Khi Những Kẻ Ngốc Yêu Full
|
|
Gen bước đi trên hành lang bệnh viện…lòng anh vỡ nát… mang 1 nỗi đau bước đi…anh mỉm cười đau khổ tự an ủi cho mình… anh đã làm đúng…anh phải để nó đi…nó rời xa anh… như vậy anh mới có thể cố quên nó đc… và bảo vệ nó… …
- Nếu anh rời bỏ cô ta, em sẽ ko gây hại cho cô ta và gia đình anh nữa… Anh hãy suy nghĩ đi - Ả Mary điêu ngoa liếc mắt nham hiểm nói với Gen …
Từng lời nói của ả vọng lại trong trí nhớ… Gen siết chặt tay,nghiến răng căm hận rảo bước nhanh hơn… ….
2 tuần sau…. …CỐc…cốc… - Rain… mẹ vào được ko con - Dạ…mẹ vào đi – Nó trả lời với ra khi đang loay hoay thu xếp đồ đạc vào va ly - Con chuẩn bị xong hết chưa? – Mẹ nó đi vào phòng, ngồi xuống giường nhìn đồ đạc của nó bày lung tung trong phòng hỏi - Ôi!!nhiều đồ quá, con phải làm sao đây? - nó nũng nịu mẹ
Bà ôm con gái vào lòng, khẽ vuốt tóc nó…
- Con gái của mẹ mới đó đã lớn rồi nhỉ, ko biết mẹ đã khi để con đi thế này hay ko? Nhưng mẹ vui khi thấy có 1 chàng trai thật lòng yêu con – mắt mẹ ngân ngấn, bà sụt sùi - Mẹ - nó ôm lấy bà như hồi còn bé bỏng lắm – Mẹ, con thương mẹ lắm… Nhưng chính con cũng ko biết con làm vậy có đúng ko?
Mẹ kéo nó ra, ngắm nhìn đứa con gái yêu thương của mình… - Hãy làm những gì trái tim con mách bảo – bà mỉm cười khuyên nó – Thôi con chuẩn bị đi, ngày mai con có hẹn với các bạn phải ko? - Dạ, bọn Sunny muốn làm tiệc chia tay - Ưm…
Mẹ nó cười hiền hậu rồi đứng dậy bước ra…Nó ngồi lặng trên giường, lòng trăm bề nhiều nỗi… 3 ngày nữa là nó cùng Bin đi du học rồi… … Hôm nay nó dậy thật sớm, nó muốn làm hết những việc nó muốn làm trước khi rời xa quê hương 1 thời gian dài…Thay 1 bộ đồ thoải mái nhất với chiếc áo thun và chiếc quần bó,nó ra khỏi nhà thật khẽ khàn…
Rảo bước trên con đường ngập nắng…hít sâu lấy 1 hơi căng phồng phổi, mùi sương sớm thật ngọt, những làn gió thổi nhẹ mát lạnh vờn qua đôi má làm nó thích thú…
- Ưm… giờ mới 6h30, mình hẹn bọn Sunny 8h… - nó đưa tay xem đồng hồ lẩm ngẩm
Thời gian hãy còn nhiều, nó muốn đi dạo để ngắm nhìn nơi bao nhiêu năm nó sống, khi nó đi rồi nó sẽ nhớ nơi này lắm… Nó đi mà ko biết mình đi đâu, cho đến khi dừng lại nó thấy mình đang đứng ở 1 bờ hồ trong công viên…
Nước hồ sâu lắng, cây liễu rũ là nghiêng nghiêng dưới nắng vàng thật đẹp… nhưng sao nó bỗng rùng mình 1 cái… cái cảnh nó chìm dần xuống hồ khiến nó muốn chao1ng… trong cơn mê, nó cảm nhận đc 1 bài tay ấm kéo nó lê, truyền cho nó 1 nguồn sống… nhưng tất cả vẫn là giống như cơn mê…
Nó ngồi tựa ở phiếm ghế đá trong công viên ngẩm 1 lúc lâu mà quên béng thời gian đang âm thầm trôi…
…Ring…ring…
Nó giật mình rung theo điện thoại…Nhìn màn mình nó ko khỏi cười khồ…
- Alo – nó nhăn mặt trả lời chuẩn bị tinh thần nghe xử - Con mắm…mày đang ở đâu hả? – Sunny hét vang dội - Ồ xò rí, tao đan trên đường tới chỗ hẹn nok!!! Đừng vội mà – Nó cười xuề xòa - Cho mày 5 phút – Sunny phán 1 câu, cúp máy cái rụp làm nó 3 chân 4 cẳng chạy như con đin …
Nó thục mạng đứng thở hổn hển trước cửa tiệm KFC… đây là nơi nó và Gen hay tấp vào mỗi khi nó thần kinh bất ổn đi học lúc 5h sáng … Nó đứng ngẩng nhìn, chìm vào khoảng lặng…
- Ê!! Mày tới sao ko vào? – Sunny thấy nó lâu ko tới sốt ruột ra cửa xem thì bắt gặp nó đứng tần ngần như con ngốc trước cửa tiệm
Nó giật mình kéo hồn về cười cười chữa ngượng đi theo Sunny vào trong… Vừa vào đã thấy kan và Bin đang chiễm chệ thưởng thức đùi gà chiên…
- Hay nhỉ, tui chưa tới mà đã vào trận rồi, chơi đẹp nhỉ - Nó phụng phịu mặt ngồi xuống cạnh Bin - Hì!!! Sao quên em được – Bin cười đút cho nó miếng gà cười khì khì chạy tội
Nhìn nụ cười anh nó thiệt là bao nhiêu tức giận cũng đành theo miếng gà nuốt xuống bụng… - Ủa? Gun,Boo và anh Gen đâu? – Nó đảo mắt phát hiện sự vắng mặt của vài người
