Học Viện Của Các Thiên Thần
|
|
Chương 51
Mia vừa nhìn thấy nó và Nastia liền gọi to: " Sophia, Nastia, ở đây, ở đây! " Nastia mỉm cười, kéo tay nó lôi đi: " Đến đây, đến đây!" Bọn nó cùng bọn hắn ngồi quanh một cái bàn hình chữ nhật. Nó ngồi ở đầu bàn, một bên là Nicko, Dania, Ken, Mia còn một bên là hắn, Amy, Nastia và Ken. Mia nhìn nó hớn hở nói: " Sophia, ai, sáng nay thật tiếc cho cậu nha, không được xem cảnh mặt trời mọc. Mặt trời mọc trên biển cực kì thơ mộng luôn!" Nó mỉm cười: " Ở bên Anh không phải đã xem nhiều rồi sao? Như thế nào lại phấn khích như vậy?" Mia chu mỏ, phùng má nói: " Đúng là lúc ở Anh xem nhiều rồi, nhưng đó là ở bên Anh nha, đây là Hạ Long mà, phải khác chứ!" Nó lại cười: " Bất quá, ngày mai dậy sớm xem là được chứ gì!" Nastia đột nhiên xen vào: " Chiều nay có ai muốn đi tắm biển không?" Cả bọn con gái đều giơ tay lên: " Me!" Nó gắp thịt bỏ vào miệng chậm rãi nói: " Nếu vậy tớ cũng đi!" Nicko và Ken cùng giơ tay lên, đồng thanh: " Vợ tớ đi thì tớ cũng đi!" Nó liếc mắt nhìn Ken: " Vợ? Mia nhà tôi từ khi nào gả cho cậu làm vợ vậy?" Mia đỏ mặt giật giật áo nó. Ken rất tự nhiên ôm eo Mia kéo sát vào mình, hất mặt nhìn nó: " Vợ là vợ thôi! Dù gì sau này Mia cũng sẽ là vợ tôi, gọi từ bây giờ cũng đâu có sai?" Mia ngượng chín mặt. Nastia nhìn hai người mờ ám, chắt lưỡi: " Chậc chậc, tình củm quá đi mất. Fa như tớ đây nhìn mà ghen tị quá! Haizz.." Kin liếc Nastia một cái, bĩu môi: " Ngữ như cô, có mà Fa suốt đời!" Nastia lườm cậu một cái cháy mặt: " Tên kia, không phải mở miệng móc xỉa tôi đâu nha! Chị đây nói cho chú biết, chị ở bên Anh khối chàng theo đấy, toàn mấy anh nhà giàu mà đẹp trai cả, ngay đến Thái tử cũng chấp nhận đổi bất cứ giá gì chỉ để chị đây liếc nhìn một cái đó nha! Chú em là gì mà đòi lên giọng?" Kin liếc Nastia từ trên xuống dưới, khinh thường nói: " 'Đồng bằng' như cô mà cũng có người theo sao?" Nastia hét lên: " Tên kia, nói ai là "đồng bằng" hả? Chị đây từ trên xuống dưới chính chuẩn hình mẫu lí tưởng của mọi cô gái đấy nhá! Mắt chú em có vấn đề à?" Bỗng nhiên Nastia nheo mắt nhìn Kin, che miệng nói: " Nói người sao không xem lại mình trước đi! Gần đây tôi để ý nha, cậu ít cô theo hẳn, à không, chính xác là không có cô nào cả. Sao vậy? Mị lực giảm xuống a?" Kin khoanh tay để trước ngực, hất mặt nói: " Tôi đây chính là hình tượng mĩ nam trong sáng, thủ thân như ngọc cho đến ngày trọng đại nhất của cuộc đời, không có như cô đâu!" Nastia che miệng cười: " Ngày trọng đại nhất sao? E là cả đời nó cũng không có đến đâu!" Kin cũng đối lại:" Còn cô á, không khéo xuống mồ rồi cũng không có người đến hỏi!" Kin đang ngồi tự đắc vì làm Nastia á khẩu thì bỗng nghe tiếng Nastia truyền đến từ phía sau: " Kin!" " Ân!" " Há miệng ra!" " Gì cơ?" " Há miệng ra!"