Yêu Em Khó Lắm Hả Anh?
|
|
Chương 11: Cô sợ anh.
Nghe tiếng anh, cô lau hết nước mắt trên mặt, nhanh tay giấu nhẹm chiếc điện thoại sau lưng.
Nhưng không qua khỏi mắt anh.
" Cô lấy điện thoại khi nào? "
" Em không có "
" Không có....."
Anh nghiến răng, tức giận đi tới, ra sức dùng lực bóp chặt cằm cô.
" Đây là cái gì mà cô nói không có? "
Một tay anh đưa ra sau lưng cô cầm chiếc điện thoại giơ lên ngay trước mắt.
" Em..."
Cô cứng họng, không chối được nữa. Tầm mắt hạ xuống mặt sàn, im lặng chẳng nói.
Nhìn bộ dạng của cô càng làm anh chán ghét, càng thêm bực dọc.
Muốn mắng chửi cô. Lời chưa được thốt ra, cánh cửa bị mở, thân hình tròn tròn té uỵch xuống đất.
" Oa...oa..oa..đau quá "
Tiếng khóc của Khánh Hào vang vọng khắp phòng. Anh sửng sốt lo lắng vội vàng đi lại.
Dang tay bế nhóc ôm lại đặt lên giường.
" Khánh Hào, con có sao không? "
Anh sốt sắng nắm tay, nắm chân của nhóc mà hỏi han. Ánh mắt chả để ý đến cô nữa, chuyên tâm kiểm tra kĩ lưỡng thân thể cho nhóc.
Nhận ra không có chỗ nào bị thương, anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Ôm Khánh Hào hôn một cái, ôn nhu lên tiếng.
" Con tự ý vào phòng baba làm gì? "
Cô ngồi trên đất chăm chú quan sát hai người, cười nhạt một cái rồi quay sang hướng khác không nhìn nữa.
Khánh Hào đáng thương cúi đầu, cặp mắt to tròn đen láy ầng ậc nước chớp chớp vài cái, mím môi lí nhí trả lời.
" Baba về khi nào cũng không đến tìm con, chỉ có thể là con tự tìm baba thôi "
Phì~~~
Anh chợt cười thành tiếng, bàn tay to lớn ôm trọn nhóc đứng lên.
" Con là đang giận dỗi sao? "
" Không có ạ"
Khánh Hào hôn anh một cái. Nhóc từ trên tay anh đòi tuột xuống đất.
" Thả con xuống "
" Xuống làm gì? "
Anh không chịu thả, cứ ôm Khánh Hào khư khư trên tay. Có ý định ôm theo ra ngoài đi xuống nhà thì nhóc oa oa khóc, vùng vẫy quyết liệt.
" Baba con muốn xuống. Oa...oa..oa "
" Được, được baba thả con xuống. Con trai thì đừng nên khóc ầm ĩ như thế "
Thả Khánh Hào xuống, anh lau nước mắt cho nhóc, nghiêm túc dạy bảo.
Gật gật cái đầu nhỏ, nhóc chạy về phía cô đang ngồi, giơ bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào sợi xích sắt.
" Baba tháo cái này ra cho dì đi "
" Con tự mình làm đi "
Ném chìa khóa cho nhóc, anh lên giường nằm, nghiêng người nhìn xuống.
" Chìa khóa nè, dì mở khóa đi. Tôi không biết mở cho dì đâu "
Khánh Hào xấu hổ đưa tay gãi mũi nhỏ, ánh mắt nhìn sang hướng khác.
Cô nhận lấy chìa khóa tự mở.
Chân đã được tự do. Cô cười nhạt, lập tức đứng dậy.
" Em đi tắm "
Khánh Hào chưng hửng, mặt xịu xuống.
" Tôi giúp dì mà. Tại sao dì không thèm quan tâm tôi? "
" Khánh Hào, con chấp nhận cô ta là mẹ rồi sao? "
Anh bất ngờ hỏi. Trước đây không phải nhóc rất ghét cô sao? Giờ lại buồn khi cô không để ý nhóc.
Thật kì lạ.
" Con...con...không biết "
Khánh Hào ngập ngừng bối rối cắn cắn môi trả lời.
Lát sau cô đi ra. Trên người mặc một cái quần jean ngắn ngang gối với cái áo thun cổ tim màu đen.
Thấy hai ba con nào đó nãy giờ đang nhìn, gương mặt không rõ biểu cảm, cô tằng hắng giọng.
" Em biết, đồ em mặc trên người cũ kĩ. Rất khó coi. Anh và Khánh Hào có thể đừng săm soi nữa "
Khánh Hào thôi nhìn cô quay sang nhìn anh, chu chu môi.
