Khi Những Kẻ Ngốc Yêu Full
|
|
Nó giật mình người nhìn anh, anh trìu mến nhìn nó… ko khí yên ắng, chỉ nghe đc lá cây xào xạc và tiếng nhịp tim của 2 người đang huyện lại với nhau
- Em…em… - Nó lắp bắp - Anh yêu em, anh biết mình chỉ là kẻ đến sau, nhưng anh ko thể chịu đựng đc nữa, anh ko thể chịu đc khi thấy em trong tay người con trai khác mà ko phải là anh…anh sẽ ko chạy trốn nữa, anh sẽ giành lại em cho dù em có muốn hay ko, anh vẫn yêu và muốn có đc em – Bin trầm giọng, đôi mắt anh thoáng vẻ buồn, con tim bồi hồi theo từng lời nói từ trái tim tuôn ra
Nó đỏ hồng đôi má, ánh mắt nồng nàn nhìn anh, trái tim của nó cũng nhảy lên rộn ràng theo từng lời anh nói…
- Nhưng…nhưng em…em – Nó cúi mặt lắp bắp - Anh biết, em đang là bạn gái của anh Gen, anh cũng ko ép em phải trả lời anh ngay, nhưng xn em hãy cho anh cơ hội… -Bin nói với giọng khẩn thiết
Nó ko thể làm chủ chính mình nữa, nó gật đầu… Cả 2 đứng thật lâu trong bầu trời mờ tối heo hắt ánh sáng phản phất từ thành phố… ……..
Bin nắm tay nó rảo bước trên con đường về nhà… Lòng nó rối bời, nó đang rối lắm, sự đắn đo giữa 2 người mà nó chưa xác định đc nó cần ai… Gen hay Bin…
Cả 2 cứ bước đi như vậy trong ko khí im lặng, ko ai nói với ai câu nào, chỉ nghe đc tiếng ồn ào của thành phố ko đêm này… Nó bước theo anh vô hồn, nó ko biết sự lựa chọn thế nào… Gen luôn đem lại nó sự bình yên, nó yêu cái cách anh quan tâm nó, ở bên anh nó cảm thấy lòng nhẹ nhàng… Còn ở bên Bin, nó vui vẻ, anh luôn bên cạnh bảo vệ nó, bên anh nó cảm thấy thật hạnh phúc…
- Rain… Em ko sao chứ? - Nó đang miên man suy nghĩ thì giật bắn người khi Bin gọi…anh lo lắng khi thấy khuôn mặt thất thần của nó
Do giật mình quá nó đánh tuột con gấu bông trên tay…
- Để anh nhặt cho – Bin cười lắc đầu trước cái thái độ của nó Bin chạy theo con gấu đang lăn ra giữa đường thì…
- Bin nnnnnnnn!!!! coi chừng ggggggggg – nó hét lên thất thanh
…Tin tin pin pin…Két tttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
|
Chiếc xe moto lao vụt qua thắng 1 tiếng gấp gáp làm mọi người đang đi đường phải ngoái lại nhìn…Bin mau chóng né người kịp tránh nhưng cũng ko may mắn mấy khi bị tên lái xe bạt mạng đó quẹt phải làm anh ngã nhào xuống… Tim nó như ngừng đập, mặt ko còn hột máu, tay chân như bị hút hết sức lực… nó run rẩy từng bước loan choạng chạy đến bên Bin…
- Bin…anh…anh ko sao chứ - Nước mắt nó bỗng lăn dài, miệng nấc từng cơn, người run lẩy bẩy - Ừ… anh ko sao, bị té trầy trụa chút thôi – Bin xoa xoa cái đầu cười chấn an nó – Kìa, đừng khóc nữa, anh ko sao mà – Bin nhìn nó âu yếm Nó bỗng ko làm chủ ôm chầm lấy Bin… làm anh chàng vừa bất ngờ vừa hạnh phúc… - Anh ko đc như vậy nữa nghe chưa, lúc nãy anh có biết tim em như muốn nổ tung ra ko…anh biết em sợ lắm ko hả - Nó khóc nức lên, lấy tay đánh vào Bin trách móc
Bin như người trên mây khi nghe nó rót từng lời vào tai, anh ngập tràn sung sướng ôm siết lấy nó, trái tim anh nhảy múa phấn khích, lòng dạt dào yêu thương, đôi môi nở 1 nụ cười hạnh phúc mặc dù thân thể đầy những vết thương…
Nó run…run từng hồi… trong phút chốc nó đã tưởng vụt mất thứ gì đó… Có lẽ nó đã có cho mình 1 câu trả lời… …. Cả 2 bước nắm tay bước đi bên nhau hạnh phúc trên con đường tối leo lắt ánh đền đường, tựa vào nhau để cảm nhận sự ấm áp, nó và anh dường như ngập tràn 1 nỗi xúc cảm khó tả… … Nó và Bin nhìn nhau thật lâu khi anh đưa nó về đến nhà…
- Hôm nay em rất vui, cám ơn anh – Nó cuối mặt cưởi tủm tỉm – Nhưng anh ko sao thật chứ. Ko cần đi bệnh viện thật ko? – Nó bỗng lo lắng nhìn những vết bầm tím trên người Bin - Ừ!! Anh ko sao – Bin cười ấm áp nhìn nó yêu thương …
Gió thoảng nhẹ se mát lòng 2 người…Bin đưa tay khẽ vuốt mấy cọng tóc rối của nó… người nó nóng bừng lên 1 cảm giác ko tên…Quang cảnh giờ đây thật đẹp…êm ả… lắng động đến nỗi có thể nghe đc tiếng tim đang đánh lên từng nhịp liên hồi…
- 2 người đủ chưa?
