gì. Nhật Hạ có laptop riêng, thế là cô lại viết truyện online giải trí. Sang ngày thứ 3, chán quá, Nhật Hạ đi lại bên bàn làm việc của Huy Phong xem anh đang làm gì. Huy Phong ngồi đó, trong ánh nắng rực rỡ thu hút lạ kì. Tay anh liên tục gõ gõ bàn phím, thỉnh thoảng cau mày, đôi lúc lạnh lùng, lúc căng thẳng. Nhưng dù ở sắc thái nào, phong thái điềm tĩnh lúc làm việc của đàn ông đều thu hút, đặc biệt là Huy Phong. Nhật Hạ nhìn đến ngây ra, đến khi Huy Phong ngước nhìn cô, đằng hắng cô mới sực tỉnh: - Em qua chỗ anh có gì không? - Em chán quá, trợ lý của giám đốc không có gì để làm sao? - Trợ lý rất nhiều việc, tại em không làm. Advertisement / Quảng cáo - Hứ. Anh có giao đâu mà làm. Tại anh không giao chứ không phải em không làm nhé. - Được! Lát nữa anh có cuộc họp chiến lược tung ra sản phẩm game mới. Em đi chuẩn bị đi. - Em phải chuẩn bị những gì? À, anh chỉ cần cho em biết ai là người trước kia chuẩn bị các cuộc họp cho công ty là được. - Thư kí Linh. - Cô ta? Được thôi, giờ em đi chuẩn bị, anh làm tiếp đi nha. Nói xong không để anh trả lời, Nhật Hạ phóng đi thẳng. Ngồi một chỗ suốt mấy chục tiếng thiệt là chán sắp điên rồi. Nhật Hạ mở cửa ra ngoài, cô lại chỗ của Linh hỏi chuyện. - Em gái cho chị hỏi xíu, mỗi lần họp cần chuẩn bị những gì? - Chị sao? - Tất nhiên, chị xem hồ sơ em rồi, em bằng tuổi chị, nhưng chức nhỏ hơn chị, xưng hô vậy đúng rồi, có gì thắc mắc sao? - Ai nói, ai nói cô lớn hơn tôi hả? - Trợ lý giám đốc, tức nhiên lớn hơn thư kí rồi. Linh trừng mắt nhìn Nhật Hạ "mày nghĩ mày là ai chứ? Mới vô mà trịch thượng vậy à, được muốn làm chị, tao cho mày làm chị." Cô ả bực tức, bấm thang máy xuống tầng 48, một lúc sau, Linh lên mang theo chồng hồ sơ cao quá đầu người đặt trên bàn, khinh khỉnh nhìn Nhật Hạ. - Đây là doanh thu nửa tháng đầu năm. Cô xem ghi chép cẩn thận, lát nữa giám đốc hay cổ đông hỏi còn biết trả lời. Sau khi ghi xong, cô xuống phòng họp, vệ sinh phòng, mua hoa tươi cắm bình để giữa bàn, lắp máy chiếu, photo tài liệu để phát cho cổ đông. Nhật Hạ cố ghi nhớ, gật gù. Cũng may cô biết ghi âm lại, lỡ quên thì mở lên nghe là xong. Thoáng chốc, phòng họp đã sạch sẽ. Nhật Hạ lại cắm cúi đọc tài liệu, do cô học kinh tế, trí nhớ lại siêu, mấy cái kế toán này cũng dễ. Nhật Hạ nhìn số liệu, lập bản thống kê chi tiết lưu file, mang in đưa Huy Phong. Huy Phong vào phòng họp cũng bất ngờ. Bốn góc nhà đều đặt tháp hồ cá sủi bọt nước, lung linh đèn led bảy màu. Nhìn cách bày trí là Huy Phong biết của ai rồi. Anh ngồi đầu bàn, bắt đầu cuộc họp, thỉnh thoảng lén nhìn hồ cá, mặt anh giãn ra rất nhiều. Advertisement / Quảng cáo - Cả phòng họp từ chiều tới tối, ai cũng đói meo. Nhật Hạ đói rất xấu tính, nên cô không bao giờ để mình bị đói. Nhật