Mọi người vừa nghe câu hỏi của nó lập tức im bặt, ko cười ko nói nữa, mặt bối rối như đang áy náy, giấu diếm gì đó… - Ưm…Boo,Gun và Gen có việc bận ko đến đc – Sun ngại ngùng nói - Ưm – nó gượng 1 nụ cười
Nó biết… Gun và Boo giận nó lắm… sau những gì nó đã gây ra cho Gen… thật sự khó tha thứ lắm… Một cảm giác tội lỗi vẫn còn xen lẫn trong lòng nó… - Thôi!!chúng ta cạn ly, chúc 2 người đi chuyến này mạnh khỏe – Sunny nâng cốc khơi màu, phá tan bầu ko khí ảm đạm… - Ừ!! Cám ơn mày đã mang con em rắc rối của tao đi, tao giao nó lại cho mày đấy - Kan nâng cốc hùa theo - Gruuu!!! Em gái anh sắp đi mà anh mừng thế àh – Nó nổi sùng - Đừng nói thế, sau khi mày đi tao sẽ… - Kan ngân dài, vẻ mặt rầu rầu buồn miên man
Nó long lanh cảm động nhìn anh 2 iu vấu, nó bít anh 2 rất thương nó mà… - Sẽ nhớ em phải hem? – Nó đan tay vào nhau nhu cầu nguyện nhìn anh 2 iu vấu - Rãnh… tao sẽ mở tiệc ăn mừng – Kan nói dứt lời cười nắc nẻ
Bin và Sunny nhìn cái mặt quê hàng của nó cũng cười lăn lộn… Nó giận dỗi phụng phịu phồng má quay mặt đi, báo hại Bin phải ngồi năn nỉ suốt cả buổi trời…
Cả bọn chia tay nhau cũng gần trưa rồi… Nó chia tay Kan và Sun rùi cùng Bin nắm tay đi dạo dưới tán cây xanh rì mát mẻ trong công viên…Dừng chân ở 1 ghế đá gần bờ hồ… nó ngồi bên Bin đánh 1 hơi thở dài…
- Em sao v
|
vậy? có gì phiền muộn à? – Bin ôm nó vào lòng bất an hỏi - Ưm… em ko biết chúng ta đã làm đúng hay ko? Em ko hiểu sao trong lòng còn nhiều nỗi băn khoăn chưa dứt… - Nó tựa vào lòng Bin mơ hồ nói - Em còn gì bận tâm? Ko phải em ko muốn đi cùng anh chứ - Bin kéo nó đối diện với anh hỏi - Ko, đi cùng anh em cảm thấy rất hạnh phúc, ko muốn nghĩ gì nữa, nhưng đột nhiên xa mọi người, em có chút buồn – Nó lắc đầu nhẹ nói - KO sao, chúng ta chỉ đi 2,3 năm, ko đi luôn đâu, em ko phải lo… anh sẽ luôn bên em…hãy tin anh –Bin thở phào ko biết vì sao… nhưng 2 ngày nữa nó và anh sẽ rời khỏi đây… Còn 1 việc anh phải giấu nó nên lòng ít nhiều bị dằn vặt…
Nó 1 lòng tin tưởng đặt hết niềm tin vào Bin… Vậy từ nay có lẽ nó đã ko còn vướng bận gì… ….
Sân bay …. 2 ngày sau đó…. - Em xong hết chưa – Bin sắp xếp hành lý của nó xong quay sang hỏi - Ok!!! – Nó mỉm cười nhìn anh hứng thú - Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi - Khoan, chờ mọi người đã anh – nó níu Bin lại Rain!!!! – xa xa 1 giọng vàng oanh mà giữa bể người ko át nổi - Sunny – Nó mừng rỡ vẫy tay Sunny cùng Ken chạy hồng hộc đến… - Xin lỗi… tao tới trễ - Sunny lấy tay lau vội mồ hôi nhễ nhại trên trán - Ken, Sun, thật tốt khi 2 người tới… Còn… - Nó vừa vui mừng thì chợt cụp mắt buồn buồn – Gen và mọi người… ko đến àh? Thoáng chốc Kan,Bin và Sunny vẻ mặt cũng thay đổi sắc độ… - À…ưm… họ có chút việc bận, ko đến đc – Sunny lấp liếm - Ba mẹ hôm nay phải đi công tác nên ko tiễn mày đc, nếu ko… - Kan gãi gãi đầu nói - Em hiểu mà anh 2 – Nó nặn 1 nụ cười gượng gạo - Đc rồi, đi bình an, nhớ liên lạc thường xuyên về - Kan xoa đầu em gái ân cần dặn dò… Dù gì từ nhỏ đến lớn cũng 1 tay anh chăm sóc bảo vệ, nay bảo bối lại lớn khôn rời đi… làm anh cũng có chút buồn - Anh 2 – Nó rưng rưng cay cay khóe mắt ôm chầm lấy Kan.. Nó biết anh thương nó nhiều lắm - Ưm!!ủa? 2 người đi dự tiệc hay sao ăn mặc trang trọng vậy – Nó ôm Kan hồi lâu buông ra khẽ lau nước ngấn khóe mắt…quan sát Kan và Sun rồi hỏi Sunny và Kan thoáng giật mình, nhìn nhau như muốn nói gì…Bin cũng im lặng trầm ngâm… - Mọi người sao vậy? – Nó nhìn thái độ cả bọn nghi ngoặc - Ơ…ơ…ko có gì… Tao…tao và Kan chốc nữa đi dự tiệc nhà 1 người bạn – Sunny lấp la lấp lửng nói - Mọi người đang giấu tôi chuyện gì à? – Lòng nó bất an thật sự
Cả bọn thất kinh khi nghe nó hỏi… đang ko biết nói gì…
Quý khách đi chuyến bay… Xin mời chuẩn bị… máy bay sắp cất cánh… - Kìa!! Mau đi, máy bay sắp cất cánh – Sunny như gặp cứu nhân vội vàng giục nó giải vây tình thế - Mình đi thôi em – Bin cũng nắm tay kéo hối thúc nó
