Trò Chơi Định Mệnh
|
|
- Anh lại giấu em, Dương Thiên Khánh, anh lại giấu em._ My nói nhỏ rồi hét lên nức nở.
Sau tiếng hét đó là sự ngừng lại của cả 1 quán par. Thời gian như dừng ở lại đây. My đứng nhìn Khánh rồi bước tới ôm lấy anh và khóc. Nhưng tiếng khóc của cô như dừng lại khi anh nói câu :'Cô là ai?'.
khoảnh khắc đó, giây phút đó chẳng khác gì khi 4 năm trước cô nghe được cô và anh là anh em ruột. Đau đớn, tuyệt vọng, cô như rơi xuống vực thẳm không đáy, vực thẩm của nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Đợi anh suốt 4 năm trời, tin tưởng anh suốt 4 năm trời, ôm hình bóng của anh suốt 4 năm trời để giờ khi anh đứng trước mặt cô thì cô nhận được gì ngoài câu nói xa lạ lúc nãy.
Nghe câu đó My buông anh ra, lùi lại 3 bước. Lắc nhẹ đầu, nước mắt lại rơi. Cô mở sợi dây chuyền trong cổ mà cô đang đeo ra, cầm giơ lên trước mặt anh. Mong anh nhớ lại và đưa tay ra đón lấy nó nhưng anh lại không làm. Cô đành nở nụ cười chua chát, buông lơi sợi dây chuyền rơi xuống đất rồi bỏ đi.
Sợi dây chuyền rơi xuống nền vang kên 1 tiếng kẽn. Sau tiếng kẽn đó là sự thức tỉnh. Khánh và Quân đuổi theo My. My đi tới quầy thì một cánh tay giữ cô lại. Cô quay qua thì thấy Khánh.
- Cô là Diễm My là. . .
- King mày chết đi
- Coi chừng!!!
Xoảng. . .
Câu nói dang dở của Khánh bị dừng lại khi bị hành động và câu nói khác xen vào. Một lần nữa quán par rơi vào im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ khi trước mắt họ là hình ảnh đỏ tươi của máu.
Khánh mở to mắt hết sức có thể khi anh thấy cảnh tượng lúc nãy và trước mắt anh bây giờ. Một người con gái đã đỡ một chai rượu cho anh, nếu không có cô gái đó thì có lẽ chai rượu sẽ đập vào anh chứ không phải cô ta và cô gái đó không ai khác chính là My.
Người My đầy máu nằm dưới sàn, thở gấp, cô rất muốn nói với anh điều gì đó nhưng cơ thể cô không cho phép và cô nhắm mắt lại và buông lơi.
Quân như phát điên khi thấy My như vậy nhưng Khánh thì khác, cơn điên vẫn kìm ném và chưa bộc phát ra.
Quân đi tới cho tên đập chai rượu vào người My kúc nãy một cú đáp thật mạnh. Tên đó té lăng xuống sàn, bảo vệ tới và dẫn hắn đi.
- Khoang đã, đưa cho Kris giải quyết hắn theo luật thế giới đêm._ Dứt lời anh bước tới, cởi chiếc áo khoác anh đang mặc ra khoác lên người My và bế cô lên.
- King, cần gọi cấp cứu không?_ Trợ lí của anh hỏi.
- Không cần._ Trả lời xong thì anh ẵm My ra khỏi quán, Quân đi theo.
Khi Quân và Khánh rời khỏi quán thì Kris lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Bi kịch tình yêu của My một lần nữa lại bắt đầu. Người đàn ông mà My xem là Khánh có thật sự là anh hay không? Hay là một người do quá nhớ anh nên My nhìn lầm tưởng ra là anh? Nhưng nếu là anh vậy tại sao anh lại không nhớ cô? Có phải tai nạn 4 năm trước đã cướp đi trí nhớ của anh hay không? Còn lời nói dang dở của người đàn ông mà My xem là Khánh đó nói gì?