" Baba không mua nổi đồ mới cho dì sao? "
" Con nghĩ baba con thế sao? "
Anh hỏi ngược lại nhóc. Bản mặt đã kém sắc không ít.
" Hai người muốn nói thì hãy ra ngoài. Em muốn ngủ "
Cô chịu không nổi cảnh anh và nhóc cùng bàn luận về mình. Nếu là trước đây, cô ắt hẳn rất vui khi được hai ba con họ chú ý.
Nhưng hiện tại khác rồi. Cô chỉ cần yên ổn mà sống, không màng đến chuyện khác nữa.
" Cô không định ăn trưa? "
" Em mệt, không ăn nổi "
Vừa dứt câu, thân thể ngồi trên sàn không vững, nghiêng người một cái, ngã rạp xuống.
Khánh Hào hốt hoảng, nhóc trèo xuống giường chạy đến cạnh cô.
Ra sức lay lay.
" Này...dì không sao chứ? "
" Đừng lay nữa, dì không sao? Để dì nằm ngủ một tí "
Cô thều thào nói. Sắc mặt dường như không tốt lắm, môi cô cũng trở nên tái đi.
" Khánh Hào, con xuống dùng bữa trước đi. Để baba xem cô ta cho "
Anh ôm nhóc bế ra trước cửa phòng thả xuống.
" Vâng ạ "
Khánh Hào ngoan ngoãn bỏ đi. Đợi cho bóng dáng nhỏ bé khuất dần, anh mới đóng cửa phòng.
Đi gần lại chỗ cô nằm, anh ngồi xổm xuống, chán ghét nhìn, chất giọng lành lạnh vang lên.
" Lại sao nữa? "
Cô vừa chợp mắt lại bị tiếng nói của anh đánh thức, dùng chút sức lực còn lại mà thều thào nói.
" Anh đang lo lắng cho em sao?"
" Câm miệng. Tôi mà lo lắng cho cái loại người như cô? Có phải cô thật sự ảo tưởng quá rồi "
Anh bực tức quát. Lạnh lùng đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng. Cũng không quên đóng cửa mạnh thể hiện sự nộ khí.
Cô cười nhạt, mi mắt khẽ lay động rồi mở ra. Gượng người ngồi dậy, cô ngây ngốc ngồi nhìn trần nhà.
Cô là loại người gì mà không đáng để anh lo lắng?
Tại sao anh liên tục làm cô đau khổ thì anh mới vừa lòng?
|
Chương 12: Ngã cầu thang.
Ngồi ngây ngốc một lát, cô không chịu đựng nổi sự hành hạ của cơn sốt tái lại.
Co ro ôm chặt cơ thể, cô run bần bật khi cái lạnh đang xâm nhập vào người. Nhưng bên ngoài da thịt là sự nóng hổi đến tột độ, mà cô thì cảm thấy rất là lạnh như đang ôm cục nước đá.
Hơi thở vì vậy cũng ngày càng nặng nhọc. Mệt mỏi chiếm lấy khiến cô thiếp đi.
Trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ có mình cô đơn côi lẻ bóng không ai biết đến cô sắp không xong rồi.
Anh chỉ vì sự tức giận mà sau khi dùng bữa xong với Khánh Hào là đã vào thư phòng làm việc rồi đến tối ngủ luôn trong đó mặc kệ cô.
Ra lệnh không cho ai đến gần phòng anh. Càng không cho đem thuốc cùng thức ăn lên.
~~~~~~~~~~
Tối đó, cô trong cơn ngủ mê mở mắt tỉnh dậy. Đảo mắt nhìn quanh lại không thấy gì ngoài bóng tối.
Cổ họng khát khô muốn rót một cốc nước uống cũng khó khăn.
Cô mò mẫm trong bóng tối, tay chân nhất cử nhất động đều nặng nề. Cố gắng một chút, cô loạng choạng trườn lại cánh cửa, tay với lên vịn nắm vặn.
Từ từ ráng sức đứng lên.
Cô mở cửa ra ngoài, dựa theo ánh đèn le lắt phát sáng trên hành lang, cô men theo con đường xuống lối cầu thang.
Chỗ cầu thang không có đèn, cô chỉ có thể vịn chặt tay vào thành. Cảm nhận từng bậc, từng bậc mà bước đi.
Khi còn khoảng bốn bậc là xuống nhà, cô bước hụt chân, cả người lăn xuống ngất đi.
~~~~~~~~
Sáng hôm sau
Bà quản gia cùng mấy cô hầu thức dậy dọn dẹp. A Thanh được phân công lau chùi ở cầu thang.
