Hoàng Tử Lạnh Lùng và Công Chúa Thất Lạc
|
|
Chap 3 (tt) Hết tiết toán, tôi vác cái mặt hầm hầm vào gặp con Lam. Có lẽ lúc tôi la lên, ai cũng nghe hết nhưng chắc là không nghe rõ tôi nói cái gì rồi nên ai cũng nhìn tôi như con điên trốn viện. Ấm ức quá, chịu không nổi, tôi liền kể với con Lam, nó không dám cười to mà chỉ che miệng cười khúc khích. Chắc nó sợ người ta tưởng bệnh điên của tôi lay nhiễm qua nó. Sau khi cười đến sái cả mồm, nó mới "phán" : -Linh đừng để ý ảnh. Ảnh là vậy mà. Bạn mới tới nên không biết thôi. Ảnh thay bồ cứ như thay áo, hôm nay cô này, mai cô nọ, nhỏ nào trụ được lâu nhất là 1 tuần cũng bị ảnh "đá" thôi À. Hóa ra tên này là một thằng khốn thứ thiệt, con gái mà hắn dám quay như quay chong chóng, làm cho ai cũng phải điên đảo. Nhất định mình phải cho hắn 1 bài học, rõ ràng ban nãy, mình còn chưa kịp tặng hắn 1 cái tát vì tội hôn mình mà hắn chạy mất rồi. Nhất định phải trả thù. Nhất định là thế. Ngay sau khi ý nghĩ trả thù an tọa tại một vị trí quan trọng, không thể nào quên được trong não của mình. Tôi lập tức vạch ra hẳn một kế hoạch trả thù hoàn hảo khiến cho hắn sẽ phải khổ sở tột cùng ~ Ra về ~ Mừng kinh khủng, chỉ mới 1 ngày đi học mà biết bao nhiêu là chuyện xảy ra làm tôi nhức đầu vô cùng Về đến nhà, sau khi thay bộ đồng phục của trường ra, tôi nằm lăn ra ngủ vì quá mệt mỏi, mệt vì phải đạp xe lâu ơi là lâu, mệt vì phải đối đầu với hắn. Và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi thấy Duy, Duy bước tới gần và mỉm cười với tôi. Ôi! giấc mơ đó thật là đẹp biết bao nhiêu. Nhưng không! Hắn, chính hắn, là cái tên Triệu Vỹ đó, hắn bước tới, nhìn tôi, trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang muốn nuốt chửng tôi. Tôi nghe tiếng Duy nói thật nhỏ : -Anh sẽ bảo vệ em Tôi liền núp ra sau lưng Duy. Nhưng hắn đã đẩy Duy qua một bên, bàn tay hắn nắm lấy cổ áo tôi và nhấc tôi lên. Tôi hoảng loạn vô cùng, không biết làm gì, tôi đưa tay nắm lấy cái cánh tay đang nắm chặt cổ áo tôi, cố gắng giật nó ra, nhưng vô vọng : -Thả tôi ra đi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi mà. Đừng giết tôi Có lẽ theo bản năng của mình mà tôi nói thế, chứ tôi làm gì có lỗi với hắn mà phải xin lỗi? Tuy vậy, hắn không tha, hắn đưa bàn tay lên cao, và bàn tay đó đang trong tình trạng là một nấm đấm, sẵn sàng đấm thẳng vào mặt tôi. Rồi hắn vụt nhanh cái bàn tay đó vào mặt tôi. Nhưng tôi liền choàng tỉnh dậy. Tôi thở hòng hộc, cổ tôi cứ như mắc một thứ gì đó bên trong, khó thở vô cùng. Sau khi đã hô hấp bình thường lại, tôi dùng cái bàn tay bé nhỏ của mình, vo thành cái nắm đấm và tự đánh vào đầu mình, đồng thời lẩm bẩm nói một mình : -Không có chuyện đó đâu! Không có chuyện đó đâu! Chỉ là