Nhóc To Gan Đấy Full
|
|
Quả nhiên đích đến là một khu đất trống được trang trí như một nghĩa trang hoang vắng. Gió rít từng cơn, nghe lạnh cả da gà. Trời không trăng không sao, chỉ có mấy đốm lửa lập loè phát ra từ mấy cây bạch lạp mà tên Dũng và những người khác phát cho người tham gia cuộc thi. Tự dưng dạ tôi hơi thắt lại, linh tính báo cho hay là sẽ có chuyện không lành.
Vừa vào trung tâm nghĩa trang, nơi mà khó quay lại là mấy tên nam đã chạy mỗi người một hướng, để lại một lời nhắn :
-Ta phân ra mà tìm kho báu, thế nào cũng tìm được.
Không còn cách nào khác, tôi đành soi bạch lạp, tự tìm. Chỗ này rộng quá, khó mà tìm hết được. Ủa, hình như chân tôi giẫm phải cái gì đó mềm mềm. Tôi cúi xuống soi đèn cho rõ. Tim tôi thắt lại, cái này… bản thiết kế này chắc chắn là do Giang Phách làm, vô tình nhưng rất hiệu quả. Vật ám ảnh nhất của tôi : con mèo mun bê bết máu trong màn đêm, tiếp đến chắc là…
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Hả ? Cái này do thằng nhóc ở CLB Kiếm thuật thiết kế ? – Tôi hét lên.
Tuyết gật đầu :
-Cậu chủ bảo trường mình làm vậy là dở nên làm ra một bản mới và được chọn.
-Chết rồi !
(Lời kể của Nhất Thiên)
Không xong ! Tay chân tôi đã tê cứng hết rồi. Xin lỗi Mai, chắc cô sẽ chịu một trận cười từ bạn bè mất. Nhưng… tôi đã bất lực rồi.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi vội vàng chạy vào văn phòng trường mượn gấp điện thoại để nói chuyện với phu nhân. Bấm số mà tay run chưa từng thấy. Nhanh lên, nhanh lên ! Tiếng phu nhân vang lên đầu dây :
-Sao vậy con ?
-Phu nhân ơi, Thiên đang gặp chuyện sắp sửa ngất xỉu vì sợ rồi.
-Con phải tìm nó ngay lập tức, còn ta, ta sẽ đến trường con ngay ! Nhớ, sau khi tìm được mà đã quá muộn, lập tức trói nó lại.
-Sao ạ ? Sao có thể thế được ?
(Lời kể của Vân)
Nhỏ Xích Thố nói chuyện xong liền chạy ào ra ngoài, giọng rất hốt hoảng :
-Mau tìm Thiên ngay ! Tìm gấp ! Không thôi sẽ xảy ra chuyện đấy ! - Rồi nhỏ bay ngay vào rừng.
Quái gì thế này ? Kỳ cục, tôi chẳng hiểu gì nữa.
-Này !
-Oái ! – Tôi hét lên.
-Em đây mà.
Ra là nhóc Thiên.
-Chị có sơ đồ của trường đâu không ? Cho em mượn chút.
Sơ đồ trường á ? Hay là nhóc muốn chơi cút bắt với vợ mình ? Tôi vui vẻ đưa sơ đồ cho nhóc. Nhóc Thiên nhận lấy sơ đồ xong là chạy vèo vào trường, phút chốc là mất hút.
-Cháu Vân ! - Một bàn tay lạ đập lên vai tôi.
-Oái ! – Tôi la lên.
-Ta đây mà.
Là mẹ của nhóc Thiên với cha của nhỏ Xích Thố. Sao mẹ con nhà này ưa cái trò hù sau lưng người ta thế nhỉ ? Thảo nào mới về làm dâu được gần một năm mà nhỏ Xích Thố đã có phản xạ cực nhạy, có thể đỡ được đạn. Mà sao mặt của hai người này căng thẳng thế ?
-Vân, cháu có thấy Thiên nhà bác đâu không ? – Phu nhân hỏi.
-Dạ, cháu có thấy nhưng nhóc vào trong trường rồi. – Tôi nói.
-Tiêu rồi. Có chuyện này ta phải nói cho cháu. Thực ra Thiên nhà ta rất sợ ma.
-Xin phép bác. – Tôi đưa tay ra.
Tôi ôm bụng cười một tràng dài. Thì ra thằng nhóc ấy cũng có nhược điểm chí mạng mà lại là nhược điểm thường có của con gái : sợ ma. Không ngờ đấy, trông nó bản lĩnh là thế. Ôi thôi, nước mắt của tôi cũng tuôn ra. Sau khi kết thúc, tôi nghiêm mặt lại, tiếp tục nghe phu nhân nói.
-Nhà ma thường thì không sao, còn loại mà bố trí ma quái độc chiêu tức là theo trình tự đầu tiên là xác con mèo hoang bê bết máu rồi thây ma rồi bọn ma quỷ, thì dù có mạnh mẽ mấy, con của ta cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Và khi sợ hãi cực độ thì…
Hả ? Vậy… xin sơ đồ trường thật ra là để…
Tôi vội vàng chạy vào trường. Vừa đến cửa là gặp tên Hải đang… cựa quậy trong tấm lưới sắt được chăng trên đất cực kỳ công phu. Bên cạnh Hải, một đống lúc nhúc bên mớ dụng cụ thể thao, miệng cầu cứu liên tục. Tôi cùng với cha của nhỏ Mai phải dùng tới dao của CLB Nấu ăn mà gỡ mấy cái tấm lưới, làm chắc kinh khủng. Giờ tôi mới biết, người đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ.