Lúc cô ta cầm một thau nước và một cái giẻ lau tới chân cầu thang thì giật mình hét lớn.
" Áaaaaaaa "
Nghe tiếng la tất cả tụ lại nơi đây. Vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự bàng hoàng kinh sợ.
Tại chân cầu thang, Ngọc Hoài cô đang bất tỉnh, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt không tí huyết sắc, trán vì đập xuống gạch nên chảy máu.
Nhưng nó đã đọng khô lại. Thân thể cô cho dù hôm qua có sốt cao nóng đến mấy thì giờ lại lạnh ngắt, chỉ còn một chút hơi ấm.
Hơi thở lại mong manh đứt quãng.
Bà quản gia cho dù có ghét cô đến đâu, nhưng phàm đều là người, khi nhìn cảnh tượng này hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
Bà chỉ tay vào cô hầu Tu Nhi.
" Đi gọi thiếu gia đến đây "
Tu Nhi vâng lệnh lập tức đi ngay. Bà quản gia cùng với A Thanh nâng người cô dậy.
Lúc chạm vào người cô, cả hai không hẹn mà rùng mình. Người cô lạnh như băng. Da vẻ đều tái xanh.
Bà quản gia sai người mang áo ấm tới sưởi ấm cho cô.
Chỉ trong vòng 5 phút sau, cơ thể cô cũng trở nên ấm dần.
Anh lúc này cùng Tu Nghi đi tới, lạnh nhạt nhìn cô trong vòng tay bà quản gia.
" Cô ta làm sao? "
" Hình như đêm qua cô ta té cầu thang nhưng lúc đó tối ai cũng đi ngủ nên chẳng ai hay biết. Sáng hôm nay chúng tôi dọn dẹp mới thấy "
Bà quản gia trả lời. Bàn tay không ngừng chà chà để ủ ấm cho cô. Dù trước đây đối với cô ghét bỏ, khi dễ, khinh thường, mắng nhiếc nhưng hiện tại trông cô thế này cảm giác tội lỗi, ray rứt trong lòng đang dày xéo bà.
" Gọi bác sĩ tới phòng ngủ dành cho khách "
Anh lạnh lùng bước tới ôm cô bế lên cầu thang đi đến phòng dành cho khách mà đặt cô nằm xuống trên giường.
Reng...reng...reng
Chợt tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo lên. Anh thò tay vào túi lấy ra.
Nhíu mày nhìn dòng chữ trên màn hình. Anh ấn nút nhận áp vào tai nghe.
" Ba mẹ gọi con có việc gì? "
" À, ba mẹ xong việc bên đây nên sắp về nước rồi. Có điều ba mẹ muốn trước khi về tới thì con phải đuổi cổ con Ngọc Hoài đó đi "
" Ngọc Hoài cô ta trên danh nghĩa là vợ con. Con sẽ không đuổi. Còn ba mẹ nếu đã không thích ở cùng thì con đem theo Ngọc Hoài và Khánh Hào về nhà riêng "
" Thôi, mẹ sẽ không đề cập nữa đuổi nó nữa. Hai ngày nữa ba mẹ về "
" Được, con cúp máy "
Anh cúp máy.
Cốc....cốc...cốc...
" Thiếu gia, bác sĩ đã tới "
Anh mở cửa cho họ vào, lạnh nhạt căn dặn.
" Được rồi. Cô ở lại khám cho cô ta, còn quản gia sau khi cô ta tỉnh lại thì chăm sóc cô ta giúp tôi "
Nói rồi anh đi thẳng ra khỏi phòng. Về phòng của mình mà thay đồ rồi lái xe thẳng đến công ty.
Hiện công ty anh đang bị đối tác cùng cô cháu gái làm ầm ĩ.
Một thân âu phục xuất hiện ở đại sảnh đang nháo nhào kia. Ánh mắt quét qua toàn bộ, gân xanh liền nổi rõ trên trán.
Khốn kiếp.
Mới sáng sớm mà tạo cho anh nhiều rắc rối thật.
Thấy sự hiện diện của anh, ông Trư thôi làm ầm ĩ nữa.
Mấy tên bảo vệ đứng trước anh cúi đầu.
" Xin lỗi tổng giám đốc. Chúng tôi không thể đuổi họ ra ngoài vì mấy tên vệ sĩ kia quá mạnh "
Anh xua tay bảo họ tránh sang một bên. Lạnh lùng đi lại chỗ ông Trư. Nhìn ông ta bằng nửa con mắt.
" Ông tới công ty tôi gây chuyện là có ý gì? "
" Tại sao cậu dám đuổi cháu gái tôi mà không có lí do? "
" Muốn lí do thì hỏi cháu gái ông. Còn ông cứ muốn ầm ĩ dọa sợ nhân viên của công ty tôi thì chúng ta cắt đứt hợp đồng hợp tác đi. Ông sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn cho công ty tôi "
Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đám người trước mắt đầy sự khinh thường.
