Người Không Thể Bỏ Lỡ
|
|
Đoạn 5 Nhìn ánh mắt đó của anh, suýt chút nữa tôi đã buột miệng nói "Không", nhưng may sao phút cuối lại kịp thời nuốt lại. Được đi sang Nhật là chuyện tốt, đến khi trở về thì tương lai của anh càng rộng mở hơn, sao tôi có thể nói anh đừng đi được? Vả lại, giữa chúng tôi còn Vũ nữa, tôi đã không thể nào yêu anh thì muốn anh ở lại làm gì? Chẳng phải càng thích anh thì tôi lại càng bị giày vò hơn sao? Tôi biết mình đã và sẽ bỏ lỡ đi nhiều thứ mà sau này bản thân nhất định phải hối tiếc, nhưng vẫn quyết định nói: - Tất nhiên là em muốn anh đi rồi. Sau này anh về được bổ nhiệm làm trưởng khoa, rồi phó giám đốc, có khi còn cả giám đốc bệnh viện. Lúc đó em tha hồ đi khoe với mọi người em có anh trai em là bác sĩ giỏi. Anh trai em được đi Nhật làm bác sĩ nội trú nữa cơ. Vẻ mặt anh Thành bất chợt cứng ngắc, tôi còn cảm nhận được rõ ràng trong ánh mắt mong chờ kia thoáng qua một tia thất vọng. Anh im lặng một lát, lúc sau mới khó khăn trả lời tôi: - Thật à? - Vâng, thật ạ. - Ừ, anh biết rồi. Thôi em viết nốt hồ sơ rồi đi ngủ sớm đi, anh về phòng đây. - Vâng. Sau khi anh Thành đi rồi, tôi mới thu lại nụ cười giả dối ban nãy rồi nằm gục xuống bàn. Không khóc, chỉ thấy buồn vô hạn, cảm thấy như mình sắp mất đi một thứ gì đó rất quen thuộc mà không có cách nào níu giữ được. Tôi sợ mỗi ngày trở về ngôi nhà này mình sẽ không còn thứ gì để trông ngóng nữa, tôi sợ chẳng còn ai che chở cho mình nữa, và tôi còn sợ sau khi anh đi rồi, mỗi lần nhìn thấy Vũ sẽ lại nhớ đến anh… Anh em sinh đôi thật kỳ lạ, chỉ cần nhìn thấy người này là có thể tưởng tượng ra mình đang gặp gỡ người kia… Nửa tháng sau đó, anh Thành chính thức lên đường sang Nhật. Hôm cả nhà tiễn anh ở sân bay, tôi rất muốn ôm tạm biệt anh một cái nhưng không có can đảm. Với cả Vũ cũng ở đó nên tôi cũng chỉ dám đứng một chỗ nhìn. Anh Thành chào hết một lượt mọi người, xong đến tôi thì anh đi lại gần, giơ tay xoa đầu tôi. Anh bảo: - Ở nhà ngoan nhé, lúc nào rỗi anh về. - Vâng, em biết rồi. Anh ở bên đó cũng giữ gìn sức khỏe nhé. - Ừ. Ba năm thôi… Vế sau anh nói rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi đứng sát như thế mà phải nhìn khẩu hình miệng mới có thể đoán được anh nói gì. Anh nói: "Nếu không có gì thì đợi anh". Lúc ấy tôi ngây ngô không hiểu anh nói thế là ý gì cả, cũng chẳng hiểu "không có gì" nghĩa là không có cái gì thì mới có thể đợi anh? Tôi đứng ngơ ra không đáp, mãi sau khi ngẩng lên thì anh đã nói "tạm biệt" và đi vào cửa lên máy bay rồi. Cả nhà nhìn theo bóng anh cho đến khi khuất hẳn sau hành lang dành cho hành khách mới thôi. Mẹ kế thương con nên cứ lưu luyến đứng nhìn mãi, bố tôi thì ngược lại, dù không phải bố đẻ nhưng ông có vẻ rất tự hào về đứa con trai riêng này. Ông vỗ vai tôi, bảo rằng: - Đấy, sau con mà chọn chồng nhớ phải chọn người giống anh Thành nhé. Giỏi giang thế bố mẹ mới được nở mày nở mặt. Tôi chột dạ, quay sang liếc Vũ đang đứng gần đó. Thấy vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng hờ hững như chẳng quan tâm những người xung quanh nói gì. Cuối cùng đành gượng gạo trả lời bố: - Con không có phúc lấy được người tốt thế đâu. - Nói linh tinh, con gái bố kiểu gì cũng lấy được chồng tử tế. Không bằng Thành thì ít ra cũng bằng được một nửa chứ. Mình học hành đàng hoàng, lại đẹp gái chứ có phải xấu gì đâu, mình dư sức chọn được người tốt. Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười. Nếu bố biết những gì tôi làm sau lưng ông, chắc chắn ông sẽ không bao giờ nói câu này. Người như tôi thật sự không xứng đáng lấy được một người chồng tử tế, cũng chẳng xứng để yêu thương ai cả. Cả đời này tôi được yêu đơn phương một người tốt như anh Thành thôi là đã cảm thấy đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên nói: - Mình về thôi bố ơi. - Ừ, về thôi. Con đi về với Vũ nhé, bố với dì đi có việc một tý, buổi chiều mới về. - Vâng ạ. Thế là tôi đành ngồi xe về với Vũ, suốt cả quãng đường cả hai đều không ai mở miệng nói câu gì. Tôi ngồi co ro một góc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính, chỉ mong thấy được lúc máy bay vút lên trời qua chỗ tôi. Nhưng nhìn mãi, nhìn cho đến tận khi rời khỏi khu vực Nội Bài rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc máy bay nào cả. Cuối cùng, Vũ là người lên tiếng trước: - Không cần nhìn, máy bay không bay qua chỗ này. Tôi giật mình, thu lại tầm mắt rồi quay sang nhìn anh ta. Ngồi ở gần như thế này mới thấy Vũ giống hệt anh Thành. Mũi cao, lông mày rậm, lại có má lúm đồng tiền nên cả hai anh em đều rất đẹp trai. Nhưng Vũ thì có đôi mắt lạnh và thâm trầm hơn anh Thành nên tôi chỉ cần nhìn mắt là sẽ phân biệt được hai người họ ngay tức thì. Tôi im lặng một lúc rồi mới nói: - Tôi đề nghị một việc được không? - Muốn tôi mua vé máy bay cho cô đi theo à? - Không. Tôi muốn ra ngoài ở. Vũ không nói gì, vẫn lặng lẽ lái xe thẳng đường về nội thành. Tôi biết anh ta muốn mình tự nói ra lý do nên đành nói tiếp: - Tôi thấy tôi với anh... ở nhà không ổn đâu. Một vài lần thì có thể trót lọt, nhưng nhiều lần thì chắc là không. Dù sao thì bố tôi cũng ở với anh và anh Thành mười mấy năm liền, chắc ít nhiều gì anh cũng có tình cảm với bố tôi. Giờ nếu để bố tôi biết chuyện của tôi với anh, không những bố tôi và anh khó nhìn mặt nhau, mà còn khó nhìn mặt cả mẹ anh nữa. Thế nên tôi muốn dọn ra ngoài, ở riêng làm chuyện gì cũng thoải mái hơn. Vũ nghe xong thì nhếch môi cười nhạt: - Không phải là giờ anh Thành đi rồi, cô chẳng còn lý do gì để ở nhà này nữa à? Không còn ai để trông ngóng về hàng ngày nên muốn dọn ra chỗ khác phải không? Quả đúng là dân kinh doanh, chẳng cần nhìn nét mặt tôi mà chỉ nghe thôi đã biết tôi đang nghĩ gì. Tôi đúng là ngây thơ, cứ nghĩ Vũ đơn giản như anh Thành. Bị anh ta vạch trần như thế, tôi không mất công vòng vo nữa mà nói thẳng luôn: - Tôi với anh chỉ thoả thuận chuyện tôi phục vụ mình anh. Ngoài ra tình cảm của tôi vẫn là của tôi chứ, tôi thích người khác nhưng không ngủ với ai ngoài anh là được, đúng không? Với cả lý do lúc nãy tôi nói cũng là thật, giờ tôi ra ngoài ở, anh thích đến lúc nào thì đến, cần giải quyết lúc nào thì giải quyết. Tiện hơn ở nhà nhiều. - Thế à? - Vâng. - Ai biết được cô làm gì sau lưng tôi. - Anh yên tâm đi, tôi nhận tiền của anh, ăn cơm của anh, thì tôi sẽ có trách nhiệm với thoả thuận của tôi với anh. Nếu anh không tin thì cứ lắp camera chỗ tôi ở, hoặc muốn gọi video call cho tôi để kiểm tra lúc nào cũng được. - Tôi không thừa thời gian để làm mấy chuyện vô bổ đó. Tôi cứng họng ngay tức thì. Đúng thật, anh ta không như anh Thành, làm việc gì cũng hành sự nhanh, chuẩn, gọn. Tất nhiên sẽ không muốn phí phạm thời gian cho tôi. Thậm chí ngay cả từ khi đồng ý bao tôi đến giờ, tiền thì vẫn chuyển vào tài khoản nhưng anh ta cũng chẳng buồn quan hệ với tôi thêm lần nào, người như thế làm sao muốn tốn hơi đi quản lý tôi được. Tôi tự biết lượng sức mình, giả vờ cười cười: - À vâng, tôi sợ anh không tin nên chỉ nói thế thôi. Nhưng mà thật sự tôi thấy phương án ra ngoài ở có lợi cho cả hai. Nên anh có thể suy nghĩ được không? Vũ không trả lời, từ đó đến khi về đến Hà Nội cũng chẳng nói năng câu gì với tôi nữa. Tôi cứ nghĩ anh ta không đồng ý hoặc chẳng buồn quan tâm nên không hỏi lại, thế nhưng một tuần sau, anh ta bỗng dưng đưa cho tôi một chiếc chìa khóa cửa. Vũ nói: - Nhà X, tầng X, tòa M2, Vinhomes Liễu Giai. Tôi nhìn chìa khóa, lại nghe đến mấy chữ Vinhomes Liễu Giai là biết chung cư cao cấp rồi. Đúng là đại gia, chỗ ngủ với đàn bà cũng phải là chỗ đẹp, mà quan trọng nhất lại gần với chỗ Văn phòng Luật tôi vừa nộp hồ sơ xin việc nữa. Tiện cả đôi đường.
