Bà Xã À, Anh Sẽ Khiến Em Có Ý Định Lấy Chồng Mới Thôi!
|
|
chương 16: Vài Ngày Nghỉ Suốt những ngày vừa qua tôi đã chìm đắm trong tình cảm và sự quan tâm của anh,... Tuy đôi lúc tôi phải chịu nhiều áp lực và phải chống chọi với những lúc như thế trong suốt 3 năm qua nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mệt mỏi như ngày hôm nay. Áp lực về chuyện gì á? Chính tôi còn không hiểu nổi bản thân mình, những lần như vậy tôi luôn nhớ về những chuyện sâu xa và buồn một cách vô cớ...Buồn mà không lý do,...Những nỗi buồn phải nói là quá nhỏ nhặt mà đơn giản đến nỗi không khiến cho những con người bình thường khác phải suy nghĩ, còn tôi thì lúc nào cũng đem chúng ra để mà "Mổ xẻ" , tôi là vậy, phải giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề thì mới an tâm được còn không tôi lại để nó trong lòng để rồi ngày qua ngày tôi ngẫm nghĩ về chúng, chưa kịp "Giải mã" chúng thì những chuyện khác kéo tới dồn dập đến không ngờ, những nỗi buồn chơi vơi, những giận hờn vu vơ hay nhiều những khuất mắc còn đọng lại...Tôi giấu chúng, chôn chúng thật sâu thế mà ngày ngày chúng cứ mãi ám ảnh, rồi từ chuyện này dồn thêm biết bao nhiêu chuyện khác, từ chuyện khác lại dồn thêm bấy nhiêu chuyện kia, chúng kéo đến như một cơn sóng cuốn trôi cả con tàu, mảnh liệt như một cơn bão biển... Tôi không muốn mình phải suy nghĩ nhiều,...Nhưng biết làm sao? Bởi từ khi lên 6 tuổi tôi đã có những suy nghĩ chững chạc như một người trưởng thành, biết suy nghĩ, tư duy sâu xa, hay những cảm nghĩ sâu sắc, một điều mới lạ tôi phát hiện ở con người mình khi ấy, chuyện này xảy ra với một người đã trưởng thành thì chẳng có gì đáng để bận tâm...Nhưng đối với một cô bé mới 6 tuổi đầu mà đã có những suy nghĩ trưởng thành hơn lứa tuổi của mình thì.....Haizz không nhắc về chuyện này nữa. Trở về vấn đề chính... Buổi sáng thức dậy,...Dường như trước mắt tôi không còn ánh mặt trời ấm áp như ngày nào mà tôi thường hay ngắm nữa mà là những hạt nắng nặng trĩu trông mới uể oải làm sao, tôi mệt mỏi đưa tay vớt lấy một ít sự động viên:"Hôm nay phải viết truyện tiếp chứ!". Thế nhưng cơ thể này đã phản lại chủ của nó, cũng đập tan ý chí "Hơi" mãnh liệt trong tôi vì đang mệt mỏi quá mà!, thì vậy, hôm nay tôi chẳng muốn làm gì ngoài việc nằm ngủ...Việc đầu tiên sau khi tôi thức dậy sau một đêm dài giấc là đã cầm một ly cà phê tỏa khói nghi ngút trước bàn, nhuốm ánh nắng tươi sáng tràn đầy sức sống vào buổi sáng, thói quen uống ly cà phê vào mỗi buổi sáng này là chuyện thường như cơm bữa ấy mà. Nó giúp tôi thư giản và sảng khoái. Cầm ly cà phê trên tay, tôi sưởi ấm hơi thở của mình bằng cách nhâm nhi từng giọt để thưởng thức sự êm dịu ngọt ngào lướt qua ở đầu lưỡi, từng giọt béo ngậy ấm nóng tràn vào sưởi cuống họng và cuối cùng kết thúc bằng độ đăng đắng nhè nhẹ dưới cuống lưỡi. A...Sảng khoái đến lạ thường. Nhưng những áp lực không dễ tan biến chỉ nhờ vào một ly cà phê ấm như thế (Mặc dù chúng giúp tôi bớt căng thẳng được phần nào nhưng chưa đáng kể là bao nhiêu). Hôm nay tôi vật vã với bao nhiêu công việc như là việc ăn, ngủ, cà phê, ngủ, ăn, ăn rồi lại ngủ (Cũng mệt chớ bộ). Hôm nay như không còn một chút sức sống mãnh liệt nào trong tôi cả, cơ thể nặng trĩu phải vác theo mấy bộ phận như là tay, chân, mắt, mũi, miệng, lông, tóc nặng chết đi được! Nếu nó có thể giúp cho tôi giảm được phần nào trọng lượng cơ thể thì tôi cũng sẵn sàng tháo ra, cơ mà nó nặng đâu phải vì mấy bộ phận đó! Nó nặng vì tôi không còn chút sức lực nào để lếch đi đây này! Người thì nóng như đang ngồi trong lò luyện đơn, bệnh lại tái phát, hôm nay tôi choáng váng, ngộp ngạt đến nỗi tay chân bủn rủn, còn bị vấp chân vào chân cái võng. Trời ơi...