mơ thôi! Mày chỉ mơ thôi mà Linh! Sau khi tự trấn an mình xong, tôi mới giật mình phát hiện ra mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Như biết trước được mẹ sẽ hỏi gì, tôi nhanh nhẩu trả lời : -Không có gì đâu mẹ, con chỉ gặp ác mộng thôi mà Tôi khuyến mãi cho mẹ luôn một nụ cười cho mẹ yên tâm. Xong tôi nhìn thấy mẹ đang ôm một giỏ đồ dơ : -Mẹ đi giặt đồ hả? Con đi với Mẹ gật đầu. Thế là tôi có dịp quên nhanh đi cơn ác mộng đó. Sau khi giặt đồ xong, tôi chạy sang nhà bác Ba mượn cái thao bằng thiếc : -Bác Ba ơi! Bác có nhà không ạ? -Có, có chuyện gì vậy Linh -Dạ cho con mượn cái thao thiếc đi bác -Con mượn làm gì? -Dạ một chuyện rất quan trọng với con đó bác, bác cho con mượn đi -Nhưng mà con mượn làm gì, mốt bác còn dùng nữa -Cho con mượn đi mà, con mượn một ngày thôi, chiều mai con trả cho bác, nha nha, nha bác?- Vừa nói tôi vừa lắc lắc tay bác Ba -Ừ thôi cũng được, xài nhanh rồi trả cho bác -Vâng ạ Nói xong tôi xách cái xô chạy về nhà, sẵn ghé qua tiệm tạp hóa mua thêm mấy chai hồ, vì không lấy ở nhà được, bị mẹ la mất. Xong tôi hí hửng chạy về nhà, tôi đổ hồ vào cái thao, bỏ đất cát,.... tạo thành một cái hổn hợp xanh xanh trong cứ như cức mũi mà tôi chẳng làm sao nhớ được mình đã cho gì vào. Bước 1 của kế hoạch trả thù đã được thực hiện. Ngày mai sẽ làm nốt những bước còn lại. Tôi cười, một nụ cười nửa miệng, chứa đầy sự nham hiểm cùng sự thích thú khi nghĩ về cái mặt của hắn khi kế hoạch được thực hiện. (Bác Ba là hàng xóm của Nhật Linh, nhà của bác Ba cách nhà Linh chỉ có vài căn, Linh luôn coi bác như người mẹ thứ 2 của mình, vì bác rất tốt bụng và yêu thương Linh như con ruột
|
Chap 4: -Oa...-Tôi ngáp dài, hôm qua thức khuya quá mà! Mặc dù đã quen thức khuya nhưng không biết sao hôm nay tôi lại thấy mệt thế này. Chắc là do hôm qua thức tới tận gần 1h sáng. Đã dậy nhưng vì thấy mệt nên tôi vẫn không ngồi dạy mà nằm nhắm mắt. Mẹ đã dậy từ lúc nào, mẹ hôm nào cũng thế, mẹ luôn dậy từ 5h sáng. Trong lúc tôi đang nằm thì mẹ vào. Mẹ tưởng tôi còn ngủ nên lấy tay vỗ nhè nhẹ vào mặt tôi : -Dậy đi con! Dậy đi Linh! Ăn sáng rồi đi học kẻo muộn con ơi! -Con dậy rồi mẹ à! Con xuống ăn sáng ngay đây!-Tôi vẫn nhắm nghiền mắt Nói là xuống ăn sáng nhưng thật ra chỉ là ra khỏi phòng, nhà tôi bé tý mà. Làm gì có chuyện có lầu, phòng riêng tôi cũng đâu có. Nhà chỉ có một cái giường nhỏ cho 2 mẹ con ngủ thôi. Nghĩ lại gia cảnh của mình, tôi thấy thật chán, chỉ ước mình giàu như lũ học cùng trường với tôi. Mơ ước thế là đủ. Tôi ngồi dậy và bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục vào và đi ăn sáng. Bữa sáng của tôi chỉ là 1 khúc bánh mì phết mứt và cốc sữa nhỏ, theo như tôi thấy thì thế là đã đầy đủ dinh dưỡng