|
- Cảm ơn anh. - Lý do chuyển ra ngoài, cô tự nghĩ. - Tôi biết rồi. Thật ra, dạo này tôi rất bận vì có quá nhiều việc phải làm, đến chăm Bống một ngày tám tiếng, ôn tập để phỏng vấn vào một số văn phòng Luật, lại còn phải làm tất cả các việc nhà. Tôi sợ khi mình được nhận đi làm rồi, nếu vẫn ở đây thì tôi không có thời gian đến chăm Bống, hoặc là nếu bác sĩ cho con tạm thời xuất viện, tôi cũng không bế con về nhà bố tôi được. Thế nên để tiện cho việc phục vụ Vũ và chăm sóc con bé, tôi mới gấp rút muốn chuyển ra ở riêng. Hôm tôi nói việc này với bố, bố tôi không đồng ý. Bố bảo anh Thành vừa đi, tôi đã chuyển ra ngoài như thế thì nhà đã neo người rồi lại càng buồn. Nhưng tôi quyết tâm rồi, tôi bảo: - Văn phòng Luật bên Cầu Giấy vừa nhận con rồi, mà giờ từ nhà mình sang đó cũng xa. Con thuê phòng bên đó ở cho tiện đi làm bố ạ. - Bố mua xe cho con nhé? Hôm trước bố đi xem xe rồi nhưng chưa thấy cái nào ưng cả. - Không ạ. Con không biết đi xe máy, bố mua con cũng chưa đi được mà. - Thế có biết lái ô tô không? Tôi liếc nhìn sắc mặt mẹ kế, biết ý nên vội vàng nói "Không". Bố tôi lại bảo hay để bố đưa đi làm hàng ngày, tôi cũng không đồng ý. Tôi nói với bố: - Bố ơi con lớn rồi. Bố cứ để con tự lập. Một tuần con sẽ về nhà ăn cơm một hoặc hai lần. Bố đừng lo. - Con gái ra ở riêng một mình sao bố không lo được. Với cả còn phải thuê nhà thuê cửa nữa, biết đâu mà thuê. - Con không sao mà. Hôm trước con nhờ anh Vũ hỏi hộ cho con nhà ở gần đó, anh ấy hỏi giúp con được nhà bên Liễu Giai rồi. Con định sang đấy bố ạ. Lúc đó Vũ không có ở nhà, nhưng mà anh ta kinh doanh bất động sản nên chỉ cần lôi lý do đó ra nói thì bố tôi tin ngay. Mẹ kế tôi nghe thế cũng lên tiếng: - Ai chứ thằng Vũ mà hỏi nhà thì yên tâm rồi. Chỗ đó đi làm xa nhưng đi xe bus cũng được, con cứ cân nhắc xem ở đây tiện hơn hay ở gần tiện hơn rồi quyết định. Hiếm khi mẹ kế nói đỡ cho mình, tôi biết là bà ấy cũng không muốn tôi ở đây nên lại càng hạ quyết tâm dọn ra ngoài. Tôi gật đầu: - Vâng, xin phép bố với dì cho con ra ngoài ở. Chuyện nhà cửa thì bố mẹ đừng lo. Nếu con không ở được thì con về với bố và dì. Sau khi bố tôi nói chuyện với Vũ, có lẽ một phần vì tin tưởng anh ta chọn nơi ở tốt và an toàn cho tôi, một phần vì tôi thuyết phục nhiều quá, cuối cùng bố tôi cũng phải đồng ý. Lần đầu tiên Vũ và bố đưa tôi đến căn nhà đó, nhìn nội thất bên trong sang trọng sạch sẽ, lại đầy đủ không thiếu một thứ gì, thậm chí trong tủ lạnh còn được chuẩn bị cả một đống đồ ăn bên trong, tôi không khỏi ngạc nhiên đến tròn xoe cả mắt. Bố tôi thấy thế cũng hài lòng, quay sang bảo với Vũ: - Nhà này đẹp đấy con ạ. Đầy đủ tiện nghi hết. Thanh ở đây rồi đi làm cũng tiện. - Vâng. Khu này cũng an toàn. Có thẻ mới ra vào được, mà bảo vệ cũng trực 24/24. - Ừ, con xem hàng tháng hết bao nhiêu tiền thì bảo bố nhé. Thanh nó mới đi làm, chắc lương cũng không đủ trả tiền thuê, cứ để bố trả cho em. Vũ không nói gì, chỉ gật đầu nói với bố tôi: - Bố đừng lo. Một lúc sau đó, bố tôi có việc phải đi về trước, chỉ còn lại mình tôi với Vũ trong căn nhà rộng đến trống trải, tôi ngại chẳng biết nói gì với anh ta nên đắn đo mãi, rất lâu sau mới ấp úng nói được một câu: - Cảm ơn anh nhé. Tôi thích nhà này. - Không cần cảm ơn. Tôi làm không phải vì cô. - Tôi biết anh vì bố tôi. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng là người ở trong nhà này. Nếu anh không cần cảm ơn thì thôi vậy. - Chuẩn bị nước tắm đi. - Hả? Anh ta không buồn đáp mà đi thẳng đến sofa ngồi xuống, giơ tay lên nới hai cúc áo cổ. Tôi đứng ngơ ra một lúc mới hiểu ra là anh ta muốn, thế nên đành hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào trong phòng tắm, tự mình tắm rửa sơ qua rồi chuẩn bị nước tắm cho anh ta. Hôm đó, lần thứ ba chúng tôi làm tình. Trong một căn phòng vừa xa lạ nhưng lại vừa có cảm giác quen thuộc, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh, chiếu lên chiếc giường mới tinh của tôi. Tai tôi có thể nghe rõ mồn một từng tiếng thở dốc của Vũ, nghe cả tiếng giường cao cấp cũng phải kêu lên mấy tiếng kẽo kẹt khe khẽ, thậm chí nghe cả những tiếng rên đầy khoái cảm ở sâu trong lòng tôi. Thăng hoa, hỗn loạn, sung sướng… đến khi tất cả kết thúc chỉ còn lại mình tôi trơ trọi nằm trên giường. Tôi tự cười chính mình, bây giờ có lẽ tôi chẳng khác cave là mấy. Hoặc nếu khác thì cũng chỉ khác duy nhất ở một chỗ, cave phục vụ nhiều người còn tôi chỉ làm tình duy nhất với một người mà thôi… Một người có khuôn mặt giống hệt người đàn ông tôi thích, nhưng rút cuộc vẫn là không phải người trong lòng. Nước mắt tôi chậm rãi chảy ra, rõ ràng tự do rồi mà sao vẫn thấy ràng buộc khắp nơi thế này… *** Vài ngày sau, tôi bắt đầu đi thử việc ở văn phòng Luật nên không có thời gian chăm Bống ban ngày nữa, đành phải thuê một người đến chăm con bé. Hàng ngày, cứ bảy giờ chị Tâm sẽ đến viện xin sữa cho con, có việc gì bác sĩ cần thì chạy đi chạy lại, đến tối đi làm về thì tôi sẽ vào chơi với Bống cùng chị ấy. Con bé đã hơn hai tháng nhưng chỉ nặng có 4kg, còi dí nhưng rất ngoan. Hôm nào tôi đến, chị Tâm cũng khoe với tôi rằng: - Hôm nay Bống uống được 90ml sữa nhé mẹ Thanh nhé, thấy em giỏi chưa? - Thật à chị? Bống ngoan quá nhỉ? Cứ ăn no ngủ kỹ thế này chắc mấy chốc khỏi ốm con nhỉ? Con bé bén hơi tôi, khi được tôi ôm vào lòng thì cứ rúc vào ngực tôi ngọ ngoạy đòi ti. Tôi không có sữa, cũng không dám cho con ngậm ti sợ con không thở được, đành bế nó lên hôn hít: - Ngoan nào, đợi khi nào lớn lớn thêm một tý thì mẹ cho em ậm nhé. Giờ cứ ậm sữa của các cô đi cho nhanh lớn nhé. Mẹ thương. Con bé nắm lấy một ngón tay tôi, toét miệng cười. Tình trạng bệnh của con gái tôi nói khỏe thì không phải khỏe, mà nói yếu thì cũng không phải yếu. Trộm vía con bé cũng dũng cảm và kiên cường giống y hệt mẹ ruột nó, cho nên phải tiêm bao nhiêu thuốc hay cắm