Đá gà hay đá gì không đá sao lại cá cược bằng cách đá võng thế kia? Nếu thế thì tôi nghĩ cái võng nó thắng mình rồi! Không những thế mà máu của tôi còn chảy thành sông vì nó đấy! Chắc cái võng nó đang cười cợt tôi đây mà! Thật khó chịu, hôm nay mệt mỏi, đã vậy toàn gặp chuyện gì đâu. Những lần bị áp lực như thế thì tôi ngưng viết truyện một thời gian (Còn lâu mới bỏ nhá! Viết tới lúc chết vẫn viết nhá) cho đến khi tinh thần của tôi được ổn định và cân bằng trở lại. Vì viết truyện thì tác phẩm sẽ trở nên vô hồn những khi áp lực dồn nén vào não tôi lâu ngày nên tôi luyến tuyết đành ngưng vài ngày
|
chương 17: Tương Lai Sẽ Ra Sao? Cách đây vài ngày,...Tối hôm đó... "Ê vợ" Tôi mừng rỡ khi nhìn thấy tin nhắn từ anh "Hả?" "Chồng quen ảo với nhỏ kia được không? " Tôi....Cảm...Cảm giác gì khó chịu đến vậy!?..... "Không" "Tại sao vậy?" "Mệt anh quá"_Tôi như muốn biến mất....Như muốn trở nên vô hình... "Anh chỉ là quen ảo thôi, tình cảm không có thật" Tôi như rơi tõm vào một cái hố không đáy...Một không gian nặng trĩu hơi nước...Tôi sót xa nhìn dòng tin nhắn mới giả tạo làm sao. Tôi đã yêu anh đến thế cơ mà? Tại sao vậy? Tôi đã tin tưởng anh đến thế mà? Vì sao vậy? Tôi đã...Tôi...Tôi...Tôi đã luôn cố nâng niu cái tình cảm giữa tôi và anh cơ mà? Anh không biết điều đó sao? "Vậy anh không xem trọng em rồi. Cho dù tình cảm không có thật nhưng..." "Trời, chỉ là quen ảo thôi mà" "Không giải thích nữa, anh muốn làm gì tùy anh"_Tôi tức giận xen lẫn đau khổ "Nữa, giận anh sao? Anh chỉ nói là quen, tình cảm không có . Nhưng trong tim anh chỉ có em thôi mà" Có tôi? Có tôi? Có tôi? Cho dù chỉ là quen ảo nhưng chẳng phải anh đang quen tôi ngoài thực tế luôn sao? Chẳng phải cả 2 đã xác định rồi sao? Cho dù tình cảm không có thật với người con gái đó nhưng...Anh có nghĩ đến tôi? Cho dù đơn thuần chỉ là "Nhận xét trên tường nhà FaceBook" nhưng...Nhưng....(Những người hiểu cảm giác của tôi lúc này sẽ đồng cảm với tôi) "Anh chỉ xem nó như là một chuyện đơn giản thì thôi vậy" "Nói thôi mà khó quá vậy em?" "Vậy anh muốn gì ở tôi? Tôi phải làm gì cho anh? Anh có biết rằng mình đang đòi hỏi một cách quá đáng? Tôi không ghen, nhưng cái quan trọng là anh có nghĩ đến tôi hay không? Nực cười! Tuy đây chỉ là quen ảo với một người khác nhưng đó là một chuyện không đơn giản! Anh đang đùa cợt tôi sao? Xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp ứng mọi nhu cầu của anh được"_Lời xin lỗi ở đây là một ẩn ý, và đó là lời xin lỗi vì tôi đã tin tưởng vào một con người hời hợt, không có lập trường! Là do tôi sai vì đã chọn anh... "Anh hiểu vì sao em không đáp ứng được rồi" Dòng tin nhắn đó của anh khiến lòng tôi càng quặn thắt... "Vì sao? Anh thì biết gì? Anh lúc nào cũng tỏ ra rằng anh am hiểu tôi. Lúc nào anh cũng nói với tôi câu nói "Anh hiểu em mà". Vậy tại sao anh lại làm vậy? Tôi sai rồi, tôi đã từng nghĩ rằng...Anh khác biệt so với những người mà tôi từng biết nhưng...Thực ra tôi đã lầm! Xin lỗi!"_Bàn tay tôi run lẩy bẩy đánh bàn phím theo nhịp thở gấp gáp, hơi thở lẫn lộn, đôi mắt tôi...Ấm..Vì những giọt lệ cứ mãi tuông ra..Lướt trên hoen mi...Xuống đôi gò má...Và cứ thế...Lòng tôi thắt chặt lại "Thì người ta nói muốn kw với anh (“kw” là từ viết tắt của “keywords” (“từ khóa”). Trên mạng xã hội Facebook, nếu các bạn bắt gặp một status (dòng trạng thái) có gắn hashtag #kw thì có nghĩa là chủ nhân của status đó đang tham gia trào lưu #kw. Người chơi #kw sẽ bắt đầu bằng việc đăng tải một status yêu cầu bạn bè nếu muốn được nhận xét về bản thân thì like (thích) hoặc comment (bình luận) status đó. Sau đó, người chơi sẽ “trả #kw” bằng cách đăng lên wall (tường) của những người đã like hoặc comment status trước đó của mình những lời nhận xét về họ.) Thì anh mới hỏi em thôi chứ chưa trả lời ngừi ta mà. Anh tôn trọng em nên mới hỏi em thôi" Có lẽ...