Ấm Áp Tim Yêu
|
|
ẤM ÁP TIM YÊU Tác giả: Lana Phạm Chương 17: Tỉnh Ngộ Ads “ -
…………….Thật là nực cười. Em nghĩ sao mà lại cho rằng anh yêu em hả Khương Như, không hề. Thụy Hân ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, có một trái tim trong sáng… Là con của một viên chức bình thường thì có làm sao. Cô ấy xứng đáng là người sẽ đi cùng với anh suốt cuộc đời, có gì đâu mà không được cơ chứ. Người anh yêu, từ trước đến nay chỉ có cô ấy thôi Khương Như à….
-…Chưa bao giờ trong anh có suy nghĩ như em nói đến khi nào anh cảm thấy chán. Anh sẽ đá cô ấy đi. Anh biết ai cũng nghĩ cô ấy yêu anh cũng vì tài sản của gia đình, cùng với cái danh phận đệ nhất phu nhân của tập đoàn Phương Thị..nhưng sự thật không phải như thế, anh hi vọng em và cô ấy sẽ là những người bạn tốt của nhau………….”
Thụy Hân vừa nghe xong đoạn băng mà Duy Bảo đưa cho mình. Cô nghe đi nghe lại đến chục lần, rồi cô nhận ra được, trong cuốn băng mà một người nào đó gửi đến cho cô đã bị cắt và thêm bớt từ đoạn băng gốc… Giờ thì cô đã hiểu tất cả….
Cô cảm thấy một chút ân hận khi đã không cố gắng bình tĩnh hơn để suy xét mọi việc..
Sáng hôm sau, tại trụ sở văn phòng tập đoàn Phương Thị…Duy Bảo vừa nhận được tin báo cáo, Khương Như trong quá trình làm Tổng giám quản lý đã lạm dụng chức quyền đã lập một quỹ cho riêng mình hòng chiếm đoạt một nửa lợi nhuận đạt được từ những hợp đồng.. vụ việc này mới xảy ra gần hơn một tháng. Bao nhiêu chuyện thay nhau ập đến, khiến Duy Bảo giận sôi người. Trong anh chỉ có một suy nghĩ làm sao phải trừng phạt Khương Như một cách đích đáng.
Chiều hôm đó, khi vừa đến văn phòng sau chuyến công tác..Khương Như nhận được thông báo rằng Tổng giám đốc muốn gặp cô. Cô cũng muốn gặp anh lắm lắm, bởi chuyến công tác quá bận rộn đến thời gian gọi điện cho người cô luôn nhớ cũng không có . Cô vừa bước đi vừa cười, trên tay cầm một hộp nhỏ là món quà cô mua để tặng anh.
- Dạ thưa, tổng giám đốc gọi tôi- Cô hí hứng mở cánh cửa phòng Duy Bảo bước vào miệng vẫn chưa tắt nụ cười.
- Hứa Tổng giám quản lý. Cô ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với cô- Giọng Duy Bảo lạnh lùng đến đáng sợ
Nụ cười trên môi Khương Như vụt tắt, cô linh cảm đã có chuyện gì không hay xảy ra..Nhưng cố vẫn tự trấn an mình, gượng cười nói thăm dò anh:
- Có chuyện gì vậy thưa tổng giám đốc, à tôi có món quà muốn tặng anh này..
- Cô vất đi cái mòn quà rác rưởi của cô đi. Cô có tư cách gì mà đòi tặng quà cho tôi. Thật đúng là đồ trơ tráo mà- Duy Bảo rít lên.
- Tại sao Tổng giám đốc nặng lời với tôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã làm gì sai sao? Tôi vừa mới về sau chuyến công tác nếu có chuyện gì làm sai thì anh cũng từ từ mà nói chứ- Khương Như ấm ức đôi co như mình đang bị oan ức.
- Cô thật đúng là đồ ti tiện. Được, vậy thì cô hãy xem đi, đây là những thứ gì- Nói rồi, Duy Bảo vất lên trước mặt Khương Như một tập tài liệu dày cộm, một chiếc USB, một xấp ảnh…
Nhìn những thứ quen thuộc phơi bày trước mắt mình. Mặt Khương Như tái xanh, chân run lẩy bẩy, tưởng chừng như có thể ngã dù đang ngồi trên ghế. Cô bàng hoàng không nói được gì. Trời đất như sụp đổ dưới chân cô… Nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi cô chối :
- Những thứ này là gì? Tôi không biết.
- Cô còn dám nói là không biết ư? Thế cô có biết người nào tên là Hắc Bạch không, chính cô là người đã thuê anh ta chụp những bức ảnh này, cũng là cô đã thuê anh ta cắt ghép đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của tôi với cô hôm đó. Chính cô đã lén ghi âm và thực hiện âm mưu đê tiện của cô..rồi cô đã gửi tất cả những thứ này đến cho Thụy Hân, để cô ấy hiểu lầm tôi, để cô ấy phải đau khổ và chia cắt chúng tôi.
- Em..em…- Khương Như cứng họng-Còn nữa, cô đã dám dấu tôi để thực hiện hành vi trục lợi của mình, ăn bớt lợi nhuận của những hợp đồng. Thật là không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ xử cô từng tội một…
- Tổng giám đốc, xin anh tha cho cô ấy. Mọi chuyện là do tôi làm, không liên quan gì đến Khương Như- Một người đàn ông bước vào sau cánh cửa- Xin lỗi, tôi đến để báo cáo một chút tình hình nhưng tình cờ nghe thấy Tổng giám đốc đang giận giữ với Khương Như…nên tôi..tôi
- Anh im đi, đương nhiên cả anh cũng liên quan. Những việc này, là do cả hai người cùng làm một người là chủ mưu, người còn lại là đồng phạm. Hai người nghe tôi nói đây, nể mặt gia đình họ Hứa với gia đình tôi vốn ngày xưa là bằng hữu của nhau nên các người nếu biết điều thì ngay bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty. Về nhà chờ tòa án gọi đến thẩm vấn.
- Phương Duy Bảo, anh là đồ tàn nhẫn, với tôi anh muốn làm sao cũng được, nhưng Khương Như yêu anh như thế, lúc nào cũng nghĩ về anh thì cớ sao anh lại tuyệt tình như vậy?
- Đừng nói đến chữ yêu ở đây với tôi. Thứ tình cảm mà bất chấp thủ đoạn ấy tôi không thèm nhận. Kể từ giờ phút này, hai người chính thức bị đuổi việc. Cổ phần của nhà họ Hứa, tôi cũng đã chia nhỏ cho các cổ đông, rồi mua lại. Giờ đây, nhà họ Hứa không còn cổ phần trong tập đoàn Phương Thị nữa.
- Anh…-Alex giương đôi mắt rực lửa nhìn Duy Bảo.
