Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng
|
|
Vương Xán đồng ý rồi nhận thiệp mời: “Tôi cảm thấy việc thử rượu vẫn là một việc thần bí, lắc lắc, ngửi rồi thử mà đã có thể biết được rượu ngâm bao nhiêu năm, khí hậu lúc đó thế nào, loại nho nào. Hơn nữa còn có thể miêu tả hương vị của rượu bằng những từ ngữ rất lạ: mê hoặc, rực rỡ, tinh tế, cổ xưa… Tóm lại, tôi không thể tưởng tượng được rằng những từ này có thể lấy ra để nói về rượu.”
Cao Tường cười: “Chắc là cô đã xem bộ phim “Ly rượu cuộc đời” đúng không?”
Vương Xán gật đầu thừa nhận: “Đúng vHôm đó, khi nghe anh Cao nói sẽ mua biệt thự làm câu lạc bộ rượu, tôi viết bài cần tài liệu nên đồng nghiệp đã giới thiệu tôi xem bộ phim này, coi như là bổ sung kiến thức. Không biết anh Cao kinh doanh về rượu là đơn thuần coi nó những một nghề, hay chỉ là một sở thích bên ngoài?”
“Có chút giống như đang phỏng vấn rồi!”
Mặc dù anh không yêu cầu viết bài, nhưng đó là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, luôn muốn hiểu hơn một chút về bối cảnh. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ dùng đến nó.”
“Đúng là tôn trọng nghề nghiệp, rất đáng biểu dương. Suy nghĩ của người kinh doanh thật ra rất tầm thường. Thị trường rượu nho trong nước mới nổi nhưng rất có tiềm năng, rất đáng để đầu tư. Nhưng tôi thừa nhận…” Cao Tường nhún vai: “Tôi rất thích uống rượu vang.”
“Nếu thống nhất được sở thích và kinh doanh thì thật tốt.”
“Có lúc chúng ta thích những thứ giống nhau, không tránh khỏi việc vô tình hay hữu ý thần thánh hóa nó. Cho dù là uống café hay uống rượu vang, nghiên cứu các sản phẩm, bất động sản, nghiên cứu vị giác, thậm chí còn phải hiểu rõ nguồn gốc lịch sử của nó, có lẽ không hề có ma lực. Một khi biến sở thích thành kinh doanh thì sở thích sẽ không còn đơn thuần nữa.”
Cao Tường bỗng dưng nói chuyện rất sâu sắc, Vương Xán nhất thời có chút ngỡ ngàng. Cao Tường lại cười, uống hết ly café rồi đứng dậy: “Cô Vương, tôi đi trước đây. Cô về nhà ngủ một giấc ngon lành, có thể tất cả những phiền muộn sẽ không làm cô lo lắng nữa. Hẹn gặp cô vào thứ bảy.”
Vương Xán không nghĩ là cô về nhà mơ một giấc mơ đẹp là có thể quên hết phiền muộn. Ngày mai cho dù bắt đầu một ngày mới nhưng những mâu thuẫn lại không thể tự dưng biến mất. Cô suy nghĩ rồi nhấc điện thoại gọi cho Trần Hướng Viễn. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người nghe.
Trần Hướng Viễn từng nói với cô, cuộc sống của anh luôn rất đơn giản. Trước khi yêu cô, sau khi tan sở nếu không đi tiếp khách ở đâu đó, anh thường về nhà bố mẹ ăn cơm, sau đó trở về nhà pha một ly café, vừa nghe nhạc vừa đọc sách, đến chín giờ tối sẽ đến tập thể thao ở một phòng tập gần đó. Bây giờ vẫn chưa đến bảy rưỡi, có lẽ là thời điểm anh ấy đang ở nhà. Nếu nói anh giận cô đến mức không nghe điện thoại thì đúng là nằm ngoài tưởng tượng của cô.
Một lúc sau, Vương Xán tiếp tục gọi cho Trần Hướng Viễn. Lần này đổ hai hồi chuông lin có người nhấc máy, cô nghe được giọng của Thẩm Tiểu Na ở đầu bên kia: “Vương Xán, chào cô.”
Vương Xán hoàn toàn không nghĩ được rằng điện thoại của Trần Hướng Viễn lại ở trong tay Thẩm Tiểu Na, lưỡng lự một lúc, cô nói: “Tiểu Na, chào cô. Xin hỏi Trần Hướng Viễn có ở đó không?”
“Anh ấy đang nói chuyện với bố tôi.”
“Vậy lát nữa tôi gọi lại…”
“Đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Cô cứ nói.”
Thẩm Tiểu Na lạnh lùng: “Cô viết bài báo nhằm thẳng vào công ty của bố tôi thì tôi không nói, nhưng cô lại kéo cả anh Hướng Viễn vào. Tôi muốn hỏi cô, rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Vương Xán vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Na, bài báo đó không hề nhằm vào bất kì ai, chỉ là phản ánh sự thật về ý kiến của người mua nhà, hơn nữa tôi nhắc đến Trần Hướng Viễn ở chỗ nào chứ?”
“Anh ấy giới thiệu bố tôi thương lượng với giám đốc chi nhánh anh ấy về kế hoạch thế chấp vay vốn mới, đã đi đến giai đoạn thẩm duyệt rồi. Bài báo của cô đăng lên, ngân hàng trả lời rõ ràng là hủy cho vay. Bố tôi không nhận được vốn vay thì cũng đành nhưng anh Hướng Viễn đang trong thời kì quan trọng để được thăng chức. Cô nghĩ xem, ban lãnh đạo ngân hàng sẽ đánh giá anh ấy thế nào?”
Vương Xán sững người một lúc, miễn cưỡng nói: “Tôi không biết chuyện này.”
Thẩm Tiểu Na “hừ” lên một tiếng: “Cô căn bản không quan tâm đến anh Hướng Viễn, còn đem cả lòng đố kị của cô với tôi vào bài báo, cô đúng là quá khắc nghiệt, quá vô lý.”
Thẩm Tiểu Na cúp điện thoại, Vương Xán cứng đờ người.
Lý do mà Thẩm Tiểu Na gán cho cô quả thực quá hoang đường. Cho dù cô có tức giận đến thế nào chăng nữa cũng chỉ có thể an ủi bản thân: đó chỉ là những lời nói của một người con gái không biết suy nghĩ mà thôi, không đáng để bận tâm. Thế nhưng có liên quan đến Trần Hướng Viễn thì cô không thể tĩnh tâm được.
Trần Hướng Viễn mặc dù biết rõ tình hình tiền vốn của Thẩm Gia Hưng rất khó khăn, không đủ điều kiện để vay vậy mà vẫn cố gắng giúp ông ta thế chấp vốn mới. Có thể thấy Trần Hướng Viễn vô cùng tận tâm với nhà họ Thẩm.
Trần Hướng Viễn làm việc trong ngân hàng nhà nước với tư cách là quản lý nội bộ, ấn tượng của lãnh đạo về anh ấy có thể nói là đặc biệt quan trọng. Bài báo của cô đã ảnh hưởng đến anh như thế nào, cô thật sự không thể suy đoán được.
|
THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác Chương 15: Nhược Điểm Duy Nhất Ads Khi Trần Hướng Viễn gọi điện cho Vương Xán cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi. Vương Xán đang nằm trên giường mải suy nghĩ.
“Xán Xán, em gọi điện cho anh à?”
