Ma Vương Ngổ Ngáo Đi Học
|
|
|
Di nhìn nó cười mà đến phải nể nể nể,con gái con đứa cười như phá mả. - Còn cười nữa,trông Long khổ thân lắm đấy,người thì dính đầy máu,anh Khang bảo về thay quần áo đi rồi đến cũng được nhưng Long nhất quyết không về,ở lại đợi Trang phẫu thuật xong rồi mới về thay đấy. - Thật à??? - Ừ! Lại chẳng..mà về chỉ thay quần áo rồi nên luôn chẳng nghỉ ngơi ăn uống gì.Long có vẻ quan tâm Trang lắm đấy.hihi_Di cười trêu nó. - Ế..thế là chẳng phải tí nào,hắn máu lạnh thế làm sao biết quan tâm ai..haha...cậu cứ đùa_nó cười cười phủ định nhưng trong lòng lại mong mỏi đấy là sự thật. - Thật mà,Long ở bệnh viện chăm sóc Trang suốt đấy. - Thật á..ha..ha_nó cười ngượng trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.Nó và Di ngồi nói đủ chuyện suốt thời gian nó hôn mê,Di cũng bắt đầu chém gió đủ thứ trên trời dưới đất ( chơi với bọn nó bị nhiễm ) - "Cạch"_câu chuyện đang cuốn thì cửa phòng bật mở làm câu chuyện của nó và Di phải dừng lại,hắn bước vào trên tay cầm 1 hộp cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút đưa cho nó. - Ô..mọi người đâu_nó nhận lấy hộp cháo rồi ngó ra sau hắn nhưng không thấy ai. - Về rồi_hắn thản nhiên ngồi xuống móc điện thoại ra chơi. - Ơ.sao đã về hết rồi.không ai ở lại chăm sóc bệnh nhân à_nó phồng má tức giận vì lũ bạn vô tâm. - Vừa nãy Trang đuổi họ đi thây_Di hất tay nhắc nhở nó. - Đùa! Bọn họ toàn vua mặt dầy mà hôm nay đuổi cái đi luôn thật á_nó càng nói càng thấy tức quay ra hỏi hắn. - Đi hết,tất cả luôn ??? - Ừ hử!_hắn hời hợt trả lời cho qua. - Cả nhỏ Linh?? - Ừ hử! - Cả..anh hai?? - Không! - Thật không?? Sao chưa thấy đâu.haha.trời thương còn để lại thằng anh.haha_nó tươi cười cảm tạ trời đất - Vẫn đứng cổng chờ Di xuống...lai đi chơi_ "đoàng" lời hắn nói như sét đánh ngang tai làm nụ của nó đang "rạng rỡ Việt Nam" chợt đông cứng lại. - Thật hả? Hihi,vậy Long ở lại với Trang nhá,Trang nè mình đi trước đây.baiii_Di đứng dậy vui sướng tưởng vẫy tay nó bước đi. - Ơ..ơ..đừng đi màààà_nó hoàn hồn cố với níu kéo Di nhưng nhỏ đã đi mất dạng. - Sao không đi nốt đi...ở lại chêu tao à??_nó quay ra lườm hắn,miệng nói thế nhưng trong lòng đang gào thét cầu mong hắn ở lại. - Ăn cháo đi....với Thiên thì lúc nào cũng mình mình bạn bạn..._hắn nghe kiểu nói chuyện của nó với mình khó chịu lẩm bẩm so sánh. - Gì đấy! Nói bé thế ai nghe...mà sao có mỗi cháo không thôi à,tao muốn ăn kfc cơ... - Ê..hey you..you có nghe thấy tôi nói gì không..hú.._nó thấy hắn không trả lời liền đưa tay ra vẫy trước mặt hắn để gây sự chú ý nhưng hắn vẫn chú tâm vào điện thoại mặc dù biết nó đang hỏi mình. - Hừ!..không ăn cháo đâu_nó để hộp cháo lên bàn rồi nằm xuống đắp chăn. - Vậy tao ăn_hắn chỉ chờ nó nói thế cầm ngay hộp cháo mở ra định ăn thì bị nó giật lại. - Tao ăn,tao ăn..hừ! Xấu xa,nói thế mà cũng không nỡ đi mua_nó vừa xúc ăn vừa lầu bầu dù không biết hắn có thèm nghe hay không_Ài..