Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư Shamans
|
|
CHAP 23: Giấc mơ có thật -Khônggggggggggggggggggg! Nó hét lên ngay giữa đêm khuya. Trán ướt đẫm mồ hôi. Akêmi nghe tiếng hét của nó chạy xộch vào: -Bạn làm sao vậy? -Không có gì đâu! Chỉ là một cơn ác mộng thôi! Xin lỗi vì làm bạn thức giấc. Nó quệt những giọt mồ hôi trên trán, mỉm cười trấn an Akêmi. -Thế à? Vậy bạn ngủ đi nhé! Dù sao cũng chỉ là một cơn ác mộng thôi. Akêmi nói nhẹ, rồi về phòng. Giờ nó còn lại một mình trong phòng, muốn ngủ mà không sao ngủ được. Đôi mắt hổ phách lạnh ngắt của hắn trong mơ cứ ám ảnh nó. Bất giác nó khóc, hai tay ôm đầu….rõ ràng nó đã bị khủng hoảng tột độ. Một cơn ác mộng…nó cũng tự nhủ thế….nhưng liệu có thật thế không? ———————- Sáng hôm sau. Hậu quả của giấc mơ tối qua là đôi mắt của nó lại được dịp hoá trang thành gấu trúc. Người mệt mỏi, phờ phạc, nó gặm nhanh cái bánh mì rồi bước ra khỏi phòng. Trong lòng vẫn còn bị giấc mơ hành hạ. Hôm nay nó sẽ cố trnhs đụng chạm với hăn. Người ta nói có kiêng có lành mà. -Chào mừng các em đến với học kì mới! Cô giáo tươi cười chào đón học sinh -Chúng em cảm ơn cô! Cả lớp đều đồng thanh Hai tiết trôi qua, không bất ki sự bất thường nào. Hắn và nó cũng không nói với nhau một lời vì hắn vốn ít nói còn nó thì đang tránh động chạm. Giờ ra chơi Hắn ra ngoài, nói là đến luyện vài đòn kendo cho đỡ buồn, dù sao cũng có những 1 tiếng nghỉ ngơi. Nó vẫn ngồi trong lớp, dán mắt vào mấy quyển truyện hòng xoá đi nỗi ám ảnh và những thấp thỏm trong lòng. Hôm nay đáng ra vào giờ này chị và anh nó đã rủ nó đi ăn vặt hay đi đâu đó, nhưng bỗng dưng hai người hôm nay lại nghỉ phép mà không rõ lí do. Hoá ra anh nó nói có việc bận chính là việc này. Akêmi cũng chẳng buồn gợi chuyện với nó, cô nhóc quá hiểu một khi nó đã chúi mũi vào truyện thì phải hét vào tai mới chịu nghe. Bỗng -Linh chan, Nam thần điện hạ nhờ bạn lấy hộ băng quấn trong cặp!- Một giọng rất ngọt phát ra từ miệng một nữ xinh trông rất đỗi kiêu kì. Cô ta là một thành viên của Fire girls. Nó vốn không lọt tai lấy một từ của cô ta, thậm chí không hề ngửa mặt lên. -Linh chan! -Eh? Nó bây gìơ mới rời mắt khỏi quyển truyện -Tôi nói Nam thần điện hạ nhờ bạn lấy hộ băng quấn!- cô ta có vẻ khó chịu nhưng vẫn cố cười tươi. Nó nhíu mắt, trí nhớ của nó không tồi đến mức quên kẻ từng có ý định làm hại mình, không còn để bụng nhưng tin tưởng là điều không thể. Thêm giấc mơ hôm qua nó càng cảnh giác hơn: -Xin lỗi! Nhưng nếu Sawada đã nhắn bạn thì bạn cứ tìm đi. Cắp cậu ta ki kìa! -Nhưng người nhắn bạn chứ có phải tôi đâu! Bạn không tìm giúp tôi là tôi bị làm khó đó, lúc đó người lại trách tôi không chuyển lới tói bạn. -Chuyện đó bạn không phải lo, mình sẽ giải thích với cậu ta sau! Mình bận rồi, gặp lại sau nhé! Nó vội vàng rời khỏi chỗ như đang cố chạy trốn điều gì đó Cô ta vẫn một mình trong lớp, nghiến răng kén kẹt: ” Xem ra cô không ngốc như tôi tưởng…..vậy thì dùng cách khác vậy” Nó vẫn bước nhanh trên hành lang, mặt tím tái, lồng ngực phập phồng liên tục vì thở dốc. Không hiểu sao với trực giác của một song ngư…nó cảm thấy sẽ có chuyện động trời xảy ra. -Bạn đây à? Bạn lấy băng cho Nam thần điện hạ chưa? Nó bắt gặp Akêmi ở trên hành lang. -Cậu ta cần băng sao? Nó ngạc nhiên. -Thế cậu không biết à? Nó trầm ngâm. Akêmi là người nó tuyệt đối tin tưởng và sẽ không có chuyện Akêmi lừa nó. Cũng có thể hắn cần bông quấn thật, nó nghĩ ngợi nhiều quá hay nghi oan cho người rồi chăng? Nghĩ vậy nó quay lại lớp và mở chiếc cặp của hắn. Nó đâu biết rằng một vật trong cặp hắn đã bị đánh cắp và nó sắp bị vu là …..thủ phạm. Nó vừa lục cặp hắn vừa hỏi: -Cậu ta nhắn bạn bảo mình lấy à? -À không, thấy mấy người khác bảo thế! Akêmi thản nhiên. Còn nó thì mặt tái mét không còn một giọt máu, nó hiểu mình đã là một con mồi bị sập bẫy…còn Akêmi bị lợi dụng trở thành kẻ tiếp tay. Trong lớp chỉ có hai người nó nhưng nếu nói dối sẽ càng bị nghi ngờ.Nó nấc trong sự sợ hãi tột cùng, ánh mắt của hắn trong mơ chợt hiện về, cuối cùng nó cũng thốt lên được một câu: – Chúng ta sập bẫy rồi, Akêmi! Akêmi cò chưa hiểu được câu nói của nó thì…… -Ai cho phép bạn lục cặp của tôi? Phải….người nói không ai khác là Sawada Shin Nó bủn rủn chân tay, nó cảm nhận được hắn đang tức giận – một sự tức giận chưa từng thấy ở hắn. -Nói! Hắn quát lên. Cúng lúc đó mọi người bắt đầu vào lớp, ai cũng tò mò về câu chuyện khiến hai người nổ ra tranh cãi. -Tôi……Nó thật sự không biết giải thích thế nào. Hắn bực tức xem xét lại cái cặp và quay ngoắt sang nó với đôi mắt nảy lửa: -Chiếc vòng cổ màu xanh trong này đâu? Hắn gằn từng tiếng, cơ cổ nổi lên chằng chịt, không khác nào một con cá sấu cố kiềm chế trước một tảng thịt. -Vòng cổ? Tôi đâu….. -Cô còn dám nói? Hắn mở tung chiếc cặp của nó, lôi ra chiếc vòng màu xanh. -Không có…ban nãy Mikư có nói bạn nhờ tôi lấy hộ bông quấn nên tôi mới…… còn chiếc vòng…tôi thật sự không biết tại sao nó lại ở trong cặp của mình -Này vừa ăn cắp vừa la làng à? Mikư lên tiếng – Không, tôi không ăn cắp, thật sự không phải tôi. – Đồ trơ trẽn, thiếu của đến mức phải ăn cắp, Quán quân Miko đây sao? Hàng loạt nụ cười nham nhở cất lên
Nó níu lấy cổ tay hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt hổ phách kia đang trở nên xa lạ hơn bao giờ hết: – Tôi không ăn cắp, làm ơn hãy tin tôi Shin, thật sự không phải tôi.
