Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 135 : Em không giống cô ấy
Thật lâu sau đó, anh mới nói: “Từ lúc nào em lại trở nên dễ xấu hổ như vậy, từ lúc nào em lại đối xử với anh xa lạ như thế, rốt cuộc là từ lúc nào mà em lại từ bỏ thói quen từ trước đến nay không cho phép người khác dùng khăn giấy lau bàn, sao giờ em lại dùng khăn giấy lau?” Biết bản thân làm không đúng. Bạch Ngưng sửng sốt. Cô không biết Hứa Tĩnh Hàm có nhiều thói quen như vậy. Bác Thẩm không biết, Ngôn Lạc Quân không biết, nhưng Quan Thừa Diễm biết. Cô chỉ có thể nói: “Con người rồi sẽ thay đổi “ Những lời này rất đúng, mặc dù không đủ để xua tan nghi ngờ trong lòng Quan Thừa Diễm. “Tôi. . . . . . tôi ra ngoài trước.” Cô vội vã đi ra cửa, giống như đang trốn tránh cái gì. Quan Thừa Diễm cảm thấy tình huống này giống như đã từng xảy ra. Vừa nãy khi anh đọc kịch bản. Là kịch bản của một bộ phim với đề tài xuyên không rất hot hiện nay. Trong đó vừa khéo có một cảnh tương tự. Vai nam chính cảm thấy nữ chính kỳ lạ, hỏi cô, sau đó nữ chính tâm ý hoảng loạn rời đi. Nhưng tình thế hiện giờ, là kịch bản sao? . Nhưng cô quả thật không giống cô nữa rồi. Buổi tối lúc Quan Thừa Diễm đến phòng khách pha trà, Bạch Ngưng mới từ phòng tắm ra ngoài. “Còn phải làm việc sao?” Cô hỏi. “Ừ, tối nay phải xem hết kịch bản mới.” Anh trả lời. “À. . . . . .” Bạch Ngưng nhìn anh, rất muốn nói chuyện nhà ở. Cô không muốn ở chung nhà với anh, muốn vay anh ít tiền, nhưng lại không biết mở miệng làm sao. Chuyện này cần da mặt phải dày cơ. Mà da mặt của cô luôn luôn không dày. “Thừa Diễm, tôi. . . . . .” Buổi chiều cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu như Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ với anh, thì phải gọi tên anh. “Tôi. . . . . .” Quan Thừa Diễm ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô xõa tóc, khiến chiếc cổ trắng noãn trông càng dài nhỏ, nước da mịn màng và khuôn mặt phiếm hồng của cô dưới chiếc áo choàng tắm trắng càng thêm nổi bật khiến người ta mê muội. Mà cô hơi cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ giai nhân thuần khiến, thật sự vô cùng mê người. Trước kia cô quyến rũ diễm lệ, bây giờ cô ngượng ngùng ngây thờ như thiếu nữ lần đầu biết yêu. Hình như, loại khí chất này hợp với gương mặt cô hơn. Anh say mê, rồi lại nghi ngờ. Tính cách của một người sao lại thay đổi nhanh như vậy? Bất giác anh từ từ đi về phía cô. Khi anh đi được vài bước rồi cô mới phát hiện anh đang ở rất gần. Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó thấy ánh mắt của anh. Thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cô. Cô lo lắng, không kiềm chế được lùi về phía sau một bước. Thế nhưng anh lại tiếp tục đến gần, bên trong con ngươi phản chiếu ra hình ảnh của cô. Hô hấp của Bạch Ngưng dần trở nên dồn dập, liên tưởng đến một kết quả đáng sợ. Anh tới gần thêm nữa khiến cô bối rối suýt nữa kêu lên, nhanh chóng lùi về phía sau, bỗng đụng phải giá sách sau lưng. Một con búp bê sứ tinh xảo rơi xuống, trang sức hình nơ bướm trên đầu văng ra. “Thật xin lỗi, xin lỗi. . . . . .” Lại tiếp tục gây họa, cô nhặt con búp bê lên, cầm cái nơ bướm vừa long ra, xấu hổ không chịu nổi, ngượng ngùng hỏi: “Cái này. . . . . . Cái này, rất đắt đúng không?” Quan Thừa Diễm đột