Giọng anh vẫn bình ổn như thường lệ. Vương Xán tất nhiên không thể giữ được bình tĩnh như anh, vội vàng hỏi: “Hướng Viễn, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh vừa nói chuyện với chú Thẩm xong, đang chuẩn bị lái xe về nhà.”
“Em muốn gặp anh.”
Trần Hướng Viễn có chút lưỡng lự: “Đã rất muộn rồi!”
“Nhưng có một số chuyện chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng.”
“Anh phải đưa Tiểu Na về trước.”
Vương Xán buồn rầu, “Anh đưa cô ấy về rồi lái xe đến nhà em, gọi điện cho em rồi em sẽ xuống ngay, được không?”
“Được.”
Khoảng hơn nửa tiếng sau, điện thoại Vương Xán đổ chuông. Cô vội khoác thêm chiếc áo dài, cầm chìa khóa nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà. Cô kéo cửa xe rồi ngồi lên ghế lái phụ. Mặc dù Trần Hướng Viễn mở cửa ô tô để hút thuốc lá nhưng cô vẫn ngửi được mùi nước hoa của Thẩm Tiểu Na.
“Hướng Viễn, sao anh không nói với em là anh đang cố gắng giúp Thẩm gia vay vốn?”
Trong xe chỉ có những ánh đường mờ ảo hắt vào nhưng Vương Xán vẫn cảm nhận được cái nheo mày của Trần Hướng Viễn: “Là Tiểu Na nói với em phải không? Anh đã nói với nó từ lâu rồi, không được tùy tiện nghe điện thoại của anh.”
Vương Xán không thể bình tĩnh được nữa: “Cũng may là cô ấy nghe điện thoại của anh. Nếu không em sẽ không bao giờ biết tại sao anh lại giận em như vậy?”
“Lúc sáng gọi điện cho em, thái độ của anh không được tốt lắm. Anh xin lỗi, em đừng để bụng.”
Trần Hướng Viễn lánh nặng tìm nhẹ như vậy quả thật làm Vương Xán có chút ngạc nhiên: “Hướng Viễn, em vội vã tìm anh hoàn toàn không dự tính bắt anh phải xin lỗi. Em chỉ muốn hiểu rõ, anh can thiệp vào Tín Hòa sâu đến mức độ nào? Bài báo của em sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào?”
Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc, trầm ngâm một lát: “Trong chuyện này, chịu ảnh hưởng lớn nhất là công ty Tín Hòa. Tất nhiên, em lại không hề có quan hệ gì với Thẩm gia, anh không thể yêu cầu em quan tâm đến Tín Hòa giống anh. Còn về anh thì không có gì đâu, em không cần lo lắng.”
Lòng Vương Xán vô cùng hỗn loạn, ngơ ngẩn thất thần nhìn về phía trước. Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt tóc cô: “Chú Thẩm đã mời được vị giám đốc họ Nhiếp ở Quảng Đông rồi, ngày mai sẽ ngay lập tức nhậm chức. Hôm nay, chú Thẩm và anh bàn bạc về tình hình hiện tại mà Tín Hòa phải đối diện. Chú ấy nói giám đốc Nhiếp này rất có kinh nghiệm giải quyết những trường hợp tương tự, có lẽ sắp tới sẽ hẹn gặp em về việc viết báo hồi đáp.”
“Vâng, chủ nhiệm Dương đã yêu cầu em viết bài tiếp theo rồi, tất nhiên hoan nghênh anh ta đến hồi đáp.”
“Nếu có thể, Xán Xán, anh hi vọng…” Anh dừng lại giây lát dườư đang suy nghĩ, “Em có thể viết một bài về mặt tích cực, xóa bỏ toàn bộ ảnh hưởng của bài báo trước không?”
Vương Xán quay đầu nhìn anh, trong không gian nhỏ hẹp của anh, mặt anh chỉ cách cô vài chục centimet mà lại như có một khoảng cách vô hình.
Sau vài giây chần chừ, Vương Xán cười gượng, “Hướng Viễn, em rất muốn đồng ý anh ngay, nhưng em chỉ có thể nói, em hy vọng giám đốc Nhiếp mà chủ tịch Thẩm mời về có đủ kinh nghiệm để giải quyết tình hình, có thể đưa ra những phương án hợp lý cho những chủ sở hữu nhà, giảm đi sự phẫn nộ của họ, cố gắng để họ không tiến hành tố tụng. Nếu chỉ cho em những giải thích hoàn mỹ, sợ rằng cho dù em vi phạm đạo đức nghề nghiệp viết một bài báo trái ngược hoàn toàn với bài báo trước cũng không thể giải quyết được vấn đề, nói đúng ra, vấn đề tiền vốn mới là khó khăn căn bản Tín Hòa đang phải đối diện.”
Trong xe bỗng bao trùm một khoảng không yên lặng. Một lúc sau, Trần Hướng Viễn mới lên tiếng: “Là do anh quá quan tâm, nghĩ đi nghĩ lại, anh vốn không định nói với em nhưng anh không thể kìm được.” Anh lắc lắc đầu: “Em đúng, anh xin lỗi, anh không nên yêu cầu em như vậy, coi như anh chưa nói gì.”
“Hướng Viễn, anh quan tâm đến Tín Hòa thậm chí còn hơn cả tiền đồ sự nghiệp của anh sao?”
“Đối với anh mà nói, chỉ là khả năng thăng chức bị kéo dài ra mà thôi. Nhưng đối với Tín Hòa mà nói, thì đó là tài sản xương máu cả đời của vợ chồng chú Thẩm. Điều này làm sao mà đem ra so sánh được chứ?”
Vương Xán sững sờ nhìn anh: “Công việc của anh là về vấn đề tài chính, không thể không biết những tin tức mà em thu thập được. Tháng trước ngân hàng nhà nước và ban thanh tra ngân hàng đã cùng đưa ra thông báo về việc hạn chế cho các công ty bất động sản vay vốn để tránh bất động sản phát triển quá nóng. Với tình hình của Tín Hòa, nếu tiếp tục vay vốn, đại khái là quay vòng vốn, mức thế chấp tiền vốn sẽ vượt qua mức giá trị vật thế chấp bình quân 70%, không phù hợp với quy định mới, nguy cơ tiền vốn chắc anh hiểu rõ hơn em. Thế mà anh vẫn ra tay giúp chủ tịch Thẩm tiếp tục làm hồ sơ thế chấp mới. Nếu Tín Hòa hoạt động không tốt, khoản tiền vốn này không phát huy hiệu quả, không những chỉ ảnh hưởng đến việc thăng tiến của anh. Anh có bao giờ nghĩ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp cả cuộc đời của mình không?”
Trần Hướng Viễn tiếp tục trầm ngâm.
Vương Xán cố gắng dịu giọng: “Không phải em chỉ trích anh, Hướng Viễn. Nhưng em cảm thấy, cho dù là giúp bạn bè thì cũng nên có lập trường và nguyên tắc của chính mình.”
“Anh đã xem xét kĩ rồi, kết luận được rút ra là tiền vốn vẫn nằm trong phạm vi khống chế được.” Trần Hướng Viễn nói một cách tẻ nhạt, “Anh giúp chú Thẩm vay khoản tiền này không hề nhiều như ông ấy yêu cầu, chỉ có thể miễn cưỡng giúp Tín Hòa vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt để giảm áp lực bên công ty thời trang. Tiểu Na vừa hạ quyết tâm sẽ nghiêm túc làm việc, đưa ra kế hoạch phát triển nhãn hiệu mới. Họ thật sự rất cần vốn, bây giờ nếu giải quyết không tốt, e rằng tất cả sẽ biến thành bong bóng.”
