Khi Những Kẻ Ngốc Yêu Full
|
|
Một toán cỡ 4,5 thằng mặt mày bặm trợn, cười nham nhở… - Đợi người yêu hả cô em? Đi chơi với bọn anh đi – Tên to con nhất nắm lấy tay nó kéo - Ko, bỏ ra tôi ko đi – Nó quơ tay loạn xạ hét lên - Bỏ cô ấy ra… - Bin vừa về kịp lúc
Tên đô con nhìn Bin cười khẩy… - Bạn trai em đó hả? cỡ này 1 đấm là anh cho đi chầu ông bà rồi, ngoan ngoãn đi chơi với anh đi… …Bốp… Gã đô con vừa dứt lời thì ngã huỵch xuống đất, trời đất cuồng quay...phải gần 3p hắn mới tỉnh… - Mày dám… - Phẫn nộ, hắn ngoắc mắt nhìn Bin, nhưng chưa kịp mở miệng nói hết lời thì cắn lưỡi lại nuốt xuống Khuôn mặt Bin như 1 ác ma, lạnh toát, khí thái phát ra khiến những người xung quanh chết ngợp… - Đại…đại ca…em nhận ra thằng này rồi, nó là 1 trong bộ ba Hoa Vương của trường Royal… - 1 thằng đàn em của hắn nhận ra Bin - Đồ ngu, sao ko nói sớm – Hắn gầm rít qua kẽ răng **** thằng đàn em
- Hừm!!! đi thôi tụi bây, ko ko thích đánh con nít, mắc công mang tiếng ỷ đông hiếp yếu – Hắn đứng dậy run sợ nhưng còn ráng sĩ diện – Đi, con nhỏ vừa ngu ngốc vừa xấu quoắc giành làm chi với hắn cho mất thời gian…
- Tụi bây đứng lại đó 1 giọng nói đanh thép vang lên khiến cả bọn dừng bước quay lại… - Mày vừa nói ai ngu? – Mặt nó sầm xuống, mắt tóe lửa, người nó như ngọc đuốc rực lửa… - Con…con nhỏ đó sao vậy – Thằng đại ca hơi rùng mình trc khí thái của nó lắp bắp hỏi đàn em - Mày nói tao ngu hà thằng trâu bò kia – Nó hoắc mắt hỏi lại tên côn đồ - Ừ…tao…tao **** mày đó…vừa ngu vừa xấu – Thằng này bệnh sĩ bự quá, phen này choak mày chết… Vừa dứt câu…nó chạy phi lên bay véo đạp thẳng vào mặt thằng bặm trợn rụng 2 răng…hắn té uỵch xuống, nó đạp thùm thụp vào hắn khiến hắn ngất liệm…Lũ đàn em cũng vì sợ quá ôm nhân run rẫy, đứng đơ bất động, Bin thì hơi bị quen nên cũng ngồi xem hài…Cơn phẫn nộ nó từ từ nguôi thì cũng là lúc tên trâu bò kia đã dập như trái cà, lăn ra bất tỉnh nhân sự…Ko biết đã chưa nhưng nó hoắc mắt ra lũ đàn em lăm le… - Đại tỉ…tha cho tụi em… tụi em ko có nói gì hết áh – Tụi đàn em hết hồn bay lại ôm chân nó van xin …Bốp… Nó co giò đạp mỗi thắng cái…cả lũ chung số phận với thằng đầu bư kia… - Này…chuyện gì đấy… - Bảo vệ từ đâu chạy tới - Nguy, chạy mau – Bin bật dậy nắm lấy tay nó kéo chạy
Bảo vệ công viên này thiệt là hay quá đi…để người ta bị đánh chết dở mới tới dọn xác…Thật là xuất hiện “Hoành tráng”
Cả 2 chạy đc đoạn cắt đuôi đc mấy thằng cha bảo vệ mới dừng lại thở hổn hển… - Em..thiệt biết cách…gây chiện – Bin vừa thở dốc vừa mắng nó - Hứ - Nó giận lẫy thở 1 cái mạh rồi bỏ đi Bin cuống lên chạy theo nắm tay nó lại…năn nỉ - Thôi, anh xin lỗi mà – Bin bùn bùn nói Nhìn mặt anh nó ko thể nào giận thêm nữa nhưng vì sĩ nên giả vờ ko thèm quan tâm chọc Bin chơi…bỗng… - Á… Bin – Nó nắm tay anh giật giật reo lên - Cái gì - Bin cũng hoảng hốt nhìn nó - Gấu to quá – Mắt nó sáng rỡ chỉ tay phía con gấu bông to đùng đặt trên quầy quà tặng của khu ném lon - Gì chứ…Làm anh cứ tưởng – Bin chau mày đến bó tay Nhưng nó chẳng nghe mà thích thú nhìn con gấu to mắt rực rỡ… - Em thích hả? – Bin cúi xuống hỏi - Ừ - Nó gật đầu cái rụp - Đi – Bin kéo tay nó đi thẳng đến quầy ném lon Đặt tiền lên bàn, nhận lấy 2 quả bóng… Bin ném phát đầu nhưng chỉ rớt đc cái lon đầu tiên… “Quái, ném trúng ở giữa mà sao lại chỉ rớt cái lon đầu tiên thôi vậy…hừ!! thằng cha này “chơi bẩn” đây mà” – Bin rủa thầm, miệng nhếch lên cười đểu Dùng hết sức vào tay, Bin ném 1 cú sượt qua mặt gã quản lí trò chơi, trúng thẳng chồng lon cạnh gã, dù đống lon đã đc dán keo nhưng vẫn bị bật tung đỗ rầm… - Tôi muốn con gấu – Bin lừ mắt đầy vẻ cảnh cáo “nhẹ nhàng” nói - Của…của…của anh… - Thằng cha quản lí trò chơi lắp bắp run run đưa con gấu cho Bin Nó sung sướng ôm con gấu bự bằng người nó khoái chí…Cả 2 vừa rời đi thì gã quản lí ném lon cũng lăn ra xỉu vì sợ hãi…