- Thôi đi Alex, chúng ta đi thôi. Đừng đấu với anh ta nữa…Duy Bảo, tôi thua rồi. Tôi đã thua cái con bé nghèo kiết xác Thụy Hân kia. Tôi sẽ bỏ cuộc, không dám tranh giành nữa…
- Khương Như, không được. Cô đã từng nói cả cuộc đời này cô phải lấy được anh ta làm chồng cơ mà. Nhưng bây giờ tại sao cô có thể bỏ cuộc…
- Đừng nói nữa, đi thôi..
Khương Như cầm lấy tay Alex chạy đi thật nhanh trong làn nước mắt. Giờ đây, cô đã mất tất cả. Cái duy nhất mà cô còn lại chính là Alex.
Hai ngưởi đi rồi, còn lại Duy Bảo ngồi lại trong phòng, anh cảm thấy một chút nhói đau khi phải ra tay quyết liệt với hai trợ thủ đắc lực, với người mà anh đã từng coi là bạn tốt. Nhưng đau hơn cả, chính là những việc mà họ đang tâm làm với anh…Họ đã lợi dụng sự tin tưởng cũng như tính mềm yếu của anh.
Việc Duy Bảo kiện Khương Như, tình cờ Thụy Hân biết được. Cô đã khuyên anh đừng nên làm thế, hãy giữ lại chút danh dự cuối cùng cho Khương Như. Ban đầu, anh một mực không chịu nhưng sau khi nghe những lời Thụy Hân phân tích anh đã bị thuyết phục.
Chiều hôm đó, tại căn hộ của Khương Như, có tiếng chuông cửa. Khương Như đang đắm chìm trong men rượu, một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa. Trước mặt bà là một cô gái có mái tóc đen dài, xõa ngang vai. Cô mặc một bộ trang phục lịch sự giản dị mà gọn gàng. Đôi mắt cô màu đen trong sáng. Cô mỉm cười lễ phép:
- Dạ chào cô, cho cháu hỏi đây có phải là nhà của Khương Như không?
- Dạ đúng, nhưng cô chủ đang say…Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?
- Khương Như đang say sao? Hãy cho cháu vào, cháu sẽ giúp cô ấy tỉnh rượu.
- Nếu như vậy, thì còn gì bằng, cảm ơn cô nhiều. Cô thật là tốt..- Như chết đuối vớ phải cọc người phụ nữ giúp việc mừng rỡ reo lên.
Thụy Hân bước vào, cảnh tượng trước mặt cô là một Khương Như đầu tóc rũ rượi, tay đang cầm một chai XO đã cạn. Cô ta vừa uống lại vừa khóc, vừa cười khẩy lên nom thật đáng sợ. Nhưng, trong cơn say cô vẫn nhận ra được người trước mặt mình là ai, cô ta bực bội hét lên những lời lẽ miệt thị Thụy Hân.
- Là mày hả Thụy Hân, cái con bé nhà nghèo. Mày đến đây làm gì. Mày nghĩ mày là ai mà có tư cách đến đây. Mày thắng rồi đó, anh Duy Bảo yêu mày, không yêu tao…Anh ấy còn đuổi việc tao, còn muốn kiện tao nữa..Giờ tao thảm hại thế này chắc mày hài lòng lắm đúng không.?
- Khương Như, cô nói gì vậy. Nhìn cô như thế này, tôi không vui vẻ được đâu. Cô vốn là một cô gái rất cá tính và kiên cường mà- Thụy Hân vẫn nhẹ nhàng đáp.
- Đồ giả nhân giả nghĩa, mày cướp anh Duy Bảo của tao, cướp đi lẽ sống của tao mà giờ đây mày còn muốn dạy khôn tao sao- Vừa dứt lời, một cái tát như trời giáng vào má Khương Như- Cô tỉnh lại đi, vì một người đàn ông mà đối xử với bản thân mình như thế này sao. Nếu cô không biết yêu bản thân mình, thì liệu có ai yêu cô nữa hay không..
Như được dội một gáo nước lạnh, Khương Như tỉnh cơn say. Cô ngồi im lặng…lắng nghe từng lời tình địch của mình.
Tại sao cô cứ nhất thiết phải dành cho được Duy Bảo, người mà trong trái tim không hề có cô. Tôi nói cho cô hay, nếu tôi là cô tôi sẽ chẳng dại gì giở mọi thủ đoạn để rồi trở thành kẻ thù thay vì thành bạn tốt của anh ấy. Đường đường là một thiên kim tiểu thư, có học vấn, có nhan sắc lại cứ mãi theo đuổi một tình yêu vô vọng, lòng tự tôn của cô ở đâu hả. Tại sao cô không cho mình có cơ hội tìm đến một người mà trái tim của họ hoàn toàn thuộc vào cô. Là con gái với nhau, nên tôi chân thành khuyên cô như vậy đó. Cô có nghe hay không là tùy cô thôi. Hôm nay tôi đến đây, cũng chỉ hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện. Thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Và tôi muốn báo cho cô một tin là Duy Bảo đã rút lại đơn kiện, anh ấy sẽ không kiện cô chuyện ăn lợi nhuận của công ty nữa….
Thụy Hân vừa định đứng dậy ra về, nhưng Khương Như chạy đến ôm chầm lấy cô. Khóc sụt sùi xin cô tha thứ vì những gì đã gây ra cho cô. Tấm lòng vị tha của Thụy Hân đã cảm hóa Khương Như, cô hoàn toàn xóa đi hình ảnh của Duy Bảo trong tim mình và dần dần đón nhận một người con trai khác..đó chính là Alex….
Hai tuần sau, Duy Bảo và Thụy Hân ra sân bay tiễn Khương Như và Alex…trong một không khí còn chút ngượng ngùng chưa thực sự thoải mái, nhưng những hận thù trong họ đã xóa tan đi. Sau cùng, Khương Như quyết định sẽ cùng với Alex trở lại Canada vì ở đó còn có những người thân của cô , cũng như của Alex..Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới và giờ đây cô xem Duy Bảo và Thụy Hân như những người bạn của mình.
Buổi tiễn đưa, đầy ắp những nụ cười chứ không phải là những giọt nước mắt chia ly. Bởi tất cả họ đã hiểu được rằng, để có được những phút giây đã phải đánh đổi bằng rất nhiều đau thương va oán trách…Rồi họ sẽ gặp lại trong tương lai…
....................................To be continue.......................................................................