Đối với nhiều người...Thì chuyện này không có gì to tát..Nhưng...Gọi nhau bằng "Vợ Chồng" trên Face? Quen ảo?...Nếu như...Các bạn đọc là tôi...Thì các bạn sẽ nghĩ sao về cảm xúc của tôi lúc này? Cảm xúc hiện tại của tôi không ngoài gì khác chỉ vỏn vẹn 2 từ:"BẾ TẮC". Anh hỏi tôi? Hỏi tôi ư? Nếu như là người con trai chung tình...Thì trước đó...Anh đã có sẵn câu trả lời cho mình rồi! Chứ đâu cần phải thông qua ý kiến của tôi! Cái đó anh còn phải hỏi tôi? Sao anh hờ hững thế?...Sao anh lại vô tâm đến vậy?...Anh không biết quyết định sao?...Con người không có lập trường? Đến chuyện như thế thì anh cũng cần phải hỏi tôi?... "Chứ chưa quyết định mà" "Anh muốn thế nào?"_Tôi đau đớn đến mức độ vô hồn "Anh không biết nên mới hỏi em" "Anh muốn thế nào?Cái đó không cần anh phải hỏi tôi! "Vậy bây giờ anh muốn làm sao?" Tôi chỉ hỏi vậy thôi" "Thì không quen, hỏi gì" "Trả lời rõ ràng" "Thì không quen mà hỏi gì?" "Trả lời rõ ràng" "Không có quen" "Trả lời rõ ràng" "Nói vậy chưa rõ sao?" "Trả lời rõ ràng" "Mệt quá! Nói không quen ảo với nó nữa mà! Nói gì nói quài" "Được thôi" "Hỏi nữa không? Nói rồi kêu nói quài" "Không cần" "Bỏ thái độ đó đi. Nói chuyện kiểu hồi nãy là không thích rồi" "Ngủ sớm, không nhắn tin được"_Tôi viện cớ "Tại sao không muốn nói chuyện thì nói ra đi" "Ngủ" "Làm gì ngủ sớm?" Và tôi off, còn điện thoại anh thì hết tiền. Thực ra tôi không ngủ,...Tôi thức trắng đêm...Suy nghĩ bâng quơ về anh...Tôi nuối tiếc quay đầu nhìn lại khoảng thời gian mà giữa tôi và anh đã từng có. Cho dù chỉ là những tin nhắn muộn,...Nhắc đến...Tôi mới để ý...Gần đây..Tin nhắn giữa tôi và anh dường như đã thưa dần,...Gọi điện thoại thì hầu như...Không còn nữa...Tôi biết...Anh được nhiều người con gái để ý (Mặc dù đó giờ tôi không biết phân biệt ngoại hình xấu hay đẹp. Làm sao để biết là một người nào đó có ngoại hình đẹp? Từ nhỏ đến nay...Tôi chỉ nhìn người bằng tâm hồn của họ thôi chứ thực ra một chút về ngoại hình thì tôi còn không biết nào xấu nào đẹp huống chi là phân biệt? Từ khi còn nhỏ...Tôi đã từng hỏi mẹ: Làm sao nhìn người ta mà biết người đó đẹp hả mẹ?. Mẹ nghe xong liền chửi xối xả vào bản mặt ngu ngơ của tôi. Tôi nghĩ là...Con người đẹp vì phần tâm hồn chứ không phải đẹp vì phần ngoại hình đâu nhá! Tôi biết nhìn người lắm ý! Vậy nên đó giờ tôi chỉ xem trọng phần tâm hồn con người thôi. Cho dù tôi có một người yêu xấu xí như: Lùn, mặt mụn, răng hô, đầu hói (Gu của tôi mà! Càng xấu càng tốt để không bị nhiều đứa con gái khác để ý) Nhưng nếu người đó...Có một tâm hồn đẹp thì đối với tôi...Trong mắt tôi...Anh ấy luôn là một người đẹp đẽ... Và luôn luôn tỏa sáng. Còn anh...Tôi biết anh thu hút vì tôi thấy có nhiều người con gái theo đuổi anh, anh đẹp (Cái này nghe mấy nhỏ khác khen nên mới biết ạ), giỏi trượt patin (Cái này cũng nghe mấy nhỏ khác khen nên mới biết ạ), hòa đồng, dịu dàng, Haizz...Tôi...thì...Không gì cả... Hôm nay,...Tôi cầm đề ôn cương môn nghề...Tay tôi!? Run cầm cập...Phải rồi!? Triệu chứng này cũng xảy ra được 3 năm rồi, tôi đã quen rồi. Đêm mùng 2 tết,...Đêm đó bệnh tôi tái phát nặng và lần đó là lần tôi bộc phát rõ nhất trong 3 năm tôi đã chống chọi với căn bệnh thất thường này...