Nhưng cánh tay nó cố níu hững hờ vung mạnh hất bàn tay nó ra và hắn đã bước đi. Thứ để lại cho nó chỉ là một ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, ghét bỏ, khinh miệt vô cùng. Nó vẫn đứng đó, thẫn thờ với hàng lệ chảy dài lã chã. Hắn không tin nó!
Hạnh phúc
Là thổn thức hay nhạt nhoà? Là vỡ oà hay câm lặng? Là nhớ? Là yêu? Là hận? – Hay là giọt trog vắt .. chảy ra từ khoé mắt cay nồng?
Suzu- sưu tầm Giấc mơ đó lại trở thành hiện thực. Cũng phải thôi nếu không có thật thì………làm sao nó mơ thấy chứ. Một nụ cười chua chát hiện lên trên khoé môi anh đào: ” Trong mắt bạn tôi chỉ là một kẻ ăn cắp thôi sao, Shin?!” ———————— Trong khi đó tại Cá sấu cốc “RẦM” Một cây đại thụ không biết chịu bao nhiêu bão gió nay đã nằm chỏng quèo dưới đất bởi……. một cú đấm. Chủ nhân cú đám đó liệu ngoài Sawada thì có thể là ai? Bàn tay rướm máu khẽ rớt từng giọt trên tuyết trắng. Tay còn lại nắm chặt chiếc vòng màu xanh. Hắn khẽ lẩm bẩm: Tôi đã tin lầm người sao GIAO KHUYÊN?
|
CHAP 24: My heart Hắn vừa đi khỏi cũng là lúc nó lau nước mắt và chuẩn bị bước ra khỏi lớp. Nhưng những kẻ hại nó làm sao có thể hài lòng chỉ với hai hàng lệ của nó. -Đứng lại! Đừng có giở thứ nước mắt cá sấu ra! Tao sẽ thay Điện hạ xử mày! Mikư cao giọng. -Này! Mấy người có bằng chứng gì mà nói Linh ăn cắp hả? Akêmi bất bình -Haha, chỉ có hai người chúng mày trong lớp! Không phải nó thì là mày à? Mikư cười nhạo báng. Và…. “Bốp” – một cái tát không thương tiếc giáng thẳng vào mặt làm nó ngã nhào. Fire girl liền xông vào nó đánh túi bụi. Thậm chí bọn chúng còn dùng dao rạch lên tay và chân của nó….. Vết thương lành lại rồi lại mở ra, nó cắn môi đến bật máu…chịu đứng tất cả. Akêmi bị giữ chặt tay không sao đến gần nó được, cô nhóc chỉ khóc và lắc đầu thay cho cô bạn. Ở gần cửa sổ kia ….có một người đang mỉm cười: “Đây mới chỉ là mở màn thôi”. -Làm vậy thì con bé đâu có sao chứ?-Hanaka xen vào giữa đám người đang hành hung -Vậy phải làm sao đây quận chúa? Mikư hỏi Cầm một cái kéo trên tay Hanaka mỉm cười: -Ta sẽ cắt mái tóc đó! Nó bàng hoàng, vùng vẫy thật mạnh nhưng vô ích. Những cánh tay đang bấu chặt nó hệt như những tua bạch tuộc, càng cố thoát lại càng siết chặt hơn. Từng lọn tóc rơi xuống…cùng với những giọt pha lê…..và tiếng cười điên dại. Quá khứ xa xăm hiện lên trong đôi mắt nó. Một ngày tuyết rơi……một ngày nó và mẹ…..ấm áp …nhưng sao xa vời thế? Một lời hứa nó không giữ được
-Giao Khuyên, tóc con rất đẹp! Mẹ tết cho con nhé! Mẹ nó nở một nụ cười hiền lành
-Mẹ! Mẹ chải tóc cho con khéo vào nha! Nó ngúc ngắc cái đầu.
Mẹ nó khẽ dùng chiếc lược ngà chải nhẹ mái tóc đen mượt của nó, thì thầm:
-Đừng bao giờ cắt mài tóc này nhé, vì mái tóc là thứ duy nhất giúp con nhớ về quá khứ, ai từng chải tóc con? Ai từng xoa đầu con? Mái tóc con đã quệt sương mai ở đâu? Thấm đẫm hương hoa phương nào? Tất cả có trong mái tóc…..Thế nên….nó không nhận ra rằng lúc đó mẹ đã..khóc
-Con sẽ không cắt đâu, vì mái tóc này được thừa hưởng từ mẹ mà! Nó cười híp mắt
-Giao Khuyên ngoan lắm! Nó gục ra sàn nhà, nó không thể cố gắng mạnh mẽ thêm được nữa. Những lọn
tóc mượt như lụa vương *** khắp sàn lẫn với mùi máu bê bết. “Mẹ….cho Giao Khuyên xin lỗi, mái tóc của Giao Khuyên bị cắt rồi……ai từng chải tóc con? Ai từng xoa đầu con? Giọt sương từng thấm trên tóc con? Hương hoa từng đọng lại…tất cả bỏ rơi con rôi!” Mái tóc dài của nó chỉ còn lại một chút vậy mà lũ người chưa có dấu hiệu dừng lại, nó không thể chịu nỗi nữa khi nghĩ đến mẹ….người nó nóng bừng lên không rõ nguyên nhân: -Thuỷ siêu cấp! Một câu nói bật ra mà lí tró không hề kiểm soát và một cột nước khổng lồ từ mặt đất vụt lên làm thủng cả trần nhà, xô đẩy bàn ghế và làm mặt đất trao đảo. Không nguyên tố nào cản được Thuỷ ngoại trừ Băng. Tất cả đều bị lực tác động hất thẳng vào tường. Nó cũng cũng không hiểu sao mình kại có thể làm được điều này nhưng rồi nó cũng khuỵu xuống rồi ngất lịm đi Một khi…
Niềm tin bị chà đạp!
Yêu thương đã tan vỡ!
Con tim bị dẫm nát!
Tự trọng bị tổn thương!
Khoé mi đã rơi lệ!
