Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!
|
|
Chương 60-2
Nửa giây sau, bà hừ nói: "Hiếm lạ mấy đồng tiền của cậu sao?" "Cháu cảm thấy ở thời đại này, lập tức cháu có thể cam đoan, chính là cho cô ấy tiền, cháu sẽ đối tốt với cô ấy, chăm sóc cô ấy, những điều này nói ra miệng là vô dụng, dù sao ngài không thể vẫn luôn ở cùng một chỗ cùng chúng cháu, cũng không thấy được cháu chăm sóc cô ấy, thứ duy nhất có thể bảo đảm, chính là tài sản." Trì Bình: "..." Bà ôm chặt Trương Lam, nói với Tiết Nhượng: "Đừng nói giống như chúng ta sẽ gả con gái cho cậu vậy." "Vâng." Tiết Nhượng một bộ dạng tùy ý để cho nắn bóp, ngược lại làm cho Trì Bình không nói ra lời, bà còn nói: "Cậu không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà làm sao chăm sóc tốt cho con bé, tôi cũng không tin." "Cháu có thể mời bảo mẫu." Tiết Nhượng rất thực tế nói. "Bảo mẫu làm cơm có thể ngon bằng cậu nấu sao? Có thể làm tri kỷ của cậu sao?" Tiết Nhượng yên lặng hai, chần chờ hỏi: "Dì, ngài là muốn cháu học nấu cơm?" "Tôi không nói như vậy." Trì Bình xảo quyệt nói. Tiết Nhượng: "..." Thật khó chơi. Nhưng anh có thể lý giải, anh nói: "Không bằng, ngài đem những yêu cầu của ngài viết xuống, cháu mỗi một điều sẽ đi hoàn thành?" Trì Bình: "..." Trương Trọng Cảnh treo điện thoại, nghe xong nửa ngày, nở nụ cười, ông đi đến bên người Trương Lam ngồi xuống, kéo bả vai Trương Lam xuống, nói khẽ với Trương Lam: "Mẹ con trước kia chính là như vậy yêu cầu ba." "Thật sao?" Trương Lam cũng khẩn trương, sợ Tiết Nhượng sơ ý một chút bị Trì Bình nói thêm đôi câu người liền chạy, Trương Trọng Cảnh cười cười, nói: "Đúng." Tiết Nhượng ở đối diện cũng nghe được, anh cũng gật đầu một cái. Trì Bình tức giận, bà một phen nắm được lỗ tai của Trương Trọng Cảnh, "Anh đang cản trở tới em!" " Không dám!" Trương Trọng Cảnh mỉm cười giương mắt, kéo kéo nàng tay bà, "Anh nhìn thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi." Tiết Nhượng lập tức nói: "Cháu đã đặt phòng ăn." Trương Trọng Cảnh nhìn anh một cái: "Được." Bốn người đứng dậy, Trương Lam vươn tay kéo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đưa tay ra cho cô kéo, vừa vặn nhìn tới ánh mắt Trì Bình, anh hơi dừng lại một chút, vẫn là đem tay thu hồi lại, để vào trong túi, Trì Bình ôm vai Trương Lam, đi ra cửa, Trương Trọng Cảnh đi ở bên người Trương Lam, cúi đầu cười vuốt tóc Trương Lam. Trương Lam có chút nũng nịu nói: "Ba đừng làm vậy." Tiết Nhượng đi ở phía sau, nhìn ba người trước mặt, đây mới là một gia đình gia đình hạnh phúc, nên có hình dáng, đến chỗ đậu xe, Trì Bình không để cho Trương Lam đi lên chiếc xe kia của Tiết Nhượng, mở ra cửa xe Tesla, để cho Trương Lam lên, Trương Lam rất không tình nguyện gạt bỏ cửa xe, cuối cùng dưới sự an ủi của Trương Trọng Cảnh, khom người ngồi xuống. Trương Trọng Cảnh thắt dây an toàn cho vợ, sau đó thấp giọng nói: "Anh đi nói chuyện với thằng bé một chút." Trì Bình hừ nói: "Có gì tốt mà trò chuyện." Trương Trọng Cảnh cười cười, không lên tiếng, đóng cửa xe, nhìn về phía Tiết Nhượng, nói: "Tôi ngồi xe cậu." "Vâng." Tiết Nhượng mở cửa xe, mời Trương Trọng Cảnh đi lên, mở cửa phía sau, Trương Trọng Cảnh cười một tiếng, vòng qua xe, lên chỗ ngồi ghế phó, Tiết Nhượng dừng lại, lúc này mới đóng cửa xe, lên vị trí lái xe, chuẩn bị xuất phát, anh liếc nhìn Trương Lam lộ đầu ra khỏi chiếc xe Tesla, anh câu môi cười với Trương Lam. Trương Lam lúc này mới an tâm đem đầu thu về. Xe Tesla lái đi trước, đi ra chỗ đậu xe, một chiếc xe Land Rover cũng đi theo chạy qua, một trước một sau đi trên đại lộ, Trương Trọng Cảnh nhận một cuộc điện thoại, sau đó cắt đứt, nhìn Tiết Nhượng ngồi ở vị trí