Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng
|
|
Ngô Tranh nhìn mà vừa tức giận vừa thấy buồn cười, cô lấy tay vắt nước ở mái tóc dài, cười nói với Vương Xán: “Cuối cùng thì chỉ có Hướng Viễn cẩn thận, cô đã thấy Lưu Hạo nhà tôi chưa? Ở bên ngoài thì máy ảnh quý giá nhất, còn ở nhà thì là dàn loa. Cho dù là ở đâu thì cùng lắm tôi cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.”
Vương Xán cười vui vẻ, Lưu Hạo tự ngụy biện cho mình: “Đàn ông luôn có sở thích mới không nhạt nhẽo. Nếu đem so sánh, nó còn tốt hơn là uống rượu cờ bạc ý chứ.”
Họ ngồi ở đó ăn đồ khô. Mưa càng lúc càng lớn kèm theo cả tiếng sấm chớp, rợp trời kín đất, không có dấu hiệu ngừng lại. Họ liên lạc với ban quản lí khu thăm quan, bên đó đề nghị họ lập tức xuống núi tránh trường hợp trơn trượt hoặc lở đất. Họ bàn bạc một chút rồi đành đội mưa leo xuống.
Đoạn đường xa, đi trong mưa còn khó khăn hơn lúc leo lên, mưa lớn làm tầm nhìn mờ ảo, đường núi lầy lội, nước mưa chảy thành từng vũng chỉ còn cách lội nước để đi. Nếu không cẩn thận, bị té ngã là điều không tránh khỏi. Vương Xán không có kinh nghiệm dã ngoại, đi đôi giày thể thao Converse cũng không phù hợp với con đường này, bị ngã vô cùng thảm hại. Nhưng bản tính cô vốn lạc quan, lại thấy đây là một trải nghiệm hiếm có. Sau khi Trần Hướng Viễn nâng cô dậy, mặc dù người đầy bùn đất nhưng vẫn cười ha ha. Những người khác hình như được cô lây truyền cảm xúc, cũng đều cười nói trên cả đoạn đường.
Xuống chân núi, họ lập tức về xe của mình thay quần áo.
Vương Xán nghĩ chỉ là ngủ ở ngoài một đêm mà thôi nên không hề đem theo nhiều đồ. Không khí vùng núi rất ẩm ướt, quần áo tối qua thay ra vẫn chưa khô. Buổi sáng chỉ đành thu lại rồi cất vào ba lô, bây giờ lôi ra vẫn rất ẩm. Cô chuẩn bị mặc tạm, dù sao cũng còn tốt hơn bộ quần áo ướt sủng.
Trần Hướng Viễn bỗng đưa cho Vương Xán một chiếc T-shirt cổ tròn và chiếc quần thể thao: “Mặc bộ này đi em.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh vẫn còn quần áo khô mà.”
Trần Hướng Viễn xuống xe, cúi người chui qua cửa xe đứng dưới mưa. Vương Xán vô cùng cảm động, nhanh chóng thay quần áo. Sau đó, cô mở cửa xe gọi anh lên.
Trần Hướng Viễn lên ghế sau, lấy khăn lau nước mưa: “Mưa to lắm, em đừng xuống xe, nhắm mắt lại đi.”
Vương Xán nghe lời nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô không nén được sự tinh nghịch, lặng lẽ mở mắt ti hí nhìn gương chiếu hậu ở phía trước xe, tất nhiên cũng không nhìn thấy gì hết. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, khó khăn lắm mới có thể điều chỉnh được góc độ của gương chiếu hậu. Bỗng nhiên ánh nhìn của cô lại gặp ánh mắt Trần Hướng Viễn trên gương, chỉ thấy miệng anh ẩn giấu nụ cười, rõ ràng anh đã chú ý từng động tác nhỏ của cô từ lâu rồi.
“Nhìn trộm, rất là hư.”
Mặt Vương Xán đỏ lừ, Trần Hướng Viễn ngồi phía dưới cười lớn. Anh đã thay xong quần áo, nhanh chóng chạy xuống xe rồi nhảy lên ghế lái. Lúc này Vương Xán mới phát hiện, bộ quần áo anh đang mặc là bộ hôm qua vẫn còn ẩm.
“Anh mặc như thế sẽ bị cảm đấy.”
“Không sao, bật điều hòa một chút là khô ngay. Đi dã ngoại ngoài trời thường xuyên gặp thường xuyên gặp trường hợp như vậy. Đây là lần đầu tiên em đi mà không sợ hãi chút nào, thế là rất tốt.”
“Ở bên cạnh anh, em có gì phải sợ chứ?”
Trần Hướng Viễn ôm lấy cô, mỉm cười: “Vậy thì tốt, sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em ra ngoài chơi.”
Người tổ chức câu lạc bộ xe lão Đặng đã vui vẻ kêu gọi trên bộ đàm: “Các vị đã thay quần áo chưa? Hay là nói, đã ăn đủ đậu phụ chưa?”
Tất cả mọi người đều cười lớn, một cô gái cười mắng: “Lão Đặng, anh là một tên lưu manh.”
“Tôi không giữ khách, khách tự lo liệu, mau mau tập hợp thành đoàn, đi theo người dẫn đoàn, chúng ta về thôi.”
Cả đoàn xe lên đường trở về. Lúc đầu, trời vẫn mưa lớn, thỉnh thoảng có tiếng sấm vang lên. Nhưng sau khi đi được khoảng mười kilomet, trời tạnh mưa, đường rất khô ráo, bầu trời chỉ thấy có chút âm u.
Trên đường về mọi người đều hơi mệt mỏi, không còn hứng thú như lúc đầu, chỉ những người lái xe vẫn giữ trạng thái, thỉnh thoảng trao đổi với nhau về đường đi. Vương Xán đã ngủ say, đến khi cô tỉnh lại thì xe đã vào đến thành phố. Cô nhìn xung quanh phát hiện đoàn xe đã tách nhau, rồi cô lại nhìn Trần Hướng Viễn, mặt anh đang nở nụ cười.
“Từ nhỏ em đã rất giỏi ngủ rồi.” Vương Xán kéo lại cổ áo T-shirt bị lệch sang một bên, nghĩ đến trạng thái ngủ vừa rồi của mình chắc là chẳng ra sao, cô bất giác đỏ mặt, cố gắng trấn tĩnh giải thích.
“Anh biết rồi. Em đói không?”
Vương Xán nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều rồi. “Em cũng hơi đói.”
“Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em về nhà.”
“Thấy bộ dạng em như thế này, về nhà mẹ em nhất định sẽ tra hỏi.” Vương Xán lo lắng nhìn bộ quần áo con trai rộng thùng thình trên người: “Tốt nhất là tìm một cửa hàng có phòng thay đồ rồi mặc quần áo của em vào mới được về nhà.”
Trần Hướng Viễn trầm ngâm một lát: “Thế này đi, đến chỗ anh, máy giặt nhà anh có chế độ làm khô, đợi quần áo khô rồi em thay ra, ăn xong bữa tối anh sẽ đưa em về.”
Sau khi đến tòa nhà Trần Hướng Viễn đang ở, anh bảo Vương Xán lấy quần áo ra để anh đi sấy khô. Nhưng cô không tùy tiện đến mức đưa cả quần áo lót cho anh, vội vàng nói: “Để tự em làm.”
Trần Hướng Viễn dẫn Vương Xán đến nhà vệ sinh, ở đó đặt một chiếc máy giặt có chế độ làm khô, giúp cô đóng cửa rồi bước ra ngoài.
Vương Xán bỏ quần áo vào trong, sau khi đặt thời gian cô bước ra ngoài. Phía bên phải là phòng ngủ của Trần Hướng Viễn, cánh cửa hé mở. Trần Hướng Viễn cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài đứng trước tủ quần áo gọi điện thoại.
“Minh Vũ, tớ cảm thấy tâm trạng của Vu Lâm có điều gì đó, hình như đang có tâm sự. Rốt cuộc là các cậu sao vậy?”
Không biết Vương Minh Vũ giải thích như thế nào mà Trần Hướng Viễn ngồi im lắng nghe. Thân hình anh nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng nhìn từ phía sau lại rất tiêu chuẩn, bờ vai rộng làm nổi bật phần eo nhỏ. Vương Xán bỗng nhiên nhớ lại khi nói chuyện với các bạn nữ cùng phòng, nghe họ mạnh dạn tranh luận về đàn ông khi lộ da thịt, trái tim bỗng đập rất nhanh.