Pr:Vậy là Khương Như đã chịu buông tay...tình yêu của Duy Bảo và Thụy Hân liệu còn có những sóng gió gì?? hay họ sẽ cùng nhau đi đến bến bờ hp??? Mời các bạn theo dõi chap sau..với sự xuất hiện của một nhân vật mới. Xin chân thành cảm ơn
|
ẤM ÁP TIM YÊU Tác giả: Lana Phạm Chương 18: Sự Thật Nghiệt Ngã Ads Tưởng chừng như mọi sóng gió đã không còn xảy đến với Duy Bảo và người anh yêu. Trước mắt họ giờ đây sẽ là tương lai hạnh phúc, với một buổi tiệc đính hôn..Nhưng rồi, sóng gió lại nổi lên với con thuyền tình yêu của họ…
Chiếc xe Mercedes màu đen đang chạy đều đều ra từ hướng sân bay trung tâm. Lái xe là một anh chàng chừng ba mươi tuổi, đó là tài xế Phan của nhà họ Phương. Ngồi sau xe, một người đàn ông trung niên nhưng rất lịch lãm, trông ông trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình. Đôi mắt tinh anh, đầy lạnh lùng…Tay cầm chiếc điện thoại, hình như đang nói chuyện với ai đó…rất lâu..rất lâu…vẻ mặt tỏ vẻ không mấy vui.
Chiếc xe dừng trước căn biệt thự của Phương Gia..Cánh cửa lớn mở ra, ba người đàn ông hai trẻ một già đứng gập người chào đón..Tài xế Phan vội xuống mở cửa xe, ông bước xuống. Đoạn đường từ cổng vào đến nhà, những người giúp việc đứng xếp thành hai hàng đối diện nhau. Tất thảy đều cuối gập người khi ông tiếp những bước chân…
Đã năm năm rồi, ông mới trở về đây..
Căn biệt thự đã thay đổi nhiều, không khó để cảm nhận được sự lạnh lẽo đã được thay thế bằng cảm giác ấm cúng…
Giờ này cả Duy Bảo và Duy Khang đều không có ở nhà. Mà cả hai cũng không biết ông đã về…
Buổi chiều, Duy Bảo và Duy Khang đều đã về. Cả hai đều cảm thấy vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của ông. Bữa cơm tối đã diễn ra trong không khí ngột ngạt. Bao năm đã trôi qua nhưng sự xa cách của cả hai dành cho ông vẫn không hề được rút ngắn. Và với Duy Khang điều đó càng khó khăn hơn, kể từ lúc cậu biết được rằng để có thể vào học điêu khắc tại ngôi trường của chính Tập đoàn gia mình quản lý anh trai cậu đã có một cuộc trao đổi, để được bố đồng ý cho em trai học điêu khắc, Duy Bảo buộc phải hi sinh dự án xây dựng trường dạy Violon, một ước mơ anh đã ấp ủ từ khi còn rất nhỏ với bố, thì khoảng cách đó lại càng nới rộng ra.
Cơm tối xong, ông hẹn Duy Bảo vào phòng đọc. Cửa đóng kín, ngay cả Thẩm quản gia cũng không được vào. Điều đó ít nhiều đã làm Duy Khang lo lắng, bởi cậu nhớ lúc nhỏ mỗi lần bố phạt đòn anh trai đều giống như thế..Nhưng…Có lẽ bây giờ sẽ không như thế, bởi vì cả hai anh em cậu đều đã lớn.Tuy tự trấn an mình như thế, nhưng cậu vẫn ngồi ở ngoài sofa thử nghe ngóng.
Tuyệt nhiên không hề có một tiếng động nào. Phòng đọc được cách âm, dành không gian yên tĩnh để đọc sách nên trừ khi là những tiếng động lớn, còn lại những lời nói chuyện với nhau sẽ không thể truyền ra ngoài…
Bên trong phòng đọc, cuộc nói chuyện đang diễn ra khá căng thẳng. Ánh mắt ông Giang tỏ ra vô cùng giận dữ:
-………….
- Không được, tao dứt khoát không đồng ý chuyện mày với cái con bé Thụy Hân kia. Chính vì điều này mà tao mới phải từ Mỹ trở về đây.
- Bố à, thì ra là bố cho người điều tra con ư?
- Cần gì phải điều tra, chuyện mày vì con bé đó mà gây hấn với con bé Khương Như của Hứa gia, mày đã đuổi việc nó, còn đòi kiện nó nữa, mày ăn bùa mê của con nhỏ nhà nghèo kia rồi sao?
- Bố không được nói Thụy Hân như thế, việc con đuổi Khương Như không liên quan gì đến Thụy Hân, con chỉ muốn bảo vệ công ty khỏi những nhân tố xấu mà thôi.
- Mày im đi, tao dứt khoát không chấp nhận con nhỏ đó làm con dâu nhà họ Phương đâu. Mày thử nghĩ coi, Phương gia là một tập đoàn lớn, chúng ta giao thiệp rộng, mày nghĩ sao nếu một đại thiếu gia đi yêu một nàng lọ lem hả. Hơn nữa, tao nghĩ bọn nghèo hèn đó chỉ yêu tiền mà thôi.
- Bố, con không đồng ý bố đánh giá về Thụy Hân như thế, bố chưa từng gặp và chưa từng tiếp xúc bố không thấy mình đánh giá như vậy là quá ư phiến diện sao?
- Mày…- Sau tiếng mày là một cái tát như trời giáng vào má Duy Bảo- hôm nay mày còn dám lớn tiếng cãi lại tao sao? Tao nói cho mày biết, nếu mày không tự động bỏ con bé đó, thì chính tao sẽ làm điều đó.
- Bố muốn đánh con thì cứ đánh, nhưng bố bảo con từ bỏ Thuy Hân, thì xin lỗi bố, con không thể, con cũng sẽ không để bố làm tổn hại Thụy Hân đâu. Từ nhỏ đến giờ chuyện gì con cũng nghe lời bố, nhưng duy nhất điều này thì không.- Duy Bảo kiên quyết.
- Mày được lắm, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi…Hãy chờ đó mà xem…
Ông Giang tức giận bước ra khỏi phòng đọc, va phải ánh mắt đầy oán hờn của Duy Khang. Có lẽ cậu đã biết, ông lại vừa gây khó dễ cho anh trai cậu. Ông nhìn cậu nói:
- Toàn là những thằng ăn hại. Thằng thì suốt ngày vẽ vời điêu khắc, thằng thì mê muội một đứa con gái nhà quê- Nói xong, ông bước vội vào phòng đóng sầm cửa.
Duy Bảo ngồi trầm ngâm trong mối tơ vò. Lòng anh như đang cào xé…Có những điều anh đã biết nhưng không thể nói ra chỉ là vì trách nhiệm với dòng họ, với di nguyện của ông nội anh và để bảo vệ cả đứa em trai vốn yếu đuối của mình…
Khi còn nhỏ, anh vẫn luôn tự thắc mắc không hiểu tại sao bố lại luôn khắt khe với anh em mình như thế, bố không giống là bố thời anh còn rất nhỏ, lúc mẹ còn sống…Cho đến hơn một cách năm đây…Một sự thật phũ phàng được phơi bày…
…………………………………….
………………………………………………………………………………..
