Thời tiết trong xanh chan hòa ánh nắng, một quán bia ngoài trời được yêu thích, không gian rộng rãi, thỉnh thoảng còn có vài ngọn gió nhỏ phất phơ.
Mấy người ngồi vây quanh một chỗ líu ríu.
Nhìn qua, có đồ công sở, có thoải mái, có thục nữ, còn có Giới Tri Thức.
Vừa nhìn đồ công sở là biết tầng lớp tiểu trí thức tinh anh trong xã hội..., thoải mái là kiểu tùy tính không câu nệ, thục nữ cả người voan trắng, váy dài được gọi là nhiều dáng vẻ. Cuối cùng là một gọng kính đen to, xem ra rất có phong độ của người trí thức, đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt thanh tú.
Bốn nữ nhân với bốn phong cách khác nhau ngồi chung một chỗ, nhìn thế nào cũng là một cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Không ít người đi đường đều phóng tầm mắt tới, nhưng các cô hoàn toàn không thấy, chỉ hứng thú với thế giới nhỏ của mình.
Hôm nay Tiêu Triệt được nghỉ, cũng buồn chán ngồi đây để cho người qua đường nhìn ngắm, cho nên cũng không ngoại lệ tập trung ở chỗ của nhóm bốn người tầm thường này.
"Này, Diệp Vũ, vấn đề cá nhân giải quyết sao rồi?" Thục nữ đặc biệt thẳng thắn hỏi.
"Tiền đồ xa vời." Văn nhân này liền cảm khái than thở.
"Quá bắt bẻ cũng không hay." Đồ công sở bĩu môi.
"Có biết yêu cầu của tớ như vậy là hơi thấp không." Văn nhân không phục.
"Gì?" Cả ba đồng loạt xem thường.
"Yêu cầu đối phương là quân nhân chuyện nghiệp chứ sao."
"Cắt." Ba người trăm miệng một lời lên tiếng.
"Cảnh giới lý tưởng của tớ rất cao, từ nhỏ đã lập chí muốn làm quân tẩu ,muốn may mắn được mặc áo quân đội phía sau có cánh hoa đào." Văn nhân tên gọi Diệp Vũ cười đùa.
"Được được, mau ngừng lại, không ai cần cậu báo cáo lý tưởng." Thục nữ làm ra vẻ mặt chua xót.
"Hắc, cũng không phải tớ chủ động, hết cách rồi, giác ngộ cao nha."
"Ọe..." Mấy người ngồi cùng bàn cùng bày vẻ nôn mửa.
Diệp Vũ cũng không đưa vào mắt, đặc biệt vô tội đặc biệt thuầnh khiết nói: "A, các chị em, thì ra chị em mang thai cũng tụ tập ở đây..."
Vô cùng khoa trương nói.
"Dân chúng thiện lương luôn là tầng lớp bị chèn ép nhất, cho nên nói tìm một người mang trên mình màu xanh lục có vị trí chính trị tương đối cao chính là một yêu cầu cấp thiết."
Lại một loạt cánh tay giáng xuống.
Chỉ thấy Diệp Vũ xoa xoa cánh tay của mình, tính tình vẫn giả chết không hối cải như cũ, tiếp tục phát biểu cảm nghĩ: "Vốn còn muốn phát động lực lượng quần chúng giới thiệu một quân nhân chuyên nghiệp cho thất cô lục bà các cậu, nhưng với giác ngộ của các cậu thì...tớ vẫn sớm quên đi."
"Cậu nói thật?" Thục nữ vô cùng hoài nghi hỏi.
"Tớ còn nấu đấy. Bản cô nương từ trước đến nay chưa từng đứng đắn, nghiêm túc như vậy đâu. Chỉ là, các cậu nói cũng lạ, không phải đều nói quân nhân chuyên nghiệp là đối tượng khó tìm, sao tớ cứ thế liền nhặt được một người?" Cô không hiểu chút nào.
"Nhân phẩm cậu có vấn đề." Đồ công sở thẳng thắn.
"Theo tớ thấy, nhân phẩm này của tớ, không chữa được."
"Ọe..."
"Tớ nói các cậu này, phụ nữ có thai phải chú ý nhiều, còn uống bia nữa, không tốt cho thai nhi..." Còn chưa dứt lời đã bị một loạt nắm đấm làm cho dừng lại.
"Đúng là một đám bạn dã man, bữa tiệc chia tay bất ngờ bị nhóm người các cậu chỉnh thành đại hội quần ẩu (đánh nhau)."