Mọi thứ sẽ dần hé mở, câu trả lời sẽ được đưa ra ánh sáng từ thời gian sau. Và trò chơi định mệnh một lần nữa sẽ được bắt đầu nhưng lần này là do người mà My tin tưởng nhất tạo ra chứ không phải là ông trời. Cô sẽ làm gì khi biết sự thật này, bỏ qua hay là buông tay???. . .
|
Chương 55: Ánh Sáng Của My
Chiếc xe đẩy, chở My tới phòng cấp cứu. Từ cửa bệnh viện đến cửa phòng cấp cứu, suốt quãng đường không biết bao nhiêu lần gắn ôxi vào thì My lại gỡ ra. Hành động đó thể hiện cô đang rất giận Khánh, giận đến nổi cô không muốn sống nữa và cũng giận đến nổi cô muốn Khánh tận mắt chứng kiến cô chết để anh ân hận suốt đời. Nghe như My đáng ghét lắm phải không? Thực tế không phải vậy đâu. Tại vì cơn giận đã che mất lý trí của My và cũng vì My đã quá tuyệt vọng nên muốn làm vậy thôi.
Và cũng trên suốt quãng đường từ par đến bệnh viện và đến phòng cấp cứu đó, Khánh, người mà My cho là Thiên Khánh thì lại có cảm giác rất lạ. Một cảm giác sợ hãi bao chọn lấy con người anh.
Sợ ư?
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ sợ bất kì một ai hay một thứ gì cả, thậm chí là anh còn không biết cảm giác sợ là như thế nào rồi, vậy mà hôm nay anh lại có cảm giác đó? Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc là anh đang bị sao vậy?
Những suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Và anh còn nghĩ, người con gái đó là ai? Sao lại gọi anh là Thiên Khánh tên của anh trai anh? Cô ta là ai mà lại gọi anh trau cái tên thân như thế. Và cô ta vì cái gì mà cứu anh chứ?
Những câu hỏi tu từ cứ lần lượt đặc ra trong đầu anh về My?
Như suy nghĩ của anh thì anh không phải là Khánh, vậy anh là ai? Em trai của Khánh sao?
Không thể nào!!! Nhưng mà. . . Chẳng lẽ Khánh còn anh em song sinh nữa sau? Câu hỏi sẽ có lời đáp khi My tỉnh lại.
* * * My mở mắt tỉnh dậy sau cú ngất dài, mọi thứ xung quanh My mờ nhạt rồi dần dần hiện rõ lên trong đôi mắt long lanh của My, từng giọt nước biển rơi xuống từng giọt trong bình thuỷ tinh trên đầu giường bệnh của My. Thứ đầu tiên My thấy, người đầu tiên My mở mắt ra thấy vẫn là ánh mắt đó, khuôn mặt và nụ cười thân quen đó. My nhẹ đưa tay cô lên chậm chậm từ từ cất giọng yếu ớt gọi
- Th. . . Thiên. . . _ Tay cô hoá đá giữa không trung khi gương mặt Thiên Khánh và cả người Thiên Khánh cô vừa chạm tới bỗng hóa thành bụi tan vào không khí.
Cánh tay cô rớt xuống giường một tiếng bộp cũng là lúc nước mắt cô tuôn rơi. Những hình ảnh đêm qua hiện rõ trong đầu cô không hề mờ nhạt dù 1 hình ảnh nào. Nhưng bản thân cô lại không biết chuyện xảy ra tối qua là mơ hay là thật. Cô chỉ biết cô theo dõi Quân đến par thì cô không nhớ gì nữa và cô không biết tại sao cô lại vào đây?.
Đầu cô khá đau như từng bị một vật gì đó rất cứng va vào đầu cô, rất đau làm đầu cô rất đau.
Cánh cửa phòng mở ra một dáng người bước vào. Là Quân, thấy My tỉnh, anh lại đỡ My ngồi dậy cho My dựa vào gối dựng ở đầu giường. My đưa tay chạm nhẹ vào đầu, khi đưa xuống thì đôi mắt cô dừng lại ở chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út. Đôi mắt cô đượm buồn, thấy My nhìn chiếc nhẫn Quân cũng hiểu là cô đang nghĩ gì và tâm trạng ra sao?
- Hai, anh có biết tại sao em lại yêu Khánh nhiều đến vậy không?_ My chợt cất tiếng.
Nghe My hỏi câu đó, Quân ngạc nhiên. Anh biết chứ vì Thiên Khánh là người giúp My rất nhiều và dành tình cảm cho My rất nhiều với lại Khánh lại là mối tình đầu của My nên My thương Khánh sâu nặng là phải.