lái xe, hỏi: "Thích Land Rover?" Tiết Nhượng đáp: "Vâng." "Còn thích gì?" "Jaguar." "Không sai, đều là xe tốt." Trương Trọng Cảnh mỉm cười, lại gọi: "Tiết Nhượng." "Vâng." " Nếu như Trương Lam không cách nào vượt qua cùng mẹ cậu sống chung, cậu hãy cùng Trương Lam chia tay đi." Tay lái Tiết Nhượng hơi quay, bánh xe trượt một chút. Trương Trọng Cảnh mặt không đổi sắc, Tiết Nhượng ổn định tốt tay lái, lại không có đáp, cằm anh kéo căng, khuôn mặt càng lạnh lùng. Trì Bình có xảo quyệt, cũng không trực tiếp như Trương Trọng Cảnh. Ngón tay anh hơi run, giọng rất nhẹ nói: "Chú, tại sao?" " Kết hôn không phải là chuyện của hai người các cậu, cậu bây giờ cảm thấy cậu có thể một mình đối mặt Lam Lam cùng cha mẹ cậu, nhưng là cha mẹ là ân, Lam Lam là tình, ân tình không thể chia đôi, về sau cậu chưa hẳn sẽ cảm thấy hạnh phúc." "Cháu sẽ xử lý tốt." "Người trẻ tuổi cả, cậu còn rất trẻ tuổi, chờ đến khi cậu thật sự đến trung tâm của cuộc sống, đối mặt với cuộc sống, liền phát hiện chiến tranh giữa Lam Lam cùng mẹ cậu, cậu đời này cũng không thể giải quyết, cậu bị kẹp ở giữa... Nhất định là rất khó khăn." "Vậy cháu cũng nguyện ý." Giọng Tiết Nhượng không phập phồng, nhưng rất kiên quyết. Trương Trọng Cảnh lại nói: "Tôi không đồng ý." Tay cầm tay lái của Tiết Nhượng lại căng thẳng, Trương Trọng Cảnh còn nói: "Con gái là bảo bối của tôi, từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay chúng tôi lớn lên, đến nhà các cậu, con bé cuối cùng có một ngày sẽ bởi vì mình không cách nào đối mặt với mẹ cậu, mà làm ra chuyện trái với lương tâm, đến lúc đó con bé sẽ thống khổ sẽ khó chịu..." Tiết Nhượng trầm mặc. Anh không nghĩ tới điều này. Trương Trọng Cảnh nhìn anh, nói: "Hai năm, sau hai năm, nếu như Lam Lam vẫn không có cách nào vượt qua sợ hãi đối mặt với mẹ cậu, cậu cùng con bé, liền chia tay, nếu như cậu chẳng phân biệt được, tôi sẽ để cho chuyện của ba năm trước tái diễn." Tiết Nhượng nắm chặt tay gân xanh nổi lên. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ca ca còn có con đường dài phải đi.
|
Chương 61-1
Tiết Nhượng đặt là Long Đào Các, vị trí hơi chếch, nhưng phong cách rất cao, xe lái vào một đoạn đường, tính bảo mật cao, đối với người mẫu như Trì Bình mà nói, vừa vặn, hai chiếc xe trước sau ngừng ở chỗ đậu xe, Trương Lam vừa xuống xe liền chạy tới Tiết Nhượng, lại thấy sắc mặt anh lạnh lùng. Trương Lam kéo tay của anh lại, hỏi: "Sao vậy?" Nắm tay Tiết Nhượng thả lỏng, anh nghiêng đầu nói: "Không có việc gì, đi thôi." Anh hơi hơi nghiêng đầu, gọi: "Chú... Dì..." Trương Trọng Cảnh đau lòng anh, nhưng không có biện pháp, làm một người cha, ông càng yêu thương con gái hơn, nhưng đồng thời cũng có thể thấy được Tiết Nhượng đúng là rất thích Trương Lam. Cũng bởi vì dùng tình quá sâu, cho nên Tiết Nhượng mới xem nhẹ một điểm. Trương Trọng Cảnh đây là tự cho hai người cơ hội, nếu như nửa cơ hội cũng không cho mà nói, liền không có hai năm ước hẹn này, có người cha nào nguyện ý đem con gái mình đặt ở bên người một chàng trai chưa xác định được tương lai ngây ngô hai năm trời, đến lúc đó tình cảm hai người càng sâu hơn, lại đem Trương Lam mang đi. Đây không phải là càng làm cho con gái thương tâm hơn sao. Tiết Nhượng giờ phút này nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, điều duy nhất trong lòng anh, chính là sợ, Trương Lam thật sự sẽ giống như ba năm trước, anh dùng tất cả biện pháp, đều không cách nào tìm được Trương Lam, lúc ăn cơm anh rất săn sóc, nhưng lại phá lệ trầm mặc, Trì Bình ăn hai đũa rau xanh, sau đó chọc chọc xuống cánh tay Trương Trọng Cảnh. Trương Trọng Cảnh lắc đầu một cái, gắp một miếng thịt cho Trì Bình. Trì Bình không