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên phá vỡ ko khí trầm lặng khiến nót giật mạnh, tim đánh 1 nhịp đau buốt, chân tay tê cóng, mắt dâng 1 cảm giác sợ hãi… - Anh…anh Gen…sao…sao anh – Nó run sợ như vừa lỡ giết người vậy, giọng nhỏ lí nhí lắp bắp ko nên lời
Gen tiến đến gần,khuôn mặt anh lãnh đạm, khóe mắt cong toát lên vẻ giận dữ như như muốn giết người, bàn tay nắm lại như quả tạ, cả người ngụt khí phẫn nộ… trái tim nó như ai bóp nghẹt theo từng bước chân anh, chân bất giác giật lùi về phía sau, khuôn mặt trắng bệch… Bin liếc nhìn thấy nó đang sợ hãi mà nhói lòng, anh cũng lạnh lùng nhìn Gen rồi nắm lấy tay nó… Nó đang bối rối sợ hãi bỗng giật mình ngạc nhiên khi Bin nắm lấy tay mình…
Ko khí ko còn lãng mạn đẹp đẽ nữa, mà bây giờ trở nên ngộp ngạt, khó thở và đáng sợ… - Anh…anh - Nó nắm chặt tay run lên bất giác khi Gen đứng trước mặt nó - Anh cần nói chuyện với em – Gen nhìn nó cười, 1 nụ cười ko phải ấm áp và dịu dàng nữa mà nó lạnh thấu xương
Nói rồi anh nắm tay nó kéo đi… nhưng Bin lại nắm kéo ngược lại… - Anh, chúng ta cũng cần nói chuyện, có gì thì nói ở đây đi, anh ko thấy Rain đang run sợ sao – Bin trầm mặt cất từng từ nghiêm nghị sắc bén - Buông tay Rain ra – Gen hằn 1 tiếng rất nhẹ nhưng như mảnh băng sắc nhọn đâm thẳng vào tai người nghe - Ko, em đã nói em sẽ ko chạy trốn nữa, em yêu Rain – Bin thản nhiên nói vô cảm nhìn Gen
….Bốp…
Bin lảo đảo té xuống, khóe môi tím bầm rỉ ra 1 dòng máu đỏ…
- Anh… - Nó hoảng hốt hét lên, mắt thất thần căng lên - Tao cũng đã nói… đừng đến gần người con gái của tao – Gen ném thẳng từng lời như những khối băng lạnh về phía Bin rồi nắm tay nó kéo đi mặc cho nó đang cố vùng ra để chạy đến xem Bin thế nào
Gen kéo nó đi mà đầu cứ ngoái lại nhìn Bin bằng con mắt xót xa… Bin đứng lặng lẽ trong màn đêm, khuôn mặt đau khổ phảng phất dưới ánh đèn vàng đìu hiu…Gen lôi nó đến khu công viên gần nhà… nó tức tối vùng tay ra khỏi anh, khuôn mặt lăn dài 2 hàng nước mắt… - Anh…sao anh lại làm vậy? – Nó hét lên
Gen quay lại nhìn nó, khuôn mặt thống khổ đau đớn như đang cam chịu trăm nghìn nhát kim đâm vào… đôi mắt buồn miên man đâm xoáy vào nó… - Anh… - Nó giật mình lại gọi anh, nhưng là giọng nhỏ đầy xót xa, tội lỗi… - Em… em có gì muốn nói với anh? – Gen run giọng đè nén cơn giận dữ nhẹ nhàng hỏi nó - Em…em… - Nó cúi đầu lắp bắp ko nên lời … Gen nhìn nó mà cõi lòng như ai bóp nghẽn… còn nó thì như con chó nhỏ đang run sợ… Nó phải làm gì đây?... Ko…đây ko phải là lúc nó yếu đuối…mà là… đối mặt…Nó nhắm đôi mắt, hình ảnh khuôn mặt Bin lại hiện lên…nụ cười cùng niềm vui hạnh phúc… siết chặt đôi tay… nó phải quyết định…kiềm chế lại sự sợ hãi và cảm giác của sự tội lỗi…nó nuốt 1 ngụm khí lạnh rồi từ từ ngẩng khuôn mặt nhìn Gen… Trái tim nó đập mạnh và đau khi nó biết anh cũng sẽ đau như nó… bất chợt nước mắt lại tuôn trào… - Anh…em…chúng ta…chúng ta…
Nó khóc nấc, cổ họng nghẹn ngào khó khăn cất tiếng…
- Ưm..um..ưm
Nó giãy giụa bởi Gen đang ôm chặt lấy nó, miệng anh đang nuốt hết những lời nó muốn nói ra… 1 nụ hôn bất ngờ… nhưng… ko ngọt… nó chua,đắng, cay và chát…Anh cứ vậy mà hôn nó cuồng nhiệt, như chứng minh sự sở hữu…nỗi đau đớn và… níu giữ
Gương mặt nó đang trắng dần vì thiếu oxi, nhưng Gen vẫn ko có dấu hiệu dừng lại… nó sợ…nó bắt đầu thấy sợ… đôi mày nhíu lại, đôi tay nó đánh vào người anh, phản kháng kịch liệt, cơ thể mềm ra như bị anh hút hết sinh lực… nó sợ… sợ lắm… đây ko phải là Gen… ko phải là Gen mà nó biết… nó ko muốn… ko muốn…