Sân bay trung tâm thành phố, vào buổi tối vẫn rất nhộn nhịp. Anh vừa xuống sân bay. Một chàng trai với khuôn mặt đầy vẻ u uất, toát ra vẻ lạnh lùng đến độ bất cứ người nào lần đầu tiên gặp cũng cảm thấy rợn người…
Trên vai phải anh đeo một chiếc đàn ghi ta. Anh là một nhạc công khá nổi tiếng tại Pháp…Đã rất lâu rôi, anh muốn trở về tìm lại kí ức xưa. Con phố nhỏ, lối đi nhỏ, căn nhà nhỏ có hàng cây bao quanh, và một cô bé hàng xóm hồi còn nhỏ, cô bé có mái tóc đen dài, không thích chơi búp bê như những cô bé khác, anh vẫn rất nhớ cô bé thích chơi đá bóng, anh vẫn cất trong ba lô tấm hình ngày xưa của anh và cô bé đó. Tấm ánh đó chính là vật anh quý nhất và nó chính là động lực thúc đẩy anh.
Đi cùng với anh là một người đàn ông trung niên, râu rậm, đậm người. Mắt đeo một chiếc kính mát màu đen. Ông ta hỏi anh:
- Trình Tuấn à, giờ chúng ta đi đâu trước nhỉ. Đến nhà người bạn của tôi nhé,sau đó sẽ tính chuyện mua nhà. Bởi chính cậu đã nói, cậu không còn người thân nào ở đây nữa mà.
- Tôi biết rồi. Nhưng trước khi đến nhà bạn anh. Tôi muốn trở về một nơi..Nơi đó đã in dấu rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ tôi.
Người đàn ông trung niên gật đầu, họ bắt một chiếc Taxi và thẳng tiến đến nơi mà họ muốn đến.
Có tiếng chuông cửa tại căn nhà nhỏ xinh xinh trong ánh đèn đường buổi tối vẫn hiện lên vẻ đơn sơ nhưng rất đẹp. Cánh cửa bật mở, một cậu trai khoảng hai mươi tuổi bước ra. Trước mặt cậu là một anh thanh niên, dáng vẻ khá nghệ sĩ. Tóc nhuộm màu nâu, để hơi dài. Vai đeo một cây đàn ghi ta. Cậu không hề có một chút ấn tượng gì về người này.
- Em là Khả Thụy đúng không?- Em lớn thật rồi. Đã trở thành một cậu thanh niên cường tráng như thế này rồi, Thụy Hân có nhà không em, cô ấy giờ như thế nào rồi?- Người thanh niên đó không ngừng đưa ra những câu hỏi khiến Khả Thụy không kịp trả lời, cậu vẫn chưa hết thắc mắc người lạ mặt này là ai mà lại biết chị em cậu, hình như còn biết cậu khi còn nhỏ nữa.
- Anh…anh là ai vậy? Sao anh..anh biết tôi và chị gái tôi?- Khả Thụy ngập ngừng hỏi.
- Trời ơi, có lẽ thời gian lâu quá, em không còn nhớ anh là ai nữa đúng không. Cũng phải thôi, hồi đó khi anh đi em mới chỉ mới có mười tuổi, sao em nhớ được. Thế em có nhớ ngày đó, có một anh hàng xóm hay chơi đuổi bắt và ngồi xích đu cùng em và Thụy Hân không?
Nghe xong những câu hỏi, những dòng kí ức lại ùa về với Khả Thụy. Cậu vẫn nhớ, có một anh hàng xóm lúc nhỏ luôn cho cậu và chị cậu ăn kẹo mút, cùng chơi đuổi bắt và xích đu..Ngày xưa, cậu vẫn thường gọi người anh hàng xóm đó là A Tuấn..
- Anh là Trình Tuấn, hay còn gọi là A Tuấn đúng không?
- Cuối cùng em cũng nhận ra anh rồi. Thế không định mời anh vào nhà sao? Lâu lắm rồi mới gặp lại, anh có rất nhiều chuyện muốn biết về cuộc sống của gia đình em kể từ lúc anh ra đi.
|
Vừa nói dứt lời, Khả Thụy đã đon đả mời Trình Tuấn vào nhà, một tay cậu xách hộ Trình Tuấn cái vali đựng đồ.
- Anh ngồi đây nha, để em xuống rót ly nước và báo cho chị Thụy Hân biết, có lẽ chị ấy sẽ mừng đến mức không thể tưởng tưởng được luôn đó.
- Ừ, anh cũng nóng lòng muốn gặp Thụy Hân lắm, không biết cô ấy bây giờ thế nào?
Khả Thụy bước lên gác, để lại Trình Tuấn trong căn phòng . Anh đặt chiếc li vừa uống xong xuống bàn, đảo mắt nhìn một lượt quanh căn nhà. Trong căn nhà giờ đã có nhiều đồ vật hơn trước, nhiều tiện nghi hơn. Rất nhiều khung ảnh được đặt trên chiếc kệ nho nhỏ bên cạnh chiếc ti vi, rồi ánh mắt Trình Tuấn dừng lại ở một bức ảnh chụp một cô gái rất xinh đẹp mái tóc xõa dài, đôi mắt đen nhánh. Cô đang vòng tay ôm lấy một chàng thanh niên khá tầm thước. Khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ cao quý. Cùng với đó là những nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc. Trình Tuấn bắt đầu nảy sinh những thắc mắc, liệu chàng trai này là ai? Và cô gái trong ảnh kia có phải đúng là Thụy Hân ngày xưa không? Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang khi có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Đúng là anh rồi, dù anh thay đổi rất nhiều nhưng cái dáng ngồi trên sofa vẫn không hề thay đổi. Lúc nãy nghe Khả Thụy nói lại em vẫn còn chút hoài nghi, nhưng giờ thì có thể chắc chắn anh chính là A Tuấn của ngày xưa.
Anh đứng bật dậy, đôi mắt như bị thôi miên. Trước mặt anh là một thiếu nữ xinh đẹp vô ngần, mái tóc đen xõa dài, đeo một dải ruy băng màu xanh. Làn da mịn màng, trắng hồng. Đôi môi đỏ và ươn ướt, dáng người mảnh mai. Ánh mắt trong trẻo nhìn anh với những nụ cười rạng rỡ. Không ngờ cô bé hàng xóm lúc nào cũng như một thằng con trai ngày xưa giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và đầy nữ tính như thế này.
Sau một vài phút, sự ngỡ ngàng sau bao năm gặp lại tạm trôi qua. Cả ba người cùng ngồi xuống và nói rất nhiều chuyện. Bởi họ đều muốn biết, kể từ cái lần cuối họ chia tay nhau, quãng thời gian sau đó diễn ra như thế nào.
