Tôi Yêu Em ! Cô Bé Hai Tính Cách
|
|
Chap 17 quay lại trường học Sau chuyến du lịch tại Việt Nam, cả bọn càng thân nhau hơn, bin thì đã có tình cảm với myung hee. Vì myung hee không muốn xa bin, nên năng nỉ bà hắn giúp bin du học sang mĩ. Bà hắn thì sẽ không bao giờ từ chối, nhưng còn bin, anh cảm thấy ngại, không muốn mang ơn người khác, nên từ chối. nhưng do myung hee cứ năng nỉ anh nên anh chấp nhận. Còn về bọn nó thì phải chuẩn bị cho học kì mới. Tại sân trường “hiazzz, sao hôm nào cũng vậy hết, sao mấy đứa con gái đó bám dai như đĩa ak”-soo than thở. “chuẩn, cả mấy thằng con trai nữa, giống như chưa bao giờ được thấy gái đẹp vậy”-nó tự tin. Hiện tại tình trạng bọn nó rất chi là éo le, bị vây quanh bởi bọn hám trai, mê gái. Bọn đó cứ hét om sòm làm bọn nó nhứ óc. Hắn thấy vậy liền hét: “tránh ra hết cho tôi, ai cản đường bọn tôi, ngày mai báo đăng tin công ty gia đình đó phá sản”- vừa dứt câu, mấy đứa hám trai, mê gái nhanh chóng tản ra, nhường đường cho bọn nó. “công nhận hôm nay cậu được việc ghê”-nó nói móc Hắn không nói gì nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh, nó không những không sợ mà còn trừng mắt lại với hắn, nhìn thấy cảnh nó với hắn như vậy, soo càng buồn hơn, nhưng nếu nó hạnh phúc thì cậu cũng hạnh phúc. Còn về phần joon, những ngày ở việt nam, cậu mới nhận ra rằng, chính cậu ngộ nhận rằng mình thích nó. nhưng giờ cậu biết rằng với nó chỉ là tình bạn. lí do mà cậu như vậy vì nó người con gái đầu tiên chịu nói chuyện với cậu (lạnh quá mà). Tại lớp “chào mọi người”-nó nhí nhảnh “chào đại tỷ, đại tỷ đi du lịch có mua quà về cho bọn mình không”- nam sinh 1 “tất nhiên là có rồi”-sau khi nói xong, nó lôi trong balo ra một đống quà rồi chia cho mọi thành viên trong lớp. các thành viên trong lớp ai cũng vui. “ah, emma, đây là quà của cậu”-nó vui vẻ “mình cũng có sao”-emma “uhm, tất nhiên cậu cũng có, tụi mình là bạn mà”-nó “sun, về chỗ”-snow ra lệnh “mình đang nói chuyện với emma mà, với lại chưa vào lớp mà”-tính ngang bướng của nó nổi lên “về chỗ”-joon và hắn khuôn mặt không cảm xúc nhìn nó, nó hơi rùng mình, lủi thủi đi về chỗ. Nó không hiểu tại sao mọi người lại ngăn cản nó chơi với emma chứ, nó thấy emma bình thường lại thân thiện mà. còn emma thì tức muốn điên người, cứ như vậy thì sao emma cơ thể tiếp cận nó chứ. Khoảng năm phút sau cô giáo bước vào, nở một nụ cười tươi với lớp. “cô có một tin vui và một tin buồn mấy em muốn nghe tin nào trước”- cô giáo nhí nhảnh “dạ tin buồn đi cô, để tin vui nghe sau để hết buồn, hihihi”-nó “đúng đó cô”-cả lớp hưởng ứng “ok, vì lớp ta là lớp chọn, những gương mặt ưu tú đều nằm trong lớp này, nên nhà trường quyết định chọn lớp ta cùng lớp 10vip đi thi học sinh