Nước mắt cứ vậy ứa ra, nó cắn vào môi anh… 1 dòng máu tanh chảy vào khoang miệng… anh đau, nhíu mày, buông nhẹ đôi môi… nó xô Gen ra… 1 cái tát chói rát, nóng bỏng trên mặt anh…Nó cũng giật mình trước hành dộng 1 mình… còn anh, gương mặt ko 1 chút cảm xúc… nhưng đôi mắt thì đau…đau hơn cái đau da thịt… - Anh…em…em xin lỗi…- nó khóc nấc…đôi tay bịt chặt chiếc miệng để ko nổ tung cảm xúc…mắt nhòe đi vì lệ - Chúng ta…chúng ta … chia tay đi anh – Nó bật ra 1 câu như con dao sắt bén đâm thẳng vào trái tim của Gen… - Em xin lỗi…xin lỗi anh
Nó nấc lên rồi quay lưng bỏ chạy… để lại sau lưng 1 dáng người cô đơn lạnh lẽo…
….Rầm… - Mày phá cửa hả??? – Kan tức giận hét lên khi nó bật tung cánh cửa chạy vào nhà - Mày sao vậy Rain – Sunny sang nhà nó chơi nhưng ko gặp nên “đành ở lại chơi với Kan đợi nó zìa”… Vừa thấy nó đầm đìa nước mắt, nhỏ hốt hoảng chạy lại ôm đỡ lấy nó - Mày sao vậy? hôm nay mày đi với ai vậy? ko phải Gen sao? Nó tới nhà kiếm mày từ sớm lận – Kan ngạc nhiên hỏi - Em…em và anh ấy… chia tay…chia tay rồi… - Nó khóc nấc lên - Tại sao? – Sunny và Kan đồng thanh - Em…lỗi của em… em làm tổn thương anh ấy… người em yêu là Bin – Nó day dứt nỗi đau khóc như mưa
…Bốp… Một tiếng bạt tai chói lên, mắt nó tê rần, nước mắt cũng bất chợt ngừng chảy… nó nhìn Kan đôi mắt đầy nước lộ tia nhìn khó hiểu…
- Anh làm gì vậy hả? – Sunny hét lên - Mày là con ngu… mà biết mày lại đẩy nó vào vực thẳm ko hả? một lần đối với nó là quá đủ rồi, sao mày lại… - Kan nóng giận, khuôn mặt đau đớn - Anh…anh nói gì…em ko hiếu… - Nó nghẹn ngào, tay ôm đôi má nóng rát hỏi
Kan ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu… những trang kí ức đã lâu đc ngủ yên nay lại lật ngược trở lại…
...
5 năm trước…
- Anh Gen, mấy anh đến sớm thế - Một cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to, chiếc mũi nhỏ và đôi môi tựa cánh đào chạy đến ôm chằm lấy cánh tay của Gen Cả 2 trao nhau 1 ánh mắt, 1 nụ cười ấm tựa nắng mai… - Chào em Yumi – Gen cười dịu dàng - Tụi bây có thôi ko? Mới sáng sớm làm tao chướng con mắt quá – Kan xị mặt - Ư… anh này, anh ko sử cách ăn nói mình lại thì ế tới già – Yumi chu chu cái mỏ chúm chím trê Kan - Con bé này, hôm nay ăn gan hùm à? – Kan sắn tay áo hùng hổ - Lều, sợ quá y – Yumi lè lưỡi trêu Kan khiến anh chàng rượt nhỏ chạy vòng vòng trong tiếng cười ngất của Gen và Bin
Ngày ấy là những tháng ngày đẹp… Yumi và Gen yêu nhau…và Kan và Bin lại rất quý mến Yumi bởi cái tính nhí nhảnh, tinh nghịch và đáng yêu, luôn xem nhỏ như đứa em gái dễ thương… và tháng ngày đó có lẽ sẽ tốt đẹp mãi nếu như…. … - Gen, con chuẩn bị đi, tối nay cả nhà ta sẽ cùng ăn cơm với 1 người quan trọng – Ba Gen nói khi anh vừa đi học về - Dạ … - Chào ông… -Ba Gen kính cẩn chào người đàn ông đang đứng trước mặt – Ông vẫn khòe chứ?... àh… còn cháu đây là – Ba Gen mỉm cười hỏi - Đây là con gái tôi, Mary - Ồ, tiểu thư quả là xinh xắn, ko biết năm nay cháu bao nhiu tuổi rồi – Ba Gen lịch sự mỉm cười hỏi Con Mary hếch cái mặt lên ko thèm trả lời… Ba Gen chau mày trước cái thái độ vô phép đó nhưng ko dám lên ý kiến… - Àh!!! Nó 11t, đang học lớp 8 – Ba Mary thấy thái độ con gái mình vậy nên lắc đầu trả lời thay - Ồ!! Vậy bằng tuổi con trai tôi rồi… Đây là Gen và cháu út là Gun - Cháu chào bác… chào em – Gen lễ phép cuối đầu chào, nở 1 nụ cười đẹp như 1 thiên thần
Đó cũng là lần đầu tiên Mary gặp Gen… nụ cười anh, khuôn mặt và cả con người anh đã khiến cho ả rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ… Từ sau ngày đó, Mary chuyển đến học cùng trường ,cùng lớp với Gen… và cũng là lúc bi kịch xảy ra… … - Chuyện gì đã xảy ra? – Sunny hỏi Kan
|
Ánh mắt Kan buồn da diết… có lẽ nỗi đau này khiến ai cũng bị dày vò, vậy có lẽ Gen là người đau nhất… - Sau khi tiếp cận Gen… Mary dùng quyền lực của gia đình ép hôn Gen… Ko những vậy, biết đc mối tình của Gen và Yumi, ả đã nhẫn tâm hành hạ Yumi thừa sống thiếu chết – Kan nghẹn ngào kể lại ….