Thì…
Tôi có thể tàn nhẫn và đáng sợ hơn bất kỳ ai! Cả trường hoàn toàn bị náo động, một pháp sinh năm thứ nhất có thể thức hiện được Thuỷ siêu cấp khiến các giáo viên tối tăm mặt mũi. Trong trường không có ai có được sự biến thiên của nước ngoại trừ Shin. Hanaka cùng Fire girls cũng bị thương chút ít. Nhưng vẫn hùng hổ tiến đến gần nó nhưng….. – Dừng lại! Nó cảm nhận được một vòng tay nâng mình ra khỏi mặt đất lạnh lẽo. Nhưng không nghe được những lời đối thoại. Nhưng vòng tay đó rất ám áp nhất là vào lúc này.
——————-
Trong phòng y tế
Nó từ từ mở mắt, một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi đủ nó biết mình đang ở đâu. Nó đã quen với màu trằng đơn điệu cùng mùi thuốc nồng nặc vì bố nuôi nó ẩn mình dưới danh bác sĩ. Nhưng nó không thể quen được ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp.
– Bạn đưa tôi vào đây sao?
– Phải! Sao thế? Thất vọng vì tôi không phải ai đó à? Dai nhún vai, cố nở một nụ cười.
– “……………….”
– Ổn chứ?
– Ổn hoàn toàn! Nó hít một hơi thật sâu rồi trả lời
– Tại sao phải nói “k sao” khi đang rất buồn?
* Tại sao phải nói “vẫn ổn” khi đang bị tổn thương?
* Tại sao phải nói “vẫn khoẻ” mặc dù đang nằm đó vì đau.
* Tại sao phải nói “ngủ ngon” dù đêm qua gần như thức trắng. nó ngước nhìn Dai, mắt long lanh trở lại nhưng vẫn im lặng bởi nó chính nó cũng không hiểu – Vì
K muốn ai đó lo lắng
Hay
Nghĩ ai đó không hề quan tâm…..? Nó lau những giọt lệ chỉ trực rơi khỏi mắt, ngửa mặt lên trời rồi chỉ vào trái tim bé bỏng đang bị cào xé: ♥ Đau… Là chuyện của Tim! ♥ Cười… Là chuyện của Miệng! ♥ Tim và Miệng… Vốn chẳng liên quan đến nhau! ♥ Nên… Tim có Đau… Thì Miệng vẫn có thể Cười…!!!
– Ngốc! Dai xót xa nhìn nó
-”……………….”
– Mình tin cậu!
Nó nhìn Dai, trong lòng chợt dâng lên một điều ước: Nếu như ai đó cũng tin nó thế thì tốt quá!
-Cảm ơn cậu, Dai!
– Chỉ là cảm ơn thôi…….cậu hà tiện với mình lắm! Cậu phải biết mình đối với cậu không chỉ là tình bạn chứ! Dai cười chua chát, bờ vai mạnh mẽ có đôi chút co giật
Nó sững sờ, Dai…nói vậy thì nó biết trả lời sao đây……Nhưng tất nhiên nó không thể nói câu gì xoa lòng Dai bởi vì đau một lần còn hơn dai dẳng:
– Con gái ngốc lắm Dai à! Họ luôn hướng về chàng trai làm họ rơi nước mắt……yêu người đó bằng cả trái tim nhưng…..lại quên mất rằng bản thân mình cũng cần được yêu thương nhiều lắm!
Dai không nói gì, lặng lẽ bước ra phía cửa, một câu nói phát ra từ bờ môi mà chỉ cậu ta nghe thấy: Nếu vậy tôi sẽ làm …bạn khóc.
————————
Nó thấy mình đã ổn liền đi về phòng, từ phòng y tế về phòng nó rất gần và vằng người. Nó thở dài bước đi, bây giờ nó …….đang rất cần một bờ vai. Trên con đường ngắn ấy mà nó lại gặp người……..dáng người quen thuộc……hương thơm quen thuộc……kỉ niệm quen thuộc nhưng đôi mắt thì xa lạ hơn bao giờ hết.
Và cả hai bước qua nhau…không một lời nói…..không một cái liếc nhìn…….hoàn toàn xa lạ. Đôi khi.. Muốn bật khóc.. Nhưng lại sợ.. Nước mắt… Đánh thức nỗi đau.. ….. …… Đôi khi.. Tưởng đã có nhau.. Nhưng nhận ra.. Người đó đã quá xa tầm với.” ————————- Tối nó ngồi ngoài thềm với cây sáo trên tay……thổi cho nỗi buồn ra cùng…hơi. Mái tóc nó đã tự mình sửa sang lại. Akêmi đến gần nó Nó ngừng thổi: -Akêmi này! Mình ghét một đứa con gái yếu đuối. Có tí chuyện là khóc rồi.Lắm lúc thấy nó như vậy mình lại muốn đánh nó….. nhưng lại không dám đánh vì sợ…..làm vỡ gương….
– “……………………..”
– Trái tim mình …vỡ tan rồi
– Hãy tìm kiếm Bạn thấy sẽ nhìn thấy nơi kì diệu ấy
Nhưng bạn phải TIN TƯỞNG
Bạn phải HY VỌNG
Bạn phải YÊU THƯƠNG để chắc rằng nó mạh mẽ đến mức nào,và rồi…
Nếu bạn cố gắng và chờ đợi
Bạn sẽ tìm thấy nơi ấy
Nơi cả bốn chiếc lá của Cỏ Ba Lá cùng mọc lên
-”………………”
-”……………….”
Cả hai cứ ngồi im lặng như thế mặc cho đêm dần trôi.
—————————-
Trong khi đó
– Ryo, chúng ta sẽ đến Okinawa
– Chủ nhân, người muốn đến đó làm gì?
– Thăm một người con gái đã nằm dưới đất lạnh!
– Quách Giao Khuyên?
Một cái gật đầu.