Từ sâu trong lòng Vương Xán cảm thấy ớn lạnh: “Anh vì những điều này mà trách em à?”
“Em đừng suy nghĩ nhiều, bài báo chỉ là kíp nổ mà thôi, chủ yếu là vì chú Thẩm sai lầm trong việc phán đoán tình hình, quá vội vàng, tạo nên cục diện như hiện nay.” Giọng anh mệt mỏi: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, em lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Vương Xán kéo cửa ô tô bước ra ngoài, khi đến cửa chống trộm cô quay đầu lại, Trần Hướng Viễn đã khởi động máy, đèn xe rọi vào tòa nhà. Vương Xán đứng lại trong bóng tối.
Cô bỗng nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên khi họ yêu nhau mà lại có cảm giác xa vời khi chia tay đến vậy. Bình thường khi anh đưa cô về, hai người sẽ có nụ hôn tạm biệt, thậm chí có một lần còn hôn say đắm, bị mẹ từ trên lầu nhìn thấy và giáo huấn cho một trận.
Tuy biểu hiện của anh vô cùng lý tính, vừa không nghi ngờ động cơ của cô như Thẩm Tiểu Na, vừa không đổ tất cả hậu quả cho cô, thế nhưng điều này lại không thể an ủi cô một chút nào. Anh tất nhiên là sẽ trách cô rồi, nhưng điều làm cô thất vọng hơn là, anh thậm chí còn không vì bản thân mà vì việc kinh doanh của Thẩm gia trách cứ cô.
Vương Xán lê những bước chân khó nhọc lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa về phòng, cũng không bật đèn, nằm lên giường trong bóng tối. Từ khi làm việc, đây đúng là lần đầu tiên cô phải đối diện với trường hợp như thế này.
Tất nhiên, so với các phóng viên khác, khó khăn này không hề nguy hiểm, kích động, ngược lại vô cùng cá nhân hóa. Cô chỉ là viết một bài báo hết sức bình thường, cũng không thể nói là vén một bức màn sâu sắc nào mà lại ảnh hưởng xấu đến tình cảm của bản thân. Cô buộc phải nghi ngờ, rốt cuộc tình yêu vốn dĩ đã là thứ mong manh dễ vỡ, hay là quan hệ tình yêu giữa cô và Trần Hướng Viễn nhìn thì tưởng nồng nhiệt, cháy bỏng, nhưng lại hoàn toàn không vững chắc, kiên định.
Ít nhất trong mắt Trần Hướng Viễn, sự ưu tiên hàng đầu cho Thẩm gia, đặc biệt là Thẩm Tiểu Na đều hiển hiện trước mắt cô. Và lúc cô từ chối yêu cầu của Trần Hướng Viễn cũng không hề có chút lưỡng lự nào. Lý do của cô đầy đủ và lý trí, dường như không chịu chút ảnh hưởng nào về chuyện tình cảm.
Họ có thể được coi như yêu đương bình thường không?
Hai ngày sau, Vương Xán nhận được điện thoại của giám đốc Nhiếp vừa nhậm chức, nói cuối tuần này hẹn vài vị chủ sở hữu nhà đến phòng họp của Tín Hòa để tiến hành trao đổi và muốn mời cô tham gia. Cô lập tức đồng ý.
|
Tín Hòa mời mười vị chủ sở hữu nhà đến tham gia cuộc trao đổi, luật sư Hàn hôm trước nói chuyện với Vương Xán cũng có mặt ở đó. Ông Thẩm Gia Hưng căn bản không lộ diện. Giám đốc Nhiếp cùng luật sư và vài nhân viên của Tín Hòa đến cuộc họp đúng giờ.
Mặc dù Vương Xán đã lên mạng tìm hiểu thông tin về Nhiếp Khiêm, cô biết anh ta là giám đốc nổi tiếng trong giới bất động sản, nhưng sau khi gặp anh ta cô vẫn có chút bất ngờ. Nhiếp Khiêm trông có vẻ rất trẻ, hơn nữa còn có một khuôn mặt anh tuấn khác thường.
Nhưng khi Nhiếp Khiêm mở lời thì khiến người ta cảm thấy, anh ta đã có nhiều kinh nghiệm trong ngành. Thái độ bình tĩnh, khả năng nắm bắt vấn đề vô cùng nhanh nhạy. Anh giới thiệu đơn giản về mình, không hề có những lời khách sáo thừa thãi không cần thiết, đi thẳng vào vấn đề là hôm nay anh và giám đốc phụ trách dịch vụ cùng nghe những yêu cầu của chủ sở hữu nhà, mời các chủ sở hữu nhà thoải mái bày tỏ quan điểm.
Nhiếp Khiêm vừa nói dứt lời, vài vị chủ sở hữu nhà tranh nhau phát biểu. Tâm trạng của họ vẫn vô cùng kích động như tại hiện trường tòa nhà, khi phát biểu không có thứ tự rõ ràng, không nói lên được phần trọng điểm, nhất định không bỏ qua cơ hội này, tranh nhau nói đủ các kiểu. Có lúc thậm chí còn phản biện cho nhau, trong phòng họp có những lúc ồn ào đến nỗi chẳng hiểu ai đang nói gì. Nhưng Nhiếp Khiêm dường như không tỏ ra có bất kì biểu hiện mất bình tĩnh nào, thỉnh thoảng chỉ viết vài chữ lên cuốn sổ ghi chép, để mặc cho họ nói hết vấn đề này sang vấn đề khác.
Vương Xán tất nhiên không tiện xen ngang, chỉ có thể giữ tâm thế đứng ngoài, lặng lẽ lắng nghe.
Luật sư Hàn cũng ít nhiều nhận thức được điều này, đợi những người khác nói mệt rồi, anh mới đứng dậy, tự nhận mình sẽ tổng kết ý kiến của mọi người nêu ra rồi nhờ giám đốc Nhiếp thỉnh giáo.
Anh phát biểu rành mạch và có lý hơn nhiều. Đặc biệt là nắm được trọng tâm là phương án sửa đổi quy hoạch của công ty Tín Hòa chưa được phê duyệt và hy vọng công ty Tín Hòa có thể đưa ra giải thích rõ ràng. Nếu không họ sẽ nhờ đến pháp luật, yêu cầu dừng thi công, tiến hành sửa đổi. Các chủ sở hữu nhà khác xôn xao phụ theo, luôn miệng nói: “Chúng tôi không sợ đi kiện, cùng lắm là chúng tôi góp tiền vào, khiếu kiện tập thể, viện kiểm sát không thể không công bằng được.” “Đúng thế, ở bài báo đăng lần trước, công ty thiết kế vườn đã ra phán quyết đền bù cho các chủ sở hữu nhà hai trăm vạn rồi. Luật sư Hàn đã từng phụ trách vụ kiện này nên rất có kinh nghiệm, đúng không?”
Nhiếp Khiêm đợi không khí yên lặng hơn một chút, mỉm cười nói: “Những điểm luật sư Hàn nói tôi đã ghi lại hết rồi, các vị còn gì cần bổ sung nữa không?”
