Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta
|
|
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta Chương 76
- Kel, không sao chứ. - Henry ôm cô trong lòng mà nói, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô nhưng anh cảm nhận được trong ánh mắt cô có một điều gì đó đau buồn,.
Henry nhìn về phía Hàn Thế Bảo liền nhận được ánh mắt chứa lửa của anh ta. Trong lòng anh có chút khó chịu, rõ ràng anh ta đang đi cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp kia lại nóng giận khi nhìn thấy Kel đi cùng người khác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì sao với nhan sắc của Kel có thể khiến anh ta có con với cô được nhỉ… theo cách nhìn của anh trên người Lục An thì cô ta ăn đứt Kelly rồi… có phải vì vậy mà Kel bị anh ta bỏ rơi phải sang Mỹ làm việc vất vả nuôi con như vậy, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy KElly thật đáng thương.
Henry liền đưa tay lên lưng Kelly mà ôm sát vào người mình hơn để chọc tức Hàn Thế Bảo, anh ta xem ra vẫn còn khá lưu luyến người phụ nữ này.
- Henry, tôi không sao? - Kelly khẽ lùi về sau một bước, ở Mỹ những hành động này không quá kì lạ nhưng cô khôg muốn quá thân thiết với người đàn ông khác.
- Cô muốn được ơ bên cạnh con gái chứ. - Henry nói.
- Không có cách nào đâu, cha của Tiểu Hân rất có thế lực anh ta sẽ không để Tiểu Hân đi cùng tôi. - Kelly lắc đầu bất lực.
- Tôi có một cách. - HEnry khẽ cười nói.
- Là cách gì. - Kelly vội hỏi, người đồng nghiệp này có cách gì có thể chống lại Hàn Thế Bảo sao.
Henry nhìn về phía sau lưng Kelly là ánh mắt Hàn Thế Bảo đang nhìn về phía bọn họ. Lục An đã đưa Tiểu Hân vào nhà vệ sinh… hiện tại Henry phải dùng một phép thử, anh không tin nếu Hàn Thế Bảo thật sự muốn vứt bỏ Kelly lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy hận thù như vậy.
- Cô nhắm mắt lại đi. - Henry nói.
- Để làm gì. - Kel khó hiểu.
- Cô phải tin tôi, tôi sẽ giúp cô. - Henry mỉm cười.
Kelly khẽ nhắm mắt mình lại, anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm trong công việc và khá thông minh. Nếu anh ta thật sự có cách để giúp cô giữ Tiểu Hân bên cạnh, cô có thể làm bất cứ điều gì để được ở bên cạnh con gái mình.
Henry nhìn về phía Hàn Thế Bảo cười khiêu khích, sau đó nâng cằm KElly lên mà đặt vào môi cô một nụ hôn kiểu Pháp vô cùng lãng mạng. Kelly hơi giật mình, muốn đẩy Henry ra nhưng đã bị anh ôm chặt không cho thoát ra.
Hàn Thế Bảo lần này là chính mắt mình nhìn thấy cô hôn người đàn ông khác, nó còn khó chịu hơn ngàn lần những thứ mà anh từng suy nghĩ. Máu dồn lên não, chỉ muốn nổ tung Hàn Thế Bảo bước chân đi về phía Henry đang ôm Kelly.
Kelly dùng sức đẩy Henry ra thì cũng là lúc Hàn Thế Bảo bước tới gần họ, anh vung tay đấm Henry bằng tất cả sức mạnh khiến Henry ngã xuống đất gương mặt xưng đỏ.
- Henry, anh không sao chứ. - Kelly hoảng hốt chạy đến đỡ HEnry lên.
- Tôi không sao. - Henry xua tay nhìn về phía Hàn Thế Bảo khiêu khích. - Nụ hôn của em thật tuyệt vời.
Hàn Thế Bảo bước tới nắm mạnh lấy tay KElly kéo về phía mình, không cho cô ngồi bên cạnh Henry nữa. Mọi người xung quanh đều đưa mắt tò mò nhìn về phía họ, Hàn Thế Bảo nắm lấy khuỷu tay của cô, ánh mắt giận dữ tột độ nói như hét:” Mau theo tôi.”
Henry đứng lên lau đi vệt máu còn động trên khóe môi, nhìn Kelly bị Hàn Thế Bảo lôi đi thì khẽ cười… hắn ta làm sao chịu nỗi khi người phụ nữ trong lòng bị người khác hôn môi như vậy… anh đã đoán đúng, người đàn ông đó chính là không thể quên Kelly được.
Lục An nhận được điện thoại của Hàn Thế Bảo, anh nói mình có việc về trước mà bảo cô hãy mau đưa Tiểu Hân về biệt thự Hàn gia. Lục An không hiểu chuyện gì xảy ra, khi quay lại nơi mà Hàn Thế Bảo đứng đợi lúc nãy thì chì còn thấy một người đàn ông nước ngoài quen mặt đang ngồi trên chiếc ghế đá.
- Cô có phải là Lục tiều thư, lần đó đã gặp tại bữa tiệc. - Henry nhìn thấy Lục An đang nắm tay Tiểu Hân liền bước tới.
