Ê ! Lùn A Thích Em
|
|
Huy bỏ luôn cả bữa cơm trửa để đi gặp nó ra tới nơi đã thấy nó ngồi xích đu -Mấy bữa nay Mi đi đâu vậy-Huy ngồi cạnh nó -Hì dạo này khỏe không Huy -Khỏe còn Mi sao nhìn mi xanh xao vậy -Mi khỏe lắm không sao đâu mà Mi muốn hỏi Huy một chuyện-nó quay đầu nhìn Huy -Chuyện gì Mi nói đi -Huy nhớ 10 năm trước đúng ngày sinh nhật Mi không? Huy đã tới dự sinh nhật Mi đó -Nhớ chớ tụi mình còn đi chơi ở thảo nguyên nữa mà. Sao Huy quên được -Vậy…lúc chạy đi Huy có quay lại không?-nó mong câu trả lời của Huy là có -Không lúc đó hình như là Quân quay lại kêu quên lấy gì đó-Huy nheo mắt Vậy là ông trời đã trêu ngươi nó rồi -Sao vậy Mi-Huy nghiêng đầu về phía nó -À không có gì Mi chỉ nhắc lại cho nhớ thôi-nó hụt hẫn -Mi này Mi hãy sống thật với tình cảm của mình -Thì Mi vẫn sống thật đấy thôi-nó cười hiền -Mi đang lừa dối bản thân mình đấy, Huy biết người Mi yêu là ai …….-nó im lặng -Mi nghĩ trốn tránh tình cảm sẽ giúp Mi sống tốt hơn sao, Mi lầm rồi ……… -Vì thế hãy đến với người đó đi đừng bận tâm gì đến Huy, Huy cũng đâu đến nỗi xấu hì hì có hàng tá em theo đấy chứ-Huy cười khì trông thật dễ thương Nó vẫn im lặng, một không gian yên tĩnh sẽ đưa nó đến một quyết định sáng suốt
|
Chap 37
Những ngày sau đó nó bắt đầu đi học lại nhưng nó không phải là chính nó nữa nó đã thay đổi hoàn toàn, một con người trầm lặng,ít nói,ít cười,ít tiếp xúc với mọi người xung quanh hơn mà chỉ cắm đầu vào học. Nó cứ như một cỗ máy, không hiểu vì sao mà nó thay đổi đến mức Ánh là bạn thân của nó cũng phải ngạc nhiên. Ngoài giờ học nó còn đi làm thêm để kiếm tiền đơn giản là vì nó không muốn dựa dẫm vào ba mẹ nuôi của nó nữa mà muốn tự lập ngay từ bây giờ. Ngày ngày nó đi làm thêm ở quán kem nhỏ từ 7h đến 9h tối mới về. Một sự thay đổi lớn đối với nó ngay cả khi gặp Huy và hắn nó đều lướt qua một cách lạnh lùng, thực sự nó làm vậy có đúng không đây. Cái ngày nó chấp nhận tình cảm của mình là khi nào? Đối với nó việc học bây giờ là quan trọng nhất vì từ nhỏ nó đã có ước mơ làm nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, mẹ nó thường nói “Con thật sự có năng khiếu giống hệt mẹ con vậy” lúc nhỏ nó không hiểu mẹ đang nói gì giờ thì nó đã hiểu. -Mi ơi bài vẽ thiết kế của bà được giải nhất nè-Ánh chìa tờ báo ra trước mặt nó tỏ vẻ vui mừng ….