Học Viện Của Các Thiên Thần
|
|
Chương 67
Hôm nay là ngày nó đến tái khám... Buổi sáng, nó lén dậy sớm, lén mở cửa ra ngoài, lén xuống gara lấy xe ô tô rồi lái đến bệnh viện. Lúc đi đến gần đường cao tốc, hai mắt nó bỗng nhiên nhòa đi, nó đưa tay lên dụi mắt, nhưng cũng chẳng khá hơn. Bực mình, nó tấp xe vào lề đường rồi nhắm mắt lại. Lúc sau mở ra, mắt nó đã trở lại bình thường. Nó lại tiếp tục lái xe đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn nó, hỏi: " Dạo này cháu thấy sao rồi!" Nó đáp: " Có đôi lúc cảm thấy váng đầu, rồi đau đầu vô cùng, nhưng chỉ lúc sau lại hết, còn nữa, đôi lúc mắt cháu bị nhòa đi, che khuất tầm nhìn mọi thứ. " Bác sĩ gật đầu nói: " Ta sẽ cắt thêm cho cháu ít thuốc để có thể cầm cự thêm vài tháng nữa, nếu như cháu quyết định, chúng ta sẽ tiến hành chữa trị bí mật. Thời gian của cháu còn rất ít, nên cháu hãy quyết định sớm đi!" Nó rời khỏi bệnh viện, tâm trạng vô cùng nặng nề. Về đến nhà, nó đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi nước rồi đứng ở dưới. Nước lạnh làm đầu óc nó tỉnh táo rất nhiều. Từ nhà tắm bước ra, nó liền bị ba con bạn lôi đến phòng của Jenny. Jen lấy từ trong két sắt ra 4 cái hộp, đưa cho tụi nó. Bốn đứa mở ra xem và cùng thốt lên: " Oa, là súng bắn tỉa!" Jen mỉm cười: " Cái này là chị nhờ ba làm tặng mấy đứa đấy, thích không?" Nó miết tay dọc theo thân súng, mỉm cười hài lòng: " Hảo, súng tốt!" Nó đưa lên ngắm thử nhưng lại vội vã bỏ xuống. Nó cười gượng nhìn mấy người kia: " À, mình chợt nhớ là có chút việc, mình về phòng trước đây!" Nó chạy vội về phòng, đóng cửa lại. Nó lôi trong túi xách ra một lọ thuốc, đổ ra tay vài viên rồi kiếm nước uống vào. Nó ngồi thụp xuống giường, đưa tay vuốt ngực. Thời điểm nó đưa cây súng lên ngắm, hai mắt nó lại nhòa đi, đầu ẩn ẩn rộ lên một cơn buốt, cũng may nó kịp trốn về phòng. Bên phòng Jenny, 4 người kia khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Jenny cau mày hỏi: " Sophia bị làm sao à? Chị thấy con bé có vẻ hơi lạ!" Nastia lắc đầu: " Em cũng không biết, nhưng có vẻ nó đang giấu chúng ta chuyện gì đấy!" Bốn người nhìn nhau, ai cũng lâm vào suy nghĩ của riêng mình.
|
Chương 68
Học viện tư thục Hoàng gia xây dựng cũng đã được 20 năm, theo thông lệ, cứ 10 năm sẽ lại tổ chức một lần kỉ niệm ngày thành lập. Tất cả 5 khu Học viện đều sẽ tập trung lại để dự tiệc. Khắp nơi tất bật chuẩn bị cho buổi lễ vào buổi tối, dĩ nhiên việc này không do Học viên thực hiện. Buổi chiều, nó đang nằm trên giường đọc sách thì bị ba đứa bạn xách nách mang đi trang điểm. Jenny mời tát cả các thợ trang điểm đẹp nhất trên thế giới đến để trang điểm cho bọn nó. Nó ngồi gật gù trên ghế, để mặc người ta đánh phấn thoa son, uốn tóc mặc đồ cho nó, xong xuôi, ai nhìn vào bọn nó cũng không khỏi ngây ngẩn. Nó mặc một chiếc váy không dây màu trắng tinh khiết, một bên vai kết một đóa hoa lớn, toàn bộ vùng cổ thon trắng nõn nà đều lộ ra, tóc vấn lên thập phần trang nhã, cài một đóa hoa lan trắng muốt, chân đi đôi giày cao gót màu trắng bạc đính viền kim cương, cổ tay đeo vòng màu ngọc bích, nổi bật trên cánh tay trắng nõn của nó, gương mặt xinh đẹp chỉ điểm qua chút