Hạ nhìn đồng hồ đã 9 giờ tối, cô đứng lên, rất tự nhiên đi đến đầu bàn, kề tai Huy Phong nói nhỏ. Mùi hương Dior phảng phất quanh mũi của Huy Phong làm anh cảm thấy thư thái, mặt giãn ra rất nhiều. Không nghe Nhật Hạ nói gì, chỉ thấy Huy Phong gật gật rồi cô chạy biến ra ngoài. Xưa giờ chưa ái dám cắt ngang cuộc họp, lại còn tỏ vẻ thân thiết với giám đốc, sớm muộn cũng bị đuổi. Nhân viên trong phòng nhìn nhau, họ cảm thấy ghét Nhật Hạ, tính tình cổ quái, lãnh đạm. Có tiếng gõ cửa, Nhật Hạ đi vào, theo sau là một thanh niên đang bê một mâm bánh canh cua, mùi thơm nức mũi làm bụng ai cũng réo inh ỏi. Nhật Hạ hồ hởi chỉ chỗ đặt tô bánh canh. Dù rất đói, nhưng ai cũng ái ngại, họ đồng loạt nhìn Huy Phong dò xét. Anh ngồi đó, tựa lưng vào ghế, hai tay xoay xoay hai đầu của cây Baker, mặt không nhìn ra cảm xúc buồn vui. Chàng thanh niên bưng bê rời đi, Nhật Hạ chạy theo, dúi vào tay em ấy tờ 50k, cảm ơn rối rít, mà không để ý ai kia mặt đen sì. Sau khi cho tiền bo, Nhật Hạ ngồi ghế đầu bàn, rất tự nhiên múc ăn. Thấy ai cũng không dám cầm đũa, Nhật Hạ liền hiểu ra, xoay nhìn Huy Phong, nhe răng hề hề. - Giám đốc à, cũng trễ rồi, anh nên nghỉ ngơi và cho nhân viên xả hơi chứ. Môi Phong cong lên, quét một lượt xung quanh, rồi nhìn tới gương mặt mong chờ của Hạ mà phì cười. Chỉ là một cái "hừ" nhẹ, anh đã kịp trấn tĩnh lại, chậm rãi lên tiếng. - Mọi người dùng đi, đừng phụ tấm lòng của trợ lý Hạ. Được mở cờ, tất cả mọi người cúi xuống ăn ngấu nghiến. Lúc trước thấy cô khùng khùng tự cao tự đại, qua hôm nay, mọi người bắt đầu nhìn nhận ra "Nhật Hạ rất đáng yêu, và quan tâm đông nghiệp. Nên mọi người dần dà yêu thương Nhật Hạ." Huy Phong thấy vậy, rút sẵn điếu thuốc, không mồi nhưng kẹp trên ngón tay, anh khom tới trước, chống hai tay lên bàn tuyên bố. - Tan họp, ngày mai tiếp tục. Các nhân viên trố mắt nhìn nhau, rồi cùng hướng về Nhật Hạ. Cô gái này có sức hút gì mà giám đốc châm chước hết lần này đến lần khác. Đèn nhà ai nấy sáng, đời tư giám đốc càng không nên xen vào. Huy Phong nói xong, kẹp thuốc lên miệng, và đi ra ngoài. Bóng anh vừa khuất, sau lưng liền vang lên tiếng vỗ tay vui mừng. Huy Phong nghe hết, môi mỏng bạc khẽ nhếch, nện từng tiếng giày da trên nền đá hoa cương đi ra ngoài Sau khi Nhật Hạ ăn xong, nhìn phần của Huy Phong lạnh tanh, cô cau mày, dẹp gọn tô bánh canh chạy ra ngoài. "Hình như hồi nãy anh nói tan họp, có khi nào bỏ mình đi bộ không ta?" Nhật Hạ đi xuống tầng hầm không có Huy Phong, chiếc mec vẫn còn đó. Cô chạy lên tầng 50, gõ cửa phòng. - Vào đi Cửa vừa mở, Nhật Hạ giật mình vì cả căn phòng không mở đèn. Huy Phong ngồi trên ghế sofa rít thuốc, ánh sáng từ cửa rọi vào dáng người ưu nhã của anh, càng tôn thêm nét cô đơn của anh, làm