Nó ngập ngừng… nhìn Kan và Sunny đầy lưu luyến…nó ôm chằm 2 người 1 lần nữa mới đi, ko quên ngoảnh lại nhìn chăm chú… Kan và Sun vẫn đứng nhìn theo bóng nó vẫy tay… lòng nó nhộn nhạo 1 cảm xúc khó tả… có chuyện gì?... linh cảm mách bảo cho nó điều đó… nhưng bây giờ nó phải đi… mọi thứ với nó bây giờ ko còn quan trọng nữa… nhưng sao…bước chân nặng nề quá…còn thứ gì đang níu kéo nó????... - Rain… Rain… em sao vậy? – Bin thấy nó ngẩn ngơ nên lo lắng hỏi - Ơ!!! Em… - Nó giật mình - Em mệt à? - Ko ạ - Vé em đâu? Chúng ta đi thôi - Ưm…dạ - Nó loay hoay tìm vé trong giỏ…
…Ring…ring…ring…
Tiếng chuông đổ làm nó giật mình… - Alo…Boo???? – Người gọi lại là Boo khiến nó có chút ngạc nhiên - Chị Rain… Nó cắt điện thoại, buông thỏng tất cả… nó vừa nghe gì?...chuyện gì thế này?... ko…đó ko phải là sự thật… - Rain – Bin hét gọi tên nó Nó lao vụt đi như gió…mặc kệ phía sau vọng lại tiếng gọi ngạc nhiên sửng sốt của Kan, Bin và Sunny … - Taxi!! – Nó chạy ra đường lao đến chặn 1 chiếc taxi đang định lăn bánh khiến 1 tiếng thắng xe vang lên chói tai - Cho tôi đến nhà thờ… Nhanh lên – Nó như hét lên - Vâng…vâng… - Ông tài hải hốt khi bị nó hét bên tai, cho xe đi đến nơi nó yêu cầu
Nó ngồi trầm ngâm, 2 tay đan vào nhau siết lại…người nó run lên từng hồi… lòng se sắt quặn lại…bên tai văng vẳng từng lời của Boo..
‘Chị Rain… Hôm nay là lễ cưới của anh Gen và ả Mary… em ko thể nhắm mắt cho qua thế này đc…anh ấy vì chị mà thỏa hiệp đồng ý lấy Mary… Chỉ có chị mới có thể khuyên ngăn anh ấy thôi’
Nó ôm mặt khóc nức nở… Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?...Nó có thể sao… nó khuyên anh gì đây khi nó là người đẩy anh đến tình cảnh này? …Nó làm sao? Làm sao?...
‘Chi Rain…cái ngày chị bị bắt cóc, anh Gen như gục ngã, anh ấy điên cuồng chạy đi tìm chị… Chính ấy đã cứu chị… đã cứu chị đó…”
“Phải…phải rồi… lúc mình chìm…chìm xuống…1 bàn tay…1 bàn tay đã níu kéo mình…anh ấy…anh ấy cho mình 1 mạng sống…là anh ấy”
Tại sao?...tại sao?...tại sao?...tại sao nó lại ko cảm nhận được?...Là anh…người nó cần là anh… Sao nó ko nhận ra?... ko nhận ra rằng lúc nào nó cũng nghĩ tới anh…dù bên Bin…nhưng lúc nào nó cũng nghĩ về anh mà… sao nó đã ko nhận ra…ngu ngốc…quá ngu ngốc mà… khi nó chìm xuống bờ vực của cái chết…nó cảm nhận đc 1 luồn sức mạnh…1 luồn sống… … ngu ngốc quá… anh luôn cho nó hạnh phúc… anh luôn che chở nó…có phải vì như vậy mà nó đã vô tình với tình yêu anh dành chó nó ko?... nó ngốc quá mà… … Nhà thờ… - Anh…anh ổn chứ - Gun nhìn Gen đang ngồi trầm tư trên chiếc ghế phòng nghỉ dành cho chú rể
Thân hình hoàn mỹ như 1 người mẫu toát lên vẻ thanh thoát trong bộ comlet màu trắng…trông anh như 1 vị hoàng tử vậy… nhưng có vẻ ko phải là 1 người hạnh phúc sắp bước vào lễ đường… khuôn mặt trầm, đen xám,lạnh lùng, đôi mắt phủ sương lãnh khốc… - Ưm!!! Anh ko sao – Gen khàn giọng trả lời ko độ âm sắc - Đến giờ rồi – Gun nhắc - Um!!! Chúng ta đi thôi – Gen đứng dậy mệt mỏi đầy áp buộc - Anh!!! Hãy suy nghĩ lại đi anh… Sao anh lại phải vì người con gái đã phản bội mình mà hi sinh hạnh phúc cả đời như vậy? - Gun uất ức nghẹn ngào khuyên nhủ - Chuyện anh đã quyết, đừng nói nhiều, chỉ cần ả ko đụng đến Rain và gia đình cô ấy thì chuyện này cũng ko đáng gì… - Anh sầu não bước đi Gun nhìn theo dáng bộ đau khổ của anh mình mà nhói lòng ko cầm nổi… - Anh…chúng ta cũng đi thôi – Boo đến gần nhìn Gun buồn bã - Anh thật ko cam lòng – Gun ủy khuất - Anh!!! Tất cả cứ trông vào số phận vậy…em vẫn có lòng tin với chị Rain – Boo khoác tay Gun đi đến lễ đường lòng leo lắt 1 tia hi vọng … Lễ đường chật cứng người, nến đèn lung linh, nhạc hòa tao nhã, hoa trí đẹp mắt… nhưng ai cũng rùng mình cảm giác lạnh lẽo khi nhìn Gen… Tèn ten ten ten….