Dám ầm ĩ ở công ty anh. Xem ra ăn phải gan hùm mật gấu mới không biết sợ là gì.
Ông Trư nhìn sang cháu gái thì cô ta cúi đầu xuống đất không dám đối mặt với cái nhìn của anh.
Đoán chừng bây giờ ông cũng biết nguyên nhân là do cháu gái.
" Chát "
Giơ tay tát cô cháu gái một cái. Ông Trư tức giận mắng.
" Là cháu làm gì sai đúng chứ? Vậy cháu còn bảo ông đến đây làm ầm ĩ. Ông đúng là hồ đồ khi tin lời cháu "
Cô ta ôm mặt khóc, ông Trư bực tức không thèm để ý. Nhìn anh nói.
" Xin lỗi cậu. Việc chúng ta hợp tác vẫn diễn ra bình thường, tôi cũng sẽ bồi thường tiền cho nhân viên của cậu vì bị vệ sĩ của tôi dọa sợ "
" Được. Ông mau dắt tất cả bọn họ về đi"
" Đi về "
Ông Trư ra lệnh. Tất cả răm rắp nghe theo rút khỏi. Ngay cả cô cháu gái Trư Hạ ôm mặt khóc cũng lật đật chạy theo phía sau.
" Mọi việc đã ổn thỏa. Các người mau làm việc đi "
" Vâng tổng giám đốc "
|
Chương 13: Anh trông chừng cô.
Anh làm việc ở công ty đến chiều tối mới về nhà.
Lúc anh về, Khánh Hào đã dùng bữa xong và lên giường ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ màu xám tro rồi đi sang phòng cô đang nằm.
Qua lời của bà quản gia thuật lại.
Bác sĩ nói cô bị sốt cao còn không đưa tới bệnh viện nhanh chóng, lại còn ngã cầu thang khiến bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm. May là chưa mất mạng.
Hiện tại cũng không còn gì đáng lo ngại. Bác sĩ đã kê đơn thuốc và băng lại vết thương trên trán cô.
Chỉ cần để cô tỉnh lại ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình sẽ nhanh chóng khởi sắc.
Nhưng quản gia nói, từ sáng đến giờ cô cứ ngủ li bì chưa tỉnh dậy lần nào. Vì vậy thuốc đều chưa uống, cháo đều chưa ăn.
Cứ mãi im lặng nằm trên giường như một khúc gỗ.
Anh sờ lên trán cô thử, chợt rụt tay lại.
" Sao nóng dữ vậy? "
Đi ra khỏi phòng tìm một miếng dán hạ sốt mang vào dán lên trán cho cô.
Cảm nhận cái lạnh lạnh được dán trên trán. Mi mắt giật giật, cô nhíu mày cố gắng mở mắt.
Mắt vì ngủ lâu quá nên tầm nhìn có hơi mờ. Đầu lại có chút đau. Miệng lưỡi thì khô khốc đắng ngắt.
Phát hiện đây không phải căn phòng của anh, bản thân lại nằm trên giường. Cô giương mắt quan sát căn phòng xa lạ này.
" Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? "
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô nhận ra đó là anh, bèn chống tay muốn ngồi dậy.
" Nằm yên đi "
Anh gằn giọng, cô không nghe lời, một mực muốn ngồi dậy cho bằng được.
Anh tỏa sát khí, ấn cô trở lại xuống giường.
" Em muốn xuống "
Cổ họng lập tức đau rát khi cô vừa nói tròn một câu. Lấy tay ôm cổ nhăn mặt.
Anh đi lại một cái bàn được đặt trong phòng, bên trên có một bình nước và mấy cái ly.
Rót cho cô một ly nước bưng lại.
" Uống đi rồi muốn nói gì thì nói "
Cô gật đầu, ngồi dậy. Đón nhận ly nước từ tay anh mà nốc sạch một hơi.
Cảm giác cổ họng đã dễ chịu so với trước, cô mới lên tiếng.
" Đây là phòng nào vậy? Mà sao em ở đây? Em nhớ em đi lấy nước rồi......"
" Rồi té ngã bất tỉnh ở cầu thang. Cô hôn mê gần được một ngày rồi đó. Mà phòng này là phòng dành cho khách "
Anh tiếp lời cô. Và trả lời câu hỏi khi nãy.
" Vậy hả? "
Cô trả ly nước cho anh. Đặt chân xuống giường định đi đâu đó.