Chiều rồi cũng chập tối…cả ngày hôm nay nó đi chơi cùng Bin rất vui mà nó quên mất cả Gen… Khu vui chơi bắt đầu lên ánh đèn rực rỡ…Hầu như các trò chơi nó đã đc chơi hết, nhưng…sao nó vẫn chưa muốn vè…hay nó vẫn muốn đc ở cạnh Bin… “Sao ở cạnh Bin vui thế nhỉ? Vậy mà trước đây mình lại quên mất anh ấy luôn bên cạnh” Nó lắc đầu nguầy nguậy khi nhận ra cái ý nghĩ kì quoái đó, nó như 1 sự phản bội vậy…. - Em ko sao chứ - Bin thấy nó hành động kì quoái nên cúi xuống hỏi nó, vô tình mặt anh dí hơi sát vào mặt nó làm mặt nó đỏ bừng… - Ko…ko…em…em muốn chơi cái kia – Nó ngượng quá tay quơ loạn xạ - Em muốn chơi vòng quay* à? (*là đu quay lớn ý mà, người ta còn gọi là đu quay tình yêu ý) – Bin hỏi Ặc, thì ra nó chỉ đại…ai dà…lỡ phóng lao thì đành theo lao vậy…nó gật đầu … Cả 2 bắt đầu bước buồng của đu quay…Vòng quay bắt đầu dịch chuyển…ko khí lặng im…im đến nỗi có thể nghe đc cả nhịp tim đang đập dồn dập…ko khí căng thẳng hẳn…nó ko biết nói gì. Sượng sạo, ấp úng…và 1 chút bồi hồi… “Kì lạ thật…mình bị sao thế nhỉ” – Nó ôm con gấu bông, mặt hồng hồng đỏ, thầm thắc mắc cho cái cảm giá ko tên đang trào cuộn trong lòng… - Này – Bin gọi - Dạ - Nó giật mình tim xém bắn ra ngoài - Em sao vậy? ko khỏe àh? – Bin lo lắng khi thấy nó trầm ngâm như vậy - Ko…em ko sao – Nó khua tay miệng lăm bắp - Nhìn kìa – Bin cười chỉ tay ra ngoài cửa sổ - Woak!!! Đep quá - Nó mở to mắt reo lên Vòng quay đang đưa nó và anh lên đến đỉnh cao nhất, từ đây nó có thể nhìn thấy tất cả… - Em biết ko, người ta nói, nếu ngồi với cùng mình yêu, khi lên đến đỉnh cao nhất của vòng quay, cả 2 trao nhau nụ hôn sẽ đc mãi mãi bên nhau đấy – Bin mỉm cười hiền, trông mặt anh đẹp như 1 pho tượng thần Hi Lạp Nó nhìn anh chăm chú đỏ cả mặt… - Em…em xin lỗi…- Nó cúi đầu lí nhí - Sao vậy? – Bin ngạc nhiên thắc mắc - Đáng lẽ anh phải ngồi với người con gái anh yêu mới đúng, vậy mà em bắt anh ngồi với em… - Nó thấy có lỗi, mặt hơi phụng phịu - Có chứ - Sao ạ? – nó ko hiểu ngẩng mặt lên hỏi Khi guồn quay đưa nó và Bin lên đỉnh cao nhất…. Bin nhướng người về phía nó, anh hôn nhẹ lên làn môi mềm đang ngỡ ngàng… Nó giật mình đóng băng đơ hết cả người… mắt mở to… - Người anh yêu là em… - Bin rời đôi môi nó rồi nói - Em…em…em – nó ngượng ngùng cất ko lên tiếng
Tất cả lại chìm vào lặng im, nó ko nói gì chỉ ôm con gấu bông giấu mặt vào trong, còn anh thì tay chóng cằm mắt hướng nhìn ra cửa sổ trầm ngâm… trái tim vẫn rung lên từng hồi… …bỗng… …Ring…ring…ring… Tiếng chuông đt reo lên làm nó giật bắn cả mình…tay chân lóng ngóng dò tìm chiếc đt… - A…alo – giọng nó hơi run - Em đang ở đâu vậy? – Gen hỏi - Em…em… - Chiều giờ cả bọn tìm em khắp nơi, anh lo quá – Gen cắt ngang khi nó vừa mở miệng - Em…em ko sao? – nó lắp bắp - Vậy giờ em ở đâu? Anh đến đón em Nó thoáng liếc nhìn Bin… - Ko…ko sao…ko cần đâu anh… em về nhà rồi – tim nó chợt nhói và thấy có lỗi - Ừ…anh biết rồi…
Cúp máy, nó nhướng mắt nhìn Bin, nó cũng thầm trách đã lừa dối Gen, nó ko hiểu sao…nhưng trái tim nó muốn vậy…có lẽ nó đang ích kỷ…Chiếc đu quay dần đưa cả 2 xuống…trở về với thực tại…
Bên dưới tán cây…1 chàng trai có khuôn mặt điển trai, đứng lặng nhìn vòng đu quay…Đôi mắt anh cụp xuống đượm buồn…1 cảm giác đau nhói, mất mát và… tổn thương… đang xâm chiếm con người anh… Gen quay bước bỏ đi…