ăn, nói muốn giảm cân, Trương Lam nói: "Không ăn cho Tiết Nhượng ăn." Cô lập tức gắp lên một miếng thịt, để vào trong bát Tiết Nhượng, để xong rồi cô còn cười với Tiết Nhượng một cái, đôi mắt anh hơi sáng lên, anh gắp tôm, đặt ở trong bát, tự tay bóc vỏ cho Trương Lam, bóc xong rồi lại đặt vào trong bát Trương Lam, lại hỏi cô: "Ăn cá không?" "Ăn." Trương Lam nói. Tiết Nhượng gắp thịt cá, loại bỏ xương cá, lại chấm nước tương, gắp cho Trương Lam. Trì Bình ở đối diện, nhìn đến hốc mắt đỏ lên, đột nhiên bà đứng dậy, nói: "Mẹ đi đi toilet chút." Trương Trọng Cảnh sao lại không biết tâm tình của vợ, ông cũng nhanh đứng dậy theo, đuổi theo Trì Bình, trước khi tiến vào toilet, Trương Trọng Cảnh giữ chặt Trì Bình, Trì Bình xoay người vùi vào trong lòng chồng, bà nói: "Em còn rất tức giận, nhưng là..." Bà dừng lại, "Chúng ta giúp bọn trẻ một chút đi, giúp hai đứa bé này, anh nói về sau, Lam Lam làm sao bây giờ đây? Nếu con bé không thể vượt qua, em chỉ sợ con bé đời này liền cố chấp, chỉ nhớ thương Tiết Nhượng." Trách thì chỉ trách, Tiết Nhượng quá tốt. Trương Trọng Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta để cho Lam Lam đi gặp cố vấn tâm lý một chút đi." "Có tác dụng sao?" Trì Bình hỏi. "Anh suy nghĩ một chút... Trước để cho anh suy nghĩ một chút... Trước khi gặp cố vấn, chúng ta để cho con bé gặp Chung Lệ Nhan, nếu như vẫn còn bóng ma, chúng ta suy nghĩ thêm..." "Ừ." Trì Bình gật đầu, bà còn nói: "Anh không cảm thấy Tiết Nhượng, có chút giống như anh đã từng sao?" Trương Trọng Cảnh lắc đầu: "Có nơi nào giống, anh không lạnh lùng như thằng bé." "Nhưng thằng bé đối với Lam Lam rất tốt, cùng anh ban đầu đối với em giống nhau như đúc." Bởi vì biết yêu, cho nên tôn trọng yêu, bởi vì tiếc yêu, cho nên không dễ dàng buông tha cho. Tâm tư Trương Lam còn chưa có nhiều như vậy, thời điểm Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh ngồi xuống cô còn than thở nói cha mẹ đi lâu quá, Trì Bình cười xoa xoa đầu cô: "Nhanh ăn đi, con có người đút, mẹ đều không có." Trương Trọng Cảnh bất đắc dĩ, nhận mệnh bóc vỏ tôm cho vợ, ăn xong cơm trưa, Trương Trọng Cảnh tuy rằng không có việc gì, nhưng không tính toán lại quấy rầy hai người bọn họ. Từ trong Long Đào Các đi ra, Trương Lam kéo cánh tay Tiết Nhượng, đứng ở bên xe Tesla, đưa cha mẹ lên xe, Trương Trọng Cảnh trước khi vào trong xe, dừng lại, đứng thẳng người, vỗ vỗ bả vai Tiết Nhượng, không nói nhiều lời, xoay người lần nữa trong xe, Tiết Nhượng an tĩnh nhìn Trương Trọng Cảnh khởi động xe. Trương Lam từ trong cửa xe ôm Trì Bình một cái, ôm về nhà một cái, làm nũng nói: "Con rất nhanh sẽ được nghỉ, nghỉ con sẽ về nhà." "Được, ba ngày mai phải đi Tây An, trở về, cũng chắc sẽ nghỉ phép." Trương Trọng Cảnh ngoắc ngoắc mũi Trương Lam: "Tiền còn có đủ hay không?" "Đủ, con cũng không mua cái gì." Trương Lam nói. "Không mua cái gì? Vẫn là mua không ít đi, tháng trước cũng hơn hai mươi vạn đấy." Trương Trọng Cảnh cười chế nhạo cô. "Ba... Thật sự không mua cái gì mà." Trương Lam hừ hừ nói. "Được rồi, không mua cái gì." Trương Trọng Cảnh cười cười, lại nhìn nhìn Tiết Nhượng, Tiết Nhượng yên tĩnh đứng bên cạnh, thần sắc đã khôi phục lại lạnh lùng. Trương Trọng Cảnh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, Trì Bình nghiêng đầu dặn dò Trương Lam, bảo cô nhớ cái này cái kia, nhất là thời gian hành kinh không thể uống nhiều nước lạnh, nên chú ý..... Trương Lam nhu thuận gật đầu, xe lái đi ra ngoài, lập tức cái đuôi màu đỏ liền không thấy tăm hơi, đứng tại chỗ một hồi, Trương Lam xoay người kéo cánh tay Tiết Nhượng, nói: "Em muốn ngủ trưa." Tiết Nhượng ôm lấy thắt lưng của cô, nói: "Đi về nhà ngủ."