-Trễ mất rồi !
Nhỏ Xích Thố thở hồng hộc ở cửa ra vào. Nhỏ đến bên tấm lưới sắt, coi qua một lượt rồi lần lượt gỡ mấy mấu dây trong vòng ba phút. Đúng là rồng một cặp : chồng làm nhanh gọn bao nhiêu, vợ gỡ lẹ làng bấy nhiêu.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Mấy tên con trai lồm cồm đứng dậy, bẻ lại mấy cái xương sườn. Chưa đầy nửa phút, tôi đã nghe tiếng kêu thất thanh phát ra từ CLB Nấu ăn, CLB Tri thức và CLB Karate. Đành phải thân hành giải quyết từng nơi một.
Giờ đã rõ, tình trạng của Thiên sau khi sợ hãi đến cực độ.
-----Quá khứ-----
Phu nhân nói trong điện thoại rất rõ từng câu :
-Sau khi sợ hãi cực độ, Thiên sẽ lặng người một thời gian sau đó sẽ chạy ra khỏi chỗ đó một cách vô thức để…
-Đến một chỗ khác mà hét ? – Tôi hỏi.
-Để trả thù những kẻ đã đẩy nó vào ngõ cụt, bằng những cái bẫy hoàn hảo nhất.
-Hả ?
Phu nhân thở dài :
-Thật ra hồi đó biết bọn kia doạ ma Thiên nhưng cha nó vẫn để yên, anh ấy muốn rèn con trai lòng can đảm. Nhưng sau đó đành phải dẹp ý nghĩ đó qua một bên.
Cá mè một lứa. Hai ông cha đáng ghét này suy nghĩ y hệt nhau. Để rèn luyện con, một ông thì đẩy con vào vực sâu của sự sợ hãi còn một ông thì giả say xỉn, bắt con làm việc suốt ngày luyện tháo vát. Sau này tôi mà có con, nhất định không bao giờ xài cái cách dạy tàn nhẫn đó (dù có hiệu quả thật).
-Tại sao sau này bác trai lại từ bỏ cuộc tập huấn ? – Tôi hỏi.
-Vì vào một buổi sáng, anh ấy phát hiện hai đứa cháu họ bị treo trên cành cây đại thụ, ba người bị chôn dưới đất, chỉ chừa lại cái đầu để thở, tám người bị gãy chân do chân giường bị cưa, mười người bị chốt chặt trong nhà vệ sinh, bốn người bị vu oan là "đấm dài".
Hơ hơ. Có nghĩa là…
-Thắc mắc vì những tai nạn bất ngờ đó, anh ấy mới đi xem thử và phát hiện thủ phạm là… đứa con trai của mình, nó cầm xẻng, cuốc, dây thừng… chuẩn bị làm tiếp nhưng lúc đó có gọi cách mấy Thiên cũng không nghe, chỉ khi cốc đầu Thiên một cái thật đau, nó mới tỉnh lại. Anh ấy hỏi nó đang làm gì thì mặt nó rất ngạc nhiên.
-Ra vậy… ý người là thế ?
-Ừ, giống như là mộng du. Con phải ngăn nó lại gấp. Không thì trường con sẽ xảy ra đại hoạ.
-----Hiện tại-----
Kiểm chứng đây. CLB Nấu ăn phải dọn dẹp hơn 30 tên nam sinh bị ngộ độc thức ăn vì trong hũ đường là muối nguyên chất 100%. CLB Tri thức bị hoảng loạng nặng, các đề toán đều bị đảo lộn hết (may mà chưa tráo hoá chất). Các CLB võ thuật còn thê thảm hơn nữa, tất cả các nam sinh phần bị chăng bẫy, phần bị hạ đo ván, phần thì mất binh khí.
Nghiệt hơn nữa. Cửa phòng vệ sinh nam chốt chặt từ đầu đến cuối, nhốt mấy trăm tên nam sinh trong đó, Thiên còn mày mò cách nào mà cắt hết điện nước, để một đống người la hét trong đó là không chịu nổi cái mùi "trầm hương thượng hạng". Kính của mấy tên cận trên 10 độ thì bị chôm hết, chẳng biết ra sao nhưng mấy tên cận đang phải thoát khỏi cái mê hồn trận đầy chướng ngại vật (đá, tạ…).
Chúng tôi phải gom hết tất cả lại, tống vào phòng y tế. Mệt phờ người (gỡ cả trăm cái bẫy chứ ít gì). Tôi thở dài :
|
-Chơi dại thế, giờ thấy chưa ?
-Rồi rồi, kẻ đáng sợ bao giờ cũng đáng sợ. – Tất cả đều đồng thanh đáp.
Tôi nói với Vân :
-Bồ với anh Sơn trông cái mớ này hộ nhé, đây đi tìm Thiên. - Rồi tôi chạy đi tìm Thiên.