giỏi cấp quốc gia dành cho lớp 10”-cô giáo “HẢ? CÔ NÓI CÁI GÌ? THI HỌC SINH GIỎI AK”-cả lớp nó hét toán lên “các em nhỏ nhỏ thôi, lớp bên cạnh đang học”-cô nhăn mặt vì lớp hét quá to “hiazzzz, học giỏi cũng khổ”-lớp than thở “vậy tin vui là gì vậy cô”-nữ sinh 1 “ah. Nếu lớp nào giành được nhiều giải, thì sẽ được nhận được phần thưởng là một chuyến du lịch ra đảo jeju”-cô giáo “ oh, vậy bọn em nhất định sẽ giành thật nhiều giải”-cả lớp. “vậy em nào thi môn gì thì đăng kí cho lớp trưởng (sun) nha. Ngày chốt danh sách là cuối tuần này, còn bây giờ chúng ta bắt đầu học nào”-cô giáo ……………..giờ ra về……………… “mấy cậu định thi môn gì”-nó hỏi “mình thi môn hóa học”-ji “mình và joo thi môn toán”-soo (sinh đôi có khác, cái gì cũng giống nhau) “mình/tui thi lý”-joon và snow đồng thanh “oh, đồng thanh luôn”-nó trêu chọc. sau lời trêu chọc của nó, nó vinh dự nhận được cái nhìn muốn cháy mặt từ snow và joon “vậy cậu thi gì”-ji “mình hả, thi toán”- nó gật gù trả lời “uhm, vậy chúng ta cần cố gắn nha”, fighting”-nó hí hửng ………………tại một nơi nào đó………. “sao rồi, mày có tiếp cận được nó chưa”-jun “khó quá mày ơi, con nhỏ đó không bao giờ đi một mình hết, lúc tao định nói chuyện với nó là joo, joon với con nhỏ snow ngăn không cho nó chơi với tao”- emma than “snow, con này nghe lạ vậy”-jun thắc mắc “ah, nó là bạn thân của con sun ở bên việt nam ak, nó vào cùng lúc với tao, nó lạnh lùng không kém đâu. Mà nhỏ đó nghe nói cũng là tiểu thư của tập đoàn nào đó lớn lắm”-emma “uhm, ngày càng nhiều người bảo vệ nó vậy, tao không tin không có cơ hội”- jun “ah, chuẩn bị thi học sinh giỏi của lớp 10 rồi, nếu lớp tao giành nhiều giải hơn lớp 10 vip thì được đi đảo jeju ak, chắc lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội”- emma cười gian manh. “đúng, lúc đó tao cũng sẽ đi, nhưng tao đi bí mật lúc đó tao với mày sẽ cho nó biến mất mãi mãi, vì chỉ có tao với mày mới được lại gần anh em nhà họ, kể cả con nhỏ ji đó cũng phải biến mất, hahahahahahaha”-jun cười độc ác. End chap 17
|
Chap 18 tôi đã thích em mất rồi. Hôm nay tụi nó sẽ biết kết quả thi học sinh giỏi. cả lớp ai cũng mong lớp mình sẽ giành thật nhiều giải (nhất , nhì, ba ). Và cuối cùng cũng có kết quả. Lớp nó sĩ số là 28, có 20 người tham gia. Trong đó nhất là 10 giải (ba toán, hai hóa, ba lý, hai anh văn), 8 giải nhì ( ba văn, hai sinh học, 3 toán), 1 giải ba là môn hóa, còn lại là khuyến khích. Bên lớp 10 vip tuy có nhiều giải nhưng số giải nhất và nhì ít hơn bên lớp nó nên chuyến du lịch thuộc về lớp nó. Chuyến du lịch của bọn nó chỉ có hai ngày, là ngày thứ bảy và chủ nhật tuần này. đứa nào trong lớp cũng hào hức. bên cạnh những con người hạnh phúc vì được đi chơi, thì có người con gái nở