Nó bị một phen xấu hổ ở bệnh viện, khi mà chỉ có bị thương ở chân thôi.Vũ cũng đưa đến…khoa cấp cứu. Nó lườm anh, còn Vũ chỉ cười. Mấy cô y tá vui tính còn trêu chọc:
- Bạn trai em quan tâm ghê. Sướng nhất em rồi nhé.
Nếu nói trước đây nó nói chuyện bằng bạo lực, bây giờ nó giỏi bằng đe dọa hơn. Phương pháp được thử nghiệm với khá nhiều người, hoàn toàn thành công. Nhưng anh là một ngoại lệ, anh bỏ ngoài tai tất cả những gì nó nói, chỉ huýt sáo một cách điên rồ.
Vũ tiễn nó ở cửa khách sạn, không một câu cảm ơn, không một câu tạm biệt. Nó bỏ đi cũng chẳng nhìn lại.
- Anh nhất định sẽ làm em trở về con người của mình. Vì anh mong được tha thứ.
Phải, Vũ đã biết tất cả. Dương Trấn đã kể tất cả sự thật. Rằng mẹ cô năm xưa chẳng làm gì cả. Là vì một phút sai lầm của ba anh, không chỉ là anh, mà gia đình cô cũng nát tan. Sau cùng, người đáng lên án cũng chỉ ba anh mà thôi. Mẹ nhất định sẽ hiểu mọi chuyện, và anh, có lẽ là không thể làm cô yêu lại từ đầu, cho dù mối nghi vấn trong anh vẫn chưa được gỡ bỏ. Nhưng anh cũng vẫn sẽ thay đổi cô trở về ngày xưa ấy. Vai diễn này, với cô đã quá nặng nề rồi. Tất cả, sẽ trở về quỹ đạo ban đầu. Theo đúng hướng nó phải đi.
o0o
Vẫn căn biệt thự ấy, một màu u ám lạnh lẽo đến ghê người. Hôm nay là ngày mà mọi người nên nhận ra lỗi lầm năm xưa của mình đã gây nên, cái ngày đã đưa 1 cô gái hồn nhiền trở nên lạnh lùng vô cảm.
- Đã 5 năm, tôi đã chôn dấu bí mật này khá lâu rồi, giờ đã đến lúc hạ màn - Hạ ngồi chính giữa phòng khách lãnh đạm cất tiếng.
- Ý chị là? - Tuyết nghi hoặc hỏi
- Đúng vậy, sự thật về 5 năm trước
- Còn sự thật nào nữa, chúng ta đã chứng kiến toàn bộ còn gì - Tuấn phản bác
- Vậy mọi người hãy xem nhá
Nói rồi Hạ bật 1 đoạn ghi âm lên...Đoàng...1 đoạn video nữa được bật lên...Mọi người lần này chết đứng toàn tập...sững sờ, bàng hoàng và hơn hết là...hối hận dâng trào.
*Im lặng*
-Chúng ta... nên làm gì đây? - Bảo thở dài nói
-Ôi! Con gái tôi - Ông Giang gục mặt khóc
-Mọi người thực sự muốn bù đắp cho nó? - Hạ hỏi tỏ vẻ không tin
-*gật đầu*
-Bây giờ là 9h, 9h30 Hà sẽ sang Mĩ, có lẽ sẽ định cư bên đó - Hạ nhìn đồng hồ cất tiếng
-Tại sao bây giờ chị mới nói? - Vũ đập bàn quát
-Cậu có tư cách quát tôi, con bé không muốn ai biết, nếu không nhanh thì tôi nghĩ nó sẽ đi và không trở lại đâu
Lời Hạ vừa ngừng, mọi người liền lao ra ngoài tới sân bay, lòng ai cũng như lửa đốt, họ không mong được nó tha thứ bởi họ đã làm nó quá buồn nhưng chỉ mong nó hiểu được tấm lòng của họ, họ đã thật sự sai rồi.