son phấn nhẹ nhàng, nhưng nhìn vào lại vô cùng trong trẻo, thanh nhã. Nastia mặc bộ đầm màu hồng phớt, phần váy xòe ra đến đầu gối, thân áo đính ngọc trai, cổ đeo một cái băng màu hồng đậm có đính một bông hoa, tay áo may xòe thêu hoa đào, tóc uốn lọn rồi buộc sang hai bên, trên đầu còn đội một chiếc vương miện kim cương nhỏ lệch sang một bên, nhìn cô không khác gì một cô búp bê công chúa, đáng yêu vô cùng. Mia mặc váy dài màu xanh nhạt có cổ nhưng không tay, trên ngực đính một bông hoa hồng xanh lớn, tóc dài bện mái thả xuôi đằng sau, chân đi giày cao gót màu lục nhạt có đính hoa ở mũi giày, nhìn cô vô cùng tươi trẻ nhưng xinh đẹp. Dania mặc một chiếc đầm dạ hội màu tím, bên eo gài một đóa hồng tím xinh đẹp, tóc dài vấn lên được điểm xuyến những bông hoa violet từ đá thạch anh, bí ẩn lại vô cùng quyến rũ. Jenny trầm trồ nhìn 4 đứa nó từ phòng thay đồ bước ra, tặc lưỡi: " Mấy đứa đẹp như vậy mà lại không về đầu quân với chị, đúng là phí của trời!" Nó bĩu môi: " Chị thì lúc nào chả thế, còn không biết em đây chúa ghét nghề người mẫu à?" Jenny thở dài: "Nhưng chị vẫn thấy tiếc nha~~" Nó gạt đi: " Thôi kệ, Dania, mấy giờ rồi?" Dania nhìn đồng hồ, nói: " 7 giờ 40, chúng ta đi được rồi đó!" Nó gật đầu, cả bốn đứa lên xe đến học viện.
|
Chương 69
Bữa tiệc được tổ chức tại vườn hoa của học viện, với diện tích khổng lồ có thể đủ cho tất cả học viên. Từng dãy bàn trải khăn trắng muốt xếp dọc hai bên tường, bên trên bày đầy những món ăn ngon lành trình bày bắt mắt và các loại đồ uống. Ở giữa trống để dành cho các cặp đôi khiêu vũ. Những khóm hoa ở đây đều được cắt tỉa cẩn thận và trang trí những chùm đèn nhấp nháy vô cùng đẹp. Phía trên dựng một sân khấu vô cùng bắt mắt, ánh đèn màu tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, lãng đãng trong không gian mùi hương của các loài hoa vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng như ru hồn người. Có vài cặp đến trước đã bắt đầu khiêu vũ. Hoa viên lúc này đã đầy người, người thưởng thức đồ ăn, người ngắm hoa, người tán gẫu, người khiêu vũ,... Bọn hắn cũng đã đến đủ, ai cũng ăn mặc chỉn chu, áo vest quần âu, nhìn bọn hắn trở nên vô cùng lịch lãm và điển trai, chốc chốc lại có một nữ học viên lén liếc nhìn bọn hắn. Đám hắn cũng không để tâm lắm, mắt tên nào tên nấy là cứ nhìn ra cửa chính,bởi vì bọn nó vẫn chưa tới. Kyo vừa ăn bánh ngọt vừa lẩm bẩm: " Sao vợ giờ này còn chưa có tới? Chồng đợi đến muốn dài cổ rồi!" Rốt cuộc trời cao thương bọn hắn, bọn nó cuối cùng đã tới! Ở cổng vào xuất hiện 6 người con gái vô cùng xinh đẹp đang từ từ bước vào. Bọn hắn nhìn bọn nó không chớp mắt. Cũng phải thôi, tối nay bọn nó quá đẹp! Chris và Amy đi đằng sau, bọn nó đi đằng trước. Amy mặc bộ váy dài màu vàng, mái tóc chỉ uốn lọn rồi thả xuôi, không có thêm bất cứ trang sức nào khác. Chris mặc đầm dạ hội màu xanh lam, mái tóc màu nâu nhạt hất sang một bên vai, cũng không đeo thêm trang sức gì. Vừa bước vào, nó đã nhăn mặt nói: " Thật là ồn. Tớ chúa ghét mấy cái kiểu này!" Nastia véo mũi nó, cười nói: " Bớt than vãn đi, cậu không thấy rằng ánh mắt nam học viên ở đây đều hướng thẳng vào cậu sao?" Nó nhún vai: " Không liên quan, dù sao tớ cũng đâu có làm gì để bị người nhìn đâu?" Nastia nhìn quanh một lượt, đến khi nhìn thấy đúng thứ đang tìm, hai mắt cô sáng lên, hí hửng chạy tới chỗ bày đồ ăn. Nó nhìn theo, thở dài lắc đầu, với tay lấy một ly rượu vang từ trên khay, kiếm một góc khuất rồi ngồi xuống, thong thả nhấp rượu. Hắn từ từ đi đến chỗ nó, hỏi: " Sao cô lại ngồi đây?" Nó quay đầu, nhìn hắn, cười nhẹ: " Là anh à? Tôi chẳng qua là thấy chỗ đông người quá ồn ào, rất đau đầu, nơi yên tĩnh tôi thích hơn!" Hắn tò mò: " Không phải cô cũng là một người thừa kế sao? Như vậy thì sẽ tiếp xúc với rất nhiều loại hình tiệc như thế này, cô thích ứng kiểu gì?" Nó nhấp rượu, nói: " Tôi vốn không cần tham gia các bữa tiệc, Nick biết tôi ghét tiệc tùng nên thường đi thay tôi!" Nó lại quay sang nhìn hắn: " Vậy còn anh, sao không ở ngoài kia mà lại vô đây ngồi cùng tôi là sao? Không lẽ lại đi theo tôi sao?" Hắn nhìn nó: " Nếu đúng vậy thì sao?" Nó bình thản nhấp một ngụm rượu nữa, tầm mắt rơi trên người vẫn luôn nhìn chằm chằm nó từ lúc đầu- Kathryn, cười nhẹ, nói với hắn: " Bạn nhảy của anh đến rồi kìa!" Hắn quay đầu, liền thấy Kathryn đang đứng ở cổng vào, đang nhìn về phía này. Nó đứng dậy, đặt ly rượu vào tay hắn, cười nói: " Được rồi, giúp tôi giải quyết chỗ rượu này, tôi đi chỗ khác đây, trả lại không gian riêng cho hai người!" Nó xoay người bước đi, hắn nhìn theo hướng nó đi, lại nhìn ly rượu dở trong tay, cuối cùng đưa lên miệng uống cạn. Tất cả những hành động này của hắn, đều lọt vào mắt Kathryn. Cố nén sự đố kị trong lòng, cô ta bước nhanh tới chỗ hắn, mỉm cười dịu dàng: " Kai, chúng ta đi nhảy thôi!" Hắn vẫn nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, Kathryn lại lên tiếng: " Kai?" Đột nhiên hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Kathryn: " Kathryn này..." Kathryn giật mình, vội đáp: " Vâng?" " Chúng ta chia tay đi!" Chúng ta chia tay đi... Chúng ta chia tay đi... Đầu Kathryn như bị cái gì đó đập trúng, hoàn toàn sững sờ.
|
Chương 70
Nastia hớn hở dạo một lượt dãy đồ ăn, thấy món gì ngon là gắp ngay, chẳng mấy chốc, đĩa của cô đã đầy đủ thập cẩm các loai. Cô bê đến một cái bàn gần đó đứng ăn một cách ngon lành. " Tôi nói cấm có sai mà!"- giọng của kẻ nào đó truyền đến làm Nastia đang nhét đồ ăn đầy miệng liền suýt thì phun hết ra. Cô cố gắng xử lí hết đống thức ăn trong miệng, quay lại, hỏi: " Cậu nói sai cái gì?" Nhìn Nastia, đột nhiên Kin phì cười, rồi rất không có hình tượng mà bò ra bàn cười sằng sặc. Nastia cau mày: " Cười gì vậy?" Kin run run chỉ vào Nastia, cười không dứt: " Mặt cô, mặt của cô, há há, ngộ quá, ha ha..." Nastia lôi gương từ trong túi ra, sau khi đã biết rõ nguyên nhân làm Kin cười như vậy, cô đen mặt rút khăn ăn lau sạch đống dầu mỡ dính trên mặt, chống nạnh nhìn cậu: "Cười đủ chưa?" Kin đứng thẳng dậy, chinhrb lại phục trang chỉnh tề, liếc cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng hai tay beo má cô, cười nói: " Được rồi, như vầy mới xinh nè!" Nastia thoáng đỏ mặt. Kin nhìn cô nói: " Tôi nói đâu có sai đâu, cô chắc chắn sẽ bỏ hết thời gian tiệc tùng vào việc ăn!" Nastia vênh mặt lên, cãi: " Hứ, phải