tim Nhật Hạ bất giác chùng xuống, mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu. Trước kia, Nhật Ha rất ghét thuốc lá, ghét luôn người hút. Nhưng sao với Huy Phong, lần nào anh hút thuốc cũng trầm ngâm, lạnh lùng nặng nỗi suy tư. Nhật Hạ lên tiếng. - Sao anh không ăn, đau bao tử đó. - Không ăn được, quen với vị của em rồi. - Hả??? Nhưng anh nên làm quen cơm hàng cháo chợ đi, chứ nhịn hoài không tốt. Advertisement / Quảng cáo - Anh đã thử, ăn không vô. - Hay ya, sao khó chiều quá. Được rồi, mai em dậy sớm nấu ăn cho anh. Nhưng mà...ngon dở cũng phải ăn hết đó. - Hứa! Trễ rồi, anh đưa em về nhà. Hạ nhìn điện thoai, quả là khuya thật, cô gật đầu, xoay người đi ra thang máy. Huy Phong cũng đứng lên, đóng cửa phòng giám đốc, ra thang máy. Họ về đến nhà tầm 11 giờ đêm, Nhật Hạ cả ngày gò bó trong bộ đồng phục khá bực bội, nên vừa về là tắm ngay. Huy Phong ngồi lên ghế massage một lúc, anh ngó quanh không thấy vợ đâu, vội đứng lên tìm kiếm. Anh nghe trong phòng tắm có tiếng nước, Phong nhìn đồng hồ, "quái, nãy giờ cũng 45 phút sao chưa xong". Phong gõ cửa, không ai lên tiếng. Anh thật sự bất an, vội đi lấy chìa khóa mở cửa. Sau cánh cửa, trong làn khói mờ mờ của hơi nước, Nhật Hạ nằm trong bồn tắm ngủ ngon lành. Cả cơ thể tươi trẻ mơn mởn dưới ánh đèn vàng càng thêm dụ hoặc. Từng giọt long lanh đọng trên cơ thể thiếu nữ chảy dài trên làn da trơn bóng như hút mắt người đàn ông. Huy Phong đóng sầm cửa, cổ họng khô nóng giật liên hồi. Anh cởi áo sơmi vứt vô bồn, cởi luôn quần tây dài vướng víu. Phong ngồi trên thành bồn tắm, ngắm nhìn vợ, tay anh vén dải tóc che ngực, chiêm ngưỡng trọn vẹn hai quả đào sáng bóng vun cao. Huy Phong phì cười cho cảm xúc ham muốn của mình " là do anh kiềm chế yếu, hay do em quá quyến rũ, hấp dẫn anh". Huy Phong khom người xuống, áp lên môi Nhật Hạ nụ hôn khao khát cháy bỏng. Cô mở mắt choàng tỉnh, cố gắng đẩy anh ra. Nhưng càng giãy dụa, hai cơ thể càng tạo ma sát, thổi bừng lên ngọn lửa dục vọng của người đàn ông. Một lúc sau, Nhật Hạ nhớ tới lần trước, càng chống cự hắn càng điên, nên buông xuôi. Huy Phong cũng ngưng cưỡng ép, tì trán mình vào trán cô, thì thầm lời đứt quãng: - Vợ! Chúng ta cùng đón con về nhé!
|
Chương 28: Làm chồng em (18+)[EXTRACT]Nhật Hạ cảm thấy chấn động, cố gắng hít thở, nói qua kẽ răng: - Anh muốn làm gì? - Làm chồng em. - Anh vẫn đang làm chồng em. Khuya rồi, em muốn đi ngủ. Advertisement / Quảng cáo Nhật Hạ đẩy Huy Phong lui lại, cô mới phát hiện cả hai đều đang trần như nhộng. Lần đầu tiên, cô chiêm ngưỡng cả thân người của chồng rõ nét đến vậy. Lần trước, cô nằm trên giường, do chán ghét nên cũng không trông xuống, và đèn ngủ mờ ảo, không sáng rõ như đèn nhà tắm. Chợt tim Nhật Hạ đập thình