Đúng thời điểm thật, sao lại thế chứ? Như vậy...Thì xui cả năm mất!?...Haizz...Tay cứ run...Cứ run mãi,...Tôi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay...Cho dù có mất đi mọi thứ nhưng...Tuyệt đối...Tôi sẽ không để mất đi đôi bàn tay này,...Tuyệt đối...Không để mất đi cảm xúc của mình,...Tuyệt đối không đánh mất con tim đang rạo rực...Sẽ không sao đâu phải không? Trong tương lai...Chắc chắn tôi sẽ không...Không có bệnh đâu! Trong tương lai...Tôi...Tôi... \Rẹt/_Tờ ôn cương nhẹ nhàng rơi.... Tôi vươn người cố với đến nó... - Á!?_Ch..Chóng...Chóng mặt quá...Cơ thể tôi...Đang phản kháng lại lý trí của mình!? Cũng như mọi khi bệnh tôi tái phát...Không được! Tôi...Phải chạm đến! Phải..Chạm đến..Tôi..Tôi...Chạm đến...!? Thế...Đề ôn cương...đã rơi xuống đất..Nước mắt tôi một lần nữa lại... Mày làm sao vậy Vân Anh!! Kể cả...Ch...Chỉ...Chỉ là một tờ giấy thôi mà! Chỉ là một tờ giấy thôi mà...Mà mày cũng không cầm nổi sao! Tại sao vậy! Tại sao vậy!! Tại sao vậy!!! TẠI SAO VẬY!!! Tại sao?! Tại sao!? Tại sao!? Tại sao!? Ai đó...Ai đó...Làm ơn...Ai đó...Cứu tôi với...Hãy cứu rỗi linh hồn đang núp mình trong bóng tối...Làm ơn...Ai đó..Cứu tôi với... Tôi không muốn...Tôi không muốn...Đánh mất ước mơ của mình....Ước mơ được..Chạm đến trái tim của người đọc...Của con người..Truyền đến cho người đọc những cảm nhận...Qua những câu chuyện do...chính đôi bàn tay của mình, bản thân mình, con tim mình, tâm hồn mình đã hòa vào những tác phẩm.... Để người khác có thể biết đến thế giới mà tôi đang nhìn thấy...Nơi ước mơ của tôi! Tôi phải vượt qua! Tôi..Tôi..Làm sao thế này!? Phải rồi...Tôi không có gì ngoài cái thân xác tàn phế này cả...Xung quanh tôi...Chỉ toàn một màu đen..Mù mịt cũng giống như tương lai của tôi vậy...
|
chương 18: Mật Mã Tình Yêu Suốt những ngày nay tình cảm giữa chúng tôi hầu như đã dần nhạt phai theo thời gian..Biết nói sao nhỉ? Kể từ cái ngày hôm đó, tôi đã mất đi niềm tin đặt nơi anh. Có lẽ vì thế mà tôi hay hoài nghi, con người ta...Trên mạng xã hội chỉ nghĩ là có thể quen ảo thôi, nhờ vào cái thế giới ảo đó mà con người có thể dễ dàng lợi dụng tình cảm người khác chỉ vì nghĩ rằng "Quen ảo thì không ai thật lòng cả". Nhưng tôi thì không tin và cứ phản bác lại cái ý nghĩ đó, đâu phải ai ai cũng giống nhau, đâu phải chỉ vì đó là một thế giới ảo thì không có ai thật? Và tôi sẽ chứng minh cho họ thấy rằng...Họ đã sai! Âm thanh êm du như những nốt nhạc chậm rãi tan theo những hạt bụi li ti tạo nên một bức màng lấp lánh..Phản chiếu bởi một màu nắng chiều xõa dài trên sân nhà tôi, cành cây cọ vào nhau tạo nên những giai điệu du dương bay theo làn gió nhẹ. Tôi đưa tay lên nền bầu trời nhuốm màu nắng hồng hừng hực, bởi cái vẻ mãnh liệt của nó tạo nên một sức hấp dẫn khi ghép với những áng mây mỏng tang...Vũ điệu hoàng hôn...Như bản tình ca mùa thu, sự mãnh liệt, mạnh mẽ đang nói lên một bức tranh ẩn chứa đầy sức sống..Tất cả...đều là nghệ thuật. Một khung cảnh yên bình hiếm thấy. Tôi nhấp nhấp ly cà phê tỏa khói nghi ngút...Tôi không thể hưởng thụ không gian này với một vẻ mặt phiền não như thế..Tiếc thật, không thể thoải mái chiêm ngưỡng cảnh đẹp do thiên nhiên ban tặng trong khi đang thưởng thức một tách cà phê ấm như thói quen thường lệ nữa...Mà bây giờ lòng tôi đang nặng trĩu, nếu cứ tiếp tục như thế này thì...Tất cả sẽ nhạt phai, sẽ tan biến..và rồi kết thúc. Trời chuyển tối...Tôi đang nao núng chờ tin nhắn từ anh "Anh nghĩ mình kết thúc thôi, anh không xứng đáng nhận tình cảm từ em đâu. Anh đã làm em buồn rất nhiều lần rồi, và anh nghĩ nếu không có anh thì em sẽ vui hơn và trở