đúng là người bệnh có khác,sức khoẻ giảm sút làm ăn cũng chẳng ngon miệng_nó vừa lấy tay áo chùi miệng (thói quen khó bỏ của nó) rồi đặt hộp cháo sang bên để than thở.Hắn ngừng chơi ngước lên nhìn hộp cháo rỗng trên bàn rồi quay lên nhìn nó không nói gì (Thẫt ra chẳng biết nói gì,kêu ăn không ngon miệng mà vét sạch sẽ hộp cháo) - Ế mà này..._nó ngồi 1 lúc chán quá quay ra ngắm hắn,càng nhìn càng thấy nhịp tim mình không ổn lại phải quay đi để nhịp tim ổn định lại dần đều,chợt nhớ có chuyện cần nói với hắn nên đành phải bắt chuyện. - Hử?_hắn chẳng bận nhìn lên nhưng vẫn trả lời nó. - Cảm ơn nhá!_nó dùng giọng chân thành nhất để nói với hắn. - Ừ! - Ế..không cảm động à??? (tụt hứng dần đều) - Không! - Không hỏi tao cảm ơn cái gì à? - Không! - ...Không thì thôiii.tao ngủ đấy,ngồi đấy mà chơi một mình_nó dỗi kéo chăn chùm đầu. - Này! - Gì? Tò mò rồi phải không.haha.tao biết mà_nó bật dậy như lò xo nhìn hắn rồi cười như kiểu "tao hiểu mày lắm" - Tao cũng ngồi cùng bàn với mày. - Ừ? - Tao đẻ trước mày mấy tháng đấy..!_hắn nhìn nó cau có - Thì sao??_nó nhìn hắn dò xét,vẫn chẳng hiểu tự dưng hắn nói thế để làm gì. - Sao..tao với Thiên... - Ừ?? - mày xưng hô khác nhau... - Thì sao?? Tao thề,câu chuyện của mày chẳng liên quan gì_nó nhìn hắn như người ngoài hành tinh,hắn cũng nhìn nó lạ lẫm không kém,không biết nó ngu thật hay giả ngu nữa (chắc ngu thật),tức lắm nhưng vì nó là bệnh nhân nên hắn không làm gì được,lườm nó cay đắng rồi chơi game tiếp.
|
|
|
- Ê..sao không nói tiếp_nó kéo khéo áo hắn. - Mệt! - Sinh lý yếu! -....!_hắn ngước lên nhìn nó mà tay cầm điện thoại kêu răng rắc. - Nói mấy câu đã kêu mệt..àha..thảo nào thường ngày ít nói,yên tâm tao giữ bí mật cho_nó nhìn hắn vẻ thông cảm. - Êy..mày có hiểu yêu mà không được nói nó như nào không? -....Không!_hắn khựng lại một lúc rồi cũng trả lời. - Yêu mà không được nói như đói mà không được ăn...như có chăn mà không được đắp..như thấy ăn cắp mà không giám hô và...như có môtô mà vẫn phải đi bộ.hic (đúng hoàn cảnh đi ké) chắc mày cũng chẳng hiểu được đâu.tao...đang yêu "ai đó" mà không giám nói đấy!_giọng nó kể thì hùng hổ lắm,khiến hắn phải ngỡ ngàng,suýt bật cười nhưng nghe câu cuối làm hắn không cười nổi..*nhỏ đang yêu..yêu "ai đó"..chắc Thiên,không phải mày đâu..xưng hô với mình như thế thì làm sao yêu mình được,hah* hắn tự ngĩ rồi tự cười nhạo chính mình,dù đã quyết không bày tỏ tình cảm với nó,để nó bên ai khác nhưng sao khi nghe nó nói nó đang yêu...một "ai đó" thì hắn thấy lòng mình như thắt lại. - Ai???