Bánh xe chạm đất… tất cả trở về thực tại…nó là bạn gái Gen và anh với nó chỉ vừa trải qua 1 giấc mơ… - Anh đưa em về - Bin nắm lấy tay nó dắt đi
Nó 1 tay ôm con gấu bự, 1 tay cú để Bin nắm kéo đi…Cả 2 bước thầm ko nó nhau câu nào trên con đường đêm ngập trong màu của ánh đèn điện… Càng về gần tới nhà…1 cảm giác tiếc nuối cứ dần trào lên…cho đến khi đến cổng nhà nó thì…Bin đột ngột khựng lại, buông vội bàn tay nó làm nó đang đi ko thắng kịp chúi vào lưng anh 1 cái đau… - Sao tự nhiên anh dừng lại vậy – xoa xoa cái mũi nó hỏi Bin ko trả lời, chỉ đứng nhìn chăm chăm về phía trước… bất giác nó hướng mắt nhìn theo… - Anh…anh…Anh Gen – Nó lúng túng
|
Mặt nó xám xịt, chân tay lúng ta lúng túng như kẻ ăn trộm bị phát hiện…Gen cười dịu dàng, gương mặt anh vẫn thanh thoát ko vướng bận chút lo âu hay hờn giận…nhưng đôi mắt anh lộ những tia kiềm nén đau khổ khó tả… - Anh…anh…em…em – Nó lắp bắp
Gen kéo tay nó về phía anh làm nó mất đà ngã chúi vào lòng anh… Gen cúi xuống hôn lướt lên làn môi mềm làm nó bất động trước hàng động bất ngờ này của anh…Nụ hôn lướt qua nhưng ko ko có vị ngọt, nó cảm thấy chua chua của sự ghen tuôn, đăng đắng của sự đau khổ và chan chát của vị… phản bội… - Em vào nhà đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau – Gen cười hiền…rất hiền nhưng tim nó chợt nhói
Bin đứng chết lặng, bàn tay siết chặt, đôi mắt cụp xuống, trái tim như vỡ vụn, anh muốn chạy đến gằn tay nó, giành lấy nó về phía mình… Nó lơ ngơ khó xử, mắt ngó chằm chằm quan sát thái độ của Bin, ko hiểu sao nó lại quan tâm đến tâm trạng Bin đến vậy… nó sợ…sợ cái gì đó…
- Em vào nhà trước đi – Gen nhắc nó, tay anh siết lấy bờ vai căm phẫn…mặt anh lúc này ko còn thiên thần hiền hòa như lúc trước nữa, mà nó toát lên 1 vẻ ác ma kì bí khiến người ta run sợ…
Nó chợt run lên 1 cơn rồi bước từng bước run rẩy vào nhà…Bóng nó khuất sau cánh cửa, xác định nó đã vào nhà …. lúc này 1 bầu ko khí bao trùm lạnh toát… 2 con hổ đang lừ nhau đáng sợ, khuôn mặt Gen lãnh băng và đôi mắt nóng rực lửa… Từ người Bin cũng toát hàn khí lạnh ko kém, đôi mắt cụp xuống tựa vô hồn…
- Lúc nãy là anh đứng dưới tán cây ? – Bin lạnh lùng hỏi - Nhóc thấy anh? – Gen lạnh giọng hỏi ngược - Anh đã thấy tất cả? – Bin vẫn phả ra những khí chất đóng băng - Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra… Cám ơn nhóc đã đưa Rain về, nhóc về đi…và…từ nay đừng đến gần Rain nữa… - Gen nói rồi bước thẳng vào nhà
… Chiếc cửa sắt đóng lại…Ánh mắt Bin vẫn hướng nhìn chấn song cửa lạnh tanh… mà lòng tê tái…
……….
- Ê Rain!!! Sao sáng nay nhìn mặt ông Kan giống chết rồi quá vậy? – Sunny nhăn mặt hỏi - Ờ…thì hôm nay thi học kì mà - Ừ!! Thì sao? - Àh!! Chắc ổng sợ bị mama tao đập tô vào mặt nữa áh – Nó nói chuyện nhẹ như ko - Má…má mày làm thiệt hả? – Sunny hết hồn - Ừ, thì đợt trước lúc ổng đem phiếu điểm về thì mama tao phóng nguyên cái chảo ko dính xô mặt, đợt đó tưởng ổng đi “phiêu bồng” oy` - Nó cười khúc khích hồi tưởng - hik… hèn chi… - Sunny shock ko nói nên lời - Sao dạo này ko thấy anh Bin nhỉ… - Sunny chợt hỏi
Nó giật mình 1 cái, đôi mắt hơi buồn… Nó bồi hồi nhớ lại… ….. - Anh … em xin lỗi – Nó vừa vào nhà đc 1 lúc thì Gen cũng vào theo - Ko sao, lần sau nếu em muốn ở lại chơi thì cứ nói ở lại chơi, ko cần phải nói dối để làm anh yên tâm vậy đâu – Gen vuốt nhẹ mái tóc nó cười hiền gỡ cho nó 1 lí do…anh ko muốn nó khó xử và quan trọng là làm nó phải quên đi chuyện vừa xảy ra… Nó lặng im…nước mắt bỗng chảy ra, cảm giác tội lỗi dâng lên tuôn ra ngoài, nó thấy xấu hổ… xấu hổ vì anh quá cao thượng, vì anh luôn tin nó…và quan trọng là anh yêu nó rất nhiều… …..