lại là em, anh không biết nói gì hơn ngoài 2 từ "Xin lỗi" em" Tôi đau điếng: "Anh còn yêu em không?" "Cho dù anh còn nhưng đâu có thể làm em hạnh phúc" "Nếu yêu người mình yêu thì chỉ cần khắc phục những lỗi đó, phải biết suy nghĩ chín chắn chứ. Đâu phải dễ dàng từ bỏ là được." "Anh làm không được, xin lỗi. Anh không biết đem đến hạnh phúc cho em" "Vậy thì em sẽ giúp anh" "Không được đâu, biết bao nhiêu lần rồi" "Nếu cứ nghĩ theo hướng tiêu cực vậy thì cho dù có chia tay em rồi quen một người khác thì sau này nếu anh không thể đem đến hạnh phúc cho người đó thì anh cũng sẽ chia tay? Em tin tưởng anh cho dù anh có gây ra bao nhiêu lỗi lầm đi nữa em vẫn tin. Vậy mà bây giờ anh bỏ em? Hay anh đã tìm được một người khác?" "Không, anh sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Tình yêu này cho dù thế nào vẫn sẽ trong tim anh. Anh đã làm em mất niềm tin vào anh rồi, làm sao mà còn được nữa hả em?" "Chẳng phải nhờ có anh mà em hòa đồng hơn với mọi người sao? Chẳng phải nhờ có anh mà tự nhiên em thay đổi con người mình sao? Chẳng phải nhờ anh mà em thích học nấu ăn sao? Chẳng phải nhờ có anh mà em không còn đơn độc nữa sao?" "Anh không có gì cả, anh không tốt" "Bây giờ em không biết phải nói sao với anh hết. Đừng đi mà! Nếu yêu nhau thì phải biết thay đổi vì nhau" "Anh không nỡ khiến em đau khổ. Làm ơn hãy cho anh đi" "Không" "Anh chỉ làm cho em khó chịu hơn thôi" "Anh luôn nghĩ cho em, em biết mà, em hiểu mà. Nhưng chỉ cần anh biết tự mình quyết định trong mọi chuyện thì sẽ ổn thôi, thì sẽ bền vững thôi. Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi, em không cần gì nữa" "Thì sẽ có người tốt hơn anh thôi. Anh là một thằng bỏ đi" "Cần anh thôi" "Xin em hãy đễ anh đi, nếu còn tiếp tục thì anh chỉ khiến em đau khổ hơn thôi" "Anh có yêu em không?"_Tôi gặng hỏi "Không đâu" Câu trả lời của anh kèm với biểu tượng cảm xúc mới buồn bã làm sao. Tôi biết...Anh đang dối lòng mình, trái tim anh đang đau cũng như tôi vậy. "Anh yêu em không?" "Anh không còn yêu em nữa" "Anh yêu em không?"_Tôi lặp lại "Anh không còn yêu em nữa đâu"_Câu trả lời lại kèm với những biểu tượng cảm xúc buồn bã "Không đúng"_Và câu trả lời của tôi cũng kèm theo một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, tôi vui vì biết anh vẫn yêu mình "Anh nói thật"_Vẫn kèm theo với một biểu tượng cảm xúc đau khổ "Vì em hiểu rõ anh mà! Vì em yêu anh" "Nhưng anh không yêu em" "Có" "Không đâu" "Có" "Thật đó" "Không thật" "Tình cảm mình đã hết rồi" Tim tôi quặng thắt chặt lại, chỉ một câu nói đó của anh khoét sâu vào tim tôi như một nhát dao không chút lưỡng lự, tôi vừa đánh bàn phím nhanh và mạnh, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa...Tại sao vậy?... "Anh còn tình cảm với em và em cũng vậy"_Tôi vẫn cứng đầu khẳng định với anh "Em nói sai rồi" "Nhưng em lại đang nói đúng những gì trong trái tim anh mà" "Không đâu, anh có người mới rồi" "Sai"_Tôi khăng khăng "Anh nói thật đó em" "Anh chỉ nói vậy để em chia tay anh thôi" Và thế...Anh cho tôi xem tấm hình chụp 3 người, có một người con trai, hẳn là bạn anh, một người con gái, 3 người ngồi bên nhau. Xem xong bức hình, không nói gì nữa, tôi liền chặn anh trên FaceBook, xóa và chặn số điện thoại, xóa tin nhắn, xóa mọi thứ mà trước giờ tôi lưu trữ. Nhưng nó vẫn còn in sâu trong tim tôi, trong trí nhớ của tôi.... Tôi biết anh không phải là loại người đó, tôi biết rằng anh không có người khác. Tôi chặn vì tôi tức anh, anh đã không cố gắng vượt qua, anh chỉ nghĩ theo hướng tiêu cực, anh không biết cố gắng vì tôi, anh chỉ biết dậm chân tại