Trừ ngày ấy Lâm Khang Dạ ngoài ý muốn vào trong Tây Sương viện ra thì cũng không có chuyện gì khiến cho người ta kinh ngạc nữa. Ngày trôi qua ở Sở phủ rất thoải mái, cũng không có sơ suất gì, bình thường thì nàng dạo phố, còn lại thời gian thì đi chơi với Sở Lưu Sương và Sở Yên Ba, hoặc là nằm trong phòng đọc sách.
Nàng cả ngày nhàn nhã, nhưng hạ nhân Sở phủ lại ngày càng nhiều việc.
Đồ tết của Sở Gia yêu cầu rất chặt chẽ,
cả Sở phủ cũng cần quét tước để đón năm mới, một ít đồ dùng cũ gì đó, thậm chí hương khói cũng đều phải đổi mới. Sau đó là ngày hai mươi ba cúng ông Táo, hai mươi bốn viết câu đối, hai mươi lăm làm đậu phụ, hai mươi sáu nấu thịt, mỗi một ngày đều bận rộn nhiều việc.
Sở Thu Nguyệt nhàn rỗi thì vẫn nhàn rỗi, có đôi khi dứt khoát giúp mọi người làm việc.
Đương nhiên, người vội còn có Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển, các nàng cuối cùng cũng thuê được một gian hàng mặt tiền không tồi___ ít nhiều gì cũng là Ngũ hoàng tử giúp đỡ, thật ra Sở Lưu Uyển vốn không hi vọng người biết chuyện này đầu tiên là Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử lúc nào cũng chú ý đến nàng ta, sao lại có thể không biết được?
Trong lòng Sở Lưu Uyển thầm hận, nếu biết trước sớm muộn gì Ngũ hoàng tử cũng biết được chuyện mình mở quán, chẳng bằng ngay từ đầu nói cho hắn, bản thân cũng không cần bán trang sức.
Chỉ là như vậy thì lại quá yếu thế, khiến cho người ta mất hứng. Hơn nữa dáng vẻ nàng ta luôn kiêu ngạo, bây giờ hơi chật vật, để người ta thấy cũng thật mất mặt.
Có điều có Ngũ hoàng tử, mọi chuyện cũng đều tốt hơn, Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt mỗi ngày cũng không mệt chết khiếp nữa, Sở Xuân Nguyệt còn âm thầm trách cứ Sở Lưu Uyển. Cuối cùng
cũng sắp xếp cửa hàng không tồi lắm, Sở Thu Nguyệt có nhìn qua một lần, còn hơi kinh ngạc, các nàng làm quả thật không kém.
Chuyện này cũng khiến cho Sở Thu Nguyệt có nghi vấn, chẳng lẽ một ít tiểu thuyết xuyên không nhìn qua viết rất không thực tế đều là thật sự ư? Nữ xuyên không quả nhiên dần dần vui vẻ, không như nàng không có gì đặc sắc.
Chỉ có điều cho dù nghĩ như vậy, Sở Thu Nguyệt cũng không dự định thay đổi.
Nàng đã đi đến thời đại này, vậy nàng nên là người của thời đại này, nàng cần hiểu rõ, nàng là ai, nàng nên làm cái gì, mà không phải làm cố ý làm việc không thuộc loại chuyện của nơi này.
Một ngày như vậy bình thản trôi qua cuối cùng cũng đến ba mươi tết, giờ tuất vừa đến, mọi người liền cùng nhau ngồi trong đại sảnh, dựa theo thứ bậc ngồi một vòng trên bàn, bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
Nhân hôm nay là ba mươi tết, ngay cả Bạch Du Du cũng cùng ăn cơm, một năm cũng chỉ có cơ hội hai lần, Bạch Du Du phá lệ vui vẻ.
Hôm nay tất cả mọi người đều mừng năm mới, mặc xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn hết sức vui mừng, Sở Nguyên Sơ cũng mặc áo khoác bông màu đỏ, nhìn như một cây táo đỏ rực vậy.
Trên bàn tròn vải vóc đỏ chói, mặt trên in một đóa mẫu đơn, đoá này tiếp đoá kia, trông rất sống động, mọi người cảm thán hoa mẫu đơn kia nhìn thật đẹp lại chân thật, Hà Tương Tư cười nói: "Mẫu đơn này vốn có nghĩa là phú quý cát tường, ta hi vọng mọi người năm sau đều có chuyện tốt___lão gia đây, đường làm quan rộng mở, Bình đệ đệ đây tài vận thông suốt, Triều Sinh đây đậu kì thi đình, Lưu Uyển, Xuân Nguyệt sang năm sẽ cập kê, vừa lúc mở quán, hy vọng các con buôn bán có lời, danh tiếng cũng tốt, hơn nữa có thể tìm được lang quân như ý."