|
Chương 61-2
Tiết Nhượng ôm lấy thắt lưng của cô, nói: "Đi về nhà ngủ." "Ừ." Lên xe, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho Trương Lam, liền đi về Vạn Khoa, lên lầu, xuống thang máy Trương Lam không chịu đi, cô muốn Tiết Nhượng ôm, Tiết Nhượng bất đắc dĩ, xoay người đem cô chặn ngang bế lên, Trương Lam ôm lấy cổ của anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, hỏi: "Khi nào thì các anh được nghỉ?" "Cùng gần với các em." Tiết Nhượng cúi đầu nói: "Em lấy chìa khóa đi." "Ở đâu?" Trương Lam nhìn xuống. "Ở trong túi quần anh." "Nha." Trương Lam đưa tay sờ vào trong túi quần Tiết Nhượng, anh mặc quần tây không dày, còn rất mỏng, tay cô vừa sờ vào liền dán vào da thịt của anh, Trương Lam cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, ở trong túi quần anh theo bản năng sờ một cái..... Một giây kế tiếp, mặt cô đỏ bừng lên, người Tiết Nhượng cũng cứng lại, anh ho khan một tiếng, ẩn nhẫn cười nói: "Em sờ loạn cái gì." Trương Lam thật nhanh đem chìa khóa kéo ra, keng một tiếng rơi xuống đất, cô hừ hừ nói: "Em không có sờ loạn." Tiết Nhượng cười khẽ: "Ừ, em không có sờ loạn." Anh hơi cố hết sức ngồi xổm người xuống, Trương Lam lúc này mới đưa tay nhanh chóng lấy chìa khóa lên, sau đó cúi đầu đẩy chìa khóa ra, cắm vào lỗ, mở cửa phòng ra. Tiết Nhượng ôm cô, đi vào. Sau khi đem cửa đóng lại, anh một đường đi vào bên trong phòng ngủ, đem cô đặt trên giường, Trương Lam vừa chạm xuống giường, thoải mái mà thở dài một hơi, cô duỗi thắt lưng, Tiết Nhượng đem giày cô lấy xuống, sau đó giữ chặt tay cô, kéo tới trên cổ anh, một bàn tay, chống trên đầu giường, cúi đầu ngăn chặn môi của cô. Trương Lam sửng sốt, liền thả lỏng thân mình, vươn đầu lưỡi đáp lại anh, Tiết Nhượng một bên hôn tay một bên đi xuống, ôm thắt lưng của cô, Trương Lam ngô một tiếng, thân mình mềm mại, theo bản năng liền dây dưa với anh, Tiết Nhượng đè lên cô nói: "Chúng ta tới một lần, sau đó em ngủ trưa?" Ánh mắt Trương Lam mê ly, đỏ mặt gật đầu: "Ừ." Tiết Nhượng vén quần cô lên, nụ hôn rơi xuống càng hung mãnh hơn. Sau khi thân thể Trương Lam bị khai phá, rất nhạy cảm, anh vừa mới chạm vào người cô liền có cảm giác, muốn quấn quít lấy anh, nhưng cô dè dặt, cơ bản hơi coo người lại một chút, Tiết Nhượng cũng biết cô đang nghĩ gì, chính anh tự nhiên cũng có cảm giác, ôm cô, đè lên ở đầu giường, anh đi vào. Trương Lam ừ một tiếng, cả người thả lỏng. Một giờ sau, Tiết Nhượng vươn tay, đem nhiệt độ điều hòa lên cao một độ, lại đắp chăn cho Trương Lam, anh đứng dậy, dưới người mặc quấn dài màu đen, anh ở bên người ngồi một hồi, mi tâm nhíu lại, rời khỏi phòng, Tiết Nhượng đi tới sân thượng, đốt một điếu thuốc, hút. Anh đang suy nghĩ, làm sao mới có thể làm cho Trương Lam hai năm sau, không rời đi anh. Cùng lúc đó, anh cũng nghĩ tới đưa Trương Lam đi gặp cố vấn tâm lý, nhưng sau đó anh lại