Thấy Quân nghĩ, My dường như đoán được anh đang nghĩ gì? Cô cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa nỗi buồn vô bờ rồi nói tiếp.
- Không phải là vì Khánh là mối tình đầu của em, cũng không phải vì Khánh dành cho em hay giúp đỡ cho em rất nhiều. Nếu nói về tình cảm và giúp đỡ thì có lẽ anh Vương và anh Thiện hơn cả Khánh. Vì yêu em mà Thiện phải dùng thủ đoạn để chia cách em và Khánh nhưng đồng thời anh làm vậy cũng vì muốn em được hạnh phúc. Còn Vương thì vì yêu em mà đứng giữa lựa chọn mẹ anh ấy và em. Cả 2 người họ tình cảm đều hơn cả Thiên Khánh._ Đôi mắt My chứa 1 nỗi đau vô hạn.
Quân rất muốn nói cho My sự thật về Khánh. Thực chất tình cảm mà Khánh dành cho My vượt lên cả hai người đó. My nghĩ vậy cũng phải thôi vì My chỉ biết một số việc mà Khánh đã làm vì cô còn những việc khác dường như không? Nhưng anh không nói ra vì nói ra chỉ làm vết thương trong My rỉ máu thôi nên anh đành im lặng và chỉ hỏi:'vậy tại sao em lại yêu Khánh nhiều như thế'.
My im lặng, nhìn ra ngoải cửa sổ, lúc này trời đang mưa. Lòng My đã buồn nhìn cơn mưa phùn ngoài trời kia còn buồn hơn. Một lúc sau My nói tiếp nhưng ngữ điệu lại chậm và nhẹ nhàng ẩn chứa một nỗi đau ở nơi nào đó rất sâu và rất sâu.
- 8 năm trước, khi em ra sân bay rước Tú Anh thì gặp cha và dì Ngọc. Lúc ấy em không tin nên đã âm thầm đi theo và lén vào nhà dì thì em phát hiện dì và cha đang quen nhau. Lúc ấy cả bầu trời em sụp đổ, khi lúc em thất vọng nhất thì ông trời đã ban cho em một tia sáng trong cuộc đời. Khi em tưởng chừng bị cha nhận ra thì tia sáng ấy biến thành thiên thần, 1 thiên thần hộ mệnh đầu tiên trong cuộc đời em. Hình ảnh người con trai đó khắc sâu đầu em mãi và người đó là Khánh Băng tức là Thiên Khánh.
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà My mang đến cho Quân.
8 năm trước, vậy là My đã gặp Khánh trước 4 năm rồi sao? Đúng là không thể ngờ thì ra cô gái đó lại là My?
Quân thầm nghĩ.
|
- Khi hạnh phúc gia đình bị tan vỡ thì em bị rơi vào cái hố của tuyệt vọng tưởng chừng không bao giờ đứng lên được. Nhưng em đã tự mình đứng lên bằng cách lấy Khánh làm nghị lực sống và tiếp tục cuộc sống đến ngày hôm nay và bây giờ khi nghị lực sống của em đã mất rồi thì em không biết tìm ai? Lấy ai làm nghị lực để sống tiếp đây._ 4 năm trước cô chịu đựng mọi thứ, để 4 năm sau sự chịu đựng ấy trở thành 1 tiếng nấc nghẹn ngào
Nhưng rồi My lao nhanh nước má và lấy nụ cười trở lại
- Đúng rồi, em vẫn còn Khánh An._ cô tự an ủi mình nhưng sự thật là vậy. Mất Khánh cô vẫn còn đứa con trai bé nhỏ kia.
Quân định nói gì đó với My nhưng cửa phòng mở ra, Khánh An, cha mẹ anh và mọi người vào thăm My, nói chuyện với My. Còn anh thì đứng ở một góc mà trầm tư suy nghĩ về điều mà My vừa nói với anh trong cuộc trò chuyện vừa rồi.
'My à, em sai rồi, không phải tình cảm của Khánh không bằng 2 người kia. Không phải Khánh không giúp em nhiều mà vì những việc Khánh làm luôn vì em nhưng cậu ấy lại không cho em biết.'