chỗ, anh không thay đổi vì tôi, anh chỉ biết có vậy, anh không lạc quan mà chỉ biết tự trách bản thân,...Tôi ghét anh! Nhưng tôi lại yêu anh vô cùng! Bây giờ tôi chỉ biết ngồi trong góc tường, thu đầu gối mình lại và chỉ biết khóc, khóc nức nở, sao tim tôi đau thế. Cảm giác gì thế này? Như có ai đang bóp chặt trái tim thủy tinh này, tôi cũng biết đau, biết khóc mà. Tôi có phải là con búp bê đâu. Phải làm sao đây!? Nếu cứ tiếp tục như vậy...Thì về sau sẽ hối hận không kịp mất...Tôi on Face và thấy có dòng tin nhắn từ nick là Bảo NặcNô "Thằng Thương nó xạo em á! Nó không muốn chia tay đâu. Hồi nãy anh thấy nó khóc nữa mà!"_Hẳn đây là bạn của anh "Có người khác rồi, khóc gì"_Tôi lạnh nhạt "Nó xạo em đó" "Biết từ đầu ảnh không phải loại người đó nhưng tức nên chặn" "Gỡ đi" "Nhắn lại với ảnh giúp em: Thực ra ảnh đang nghĩ gì cứ nói hết ra, kêu chồng già đó đừng nói dối nữa" "Anh biết rồi" "Em gỡ lâu rồi"_Thú thật thì...Từ đầu tôi chặn anh chưa được 3 giây nữa là đã gỡ chặn anh lâu rồi (==") "Tại nó sợ em buồn nó mới nói xạo. Có gì để anh nhắn với nó" "Um cảm ơn" Tôi...Phải làm một cái gì đó! Nếu không...Chúng tôi sẽ hối hận mất! Tôi nhắn tin cho anh "Nói rõ đi. Trong lòng đang cảm thấy như thế nào thì nói đi, đang nghĩ gì nói ra hết đi, đừng dối lòng nữa. Từ đầu tôi đã biết anh không phải loại người đó, tôi chặn chỉ vì tức anh thôi. Trả lời đi, trả lời một cách thật lòng. Anh làm vậy để làm gì? Anh nghĩ rằng nếu anh làm vậy thì tôi sẽ sẽ hạnh phúc? Anh sai rồi! Từ đầu tôi đã không hứng thú với chuyện tình yêu rồi! Nhưng tại sao anh lại đem nó đến rồi lại cướp nó đi. Anh đem đến cho tôi nguồn hy vọng, anh luôn động viên tôi, anh luôn là mục tiêu để tôi cố gắng phấn đấu và bây giờ anh chỉ viện một cái cớ nhỏ nhặt vì không đem lại hạnh phúc cho tôi rồi bỏ đi vậy sao? Anh nghĩ nếu anh làm vậy thì tôi sẽ hạnh phúc hơn sao? Không những không có hạnh phúc mà tôi còn mất đi cả điểm tựa của mình. Vậy thì anh nói anh chia tay là để tôi được hạnh phúc hay đau khổ nhiều hơn? Tôi cho anh cơ hội cuối để trả lời. Hãy trả lời một cách thật lòng!" Đêm hôm đó....Tôi khóc thật nhiều, hẳn là anh cũng đang khóc như tôi vậy. Tôi đau thật nhiều và tôi biết anh cũng như thế...Làm ơn,...Hãy đối diện với con người thật của mình và cho em biết câu trả lời thật sự của anh đi...Tôi chịu không được nữa rồi, tôi không thể thiếu anh, tôi không muốn mất anh chút nào cả. Anh à...Làm ơn hãy nghĩ về khoảng thời gian mà chúng ta đã từng trải. Em biết...Anh cũng yêu em mà!... Tôi khóc sưng cả mắt. Tôi biết là mình không có gì cả, không ngoại hình, không vật chất, cũng không khác gì...Một con tàn phế, nhưng...Anh đã cứu tôi! Anh đã cho tôi biết cái giá trị thật sự của mình. Mặc dù chúng tôi chưa gặp nhau nhưng..Tôi tin rằng tình cảm giữa tôi và anh đều là thật, anh khác với những người mà tôi từng biết nhưng chẳng qua là anh luôn khó tự quyết định mọi chuyện, anh không suy nghĩ thấu đáo. Thì chỉ cần khắc phục là được mà! Trên đời này...Không có một ai toàn diện cả! Mỗi người đều có những tật xấu, những khuyết điểm, những lỗi lầm. Vậy nên...Anh chỉ cần khắc phục nó là được thôi mà! Chỉ cần anh tự biết quyết định mọi chuyện của mình và suy nghĩ một cách chín chắn hơn thôi. Đâu phải vì mình là con người tồi tệ mà để cho nó ngày càng tệ hơn! Mà phải biết cố gắng ngày một tốt hơn chứ! Chẳng phải vậy sao! Nếu anh đọc đến chương 18 này em viết...Em mong anh biết rằng...Cho dù anh có là con người như thế nào đi chăng nữa....Em vẫn mãi yêu anh...Nhiều lắm...Nhiều hơn chữ nhiều...Và nhiều hơn thế nữa.... EM YÊU ANH...