Nhạc nền vang lên… Mary đc ông già ả dắt tay bước vào… phải công nhận là ả đẹp… thân hình có độ cong chữ S thấy rõ, mái tóc nâu xoăn dài…gương mặt mĩ miều đúng chất 1 tiểu thư… Thật là “chóa đội lốp quỷ”…ý nhầm… “sói đội lốp cừu”… Trong mắt ai ả cũng bị vẻ đẹp giả tao đó che mắt… ai ngờ bên trong rỗng toét đc nhồi nhét bằng sự nham hiểm ác độc… Dưới mắt Gen lúc này… nhìn ả chẳng thua gì con…cá sấu đội khăn voan …trông thật buồn nôn
Cuối cùng cái ngày ả mong đợi nhất cũng đến… anh thuộc về ả… Ả đã giẫm đạp lên tất cả…trong đó có lòng tự tôn của mình để có đc anh… và giờ… anh đang ở đây… trước mặt ả… ko ai còn có thể ngăn ả đc nữa…ko 1 ai… Trên môi ả nhếch lên 1 nụ cười chiến thắng… …
…. - Gen…con có đồng ý lấy Mary làm vợ ko?.... – Cha sứ sau khi làm 1 lèo dài dòng hỏi - .... - Gen…Con có muốn lấy Mary làm vợ ko?... – Thấy Gen bất thần im lặng, cha sứ sốt ruột hỏi - ...
|
Anh vẫn im lặng chìm đắm trong mối suy nghĩ của mình…lòng anh dằn vặt đau đớn… Mọi người trong thánh đường như nín thở trước thái độ của Gen…
- Gen…anh Gen…anh sao vậy? – Mary sốt ruột hỏi
Gen thót nhẹ, đưa mắt nhìn Mary đầy nỗi căm tức…
- Anh còn ko mau trả lời - Ả khẽ nhắc, âm điệu mang chút sắc thái đe dọa
Anh siết chặt tay căm phẫn, buông 1 lời qua kẽ răng lạnh buốt xương…
- Con đồng ý
Mọi người thở phào khi nghe Gen trả lời… Ả Mary nhếch môi hài lòng…
- Mary…con có đồng ý lấy Gen làm chồng? – Cha sứ tiếp tục nhiệm vụ
- Con đồng ý - Ả mau mắn trả lời, tươi cười rạng rỡ… Chiếc taxi lao vụt đi… nó siết 2 tay vào nhau… lòng chỉ cầu mong mọi thứ ko quá muộn…
“Mình là con ngốc…ngốc lắm mới rời bỏ anh ấy… Tình yêu anh ấy dành cho mình quá nhiều… vì quá nhiều mà mình đã ko biết tôn trọng nó, xem là điều hiển nhiên mà ko biết quý trọng… Bin luôn đem lại cho mình niềm vui, nhưng đến bậy giờ mình mới nhận ra người mang đến hạnh phúc cho mình mới là anh…Rain ơi!!! Mày là đồ ngốc… Gen!!!Gen…anh nhất định… nhất định phải chờ em…nhất định…” – Nó thầm **** rủa bản thân mình ko ngừng nguyện cầu cho mọi chuyện đừng quá muộn…
Khi nghe Boo nói rằng hôm nay anh ấy sẽ kết hôn… phút chốc nó như ngừng thở, mọi giác quan trên người như ngừng hoạt động… chỉ duy trái tim đang phát ra 1 tiếng gãy vụn… mặt đất dưới chân sụp đỗ… giữa cái chết và sự sống chưa đủ làm nó có 1 sự lựa chọn đúng…nhưng …giữa ranh giới sắp mất anh… nó mới biết… mình cần ai… ko phải vì mang ơn…ko phải vì anh cứu nó hay nó nợ anh… mà là nó cần anh…Gen
- Cô ơi!! Đã tới nơi – Tài xế taxi nhắc nó khi xe vừa dừng bánh - Tiền đây… - Nó mở cửa lao vút vào trong - Cô…tiền thối – anh chàng tài xế gọi với theo nhưng bóng nó đã khuất dạng
……….
- Mary…con có đồng ý lấy Gen làm chồng? – Cha sứ tiếp tục nhiệm vụ
- Con đồng ý - Ả mau mắn trả lời, tươi cười rạng rỡ…
- Nếu ai có phản đối thì hãy lên tiếng lúc này…nếu ko hãy chôn vùi mãi mãi – Cha sứ phán hỏi 1 câu có lệ cuối cùng trước khi tuyên hệ
….Rầm…
- KO !!!