- Nastia nhắc lại. " Ừ, thì há!" Kin ngây thơ há miệng ra theo lời Nastia, ngay lập tức hứng nguyên một con tôm sú bự tổ chảng vào miệng. Nastia ra sức nhét con tôm vào miệng Kin, nghiến răng ken két: " Dám rủa tôi ế sao? Tôi cho cậu nghẹn chết!" Mặt Kin đỏ bừng, con tôm bự che lấp toàn bộ miệng cậu, không tài nào nhả ra. Kin ngắc ngứ thốt ra: " Nastia... cậu... đ...ịnh... ám.... s..át... ch...ồng... sa..o..." Nhưng do miệng bị lấp, lời nói từ miệng cậu đi ra đều biến dạng hết, ai nghe cũng không hiểu cậu đang nói cái mô tê gì! Chỉ duy có một người nghe hiểu nội dung trong đó. Gật gật đầu ra vẻ hiểu, nó lại cúi xuống chăm chú bóc vỏ tôm. Tra tấn Kin đã đời xong Nastia mới chịu buông tha. Kin nhấc con tôm trong miệng ra, hít thở hồng hộc. Nastia lườm cậu: " Chừa chưa!" Kin vội vàng nói: " Dạ, dạ, em chừa, em chừa!" Cả bọn phì cười, tiếp tục ăn.
|
Chương 52
Buổi chiều bọn nó kéo nhau ra bờ biển. Đứa nào cũng bị bắt mặc đồ tắm 1 mảnh nhưng tụi nó nào chịu, thế là bọn nó được phép mặc đồ tắm hai mảnh với điều kiện phải quấn thêm chiếc khăn bông to đùng bên ngoài. Cái này là bọn hắn ép bọn nó làm theo, bao gồm cả Amy. Theo lời của Nicko và Ken thì: không muốn để thằng khốn nào ngắm body của vợ yêu! Bọn nó cũng lười đi cãi nhau với mấy tên "dở hơi", cứ thế khoác theo cái khăn to đùng xuống bãi tắm. Nó và Nastia ngồi dưới ô che bôi kem chống nắng. Hai đứa nó đeo kính to bản che gần hết khuôn mặt, làn da ngọc trai như phát sáng dưới nắng làm biết bao chàng trai mê mệt. Đang thoa kem, đột nhiên nó nghe tiếng Nastia than: "Ôi cái số bọn mình thật khổ, không được như ai kia có người chăm chỉ bôi kem giúp!" Nó quay sang nhìn, bật cười. Hóa ra Nastia ghen tị Mia cùng Dania được Ken và Nicko tận tình thoa dùm kem chống nắng. Nhìn hai nàng Dania và Mia nằm thư thái duỗi dài trong khi Nicko và Ken lại ở một bên chăm sóc chu đáo, Nastia ghen tị là đúng rồi. Nastia đang tiếp tục than ngắn thở dài thì có hai chàng vô cùng đẹp trai với body cực chuẩn và làn da rám nắng khỏe mạnh tiến đến. Một chàng nở nụ cười thu hút, nói: " Cô gái xinh đẹp, có cần bọn anh bôi hộ kem không?" Nastia ngẩng lên nhìn, thoáng ngơ ngẩn, rất vui vẻ nói: " OK, rất sẵn lòng!" Được mĩ nhân đồng ý, hai anh chàng hăm hở ngồi xuống. Lúc chuẩn bị chạm tay vào người Nastia, hai người đột nhiên có cảm giác rờn rợn, đằng sau lưng có một luồng khí lạnh toát truyền đến. Cả hai anh chàng cùng quay lại và liền bị dọa hết hồn. Kin với gương mặt ngập đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hai kẻ trước mặt đang đứng ngay đằng sau. Khí lạnh từ người cậu tỏa ra mãnh liệt. Kin nhìn hai chàng trai kia, gằn giọng: " Biến!" Hai người kia bị dọa sợ, vội vàng bỏ đi. Tội nghiệp! Nastia vẫn nhắm mắt đợi có người phục vụ, cô thỏa