"Chớ hà tiện, lần sau tụ hội phải đưa Mr. Right (quý ông hoàn hảo) nhà cậu đến cho chúng tớ đánh giá." Người thoải mái đại biểu cho quần chúng lên tiếng.
"Đều nói rồi, tương lai mờ mịt, cũng bởi nhân phẩm tớ bạo phát mới gặp được binh ca ca. Chứ với nghề nghiệp này của tớ, các cậu nói xem quân nhân chuyên nghiệp có thời gian rảnh rỗi ngày ngày gặp gỡ tớ ở nơi lãng mạn, nối tiếp duyên phận hay sao?"
"Không phải cậu đã tiêu dùng của binh ca ca rồi chứ?" đồ công sở đặc biệt liếc cô một cách khinh bỉ.
"Hết cách rồi, tớ so với các cậu còn giác ngộ cao hơn chứ sao.
Một nhóm người bắt đầu chà xát tay.
"Ngừng, còn đánh nữa tớ sẽ nhanh chóng bay vào bệnh viện trung tâm thành phố đấy."
"Chúng tớ cho cậu ở lại thêm vài ngày, nếu còn không chịu, chỉ cần cái nghề này của cậu cũng đừng mong có chỗ để làm." Thoải mái cũng khinh thường.
"Kẻ đơn độc bị nhóm người có đôi có cặp các cậu đả kích gây ra chảy 3000cc máu. Không được rồi, tớ phải vào bệnh viện tự cứu mình thôi."
"Tương lai người nào lấy được cậu có lẽ rất vui vẻ, cái người này chết vẫn lắm mồm không thôi." Thục nữ cười chụp bả vai cô.
"Ai, khổ nỗi không biết làm thế nào để đánh vào nội bộ chủ quân."
"Không đảm đương nổi chức quân tẩu thì đổi nghề chứ sao."
"Không, tớ rất kiên định, nắm chắc xanh lục không buông."
"Thực nhiệt huyết." Tiếp tục khinh thường.
"Tất nhiên, tớ không phải động vật máu lạnh."
Ba người đồng loạt khinh thường.
Diệp Vũ gãi đầu, nhìn bên ngoài một chút: "Đã đến lúc rồi, tớ thật sự phải đến trạm xe lửa, các cậu dọn dẹp phần còn lại rồi về sau nhé."
"Rõ ràng còn có thời gian."
"Ngộ nhỡ trên đường bị kẹt xe thì sao?"
Nhưng người khác lặng lẽ nhìn nàng, sau đó cùng hô to một tiếng 'cắt'. Phía sau con đường lớn là trạm xe lửa, may nhờ vẻ mặt cô ấy lộ vẻ hợp lý hợp tình.
Diệp Vũ cười, họ cũng cười.
Mấy người đang lưu luyến không muốn chia tay, cuối cùng Diệp Vũ xách túi du lịch của cô ấy lên.
-----
"Cô gái à. xin chờ một chút."
Diệp Vũ bị người ta kéo tay lại, nàng quay đầu nhìn lại. Đúng là một mỹ nam, mặc áo T-shirt kiểu dáng cao bồi, nhìn qua rất có khí chất.
"Gọi tôi? Chúng ta quen nhau sao?"
"Là tôi mạo muội, không phải cô muốn tìm quân nhân chuyên nghiệp sao ?"
"Có liên quan gì đến anh ?" Tám phần là nghe được đám người bọn họ vừa mới bàn luận mà.
Người nọ đột nhiên chào cô theo kiểu quân ngũ tiêu chuẩn, hù dọa Diệp Vũ giật mình.
"Tôi là quân nhân chuyên nghiệp."
"Có bằng chứng gì không, đầu năm nay làm gì cũng cần phải có chứng nhận không đúng sao ?" Bây giờ đúng là thời đại không nhìn người, cho nên làm chứng nhận nghề nghiệp giả mới có thể tồn tại lâu đến vậy.
Tiêu Triệt lôi giấy chứng nhận sĩ quan từ trong túi quần ra.
Diệp Vũ nghi ngờ nhận lấy, mở ra xem, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát hắn, "Thật hay giả ? Hay cả hai ?" Tấm ảnh này hình như hơi trẻ rồi.
"Tốt nghiệp trường quân đội."