Không ai có ý kiến gì, anh bình tĩnh nói: “Những lời sáo rỗng tôi sẽ không nói nữa. Các vị mua nhà tại tòa “Thanh niên của tương lai”, cũng giống như nhà đầu tư, các vị đã xem xét kĩ tương lai khu vực này. Khi quỹ đạo giao thông được xây dựng, giá nhà đất của các vị vô hình chung sẽ được tăng giá trị. Là một nhà đầu tư, trong tình hình đang bán nhà giai đoạn hai, về phương diện công hay tư tôi đều có trách nhiệm giao cho quý vị một căn nhà như mong đợi. Quý vị nhắc đến những vấn đề này, có những chi tiết nhỏ, giám đốc phụ trách dịch vụ sẽ ghi lại toàn bộ, đốc thúc thi công tiến hành cải tiến. Có một số vấn đề, các bộ phận liên quan sẽ tiến hành tiếp nhận ý kiến, sẽ có câu trả lời sớm nhất để thỏa mãn các vị.”
Một chủ sở hữu nhà đứng bật dậy, hầm hầm nói: “Kế hoãn binh này của giám đốc Nhiếp không được hay cho lắm. Chúng tôi là đứa trẻ lên ba sao? Trên danh nghĩa dụ chúng tôi quay về, việc các anh giao nhà thì vẫn cứ giao, các anh vẫn thi công theo quy hoạch thay đổi, đến khi xong xuôi hết rồi, cuối cùng ép chúng tôi không thể không chấp nhận.”
Thái độ của giám đốc Nhiếp không thay đổi: “Về vấn đề giao nhà, tôi có thể cho các vị chủ sở hữu nhà giai đoạn một một câu trả lời rõ ràng, nếu các vị không hài lòng, hoàn toàn có thể nhận nhà sau khi chúng tôi hoàn thành kế hoạch thay đổi, thời gian giao nhà kéo dài trong giai đoạn giữa do Tín Hòa chịu trách nhiệm.
Vài vị chủ sở hữu nhà nhìn nhau, không nói thêm lời nào nữa. Không đợi luật sư Hàn nói, Nhiếp Khiêm tiếp tục nói: “Còn về quy hoạch giai đoạn hai, các vị đã phản ánh lên cục quy hoạch rồi. Tín Hòa cũng đã viết báo cáo chi tiết nộp lên, cứ cho là câu trả lời của chúng tôi không thể làm các vị phục thì các vị hãy tin là sẽ có cơ quan liên quan tiến hành giải quyết.”
Các chủ sở hữu nhà thì thầm bàn bạc, luật sư Hàn vẫn trầm ngâm, hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Vương Xán cơ bản cũng đã hiểu đối sách của Tín Hòa.
Đây không phải là lần đầu Vương Xán gặp trường hợp này. Hai năm làm nghề báo, cô đã thấy đủ các kiểu giải quyết khiếu kiện của các nhà đầu tư. Biết các chủ sở hữu nhà kích động phẫn nộ, số lượng người đông, thường thì chỉ có thể kết hợp thành một tập thể rời rạc, mỗi người đều có một suy nghĩ, mỗi người có một yêu cầu tố tụng. Thật ra rất dễ bị nhà đầu tư thao túng, làm tan rã. Đặc biệt là những lời nói mất bình tĩnh không có chuẩn bị như thế này, e rằng sẽ không có được một lợi ích thực chất nào từ nhà đầu tư.
Quan trọng hơn là đại đa số các chủ sở hữu nhà ở tòa nhà “Thanh niên của tương lai” đều mua nhà để kết hôn. Lần trước khi cô đi phỏng vấn ở hiện trường đã phát hiện ra, cho dù giai đoạn một còn tồn tại nhiều vấn đề như vậy, nhưng gần một nửa các chủ sở hữu nhà vẫn kí hợp đồng bàn giao nhà. Còn về sự ảnh hưởng lớn khi thay đổi quy hoạch của giai đoạn hai đã gây ra rất nhiều sự phẫn nộ, nhưng không có bất kì chủ sở hữu nào dám công bố trả lại nhà.
Nguyên nhân không nằm ngoài từ trước khi bán căn hộ thuộc tòa nhà thanh niên đến nay, giá nhà đất liên tục tăng mạnh, cứ cho là chủ sở hữu trả lại nhà, lấy lại khoản tiền đặt cọc trước đó thì cũng không thể mua được căn hộ có diện tích như hiện tại. Đấy là còn chưa tính đến tổn thất về lãi suất.
Đây là điểm mà các chủ sở hữu và nhà đầu tư đều hiểu rõ. Và nó cũng chính là nguyên nhân Tín Hòa chưa được cục quy hoạch phê duyệt kế hoạch sửa đổi thiết kế mà đã tiến hành thi công. Và vị giám đốc Nhiếp này dường như đã biết phải giải quyết khó khăn này như thế nào rồi.
Sau khi cuộc trao đổi kết thúc, Nhiếp Khiêm mời Vương Xán ở lại. Trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ. Nhiếp Khiêm ra hiệu cho thư kí pha trà bưng lên: “Cô Vương thấy thế nào về kết quả cuộc trao đổi ngày hôm nay?”
Vương Xán mỉm cười: “Tôi sẽ tiếp tục phỏng vấn các đơn vị liên quan, sau khi tổng kết phản ứng của các chủ sở hữu nhà mới viết bài tiếp theo. Nhưng theo suy nghĩ của cá nhân tôi, e rằng cả quý công ty và các chủ sở hữu nhà đều sẽ không hài lòng lắm về bài viết này.”
Nhiếp Khiêm cười: “Phản ứng hôm nay của các chủ sở hữu nhà cô Vương cũng thấy rồi, tôi tin là cô sẽ phán đoán cho riêng mình. Tôi đã đọc qua bài báo lần trước của cô, thấy bài viết của cô rất khách quan. Chúng tôi cũng không cần một bài báo có giọng văn hoàn toàn thay đổi, xóa sạch như vậy chỉ càng thu hút iều lời đồn đoán. Xin cô Vương cứ giữ thái độ như vậy là được rồi.”
Vương Xán không thể không thừa nhận Nhiếp Khiêm vô cùng nhạy bén, “Giám đốc Nhiếp, tôi có thể đưa ra vài câu hỏi không?”
“Hoan nghênh cô.”
“Theo dự đoán của tôi, hai ngày qua Tín Hòa đã tiến hành bổ sung những thủ tục đề nghị thay đổi thiết kế, chỉ chờ phúc đáp nữa thôi. Thế nên anh đã có dự tính trong đầu, không hề lo sợ các chủ sở hữu dựa vào điều này mà đi kiện, đúng không?”
Thiết kế cơ bản vẫn phải lấy hồ sơ phúc đáp của cục quy hoạch làm chuẩn. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, trong ngành của tôi các chủ sở hữu nhà là nền tảng phát triển. Chúng tôi không hi vọng đến tòa án cùng các vị chủ sở hữu nhà vì bất kì lý do gì. Như vậy cả hai bên đều tổn thất, không có lợi cho ai cả.”
“Nhìn vào lí lịch của giám đốc Nhiếp, lựa chọn đến công ty Tín Hòa là một lựa chọn khiến người ta bất ngờ. Xin hỏi vì lý do gì giám đốc Nhiếp lại tiếp nhận lời mời của chủ tịch Thẩm?”