thịch, hai gò má bất giác hồng hơn. Hô hấp của Nhật Hạ ngày càng khó khăn. Huy Phong nhìn biểu tình của Nhật Hạ phì cười. Anh leo hẳn vào ngồi trong bồn tắm, rất tự nhiên dùng sữa tắm rưới lên người, bắt đầu chà sát lên cơ thể săn chắc của chính mình, nhưng ánh mắt vẫn đang chăm chú quan sát Nhật Hạ. - Anh "thức" rồi, vợ ru anh ngủ đi. - Anhhhhh. Em không biết ru. Anh lớn rồi, tự "thức" thì tự ngủ. - Vậy à. Vậy em ngủ đi, anh làm gì kệ anh. Nhật Hạ mừng húm, cứ nghĩ anh tha cho mình mà "tự xử", cô vội đứng lên, vừa tính bước ra khỏi bồn thì cánh tay đã bị ai kia kéo xuống. Huy Phong dùng một tay đỡ Nhật Hạ, nhanh chóng chồm người qua, phủ xuống môi cô nụ hôn tham lam, cuống quít. Tay anh bắt đầu không an phận, xoa nắn nơi đẫy đà, thuận thế trượt dọc xuống eo, thăm dò nơi hoa nguyệt chật hẹp. Nước trong bồn tắm rất ấm, những ngón tay của Huy Phong nóng hơn, từng nơi anh chạm qua đều như mang theo luồng điện tê dại. Lần đầu tiên Nhật Hạ cảm nhận được những kích thích mang đầy khoái cảm lạ lẫm trong sự tiếp xúc gần gũi giữa nam và nữ. Lúc nhỏ, xem cảnh hoan ái bách hợp của dì, cảm xúc xốn xang đầy kích thích. Cô cứ nghĩ đàn ông là thứ gì đó cứng rắn ghê tởm, nhưng sao với Huy Phong, mọi sự va chạm từ anh đều làm cô run rẩy, vừa lo sợ, lại có chút mong chờ, sự chán ghét vào phút giây này từ từ bay biến dưới chiêu thức điêu liệu của người đàn ông. Khi cảm thấy Nhật Hạ dần thích nghi, Huy Phong nhích người, tiến sâu hòa nhập vào Nhật Hạ như thế chẻ tre. Nhật Hạ dù đang khoái cảm cũng cảm thấy đau buốt, cảm nhận như ai đang banh miệng vết thương trên người cô. Cả người cô căng cứng, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, nước mắt vô thức rịn ra. Nhật Hạ phải mím chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Huy Phong khựng lại, nhìn trân trối vào Nhật Hạ, cảm thấy tội lỗi và đau lòng. Anh vội quá, lại quên mất với cô là lần đầu. Nhưng chẳng phải em đã sảy thai sao còn tấm màng mỏng và khít chặt như vậy? Anh ngưng động tác, tiếp tục cuối xuống nhìn sâu vào Nhật Hạ. - Vợ! Anh xin lỗi. Cố chịu một chút, chồng không dừng được. Ngoan, thả lỏng người tiếp nhận anh. Anh yêu em! Nhật Hạ! Vừa nói xong, anh liền hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt, nhẹ nhàng mút mát hòa lẫn hơi thở của cô vào buồng tim của mình. Nhật Hạ chấn động khi nghe Huy Phong gọi tên "Nhật Hạ", chưa kịp hỏi thì đã bị anh chặn bằng nụ hôn ngọt ngào sâu lắng. Anh nói đúng, chuyện đã vậy, cung đã giương không bắn không được, nên thả lỏng người, tiếp nhận anh. Huy Phong hài lòng, vẫn ôn nhu nhìn cô, ra vào nhẹ nhàng, dây dưa tạo chất nhờn bôi trơn, để Nhật Hạ bớt đau. Khi cô đã quen với sự có mặt của anh, cơ thể thả lỏng nhưng cô bé lại bóp chặt vì kích