- Vâng, còn anh… - Lục An không nhận ra, chỉ cản giác HEnry khá quen mặt.
- Tôi là Henry, là đồng nghiệp của Kelly…. mẹ của Tiểu Hân. - Henry nói.
- Mẹ của Tiểu Hân, đồng nghiệp của anh… là cô gái hôm đó làm đổ hàng ly trong nhà hàng.
Henry khẽ gật đầu. Lục An có chút buồn cười… Hàn Thế Bảo lại có thể có con với một người phụ nữ xấu xí đó ư… mắt mũi anh ta là đang để ở đâu nhỉ.
- Tôi phải đưa Tiểu Hân về rồi, tạm biệt. - Lục An nắm tay Tiểu Hân bước đi.
Henry nhìn theo bóng lưng Lục An, sau đó hướng theo Lục An mà khẽ nói:” Bác sĩ Lục, tôi rất nhớ Peter.”
Lục An khẽ dừng lại, sau đó liền quay đầu lại đưa ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên:” Anh biết Peter của tôi ư.”
Henry gật đầu nói:” Tôi là chủ nhân cũ của có, vì không có thời gian nên đành giao lại cho một người yêu thú cưng… và tôi rất vui khi cô cũng yêu quý nó.”
Lục An quay đầu lại mỉm cười khẽ nói:” Vâng, Peter là một con chó rất đáng yêu.” - Sau đó cô cuối đầu chào Henry, thì ra anh ấy là chủ nhân cũ của Peter, một chú chó nhật lông xù mà cô đã nhận nuôi qua một trang mạng yêu thú cưng.
Hàn Thế Bảo đẩy Kelly lên xe sau đó phóng đi với tốc độ chóng mặt, trên gương mặt anh lạnh tanh đầy sát khí, cô chỉ biết ngồi yên không nói ra điều gì. Thì ra kế hoạch của Henry chính là chọc tức anh, nhưng Henry đâu biết sự phẫn nộ của Hàn Thế Bảo đều trút hết lên người cô. Kelly không sợ cái tốc độ kia, cũng không sợ bị Hàn Thế Bảo ức hiếp… chỉ sợ không có Tiều Hân bên cạnh.
Hàn Thế Bảo không lái xe về Hàn gia, cũng chẳng chạy đến khách sạn như lần trước… Chiếc xe chạy sâu vào một khu rừng vắng, cho đến khi hết đường thì xuống xe kéo Kelly đi sâu vào bên trong,nơi này đã qua khu vực cấm người đi vào. Kelly nhìn sang phía Hàn Thế Bảo mà hoảng hốt nói:” Anh muốn đưa tôi đi đâu chứ.”
Hàn Thế Bảo không đáp, ánh mắt hằn lên sự tức giận vẫn hướng về phía trước mà nắm chặt tay cô như muốn ghiền nát nó ra. Kelly nhìn bàn tay mình đỏ lên do sức của người đàn ông này nắm quá chặt, cô tuy khá đau nhưng vẫn không nói… anh ta có lẽ đang rất tức giân và cô sắp phải lãnh chịu mọi tức giận của anh ta.
Hàn Thế Bảo đưa Kelly đến một căn nhà khá đồ sộ nằm bên trong khu rừng này, bên trong nơi hoang vắng này lại có một ngôi nhà nguy nga như vậy. Toàn bộ đều được làm bằng các loại gỗ đắt tiền, cô hết sức ngạc nhiên nhưng vẫn không dám mở lời. Hàn Thế Bảo vẫn không buông tay Kelly ra dùng sức đẩy cô ngã xuống sàn, Kelly nhìn khuỷu tay đỏ gấc của mình lại có cảm giác đau ở đầu gối vì va đạp mạnh xuống sàn gỗ… trên vết trầy sướt trên đầu gối đã túa máu. Kelly nhanh chóng giấu đi vết xướt kia, cũng không tỏ ra mình đau đớn như thế nào… cô đưa mắt nhìn Hàn Thế Bảo cười khinh bỉ.
- Sao… anh lại muốn cưỡng bức đứa em cùng cha khác mẹ ư. - Cô cười lớn. - Tôi ở đây đợi, anh muốn làm gì thì làm đi.
- Cô muốn đàn ông đến chết rồi ư. - Hàn Thế Bảo dùng một tay ép sát Kelly vào vách tường. - Lại đi cùng một tên mắt xanh mũi đỏ… cô chán ngán tên Hoàng Thiên Ân của cô rồi sao?
|
Kelly đẩy mạnh Hàn Thế Bảo lùi về phía sau tức giận hét lên:” Vậy còn anh, đã chán ngán những cô gái chân dài bên cạnh rồi ư, anh bắt tôi đến đây để làm gì?”
Hàn Thế Bảo hừ lạnh, vung hai tay ép sát lên hai bờ vai cô… ánh mắt nhìn cô không chút lưu tình, anh hiện tại chỉ muốn bóp chết cô.
- Cô muốn đàn ông như vậy, chi bằng để tôi thỏa mãn cô… không phải cô đã từng rên rỉ dưới thân tôi sao. - Hàn Thề Bảo dùng lời khẽ thô bỉ hạ nhục cô.