phủ định cái ý niệm này, anh không thể đưa cô đi, đưa cô đi là không nên. Như vậy... Anh nên làm sao để cô ở lại. Cuộc sống trôi qua thật nhanh, tới gần kỳ cuối, Trương Lam có rất nhiều kỳ thi, Tiết Nhượng cũng vậy, hai người bận rộn đến buổi tối mới về nhà, tắm sạch sẽ liền nằm trên giường, lập tức liền tiến vào mộng đẹp, Trương Lam đối mặt với những lý luận trong chương trình học này, trí nhớ luôn không tốt, nhiều đề mục luôn quên. Tiết Nhượng thỉnh thoảng bồi bổ cho, anh học ngược lại nhanh hơn cô. Đã thi xong một ngành cuối cùng, Trương Lam ở Vạn Khoa ngủ cả ngày, Tiết Nhượng về đến nhà, thấy cô đang ngủ, ôm cô, hỏi: "Còn rất mệt sao?" "Rất mệt, em mệt muốn chết, gần đây thật sự rất thích ngủ, có phải do thời tiết lạnh không vậy?" Trương Lam tự động vùi vào trong lòng Tiết Nhượng, trong lòng anh ấm áp, Tiết Nhượng vén tóc cô lên hôn xuống trán cô, nói: "Em ngủ nhiều cũng mệt, vẫn là đứng lên đi bộ một chút đi." Nói xong anh đem cô từ trong ổ chăn kéo ra, trong phòng bật điều hòa, không sợ. Trương Lam không tình nguyện đi xuống, hai mắt còn hơi híp, cô duỗi người một cái, hỏi: "Có gì ăn không?" Tiết Nhượng nói: "Anh nấu cho em bát mì sợi." "Ngoài mì còn có gì khác không?" "Gọi thức ăn đi, em muốn ăn cái gì?" "Em suy nghĩ một chút, em muốn ăn kim chi." "Được." Tiết Nhượng phủ thêm áo khoác cho cô, mặc dù phòng khách cũng bật điều hòa, nhưng chung quy cũng không ấm áp như trong phòng, Trương Lam đi ra ngoài, lại ngáp một cái, làm ổ ở trên ghế sofa, cầm lấy gối ôm liền ôm, Tiết Nhượng lấy điện thoại ra, gọi kim chi cho Trương Lam, lại chọn mấy món cô thích ăn. Anh ở bên chọn, Trương Lam đi tới làm ổ trong ngực anh, Tiết Nhượng ôm cô, nhìn cô lại muốn nhắm mắt, lập tức hôn xuống môi cô một cái: "Tốt lắm, mở mắt ra đi, chúng ta tìm một bộ phim xem." "Phim gì?" "Phim kinh dị?" "Được nha được nha." Trương Lam nhất thời tinh thần tỉnh táo, Tiết Nhượng cười khẽ, ôm chặt cô, ấn mở ti vi, anh đối với cái này không có hứng thú, lúc xem không có cảm giác gì, nhưng Trương Lam rất hăng hái, động một chút liền chui vào ngực anh, anh ngược lại rất vui vẻ... Phim kinh dị mới bắt đầu, đồ ăn đã đưa tới, Tiết Nhượng nhận đi tới trên ghế sofa, mở hộp kim chi ra, một vị chua truyền tới, Trương Lam lập tức có khẩu vị, trước gắp một miếng kim chi ăn, vừa lúc wechat hiện lên tin nhắn thoại của Annie. Ngón tay Trương Lam mở tin nhắn thoại ra. Annie ở đầu bên kia nói: "Tớ đột nhiên phát hiện ngày dự sinh của tớ là sau ba mươi tết, Lam Lam cậu phải tới cùng tớ, tớ sợ." Trương Lam buồn cười khom người, nói trả lời lại: " Được." Sau đó lại gắp một miếng kim chi cắn một cái, một giây kế tiếp, động tác của cô dừng lại... Từ từ... Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiết Nhượng, "Chồng, em hình như hơn một tháng chưa có kinh nguyệt... " Tác giả có lời muốn nói: Tới trễ, moaz moaz.