mãn nói: " ÔI, mát quá! Mấy anh kiếm đâu ra cái quạt thế?" Kin ngồi xuống bên cạnh Nastia, tự tay bôi kem chống nắng cho cô. Không thấy có ai trả lời, Nastia mở mắt ra, vừa nhìn thấy Kin, cô liền ngạc nhiên thốt lên: " Ủa, sao lại là cậu? Hai anh chàng kia đâu rồi?" Kin đen mặt, hậm hực: " Là tôi thì sao? Cô mong là hai thằng kia chứ không phải tôi sao?" Nastia cau mày: " Ý tôi không phải vậy... Á.. đau đau... Tên kia, làm gì vậy hả? Nhẹ tay chút chứ?"- Nastia la oai oái. Kin bực bội nói: " Tôi không muốn mấy thằng khốn đó động vào cô. Nếu có người được phép động thì người đó chỉ có thể là tôi!" Nastia nhăn nhó: " Đừng có bạ ai cũng kêu là thằng khốn như vậy. Mà... Ê, cậu vừa nói gì vậy hả?" Kin vội vàng lấp liếm: " Không... không có gì cả!" Nastia vẫn không chịu: " Không đúng, vừa rồi cậu mới nói gì đó?" Kin lúng túng chối: " Tôi đã bảo không có gì rồi mà!" " Có đấy!" " Không!" " Có. Tôi bảo có!" " Tôi đã bảo không rồi mà!" Kin đỏ mặt gắt lên. " Á... đau đau... cậu nhẹ tay chút đi được không?"- Nastia lại la đau. Hai người tiếp tục chí chóe nhau. Nó ngồi bên cạnh cũng bật cười. Xem ra Kin thích Nastia thật rồi! Còn phía hắn thì sao nhỉ?
|
Chương 53
" Nhóc con, em không tự bôi kem chống nắng được à?" Hắn nhăn nhó. " Anh, chịu khó chút đi! Anh bôi kem giùm em từ nhỏ nên bây giờ quen rồi!" Amy nằm úp sấp, rất tự nhiên nói, nào có thèm để ý đến bản mặt đen thui của hắn đâu! Hắn hừ hừ trong cổ họng, lại lén liếc sang nó, thấy nó vẫn chăm chú bôi kem, hắn có chút bực mình. Hắn muốn bôi hộ kem không phải Amy mà là nó, là nó nha! Lại nhìn Kin đang chí chóe với Nastia, hắn thấy thật ghen tị. Tên Kin đó mới vậy mà đã được chạm vào mĩ nhân rồi! Vậy mà hắn, vẫn phải ngồi đây bôi kem hộ đứa em gái! Số hắn thật là khổ! Đột nhiên Nastia kêu lên: " Sophia, đám Minh Thư kìa!" Nó quay đầu, nhìn thấy 3 người Minh Thư đang đến. Lâm Lâm và Thanh Tâm đều mặc bikini hai mảnh lộ trên hở dưới, khoe ra làn da trắng nõn cùng đường cong ba vòng đáng mơ ước, chỉ có Minh Thư kín đáo hơn với đồ bơi một mảnh. Minh Thư nhìn thấy nó thì khẽ gật đầu xem như lời chào. Nó cũng gật đầu đáp lại. Xét ra, tính tình Minh Thư thực chất cũng không phải tệ. Nastia nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm, lẩm bẩm: " Không bôi kem chống nắng, hai người này không sợ cháy nắng sao?" Kin vừa chăm chú bôi kem vừa nói: " Cô ngốc thế? Ra đến biển thì mục đích duy nhất của con gái lớp chúng ta chính là có thể có được một làn da rám nắng khỏe mạnh. Như vậy sẽ rất quyến rũ!" Nastia nheo mắt nhìn cậu, thâm ý nói: " Mẫu người ưa thích của cậu đó hả?" Kin tiếp tục bôi kem, lời nói ra vô cùng có ẩn ý: " Không hề! Mẫu người của tôi là những cô gái đáng yêu, nhí nhảnh. Bạo lực chút cũng được!" Ý tứ trong đó đảm bảo ai nghe