Ở giữa sân bay rộng lớn, nó ngồi đấy với một vẻ mặt trầm tư suy ngẫm, mang chút lẻ loi, cô đơn. Có lẽ lần ra đi này cũng như lần trước không 1 người thân đưa tiễn, mà vẫn chỉ 1 mình cô cô độc bước trên con đường dài phía trước. Từng bước..lặng lẽ...mang nỗi buồn sâu thẳm.
|
-Hà...đừng đi...
-Sao...mọi người, lại ở đây - Hà đánh ánh mắt nghi ngờ sang phía Hạ, cô chỉ biết cười trừ.
-Sao em lại đi, ở lại đi. - Tuyết cầm tay Hà lắc lắc như đứa trẻ đòi kẹo
-Đúng đó, con gái, hãy ở lại, ta thực sự xin lỗi vì đã không tin con - Ông Giang đứng trước mặt cô nghẹn ngào nói. Ông thực sự hối hận khi không hiểu 1 chút gì về con gái mình, ông muốn bù đắp cho cô, liệu cô có đồng ý cho ông thực hiện điều đó không
-Hà này, anh xin lỗi vì tất cả, mong em có thể tha thứ cho mọi người - Tuấn gãi gãi đầu
- Em sẽ không tha thứ cho mọi người - Hà nói, những gương mặt ấy đều trùng xuống, dẫu là đã chuẩn bị tinh thần, nhưng họ vẫn buồn. Điều đó thực xứng đáng mà, bởi vì họ đã làm cô buồn thật nhiều.- Vì, em chưa bao giờ cần lời xin tha thứ. Em đã từng rất hận, rất ghét mọi người. Nhưng thất vọng còn trên tất cả.
- Nói vậy…em sẽ không thất vọng nữa chứ. Vì giờ, mọi người tin em, và muốn xin lỗi, vì không tin em. - Hạ ôm nhẹ lấy Hà, cô vuốt mái tóc nâu mượt, khẽ nói
-Thật sự, bây giờ em đang quá rối bời, em sẽ tha thứ cho mọi người, nhưng...em vẫn đi Mĩ. Để thực sự hoàn thiện bản thân, và để suy nghĩ lại mọi thứ.
- Cảm ơn em. Thật đấy
- Cảm ơn con. Con gái ba
Một cái ôm gia đình đầy gắn kết. Tất cả là gì? Là từ niềm tin, sự hối hận, sự tha thứ. Trên tất cả, là từ tình thương của mỗi người. Họ, ai cũng sai, nhưng điều quan trọng là có biết mình đã sai hay không. Giờ đây, họ sẽ bước đi theo hướng mới, một con đường đúng đắn, con đường chính bản thân mình chọn.
Bóng lưng Hà dần khuất, tâm trạng của ai cũng đều tốt hơn. Duy chỉ có anh, đứng đó từ đầu đến cuối nhưng không nên tiếng 1 lời nào.
- Đừng lo, con bé đã mở lòng rồi, và tôi tin nó vẫn yêu cậu, hãy giải quyết việc của cậu ở đây, để đến bên nó. Nó thật sự cần 1 bờ vai.
-...
-o0o-
- Anh muốn nói gì với em sao? - Tâm Nhã vui mừng hỏi Vũ. Lần đầu tiên, là anh gọi cô ra. Biết đâu, Vũ đã bắt đầu chú ý đến cô rồi.
- Nhã này, tất cả mọi người, ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc thực sự phải không?
- Vâng.
- Cả anh, và em nữa. Đúng không?
Lần này, không một tiếng đáp lại. Nhã đang trong tâm trạng rối bời, anh lẽ nào muốn…
- Anh chưa bao giờ yêu em cả. Ngay từ đầu gặp em, anh cứ nghĩ em chính là người con gái trong quá khứ, một cô bé đã bị bắt cóc cùng anh. Nhưng đó là Hà. Bao năm qua anh vẫn dằn vặt. Dằn vặt chính bản thân mình ngu ngốc. Anh chỉ nhìn lại quá khứ để suy nghĩ, anh nghĩ mình yêu em, nhưng hóa ra không phải. Anh, từ trước đến giờ, vẫn chỉ có Hà.