Cuộc hàn huyên kết thúc, Trình Tuấn cuối cùng đã biết được điều mà anh muốn biết nhất cũng chính là điều khiến anh đau lòng nhất. Đó chính chưa đầy hai tuần nữa Thụy Hân sẽ đính hôn, và người đó không ai khác chính lả người trong bức ảnh anh vừa thấy đặt trên phòng khách. Những kỉ niệm tuổi thơ cùng những tình cảm ngây thơ trong trẻo đó chỉ còn anh lưu giữ. Bao năm qua, dù ở châu Âu xa xôi nhưng anh chưa bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ dành cho cô bé hàng xóm ngày nào, nhưng anh cũng chưa bao giờ thổ lộ điều sâu kín nhất trong trái tim mình chính vì thế mà giờ đây anh hối hận từng phút từng giây. Anh cũng biết trong lòng của Thụy Hân anh là một người bạn bạn thời thơ ấu cho đến giờ vẫn thế không mảy may thay đổi. Lần về nước này của anh là vì hai mục đích một là anh muốn tìm lại người cha của anh đã bặt vô âm tín suốt mười mấy năm qua, và một là để gặp lại Thụy Hân, Nhưng ở đời, có những việc không thể nào tính toán được mà tất cả đều do bàn tay của số mệnh an bài.
Trong một góc của quán cà phê sang trọng, ông Giang ngồi nghiêm nghị, đôi mắt dán chặt vào những tờ báo. Tập đoàn Phương Thị của gia đình ông luôn là tâm điểm của giới báo chí. Và gần đây, trung tâm của những bài báo chính là tuyên bố đính hôn của đại thiếu gia Phương thị, đồng thời sẽ chính thức cho giới báo chí được thỏa mãn óc tò mò về vị phu nhân tương lai . Bởi báo chí đã tốn không biết bao nhiêu sức lực để khai thác thông tin về chuyện tình cảm cùa người thừa kế Phương thị. Nhưng tuyệt nhiên, mọi cố gắng của họ đều thất bại.
Phương đại thiếu gia, quả thật là một người khá kín kẽ trong chuyện tình cảm.
Đọc những dòng tít trên báo mà ông Giang cảm thấy bực tức vô cùng.
Bỗng! một cô gái dáng người mảnh mai, mái tóc buộc gọn gàng được buộc bằng dải ruy băng màu xanh. Cô lễ phép thưa:
-Dạ chào bác, cháu là Thụy Hân cháu đã đến rồi ạ.
Ông nhìn cô gái một lượt khắp từ đầu đến chân..Không mấy thiện cảm. Ông hắng giọng:
- Đến rồi thì ngồi xuống đi, đứng đó làm gì.- Xem ra cô cũng khá là xinh đẹp nhưng ngoài điều đó ra cô không có gì cả. Tôi không biết cô bằng cách nào đã quyến rũ được con trai tôi nhưng tôi yêu cầu cô hãy buông tha cho nó. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho. Thụy Hân biết thế nào ông Giang cũng nói những lời như thế . Cô vẫn bình thản đáp:
- Cháu không nhận đâu, bác không cần tốn kém. Cháu biết gia đình bác giàu có nhưng việc cháu yêu Duy Bảo hoàn toàn không phải vì tiền.
- Không phải vì tiền, vậy là vì cái gi?, hay đối với cô tiền vẫn chưa đủ- Ông Giang to tiếng buông lời khinh khi- Hay là cô muốn một lô đất, một vị trí trong công ty hay một chiếc ô tô. Tất cả tôi đều có thể đáp ứng cho cô miễn là cô hãy từ bỏ Duy Bảo.
- Xin lỗi bác, nhưng tất cả những thứ đó cháu đều không cần. Mong bác thông cảm.
-Cô thật đúng là đồ trơ trẽn, hay là cô rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? Cô nghĩ cô có tư cách để bước chân vào Phương gia chúng tôi hay sao?
- Bác muốn nói gì cháu cũng được nhưng nhất quyết cháu không rời xa Duy Bảo đâu, cháu không thể làm anh ấy tổn thương thêm lần nào nữa. Chúng cháu đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có được ngày hôm nay, cháu không dễ dàng từ bỏ hạnh phúc của mình đâu.
- Vậy cô nghĩ cô sẽ là người mang đến hạnh phúc cho Duy Bảo sao?
- Đúng, cháu nghĩ cháu hoàn toàn có thể làm được điều đó. Bác lúc nào cũng muốn áp đặt, muốn điều khiển cuộc sống của Duy Bảo, có bao giờ bác biết được điều anh ấy cần thực sự là gì không? Từ nhỏ bác đã không cho anh ấy có tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác. Bác lúc nào cũng nghĩ cho riêng bác, nhưng còn anh ấy bác có bao giờ đặt mình vào vị trí của anh ấy chưa?
- Cô…cô?- Ông Giang tức đến nghẹn lời.
-Cháu vốn thẳng tính, nghĩ sao nói vậy. Có lẽ sẽ không được lòng bác. Nhưng đối với cháu tình yêu dành cho Duy Bảo là lớn hơn cả. Cháu và anh ấy sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn chướng ngại.
- Cô im đi, đừng nói nữa. Cô cút đi, biến khỏi mắt tôi đi. Nhất định, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con gái như cô làm con dâu tôi đâu.
Sau lời nói của ông Giang, Thụy Hân quay lưng bỏ đi. Lòng mang những xáo trộn…
Tại căn biệt thư của Phương Gia, Duy Khang đang cố gắng tìm một cây cọ mà cậu rất thích, để tô lên những bức tượng cậu vừa khắc xong. Nhưng tìm hoài, tìm mãi. Từ góc này đến góc khác, hộc này đến hộc khác mãi mà chẳng thấy tăm hơi của cây cọ đâu. Bình thường Duy Khang rất cẩn thận trong việc cất giữ đồ đạc, ấy vậy mà lần này, cái cây cọ giống như không cánh mà bay…Chỉ còn một chiếc hộc cuối cùng, chiếc hộc nhỏ của chiếc tủ đựng những thứ linh tinh trong phòng khách. Mở chiếc hộc ra, cậu lần giở một xấp giấy tờ để tìm cây cọ. Thì ra, nó nằm ở mép bên của hộc. Chợt, cậu nhìn thấy một cái bì ghi chữ hồ sơ đã rất cũ rớt ra từ xấp giấy trên tay mình. Theo phản xạ tự nhiên, cậu mở bì ra và nhìn thấy một bản hợp đồng khá kì lạ “ Hợp đồng làm bố”. Cậu đọc một lượt từ trên xuống dưới của bản hợp đồng đó, phía cuối có ghi bên cho thuê : Phương Minh Quang, bên nhận thuê: Trình Phát…
Duy Khang vô cùng kinh ngạc, cậu không thể tin nổi vào mắt mình được nữa. Ở trong bản hợp đồng ấy có tên của ông nội cậu, và tên của một người đàn ông khác. Họ kí kết với nhau một vấn đề tưởng chừng như không bao giờ có thể xảy ra. Duy Khang bỗng thấy lồng ngực bị dồn ép, rất khó thở. Cậu thở dốc rồi gọi Thẩm quản gia một cách thất thanh:
- Bác Thẩm, bác ở đâu. Cháu có chuyện muốn hỏi…cháu- Tiếng gọi của Duy Khang đứt quãng.