Kelly bị anh giữ chặt bằng hai tay không thể thoát ra… cô đưa mắt nhìn anh mà đáp:” Không phải anh đã từng muốn tôi đến không còn xem luân lí là gì sao… chúng ta giống nhau thôi.”
Hàn Thế Bảo là đang tức giận còn bị cô chọc cho tức giận hơn… vì sao những cô gái xung quanh đều ngoan ngoãn nghe lời anh không một chút phản ứng. Còn cô gái này anh nói ra đều gì cũng xỏ xiên lại, người phụ nữ thông minh quả nhiên không nên lấy làm vợ vì có ngày sẽ bị tức chết với cô ta.
Hàn Thế Bảo nhìn lên đôi môi đỏ mộng của Kelly liền nhớ đến việc Henry đã hôn vào đôi môi này mà càng tức giận hơn. Anh đưa môi mình cưỡng ép mà hôn cô mặc cho cô đã tránh né, anh bá đạo chiếm lấy bờ môi cô, lượi anh đưa vào miệng cô thám hiểm… bờ môi anh cắn mút bờ môi ngọt ngào của cô… anh hôn cô say sưa như muốn hút hết sinh khí của cô.
Kelly không thể thở được… cô một phần muốn đẩy anh ra, một phần lại muốn cùng anh say đắm trong nụ hôn quen thuộc. Đó chính là sự ngọt ngào tuy có chút tàn bạo của anh, đó lại sự cuốn hút từ một người đàn ông khiến cô say mê đám chìm. Cuối cùng cô cũng thua anh, cô chủ động đáp trả anh… cô nhớ đến phát điên nụ hôn ngọt ngào của anh, nhớ đến phát điên hơi thở và mùi hương nam tính trên người anh… Kelly đã thua cuộc.
Kelly chủ động đáp trả nụ hôn của anh, bàn tay cô ôm lấy bờ lưng dài của anh, cô đưa bờ lưỡi quấn lấy lưỡi anh mà nô đùa…
Hàn Thế Bảo dừng cuộc vui lại, từ từ rời khỏi môi Kelly… Kelly nhìn anh bằng một ánh mắt si mê, hiện tại là cô không muốn nụ hôn ngọt ngào kia dừng lại.
- Đàn bà dâm loạn, cô quả nhiên không thể thiếu đàn ông. - Hàn Thế Bảo đẩy xé toạt bộ váy đang mặc trên người Kelly, hiện tại trên người cô chỉ còn một bộ nội y trước mắt anh… và họ vẫn đang ở bên ngoài hiên nhà.
- Anh… tôi… - Kelly lấy tay che thân mình lại… nơi này tuy vắng người nhưng không phải là không có người qua lại… tấm thân này là do mẹ cô cho đâu thể trưng ra cho bàn dân thiên hạ xem. - Đây là ngoài hiên, anh không thể ở đây được.
Hàn Thế Bảo nhếch môi cười, sau đó đi lại gần cô dùng bàn tay mơn man trên cơ thể lán mịn kia.. Kelly liền đẩy anh ra nép mình vào góc tường toàn thân cô rung lên vì sợ hãi.
- Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. - Hàn Thế Bảo dùng một chân chặn lại góc tường, Kelly bị kẹt bên trong không thể tháo chạy được nữa. - Xem con chuột nhát gan như cô, còn chạy đi đâu.
- Thế Bảo… chúng ta… có thể vào bên trong không… lỡ có ai nhìn thấy… - Kelly dùng ánh mắt nhìn anh cầu xin.
Hàn Thế Bảo ép cô vào góc tường gương mặt tiến lại gần Kelly… sau đó đưa môi mình lại bờ tai cô nói khẽ:” Loại đàn bà như cô, cũng sợ người khác nhìn thấy ư.”
Kelly bị anh khinh bỉ đến tột độ… lần này là cô không thể khuất phục nữa… Bao nhiêu sức mạnh cùng sự tức giận với lời nói thốt ra từ trong miệng người đàn ông duy nhất đụng chạm vào người cô… cô là cho anh tất cả của mình lại nhận được sự khinh bỉ đó. Kelly nóng giận gằng đôi tay lại, đưa ánh mắt đầy lửa giận nhìn Thế Bảo…
Hàn Thế Bảo nhìn thấy cô tức giận thì nhếch môi cười như không:” Mặt cô đỏ như vậy, là đang thèm muốn tôi phải không.”
Kelly vung người hất tay Hàn Thế Bảo ra khỏi người, vung tay tát anh. Cái tát của cô chứa đầy sự tức giận, trên mặt người đàn ông kia vẫn còn in năm dấu tay của cô.
- Tên khốn, anh không có quyền sĩ nhục tôi… Anh nói tôi là loại dâm loạn ư, anh còn không xem lại bản thân mình. Phụ nữ qua tay anh không thể đếm xuễ, ngay cả tôi anh cũng không tha… tôi dâm loạn còn anh là thể loại gì đây… cầm thú ư. - Kelly tức giận hét lên.
Cô gái này xem ra là lớn gan to mật, chưa một người phụ nữ nào cả gan dám động vào anh huống hồ chi chính là tát vào gương mặt điển trai của anh. Anh đưa mắt nhìn Kelly, ánh mắt anh bỗng dưng trùng xuống.