|
CHAP 25: Vở kịch hoàn hảo Tại Okinawa Hắn bước chậm rãi vào một khu rừng. Một ngôi mộ trơ trọi dần hiện ra trên một khoảng đất trống vắng vẻ. Xung quanh đều là những cây đại thụ, không gian yên tĩnh vô cùng. Nhìn quang cảnh nơi này chắc ai cũng nhận ra người đã khuất có một vị trí rất quan trọng đối với người thân khi mà xung quanh rất sạch sẽ quang đãng chứng tỏ được dọn dẹp thường xuyên. Bia mộ được khắc một dòng chữ duy nhất: Quách Giao Khuyên Hắn đặt cành hoa ly xuống gần bia mộ. Ngồi thụp xuống bên cạnh, mắt nhìn lên trời lẩm bẩm: – Xin lỗi, tôi vẫn nhớ bạn yêu hoa Cát cánh nhưng mùa này đương nhiên không có! Hắn phủi lớp tuyết bám trên bia mộ rồi nói tiếp: – Chắc bạn ngạc nhiên à? Tôi chỉ đến để nói với bạn là: lời hứa năm xưa….tôi đã làm được rồi! ………. – Chúc mừng tôi đi! Tôi cuối cùng đã tìm được một người mình hoàn toàn tin tưởng ngoài bạn rồi. Đó là một cô gái…..rất giống bạn ….nhất là đôi mắt buồn nhưng lại sáng như pha lê. Hắn bật cười rồi tiếp tục độc thoại: – Cô ấy rất đặc biệt, cứ như một thiên thần thứ hai đến với mình! Đôi lúc nếu không biết cô ấy là Triệu Thuỳ Linh thì chắc mình sẽ bị nhầm với bạn. Hắn ngừng nói. Ngồi yên lặng hồi lâu…..đôi mắt màu hổ phách cứ hướng về phía khoảng không vô định. – Chủ nhân! Chẳng phải cô ta là một kẻ ăn cắp sao? Ryo trong hình dạng một con chuột cảnh lên tiếng – Ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng ta nhưng vẫn chưa hiểu hết được tính cách của ta đâu! Ngươi nghĩ cô ấy là kẻ ăn cắp thật sao? – Nếu không phải vậy thì….. – Nếu ta không nhầm thì kẻ bày ra trò này không ai khác chính là “Quận chúa đáng kính”. – ???? – Cô ta càng ngày càng thâm độc, ta không nghĩ cô ta còn là một pháp sư trong sạch. Hắn vừa nói vừa vuốt lông Ryo – Chủ nhân, nếu vậy người phải ở đó chứng minh sự vô tội của cô ấy chứ! – Ta cũng tự cảm thấy mình diễn khá giỏi khi gạt được cánh tay của cô ấy và nói ra những lời đó……….hai hàng lệ của nhỏ đó đúng là…….có khả năng giết người. Hắn cười …….cùng với một sự …thích thú ẩn dấu. – Chủ nhân! Tôi thấy cô ấy rất giống với Giao Khuyên. Người yêu cô gái ấy hay yêu Giao Khuyên trong cô gái ấy vậy? Hơn nữa chẳng phải cô ấy ở đó chỉ có một mình sao……nếu mang tiếng là ăn cắp thì chắc khó sống! – Việc đó ta đã bàn với Vương Nhật Nam rồi! Còn Giao Khuyên và cô ấy……sao nhỉ? Ta tôn trọng hiện tại và hướng tới tương lai. Quá khứ mãi chỉ là quá khứ không thay đổi được. Cho dù họ có giống nhau đến mức nào thì tình cảm ta dành cho họ luôn khác nhau. Với Giao Khuyên…..ta coi cô ấy là một tri kỉ…..người đâu tiên ta tin tưởng và là người cho ta biết cuộc sống ít ra không đến nỗi thối nát. Với nhỏ đó……là một người dẫn ta vào thế giới màu hồng chăng? – Nhưng mà……. – Càng lúc ta càng thấy ngươi giông con gái, ngươi cũng 16 rồi nên miẹng lưỡi đừng giốnh trẻ con thế! Màn kịch chắc đến hồi thú vị rồi, ta phải về góp vui thôi…….2 tiếng sau phải có mặt ở trường. – Chủ nhân..tôi không hiểu gì cả! – Mang kịch tiết lộ trước sẽ không hấp dẫn nhưng để ngươi ngừng lải nhải ta sẽ cho người biết: hạ gục một cái cây rồi nói vài câu lẩm bẩm, gặp nhỏ đó nhưng tỏ ra xa lạ, rồi cất công đến Okinawa này đêù nằm trong kịch bản. – Chủ nhân….người càng lúc càng khó hiểu – Vì ta là Sawada Shin. ———————— Tại trường Shamans – Phần thưởng dành cho ngươi đây! Mikư. Hanaka đặt lên trên bàn một chiếc vòng mang tên Hoả Thiêu Hồn. – Cảm ơn Quận chúa, có sức mạnh mới thần sẽ cố dốc sức phục vụ người! Mikư sung sướng nhận sợi dây rồin đeo luôn vào cổ mà không biết đó là giấy báo tử của thần chết. – Lui ra đi! – Vâng Hanaka nhắm mắt, thờ dài: Mikư, đừng trách ta vô tình, nếu có trách thì trách bản thân ngươi quá tham lam và ngu ngốc. ——————— Lớp 10A1 Nó cùng anh và chị bước trên hành lang, mái tóc của nó đã được tạo kiểu và nhuộm thành màu nâu. – Tôi – Vương Nhật Nam – hội phó hội học snh đến để điều tra vụ việc ăn cắp gây xôn xao vừa qua! – Hoàng Tử, anh định điều tra thế nào đây? Ai chẳng biết anh với cô ta có quan hệ khá mật thiết! Mikư nói giọng điệu đà. – Phải đấy! Trong lớp nổi lên tiếng xì xầm – Camẻa được hộihọc sinh lắp đặt có ở khắp nơi trong các lớp dưới dạng ẩn bởi khí! Có ăn cắp hay không …sẽ biết ngay! Không hề có sắc thái tức giận vì những lưòi nói của mọi người, anh vẫn điểm nhiên nói đều. – Camera? Tôi chưa nghe đến chuyện này bao giờ! Mikư chột dạ vì chi tiết này không hề được nhắc đến trong kế hoạch. – Camera do chính Hôi trưởng lắp đặt và cũng chỉ mình hội trưởng biết rõ nên các người không phải lo tự tay tôi dàn dựng sự việc! Anh nói giọng lạnh tanh – Vậy hội trưởng là ai? – Là tôi! Một người bước vào C
háp 25: Vở kịch hoàn hảo – tiếp
– Là tôi! Một người bước vào
– Nam thần điện hạ! Mội người ồ lên
Hắn ung dung cho tay vào hai túi quần, quay lại nhìn nó với một nụ cười “cá sấu” quen thuộc khiến nó nỗi da gà, run lên bần bật. Nó hít lấy một hơi, cố lấy lại sự bình tĩnh và trái tim đang nhảy nhót. Không hiểu sao khi đối mặt với hắn, lí trí của nó lại biến đi đâu hết. Hơn nữa nụ cười của hắn khiến nó có cảm giác quen thuộc, sự tức giận cùng nỗi nhục nhã bỗng dưng không còn một dấu vết thay vào đó là một tia hy vọng len lói: Hắn chưa từng nghi ngờ nó!
– Mikư! Tôi nghĩ cô nên nhậnn tội, tôi không muốn phí sức sắp xếp lại camera! Chỉ cần khai kẻ chủ mưu thôi. Hắn nói đều đều. Rõ ràng câu nói dành cho Mikư nhưng đôi mắt hắn lại hướng về phía Hanaka.
Mikư sợ hãi quỳ thụp xuống, mặt cắt không còn một giọt máu, cả người run lẩy bẩy. Đầu cúi gắm nhưng đôi mắt lại cố liếc về phía Hanaka, cái nhìn cầu cứu.
– 5 giây! hắn gằn giọng.
