Nhóc To Gan Đấy Full
|
|
-Mọi người gọi tôi có chuyện gì không ?
-Chuyện là thế nào ? Bồ kể cho mọi người nghe đi ! Tự dưng được chưng hình lên tủ thờ rồi đột ngột trở về như vậy. – Hai nhỏ buông tay tôi ra.
-À.
Tôi tìm một chỗ ngồi rồi ôn tồn kể lại câu chuyện hôm nọ :
-Sau khi bị rớt xuống biển, Mai đã cố ngoi lên khi những cơn sóng dữ ập đến xong.
-Sao không bơi đi ? Bồ bơi cũng cừ lắm mà.
-Lúc đó Mai bị thương ở chân, lại còn bị bắn nữa, không có khả năng bơi qua sóng dữ.
Ai nấy nghe cũng lạnh mình cả, tôi thấy mấy bàn tay run lên bần bật.
-Thật may vì Mai bắt được một chiếc thuyền cứu sinh trôi dạt trên biển, Mai đã bám vào đó và đương đầu với sóng dữ. Được chừng một đêm, khi biển yên sóng lặng thì nó đưa Mai vào một hoang đảo.
-Thuyền cứu sinh của đội mật thám, quả nhiên vẫn có người tôn trọng cuộc đấu. – Giang Phách trầm ngâm.
-Trên đó có sẵn đồ ăn thức uống nên Mai có thể ở lại đảo ba ngày và sau đó Thiên đã tới đón.
Vân gật gù :
-Bồ kể tóm tắt thế thì dễ lắm nhưng đó thật sự là một cuộc phiêu lưu khó khăn phải không ? Bồ bị thương mà biển lại có sóng dữ nữa.
Tôi nói :
-Có là gì so với Thiên. Bị thương đầy mình mà còn lái ca nô ra để đón đây về mà.
-Coi bộ khi nhóc Thiên tới đón, bồ rất mừng nhỉ ?
-Ừ.
-----Quá khứ-----
Ba ngày rồi. Trên thuyền đầy đủ đồ ăn thức uống mà chẳng có lấy một tờ giấy hay cây bút để viết tín hiệu S.O.S. Sao đây ? Tiếng ca nô ? Cảm giác này, phải chăng…
-Thiên ! Thiên phải không ?
Thiên chạy đến ôm chầm lấy tôi.
-Ơn trời, cô vẫn bình an. – Vòng tay ấy siết chặt bằng khả năng có thể.
-Thiên… Thiên…
Lạ thật ! Tôi vui lắm ! Vui không thể tả nổi. Nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn ra không ngừng thế này ? Đừng có khóc ! Thiên đang ở đây cơ mà.
-Xem nào, vợ yêu của tôi. – Thiên ngắm nhìn khuôn mặt của tôi. – Vợ xanh nhiều lắm đấy.
-À, vết thương của cậu…
-Hết rồi, thấy cô là tôi không còn đau nữa.
-Làm sao mà cậu biết tôi ở đây ?
-Trực cảm !
Rồi Thiên lại ôm tôi. Tôi cũng ôm Thiên. Ấm áp quá ! Sự ấm áp này làm tôi quên đi cả cái chân đang bị đau và vết thương mới được băng bó của mình. Sao lạ vậy nhỉ ?
-Tôi cứ sợ là trực cảm của tôi sai. – Thiên nói. – Nhưng tốt rồi.
-Hồi nãy tôi cũng sợ không phải là cậu. – Tôi không ngăn nước mắt được.
Thiên buông tôi ra, đến gần chiếc canô, đưa tay ra :
-Về nhà thôi !
-Này… chân tôi…
Thiên đến gần tôi, nhìn từ đầu tới chân, bất chợt dừng lại ở cái chân của tôi :
-Quên. – Thiên cười xoà. – Thôi thì để tôi đưa cô lên ca nô vậy.
Ủa ? Dìu thì không được rồi. Sao không đưa lưng ra để cõng ? Thiên định làm gì ? Thân thể của tôi được nhấc bổng lên khỏi mặt đất bằng cách…
-Oái ! – Tôi la to.
Mặt tôi giờ chắc như là quả gấc chín. Thiên đưa tôi lên ca nô bằng cách… bế tôi y như là trong mấy cái lễ cưới, chú rể bế cô dâu kiểu nào thì Thiên bế tôi kiểu đó. Đề phòng việc tôi giãy ra khỏi vòng tay của mình, Thiên nói :
-Cô mà giãy là được thưởng thức dung dịch NaCl miễn phí.
Không cần, giờ tôi đang bị sốt đây, sức đâu mà giãy nữa chứ. Tôi chỉ đủ sức nói một câu :
-Cậu học chiêu này ở đâu vậy hả ?
Thiên nhe răng cười rồi trả lời vô cùng "thành thực" :
-Trong nhà ma. Có mấy cặp làm vậy đấy.
Thiên bế tôi lên ca nô, mỉm cười :
-Bám cho chắc nhé, tôi chạy hơi nhanh đấy.