|
chương 19: Đồng Ý Làm Chồng Em Thêm Một Lần Nữa Nhé! Những đốm nắng bé con đang nô đùa trên khung cửa sổ tôi ngắm nhìn cả một thế giới rộng lớn ngoài kia. Phía xa nơi chân trời là cả một thiên đường rộng mở hay chỉ là một khoảng không vô định...Lắng đọng...Khuất sau bức màng dày đặc trắng phau...Chúng đẹp thật...Nhưng khó có thể với tới điều xa vời ấy nhỉ...Nhưng khi tôi đưa tay với đến chúng thì cảm giác như tôi đang nắm bắt cả một bầu trời. Vạt nắng mỏng tang như tà áo dài nhuốm lên vạn vật, những giọt sương sớm mai còn đọng trên cả thảm cỏ non một màu xanh thuần khiết. Hãy lắng tai nghe giai điệu khởi đầu một buổi sáng, âm thanh trong veo, những nốt nhạc nhẹ tênh hòa cùng hơi thở,...Ngân nga theo chúng như một bài hát...Nhịp nhàng...Tôi thích không gian yên bình này, như thế giới chỉ có riêng tôi...Một không gian tràn đầy sức sống và sự ấm áp...Giá như những phút giây này kéo dài mãi...A phải rồi! Tôi on FaceBook và nhận được tin nhắn từ anh: "Um" Tôi gửi link chương 18 tôi viết cho anh:"Đọc đi" Một lúc sau... "Sao biết vậy?" "Biết gì?" "Biết anh buồn" "Vì em biết anh yêu em" "Um anh cũng vậy" "Um" "Cho anh xin lỗi" Lại một lần nữa tôi vỡ òa trong nước mắt. Nhưng tôi lại không lau đi bởi chúng là những giọt nước mắt hạnh phúc mà..! "Con người không có một ai toàn diện cả, ai cũng có những khuyết điểm, ai cũng mắc phải lỗi lầm, ai cũng có những tật xấu. Chẳng qua con người chỉ là nhận ra những khuyết điểm của mình và khắc phục để bản thân ngày một tốt hơn thôi chứ không phải là bản thân mình tồi tệ sẵn có rồi để cho nó ngày một tệ hơn! Ngốc quá!" "Um nhìn vậy thôi chứ anh ngốc lắm" "*Xoa đầu* Khờ quá" "Um hj" "Biết nhớ lắm không?" "Anh cũng vậy mà" "Lần sau đừng vậy nữa! Tưởng mất anh thật rồi" "Không đâu! Anh luôn ở đằng sau em mà" "Sao lại là đằng sau? Phải là luôn ở bên cạnh em chứ!" "Đằng sau nếu em té thì anh sẽ đỡ em lên" "Anh ở đằng sau để đỡ em lên vậy thì những lúc anh đau khổ em sẽ ở cạnh anh, bảo vệ anh, khuyên anh" "Um hj" "Hj Hôm qua biết khóc như chó điên không?" "Ai cũng như ai" "*Ôm*" "*Nựng má*" "Thằng chồng già xấu xa! Dám để vợ ở nhà một mình rồi tối đi ôm Pẹc- Giê ngủ!" "Thôi tối chồng lên ôm vợ ngủ" "Đá lăn xuống giường" "Không cho ngủ, tối xuống ngủ với chó tiếp" "*Kéo lại, vặt lông*" "Vậy cuối cùng chồng ngủ ở đâu?" "Cho nằm dưới chân vợ" "Hicc..." "Kaka Cho nằm kế vợ *Siết chặt*" "Hj Chết rồi sao?" "Hô hấp nhân tạo" "Hô hấp đâu?" "*Hít khà hít khà hít khà hít khà*" "Hjhj Thương lắm" "Hj" "Muốn được gặp" "Có anh bên cạnh em thấy an toàn"_Tôi quên trả lời câu trên của anh "Hj Phải hông ta?" "Ukm!" "Hôm nay hạnh phúc lắm" "Sao hạnh phúc?" "Không biết nữa" "Em cũng vậy" Và cuối cùng tôi gắn thẻ tường nhà anh một cái status:"THƯƠNG! Anh có đồng