Dường như không chịu nổi nỗi sợ hãi, Mikư lắp bắp:
– Thần nữ…thần nữ chỉ làm theo lệnh. Là……..
Nói đến đây Mikư ôm chặt lấy cổ mình, thổ huyết sặc sụa.
Nhật nam và hắn nghiến răng, lao ngay tới gần Mikư rồi cùng hét lên khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ cô ta:
– Là Hoả Thiêu Hồn! Ai đã cho cô cái này
– Là ……..Qu……qua! máu trào ra trong mỗi nhịp thở, ngăn cản câu nói phát ra từ cổ họng Mikư và khiến Mikư …..ngừng thở. Tuy vậy thân thể vẫn giãy giụa không thôi. Đôi mắt trợn ngược, các cơ cứng đờ…..rồi cả cơ thể ấy tan biết thành tro bụi trong phút chốc, chỉ còn chiếc vòng cổ đã làm xong nhiệm vụ.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng. Lũ bạn của Mikư khóc thảm thiết, đương nhiên Hanaka cũng diễn đạt màn nước mắt cá sấu. Thật tâm, Hanaka cũng có chút xót xa! Cô ả biết trong lớp có camera, biết Hoả Thiêu hồn là vật giết người nhưng vẫn ra tay, nhẫn tâm hại chết kẻ mình từng coi là bạn
♥ TÌNH YÊU có 7 chữ….thì PHẢN BỘI cũng thế…
♥ SỰ THẬT có 6 chữ…….Ừ thì GIẢ DỐI cũng thế…
♥ BẠN BÈ có 5 chữ……..vâng thì KẺ THÙ cũng thế….
♥ CƯỜI có 4 chữ……..và KHÓC cũng thế….
♥ YÊU có 3 chữ….thì HẬN cũng thế….
– Phải chấp nhận thôi vì cuộc sống luôn luôn có 2 mặt của nó
Nó đứng chết sững. Nó ghét Mikư nhưng nhìn cô ta chết như vậy nó không thể không cảm thấy xót thương. Một cái chết quá đột ngột, quá dữ dội và kinh khủng vô cùng! Đôi mắt nó ngấn nước, hỏi giọng run run:
– Mikư, tại sao cô ấy lại……
– Cô ta đeo Hoả Thiêu Hồn! Anh giờ chiêc vòng lên.
– Hoả Thiêu Hồn?
– Vật này khi ở trên người một lúc lâu sẽ thiêu trụi linh hồn sau đó đến thể xác. Chỉ có các pháp sư bóng tối mới không bị ảnh hưởng bởi vật này và cũng chỉ có các pháp sư bóng tối có được nó! Hắn nói đều đều.
– Vậy là hạ màn không thu đuợc cát sê? Ngọc My nhìn Nhật Nam và Shin.
Họ đáp lại bằng cái gật đầu.
– Vụ việc này phải để thấy cô xử lí, các người hãy giải tán và giữ nguyên hiện trường! Ngọc My nói lớn.
Mọi người tản ra tứ phía, ai cũng xôn xao vì cái chết cua Mikư.
————————
Một góc vắng trong khuôn viên trường
– Cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không? Nó nói với bốn người trước mặt.
– Thật ra là sáng hôm trước, trước khi đi tập kendo Nam thần điện hạ có nói thái độ của bạn hơi kì lạ nên nhắn mình nếu ai có nhắc gì về Điện hạ thì mình phải đến báo. Khi Mikư lừa bạn mình đã nói cho Điện hạ biết cả. Tất cả chỉ là một vở kịch nhằm tìm ra người chủ mưu vì Mikư không thể có gan làm chuyện đấy mà không có người thao túng.
– “……………….” Nó quay sang ba người còn lại.
– Để diễn thành công vở kịch, tôi phải vờ tin rồi chờ đợi! Hắn dựa mình vào gốc cây, thản nhiên nói.
– Anh nhận được thư từ thần thú của Sawada rồi cùng hợp tác. Chỉ thế thôi.
Nó lấy tay vuốt vuốt ngực, cố nén cơn giận:
– Vậy, việc mái tóc em bị cắt có trong kịch bản không/
– 10% – Anh cùng hắn nói gần như một lúc.
– Vậy mà vẫn để yên nhìn họ cắt tóc em à? Cơn giận của nó không thể kiềm chế được nữa mà đang trong tình trạng báo động ” núi lửa phun trào”.
– Thôi nào, mái tóc này hợp với em hơn mà! Chị nó cố xoa dịu.
– Vậy Dai có phần trong vở diễn không? – Không – anh nó đáp.
– Còn lúc tôi gặp bạn ở phòng y tế cũng có trong kịch bản? nó nheo mắt nhìn về phía hắn
– Không, lúc đó tôi muốn xem bạn thế nào rồi tiện thể nói rõ nhưng lại nhận ra có người theo dõi nên thôi! – MỌI NGƯỜI THẬT ĐÁNG GHÉT! Nó nói rồi chạy đi – Mọi người làm con bé giận rồi1 Ngọc My càu nhàu
Anh và hắn nhìn theo nó rồi lại nói cùng một lúc như định sẵn thời gian:
– Không! Nhỏ đó đang cười!
Và đúng là nó đang mỉm cười thật.
Em trở về làm chính em..
Đôi khi hát vu vơ.
Đôi khi buồn vô cớ….
~ Giọt nước mắt rơi là khi em nhớ…
~ Và nụ cười là lúc em quên.
~ Sau mỗi bão giông em sẽ lớn lên.,
~ Sẽ nhận thấy con đường còn dài và rộng.. . . .
~ Đôi chân bước có khi lạc vào khoảng trống….
~> Nhưng sẽ có ngày tìm được lối em đi. . .