|
Chương 62-2
Trương Lam suy nghĩ, lại lắc đầu: "Không được, chúng ta chờ đi." Tiết Nhượng suy nghĩ, lại nhìn nhìn nhiều người như vậy, lấy điện thoại ra, tìm tên một người, gọi tới, chỉ chốc lát, Trương Lam liền không cần chờ, trực tiếp vào cửa bác sĩ kiểm tra, nơi đó, có một người phụ nữ mặc áo trắng dài đi ra, nở nụ cười, nói với Tiết Nhượng: "Làm sao biết tôi hôm nay trực ban vậy?" "Đoán." Người phụ nữ kia rất trẻ tuổi, cô ấy thấy Trương Lam nói: "Ngồi đi, tiểu mỹ nữ." Trương Lam chợt nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô nói: "Học tỷ của anh." Anh đem đơn bệnh đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài, Trương Lam liếc nhìn bảng tên của bác sĩ. Chu Mai cười nói: "Tôi tên Chu Mai, là học tỷ của Tiết Nhượng." " Học tỷ khỏe." " Chuyện gì xảy ra?" "Một tháng không đến kinh nguyệt, em không biết có phải là mang thai hay không." Trương Lam nói mặt hơi đỏ lên, Chu Mai kinh ngạc, cô ấy nhìn Trương Lam: "Tiết Nhượng là bạn trai em?" "Vâng." Trương Lam khẽ gật đầu. "Có thể nha, học đệ ở trong trường có tiếng là lạnh lùng, nhanh như vậy đã làm cha." Mặt Trương Lam càng đỏ hơn, Chu Mai thấy cô đỏ mặt, cười lên. Sau đó mới bắt đầu xem cho cô, Trương Lam vẫn luôn căng thẳng, thời điểm cầm tờ đơn đi ra làm kiểm tra, thậm chí thời điểm rút máu còn sợ hơn, Tiết Nhượng một đường đi cùng. Đại khái một giờ sau, Chu Mai cầm bệnh án, nhìn Trương Lam. Trương Lam khẩn trương theo bản năng ngồi thẳng người, Chu Mai cười cười, nói: "Không mang thai, tôi đoán chừng em tháng trước uống nhiều nước đá đúng chứ?" Vừa nghe không mang thai, Trương Lam thở phào, Chu Mai còn nói: "Bất quá, thể chất của em không được, quá lạnh, những đồ như nước đá uống ít một chút." "Vâng." Chu Mai lại phân phó một hồi, Trương Lam mới cầm tờ đơn đi ra, vừa đi ra, cô liền thấy Tiết Nhượng tựa vào trên vách tường, đang nhìn cô. Trọng yếu nhất chính là, cô gái chung quanh cũng nhìn Tiết Nhượng, Trương Lam tức giận, cô tiến lên lôi kéo tay anh, nói: "Đi." Tiết Nhượng ngoan ngoãn để cô kéo đi, hỏi: "Như thế nào?" Trương Lam không lên tiếng, đi xuống lầu, ra cửa, mới nói: "Không mang thai, chính là kinh nguyệt không đều, em tháng trước uống nhiều nước đá." Tiết Nhượng dừng một chút, sau đó bình tĩnh nắm tay cô, nói: "Sau này đừng uống quá nhiều nước đá, những đồ cay kia cũng phải ăn ít." Phí thành ở phương nam, thức ăn bên kia cũng tương đối thanh đạm, còn những thứ như hạt tiêu này, cũng rất ít, nhưng Trương Lam từ nhỏ đã thích ăn cay, các loại khẩu vị nặng cô đều ăn. Trước kia ở Phí thành, còn có một dì cùng cha mẹ quản, đến Bắc Kinh, cô tự mình chăm sóc bản thân, muốn ăn gì liền ăn không chút kiêng kỵ. Dẫn đến kinh nguyệt không đều, cũng làm cho cô trong khoảng thời gian này không có cảm giác gì, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, tới gần hôn môi cô, nói: "Chúng ta về nhà." "Ừ." Trương Lam gật đầu. Tiết Nhượng lại sâu sắc nhìn cô một cái, sau đó vòng qua đầu xe, lên xe, khởi động xe. Qua hai ba ngày, Trương Lam tới kinh nguyệt, đúng lúc đang ở trên máy bay về Phí thành, ở trên máy bay cô đau đau đến sắc mặt trắng bệch, Tiết Nhượng chỉ có thể không ngừng cầm miếng giữ ấm che bụng cô, lại đút cô uống nước đường đỏ, Trương Lam thở hổn hển nói: "Mang thai có phải cũng đau như vậy phải không?" Tiết Nhượng: "... Không biết.." Xuống máy bay, chú Trần lái xe tới đón, thấy Tiết Nhượng, ông có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mời Tiết Nhượng lên xe, cũng đưa Tiết Nhượng trở về phố Trạng Nguyên. Thấy phố Trạng Nguyên ban ngày