Trần Hướng Viễn tiếp tục nói: “Thế này đi, đợi cậu đi công tác về, chúng ta gặp nhau từ từ nói chuyện. Bây giờ cậu gọi điện ngay cho Vu Lâm, cô ấy bị mưa ướt hết rồi. Cậu dặn cô ấy uống thuốc chống cảm đi.”
Trần Hướng Viễn vừa nói chuyện vừa quay người lại. Vương Xán không kịp tránh, chỉ đành tỏ ra không có chuyện gì, chuyển vị trí ánh mắt ngắm nhìn căn phòng. Phong cách ở đây tương tự như bên ngoài, thiết kế rất đơn giản, không hề có bất cứ vật trang trí nào, cạnh cửa sổ có một chiếc ghế tựa gần giống phong cách văn phòng làm việc, trên thềm cửa sổ có một chồng sách, rõ ràng đây là chỗ đọc sách buổi tối của Trần Hướng Viễn. Ngoài tủ quần áo, trong phòng ngủ chỉ đặt hai chiếc tủ nhỏ, một chiếc giường có kích thước tiêu chuẩn và trải ga với hai gam màu xám trắng và café, đầu giường là một bộ quần áo ngủ màu xanh nước biển.
Trần Hướng Viễn bỏ điện thoại xuống, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T-shirt mặc lên người, cười nói: “Được rồi, cuối cùng anh cũng bị em nhìn trộm rồi.”
Cô cố nhịn cười bước vào, đứng cạnh cửa sổ: “Anh rất sợ em nhìn thấy à?”
“Anh phải khai nhận với em một chuyện. Lúc em ngủ trên xe, anh đã nhìn trộm em.” Giọng anh nhỏ lại.
Mặt Vương Xán bỗng chốc đỏ lựng. Để che giấu sự luống cuống của mình, cô tiện tay cầm một cuốn sách trên thềm cửa sổ, là sách “Kinh tế học” của Paul Samuelson. Có thể nhận ra, nó đã được xem nhiều đến cũ ra rồi: “Không phải là có phòng đọc sách sao? Anh đọc sách ở đây à?”
“Trong phòng đọc chỉ có giá sách, ngồi đó không thoải mái.” Trần Hướng Viễn cũng bước tới: “Cuốn sách này anh đã đọc hồi còn là nghiên cứu sinh, bây giờ đọc lại lần nữa mới phát hiện ngày trước mình đọc qua loa quá.”
Vương Xán học chuyên ngành kinh tế, cũng đọc qua quyển này. Nhưng cô lắc đầu lè lưỡi thừa nhận, phải cố gắng lắm cô mới đọc hết cuốn sách dài sáu trăm trang này, cũng bỏ qua một số chỗ và không có dũng khí để đọc lại lần nữa.
Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt nhẹ tóc của Vương Xán: “Em thế này, đúng là rất giống cô gái ngốc nghếch.” Tay anh cứ nhẹ nhàng vuốt tóc cô từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở cổ cô, bàn tay anh tỏa ra sức nóng. Vương Xán lo lắng bất an ngẩng đầu lên, rồi hoảng hốt bởi ánh mắt rất lạ lẫm của anh.
Ánh mặt trời phía tây chiếu qua cửa sổ, một vệt nắng dài hắt vào giữa họ, tựa hồ như có vô số những dòng điện đang chạy nhảy cùng những hạt bụi. Vương Xán há hốc miệng mà không biết nên nói gì. Chính thời khắc đó bỗng nhiên có một mê lực nào đó vô cùng đặc biệt, ánh mắt họ nhìn nhau đắm đuối, tay anh chậm chạp và mạnh mẽ kéo cô lại, một tay ôm chặt lấy cô rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Trần Hướng Viễn càng lúc càng đắm đuối, từ từ chạm đến nơi anh chưa bao giờ chạm đến – bả vai và xương quai xanh cô, rồi tiếp tục xuống dưới, càng lúc càng mãnh liệt, nhẹ nhàng rồi mạnh mẽ, nhanh rồi chậm. Vương Xán tì chặt vào vai Trần Hướng Viễn, tiềm thức mơ hồ đáp lại. Lúc này cô không nhớ đến bất cứ lời giáo huấn nào của mẹ, toàn bộ trái tim và thể xác bỗng dưng chỉ biết dùng tình yêu và sự nồng nhiệt đáp lại người đàn ông trước mặt.
Trần Hướng Viễvén chiếc áo T-shirt rộng rãi của Vương Xán lên, ngón tay thon dài vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô, lớp cơ bụng cọ xát vào làn da mỏng manh của cô. Vương Xán vì lo lắng và xấu hổ nên toàn thân cứng đờ rồi tự nhiên nảy sinh một niềm hưng phấn, giống như một tia lửa nhỏ dưới đáy tim bỗng được đốt cháy, sức nóng của nó được phả ra rồi bay lên cao.
Lúc này, Trần Hướng Viễn bỗng nhiên dừng lại không hôn cô nữa, cô không hiểu mở mắt nhìn anh. Làn môi nóng bỏng của anh đặt trên đôi mắt cô, nhẹ nhàng hôn rồi thì thầm hỏi: “Vương Xán, có được không?”
Vương Xán hiểu câu nói này có nghĩa là gì. Cô không trả lời, chỉ nhắm nghiền mắt lại, càng nép chặt mình vào người Trần Hướng Viễn, để mặc cho anh bế cô lên giường.
Vương Xán không hề lường trước là bản thân lại cho đi lần đầu tiên nhanh đến vậy. Không phải vì những lời giáo huấn của mẹ mà cô vốn định ung dung thong thả cảm nhận tình yêu, đợi đến khi tình đã cảm sâu sắc rồi, cô sẽ tự nguyện trải nghiệm thứ cảm xúc đó mà không có chút miễn cưỡng nào.
Thế nhưng Vương Xán đã quên rằng, thế giới này có rất nhiều việc không nằm trong dự định. Dục vọng và tình cảm lại đúng là một tình huống không nằm trong số đó.
Khi Trần Hướng Viễn tiến sâu vào trong Vương Xán, cô cảm thấy rất đau nhưng không phản ứng quá gay gắt. Thế nhưng cô không đẩy anh ra bởi cảm xúc từ những cử chỉ âu yếm và nụ hôn của anh rất mãnh liệt.
Vương Xán biết rõ rằng, đã không thể dừng lại được nữa rồi.
|
THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác Chương 13: Chuyện Tình Yêu Ads Vương Xán bị tiếng chuông điện thoại ở phòng khách làm cho tỉnh giấc. Trời đã tối rồi, phải mất chút thời gian cô mới thích ứng với không gian mờ tối của căn phòng, mơ hồ nhìn lên tấm trần nhà lạ lẫm rồi tỉnh lại. Cô mâu thuẫn phân vân, xúc cảm lạ lẫm, lo lắng, cơ thể đau nhức, mệt mỏi không chút sức lực nên đã ngủ quên mất. Cô đang định rướn người lên thì bối rối phát hiện trên người mình không mặc gì.
Trần Hướng Viễn ấn nhẹ người cô xuống rồi nói: “Để anh.”
Anh bước xuống giường lấy quần áo mặc lên người rồi lại nhặt quần áo của Vương Xán đặt cạnh gối cô. Vương Xán không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ thấy mặt cô nóng bừng bừng. Tiếng chuông điện thoại của cô vẫn không ngừng vang lên ngoài phòng khách. Trần Hướng Viễn nói: “Để anh đi lấy cho em, chắc là ở trong ba lô của anh.”
Trần Hướng Viễn vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Vương Xán vội mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất. Khi anh bước vào, chiếc điện thoại của cô vẫn đang đổ chuông. Vương Xán nhìn dãy số, quả nhiên là số điện thoại ở nhà. Cô vội nghe máy, giọng mẹ vừa lo lắng vừa tức giận: “Sao con không nghe điện thoại? Mẹ và bố con sắp lo lắng đến chết đây.”
“Con xin lỗi mẹ, con ngủ quên mất, không nghe thấy. Vâng, con không sao.” Vương Xán mơ hồ trả lời: “Sắp đến nhà rồi, vâng. Con về nhà ăn tối.”
Vương Xán căn bản không dám nhìn Trần Hướng Viễn, luống cuống chạy ra ngoài sắp xếp lại ba lô. Điện thoại bị rơi xuống đất, cô cúi người nhặt. Chiếc ba lô chưa kéo khóa nghiêng đi, tất cả đồ đạc trong ba lô đều rơi hết ra ngoài. Trần Hướng Viễn quỳ xuống nhặt từng đồ cất vào ba lô, sau đó đứng lên ôm chặt Vương Xán đang chân tay lóng ngóng. Côội vàng nói: “Em phải nhanh chóng về nhà.”
