"Họp lớp? Ai ăn no rửng mỡ không có việc gì làm tổ chức đấy?" Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Vũ khi nhận được điện thoại thông báo của bạn học nào đó. Họp lớp cũng chọn vào ngày 14 ở thành phố XX, hôm sau chính là Tết nguyên tiêu, gây rối gì vậy.
"Thế đấy, dù cậu có ăn no rửng mỡ cũng không làm chuyện này."
"Dĩ nhiên, tớ ăn no trực tiếp hoạt động tiêu cơm luôn."
"Cậu bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có đi không? Hai lần trước cậu đều không đi."
"Trước kia tớ không ở thành phố XX, chẳng nhẽ chạy một đoạn đường xa đến thành phố XX tham gia họp lớp sao? Quay lại sao?"
"Mấy người bạn mời chúng ta đến dự buổi họp lớp cũng chỉ có ý tốt, không cần tức giận."
"Các cậu thành đôi đi với nhau còn có ý tốt gọi tớ tới trêu đùa sao?"
"Cậu ngu ngốc, chúng tớ gọi cậu tới không phải muốn cậu bồi dưỡng tình bạn sao?"
"Biến, một đám bạn học bốn năm còn không bồi dưỡng được tình cảm, ăn một bữa cơm liền có thể bồi dưỡng tình cảm, còn có thể có chuyện này sao?"
"Không có tình cảm thì có thể có tình một đêm."
"Đúng là Đảng đã ưu ái cậu nha."
"Nói đến Đảng, nhớ tới hai vạch một sao nhà cậu, cuộc sống tân hôn thế nào?"
"Hắn đang ở đơn vị, tớ đang ở nhà, thể nghiệm cuộc sống."
"Lúc đầu không nghĩ tới, cậu không phải là tìm quan quân, chính là làm quả phụ."
"Nghe giọng điệu cậu như vậy thật giống như vui sướng khi thấy tớ gặp họa, không chừng còn có thể xem cậu như đàn chị của nhóm rồi."
"Bà chị đang vui sướng đấy, thì sao?"
"Cúp điện thoại của cậu."
"Đừng, hai ta rất lâu rồi không nấu cháo điện thoại."
"Chị trăm lần không được."
"Cút."
"Không có việc gì thì tớ lăn thật đây."
"Lễ mừng năm mới mà người kia nhà cậu không nghỉ phép à?"
"Hôm qua mới quay lại đơn vị, đi với tớ về nhà gặp mặt đầu năm."
"Coi như không tệ, không để cậu cô đơn."
"Trong cái rủi có cái nay, dù sao lúc đầu tìm quân nhân tớ đã nghĩ tới chuyện này, cho nên cũng không cảm thấy mất mát."
"Vậy ngày mai cậu tới họp lớp không phải sẽ không có người đồng hành sao?"
"Cậu còn có ý kiến gì hay sao?"
"Cậu không cần phải giả bộ với chị. Họp lớp không thể so sánh với công việc, chồng và con cái. Một mình cậu tới là được."
"Chẳng nhẽ tớ còn phải mướn hai vệ sĩ đến, một mình tớ đơn phương độc mã mới khí thế."
"Đấy chính là bạo lực."
"Tớ so với cậu còn thục nữ hơn nhiều."
"Dù sao thì cậu phải đi."
"Trình Lam và vương Thiến thì sao?"
"Hai cô ấy chắc chắn sẽ đi, tứ đại mỹ nữ chúng ta còn thiếu lão nhân gia cậu , không phải tiểu nhân đang mời ngài đến đây sao?"
"Chuẩn tấu."
"Khách sạn XX, tầng hai, đừng đi nhầm địa chỉ, nếu không tớ đến đón cậu?"
"Không cần, tớ không tìm được địa chỉ, lái xe tìm được."
"Được, sáng mai nhất định phải tới, dám cho mấy chị leo cây thì cẩn thận da của cậu."