-nó chỉ im lặng mà cầm lấy tờ báo Tối đó nó vội chạy nhanh vào quán với sự lo lắng -Xin lỗi chị em tới muộn-nó cuối đầu -Không sao, em vào thay đồ đi khách tới đông quá Mọi khi nó tới rất đúng giờ không biết tại sao hôm nay lại tới muộn gần cả tiếng đồng hồ may chị chủ quán dễ tính chứ không nó đã bị đuổi việc rồi. Nó đi từng bàn để khách gọi món bỗng nó khựng người lại. -Ủa sao bà lại ở đây-mặt hắn ngây ngô -Qúy khách dùng gì vậy-nó nghiêng đầu sang hỏi cô bé bên cạnh -Dạ kem dâu-cô bé lí lắc trả lời nó Nó hơi bất ngờ vì con nhỏ này cũng rất chuộng dâu tây từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là hình dâu tây, mặt của nhỏ đó đôi lúc ửng hồng trông yêu không chịu được. -Hì nhỏ dễ thương quá à-nó bẹo má nhẹ nhỏ đó Thực ra thì nhỏ đó tầm khoảng 6 tuổi người bụ bẫm da còn trắng bóc nếu nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ nhỏ giống một quả dâu tây vậy. Đang mãi giỡn với bé đó thì hắn lên tiếng -Tui hỏi tại sao bà lại ở đây. Chẳng lẽ bà là người giúp việc-hắn lướt nhìn bộ đồ ………
|
Nó đi thẳng vào trong quầy đưa tờ giấy rồi đi làm việc tiếp nhìn nó như vậy hắn cảm thấy đau lòng lắm, nó đã thay đổi hoàn toàn với lại từ hồi xảy ra chuyện tới giờ hắn chưa thấy một nụ cười nào hé nở trên môi nó và bây giờ hắn thấy nhẹ lòng rất nhiều mặc dù hắn thấy nó hơi yếu một chút chắc tại nó làm việc quá sức chăng? -Mi em sao vậy-chị chủ quán chạy lại bàn số 2 Vừa nghe thấy loáng thoáng có từ Mi trong đó hắn chạy như bay đến ẵm nó vào trong với tâm trạng hết sức lo lắng -Sốt cao quá để chị đi lấy khăn Trong tình trạng mê sản vì sốt quá cao nó luôn miệng gọi “ Mẹ ơi đừng bỏ con. Mẹ ơi” đôi mắt hắn đượm buồn không hiểu vì sao hắn cảm thấy nó thật cô đơn và lạnh lẽo đó không phải là sự thương hại đâu. Thật đấy! -Hôm nay con bé tới muộn chị cứ tưởng nó bận việc gì, đâu ngờ là nó bị đau nặng thế này -Dạ mà chị ơi bạn ấy làm ở đây lâu chưa? -Cũng lâu rồi chắc khoảng 1 tháng. Mới tới đây nó làm việc chăm chỉ lắm nên ở đây nó là nhân viên cưng của chị-chị Oanh bắt chuyện với hắn -À mà có cần đưa vào viện không chớ Mi nó sốt cao quá -Không cần đâu chị bạn ấy không thích vào bệnh viện-hắn đặt khăn ướt lên trán nó cẩn thận -Anh Quân ơi chị đó bị sao vậy-nó núm áo hắn giựt giựt -Chị bị đau em ra ngoài ăn kem đi rồi mình về Hắn cuối xuống chun mũi cô em gái của mình còn chị Oanh thì cứ mãi ngắm nhìn hắn chắc bởi vẻ điển trai làm hút hồn bao cô gái của hắn đã tác dụng ^^! Sáng hôm sau nó tỉnh dậy mà đầu con nhức lắm chân tay thì bủn rủn như bún vậy nó không còn sức để nhấc cánh tay lên nữa. -Ăn cháo đi-hắn mở cửa bước vào -Sao tui lại ở đây-hai mắt nó to tròn nhìn hắn vớ vẻ khó hiểu -Hôm qua bà lâu tỉnh quá tui phải đưa bà về nhà chứ sao Nó vung mềm định đứng dậy nhưng đôi chân không nghe lời mà khụy xuống đất -Đã bảo ăn cháo đi rồi tui chở về-hắn đỡ nó đứng dậy -Không thích -Vậy bà cứ lết về nhà đi-hắn bực tức đặt tô cháo lên bàn -Được thôi-nó quơ lấy áo khoác để