_mặc dù biết không phải là mình nhưng hắn vẫn gieo hi vọng. - Đoán xem_nó cười cười chêu ngươi. - Không chơi - Đệch!...mày làm tao mất hứng quá đấy_cứ lúc nào nó đang hào hứng thì đều bị hắn dập tắt.hắn cũng không nói gì định đứng dậy đi ra ngoài thì nó nhanh tay túm tay áo hắn kéo lại. - Khoan đã..mày phải giúp tao một việc_nó nhìn hắn nghiêm túc. - Gì??? *Đừng nói là giúp đưa thư tỏ tình cho Thiên hộ chứ...*_hắn suy đoán mà trong lòng khó chịu. - À.dễ thôi,cùng tao loại bỏ 2 thành viên FA_nó nháy mắt cười với hắn khoe ra chiếc răng khểnh xinh xắn. -...!_hắn vẫn nhíu mày không hiểu nó định nói gì? - Mày...làm người yêu tao đi_trong giọng nói có chút run run nhưng nó đã hạ quyết tâm,bao dũng khí can đảm nó dồn hết vào lời "tỏ tỉnh" này,nếu thất bại,nó thề nó không...xuất viện. -....!_Hắn vẫn đơ ra không tin vào tai mình,có thật nó vừa tỏ tình với mình không,là mình...không phải Thiên hay ai khác. - Được rồi,mày có quyền im lặng,tao cho mày tự nguyện...nhưng việc mày sinh lý yếu ngày mai..cả trường sẽ biết...có hay không trả lời đi.đếm này..1.2..2'5...( đây gọi là tự nguyện trên cơ sở ép buộc ) - Được!_hắn đỏ mặt,sợ nó đổi ý liền đồng ý ngay,hắn đã nghĩ thông suốt,chỉ cần nó bên hắn,hắn sẽ dùng cả thân mình để bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm khi bên hắn.bắt đầu từ hôm nay...hắn sẽ phải mạnh mẽ hơn. - Hehehe...hehehe_nó sung sướng kéo chăn che nửa mặt để hở đôi mắt ti hí liếc hắn cười gian. - Cười gì??_hắn khó chịu khi nó cứ cười,còn mặt hắn thì đã đỏ lên dần đều - Tao vui..ò..lần đầu thấy mày đỏ mặt đấy.hahaha.công nhận nhan sắc tao ai nhìn cũng mê đi.hôhô_nó cười tự sướng tâng bốc bản thân,hắn thấy thế nhìn nó thương xót không biết đây có phải là di chứng sót lại không. - Nhìn gì_nó thấy hắn nhìn mình như cảm thông liền ngừng cười hỏi. -..."ai đó"..là tao hả? - Không lẽ là bố tao_nó không nhìn hắn vô tư bóc quýt ăn mà không để ý khuôn mặt của hắn đang xám xịt lại.rõ là...thành người yêu như không mà. - Vô dạng_hắn lườm nó nói tụt ngủn 2 từ rồi cúi xuống chơi điện tử. - Gì?? Định khiêu chiến à? - Không rảnh! - Trông trông,thái độ thằng bé kìa.Đừng đễ anh cáu là đổ máu anh cũng chơi đấy_nó xắn tay áo lên hùng hổ nói,hắn không nói gì,nó là bệnh nhân tốt nhất là...nhịn.( bệnh gì nó ) - Hah! Nhịn à.các cụ có câu.một điều nhịn là chín điều nhục đấy.haha_và nó luôn là người châm ngòi nổ trước.cả ngày hôm đấy người nói kẻ xoáy không ai nhường ai,làm rộn rã cả căn phòng bệnh.tuy mở mồm là ghẹo đòn nhưng nó đã là hắn thay đổi hoàn toàn,trở thành con người khác,tuy vẫn có chút lạnh lùng nhưng hắn đã nói nhiều hơn trước và con người hắn đã nhiều có cảm xúc hơn xưa.tất cả..là vì có nó!
|