" Này, cô mau nằm lại trên giường mau lên "
Anh quát, chỉ tay lên cái giường.
" Sao? Em muốn đi vệ sinh anh cũng không cho? "
Cô tức cười nhìn anh. Đôi chân đang bước cũng khựng lại.
" À..thì cô đi đi. Tôi xuống nhà hâm cháo đem lên cho cô "
Anh lúng túng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh đối với cô thay cho dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng tức giận.
~~~~~~
Một lát, anh đem cháo lên, cô đang ngồi trên giường quay lưng nhìn về hướng cửa sổ.
Bóng lưng cô đơn tịch mịch hiện thân cho sự buồn bã của cô lúc này.
" Tôi mang cháo lên rồi. Cô ăn đi, uống thuốc đi ngủ. Trời đã khuya lắm rồi "
Anh bưng tô cháo đến trước mặt đưa cho cô. Thì ngẩn người khi thấy cô đang khóc.
" Sao lại khóc? "
" Không có gì? "
Cô gạt hết nước mắt trên mặt. Vươn tay đón nhận tô cháo từ tay anh. Ăn một muỗng, cô cảm nhận chất lỏng đặc sệt âm ấm trôi vào cổ họng không mấy khó ăn. Chừng gần nửa tô, đã ăn hết nổi.
" Em no rồi "
" Thuốc đây "
Anh lấy trong ngăn tủ ra một liều thuốc và rót ly nước đưa cho cô.
Nhận lấy và ngoan ngoãn uống dưới sự giám sát của anh.
" Anh về phòng đi. Cảm ơn anh. Mà khi ra anh tắt hộ em cái đèn "
Nói rồi cô nằm xuống trùm chăn kín mít từ đầu đến chân.
Anh không nói không rằng đi tới công tắt bật tắt hết đèn chỉ chừa lại cái đèn ngủ trong phòng, bưng cái tô đem dẹp rồi trở lên.
Bên phía giường trống, nệm đột nhiên lún sâu, vì động mà kéo chăn mở to mắt nhìn sang.
" Khánh Huy, sao anh không về phòng?"
" Tôi ở đây canh cô. Tránh tình trạng cô ngã cầu thang chập nữa "
Anh lạnh nhạt nói. Tay cầm điện thoại lướt lướt gì đấy.
" Thì cho là vậy. Nhưng sao anh không nằm ở sofa trong phòng mà nằm trên giường "
Cô càng nhích người lùi sát mép giường. Cô chưa từng nghĩ, cả hai sẽ nằm chung trên một chiếc giường.
Huống hồ gì anh luôn nói cô không xứng mà.
" Tôi không muốn lưng mình đau "
" Vậy anh ngủ trên giường. Em ngủ sofa"
" Tùy cô "
Anh chẳng mấy quan tâm mà trả lời. Dẹp điện thoại, khoanh tay trước ngực nhắm mắt ngủ. Đối với anh cô có ngủ ở đâu cũng được vì cô đã quen còn anh thì đã quen ngủ ở giường. Thậm chí trong thư phòng anh cũng đặt một chiếc giường ở đó.
Ôm theo cái chăn và cái gối lại sofa, cô đặt gối xuống nằm co người lại. Lấy cái chăn phủ lên. Mí mắt nặng nề, ngáp một cái, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
~~~~~~
Đến nửa đêm trời trở lạnh, không có chăn đắp. Anh đi lại sofa nhìn cái chăn trên người cô, thật muốn giật lấy nhưng không nỡ vì cô đang bệnh.
Nhiễm lạnh sẽ càng nặng thêm.
Thế là anh nửa muốn trở về phòng, nửa muốn ở lại.
Bởi nếu anh đi, cô có khi lại ngu ngốc mà đi ra cầu thang ngã nữa thì không may mắn như lần này đâu.
Sẽ thật sự mất mạng.
Mặc dù không thích cô nhưng anh không muốn cô xảy ra bất trắc hay mất mạng.
Thôi ráng chịu cái lạnh, anh leo lại lên giường. Co người thành một khối, tự tìm hơi ấm từ bản thân.
Chìm vào giấc ngủ lần nữa.
|
Chương 14: Anh bị bệnh.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên, ánh nắng từ ô cửa sổ chiếu thẳng vào gian phòng vì không có kéo rèm che làm cô đang ngủ ngon cũng phải thức tỉnh.
Dụi dụi mắt ngồi dậy. Vẻ mặt cô đã khởi sắc hồng hào.
Ôm gối và chăn trở lại chỗ giường. Cô thấy anh chưa thức, chỉ nhìn thoáng qua chẳng có ý định gọi anh dậy.
Toan bước ra khỏi phòng, chợt tiếng nói phát ra từ miệng anh làm bước chân cô khựng lại.