thích mà anh mang lại. Huy Phong vì sự co bóp mà chuyển động nhanh hơn, và cuối cùng phóng thích tinh túy vào hang sâu huyền bí. Anh đổ sập lên người Nhật Hạ sau cơn thăng hoa. Chỉ vài giây, anh lại ngồi thẳng người, đỡ Nhật Hạ ngồi dựa vào phía đối diện, cầm vòi sen mở nước, xịt xà bông lên Nhật Hạ, anh tắm lại cho cô. Sau cơn mây mưa, Nhật Hạ như con búp bê trống rỗng, mặc anh muốn làm gì thì làm. Sau khi tắm lại cho vợ, Huy Phong dùng áo choàng tắm bọc cô lại, bồng cô vào phòng ngủ. Đặt vợ nằm trên giường, anh nhẹ nhàng dùng khăn ủ sợi tre lau tóc cho cô. Nằm trên chiếc giường êm ái, được ai kia vần vò trên đầu như gãi ngứa, chẳng bao lâu sau, Nhật Hạ chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, cô lại có cảm giác được ai đó ôm vào lòng, mùi hương the mát, trầm ấm, mùi trầm của riêng anh như một loại phụ gia cho giấc mơ yên bình. Nhật Hạ ngủ sâu hơn, và mơ đẹp hơn. Huyền Sương sau một thời gian trị bệnh không khả quan, nên Minh Duy đã đề nghị bà Vy đưa cô qua Mỹ chữa trị. Bà Vy thở dài nhìn Minh Duy - Cảm ơn con, nhưng...bác thử sự không có khả năng. Dạo này vì lo cho Huyền Sương nên bác không có buôn bán được. Vốn liếng cũng gần cạn rồi. Advertisement / Quảng cáo - Bác yên tâm! Con là công dân Mỹ, con sẽ bảo lãnh em qua đó chữa trị. - Minh Duy! Nói thật cho bác biết, có phải con yêu con Sương? Nó...nó có chồng rồi con à. - Con biết. Nhưng rõ ràng Huy Phong không yêu em ấy, nên toàn gieo đau khổ. Con đã từng thề với lòng nếu Huyền Sương hạnh phúc, con sẽ không làm phiền em. Nhưng nếu em khổ đau, thì chắc chắn con sẽ không buông tay để mất em lần nữa. Bà Vy nhìn ánh mắt kiên định của Minh Duy cũng an tâm. Bà đồng ý cho Minh Duy đưa Huyền Sương qua Mỹ. Bà Vy xin visa du lịch, để có thể chăm sóc Huyền Sương. Được sử ủng hộ của bà Vy, Minh Duy ngay lập tức chạy đi lo giấy tờ để bảo lãnh cô đi Mỹ. Tố Như vẫn theo thói quen theo dõi chồng. Cô ta thấy chồng dạo này ít ra vô bệnh viện, mà chuyên tâm lo giấy tờ gì đó bên đại sứ quán. Ả nghĩ chắc anh bắt đầu chán con điên đó, mà nghĩ tới ả. Anh lo giấy tờ bảo lãnh ả qua Mỹ, làm công dân Mỹ đây mà. Sau khi thủ tục xong xuôi, Minh Duy chạy ngay đến bệnh viện báo cho bà Vy chuẩn bị. Hai người nói chuyện từ đằng xa, nên Tố Như không nghe ra họ đang nói gì. Tố Như lén theo Minh Duy, mà anh thì lu bu với Huyền Sương, nên không để ý Tố Như đang theo dõi mình. Cô ta theo bà Vy về nhà, phát hiện Dương Thành rình mò quanh nhà bà Vy. Dường như hai người họ có điều gì mờ ám, nên đứng ngoài sân nghe lén. - Dương Thành! Ông còn muốn gì nữa hả? Cỡ như ông muốn bao nhiêu con nó đẻ cho lại không được. Sao ông cứ ám tôi? - Hahaha! Mày sướng rồi. Mày ăn cắp tiền vốn của tao, làm tao mất một thằng con trai. Mày phải