nụ cười ranh mãnh. Vì kế hoạch của cô ta coi như thành công một nữa. Tại sân thượng “tao đây”-emma “uhm, sao rồi”-jun “đúng như dự doán. Lớp tao giành được chuyến đi du lịch ở jeju”-emma “thời gian là khi nào”-jun “thứ bảy xuất phát, chuyến bay lúc bảy giờ. Nhưng tao nghĩ mày nên ra đó sớm hơn một ngày để còn chuẩn bị kế hoạch nữa”-emma “ok, gặp mày tại đảo jeju vào thứ bảy này”-xong jun cúp máy, rồi cười mãn nguyện “cô chờ xem, tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về tôi”- jun/ emma suy nghĩ, ánh mắt hiện lên sự chết chóc(bạn bè có khác, suy nghĩ cũng giống nhau). ……………………………..tại trung tâm thương mại………………………….. “chúng ta nên mua gì nhỉ’-nó háo hức “nhưng mình thấy đâu cần phải mua gì đâu”-ji “cốc”-ji ăn nguyên cái cốc đầu của soo, ji lấy tay xoa xoa cái đầu của mình, nhìn soo căm phẫn “đi chơi thì phải cần mua đồ mới chứ”-soo nhìn ji cười hiền, làm mặt ji đỏ như gấc. thấy ji tự nhiên mặt lại đỏ, cậu lo lắng hỏi: “ji, em bị sôt hả, sao mặt đỏ dữ vậy”-soo quan tâm, lấy tay mình đặt lên trán ji, lúc này ji càng đỏ hơn. “không….không sao, chắc do nắng quá, thôi mình đi mua đồ đi”-xong cô nàng kéo snow với sun đi. Biểu hiện của ji làm cho snow với sun chắc chắn rằng ji thích soo. Rồi hai đứa nhìn nhau cười gian. Còn ba chàng thấy nó, ji, snow đi cũng lẽo đẽo theo sau. “sao hôm nay đông dữ vậy”-soo nhìn hắn “sao biết được, chắc hôm nay người ta có hứng mua sắm”-hắn hờ hững “đông như vậy không thể nào mà 6 đứa đi chung được, tách theo cặp đi”-joon (có ý gì đây ta)”-joon vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng, bình thản nói “một nam một nữ, ok”-soo “ok”-hắn và joon Sau khi thảo luận xong, ba chàng tiến tới chỗ của ba nàng, nó thì bị hắn kéo đi, snow thì bị joon kéo, chỉ còn lại ji với soo. Hai nàng nó với snow không biết chuyện gì, tự nhiên bị kéo đi không kíp ú ớ. “có chuyện gì mà joon với joo lại lôi hai người họ đi vậy”-ji ngây thơ hỏi “tại trung tâm đông qua, chia ra cho dễ mua ak mà, thôi chúng ta đi mua đồ thôi”-nói xong sô nắm tay ji lôi đi, ji thì ngượng chín mặt. ………………tại chỗ hắn và nó…………… “nè cậu làm gì mà kéo tôi vậy hả, thả ra coi”-nó bực mình quát, rồi giật tay mình ra khỏi tay hắn. “kéo đi mua đồ”-hắn bình thản “vậy còn ji với snow thì sao”-nó liếc xéo hắn nói “có joon với soo, cô lo gì, lo cho mình trước đi”-hắn Đi được một lát nó và hắn đã tới chỗ mua ao quần. “sao không đi nữa”-nó thắc mắc tại sao hắn không đi tiếp. “vào đây mua đi”-hắn “ở đây sao”-nó khóc không ra nước mắt thầm nghĩ ” ở đây toàn váy, không lẽ hắn bắt mình mang váy, huhuhu máy cái váy bà hắn mua cho mình mình chưa đụng vô nữa giờ hắn muôn mua nữa sao” “sao còn không vô”-hắn bực mình, ó cứ đứng đó nhăn nhó “tôi không mặc váy đâu”-nó nhăn nhó Hắn không quan tâm nó nói gì, tiến lại ngắm nghía mấy cái váy, bỗng hắn dừng lại trước cái váy mày trắng, có thắc eo đen cùng cái nơ. “chắc cô ta mang vào đẹp lắm đây”-hắn nghĩ “cô vào thử cái này đi”-hắn ra lệnh “tôi không….”