“Cái quan trọng hơn hết với giám đốc điều hành là thử thách. Tín Hòa đúng lúc cho tôi đủ hào hứng để có cơ hội đương đầu với thử thách.”
“Nghe lời đồn đại, chủ tịch Thẩm đã dùng một số tiền đáng kinh ngạc để mời giám đốc Nhiếp về. Xin hỏi giám đốc Nhiếp có phản ứng như thế nào về những lời đồn đại này?”
“Lời đồn đại thì cuối cùng cũng chỉ là những lời đồn đại. Giá trị của con người tất nhiên không thể lấy một con số ra để làm thước đo được.”
“Câu trả lời này rất hay, rất hoàn hảo.” Vương Xán cười: “Xin hỏi hiện tại giám đốc Nhiếp đã hiểu rõ hoàn toàn về tình hình của ba tòa nhà đang bán của Tín Hòa và đưa ra chính sách kinh doanh mới chưa?”
“Tôi và chủ tịch Thẩm đã có cuộc nói chuyện rất thẳng thắn. Vấn đề về vị trí của tòa nhà, sẽ có những chính sách khác nhau. Tôi tin rằng có thể làm hài lòng những yêu cầu của người mua nhà.”
|
“Câu hỏi cuối cùng, tôi sẽ không viết vào bài báo. Xin hỏi vấn đề khó khăn về tiền vốn sẽ được giải quyết thông qua con đường nào?”
Nhiếp Khiêm bất ngờ trầm ngâm một lúc: “Tôi phụ trách toàn bộ tình hình kinh doanh, chủ tịch Thẩm phụ trách về tiền vốn cho Tín Hòa hoạt động. Câu hỏi này chỉ có chủ tịch Thẩm mới trả lời được. Nhưng tôi có thể thẳng thắn nói, tiền vốn là mạch máu của nhà đầu tư. Nếu không nắm rõ vấn đề đó thì tôi đã không tiếp nhận vị trí này.”
Vương Xán cáo từ bước ra khỏi phòng họp, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ. Theo cách nói của Nhiếp Khiêm, hình như vấn đề tiền vốn của Tín Hòa không nghiêm trọng đến mức có thể trở thành nguy cơ, nhưng biểu hiện của Trần Hướng Viễn lại không có một chút lạc quan nào, trong số họ nhất định có một người đã phán đoán sai. Cứ cho là cô không quan tâm đến tương lai của Tín Hòa, nhưng tiền đồ và phản ứng của Trần Hướng Viễn thì không thể không quan tâm.
Khi Vương Xán đang bước về bến xe bus thì điện thoại đổ chuông. Cô lấy ra xem, là một số điện thoại lạ. Lúc mở máy nghe, cô nhận ra tiếng Vu Lâm.
“Vương Xán, tôi có chuyện muốn nói với cô, liên quan đến Trần Hướng Viễn, bây giờ cô có thời gian không?”
Vương Xán lập tức nói mình đang rảnh.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở quán café đối diện tòa soạn của cô nhé.”
Khi Vương Xán bắt xe đến đó, Vu Lâm đã lái xe đến trước. Cô đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ uống café, so với lần đi thăm quan trước, rõ ràng cô đã gầy đi nhiều. Chiếc áo vải chiffon Vu Lâm mặc trên người trông có vẻ rất rộng. Mặc dù đã trang điểm rất kĩ nhưng vẫn không giấu được sắc mặt tiều tụy.
“Chị Vu, có phải công việc quá mệt mỏi không?”
Vu Lâm khẽ lắc đầu: “Công việc đó thế nào thì cũng không thể mệt. Vương Xán, hôm qua Hướng Viễn tìm tôi, hy vọng tôi có thể bảo lãnh tài chính cho đơn xin vay vốn của Tín Hòa. Tôi đã xem kĩ tài liệu cậu ấy mang đến. Thật sự không thể hiểu tại sao cậu ấy lại can thiệp vào chuyện này.”
Vương Xán không ngờ sau khi Trần Hướng Viễn không thể giúp Tín Hòa đăng kí vay vốn vẫn tiếp tục chạy khắp nơi vì chuyện này. Lòng cô nén lại, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Hiện tại Tín Hòa rất cần sự ủng hộ về tiền vốn.”
“Tín Hòa rất cần tiền vốn tôi có thể hiểu. Công ty bảo lãnh tài chính vốn dựa vào việc thay công ty có điều kiện không phù hợp vay vốn, cung cấp vốn để công ty đó hoạt động sinh lời. Những công ty còn khó khăn hơn Tín Hòa tôi cũng đã từng gặp rồi, chỉ có thể nhận được vốn đảm bảo ở mức cao mới có khả năng khống chế nguy cơ. Điều tôi muốn nói không phải là Tín Hòa. Tôi cảm thấy Hướng Viễn can thiệp vào chuyện này, rất không hợp lý.”
“Chị Vu, chị là bạn học của anh Hướng Viễn, chị có lẽ biết rõ hơn em, quan hệ giữa anh ấy và nhà họ Thẩm…”
Vu Lâm lắc đầu: “Tất nhiên tôi biết. Lưu Hạo nói với tôi, năng lực nghề nghiệp của Hướng Viễn rất tốt, làm việc rất xuất sắc, theo tin đồn trong nội bộ ngành, cậu ấy rất có khả năng sẽ được thăng chức lên phó giám đốc phụ trách tín dụng ngân hàng thành phố. Nhưng khi bài viết của cô được đăng đã thu hút sự chú ý của cấp trên cậu ấy. Trong tình hình nhà nước vừa đưa ra chính sách thắt chặt tài khoản vốn vay bất động sản mà cậu ấy vẫn tiếp nhận khoản vốn vay của Tín Hòa, rõ ràng là vô cùng thiếu cẩn trọng. Bây giờ ngân hàng cậu ấy đã dừng cấp số vốn này rồi, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của cậu ấy.”
Vương Xán vô cùng bức xúc: “Trước khi viết bài báo đó, em không hề biết rằng anh ấy lại can thiệp vào việc xin vay vốn của Tín Hòa. Nếu không ít nhất em cũng sẽ bàn bạc với anh ấy.”
“Vương Xán, tôi không trách cô. Cô chỉ là đang làm công việc của mình, không nên tự trách bản thân. Hôm nay, tôi tìm cô ra đây là để nói với cô tất cả những điều lợi – hại, để cô khuyên Hướng Viễn hãy rút lui khi còn sớm. Các công ty bảo lãnh tài chính luôn có mối quan hệ mật thiết với ngân hàng. Nếu cậu ấy vẫn tham gia vào chuyện này, sớm muộn cũng sẽ truyền đến cơ quan. Đối với cậu ấy có thể nói là không có bất kì lợi ích nào.”
Vương Xán rất khó mở lời nhưng không thể không nói: “Anh ấy thậm chí còn không nói cho em biết. Bài báo đó… anh ấy ít nhiều trách em, em không có cách nào tiếp tục đi khuyên anh ấy. Có lẽ nhờ anh Minh Vũ đi khuyên anh ấy sẽ hiệu quả hơn.”
Vu Lâm dường như bị nghẹn lại. Một lát sau cô cười đau khổ nói: “Vương Xán, tôi và Minh Vũ vừa ra sống riêng rồi.”
Vương Xán vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn Vu Lâm, nhất thời không biết nên nói gì.