Hàn Thế Bảo nhìn Kelly sau đó bỏ đi, chỉ là vì anh nhìn thấy vết thương trên chân cô… lại nhìn thấy vết bầm tím trên tay cô… cái tát của cô đã khiến anh trở nên bình tĩnh hơn mà nhận ra rằng anh đã làm đau cô.
- Anh đi đâu… đưa tôi ra khỏi nơi này. - Kelly nói theo.
- Tốt nhất cô vào bên trong đợi tôi… đừng có ý định bỏ đi… không thông thuộc đường đi chỉ có nước chết mất xác. - Hàn Thế Bảo quay lại nói. - Cải lời tôi, cô mãi mãi không thể gặp Tiểu Hân.
Nói xong Hàn Thế Bảo lên xe nổ máy bỏ đi, Kelly nhìn bộ váy đã bị xé rách không còn cách nào mặc lại… cô đi lại cánh cửa chính của căn biệt thự sang trọng mà nhìn vào… phát hiện rằng cửa chính không hề khóa. Kelly mừng rỡ bước vào bên trong, với bộ dạng hiện tại cô không hề muốn ở ngoài hiên chút nào.
Kelly đi vào bên trong nhìn cách bài trí nơi này thật sự sang trọng, đây là một căn biêt sự được làm bằng gỗ nên có lẽ giá trị của nó rất lớn. Kelly lại không quan tâm lắm đến những thứ này, điều cô cần duy nhất là trang phục, Kelly đi vào căn phóng đầu tiên cô nhìn thấy… bên trong chiếc tủ quần áo vẫn còn vài chiếc áo sơ mi cũ… nhưng vẫn còn có thể chấp nhận mà mặc trên người được, vả lại có còn hơn không.
Kelly mặc tạm một chiếc áo sơ mi khá rộng, đây hình như không phải là áo của Hàn Thế Bảo vì cô biết size áo anh không phải size này, đã vậy nhìn nó không hư hỏng nhưng đây là kiểu áo đã cũ rồi, không còn xuất hiện ở thị trường thời trang nữa. Cô nhìn xung quanh một chút, cả đê qua cô vì chuyện của Tiểu Hân mà khóc trong khách sạn không hề chợp mắt, hiện tại cô cảm thấy khá buồn ngủ… dù sao anh ta cũng không dám bỏ cô chết ở nơi này đâu… vì Henry đã thấy cô đi cùng anh mà.
Kelly nằm trên chiếc ghế gỗ nhìn vào vết thương trên cơ thể mình, cũng không đáng gì đối với người luyện võ như cô, cô suy nghĩ về những năm tháng sau này liệu Hàn Thế Bảo sẽ làm gì cô, liệu cô có thể sống với Tiểu Hân hay không…. nếu anh ta kết hôn… sẽ trả Tiểu Hân cho cô hay không?
Hàn Thế Bảo quay lại biệt thự trong rừng, anh vừa bước vào đã thấy Kelly thản nhiên nằm ngủ trên chiếc ghế gỗ dài, Trên đôi chân cô vết thương đã khô nhưng vẫn còn đỏ ửng, vết bầm trên bàn tay trắng nỏn nhỏ nhắn của cô khiến anh có chút đau lòng. Hàn Thế Bảo quỳ xuống bên cạnh Kelly, mang trong túi nilong thuốc đỏ và bông gòn để sát trùng vết thương dưới chân cho cô. Kelly ngủ say đến mức không tỉnh lại, Hàn Thế Bảo dán miếng tan vết bầm lên tay Kelly xong liền đưa mắt nhìn cô, đôi môi anh tiến lại gần mặt cô… Kelly liền mở mắt nhìn anh.
- Anh… - Kelly đẩy Thế Bảo ra.
Hàn Thế Bảo bị cô đẩy quá mạnh liền bật xuống, tay chống phải cạnh bàn kiếng tạo thành một vết xướt trên tay bật máu..
- Thế Bảo, anh không sao chứ… - Kelly hoảng hốt nhìn vết thương trên tay anh, sau đó chạy đến nắm bàn tay Thế Bảo. - Tôi xin lỗi… tôi không có ý.
- Không sao? - Hàn Thế Bảo rút tay mình ra khỏi tay cô. - Chỉ là vết thương nhỏ.
Kelly lúc này liền nhận ra vết thương trên chân cô và tay đều đã được sát trùng và dán miếng dán lại. Là anh đã chăm sóc cho cô ư… anh ta làm như vậy là có ý gì…
- Để tôi băng vết thương lại cho anh. - Kelly nhìn thấy bông băng vẫn còn để trên bàn.
Cô không cho anh từ chôi mà nhanh tay băng lại vết thương trên tay anh. Anh nhìn cô khéo léo băng bó trên tay mình, cô ta thật sự quan tâm anh ư… hay chỉ là cách để lấy lòng anh tìm cơ hội ôm Tiểu Hân bỏ trốn.
|
- Xong rồi. - Kelly nói. - Anh đừng động vào nước một thời gian, vết cắt khá sâu.
- Vì sao hôm qua cô không về Mỹ đi… không phải cô rất thích nơi đó sao? - Hàn Thế Bảo nhìn vào băng bó trên tay mình mà nói.