8 năm trước, khi đang là một ông vua của hắc bang thì Khánh tuyên bố rời khỏi thế giới đêm đó và trở về một con người thường. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là thời gian Khánh tuyên bố cách mấy ngày khi Tú Anh về tức là vài ngày sau khi gặp My. Quân đi tới bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa giọt tuyết sau nhà lại nghĩ tiếp.
Dù anh là người ngoài cuộc nhưng anh lại là người rõ nhất. Một con người lạnh lùng, vô cảm, trầm tính, ít nói luôn sống một cuộc sống khuôn khổ với quy tắc của riêng mình nhưng khi gặp em lại thay đổi mọi thứ. Cậu ấy biết yêu thương, ấm áp, và trở nên 1 con người mà em xem đáng ghét để trêu chọc em. Nhưng những điều đó chưa quan trọng, điều quan trọng nhất là cậu ấy vì em mà phá vỡ cả quy tắc sống của mình.
Em chưa hề biết khoảng thời gian em bị trầm cảm mà Khánh biết được, ở bên Pháp cậu ấy bỏ dở hết công việc, huỷ hết mọi cuộc hẹn bỏ lỡ rất nhiều hợp đồng với những đối tác lớn cũng vì tìm bác sĩ Mark trị bệnh cho em. Vì giúp Khánh Ngọc không ghét bỏ em, Khánh buột phải lấy hết số tiền mà tập đoàn GK có để cứu S.H.E. Khiến GK lâm vào tình trạng khủng hoảng và trước tình hình đó Khánh buột phải xác nhập 3 tập đoàn lại. Chỉ có cách đấy mới làm cho GK còn mãi trên thương trường và trở thành 1 trong 3 cái tên của những tập đoàn huyền thoại trên thế giới.
Lúc ấy Khánh cũng nói với anh, cậu ấy đặt 1 ván cược lớn với định mệnh, anh muốn ngăn cản cậu ấy nhưng vào ngày 3 tập đoàn xác nhập thì cậu ấy đã giở trò để anh không thể về Việt Nam để ngăn cản cậu ấy được. Và nếu cho anh chọn lựa thì anh sẽ chọn Thiên Khánh làm em rể anh chứ anh không chọn 2 người kia. Bởi em và anh đều nợ Khánh rất nhiều. Cả tình cảm lẫn ân tình.
|
Chương 56: Anh Đã Quên Em
My ngồi co rút trên đầu giường, 4 năm trước cô cũng ngồi như vậy trong bệnh viện và 4 năm sau cũng vậy. Chỉ có điều 4 năm trước có 2 bàn tay của 2 người đàn ông dìu dắt cô tỉnh táo để trở lại cuộc sống này. Nhưng 4 năm sau không còn ai cả, chỉ còn cô đơn và đau khổ bủa vây cô.
Nếu có một điều ước, cô ước sẽ quay ngược thời gian để bắt đầu lại câu chuyện như chư từng - đã của cô và Khánh. Nhưng ước muốn cũng chỉ mãi là ước muốn không thể thực hiện được, nếu được thì bây giờ cô không phải cô quạnh ngồi co rút trong bóng tối tĩnh mịt như thế.
Đến bây giờ cô vẫn hoài nghi, chuyện xảy ra đêm trước khi cô nhập viện là thật hay mơ. Ai có thể cho cô trả lời hay không?
Cô đã nhiều lần muốn hỏi Quân nhưng lại không có cơ hội. Cô cũng không biết tại sao lại vào đây, chỉ nghe Quân nói là anh thấy cô ngất xỉu nằm dưới lầu vì cô trượt cầu thang. Nhưng tại sao lời anh kể cô lại không có 1 chút ần tượng nào thế nhỉ? Cô đang nghi ngờ, Quân đang giấu cô chuyện gì. Một chuyện gì rất quan trọng. Cô rất muốn điều tra nhưng sức khoẻ hiện tại lại không cho phép cô làm điều đó, cô chỉ mong cô khoẻ lại và rời khỏi bệnh viện để biết được câu trả lời là như thế nào?. * * * Một tuần sau cô xuất viện.
Một tuần nằm ở bệnh viện, buồn chán và ngửi đầy mùi thuốc khử trùng khó chịu. Nên sau khi ra viện My liền dạo chơi cùng bé Andrew để hít thở, không khí trong lành.