- Các người, sao lại lôi tôi đến đây? – Yumi co rúm người sợ hãi
Mary đứng khoanh tay kiêu ngạo, gương mặt khó ưa hếch lên… - Tao đã nói với mày, hãy rời xa anh Gen ra - ả quát - Tại… tại sao – Yumi bé nhỏ đáng thương run rẩy nghẹn ngào nói
…Bốp…
1 cái tán tái như trời giáng làm gương mặt bé nhỏ của sưng phù lên… - Con khốn, mày còn dám hỏi hả? anh ấy là chồng tao, là của tao –Mary rít lên – Tụi bây, đánh nó cho tao – Mary hất hàm ra lệnh Cả thảy gồm 8 đứa trai lẫn gái xông lên đánh Yumi… cô bé chỉ còn biết co người hứng chịu trận mưa đòn như trút bão… ….
Người Kan run lên, tay đan nắm chặt vào nhau… Sunny khẽ ôm lấy anh chấn an… - Khi bọn anh tìm đc Yumi thì chỉ còn lại trước mắt 1 thân hình bé nhỏ bầm dập, tả tơi, máu nhuốm đầy mình… - Kan run giọng tiếp tục kể ….
- Yumi…Yumi – Gen ôm lấy Yumi lay lay nhưng ko có động tĩnh gì
Ngồi trên chiếc xe cấp cứu mà lòng Gen siết lại quặn thắt, nỗi lo dày xéo cứ tăng lên khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Yumi sưng húp lên, bầm tím… … Ngồi bên cạnh giường bệnh của Yumi, Gen nắm chặt nắm đấm, sự căm hận trào lên xoáy vào đôi mắt… Gen đã ko làm chủ đc chính mình đến nhà Mary tìm ả…
- Thưa cô Mary, có cậu Gen tìm cô – quản gia trịnh trọng đến thông báo - Sao, anh ấy đến tìm tôi àh - Ả mừng ra mặt, vội sửa soạn lại tóc tai rồi tự mình chạy ra mở cửa cho gen Vừa thấy gen ả mừng húm, cười toe toát chạy đến… …Bốp… Chưa kịp nhận biết đc điều gì thì ả Mary đã lảo đảo ngả xuống, trên má in hằn 5 dấu móng tay rát tê… - Tại…tại sao…anh dám đánh tôi - Ả hét lên căm phẫn, khóe mắt ứa ra nước vì đau Gen xốc cổ áo ả lên, anh muốn đánh cho ả phải nhập viện như Yumi mới thỏa lòng, nhưng anh ko làm đc… 1 cái tát tai là quá nhẹ… Gen gằn từng tiếng lạnh đến đáng sợ vào mặt Mary - Nếu cô còn dám đụng đến Yumi thì coi chừng tôi…
Nói rồi anh đẩy ả té xống xoài ra mặt đất, quay bước anh đầy tức tối, để lại sau lưng lạnh lùng ả Mary với đôi mắt ác hiểm đang vằn lên sự căm tức…ả siết chặt tai, cái đầu nhỏ đầy tà niệm bắt đầu sôi lên… - Anh dám vì 1 con nhỏ hèn đó mà đánh tôi, tôi sẽ cho anh và cả nó trả giá… - Ả rít lên căm phẫn, tay đập mạnh xuống nền gạch sỏi ….
- Đáng lẽ, bọn anh nên ngăn cản gen lúc đó, nếu ko đã ko có thảm kịch đó xày ra… - Kan ôm đầu mặt xám ngoét ...
Sau đó 1 tuần, ngày Yumi xuất viện cũng là lúc tai học giáng xuống gia đình cô bé… Công ty của ba Yumi bị thế lực nhà Mary làm cho phá sản, ba cô bé bị đẩy đến bước đường cùng đã tự vẫn…gia đình bỗng chốc trong vòng mấy ngày đã tan nát… trong lúc này, Gen là người duy nhất để cô bé dựa vào, Gen hết lòng giúp đỡ, nâng đỡ tinh thần 2 mẹ con Yumi… những hành động đó khiến ả Mary ghen tuông sục sôi… và…3 ngày sau đó… - Cái gì… Yumi bị bắt cóc – Mẹ Yumi hét lên thất thanh sau cú điện thoại…
Bà choáng ván ngất lịm… Gen vội chạy đến đỡ lấy bà… mặt anh xám lại đầy nỗi lo lắng… … - Ưm…ưm – Yumi kinh hãi khi bị bắt trói, đôi mắt cô bé bị bịt lại, miệng nhét giẻ
Cô bị nhốt trong 1 chiếc thùng xe chở đến 1 nhà kho ngoại thành bị bỏ hoang bên cạnh 1 hồ nước hướng ra bãi cỏ hoang … - Mở mắt và lấy giẻ ra khỏi nó – 1 chất giọng ko nhằm lẫn vào đâu đc - Tại sao cô lại bắt tôi, ko phải cô đã hại gia đình tôi tan nát rồi sao? – Yumi đáng thương run lên bần bật đau khổ vì cái chết của cha chưa nguôi - Vẫn chưa đâu, mày phải biến mất thì anh Gen mới vĩnh viễn thuộc về tao đc – Mary nghiến răng rít lên tà ác - Cô…cô…cô điên rồi – Yumi khóc lóc đáng thương, đôi mắt nhạt nhòa ngập trong làn nước mắt - Xử nó cho tao – Mary hét lên… hơn 6,7 tên tướng tá bặm trợn vồ vập lấy thân hình mong manh bé nhỏ của Yumi Nỗi đau uất nghẹn lên tận cổ họng, đau đớn dày xéo cơ thể… Yumi nhỏ bé hét lên 1 tiếng rồi ngất lịm… - Thưa…thưa cô chủ… cô ta ngất rồi – 1 tên gương mặt chằn chịt những vết sẹo đến nói vớ ả Mary - Đem nó quăng xuống hồ cho tỉnh - Ả cay nghiệt tàn độc ra lệnh … Yumi trong cơn nửa mê nửa tỉnh bỗng thấy cơ thể chìm trong nước, cơ thể đau đớn cào xé ruột gan, hô hấp ngày 1 yếu dần, thấp thoảng trong đáy mắt hỉnh ảnh của Gen hiện lên như 1 thiên sứ… có lẽ… cô bé đang chạm dần đến thiên đường… cơ thể ko còn 1 chút sức lực cứ thế chìm xuống… đôi mắt khép hờ rồi tất cả chìm vào bóng tối… hình ảnh cuối cùng cô bé nhìn thấy là nụ cười của Gen… mọi thứ như 1 thứ như thước phim chiếu chậm về những kỉ niệm đẹp đẽ rồi đến hồi kết…
- Cô… cô chủ… chết rồi… ko lẽ - tên bặm trợn cuống lên khi ko còn thấy bóng Yumi nữa - Đồ ngu, mau vớt nó lên – Mary run rẩy hét lên
….. Một giọt nước mắt từ khóe mắt Kan lăn ra, trút 1 tiếng thở dài… Kan chỉ là người anh kết nghĩa của Yumi thôi mà còn đau thế này thì còn từ nào để diễn tả nỗi đau của Gen đây… Từng giọt, từng giọt nước mắt của nó lăn dài theo câu chuyện đau lòng của Gen…Sunny cũng ôm Kan mà khóc, có lẽ nổi đau đó khó mà phai nhòa đc… - Cho đến khi mọi người tìm đc Yumi thì… - Kan nuốt khan ngụm nước bọt tiếp tục câu chuyện… ….