nên tôi cũng không đòi hỏi gì thêm. Vừa ăn mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết cái tên đó ăn sáng thế nào nhĩ? Chắc là ngồi trên cái bàn to đùng, một đống thức ăn và rất nhiều người hầu đứng xung quanh sẵn sàng phục vụ hắn bất cứ lúc nào, nghĩ mà thấy tức mình, sao cuộc đời lại bất công thế, con người như hắn lại sống trong sự giàu sang, còn mình thì.... -Ăn nhanh đi con, sao ngẩn ngơ thế? -Ơ...dạ vâng!-Nghe mẹ gọi, tôi như chú cuội rớt từ cung trăng xuống. Ăn xong tôi đạp xe đến trường. Vì đi từ sớm nên tôi thông thả đạp xe chầm chậm, vừa đi vừa hóng gió và ngắm cảnh, không khí mát mẻ, phong cảnh lại rất thơ mộng, thật là tuyệt. Nhưng đương nhiên cuộc đời không tuyệt thế đâu! Một chiếc xe hơi mới cóng (ít nhất là tôi nghĩ thế), bóng loáng chạy qua làm tôi té khỏi xe đạp. Đau chân quá, tôi nhăn nhó nhìn cái xe đó dừng lại. Tôi đang rất muốn mắng cái tên chạy ẩu đó. Nhưng bước xuống xe là Duy, tại sao chứ? Nhưng Duy không bước ra từ ghế trước mà là ghế sau, cùng bước theo sau Duy là Nam, anh chàng đó đeo mắt kính đen, có vẻ anh chàng này rất thích vậy. Còn nhân vật làm tôi té xe thì sao? Hắn cũng đang từ từ bước ra. Hắn là ai? Không ai khác, đó chính là Triệu Vỹ. Cục tức của tôi giờ đây nó to kinh khủng, và nó đang ứ động ở miệng, chỉ chờ thời cơ mà phung trào ra ngoài. Chưa kịp mắng hắn thì tôi chợt nhận ra chân mình có cái gì ươn ướt, tôi liền nhìn xuống thì... Ôi trời, là máu, chân tôi rách một đường dài mà tôi không biết vì sao lại thế. Máu tuông ra rất nhiều, tôi đau quá, hoảng sợ nữa, không biết làm gì thì đã có một đôi tay bế tôi lên, đưa vào chiếc xe hơi mui trần kia. Đó là Duy, nếu mặt tôi không xanh lét vì sợ thì chắc giờ nó đã đỏ ửng lên rồi. Rồi Duy hối 2 tên kia lên xe nhanh và phóng thật nhanh đến bệnh viện. Ở bệnh viện tôi được khâu vết thương lại sau đó là băng lại. Bác sĩ nói phải chú ý không được cử động nhiều, nếu không có nguy cơ bị đứt chỉ và vết thương sẽ bị rách to hơn nữa. Duy nói : -Bác sĩ không phải lo đâu ạ! Cháu sẽ lo cho cô ấy-Kèm theo câu nói đó là một nụ cười đẹp chết người dành cho tôi, tôi ngất ngây nhìn Duy mà đâu có nhận ra đằng kia có một gương mặt đang đằng đằng sát khí nhìn cả hai và bên cạnh là 1 gương mặt mang nụ cười rất tươi, có lẽ người đó vừa phát hiện ra điều gì đó. Thế là kế hoạch trả thù của tôi phải dời lại ngày mai rồi, cũng may bác Ba cũng chưa cần cái thao lắm, không thì đi tông cái thế hoạch thân yêu của tôi rồi. (Do cố gắng post nhiều nhiều vì mình không có thời gian để post thường xuyên nên nãy giờ vừa viết mà vừa bị "chữi" xối xả(mẹ mình "chữi" đấy), hix dù sao cũng cảm ơn những bạn đầu tiên đã ủng hộ mình nha ^^! Mình sẽ cố gắng post ngay khi có thể)