1 tiếng của mở gấp mạnh bạo kéo sau là giọng nói vang âm khiến mọi người sững lại dồn hết ánh mắt vào nơi phát ra…
- Chị Rain – Boo vui mừng đồng thanh với Gun - Rain – Gen sững sờ nhìn người con gái trước mặt mình lòng mơ hồ tràn ngập niềm vui khó tả… có phải là mơ - Sao…sao cô ta dám… - ả tái mặt nhìn nó – Vệ sĩ đâu, người đâu hết rồi…. còn ko mau lôi ả điên này ra ngoài Vừa dứt lời… 1 toán vệ sĩ gần 7,8 tên xộc lên lôi lấy nó… - Ko!!! Gen… anh ko đc làm vậy… em ko cho anh cưới cô ta – Nó vùng vẫy hét lên …bộp… - Boo Boo bay đến chỗ nó, phi 1 cước giải vây cho nó… - Chị…em biết mà… biết chị sẽ đến mà – Boo vui mừng đỡ nó dậy
- Lôi cả 2 ả điên đó đi - Ả Mary rống lên hoang dại hơn…lòng ả ngày càng dày nổi bất an hơn - Đâu dễ thế… - Gun cũng ko ngồi yên xem trò vui nữa nhất là bọn đó dám động đến tình yêu của anh nên phi vào tham gia game
Của hỗn chiến giằng co bất phân… nhưng thật ko cân sức, vệ sĩ thì kéo đến càng ngày càng đông… Gun và Boo cũng ko cầm cự đc lâu…Mary đứng phía trên lộ ra nụ cười ma quỷ, bóc bỏ mặt nạ 1 tiểu thư để lộ ra bộ mặt thật của ả …vụ…bốp… - Gen – Nó sững sờ nhìn người vừa lao xuống ôm lấy nó - Rain…sao em lại ở đây? – Gen nghẹn ngào… ko thể tin nó đang ở trước mặt anh - Gen…em xin lỗi… em ko thể… ko thể ko có anh… em biết mình thật ngu ngốc… em đã sai lầm khi rời khỏi anh… em xin lỗi – Nó ôm chằm lấy Gen nức nở - Ko!!! Tốt rồi… - Gen ôm nó vào lòng… thật chặt…anh thật sự ko phải đang mơ - Gen!!! xin lỗi…em yêu anh – Nó vùi mặt vào ngực Gen thỏ thẻ hạnh phúc
- Gen!!! anh đang làm gì hả? – Mary căm phẫn hét lên
Gen phớt lờ mọi lời nói của ả… Hoắc đôi mắt đầy khinh bỉ về hướng ả… - Anh ko thể làm như thế - Ả siết chặt tay tức giận rít lên – Ba…ba làm gì đi chứ - Ả rống lên - Lôi hết tất cả ra ngoài cho ta – Hắn ta mặt đỏ phừng phừng tức giận ko thua gì con gái…vốn là ông kinh tế gia thế như vậy mà hôn nhân con gái cưng lại bị 1 lũ nhãi nhép phá hoại ko gì mất mặt hơn nữa Thêm gần 10 mấy tên nữa lao lên lôi tách nó và Gen ra… - Ko!!! Gen – nó vùng vằng chống cự Gun,Boo và Gen cố hết sức phản kháng nhưng vô vọng… …Bốp…rầm… - Quên bọn tao rồi - Anh 2, Sunny – Nó mừng rỡ reo lên khi nhìn thấy 2 người
Kan phi thẳng vào sút cho tên vệ sĩ đang túm nó 1 cú ngã lăn… thêm 2 cao thủ Karate… bọn nó như đc chấp thêm cánh… trong nháy mắt… bọn vệ sĩ vơi đi vơi hết gần nửa… - Bọn vô dụng… - Mary nhìn cảnh trước mắt… tay bấm vào da thịt tuôn máu, mắt sọc lên tia căm hận điên cuồng, răng nghiến vào nhau phát ra tiếng ken két - Ken!! Anh ko thể ko kết hôn với em…nếu ko…em sẽ cho cả nhà anh và cả ả chết tiệt kia tàn bại – Ả rống lên, mắt trợn ngược đầy đe dọa
Gen siết chặt tay… mắt như hổ báo căm phẫn ko kém cắm sâu vào ả như muốn bóp chết ả ngay lập tức…
- Có thể… Cuôc hôn nhân sẽ chấm dứt tại đây
Một giọng nói trong đầy uy nghi vang vọng bốn bề nhà thờ… Người phụ nữ đó bước vào kéo theo mọi ánh mắt của mọi người… tất cả dường như nén lại
- Cô là… - Gen ngạc nhiên sững sốt tột cùng - Bà…bà – Ba ả Mary sững sốt ko kém - Sao…sao lại là bà…bà sao lại dám…dám… - Mary căm hậm nhìn người phụ nữ vừa bước vào …Đoàng… Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở… - Sao…sao lại là bà…bà sao lại dám…dám… - Mary căm hậm nhìn người phụ nữ vừa bước vào - Ai cho bà đến đây… tiện nhân - Ả Mary miệt thị
- Mary… câm miệng…con ko đc hỗn – Papa ả đập mạnh cây gậy xuống đất giận dữ
- Ba, sao ba vì ả đó mà la con… - Ả ko phục bực mình cáu gắt
- Im – Ba ả trợn mắt cảnh cáo 1 lần nữa… ả cuối đầu ko dám hó hé
- Sao bà lại đến đây? – Ông ta dịu giọng hơn nhưng vẫn giữ vững 1 sự uy quyền...hành động vừa rồi của con gái hắn làm cho hắn phải ngượng thay
Gương mặt người phụ nữ băng lạnh... Người tỏa ra 1 khí thái uy nghiêm ai nhìn vào cũng phải cúi mặt…
- Bà…bà sao thế - papa ả Mary tự nhiên ko rét mà run, nhìn người phụ nữ này có gì đó ko giống như thường ngày…
|
… - Đó…đó là ai? – Boo nhìn bà ta hỏi - Bà ấy là vợ sau của ba Mary… anh có nghe nói đến, chỉ gặp 1 lần nên ấn tượng ko sâu…vì nghe nói trong nhà, bà ấy bị đối xử ko thua gì 1 con ở - Gun thì thầm - Con ở? Sao có thể? Ko phải là vợ 1 kẻ giàu có sao? – Boo sửng sốt nhìn Gun - Là vợ lẻ…thân phận chỉ ngang hàng kẻ ăn người ở trong nhà… -Gun trầm giọng chút thương xót cho người phụ nữ kia - Cái gì!! Đúng là lũ bất nhân… cha con nó ko phải là người mà – Boo phẫn uất ko kiềm chế đc …
- Buổi hôn lễ kết thúc tại đây – Người phụ nữ lãnh đạm tuyên bố… mắt phượng sắc sảo chiếu thẳng cha con Mary mà đâm vằm căm hận