trên ghế rồi bước ra khỏi phòng -Chắc cũng quay lại thôi-hắn thầm nghĩ Nhưng hắn đã nhầm nó là con người luôn biết tự trọng nên một khi nó đã quyết định thì phải làm cho bằng được. Đợi khoảng 30p mà chưa thấy nó quay trở lại hắn đâm ra sợ hãi, sợ nó có chuyện gì. Giưã dòng người tấp nập hắn dõi theo nhìn bóng dáng thân quen nhưng sao lại không thấy thế này. -Mày là đồ ngu sao lại có thể để nó đi về trong tình trạng còn yếu như thế này? Đúng là ông trời thương hắn hay sao ấy. Chỉ quanh quẩn một tí là tìm được nó đang ngồi bệch ở vỉa hè -Này ngồi đó làm gì đấy. Tính không về à-hắn nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu …….. -Thích thì ngồi đó luôn đi nhá thằng này không quan tâm nữa đâu-hắn nói giọng châm biếm rồi quay phắc người đi Bỗng nó vòng tay ôm hắn từ phía sau,hắn cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của nó đang ướt đẫm áo sơ mi của hắn -Tui phải làm sao đây hức hức-nó nói trong tiếng nấc Hắn nhẹ nhàng xoay người lại -Tui..tui muốn trở lại con người thật của mình nhưng sao…tui đau quá, đau lắm-nó đập vào ngực mình mỗi lúc một mạnh hơn nước mắt không ngừng chảy -Xin lỗi-lúc đó không biết hắn đang nghĩ gì mà lại thốt ra câu đó -Ông chẳng làm sai gì cả chỉ tại tui quá yếu đuối thôi. Có lẽ tui nên rời xa nơi thì tốt hơn -Bậy nào-hắn nhanh nhảu trả lời lại ngay Sức chịu đựng của nó có hạn, chắc mấy ngày qua nó buồn lắm nhưng không nói cho ai biết hết đến khi giọt nước tràn ly nó mới tuôn hết những gì ấm ức ra thì phải. Đưa nó về tới nhà an toàn, hắn lên tiếng -Nghỉ ngơi đi tui thấy bà mệt lắm đấy. Mà này đừng có làm việc quá sức đấy-hắn dặn dò kĩ lưỡng trước khi ra về
|
Mẹ nó từ trong nhà đi ra -Mi con về rồi hả? Sao hôm qua con không về nhà làm mẹ lo quá-mẹ nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nó ……-nó hất tay ra đi vào trong -Mi không sao đâu cô, mấy bữa nữa sẽ ổn định lại thôi -Ừm chắc vậy mà mẹ con khi nào về -Dạ chắc ngày mai tại mẹ con đi với thằng Phong nên về sớm để nó còn đi học nữa. -Vậy à, thôi con vào nhà ăn cơm rồi về luôn chứ hôm nay chủ nhật không học gì mà-mẹ nó mời hắn vào -Không cần đâu, cháu ăn ở nhà được rồi Nói chuyện với mẹ nó xong hắn lon ton đi bộ về nhà, chẳng biết tại sao hôm nay hắn thấy phấn khởi thế không biết hề hề. Năm học lớp 11 cũng đã gần kết thúc rồi chỉ còn thi học kì 2 nữa thôi là nó sẽ chuyển trường nó không muốn đói diện với hắn hằng ngày nữa. Mọi chuyện nó đã bàn qua với ba rồi chỉ cần chuyển học bạ đi là được thế nên sẵn dịp chuyển trường nó xin được sống tự lập luôn. Mặc dù rất hận ba mẹ nhưng nó vẫn tôn trọng ba và mẹ dù sao họ cũng có công nuôi dưỡng nó mà.