|
Chap 5 "Nhờ" công của hắn mà tôi "được" nằm dài ở nhà cả tuần lễ vì cái chân đầy chỉ này mà vào trường có khi nó sẽ phải " mang vác" thêm nhiều chỉ hơn nữa. Nhưng nhìn theo hướng tích cực thì qua chuyện này tôi cũng đã thấy được Lam là một đứa bạn thật tốt. Ngày nào nó cũng chăm chỉ qua nhà tôi giảng bài (còn bài thì tôi tự chép tại tôi đâu có cụt tay), kèm theo đó thì mổi ngày nó mang theo súp, canh gà, cháo.... để bồi dưỡng cho tôi. Ngoài nó ra thì có Duy 1-2 qua một lần làm tôi vui cực kì và thầm cảm ơn hắn. Theo Duy luôn là cái anh chàng xã hội đen kia nhưng chả bao giờ thấy hắn, càng nghĩ càng thấy hắn vô tâm, sao hắn có thể khiến tôi thành thế này mà cũng chả buồn qua ngó tôi một cái nhĩ? Dù cho không ưa hắn tẹo nào nhưng mà không thấy hắn sang thăm làm tôi tức chết được. Nhờ có sự chăm lo của con Lam và sự lo lắng của Duy mà cái chân của tôi lành nhanh ơi là nhanh. Hôm nay đã là ngày tôi đi cắt chỉ...vẫn không thấy cái mặt khó ưa của hắn...tức Cắt chỉ rồi nhưng vẫn không được vận động nhiều nên tôi đi mà cứ phải nhờ con Lam diều đi, có khi Duy còn đèo tôi lên cầu thang nữa, vừa vui mà vừa ngại, có lẽ tôi đã làm phiền Duy quá nhiều. .................. Cuối cùng thì đã tới lúc tôi trả thù hắn vì hận thù đang chồng chất lên nhau thành một đống hổ lốn chiếm một diện tích cực lớn trong não bộ của tôi. ............. ~ Giờ ra chơi ~ Tôi cầm cái thao chứa cái chất mà tôi cũng chả rõ là chất gì, tôi chỉ biết là trông nó rất ư là kinh khủng. Tôi đang đứng trên lầu 2. Còn bên dưới rõ là hắn. Lớp 12 học ở lầu 1, nhờ đó mà kế hoạch của tôi rất dễ thực hiện. Tôi bắt đầu dốc ngược cái thao ngay vị trí mà hắn đang đứng tán gái, cùng với hành động đó là cái tạp chất bay thẳng xuống đầu hắn. Như thế rõ là chưa đủ cho tôi hả dạ, tôi tặng kém cho hắn 1 cái xô đựng lông gà mà tôi đã cất công đi nhặt từng cái trong cái chuồng gà to của bác Ba. Đứng từ trên cao nhìn xuống mà lòng tôi vui kinh khủng. Hắn...đứng đó...nhăn nhó...bị cười nhạo bởi lũ con gái. Thế là tôi cũng che miệng cười theo chúng nó. Hắn lập tức ngước nhìn lên và vừa lúc biết được chuyện đó thì tôi thấy hắn đã cầm 1 cái khăn vừa lau vừa chạy như bay lên lầu 2. Chết dỡ thật, trốn ở đâu bây giờ? Sợ quá chẳng biết làm sao. Tôi chạy vào lớp, chui xuống tận cuối lớp sau đó chui xuống cái bàn, kéo ghế lại ngay ngắn như chẳng có chuyện gì xãy ra cả. Nhưng sao mà hắn kinh thế. Hắn cứ như biết tôi đang ở trong lớp. Hắn từ từ đi từ đầu dãy đến cuối dãy làm tôi nhiều phen đứng tim. Cho đến cái bàn tôi đang núp thì hắn bỗng khựng người lại. -Này Vỹ! Mày làm gì trong đó thế? Đây là lớp 11 kia mà-Nam gọi hắn. -Ừ ra ngay-Hắn trả lời và quay gót. Tôi mừng thầm trong lòng. Thế nhưng hắn chỉ quay gót mà không đi ra. Hắn bỗng ngồi xuống và nhìn tôi : -Thấy rồi nhé!