nhiên chấn động. Ánh mắt từ không xác định trở nên sắc bén và hoài nghi. Anh đột nhiên tiến đến, vạch cổ áo choàng tắm của cô ra. “A –” Bạch Ngưng hét lên một tiếng, lùi về phía sau, dựa sát vào tường, cầm búp bê chỉ về phía anh. “Anh đừng tới đây!” Anh thấy được nốt ruồi kia vẫn ở đó. Có lẽ cô thật sự là cô. Có lẽ là do anh nhìn kịch bản đến thất thần rồi. “Em đi nghỉ sớm đi.” Anh xoay người đi về phía thư phòng. Trong lòng Bạch Ngưng vẫn còn sợ hãi, đợi anh đóng cửa thư phòng, lập tức cất con búp bê, chạy vào phòng. Cô ôm chăn nằm trên chiếc giường phẳng phiu. Nhìn cửa cô định khóa trái lại. Nhưng. . . . . . làm thế được không? Nhỡ bị anh phát hiện thì không hay lắm thì phải? Mình ăn nhờ ở đậu tại nhà người ta, còn coi phòng người ta như phòng của mình sao? Nhưng, ngộ nhỡ, anh thật sự. . . . . . Đột nhiên nhớ ra đây là nhà anh, dù cô có khóa cửa đi nữa thì anh cũng có chìa khóa. Cô chán nản nằm bẹp lên trên giường. Cô nghĩ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây thôi, bằng không quá nguy hiểm, bây giờ cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác. Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới Ngôn Lạc Quân . Ngôn Lạc Quân, cô đang “thủ tiết” vì anh sao? Nhưng anh đã không còn ở đây nữa rồi. Lúc nào anh sẽ trở về, lúc nào thì anh sẽ đột nhiên tới đây bắt cô về? Có lẽ anh sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa? Trong lòng đột nhiên dậy sóng, mà cơn sóng này lại mang một cái tên, hình như gọi là nhớ nhung. Nửa đêm, Quan Thừa Diễm vẫn ngồi trong thư phòng. Trước mặt anh là bàn đọc sách, trên bàn sách là con búp bê xinh đẹp bị rơi chiều nay. Một con búp bê mặc váy ngắn màu hồng phấn, ngây thơ, lộng lẫy. Đây là lần thứ hai anh nhìn con búp bê này. Lần đầu tiên là hơn hai tháng trước. Ngày đó, có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo T-shirt trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen nhấn chuông cửa nhà anh, nói cho anh biết có chuyển phát. Trên hộp chuyển phát viết hai chữ “hồ ly” . Trong lòng anh thấy rất phản cảm. Hồ ly…….chính là Hứa Tĩnh Hàm. Mà dù cô không viết, anh cũng biết đây là do cô đưa tới, bởi vì chỉ có mình cô mới tặng quà cho anh. Trước kia khi bọn họ còn ở bên nhau, cô thường xuyên cho người mang đồ tới nhà khiến anh và vợ liên tục cãi nhau. Cũng đã lâu như vậy rồi, cô kết hôn rồi mà vẫn tiếp tục làm vậy. Mặc dù cô giúp anh khiến anh nhớ lại những điểm đáng yêu của cô, khiến anh lần đầu tiên có cảm giác thật sự áy náy, nhưng dù vậy anh vẫn cực kỳ chán ghét tình cảm điên loạn của cô. Mở hộp giấy chuyển phát ra, bên trong là con búp bê sứ. Lại là cái này, trước kia cô từng đưa đến búp bê vải, còn là búp bê nguyền rủa, khi đó bọn họ cãi nhau, cô chờ anh nói lời xin lỗi trước. Nhưng cô không biết, anh đã sớm ngán rồi. “Ba, cơm chín rồi!” Con gái từ phòng bếp chạy ra. Anh cuống quít đặt con búp bê lên kệ trang trí, sau đó bẻ gãy hộp giấy, ném vào thùng rác. Ngày đó, chính là lần đầu tiên anh nhìn con búp bê này, vội vàng nhìn qua loa một cái. Sau lần đó, nó luôn ở cái chỗ bụi bặm ấy. Hôm nay, anh lại nhìn nó. Bởi vì mới vừa nãy, ngay tại đây, chủ nhân của con búp bê này, nhìn nó lại không hề có ấn tượng, còn hỏi có phải rất đắt không. Anh thấy ngạc nhiên, hơn nữa chuyện này cùng