đền chớ. - Ông muốn bao nhiêu, tôi trả, từ nay đừng ám tôi nữa. - Hahaha! Mày trả nổi sao? Nói, mày mang con tao đi đâu, sao tao không thấy nó ở chung với mày? Cái thằng bóng lãi cái đó....uổng công tao chọn nó. Con bà nó, tao như vậy mà đẻ ra con quái vật à. Hay là mày lấy tiền của tao cho nó phẫu thuật hả Vy? Trên tivi giờ nhan nhãn mấy vụ chuyển giới đó. Sao, nó có đẹp không, có hút trai không Vy? Nếu nó chuyển giới thành công, mày phải cho nó phục vụ tao đầu tiên Vy à. Cây tao trồng, tao phải là người hái. Tao sẽ chỉ nó làm thế nào cho đàn ông mê mẩn. Hahaha Advertisement / Quảng cáo - Ông điên rồi. t*ng trùng đưa lên não ông à? Nó là con ông, dù có giải phẫu cũng là con ông, ông còn có lối suy nghĩ nào bệnh họa, biến thái hơn không hả? - Hahaha! Bất cứ con gì nuôi đều để thịt. Vậy là nó giải phẫu thật à. Hahaha, không biết nó có rên la như mấy đứa con gái khi nằm dưới thân tao không? Há....há....há.... Thành tự nói, tự cười. Ánh mắt hắn nổi rõ màu dục vọng. Hắn xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn Vy đầy thèm khát. Hắn lè lưỡi, liếm môi mình, hằm hè lao tới Vy. Do rút kinh nghiệm lần trước, Dương Thành vừa nhào tới, Tường Vy liền móc trong túi ra lọ nước muối ớt be bé, xịt thẳng vào mặt Dương Thành và tháo chạy. Hắn ôm mặt đau đớn la hét, cố mở mắt chỉ thấy bóng hình mờ mờ của Tường Vy chạy ra cửa. Dương Thành dí theo, chạy ra tới đường thì bị thân ảnh chắn trước hắn.
|
Chương 29: Luân thường[EXTRACT]Sau đêm thuộc về nhau trọn vẹn, Huy Phong càng yêu chiều Nhật Hạ hơn. Do tình hình Huyền Sương không thuyên giảm, phải qua Mỹ điều trị nên Nhật Hạ vừa nhen nhóm chút tình cảm với anh, lại trở thành hận khi chứng kiến em mình điên dại. Nhật Hạ quyết tâm cho Huy Phong một bài học. Vô công ty, cô không ngồi chơi nữa, mà lân la phòng kế toán xem ngân sách, nguồn thu chi của công ty. Rồi sang phòng makerting xem về đối sách chiến lược. Cô muốn Huy Phong phải trả giá vì tính kiêu ngạo, coi thường vợ mình. Nhật Hạ âm thầm mở một công ty cùng ngành với Huy Phong, sao chép game chiến lược của Huy Phong làm con bài chủ chốt cho công ty của mình. Cô còn giữ tấm thẻ visa của Huyền Sương mà Huy Phong cho, nhìn vào tấm thẻ, "không biết người vợ này có thể xài được bao nhiêu tiền của chồng?" Hôm đó, thấy Huy Phong vui vẻ hơn ngày thường, cô rón rén đi lại bàn, thẹn thùng nhìn anh. - Em có gì muốn nói với anh à? - Anh cho em tấm thẻ visa, em được xài bao nhiêu tiền trong đó? - Em muốn xài bao nhiêu tùy em, thiếu anh sẽ chuyển thêm. Advertisement / Quảng cáo - Thật hả, anh nói thật không? Nếu em cần dùng số tiền lớn, 5 tỷ chẳng hạn. - 5 tỷ, em muốn mua nhà? Nhật Hạ vờ bối rối, cúi đầu, vân vê tà áo, cô lí nhí trong miệng. - Em thấy bộ trang sức kim