"Chẳng trách." Cô dường như đã hiểu, "Suất ca (anh đẹp trai), dùng cái này có lẽ mê hoặc không ít thiếu nữ ngu ngốc, xin lỗi a, tôi đang bắt xe lửa, không rảnh để chơi với cậu." Cô tâm tâm niệm niệm đi tìm một cái bánh nhân ở một nơi nào đó, kết quả trên đường đụng phải một người, đúng là quá căng rồi !
"Thật ra thì, tôi chỉ muốn làm quen một chút." Tiêu Triệt đặc biệt thành khẩn nói.
"Nhìn coi, chẳng phải là muốn có phương thức liên lạc sao," Diệp Vũ cảm thán lắc đầu, "Mẹ tôi đã dạy, không thể cho người lạ số điện thoại."
Tiêu Triệt ngẩn ra, "Cô có thể lưu số tôi."
"Anh gọi qua tôi không mất tiền."
"Tôi lưu số chỉ là muốn cho cô có cơ hội đánh vào nội bộ quân đội."
Diệp Vũ cười, đưa tay lấy một cái bút và quyển ghi chép từ trong túi du lịch ra, "Ghi ra đi."
Tiêu Triệt không chút do dự viết số điện thoại liên lạc của bộ đội và tên của mình, cuối cùng nói, "Tôi chờ điện thoại của cô."
"Tôi sẽ nhớ liên lạc." Cô bảo đảm.
Tiêu Triệt vui vẻ hơn, cô gái này thật biết điều. "Tôi đưa cô đến trạm xe lửa nhé."
"Đừng nha, anh còn phải chú ý duy trì hình tượng quân sĩ nghiêm túc."
"Hôm nay tôi mặc thường phục."
"Muốn đưa thì đưa, chỉ là, trước hết tôi phải nói cho anh biết, tôi là một bần nông, trung nông, không có tài sản của nải riêng gì cả, muốn cướp tiền thì sớm nên đổi người khác đi. Muốn cướp sắc.." Cô nhìn hắn lắc đầu, "So sánh hai ta, anh chịu thiệt rồi."
Tiêu Triệt mém chút nữa là cười ha hả. Dựa vào suy nghĩ của cô, hắn lựa chọn chủ động tiến công tuyệt đối không sai.
Chỉ là bọn họ vừa qua con đường lớn, còn chưa kịp đến chỗ trạm xe, điện thoại trong túi Diệp Vũ đã vang lên.
Diệp Vũ nhìn số điện thoại, vội vàng nhận, "Mẹ, có chuyện gì vậy ?"
"Con đang ở đâu ?"
"Trạm xe lửa."
"Trạm xe lửa nào ?"
"Thành phố XX."
"Nhanh, quay lại trường học của em gái họ con, đừng vội bắt xe lửa."
"Em họ lại có chuyện gì nữa sao ?" cái này đúng là chuyện nhỏ mà.
"Tài khoản của em họ con đã sạch sành sanh rồi. Dì con đang gọi điện thoại kể khổ đây này."
"......" Diệp Vũ liếc mắt xem thường, "Mẹ, mẹ nói với dì con đừng lo lắng, con sẽ chuyển khoản cho nó, đợi nó nhận được con sẽ về."
"Không phải con nói còn phải đi gặp ai nữa sao?" Mẹ Diệp rống lên trong điện thoại.
"Mẹ, cái này không đúng rồi. Nếu mẹ không gọi điện thoại, không phải con còn trở về với lời kêu gọi của Đảng, của tổ chức hay sao ? Không phải sẽ không còn khiến mẹ chịu trăm cay nghìn đắng tìm một đối tượng hẹn hò lừa con sao ? Không phải..."
"Con mau ngừng lại cho mẹ, không rảnh nghe con nhiều chuyện đâu."
"Vậy được, con cúp máy."
"Nhanh về."
"Đúng rồi, mẹ chờ con một chút..." Cô che điện thoại, quay sang người nào đó đang nghe, "Suất ca, giúp tôi một chuyện, giả mạo bạn trai tạm thời của tôi."
Tiêu Triệt cười nói: "Được."
Lúc này Diệp Vũ mới tiếp tục nói vào điện thoại di động, "Mẹ, con quên thông báo cho mẹ chuyện này, lần này con tới XX, bạn học con đã giúp con giới thiệu một người bạn trai. Người đang đứng ở bên cạnh con, để anh ấy nói chuyện với mẹ vài câu."
Tiêu Triệt nhận lấy điện thoại: "Cháu chào dì."