Không thấy trong trường. Vậy thì là ở trong rừng. Tôi đi vào đó. Ồ, những cái xác con vật, ảnh, hình nộm được chôn hết. Một con người nhân hậu. Cái khu nghĩa trang giả mạo này tối đen như mực, tiếng gió rít rất lớn lại đầy mùi tử khí nhân tạo, chỉ có thể tìm bằng trực cảm. Ở đâu ? Ở đâu ? Kia rồi ! Đang ngồi trên cành cây cổ thụ lớn trong trường.
-Thiên ! – Tôi kêu lên thật to.
Thiên đang sững đó đột nhiên mỉm cười :
-Gì vậy ?
Nói chuyện được ? Nhưng… đôi mắt vẫn còn rất vô hồn. Vậy… Thiên rất sợ.
Tôi nhún người, nhảy lên cành cây. Đôi mắt vẫn còn vô hồn lắm. Thiên hỏi :
-Chuyện gì ?
-Mọi chuyện ổn cả rồi.
-Xem ra cô đã dọn dẹp xong rồi ?
Tôi gật đầu. Thiên nhìn thẳng vào mắt tôi rồi đột nhiên nói lớn :
-Đừng cho là tôi sợ ! Tôi đâu có sợ. Cô không cần thương hại tôi.
-…
-Tôi đã bị doạ thế này từ năm bảy tuổi, quen rồi. Ai cũng nhắm vào điểm yếu của tôi cả và tôi buộc phải chịu đựng nếu không sẽ bị cho là thằng chết nhát. Chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng, đó là những gì tôi phải cố gắng.
Đó là lý do vì sao cậu trút sự sợ hãi bằng việc làm này ư ?
-Bây giờ thì bọn bạn trai cùng trường của cô trút giận lên tôi vì tôi ôm Sweet Ice Queen của chúng, phải chiều thôi không thì ngày mai cô sẽ bị làm phiền.
Cậu… lo cho tôi quá.
-Nhưng bọn chúng đùa quá trớn nên tôi phải…
Tôi ôm Thiên vào lòng, nhẹ nhàng nói :
-Được rồi, được rồi.
Thiên đưa tay ôm ngang lưng tôi, siết chặt. Đôi tay và giọng Thiên giờ run rẩy :
-Tôi rất sợ… tôi đã rất sợ…tôi luôn mong cô tới đó…
-Ừ. Thì tôi tới đây rồi.
-----***-----
Tôi cùng Thiên về trường, đi ngang qua phòng y tế. Eo ơi, một đống nằm la liệt từ giường đến sàn nhà. Kinh thật ! Trước giờ chưa hề có đại nạn như thế.
Vừa thấy Thiên là ai nấy giật mình, bỏ chạy tán loạn cả. Thật là…
-Này. – Thiên lay tay tôi. - Mấy người này bị gì mà như bệnh thần kinh thế hả ? Chương 43 : NỢ CŨ OÁN MỚI
-Mời sinh nhật à ? – Vân ngạc nhiên.
Tôi gật đầu :
-Ừ, sinh nhật Thiên vào ngày 25/5 tức là năm ngày nữa, vào buổi tối. (Buổi sáng mắc đi dự tiệc với dòng họ)
-Gì chứ, chồng của bạn thì sẵn lòng. – Vân vui vẻ nhận tấm thiệp tôi đưa. – Đây sẽ đưa anh Sơn đi theo luôn.
-Cấm gói quà kiểu sinh nhật đây nhé ! – Tôi gầm gừ. – Ăn đấm đấy.
Đôi giày gói riêng lẻ mỗi người một chiếc đến giờ vẫn để lại ấn tượng mạnh với tôi. Giờ mà còn tặng kiểu đó chắc tôi chỉ có nước chui xuống đất.
Vân gãi đầu, cười hì hì :
-Vậy thì hai người tặng một hộp vậy.
-Còn được. Tan học ta đi mua quà.
Tan học, ba người : tôi, Vân và anh Sơn vào siêu thị để mua quà. Vân và "bồ" của nhỏ hình như đang đi tìm một cái bao cát tập võ, săm soi hết cái này đến cái kia. Còn mình, tặng gì nhỉ ? Hay là… tặng Thiên một đĩa nghe nhạc. Tuy không phải đến trường nhưng Thiên lúc nào cũng phải nghiên cứu sách vở, ít khi được thư giãn, ngủ cũng ít ngon nữa. Tặng một đĩa nhạc với những bản nhạc êm dịu thì vô cùng thích hợp.
Tức thì, tôi đến những gian hàng đĩa để chọn một số đĩa nhạc hay. Xem nào, Thiên rất thích nghe giao hưởng, tôi lấy những đĩa nhạc giao hưởng của Bét-tô-ven, Sô-panh, Kitaro và những đĩa nhạc mang đậm chất quê hương. Rồi tôi mang chúng đến chỗ cô bán hàng, nhờ gói giùm. Cô bán hàng trông tôi mà cười tủm tỉm :
-Xem ra em mua quà tặng cho bạn trai phải không ?
Mặt tôi nóng lên. Bộ dễ lộ lắm sao ? Ai cũng đọc được cả. Mà đâu có sai. Tôi chỉ có nước lẳng lặng gật đầu.
-Cướp !
Một tên cầm chiếc giỏ của đàn bà, xô mấy người trước cửa, chạy xộc ra ngoài. Tên khốn !