- Mẹ, ơi An khát nước._ Andrew chu mỏ đáng yêu nói với My.
- Được rồi, Andrew ở đây, đợi mẹ chút nhé, mẹ sẽ quay lại ngay._ My dặn dò Andrew, đợi cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đó đợi rồi mới đi.
My đến tiệm ăn nhanh gần đó mua phần hambuger và ly nước ngọt cho Andrew rồi quay về.
My đứng bên kia đường đợi kí hiệu người đi đường bật đèn xanh lên để qua đường.
Ở bên đây, Andrew ngồi ngoan ngoãn chờ My. My thấy cậu bé nghe lời, khẽ mỉm cười. Và rồi quả bóng trên tay Andrew rơi xuống, lăng ra giữa lộ. Andrew theo trái bóng mà ra giữa lộ, đúng lúc 1 xe tải lao tới. My đứng bên kia đường, mắt mở to lên.
- Andrew, coi chừng._ My gọi to, nhưng cô đã quên rằng Amdrew chỉ là đứa bé 3 tuổi làm sao hiểu được cảnh báo đó.
Chiếc xe tải vẫn đang lao tới, không ngừng bóp còi inh ỏi. Khi My muốn lao ra cứu Andrew thì một bàn tay giữ cô lại không cho cô lao ra.
Cô hét toán lên, bật khóc khi bất lực nhìn Andrew gặp nguy hiểm mà không thể làm được gì. Nhưng rồi chiếc xe tải không bóp còi nữa và chạy ngang qua. Khi chiếc xe tải vừa chạy qua thì My nhìn thấy bên đường kia Andrew được một người đàn ông cứu và đã an toàn ở trong lề đường. Đèn qua đường cuối cùng cũng đã bật lên. My lao nhanh qua đó, ôm lấy Andrew nghẹo ngào.
- Andrew con không sao chứ? Mẹ đã dặn con ở yên đây rồi mà._ My nhìn quanh người Andrew xem có bị thương chỗ nào không?.
- Mẹ ơi, cha._ Andrew không trả lời cô chỉ nói rồi chỉ phía sau lưng.
My không hiểu ý Andrew. Đến khi Andrew chạy tới người đàn ông kia, gọi cha. Lúc này My mới đứng dậy nhìn người đàn ông đó. Cô bước tiến tới chỗ Andrew và người đàn ông đó.
- Cậu bé, sao gọi chú là cha?_ Người đàn ông đó ngồi thấp xuống hỏi Andrew.
- Vì cha là cha._ Câu trả lời Andrew hết sức hồn nhiên.
- Thiên Khánh! Là anh sao?_ My không tin vào mắt mình nữa, người đàn ông ngồi trước mặt cô là Thiên Khánh mà cô ngày đêm chờ đợi.
Nghe tiếng gọi đó, người đàn ông đứng dậy nhìn cô. Ánh mắt ấm áp nhìn cô ngày nào dần trở nên xa cách.
- Cô, là cô gái đêm trước à. Cô không sao chứ?._ Người đàn ông đó hỏi cô.
Câu hỏi ấy làm bầu trời của cô sụp đổ.
- Anh đã quên em?._ My đau lòng nói.
Khoang đã, câu nói lúc nãy của anh là ý gì? Chẳng lẽ mọi chuyện mà mình thấy đều là thật? Không phải mơ.
Cô liền nhìn qua người đứng kế bên người đàn ông đó, cô liền hỏi.
- Harry, rốt cuộc là Thiên Khánh bị sao vậy?
- Selena, King là em trai song sinh của chủ tịch. Còn chủ tịch. . . _ Harry nói giữa chừng dừng lại, rất lâu sau anh mới nói thêm 3 chữ 'đã chết rồi'. Nghe xong 3 chữ đó, My lùi bước về sau, ngồi ạch xuống băng ghế, tim đau nhói và nước mắt khẽ rơi.