- Yumi, Yumi… Con tôi – Mẹ Yumi thống khổ gào lên thảm thiết ôm lấy thân xác con gái trong phòng bệnh Bin và Kan cũng ko nén đc nỗi đau mà lăn dài những dòng nước mắt… chỉ có Gen… anh ko khóc…ko khóc hay ko thể khóc đc nữa… vì trái tim anh đã tan nát, 1 người ko có trái tim thì cũng giống như 1 xác chết thôi… ko cảm xúc… Trái tim anh đã chết theo người con gái đang nằm kia…
Yumi nằm đó, đôi mắt nhắm như ngủ, chỉ khác là cô ấy ko thở, cho đến chết, cô vẫn nghĩ về Gen, trên môi cô nở 1 nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân… cơ thể tả tơi, khuôn mặt đầy những vết thương nhưng ko làm mất đi đc vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng của cô… Yumi lúc này đẹp như 1 thiên thần đang say giấc, nhìn cô bé thật bình yên… …
- Sau cái ngày đó,ko còn ai nhìn thấy mẹ Yumi nữa, có người nói bà ấy vì ko vượt qua 2 cú shock liên tiếp nên đau buồn mà chết, cũng có người nói bà ấy hóa dại, nhưng ko 1 ai gặp lại bà ta kể từ đấy…còn Gen…nó tự nhốt mình trong phòng, ko ăn uống, nỗi đau cào xé đánh vật nó 1 thời gian dài… và kể từ đó ko ai nhìn thấy nự cười nó nữa… - Kan nghẹn ngào với kí ức buồn dù anh ko thể đau bằng Kan nhưng mất đi 1 người bạn cũng là nỗi mất mát quá lớn trong mỗi người….
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc, tiếng lòng thổn thức và sự đau buồn tiếc nuối…Đã mấy ngày nay nó cứ trầm tư, ít nói, 1 tảng đá đè trong lòng nặng trĩu… … tội lỗi… đau khổ… mọi cảm xúc hỗn độn cứ vần vũ trong lòng… Lựa chọn của nó có đúng ko?... Khi tưởng chừng Bin sắp vuột khỏi tay nó, trái tim nó đã cho mình 1 câu trả lời… nhưng… sau khi nghe câu chuyện của Gen… trái tim nó lại …đắn đo… dao động
….Ring…ring…
- Alo!!! – Nó chán chường áp điện thoại vào tai - Anh đây
Nó nghe chất giọng quen thuộc, bật ngồi ngay dậy…
- Anh…anh Bin… - Nó mơ hồ lòng mừng thầm - Anh đang ở dưới nhà em, anh có thể gặp em 1 chút được ko – Bin nói với giọng khẩn thiết - nhưng…bây giờ…em ….em – Nó ngập ngừng - Anh xin em – Bin tha thiết - Vâng, em xuống ngay – Nó ko nỡ khướt từ trước sự nồng ấm của anh và… nó thật sự… muốn gặp anh…
...
- Rain – Bin mừng rỡ khi nhìn thấy nó vừa bước ra - Anh…tìm em có việc gì ko? – Nó hơi thắc mắc
Bin ko nói ko rằng ôm chằm lấy nó…nó bất ngờ… mùi hương nam tính lâu ngày lại vờn qua cánh mũi… nó nhắm mắt hít 1 hơi sâu…nó ko giống…ko giống…với Gen
- Anh…anh… - Nó bối rối - Anh ko biết nhựng ngày vừa qua em đã xảy ra chuyện gì mà cứ tránh mặt anh…- Bin nghèn nghẹn – Anh…anh nhớ em, nhớ em đến phát điên
Nước mắt nó chực trào… phải…nó đã lựa chọn đúng… nó ko muốn…ko thể…ko thể lừa dối tình cảm mình… nó ko muốn miễn cưỡng để làm ai đau khổ… nó vòng tay ôm lấy anh…
- Em cũng rất nhớ anh – Nó nghẹn lời trong làn nước mắt thủ thỉ vào tai anh
Bin đẩy nó ra, 2 tay nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, môi anh hiện lên 1 nụ cười hạnh phúc ko thể giấu giếm… anh nhìn thẳng vào đôi mắt nó…
-
|
Em…em thật sự…thật sự chấp nhận anh? Nó khẽ lau những giọt nước mắt trên bờ má, mỉm cười gật đầu…Bin như muốn hét lên, anh ôm nó thật chặt…cảm nhận nó đang trong vòng tay anh…nó đã là của anh…
- Cả 2 người đang làm gì vậy?