"Cậu đừng học chị Phượng đùa giỡn hung ác như vậy có được không, đầu năm nay chị Phượng cũng không nhất định là bà nội Hai, cũng có thể là chị La Ngọc Phượng (xấu xí mà đưa ra những yêu cầu rất khắt khe trong việc tìm bạn trai).
"..." Bạch Tinh Oánh lập tức thông minh nhanh chóng cúp điện thoại.
Điện thoại vừa ngắt, Diệp Vũ liền úp cả người trên bàn cơm.
Ngày hôm qua là lễ tình nhân (14/2 dương), thiếu tá nào đó không có một chút tế bào lãng mạn nào cũng chỉ biết ở nhà ôm cô đến phát chán, sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng đã quay về đơn vị báo danh.
Mấy hôm nay để cho anh dính lấy người đã quen, trong nhà thình lình bớt đi một kẻ bám dính thật không dễ thích ứng.
Đưa tay vỗ vỗ gáy, không ngờ tên kia xin nghỉ thật, lần nghỉ này đã bổ sung đủ cả thời gian nghỉ kết hôn.
Ngày kia là Tết nguyên tiêu đi thăm ông ngoại, ngày mai tham gia họp lớp?
Được rồi, năm này không tìm được lí do gì từ chối ba cô bạn học, chỉ có thể xuất đầu lộ diện thôi.
Đứng dậy muốn đưa chén bát đến bồn rửa, nhưng vừa đứng lên cô đã cảm thấy đau chân mỏi lưng, cô chỉ có thể đặt mông ngồi lại trên ghế.
Tên Tiêu Triệt khốn kiếp, tốt nhất là hắn sống luôn ở đơn vị đừng nghỉ phép, quá giày vò người, cơ thể mềm yếu này của cô thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay hắn.
Cô vẫn nên thành thật đến giường nằm thôi. Hôm nay phải nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mới có thể mang bộ mặt của một người bình thường đi họp lớp được.
Thật sự không muốn đi.
Diệp Vũ còn chưa đi về phòng ngủ, điện thoại di động lại vang lên bài hát Trư Bát Giới vui vẻ cõng vợ.
"Có chuyện gì vậy Vương Thiến?"
"Nghe nói ngày mai cậu sẽ tham gia họp lớp?"
"Không được à?"
"Được, quá được, tớ vừa nghe nói vậy vội vàng gọi điện tới cho cậu thông báo một chút."
"Có chuyện gì à?"
"Nhớ tên Phùng Đức Chiêu không?"
"Liên quan gì?"
"Nghe nói người đó vẫn còn hết lòng với cậu, cuồng dại không đổi."
"Nói trọng tâm, bớt nói nhảm."
"Nghe nói cậu tham gia, vô cùng sung sức không ngừng hỏi tớ tình trạng gần đây của cậu. Cậu nói xem tớ có nên giấu giếm sự thật hay không ?"
"Giấu giếm sự thật."
"Nhất quyết làm theo."
"Cậu quyết định là được rồi, còn nói chuyện tào lao."
"Chạy theo hình thức không phải là sai, đồng chí hai vạch một sao của chúng ta đã quay lại đơn vị thì phải tìm một người bạn tốt hơn chứ sao ?"
"Có bản lĩnh thì lần sau cậu nói trước mặt hắn."
"Nói thì nói, người nào không biết 'đơn vị là một căn cứ lớn, mọi người đều là bạn tốt'"
"I phục YOU."
"Yêu đi yêu đi, nhanh thay đổi đi. Cậu sao có thể thoát khỏi quần chúng nhân dân để đâm đầu vào cái hố sâu như vậy ? Ngoại tình cũng phải gánh chịu hậu quả của pháp luật. Quá đáng sợ."
"Chị không thèm nói với người không có lễ tiết, quá thấp kém."
"Nói ai không có lễ tiết ?"
"Cậu."
"Chị đây không thèm chấp cậu, sáng mai nhớ đến, chị mãnh liệt yêu cầu tới xem trò vui."
"Không thèm nói với cậu, cúp."
Điện thoại bên nay vừa ngắt, bên kia điện thoại đã gọi tới, vừa nhìn vào màn hình điện thoại, Diệp Vũ cũng mất bình tĩnh.