Anh không buông cô ra. Vương Xán ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại lúng túng đỏ mặt. Anh vẫn im lặng ôm chặt cô, cái ôm mạnh mẽ này làm cô bình tĩnh trở lại.
Vương Xán tự nói với chính mình, chuyện dù sao đã xảy ra rồi, cũng không cần phải hối tiếc nữa.
Điều duy nhất làm cô lo lắng là chuyện này có khả năng sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường. Tất nhiên, cô hiểu những kiến thức sinh lí cần thiết, cô biết mình đang ở trong thời kì an toàn, mà Trần Hướng Viễn đã có những biện pháp ngăn ngừa khả năng lớn nhất, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an.
Trần Hướng Viễn dường như cảm nhận được Vương Xán đang nghĩ gì: “Xin lỗi, Xán Xán. Hôm nay anh đã quá kích động rồi. Anh sẽ có trách nhiệm với em.”
“Cái em cần không phải là chịu trách nhiệm.” Cô dụi đầu vào lòng anh, buồn bã nói: “Em không phải là đứa con gái không biết gì, bản thân em có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
“Anh không có ý đó. Anh vốn định thong thả đến với em, thế nhưng…” Anh quay mặt cô lại, nhìn cô đắm đuối: “Em đã làm anh mất kiểm soát rồi!”
“Anh có hối hận không?”
“Hoàn toàn không hối hận. Anh chỉ hi vọng mình có thể làm em không hối hận.” Trần Hướng Viễn cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Xán Xán, anh yêu em.”
Nghe được câu nói của anh, Vương Xán rất vui, ôm chặt lấy anh hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đưa em về nhà đi.”
Về đến nhà, Vương Xán không tránh khỏi cảm giác trống rỗng. Những lời giáo huấn thường ngày của mẹ bỗng nhiên đồng loạt xuất hiện trong đầu khiến cô có cảm giác tội lỗi. Cô né tránh cái nhìn của mẹ một cách bản năng, viện cớ ngồi xe nửa ngày trời nên đi tắm trước.
Vương Xán tắm rất lâu mới bước ra ngoài. Bà Tiết Phượng Minh đã làm xong bữa tối từ lâu. Ba người ngồi trước bàn ăn, bố mẹ hào hứng hỏi cô đi chi thế nào, cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lấy tinh thần kể cho họ nghe về chuyến dã ngoại, về phong cảnh trên đường đi.
Ăn tối xong, cô lắc eo nũng nịu nói: “Mệt rồi, mệt rồi! Con đi ngủ trước đây, mai còn phải đi làm nữa.”
Tất nhiên, cho dù là nằm trên giường nhưng Vương Xán không dễ đi vào giấc ngủ. Bây giờ cô đã có thể hiểu được những kinh nghiệm được nói ra từ miệng người khác, từ những quyển sách và trải nghiệm thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trong ánh sáng ảm đạm và êm dịu, dường như đã sinh ra một xúc cảm như những luồng điện vô hình từ ngón tay của anh đến cổ cô. Cái ôm chặt và nóng bỏng ấy dường như làm cô nghẹt thở; những lời nói thì thầm nhỏ nhẹ bên tai là những lời mà cô không tưởng tượng được do Trần Hướng Viễn nói; những cái vuốt ve âu yếm, sự giao hòa thân thể làm cô run rẩy…
Vương Xán có không ít lý thuyết và những hiểu biết được truyền thụ gián tiếp. Cô được biết, thông thường lần đầu tiên sẽ có cảm giác sung sướng đến nỗi thấy mình như sắp lìa cõi đời. Những điều ấy cô biết qua ngôn tình của Đài Loan hoặc tiểu thuyết lãng mạn phương Tây. Trong cuộc sống hiện thực thì xác suất ấy dường như là con số không. Lần đầu tiên của cô cũng như vậy, nhưng hoảng loạn nhiều hơn xúc cảm, đau đớn nhiều hơn khoái cảm. Tuy nhiên, cảm giác hai trong một đó lại vô cùng chân thực và mạnh mẽ.
Nghĩ đến câu nói nổi tiếng của Trương Ái Linh về suy nghĩ trong lòng của người con gái, cô bỗng đỏ mặt rồi có chút tự trách mình. Cô nghĩ, đứng trước một người đàn ông, cho dù có cảm động đến đâu thì cũng nên giữ lại tất cả. Chỉ là cô không thể ngờ được rằng, đắm chìm vào tình yêu thể xác còn khó cưỡng hơn cả động lòng.
Tại sao có người lại thản nhiên cảm nhận khoái cảm của xác thịt mà vẫn giữ được tự chủ. Còn cô, dường như giống một người con gái truyền thống, để trái tim đi cùng với cảm xúc về thể xác.
Hồi còn đi học, môn logic Vương Xán học không đến nỗi nào. Nhưng những suy nghĩ này lại làm cô hỗn loạn. Cô nghĩ, có lẽ muốn phân tích tình yêu thì chính cô đã uổng công rồi. Không ai biết rằng cô đã lặng lẽ bước vào giai đoạn vô cùng quan trọng trong cuộc đời. Mặc dù mẹ cô là người luôn luôn theo dõi quan sát từng hành động nhỏ của con gái nhưng hàng ngày vẫn là một cô giáo sớm tối ở trường.
Đây là lần đầu tiên Vương Xán có một bí mật chỉ thuộc về riêng mình. Cô nghĩ, thật ra con người ta muốn có một chút bí mật cũng không phải là khó khăn lắm. Nhưng chút bí mật này của cô so với những tin tức nóng hổi mang tính thời sự ở tòa soạn, thì bí mật đó chỉ là chuyện vặt.
Vương Xán đi phỏng vấn về, vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị viết bài thì Lý Tiến Hiên bước thẳng đến chỗ cô ngồi nói rằng đồng nghiệp của họ, phóng viên chuyên mục thổ lộ tình cảm – Ngô tĩnh đang gấp rút đính hôn và nộp đơn xin thôi việc.
Vương Xán thường xuyên đến chỗ La Âm, tất nhiên quen biết Ngô Tĩnh.
“Á, mới qua một cuối tuần thôi mà trên thế giới đã đổi mặt trăng mặt trời rồi sao? Trước đây tôi chưa từng nghe cô ấy nói có bạn trai. Hơn một tháng trước, hình như trong lúc tôi và La Âm trao đổi về lắp đặt thiết bị trong nhà, cô ấy còn nói với tôi, cô ấy không vội kết hôn, chuẩn bị biến mình thành Thánh đấu sĩ, tuyệt đối không đồng ý kết hôn mà. Sao tự dưng lại đính hôn vậy?
Lý Tiến Hiên cười thành tiếng: “Tiến sĩ đại học Harvard, phó tổng tài phụ trách các công ty công nghệ cao lên sàn tại khu vực Châu Á của sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kì (NASDAQ: viết tắt của National Association of Securities Dealers Automated, sàn giao dịch lớn nhất thế giới). Tôi đã đọc qua tài liệu, tính sơ sơ, tài sản nhà anh ta cũng phải hơn chục tỉ. Một người đàn ông như vậy cầu hôn với cô ấy, cô ấy gật đầu đồng ý luôn, không được sao?”
“Oa…” Nghe được những chuyện xảy ra xung quanh mình, tinh thần Vương Xán hào hứng hơn: “Thật không? Sao anh biết rõ như vậy?”
“Cái này giấu được tôi sao? Sau khi biết tên, tôi lên mạng tra là ra tất cả.”
“Không biết Ngô Tĩnh có tổ chức hôn lễ ở bên này không? Đến lúc đó chúng ta có thể nhìn xem chú rễ trông như thế nào?”
“Cô ấy âm thầm làm xong hộ chiếu, giờ bay đến Bắc Kinh đợi visa rồi, sau đó đến Mỹ nghỉ tuần trăng mật. Nhưng trên mạng có thể tìm thấy ảnh của chú rễ. Nếu cô hiếu kì, lát nữa tôi gửi link trang web cho cô xem.”
Vương Xán có chút thất vọng: “Ra ngoài chơi một chuyến mà lại bỏ qua tin hot này.”
“Yên tâm, nghe nói chú rễ có dự án đầu tư ở đây. Cô dâu nói với chúng tôi rồi, sau khi quay về sẽ mở đại tiệc rượu.” Lý Tiến Hiên cười: “Rồi cô sẽ nhìn thấy người thật.”