- Ê…ê…mài sao zạ - Thấy nó đứng lặng suy nghĩ mơ hồ Sunny gọi - Hả? – Nó cũng giật thót choàng tỉnh - Sao vậy? suy nghĩ gì mà thừ cả người vậy, ko mau về lớp chuẩn bị còn thi - Ừ Từ ngày hôm đó, nó luôn lảnh tránh ko gặp Bin, mà hình như anh cũng ít khi xuất hiện… ……
45p giờ thi trôi qua… - Hey!!! Làm bài đc ko – Sunny hỏi - ừ!! Đc – nó vui vẻ gật đầu - Hỏi thế thôi chứ tao biết thừa – Sunny khoác vai nó cười tươi rói
- 2 em làm bài thế nào? – 1 giọng nói ấm áp vang lên - Ô!!!tốt, còn mấy anh – Sunny nhe răng cười - Anh làm bài đc ko? – Nó dịu dàng hỏi Gen - Ừ!!! Tốt, chắc em cũng thế rồi nhỉ, làm sao bỏ lở hạng nhất khồi 10 toàn trường nhỉ - Gen nheo mắt - Hì!! Dạ…Còn anh… hơ – Nó quay sang Kan giật mình mém té ghế - Anh…anh hai…lại…lại làm bài ko đc àh? - mép nó giật giật cứng đơ - Tao làm sai 1 câu – Kan xụ mặt như ai ăn hết của - Gì? Ghê vậy? – Sun và Rain cùng hét lên bất ngờ - Sao anh hai giỏi vậy, sai 1 câu thôi hả - Nó há hốc khi nghe tin sét đánh - Tao mà mại – Kan vênh mặt đắc chí - Vậy 9đ đc oy`, làm gì phải rầu – Sunny nói ngưỡng mộ…nó cũng đồng tình gật đầu - Sao lại 9đ đc? – Kan ngu ngơ hỏi lại - Thì sai 1 câu đc 9đ đúng oy`, ko phải sai 1 câu sao? - Sunny nheo nheo khó hiểu thái độ ngu ngu của Kan - Ừ thì sai 1 câu…còn 9 câu kia chưa làm tới – Kan gãi gãi đầu - Ặc…ặc…đến chết với 2 anh em nhà con này - Hì!!! Tuần sau nghỉ hè em có dự định gì chưa? – Gen hỏi nó - Ừ, mày tính đi đâu nghỉ hè? – Sunny xen vào - Uhm…- nó ra chiều suy nghĩ – A…em muốn về quê thăm ngoại - Ừ!! Hình như lâu rồi ko về thăm ngoại nhỉ? – Kan cũng lẩm ngẩm - Ế, hay tuần sau cả bọn về quê tao chơi đê – Kan đề nghị - Ồ!! Nghe đc áh – Sunny hứng khởi - Uhm, cũng đc, lâu rồi ko đi đâu chơi – Gen cũng đồng tình - Rủ Bin đi luôn, sao mấy bữa nay tao ko thấy nó đâu vậy? – Kan thắc mắc ngó dáo dác
Nó chợt giật mình 1 cái…cảm giác thật lạ… - Alo, Bin, tuần sau 9h có mặt ở nhà tao nhá, cả đám về quê tao chơi – Kan móc đt gọi ngay cho Bin …. Tim nó bỗng đập nhẹ rồi mạnh 1 cái…Chuyến đi chơi này dự báo nhiều điều xảy ra….
9h….Sáng chủ nhật… - Hey Rain !!! – Sunny và Rain vai vác ba lô to đùng háo hức vẫy gọi nó - Sunny – Nó cũng mừng ra mặt, coi bộ nó cũng rất mong đợi chuyến đi chơi này - Còn những người còn lại đâu? – Sunny hỏi - Chắc chưa đến – Nó cười khì khì - Cái gì mà chậm như rùa vậy chứ - Boo thiếu kiên nhẫn nhăn nhó - Ày!! Nói xấu bọn anh đấy à? – Gun cười khì khì trước cái bộ dạng đáng iu của Boo - Giờ 2 anh mới tới àh – Boo giận dỗi - Hì!! Anh xin lỗi – Gun cười xòa - Thằng Bin đâu? – Kan nhăn nhó bước từ trong nhà ra với 1 đống đồ lỉnh khỉnh hỏi - Anh về quê hay đi tị nạn vậy? – Sun cau mày nheo mắt nhìn Kan tay xách nách mang - Hihi!! Anh hai quen oy`!! ko sao đâu – Nó ko mấy làm lạ - giờ này mới tới hả mại – Kan hỏi khi thấy Bin đang đi tới
Sự xuất hiện của Bin làm cho ko khí bỗng dưng chùn xuống…tim nó đánh thình thịch… đã mấy hôm ko gặp, hôm nay Bin xuất hiện với chiếc áo thun đen và sơ mi khoác ngoài cùng quần jean bạc đôi chỗ rách kiểu, mái tóc hơi xoăn và khuôn mặt baby làm anh thật ấn tượng…Nó nhìn mà ngẩn ngơ…Hành động đó là cho 1 người ko vui… - Đi thôi…xe tới rồi – Kan thúc Cả bọn trèo lên chiếc xe du lịch 16 chỗ… khởi hành…
Chiếc xe ra khỏi thành phố…bon bon trên con đường đất sỏi…Ông bà ngoại nó làm nông, có 1 nông trại trồng táo rộng nhất vùng…ngoài ra, ông ngoại còn là 1 thầy lang hơi bị giỏi, ông trị bệnh hầu hết mọi người trong thôn bằng các thảo dược tự nhiên do chính ông trồng ở mảnh vườn sau nhà…Nói chung!! Nó rất thích đc về ngoại chơi để tận hưởng cảm giác thoải mái, trốn chạy những mệt mỏi sau tháng ngày học tập mệt mỏi… Nhưng lúc này nó ko đc thoải mái thiệt…ông anh Kan mắc dịch xếp chỗ ngồi thiệt ư là…ác…Ghế đầu tiên ổng dành để ngồi vs Sunny…hàng ghế 2 Boo và Gun thì giành mất tiu… thế là còn băng ghế cuối ổng tống những kẻ còn lại lên…thế là nó bị kẹp giữa…2 hot bot… Bin và Gen khiến nó khóc dở… Ngồi mà nó ko yên… mắt cứ hết liếc nhìn Gen lại dán vào Bin… cả 2 chóng cằm hướng mắt ra cửa sổ nhìn…mắt mông lung, tóc bay trong gió…nhìn 2 chàng như 1 bức tranh tuyệt mĩ…Gió nhè nhẹ thổi khiến mí mắt nó nặng dần, nó bắt đầu lắc lư như con lật đật,hết nghiêng về phía Gen lại ngã về phía Bin…làm 2 chàng cứ tưởng bở…Trông cảnh đó mà Bin và Gen cứ che miệng cười suốt… bỗng