cương kia đẹp quá, muốn đeo nó, vậy thôi. - Em thích trang sức sao? Nhật Hạ liền gật gật đầu, vẫn không ngước nhìn Huy Phong. Thấy biểu tình của Nhật Hạ, trong mắt anh thoáng qua tia rét lạnh, nhưng mặt anh không đổi sắc. Huy Phong tựa ra ghế, xoay xoay hai đầu cây Baker, nhìn Nhật Hạ, ánh nhìn sâu thẳm thấu tâm can. - Được, lát anh kêu kế toán chuyển tiền cho em. Tiền của chồng, tất nhiên phải để cho vợ xài. - Em cảm ơn anh. Hí...hí... - Ừ. Em về làm việc đi, có gì không hiểu cứ hỏi anh. Nhật Hạ nhảy chân sáo về bàn làm việc, cô đã có vốn mở công ty khá dễ dàng." Anh hùng khó qua ải mỹ nhân là đúng. May mình không phải là mỹ nhân, không thì 5 tỷ còn quá ít. Hí...hí". Nhật Hạ mãi đắm chìm trong niềm vui riêng mình, mà không hay biết có đôi mắt vẫn âm thầm dõi theo cô. Anh lặng lẽ thở dài, tay vẫn xoay xoay cây Barker nhìn vợ. "Phải làm sao để có được trái tim em, Nhật Hạ? Nếu như anh phá sản có làm em vui, tha thứ cho anh không?" Hai ngày trước, nhân lúc nghỉ trưa, Nhật Hạ đi ăn cơm chung với các phòng ban moi thông tin, Linh đã đưa cho Phong một xấp hồ sơ và vài đoạn clip về Nhật Hạ. - Anh Phong! Cô trợ lý mới này của anh là gian tế đó. Lúc cô ta mới vào làm em đã nghi ngờ, người gì mà hóng hách và siêu nịnh nọt. Cả tháng nay, cô ta hay lân la phòng ban, hỏi về những thông số mật của công ty. Tập hồ sơ này là em tìm thấy trong ngăn tủ của cô ấy. Trong đó toàn tư liệu quan trọng của ty. Còn đây là USB, quay rất nhiều đoạn clip cô ta đi chung, và dò hỏi về công ty Huy Phong, những đoạn clip tiếp xúc cò mồi của mấy công ty khác. Anh Phong, công ty sắp tung ra game mới, nếu game này bị đối thủ biết, hậu quả sẽ khôn lường. Advertisement / Quảng cáo Huy Phong ngước nhìn Linh, rồi dựa ra ghế, nhìn tập hồ sơ trên bàn thoáng cau mày. Hai tay anh đan nhẹ vào nhau, từ đôi mắt trầm tĩnh lóe lên nét quỉ dị. Anh nhếch mép, nhìn Linh - Cảm ơn em đã lo lắng, nhưng....anh không mong muốn chuyện này có người thứ 3 biết. - Dạ, em hiểu rồi. Em xin phép ra ngoài. - Ừ. Cửa sổ sát đất sau lưng Huy Phong bắt đầu dính vài hạt mưa, bỗng chốc, bầu trời tối đen, mưa rơi dày đặc. Huy Phong đứng lên, xoay người nhìn mưa bay, thân hình thẳng tắp, kiêu ngạo nhưng cũng đầy cô đơn. Huyền Sương qua Mỹ cần giấy tờ, nên Nhật Hạ sau khi đã thành lập công ty xong xuôi, cô quay về lại nhà cũ đưa giấy tờ tùy thân cho bà Vy. Cửa nhà đóng im ỉm, "quái, mẹ đâu ta?" - Mẹ, mẹ ơi, con về rồi. Mẹ ơi. Kêu một lúc, Nhật Hạ sờ túi, "may quá, có mang chìa khóa". Nhật Hạ vừa mở xong khóa, đẩy cửa, dắt con SH vào sân. Đột nhiên Dương Thành xông vào, chậm rãi xoay người bóp ổ khóa, nhét chìa vào túi. Lão nhìn Nhật Hạ đến chảy dãi. Hai tay hắn xoa xít với nhau, nở nụ cười dâm dê nhìn con gái. - Con trai của