Một tiếng nói vang lên pha chút giận dữ… làm nó giật mình…
- Gun… Boo, Sunny – Nó ngạc nhiên về sự xuất hiện của 3 người - Anh Gun nó muốn tìm chị…nên em cũng muốn qua thăm chị… - Boo hơi có chút khó xử giải thích - Tại…tại sao chị…chị - Gun có vẻ tức giận thật sự - Rain…tao…tao ko hiểu – Sunny cũng ko kiềm chế được xúc cảm - Tao…tao nhận ra … người tao cần…là…là Bin… tao…tao ko…ko muốn…làm Gen đau khổ thêm …miễn cưỡng ko thể hạnh phúc… - Nó nấc nghẹn cuối đầu xấu hổ - Chị…chị thật quá đáng mà, giờ thì tôi đã biết vì sao anh tôi lại như thế…thì ra tất cả là tại chị, chị có biết mấy ngày nay anh ấy cứ nhốt mình trong phòng, ko ăn ko uống…Tại sao, tại sao chị lại làm như vậy – Gun hét lên giận dữ, nắm lấy áo nó lôi xệch lên - Buông Rain ra – Bin giằng nó ra khỏi tay Gun
Gun nóng giận đấm cho Bin 1 quả làm hàm anh chàng ê lên, ngã nhào...Bin choáng ván hết mấy phút mới định thần lại được…anh trả lại Gun 1 cú ko nhẹ…cả 2 cứ thế hăng máu… kẻ có qua thì người có trả… cuộc hỗn chiến diễn ra…
- Dừng… dừng lại đi anh – Nó lắp bắp - Gun, dừng lại đi – Boo hét lên
…Bốp…
Sunny chướng mắt chịu hết nổi nên nhào vô cho mỗi tên 1 đấm khiến cả 2 văng ngược ra…cuộc chiến kết thúc
- Ngừng ngay – Sunny hét lên
Boo vội chạy đến đỡ Gun dậy, còn nó chạy vội đến bên Bin… - Anh ko sao chứ - Nó rưng rưng nước mắt nhìn Bin - Ừ!!! Anh ko sao – Bin chùi máu ở mép nhìn nó dịu dàng chấn an - Các người… các người – Gun tức nghẹn nhìn cảnh 2 người tình tứ - Thật là vô liêm sỉ mà - Anh ko sao chứ, mình đi thôi anh – Boo đến đỡ Gun dậy lo lắng – Em thất vọng về chị quá – Boo quay lại nhìn nó nói rồi cùng Gun bước đi
Sunny buồn buồn nhìn theo con em rồi quay lại… - Tao hi vọng mày sẽ ko hối hận về những gì mình đã chọn – Sunny đặt tay lên vai nó cười buồn rồi quay bước
Nó khóc nức nở… Sunny đúng, nó cũng hi vọng nó đã ko chọn sai… nó lại khóc…Bin ôm nó tử phía sau truyền cho nó 1 hơi ấm sức mạnh…phải… đây là điều nó phải đối mặt… nó phải cố gắng cho những gì nó lựa chọn…
…. - Em no rồi – Nó buông đũa khi chén cơm chỉ mới vơi được 1 nửa Kan nhìn nó lắc đầu thở dài…
Nó lên phòng, ngồi co mình trong bóng tối, nó ko muốn bật đèn, nó muốn suy nghĩ …Cuốn mình lại, nó gục đầu lên đầu gối, chiếc bóng lặng lẽ đỗ dài trên chiếc grap giường màu hồng nhạc trông thật cô đơn…
“Mình đã làm đúng… mình đã làm đúng… Nếu mình ko làm vậy thì chỉ làm khổ anh Gen thêm thôi, mình làm như vậy chẳng khác nào lừa dối anh ấy…” – Nó lẩm bẩm tự chấn an chính mình về cảm giác tội lỗi đang dày xéo trong lòng… Từng lời… từng lời của Gun cứ văng vẳng bên tai của nó… dù thế nào… sự thật là… Nó đã làm anh tổn thương…Nước mắt lại lăn xuống thành 1 vệt dài…
…Ring…ring…
Tiếng chuông cắt ngang suy nghĩ của nó… mệt mỏi…nó ko muốn nghe…
…Ring…ring…
Tiếng chuông vẫn cứ vang lên… nó đành vớ tay lấy chiếc điện thoại…màn hình hiện lên cái tên…Bin - Alo… - Nó vội nghe máy - Sao em lâu bắt máy thế - Bin trách yêu - Em xin lỗi, nãy giờ…em trong toilet – Nó ngập ngừng rồi đành nói dối - Em…em khóc à? – Bin nghe giọng nó trầm trầm - Ơ…ko…ko có – Nó chối biến - Rain!!! Anh yêu em…anh biết em đang chịu nổi đau giày vò khi cảm giác tội lỗi đối với anh Gen … - Bin trầm ấm nói - Em…em…ko – nó bật vỡ òa khi ko còn đủ khả năng chèn nén cảm xúc được nữa - Ko sao, anh sẽ bên cạnh bảo vệ em… em có tin anh ko? - Có…em tin anh – nó nức nở - Cám ơn em…Thôi, em ngủ đi, mai bắt đầu đi học lại rồi, sáng mai anh sang đón em nhé - Dạ - những tiếng nói Bin nghe thật nhẹ tâm hồn
Cúp máy… nó siết chặt ôm chiếc điện thoại vào lòng nó vẫn còn 1 nỗi dạy dứt nhưng nó sẽ vượt qua được…
…. 7h sáng…
…Cạch…