an tĩnh, Trương Lam hoài niệm, cô muốn đưa Tiết Nhượng đến phố Trạng Nguyên, Tiết Nhượng đẩy rương hành lý, đi hai bước, đột nhiên đem Trương Lam đè ở trên tấm bảng phố Trạng Nguyên, cúi đầu hôn cô. Trương Lam lập tức nhắm mắt lại, tay nắm cổ áo anh, cùng anh răng môi quấn quít. Sau đó anh nặng nề cắn môi dưới của cô, nói: "Mau trở về đi thôi, nơi đó không thể ngừng xe." Trương Lam nắm tay anh, lại nhìn phố Trạng Nguyên lần cuối, đi qua nơi đó một chút, chính là, Tiết Nhượng, còn có mẹ của anh. Cô chần chờ một chút, nói: "Em Tết sẽ đến nhà anh một chuyến." Tiết Nhượng sửng sốt, Trương Lam vỗ vỗ ngực anh nói: "Em sẽ cố gắng vượt qua, chồng, bái bai." Tiết Nhượng đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô chạy thật nhanh tới xe, cô mặc áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc váy màu trắng, đi vớ, bắp chân rất trắng... Tóc khoác lên trên vai. Tràn đầy thanh xuân, đẹp như tranh vẽ. Cô chui vào trong xe, lại nhìn anh, cười với anh. Tiết Nhượng tay đút trong túi, nhìn cô, xe chạy, đi ra ngoài, Tiết Nhượng giơ tay lên, sờ khóe môi một cái, chút mềm mại kia tựa như vẫn còn đọng lại. Như vậy, anh làm sao có thể buông cô ra. Phố Trạng Nguyên thật dài, một bóng người cao to chậm rãi đi đến, khuôn mặt tuấn mĩ cùng với vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người không thể bỏ qua anh, người đi bộ ở trên phố, đều theo bản năng nhìn về phía anh. Đến cửa hàng trà sữa Đinh Đang, bước chân Tiết Nhượng hơi ngừng, hồi lâu, anh vào trong, mua một ly trà sữa nóng, ống hút màu xanh da trời, anh ngậm ống hút, đi qua ngõ nhỏ, đi qua sân bóng rổ, vào tiểu khu, lên lầu, đứng ở cửa... Ngừng rất lâu.
|
Chương 63
So với do dự của Tiết Nhượng, Trương Lam bên này vừa đến cửa, liền chạy như bay vào nhà, Trì Bình đang đi ra ngoài, đã bị ôm trọn trong lòng, Trương Lam ôm Trì Bình nói: "Mẹ, con đã trở về." "Trở về thì tốt rồi." Trì Bình ôm chặt cô, chọc chọc mũi cô, cười nói: "Đi máy bay mệt không?" "Mệt, bụng đau quá." Hưng phấn của Trương Lam qua đi, vừa hồi phục tinh thần bụng cô lại đau, Trì Bình liền phát hoảng, ôm cô ngồi xuống, hỏi: "Sao lại thế này?" "Dì cả tới..." Trương Lam chui thẳng vào trong ngực Trì Bình, Trì Bình sửng sốt, "Kinh nguyệt lần này của con, sao lại không giống lúc trước?" Trương Lam sợ hết hồn, không dám lên tiếng, cô nào dám nói cô tháng trước kinh nguyệt cũng không tới.... Trì Bình tức giận, nhẹ nhàng vỗ xuống mông Trương Lam: "Bảo con đừng ăn cay nhiều như thế, con không nghe, bây giờ thế nào?" "Mẹ... "Trương Lam ủy khuất gọi. " Lên lầu nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon." "Vâng con rất muốn ngủ." Trì Bình đưa Trương Lam lên lầu, Trương Lam vừa nằm lên trên giường liền thoải mái chít chít kêu, dì Lưu bưng nước nóng đi vào, cho Trương Lam, Trương Lam cắn ống hút uống, uống xong lại ôm Trì Bình nói: "Ba ba đâu ạ?" "Ở công ty." Trì Bình vuốt tóc con gái. "Nga." Thân thể Trương Lam có cảm giác đau đớn, nằm trên giường thư thái được một chút, nhưng không ngủ được, Trì Bình nhớ tới lời chồng, cúi đầu vuốt ve mặt Trương Lam, hỏi: "Lam Lam, con có phải vẫn còn sợ hay không?" "Dạ?" "Sợ cùng mẹ Tiết Nhượng... " Trương Lam trầm mặc một chút, "Không biết." "Ba con cảm thấy... Con cũng không cần sợ hãi, nếu thật có bóng ma, chúng ta đi gặp bác sĩ?" Trương Lam chợt trợn to hai mắt, cô nhìn Trì Bình, "Mẹ, con đây là bị bệnh sao?" " Không phải, nhưng cần dẫn dắt mới có thể tốt hơn." "Con không cần đi gặp bác sĩ, cho con thời gian, con có thể." "Được, không gặp thì không gặp, mẹ tin con." Trì