Lý Tiến Hiên đã kể rất đầy đủ rồi mà Vương Xán vẫn có cảm giác không thể tin nổi: “Tôi chưa từng nghe La Âm nhắc đến chuyện này. Hai người họ cùng mỴ phòng, lại ngồi ở hai bàn đối diện nhau. Đúng là không thể tưởng tượng được.”
“Cô đừng trách mà oan uổng cho La Âm, hai ngày nay cô ấy đã bị mọi người hỏi nhiều lắm rồi.” Điện thoại Lý Tiến Hiên đổ chuông, sau khi nghe máy anh vội vàng đi ra ngoài, “Cô tự đi hỏi cô ấy đi. Hai người quan hệ tốt, có lẽ sẽ nghe ngóng được chút tin tức độc quyền đấy.”
Vương Xán giải quyết hết công việc trước mắt rồi lập tức chạy đến văn phòng của La Âm, thò đầu vào thăm dò, Ngô Tĩnh không có ở đó. Cô kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt La Âm, mắt chớp chớp ở tư thế sẵn sàng nghe chuyện. La Âm lập tức bị làm cho tức cười.
“Được rồi, không cần cậu tra khảo. Tớ sẽ nói tất cả những gì tớ biết. Tớ chỉ là biết trước một ngày so với những người khác trong tòa soạn thôi. Ngày đầu tiên Ngô Tĩnh nộp đơn xin từ chức lên tòa soạn, cô ấy hẹn gặp tớ ở quán Lục Môn, tâm sự đến khi quán đóng cửa. Cô ấy nói với tớ, chồng chưa cưới của cô ấy là độc giả đã gọi điện đến tòa soạn thổ lộ tâm sự.”
Vương Xán tự nâng cằm mình lên, thừa nhận dự báo của Lý Tiến Hiên quả nhiên không sai.
“Chính xác là cách đây một thng, có một người đàn ông gọi điện đến đường dây nóng của chuyên mục thổ lộ tâm sự. Lúc đầu anh ta gọi đến số điện thoại của tớ. Người đó nói vừa từ Mỹ trở về để đầu tư một dự án, vô tình đọc được tờ báo của chúng ta, muốn kể chuyện tình duyên trắc trở của mình. Hôm đó lại đúng vào hôm tớ bị cảm cúm, muốn về nhà nghỉ ngơi nên giới thiệu Ngô Tĩnh đi tiếp anh ta. Anh ta hẹn gặp Ngô Tĩnh tại khách sạn Minh Châu ở ven sông. Cậu cũng biết đấy, chúng ta gặp gỡ độc giả, một là ở phòng họp có thiết kế đặc biệt của tòa soạn, hai là ở quán café Lục Môn đối diện bên kia, chứ không có ý định đến chỗ khác. Lúc đó tớ còn nhắc Ngô Tĩnh thông minh một chút, cẩn thận gặp phải một người không trả tiền nước uống, một ly café ở đó có giá không hề nhỏ.”
|
Vương Xán hào hứng truy vấn: “Kết quả hai người đó trúng tiếng sét ái tình sao?”
“Trúng hay không trúng thì tớ không rõ.” La Âm đặt tay xuống: “Tất cả những gì tớ biết là, sau khi Ngô Tĩnh quay về đã viết một bài về câu chuyện tình duyên của một người đàn ông độc thân giàu có từ nước ngoài trở về. Tớ đã khen cô ấy viết rất day dứt và có cảm xúc, lời lẽ rất sâu sắc. Sau khi đăng lên đã thu hút rất nhiều cô thiếu nữ gọi điện đến tòa soạn muốn biết phương thức liên hệ với anh ta. Nhiều ngày liền, điện thoại của bọn tớ đã trở thành đường dây nóng kết bạn rồi. Tớ chỉ có thể giải thích đi giải thích lại, không thể tiết lộ thông tin độc giả, kết quả là rất nhiều người mắng bọn tớ tự bịa chuyện, rồi đi lừa gạt. Giờ cậu thấy đấy, chuyên mục của bọn tớ làm rất thực tế, phải nói là vô cùng chân thực, đến người già trẻ nhỏ cũng không hề lừa gạt.”
Nói như vậy Vương Xán đúng là có chút ấn tượng về bài báo này: “Tớ nhớ ra rồi, người đàn ông đó gốc người thành phố, tốt nghiệp trung học xong thì đỗ học bổng du học. Mối tình đầu của anh ta là bạn học, đã qua đời vì tai nạn giao thông. Anh ta từng kết hôn một lần sau đó ly hôn, có đúng không?”
“Không sai, một người đàn ông bốn mươi tuổi, ưu tú, có khí chất, chín chắn, nho nhã; có một cậu con trai tám tuổ; một gia đình bề thế, một tiền đồ tươi sáng và một trái tim tan nát cần được an ủi.”
Vương Xán bị chọc cho cười ha ha: “Cậu nghĩ xem, nếu là cậu đi nghe anh ta tâm sự thì kết quả như thế nào nhỉ?”
“Cậu đúng là không phải người đầu tiên hỏi tớ câu này.” La Âm cũng cười. “Hết hy vọng rồi, tớ luôn trả lời họ một cách nghiêm túc, tôi là hoa đã có chủ, quyết không có người thứ hai. Tớ không sợ nói thật với cậu, tớ luôn không phải là người đào hoa. Ngô Tĩnh nói với tớ, cô ấy đã bị cảm động mạnh mẽ về những trải nghiệm của anh ta. Chỉ e rằng, sau này khi nhiều năm nghe những tâm sự của độc giả, những câu chuyện dù có trắc trở cảm động đến đâu tớ cũng cho rằng đó là cuộc sống của người khác, không thể nào nảy sinh tình cảm được.”
“Đây cũng được coi là kì tích nhỉ?”
Hai người đều yên lặng. Tất nhiên Ngô Tĩnh cùng lắm cũng chỉ nói được là tướng mạo thanh tú, gia cảnh bình thường. Nếu nhìn bằng con mắt thực tế hiện nay, thì một cô gái hơn ba mươi tuổi như cô ấy rõ ràng đã trúng số độc đắc. La Âm thở dài: “Ngày đầu tiên Ngô Tĩnh nộp đơn xin từ chức đã tâm sự với tớ, chính cô ấy cũng nói, đây là định mệnh mà cô ấy tuyệt đối không có cách nào dự tính được.”
Đến lượt Vương Xán thở dài: “Đúng là không ngờ được, kì tích lại xảy ra xung quanh chúng ta.”
La Âm mỉm cười: “Ai nói không phải chứ?”
Vương Xán đã được thỏa mãn lòng hiếu kì, về văn phòng tiếp tục làm việc, so với những đồng nghiệp đang ồn ào bàn tán, cô tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Đúng như La Âm nói, cho dù có mang màu sắc kì tích như thế nào thì rốt cuộc nó vẫn là cuộc sống của người khác. Bây giờ trái tim và thể xác của cô đã bị tình yêu chiếm trọn rồi.
Mặc dù đã bước vào tháng chín nhưng chẳng có cảm giác của đầu mùa thu. Khoảng thời gian nóng bức nhất cũng đã qua đi, thành phố này lại bắt đầu bước vào thời điểm khiến con người ta dễ chịu. Không khí sáng sớm và buổi tối cũng mát mẻ hơn, khiến những cảm xúc nông nổi bị tích tụ lại trong suốt mùa hè cũng dịu lại, dòng người đi trên đường phố dường như cũng thong thả hơn nhiều.
Tình cảm của Vương Xán và Trần Hướng Viễn cũng bước vào thời kì nồng nhiệt. Chỉ cần có thời gian, hàng ngày sau khi tan sở họ đều ở bên cạnh nhau. Ngoài những việc bình thường như đi ăn, xem phim, ra ngoại ô dạo mát, lái xe đi hóng gió ra, cũng có lúc anh đưa cô về nhà, pha cho cô một ly café, cùng nhau nghe nhạc hoặc xem phim. Tất nhiên không tránh khỏi những lúc động chạm thân thể.
Vương Xán dần dần cảm nhận được sự vui sướng trong tình yêu. Những người đàn ông bình thường lạnh lùng nhạt nhẽo, bỗng dưng lại sôi nổi nhiệt tình dường như làm người khác vô cùng mê đắm. Sự va chạm giao hòa thể xác như vậy, từng tấc da thịt như dán vào nhau, toàn bộ cảm quan được kích thích. Thậm chí từng tế bào đều cảm nhận được những tác động nhỏ của sự đi vào và đón nhận, trải nghiệm sự nhịp nhàng, tựa như nhờ vào sự hỗ trợ của một phương thức thần bí được nghi thức hóa, tiến sâu hơn nữa vào trái tim và linh hồn của đối phương. Nếu là trước đây, Vương Xán sẽ cười chế giễu, nghi ngờ cách nói hư ảo này, nhưng bây giờ, đây lại là cảm giác thật của cô.