cũng hiểu, nhưng Nastia là ai chứ? Cô chính là người có IQ cực cao (299/300) nhưng EQ lại vô cùng thấp. Vậy nên, đối Nastia, tốt nhất cứ nói thẳng ra, vòng vo vòng vo cô không hiểu đâu! Nastia nghe vậy, dường như nghiệm ra cái gì đấy, gật gật đầu mấy cái: " Ra vậy, ra vậy!" Kin nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Nastia, thở dài. Ngốc thế không biết! Cô lại ngồi im cho KIn thoa kem. Dania đứng dậy, vẫy tay : " Mấy nhóc ơi, đi tắm thôi!" Mia, nó và Nastia cũng đứng dậy: " OK, đi thôi!" Bọn nó kéo nhau xuống bãi tắm. Giữa một rừng người, bọn nó vẫn nổi bật hẳn lên, thu hút rất nhiều ánh mắt mê đắm của biết bao người. Điều này khiến Nicko và Ken vô cùng bực mình, hùng hổ kéo tay Dania và Mia đến một chỗ vắng người. Kin cũng làm vậy y chang với Nastia. Nó, hắn và Amy thì đi ở phía sau. Nastia lao nhanh xuống nước, hướng về bờ reo lên: " Mọi người ơi, xuống tắm đi, nước mát lắm!" Dania, Mia và bọn hắn cùng xuống theo. Chỉ còn một minh nó ở trên bờ. Hắn thấy vậy liền hỏi: " Sophia, cô không xuống à?" Nó lắc đầu, cười nhạt: " Không, mọi người cứ tắm biển thỏa thích đi, tôi ở trên bờ thôi!" Bọn nó và bọn hắn nô đùa dưới nước, té nước tứ tung, còn nó ngồi trên bờ ngắm nhìn bọn họ. Khung cảnh này, liệu nó còn được thấy lần nữa không? Nó thật sự rất muốn hỏi điều đó...
|
Chương 54
Lúc nó quay đầu nhìn nghiêng, đột nhiên mắt bị chói. Nó nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra là một chàng trai đang tiến về phia này. Mái tóc của anh ta rất đặc biệt. Nó có màu vàng rực rỡ, giống như được dát toàn vàng, nó sáng rực lên dưới ánh nắng chiều. Nếu không phải gió biển thổi bay vài lọn tóc, có lẽ nó đã thật sự nghĩ rằng đó là một bộ tóc giả được khắc hoàn toàn từ vàng khối. Dáng cao, da trắng, tóc vàng mắt xanh, người ngoại quốc sao? Dáng người này 7 phần tương đương với bọn hắn, cao nhưng không có tí cơ bắp vạm vỡ nào, tay chân mảnh khảnh, dáng người của các vị thiếu gia ăn sung mặc sướng đây mà! Chàng trai tiến về phía nó, nở nụ cười: " Sophia!" Nó ngạc nhiên hỏi: " Anh biết tên tôi?" Chàng trai kia cau mày: " Này, anh rõ ràng lớn hơn em đó, xưng là em đi!" Nó đáp dửng dưng: " Người không quen biết, sao tôi phải kêu bằng anh?" Chàng trai nhăn nhó:" Này!" Nó thờ ơ nói: " Tên tôi không phải là"Này!" " Nicko đang ở dưới biển, đột nhiên reo lên: " Anh John!" Anh chàng John quay sang, thấy Nicko cũng reo lên: " Nick- Nick!" Nó nhăn mặt, nhắc lại: " Nick- Nick?" Hai người hớn hở chạy đến đập tay nhau, Nicko vui vẻ nói: " Anh John, sao anh lại ở đây?" John nói: " Anh trốn sang đấy! Tại mẹ anh cứ ép anh lấy vợ sớm! Anh không chịu nên quyết định sang đây lánh nạn!" Nó lại cau mày: " Anh Nick, gã tóc vàng này là ai?" Nicko lúc này mới chú ý đến nó đang ngồi dưới đất, liền