" Nước...nước..."
Chạy rót cho anh ly nước bưng lại. Khều khều vai anh, cô gọi.
" Nước nè, anh ngồi dậy uống đi "
Nói một lúc lâu người trên giường cũng không ngồi dậy, mắt chỉ hé mở rồi khép lại.
Cô thấy có gì đó không ổn. Đặt mông ngồi cạnh mép giường, sờ trán anh.
" Anh ấy bệnh rồi "
Nâng người anh dậy, giúp anh uống một chút nước. Xong cô lật đật chạy về phòng cũ thay đồ, rửa mặt rồi xuống bếp.
Bà quản gia và mấy cô hầu thấy cô xuống. Nhiều cặp mắt chĩa về hướng cô.
Bản thân biết điều tự động lùi một bước.
" Khánh Huy bị bệnh rồi. Các người nấu cháo cho anh ấy rồi chăm sóc anh ấy đi. Tôi đi về phòng đây "
" Sao cô không tự mình nấu cháo cho thiếu gia? "
Bà quản gia hỏi ngược lại cô. Giọng nói bà khác trước lắm. Không còn sự đay nghiệt, ác ý mà giờ ấm áp đầy tình cảm.
" Mấy người ghét nhìn thấy tôi. Sao tôi dám làm hỏng tâm trạng buổi sáng của mấy người "
Cô thành thật nói.
" Từ giờ chúng tôi sẽ không bạc đãi cô nữa. Trước đây nếu có gì không phải, mong cô rộng lượng bỏ qua "
A Thanh và mấy người họ đều cúi đầu trước cô đầy cung kính.
Cô há hốc mồm, tự dưng lại thay đổi 180°. Cô thích ứng không kịp.
" Có phải mấy người như tôi hôm qua ngã rơi mất não hết rồi không? Sao có chuyện đối tốt với tôi? "
" Bọn tôi không làm sao hết. Bọn tôi chỉ nhận ra cái sai của mình thôi. Nói thật hôm qua khi thấy cô nằm ngất ở chân cầu thang. Vật vờ như còn nửa mạng đã khiến bọn tôi kinh hồn bạt vía. Quản gia nhìn cô cũng phải khóc "
Tu Nhi lanh lợi nói một tràng. Nhất thời cô không biết nói gì, cảm thấy chấp nhận không nổi.
Vì ngoài ba mẹ. Cô không tin tưởng bất kì ai thật lòng đối tốt với mình.
" Nếu mấy người nhận ra sai và không bạc đãi tôi thì tôi cũng rất mừng. Mấy người muốn tôi bỏ qua nhưng tôi cần thời gian để nghĩ thêm. Thứ cho tôi không thể tin tưởng tuyệt đối mỗi câu nói vì nỗi đau thể xác và tinh thần mấy người gây ra cho tôi rất lớn "
" Được. Cô cần bao nhiêu thời gian cũng được. Chỉ cần cho chúng tôi cơ hội phục vụ cô để chuộc lại lỗi lầm "
Bà quản gia gật đầu. Ánh mắt ai hướng tới cô cũng đầy tia vui vẻ. Thú thật cô tìm không thấy một tia chán ghét giả dối nào trong mắt họ.
Liệu có thể tin chứ?
" Mấy người không cần phục vụ tôi đâu. Vì ở Phương gia, thân phận tôi cũng là người hầu thôi. À, mà quản gia và A Thanh nấu cháo đi. Tôi nấu sợ anh ấy không ăn "
Dứt lời, bóng dáng nhỏ nhắn cô chạy vụt lên lầu.
Đi về phòng xem anh thế nào.
" Khánh Huy, anh tỉnh dậy đi "
Anh vì tiếng gọi bên tai mà khó chịu nhíu trán, nặng nhọc mở mắt.
" Đừng phiền tôi nghỉ ngơi. Tôi đang mệt lắm "
" Được, anh muốn ngủ thì ngủ đi. Lát nữa quản gia bưng cháo lên cho anh "
Đoạn cô định ra ngoài, anh ghị tay cô lại.
" Cô đi đâu? "
" Em đi làm việc nhà "
Cô gạt tay anh ra. Bâng quơ trả lời.
" Cô còn đang bệnh, ở đó mà làm việc nhà. Bộ muốn chết? "
Giọng anh khàn khàn nhưng hình như có sự tức giận ở trong đó.
Nữ nhân chết tiệt này. Ngu ngốc vừa thôi chứ.
" Khụ.....khụ...khụ..."
Vì tức giận bộc phát, anh chợt ho khù khụ. Ho đến đỏ cả mặt. Thiếu điều là giọt lệ muốn tuôn ra từ hốc mắt.