- Tôi không thích nơi ấy. - Kel thu dọn rác y tế trên bàn. - Tôi ghét nước Mỹ. - Cô lắc đầu nói tiếp.
- Giả dối. - Hàn Thế Bảo khẽ cười nhếch. - Cô cứ tự cho mình thông minh, cô tin vào lời của tất cả bọn chúng… lại không tin tôi.
- Anh nói vậy là ý gì? - Kel nói.
- Đã không quan trọng nữa rồi… vẫn là câu nói cũ… cô đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, quay về Mỹ đi. - Hàn Thế Bảo đứng lên nói.
- Thế Bảo… tôi không muốn rời đi nữa… lần đó tôi đi là vì… - Kelly muốn nói cho anh biết rằng cô đến Mỹ vì lo lắng cho anh… nhưng cô chưa kịp nói thì anh đã xen vào.
- Đừng nói nữa… tôi không muốn nghe cô kể về chuyện tình yêu lãng mạng của hai người… - Anh quay đầu đi. - Tôi sẽ kết hôn, cô hãybiến mất như chưa từng xuất hiện.
Kelly muốn giải thích nhưng khi anh nói anh sẽ kết hôn, cô bèn im lặng… Không phải như vậy là tốt ư, cái mối quan hệ không đúng giữa cô và anh sẽ kết thúc… vì dù sao anh là một người đàn ông trách nhiệm như vậy, làm sao có thề phản bội người vợ kia.
- Vợ anh sẽ sinh con cho anh, Tiểu Hân là sinh mạng của tôi… Thế Bảo, xem như chúng ta có chút quan hệ tình thân, hãy để Tiểu Hân đi cùng tôi. - Kelly nói.
- Không bao giờ tôi cho phép Tiểu Hân rời xa Hàn gia.
- Được. - Kelly đứng lên cười nhếch môi. - Vậy anh cũng đừng hòng kết hôn.
|
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta Chương 77
Anh khẽ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, cô gái này chẳng phải quá tự tin vào bản thân ư. Cô ta có gì để khiến anh không thể kết hôn đây, Hàn Thế Bảo có đôi chút tò mò với suy nghĩ của cô, anh tiến lại gần Kelly một bước đưa ánh mắt có đôi chút nghi ngờ hỏi.
- Kelly, em nghĩ mình là ai, có thể ngăn cản quyết định của tôi?
Hàn Thế Bảo không đợi Kelly đáp, rút điện thoại gọi cho Tuấn Anh mà nói:" Tuấn Anh, cậu thông báo với báo chí rằng tuần sau tôi và Lục An sẽ tổ chức hôn lễ."
Tuấn Anh có đôi chút kinh ngạc nhưng khẽ đáp:" Vâng, thưa Hàn tổng."
- Tôi đợi xem em sẽ bày trò gì. - Hàn Thế Bảo quay đi.
Kelly lột chiếc mặt nạ xấu xí trên gương mặt, hiện tại là một gương mặt xinh đẹp thật sự của cô hiện ra... Trên người Kelly chỉ mặc hờ hững một chiếc áo sơ mi dài ngang đùi, cô bước theo phía sau lưng Hàn Thế Bảo. Ra đến xe, anh đưa cho cô một chiếc túi, bên trong có một bộ váy, bộ váy màu hồng nhạt nhẹ nhàng trông khá đẹp mắt.
- Tôi vào nhà thay. - Kelly cầm túi trang phục mà chuẩn bị xuống xe.
- Không cần phải phức tạp như vậy, trên người cô cái gì cần thấy tôi cũng đã thấy... thay ở xe đi, tôi không có nhiều thời gian. - Hàn Thế Bảo đáp.
- Anh... - Kelly hơi đỏ mặt nhìn anh.
- Nếu cô không thay, tôi lái xe ra thành phố lớn thì đừng trách. - Hàn Thế Bảo nổ máy cho xe đi.
Kelly không còn cách nào khác mà trước mặt anh phải thay trang phục. Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi kia, trên người để lộ da thịt trắng nõn nà cộng thêm mùi hương quyến rũ từ cô phả vào mắt vào mũi anh. Hàn Thế Bảo thường nghĩ rằng mình đã rất chuyên nghiệp rồi, nào ngờ lại nhìn thấy cô thay đổi trang phục lại không thể nào khống chế bản thân, người anh bắt đầu nóng lên... vật dười thân kêu gào thảm thiết...
- À, anh có thể kéo khoá giúp tôi không. - Kelly quay lưng về phía anh nhờ vả, quả thật dây khoá phía sau cô không thể tự mình kéo lên.
Hàn Thế Bảo nhìn tấm lưng trần của cô, đưa bàn tay rung rung về phía cô cầm khoá kéo.. bàn tay chạm vào da thịt cô khiến anh cảng thêm mất tự chủ.
- Thế Bảo, cẩn thẩn phía trước. - Kelly bỗng hét lên.
- Két.... - Tiếng thắng gấp vang lên...
- Anh... anh... chỉ một chút nữa là chúng ta mất mạng... - Kelly nhìn về phía trước là một cây to chắn ngang đường... một chút nữa là anh ta đâm vào nó.