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia gọi tôi. Một cách tức tốc, Thẩm quản gia đã có mặt tại phòng khách, nghe tiếng của cậu chủ ông biết bệnh của cậu lại tái phát. Từ nhỏ Duy Khang đã mắc một căn bệnh rất hiếm gặp, đó là mỗi khi cậu bị xúc động quá mức hay một chấn động tinh thần đột ngột, cậu sẽ không thở được và bị ngất đi. Nếu không cấp cứu kịp thời thì có thể nguy hiêm đến tính mạng, cho nên suốt mười mấy năm qua, từ khi phát bệnh không ngày nào mà Duy Khang không dùng thuốc. Vì căn bệnh này mà Duy Khang phải luôn tự kìm chế cảm xúc của mình không để cho mình dễ dàng bị kích động, cũng vì lẽ đó mà anh trai Duy Bảo của cậu chỉ muốn cậu cứ chuyên tâm vào điêu khắc, bởi có như thế thì căn bệnh của cậu mới có thể kìm hãm được.
- Nhị thiếu gia, thuốc đây. Cậu uống đi. Cậu có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì mà bệnh cậu lại tái phát như thế?
- Bác Thẩm, bác hãy cho cháu biết, cái này là gì? Tại sao lại có bản hợp đồng này. Tại sao ông nội cháu lại làm như thế? Duy Khang cất từng lời trong nhịp thở khó khăn- cậu chìa cái bản hợp đồng đã khá cũ kỹ nhưng vẫn còn rõ chữ rõ nét ra trước mặt Thẩm quản gia.
Nhìn thấy nó, Thẩm quản gia vô cùng bàng hoàng, không hiểu tại sao cậu chủ lại có trong tay bản hợp đồng này,ông vẫn nhớ rõ, ngày đó ông đã được sai phải tiêu hủy tất cả thế nhưng...cái điều bí mật mà ông muốn chôn chặt cho đến khi nhắm mắt xuôi tay lần lượt đã bị hai cậu chủ phát hiện. Một năm trước đây là đại thiếu gia, và giờ đây là nhị thiếu gia. Biết mình không thể dấu diếm được nữa, ông thật thà kể:
- Nhị thiếu gia à, chuyện đã đến nước này.Tôi cũng không muốn dấu cậu nữa. Đúng như trong bản hợp đồng này. Cái người mà bao nhiêu năm qua cậu gọi bằng bố chính là Trình Phát. Ông ta không phải là bố ruột của cậu, nhưng cậu cũng đừng nên trách cụ chủ, vào thời điểm đó phải làm như thế này đối với cụ chủ là vạn bất đắc dĩ. Tôi vẫn nhớ rất rõ, cái ngày định mệnh hôm đó, cái ngày mà phu nhân bị tai nạn, khi nghe được tin đó ông chủ đang trên đường đi dự hội nghị đã nhanh chóng quay về để gặp phu nhân lần cuối. Và có lẽ vì sự vội vàng đó mà ông chủ cũng gặp tai nạn rồi qua đời. Hai cụ chủ, trong một ngày vừa mất đi con trai, vừa mất đi con dâu quả thực là một nỗi đau quá lớn. Hai cậu lúc ấy thì còn quá nhỏ. Tình hình của tập đoàn chúng ta khi ấy đang rất rối rắm, chuyện bè phái trong toàn bộ hội đồng quản trị đang đi đến đỉnh điểm. Ông cụ chủ vì sợ chuyện tranh giành chiếc ghế chủ tịch xảy ra nên lập tức dùng tiền không cho các phóng viên tiếp xúc với hiện trường đầu tiên không đưa tin tức ấy lên báo. Trong khi đó, cụ chủ biết được ông chủ có một người bạn rất thân vốn là một MC nổi tiếng, nhưng cũng vì tai nạn xe mà bị mất đi khuôn mặt của mình, nhưng hồi đó dù với thu nhập của một MC là khá cao nhưng vẫn không đủ để đi chỉnh hình lại gương mặt như trước kia của ông ta. Thế là cụ chủ đã tìm đến, với lời đề nghị sẽ giúp ông ta phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt nhưng với một đề nghị là phải dùng gương mặt của ông chủ, tức là bố của cậu đó. Nếu ông ta đồng ý thì ông ta nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch của Phương Thị. Nắm trong tay toàn bộ quyền lực và tài sản. Và bản hợp đồng này ra đời trong hoàn cảnh đó…
|
- Là như vậy sao? Nhưng cháu vẫn thấy có nhiều điểm bất hợp lí, tại sao mang ơn của gia đình chúng ta nhiều như vậy, ông ta lại đối xử không ra một người bố với cháu và anh A Vũ- Duy Khang hậm hực.
- Là vì.. điều này, quả thực nằm ngoài dự tính của cụ chủ, ông ta vốn là bạn thân của bố cậu, nên cả hai cùng yêu một người con gái, nhưng người con gái đó chỉ yêu bố cậu chứ không yêu ông ta. Đến sau này, khi đã có vợ và con trai ông ta vẫn không quên tình cũ, vẫn tìm cách tiếp cận phu nhân. Nhưng phu nhân vẫn luôn kiên quyết, rồi chuyện này cũng đến tai ông chủ và giữa họ đã có một cuộc tranh cãi khá gay gắt về chuyện này. Ngay sau đó, vì tức giận mà ông ta lái xe gây tai nạn cho mình. Sau tai nạn, ông ta mất đi tất cả và luôn mang nỗi hận ông chủ, ông ta cho rằng ông ta rơi vào tình cảnh như thế là vì ông chủ. Chính vì thế, khi trở thành bố của các cậu một cách đường đường chính chính, ông ta bằng cách đối xứ hà khắc để trả thù ông chủ…
Duy Khang nghe đến đâu thì trong lòng sục sôi đến đó. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao cái người mà cậu gọi là bố suốt bao năm là một người “ Khác máu tanh lòng”…Nhưng cậu vẫn chưa hiểu tại sao Thẩm quản gia biết mà luôn dấu kín.
-Vậy là bác biết rõ chuyện này, thế nhưng tại sao bao năm qua bác không cho chúng cháu biết. Anh trai cháu có biết chuyện này không?