bao nhiêu mũi kim vào người, nó vẫn ngoan ngoãn chịu ăn chịu ngủ. Bác sĩ nói với tôi, tạm thời tình trạng nhiễm trùng của con đã có bước cải thiện, nhưng vì bị ung thư máu nên việc này không thể điều trị dứt điểm được, con bé lại còn quá nhỏ để tiến hành hóa trị. Tôi nghe xong cũng không biết phải làm sao. - Vậy bao giờ mới có thể làm hóa trị hả bác sĩ? - Còn phải tùy theo tình trạng sức khỏe của cháu nữa. Nhưng theo tôi nên để đến lúc cháu lớn hơn một chút nữa. Hóa trị quá sớm sẽ dễ gây ra các phản ứng phụ như mù hoặc vô sinh… - Vậy… còn cách nào khác không bác sĩ? Con cháu còn nhỏ quá, nếu cứ sống chung với ung thư đau đớn như thế, cháu sợ con không chịu nổi. - Chị cứ yên tâm đi, chúng tôi vẫn đang cố kìm hãm tế bào bạch cầu phát triển, bổ sung hồng cầu cho cháu. Đợi đến khi cơ thể cháu ổn định, sẽ kết hợp cả hóa trị và tiến hành ghép tủy thích hợp cho cháu. Nếu có tủy tương thích, tỉ lệ sống của cháu sẽ rất cao. - Ghép tủy ấy ạ? - Đúng rồi. Chị không phải mẹ ruột của cháu, tủy của chị có khả năng sẽ không thích hợp. Nhưng bố cháu thì tỉ lệ tương thích sẽ cao hơn. Tôi suy nghĩ một lúc, nhớ đến những lời thằng đốn mạt kia nói lúc tôi thông báo con nó đang nguy kịch nằm trong bệnh viện, lòng lại giận run lên. Bây giờ bảo nó cho tủy để ghép cho con, chắc chắn nó cũng sẽ không đồng ý. Tôi khó khăn nắm chặt các ngón tay vào nhau, ngẩng đầu hỏi bác sĩ: - Vậy của người khác thì sao ạ? Sẽ không thích hợp hả bác sĩ? - Cũng có trường hợp tương thích nhưng rất hiếm. Thường là của những người cận huyết thì tỉ lệ tương thích mới cao. - Vâng. Cháu biết rồi. Cháu cảm ơn bác sĩ. - Dù sao cũng còn thời gian, gia đình cứ bàn bạc đi xem thế nào nhé. - Vâng ạ.
|
Hôm ấy tôi về nhà, thử gọi điện đến số điện thoại của người yêu cũ của Ngọc nhưng nó hình như đã đổi số mới, không làm sao mà liên lạc được. Hỏi mấy người bạn của nó cũng chẳng ai biết nó bây giờ đang ở đâu. Tôi thất vọng, quăng điện thoại xuống bàn rồi nặng nề giơ tay lên bóp đầu. Chật vật mãi tôi với Bống mới có thể ổn ổn, bây giờ tự nhiên lại lòi ra thêm chuyện ghép tủy mà con bé lại chẳng còn ai thân thích ngoài bố nó, chẳng biết sau này rồi sẽ đi đâu về đâu. Tôi mệt mỏi cầm tấm ảnh chụp chung đã được đóng khung kính của tôi và Ngọc lên, tự lẩm nhẩm nói một mình: - Mày ơi, tao phải làm sao giờ? Đi đâu để tìm bố nó bây giờ? Bác sĩ bảo mấy năm nữa, nhưng lỡ mấy năm nữa tao vẫn không tìm thấy bố nó thì sao hả mày? - Mày đừng giận tao vì những chuyện tao làm nhé. Tao biết giờ tao chẳng còn mặt mũi nào gặp mày, nhưng dù sao cứu được Bống là tốt rồi. Tao thương nó như con ruột tao. Thế nên để con được sống, tao ngủ với ai cũng đâu quan trọng gì phải không? - Tao sẽ cố tìm ra bố nó để ghép tủy cho nó thôi, mày nhớ phù hộ cho tao tìm thấy đấy. Tôi mới nói đến đây, tự nhiên thấy điện thoại báo tin nhắn đến. Cầm lên thì thấy anh Thành nhắn: - Ngủ chưa em? Ở bên này đang có tuyết rơi này.