ý làm chồng em một lần nữa không? Đồng ý thì YES! Không đồng ý thì...YES! Trả lời đi!". Anh vào bình luận trả lời tôi:"Yes". Tôi bình luận:"Lúc đầu vẫn chưa chia tay vì khi chưa trả lời anh mà em đã chặn luôn rồi nên bỏ "Lần nữa" đi!". Anh vào khung bình luận:"Có con vợ nó lì quá" "Lì thì mới giữ được thằng chồng già chứ!" Con gái đôi khi cũng phải chủ động nhỉ! Hjhj.. Con người không có một ai có thể toàn diện cả. Ai cũng mắc phải những khuyết điểm, phạm phải những sai lầm. Nhận ra những khuyết điểm ấy và khắc phục những điều đó để bản thân ngày một tốt hơn thôi. Và trong tình yêu cũng như thế...Đừng mặc cảm hay tự ti khi yêu nhá! Và khi nửa kia thốt ra lời chia tay thì cũng đừng dễ dàng buông nhé, hãy nói hết những cảm nghĩ trong lòng mình, sưởi ấm trái tim nửa kia và cho họ cảm nhận được tình yêu bạn dành cho họ nhiều đến cỡ nào, chính bạn đã tạo nên sự khởi đầu ấy vậy nên đừng kết thúc nó một cách vô nghĩa...
|
chương 20: Mãi Mãi Trưa... "Cơm chưa?"_Tôi hỏi thăm anh "Chưa, mới ngủ dậy' "Um vệ sinh cá nhân rồi cơm" "Ok bấy bề" "Uk chồng già" Lúc sau... "Xong rồi" "Giỏi" "Um kakaka" "Khen có chút làm ghê vậy" "Ờ kakakaka được hông" "Hehe" "Cắn chết giờ" "Hehe" "Tin hông" "Hông" "Lên đây" "Lên anh cắn chết" "Dễ quá?" "Hé hé" "Cười hông" "Hehe" "Thôi ngủ đi" Lúc nào anh cũng thế, bắt tôi phải đi ngủ trưa, đó giờ đâu phải là thói quen cuả tôi. Từ khi tôi quen anh đến nay tôi toàn phải đi ngủ trưa đúng giờ. "Um" "Nhanh lên" "Rồi rồi" "Nhanh lên" "Sao giống đuổi tà ma quá vậy?" "Không ngủ thì thôi không ép nữa. Muốn làm gì làm đi" "Ngủ mà" Sau 1 hồi vật vã, cuối cùng tôi cũng chịu đi ngủ trưa. Tối... "Trưa ngủ rồi á. Đừng đòi nợ nữa á" "Um biết rồi" "Dỏi không? Hehe" "Dỏi gì? Ngủ không đúng giờ gì hết" "Chứ ngủ đúng giờ là mấy giờ?" "12h trưa tới 4h" "Ghê vậy" "Vậy mà ghê gì" "Nhớ rồi, lần sau em ngủ đúng giờ" "Um dỏi" "Cơm chưa" "Rồi" "Ngoan" "Hun đi" "Mama" "Hj mama" "Tắm chưa" "Rồi vợ hâm" "Sao không rủ" "Làm gì? Cho bê đê vô à? Hehe" "Tiếc quá... Bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một"_Tôi tặc lưỡi tiếc rẻ "Đâu có dễ" "Sợ mất đời trai à?" "Mất lâu rồi Muahahaha" _Tôi trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hơi nhăn nhó "Sao nhăn?" "Ai cướp mất?" "Vợ già" "Hehe không phải em pẹcgiê cướp mất à?" "Có đâu" "Con vợ già nó cướp mất đời trai anh á" "Thằng chồng già tự nguyện mà" "Đâu? Vợ ép mà" "Chồng già tới nái hehe" "Không có" "Có" _Anh trả lời tôi cũng cái biểu tượng nhăn mặt "Đêm đó anh tự hiến tế thân mình luôn mừ nói gì vậy" "Hicc..." "Chồng già tự nguyện, vợ vô tội không làm gì hết, tại chồng van nài quá hà nên vợ mới giúp đêm đó nghe chưa!" "Dạ" "Chớ hông phải vợ cố tình làm chồng có bầu nghen chưa" "Sao chồng có bầu được?" "Kaka"
|