với mọi chuyện khác đều có liên hệ, càng lúc càng kỳ lạ. Tại sao? Tiện tay cầm con búp bê lên, tùy ý lắc lắc. Sau đó, anh vô ý nhìn thấy mặt dưới có một cái nút. Con búp bê này bên dưới có lỗ rỗng, bên ngoài lỗ rỗng lại dùng nút nhựa bịt kín. Anh chậm rãi rút cái nút nhựa ra, bên trong lộ ra một góc toa thuốc được gấp lại. Đêm khuya Bạch Ngưng bất ngờ tỉnh lại, híp híp mắt, đang chuẩn bị ngủ lại thì mơ hồ cảm thấy ánh sáng đèn ngủ. Đợi chút, đèn ngủ thật sự đang bật. Cô mở mắt ra, thấy ánh sáng chiếu từ đèn ngủ, cũng nhìn thấy người đứng ở đầu giường. Một người, một người đàn ông, một người đáng lẽ đang ngủ ở ngoài sa lon — Quan Thừa Diễm. Cô định kêu to nhưng rồi lại thôi, lập tức co chân núp ở trên giường, đôi mắt kinh hãi lại phòng bị nhìn anh. Anh cũng nhìn cô. Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ rõ khi chúng ta ở biển Aegean, em nói gì với anh không?”
|
Chương 136 : Thân phận
Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ khi chúng ta ở biển Aegean, em đã nói gì với anh không?” Bạch Ngưng hồi hộp nắm chặt chăn, cố hết sức lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi.” “Em nói, em vĩnh viễn sẽ không lừa anh, chúng ta còn cùng nhau ở du thuyền kêu to ‘ em/anh yêu anh/em ’, cùng nhau ước hẹn trăm năm, còn cùng nhau. . . . . .” “Tôi nói, quá khứ đều đã qua, tôi không còn yêu anh nữa, người tôi yêu là Ngôn Lạc Quân!” Bạch Ngưng khẳng định nói. “Chúng ta chưa từng đi biển Aegean.” Quan Thừa Diễm nhìn cô, chậm rãi nói. Bạch Ngưng cứng đờ, nhìn thẳng về phía anh. “Em. . . . . . Không phải Tĩnh Hàm, đúng không?” Anh hỏi. Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình căng thẳng đến mức nào. Chuyện lạ lùng như thế thực sự không thể tin nổi, anh nghĩ chẳng lẽ mình sẽ gặp chuyện chỉ có như trên ti vi kia sao, phải chăng có nguy hiểm đang chờ anh sao. Nhưng anh không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nửa đêm nửa hôm tìm hiểu đến cùng. Cô quả nhiên ngây ra, khuôn mặt trắng bệch. “Anh. . . . . . Tôi không hiểu anh vừa nói gì?” Cô khó có thể tưởng tượng có người lại đoán ra. Quan Thừa Diễm nói: “Em và cô ấy có rất nhiều bất đồng, thật sự là hai người khác nhau. Dĩ nhiên, việc này cũng không đủ để anh khẳng định, trong lòng anh chỉ thấy vô cùng kỳ lạ. Cho đến khi anh nhìn thấy tờ giấy này.” Anh lấy ra một tờ giấy viết thư, đưa cho cô. Bạch Ngưng gần như run rẩy nhận lấy tờ giấy. Là một phong thư, hoặc nên nói là một đoạn tự sự: Thật xin lỗi, em lại cho người tặng quà anh rồi. Em nhớ anh đã nói anh rất ghét điều đó, vậy mà em vẫn không kiềm chế được không ngừng tặng anh, nhưng em thật sự không muốn anh ghét em… Cũng may, có lẽ đây là lần cuối cùng. Lần cuối cùng, anh vui không? Em nghĩ chắc anh rất vui. Em là người rất phiền phức, rất đáng ghét, luôn khiến người khác phát điên. Ha ha, anh nhất định cũng nghĩ như vậy, nhất định hi vọng đồ điên như em sẽ không say đắm anh nữa, không cần yêu anh đến chết đi sống lại nữa. Thật ra thì em cũng muốn vậy, em và anh đều có suy nghĩ giống nhau. Nhưng mà em không có bản lãnh đó, em không kìm chế được mình. Em cho là em rời khỏi anh, rời khỏi làng giải trí, có một người chồng cùng với một đứa con, biết đâu sẽ từng chút từng chút quên anh, hoặc có thể sẽ không yêu anh điên cuồng như