|
…Két…Bộp… Xe thắng lại làm nó đang trong trạng thái mất đà ngã dúi về phía trước đập đầu vào thành ghế trên sưng 1 cục ko nhỏ… - Phì…hahahaha – hết nhịn nổi Bin và Gen phụt cười thành tiếng… - Tới nơi rồi hửm…hik hik – Nó ngượng ngùng xoa cái đầu u 1 cực như trái chanh
Cả bọn bước xuống xe…Nó vương vai hít 1 hơi ko khí trong lành căng tràn phổi… - Ông ngoại, bà ngoại…
Nó ôm chầm lấy 2 người tóc đã điểm muối tiêu, nhìn ngoài cũng phải hơn 60t…khuôn mặt phúc hậu và nụ cười rất hiền, đôi bàn tay đã nhăn điểm chấm vết đồi mồi nồng mùi hương đất cũng nhẹ ôm lấy đứa cháu thương yêu…
- Con nhớ ngoại quá…hik hik – Nó nũng nịu - Bạn cháu hả? – Bà ngoại nó hiền từ hỏi - Dạ - Còn thằng Kan đâu? Nó ko về hả? – Ông ngoại nó nhìn kiếm thằng cháu đích tôn - Dạ…ngoại..con…hực…hik..con..đây – Kan lảo đảo từ trên xe bước xuống… …Rầm… - Á…anh hai – Nó giật mình khi thấy Kan bước cao bước thấp, mặt xanh lè loạng choạng bước xuống xe…đo đất - Anh sao vậy – Sunny giật mình chạy đến hỏi - Ổng say xe áh – Nó nhún vai - Thằng này thiệt, vẫn chưa hết bệnh đó à? Thân trai trán thế mà đi xe 1 chút là như cọng bún thiu – Ông ngoại cười trêu …. - Cháu chào ông bà – Gen lễ phép đến chào ngoại - Đây là… - Ông nó hỏi bỏ lửng - Cháu là bạn trai của Rain…cháu tên Gen ạ - Gen mỉm cười - Ồ…cháu gái ta hay đấy chứ - Ông ngoại cười ồ lên thích thú - Cháu khéo chọn thật- Bà ngoại hài lòng nhìn Gen trêu làm mặt nó rực rỡ như mặt trời
Lần lượt mọi người cũng túm lại chào Ông bà ngoại…chỉ có Kan vẫn còn như cọng bún ngồi xài lai như “thoát hồn” rồi vậy
- Aaaaaaaa- 1 giọng con gái lanh lãnh hét lên làm mọi người đứng tim – Anh Kan…Anh ơi!! Anh sao vậy? anh mệt lắm hả? - Hì!! Coi nó kìa – Ông bà ngoại cười hiền nhìn cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo sơ mi tay sọc ca rô nâu đỏ và chiếc quần bò còn lắm lem bùn đất…đúng chất con gái nhà nông - Anh!!! Em dìu anh vào trong nghỉ - cô bé lo lắng dìu Kan vào trong mà ko thèm chú ý đến những người xung quanh… Nhất là kế bên nó đang có 1 ngọn núi lửa nãy giờ chỉ chực chờ phun trào… - Ai vậy?
Nó đang cười tủm tỉm thì nghe Sunny hỏi, quay ngoắc qua nó hết vía khi bắt gặp bộ mặt nhìn như nữ ác ma của Sun - Là…là Myo…hàng xóm của ông bà ngoại tớ - Nó nuốt lạnh cười cứng hàm nói - Hì!! Con bé đó từ nhỏ đã thích thằng Kan rồi… hôm qua nó nghe tin Kan về mà suốt cả ngày nay cứ mong ngóng đứng ngồi ko yên – Bà ngoại cười nhìn theo cái bong1 cô bé nhỏ đang lôi xềnh xệch 1 cái “thây” cao 1m8 chẳng cân xứng chút nào… - Hà hà hà, dù gì cũng là cháu dâu tương lai mà, ko phải bà chấm con bé lâu rồi sao – Ông ngoại cười theo đáp …Phừng… Nó giật mình khi nộ khí trong Sunny bỗng nhưng phừng lên… Ông bà ngoại nó thì vô tư châm dầu ko hay biết
- Thôi vào nhà đi các cháu – Ông ngoại gọi theo …. Buổi tối thanh tĩnh… Hôm nay bà ngoại làm rất nhiều món ngon để đãi các cháu….
- Anh…lại đây ngồi xuống đi… - Myo kéo Kan lại ngồi bên cạnh làm cho ai đó gai gai con mắt cũng ngồi xuống theo Và tình hình bi giờ là Kan đang đc ngồi giữa 2 cô gái “dễ xương” đang bắn phá nhau bằng tia mắt xoẹt điện…
- Anh Kan, ăn cái này này – Myo gắp thức ăn vào bát
Sunny ko kém cạnh… - Cái này ngon nak – Sunny gắp 1 miếng thịt heo cho Kan
Myo lườm mắt nhìn Sunny…Sun cũng ko ngại ngần đáp trả
- Anh ăn cái này đi… -Myo tiếp tục gắp thức ăn cho Kan - Cái này ngon nè!! Hùi chiều thấy anh ko khỏ, ăn nhiều vào – Sunny cũng bồi zô ko kém - Anh Kan ăn cái này… - Ăn cái này đi - Anh Kan… - Này…
Trận chiện trên bàn ăn giữa 2 cô gái kịch liệt nổ ra… thức ăn trên bàn thì cứ từ từ vơi, còn chén của Kan thì nhìn như trái núi… mà ko hiểu sao bữa nay ảnh hiền dữ…ngồi ở giữa ăn hì hục, ăn ì ục mà ko dám nói câu nào…
…Bịch…