Bình cũng chỉ tính dò xét hỏi một chút, nghe được con gái kháng cự như vậy, bà cũng rất đau lòng. Bà ôm chặt Trương Lam. Ngày nghỉ trở về, Trương Lam đầu tiên là ngủ cho đủ mấy ngày, sau đó mới cùng Tiết Nhượng đi gặp Tề Thích cùng Annie, Annie mang theo bụng bự, ở nhà không ngừng đi đi lại lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tề Thích một cái, Tề Thích bình tĩnh tự nhiên chơi trò chơi, ngẫu nhiên kéo Annie lên trên sofa, giọng không kiên nhẫn nói: "Ngồi đàng hoàng cho anh." "Em ngứa." "Ngứa ở đâu?" "Mông..." "Tự mình gãi." Annie: "..." Tức chết cô. Chờ Trương Lam vừa vào cửa, Annie liền ôm Trương Lam khóc lóc kể lể, nói mang thai như thế nào như thế nào.... Trương Lam bị khóc kể sau đó cũng nở nụ cười, lôi kéo Annie ngồi lên sofa, nhìn hoàn ảnh trong nhà, đây chính là phòng Annie ở sau khi mang thai, tiền Tề Thích cùng Tiết Nhượng sao cổ phiếu mua được, ở Phí thành xem như là một tiểu khu xa hoa, tên đã rơi xuống hộ khẩu của Annie, bốn người trò chuyện một hồi. Tề Thích vén tay áo lên, nói với Trương Lam: "Nhìn cô ấy thật tốt, tôi đi nấu cơm." Trương Lam cười hỏi: "Cậu bây giờ biết nấu cơm?" Tề Thích không lên tiếng, chui vào trong phòng bếp, những năm này Tề Thích càng ngày càng lịch sự, nhưng cũng càng thêm lãnh tình, nhìn ai cũng miễn cưỡng, lạnh lùng. Cùng với lúc đi học không khác nhau là bao. Tiết Nhượng ôm ngực đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: "Cần giúp một tay không?" "Đừng thêm phiền...." Tiết Nhượng câu môi cười: "Tôi cũng biết làm cơm trứng chiên thịt gà." "Cô ấy không ăn." Tề Thích từ trong phòng bếp nói. Cô ấy này, đương nhiên là Annie. Trương Lam cúi đầu cười với Annie: "Cậu ấy còn rất thương cậu nha." "Trong bụng có con của hắn nha, nếu không phải là hắn, tớ phải tiêu phí tới hơn nửa thanh xuân của tớ vì đứa bé này sao? Tớ ban đầu thời điểm mới có thai, ý niệm đầu tiên chính là phá đi.... " "Đừng nha, có rồi làm sao có thể phá." "Vậy cậu thì sao?" Annie hỏi ngược lại. Trương Lam trầm mặc một chút, theo bản năng nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nghe được, anh siết chặt điện thoại di động nói: "Nghe em." Trương Lam đột nhiên vì ý niệm trong lòng mình hù dọa, cô lập tức nói: "Tớ đương nhiên sẽ không phá... " Khóe môi Tiết Nhượng giương lên, nói: "Nhưng vẫn bảo vệ em tốt." Ý chính là chuẩn bị đầy đủ các biện pháp. Annie ở một bên, che mặt nói: "Học thần nhà chúng ta bây giờ thật sự quan tâm cô gái, thật không dễ dàng." Trương Lam mặt cũng có chút hồng hồng, cô ngồi thẳng người, nhìn Tiết Nhượng ngồi ở phía đối diện, anh hôm nay mặc một chiếc áo hoodie, quần jean thẳng tắp, cùng lúc đi học không khác nhau là bao, trong lòng cô nhất thời ấm áp, đi qua, đặt mông ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ của anh, nói: "Tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn, sau đó sinh đứa bé nhỏ." Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn cô, mặt mang theo ý cười: "Được, nghe lời vợ." Trương Lam cười khanh khách. Annie che mặt nói: "Đừng ngược cục cưng nhà tớ...... " Chỉ chốc lát, Tề Thích liền làm xong cơm, Trương Lam xung phong nhận việc hỗ trợ đi cầm đũa bưng thức ăn, lại bị Tiết Nhượng ngăn cản, anh thấp giọng nói: "Anh đi." Tề Thích làm vài món, đều là món ăn gia đình, nhưng có lẽ là chàng trai giỏi vật lý, sức lửa nắm chắc, ăn thật ngon, một chút cũng không thua với nhà hàng ở bên ngoài. Annie còn nói: "Nếu tương lai anh ấy thất nghiệp, chúng tớ có thể cân nhắc mở nhà hàng, tớ phụ trách đếm tiền anh ấy phụ trách nấu thức ăn... "
|