|
Đoạn 6 Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một rưỡi, tức là ở Nhật đang là gần một rưỡi sáng rồi mà anh vẫn chưa ngủ. Thực lòng, tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh, sợ càng nhớ rồi lại càng không từ bỏ được, nhưng mà cuối cùng tay chẳng nghe não điều khiển gì cả, vẫn chậm chạp nhắn lại: - Em chưa? Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ? - Anh mới từ bệnh viện về, lạnh quá. Thấy tuyết rơi nên muốn cho em xem. - Bên đó đang có tuyết hả anh? Anh Thành gửi cho tôi một tấm ảnh tuyết rơi trắng xóa cả một bầu trời ở Osaka, ở Việt Nam bây giờ đang là giữa tháng mười, không lạnh lắm nhưng nhìn qua ảnh cũng có thể cảm nhận được thời tiết bên đó chắc chắn lạnh cắt da cắt thịt. Tôi bảo: - Anh đang đi bộ về à? Lạnh lắm à anh? - Anh đang đi xe đạp, vừa dừng xe lại nhắn tin cho em. - Sao lại dừng xe nhắn tin giữa đường thế? Về đi anh, muộn rồi. Ở ngoài đường nguy hiểm lắm. - Anh biết rồi. - Em được ngắm tuyết rồi, em ngủ đây. Anh cũng về sớm ngủ đi đấy. - Ừ. Anh đạp xe về đây. Nói là nói thế nhưng tôi tắt đèn xong, leo lên giường vẫn không làm sao mà ngủ nổi. Tôi lén lút ẩn nick, rồi canh cho đến khi nick của anh không còn sáng đèn nữa, messenger báo người dùng đã offline hơn hai mươi phút, tôi mới yên tâm nhắm mắt ngủ. Trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình đang được ở Osaka xa xôi, bầu trời ở đó có tuyết rơi và có cả một người… *** Tôi làm ở văn phòng Luật được một thời gian thì bắt đầu quen với mọi người ở đây. Nói chung tôi chỉ mới ra trường, lại đang thử việc nên các anh chị cũng tận tình chỉ bảo hướng dẫn rất nhiều. Ban đầu thì tôi còn dè dặt, nhưng sau này thấy mọi người hòa đồng với nhiệt tình quá nên cũng bắt đầu mở lòng dần. Văn phòng chỗ tôi không lớn lắm, có đúng sáu nhân viên. Ngồi gần tôi có một chị tên là Bích, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn tiếc thanh xuân, suốt ngày bảo còn trẻ thì chưa vội lấy chồng, chồng con là cái nợ đời nên lấy càng muộn thì càng tốt. Mỗi lần nghe thế tôi chỉ cười. Chị Bích thấy tôi ngày nào cứ tan làm là tất bật xách túi đi về, không ăn chơi không đàn đúm gì, thấy lạ nên mới bảo: - Này, sao mày cứ như kiểu con mọn thế? Tan làm cái là đi xe bus về ngay. Rủ đi uống bia cũng không đi. - Thì em con mọn thật mà. - Hả? Mày lấy chồng rồi à? - Em theo chủ nghĩa không lấy chồng, nhưng em thích có con. Chị Bích nghe xong thì ngơ ra mất mấy giây, sau đó cười ha hả, vỗ đùi đét một phát: - Ngon, con này nhìn hiền lành thế mà có chí khí. Tư tưởng mày giống chị đấy, thời đại này cần quái gì lấy chồng, chỉ cần có đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà là được rồi. - Vâng, em không đi chơi được cũng ngại mọi người lắm, nhưng có con nhỏ nên phải về. - Rồi, chị biết rồi. Nhưng mà chăm cho con thì chăm cho con, thỉnh thoảng vẫn phải đi chơi với mọi người một bữa. Mày cứ suốt ngày cắm đầu đi làm rồi lại cắm đầu lo cho con nhỏ, sau cứt lộn lên đầu đấy. - Vâng, em biết rồi. Đợi bé lớn lớn thêm tý nữa là rủ đi đâu em đi ngay. - Ừ, nhớ đấy. Thôi về với con đi. Tôi biết kiểu gì nói chuyện có con ra với chị Bích thì công ty cũng sẽ biết, nhưng vì tôi không muốn vướng vào mấy mối quan hệ nhập nhoạng của tình công sở, hơn nữa cũng muốn yên ổn thực hiện đúng thỏa thuận với Vũ nên mới thế. Không ngờ mấy hôm sau đi làm, sếp tự nhiên lại hỏi tôi: - Thanh ơi, anh hỏi cái này hơi tế nhị, nhưng là sếp quan tâm đến nhân viên thôi nên em đừng nghĩ nhiều nhé. - Dạ vâng, sếp cứ hỏi đi ạ. - Nghe nói em có con rồi à? - Vâng, sao thế hả anh? - Không, anh thấy lạ thôi. - Dạ? Lạ gì ạ? - À…không. Anh hỏi để biết, có con nhỏ thì cho về sớm hơn ba mươi phút, đi muộn ba mươi phút. Quy định của Luật lao động ấy mà. Bé nhà em chắc cũng còn nhỏ chứ hả? - À vâng ạ. Nhưng nhà em ngay gần đây nên em đi làm cùng giờ với mọi người cũng được, không sao đâu sếp ạ. - Không sao gì, nuôi con nhỏ vất vả mà. Khi nào rỗi bế đến công ty chơi nhé. - Vâng. Em cảm ơn anh ạ. Sếp tôi còn trẻ, tên Hải, mới chỉ hơn ba mươi thôi, tính tình cũng thoải mái vui vẻ như bọn tôi nên nhân viên ai cũng quý. Ban đầu tôi tưởng sếp hỏi thế để cho tôi đi muộn về sớm thật, mãi sau hôm cơ quan tôi đi ăn ở một nhà hàng, tình cờ gặp Vũ cũng ở đó, tôi mới ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. Anh Hải vừa thấy bóng anh ta đã vội vàng gọi: - Vũ, bên này, bên này. Lúc ấy Vũ đang nghe điện thoại, anh ta ngoái đầu lại, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại ở chỗ tôi. Mà bắt gặp ánh mắt này của anh ta, tôi giống như đi ăn trộm gặp công an, vội vàng cúi đầu xuống. Từ khi tôi dọn ra ở riêng, một tuần về ăn cơm với bố một lần, có lần thì anh ta ở nhà, có lần thì không, chúng tôi chẳng nhiều lời với nhau nên trước mặt bố và mẹ kế cũng chỉ nói vài câu xã giao. Còn chuyện quan hệ thì kể sao nhỉ? Hai tháng rồi, số lần anh ta đến chỗ tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay. Đến chớp nhoáng, im lặng làm tình rồi lại im lặng rời khỏi. Mối quan hệ của bọn tôi thực sự chỉ đơn giản là trao đổi - trả tiền nên cả hai đều không ai quan tâm đến cuộc sống riêng của đối phương cả. Cho nên bây giờ đụng mặt ở đây, tôi vẫn thấy anh ta hoàn toàn xa lạ. Buồn cười thật. Ngủ với nhau cũng trên dưới năm lần rồi, vậy mà chẳng khác gì hai người dưng… Một lát sau, Vũ cúp điện thoại xong thì đi lại phía bàn của bọn tôi. Các anh chị trong văn phòng hình như cũng đều biết anh ta cả, vừa thấy Vũ đi lại gần đã nháo nhác lên chào: - Anh Vũ cũng đến đây à? Đi tiếp khách hả anh? Ngồi cùng uống mấy chén với bọn em cho vui. Anh Hải thì bảo: - Đối tác nào mà đến ăn ở đây thế? Gớm, gặp được ông cứ như gặp được tổng thống ấy. Vũ khẽ gật đầu với mọi người, không ngồi xuống mà chỉ nói: - Bạn làm ăn thôi. Giờ vẫn phải sang bên đó nói chuyện nên không ngồi được. Uống với mọi người một chén nhé. - Ừ, tổng thống đến uống với dân thường một chén là quý lắm rồi. Thanh, rót rượu mời anh Vũ đi em. Nghe đến tên mình, tôi mới giật mình ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: - À… vâng.
