Ê ! Lùn A Thích Em
|
|
-Mi ơi ngày mốt là đám cưới của tui bà nhớ về dự nha -Ủa ai mà vô phước cưới được bà vậy-nó pha trò -Hì là Phong đó -Hả??? Cái gì thiệt không vậy. Bất ngờ quá-nó gào to -Trời ơi bà im dùm tui cái lỗ tai nó muốn thũng luôn rồi nè-Ánh hậm hực -Xin lỗi tại bất ngờ quá mà để tui sắp xếp đã rồi bay về với bà nhá-nói tới đó nó cúp máy cái rụp Bạn bè mà vô tâm vậy đấy đã 6 năm trôi qua mà nó chẳng biết gì cả rồi tự nhiên đùng một phát gọi điện mời nó đi đám cưới mà chú rể có xa lạ gì đâu cơ chứ grừ lần này về lại Việt Nam Ánh sẽ biết tay nó. -Thưa giám đốc có một công ty muốn hợp tác với chúng ta-tay quản lí bước vào làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó -Vậy công ty đó ở đâu?-nó xoay cây bút -Ở Việt Nam giám đốc…. -Thôi được rồi ngày mốt tôi sẽ về Việt Nam nên chuyện đó để tôi lo còn bây giờ anh giúp tôi mua vé máy bay chuyến sớm nhất nhé -Vâng-tay quản lí lủi đi Thấm thoát cũng đã 6 năm rồi chứ ít gì giờ nó đã trở thành một nhà thiết kế tài giỏi ít nhiều cũng nổi tiếng khắp đó đây hì còn hắn thì vẫn biệt tăm không có một tung tích gì cả mặc dù nó đã nhờ người tìm hiểu dùm. Tối đó nó về nhà chuẩn bị hành lý mai còn lên đường trở về nơi cho nó nhiều kỉ niệm đẹp nhưng đem lại không kém điều buồn tủi. Cuộc sống mà đâu thể nào hoàn hảo mãi được phải có cái được cái mất chứ-nó luôn nghĩ vậy Sau chuyến bay về Việt Nam nó cảm thấy mệt mỏi khắp người -Haiz mới 23 tuổi mà già rồi sao ai gư-nó lẩm bẩm Việc đầu tiên nó làm khi về nước là về thăm ba mẹ trong suốt một thời gian dài nó đã suy nghĩ rất nhiều và mọi chuyện đều diễn ra suông sẻ, nó đã biết quên đi quá khứ để bắt đầu tương lai tươi đẹp -Papa con mới về-nó chạy ù lại ôm lấy ba làm nũng -Còn mẹ nữa mà -Hì con yêu mẹ nhất-nó phì cười Một gia đình hạnh phúc mà nó hằng mơ ước đã trở lại như xưa hehe. Lên lầu tắm rửa xong đâu đó nó chạy vèo xuống lầu với mái tóc còn ẩm -Con nhỏ này đi đâu đấy mới đi về phải nghỉ ngơi chứ-mẹ nó vọng lại -Con đi đây xí thôi rồi về Bắt một chiếc xe taxi qua nhà nhỏ bạn chơi sẵn làm một vố bất ngờ hoho -Ánh ơi Ánh à mở cửa đi-nó giựt cửa khí thế Ánh bước ra mà thẫn thờ, miệng thì há hốc làm nó không tài nào nhịn cười được -Haha cái mặt bà kìa như con gấu con ấy, ôi buồn cười chết mất-nó ôm bụng cười ngặt ngẽo -Ơ hay bà về hồi nào mà không báo cho bạn bè hay biết vậy -Mới về tui nhảy tót qa nhà bà nè-nó khẽ vuốt mấy lọn tóc -Thôi vào nhà rồi nói chuyện đứng ngoài đây mà bà cứ cười ha hả người đi đường tưởng nhà tui có người mới xuất viện thì khổ-Ánh nheo mắt -Biết rồi nói mãi cơ-tính nó trước giờ vẫn thế chưa thay đổi gì cả vẫn như một đứa con nít lên 8 vậy. Bó tay Sau một hồi tra khảo con bạn thân thì nó mới ngộ ra một chân lí mà trước giờ nó không hề để ý(chẹp chẹp). Đó là trong những năm học 11 Ánh đã đem lòng yêu mến chàng Phong nhà ta nhưng không dám thổ lộ mãi đến năm 12 Ánh mới dám lấy đủ can đảm bày tỏ tấm lòngcủa mình cho chàng hay, lúc đầu nàng nghĩ thà cứ nói hết mọi chuyện còn hơn cứ giấu mãi thế này chẳng hay ho gì làm như vậy sẽ biết trong lòng chàng có nàng hay không đó mà? May thay chàng gật đầu cái rụp nàng vui đến mức mất ăn mất ngủ đấy.Vậy mà hồi trước ai thúc sườn nó dữ dội kêu nói đi nói đi, xung lắm cơ haha -À mà bà gặp Quân chưa chắc hai người hạnh phúc lắm nhỉ?-Ánh cắt đứt câu chuyện chuyển sang đề tài khác -Sao lại gặp được Quân? Là sao?-nó chẳng hiểu Ánh đang nói gì nữa -Ủa chứ không phải Quân sang tìm à -Sang tìm tui, trời ơi tui có gặp ổng khi nào đâu-nó sốt sắng -Thì vừa học xong đại học Quân quyết định qua Mĩ, một là tìm bà hai là bên đó có điều kiện tốt Quân sẽ có cơ hội phát triển nghề y của mình hơn. Bắt đầu từ đó không ai liên lạc được với Quân. -Vậy là ổng qua Mĩ được 1 năm rồi-nó hỏi lại mặc dù đã nghe Ánh nói rõ mọi chuyện -Ờ, vậy Quân làm gì bên đó trong một thời gian dài-Ánh thắc mắc Tai nó sao ù quá nó chẳng nghe Ánh nói gì cả nó thật ngốc mà chỉ mãi lo tìm tung tích hắn ở Việt Nam mà không hề tìm bên Mĩ. Không đợi Ánh nói gì thêm nó mở tung cửa chạy về nhà thật nhanh -Đặt cho tôi vé máy bay ngay bây giờ-nó như hét vào điện thoại Từng ngón tay của nó đan vào nhau vẻ lo lắng tột độ nó lập tức chạy vụt ra sân bay trong đầu nó lúc này chỉ có hình bóng của hắn mà thôi, đừng làm nó sợ thế chứ.