- Nhị thiếu gia, hãy thông cảm cho Thẩm quản gia này. Bởi trước khi lâm chung, cụ chủ đã dặn dò với tôi rằng, không bao giờ được cho hai cậu biết điều này. Và quả thật, hai cậu không hề biết được sự thật suốt mười mấy năm qua. Nhưng người ta bảo cái “cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra” và đúng như thế. Đại thiếu gia đã phát hiện ra điều này được một năm rồi, cũng là do tình cờ. Nhưng cậu ấy đã ra lệnh không cho cậu biết bởi sợ cậu sẽ bị tổn thương…nhưng…
- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa, cháu không muốn nghe nữa- Duy Khang xẵng giọng, chưa bao giờ cậu thấy trong lòng mình trào dâng một nỗi phẫn uất lớn đến như thế......
........................................................To be continue..........................................................
PS: Khi biết được sự thật về người cha của mình..khi biết rằng anh trai đã dấu mình về câu chuyện tưởng chừng như rất hoang đường này, cậu hai nhà họ Phương sẽ xử trí ra sao đây?và liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mời theo dõi chap sau, xin chân thành cảm ơn!!!!!!!!!!!!!!!!.
|
ẤM ÁP TIM YÊU Tác giả: Lana Phạm Chương 19: Tuy Lạ Mà Quen Ads Tại ga tàu trung tâm thành phố, chị em Thụy Hân đang tiễn chân bố mẹ, ông bà Đào sẽ về quê sinh sống, do ở quê giờ đây cần phải có người chăm sóc ông bà của họ. Nhưng vì chuyện học hành hai chị em Thụy Hân phải ở lại thành phố. Buổi tiễn đưa diễn ra trong không khí bao trùm những luyến lưu.
Vậy là từ nay, căn nhà chỉ còn hai chị em Thụy Hân….
Khi họ trở về nhà thì một chuyện rất không hay đã xảy ra. Ngôi nhà của họ bị lục lọi lung tung nhưng đồ đạc không hề mất thứ gì… Trên bàn khách, bỗng có một lá thư. Thụy Hân cầm lá thư lên: “ Tôi đã nói là làm, cô không từ bỏ Duy Bảo, tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn”. Đọc xong, Thụy Hân không hề thấy sợ hãi mà chỉ thấy căm giận đến tột độ. Hai bàn tay cô nắm chặt, môi mím lại.Cô đã biết ai đã gây ra chuyện này….
Ding dong, tiếng chuông vang lên. Khả Thụy dừng việc dọn dẹp lại căn nhà bước ra mở. Người đang đứng ngoài cửa nhà họ chính là Trình Tuấn. Lúc nãy khi anh vừa đến gần đây thì thấy rất nhiều ô tô chạy ra từ hướng nhà Thụy Hân nhưng mọi người trong nhà cô thì không thấy đâu. Lo lắng, nên anh đã nhờ người dò la tin tức và biết được mọi chuyện là do “ bố chồng” tương lai của Thụy Hân làm ra, anh cảm thấy vô cùng tức giận khi nghĩ đến cái tên nhà giàu kia. Chính vì hắn mà cuộc sống người con gái anh yêu trở nên rối loạn, đã vậy chuyện sắp đính hôn với hắn đã biến cô trở thành một tâm điểm chú ý của giới báo chí…
Sau lời chào hỏi nhanh chóng, Trình Tuấn cùng chị em Thụy Hân dọn dẹp nhà cửa và tự nhủ. Từ đây anh sẽ là người bảo vệ chị em cô khỏi những chuyện như thế này. Anh không để lộ ra cảm giác của chính mình.
Có tiếng chuông điện thoại bàn tại văn phòng làm việc tập đoàn Phương Thị, Duy Bảo đang rất tất bật vơí công việc. Thời điểm này có rất nhiều hợp đồng được kí kết, hơn nữa khi người cha “hợp đồng” trở về thì mọi việc trong công ty cũng trở nên phức tạp hơn. Sau cú điện thoai, anh được cô thư ký thông báo lại rằng có điện thoại của một người đàn ông tên Trình Tuấn, dù chưa bao giờ nghe thấy cái tên này nhưng anh vẫn nhấn tín hiệu chuyển tiếp, vì biết đâu lại là một đối tác làm ăn mới:
- Phương Duy Bảo Tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị nghe
- Xin chào Tổng giám đốc, tôi là Trình Tuấn, là một người đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu. Nên tôi muốn một lần được nói chuyện cùng anh. Được chứ?
- Cảm ơn anh vì đã dành cho tôi những tình cảm tốt đẹp. Nhưng xin lỗi, hiện giờ tôi đang rất bận không có thời gian nói chuyện cùng anh được. Nếu như anh muốn hợp tác làm ăn thì hãy đăng ký với thư kí của tôi, sau đó chúng ta sẽ có buổi gặp gỡ, trao đổi. Còn nếu như, ngoài lí do công việc, cảm phiền tôi không thể.- Duy Bảo khéo léo từ chối, bởi từ trước đến nay có rất nhiểu cuộc điện thoại quấy rối anh giống như thế này.
Trình Tuấn như bị dội một gáo nước lạnh, anh ta đổi giọng không còn được nhã nhặn như lúc ban đầu:
- Phương Duy Bảo, đừng có quá kiêu căng như vậy. Anh nghĩ tôi rãnh rỗi mà gọi điện đến quấy rối anh sao. Cũng đừng nghĩ là tôi muốn làm ăn gì, tôi vốn không mê kinh doanh. Chỉ là tôi muốn anh và tôi sẽ có một cuộc gặp gỡ để giải quyết vấn đề cho rõ ràng thôi.
- Vấn đề gì? Tôi và anh vốn không quen biết gì nhau. Làm sao có vấn đề được chứ?
- Đúng, một tháng trước đây đúng là như vậy nhưng bây giờ thì có đấy. Nếu như tôi có một đề nghị, ngày mai đúng vào lúc 7h30 tối chúng ta gặp nhau để làm rõ những chuyện liên quan đến Thụy Hân.
Nghe đến cái tên Thụy Hân, Duy Bảo giật mình. Trong lòng anh nảy sinh nhiều khúc mắc. Nhưng vì lo lắng cho người mình yêu anh đã gật đầu đồng ý lời yêu cầu của một kẻ lạ mặt tên là Trình Tuấn kia.
Sáu giờ bốn lăm phút, tối hôm sau Trình Tuấn có mặt tại một Bar khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Nơi đây khách chủ yêu là giới thượng lưu, họ vào đây uống rượu, nghe nhạc và khiêu vũ. Anh ngồi trên chiếc ghế tại quầy bar.Tay cầm ly rượu lắc lắc cho những viên đá để chúng có thể làm cho ly rượu lạnh đều,tay kia đang cầm một điếu thuốc lá,… Đúng bảy giờ ba mưoi phút, một người thanh niên đang từ từ bước vào, trong ánh đèn mờ ảo của quán bar nhưng gương mặt anh vẫn toát lên vẻ đẹp rực rỡ. Điều đó, khiến các cô gái bán rượu trong quán cứ vây lấy anh. Nhưng họ tuyệt nhiên không thể làm anh lay động, chỉ một ánh nhìn, một hành động của anh cũng khiến họ phải e ngại mà tránh ra.