|
CHAP 26: Hồi ức Tối Nó khoác thêm một chiếc áo và quàng thêm một chiếc khăn và bước ra ngoài. Hôm nay trời không có tuyết nhưng vẫn lạnh. Hôm nay là 10/2.Vậy là còn 4 ngày nữa là đến ngày valentian. Nó bước chầm chậm về phía Cá Sấu cốc. Nó muốn gặp hắn hỏi vài chuyện nhưng đương nhiên không được bước vào khu vực Hoàng gia nếu như chưa có sự cho phép nên chỉ cầu mong hắn có ở đó. Vừa bước được vài bước vào phần lãnh địa. Một giọng nói quen thuộc đã vang lên: -Bạn đến sớm hơn tôi tưởng? -Bạn biết tôi sẽ đến? Nó ngạc nhiên -”………….” Trong đầu hắn chợt hiện lên câu nói: Nếu như bên cạnh tôi có rất nhiều người quan tâm thì tôi sẽ không tỏ ra hạnh phúc thay vào đó sẽ tỏ ra tức giận để họ đừng để tâm tôi nữa vì tôi không muốn mọi người quá lo lắng cho tôi và không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt họ nhưng tôi biết tôi muốn bên cạnh một người, chia sẻ và mong họ sẽ giải thích cho tôi những điều tôi vướng mắc vì người đó là người tôi tin tưởng nhất. Chỉ cần có lúc bạn cảm thấy như thế thì bạn đã tìm được người bạn tin tưởng đó -Này! Nó hua hua tay trước mặt hắn -Không….chỉ là trực giác thôi! Sau một hồi trầm ngâm, hắn cũng trở lại bình thường. -Tôi muốn nói chuyện với bạn! Nó hơi ấp úng -Chuyện gì? Hắn vẫn nhìn ra xa xăm -Tại sao..bạn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi? Hắn im lặng hồi lâu rồi nói: -Không biết, sợ chăng? Hắn nhún vai -Sợ? Nó giống của một ai đó à? Nó ngồi xuống gần hắn -Phải, một kỉ niệm khó quên -Tôi muốn trả bạn cái này! Nó đưa một cái hộp nhỏ cho hắn. Không gợi lại câu chuyện vừa nói. Nó hiểu ai cũng có bí mật. Hắn mở cái hộp ra, trong đó là hai dải duy băng hắn tặng cho nó. -Tóc của tôi bây giờ không dùng được nữa rồi! Nó thở dài. -Mai bạn sẽ dùng được thôi! Hắn bỏ chiếc hộp vào túi -Hả? Nó ngu ngơ. -Bạn không giận tôi chứ? Vì tôi đã tự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến của bạn, lại khiến mái tóc bạn thế này? Hắn quay sang phía nó hỏi nhẹ. -Tôi lúc đầu cũng cả thấy giận bạn, thất vọng về bạn nữa….nhưng bây giờ tôi biết bạn làm thế cũng vì tốt cho tôi. Chuyện mái tóc là ngoài ý muốn hơn nữa tôi thấy nó đẹp đấy chứ! Nó cười híp mắt -Vậy sao? -Umk! Nó gật đầu -Bạn không thắc mắc người tôi nói đến là ai à? Hắn lại nhìn về phía trước -Muốn chứ, nhưng tôi biết nếu bạn muốn nói cho tôi thì sẽ nói, tôi không cần phải hỏi vì có hỏi mà bạn không trả lời chẳng phải giống nhau sao -Quách Giao Khuyên -Eh????????? Nó giật mình, nó không nhớ đã gặp hắn. Hơn nữa nó là người Việt cơ mà, chắc chỉ trùng tên thôi. -Sao lại giật mình? -Không, chỉ là nghe tên thì cũng biết đó là một cô gái! Cô ấy chắc phải đặc biệt nhỉ? -Cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi dù khi đó tôi đang trong vai một thằng nhóc ăn mày! Hắn xoa đầu, tâm sự cần phải có lúc giải toả. -”…………..” Nó bắt đâu thiếu kiên nhẫn, nếu cô gái đó là nó thì tại sao nó lại ở Việt Nam suốt từng ấy năm, và lí do nó đi học ở trường quốc tế…không được ra hỏi nhà vì để giấu sự khác biệt ngôn ngữ ư? -Tôi lần đầu gặp cô ấy ở…. -Một đồng hoa cát cánh! Hắn chưa nói thì câu nói của nó đã phát ra mà không được kiểm soát. -Tại sao bạn biết? Hắn nhíu mày Nó không nghe được câu hỏi của hắn, trong đầu nhớ lại một kỉ niệm ấu thơ. Nhưng đồng thời cũng có cả ngàn câu hỏi xuất hiện cùng lúc. -Này! Hắn lớn tiếng -Không…..chỉ là buột miệng nói vẩn vơ thôi! Nó cố chối Hắn đương nhiên không tin lí do lãng xẹt của nó. Nhưng không hỏi thêm mà tiếp tục câu chuyện. -11 năm về trước, vào mùa thu mát mẻ. Tôi phải vượt qua một kì kiểm tra năng lực vì tôi là sẽ là người lên ngôi vì anh trai tôi mất tích. Tôi đã vượt qua kì kiểm tra nhưng bị thương rất nặng, quần áo rách bươm, máu me đầy người….cho dù tôi có sức mạnh của Thuỷ nhưng cũng không còn sức để tự phục hồi. Hoàng gia không ai đến giúp đỡ tôi cả vì theo họ, tôi phải tự vượt qua để trưởng thành hơn nhưng tôi đã ngã quỵ ở một cánh đồng hoa cát cánh. -Cô ấy đã cứu bạn đúng không? Nó muón thông qua câu chuyện để làm rõ việc nó đang thức mắc. -Phải, với bộ dạng như thế thì ai cũng sẽ nghĩ tôi là một thằng nhóc ăn mày bị đánh đập nhưng cô ấy đã chăm sóc tôi tận tình mà không cần quan tâm tôi là ai. -Vậy tại sao bạn lại sợ đôi mắt của tôi nhắc tới cô gái ấy? – Vì tôi và cô ấy chỉ làm quen với nhau hai tuần thì cô ấy…..qua đời! -Qua đời??????????? Nó gần như hét lên. Hắn liếc xéo nó một cái rồi nói tiếp: -Cả gia đình cô ấy bị chết cháy! -Lí do? -Bạn không nên biết điều này! Hắn nói rồi đứng dậy Mỗi người : • Ai cũng có những bí mật riêng của bản thân mình… • Và cũng giống như ai cũng có những nỗi đau không thể chia sẻ… ♥ Họ đặt chúng : • Ở cùng một nơi… • Mà họ nghĩ khôg ai có thể chạm vào được… ♥ Đôi lúc : • Họ bất giác, vô tình nói ra… • Nhưng sẽ là không bao giờ họ nói hết… ♥ Đó : • Có thể là niềm vui… • Và cũng có thể là nỗi buồn … ♥ Nhưng : • Có thể chắc chắn một điều r
ằng… • Họ sẽ chẳng bao giờ – Cho Phép Mình Quên Đi… Nó muốn hỏi thêm hắn một số chuyện nhưng bóng dáng cô độc ấy đã hoà lẫn với bóng tối mà ánh sáng chiếc đèn của nó không thể soi thấy được. Nó đứng chôn chân ở đó hồi lâu,…trong lòng tự hỏi quá khứ của nó đâu làthật đâu là giả Nó thẫn thờ bước về phòng. Kỉ niệm ngày xưa nó vẫn còn nhớ nhưng đâu có ngờ cậu bé lạnh lùng đó lại là hắn, đâu có ngờ mình đã từng sống trên đất Nhật. Bước vào căn phòng tối om, nó ngồi bệt xuống. Akêmi có lẽ đã ngủ rồi. Nó bỗng dưng bật khóc……không rõ lí do tại sao. Những tiếng nấc không thành tiếng cứ dồn nén trong cổ họng. Tại sao không ai cho nó biết sự thật? Tại sao không giải thích cho nó biết? Nó muốn biết lắm, muốn hỏi lắm nhưng lại có một nỗi sợ vô hình đè khiến nó cứ sống mập mờ với kí ức ít ỏi. Tớ thích mưa ..đơn giản để không ai biết nước mắt tớ đang rơi Tớ thích lạnh ..đơn giản để không ai biết đôi vai tớ rung lên vì khóc Tớ thích bóng đêm ..đơn giản để tớ không phải sống 1 cách giả tạo, giả vờ vui