-Chị trông giùm em, lát em quay lại ngay ! – Tôi gửi tạm gói quà cho cô bán hàng rồi chạy ra ngoài bắt cướp.
Cái thân phì nộn ấy mà chạy cũng lẹ nhỉ, tôi phải vận khí một chút mới bắt kịp. Vừa chạy, tôi vừa hét lên :
-Tên kia ! Đứng lại !
Không sợ. Đồ cứng đầu. Tôi đành dừng lại, tháo chiếc giày của mình ra, dùng hết sức bình sinh ném thẳng vào đầu hắn. Bốp ! Ái chà chà, có thế chứ. Hắn lảo đảo một hồi cũng ngã xuống. Tôi liền chạy đến, lấy chiếc giỏ từ tay hắn, mang giày lại, chuẩn bị quay lại trả cho bà lão hồi nãy. À, cũng phải cho hắn một chỗ tốt chứ. Tôi đá hắn thật mạnh, văng sang lề đường bên kia. Xong xuôi. Tôi quay về.
-Trả giỏ lại cho ta !
Tôi quay lại. Tên cướp hồi nãy đã ngóc dậy và đang xô một người nữa để giật chiếc giỏ khác.
Tin ! Tin !
Tiếng còi xe ? Nguy ! Tôi vội ném chiếc giỏ về phía siêu thị, còn mình thì chạy ra, đẩy người đó ra khỏi chỗ của tử thần. Thành công rồi ! Tin ! Còi xe kéo dài một tiếng rõ to. Xem ra… người thế chỗ sẽ là tôi. Xe đến.
-Tai nạn !
Tiếng của nhỏ Atula thì phải.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Biết rồi, sinh nhật của tôi chứ gì. Tôi sẽ dẫn vợ đến. Thôi nhé !
Tôi gác điện thoại một cách thô bạo. Phiền phức ! Sinh nhật gì chứ, chỉ là cho có lệ. Giả tạo ! Tất cả đều là giả tạo.
Ủa. Chuyện gì thế này ? Mình có một bất an. Tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Reng ! Chuông điện thoại ?
Tôi nhấc ống nghe lên :
-Nhà họ Dương xin nghe.
-Nhóc Thiên ! – Là giọng chị Vân. – Xích Thố gặp tai nạn rồi !
Sao kia ? Tim tôi như chẳng còn muốn đập nữa. Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để hỏi chuyện :
-Mai sao rồi ?
-Đổ máu nhiều lắm, các bác sĩ đang cấp cứu.
-Cô ấy ở đâu ?
-Bệnh viện Hoa Thành.
Được. Tôi gác máy ngay tức khắc. Sau đó là chạy vội đến bệnh viện. Bất chấp quãng đường dài cả mấy cây số, tôi nhất quyết phải chạy đến đó cho bằng được. Chạy phải mất nửa tiếng đồng hồ (bệnh viện đó xa thực). Đến bệnh viện rồi ! Không cần hỏi han bất cứ ai, tôi cứ theo trực cảm mà tìm Mai. Trước phòng cấp cứu có chị Vân, vậy thì Mai nhất định ở trong đó.
-Nhóc Thiên ! - Chị Vân kêu lên.
-Chuyện là thế nào hả ? – Tôi hỏi.
Chị Vân kể cho tôi nghe mọi chuyện rồi nói :
-Bác sĩ nói đầu của Xích Thố bị đập xuống đường, không biết có sao không nữa.
-Đành chờ thôi.
Một thời gian khá lâu, bác sĩ và y tá đưa Mai đến một phòng bệnh. Tôi và chị Vân liền vào trông nom. Cũng phải mất một thời gian khá lâu nữa mới thấy Mai mở mắt ra. Bạn mình vừa tiếp xúc với ánh sáng và âm thanh mà bà "Atula" đã tống cho người ta một đống câu hỏi.
-Bồ thấy sao ? Có khoẻ không ? Sao dại thế ? Bla bla…
|
Trái ngược với hành động tới tấp của cô bạn, Mai chỉ đáp lại một câu :
-Con nhỏ này, nói nhiều quá.
-Chị ấy cũng không có ý xấu. – Tôi nói.
Mai quay lại nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cực kỳ ngạc nhiên.
-Tự dưng vào phòng người ta rồi nói loạn cả lên. Hai người là ai ?
Mai ! Chẳng lẽ…
-----***-----
-Con gái của ta !
Bác Hoàng từ trong nhà, chạy ra với tốc độ ánh sáng, giang rộng vòng tay định ôm con gái vào lòng. Nhưng… Bốp ! Tội nghiệp, bị lãnh nguyên một cước vào mặt. Tuy bị thương ở chân chưa lành vẫn có thể tung một cước hoàn hảo như thế, thật đáng nể. Mai thủ thế :
-Ông là ai ? Định giở trò gì hả ?
-Hả ? Con gái ! Con nói gì thế ?
Bác Hoàng bắt đầu sụt sùi, thế chuẩn bị cho bài vọng cổ quen thuộc :
-Sao con nỡ lòng nào đá một người cha thân yêu, từng chung vai sát cánh trong những ngày gian khổ, người sẵn sàng mua thuốc để cho con uống khi con bệnh cảm bla bla…
Mai cắn răng chịu đựng bài cải lương đó một chút rồi hỏi tôi :
-Cha tôi đó hả ?