vỗ đầu nói: " À, anh quên mất!" Anh quay xuống gọi tất cả mấy đứa kia lên bờ, chỉ vào John, giới thiệu: " Đây là John Martin Hudson, anh ấy là con trai của một bá tước người Anh. Sophia, hồi nhỏ em vẫn thường đến lâu đài Hudson chơi mà, quên rồi sao?" Nó ngẩn ra, rồi bỗng hét lên: " Vậy anh ta là cái tên tóc vàng đó hả? Cái tên nhóc phá hỏng búp bê Nga của em đó hả?" John cười trừ: " Thôi nào Sophia, đó là chuyện hồi nhỏ rồi mà! Em đừng thù dai thế chứ!" Nó hừ một cái, rồi nói: " Rồi sao, giờ anh trốn sang Việt Nam để cự hôn hả?" John gãi đầu: " Cũng tại mẹ anh cả thôi! Bà cứ bắt anh phải lấy vợ sớm, nhưng anh với Jen đều chưa muốn, bí quá anh liền trốn sang đây, nghe Jen nói mấy đưa đang ở Hạ Long nên anh mới đến theo!" Hắn đột nhiên lên tiếng: " Anh nói tiếng Việt giỏi nhỉ? Y như người bản xứ vậy!" John chỉ vào nó, cười khổ nói: " Hồi nhỏ anh hay làm hỏng đồ chơi của Sophia, em ấy biết anh không biết tiếng Việt nên toàn mắng anh bằng tiếng Việt, bí quá anh đành phải đi học! Nhưng mà..."- mặt John xị xuống-"... lúc anh nghe hiểu được tiếng Việt rồi thì em ấy lại mắng anh bằng tiếng Đức, anh lại đi học tiếng Đức, học đến khi trôi chảy thì em ấy lại về Việt Nam..." John khóc không ra nước mắt, còn bọn kia thì ôm bụng cười. Hắn nhìn nó cười thâm ý: " Cô vậy mà chơi thâm thật đấy!" Nó cười: " Tất nhiên, vậy nên, nếu anh sau này mà làm tôi cáu, tôi sẽ mắng anh bằng thứ ngôn ngữ khó nghe hiểu nhất!" Hắn tò mò: " Là gì vậy?" Nó đáp: " Tiếng Ấn độ!" Mấy đứa kia cười ầm lên. Nó lại quay sang John: " Jen có về không?" John ngạc nhiên: " Em chưa gặp sao?"- rồi như nhớ ra gì đó, anh à lên một tiếng-" À, lúc Jen về thì em đang ở trong viện nhỉ? Giờ cô ấy đang ở trong biệt thự của các em đấy!" Nastia reo lên:" Thật hả?" John gật đầu, cười: " Cô ấy còn bảo là đã chuẩn bị cho mỗi đứa một phần quà đặc biệt đấy!" Hai mắt cả 4 đứa cùng sáng lên: " Thật sao?" Bọn nó ôm nhau nhảy tưng tưng vì sướng. Bọn nó tắm xong rồi quay về khách sạn. Nó đứng trên ban công ngắm cảnh mặt trời lặn, nét buồn thoáng trên mặt. Quay lại thời điểm trong bệnh viện... " Có phải gần đây đầu cháu lại đau không?" - Bác sĩ ân cần hỏi nó. " Dạ vâng. Sao vậy ạ?" - Nó ngạc nhiên. " Ta nghĩ cháu nên nói chuyện này cho gia đình biết..." - bác sĩ có chút lo lắng- "... bệnh của cháu hiện tại đang rất nguy kịch!" " Bác sĩ, cháu bị bệnh gì?"- Hai mắt nó đóng băng hỏi. " Trong đầu cháu có một khối u rất lớn, và theo chuẩn đoán, cháu đã bị ung thư não..." " Cháu còn bao nhiêu thời gian?" Nó hỏi " 2 tháng, thời gian còn lại của cháu chỉ có 2 tháng!" " Đừng nói cho ai biết, bác sĩ, cháu xin bác đừng nói cho ai biết hết! Bác có thể giúp cháu không?" Nó lật mở bàn tay, nhìn chằm chằm con dấu Sứ mệnh khắc bằng hồng ngọc trong tay. 2 tháng...