“Dù sao cũng không thể giấu được nữa rồi. Tôi không giấu gì cô, tôi và anh ấy chuẩn bị ly hôn rồi.” Vu Lâm vẫn cố giữ nụ cười chua chát: “Ba ngày trước, tôi đã đuổi anh ấy ra ngoài. Có lẽ anh ấy đã về sống ở nhà bố mẹ rồi. Tôi không nghe điện thoại của anh ấy, không muốn nói chuyện với anh ấy. Nếu không hôm qua xem xong tài liệu của Hướng Viễn, tôi đã bảo anh ấy đi khuyên Hướng Viễn.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu, không nói chuyện không hay của tôi nữa. Nói một cách công bằng thì Hướng Viễn là một người đàn ông gần như hoàn hảo, lý trí, cầu tiến, trọng tình cảm, cẩn thận, quan tâm bạn bè, có tinh thần trách nhiệm… Có lẽ nhược điểm duy nhất là thiếu lý trí trong các vấn đề của Thẩm Tiểu Na.”
Điều này hoàn toàn trùng hợp với suy nghĩ giấu kín trong lòng Vương Xán. Nhược điểm duy nhất, có thể là vết thương chí mᮧ trong tình yêu của họ. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô, làm cô trầm ngâm.
“Nhưng Vương Xán, cậu ấy đối với cô hoàn toàn khác.” Vu Lâm chú ý đến ánh mắt của Vương Xán, nắm ẹ lấy ngón tay cô. “Từ khi ở bên cạnh cô, cậu ấy vui vẻ hơn nhiều. Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn cô, tôi có thể thấy được, cậu ấy còn yêu cô hơn chính cả trong tiềm thức. Bây giờ, cậu ấy chỉ là không thể thoát khỏi sự quá quan tâm đến Thẩm Tiểu Na như trước đây, quá chiều theo thói quen của cô ấy, luôn muốn chăm sóc cô ấy, thậm chí còn phải có trách nhiệm với người nhà cô ấy. Tôi là bạn, là bạn học nhiều năm với cậu ấy nên không thể giương mắt nhìn cậu ấy lại một lần nữa vì Thẩm Tiểu Na mà đi làm những việc ngốc nghếch, phá hỏng cuộc đời của cậu ấy.”
“Lại một lần nữa.” Vương Xán không thể phớt lờ từ này.
Vu Lâm hối hận vì đã lỡ lời, chán nản nói: “Gần đây tôi tinh thần bất an, thường xuyên không diễn đạt được ý. Cô đừng suy đoán linh tinh, cũng đừng để bụng.”
“Chị Vu, chị đừng giấu em. Câu “lại một lần nữa” của chị là có ý gì? Trần Hướng Viễn và bạn gái cũ của anh ấy chia tay cũng vì Thẩm Tiểu Na sao?”
Ánh mắt Vu Lâm lấp lánh: “Vương Xán, lần đầu tiên thấy cô ở quầy lễ tân tôi đã cảm thấy cô vô cùng thông minh, lý tính, thấu tình đạt lý. Thật ra không cần thiết phải nhắc lại những chuyện cũ trước đây. Bây giờ, đối với Trần Hướng Viễn mà nói, cô mới là quan trọng nhất.”
Vương Xán vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào Vu Lâm nói: “Em sẽ không ghen tuông vì những lý do không đâu, nhưng chị Vu Lâm, em luôn cảm thấy, em không hề hiểu Hướng Viễn. Xin chị hãy nói cho em biết, ít nhất em phải biết khó khăn anh ấy gặp phải mới công bằng chứ.”
Vu Lâm biết không thể trốn tránh vấn đề này, chỉ thở dài một tiếng: “Cô đừng nghĩ lung tung. Thật ra bạn gái cũ của cậu ấy cũng là bạn học của tôi. Tính cách cô ấy rất nhạy cảm. Nguyên nhân họ chia tay… cũng không hoàn toàn là vì Thẩm Tiểu Na. Nhưng ít nhất tôi và Minh Vũ đều cảm thấy, Thẩm Tiểu Na ít nhiều muốn độc chiếm Hướng Viễn, ảnh hưởng đến tình cảm giữa Hướng Viễn và bạn gái. Nói đi nói lại thì vẫn là Hướng Viễn sai. Sau khi cô và Hướng Viễn qua lại, tôi và Minh Vũ đã gọi cậu ấy đến nhà, nói cho cậu ấy một trận. Cậu ấy cũng thừa nhận trước đây giải quyết không thỏa đáng, sau này sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nếu không đúng là tôi gây thêm rắc rối cho Hướng Viễn rồi.”
Vương Xán tất nhiên không tiếp tục truy vấn nữa. Vu Lâm có chuyện gia đình mà vẫn quan tâm đến cô và Hướng Viễn. Tình cảm này đã đủ làm cô cảm động rồi, “Chị Vu, em sẽ cố gắng hết sức khuyên anh Hướng Viễn. Nhưng anh ấy có nghe em hay không, chính em cũng không chắc chắn. Cho dù thế nào, em vẫn cảm ơn chị.”
|
THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác Chương 16: Nếu Không Phải Vì Yêu Anh Ads Mặc dù đã đồng ý với Vu La Âm khuyên Trần Hướng Viễn từ bỏ can thiệp vào vấn đề tiền vốn của Tín Hoà, nhưng sau khi Vương Xán về đến toà soạn, để điện thoại trước mặt, mấy lần định gọi cho anh nhưng rồi lại thôi. Cô nghĩ đi nghĩ lại mà không biết nên nói thế nào để mở đầu cuộc nói chuyện này.
Với sự thông minh của mình, Trần Hướng Viễn không thể không nghĩ tới việc hành động này sẽ ảnh hưởng không tốt đến mình. Nhưng anh vẫn làm thì điều này có nghĩa là anh xem trọng lợi ích của Thẩm gia còn vượt xa tiền đồ sự nghiệp của mình.
Sau khi một lần nữa đưa ra kết luận, Vương Xán không dám nói với Trần Hướng Viễn, để anh tự lựa chọn.
Cô biết trong mắt người khác, cô luôn là người vui vẻ, đơn giản. Thế nhưng trong tình yêu, sự suy tính được mất của cô cũng nghiêm trọng như vậy. Nhận thức được điều này đã đủ làm cô chán nản lắm rồi.
Cô gọi điện cho La Âm. La Âm đang bận bịu trong căn nhà mới, các nhân viên lắp đặt thiết bị không ngừng tới bàn bạc với cô về chuyện nguyên liệu. Cô không muốn làm ảnh hưởng đến La Âm, hẹn sau khi tan sở sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện rồi nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Vương Xán ngồi ngây ra ở văn phòng rất lâu, nhớ ra tối nay phải tham gia cuộc kiểm định rượu của Cao Tường. Trong thiệp yêu cầu rõ là phải ăn mặc trịnh trọng đến dự, cô đành về nhà thay quần áo.
Những dịp để Vương Xán mặc lễ phục không nhiều, nhưng những cô gái trẻ luôn thích xinh đẹp, luôn chuẩn bị cho mình vài bộ quần áo thỉnh thoảng còn mặc. Chỉ có điều tâm trạng của Vương Xán hôm nay rất kém, thực sự không thể nói là tinh thần thoải mái như mọi khi. Cô đem tất cả quần áo ra ướm vào người, gẩy gẩy vài bộ treo trên móc rồi lấy bừa một bộ váy dạ hội bằng lụa màu xanh nước biển cô mua lần trước mà chưa có cơ hội mặc.