-nó chưa nói hết đã bị hắn chặn họng “không nhưng nhị gì hết, nhanh”-hắn quát. nó lật đật cầm cái váy vào thay. 5 phút sau, nó bước ra tất cả mọi người như ngừng thở, nhìn nó không chớp mắt, trong đó có hắn. nó thật sự rất đẹp khi mặc chiếc váy này, nhìn nó không khác gì thiên thần, chỉ là nó không có đôi cánh thôi. tim hắn bắt đầu nhảy tango Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, nó ngượng tưởng mình mặc không đẹp. nó tiến tới chỗ hắn. “nè, bộ tôi mặc vào xấu lắm hả sao mọi người nhìn tôi dữ vậy”-nó Bây giờ hắn mới tỉnh “không… không cô mặc vào đẹp lắm, như thiên thần vậy”-hắn nói một cách vô thức không biết mình đang nói gì. Nó thì bất ngờ khi hắn nói vậy. bỗng tim nó đập thình thịch “chị gói cho tôi cái váy này”-thấy mình hơi bị lố, hắn lấy lại hình tượng lạnh lùng của mình. “chắc tôi thích em mất rồi, sun ah”-hắn nghĩ rồi cười một nụ cười ấm áp. ………………………cùng thời điểm tại chỗ snow và joon………………. Snow mặc kệ joon kéo đi đâu, cả hai cứ im lặng như vậy. thấy không khí ngột ngột ngạt joon lên tiến trước “muốn mua gì”-joon “cửa hàng giày dép, nhưng trước tiên cậu thả tay tôi ra đã, tôi tự đi được”-snow Bây giờ joon mới biết nãy giờ mình đang nắm tay snow, joon lật đật bỏ tay ra khỏi tay snow. Xong cả hai đi đến shop giày dép Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng snow cũng đã lựa được cho mình đôi giày bata vừa ý. “lấy tôi đôi này”-ji chỉ vào đôi bata “em đúng là có tài lựa đồ nha, đây là đôi bata đang hot hiện nay đó, nó dành cho những cặp tình nhân. Chắc em mang vào đẹp lắm.”-chị nhân viên cười “giày tình nhân”-snow hỏi lại “uhm”-nhân viên Sau hồi suy nghĩ snow quyết định “lấy cho tôi”-snow “đây em thử đi”-chị nhân viên đứa hai đôi giày cho snow.đúng lúc joon đi tới, snow đưa giày cho joon nói: “thử đi”-snow Joon nhìn đôi giày nghi ngờ”đây không phải giày tình nhân sao,đưa cho tôi làm gì”-joon khó hiểu “cứ thử, tôi thích”-snow bực mình Thế là joon ngậm ngụi thử đôi giày mà snow đưa. Nhưng joon công nhận đôi giày này đẹp thật , lại rất vừa với chân cậu . bên snow cũng vậy. xong việc mua giày cả hai rời khỏi shop. “tại tôi thích đôi này nên mua, không phải tôi mua tặng cậu”-snow giải thích sợ joon nghĩ snow thích joon “tôi có nói gì đâu”-joon mỉn cười nhẹ, nhưng snow không thây được. nhưng mấy cô gái ở đây lại xịt máu mũi vì nụ cười rất chi là đẹp. “hình như tôi đã có cảm tình với cậu rồi”-joon nghĩ rồi lại cười. ………………..tại chỗ soo với ji……………..