-Kèm theo đó là một nụ cười nửa miệng nham hiểm -AAAAAA- Tôi la thất thanh vì hoảng sợ quá Thấy vậy hắn đưa tay che miệng tôi lại. Nhưng sao mà tay hắn dài quá, lại có vẻ như dùng hết sức để bịt miệng tôi nên không chỉ làm cho tôi im lặng mà hắn còn làm đầu tôi đập vào tường một cái rõ đau. Đau lắm lắm lắm thì đúng hơn. Thế là tôi rưng rưng nước mắt. Nhưng hắn làm gì? -Đồ mít ướt, nín đi Vô tâm quá chừng, nhưng sao tôi bỗng cảm thấy cảnh này quen quen, cứ như tôi đã từng trãi qua ở đâu đó vậy. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
|
Chap 6 Một ngày mới lại bắt đầu như thường lệ với những công việc : mở mắt ra, ngồi dậy, leo xuống giường, chả răng, rửa mặt, thay quần áo, chải tóc, phụ mẹ dọn hàng. Nhưng hôm nay lại có cái mới : ngắm mình trong gương. Vì sao cái đó mới? Vì tôi vốn chả biết toàn thân hình mình trong ra sao vì đơn giản là nhà tôi từ đó tới giờ chỉ có độc nhất 1 cái gương bé đủ để soi mặt và chải đầu thôi. Giờ thì con Lam tặng cho nguyên một cái gương to chản, 2 người có khi cùng soi cũng được nữa ấy chứ. Từ khi có cái tấm gương đó sáng nào tôi cũng soi để xem mình đã hoàn chỉnh chưa. Và hôm nay cũng thế. Sau đây tôi xin phép được tả những gì trong gương. Trong gương không ai khác, là tôi. 1 con nhỏ cực đơn giản với nước da trắng. Đôi má hồng. Không mũi dọc dừa. Không lông mày cong lá liễu. Không mắt bồ câu. Nhưng tôi lại sở hữu gương mặt hình trái xoan. Thế đấy. 3 đổi 3 thì phải? Đôi lúc tôi cứ trách thầm mẹ vì mẹ sinh tôi ra không hoàn hảo, xinh đẹp như hàng vạn cô gái khác. Nhưng rồi lại mỉm cười một mình, đơn giản đôi khi lại tốt ấy chứ. Tôi lại đạp xe đến trường. Vừa nhờ dì Hoa (là người bán nước gần trường) giữ xe giùm xong, tôi liền đi vào trường. Ngay cổng trường là một cục người (chắc là theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Vốn không thích tò mò nhưng đám người đó đang đứng che hết cả đường đi nên tôi cố gắng lách qua, thậm chí là chui tọt vào đó. Nhưng vô dụng. 10 lần cố đi qua thì 11 lần tôi bị hất văng trở ra. Tôi đành đứng đực mặt ra, ngán ngẩm chờ bọn họ giải tán. Nhưng đứng những 15 phút mà đám người đó vẫn thế. Nãy giờ tôi cứ nghĩ chắc đó là tên Vỹ hay là Duy hay Nam hay là cả 3 nên họ mới bu đông thế này. Nhưng mà nhìn kĩ thì toàn là con trai. Thế này thì làm sao là Duy và 2 tên kia được.