Thấy thế, cô ngồi xuống cạnh mép giường, muốn giúp anh vuốt ngực liền bị tay anh gạt mạnh ra.
" Không cần cô chạm vào tôi. Thứ như cô phải biết điều gì nên làm và không nên làm "
" Không chạm thì không chạm. Anh ở yên đó đi. Em ra ngoài "
Cô tức giận, đi thẳng một mạch.
Hừ....Khánh Huy, anh mắng em thứ này thứ nọ. Vậy anh có thể chạm em nhưng em không được chạm anh ư? Anh là người miệng nói một đằng, mà làm một nẻo.
Chẳng hiểu nổi rốt cuộc con người anh có phải hai nhân cách không?
" Ngọc Hoài...cô tức giận cái gì? "
Nữ nhân đó sáng sớm phát điên cái gì? Hôm qua nhu mì, yếu ớt. Hôm nay có vẻ tốt hơn nhưng cớ gì tức giận với anh.
Không phải chỉ là cái gạt tay thôi sao? Mắc mớ gì thái độ hằn học. Mà quan tâm làm chi kia chứ cái nữ nhân ngu ngốc đó?
Chắc điên thật chứ.
Anh nghĩ rồi tức lên. Mặt nóng đã ửng đỏ nay còn đỏ hơn. Hừ..hừ vài tiếng, anh với lấy cái chăn cô gấp gọn ở trên giường, đắp lên người.
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô còn vương lại trên chăn, anh lập tức ném ra.
Ngồi bật dậy, day day hai bên thái dương, quyết định về phòng vscn thay quần áo.
Kiểu này nghỉ ngơi gì được nữa.
|
Chương 15: Quan tâm sao?
Cô sau khi bị anh chọc cho tức giận. Đi thẳng ra sân. Cầm chổi quét lá khô rụng dưới đất.
Thân thể hồi phục không ít nên cô chẳng mệt là bao. Tay cầm chổi liên tục quét lấy quét để mà không hay rằng anh đứng ngay cửa sổ trên phòng nhìn xuống.
Mọi hành động của cô anh đều thu hết vào tầm mắt.
" Nữ nhân chết tiệt. Dám khô g nghe lời tôi "
Anh rít qua kẽ răng. Tức giận xoay người vào trong, lên giường ngã lưng nằm nghỉ. Hiện tại trong người rất khó chịu.
Nóng bức và lành lạnh run người.Anh che miệng ho hai tiếng. Mở miệng mắng thầm.
" Hừ...khó chịu thật "
Cô quét sân xong. Đi vào nhà, mặt mày không cảm xúc, nhanh tay nhanh chân phụ giúp mấy người kia làm việc nhà. Quản gia nấu xong cháo, múc ra tô. Bỏ lên khay nhưng không bưng đi.
Kêu với tên cô.
" Ngọc Hoài, cô bưng lên phòng cho thiếu gia đi "
Ngọc Hoài nghe quản gia gọi tên mình, quăng cái khăn lau bàn trên phòng khách xuống. Chạy nhanh vào bếp, thắc mắc hỏi.
" Sao quản gia không bưng? "
Quản gia ái ngại nhìn cô. Mấp máy môi phun ra được mấy chữ.
" Thiếu gia khi bệnh rất khó tính. Hay cáu gắt. Tôi lại còn phải nấu bữa sáng cho tiểu thiếu gia. Nên phiền cô bưng lên cho nhanh. Nếu bữa sáng chậm trễ qua 7h30, nhất định bị trừ lương. Cô giúp tôi nha! "
Cô đoán chừng bây giờ đã là 7h15', liền gật đầu nhận lời, rửa tay sạch. Hai tay bưng cái khay đi ra khỏi phòng bếp mà tiến lên lầu.
Đi tới phòng dành cho khách, cô gõ cửa ba bốn lần. Không tiếng trả lời, mạnh dạn vặn nắm cửa mở ra.
Giường trống rỗng không có người. Cô thầm nghĩ chắc anh đi về phòng rồi.
Đi ngược hướng lại, cô đến trước căn phòng anh. Kiên nhẫn giơ tay gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc...
Im phăng phắc, cô lúc này lên tiếng gọi với vào bên trong mong anh sẽ nghe thấy.
" Khánh Huy, em mang cháo lên đây "
"....."
Cô đợi thêm 5', chẳng nhận được hồi đáp. Hít vào thở ra thật sâu, mở cửa đi vào phòng.
Anh trên giường chùm trăn kín mít, chỉ ló cái đầu ra thôi. Chân mày nhíu chặt vào nhau, mồ hôi tuôn ra như suối.