|
You know the bed feels warmer Sleeping here alone You know I dream in colour And do the things I want You think you got the best of me Think you had the last laugh Bet you think that everything good is gone Think you left me broken down Think that I'd come running back Baby you don't know me, cause you're dead wrong What doesn't kill you makes you stronger Stand a little taller Chuông điện thoại của nó reo lên liên tục -Su hở? Pin nè. Su ngưng ngay chuyến bay lại-Phong nói rối rít trong điện thoại -Không, Su phải đi tìm Quân. SU không thể nào để Quân bên đó được, Quân sẽ ra sao đây?-giọng nó run run -Pin nói Su về ngay đi, không còn thời gian đâu -Không. Su không về đâu-nó đứng dậm chân rầm rầm ngay sân bay -Hay để Pin tới đó lôi Sui về hả?-Phong hậm hực Nó nhất quyết không chịu nghe lời Phòng mà chạy thẳng vào trong không may cho nó Phong đã túm cổ nó lại ra vẻ dọa nạt -Cái tật không bỏ? Đi nhanh đi-Phong lôi nó đi như một bao cát vậy híc không thương hoa tiếc ngọc gì cả -Nhưng mà chuyện gì mới được chứ -Thằng Bốp bị tai nạn nặng lắm có khi sẽ lìa trần này mà đến một nơi khác không có Su đấy -Cái gì Quân bị tai nạn? Ở đâu -Tới rồi biết Nó leo lên xe Phong mà tâm hồn nó để đi đâu đấy đến nỗi Phong đi đường khác nó cũng không biết đến khi -Ủa đây đâu phải là đường đến bệnh viện-nó ngơ ngác Phong vẫn không nói gì mà dừng nghe ngay chỗ thảo nguyên, nó hơi run run chẳng lẽ hắn bị tai nạn ở đây hơ không thể nào,nực cười nhỉ Để nó đi bộ lên trên một mình Phong lái xe thẳng đi luôn mặc kệ cho nó muốn làm gì, chẵng nghĩ gì thêm nó cứ đâm đầu mà chạy bán sống bán chết lên tới nơi nó cảm nhận được hình bóng quen thuộc đang dựa vào một gốc cây to. Vẫn cái dáng ấy, mái tóc ấy nhưng nó được thay bằng màu đỏ hung không còn đên tuyền như trước nữa có lẽ bây giờ trông hắn cao hơn,đẹp hơn thì phải. Mái tóc hắn khẽ đung đưa trong gió thật nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyến rũ -Tới rồi hả? Anh chờ em lâu lắm rồi đấy-hắn cười típ cả mắt ……. Nó chạy lại ôm hắn thật chặt thật sự ngay lúc này đây nó không kiểm soát được nước mắt của mình nữa -Lại mít ướt nữa rồi-hắn lau nước mắt cho nó -Ông có biết tui lo cho ông lắm không hả? Tại sao cứ làm cho người ta lo lắng vậy? Đồ tồi mà-nó đánh nhẹ vào người hắn -Hì thích vậy mà Có lẽ cả đều có một cảm xúc khó tả họ đã thật sự hạnh phúc chưa? -Ông trốn ở đâu giờ mới ló cái mặt ra vậy-nó đã nín khóc hề hề mà giờ chuyển sang tra tấn hắn -Vô tâm đến thế là cùng. Anh qua tìm em mà không có một tung tích gì cả tưởng chừng như cả thế giớ bị sụp đổ vậy? Nhưng ông trời thương anh hơn em là cho anh một công việc ổn định ở bên ấy và khi nghe tin em về lại Việt Nam anh tức tốc bay về đây ngay để xử tội em đấy .-hắn cười rạng rỡ -Vậy ông với Phong cấu kết với nhau đúng không?-nó nghiêng đầu sang một bên nhìn hắn -Mà này thay đổi cách xưng hô đi nhé cứ ông tui mĩa thôi không thấy chán á. Đã đến lúc phải thay đổi rồi đấy -Không thích-nó quay đầu bỏ đi tức không chịu được nó đã bị lừa một vố đau điếng -Này…này..đi đâu đấy-hắn nói vọng lại -Đi đâu kệ hỏi làm gì?-nó phụng phịu -Ê! Lùn anh thích em -Thiệt hông?-nó chắp tay sau lưng quay lại nhìn hắn với nụ cười rạng rỡ, từng đợt gió khẽ lùa qua tóc nó chốc chốc lại tung bay trong gió -Thật còn em thì sao có thích anh không nhóc? -Không?-xúc tích nhể -Tại sao-mặt hắn lộ vẻ buồn buồn -Tại vì em đã yêu anh mất rồi-nó cười nhẹ và hắn nhấc bổng nó lên xoay tròn trong không trung với những tiếng cười hạnh phúc. The End
|
|
|