- Hồ đồ - Lão ta gầm lên - Tiện nhân… bà tưởng bà là ai mà dám ngăn ta… - Ả Mary ko chút lễ độ kiêu ngạo nói - Mau cút khỏi đây – Lão già cũng ko khỏi lo âu nên cố tình tống cổ người phụ nữ đó đi
Một top vệ sĩ khác kéo đến toan lôi bà đi…Gen nhanh chóng lao lên chắn trước mặt người phụ nữ… lòng anh hiện giờ đang dậy lên từng hồi sóng khó tả…Lũ vệ sĩ ko kiêng dè tiếp tục xông lên… nhưng chưa kịp đụng đến thì từ ngoài cửa… 1 đoàn người hùng hổ lao vào…nháy mắt thế cục đảo ngược… Cả khán phòng tròn mắt kinh ngạc… Người phụ nữ lập tức trên khuôn mặt nở ra 1 nụ cười ủy mị…sung sướng… khóe mắt tràn 2 giọt nước ấm…
- Cha con các người… trả giá đi… - Người phụ nữ băng thanh cất tiếng như 1 lời phán xét cho cha con ả Mary
- Cái…cái gì? - Ả Mary sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh mét… - bà…bà…dám phá hôn lễ của ta - Ả lập tức khôi phục khuôn mặt tức giận xông thẳng đến người phụ nữ như muốn xé bà ta ra thành từng mảnh…
- Đứng yên… chúng tôi là cảnh sát – 1 người mặc bộ vest đen bước vào, chìa ra 1 huy hiệu cảnh sát đặc nhiệm
- Cảnh…cảnh sát…sao…sao…sao lại – Lão già mặt tái nhợt lắp bắp… lòng đoán đc sắp có chuyện ko hay
- Lão đại, Mary…Các người đã bị bắt – Viên thanh tra bước đến dõng dạt nói - Cái…cái gì…bắt…bắt – Mary và lão đại miệng lắp bắp mặt trắng bệch ko còn giọt máu nói
- Tôi đã có đầy đủ chứng cớ về việc hối lộ, trốn thuế, mua bán hàng cấm,… và 1 số hành vi phạm tội khác của ông…Ngoài ra còn có chứng cứ về tội giết người của ả 5 năm về trước – Người phụ nữ bước lên kiêu hãnh, lạnh lùng nói
- Bà…bà… tại sao…tạo sao lại phá hoại lễ cưới của ta - Ả Mary mặt tuy thất sắc nhưng ngữ khí vẫn đầy câm hận nhìn bà rống lên mất tự chủ
- Lễ cưới của ngươi ư?... hahahahaha – Bà bất chợt cười lên man rợ, pha chút nỗi chua xót – Nó vốn ko phải lễ cưới của ngươi…mà là của con gái ta
- Con…con… con gái bà - Ả Mary cứng mặt, trắng dã,người run rẩy sợ hãi – Bà…bà…bà…rốt….rốt cuộc…rốt cuộc là…là ai? - Là mẹ của Yumi…chắc cô ko quên cái tên này chứ? – Gen lạnh lùng lên tiếng
Mọi người nín thở…độ căng thẳng được đẩy lên tột độ khi cái tên Yumi được Gen âm lãnh thốt lên…
- Đúng…ta đã phải nhẫn nhục hạ mình hầu hạ cho con ngươi suốt bao nhiêu năm hòng thu thập chứng cớ phạm tội…chờ ngày báo thù cho chồng và con gái ta…
|
Nó nhìn người phụ nữ với gương mặt sương sương đầy vẻ khắc khoải… nhưng thời gian ko thể nào che lấp đc cái nét đẹp thanh tao đầy uy nghị… Đôi mắt chất chứa đau khổ đen nhánh bày hết bao nỗi cam chịu… Khóe mắt nó chợt cay và nước mắt chợt rơi vô thức… nó thấy đau…đau cho bà…
- Đền tội đi – Bà hét lên
Người của đội đặc nhiệm tiến lên vây lấy cha con nhà ả Mary …
- Ko…ko…kooooooo!!! Buông ra…buông tao ra…buông ra…hôm nay là lễ cưới của tao…buông ra…aaaaaaaaaaaa…. Ba… ba… cứu con…Baaaa - Ả Mary rống lên điên cuồng vùng vẫy man dại như con thú hoang…Ả điên…điên thật rồi
Mọi người nhìn ả khinh miệt…
- Buông tao ra…tao giết…tao sẽ giết hết tụi bây… tao sẽ giết hết… - Ả gầm rú… Bộ dạng vùng vẫy khiến cho … tóc tai tung tóe, bộ váy cưới xộc xệch… ả trông như mới trốn viện… Lướt mắt cuồng dại…ả nhìn nó lăm lăm đầy căm thù… tay siết chặt cố giằng ra khỏi 2 lính đặc nhiệm… ả nghiến răng nghiến lợi…đôi mắt đỏ ngâu như 1 ác quỷ… - Mày…tại mày…tất cả là tại mày - Ả hét về phía nó man rợ
…Bỗng… Ả vùng mạnh thoát đc khỏi tay lính đặc nhiệm, rút khẩu súng ở thắt lưng của anh lính … nỗi thù hận dồn lại… tích tắc mọi thứ như ngưng động…lắng đến mức như 1 đoạn phim chiếu chậm…chậm đến từng chi tiết… - Rainnnnnnnnnnnnnnnn – Gen hét lên kinh hãi…trái tim phút chốc ngừng lại… …Đoàng… Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở…
Tiếp sau tiếng súng đó…lại 1 tiếng nữa lớn hơn…đồng loạt nổ ra như 1 quả boom…Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên từ đầu súng nóng bỏng… hòa với tiếng động long trời là những tiếng thét kinh thiêng…Khách khứa kẻ mặt tái nhợt, tay ôm đầu nấp sát gầm ghế…người run rẫy ko ngừng hét gào sợ hãi…
Nó run lên…đôi mắt căng tròn nhìn thân ảnh đang đổ xuống… máu bị đạn ghim rỉ ra như 1 vòi nước hư van… trên nền áo màu trắng... máu loang lỗ ra nổi bật như những đốm hoa lửa…
Mary gục xuống như cây đỗ… ả đã ko ngờ rằng… khi ả vừa rút súng ra tay vừa chạm cò đã bị các đặc nhiệm khác chĩa súng thẳng vào người…
Máu loang ra…chẳng mấy chốc chiếc váy cưới màu trắng từ những đốm hoa đã bị nhuộm thành thảm lửa màu đỏ rực….
- KO…con ơi – Lão đại như cuồng lên nhìn đứa con gái ngu dại ngã xuống
Lão vùng vẫy thoát ra khỏi 2 người lính đặc nhiệm chạy lao đến bên thân thể đang hấp hối trên bục cao thánh đường…
- Con… con ơi – lăn lộn gian hồ và thương trường bao nhiêu năm chưa hề lấy đi của hắn 1 nỗi đau, 1 nỗi sợ hãi…và 1 giọt nước mắt nào… Nay trên khóe mắt hằn vết già nua chảy dài 1 dòng lệ nóng rát
- Ba…ba ơi…đau…con đau…đau quá… Ba…ba…cứu…cứu con… con đau - Ả thở hổn hển… mắt trợn lên điên dại báu lấy cánh tay lão gào lên bằng những sức lực cuối cùng
- Con ơi…sao con dại thế… Trời ơi!!! Đứa con ngốc ngếch của ta… Ta sai…ta sai rồi…ta sai khi để con trở thành thế này – Lão ôm lấy ả khóc nức nở - Ko!!! Con ko thể chết…con ko muốn…cứu con..cứu…con… - Ả gào…tiếp tục gào lên thảm thiết đến khi chút sức lực còm cỏi cuối cùng trút xuống… cánh tay đang báu víu buông rơi…
- Koooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!! Maryyyyyyyyyyyyyy – Lão thét lên đau đớn
Một tiếng chuông nhà thờ bỗng vang lên… có lẽ ko phải hồi chuông chúc phúc ngày cưới… mà nó là hồi chuông báo tử…
Lão đau khổ ôm lấy thân xác con gái mình… làm cha như lão thật sự đã thất bại… Cả đời lão nhấn chìm trong vũng bùn nhơ… chà đạp lên sinh mạng người khác đi lên… và bây giờ… lão phải trả giá…
Còn ả? Cuộc sống nhung lụa ko đủ để khỏa lấp trái tim trống trải… ả đạp lên vết nhơ của cha ả mà đi… Có thật ả sai?... ả cũng vốn chỉ là 1 thiếu nữ bình thường khát khao 1 tình yêu như bao người khác, như vậy đâu có gì sai… Nhưng cái sai duy nhất của ả chính là…ko có điểm dừng …
Mạng đền mạng…Ở nơi cao nhất của thánh đường… dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống từng cung bậc thang… Chúa trên cao nhìn xuống đã cho những kẻ tội trần 1 sự công bằng… nhưng liệu người có đủ lòng bao dung để tha thứ cho linh hồn tội lỗi kia?.... … Nó vùi mặt vào ngực Gen khóc nức nở, người run lên từng cơn… cảnh tượng trước mắt dường như xảy ra quá nhanh… nhanh đến nỗi nó chỉ có thể nhớ 1 màu khung đỏ vụt lên rồi biến mất… Gen ôm lấy nó trong vòng tay… viễn cảnh đến rồi đi mang cho anh 1 nỗi cảm xúc ko tên khó tả… có thể gọi là chút thương xót…
…
Nhìn thân thể Mary được khiêng ra khỏi nhà thờ… mỗi người ai cũng mang trong người 1 cảm xúc khác nhau… nhưng ko ai biết rằng chính họ đang có chung 1 dòng thương cảm, vị tha…cho … kẻ ngốc kia … - Gen!!! lâu quá ko gặp cháu – Mẹ Yumi bước đến gần bên Gen - Cháu chào cô – Gen mỉm cười gượng nhợt nhạt lễ phép gật đầu chào
Bà nhìn Gen hiền từ như 1 người mẹ… rồi dời tầm mắt xuống quan sát thân hình nhỏ nhắn vẫn còn sợ hãi đang rúc mình trong lòng Gen…
- Đây là người con gái cháu yêu? – Bà nhẹ nhàng mỉm cười hỏi
- Vâng – Gen ko đắn đo gật đầu
Anh nhìn bà… người phụ nữ từng xuýt là mẹ vợ mình trong lòng ko khỏi 1 niềm tội lỗi…
- Cháu thật xin lỗi – Gen cúi đầu
- Sao cháu lại nói vậy?... Đúng là ước mơ của Yumi là được cùng cháu bước lên thánh đường kia… nhưng cô hiểu rõ con gái mình…trên cao…nó luôn cầu mong cháu hạnh phúc… Hãy đến với trái tim của cháu và sống hạnh phúc thay cả phần của Yumi nhé – bà hiền từ cầm lấy tay Gen và nó đặt vào nhau