Tôi gật đầu. Mai liền nắm tay chú Hoàng mà siết chặt :
-Cha ơi ! Con xin lỗi ! Con xin lỗi !
-Cậu Thiên ! – Chú Hoàng cố gắng gỡ tay con gái mình ra. - Vầy là sao ?
Tôi biết chú Hoàng là người dễ xúc động, cứ chần chừ không muốn nói. Có điều Mai lại nói thay cho tôi, giáng một đòn chí mạng cho ông cha tội nghiệp :
-Bác sĩ nói con bị mất trí.
-Sao ?
Bác Hoàng la lên một tiếng rồi hạ âm lượng dần, cuối cùng là… xỉu hẳn, nằm la liệt ở đại sảnh. Chúng tôi phải kêu người nhà lên đưa chú Hoàng vào phòng. Vừa nằm xuống giường, chú Hoàng liền bật dậy ngay lập tức. Chú hỏi tôi :
-Phải vậy không cậu Thiên ?
Tôi gật đầu :
-Dạ, cô ấy bị tai nạn.
-Trời ơi !
Xỉu nữa. Đầu vừa chạm gối lại bật dậy hỏi tiếp :
-Có phục hồi được không ?
-Bác sĩ nói có cơ hội đấy. Từ từ cô ấy sẽ nhớ lại thôi.
-Thế thì tốt.
-Đi nào ! Để tôi đưa cô đi một vòng quanh nhà, kẻo mất ký ức rồi bị lạc.
Tôi nắm tay cô ấy kéo đi.
-----***-----
Ngày 25/5 đến, tôi phải đi dự tiệc sinh nhật mà dòng họ tổ chức, Mai bị thương ở chân nên không thể đi được, tôi đi một mình. Nhưng Mai cũng tiễn tôi ra tới tận xe. Tôi mở cửa xe bước vào, Mai mỉm cười :
-Cậu đi dự tiệc vui vẻ nhé !
-Ừ. Ở nhà nhớ đi đứng cẩn thận. – Rồi tôi nói với tài xế - Đi thôi !
Người tài xế đề máy, lái xe đến nhà hàng. Thật dễ chịu, dù có mất trí, Mai vẫn là người con gái tuyệt vời.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi nhìn theo vệt khói của chiếc xe hồi nãy, tự dưng tôi muốn dùng khinh công mà đuổi theo nó, nói đúng hơn là tôi muốn ngồi trong xe. Chân tôi không bị thương chắc tôi đã làm vậy rồi.
-Vào nhà thôi con !
-Cha ! Dạ.
Tôi ngoan ngoãn theo cha vào nhà. Khổ cho cha, cha nghỉ việc hai ngày nay để chăm sóc cho tôi. À, lúc tôi nghỉ có một nhóm trạc tuổi tôi vào chép bài hộ, trừ con bé tôi gặp ở bệnh viện ra, ai mặt cũng gian gian, nhất là đám con trai. Đặc biệt là thằng nhóc trong nhà, chẳng hiểu sao tôi thấy nó đặc biệt quan tâm tới tôi, chăm sóc tôi rất chu đáo, lạ một chỗ là tôi luôn xưng hô bình đẳng với nó. Ký ức của tôi có nhiều cái rối rắm quá.
Cha tôi bế tôi lên giường, ông xếp hai chân tôi rất cẩn thận.
-Con bị thương ở chân, không nên đi lại nhiều.
-Cha này !
-Hả ?
-Cái thằng bé tên Thiên gì đó là gì của con vậy ?
Cha tôi hỏi lại tôi :
-Sao con hỏi vậy ?
-Dạ, con thấy Thiên rất quan tâm tới con, chăm sóc cho con chu đáo và không hiểu sao khi ở bên Thiên, con có cảm giác rất dễ chịu.
Cha tôi xoa đầu tôi, mỉm cười :
-Cậu ấy là chồng con.
-Chồng con ?
Cái cảm giác này… nóng bừng ở mặt, tim đập mạnh…nó làm tôi liên tưởng tới một cái gì đó ở quá khứ. Phải chăng Thiên chính là…
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Cuộc đấu tranh mật thám ?
-Vâng ! Năm năm một lần, hai tộc trưởng họ Dương và họ Đặng sẽ ra thi đấu võ thuật để giành đội mật thám về cho tập đoàn của mình.
Mấy ông chú của tôi gật gù :
-Phải, chúng ta phải lấy lại đội mật thám, năm trước vì trưởng tộc bị bệnh nên mới thua.
-Vậy kỳ này trưởng tộc phải cố gắng hết sức.
-Ừ. Ít ra tôi cũng phải giúp cho dòng họ Dương một cái gì đó.
(Lời kể của Giang Phách)
-Cuộc đấu tranh đội mật thám à ? Một cơ hội tốt để giải quyết mọi chuyện.
-Em sẽ chúc cho anh gặp may mắn. - Nhỏ Hạnh Thuý bá lấy cổ tôi.
Tôi hất nhỏ xuống.