Ăn đến choáng kinh mặt mày, Kan lăn ra xỉu luôn… - Ay da!!! Nó bị bội thực rồi – Ông ngoại nhìn nó lắc đầu tỉnh rụi - Á…anh Kan… - Myo khóc rống miệng gọi tên Kan bài hãi - Để anh đưa nó vào trong nằm – Gen đứng dậy đỡ Kan
Myo và Sun thì chạy lẹt đẹt theo sau…Boo và Gun ăn xong dắt nhau đi dạo vườn táo đến là "lãng mệnh" ý nhầm lãng mạn....Ông ngoại ra sau vườn tìm thuốc cho thằng cháu tội nghiệp, bà ngoại cũng đứng dậy bắt đầu dọn dẹp … - Haiz… - Bin lắc đầu buông đũa đứng dậy - Ơ!! Anh ko ăn nữa àh – Nó hỏi theo Bin - Tôi no rồi – Bin lạh lùng đáp rồi bỏ đi
Giờ căn phòng còn mình nó vớ đống thức ăn ê hề…
- Cháu ăn nữa ko? – Bà ngoại quan tâm hỏi - Thôi!! Cháu no rồi – nó phụng phịu buông đũa… Sải bước chân ra phía sân sau…nó bắt gặp 1 dáng người quen thuộc đang ngồi trên phím ghế đá, mái tóc gợn nhẹ và khuôn mặt baby dưới ánh trăng đêm nôm anh như 1 bức tượng thần Hi Lạp đẹp mê hồn người…Nó thoáng 1 khắc nín thở bất thần ngắm nhìn anh…chân bước vô thức về phía anh
…soạt.. Nghe tiếng động, Bin bất giác quay lại nhìn về phía nó… - Em… - Bin lặng thốt lên - Em tình cờ đi ngang thấy anh ngồi đây nên… - Nó ấp úng - Lại đây… - Bin vẫy tay
Nó bẽn lẽn đến ngồi cạh bên anh…Anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm giăng đầy sao, đôi mắt trong hơi mờ sương mang thấp thoán vẻ buồn miên man…Nó cũng lặng ngắm anh rồi lại ngắm sao…bầu ko khí đêm lạnh mát khiến trái tim cũng đập 1 cách thanh thản… - Uhm…chuyện…chuyện lần trước – Bin lên tiếng phá vỡ bầu ko khí thanh tịnh - Chuyện…chuyện lần trước – Nó lắp bắp, bỗng những hình ảnh trên chiếc đu quay lại hiền về rõ mồn một khiến mặt nó ửng hồng lên, nó lúng túng cuối gầm mặt - Anh…anh xin lỗi – Bin cũng cúi mặt, giọng nói khàn khàn nhưng đủ nó nghe đc Nó ngẩng mặt lên nhìn Bin chằm chằm… Mái tóc gợn bay nhè nhẹ che lấp nửa khuôn mặt anh nhưng ko thể che hết cái vẻ hoàn mĩ… đôi mắt thấp thoáng chút đau buồn… - Em…em ko sao…àh…ưm… em hiểu…chắc chắc lúc đó…có thể…có thể anh nhầm em với ai …hay…hay…tại lên cao quá nên…nên – Nó rối đến loạn ngôn, muốn tìm 1 lí do hợp lí để tháo gỡ tình cảnh… …Nhưng… nó im bặt…Bin đặt lên nó 1 nụ hôn, chèn chiếc miệng xinh xắn lại ko cho bật thốt thêm câu nào…Hành động bất ngờ làm mắt nó căng lên, hơi thở ngưng động, mọi khứu giác giờ đây chỉ còn tập trung nơi đầu lưỡi…Nó muốn vùng ra nhưng ko hiểu sau đôi mắt lại từ từ nhắm lại, để mặt cho con tim điều khiển lí trí…Ở 1 góc tối ko xa…1 người với gương mặt điển trai lạnh tựa hồ đông và đôi mắt phủ sương lạnh lẽo như muốn đóng băng những hình ảnh trước mắt… tái tim như bị hàng nghìn mũi kim châm, anh quay người đi… Sau 1 hồi nếm mật ngọt…nó thở hỗn hển…nước mắt chực trào ra…nó vội đứng dậy toan chạy đi thì 1 bàn tay ấp áp nắm lại…tuy ko quay mặt lại nhìn anh, nhưng nó cũng cảm nhận đc khuôn hình anh đang đau khổ thập phần…
- Anh thật sự lỡ yêu em mất rồi… - Bin trầm giọng hơi run pha phần đau khổ - Ko…ko đc…chúng ta ko đc…ko thể - Nó nấc nghẹn, khó khăn tuôn ra từng chữ rồi gằn tay ra khỏi bàn tay anh vụt chạy…để lại sau lưng 1 nhân hình đang bất động lặng chìm trong đêm tối…
Nó chạy…rồi khóc… khóc nhiều…tâm trí nó loạn như tơ vò… trái tim nó đang muốn gì đây? Tại sao? Tại sao nó ko thể từ chối nụ hôn của anh? Nó làm vậy là 1 điều phản bội lớn với Gen…Nó đau…đau khổ lắm… ……..
|
Lấy tay quẹt 2 hàng nước nhỏ giọt trên má, nó lầm lũi bước vào nhà sau gần 1 tiếng khóc cạn nước mắt, đôi mắt nó sưng mộng lên….Vừa bước vào nhà nó đụng ngay Gen…anh đang đứng mất thần, khuôn mặt ko giấu đc nỗi đau buồn… - Anh… sao anh…? – Nó bỗng chợt nhói khi gặp Gen Khuôn mặt tái nhợt ko giấu đc trong bóng tối, môi anh khẽ run và bàn tay anh đã bằm vết hằn của dấu những đầu tay siết chặt… - Anh…anh ko sao chứ - Nó run giọng lo sợ trước thái độ của Gen - Anh..anh ko sao, em đi ngủ đi, anh hơi mệt – Gen lạh lùng nói rồi bước đi… Nó trở về phòng ngủ… Boo và Sun cũng đã ngủ say…khép cánh cửa…nó tựa vào bất lực, tay bịt chặt miệng ngăn ko cho cảm xúc bật ra, cổ họng vang nhẹ tiếng rên nao lòng…nước mắt ko ngừng tuôn chảy… Trong màn đêm 1 trái tim đau nhói…1 đau đớn…1 đau khổ…tất cả mang 1 nỗi đau riêng nhưng cùng đập 1 nhịp “đau”….