ba, quên, con gái chứ....công nhận con đẹp thật. Hôm nay, chịu khó chiều ba nha con, ba sẽ đưa con lên mây. Hahaha! Nhật Hạ mím môi, hai tay nắm chặt thành đấm nhìn ông. " thì ra con heo nọc này là ba của mình". Cô gằn từng tiếng - Đã biết tôi là con ruột của ông, ông còn nói được những lời như vậy, ông còn là con người không? Câu cuối, Nhật Hạ nói như rít lên, đôi mắt cô đỏ ngầu, nhìn cha đầy phẫn hận. Dương Thành lên cơn dê, làm gì nghĩ tới luân thường đạo lý. Hắn vẫn nhe răng nham nhở cửa nhìn Nhật Hạ thèm thuồng. Advertisement / Quảng cáo - Dù sao cũng đâu phải con gái, có gì để mất chứ. Huống hồ, cha con mình xây đắp tình cảm thôi mà. Ba sẽ làm cho con thành đàn bà thực sự. Nào, lại đây, lại đây với ba. Lão nhào tới Nhật Hạ, cô chạy vòng vòng né tránh, tay quơ được gì liền chọi. Nhật Hạ chạy vù lên lầu, vô phòng của Duy Tuấn, đóng sầm cửa, thở hỗn hển. Cô quan sát xung quanh, căn phòng trống lốc, có lẽ mẹ đã bán cho đỡ vướng víu. Bên ngoài, giọng be he của Dương Thành vẫn vang vọng khắp nhà. Lão vặn vặn tay nắm cửa, nhếch môi. Lão thò tay vô túi, móc ra chùm chìa khóa của Nhật Hạ, lần mò từng chìa tra vô ổ. Nhật Hạ bắt đầu run rẩy, nhìn một lượt chẳng có gì che chắn. Cô kéo thử chiếc giường, giường quá nặng, mồ hôi Nhật Hạ chảy ròng ròng vẫn không suy chuyển được. Cô đành kéo chiếc bàn học sinh chèn lại cửa. Cái bàn quá nhỏ, căn bản không thể cản được sức đẩy của người lớn. Cô nắm chặt tay vịn cửa, mặt mày tái nhợt đi. Lúc này, cô nhớ Huy Phong, định gọi điện thoại cho anh thì nhớ sực điện thoại để trong giỏ xách nhét cốp xe. Tiếng vặn cửa ngày một gấp gáp hơn. Nhật Hạ ngồi lên bàn, ngửa cổ cười sằng sặc, trong lúc nguy cấp này, vì sao cô lại,nghĩ tới anh, lại trông mong anh có mặt ở đây hơn bao giờ hết. Từ lúc nào, cái hận của cô lại chuyển thành ỷ lại, dựa dẫm. Chẳng lẽ, cô biến chất yêu em rể mình. Ngoài kia là cha cô đang tìm cách cưỡng bức cô. Còn trong đây, trái tim cô lại thình thịch không phải vì sợ, mà vì nhớ hắn, sợ không giữ được thân trong sạch mà lỗi đạo. Còn gì luân thường nữa không, hahahaha. Ngoài cửa, tiếng chìa tra vào ổ vẫn "xành, xạch", và "cạch", khóa đã được mở. Bên ngoài, có ngưòi đang dùng sức đạp vào cánh cửa. Nhật Hạ hoảng loạn, nhìn thấy trên bàn có ly nước, Nhật Hạ lao tới, đập ly xuống đất "xoảng" vỡ tan. Cô nhìn từng mảnh vỡ, tay cầm lên mảnh thủy tinh to nhất, mắt hằn tia đỏ, nhỏ ra giọt lệ đau thương. - Muốn nhuốm bẩn tôi, vậy thì cùng xuống địa ngục đi. Lúc này, cửa phòng mở ra, chiếc bàn học lệch sang một bên, Dương Thành bước vào, vẫn xoa hai tay vào nhau, nở nụ cười nham nhở. - Con cầm mảnh ve chai ấy làm gì, muốn tổn thương ba hay tự tử. Hahaha. Dù mày có ra ma, tao cũng phải chơi được mày, con ranh. Hahaha
|