|
Cả hai đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Thấy tình hình căng thắng ji lên tiếng “em khác nước chúng ta tìm quán nước nào đó uống nha”-ji “uhm, anh cũng thấy hới khác”-soo cười ngượng Tại quán nước “em có thể hỏi anh cái này không”-ji nói lí nhí “uhm, em hỏi đi”-soo “anh….anh thích sun đúng không”-ji cuối mặt hỏi Soo hơi bất ngờ vì câu hỏi của ji. “uhm, anh thích sun, nhưng chắc anh sẽ từ bỏ, anh bị từ chối rồi, sun bảo chỉ xem anh như anh trai.”-soo buồn rầu kể. “em…em xin lỗi”-ji cảm thấy đau khi soo như vậy. Rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Sau khi mau sắm xong, cả bọn gặp nhau tại nhà xe. Hai cặp kia thì vui vẻ ra mặt, nhưng cặp của ji và soo thì khá căng thẳng. làm bốn đứa kia khó hiểu. Vậy cuối cùng cũng có hai người đã nhận ra tình cảm của mình(đó là hắn và joon). Chỉ còn soo vẫn đang đau vì bị sun từ chối. End chap 18
|
Chap 19 âm mưu độc ác Hôm nay là ngày lớp nó đi du lịch tại đảo jeju, các thành viên trong lớp ai cũng háo hức. Tất cả đã có mặt đầy đủ tại trường chỉ thiếu 6 tụi nó. khoảng năm phút sau ba chiếc xe BMW đỗ trước cổng tường, tụi nó bước xuống, cả lớp nó khinh ngạc. nó thì mặc váy rất chi là cute, và điều bất ngờ nhất là joon và snow mang giày đôi, ai cũng nghi ngờ nhìn bọn nó. emma thấy vậy thì tức không thể tả.bỗng cô giáo lên tiếng: “các em lên xe nhanh đi, coi chừng trễ chuyến bay đó”-cô giáo nhắc nhở. Thế là tất cả phải dẹp cái chuyện của bọn nó sang một bên, leo lên xe ra sân bay. …………….tại sân bay đảo jeju…………….. “oa,chúng ta đến rồi”- cả lớp reo lên. “thôi mau về khach sạn cất đồ đạc đã, rồi cô cho mấy em đi chơi thoải mái”-cô giáo cười vì tính ham chơi của lớp mình. “yeah, được đi chơi”-lớp nó lần nửa leo lên như con nít, cô giáo lắc đầu bó tay. Xong cả đám kéo nhau vào khách sạn, theo như phân chia phòng thì hai người một phòng. Nó với emma chung một phong, joon với snow chung phòng, ji với một bạn trong lớp một phòng, soo với hắn chung phòng. Hắn hơi bực mình tại sao nó lại chung phòng với emma, không phải bực vì không được chung phòng với nó mà là sợ emma hại nó. hắn nhìn emma có gì đó rất giả tạo, không chân thực, sợ người ngây thơ như nó bị lợi dụng. giống như chuyện của jun. Hắn có xin cô cho đổi phòng với nó, nhưng nó không chịu, ngay cả emma cũng không đồng ý nên hắn bó tay. Tại hồ bơi của khách sạn, soo và hắn đang bơi “anh làm gì mà lo lắng dữ vậy, em nghĩ không sao đâu”-soo an ủi hắn “em nghĩ vậy ah,nhưng anh thì không, em không biết rằng cô ta là bạn rất thân với jun sao, chắc gì jun không kể cho cô ta chuyện của jun”-hắn cáu. Thấy biểu hiện của hắn như vậy soo bật cười “có gì mà em cười”-hắn bực mình. Đã không vui rồi mà cứ chọc hắn “anh lo cho sun sao, anh thích cô ấy”-soo trở nên nghiêm túc nhìn hắn “đúng, anh thích cô ta, sao? và bây giờ anh tuyên bố, anh không nhường em đâu”-hắn bây giờ nhìn vào nói hắn là tảng băng đâu. “anh chắc cũng biết sun xem em như anh trai chứ, núp nghe lén chuyện người ta mà không biết mới lạ”-soo nhìn hắn “sao….sao em biết?”hắn ấp úng “muốn người ta không biết tốt nhất đừng làm”-soo “hừ”-hắn quay mặt đi. “anh không định tỏ tình với cô ấy”-soo “nhưng còn joon nữa, lỡ sun thích joon sao, hai người họ thân vậy mà”-hắn buồn bã nói “anh không thây hồi sáng snow với joon mang giày cặp ah, anh trở nên ngốc nghếch từ hồi nào vậy”-soo trêu chọc hắn “uhm, sao không để ý ta, vậy e giúp anh nha.”