thế nữa. Nhưng em phát hiện, em đã hết thuốc chữa rồi, em không thoát khỏi anh được, dù làm cách nào em cũng không thoát khỏi dục vọng muốn dây dưa cùng anh. Em đã yêu đến mức quên đi chính mình, đã yêu đến phát điên. Anh lại dùng sự đa tình của mình xé nát chút tình cảm của em còn xót lại trên người anh. Em không muốn như vậy, không muốn tiếp tục chịu đựng đau khổ như địa ngục này nữa. Em rốt cuộc cũng nghĩ ra, em đã có biện pháp khiến anh vui vẻ một lần! Ha ha, có phải anh đang cười nhạt đúng không, có phải thấy khinh thường rồi đúng không? Mà nói thật, nếu như em không làm phiền anh nữa, không xuất hiện trước mặt anh nữa, chẳng lẽ anh lại không vui sao? Nghe nói uống một trăm viên thuốc ngủ có thể khiến linh hồn và thân thể tách lìa, có thể khiến em không khổ sở nữa. Nửa đêm, linh hồn em sẽ phiêu diêu nơi nào? Diễm, thật ra thì em còn muốn hỏi, anh có đến ngăn cản không? Ha ha, thật ra thì em biết rõ anh sẽ không đến ngăn cản, bởi vì anh vốn sẽ không thấy tờ giấy này. Anh nhất định sẽ để con búp bê này trong một góc phòng nào đó quanh năm suốt tháng cho mà xem. Em tin rằng sau đêm nay, em sẽ được giải thoát, sẽ vui vẻ lần nữa. Anh cũng thế. Giấy viết thư từ tay Bạch Ngưng rơi xuống giường. Quan Thừa Diễm thở dài, nói: “Cô ấy nói rất đúng, tôi thật sự không thấy, thật sự tiện tay ném con búp bê này vào một góc.” “Ngày đó, cô ấy đưa con búp bê này tới, theo lý thuyết, ngày hôm sau sẽ có tin cô ấy tự sát, nhưng không có. Ngược lại mấy ngày sau, tôi gặp lại cô ấy trong tiệc cưới một người bạn. Lần đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy kỳ lạ. Nhất cử nhất động của cô ấy đều thay đổi, nụ cười hút hồn cũng thay đổi, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi. Lần thứ hai, cô ấy gặp tôi ở trên đường, gọi tôi là tiên sinh, nét chữ cũng khác hoàn toàn trước kia. Sau này, cô ấy ở cùng tôi, tôi mới biết rằng tất cả mọi thứ đã thay đổi, cô ấy thật sự không còn là cô ấy nữa. Em có thể nói cho tôi biết tại sao không?” “Bởi vì. . . . . .” Bạch Ngưng chậm rãi nói, “Cũng vào buổi tối hôm đó, tại một nơi khác, có một cô gái cũng tự sát. Khi cô gái đó tỉnh lại, phát hiện mình có thân phận mới.” Hai người cùng yên lặng. Quan Thừa Diễm không thể tin được, cô gái có gương mặt quen thuộc trước mắt thật ra đã chết rồi, giờ chẳng biết đã ở nơi đâu. Mà trước mặt anh nay lại là một người khác, một người vốn đã chết. Những chuyện đó nghe thật rợn người. Trong đêm yên tĩnh, đủ loại thanh âm phát ra. Tiếng nhánh cây lay động, tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu. . . . . . Tất cả những âm thanh này, khiến đêm càng thêm yên tĩnh. “Rất xin lỗi.” Cô mở miệng trước. “Chuyện đến nước này tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải, tôi không thể đi tìm người quen, cũng không quen biết những người khác, cho nên chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ, chỉ có thể giả mạo cô ấy. . . . . .” “Em. . . . . . Vậy em biết cô ấy đi đâu không?” Lời nói của anh có chút lộn xộn. Bạch Ngưng lắc đầu, “Tôi không biết, không biết gì cả.” “Em. . . . . . Tôi. . . . . . Em ngủ trước đi” Quan Thừa Diễm đột nhiên xoay người, đi ra khỏi phòng. Cô biết, anh khó có thể chấp nhận chuyện này, dù chính cô, cho đến tận bây giờ, cũng khó mà tiếp nhận. Hôm nay, cuối cùng cô cũng biết, thì ra Hứa Tĩnh Hàm đã chết rồi, cũng tự sát giống cô. . . . . . . Sau khi biết rõ sự thực, hai người cũng không biết sẽ đối mặt với nhau như thế nào. Từ người yêu đột nhiên biến thành người xa lạ, thật không biết đối mặt như thế nào. Bạch Ngưng càng không biết bây giờ cô nên gì. Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ ngoài cửa sổ, dường như muốn nói cho cô tương lai tươi sáng phía trước, nhưng cô không biết ngày mai có tốt như vậy không. Cô đứng ngẩn người cạnh cửa sổ hồi lâu, đang định quay đầu lại vô tình nhìn sang cửa sổ tầng lầu đối diện, thấy một cái máy ảnh đặt trên giá đang chĩa thẳng về phía mình. Ngây người nửa giây, cô đột nhiên tỉnh táo, lập tức chạy tới thư phòng. “Này. . . . . . Hình như có người ở đối diện chụp hình chúng ta!” Quan Thừa Diễm đứng lên, theo cô đi về phòng ngủ, lập tức kéo rèm cửa lại. “Thật là! Chỗ nào cũng có!” Anh tức giận nói. Bạch Ngưng biết mình lại hại anh gặp scandal rồi. “Rất xin lỗi.” Dù không thích, nhưng cô chỉ có thể nói ra ba chữ này. Cô không biết, ngôi sao luôn phải kéo rèm cửa lại. “Không có gì, không cần nói xin lỗi.” Quan Thừa Diễm trả lời. “Nếu không, tôi tìm cho em một chỗ ở khác được không?” Anh hỏi tiếp. Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh. Nếu như là Hứa Tĩnh Hàm, cô còn có thể nói được, là Bạch Ngưng, cô nói thế nào mới phải?
|
Chương 137 : Công việc mới
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh. Nếu như là Hứa Tĩnh Hàm, cô còn có thể nói được, là Bạch Ngưng, cô nói thế nào mới phải? “Tôi. . . . . . Anh giúp tôi trước, sau này tôi trả tiền lại cho anh được không?” Cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nói khẽ. Quan Thừa Diễm vội vàng nói: “Thì ra là chuyện này à, chuyện này cũng đâu có gì, dù em . . . . . em không phải là Tĩnh Hàm, nhưng chúng ta cũng có quen biết, không phải sao?” Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Tóm lại, cám ơn anh.” “Em. . . . . . Tên gì?” Quan Thừa Diễm hỏi. “Bạch Ngưng.” Rất lâu rồi, cô không nghe được cái tên này. “Cái tên rất giống khí chất của em.” Anh hơi mỉm cười nói. Bạch Ngưng cúi đầu, cũng cười nhẹ. Hôm sau, anh sắp xếp một căn nhà khác, giúp Bạch Ngưng dọn đến. Đối với tình trạng hiện giờ của cô còn có thể ở một nơi tốt như vậy, cô cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng cũng không biết nói gì hơn. “Đồ dùng hàng ngày không có, chúng ta đi siêu thị một chuyến.” Bạch Ngưng chỉ có thể xấu hổ gật đầu. Hai người đến siêu thị, mua được một đống đồ lớn, bận rộn ở quầy thu ngân cả buổi. “Ba trăm chín mươi tám tệ.” Nhân viên thu ngân nói. Quan Thừa Diễm lấy bốn trăm tệ tiền mặt, đứng trước mặt Bạch Ngưng nói: “Lấy hộp kẹo cao su đi.” “Ừ.” Bạch Ngưng xoay người, nhanh chóng liếc toàn bộ kệ hàng, phát hiện có rất nhiều loại, hỏi: “Lấy loại nào đây?” “Trừ Doublemint ra thì loại nào cũng được.” Bạch Ngưng cười nhẹ một tiếng, tùy ý cầm một hộp nhãn hiệu mới, vị chanh. Giúp nhân viên thu ngân bỏ đồ vào túi mua hàng, hai người ra khỏi siêu thị. Ngồi lên xe, Quan Thừa Diễm nói: “Kẹo cao su đâu?” Bạch Ngưng lấy từ trong túi ra một cái hộp, đưa anh. Quan Thừa Diễm cầm cái hộp nhìn thật lâu, sững sờ nhìn cô. “Em. . . . . .” Bạch Ngưng quay đầu, “Sao vậy?” “Jissbon . . . . .” “Anh