-Chà, làm cách nào để mi đánh thật với ta một trận đây ?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Nằm trên giường mãi, cuồng chân quá. Tôi canh cha ngủ gật, rón rén đi ra khỏi giường. Đến nơi nào ? Thư viện ! Oa, một kho sách cực lớn. Biết chọn cuốn nào ? Tôi lấy quyển sách tên là "Thầy thuốc thần" xuống xem thử. Ai dè lại làm lung lay kệ và một đống sách rớt xuống dưới, đè cái chân đang bó băng. Tôi che miệng cho khỏi la lớn, ráng cắn răng chịu đau, dọn đống sách. Ủa ? Đây là…
Đúng rồi ! Đúng rồi ! Tôi chạy ra ngoài, phải tìm Thiên gấp. Ơ, có cái gì đó chặn ngang miệng tôi, bịt kín mũi tôi. Cơn buồn ngủ không đâu đột nhiên ập đến, kéo đôi mắt của tôi sụp xuống. Tôi chẳng còn biết gì nữa. Buồn ngủ quá !
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tôi về rồi đây ! – Tôi bước xuống xe.
Ủa ? Dải lụa của Mai sao lại ở đây ? Tôi cúi xuống nhặt nó lên thì thấy bên dưới là một bức thư.
"Dương Nhất Thiên, ta muốn ngươi đến dự cuộc thi để tranh đội mật thám năm năm một lần để giải quyết tất cả mọi chuyện. Đề phòng chuyện ngươi coi thường giải thưởng, ta đã tăng giải thưởng lên cho ngươi nếu ngươi thắng : cô gái mà ngươi yêu thương nhất. Đến đây ! Để xem ngươi sẽ có tất cả hay mất tất cả.
Đặng Giang Phách"
Giang Phách ! Bạn… bạn…
-Cậu Thiên ! – Chú Hoàng chạy ra, mặt hốt hoảng vô cùng. – Mai mất tích rồi.
-Đúng. – Tôi ném bức thư của Giang Phách cho chú Hoàng.
-Cậu Thiên ? – Chú Hoàng đọc bức thư thử. – Đây… đây là…
Tôi rút chiếc điện thoại di động ra, bấm số của Giang Phách.
-Ta chờ nãy giờ. - Tiếng Giang Phách vang lên ở đầu dây.
|
-Giang Phách, tính đến nay ngươi đã đánh ta đủ một trăm đòn rõ đau, ta cũng đã xin lỗi Tiểu Huệ đến nơi đến chốn, tội ta, ta đã chuộc đủ. Nay ta sẽ tính oán mới với ngươi ! – Tôi bóp chặt dải lụa vàng. - Ngươi yên tâm, trận đấu sắp tới không có chỗ cho tình bạn đâu !
Chương 44 : TRĂN TRỞ TRONG ĐÊM
Đầu óc cứ quay cuồng, miếng vải bịt thuốc mê hồi nãy vẫn còn công dụng lắm. Phải gắng gượng lắm tôi mới mở mắt ra được. Hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là một thằng nhóc đang ngồi chễm chệ trên ghế, giương đôi mắt ngạo nghễ về phía tôi.Thấy là tôi muốn xông ra đánh một trận nhưng cái chân đã biểu tình. Cũng chẳng sao, tôi cầm chiếc đồng hồ gần đó sẵn sàng ném vào mặt nó cho bõ ghét.
-Khoan khoan, tôi không muốn đả thương cô. - Thằng nhóc ấy xua tay.
-Không muốn đả thương mà tại sao lại làm cho cái chân của ta nặng hơn hả thằng nhóc chết tiệt ?
-Vì dòng họ Dương có chiêu mở trói rất hữu dụng nên đành "trói" cô bằng cách này vậy.
-Thằng nhóc dễ ghét ! – Tôi nghiến răng. – Tông xe vào ta rồi còn làm cho nó nặng hơn chứ.
Nó tỏ vẻ hơi ngạc nhiên :
-Xem ra cô đã phục hồi trí nhớ.
-Thì sao ? Nhờ vậy mới biết chiếc xe tải lúc đó là của cái tập đoàn họ Đặng chứ.
-Xem ra tôi đã hiểu tại sao tên đó lại chọn cô.
Tôi không định tấn công thằng nhóc Phách này nữa, tôi đặt chiếc đồng hồ lên bàn, dựa người vào chiếc gối ở trên giường. Tôi khoanh hai tay lại, nghiêm mặt hỏi :
-Mi bắt ta về đây để làm gì ?
-Cô là vé mời cho tên hôn phu của cô tới tham gia trận đấu giữa các dòng họ nhằm tranh đội mật thám.
-Mi định dùng trận đấu đó để kết thúc mọi chuyện ? – Tôi hỏi.
-Cô rất thông minh.
Tôi liền ngã người xuống chiếc giường. Thằng nhóc Phách ngạc nhiên đến nỗi đứng dậy :
-Cô sao thế ?
-Ta không phải lo gì hết, Thiên thế nào cũng tới đây đón ta về. – Tôi thản nhiên nói.
-Cô lạc quan quá đấy !
-Đúng ! Đó là thứ mà mi không có. – Tôi nhìn nó với chỉ nửa con mắt. - Tên làm nô lệ cho hận thù.
Thằng nhóc lững thững đi ra ngoài. Trước khi đi hẳn tôi có nghe nó nói :
-Ánh Tuyết ! Vào trông chăm nom cô ta cho tôi !