-hắn vui mừng “ok, tối nay luôn,được chứ”- soo hỏi ý kiến của hắn. Nhưng hai người đâu biết rằng,nãy giờ emma đã nghe hết, cô ta cười nụ cười ác quỷ. Cô ta nhanh chóng tìm một chỗ an toàn gọi điện cho jun “tao nè, tối nay joo sẽ tỏ tình với con sun đó”-emma “cái gì? Mày nói thật”-jun hét lên khi nghe tin hắn sẽ tỏ tình với nó. “mày bình tĩnh,tao có cách này hay lắm….bla….bla…mày thấy sao. ok không.”-emma “ mày đúng là thông minh,ok cứ làm vậy đi, trước tiên khử con sun đó trước đã”-jun cười nửa miệng “thôi giờ chuẩn bị đi kẻo không kịp, nhớ mang theo mấy đàn em cho chắc”- emma dặn dò “uhm”-jun. …………………………o-o………………………….. Sau khi sắp xếp đồ xong, ăn uống nghỉ ngơi, bọn nó được cô chon phép tự do đi chơi, muốn đi đâu thì đi nhưng đúng 10 giờ phải có mặt tại khách sạn. Lớp nó đứa nào cũng đi chơi, riêng có mình nó nói buồn ngủ nên ở lại phòng ngủ. còn tụi hắn thì đang tích cực trang trí chỗ cho hắn tỏ tình với nó. Ngủ được khoảng một tiếng thì nó thức, nó cảm thấy đói nên sẽ qua rủ bọn kia đi ăn, ai ngờ qua phòng từng người nó chẳng thấy ai. nó rủa thầm “đi chơi mà không rủ mình, thấy ghét, xí chẳng thèm, ta đây đi một mình” Sau khi ăn no, nó quyết đinh đi dạo quanh biển, bỗng có một cô bé tới chỗ nó đưa cho nó tờ giấy. rồi chạy mất tiêu, nó chưa kịp hỏi gì.mở tờ giấy ra, là nét chữ của hắn. trong thư ghi là hãy đi ra biển, thấy một chiếc thuyền thì hãy lên chiếc thuyền đó, và đi một mình nha” Là là nét chữ hắn, nó không hề đề phòng, cứ làm theo những gì ghi trong tờ giấy. Một góc khuất “cá đã mắc câu”-người bí ẩn “tốt”-jun cúp máy Về phần nó, sau khi đến bờ biển nó thấy một chiếc thuyền đang đậu đó, nó nhanh chóng bước lên thuyền. vừa lên, nó bị ai đó bịt miệng bằng cái khăn có tẩm thuốc mê, nó ngất đi. Trong thời gian đó,hắn và bon kia trở về tìm nó, nhưng không thấy, chỉ thấy emma đang ngồi chơi game, hỏi cô ta, cô ta cũng không biết. thế là tụi nó chia nhau ra tìm nó. emma chỉ nhếch môi cười “ chắc giờ này cô ta chầu diêm vương rồi, hahahaha, joo ah là anh ép em, anh chỉ là của riêng em thôi.” End chap 19
|
Chap 20 chưa tìm thấy em tôi không tin em đã chết. Nó tỉnh dậy ,Nó thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối thui, không có ánh đèn. Nó sơ hãi la hét “có ai ngoài đó không cứu tôi với”, nhưng đáp lại nó chỉ là sự yên lặng. nó cố tìm cách tháo sợi dây đang trói tay nó, thì cửa phòng bật mở, một tên con trai bậm trợn kéo nó lôi đi. Nó không biết hắn đưa nó đi đâu, cứ cố vùng vẫy nhưng vô ích. Khi đến đầu tàu, tên đó đẩy nó ngã, do lực đẩy khá mạnh, tay nó đập xuống nền đau rát và rướm máu. Khi thấy nó vậy thì