không thích sao? Tôi chưa ăn bao giờ, tùy tiện cầm lấy thôi.” Bạch Ngưng nói. Quan Thừa Diễm vẫn giữ nét mặt không tin nổi sững sờ nhìn cô, không nhịn được “phụt” cười một tiếng. Bạch Ngưng có dự cảm xấu, nhìn cái hộp. Lúc này mới phát hiện ra, trên chữ vị chanh kia còn có một hàng chữ nhỏ: bao cao su tránh thai làm từ cao su thiên nhiên. . . . . . . Bao cao su. . . . . . Bao cao su. . . . . . Mặt đỏ như bị đốt, chỉ muốn biến mất trong không khí cho rồi. Quan Thừa Diễm ho khan hai cái, nói: “Thật bất ngờ, thật rất bất ngờ, em bao nhiêu tuổi rồi?” Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, rất muốn nói mình mười tuổi. “Hai mươi hai.” Tiếng như muỗi kêu. Hai vai Quan Thừa Diễm hơi run run, nghe đáp án này xong thì run rẩy càng mạnh. “Thời buổi này, con gái giống như em không còn nhiều đâu.” Anh nói, xoay đầu lại nhìn cô. “Thật ra thì tôi có biết mà, chẳng qua không nhìn rõ chữ. . . . . .” Bao cao su á, cô biết mà, chỉ là. . . . . . chưa từng mua thôi. Quan Thừa Diễm mỉm cười nhìn cô, cảm thấy gương mặt cô rực rỡ như hoa đào, nhìn cô có cảm giác như gió xuân lướt qua tim. Trở về nhà trọ, Bạch Ngưng ngượng ngùng đứng trước mặt Quan Thừa Diễm, giống như thiếu nữ mới biết yêu đối mặt với bạch mã hoàng tử trong lòng, ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Buổi chiều. . . . . . Anh ở lại đây ăn cơm được không? Tôi làm.” Quan Thừa Diễm gật đầu một cái. Bạch Ngưng đỏ mặt, tươi cười rạng rỡ, nói: “Vậy anh ngồi ở đây một lát nhé!” Nói xong chạy vào phòng bếp. Quan Thừa Diễm bất giác cười nhẹ một cái. Không thể không thừa nhận, cô gái hai mươi hai tuổi này khiến người ta có cảm giác như mối tình đầu. Vừa khẩn trương vừa cẩn thận, một lúc sau Bạch Ngưng bưng mấy món ăn làm xong ra. “Xin lỗi, em không giỏi nấu nướng cho lắm, muốn nấu mấy món tinh xảo một chút, nhưng làm không được tốt.” Bạch Ngưng đối mặt với anh luôn có cảm giác áy náy, ngượng ngùng. “Em cảm thấy anh nấu ăn thế nào?” Quan Thừa Diễm hỏi. “Cũng. . . . . . được.” Theo cô thấy, thật ra thì không có gì đặc sắc. Quan Thừa Diễm cười nói: “Anh muốn nói anh thấy mình làm cũng không tồi. Em xem đồ ăn anh làm anh đã thấy ngon rồi, vậy đồ ăn em nấu anh nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi.” Bạch Ngưng bị anh chọc cười, cũng thả lỏng không ít. Trên ti vi chuyển sang phim truyền hình, âm thanh đột nhiên lớn hơn. Quan Thừa Diễm cầm điều khiển điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống. Bạch Ngưng ngẩng đầu, vừa lúc thấy được phía dưới ghi đạo diễn: Quan Thừa Diễm. Không nhịn được trầm trồ: “Òa, không ngờ đạo diễn phim này là anh!” Quan Thừa Diễm cười một tiếng: “Hai năm trước.” “Em rất thích xem phim này, bây giờ những bộ phim đáng xem như thế này không còn nhiều đâu.” Bạch Ngưng cảm thán. “Đáng tiếc, không thành công lắm. Ban đầu anh kỳ vọng rất nhiều vào nó.” Quan Thừa Diễm để điều khiển ti vi xuống. Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Phần đầu rất hay, phần sau có hơi. . . . . .” “Có hơi thế nào?” Quan Thừa Diễm hỏi. Bạch Ngưng ngượng ngùng nói: “Không có gì, em chỉ nói lung tung thôi…, anh là đạo diễn lớn, em chỉ là người xem bình thường, biết cái gì đâu.” “Không nhất định, em là đại biểu cho khán giả, cái nhìn của em cũng chính là cái nhìn của khán giả, bọn anh nên xem trọng mới phải.” Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy, nữ chính ở phần sau nếu lột xác một chút thì tốt hơn…, hơn nữa em cảm thấy nhân vật nam phụ kia kìa, anh ta rất có tố chất làm nam chính!” Nói xong, cô vừa cười: “Em cũng không có hiểu biết…, chỉ dựa vào sở thích nói lung tung thôi.” Ánh mắt Quan Thừa Diễm sáng lên, rất hứng thú hỏi: “Em còn có cái nhìn gì nữa không, nếu như chỉ xem phần mở đầu còn phần sau cho em tùy ý phát triển, em sẽ xây dựng tình tiết ra sao?” “Ừ. . . . . . Cái này có hơi khó, anh đừng hỏi em nữa!” Bạch Ngưng sờ sờ tóc. “Đã bảo là nói chơi thôi mà, bởi vì trong lúc quay phim anh cũng đột nhiên cảm thấy nếu cốt truyện xoay quanh nam phụ và nữ chính sẽ hấp dẫn hơn!” Quan Thừa Diễm nói. “A, bị em đoán đúng rồi? Xem ra trắc nghiệm nói em là một thiên tài nghệ thuật đúng là có điểm đáng tin!” Bạch Ngưng làm ra vẻ đắc ý. Sau đó cô bị Quan Thừa Diễm dẫn dắt tám chuyện khoảng hơn một tiếng. Đến khi Bạch Ngưng nhớ ra hai người hình như đang định ăn cơm thì đồ ăn đã nguội ngắt cả rồi. “Không nói nữa không nói nữa, em đi hâm đồ ăn, cơm nước xong rồi bàn tiếp.” Nói xong cô bưng đồ ăn vào phòng bếp. Đợi cô đi ra, hai người cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, Quan Thừa Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không, em thử làm biên kịch đi, có lẽ chỉ cần ba bốn năm là có thể gây dựng sự nghiệp” Bạch Ngưng sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Em . . . . . Không được, mặc dù rất có hứng thú với tiếng Trung, nhưng khi thi sợ khó xin việc nên không học chuyên sâu. Em học tài chính, không làm được đâu” “Dù sao, cứ thử đi, không được thì đổi sang cái khác.” Quan Thừa Diễm nói nghe rất nhẹ nhàng. Mặc dù Bạch Ngưng cảm thấy mình không có khả năng đó, nhưng không thể không thừa nhận trong lòng cô thật sự rất tò mò. Sau đó lại mơ ước trở thành nhà văn! “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, thử một hai tháng, anh sẽ dẫn dắt em, không được thì thôi.”Quan Thừa Diễm quyết định. Bạch Ngưng cười, gật đầu một cái. Một tháng sau bên trong khách sạn xa hoa, Quan Thừa Diễm và Bạch Ngưng ngồi đối diện nhau. “Chúc mừng em, được đạo diễn nổi tiếng để ý, chính thức bước vào con đường biên kịch.” Anh cười mở sâm banh, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô. Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Đạo diễn nổi tiếng nào, hình như trước giờ đâu có ai khen em?” “Anh chứ ai, anh cảm thấy em rất có thiên phú, rất có năng lực.” Quan Thừa Diễm đắc ý nói. Bạch Ngưng che miệng cười. “Anh thật là. . . . . . chỉ có anh mới thấy hài lòng thôi.” Quan Thừa Diễm cầm chai rượu giúp cô rót rượu. “Không, em không uống.” Bạch Ngưng vội ngăn cản. “Sao thế? Không phải nói là ăn mừng sao? Sao lại không uống rượu?” Bạch Ngưng cúi đầu, có chút khó nói. “Sao vậy?” Quan Thừa Diễm cảm thấy có chuyện, không nhịn được hỏi. Mấy ngày nay, anh có thể cảm thấy mình đối với cô gái không biết mặt trước mắt nyà không chỉ có sự đồng tình, không chỉ là quan tâm, càng không phải là thưởng thức. Cô cười một tiếng, anh cũng sẽ vui mừng theo, cô nhíu mày, anh không nhịn cũng sốt ruột lo lắng. “Mới vừa rồi nghe em ho hai tiếng, cổ họng không thoải mái sao?” Bạch Ngưng nhẹ nhàng gật đầu.