Anh có một chút hốt hoảng, cũng chỉ tại người phụ nữ này mà anh mất bình tĩnh là tập trung như vậy. Dù một cô gái khác có cởi bỏ hết trang phục trước mặt anh, anh cũng không màn tới nhưng với cô gái này lại đặc biệt thu hút... Hàn Thế Bảo nhanh chóng lắc đầu xua tan mọi thứ, tiếp tục cho xe chạy thẳng theo lối mòn.
- Thế Bảo, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ quay về Mỹ. - Kelly khẽ cuối mặt nói. - Anh hãy chăm sóc cho Tiểu Hân thật tốt, đừng để bất cứ ai bắt nạt con bé.
- Cô chịu bỏ cuộc sớm như vậy ư. - Hàn Thế Bảo có chút thất vọng trong lòng, cô ta thật sự muốn đi cùng tên đàn ông đó như vậy ư.
- Tôi có một điều cuối cùng muốn nhờ anh giúp. - Kelly nói. - Tôi muốn gặp Tiểu Hân lần cuối cùng, anh thấy tôi hiện tại không còn là Kelly xấu xí với tư cách mẹ con bé. Tôi sẽ đến gặp Tiểu Hân với bộ đang hiện tại... tôi không muốn con tôi biết rằng tôi bỏ rơi nó.
Hàn Thế Bảo nhìn qua Kelly... nếu cô ta đã quyết định ra đi anh cũng không hẹp hòi đến mức không cho cô nhìn thấy con gái lần cuối, dẫu sao cô cũng sinh ra con bé.
Hàn Thế Bảo gật đầu... Kelly cười thầm trong lòng.
Chiếc xe đưa họ về biệt thự Hàn gia, lúc này đã chiều tối... Tiểu Hân lại khóc ré lên vì không có mẹ hoặc baba hát ru cô bé ngủ. Khi chiếc xe của Hàn Thế Bảo quay về thì thím Trương nhanh chóng từ bên trong chạy ra.
- Hàn tổng, tiểu thư không chịu ai dỗ ngủ cả... một mực đòi mẹ...
Hàn Thế Bảo chỉ gật đầu rồi nhanh chóng tiến về phía phòng Tiểu Hân, Kelly cũng nhanh chóng đi theo phía sau anh. Cửa phòng Tiểu Hân mở ra, nhìn thấy Lục An đang làm mọi cách để Tiểu Hân uống sữa và đi ngủ nhưng con bé chỉ nằm lăn ra sàn mà khóc lóc thảm thiết gọi mẹ.
- Tiểu Hân, ngoan nào. - Kelly bước vào trong lên tiếng.
- Mẹ... là giọng mẹ... mẹ đâu rồi. - Tiều Hân nhìn xung quanh tìm kiếm.
- Không phải mẹ, là cô đây... con còn nhớ cô chứ. - Kelly ôm Tiều Hân vào lòng.
Tiểu Hân liền nhận ra Kelly mà nín khóc, Tiều Hân tựa vào lòng Kelly mà thút thít:" Cô ơi, mẹ con bỏ con đi mất rồi... con muốn mẹ."
- Tiểu Hân ngoan ngoãn thì mẹ sẽ về, cô sẽ ở đây với con đến khi mẹ về... Tiểu Hân chịu không? - Kelly khẽ cười nói.
- Tất nhiên chịu ạ... Cô Kelly là người thương con nhất, giọng nói và giọng hát của cô rất giống mẹ con. - Tiểu Hân đáp.
- Nhưng phải xin phép baba con... baba con không cho cô Kelly ở lại với con. - Kelly ngọt ngào nói.
Hàn Thế Bảo là biết mình bị cô lừa nhưng trong lòng không có một chút tức giận, chỉ khá khen cho người phụ nữ này lại có đầu óc như vậy
- Baba, người cho cô Kelly ở lại với con đến khi nào mẹ về nhé. - Tiểu Hân buông Kelly ra mà chạy đến phía Hàn Thế Bảo nũng nịu nói. - Con chỉ thích cô Kelly thôi, con không thích cô Lục An... cô ấy hát không giống mẹ.
- Không được nói như vậy, cô Lục An sẽ buồn đó. - Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói.
Tiểu Hân chỉ quan tâm đến Hàn Thế Bảo mà nói:" Baba cho cô Kelly ở lại với con đi......" - Tiểu Hân nói xong liền oà khóc....
Hàn Thế Bảo buộc lòng chiều con gái, xem như lần này là anh thua cô... cô ta muốn ở lại đây ư... được, vậy lần này anh sẽ đấu với cô một ván cờ vậy.
- Được, từ này Kelly sẽ là bảo mẫu của Tiểu Hân. - Hàn Thế Bảo nói. - Cô sẽ ở phòng bên cạnh của Tiểu Hân.
- Hàn tổng, bên cạnh phòng tiểu thư là phòng của cậu. - Thím Trương liền nói.
- Ừ nhỉ, vậy chỉ có cách cô ở phòng kế tiếp vậy. - Hàn Thế Bảo nói.
- Hàn tổng, nhưng phòng ấy... - Thím Trương định nói điều gì đó nhưng Hàn Thế Bảo ngăn lại.