Nói tới đây, hai người Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển mặt ngoài đều lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng đáy lòng lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên rồi.
Các nàng không tìm được lang quân tốt thì ai tìm được đây?
Hai người không hiểu được tâm tư đối phương, trên mặt vẫn ra vẻ ứng phó cười khanh khách, lại nghe Hà Tương Tư nói: "Thu Nguyệt, Yên Ba, Lưu Sương, cũng mong tương lai các con có thể tìm được phu quân, dù chưa cập kê, nhưng đính thân trước cũng không phải là không thể, lễ trưởng thành vui vẻ của Nguyên Sơ, tương lai cho dù là văn Trạng Nguyên, võ Trạng Nguyên......tóm lại chỉ cần được quế chỉ, làm rạng rỡ tổ tông. Ba tỷ muội chúng ta..........." Bà nhìn Tôn Sắt Tiêm và Bạch Du Du một bên, cười cười nói: "Cũng vô bệnh vô tai, có thể tiếp tục hầu hạ lão gia."
Một tràng lời nói cát tường làm mở đầu, mọi người đều vui vẻ, hạ nhân cũng nối đuôi nhau bê đồ ăn vào, cơm xào trân châu, cá phiến dịch sữa, nấm hoa chân vịt, bò ngũ sắc, bún tàu bào thịt, tiếp theo là lá sen cuốn, mực tơ xào.... kiểu dáng như nhau bê lên, chỉ thấy toàn là thịt cá, theo sau lại mang tới một ít thức ăn chay nhẹ nhàng, có đặc sản miền núi, đài sen đậu phụ, nấm rơm xào bông cải xanh, dấm đường hà ngó sen, rau tươi, cải trắng cuốn.....
Sở Thu Nguyệt nhìn thấy hơi tặc lưỡi, tuy nói ngày thường kiểu cách của Sở phủ không nhỏ, ăn cũng đều ăn đồ ăn ngon cơm ngon, nhưng long trọng như vậy thật là... Lễ mừng năm mới đương nhiên khác biệt, trước kia ở Thủy Lễ thành, nhà nàng thật ra cũng không khoa trương như vậy.
Mọi người vừa nói nói vừa ăn cơm, cơm tất niên thật ra cũng không quá chú trọng ăn cơm, mọi người đều dùng bữa là chính, trẻ con cũng không nói năng gì nhiều, Sở Thu Nguyệt chỉ ngoan ngoãn ăn mấy thứ đồ ăn mình thích, không bao lâu lại bị mang xuống, hạ nhân lại bê mấy chén lớn lên, bên trong lại toàn là sủi cảo.
"Sủi cảo này không như sủi cảo bình thường. Mọi người ăn thử xem." Hà Tương Tư mỉm cười: "Nếu ăn phải đồng tiền, năm sau chắc chắn đại phát tài hoặc là may mắn, nếu ăn phải đóa hoa, năm sau sẽ rất đào hoa, nếu ăn phải hạt ớt thì năm sau chắc chắn thuận lợi thịnh vượng, còn nếu là ăn phải hòn đá nhỏ, vậy không tốt lắm, biểu thị năm sau hẳn sẽ có va chạm, có chút chuyện....Nhưng mà hòn đá nhỏ bỏ vào ít nhất, hy vọng không ai ăn phải!"
Tất cả mọi người nở nụ cười, đưa tay gắp sủi cảo, Sở Thu Nguyệt ăn liền mấy cái, đều là mấy cái chưa có gì, vì thế cũng yên lòng, bên kia lại nghe được Sở Xuân Nguyệt "ôi" một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía nàng ta, đã thấy nàng ta chậm rãi thè đầu lưỡi ra, bên trên rõ ràng là một đóa hoa hồng nhạt.
"Con dùng đầu lưỡi quét nhanh qua, cảm giác hơi không đúng, như thế nào, có phải đóa hoa hay không?" Sở Xuân Nguyệt vui vẻ phấn chấn hỏi.