Ba người họ đã thương lượng với nhau đúng không ? Thay nhau ra trận như vậy.
"Trình Lam."
"Hi, thế nào, hai người họ vừa nhắc tới cậu xong."
"Không phải cậu cũng định thông báo gì đó chứ ?"
"Tớ đâu có nhàm chán như hai người đó được. Ngày mai có quần áo và phụ kiện không ? Hay cần phải có chị đây đi mua với cậu nhé ?"
"Ngài làm ơn nghỉ ngơi đi, trang phục ra ngoài của tớ vẫn có."
"Lúc nào cậu cũng không chú ý đến bề ngoài, không sợ bạn học sẽ khinh thường khả năng của cậu à ?"
"Mắc mớ gì tới cậu, tớ cũng không sống qua ngày với các cậu."
"Chân lý !"
"Nói nhảm, lời chị luôn là chân lý."
"Thật muốn cho cậu một đấm."
"Có bản lĩnh thì cậu cứ vươn tay đến đây đi." Tâm trạng Diệp Vũ rất tốt, leo lên giường, chui vào trong chăn, tiếp tục nấu cháo điện thoại với bạn học.
"Tớ duỗi không tới, ngày mai tớ gặp được cậu thì cậu nên cẩn thận."
"Ai sợ ai ?"
"Nghe Tinh Oánh bảo, lễ mừng năm mới cậu một mình qua nhà bọn họ à ?"
"Không sao, ba mẹ chồng tớ rất dễ tính. Tớ còn kiếm được hai bao lì xì lớn đấy." Nói ra cho các cậu hâm mộ đến chết luôn, vì hòa bình xã hội bà chị này sẽ cố gắng khiêm tốn không nói.
"Đương nhiên phải như thế rồi, từ lúc kết hôn đến giờ ở nhà cũng không tới nửa tháng, cậu cũng vậy, gả cho quân nhân thôi."
"Cầu người được người, thật ra thì vô cùng tốt."
"Thật không biết trong đầu cậu cả ngày muốn cái gì, quân nhân thế hệ bây giờ không phải như quân nhân thế hệ trước đâu, vô cùng thủ đoạn, cũng không phải họ sẽ không có Tiểu Tam ở bên ngoài."
"Đoán chừng người ấy nhà tớ cũng không có thời gian đi ngủ cơ."
"..." Diệp Vũ càng ngày càng khiến người khác nghẹn họng không nói nổi một lời.
"Tớ thấy một năm anh ấy cũng chỉ nghỉ phép được một tháng, tớ lo lắng anh ấy nên quấy rầy tiểu Tam thì sẽ thực tế hơn một chút."
"..." Trình Lam rốt cuộc khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, "Lúc đầu cậu chịu gả cho anh ta có phải là do anh ta không có ngày nghỉ hay không hả ?"
"Aii, chân tướng sự việc sao có thể tùy tiện nói ra ngoài như vậy được."
"MD, bà chị bực tức thay cho thiếu tá, thầm than sao người này lại có thể xui xẻo cưới được cô vợ như thế không biết."
"Cậu rốt cuộc đứng về bên anh ấy sao ?"
"Chị vĩnh viễn đứng về phía chính diện."
"Đừng giả bộ, một bụng đen tối còn giả vờ chính nghĩa."
"Thật mà, tớ nói thật." Trình Lam nghiêm chỉnh nói, "Tớ thật hâm mộ cậu, vẫn làm mọi việc gọn gàng dứt khoát như vậy, chưa bao giờ để mình phải hối hận."
"Cậu rốt cuộc đang khen hay đang mắng tớ vậy ?" Diệp Vũ tỏ ý hoài nghi.
"Khen cậu chứ sao, bốn người chúng ta, là cậu chui vào nấm mồ hôn nhân trước, nhớ tới không thể không sụt sùi, cậu cũng không nói là bạn trai hay không, trực tiếp đi lĩnh giấy chứng nhận, đủ chấn động."