|
Quan Thừa Diễm để rượu xuống, nói: “Vậy thì không nên uống, tổn thương thân thể sẽ không tốt.” “Tĩnh Hàm. . . . . .” Quan Thừa Diễm ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Phải nói là Bạch Ngưng mới đúng, anh có một quyết định.” Dáng vẻ quá mức nghiêm túc của anh khiến cô cảm thấy khẩn trương. “Anh nghĩ, để em làm Hứa Tĩnh Hàm thực sự, bồi dưỡng em trở thành biên kịch tài ba!” “Cái . . . . . . Có ý gì?” Bạch Ngưng nghe có chút không hiểu. Quan Thừa Diễm nhìn cô nói: “Em có thiên phú, có tiềm chất thành công, mà thân phận Hứa Tĩnh Hàm có thể giúp em. Cho nên anh muốn nói cho em biết tất cả những gì anh biết về cô ấy, điều này sẽ giúp em tránh bớt những phiền toái mai sau.” “Chuyện. . . . . . của cô ấy?” Bạch Ngưng quả thật rất xa lạ với tất cả những chuyện của Hứa Tĩnh Hàm. “Có nhiều chuyện do anh nhìn thấy, có chuyện tự cô ấy nói cho anh biết. Anh nghĩ, em nên biết những chuyện này. Tránh như buổi sáng nay em không nhận ra người đại diện trước kia, như vậy mới đỡ rắc rối.” Bạch Ngưng vội vàng gật đầu. Hiện giờ cô nghe tên một ca sĩ, một ngôi sao điện ảnh liền sợ đến nỗi phải lẩn trốn, chỉ sợ họ quen “mình”. “Cô ấy chính thức đóng phim là vào năm mười sáu tuổi. . . . . .” Quan Thừa Diễm kể cặn kẽ tất cả những gì anh biết, bao gồm việc ở nơi nào, Hứa Tĩnh Hàm gặp ai, bộ phim gì, đạo diễn là ai, biên kịch là ai, cùng hợp tác với diễn viên nào. . . . . . Nhưng đã lược bớt những dây dưa của anh và Hứa Tĩnh Hàm. Bạch Ngưng nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng mới hỏi: “Còn có một chuyện. . . . . . Trước đây cô ấy phá thai hai lần, anh biết. . . . . . Cha của đứa bé là ai không?” Quan Thừa Diễm hơi cúi đầu, nói: “Anh. . . . . . Không rõ lắm.” Bạch Ngưng gật đầu, không hỏi nữa. Những chuyện kiểu như vậy của ngôi sao rất bí mật, anh không biết cũng là bình thường. “Còn có cái này, đây là chìa khóa tủ sắt ở ngân hàng.” Quan Thừa Diễm đưa một cái chìa khóa nhỏ màu vàng cho cô. “Trong đó có những thứ cô ấy rất quý trọng, hoặc là những thứ cô ấy không muốn thấy cũng không nỡ vứt. Phần lớn những thứ đó khiến cô ấy nhớ lại hồi ức lúc nhỏ. Cha mẹ Tĩnh Hàm ly hôn từ sớm, ngoài mặt cô ấy không có biểu hiện gì, nhưng thật ra tận đáy lòng vẫn không dứt ra được, chỉ là không muốn nhớ tới mà thôi. Cho nên cô ấy cất tất cả đồ có liên quan đến ba mẹ ở trong đó.” Bạch Ngưng nhận lấy cái chìa khóa, tuy nó nhỏ nhưng sao giờ lại nặng như vậy. P/s: “hơn nữa em cảm thấy nhân vật nam phụ kia kìa, anh ta rất có tố chất làm nam chính” Phải chăng mẹ kế đang muốn thay nam9 sao. Òa òa ""v
|
|