|
Nó dậy rất sớm, rảo bước trong vường táo…những giọt sương hứng đọng trên lá vẫn chưa tan, nắng mai len lõi qua kẽ lá lấp lánh… Bầu ko khí dễ chịu khiến người ta vơi đi đc phần nào cái cảm giác buồn khổ trong người … - Em dậy sớm thế? – 1 giọng nói trầm ấm vang lên làm nó giật nhẹ - Anh –Nó quay lại nhìn Gen, đôi mắt có vẻ sợ sệt, lảng tránh Gen nhướng đôi mắt đục đục buồn buồn nhìn nó làm nó càng đau hơn… - Mình cùng đi dạo nhé – Gen cười hiền đẹp tựa thiên thần trầm ấm nói - Dạ - Nó cuối đầu ko dám ngước nhìn anh thêm 1 khắc… Cả 2 sánh bước trong vườn táo…gió sớm lành lạnh khiến nó rùng mình, run nhẹ… Gen nhẹ cởi chiếc áo khoác, khoác lên người nó…Nó bất ngờ trước hành đồng của Gen, nó đứng lặng im…hơi ấm từ chiếc áo khoác mang 1 mùi hương nam tính nhè nhẹ… 1 cảm giác ấm áp và bình yên…Gen từ phía sau ôm lấy nó gọn trong lòng anh, vòng tay mạnh mẽ như giữ chặt sợ nó tan biến đi mất…Nó mở to đôi mắt trước liên tiếp các hành động bất ngờ của Gen… - Anh – Nó ngượng ngịu - Rain…Anh yêu em… - Gen nói nhỏ…thật nhỏ vào tai nó Hơi thở của anh ấm nồng phả vài tai nó…2 má nó đỏ ửng… cơ thể nóng bừng… Nó cúi mặt… nước mắt lăn dài khi thấp thoáng nụ hôn của Bin hiện về…trái tim xoắn lại đau thắt… - Em xin lỗi…xin lỗi… - Nó cứ nấc lên…bao nhiêu tội lỗi cứ mặc sức dày xéo - Anh biết… anh biết tất cả - Gen giọng khàn khàn có chút run run thì thầm vào tai nó Nó giật bắn mình, mặt tái nhợt khi từng câu chữ từ miệng anh tuôn ra…Anh biết…anh biết tất cả…vậy mà…anh… - Em…em – Nó nghẹn ngào tủi hổ ko thốt lên lời - Ko…em ko cần nói gì cả… anh ko trách em… hãy hứa với anh…đừng bao giờ rời xa anh…anh xin em… - Lời nói cứ như nhỏ dần trong tai nó, lời nói chứa đầy sự uất nghẹn đau đớn
Nó ko nói chỉ gật đầu…có cái gì đó bóp nghẹn cổ họng khiến nó ko nói đc…ko cho nó nói…nó cứ đứng lặng…nước mắt cứ rơi…và anh cứ thế ôm chặt lấy nó…Nắng ngày 1 lên cao…2 chiếc bóng đổ trên vườn táo… lẻ loi
- Vào nhà thôi – Anh quay nó lại mỉm cười nói
Nó gật đầu, tay gạt đi dòng lệ…lúc này đây nó thấy yêu anh rất nhiều…nó có lỗi với anh rất nhiều….Nắm lấy tay Gen nó bước vào nhà, bàn tay nó siết chặt hơn bao giờ hết, nó sợ chỉ cần nới lỏng bàn tay ấy mọi cám giỗ sẽ quay ngoắt lấy nó…Nó tự hứa sẽ ko làm anh tổn thương hơn nữa… …. Nó và Gen vừa bước vào nhà thì thấy mọi người đang xôn xao trong phòng ngủ của Kan - Chuyện gì vậy – Nó hỏi Sunny - Ko biết nữa, tự nhiên ổng bị vậy, cứ run rẩy, sốt cao lắm – Sunny mắt có vẻ long lanh nơi khóe nhìn nó lo lắng nói - Um… Nó bị trúng gió thôi, ko phải lo – Ông ngoại xem xét 1 lúc rồi nói - Huhuhuhuhu…anh…anh thấy sao rồi – Myo khóe ầm lên ôm lấy Kan - Nè!! Buông anh ấy ra để anh ấy nghỉ ngơi chứ - Sunny quát Myo - Cô mới là kẻ nên im đấy, chắc chắn là tại cô, tại cô hôm qua bắt anh ấy ăn nhiều quá – Myo gườm gườm Sun hét lên căm phẫn - Lỗ tai cô để chưng hả? ko nghe ông nói hắn bị trúng gió àh? Mà hôm qua ko phải cô cứ gắp thức ăn cho anh ấy sao – Sunny bực tức xổ lại - AI cho cô gọi anh Kan là hắn, tại cô – Myo đớp lại - Tại cô.. - Tại cô ….. Bla bla bla !@#$%^&* Trận chiến giữa Myo và Sun lại nổi ra mà quên mất đang có 1 người bệnh đang nằm 1 đống chau mày nhức óc mún nổ tung… - Câm hết coi…Nhức đầu quá – Kan hét lên…Coi bộ bệnh mà vẫn ko mất phong độ - Rain, cháu ra vườn sau hái ít lá thuốc nấu cho thằng Kan nó xông, nhớ đeo bao tay kẻo xước tay nhé – Ông ngoại lắc đầu quay qua nó phân lệnh - Dạ - Nó nhanh chóng rời đi - Tao giúp mày – Sunny cũng nhah chân đi theo ….