"Nhanh chóng thật, thật ra thì cũng có nhiều chuyện xảy ra, Tiêu Triệt đuổi theo ở phía sau đòi dẫn tớ đi lĩnh giấy chứng nhận, thực ra lúc ấy tớ đã muốn đổi ý rồi."
Trình Lam ở đầu dây điện thoại bên kia bắt đầu cười ha ha.
"Đừng có vui mừng khi người khác gặp họa."
"Cậu đừng nói nữa, thiếu tá không hổ là quân nhân, dám dùng đến sức mạnh rốt cuộc cũng bắt được tòa lô-cốt cậu rồi."
"Nói ai là tòa lô-cốt ?"
"Cậu đấy."
"Còn nói gì nữa ? Không đúng sự thật thì tớ cúp đây, tớ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon trước."
"Ngày hôm qua làm gì ? Không phải cậu đã làm gì có lỗi với anh giải phóng quân chứ ?"
"Biến, hôm qua anh ấy đang ở nhà nghỉ phép."
"Bộ đội đặc chủng thể lực không tệ, haha."
"Cúp." Diệp Vũ lần này trực tiếp ngắt điện thoại, bạn bè đúng là không đáng tin cậy.
Vừa mới nằm xuống dậy đã hơn mười giờ tối.
Diệp Vũ dậy tắm rửa sạch sẽ, lại ăn chút gì đó, ra sofa ngoài phòng khách cầm điều khiển đổi kênh truyền hình chơi.
Vừa xem vừa ăn cho no căng, không có cảm xúc viết văn thì nên ngồi trên sofa tiêu hao thể lực thôi.
Đầu óc thật ra có chút trống rỗng, cô thậm chí có lúc đã nghĩ tới thiếu tá nào đó.
Ngược lại vừa nghĩ, điều này cũng là bình thường, phòng ngủ là phòng cưới của bọn họ, ảnh cưới treo trên tường, trong phòng ít nhiều có đồ đạc chứng minh sự tồn tại của anh. Anh vừa về đơn vị, trong đầu cô nhất thời không gạt bỏ được hình ảnh của anh cũng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng không ngủ được, tivi cũng không có gì xem, đầu óc lúc này trở nên rất hỗn loạn. Ngày mai tham gia họp lớp Diệp Vũ định đến tủ quần áo tìm quần áo mặc ngày mai.
Chọn tới chọn lui cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn áo lông thoải mái nhất, không phải kiểu mới nhất, nhưng cô thích. Lại chọn tiếp một cái quần và đôi giày phù hợp nhất, vậy coi như đã chuẩn bị xong quần áo và phụ kiện ra ngoài ngày mai.
Diệp Vũ ở nhà một mình đi qua đi lại trong phòng, vẫn quyết định vào phòng ngủ đếm bánh rán, vẫn nên đi ngủ, thiếu tá nọ không thể về trong thời gian ngắn được.
Không muốn nghĩ đến càng nghĩ đến, trong đầu xuất hiện những hình ảnh hàng ngày như một đoạn phim.
Cô đột nhiên nhớ tới từng ly từng tý những gì đã xảy ra lúc hai người gặp nhau.
Lúc ấy bỗng nhiên sao đầu óc mình có thể bảo anh giả làm bạn trai mình kia chứ ? Sau đó đã ném mình vào trong hố rồi.
Quả nhiên là 'trời gây nghiệp chướng vẫn có thể sống, tự gây nghiệp chướng không thể sống'.
Quả nhiên là người xưa không lừa gạt mình !
Lần anh nghỉ phép trở về kéo cô đi lĩnh giấy chứng nhận cũng không có cảm giác gì, anh quay lại đơn vị cô còn để ý làm gì, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Lần này anh ở nhà nghỉ phép một thời gian dài, suốt ngày cứ bám dính lấy cô, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy thật bi ai.
Cảm giác giống như có người rắp tâm cố ý.
Sẽ không phải cô bị người khác lập mưu tính kế chứ ?
Diệp Vũ cảm giác người này căn bản là phúc hắc.