Mẹ Diệp ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng: "Cậu là bạn trai Diệp Vũ ?" giọng điệu rất hoài nghi.
"Đúng thưa dì."
"Cậu họ gì ? Tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Quê ở đâu ? Trong gia đình gồm những ai?"
Tiêu Triệt không nói quay lại nhìn Diệp Vũ, cô nhỏ giọng nói: "Nói dối một chút là được."
"Tiêu Triệt, 28 tuổi, quê ở thành phố XX, trong nhà ngoài cháu ra những người còn lại đều là thường dân."
"Vậy cậu là Đảng viên?" Mẹ Diệp vô cùng hưng phấn hỏi.
"Vâng."
"Được, mình sống chết cũng không vào Đảng, tìm con rể là Đảng viên cũng coi như không phụ công ta giáo dục chính trị nhiều năm." Mẹ Diệp dường như đang tự nói với mình, nhưng Tiêu Triệt nghe rất rõ ràng.
"Làm nghề gì?" Mẹ Diệp từ trong vui mừng lấy lại tinh thần tiếp tục hỏi.
"Quân nhân ạ."
"Wow, không phải cậu bị khuê nữ nhà ta lừa gạt đấy chứ?"
"Báo cáo, dì, không phải đâu ạ." Tiêu Triệt nén cười.
"Đang thi hành nghĩa vụ quân sự?"
"Đang thi hành nghĩa vụ quân sự."
"Phục vụ ở thành phố XX?"
"Vâng."
"Bảo khuê nữ nhà ta lúc trở về nhớ mang theo tấm ảnh chụp."
"Vâng."
Diệp Vũ đứng ở bên cạnh trợn trắng mắt, đây được coi là gì? Hai người chưa từng gặp mặt cứ như vậy hài lòng sao? Đưa người trong cuộc là cô bị gạt sang một bên làm cảnh trang trí rồi.
"Vậy được, nói cho nha đầu nhà ta biết, nếu ở thành phố với cậu thì không cần gấp gáp trở về."
"Vâng."
"Vậy thôi, ta cúp trước."
"Dì, hẹn gặp lại."
Tiêu Triệt trả lại điện thoại, "Cúp rồi."
"Xem như cúp." Diệp Vũ lau mồ hôi đang đổ ra, sau đó nói, "Mẹ tôi là một người điên khùng, không cần để ý tới bà."
"Dì là người rất dí dỏm."
"Cũng chỉ có mẹ mới thế." Vừa nói vậy, Diệp Vũ nhớ tới việc của em họ, đưa tay vỗ vỗ đầu, "Còn phải nhanh chóng quay lại đưa tiền cho em họ, anh nói xem con bé đúng là không thể không làm cho người khác bớt lo lắng mà."
"Lên xe đi, tôi đi với cô."
Diệp Vũ nhún nhún vai, ngồi ở ghế sau, "Bác tài, đại học XX."
Hai mươi mấy phút sau, cuối cùng xe cũng đến cửa đại học XX. Diệp Vũ đang lấy tiền đã có người dành trả rồi. Cô há mồm rồi lại khép lại, mím môi, cầm túi xách xuống xe.
"Chị..." một bóng người như con chim yến nhào tới phía Diệp Vũ.
"Dao Dao, tật xấu của em khi nào mới thay đổi." Diệp Vũ cảm khái.
Giang Dao lắc tay chị họ hưng phấn nói: "Chị, chị biết không, sách được xuất bản của chị rất thu hút đông đảo fan."
"Stop. Bây giờ em đừng nhiều chuyện tuyên truyền mù quáng linh tinh."
Giang Dao nháy mắt, "Nhưng em đã nói với chị, họ chỉ muốn chị kí tên lên sách."
Diệp Vũ dùng đầu ngón tay dí vào trán em họ, "Bày trò, chị tới đưa cho em tiền tiêu mấy ngày sau đó còn phải chạy đến trạm xe lửa."
"Chị, không nhiều lắm, chỉ có hai bản, chị chỉ cần vung tay kí tên thôi." Giang Dao lắc lắc hai bản sách trong tay.
Tiêu Triệt đứng ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc hiểu rõ nghề nghiệp của cô là gì --- tác giả, khó trách bạn bè cô nói cô có thể làm việc ở bất cứ đâu.
Diệp Vũ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn em họ, lấy bút ra, soạt soạt kí xong hai bản sách.
"Chờ chị một chút, chị đi rút tiền cho em."
Diệp Vũ chạy đến cây ATM bên cạnh rút tiền.