(Eo ôi, phân biệt ghê lun) Bỗng có một tên điên khùng nào đó thét lên : -NGỌC ANH ƠI! ANH YÊU EM! Rồi cả bọn cùng gào thét lên. Ngọc Anh ư? Ngọc Anh là ai nhĩ. Đang vẫn vơ thì chợt có một cánh tay ôm ngang eo tôi. Giật bắn người, tôi liền quay sang tặng ngay cho tên đó một cái tát như trời giáng mà chẳng cần biết hắn là ai. -Ui da! Con gái gì mà thô bạo thế -À há! Hóa ra là anh. Đáng đời, thế là nhẹ đó, ban ngày ban mặt mà giở trò bậy bạ à Hắn vẫn ôm má, nằm ăn vạ tại chỗ. -Cô tính tàn phá nhan sắt của tôi à? -Cái gì? Anh ăn bom thay cơm à? Đi chết đi cho thiên hạ nó bình yên. Ở đó la làng hoài, ồn ào chết được. -Á! TRỜI ƠI! ANH VỸ, ANH CÓ SAO KHÔNG? Ngay sau câu nói của tôi là một giọng nữ la lên. Ai la vậy nhĩ? Thắc mắc của tôi không hề nói thành tiếng nhưng sau 5 giây đã có câu trả lời. Một con nhỏ chạy ra từ cái đám con trai đừng che hết cả đường đi, lao nhanh về phía cái tên ôn dịch đang nằm ăn vạ dưới chân tôi. -Này con nhỏ kia! Mày là ai? Sao mày đánh anh Vỹ của tao? - Nó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận thù -Vậy xin hỏi cô là ai mà cấm tôi đánh hắn?-Tôi cũng chả vừa -Tao là công chúa, tao là vợ tương lai của ảnh, tao cấm mày -Cô là công chúa thì tôi xin làm nữ hoàng-Tôi không thể chịu thua nó, nói xong tôi nhếch mép cười -Mày, mày dám-Cô ả giơ tay lên, định tát tôi đây mà Nhưng cái bàn tay "ngọc ngà" đó vừa đến gần thì tôi liền chụp được nó -Công chúa là thế này sao? Công chúa là xưng hô mày-tao với người khác? Công chúa là muốn làm gì thì làm, muốn đánh ai thì đánh sao? Thật tiếc cho cái đất nước nào có cô công chúa như cô. Thật là mất thể diện quốc gia quá! Nói xong tôi cười lớn và bỏ đi luôn. Không ngoái lại nhìn, cũng không ai bảo nhưng tôi thừa biết nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Nãy còn định đi ra đại sảnh lang thang nhưng mà sau cuộc gặp gỡ không mấy là vui vẻ của tôi với "cô nương" Ngọc Anh, tôi thấy quá mệt mỏi nên lên lớp và nằm dài trên bàn luôn. -Ê Linh! Gan ghê ta ơi! Dám động vào nàng công chúa là ngọc cành vàng đó luôn nha! -Oáp!...(ngáp 1 cái cho đỡ buồn ngủ) ừ thì tại nó kiếm chuyện với tui trước mà! -Bà hay ghê luôn, biết bao nhiêu người muốn nói những lời đó với nó mà không dám, sợ bị...chém đầu lém -Trùi! Ghê vậy á? -Hihi đùa thôi! Đây là trường học mà! Chắc đó cũng coi như là để cho nó biết ở đây nó cũng chỉ là học sinh như tụi mình nhĩ? -Ừ! Tui mệt quá! Nằm tý Nói xong tôi lại tiếp tục trường mình nằm dài ra bàn. Con Lam thì vô chỗ ngồi kế bên rồi cũng nằm dài luôn. Tôi mở mắt ra thì gặp con Lam đang nằm, nhưng mà nó nhìn tôi chằm chằm, làm tôi rất khó chịu, tôi liền quay mặt qua hướng khác. Nằm được khoảng 10 phút thì có người khiều tôi. -Để yên cho tui nghỉ coi Lam -.....-Nó chẳng đáp Tưởng yên rồi. Ai dè lại khiều khiều. -Bực quá nha! Tôi nó mà chả buồn mở mắt ra nhìn cái kẻ khiều mình nãy giờ. Bỗng một cái miệng (môi thì đúng hơn) đặt lên má tôi. Liền theo đó là tiếng "Ồ" thật to của cả lớp. Tôi liền bật dậy và : -Chát-Tôi tát tên đó -Ui da đau .............