Nhìn thấy anh, Trình Tuấn giơ tay ra hiệu. Thật không thể tưởng tượng được, Trình Tuấn đã thấy Duy Bảo vài lần, lần đầu là qua tấm ảnh chụp đặt tại nhà Thụy Hân, vài lần sau là trên báo nhưng người anh gặp bằng da bằng thịt lại đẹp hơn đến vô cùng. Chẳng trách khi bước vào đây, các cô gái đều vây quanh anh ta.
- Anh là Trình Tuấn?- Duy Bảo lên tiếng
- Đúng là tôi đây. Tôi hẹn anh ra đây là để cho anh biết một điều. Tôi không muốn vòng vo, tôi yêu Thụy Hân từ rất lâu rất lâu rồi. Bởi ngày xưa, tôi và cô ấy là hàng xóm của nhau. Nhưng sau đó, tôi phải cùng gia đình sang nước ngoài định cư nên mất liên lạc với cô ấy, nhưng bao năm qua chưa bao giờ tôi quên được Thụy Hân.
- Vậy thì sao, điều đó với tôi chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi chỉ biết, bây giờ cô ấy là của tôi. Ngoài tôi ra, không một người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ấy đâu.
- Anh..anh xem Thụy Hân là đồ vật hay sao mà đòi sở hữu?
- Tôi không xem cô ấy là đồ vật, chỉ là tôi muốn cho anh biết. Những cái gì mà tôi yêu thương, tôi trân trọng thì tôi sẽ không cho bất cứ ai có quyền giành nó từ tay tôi. Và từ xưa đến nay, tôi vẫn luôn làm được điều đó.
- Được, nói năng rất tự tin. Thật không hổ danh là người thừa kế Phương Thị. Nhưng tôi cho anh biết, tôi cũng không chịu thua anh đâu. Mà còn nữa, tôi cho anh biết, lần sau nếu ông bố của anh mà còn gây khó khăn cho Thụy Hân nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Nhớ lấy lời tôi.- Trình Tuấn giương mắt đầy thách thức nhìn Duy Bảo và đứng dậy định bước đi.
-Khoan đã, anh nói bố tôi đã làm gì với Thụy Hân?
- Có thật lả anh không biết gì? Vậy mà anh bảo anh yêu Thụy Hân, anh yêu cô ấy mà không bảo vệ được cô ấy, lại để người thân của mình làm cô ấy bị tổn hại, vậy có thể gọi là yêu không hả?
- Anh im đi! Anh không có quyền phán xét tôi. Chuyện của bố tôi, tôi tự biết phải làm gì. Và tôi cũng xin khẳng định với anh một điểu.Anh không bao giờ có thể cướp đi Thụy hân từ tôi đâu. Nói xong, Duy Bảo đưa tay sửa cổ áo rồi liếc mắt nhìn Trình Tuấn và quay đi….
Sau khi Duy Bảo đi được vài phút, Trình Tuấn cũng rời khỏi quán ngay sau đó. Hai người đàn ông trên hai chiếc ô tô rẽ theo hai hướng khác nhau. Nhưng cả hai đều có một giao điểm là Thụy Hân…
Duy Bảo trên đường về, lòng anh ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ, chuyện cùa Trình Tuấn, chuyện của người bố giả của anh, chuyện đính hôn giữa anh và Thụy Hân, chưa khi nào anh cảm thấy đầu óc mình hỗn độn đến thế này.
………………………………………………
……………………………………………………………………
Tại phòng đọc sách của biệt thư Phương Gia, tiếng cãi vã rất to của hai người đàn ông quyền lực cao nhất đang xảy ra. Những tiếng cãi vã đã làm náo động toàn bộ không khí trong căn biệt thự..Tất cả những người làm công đều tỏ ra căng thẳng vì…
- Bố, lần cuối cùng con đề nghị bố đừng gây rắc rối cho Thụy Hân nữa, bằng không đừng trách con tại sao lại làm trái lời bố. Con nói rồi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì con cũng đã nghe lời bố. Nhưng riêng chuyện này thì không. Con không còn là Duy Bảo của ngày xưa nữa. Bố không có quyền quản lý nữa.
- Mày..giỏi lắm- Kèm theo tiếng hét là một cú tát như trời giáng. Tiếng tát lọt ra ngoài, khi đó Duy Khang đang ở trong phòng. Nãy giờ cậu nghe thấy những lời bố giả nói với anh mình, cậu đã rất bực tức nhưng vẫn cố kìm nén cho đến khi ông ta đánh anh cậu thì giống như “ giọt nước làm tràn ly”, cậu mở cánh cửa phòng đọc chạy vào hét to:
- Ai cho phép ông đánh anh tôi. Ông có tư cách gì mà đòi ngăn cản chuyện tình cảm của anh ấy với Thụy Hân. Ông nghĩ ông là bố thật à, ông có xứng đáng với chữ bố không? Ông chỉ là một kẻ lấy oán trả ơn mà thôi…
Nghe những lời Duy Khang nói, ông Phát tái mặt..cứ như thể Duy Khang đã biết ông không phải là bố của cậu. Duy Bảo cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện Duy Khang luôn chống đối bố từ khi còn nhỏ anh biết rõ nhưng những gì Duy Khang nói khiến anh không thể nào tin vào tai mình.
- Tiểu Hi, sao em lại vào đây. Anh đang nói chuyện với bố mà…
- Bố gì chứ, đến nước này mà anh vẫn muốn gọi ông ta là bố ư? Anh vẫn còn muốn dấu em đến đến bao giờ. Tại sao anh đã biết người đàn ông này hoàn toàn không phải là bố của chúng ta mà anh không cho em biết, anh vẫn gọi ông ta là bố cứ như thể không có chuyện gì xảy ra…
- Tiểu Hi em…em..
Những gì Duy Khang nói làm cho cả Duy Bảo và ông Phát đứng chết trân.. Ông luôn nghĩ rằng vai diễn của ông bao năm qua mình vẫn đang diễn rất tốt thế nhưng, cuối cùng ông cũng bị phát hiện ra là mình chỉ là một diễn viên đóng thế….
Ông nhìn hai cậu con trai giả của mình bằng đôi mắt căm hờn….nuốt từng cơn giận vào bụng..
Không khác gì ông, Duy Khang cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt ông. Cậu vừa căm tức vừa đau lòng, bởi gương mặt đó chính là gương mặt của bố cậu, nhưng nó đã trở thành chiếc mặt nạ của một kẻ vong ơn bội nghĩa..
Ông giơ tay định đánh Duy Khang nhưng Duy Bảo đã giữ lấy tay ông, có lẽ giờ đây sự cam chịu của anh đã lên đến đỉnh điểm và trở nên vỡ òa :
|