ăn thì mới có sức mà tiệc tùng chứ!" Kin mỉm cười: " Tôi thắng cô, nên tôi được phép ra một điều kiện!" Nastia nhăn nhó: " Tôi không có nhớ là mình đã thách đấu với cậu lúc nào?" Kin rất tự nhiên nói: " Cô không nhớ nhưng tôi nhớ, nên cô phải chịu!" Nastia nhíu mi: " Được rồi, cậu muốn gì, nói đi!" Kin giơ một bàn tay ra trước mặt Nastia, hơi khom người, mỉm cười nói: " Có thể làm bạn nhảy của tôi tối nay chứ?" Nastia hơi sững lại, rồi cô nở nụ cười, dịu dàng nhún gối chào, đặt tay mình vào tay cậu, nói: " Rất sẵn lòng!" Hai người, tay trong tay tiến về phía sàn khiêu vũ. Điệu nhạc lãng mạn vang lên, đưa họ hòa mình vào từng bước nhảy. " Anh, tại sao lại muốn chia tay chứ?" Kathryn khó tin nhìn hắn. " Bởi vì anh bất chợt nhận ra, người anh yêu, là một người khác, anh không muốn em phải đau khổ, Kathryn, tha thứ cho anh!" - hắn nhìn thẳng vào mắt Kathryn, từng chữ từng chữ nói ra. Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, trái tim của mình đặt ở đâu. Là nó, chứ không phải Kathryn. Hắn luôn phân vân giữa hai người, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, bất tri bất giác, không biết từ lúc nào, hắn đã thích nó. Là một loại cảm giác muốn được ở bên cạnh nó, nắm tay nó, nó buồn, hắn cũng buồn, nó vui, hắn cũng vui, đây là cái gọi là tình yêu sao? Hắn yêu nó sao? Câu trả lời chính là "CÓ". Hắn đã yêu nó rồi, đã yêu nó mất rồi! Vậy nên hắn quyết định, nếu đã xác định bản thân yêu một người thì không nên để một người khác tự đa tình, sẽ làm người đấy tổn thương mà thôi. Kathryn nhìn vẻ chắc chắn trên mặt hắn, bật khóc, xoay người chạy đi. Hắn nhìn theo bóng Kathryn, thở dài. Xin lỗi...
|
Chương 71
Nó đi dạo một vòng quanh vườn hoa rồi quay trở lại bữa tiệc. Nhìn Kin và Nastia đang cùng nhau vui vẻ khiêu vũ, nó bất giác nở nụ cười. Hai cặp đôi Dania- Nicko và Ken- Mia đã sớm dắt nhau chuồn đi đâu mất tăm, Kyo thì quấn lấy Chris như đỉa, cuối cùng là lôi cô bé vào cùng khiêu vũ. Amy đứng một bên nói chuyện với mấy người bạn, Minh Thư thì đang thưởng thức đồ ăn, có mỗi mình nó là không biết nên làm gì! Nó nhìn vào đám người đang khiêu vũ, thấy hắn và Kathryn đang nhẹ nhàng di chuyển theo điệu nhạc, tim nó chợt hơi thắt lại. Kết thúc một bản nhạc, mọi người đều tách ra, Kin thì thuận tay kéo Nastia đi đâu đó. Nó cũng xoay người bỏ đi. Hắn thấy nó vừa đi liền đi theo. Đến nhà kính trồng hoa, nó dừng lại, xoay người, hỏi: " Anh tính đi theo tôi tới khi nào?" Từ trong bóng tối, hắn đi ra, mỉm cười: " Cho đến khi cô dừng lại, và quay lại nhìn tôi, như lúc này đây!" Nó thốt ra: " Vô nghĩa!" rồi quay đi. Hắn vội vàng đuổi theo, kéo tay nó xoay người lại. Nó khó hiểu nhìn hắn: " Có chuyện gì vậy?" Mặt hắn có chút đỏ, không được tự nhiên ấp úng: " Tôi... tôi..." " Ê, tên kia,cậu kéo tôi ra đây làm gì vậy?" Tiếng của Nastia vang lên. Nó và hắn ngạc nhiên. Sao Nastia lại ở đây? " Cô cứ im lặng theo sau đi, hỏi nhiều quá!" Tiếng của Kin cũng vang lên. Nó và hắn nhìn nhau, lén lút đi đến nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy Kin và Nastia đứng cùng nhau trên một khoảng đất trống. Nastia cau mày: " Cậu dẫn tôi đến nơi này làm