"Phải, phải." Giang Thiến Thiến gật gật, hơi kinh ngạc, " Xem ra, Xuân Nguyệt năm sau sẽ thật đào hoa."
Sở Xuân Nguyệt cực kì đắc ý trong lòng, cười không ra tiếng.
Mọi người cho là nàng ta đang thẹn thùng, lập tức cũng trêu ghẹo vài câu rồi liền tiếp tục ăn sủi cảo.
Sở Lưu Uyển thấy Sở Xuân Nguyệt ầm ỹ đoạt nổi bật của bản thân, lập tức ăn liền mấy cái sủi cảo, hy vọng bản thân có thể nhanh chút ăn được đồng tiền hoặc là đóa hoa, kết quả nàng ta không ăn được, bên kia Sở Xuân Nguyệt lại la thêm một tiếng.
Đã xong chưa vậy?
Trong lòng Sở Lưu Uyển vô cùng bất mãn, lườm Sở Xuân Nguyệt, đã thấy sắc mặt Sở Xuân Nguyệt rất khó coi, chậm rãi nhả ra một viên đá nhỏ.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, Hà Tương Tư biết, nhiều sủi cảo như vậy, đồng tiền, hạt ớt, đóa hoa, mỗi loại đều có hai cái, riêng viên đá chỉ có một, còn mặt ở tầng chót nhất, hy vọng không ai ăn phải, không thể ngờ được lại bị Sở Xuân Nguyệt ăn.
Bà làm sao ngờ đến, Sở Xuân Nguyệt ăn đến được một đóa hoa còn cảm thấy không đủ, hi vọng ăn đồng tiền hoặc là hạt ớt, để cho việc làm ăn ngày càng thuận lợi phát đạt, lại nói, theo lý thuyết, thứ tốt đều để ở dưới, không cho người khác chạm vào, vì thế cố ý với đũa nhằm ở dưới chọn ra một cái, ai biết lại ăn phải viên đá nhỏ!
"Ăn được nhân đóa hoa, lại ăn phải nhân đá...." Giang Thiến Thiến cũng bất đắc dĩ, "Đây là có ý gì?"
"Ôi chao, lúc nào cũng có va chạm nho nhỏ mà, một cái nhân đá nhỏ, ý đồ chỉ là đùa giỡn thôi, không biểu thị gì hết." Hà Tương Tư cười khoát tay.
Sở Xuân Nguyệt cũng nhanh chóng gật đầu: "Cũng phải, cũng phải!"
Trong lòng Sở Lưu Uyển âm thầm đắc ý, nghĩ đáng đời cô tùy tiện như vậy! Nàng ta nuốt sủi cảo trong miệng, nuốt tới cổ lại bị một thứ vướng tại chỗ!
Sở Lưu Uyển kêu khổ không ngừng, cảm giác nửa vời của đồng tiền kia vạn phần khó chịu, lập tức nhăn mày, cũng không chào hỏi, xoay người ra đại sảnh.
Mọi người đang ăn ngon lành, thấy hơi kinh ngạc, Hà Tương Tư nhanh chóng đứng dậy nhìn, đã thấy Sở Lưu Uyển đang đứng cạnh ao nôn mửa, muốn nhanh chóng phun đồng tiền kia ra.
Thấy nàng ta như vậy, Hà Tương Tư cũng hiểu được, nhanh chóng đưa tay giúp Sở Lưu Uyển vuốt lưng.
Mất một lát giày vò, Sở Lưu Uyển mới hít thở lại được,
vẻ mặt nàng ta như táo bón, miệng lợ lợ, đúng là dáng vẻ chật vật khó có được, Hà Tương Tư cũng chưa từng thấy con gái như vậy nên hơi sửng sốt. Sở Lưu Uyển biết, cũng không tiện phát tác, trong lòng tự dưng lại thêm chán ghét Sở Xuân Nguyệt, đều là nàng ta làm hại bản thân nhất thời không xem xét mới như vậy! Nàng ta l tức dùng nước rửa sạch mặt, miễn cưỡng cười với Hà Tương Tư nói: "Mẹ, con không có việc gì."
Hà Tương Tư biết đứa con gái này kiêu ngạo, vội vàng gật đầu: "Vậy mau quay về đại sảnh đi."
Hai mẹ con dắt tay nhau vào đại sảnh, mọi người thấy Sở Lưu Uyển hơi chật vật thì đều đoán được chuyện gì xảy ra, vì thế không hỏi gì.