- Chào buổi sáng… - Bin mỉm cười khi nó vừa bước ra khỏi nhà - Chào anh – đón nhận nụ cười thật đẹp, đối với nó hôm nay thật đẹp - Hai tụi bây…? – Kan tính hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi… - Anh 2 ko cùng đi với tụi em àh? –nó hỏi với theo khi Kan đi về hướng ngược lại đường đến trường… - Ko – Kan đáp gọn rồi tiếp tục rảo bước - Anh Kan bận đi đón Sunnt đấy mà – Bin cười cười nói nhỏ vào tai nó - Àh – nó òa lên 1 tiếng như hiểu ra – Vậy chúng ta đi thôi anh
Bin nắm lấy tay nó, cả 2 bước đi bên nhau thật vui…cảm giác ko giống như bên cạnh Gen…nó vui - Rain… -Sunny gọi khi nó vừa bước vào trường, phía sau nhỏ là Kan - Hì!! Trùi!! Mới sáng sớm thấy anh hai phắn mất, tưởng gì, thì ra là đi đón nàng – Nó nheo mắt cười tươi rói trêu Sun và Kan - Mày mún ăn đòn huk? – Kan hăm dọa mà mặt ửng đỏ xấu hổ - Xì!!! Thì cũng như mày thôi…có điều chắc ko có phước bằng mày – Sun lè lưỡi trêu ngược
Nó ú ớ ko bít nói gì đành ngậm bù hòn làm ngọt… - Boo đâu? Hôm nay ko đi cùng àh? – nó thắc mắc vì 1 sự vắng mặt - Nó đi với Gun từ sáng rồi… hôm nay ngày đầu đi học lại nên nó ko muốn đi trễ ấy mà– Sunny nói mà giọng hơi trầm buồn
Nó cũng có thể hiểu đó chỉ là 1 lí do nhỏ…còn lài thì bởi vì….
Nó cụp mắt, hơi buồn… Bin thấy vậy siết lấy tay nó, kéo vào lòng trấn an, vỗ về nó…và hình ảnh âu yếm đó đã lọt vào mắt 1 người…
- Ồ!! Sao trông 2 người thân mật thế… ko lẽ…? – 1 giọng chua chua lâu ngày ko gặp vang lên đến bẩn tai - Hừm!! con rắn độc thối tha – Sunny lẩm bẩm rủa thầm… Mary bước từng bước điệu đà đến chỗ nó… ả ghé mặt gần sát nó nhếch mép, bày ra 1 nụ cười quỷ ghê tởm… - Vậy hẳn là cô và Gen chia tay rồi… chắc anh ấy chơi chán rồi chứ gì -Ả khinh miệt – Mà cô cũng lợi hại thật, vừa bị Gen đá xong thì vớ ngay Bin… khá nhỉ.. cô dùng cái gì mà hay vậy - Cô… - Sunny giận run
Bin mặt tối sầm, tay siết thành nấm đấm tức tối… …Bốp…
1 cái tát chói tai vang lên khiến cho cả trường nín thở khi thấy Mary đang lảo đảo ngã vật xuống đất…
|
Kan,Bin và Sunny há hốc giật mình nhìn cảnh vừa diễn ra trước mắt mình… - Mày dám… - Con Mary căm phẫn rống lên - Cái này là cho Yumi – khuôn mắt nó lạnh căm, 1 nỗi căm hận trào dâng khóe mắt …Bốp… Chưa kịp định hình, con Mary lãnh thêm 1 bạt tai như trời giáng nữa… - Cái này là cho anh Gen – Nó lạnh lùng cất giọng …Bốp… Một bạt tai nữa nhanh quá khiến con Mary ko kịp đỡ, máu ứa khóe mép, mặt sưng phù rát tẹ tái, in lằn 5 ngón tay… - Cái này là do mày dám sỉ nhục tao… cái thứ thối tha như mày ko có quyền nói ai hết, mày đã từng cảm thấy ghê tởm cho chính hành động của mày chưa?... – Nó lạnh nhạt ko 1 xúc cảm quay đi, nó như trở thành con người khác vậy…
Nó rảo bước đi…từng lời kể kí ức mà Kan nói cứa thẳng vào trái tim nó… …. - Còn ả Mary thì sao hả? bộ ko phải trả giá sao? – Sunny căm phẫn rít lên Siết chặt đôi bàn tay Kan run lên đầy tức hận… - Nhờ thế lực và tiền của gia đình, ả ko phải chịu 1 mức án nào, tất cả đều chỉ xem đó là 1 tai nạn, mọi trách nhiệm đều đổ cho lũ côn đồ… nhưng sau vài ngày truy bắt, người ta chỉ tìm thấy xác của bọn chúng… tất cả đều đc sắp xếp… và ả nhởn nhơ đi du học sau tất cả những gì ả gây ra như ko có gì xảy ra … …
Dòng hồi ức cắt ngang…1 giọt nước mắt trào ra…tay siết chặt 1 nỗi căm hờn… miệng nó bật ra 2 tiếng ko hay mà chính nó ko ngờ nó có thể thốt ra đc… - Khốn nạn…
Bin và Sunny lo lắng đi theo nó đến tận lớp… để ả Mary ngồi sống xoài trên đất, tay ả siết chặt, người run lên căm hận, răng nghiến vào nhau, khuôn mặt hết đỏ lại đen xám xịt tức giận…
- Con Khốn, dám đụng đến tao, tao sẽ cho mày sống ko bằng chết …