jun cười chế giễu: “hahahaha, nhìn mày kìa, sao mà đáng thương quá” “jun….jun…sao lại là cậu?, joo đâu?”nó lắp bắp,nó không tin được tại sao jun lại làm vậy. “không tao thì là ai, joo sao, hahaha, đúng là mơ tưởng, chỉ cần giả chữ viết của joo là được mà.hôm nay tao sẽ trả gấp đôi những gì mày gây ra cho tao hahahaha”-jun cười nhìn nó với ánh măt như muốn ăn tươi nuốt sống nó “ mình đã làm gì cậu chứ?”nó hét lên “bốp”-jun tát nó một cái, làm khóe miệng nó chảy máu “mày không làm gì tao ah, vì mày cướp mất joo và soo của tao, vì mày mà tao bị anh em họ đuổi ra khỏi nhà”-jun nói gằn từng chữ một “cậu bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì với tôi, không phải joo và soo nói cô về mĩ sao, giờ lại nói bị đuổi chứ”-nó (nó cứ hỏi jun đâu nên hắn nói đại jun đi mĩ) “bốp”-nó ăn thêm một cái tát từ jun nữa “tao không nói nhiều với mày, giờ tao sẽ cho mày thấy, hậu quả của việc mày đụng đến tao”-nói xong jun quay qua bảo đàn em của mình. “đánh nó, xong tên nào muốn làm gì nó thì làm”-nói rồi jun bỏ đi xuống chiếc thuyền khác trở vào bờ. còn lại mình nó với mấy tên du côn. “mấy người không được qua đây”-nó sợ lùi ra đằng sau “cô em, mặc dù em đẹp nhưng anh cũng phải dạy cho em một bài học đã, đánh đi”-sau lời nói của tên đó, nó bị đánh rất nhiều, nhưng nó vẫn cố sức gỡ sợi dây ra, cuối cùng nó cũng mở được. Ánh mắt nó bắt đầu đổi màu từ màu nâu chuyển dần dần sang màu đỏ, nó như con quỷ khát máu, nhìn chằm chằm vào bọn kia, làm bọn chúng bất ngờ. chúng không ngờ rằng một đứa con gái bị đánh như vậy mà vẫn còn sức đứng dậy, vã lại ánh mắt lại vô cùng đáng sợ. “ tụi mày nãy giờ đánh đã tay rồi đúng không, giờ đến lượt tao”-nói xong nó lao tới mấy tên đó, đánh tới tấp,khiến chúng không kịp trở tay, nhưng do nó đang bị thương nên lực đánh của nó yếu dần đi, thấy nó vậy mấy tên đó cười khẩy. “cô em đừng ngoan cố, cứ chiều theo bọn anh, bọn anh sẽ đối đãi em thật tốt”-thằng đó nói xong cả bon cười ầm lên “hừ”-nó không nói gì chỉ hừ lạnh “em đừng lui nữa hết đường rồi, hahaha”-tên cầm đầu Rồi mấy tên đó tiến đến chỗ nó, nó không còn sức để đánh cũng không còn sức để chạy. nó nhìn xuống biển, rồi cười nụ cười nửa miệng.bọn chúng nhìn nó khó hiểu, đến lúc này mà còn cười được ah. Thấy bọn chúng lơ là, nó nhanh chóng nhảy xuống biển, bọn kia chưa biết gì đã thấy nó lao xuống biển, vừa bất ngờ vừa tiếc cho một người đẹp. sau đó hắn gọi điện cho jun “sao rồi”-jun “dạ, nó nhảy xuống biển rồi, tôi nghĩ nó không sống được đâu, nó bị thương rất nặng”- tên đó “uhm, chết càng tốt, tiền tôi sẽ gửi qua cho anh”-jun cười mản nguyện nghĩ”là do mày chuốt lấy thôi, không trách tao được” …………………còn phía hắn………………….. Sau khi năm đứa chia nhau ra tìm mà vẫn không thấy, bọn nó nhanh chóng báo cho cô giáo và mọi người chia nhau đi tìm. Ai cũng lo lắng cho nó, nhất là hắn. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không. Bọn hắn đang đi thì thấy một đám con nít đang ngồi chơi với nhau, dù là hi vọng nhỏ hắn cũng muốn thử. Tụi hắn nhanh chóng tiến tới chỗ bọn trẻ “mấy em cho anh hỏi, em có thấy chị nào xinh đẹp đi lại ở đây không”-soo hỏi “dạ không ạ”-đám trẻ Bọn hắn thất vọng định quay đi nhưng có cô bé hỏi “có phải chị xinh đẹp mặc váy trắng không ạ”-cô bé “đúng rồi, em biết chị ấy ở đâu không”-hắn hỏi lay lay cô bé làm cô bé sợ “joo/ anh bình tĩnh để em nó nói”-snow, soo với joon “rồi em nói đi, em gặp chị ấy ở đâu”-soo nhẹ nhàng hỏi “hồi nãy em gặp chị ấy ở phía tản đá gần khách sạn, lúc đó có người nhờ em mang tờ giấy tới cho chị ấy”- cô bé kể “rồi sao nữa, ai đưa cho em tờ giấy đó”-ji gặn hỏi “em không biết, chị ấy bịt kín mặt, mà lúc đó em tò mò có mở ra xem, bên trong ghi là muốn chị ấy lên thuyền nào đó hay sao ak,em không nhớ rõ”- cô bé “thuyền sao, soo gọi cho bên phía chi nhánh chúng ta bên đây chuẩn bị hai chiếc ca nô gấp”-xong quay qua cô bé”cảm ơn em, em qua chơi với bạn tiếp đi” Rồi tụi hắn nhanh chóng chạy ra biển, ra tới biển, bọn hắn thấy một chiếc thuyền đang trôi trên biển. ngồi chờ đợi khoảng 15 phút thì có hai chiếc ca nô lái tới chỗ hắn, rồi giao chìa khóa cho hắn. Năm người lái hai chiếc lại gần chiếc thuyền, sau đó từng người leo lên. Đi tìm kiếm suốt mà chẳng thấy ai. bỗng: “mọi người lại đây đi, hình như cái này của sun phải không nhìn thấy quen”-ji “sợi dây chuyền của sun, là của sun mà”-hắn lo lắng “vết máu”-snow lên tiếng “máu…..máu sao….không ….lẽ sun, huhuhuhu”-ji bật khóc. “bình tĩnh đi ji, chỉ là vết máu nhưng chưa chắc là của sun mà”-soo cố trấn tĩnh ji “không,sun không thể xảy ra chuyện gì hết, không thể…”-snow nói giọng nghẹn lại “không thể nào, chắc là máu người khác thôi, sun có võ mà, hôm trước một mình cô ấy hạ gục cả chục thằng mà”-hắn cố tìm mọi li do để kết luận nó không sao, “báo cảnh sát đi”- joon cũng đang rất lo cho nó. Khi nghe joon nói vậy, soo nhanh chóng báo cảnh sát. Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường. điều tra và lấy lời khai. Cảnh sát cũng cho người lặn tìm nó, nhưng kết quả vẫn là con số không. Hắn ra lệnh tiếp tục tìm, nhưng lần này lại khác, một thợ lặn đã tìm thấy cái áo khoắc, theo nhận định thì nhìn chiếc áo còn mới, có dính máu trên. Người thợ lặn nhanh chóng đưa cho cảnh sát. Cảnh sát đươc cho bọn hắn xác nhận có phải áo của nó không. “áo…áo khoác của sun….mà”-ji và snow “mấy người tìm thấy cái áo ở đâu”-hắn nắm lấy cổ áo của anh cảnh sát quát “chúng tôi tìm thấy dưới biển,tôi nghĩ cô bé đã…..”-cảnh sát rung sợ nói “không, tôi chưa tìm thấy em ấy, thì không bao giờ tin em ấy chết”-hắn bật khóc, không ai ngờ một người lạnh lùng như hắn lại khóc vì đứa con gái. Hắn hối hận, tại sao lại lơ là nó như vậy, hắn còn chưa nói lời yêu nó mà. Ji, cũng khóc theo. Snow thì mạnh mẽ, ánh mắt lạnh tanh. “tôi cho các người một tuần, điều tra cho tôi chủ chiếc thuyền này là ai, và các người cho rằng cô ấy đã chết, thì cũng phải tìm thấy xác cho tôi, nếu không làm xong chuẩn bị nghỉ việc là vừa”-hắn nói xong lạnh lùng bỏ đi, làm những cảnh sát sợ rung người. End chap 20
|