Vào một ngày thu dịu mát, cuộc gặp định mệnh cảu cô bé Giao Khuyên yêu đời và cậu bé Sawada mang trên mình một trọng trách lớn lao đã diễn ra giữa một cánh đồng hoa cát cánh ở một vùng quê thuộc Okinawa. Gió mơn man thổi nhẹ, trời trong xanh. Một cô bé mặc bộ váy màu xanh thiên thân một mình chạy trên cánh đồng mênh mông mọc đầy hoa cát cánh, trông giống như một thiên thần chạy nhảy trên thiên đường. Nhưng ở dưới những khóm hoa, có một cậu bé đẹp đẽ nhưng mang trên mình đầy rẫy những vết thương đang run rẩy trên bãi cỏ xanh. Trong như một ác quỷ bị trừng phạt. Hai thái cực đã gặp nhau..như thế
– Bạn bị thương nhiều quá! Cô bé xót xa chạm nhẹ vào cánh tay không ngừng rỉ máu của cậu bé. – Tránh xa ra! Cậu bé gằn giọng, trừng mắt nhìn kẻ vừa động vào mình. Cô bé bĩu môi, chạy đi. Cậu bé nhắm mắt, thật sự đã rất mệt. Tưởng như cô bé đã bỏ mặc cậu nhưng không. Một lúc sau cô bé quay lại với một hộp cứu thương và một giỏ bánh với vài chai nưới uống. Cậu bé đã ngất đi nên cô bé dễ dàng thanh toán những vết thương trên người cậu. Hai tiếng sau Đập vào đôi mắt vừa hé của cậu là một đôi mắt to tròn man mác buồn nhưng trong suốt như phalê đang chằm chặp nhìn mình đầy lo lắng. – Bạn tỉnh rồi à? Cô bé mừng rỡ. -”…………….” Cậu bé nhìn những lớp băng lộn xộn trên người mình rồi nhíu mày. Cũng phải thôi, một cô bé 4 tuổi làm được như vậy đã là một kì tích rồi. – Xin lỗi, mình chỉ có thể cầm máu thôi còn những chỗ gãy xương thì……mình cũng định nhờ người lớn nhưng lại sợ bạn không thích. – Ai phiền cô làm việc này? Vết thương của tôi sẽ tự lành! Cậu bé lừ mắt. – Bạn có đói không? Ăn đi này! Không để tâm đến những lời nói của cậu bé, cô bé chỉ mỉm cười giơ giỏ bánh ra. – Có độc à?
– Có thể lắm! Vì chẳng ai chịu ăn thử! Cô bé phụng phịu. Cậu bé liếc nhìn giỏ bánh cũng hiểu vì sao không ai động đến: cái thì méo, trang trí lệch lạc, sai khuôn…….Nhưng vì quá đói nên cậu cầm lấy một cái rồi nhăn mặt ….ngoạm. Và…………… – Ngon không? Minh học lỏm đó! Cô bé hồi hộp. Cậu bé nuốt hết cái bánh rồi nói: – Ngon đấy! không giống với bề ngoài! Nói xong cậu bé lại cầm lấy một cái khác và ……xơi. Bánh của cô bé không đẹp nhưng rất ngon, vừa độ đường, thơm, béo, ngậy. Khiến cậu bé ăn hết cả giỏ. – Tên gì đấy? Cậu bé vừa nuốt vừa hỏi. – Giao Khuyên! Quách Giao Khuyên! Trả lời rồi cô bé mỉm cười. Nhìn cô bé như vậy cậu bé chợt thấy vui vui. —————- Vài ngày sau Cô bé không hề biết cậu bé ở đâu, làm gì những gì. Chỉ biết đến cánh đồng này là sẽ gặp được cậu. Cô bé rất tò mò nhưng không hỏi. Vẫn vui vẻ với những trò ngịch ngợm trên cánh đồng hoa. Cậu bé vẫn lạnh lùng như trước chỉ có điều đã nói với cô bé nhiều hơn, không xua đuổi cô bé như trước nữa. Một buổi chiều – Cho bạn cái này nè! Cô bé giừo ra một cái vòng màu xanh. – Cái gì đây? – Cái này chỉ có một đôi thôi. Nó đem lại sự may mắn và hạnh phúc cho người mang nó. – Vớ vẩn! Cậu bé buong một câu cộc lốc nhưng lại giật lấy rồi đút vào túi. – Mong bạn có thể tìm được một người khiến bạn tin tưởng ngoài mình! – Nói kì vậy?! – Hứa đi! Cô bé nài nỉ. – Được rồi. – Nhớ đó, và….xin đừng quên MÌNH! Hai hàng lệ chảy dài trên đồi mà cố bé. Hoàng hôn dần buông xuống, một màu máu. Tối đó………..theo kế hoạch cô bé sẽ phải chuyển nhà còn cậu bé sẽ trở lại với thân phận một Nam thần điện hạ. Nhưng chuyện đời vốn không theo ý muốn, tối đó gia đình cô bé bị cháy. Khi cậu bé quay lại thì chỉ còn lại kỉ niệm với kết quả điều tra nguyên nhân vụ cháy khiến cậu bàng hoàng. Nó lau nước mắt, rồi chìm vào giấc ngủ mệt nhọc Hồi ức khép lại. Cô bé và cậu bé năm nào nay đã gặp lại nhau với thân phận hoàn toàn mới. Liệu kết thúc của họ có là một hoàng hôn màu máu? Là một bi kịch?
|
CHAP 27: Đại Nam thần Điện hạ – Sawada Ren Sáng hôm sau Nó bị gọi dậy trong tình trạg ngái ngủ hết sức, hôm qua vì quá mệt nên nó đâm ra uể oải. Người gọi nó dậy không ai khác là chị nó – Ngọc My. Hai mắt sưng húp, nó nằm gục xuống bàn và càng muốn đâm đầu vào….gối khi nghe chị nó lải nhải. – Còn ba ngày nữa là đến ngày Valentian rồi! Chị muốn tặng Nhật Nam một món quà nhưng không biết phải làm sao! Em phải tư vấn cho chị thôi! – Chocolate ấy! Nó nói bừa, mắt vẫn nhắm tịt. Nó thật sự không muốn ai làm phiền vào lúc này nhưng cũng đành phải giấu nỗi thắc mắc kia sang một bên và tiếp tục câu chuyện. – Em biết thừa chị không giỏi nấu ăn mà! – “…………..” – Này! Ngọc My lay lay nó – “….z……z……z” – Em! Ngọc My cứng họng khi nhận ra cô em của mình đã say giấc. Cũng phải thôi, bây giời chỉ là 5h30′, vì cô không ngủ được nên mới cảm thấy đã muộn thôi. – Hay là để em dạy chị làm Chocolate nhé! Trước kia Linh có dạy em làm mà! Akêmi nói dịu dàng nhưng trong đôi mắt lại ẩn dấu một nỗi đau dồn nén. – Vậy có làm phiền em không? – Không sao đâu ạ! Dù gì em cũng rảnh mà! – Umk, vậy mai ta bắt đầu nhé! – Vâng, mai là chủ nhật mà. – Cám ơn em trước nha, Akêmi! Ngọc My nói rồi bước ra khỏi phòng. Khi tiếng cửa đóng “cạch” cũng là lúc hai dòng lệ từ khoé mắt Akêmi tuôn chảy:” Nhật Nam, anh sẽ rất hạnh phúc khi nhận được quà từ chị ấy đúng không?”