Bởi vì đã có những kinh nghiệm như thế nên mỗi lần hẹn hò đều ngọt ngào như mật. Đến mức sau khi kết thúc cuộc hẹn hò, anh đưa cô về nhà mà cô vẫn lưu luyến không rời, chỉ hi vọng thời gian ở bên anh được kéo dài thêm nữa.
Vương Xán nghĩ, yêu một người và được một người yêu, trái tim và thể xác lại được thỏa mãn đến thế, thảo nào có nhiều người lại khát khao được đắm chìm vào tình yêu đến vậy.
Hôm nay, khi Vương Xán nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhà đã gần mười hai giờ đêm, nằm ngoài dự đoán của cô, bà Tiết Phượng Minh vẫn chưa đi ngủ. Bà đang cầm một cuốn sách ngồi trên sofa đọc, rõ ràng là đang đợi cô về.
Vương Xán vừa thầm kêu vừa cười nói: “Mẹ, mai còn phải đi làm, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”
“Con cũng biết ngày mai phải đi làm à?” Bà Tiết Phượng Minh nói bằng giọng quở trách, vỗ vỗ ghế ra hiệu cô ngồi xuống.
Vương Xán ngoan ngoãn bước tới: “Mẹ, hôm nay bộ phim dài quá nên con về hơi muộn. Lần sau con sẽ cố gắng về sớm, mẹ không phải đợi con đâu.”
“Tiểu Xán, mẹ biết chuyện yêu đương là như thế nào, nhưng hai đứa qua lại với nhau chưa lâu, còn phải tìm hiểu kĩ về nhau, không thể quá… nồng nhiệt như vậy được, sẽ có những ảnh hưởng không tốt.”
Mặt Vương Xán đỏ lựng lên, cô biết mẹ đã nhìn thấy nụ hôn tạm biệt của cô và Trần Hướng Viễn từ trên lầu, chỉ đành thật thà nói: “Vâng, sau này con sẽ chú ý.”
“Con đã trưởng thành rồi, mẹ không định cả ngày canh giữ con. Mẹ chỉ có thể khuyên bảo con, hai người giữ khoảng cách hợp lý mới giữ được những bí mật cần thiết.”
“Mẹ, con hiểu rồi!”
“Quan hệ của hai đứa đến mức nào rồi?”
Câu hỏi này đúng là không có cách nào để trả lời. Vương Xán níu áo mẹ, mặt dày cười tươi, cô gắng chối cãi: “Mẹ, lúc nãy mẹ cũng nói rồi, không phải là mẹ không biết chuyện yêu đương là như thế nào, sao mẹ còn hỏi con làm gì?”
Bà Tiết Phượng Minh rõ ràng là không có ý định cho qua dễ dàng như thế: “Xán Xán, mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, nên có nói thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Chuyện yêu đương tuyệt đối không thể tùy tiện buông thả được. Chuyện tình cảm nhất định phải từng chút từng chút một mới có thể lâu bền. Con phải hiểu mọi mặt về anh ta, đừng chỉ có chú ý đến ưu điểm bên ngoài. Con cần biết, không khó để yêu những mặt tốt của đối phương, nhưng nếu con biết được cả những mặt xấu của đối phương mà vẫn đón nhận thì hai người mới có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau.”
Vương Xán gật đầu nghe giáo huấn: “Mẹ, những lời này mẹ nói rất đúng.”
“Có lời nào mẹ nói không đúng không?”
“Hi hi, câu nào cũng có lý ạ. Những lời khuyên vàng ngọc này, con nhất định sẽ tạc sâu trong lòng.”
“Con đừng có ba hoa với mẹ.” Cuối cùng bà Tiết Phượng Minh cũng không thể chống lại những lời nói bùi tai của con gái, không ngăn được nụ cười nhưng vẫn nói: “Còn một chuyện nữa. Hai đứa đừng có cả ngày dính lấy nhau, như thế rất dễ bị cuốn vào, đặc biệt là đàn ông, một khi đã bị kích động là sẽ phát sinh nhu cầu. Con nhất định phải lý trí, giữ khoảng cách bảo vệ chính mình, không được dễ dãi để xảy ra… những chuyện không nên. Con gái một khi biểu hiện dễ dãi, buông thả, sẽ không có được sự tôn trọng của đối phương. Và quan trọng hơn, nếu hai bên phát hiện tính cách không hợp nhau, quan hệ yêu đương không thể tiếp tục được nữa, lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Miệng Vương Xán nhất thời khô cứng, tim cô bỗng đập có chút không theo quy tắc nào. Cô mở miệng mà không biết nên nói gì. Bà Tiết Phượng Minh nhìn chằm chằm vào cô: “Xán Xán, con có đang nghe mẹ nói không đấy?”
“Con đang nghe, đang nghe.” Cô liến thoắng trả lời: “Con biết là mẹ muốn tốt cho con.”
Thái độ ngoan ngoãn nghe theo của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh rất hài lòng: “Thật ra mẹ và bố rất tin tưởngon. Nếu tình cảm của con và Tiểu Trần tốt đẹp, qua một thời gian nữa, con có thể dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm, để bố mẹ giúp con chấm điểm.”
“Vâng, chuyện này nói sau nhé mẹ.” Vương Xán không nghĩ nhanh như vậy mà đã đưa Trần Hướng Viễn về nhà để nhận sự xét duyệt của gia đình, sau đó quan hệ của hai người sẽ tiến triển dưới con mắt quan sát triệt để của bố mẹ. “Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”
Vương Xán về phòng, nằm vật ra giường, không thể không có chút cảm giác tội lỗi. Cô không phải là con thỏ trắng nhỏ có chuyện gì cũng báo cáo với mẹ. Nhưng cô cũng không quen nói dối mẹ một cách thản nhiên như thế.
Điều quan trọng hơn là, cô không chắc chắn giữa cô và Trần Hướng Viễn có phải là đã đi quá nhanh rồi không. Dù sao cũng chỉ quen nhau vào cuối mùa xuân, bây giờ mới chỉ là cuối hè đầu thu. Cho dù mùa hè ở nơi đây có dài như thế nào thì cũng chỉ là một mùa mà tình yêu của họ đã không còn là tình yêu trong sáng đơn thuần nữa rồi. Nó đã phá vỡ lời khuyên ân cần của mẹ là phải duy trì khoảng cách.
Đây có phải là bị kích động không? Nhưng Trần Hướng Viễn không phải là người dễ bị cảm xúc khống chế và cô tự nhận mình không phải là người kích động. Hơn nữa, thật ra từ khi hai người bắt đầu qua lại, mi chuyện đã không hề thuận lợi.
Không biết từ ngày nào, cô đã bỏ hết sự lưỡng lự, phân vân, chỉ muốn đắm chìm vào không gian thân mật bên cạnh anh, quay đầu lại là điều không thể. Hơn nữa dư vị đụng chạm thân thể như vậy, mỗi lẫn nghĩ đến, trái tim cô vẫn còn xao động, làm sao có thể từ bỏ được chứ?
|
THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác Chương 14: Lo Lắng Của Tôi Rất Thực Tế Ads Sáng hôm sau, Vương Xán đang chuẩn bị đến Cục nhà đất viết một bài phỏng vấn về công việc thường ngày. Cô ung dung ngồi trên xe bus nghe những bài hát trong MP3, vừa lật giở cuốn ghi chép để chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn. Nhưng tâm trạng vui vẻ của cô ngay lập tức bị đứt đoạn khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Dương.
Chủ nhiệm Dương nói với cô là anh ta vừa nhận được nguồn tin, tại hiện trường tòa nhà “Thanh niên của tương lai” đang có rất nhiều người mua nhà phẫn nộ tụ tập, phản đối nhà đầu tư tự động thay đổi kế hoạch thiết kế, anh ta bảo cô lập tức qua đó phỏng vấn.
Trong lòng Vương Xán có chút hồi hộp. Tòa “Thanh niên của tương lai” là tòa nhà được đầu tư bởi công ty Tín Hòa của ông Thẩm Gia Hưng – bố Thẩm Tiểu Na. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, xuống xe ở trạm gần nhất, bắt taxi rồi vội đến thẳng đó.