Vương Xán vốn định trang điểm, nhưng sau khi ngồi trước gương, cô vẫn không lấy lại được tinh thần. Cúi đầu xuống, nhìn thấy lọ nước hoa Thẩm Tiểu Na nhờ Trần Hướng Viễn đưa cho mình, cô càng không có tâm trạng. Ngồi ngây ra một lúc, cô chỉ dùng một ít phấn trang điểm, thoa một chút son đỏ, chào bố mẹ rồi bước ra ngoài. Bà Tiết Phượng Minh vẫn quan sát kĩ càng con gái: “Bộ váy này con mua bao giờ vậy, mẹ chưa nhìn thấy con mặc. Cổ hơi trễ quá đấy, tốt nhất là con mặc thêm một chiếc áo khoác nhỏ hoặc một chiếc áo lửng.”
Vương Xán cúi đầu nhìn lại mình: “Có lộ chỗ nào đâu mà mẹ bảo là trễ. Mẹ, con đi tham gia một bữa tiệc, yêu cầu mặc lễ phục tham gia chứ không phải là đi hẹn hò. Mẹ yên tâm, ở đó nhất định có nhiều người mặc còn thoải mái hơn con.”
“Hôm nay con sao thế? Chẳng có chút tinh thần gì cả.”
“Không có gì, con vội lắm, con đi trước đây.”
Sau khi xuống lầu, Vương Xán cảm nhận được thời tiết thực sự đã sang thu, không khí mát mẻ, làn lụa mỏng bay bay trong gió, khí lạnh mơn man làn da cô. Vương Xán hối hận không nghe lời mẹ mặc thêm một chiếc áo lửng, nhưng vì ngại quay về nên cô đến thẳng khách sạn Fly – địa điểm tổ chức party.
Quán bar Fly cách nhà cô rất xa, ở cạnh một khu công trường ven hồ. Trong tưởng tượng của Vương Xán, cùng với sự mở rộng khu trung tâm những năm gần đây, nơi này từ một khu vực hoang vắng đã nhanh chóng trở thành khu phong thuỷ bảo địa ven hồ. Nhưng với diện tích lớn, lại là khu vực tập trung dân cư sát cạnh thành phố nên từ lâu việc giải phóng mặt bằng ở đây luôn trong tình trạng đình trệ.
Vương Xán rất ít tới đây nên không khỏi có chút buồn tẻ về cái quán bar đứng đơn độc này. Tất nhiên, cô càng không hiểu tại sao Cao Tường lại chọn nơi đây để tổ chức party.
Nhưng sau khi xuống xe, Vương Xán mới phát hiện ra rằng, quán bar này được cải tạo từ một xưởng ô tô, không gian rộng rãi, kết cấu thép xưa cũ được tận dụng một cách triệt để, phối màu chủ yếu trên nền màu đen, tạo cảm giác thời thượng, gợi cho người ta một cảm giác mới mẻ.
Vừa bước vào quán bar, Vương Xán đã nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy. Cô ngạc nhiên, bước chân dừng lại theo bản năng. Cô phát hiện ra có ba nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh liền thầm nghĩ, không ngờ Cao Tường lại tổ chức hoành tráng đến vậy.
Phía trước quán bar có bục biểu diễn nhỏ, một nữ ca sĩ mặc chiếc áo hai dây lấp lánh đang hát một ca khúc tiếng Anh. Ở giữa quán có đặt vài bình rượu bằng gỗ, bốn phía bày những quầy thưởng thức rượu, trên quầy phủ những tấm trải bàn màu trắng, bày đủ các loại rượu nho. Nhân viên phục vụ mặc áo vest màu đen không ngừng rót rượu cho khách. Không khí sực mùi rượu, làm con người ta không uống rượu mà cũng có cảm giác như say.
Vương Xán nhìn qua quán bar, chỉ thấy những cặp nam nữ ăn vận toàn đồ hiệu, quần áo thoảng mùi nước hoa, vô cùng náo nhiệt, trong đó không thiếu những gương mặt nổi tiếng khu vực. Vương Xán tiếp tục ngạc nhiên về quy mô lớn của buổi party, nếu cô không đến, có lẽ Cao Tường cũng không để ý đến sự thất lễ của mình.
Nhưng đã đến đây rồi, Vương Xán chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Cao Tường. Người thì đang xem biểu diễn, người thì đang nói chuyện với nhau, hầu hết các khu vực đều đã được bưng rượu đến. Cô bước đến trước một quầy thử rượu vắng người. Không đợi cô phải ra hiệu, nhân viên phục vụ đã rót nửa ly rượu nhỏ đưa cho cô, “Đây là loại rượu nho tinh khiết của Tây Ban Nha, chọn lọc từ những loại nho thượng hạng, bóc vỏ lên men, sau đó ép lấy nước, sử dụng công nghệ ngâm và phương pháp ủ truyền thống, dùng các bom gỗ cất giữ trong một thời gian hợp lí, có màu hổ phách tự nhiên, tạo hương vị độc đáo đặc biệt. Mời cô ngửi trước rồi thưởng thức.”
Vương Xán đưa rượu lên mũi ngửi, mùi vị rượu có chút hương hoa quả tươi ngon và một vị ngọt khó diễn tả, hoàn toàn không giống với những mùi rượu nho cô từng uống. Mặc dù từ trước đến giờ cô không có sở thích thưởng thức rượu nho nhưng cũng bị thu hút liền nhấc ly rượu lên và nhấp một ngụm nhỏ.
Cảm giác khi rượu vào đến miệng hình như đã bị lẫn với hương thơm của một loại rượu khác với mùi vị cô vừa ngửi. Cô cố gắng tách đôi hai cảm giác này. Nhưng khi tiếp tục uống một ngụm nữa, vẫn không thể cảm nhận rõ hương vị này là do lúc ngửi hay khi uống. Bất giác, Vương Xán nâng ly lên rồi uống hết nửa ly còn lại.
Vương Xán không thể thử rồi đoán ra loại được đó rượu nào, chỉ nghe nhân viên phục vụ nói: “Loại rượu này có chút hương thơm của gỗ, hương vị vô cùng thanh nhã, cảm giác rất thanh và mềm, phù hợp cho phụ nữ thưởng thức.”
Vương Xán nghĩ, việc này còn kì diệu hơn cả nhân viên bán nước hoa thao thao bất tuyệt nói về nước hoa này có mùi hoa nào, điều chế ra sao. Hơn nữa, đúng là có tác dụng biểu thị ngầm. Cô vốn luôn không biết cây cao su có hình dạng như thế nào, có mùi vị gì mà lại mơ hồ ngửi được mùi hương gỗ cao su.
Cho dù nói thế nào, loại rượu này đúng là rất thơm. Sau khi uống hết nửa ly rượu nhỏ này, cô bước đến trước quầy thử rượu khác. Ở quầy rượu này, nhân viên phục vụ cũng nói kiểu như vậy, anh ta đang giới thiệu với một người đàn ông, “… Vị thơm của dưa, vị ngọt của đào và hương thơm nhè nhẹ của gỗ cao su, các mùi hương này hoà trộn vào nhau tạo nên thứ mùi vị vô cùng khác biệt…”
Loại rượu nho này không giống với loại Vương Xán vừa uống. Với màu vàng kim, dưới ánh đèn loại rượu này rõ ràng rất mê hoặc lòng người. Cô nhấc ly rượu lên, phát hiện ra loại rượu này hơi sốc hơn loại rượu cô vừa uống. Có thể nhận ra sự khác biệt, cũng coi như cô đã tiến bộ hơn rồi.