- Anh muốn em ra đi ư?
- Anh xin lỗi. Cho dù lần này, Hà có quay lại với anh hay không. Thì em vẫn nên đi, hãy tìm tình yêu của mình. Anh sẽ không phải là cái kết hạnh phúc của em đâu.
- Em cũng muốn xin lỗi. Cả anh, và cả Ngọc Hà nữa. Ngay từ đầu em đã thích anh rồi. Em bảo Minh tiếp cận anh, rồi biết anh đã từng bị bắt cóc. Em nói chuyện sao cho giống một chút, để có thể yêu anh. Rồi sau này, em cũng đã làm một việc ngu xuẩn, em tự giết chính con của mình, em tự làm mình không thể có thai được nữa. Là em làm, chỉ vì quá yêu.
- Anh biết.
- Anh biết ư? Tại sao?
- Vì anh tin. Anh tin Hà
- Còn một điều, em muốn anh biết. Em chưa bao giờ mang thai với anh cả. Là một người đàn ông khác. - Nhã mỉm cười nhìn Vũ, và Vũ cũng cười. Cô đã có dự cảm chẳng lành khi thấy Hà ở lễ đường. Cô xinh đẹp, sang trọng, không xuề xòa như trước. Cô cũng thấy cả ánh mắt Vũ nhìn Hà khi ấy, chan chứa nhiều cảm xúc. Buông dễ dàng như vậy, có lẽ vì cô đã học cách chấp nhận ngay lúc ấy. Cô cần tháo bỏ cái mác thiên thần của mình, sống với chính bản thân, hẳn vẫn tốt hơn.
Sau một thời gian ông bà Dương Trấn đã quay lại với nhau, họ quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới, công ti để Vũ lo. Bà Hương đã nhận ra lỗi sai của mình, đến gặp Hà và mong cô tha thứ và hãy bắt đầu lại với Vũ. Quả thật những gì đã xảy ra rồi thì đừng nên nhắc lại để tìm cách trả thù này kia. Để rồi, chính con cháu chúng ta sẽ phải gánh lấy những điều đó.
Dối trá đưa mọi người vào hố sâu của bóng tối. Họ, người thì hận, người thì đau, người chấp nhận. Còn sự thật, có lẽ, nó sẽ là một hi vọng để kéo con người lên khỏi hố sâu ấy. Sau cùng, có lẽ ai cũng đã tìm ra hi vọng của mình.
"Anh sẽ khiến em trở lại như xưa, thật đấy! Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, dù em ở đâu? Anh nhất định mang em trở về như lúc xưa. Bởi vì *anh yêu em* <3 "
Nếu nuối tiếc tan trong bao tiếc nuối, để yêu thương xa thật xa. Nếu nỗi nhớ tan trong quên buốt giá và thời gian sẽ qua. Cố giữ lấy dù chỉ là nước mắt. Để ngày mai được khóc dẫu muộn màng. Và giữ lấy dù chỉ là những nỗi xót xa ưu buồn. Hoài niệm rơi trong nỗi buồn hay là tan trong lỡ làng. Cuộc đời như con nước cuốn trôi dạt về đâu, về đâu. Đừng để những kí ức là tiếc nuối. Đừng để yêu thương này xa khuất chân trời. Đừng để ta tan trong con sóng buốt giá. Cô đơn giữa muôn trùng quên lãng.
Dù cho tháng năm kia đổi thay Dù cho bao mong manh mãi nơi này Dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau Ta vẫn yêu một lần và mãi mãi Này người yêu hỡi xin tan trong vòng tay Giữ chặt nhau cho yêu dấu đong đầy Níu thời gian dừng lại nơi đây Trở về những phút giây ban đầu.
-----The end----
|