Tòa nhà “Thanh niên của tương lai” nằm trong khu vực giao thông kéo dài ở rìa thành phố. Tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn những gì Vương Xán nghĩ. Một tấm băng rôn lớn treo trên tấm biển quảng cáo viết dòng chữ dài: “Kịch liệt phản đối gian thương bất lương lừa gạt người mua”. Hàng loạt người mua nhà đứng kín phòng kinh doanh, vây xung quanh nhân viên bán nhà, phẫn nộ chất vấn, có người kích động, thậm chí còn giơ tay đẩy đổ chiếc sa bàn mô hình ở giữa, lực lượng bảo vệ đã lên ngăn cản, hai bên xô đẩy làm cho tình hình càng thêm hỗn loạn.
Vương Xán đứng ngoài cửa quan sát một lát, xác định thấy một nam thanh niên biểu hiện hoạt bát, biểu hiện giống như người dẫn đầu. Cô bước đến rút thẻ phóng viên. Vượt qua dự đoán của cô, không đợi người đó nói, một đám người đã đến vây lấy cô, miệng nói không ngớt.
Có người kích động: “Cuối cùng cũng có phóng viên đến rồi!” Có người phản đối: “Phóng viên Vãn báo không cần quan tâm, tốt nhất là gọi phóng viên đài truyền hình đến đây!” Có người khẩn cầu: “Cô ơi, cô nhất định phải giúp chúng tôi vạch trần kiểu gian thương này.” Có người hét lớn: “Tòa nhà này căn bản không phù hợp tiêu chuẩn giao nhà.”
Vương Xán nghe đến hoa mày chóng mặt, chỉ đành giơ tay nói: “Các vị, các vị, xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Tôi có thể hiểu tâm trạng cấp thiết của các vị, nhưng trước tiên tôi cần hiểu về toàn bộ sự việc. Mời anh Hàn đây cùng với hai vị đại diện các chủ sở hữu nhà tiếp nhận phỏng vấn của tôi, những vấn đề khác sẽ nói sau.”
Ba vị đại diện các chủ sở hữu nhà rất trẻ, hơn nữa rõ ràng là đã có chuẩn bị. Họ lúc đầu liên lạc qua internet, thu thập được một lượng ln thông tin. Hơn nữa bản thân anh Hàn vốn là một luật sư, mặc dù vào nghề chưa lâu, kinh nghiệm chưa nhiều nhưng khẩu khí và sự logic thì rất quả quyết, lại thông thạo về luật pháp có liên quan, rành mạch giải thích rõ ràng từng vấn đề:Thời hạn bàn giao nhà bị kéo dài hai lần, đến hôm nay vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn bàn giao lại thông báo tiến hành cưỡng chế bàn giao nhà, kiến trúc tòa nhà giai đoạn hai đang xây dựng đột nhiên chuyển sang xây hơn mười tầng mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn và không gian của tòa nhà hàng xóm trong giai đoạn một; diện tích vườn hoa khu trung tâm trong quy hoạch ngày càng bị thu hẹp, trở thành một luống hoa rất nhỏ; vị trí đất đỗ xe ven phố bị thay đổi, xây dựng thành các gian hàng buôn bán và bắt đầu đi vào hoạt động.
Có thể nói, trong tình hình nền bất động sản tốt xấu lẫn lộn hiện nay, vấn đề của tòa nhà “Thanh niên của tương lai” thật ra đã xuất hiện ở rất nhiều tòa nhà. Nhưng chuyện nhiều người tụ tập phản đối như vậy làm Vương Xán có chút kinh ngạc.
Cô tiếp tục tìm nhân viên bán nhà tại hiện trường. Người này luôn miệng nói chủ tịch hội đồng quản trị đi công tác, giám đốc kinh doanh xin nghỉ phép, tạm thời chỉ có phó giám đốc kinh doanh chịu trách nhiệm. Đến khi Vương Xán hỏi về vấn đề phản ứng của những người chủ sở hữu nhà, thì họ nói không rõ ràng, tất cả các câu trả lời đều mập mờ không rõ.
Vương Xán lưu lại cách thức liên lạc với chủ sở hữu nhà. Sau khi bước ra khỏi tòa nhà cô gọi điện trực tiếp cho Chủ tịch hội đồng quản trị của Tín Hòa – ông Thẩm Gia Hưng. Điện thoại ở chế độ tắt máy. Cô tiếp tục gọi đến máy cố định ở công ty, nói với thư kí của ông ấy, nhắn ông ta nhất định phải hồi đáp lại cô.
Từ tòa nhà “Thanh niên của tương lai” bước ra, Vương Xán đến thẳng Cục quy hoạch, chứng thực việc công ty Tín Hòa có nộp đơn xin thay đổi quy hoạch, nhưng vẫn nằm trong giai đoạn phê duyệt. Người phụ trách bộ phận có liên quan nói với cô, nếu theo đúng quy trình, sau khi cục quy hoạch tiến hành xét duyệt xong, sẽ để nhà đầu tư công bố và giải thích rõ việc thay đổi quy hoạch tại chính tòa nhà. Nếu trong thời gian công bố, những người có quyền lợi liên quan (ví dụ những người đã mua nhà bị ảnh hưởng) tỏ ra không đồng ý, cục quy hoạch sẽ không phê duyệt yêu cầu xin thay đổi thiết kế của nhà đầu tư. Có thể nói cách làm của công ty bất động sản Tín Hòa là sai phạm.
Sau khi về đến tòa soạn, Vương Xán lên mạng liên lạc với những luật sư quen biết, sau khi tìm hiểu về các vấn đề luật pháp liên quan, cô nhanh chóng viết bài rồi tiếp tục liên hệ với văn phòng công ty Tín Hòa. Bên đó vẫn chưa hồi đáp cô. Nhìn đồng hồ cũng đã đến thời hạn cuối cùng để nộp bài viết, Vương Xán do dự một lát rồi trực tiếp nộp bài cho chủ nhiệm Dương.
Chủ nhiệm Dương xem xong bài viết, đối chiếu lại thông tin với Vương Xán rồi đưa cho người phụ trách biên tập. Lúc đó đã là bảy giờ tối, Vương Xán thu dọn bàn làm việc, bước ra khỏi sân tòa soạn, nhìn thấy Hướng Viễn đã đỗ xe ở phía đối diện, bàn chân cô bất giác dừng lại.
Nên nói chuyện này với anh ấy như thế nào? Tất nhiên cô không chút hoài nghi bản thân có trách nhiệm trong công việc, không có chút tình cảm cá nhân nào, lập trường phỏng vấn cũng không nghiêng về phía nào, viết bài vô cùng khách quan. Hơn nữa còn dành thời gian để công ty Tín Hòa giải thích, chỉ là họ không hồi đáp cô. Nhưng với mối quan hệ của Trần Hướng Viễn và Thẩm Gia Hưng, nghe đến chuyện này, e rằng anh ấy sẽ không thể vui được.
Lúc này đồng nghiệp Lý Tiến Hiên của Vương Xán cũng vội vàng đi ra, làm hiệu chào hỏi cô rồi bước về quán café đối diện. Cô gọi anh ta lại: “Đợi chút, tôi hỏi anh một chuyện.”
“Cứ nói.”
“Nếu có người cung cấp nguồn tin, nói café của Lục Môn có vấn đề, chủ nhiệm Dương giao cho anh viết bài, anh sẽ làm thế nào?”
Lý Tiến Hiên trợn mắt nhìn Vương Xán: “Cô một ngày không cười tôi yêu thầm Tô San thì sẽ chết à?”
“Này, tôi hỏi anh nghiêm túc đấy.”
Anh ta cảnh giác: “Lẽ nào cô nghe ngóng được tin tức gì nói bột café cô ấy bán có vấn đề sao?”
“Anh đừng có nhạy cảm quá!” Vương Xán khóc dở mếu dở: “Nếu, tôi nói là nếu cơ mà.”
Lý Tiến Hiên thở phào nhẹ nhàng “xí” lên một tiếng: “Cứ cho là cô không học chuyên ngành viết tin tức thì cũng làm phóng viên ba năm rồi, cái này vẫn cần tôi phải dạy sao?”
“Tất nhiên không cần anh phải dạy tôi viết như thế nào, ý tôi là, nếu xuất hiện tình huống như vậy, trước khi anh viết anh có đấu tranh tư tưởng rằng khi viết xong rồi sẽ đối diện với Tô San như thế nào không?”