Sau khi thử ba loại rượu, Vương Xán không còn lòng hiếu kì tiếp tục nữa. Cô nhấc bừa một ly, lách qua đám đông, đi đến vị trí sát cạnh cửa sổ. Ở chỗ này không nhìn thấy sân khấu biểu diễn, người cũng vắng hơn nhiều, dùng một tấm màn che nửa rõ nửa mờ, toàn bộ chỗ ngồi là những chiếc sofa nhỏ màu tím đậm. Khi vừa ngồi xuống, đã có cảm giác êm ái dễ chịu.
Yên lặng như vậy, Vương Xán bất giác lấy điện thoại trong túi ra xem. Đúng như dự đoán của cô, Trần Hướng Viễn không hề gọi điện hay nhắn tin đến. Nói một cách nghiêm túc, hai người không hề xảy ra tranh cãi, mặc kệ ai là người nhận lỗi trước, ai là người giảng hoà trước. Thực ra Vương Xán không sợ phải chủ động gọi điện cho anh, thế nhưng lại hoàn toàn không biết nên nói gì với anh.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô gửi đi một tin nhắn, hỏi Trần Hướng Viễn đang làm gì. Sau đó rất lâu, cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Vương Xán buồn rầu cất điện thoại. Tình yêu bị rơi vào cục diện bế tắc này, cô còn cảm thấy khó khăn hơn cả danh sách các loại rượu tây, rốt cuộc phải làm thế nào, thực sự cô cũng không biết. Tâm trạng không tốt, cô vu vơ xoay xoay chiếc ly trong ánh đèn. Dưới khúc xạ của ánh điện, chất lỏng trong ly thuỷ tinh trong suốt hiện một màu hồng đào, vô cùng đẹp mắt. Lúc này trên sân khấu biểu diễn truyền đến một khúc dạo nhạc, một giọng nữ chầm chậm vang lên.
…
“Nếu không phải vì yêu anh, em đã không có tâm trạng bất an.
Từng ngày tháng không tên em nhớ anh, nhớ anh, vô cùng nhớ anh.
Tình yêu là một thứ dày vò lòng người, nhưng lại không nỡ vứt bỏ.
Em không ngừng đoán xem trong trái tim anh có tên của em không?
Nếu không phải vì yêu anh, em đã không bất giác thở dài.
Tâm trạng em không trọn vẹn, yêu anh, yêu anh, yêu anh
…
Trái tim Vương Xán trào dâng một nỗi chua xót không tên, mắt cô nhạt nhoà. Nghe một bài hát rồi khóc, đối với cô việc này chưa từng có trong cuộc đời. Cô lập tức nói với bản thân rằng mình đã uống nhiều rồi. Lúc này bỗng vang lên một giọng đàn ông: “Cô Vương sao lại ngồi một mình ở đây?”.
Vương Xán quay đầu nhìn, Cao Tường đang đứng cạnh nhìn cô mỉm cười. Vương Xán miễn cưỡng vực lại tinh thần cười nói: “Anh Cao, chào anh. Party náo nhiệt quá. Tôi vừa mới biết ở đây lại có một quán bar lớn như thế.”
“Lúc đầu tôi thuê chủ yếu là vì thích công trình phòng không ở đây, dùng để cải tạo thành hầm đựng rượu nho vô cùng phù hợp. Sau này, người đến thưởng thức rượu càng ngày càng nhiều, tôi bèn sửa thành quán bar để quảng bá rượu nho, thường thì chỉ có những người có sở thích về rượu trong giới giải trí mới biết đến nơi này. Nhưng ở đây cũng có tin đồn về giải phóng mặt bằng, nên tôi mới mua biệt thự ở bán đảo Ca Lâm.”
“Ồ, thảo nào mà quán bar tên là Fly, hoá ra có ngụ ý là tên của anh Cao.” (Tường có nghĩa là bay)
“Loại rượu mà cô đang cầm trên tay là rượu nho đỏ kh, hương vị vô cùng đặc biệt. Cô ngửi lâu một chút, có mùi hoa anh đào và mùi hoa mai.”
Vương Xán nhấc ly rượu đưa sát lên mũi và hít sâu, “Đúng là rất thơm, nhưng tôi đã bị các nhân viên phục vụ ở đây làm cho mơ hồ khi họ giới thiệu các loại hương vị rồi, không thể phân biệt loại nào với loại nào. Tôi chỉ biết một mùi chính xác là gỗ cao su, mỗi loại rượu ít nhiều đều có hương thơm của loại gỗ này.”
Cao Tường cười lớn. “Thông minh, cô đúng là đã nắm được trọng điểm rồi đấy.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh thôi, anh Cao đừng trách tôi thất lễ nhé.”
“Thật ra tôi cũng không phân biệt được.” Cao Tường ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nói, “Tôi bị viêm mũi dị ứng từ lâu, bình thường khứu giác đã vô cùng kém. Thường thì tôi dựa vào các bài viết giới thiệu của các nhà sản xuất để nói, thế mà đã doạ được không ít người đấy.”
Vương Xán chỉ đành cười tỏ ra mình đã hiểu. Lúc này một người đàn ông trung niên cầm chai bia bước đến chào hỏi Cao Tường, “Chủ tịch Cao, sao lại trốn một mình ở đây uống rượu với người đẹp thế này?” Ánh mắt anh ta sáng rực nhìn về phía Vương Xán.Vương Xán vốn rất chán ghét cái nhìn thiếu lịch sự này, bèn quay đầu đi.
“Anh Lưu, anh là người trong ngành, hãy đi thưởng thức kĩ những loại rượu này.”
“Chủ tịch Cao, tôi vẫn muốn nói chuyện với anh về chuyện hợp tác…”
Cao Tường cười nhẹ một tiếng, kết thúc luôn chủ đề này, “Anh Lưu, hôm nay không nói chuyện làm ăn chỉ chuyên tâm thưởng thức rượu.”
Người này không còn cách nào đành nói, “Được rồi, không làm phiền anh với người đẹp nữa.”
“Đừng để bụng, cô Vương. Đó là người bạn trong ngành của tôi, muốn nói chuyện hợp tác với tôi. Cô uống mấy loại rượu rồi?”
“Ba bốn loại gì đó nhưng tôi không hỏi tên nên chẳng biết gì cả.”
“Cô thử loại này xem. Khi tôi đến Tây Ban Nha, người trong hầm rượu nói khi loại rượu nho đỏ khô này vào đến miệng sẽ có cảm giác như đang hôn một nữ vũ công Flamenco xinh đẹp.”
Cách ví von này làm Vương Xán không thể không cười. “Nếu tôi đến đó thưởng thức rượu, e rằng họ sẽ nói uống loại rượu này giống như được hôn một dũng sĩ đấu bò tót anh tuấn.”
Cao Tường cười lớn: “Cô Vương, cô hoàn toàn có khả năng viết bài giới thiệu về rượu nho. Cô có thể suy nghĩ đến việc giúp tôi viết một bài quảng cáo sâu sắc đấy.”
|