Cô vào phòng tắm tìm một cái khăn nhúng nước vắt cho khô. Quay ra tỉ mỉ, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.
Xong xuôi, sợ tô cháo nguội. Cô khều vai anh đánh thức.
" Dậy đi, anh ngồi dậy ăn cháo nè "
Anh khe khẽ mở mắt, không muốn ngồi dậy. Cố gắng nhìn rõ người trước mặt. Nhịn không được mà mắng hai câu.
" Cô ồn ào quá. Im lặng đi "
" Anh dậy ăn cháo đi. Thuốc em lấy đặt sẵn trên bàn, ăn rồi uống. Chút nữa em lên dọn xuống "
Cô chả bận tâm anh chê trách mình ồn. Chỉ căn dặn dăm ba câu rồi lạnh nhạt bỏ đi. Anh khó chịu khi bản thân bị bệnh, muốn làm cái gì đó để giảm đi sự bức bách này. Liếc mắt sang tô cháo để đầu tủ.
Choảng.
Hất văng tô cháo xuống đất, cháo văng tung tóe, tô miễng bị bể vương vãi khắp nơi. Bên ngoài cô chưa có rời đi nên vừa nghe tiếng đổ vỡ, lập tức mở cửa đi vào.
Nhìn trên sàn tung tóe các mảnh vỡ, cháo đỗ lênh láng. Cô chẳng nói chẳng rằng đi tới ngồi xổm xuống nhặt hết các mảnh vỡ.
" Anh không ăn thì cũng đừng hất đổ "
" Cô cút ra ngoài "
Anh lớn giọng, cặp mắt đỏ ngầu hằn học liếc cô.
" Em cút ra nhưng anh có khả năng dọn dẹp không? "
Cô bực dọc đáp trả lại. Vừa nói vừa lấy hết hộp khăn giấy để lau chùi sạch sẽ. Ánh mắt chả có điểm nào là dừng lại nhìn anh.
" Cô kêu quản gia hay A Thanh, Tu Nhi lên dọn. Còn cô thì cút ra ngoài nhanh trước khi tôi nổi nóng "
" Kêu họ sao? Anh bị bệnh cáu gắt như vậy, bọn họ dám lên đây để anh trút giận chắc? "
Cô cả gan lớn mật nói thế. Rồi một mạch bỏ vào phòng tắm lấy cái khăn và thau nước ấm đi ra.
" Em giúp anh lau người "
Chưa đợi sự đồng ý, cô đã tốc chăn, nhúng khăn vắt nước lau mặt, lau cổ cho anh.
" Dừng lại được rồi đó. Tôi chưa cho phép cô chạm vào người tôi "
Anh giơ tay cầm chặt tay cô, ngăn không cho làm loạn trên người mình. Sức nóng từ tay anh truyền đến, cô nhíu mày rụt tay lại.
" Anh nóng lắm đó. Còn cố lạnh lùng cản em thì mặc kệ anh. Không cho liền không làm nữa, có gì đừng trách em vô tâm "
Định bưng thao nước đi đổ thì anh mạnh bạo nắm tay cô lại. Cau mày tỏ vẻ gượng gạo.
" Lau tiếp đi "
Lúc này cô mới dịu dàng lại như bao ngày. Bàn tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ngủ của anh. Dùng khăn lau lên ngực và bụng. Anh hơi xấu hổ một tí nên chả nhìn thẳng vào cô. Còn cô thì cẩn thận tỉ mỉ lau.
Đối với cô dù gì trên danh nghĩa bọn họ là vợ chồng thì việc này có gì đáng ngại chứ.
Đoạn định giúp anh lau thân dưới. Anh ho khù khụ, vươn tay chặn ngang.
" Lau thế được rồi. Cô lấy cho tôi bộ đồ khác thay ra "
Cô gật gật đầu, nhanh nghe lời anh. Mở tủ lấy bộ quần áo sạch sẽ khác.
" Muốn em giúp hay tự mình làm "
" Tôi tự làm. Giờ không còn việc của cô, ra ngoài được rồi "
Anh nhận lấy bộ đồ, đuổi cô ra khỏi phòng.
" Ừ, lát nữa em mang tô cháo khác lên cho anh. Bắt buộc phải ăn và uống thuốc thì mới mau chóng khỏe "
Cô khom lưng lấy cái đống hỗn độn lúc nãy mình dọn dẹp bỏ vào một túi giấy đi thẳng ra phòng, bước nhanh xuống nhà.
Anh mệt nhọc thay từng cái áo, cái quần. Chưa bao giờ anh thấy mình thảm hại nhất là khi bị bệnh. Một chút sức lực cũng chẳng có.
|