Lý Tiến Hiên tỏ ra đang suy nghĩ, sau một lúc mới nói: “Cô có nhất định phải lấy một giả thiết kiểu trời đấu tranh với người để kiểm tra tố chất nghề nghiệp của tôi không? Vậy cô thử nói xem, một quán café có thể xảy ra chuyện gì khiến tôi phải khó khăn quyết định giữa hai lựa chọn?”
Vương Xán cười trách mắng: “Anh đúng là chả ra sao, đến một cái giả thiết mà cũng không dám trả lời.”
“Tôi lại chưa từng nghĩ một chuyện như vậy lại khiến cô ấy và tôi liên hệ với nhau. Trước mắt như vậy là tốt rồi. Cô ấy mở quán café, tôi đến đó uống café viết bài. Cuộc sống của hai người đều rất tốt, tại sao phải giả thiết một tai họa để chứng minh cái gì chứ?”
Vương Xán không biết làm thế nào, biết người khác không thể cho cô một đáp án bèn khẽ lắc lắc đầu: “Được rồi, tôi không làm lỡ việc tiếp tục yêu thầm vĩ đại và có tiền đồ này của anh. Đi may mắn nhé!”
Vương Xán nhìn Lý Tiến Hiên bước vào quán Lục Môn, cô gọi điện cho Trần Hướng Viễn, anh nhanh chóng bước ra. Sau khi lên xe, anh lấy trong hộp đựng đồ trong xe một hộp nước hoa màu xanh nhạt đưa cho cô: “Tiểu Na vừa đi Hồng Kông về, có mua tặng em một lọ nước hoa. Cô ấy nói mùi nước hoa này có lẽ rất hợp với em, hi vọng em sẽ thích.”
Vương Xán đón nhận, cảm thấy vô cùng áy náy, nhất thời không biết nên nói thế nào. Một lúc sau cô mới đáp lời anh: “Cô ấy thật có lòng, thay em cảm ơn cô ấy nhé!”
Trần Hướng Viễn đưa Vương Xán đi ăn. Mặc dù ăn những món hải sản tươi ngon cô thích, nhưng cô lại có vẻ bất an. Anh luôn chu đáo ân cần, tất nhiên là đã nhận ra: “Hình như em có tâm sự gì đó?”
“Không có gì đâu, Hướng Viễn, công ty Tín Hòa dạo này thế nào?”
“Bên công ty thời trang mặc dù đã bổ nhiệm tổng giám sát mới nhưng năng lực vẫn thua xa người tiền nhiệm. Tình hình hiện tại cũng không mấy khả quan. Tiểu Na và cô Lưu đang rất bận. Nhưng cuối cùng Tiểu Na làm việc cũng nghiêm túc hơn trước rồi. Về công ty bất động sản…” Anh trầm ngâm một chút, “Thẳng thắn mà nói, vấn đề tiền vốn lần trước em hỏi anh vẫn còn tồn tại. Chú Thẩm đã đến Thâm Quyến, định mời một vị giám đốc chuyên ngành nổi tiếng về làm phó tổng với hi vọng dựa vào năng lực của anh ta thúc đẩy kế hoạch bán căn hộ giai đoạn thứ nhất và vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu không, khi nguồn vốn bị đứt đoạn, đừng nói là công ty bất động sản gặp khó khăn lớn mà thậm chí còn kéo theo khó khăn trong hoạt động của công ty thời trang.
Hóa ra đúng là ông Thẩm Gia Hưng đi công tác, thảo nào mà ông ta tắt điện thoại, không hồi đáp các cuộc gọi của cô. Hóa ra tình hình tiền vốn của công ty bất động sản Tín Hòa còn nghiêm trọng hơn tin đồn người ta vẫn nói. Ngày mai bài viết được đăng báo rồi, e rằng tình hình bán căn hộ sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ… các kiểu dự đoán bỗng chốc quay tròn trong đầu cô.
“Bình thường tốc độ bóc tôm của anh hoàn toàn không kịp với tốc độ ăn của em. Hôm nay em không muốn ăn hay là có chỗ nào không khỏe?”
|
Nhìn ánh mắt quan tâm ẩn chứa nụ cười của anh, Vương Xán hoàn toàn mất đi dũng khí.
Cô tự an ủi mình nghĩ, báo cáo đã đưa cho chủ nhiệm Dương xem qua. Thời điểm này, có lẽ bộ phận biên tập cũng sắp xếp vị trí đăng báo rồi, có nói ra cũng không giải quyết được gì. Dù sao Vãn báo luôn đi theo con đường của người dân thành phố, phong cách không hề sắc cạnh, bài báo của cô khá khách quan, không đem sắc thái bình luận, không hề có thêm bất cứ tình cảm chủ quan nào. Bây giờ một khi giải thích, có khi lại có chút khó nói, chi bằng đợi ngày mai lên báo rồi hẵng hay.
Có tâm tư trong lòng nên Vương Xán cũng không còn tâm trạng đến nhà Trần Hướng Viễn. Cô nói thấy người hơi mệt nên muốn về nhà sớm.
Vương Xán tất nhiên hiểu rằng cô thật sự rất trân trọng tình cảm ngọt ngào vừa bắt đầu giữa mình và Trần Hướng Viễn. Thế là cô trốn chạy khả năng xung đột một cách bản năng. Thế nhưng cách trốn chạy này quả thật có chút buồn cười, cô luôn có một nỗi bất an khó có thể trở lại bình thường, thế nên giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng lớn.
Sáng hôm sau, Vương Xán dậy rất sớm, cô vội vàng chạy đến tòa soạn. Cầm tờ báo ra ngày hôm nay, lật đến mặt đăng tin tức kinh tế. Cô phát hiện bài viết của mình chiếm một vị trí nổi bật trong tờ báo, bài viết đăng lên về cơ bản không xóa bỏ chi tiết nào. Cô đọc lại một lần nữa, tin tưởng rằng bản thân viết vô cùng cẩn thận, không hề có một vấn đề nào phát sinh. Thế nhưng đối với công ty Tín Hòa mà nói, đây tất nhiên là một bài báo không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Thẩm Gia Hưng xem xong, nhất định sẽ rất tức giận. Còn Trần Hướng Viễn có phản ứng như thế nào thì thật sự cô không thể tưởng tượng ra được.
Vương Xán ngồi thừ ra một lúc, miễn cưỡng gửi cho Trần Hướng Viễn một tin nhắn để anh đọc tin của Vãn báo.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Hướng Viễn gọi điện cho cô: “Xán Xán, sao em không đợi chú Thẩm quay về, phỏng vấn chú ấy xong có thể tiếp tục viết bài này mà.”
Giọng của Trần Hướng Viễn rất điềm tĩnh, Vương Xán lại nghe trong đó có chút trách móc: “Em đã cố gắng liên lạc với ông ấy nhưng ông ấy luôn tắt điện thoại. Sau đó, em cũng gọi cho thư kí của ông ấy nói rõ tình hình. Ông ấy vẫn không hồi đáp cho em. Công ty Tín Hòa cũng không có bất kì một vị lãnh đạo nào chủ động liên lạc với em.”
“Tối qua khi em hỏi về tình hình của Tín Hòa, bài báo này đã viết xong rồi phải không?”
“Vâng.”
Sau một hồi im lặng, Trần Hướng Viễn nói: “Xán Xán, về bài báo này, anh không có gì để nói. Nhưng em đã biết từ lâu, anh cũng nói rõ với em rồi, tình hình của Tín Hòa hiện tại rất khó khăn, bài báo này của em đúng là dầu đổ thêm lửa. Anh nhận thấy em hoàn toàn có thể đưa ra phương pháp giải quyết dựa trên lợi ích của khách hàng. Dù sao em cũng nên nói trước với anh, anh sẽ đi nhắc nhở Tín Hòa tiến hành phương pháp hợp lý. Cách này tốt hơn việc em trực tiếp viết bài báo này.”
Anh phê bình trực tiếp như vậy đấy. Vương Xán dường như có chút ngạc nhiên: “Nhưng Hướng Viễn, anh không phải nhân viên của Tín Hòa, hơn nữa em lại là một phóng viên chuyên về tin tức bất động sản. Em chỉ là làm công việc được giao của mình. Bài báo này nếu không phải em viết thì nhất định cũng do phóng viên khác viết. Anh đi nhắc nhở Tín Hòa, có khi để họ đến tòa soạn thương lượng, ép bài viết xuống. Nói thẳng thắn, khả năng thành công như vậy rất thấp, hơn nữa sẽ chỉ làm cho sự việc càng thêm rắc rối mà thôi.