|
Chap 7 Cái tiếng la đau này sao mà nó kì kì, không giống cái tiếng la của tên Vỹ hồi sáng. Vậy là không phải hắn. Vậy là ai? Tôi liền mở mắt ra và nhìn tên đó. Hắn là.... -Ơ...Duy...tại...sao...lại...-Tôi lắp bắp khi phát hiện kẻ vừa bị tát là Duy -Hix, em tát đâu muốn chết. Tại thấy lúc ngủ nhìn em dễ thương quá, kêu loài em không dậy thành ra...hun lén Những gì tôi suy nghĩ sau câu nói đó là : Bó tay.com. Suy nghĩ một đằng nhưng cái mặt tôi thì lại làm một nẻo nó đang đỏ ửng lên vì ngượng -Mà anh qua đây làm gì vậy? -À! Nãy lúc cãi nhau với Ngọc Anh, em làm rớt cuốn sách nè -Ý, sách toán (môn của bà Huệ chằn tinh), cảm ơn anh nhiều nha, không có anh chắc em lại ra nắng đứng 2 tiết mất thôi -Hì, không có gì m... Duy chưa nói xong chữ mà thì... -Ê Duy! Ra đây coi Tên Vỹ nói với cái mặt nhăn nhó như con khỉ. Hắn đang đừng trước lớp tôi. Sau lưng hắn là con nhỏ Ngọc Anh đó, vừa chạy vừa la -Anh Vỹ, chờ em với, đi nhanh quá à Nhưng xem ra hắn chẳng đếm xỉa gì tới nhỏ đó mà cứ nhìn tôi với Duy chằm chằm, coi bộ hắn tức lắm. Tức vớ vẩn, tự dưng nói chuyện mà cũng khó chịu. Dù sao hắn cũng là bạn thân của Duy nên anh đành thở dài -Thôi anh đi đây, bye em -Dạ, em chào anh Tức lộn ruột, giờ tôi chỉ muốn bay đến đánh cho hắn vài cái, cái tội phá tôi với Duy, 2 đứa đang nói chuyện vui thế cơ mà -Gặp lại em sau nhé! Duy tặng luôn cho tôi một nụ cười khiến bao nhiêu nàng trong lớp phải ngất ngây con gà tây. Tôi cũng ngất ngây theo, nhưng chủ yếu là vì câu nói : "Gặp lại em sau nhé!" Duy vừa ra khỏi lớp tôi thì hắn mừng ra mặt. Cũng vừa lúc chuông báo hiệu tới giờ học vang lên. Bà Huệ "hùng hổ" đi vào thì vấp cái cặp (do vừa đi vừa ngước mặt lên trời đó mà), thế là té lăn quay, chổng mông lên trời, cho cả lớp được một trận cười hả hê. -Cặp của em nào mà đề lung tung giữa đường đi thế này? - Bả vừa tức vừa quê -Dạ em xin lỗi, của em đó cô, tại em không biết mình ngồi bàn nào, mà cái cặp thì nặng quá nên em để đó Con Ngọc Anh đi vào. -À! Ra là em, không sao -Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mời em bước lên bục và tự giới thiệu-Bả nói tiếp -Chào các bạn, mình là công chúa Vũ Ngọc Anh, mong các bạn giúp đỡ thêm nha! -Em chọn chỗ ngồi đi! Chắc nó chỉ chờ cái câu đó, nó đủng đĩnh đi xuống và ngồi ngay cái bàn trước mặt tôi. Khi đã an tọa, nó quay xuống và nói : -Mày khôn hồn đừng tới gần anh Vỹ của tao -Nè! Chắc tại cái lông mi giả của bạn rậm quá, hay là tại bạn kẻ mi quá đậm mà bạn không thấy rõ là tôi không hề muốn tới gần hắn? -Mày...mày...đồ mặt dày, đừng thấy trai đẹp mà cứ xáp xáp lại nhá!-Nó cố nói to cho mọi người nghe, vì lúc này bà cô đi xuống dưới lấy tài liệu rồi! Tôi cũng không muốn cãi lộn với con này, nhưng rõ ràng nó quá đáng -Xin lỗi bạn nha! Da tui hơi bị mỏng, da bạn thì tui không biết nó mỏng dày ra sao, tui chỉ biết là cái lớp phấn trên mặt bạn nó dày như da trâu thôi!-Tôi cũng nói to không kém -Mày...Được lắm, cứ đợi đó, tao sẽ trả thù. Không ai được quyền sỉ nhục Vũ Ngọc Anh này hết! Nó la lớn lên, ngay lúc bà cô vừa lên tới, thế là -Em Ngọc Anh, ra ngoài cửa đứng cho tôi -Nhưng mà cô ơi! Bạn đó gây sự với em mà cô! -Không nói nhiều! Tôi cần một cái lớp có trật tự và kỉ luật tốt Nó đành đứng dậy, giậm chân đùng đùng mà đi ra ngoài, không quên "tặng" cho tôi một cái liếc tóe lửa
|