- Em ổn chứ? – Bin nói nhỏ vào tai nó khiến nó giật mình…thì ra mình đã đến lớp rồi Nó cười buồn… - Em ổn - Vậy 1 chút ra chơi anh sang đi ăn sáng với em nhé – Bin cười ôn nhu bật lên khuôn mặt baby rạng ngời - Dạ - Nó hơi đỏ mặt dù nụ cười ấy ko mấy xa lạ
Vừa bước vào cửa, 1 ko khí ngộp ngạt bao trùm, hàng chục con mắt đổ dồn về phía nó ko mấy thiện cảm…
- Nó vừa chia tay anh Gen là vớ ngay anh Bin… trông khờ khờ vậy mà cáo nhỉ - 1 tiếng thì thầm vang lên - Hừ!! lợi dụng thân phận em anh Kan tiếp cận anh Gen rồi cua luôn anh
Bin, sao mà trơ tráo thế ko biết - Có đẹp gì đâu…hay là…
… Rầm…
- Câm miệng cho tao, tụi bây biết gì mà nói, đứa nào nói thêm câu nào tao cắt lưỡi hết – Sunny nổi khùng đập bàn quát
Phải công nhân lão bà của đại ca trường Royal có khác, vừa lên tiếng thì cả lũ đã ngậm miệng như hến… Nó buồn buồn…nhưng nó hiểu, nó đã phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi…Tiếng chuông vào tiết cứu vãn cho nó… …. Những tiết học cuối cùng cũng trôi qua… Nó như người mất hồn, tâm trạng vẫn hỗn tạp và áp lực từ miệng lưỡi những kẻ ngoài cuộc công kích tạo 1 áp lực nặng nề với nó…
- Ê… ko về hả? – Sunny huýt tay hỏi nó - Sao cơ? Ơ, hết giờ rồi àh? – nó ngẩn ngơ - Mày đó, hồn vía cứ để trên mây, anh Bin đợi mày kia – Sunny hất mặt về phía cửa - Ưm!!! Về thôi – nó mỉm cười rồi quoải ba lô bước ra cửa
Sunny lặng nhìn theo nó ánh mắt đăm chiêu buồn rười rượi “Rain àh? Dù thế nào tao cũng ủng hộ quyết định của mày, cố gắng lên”
- Em ko tính về à? – Kan từ ngoài cửa vọng vào - Ừ!! Ra ngay – Sunny cau mày vác túi chạy ra – Làm gì hối ghê thế ko biết
Kan im lặng ko nói… dạo này anh chàng có vẻ ngoan và sợ lão bà ra phết…
- Kan, anh nghĩ sao về chuyện của Rain và Bin? – Sunny rầu rầu cúi mặt đăm chiêu - Rain là em gái anh, anh dù thế nào vẫn yêu thương nó hơn hết, mọi quyết định của nó anh ko muốn xen vào, chỉ cần nó hạnh phúc là được… - Kan trầm tĩnh trả lời - Thế anh Gen phải thế nào hở anh? – Sunny lo lắng
- Anh biết, tụi anh quen nhau từ cấp 2 đến giờ, tụi anh cũng như anh em, vết thương cũ về Yumi đối với nó vẫn chưa lành, nay con Rain ngốc nghếch lại rạch thêm vào trái tim nó… - Kan trầm trầm giọng buồn tênh cúi gầm mặt… rồi lại ngước lên nhìn trời đánh 1 hơi thở dài… - Biết sao được, chúng ta chỉ là người ngoài, ko thể xen vào chuyện của họ, làm anh…anh ko thể ép Rain phải bên cạnh ai, vì điều đó chỉ làm cho tất cả đều đau khổ - Anh à? – Sunny rưng rưng nhìn Kan – chúng ta thật sự ko thể làm gì giúp họ sao - Chúng ta tốt nhất đừng xen vào, hãy cứ để họ tự giải quyết… cứ bình thường như vậy lại tốt hơn – Kan xoa đầu Sun an ủi - Ưm… Rain dạo này… cười gượng quá – Sunny cười buồn thở dài …. - Em sao vậy? – Bin hỏi nó - Ơ!!! Em ko sao – Nó quay lại nhìn Bin cười gượng gạo - Em hôm nay cứ như người mất hồn vậy, có chuyện gì cứ nói với anh – Bin siết tay nó - Em…ko có gì đâu – nó cười khua khua tay
Bin nhìn nó trìu mến nhưng buồn đến lạ… - Em ko tin anh sao? - Ko…em…em – Nó lúng túng trước ánh mắt buồn buồn đầy thất vọng của Bin
Bin ôm nó vào lòng…
- Anh thật sự ko đáng để em tin tưởng ư? – Bin nói với giọng buồn bã nghẹn ngào - Ko… ko phải – Nó bỗng bật tuôn nước mắt, lắc đầu ngoày nguậy –
- Nhưng… anh… chúng ta…chúng ta… làm vậy…có đúng ko anh? – Nó khóc nấc lên - Rain… nhìn anh đi… em thật sự tin anh ko? – Bin buông lơi, nắm lấy bờ vai nhỏ bé, nhìn thẳng vao mắt nó hỏi
Đôi mắt nhạt nhòa nhòe ra vì nước mắt… hình ảnh Bin tuy mờ nhạt nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ người anh toát ra…ánh mắt mạnh mẽ, cương nghị đầy kiêu hãnh, mang đến cho nó 1 niềm tin vững chắc nào đó…
Nó gật đầu tin tưởng nhìn anh, nở 1 nụ cười hạnh phúc… nụ cười tựa ánh ban mai, nụ cười từ trái tim ko gượng ngập suốt bao ngày qua…
|