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Xin lỗi cậu, nếu tôi chịu khó trông nom con bé cẩn thận thì đã không ra nông nỗi. - Chú Hoàng cúi đầu tới mức thấp nhất.
-Thôi đi, chú nói câu này được 30 lần rồi đấy ! Làm ơn nín giùm con ! Không khéo màn nhĩ con mà bị thủng là con sẽ bị thua, thua là chú mất con gái đấy ! – Tôi hét lên.
Chú Hoàng liền cắt hai miếng băng dán dán lên miệng mình ngay lập tức. Ông cha này thương con ghê nhỉ. Tội nghiệp !
Còn ba ngày nữa là tới ngày thi đấu, tôi phải đến thư viện để nghiên cứu một chút (có thi lý thuyết nữa), cũng để dưỡng cái tai của tôi. Đến nơi, tôi thấy thư viện thành một đống bề bộn. Thủ phạm là cô nàng chứ không ai khác. Đã bảo là đừng đi lung tung, cái chân đau, đứng không vững nên mới làm đổ sách chứ gì ?
Tôi đành phải dọn dẹp lại từng quyển một. Cái gì kia ? Đây là… Tôi nhặt nó lên.
-Mai…
-Sao cậu Thiên ?
Chú Hoàng ở đâu chạy xộc vào. Tôi nói :
-Chắc Mai đã phục hồi trí nhớ.
-Sao cậu biết ?
Tôi đưa cái thứ mình đã nhặt dưới sàn lên cho chú Hoàng xem.
-Tờ hôn ước à ? – Chú Hoàng nói.
Xem được cái này mà chạy đi ngay lập tức thì cô nàng đã phục hồi trí nhớ chứ không còn gì khác. Nhớ rồi thì tốt. Tôi chỉ e Mai tỉnh lại mà chẳng hiểu gì thì sẽ bị bọn họ Đặng bắt nạt. Với bản lĩnh khi phục hồi trí nhớ thì không sao.
-Tôi sẽ đón cô về ! Nhất định !
(Lời kể của Tiểu Mai)
"Tôi sẽ đón cô về ! Nhất định !" Tiếng nói quen thuộc đánh thức tôi dậy trong giấc ngủ thiu thiu giết thời gian. Thiên… Không biết bao giờ tôi mới gặp lại cha, phu nhân, bạn bè (thi xong nên thằng nhóc này bắt cóc không ảnh hưởng tới tôi) và cả Thiên nữa. Nếu có một điều ước, tôi xin cho cái chân của tôi lành sớm để đạp tung mấy cánh cửa mà về.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Tuyết lên tiếng :
-Mai cứ việc nằm xuống mà ngủ, có ai hại Mai đâu mà sợ.
-Không có… gì.
Đã dậy rồi nên tôi đành ngồi dậy. Tôi hỏi Tuyết :
-Nè, thằng nhóc ấy nói sắp sửa đi thi đấu, vậy luật thi đấu ra sao vậy ? Hôm bữa mình không tham gia cuộc họp gia đình nên không biết.
Tuyết im lặng, hai tay nắm chặt chiếc váy, mặt buồn rười rượi.
-Sao vậy ?
-Mình… mình không phải là người trong dòng họ Đặng, chỉ là một người giúp việc thôi.
Chuyện này tôi không hề biết đấy. Thấy hai người cứ đi với nhau tôi cứ tưởng…
-Cha mẹ mình mất từ sớm, mình được dòng họ Đặng cưu mang mang về đây. Để trả ơn, mình vừa đi học vừa giúp việc cho nhà này cụ thể hơn là chăm sóc cho cậu chủ. Những chuyện trong nhà mình không hề biết.
-Thế à? Thằng nhóc quái quỷ ấy không nói cho Tuyết chuyện gì sao ?
Đột nhiên Tuyết tức giận :
-Cậu ấy không phải là "thằng nhóc quái quỷ", cậu ấy là Đặng Giang Phách !
-Làm bị thương chân người ta không phải là thằng nhóc quái quỷ sao ?
-Đó là bất đắc dĩ.
Nhỏ tuông ra một tràng dài để bênh vực cho thằng quỷ nhỏ đó. Nhỏ cũng giỏi văn lắm, biện hộ chặt chẽ không bắt lỗi được. Chỉ có một cách :
-Tuyết "thương" nhóc đó ghê nhỉ ?
Đỏ mặt rồi. Trúng huyệt ! Tôi tấn công tiếp :
-Bênh ghê quá ! Vậy là "thương thật" rồi !
-Mai !
-Sao không nói ra luôn đi ? Mai thấy thằng nhóc cũng có ý đấy !
Tuyết lắc đầu lia lịa :
-Không ! Cậu chủ chỉ xem Tuyết như chị thôi, tại vì mọi người nói mình giống mẹ cậu Phách.
-Ồ… Thế hả ? – Tôi làm bộ ngạc nhiên.
Tôi cứ tấn công liên tiếp. Mặt nhỏ đỏ như trái cà chua. Thôi, có lẽ đủ rồi. Tuyết ngồi xuống ghế, nói chậm rãi :
-Thật ra… Tuyết rất thích cậu chủ… như một người con gái thích một người con trai… và Tuyết có cảm giác rằng cậu chủ cũng vậy.