Khi yêu Hãy làm người mình yêu được hạnh phúc Đừng dùng mọi thủ đoạn để có được người mình yêu ———————- Lớp10A1 – Này, cầm lấy! Một cánh tay chìa ra một chiếc hộp nhỏ ra trước mặt nó. Nó mở hộp. Hai dải ruy băng trước kia nay đã biến đổi hoàn toàn. Một dải được làm lại thành một chiếc kẹp đính nơ, kiểu dngs không khác lắm ngưng sẽ là một điểm nhấn tuyệt vời với mái tóc của nó. Dải còn lại được cải biên thành chiếc bờm gắn ruy băng, bên góc trái là một trùm phalê đính sợi buông hững hờ trông rất tinh tế. – Tôi mất cả tôi mới hoàn thành, bạn mà làm hỏng là chết với tôi! Hắn vừa lôi trong cặp ra một quyển sách, vừa nói đều đều. – Cám ơn bạn! Nhưng bạn cũng khéo tay ghê! Giống anh Nam lắm ý. -”……………” hắn đã dời mắt khỏi quyển sách. – Anh ấy làm những vật này rất giỏi nhưng chỉ có mỗi chị Ngọc My được hưởng thôi. Đặc biệt anh ấy nấu ăn rất ngon. – Tôi ghét nấu ăn! – Nếu vậy đây là điểm khác nhau duy nhất giữa bạn và anh ấy. – Anh ta có quen hệ gì với bạn vậy? – Là anh kết nghĩa! Hắn gật gù, trong đầu đang suy ngẫm một điều gì đó. ——————— Chiều tối – Đấu cùng tôi một trận chứ? Hắn nói với anh. Nhà luyện tập bây giờ chỉ có hai người. Anh không nói gì, chỉ cầm cây Shinai lên và bước ra khỏi chỗ ngồi. Có thể hiểu anh đồng ý. Cả hai lăn xả vào nhau và ra đòn liên tiếp. – Ngoài anh ra chưa ai có thể hoà với tôi! Hắn nói cùng những nhịp thở gấp. – Tôi cũng vậy! Hắn nhếch môi cười: – Quá khứ và hiện tai chúng ta vẫn đều hoà nhau! – Ý gì vậy? – Bởi vì anh là Jun và em là Ju. – Chúng ta hoà nhau rồi, anh Jun. – Vậy chúng ta phải để lần sau so tài thôi! – Đứng có chạy đó. – Chỉ em chạy thôi Kí ức lùa về trong trí óc hai “cậu bé” Thanh shinai vồ tình cùng lúc đâm trúng cả hai, mỗi người ngã xuống một phía. – Biết rồi sao? Anh vừa lấy tay ôm vai vừa vừa hỏi. – Anh giất giỏi ẩn mình nhưng linh cảm của một thằng em trai phải chính xác chứ nhỉ! hắn bật cười. – Liệu có đơn giản chỉ là linh cảm không vậy? Anh hỏi mặc dù biết rõ câu trả lời – Không nên nói về chuyện đó em muốn hỏi tại sao anh không trở về Shine và lí do anh mất tích là gì? – Đã nghe đến Black Shamans worl chưa? – Một tổ chức tội ác muốn tạo phản! – Phải! Cái ngày của 12 năm về trước…….Anh bắt đầu hồi tưởng về quá khứ. Một cậu bé 5 tuổi đang ngồi gần một bờ suối. Chăm chú vào chiếc cần câu, cậu bé đó chính là Đại nam thần điện hạ. Chắc ia cũng thắc mắc sao lại không có người bảo về bên cạnh cậu. Đơn giản đó là quy định dàng cho một Nam thần điện hạ – phải tự mình bảo về bản thân mà không được bất cứ sự giúp đở của người khác.Bỗng từ đâu hiện ra 10 quái vật cấp A*, hùng hổ tiến đến gần. Không chút nao núng cậu bình tĩnh ra đòn, chỉ có điều một mình cậu không thể đánh nỗi 10 con quái vật to gần bằng toà nhà 5 tầng với sức mạnh đầy mình. Cậu ôm vết thương chạy nhanh theo hạ lưu dòng suối và gặp….mộp thác nước. Với sức mạnh của khí cậu hoàn toàn có thể bay lên nhưng trước đó một tên quái đã phóng một cây lao đến chỗ cậu…..cậu lảo đảo và rơi xuống dòng thác đang cuộn xoáy. – Vậy sau đó thế nào? Hắn nhíu mày – Một người đã cứu anh, đó là một pháp sư nằm trong dòng tộc Hoàng Gia, ông ấy đã cứu anh và tạo cho anh một thân phận hoàn toàn mới. Anh chỉ sống trong tư gia của ông ấy, không hề gia ngoài, hơn nữa lại đeo mặt nạ. Khônh ai có thể nhận ra. – Tai sao anh…..? – Không trở về Shin
e chứ gì? Anh định sau khi vết thương lành thì sẽ trở về nếu không với vết thương trên người anh sẽ tiếp tục là con mồi của bọn chúng. Nhưng cả gia đình ông ấy đã chết dưới tay chúng chỉ vì anh. – Rồi sao! Hắn nghiến răng. – Anh được đưa qua Việt Nam, rồi lại sang Nhật và có thân phận như bây giờ. – Ở Việt Nam anh đã gặp Linh à? Hắn nói đều đều. – Phải, khuôn mặt anh bây giờ là thật vì vốn dĩ cũng chẳng ai nhận ra anh nữa, họ cho rằng Sawada đã chết rồi. – Bây giờ anh hoàn toàn có thể trở về, còn nữa anh sẽ không thân thiết với ai nếu không rõ thân phận của họ. Ngọc My và Linh rốt cuộc…. – Anh không thể quay về nếu chưa tìm ra chân tướng vụ việc. Hơn nữa anh muốn gần người con gái mình yêu với tư cách là môt thằng con trai bình thường. Còn Linh và Ngọc My rốt cuộc là ai, anh nghĩ em phải biết rồi chứ! -”………………” -”………………”
|