- Được rồi, quyết định vậy đi. - Anh nói xong, quay sang nhìn Lục An mỉm cười nói. - Kelly, cô chăm sóc Tiểu Hân đi. Còn em, theo tôi về phòng tôi có việc cần nói.
Lục An cảm nhận được sự nhẹ nhàng từ Hàn Thế Bảo liền cảm thấy phấn chấn vì từ nãy đến giờ cô như bị cho ra ngoài lề. Cô nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng anh, ánh mắt hướng về Kelly đang ôm Tiểu Hân mà có chút lo lắng... vì nhan sắc của cô gái bảo mẫu kia quá đặc biệt.
Hàn Thế Bảo quay về phòng mình, sau khi Lục An bước vào thì khoá ngược cửa phòng lại. Lục An có chút bối rối, anh ta vì sao lại gọi cô vào phòng riêng mà khoá ngược lại.
Nhưng Hàn Thế Bảo chẳng hề nói một câu nào mà ngồi vào bàn làm việc của mình, anh mang hợp đồng ra đọc không để ý Lục An đang ngồi đối diện. Cô ngồi một lúc khá lâu liền mất bình tĩnh mà nói.
- Anh nói là có việc cần nói với em mà?
- À, tôi quên rồi. - Hàn Thế Bảo không rời mắt khỏi hợp đồng.
Lục An có chút tức giận nhưng giấu vào trong vẫn tươi cười nói:" Cô gái tên Kelly đó, rất giống tên của mẹ Tiểu Hân nhỉ."
- Lục tiểu thư, có những chuyện không nên biết quá nhiều. - Hàn Thế Bảo khẽ nói. - Cô chỉ cần ngồi im đó, buồn chán có thể tìm sách đọc... tuyệt nhiên không nên nói chuyện.
|
Lục An chỉ biết vâng lời anh như một chú cún ngoan ngoãn không dám làm trái ý anh, cô cứ thể ngồi im lặng mà không dám nói ra bất cứ lời nào.
Tiểu Hân vì được Kelly dỗ dành nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kelly đắp lên người Tiều Hân chiếc chăn mỏng sau đó rời khỏi phòng con bé mà quay về phòng mình. Cô đi ngang qua phòng anh,cô muốn biết hai người bọn họ bên trong đang làm gì... Kelly bỗng nhớ tới lần đó anh mang cô ca sĩ An Nhiên vào phòng làm chuyện đó, cô bỗng nhiên có chút tức giận, cô chỉ muốn lao vào bên trong đó mà cho hai người bọn họ vài đòn. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cô, còn cô hiện tại trong vô cùng thảm hại... cô đứng trước cửa phòng anh tưởng tượng đủ thứ nhưng không thể làm gì.
Cô quay về phòng mình thì gặp thím Trương vừa bước tới.
- Đây là chìa khoá phòng cô. - Thím Trương đưa cô một chìa khoá.
- Cảm ơn thím. - Kelly đưa hai tay nhận lấy.
- Cô ở trong căn phòng này thì không được phép gây ồn ào, phải tuyệt đối giữ im lặng rõ chưa. - Thím Trương chau mày nói.
- Vì sao ạ, không phải nơi này phòng nào cũng đã được cách âm. - Kelly thắc mắc.
- Đây là phòng đặc biệt. Nó và phòng của Hàn tổng được thiết kế chung một hệ thống cách âm. Vì vậy mọi tiếng động bên cô đều gây phiền cho Hàn tổng, nên tôi mới căn dặn cô nhất định phải giữ yên tĩnh.
Kelly khẽ gật đầu rồi bước cô phòng mình, theo như thím Trương nói thì chính là mọi tiếng động bên cô thì anh ta sẽ nghe... nghĩa là mọi tiếng động bên anh ta cô cũng sẽ nghe thấy... Kelly bước vào phòng liền áp sát tai mình vào vách tường nghe ngóng... nhưng tuyệt nhiên bên kia không hề có bất kì tiếng động nào.
- Bọn họ vào phòng không nói chuyện thì đang làm gì nhỉ? - Kelly khẽ nói nhỏ... sau đó lại tưởng tượng ra câu trả lời cho mình.
Kelly đi đi lại lại không ngủ được... cô cố gắng nghe ngóng bên phòng của anh nhưng không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Nữa đêm, Kelly đang nằm trên giường say giấc... cô liền nghe bên phòng bên cạnh có tiếng động... à không, chính là tiếng rên rỉ của một cô gái... tiếng rên ấy rõ mồn một bên tai cô. Kelly đỏ mặt, sau đó là giận giữ... tiếp theo là buồn bã, cô bịt hai tai mình lại chui vào trong chăn nhưng vẫn không thể nào không nghe tiếng động đó.
- Tên đàn ông đê tiện... không có cô gái nào là hắn không bỏ qua... tên đàn ông biến thái, biến thái, biến thái. - Kelly khẽ nguyền rủa.
Những ngày sau đó, Lục An được Hàn Thế Bảo đón về biệt thự Hàn gia sinh sống vì lý do chung cư cô đang ở đang sữa chữa ồn ào khiến cô không ngủ được. Nhưng đối với Kelly thì cô biết rỏ ràng mục đích mà anh ta mang cô gái này về Hàn gia để làm gì, cô vẫn mặc kệ... miễn sao cô có thể ở bên cạnh Tiểu Hân.