gì?" Kin cười bí ẩn: " Sẽ biết ngay thôi!" Cậu vỗ hai tay vào nhau. Tức thì, ở xung quanh, hàng nghìn đốm sáng nhỏ bay lên, bao quanh hai người Kin và Nastia. Hai giọng nói ở hai nơi đồng thời thốt lên: " Đom đóm!" Nastia cười nhìn một bầy đom đóm đông đến cả nghìn con đang bay xung quanh, vài con còn đậu vào áo, vào tóc cô. " Thật đẹp!" Nastia thì thầm. Đột nhiên, bầy đom đóm tụ hết cả về một hướng, đậu hết lại trên đất. Đến khi Nastia định thần nhìn lại, trên mặt đất đã xuất hiện dòng chữ sáng lấp lánh: Nastia, làm bạn gái tôi nha! Cô kinh ngạc che miệng, thốt lên: " Cậu đã làm những thứ này sao?" Kin đi đến, ôm lấy Nastia từ phía sau : " Phải, em có thích không?" Nastia ngây thơ không để ý đến việc Kin đang ôm eo mình, gật đầu: " Thích, tôi thích lắm chứ!" Kin mỉm cười: " Vậy, em sẽ chấp nhận làm bạn gái tôi chứ!" Nastia hóa đá tại chỗ. Cái này là... tỏ tình? Nastia không phản ứng, làm Kin có chút lo lắng, cậu khẽ gọi : " Nastia!" Không phản ứng. " Nastia!" Vẫn không phản ứng! Kin vội vã xoay người Nastia lại, hốt hoảng: " Nastia sao vậy? Sao lại khóc?" Nastia sụt sịt lau nước mắt, lắc lắc đầu: " Không sao, không sao, tôi vui quá thôi!" Cô ngẩng lên nhìn Kin, cười nói: " Tôi vẫn luôn nghĩ cậu không thích tôi, tôi vẫn luôn không dám nói ra tình cảm của mình. Sự thực là tôi thích cậu, rất nhiều, nhưng tôi không đủ can đảm để nói cho cậu biết! Không ngờ cậu cũng thích tôi, tôi vui quá thôi!" Kin kích động hỏi: " Em cũng thích tôi sao? Nastia, em cũng có tình cảm với tôi sao?" Nastia lau nước mắt, gật gật đầu. Kin vui mừng bế xốc cô lên, xoay vòng vòng, làm Nastia hốt hoảng kêu lên: " A, Kin, chóng mặt, chóng mặt,..." Kin thả cô xuống, nhân lúc Nastia chưa kịp định thần lại, thì Kin đã dùng môi mình chế trụ môi của Nastia, nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo nồng đậm tình cảm. Nó nấp trong bóng tối, nghiến răng ken két: " Tên Kin chết tiệt kia, dám cưỡng hôn con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật sao? Cẩn thận không tôi lột da cậu!" Đầu hắn nổi lên ba vạch hắc tuyến. Rời khỏi chỗ nấp, nó và hắn đi theo đường cũ trở về. Đột nhiên nó hỏi: " Kai, anh đã từng yêu một ai đó thật lòng chưa?" Hắn thoáng dừng bước, đáp: " Trước kia thì chưa, nhưng giờ thì có!" Nó tò mò: " Để tôi đoán nhé, là Kathryn phải không?" Thân mình hắn có chút cứng nhắc, hắn lắc đầu: " Không!" Nó ngạc nhiên: " Vậy là ai?" Hắn cười khổ: " Một cô gái tính khí thất thường lại rất ngốc ngếch. Dù tôi làm gì thì cô ấy vẫn không hiểu được tình cảm của tôi. Cô ấy từng hỏi tôi một câu, nếu cô ấy biến mất, liệu tôi có nhớ đến cô ấy không?" Nó sững sờ nhìn bóng lưng của hắn. Kai quay người, nhìn thẳng vào mắt nó: " Người con gái đó là ai, em có biết không? Chính là em đó, Sophia!" Nó hoàn toàn ngốc lăng nhìn hắn. Đột nhiên, hắn bước nhanh tới, nhanh chóng lấp đi bờ môi của nó. Nó trừng lớn hai mắt nhìn gương mặt của hắn, cảm giác ấm áp ở môi làm đầu óc nó hoàn toàn tê dại. Nụ hôn của hắn không mãnh liệt, không bá đạo, mà rất nhẹ nhàng, nó từ từ nhắm hai mắt lại. Một đêm này, bốn con người với bốn trái tim lại cùng chung một nhịp đập. Nhịp đập của tình yêu...
|