|
Chương 55
Ngày thứ tư của chuyến đi Bốn đứa tụ tập trong phòng nó. Nó lôi từ trong túi xách ra một chiếc laptop thiết kế lạ mắt. Lật ngược máy lên, nó dùng 4 con dấu Sứ mệnh giải mã khóa mật mã. Mở máy, nó đăng nhập vào tệp tin của tổ chức. Lướt qua nội dung một lượt, nó ngẩng lên nói với 3 đứa kia: " Bang lại rối lên rồi. Xem ra chúng ta không ra mặt, là sẽ có kẻ thuận thế làm càn. Với thực lực của Chris và Kyo mà cũng không chặn được, xem ra chúng ta phải xuất hiện thôi! Còn nữa, có kẻ bắt đầu muốn rục rịch nổi lên rồi!" Nó gấp máy tính lại, rút điện thoại gọi cho Kyo đang ở bên Anh: " Nhóc đặt gấp cho chị 4 vé máy bay sang Anh vào tối nay, bọn chị sẽ khởi hành sớm. Trong lúc đó, nhóc và Chris cố gắng giữ cho tình hình bang không rối lên nữa, đợi bọn chị sang, OK?" Tiếng Kyo vang lên trong điện thoại: " OK, chị hai!" Nó cúp máy, nhìn 3 đứa bạn, gật đầu: " Chuẩn bị thôi!" Nó gọi điện cho dượng thông báo sẽ tách đoàn, ngay trưa hôm đó, bọn đi xe thẳng về biệt thự gửi đồ rồi đi ra sân bay. Ngay sau khi bọn nó về thì bọn hắn cũng xin tách đoàn và về theo. Hai nhóm người, hai chuyến bay, đều một đích đến là Anh quốc. Đến Anh, bọn nó không về nhà mà đi thẳng ra bar, địa bàn hoạt động và cũng là trụ sở chính của bang Demon- bang hội đứng đầu thế giới đêm với những vị bang chủ bí ẩn, thao túng quyền lực đằng sau tấm màn đen, chưa một lần lộ mặt. Tất cả bang phái trên toàn thế giới, dù tầm cỡ đến đâu, trước mặt Demon, cũng chỉ có thể phục tùng. Đằng sau Demon, còn có những thế lực khổng lồ chống lưng, muốn chọc phải họ quả là không hề dễ.Bọn nó đi thẳng đến bar, những nhân viên ở đó, từ bồi bàn, tiếp viên, bartender đến quản lí, đều là thành viên của Demon. Không để ý xung quanh, bọn nó đi sâu vào trong bar. Trước một cánh cửa đỏ rực có hai vệ sĩ lực lưỡng đứng canh, nó chìa ra tấm thẻ có hình hoa hồng máu rồi mở cửa vào trong. Hành lang sâu hun hút và tối tăm, nó ấn tay vào khóa vân tay trên tường, máy quét nhanh chóng hoạt động, quét qua lại trên người 4 đứa nó, 10 phút trôi qua, màn hình hiện lên dòng chữ "Queen!". Cánh của bật mở ra, nó dẫn đầu đi vào, nhanh chóng có người mang trang phục đến cho bọn nó thay. Quần áo da bó sát, bốt ống cao đính kim cương, găng tay, đồ trang điểm, mặt nạ. 4 bộ, 2 đen, 2 trắng. Nó và Dania uốn tóc