Lục An đi tới phía Kelly, sau đó đưa cho cô một bảng danh sách những thứ vật dụng mà nói:" Cô ra ngoài mua cho tôi."
- Cô Lục, xin lỗi tôi là bảo mẫu của Tiểu Hân, không phải người hầu của cô. - Kelly không biết từ khi nào rất không ưa cô gái họ Lục này, đêm nào cô ta cũng mò sang phòng Hàn Thế Bảo... khiến đêm nào cô cũng phải mất ngủ vì bọn họ quá ồn ào.
- Cũng chỉ là người làm của Hàn gia mà thôi. Cô cũng biết tôi và Hàn Thế Bảo chuẩn bị kết hôn, tôi chính là chủ nhân căn nhà này... còn cô là người làm. - Lục An hất mặt nói.
- Tôi bận trông chừng Tiểu Hân.
- Tôi tương lai là mẹ con bé, tôi sẽ trông chừng Tiểu Hân, cô đi mua cho tôi.
Thím Trương từ bên trong nghe thấy liền đi ra ngoài, bà trau mặt lại nhìn Kelly không hài lòng. Dù sao Lục an cũng sắp trở thành phu nhân căn biệt thự này, cô ta lại dám cải lời.
- Kelly, cô mau đi giúp cô Lục đi, còn đứng ngay ra đó nữa.
Kelly một phần là không muốn gây sự lớn chuyện với Lục An, một phần cũng là nể mặt thím Trương nên đành nhượng bộ Lục an mà cầm tờ giấy danh sách kia mà đi ra ngoài.
Lục an khẽ nhếch môi cười mà nói:" Tôi mới chính là chủ nhân, còn cô chỉ là người làm mãi mãi."
- Cũng chưa chắc đâu. - Tú Anh ngáp ngủ từ phía sau nói. - Cô Lục à, tôi có câu này dành tặng cô.
Lục An nhìn sang Tú Anh.
- Trèo cao té đau. - Tú Anh quay người đi hướng khác vừa đi vừa nói. - Tôi khuyên cô mau về Mỹ mà chăm sóc chó đi... nơi này không thuộc về cô đâu.
- Anh... - Lục An tức giận.
Tú Anh nhìn đồng hồ đeo trên tay liền vội vàng chạy vào phòng vừa đi vừa lẩm bẩm:" Đến giờ đón An Nhiên rồi, lần này mà trễ xem như chết chắc."
Tiểu Hân ngủ dậy thì nhìn thấy Lục An đang gục mặt ngủ bên cạnh giường cô bé, cô bé đưa mắt tìm Kelly nhưng không thấy liền đưa tay gọi Lục An.
- Cô Lục...
- Dậy rồi sao? - Lục An giật mình. - Tiểu Hân đói bụng chưa.
Tiểu Hân gật đầu...
Lục An muốn lấy lòng Tiểu Hân nên tự tay vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Hân. Cho Tiểu Hân ăn xong, Lục An mỉm cười nhìn Tiểu Hân khẽ nói:" Đồ ăn cô Lục làm có ngon không?"
- Ngon ạ.
- Ngoan quá. - Lục An trong Tiểu Hân thật đáng yêu, nếu con bé ngoan ngoãn mãi thế này thì cô ta cũng không có ác cảm với con bé như vậy.
Kelly mua đầy đủ mọi thứ mà Lục an sai bảo mang về Hàn gia... từ bên ngoài Kelly có nói chuyện cùng người làm vườn nên Tiểu Hân nghe giọng Kelly liền buông tay Lục An ra mà chạy về phía cửa. Tiều Hân vừa bước xuống cầu thang liền ngã ra ngất xĩu... bậc cầu thang không cao nhưng Tiểu Hân lăn vài vòng.
Kelly nhìn thấy liền vứt hết những thứ trên tay chạy phía Tiều Hân...
Lục An nhìn thấy vậy liền hét lên:" Là tại cô ta, con bé nghe giọng cô ta nên mới vội vàng chạy xuống cầu thang mà té ngã."
Tin đó được truyền đến tai Hàn Thế Bảo... anh nhanh chóng chạy đến bệnh viện..
- Cô làm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Hân thế nào, lại khiến con bé ngã cầu thang hả. - Hàn Thế Bảo nhỉn thấy Kelly ngồi ngoài phòng cấp cứu liền nói.
- Huhu, là lỗi của em... em đã không chạy theo kịp Tiểu Hân. - Lục An khóc ròng rã như cô chính là mẹ của Tiểu Hân.
Kelly không nói gì, cô mặc kệ bọn họ tình tứ... mặc kệ anh có la hét mắng chửi... cô chỉ là đang cầu nguyện cho con gái của mình tai qua nạn khỏi.
Bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu bước ra, Hàn Thế Bảo nhanh chóng đi tới mà hỏi.
- Bác sĩ, con gái tôi thế nào?
- Là dị ứng bẩm sinh. - Vị bác sĩ hỏi. - Người nhà có cho bệnh nhi ăn trứng không?
|