Bên này chỉ còn lại Giang Dao và Tiêu Triệt. Cô nhìn anh, tò mò hỏi: "Anh là bạn học của chị em à?"
"Bạn trai."
"Không phải chứ, tốc độ này xem ra cũng quá nhanh. Mấy ngày trước lúc chị em đưa em đến đây còn độc thân, nháy mắt cái đã có một bạn trai?"
"Là do hiệu suất của chị em cao chứ sao." Anh cười trêu ghẹo.
"Anh là người ở đây hả?"
"Không phải, nhưng anh làm việc ở đây."
Giang Dao lập tức lộ rõ bản chất bát quái nói: "Hai người như vậy mà còn sống riêng a."
Đang nói sau lưng bỗng bị vỗ một cái, nghe Diệp Vũ mắng: "Không có việc gì thì đừng lo chuyện không đâu. Bây giờ đã giải quyết xong, chị em không còn việc gì nữa nên giờ phải quay lại trạm xe lửa."
Mấy tờ giấy bạc màu đỏ rơi vào trong tay, Giang Dao cười nói: "Nghe lời chị phân phó, tiểu nhân cũng quay lại đây."
"Đi đi."
Diệp Vũ nhìn em họ vui vẻ chạy vào cổng trường, không khỏi cảm khái thở dài, "Nhìn nó lại khiến người ta hồi tưởng lại bốn năm đại học đau khổ."
"Tại sao cô lại đưa cô ấy đến báo danh?"
"Theo quan niệm của người nhà tôi, tôi là một người vô cùng rảnh rỗi, hơn nữa tôi cũng không say xe, còn biết đường đi, chọn nhiều người nhưng không thích hợp, cuối cùng đều bỏ phiếu cho tôi chứ sao." Một chút cũng không bày tỏ thái độ tôn trọng đối với nghề nghiệp tác giả này, thực khi dễ bọn họ.
"Thì ra cô học ở đây?"
"Nghĩ lại chuyện cũ mà đau đớn lòng, đừng làm cho tôi phải hồi tưởng lại."
"Bây giờ quay lại còn kịp xe không?"
"Khẳng định không." Diệp Vũ không chậm trễ nói.
"Mua vé lại sao?"
"Đúng rồi, nghĩ đến đám người chen chúc ở trạm xe lửa, tôi đã cảm thấy lạnh cả người rồi."
"Tôi mua giúp cô?"
"Thật?" Diệp Vũ vô cùng vui mừng.
"Thật," Tiêu Triệt cười, "Đổi lại sẽ trao đổi số điện thoại?"
"Đồng ý." Cùng lắm thì sau khi về sẽ đổi số điện thoại.
Cho nên sau khi quay lại trạm xe lửa, Diệp Vũ vui vẻ đứng một bên nạp năng lượng, Tiêu Triệt xếp hàng giúp cô mua vé. Sớm biết như vậy nếu mặc quân trang đến sẽ nhanh hơn nhiều.
Mua xong vé, hai người đi về phía phòng đợi.
Diệp Vũ liền vỗ vào bàn tay cầm vé của anh, "Trả anh tiền, suất ca, cảm ơn nha."
"Đây không phải là điều bạn trai nên làm sao?" Tiêu Triệt nửa thật nửa giả nói.
"Anh em, anh đùa hay thật đó?" Nét mặt cô như bị hù dọa.
"Không phải đều thông báo cho dì rồi à." Anh vẫn luôn rất thoải mái nói.
"Vậy được, đứng ngay ngắn, để tôi chụp một tấm đưa về cho lão thái hậu xem qua." Diệp Vũ sờ điện thoại di động.
Tiêu Triệt nhìn cô cười.
"Tôi chụp thật đấy." Đến lúc đó cái này chính là chứng cớ.
"Chụp đi."
Diệp Vũ nhìn người nào đó thật không sợ, cả người đều diễn trò, chụp thì chụp, cùng lắm thì lên xe rồi xóa đi.
"Tách tách" chụp xong.
"Lần sau sẽ mặc quân trang cho cô chụp."
"Được." Diệp Vũ đặc biệt gật đầu.
Cho đến khi Diệp Vũ an toàn ngồi trên xe lửa về nhà, nhìn bóng dáng đứng ở bên đường ray, trong lòng nhịn không được lầm bầm, chẳng lẽ cái bánh nhân thịt này thực sự rơi xuống trên người mình rồi sao?