thành lọn, nhuộm đen, cùng mặc đồ đen, đánh mắt đen, trên mặt một chiếc mặt nạ đen khảm ngọc tra đen có đính lông vũ. Nastia và Mia ép tóc thẳng, mặc đồ màu trắng, đánh mắt màu bạc, đeo kính áp tròng màu xám, mặt nạ trắng đính ngọc trai cũng gắn lông vũ. Bọn nó trang điểm đậm hơn, tay mỗi đứa đều đeo nhẫn có hình tượng trưng cho gia tộc của mình, trên cổ nó và Dania đeo dây chuyền có mặt hình đôi cánh đen, còn Mia và Nastia là màu trắng. Bọn nó vào phòng quan sát trên tầng hai, trong này có chừng gần 30 màn hình lớn xếp khít nhau tạo thành một màn hình khổng lồ, phía dưới là một dãy bàn điều khiển chi chít nút bấm. Cảnh hiện ra trên mỗi màn hình là những góc quay khác nhau của một căn phòng rộng lớn với những dãy bàn phủ khăn trắng tinh. Khoảng hơn hai mươi người ngồi dọc theo dãy bàn điều khiển, nam có, nữ có, họ đều là thành viên mật của Demon. Những hình ảnh khác nhau lần lượt hiện lên trên màn hình. Bọn nó đẩy cửa vào,những người kia định đứng lên chào thì nó khoát tay: " Không cần thiết! Tiếp tục làm việc đi!" Bọn họ lại ngồi xuống. Nó đi đến đứng cạnh người ngồi ở màn hình chính- Kyo, bình thản hỏi: " Thế nào?" Kyo tiếp tục chỉnh máy, đáp: " Đến gần đủ rồi, còn D và A.D thôi!" Nó nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: " Chris đâu?" Kyo nói: " Cô ấy ra ngoài rồi, hình như là có chút việc!" Lúc này cửa mở ra, một cô gái vận đồ đen bước vào, thốt lên: " Bang D và A.D đến rồi. Ơ, nữ hoàng..." Nó cười nhẹ: " Hi, Chris, lâu rồi không gặp!" Chris mừng rỡ tiến đến: " Nữ hoàng, chị về khi nào vậy?" Nó vuốt tóc Chris: " Vừa nãy, tình hình thế nào rồi?" Chris nghiêm mặt nói: " Lúc mấy chị không ở đây, hội đồng bang có chút rối, trưởng phó bang muốn nắm quyền thay mọi người. Lão già đó nói rằng chuyện của bang nếu không có người đứng ra quản lí thì sẽ rối loan, nên cần một người đứng ra quản. Hư, người đó không phải ám chỉ lão sao? Con hồ li chết tiệt! Đã vậy, mấy tên béo kia còn đứng ra hưởng ứng nữa chứ! Thật tức chết mà!" Nó cười lạnh: " Muốn lợi dụng để truất quyền sao? Lúc trước lão già đó phải quỳ dưới chân cựu bang chủ(ông nội nó) mà cầu xin, bây giờ quyền lực lớn lên rồi muốn tạo phản sao?" Nó liếc đám người trông máy quay:" Một bọn ăn gan hùm mật gấu! Xem ra kì này hội phó bang Demon phải được thay đổi rồi!"
|