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe còn mọng nước nhìn bà… người phụ nữ với tấm lòng bao la của người mẹ làm nó ko khỏi xúc động… Nó buông gen ra… ôm lấy bà như 1 đứa con gái… bà hơi bất ngờ… nhưng lại mỉm cười…cười hạnh phúc… ôm lấy nó… những xúc cảm ngày xưa bà vẫn thường ôm Yumi bỗng chốc ùa về sưởi ấm trái tim nhiều năm đau khổ lạnh giá của bà… chúa đã mang con gái bà đi theo người và có lẽ… giờ đây…người lại ban tặng cho bà 1 đứa con gái khác…
…
Gen dìu nó ra khỏi nhà thờ… Ánh nắng vàng mật nhuộm vàng cả con đường… gió hiu hiu thổi mang hương vị ngọt ngào… Kan,Sunny, Boo, Gun đang chờ nó phía ngoài…
- Chị!! Em biết mà…biết chị sẽ có sự lựa chọn đúng đắn mà – Boo vui mừng chạy đến nắm lấy tay nó cười vui - Cám ơn em…nếu ko có em…chị nghĩ mình sẽ tiếp tục đi con đường sai lầm của mình – Nó siết tay Boo âu yếm - CHúc mừng mày đã tìm đc tình yêu đích thực – Sunny cười vui vẻ nói nó - Um…cám ơn mày – Nó thật sự cảm động và xấu hổ cho chính mình - Anh – Nó nhìn kan – Anh…anh Bin đâu ạ? – Nó ngập ngừng hỏi Kan - Nó đi rồi – Kan cười lắc đầu nói - Đi? – Nó và mọi người sửng sốt ngạc nhiên - Um!!! Nó đi du học rồi
- Em…em…em lại làm anh ấy đau khổ rồi…Chỉ vì mình ngốc ngếch mà cứ làm hết người này đến người kia phải đau khổ… - Nước mắt nó lại bắt đầu lăn dài
- Được rồi… Bin ko trách mày đâu… - Kan xoa đầu nó an ủi
Ngước mắt lên trời cao… mây trắng như những que kẹo bông lửng lờ trôi trên nền trời xanh thẳm… Nó chỉ biết gửi đến anh 3 từ “Xin lỗi anh” …
Ngoại truyện Bin và......: hạnh phúc cho 1 sự bắt đầu - Rain – Bin hét gọi tên nó
Nó lao vụt đi như gió…mặc kệ phía sau vọng lại tiếng gọi ngạc nhiên sửng sốt của Kan, Bin và Sunny
- Nó sao vậy? – Kan hớt hãi hỏi - Hình như…Boo vừa gọi điện cho nó – Sunny nhìn theo bóng nó,ánh mắt dường như thấu hiểu mọi chuyện
- Boo?...ko lẽ nó… - Kan nói lấp lửng - Chắc cô ấy biết chuyện rồi – Bin từ phía sau cười buồn nói… ánh mắt anh hướng nhìn nó chạy khuất dần mà mờ sương - Bin…mày –Kan ấp úng – mày ko sao chứ? – Kan thận trọng quan sát Bin - Em ko sao… Ngay từ đầu em đã biết rằng sẽ có ngày này mà… em cũng biết bên em cô ấy vẫn luôn nghĩ về anh Gen… Nhưng…em ngốc ngếch nên mới cố níu kéo những gì ko thuộc về mình như vậy… - Bin mắt vẫn vô hồn buồn bã hướng về phía nó chạy đã khuất dạng nói
Kan nhìn tên nhóc mà anh xem như em trai mình cũng ko khỏi rầu… vì con em ngốc ngếch suy nghĩ ko thấu đáo của mình mà lại làm 2 đứa bạn thân của mình đau khổ… - Đến giờ rồi…em đi đây…chào anh…bye Sun… cho tôi gửi lời chúc đến những người kia nhá… ở lại mạnh khỏe – Bin cười, ôm Sun và Kan 1 cái rồi qua bước kéo vali đi
Kan và Sun đứng nhìn bộ dáng Bin đến khi khuất… tuy rằng mang mác những nét buồn… nhưng người vẫn toát lên vẻ lãng tử kiêu ngạo, khuôn mặt baby cùng mái tóc gợn rối khiến anh chàng đến đâu cũng gây đc sự chú ý như 1 người mẫu…
Anh ngoảnh người nhìn lại quê hương mình sinh ra và lớn lên…cùng 1 tình yêu đầu đời chưa nở đã vội tàn…cười khẽ bước lên máy bay…
“Rain!!! Tạm biệt em…mối tình đầu của tôi… Em đến với tôi như 1 cơn mưa…chợt đến…chợt đi… để lại trong tôi 1 khoảng trống lạnh lắm…biết ko?... vì vậy…em nhất định phải hạnh phúc”
Máy bay cất cánh mang theo 1 người…1 nỗi nhớ…1 tình yêu dang dở…Tất cả bắt đầu xa dần…mọi thứ nhỏ bé đến khi biến mất…
Tựa đầu vào ghế… mắt hướng nhìn ra cửa sổ trắng sương, mây lập lờ trôi nổi như trêu người… nhẹ nhàng thở 1 hơi như muốn trút bỏ hết mọi suy nghĩ… trong ko gian trời xanh bao la… hình như anh nghe được tiếng nó thoảng qua tai thật nhẹ …“Xin lỗi anh”…
|