|
Trong suốt thời gian vừa qua Candy thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình nhưng đây cũng là chap cuối cùng của truyện Ê! Lùn anh thích em rồi hì mong mọi người bỏ qua nha. E hèm còn gì nữa ta, a đúng rồi còn cảm ơn mọi người nữa chứ nếu không có mọi người cỗ vũ chắc fic này đã bị bỏ hoang mất rồi. Truyện này tà tà cũng đã 4 hay 5 tháng gì rồi đấy nhỉ(hì candy cũng không nhớ rõ nữa. Ngại quá :”>) và điều cuối cùng là chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé. Vào truyện thôi nào(Hix đừng bỏ qua đoạn này mà đọc truyện luôn nha, candy buồn lắm) Chap 38+39(chap cuối)
Và cuối cùng điều nó không muốn xảy ra cũng đã tới, đã đến lúc nó phải rời xa mái trường này rồi mà thay vào đó là một nơi lạ lẫm không một ai quen biết để rồi chạm vào nỗi lòng cô đơn sâu trong trái tim. -Đi mạnh khỏe nha Mi híc bà đi rồi tui nhớ bà lắm-Ánh thút thít -hì bà nghĩ tui là ai hả? Cùng lắm tui sẽ về thăm bà chứ gì-nó lè lưỡi trêu con bạn thân -Su đi nha nhớ là sống thật tốt đó-Phong thì ngược lại không hề rơi lấy một giọt lệ, thế đấy hừ. -E hèm Su đi mà vui vậy hả?-nó nheo mắt tỏ vẻ tinh nghịch nhìn Phong đắm đuối -Ai nói là vui đâu-Phong vẫn vậy vẫn cái tật gãi đầu lia lịa khi đang bối rối Nó quay sang nhìn Huy một người đã làm nó vui trong khoảng một thời gian dài -Mi đi đây ở lại nhớ ăn uống đúng giờ, đọc sách vừa vừa thôi cứ không bị cận bây giờ à còn nữa trời lạnh lo mà khoác áo vào chứ Mi không đủ tiền mà đi thăm Huy thường xuyên đâu đó-nó như bà cụ non vậy -Ơ làm Huy như con nít á. Thôi đi đi chớ ba Mi chờ kìa Nó cười khì quay lại ôm từng người một tạm biệt, xong thủ tục chia tay nó kéo va li nặng trịch lên chiếc xe ô tô đen bóng kia. Lúc này nó không muốn ngoảnh mặt lại tí nào vậy mà nhỏ Ánh cứ thút thít mãi. Đành phải quay đầu lại trấn an mọi người kiểu như là yên tâm đi á mà hì. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh thì -Lùn ơi, lùn ơi-hắn gọi í ới đằng sau Nói đúng ra là nãy giờ nó chỉ mong mỗi hắn mà chẳng thấy bóng dáng đâu đành ngậm ngùi leo lên xe mà đi -Ba, dừng xe lại tí-nó đạp nhẹ vai ba -Làm gì mà gọi tui thắm thiết vậy-nó nhoẻn miệng cười -Này, cầm cái này vừa đi đường vừa ăn-hắn chìa ra một bì ô mai Nó chỉ biết đứng trơ cái mặt ra mà không thốt ra lời nào -Không phải hùi nhỏ lúc tui chuyển nhà bà khóc um xùm rồi còn đòi nằn nặc đi tiễn tui sao. Trông lúc đó bà ngố dễ sợ cứ cầm bì ô mai trên tay mãi lúc sau mới chịu đưa cho tui -Ông..ông-sao cổ họng nó ngẹn dữ vầy nè -À mà quên hỏi khi nào bà quay lại vậy….-hắn ấp úng -Nếu có duyên thì nhất định chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày không xa.-nó bước nhanh lên xe -Anh thích em. -hắn gào thật to nhưng tiếc thay ngay lúc đó có một chiếc xe tải lớn đi ngang qua hú còi ầm ĩ nó chẳng nghe thấy gì cả. Bất chợt nó quay lại nhìn hắn thật kĩ bởi vì nó muốn hình ảnh hắn khắc sâu vào tâm trí nó. Nó đã ra đi thực sự, hẹn ngày gặp lại. 6 năm sau:
|