Nhỏ này ? Biết mà vẫn bình chân như vại ? Nhỏ là loại con gái nhút nhát nhất mà tôi từng biết, còn hơn tôi nữa.
-Nhưng… mình chỉ là một người giúp việc trong nhà, hoàn toàn không có một địa vị vững chắc cho cậu chủ, lại còn lớn tuổi hơn rất nhiều. Mình sợ nếu làm vậy thì cậu chủ sẽ mất mặt với mọi người, cả cô Hạnh Thuý cũng sẽ rất đau khổ. Mình chỉ có thể bày tỏ tình cảm của mình bằng cách chăm sóc cho cậu chủ thật chu đáo và hoàn thành những gì cậu chủ giao.
-Tuyết biết nó làm vậy với Thiên là sai mà vẫn muốn tiếp tay ?
Tuyết gật đầu. Tôi phải nói :
-Khi Mai về nhà họ Dương lần đầu, Mai cũng chỉ là một đứa khố rách áo ôm, vừa đi học vừa đi làm, cũng chịu rất nhiều áp lực nhưng Thiên nói "Cô hãy hãnh diện vì mình vẫn sống tới ngày hôm nay bằng chính sức của mình" và nói với mấy ông chú là "Bây giờ cô ấy đứng đây nhưng với năng lực này, sau này cô ấy có thể đứng cao hơn các người, các người sẽ tiếc nuối khi để mất một người như vậy."
-Mai…
-Chỉ cần có năng lực và cái tâm tốt, chúng ta sẽ tạo được một địa vị thật vững cũng như sự tín nhiệm của mọi người. Tuyết nên biết điều đó.
-…
-Còn nữa, trong khi yêu, đấu tranh cũng có nghĩa là lo lắng.
-Mai nói sao chứ, đấu tranh chỉ tổn thương cho ba người, sao gọi là lo lắng ?
Tôi nói rõ cho Tuyết hiểu :
-Vì khi biết rõ mình yêu một người và cần người đó, người đó cũng vậy, ta cũng cần phải hiểu chỉ có mình ta mang lại hạnh phúc cho người đó, nếu chúng ta nhường lại cho người thứ ba thì ta sẽ mất hạnh phúc, người ta yêu mến nhất cũng mất hạnh phúc cả người thứ ba cũng sẽ mất hạnh phúc. Tuyết thử nghĩ xem, nếu thằng nhóc kia lấy một đối tượng không phù hợp, nó sẽ rất đau khổ, rồi Tuyết cũng đau khổ. Quan trọng hơn nữa, nếu đối tượng đó không có năng lực, cơ nghiệp họ Đặng sẽ lung lay. Hiểu chứ ?
|
Tuyết im lặng. Hiểu lẹ lẹ lên, đồ ngốc !
Tuyết cứ ngồi đó, suy nghĩ cho đến khi đồng hồ điểm sáu giờ đêm.
-----***-----
(Lời kể của Ánh Tuyết)
Chỉ cần có năng lực thì tạo địa vị dễ như trở bàn tay, đấu tranh cũng là một cách lo lắng. Những lời nói của Mai cứ chạy trong não tôi. Có phải vậy ?
-Tuyết thật chán ! – Mai hét lên rồi nằm xuống giường, đánh một giấc.
Có lẽ Mai cần một không gian im lặng để ngủ. Tôi bèn ra ngoài, trước khi đi, tôi khoá trái cửa cho chắc ăn. Vừa ra ngoài, tôi gặp cậu chủ đang tựa người ở bức tường đối diện. Hình như cậu chủ đã nghe thấy hết.
-Cậu… cậu chủ…
Cậu chủ mỉm cười :
-Ra sân ngoài ăn tối với tôi chứ ?
-Vâng. Đã tới giờ ăn tối ? Vậy… Tiểu Mai…
-Sẽ có người đưa cho cô ta.
Tôi theo cậu chủ ra sân ngoài. Ở đó để sẵn một cái bàn tròn, hai cái ghế, tất cả đều là màu trắng. Trên bàn có để đèn cầy và các thức ăn tối. Đấy là sở thích của cậu chủ. Cậu chủ kéo ghế ra cho tôi ngồi. Tôi ngồi xuống đó.
-Cậu chủ không mời cô Hạnh Thuý sao ?
-Con bé còn thị uy với mấy ông bảo vệ ngoài đó. - Cậu chủ ngồi lên chiếc ghế còn lại. – Nào, cô ăn đi chứ !
-Vâng !
Tôi với cậu chủ dùng bữa trong sự im lặng, dưới bầu trời không sao, chỉ có duy nhất một vầng trăng sáng vằng vặc trên trời. Sự im lặng làm tôi nhớ đến những lời của Tiểu Mai lúc nãy. Cách sống của tôi là sai sao ?
-Ánh Tuyết này, chuyện cô mong ước có lẽ sẽ thành hiện thực đấy !
Sao ?
-Hôn ước giữa tôi và Hạnh Thuý sẽ được ký kết trong tuần sau.
Cái gì ?
-Các chú bảo thời hạn để tìm một cô dâu khác đã quá thời hạn, tôi phải chấp nhận chuyện hôn ước.
Lòng tôi đau nhói. Tôi không biết nói gì cả.
|