Trần Hướng Viễn nói với giọng lạnh nhạt: “Quan hệ giữa anh và Thẩm gia em hiểu rất rõ. Anh cứ nghĩ, trước khi viết bài em sẽ nói trước với anh một tiếng. Chuyện này không hề mâu thuẫn với nguyên tắc và lập trường của em. Xin lỗi, anh còn có chút việc. Anh cúp máy trước đây. Tạm biệt!”
Một lát sau Vương Xán vẫn chưa định thần được. Phản ứng của Trần Hướng Viễn quá mãnh liệt, thật sự vượt qua sức tưởng tượng của cô. Cuộc nói chuyện vừa rồi không giống cuộc tranh luận của các đôi tình nhân. Nó lại giống một cuộc tranh luận gay gắt của hai người không thân thiết lắm về một chuyện gì đó. Cảm giác xa cách sinh ra với tốc độ nhanh như vậy làm cô bị chấn động rất lớn.
Cho dù tâm trạng có xấu đến thế nào thì vẫn phải tiếp tục làm việc. Vương Xán theo kế hoạch từ đầu vẫn đến cục bất động sản phỏng vấn rồi lại về tòa soạn viết bài. Avatar trên MSN của Trần Hướng Viễn vẫn tối đen, cũng không gọi điện cho cô. Có vài người mua nhà lưu số điện thoại của cô bao gồm cả luật sư Lưu cũng đã gọi điện cảm ơn cô đã cung cấp tin tức và khi có diễn biến gì vẫn hi vọng cô tiếp tục theo dõi. Nhưng công ty bất động sản Tín Hòa hoàn toàn không có chút tin tức nào.
Vương Xán vô cùng bức bối. Theo kinh nghiệm những bài viết có tính phê bình trước đây của cô, các công ty bất động sản lớn sẽ có bộ phận quan hệ xã hội đến giải quyết, những công ty nhỏ thì thậm chí là ông chủ đích thân đến, hoặc là trực tiếp thương lượng, hoặc là đi đường vòng tìm các nhân vật có mối quan hệ trên các lĩnh vực để điều đình. Mặc dù không thể xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của bài báo, cũng cố gắng để bài báo giải quyết nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng công ty Tín Hòa hoàn toàn không làm như vậy, thể hiện thái độ không giải thích, không giao tiếp, không quan tâm, đúng là tương đối hiếm gặp.
Chủ nhiệm Dương cũng chú ý đến điểm này và nói chuyện với cô, giọng điệu có chút không đồng ý. Anh ta nhắc đến chuyên mục kinh tế có viết bài về vụ bê bối của một công ty bất động sản nhờ vào các mối quan hệ mà lên sàn chứng khoán trước đây: “Họ có quan hệ rộng, trong khi trực tiếp liên hệ với quan chức thành phố ép bài của chúng ta xuống thì bộ phận quảng cáo cũng đăng quảng cáo của họ trong vòng một năm, tiến hành tạo áp lực trên tất cả các mặt. Chỉ tiếc là loạt báo của Lý Tiến Hiên liên tiếp bị ép xuống, không thể đi đến kết thúc. Cuối cùng vẫn là do Lý Tiến Hiên tìm một người bạn học là phóng viên một tạp chí kinh tế viết bài thì chuyện này mới coi như được làm rõ triệt để. Công ty Tín Hòa rốt cuộc cũng chỉ là một công ty nhỏ, kinh doanh bất động sản chưa lâu, có lẽ cũng không có kinh nghiệm quan hệ xã hội gì. Cô cứ tiếp tục theo dõi, có tin gì lập tức bá lại cho tôi.”
Vương Xán hiểu rằng, tất cả các tin không ngoài việc công ty bất động sản Tín Hòa tiếp tục có thái độ không thi hành với kháng nghị của những người mua nhà, dẫn đến việc họ có những hành động tiếp theo, thậm chí có thể dẫn đến tình trạng đồng loạt yêu cầu trả lại nhà hoặc sẽ tố tụng. Nếu thật sự xảy ra tình huống đó, đoán chắc Trần Hướng Viễn sẽ quy lỗi cho cô.
Vương Xán không thể hiểu được một người lý tính như Trần Hướng Viễn tại sao lại có thể thiên lệch rõ ràng như vậy. Có lẽ trong lòng anh ấy, lợi ích của nhà họ Thẩm còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của cô – ý nghĩ này bỗng dưng xuất hiện làm cô có chút lo lắng. Cô tự nhắc nhở mình, không được suy đoán bừa bãi như vậy.
Cho đến lúc tan sở, Trần Hướng Viễn vẫn không xuất hiện trên MSN, cũng không gọi điện cho cô. La Âm đang bận trang trí nội thất cho ngôi nhà mới, Vương Xán cũng ngại không dám đem tâm sự của mình ra làm phiền cô ấy. Cô thu dọn bàn làm việc rồi uể oải bước ra cửa tòa soạn nhưng lại không muốn về nhà quá sớm. Cô sang đường vào Lục Môn ngồi một lúc, một tay chống đầu, một tay buồn bã khuấy ly café.
“Uống café phải uống lúc nóng mới ngon.” Một giọng trầm vang lên trên đỉnh đầu Vương Xán. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Cao Tường.
“Anh Cao, chào anh.”
“Nghe nói khi tâm trạng không tốt nên ăn một chút đồ ngọt. Giờ này chắc bánh ngọt của họ cũng nướng xong rồi, cô có muốn gọi một phần không?”
Vương Xán thầm nghĩ, xem ra những lúc tâm trạng không vui có lẽ tốt nhất nên chọn một chỗ không có ai quen biết để ngồi mới được. Nhưng tất nhiên cô không thể để lộ ý nghĩ này, chỉ lắc lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, hôm nay tôi không muốn ăn.”
Cao Tường ngồi xuống, gọi phục vụ bưng lên một ly café. Vương Xán để ý thấy anh ta cũng giống Trần Hướng Viễn, uống café đen không thêm đường và sữa. Anh thong thả nâng ly café lên rồi nhấp một ngụm: “Cô Vương, cô có tin không, khi thấy những người trẻ tuổi phiền muộn, có lúc tôi lại rất ngưỡng mộ.”
“Không cần an ủi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, anh sẽ cảm thấy những muộn phiền này nhỏ nhặt và nực cười.”
“Tất nhiên không nực cười. Chỉ có những cô gái trẻ như cô mới có thừa sức lực để phiền não vì một lý do không thực tế.”
Vương Xán cười bối rối: “Chỉ e là tôi đã qua cái tuổi phiền muộn vì những lý do không đâu rồi. Những lo lắng của tôi rất thực tế.”
“Khi tôi còn trẻ cũng đã từng phiền muộn vì những lý do không thực tế. Tin tôi đi, cô Vương, phiền muộn vì một lý do thực tế với những lý do không thực tế có điểm khác biệt đấy. Nhưng nếu tiếp tục nói thì sẽ trở thành một ông già nhiều chuyện.” Cao Tường bỗng chuyển chủ đề: “Cô Vương, gần đây tôi có làm đại diện cho vài nhãn hiệu rượu nho của Tây Ban Nha. Cuối tuần này tôi tổ chức một bữa tiệc thử rượu ở quán bar Fly. Tôi muốn mời cô tham gia.”
“Tôi viết bài về tin tức bất động sản nhưng có thể giúp anh mời phóng viên về mảng này, không biết anh Cao muốn đăng bài viết trên chuyên mục kinh tế hay chuyên mục cuộc sống hiện đại?”
“Về vấn đề phóng viên liên quan tôi đã hẹn xong rồi.” Cao Tường cười, làn da đen vì rám nắng làm cho hàm răng anh càng trắng hơn: “Cô Vương, tôi có thể mời cô đến với tư cách một người bạn được không? Đến đó thưởng thức rượu, nghe nhạc, không yêu cầu phải viết bài.”
“Ồ, vậy à? Vương Xán cười gượng nói: “Nhưng tôi không hiểu gì về rượu nho, cũng không hiểu về cách thử rượu.”
“Điều này không cần lo lắng, chúng tôi vốn không có truyền thống uống rượu nho lắm. Nói là bữa tiệc thử rượu chứ thật ra là những người kinh doanh học đòi làm sang, ngoài việc liên lạc những khách hàng cũ, tiện thể cũng thay người tiêu dùng giới thiệu mà thôi.” Cao Tường lấy ra một phong bao đựng thiệp mời đưa cho Vương Xán, phía trên có một dòng chữ nắn nót: “Thân mời cô Vương mở thiếp” rồi nói: “Tôi vốn định nhờ Tô San giúp tôi chuyển cho cô, đúng lúc gặp cô ở đây, cô nhất định phải đến đấy.”
|