- Ê Rain, mày biết lá nào lá thuốc ko? – Sunny hỏi nó khi 2 đưa đang loay hoay xem xét cả mảnh vườn um tùm cây cỏ - Ko bít nữa, ở đây ngoại trồng toàn thuốc ko àh, hái mỗi cây 1 ít là ok thui – Nó nhún vai đáp - Đc ko vậy? – Sunny hơi rợn - Đc mà – Nó rồi nó hái hái hái – Còn cây nào chưa hái ko ta – Nó lấy tay quẹt trán mắt nhìn dáo dác - Cây này cây gì vậy? – Sunny nhìn cây có lá giống mắc cỡ, bông nhỏ hình cầu rất xinh - Ko bít!! Chắc cũng thuốc thôi – Nó nhìn 1 hồi rồi cũng vói tay ngắt 1 bó đem vô nấu Sunny đứng nhìn cái cây lạ với mí cái bông nhỏ xinh và 1 trái màu vàng nâu như trái me nhưng lãi có những sợi lông dài mềm bao quanh như cỏ lau… “Quái, cây này nhìn quen quen vậy ta…” – đứng ngắm 1 lúc lâu cây lạ mà vẫn ko nhớ ra, Sunny lắc đầu chịu thua…
- Ủa? Rain đâu rồi cháu – Ông ngoại cũng vừa ra - Dạ, Rain đang nấu thuốc, chắc giờ đem vào cho Kan rồi ạ -Sunny mỉm cười lễ phép - Ày!!! Sao lại có cây mắt mèo ở đây nhỉ? Hôm qua ông nhớ nhổ hết rồi mà nhỉ - Ông ngoại cau mày, tay nhổ…cây lạ - Mắt mèo…Á…mắt mèo á… chết cha – Sunny chợt nhớ, hoảng hốt hét lên vọt chạy vào nhà Vừa chạy vô thì đụng ngay nó… - Thuốc…nồi thuốc đâu – Sunny sốt sắn hỏi - Đem zô cho ổng rồi – Nó chỉ tay vào phòng - Á…Ngăn ổng lại – Sunny vừa cất tiếng - Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – 1 giọng hét “thảm thiết” vang lên Sunny lấy tay che mắt… ko dám nhìn tiếp… Còn nó hốt hoảng hết nhìn vào phòng Kan rồi lại quay qua nhìn Sunny - Sao…sao vậy – Nó vừa lo vừa hỏi Sun - Cái cây lúc nãy tao hỏi mày ý… là cây mắc mèo – Sunny rặn từng chữ - Á… chết – Nó giật mình hoảng lên mở cửa chạy vào phòng
Kan lăn lộn trên nền nhà vật vả, tay gãi như khỉ…trông Kan trong tình cảnh bây giờ…chỉ có thể tóm trong 1 từ …“thảm”...kết quả, cả người Kan sưng rộp lên như quả bóng, nói đúng hơn là giống võ sĩ Sumo Nhật Bản - Chuyện…chuyên gì vậy? – Ông ngoại và mọi người nghe tiếng hét “rùng rợn” của Kan vội vàng hội tụ về - Anh Kan…con ..con ko biết…mắt mèo… - Nó lo sợ nhìn ông ngoại mà loạn cả ngôn ngữ ko biết đang nói gì - Rain ko biết cây mắt mèo nên hái đem nấu chung với thuốc cho Kan xông nên… - Sunny bình tĩnh giải bày - Trời !!! mau đốt lửa hơ cho nó – Ông ngoại vội nói Nó thút thít ân hận về chuyện nó làm… Gen đến ôm lấy nó vỗ về… - Ko sao đâu em, ko phải tại em mà, Kan sẽ ko sao
Hình ảnh đó có 1 đôi mắt ôm trọn, buồn bã quay đi…Mọi người cũng lần lượt rời khỏi phòng…Kan nằm bẹp trên giường…Sunny xót lòng ở lại…Nhỏ ở lại chăm sóc cho Kan đến tận tối mịt… - Sunny ra ăn cơm đi, tao trông giúp anh Kan cho – Nó vào phòng nói với Sun - Tao ko đói… - Sunny lắc đầu
Nó đánh 1 hơi dài nhìn con bạn…tính nói thêm gì nhưng Gen đến ra hiệu đừng nói thêm gì nên nó cũng lẳng lặn theo anh - Chúng ta đi dạo đi… Anh biết 1 chỗ rất hay nha- Gen cười đề nghị Nó gật đầu, cả 2 nắm tay nhau bước đi…Gen dắt nó đến 1 con suối nhỏ cãnh đó là 1 cánh đồng cỏ lau xanh mướt… - Em nhìn kĩa nhé – Gen cười mỉm tinh nghịch giấu diếm 1 điều gì đó bất ngờ lắm Gen chạy tới chạy lui, tay cầm 1 nhánh cây quất xuống bụi cỏ, tiếp đó là 1 đàn đom đóm đồng loạt vụt bay lên như ngàn ngàn vì sao sáng làm màn đêm rực lên lấp lánh…Nó ngơ ngác thất thần…cảnh vật như mộng…Gen lấy tay bụm lại làm loa, quay về hướng nó … - Rain, anh yêu em… Lòng nó cuộn sóng, 2 tay che lên miệng, nó xúc động, trái tim rung lên thành hồi… Trong đêm, gương mặt anh thanh thoát lấp lánh nụ cười như 1 thiên thần giáng thế… Nó vui, mọi cảm xúc thật sự đang kéo nhau tràn ra... nó đã quyết định… - Em cũng yêu anh – Nó hướng về anh hét thật to…và cười thật đẹp
Dưới bầu trời đêm ngập ánh sao…gió thổi dịu dáng minh chứng cho 2 người yêu nhau đang rất hạnh phúc… Nó và anh dạo chơi trên đồng cỏ thơ mộng 1 lúc rồi cùng nắm tay trở về… Vừa về đến cửa thì chạm phải Bin…Tim nó đánh mạnh, đầu cúi thấp…Cả 3 đứng lặng nhìn nhau…ko khí ngộp ngạt bao trùm… Nhưng nó đã có quyết định rồi, nó chọn anh…nó yêu Gen…nó siết chặt tay anh, đầu ngẩng lên đầy vẻ kiên quyết… - Mình vào thôi anh – Nó nhắc Gen Gen nhìn nó mỉm cười rồi sánh bước cùng nó… Cả 2 lướt qua Bin…3 trái tim cùng đánh 1 nhịp thật mạnh… …… Sunny ngồi cạnh Kan, mắt cứ lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, tay liên tục thay khăn chườm lên trán cho Kan…nhỏ ngồi như vậy đến tận khuya…rồi ngủ gục ko hay… Một ngày mới ngập tràn nắng ấm trên trang trại táo…Nó lơ mơ mở mắt khi bị đánh thức bằng những tiếng ẫm ĩ … Nó dụi mắt bước đi tìm nơi phát ra tiếng ồn đó thì dừng lại ở phòng Kan - AAAAAAAAAAAAAAAAAA – 1 tiếng hét lảnh lót vang lên – Sao…sao cọ lại ngủ với anh Kan của tôi – Myo run lên vì giận lắp bắp
|