Ăn xong sủi cảo, lại lấy lên một ít bánh trôi, các loại bánh ngọt, nhưng phần lớn mọi người lúc này đều no bụng rồi nên không có ai ăn.
Nhân dịp đón giao thừa nên phải kéo dài đến giờ tý mới được, Sở Lưu Uyển thấy tất cả mọi người ở trong này, bèn mỉm cười nói: "Con làm thơ tặng mọi người."
Sở Lưu Uyển vẫn mang danh tài nữ, mọi người nghe thấy nàng ta muốn làm thơ thì đương nhiên là vô cùng chào đón, Sở Thu Nguyệt vỗ tay theo mọi người, trong lòng đã sớm biết nàng ta sẽ làm như thế, chỉ là bản thân không nhớ bài thơ nào liên quan đến năm mới.......mà Sở Xuân Nguyệt biết được nội tình, chỉ lạnh lùng cười rồi vỗ tay cho có lệ.
"Thiên địa phong Sương tẫn, kiền khôn khí tượng hòa;
Lịch thiêm tân tuế nguyệt, xuân mãn cựu sơn hà.
Mai liễu phương dung chí, tùng hoàng lão thái đa;
Đồ tô thành túy ẩm, hoan tiếu bạch vân oa."
Sở Lưu Uyển chậm rãi đọc một bài thơ, Sở Thu Nguyệt nghe như lọt vào sương mù, vốn không hiểu ý này, chỉ nghe tới cái gì "năm tháng", "núi sông", nhưng người bên ngoài đều nói: "Mặc dù không phải tuyệt vời nhưng cũng có phần thú vị." Thấy nàng ta có thể copy được đến như thế, trong lòng cũng âm thầm bội phục, Sở Lưu Uyển có thể hiểu được, hơn nữa nhớ rõ nhiều thi từ như thế, đây thật ra cũng là bản lĩnh của nàng ta.
Sở Lưu Uyển thấy mọi người khen mình, tâm tình tốt hơn hẳn, Sở Xuân Nguyệt một bên mắt lạnh nhìn thấy, bỗng nhiên nghĩ đến một bài thơ, chỉ là không biết Sở Lưu Uyển đã đọc qua hay chưa, vì thế chậm rãi mở miệng nói:
"Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ,
Xuân phong tống noãn nhập Đồ Tô
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật,
Tổng bả tân đào hoán cựu phù."
Hà Tương Tư nghe xong, ngạc nhiên nói: "Hả, Xuân Nguyệt cháu sao lại thuộc lòng thơ năm ngoái Lưu Uyển làm vậy?" Lập tức vừa cười nói: "Cũng mệt cháu học thuộc, xem ra đã sớm thích Lưu Uyển."
Sở Xuân Nguyệt tính không được, đành phải cười nói: "Phải phải, cháu chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến bài thơ đó, cháu cảm thấy thơ này còn hay hơn lúc nãy nữa."
"Đó là tất nhiên." Sở Lưu Uyển mất hứng nói: "Ta làm thơ, đâu phải bài nào cũng đều như vậy, trình độ phải có lúc chênh lệch chứ."
Nàng ta cười, muốn thử xem Sở Xuân Nguyệt, nếu bản thân chưa kịp đọc nó, bài thơ hay này đã bị Sở Xuân Nguyệt chiếm tiện nghi biến thành của nàng ta rồi, thế càng nghĩ càng giận______ nàng ta nhớ rõ nhiều thi từ, nhưng chung quy không thể một lần nhớ ra toàn bộ, huống chi còn nhiều bài cảm khái quốc thù gia hận, bây giờ Quân Triêu thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, nàng ta lại là đường quan rộng mở, nếu chỉ với thơ này, chẳng phải là không ra gì?
Cho nên nói đi nói lại, nàng ta vẫn là nên ít sử dụng, hơn nữa vì phòng ngừa về sau bị người khác nói "hết thời", còn phải từ từ lấy ra dùng nữa.
Trước kia không quan trọng, bây giờ lại lòi ra một Sở Xuân Nguyệt, ai biết nàng ta có giành trước mấy bài thơ mình chưa kịp dùng hay không?
Chẳng trách ở trong tiểu thuyết xuyên không, nữ chính chỉ có một, không hề có hơn một người, nhiều hơn một người sẽ đoạt đi một chút vinh quang, thật khiến cho người ta bực bội!