Cô không tin, tại sao lại như thế, cô không tin. Thiên Khánh, mọi người lừa gạt cô, rõ gàng người đàn ông trước mặt cô là Thiên Khánh mà, làm sao có thể là em trai anh được. Không thể nào? Tú Anh chưa từng nói có người anh thứ hai nào cả, cả Thiên Khánh cũng không nói là anh có người em trai song sinh. Mọi người chắc hẳn là đang lừa cô rồi. Làm sao Khánh lại có em trai? Khánh quên cô, có lẽ là do vụ tai nạn 4 năm trước làm anh mất trí nên mọi người mới nói vậy để lừa cô, đến cuối cùng mọi người vẫn muốn gạt cô. Vẫn muốn chia rẻ cô và Khánh.
- Thiên Khánh anh nói đi, em là ai? Những chuyện chúng ta cùng nhau trải qua, anh đã thực quên hết rồi sao? Thiên Khánh, anh nói đi. Anh nói đi?_ My như lên cơn điên cô chạy tới hỏi anh. Bàn tay cô bóp chặt 2 đầu vai anh.
Người đó im lặng, ánh mắt lạnh băng không nói gì, rất lâu sau anh mới trả lời.
- Xin lỗi, tôi không biết cô? Tôi là Thiên Ân, anh trai tôi mới là Thiên Khánh._ Một lời nói như gáo nước lạnh dội xuống đầu cô. Bàn tay cô đang bóp chặt 2 đầu vai anh vô thức buông ra.
Quân, đúng lúc chạy xe đi ngang, thấy My từ xa nên anh tấp vào ven đường. Xuống xe và lại chỗ My.
Quay lại My, sau khi nghe xong những lại đó, My vừa lắc đầu, vừa lùi bước. Bộ dạng cô lúc này chẳng khác gì 4 năm trước khi nghe tin cô và Khánh là anh em.
- Không, không phải, nhất định là không phải. Anh lại lừa em, anh cùng mọi người lừa em. Thiên Khánh, 4 năm trời, em biết em đã sai rồi, chẳng lẽ anh vẫn còn giận em sao?
|
My đáng, không tin vào sự thật. Không chấp nhận sự thật là Khánh đã chết. Nhưng, việc Khánh chết hay chưa vẫn chưa xác nhận, có thể mọi chuyện đúng như My đã nghĩ.
- Cô à, cô bình tĩnh đi, tôi là Thiên Ân, em trai Thiên Khánh, cô nên chấp nhận sự thật đi?
- Không, em không tin, em không muốn nghe nữa, không muốn nghe nữa._ My bịt tay, lắc đầu nói.
Quân chạy tới, thấy tình trạng My mất bình tĩnh như thế anh rất lo. 4 năm trời, cô chưa bao giờ như vậy? Đến hôm nay thì. . . .
Thấy Quân cô như tìm được ánh sáng.
- Hai, anh nói với em là . . .
Cô chưa kịp nói hết là đã ngất đi trên tay Quân. Cô chỉ vừa ra viện, sức khoẻ còn rất yếu nên cú shock đó không chịu nổi là đương nhiên. Nếu người ngoài nhìn vào thấy và sẽ nói chẳng có gì để shock đến ngất như thế thì xin mọi người hãy thử đặt mình vào vị trí của cô gái như My đi.
Người mình yêu đi ra nước ngoài trị bệnh 4 năm trời, không biết sống chết như thế nào? Còn mình ở nhà, tự sinh con, tự nuôi con khôn lớn mà không có anh. Ngày thì trông ngóng mỏi mòn, đêm thì đợi chờ trông vô thức. Rất nhiều chuyện xảy ra, rất mệt mỏi, rất muốn khóc nhưng vẫn ôm hy vọng rằng người ấy sẽ về, sẽ trở về bên mình suốt 4 năm trời như thế. Cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông giống người mình yêu thương như 2 giọt nước để rồi gọi tên thì nói không phải anh và nói anh đã chết, nhất thời chuyện xảy ra như thế làm sao mà chúng ta thích ứng kịp và chấp nhận sự thật được chứ. Huống chi My lại gánh bao nhiêu mệt mỏi trên đôi vai và sức khoẻ My vẫn còn rất yếu thì làm sao có thể chịu đựng được kia chứ. Có khi nào lịch sử 4 năm trước một lần nữa lại tái diễn không? Có khi nào My trở thành 1 bệnh nhân tâm thần luôn trong tình trạng điên loạn mãi như vậy không? Có khi nào như thế không?
|