|
Tôi vội vàng đứng dậy rót rượu, chén ai tôi cũng rót đầy, nhưng chén Vũ thì tôi cố ý cho vơi đi một ít. Bởi vì tôi thấy tai anh ta hơi đỏ, hình như cũng đã uống khá nhiều rồi. Vũ nhìn thoáng qua ly rượu, cũng không nói gì. Anh Hải và mọi người cũng không để ý đến việc này, đồng loạt nâng ly lên: - Mấy khi mới gặp, cạn ly nhé anh Vũ ơi. Lần sau đi ăn với bọn em một bữa nhé. Muốn gặp anh một bữa mà khó thật đấy. - Ừ, lần sau gặp mời mọi người đi ăn sau. - Cạn ly. Mọi người cạn ly xong, Vũ cũng uống hết rượu trong chén mình rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Anh Hải thấy thế mới bảo: - Tý nữa xong sớm thì sang đây nhé, bọn tôi hôm nay phải mười một giờ đêm may ra mới tàn cuộc cơ. - Để xem đã. Mọi người uống đi nhé, tôi đi đây. Sau khi anh ta đi khỏi, chị Bích thấy thái độ của tôi hơi lúng túng nên vỗ vai tôi bảo: - Sao? Đẹp trai đúng không? - Ơ… à vâng. Đẹp trai ạ. - Nhìn mặt mày là biết rồi. Thấy trai đẹp nên đơ ra chứ gì? - Đâu, tại em uống rượu nên đỏ mặt đấy ạ. Em hơi say say rồi đây này. - Có mà say tình ấy, trước lúc ông Vũ đến có thấy mày say đâu. Tôi không nói gì cả mà chỉ cười, chị Bích ở bên cạnh bắt đầu thao thao bất tuyệt: - Ông này hơi bị ngon đấy, vừa giàu vừa đẹp trai nên lắm gái theo, chị mày tán mãi cũng không được đây. - Thế à chị? Bạn sếp hay là đối tác ạ? - Bạn sếp, mà cũng là đối tác luôn. Ông này với sếp học cùng cấp ba với nhau, giờ ông ấy kinh doanh cũng có mấy vụ cần giải quyết pháp lý nên thỉnh thoảng vẫn liên hệ với bên mình. Nghe đến mấy chữ "bạn học cấp ba", bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu nói của anh Thành lúc nhìn thấy tôi làm hồ sơ xin việc. Anh nói "Anh có đứa bạn học cùng lớp hồi cấp 3 cũng mở văn phòng Luật. Hay là em liên hệ giúp em nhé?". Nếu như Vũ và anh Thành là anh em sinh đôi, hai người họ chắc chắn sẽ học cùng cấp ba với nhau, vậy thì anh Hải sẽ là bạn chung của cả hai. Chẳng trách tôi nộp hồ sơ xin việc vào văn phòng nào cũng không được nhận, khi đến văn phòng Luật này, anh Hải nhận tôi ngay. Thì ra là anh Thành xin giúp tôi. Tối hôm đó, sau khi tàn cuộc, mọi người đều có xe riêng nên chia tay nhau là mỗi người về mỗi ngả, chỉ có tôi là không có xe, mà cũng không dám để ai đưa về, sợ mọi người biết tôi ở chung cư cao cấp nên đành đứng bên lề đường đợi bắt taxi. Điện thoại tôi hết pin không book Grab được, đứng chờ một lúc cũng chẳng thấy cái Taxi nào đi qua, đang định đi bộ ra đầu đường vẫy xe cho tiện thì tự nhiên có mấy giọng đàn ông lè nhè vang lên sau lưng: - Em gì ơi đi đâu thế này? - Đẹp gái thế kia mà đi một mình tội thế, có cần anh chở về không? Tôi quay đầu lại, thấy mấy thằng cha già gần bằng tuổi bố tôi đang say rượu đứng cợt nhả trước cửa nhà hàng. Giờ này muộn rồi, tôi không muốn phiền phức nên vẫn nhẹ nhàng nói: - Không ạ. Em sắp có bạn đón rồi ạ. - Thế à? Hay bảo bạn đừng đến nữa, để anh đưa về, nhà em ở đâu? - Cảm ơn, không cần đâu ạ. - Không cần gì, hay là em cho anh số điện thoại nhé? Em xinh thế anh nhìn một lần là thích luôn rồi đấy. Cho anh số điện thoại đi. Tôi lắc đầu, nhìn đường phố bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn có người đi qua mà dường như không mấy ai thèm để ý gì đến tôi. Lúc ấy tôi bắt đầu hơi sợ rồi, không biết làm gì nên cứ lùi dần lùi dần về phía sau. Mấy lão kia thấy vậy càng không buông tha, tiến đến quây lại chỗ tôi rồi nham nhở nói: - Ơ kìa, cho anh số điện thoại đi. - Các anh không đi là tôi kêu lên đấy. Tránh xa tôi ra. - Ơ kìa bọn anh đã làm gì đâu, bọn anh đang xin số điện thoại bình thường chứ có làm gì đâu mà em kêu lên. Em cho bọn anh số điện thoại rồi bọn anh đi. Hay là cứ để anh đưa về cũng được. Hơi rượu cùng mùi mồ hôi gớm ghiếc của bọn chúng phả ra làm cổ họng tôi lợm lên, đang định đẩy ra rồi bỏ chạy thì đột nhiên tôi nhìn thấy một người đi ra từ nhà hàng.
|