-Ừ.
Thiên lên ghế trước, khởi động ca nô chạy về đất liền. Biển lần lượt rẽ ra cho như đang chỉ đường về đất liền. Ba ngày qua là ba ngày dài khủng khiếp, cứ mong về lại đất liền, gặp mọi người. À, trường tôi phát thưởng rồi thì phải, không biết nhỏ "Atula" có gửi cho phu nhân không. Còn cha tôi, hôm đó tôi không nói với cha là mình đã phục hồi trí nhớ, ông vui lại chưa nhỉ ? Cuộc đấu giữa hai dòng họ nữa chứ. Tôi muốn hỏi hết nhưng sợ làm Thiên mất hứng, đành tổng hợp lại thành một :
-Tôi đi mấy ngày, mọi người có nói gì không ?
Thiên hơi khựng lại :
-À, tại ba ngày liền không có thông tin của cô nên ai cũng tưởng đi luôn, đang chưng hình của cô trên bàn thờ đó.
-Hả ? Đồ độc ác ! Tôi đã chết đâu.
-Ai biết cô "trâu" vậy. – Thiên thở dài. – "Trâu" thật đấy.
-Cậu… - Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho cái con người khó ưa này một trận.
-----Hiện tại-----
-Thật là… chưa chết mà đã chưng hình người ta lên bàn thờ rồi. – Tôi thở dài.
Cha tôi gãi đầu :
-Ai biết con thọ thế.
Rồi ông nhảy lên, chạy vèo ra sảnh đường, hét to :
-Khỏi chưng mấy thứ này chi cho chật !
Tội nghiệp cha tôi. Ba ngày qua là địa ngục với ông. Cả mọi người nữa. Có điều giờ tôi phải hoàn thành bổn phận của mình.
-Xong chưa ? Xin phép mấy anh chị cho em vào thăm "chồng" một tí. – Tôi cúi đầu.
-Con mới về mà, ăn uống lại cho có da có thịt chứ. – Phu nhân nói.
-Đâu có sao đâu phu nhân, con vừa ăn vừa trông Thiên cũng được. Vân đưa đây vào nhé !
Vân tặc lưỡi, dìu tôi về phòng Thiên. Tôi tay bá cổ Vân, chân lò cò suốt quãng đường ba trăm mét, không thấy mỏi gì hết. Vân nói :
-Khâm phục luôn đó.
Tới phòng, Vân đặt tôi xuống chiếc ghế gần giường mà Thiên đang nằm. Tôi cám ơn Vân sau đó nhìn nhỏ thật tha thiết, nhờ nhỏ gia ân cho một điều đặc biệt. Vân ơi, làm ơn đi ! Nhỏ hiểu, cười cái nụ cười kiểu găng-xtơ đó là hiểu 150%. Nhỏ nháy mắt với ông quản gia. Ông quản gia cũng hiểu. Hai ông cháu khoác tay nhau ra ngoài, để tôi và Thiên ở lại.
Coi, Thiên ngủ say chưa kìa. Trong túi áo của Thiên vẫn còn dải lụa màu vàng tôi hay dùng để cột tóc. Thiên là một người phi thường. Việc lái ca nô ra đón tôi nghe có vẻ đơn giản, sự thực là một kỳ công. Không ai bị thương nặng thế mà vẫn lái ca nô ra biển và không ai bắt được cảm giác từ xa cả. Thiên… Tôi nắm chặt tay Thiên, thì thầm vào tai Thiên :
-Cám ơn cậu. Tôi…
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Cuối cùng tôi cũng tìm được cô. – Tôi ôm chặt Mai.
-Thiên…
-Về nhà nào !
Mai nắm lấy tay tôi. Rụt rè. Cô ấy ngập ngừng :
-Thiên à… tôi…
-Sao kia ?
-Thiên ! Em yêu anh !
|
-Hả ? – Tôi giật mình.
May quá ! Thì ra chỉ là một giấc mơ. Có điều, sao lại mơ như thế vào lúc này ? Thú thật, tôi đã từng trực tiếp thổ lộ với Mai nhưng tôi rất sợ cái ngày cô ấy trả lời. Sợ kinh khủng. Nếu Mai nói vậy thật, tôi không biết làm sao cả. Chuyện ở nghĩa trang chỉ là trả lời gián tiếp, tôi đã một phen đứng tim, giờ Mai trả lời trực tiếp chắc tôi chỉ có nước chạy.
-Thiên…
-Oái ! – Tôi hét lên.
-Cậu dậy rồi à ? – Mai mỉm cười. – Hôm nay là ngày tháo băng lần cuối đấy.
Hoá ra đêm qua Mai lại nắm tay tôi suốt đêm. Thảo nào mơ như thế.
Một tuần lễ trôi qua, chân của Mai lành hẳn, Mai thi triển khinh công trên mái nhà dễ như trở bàn tay. Tôi cũng có thể đi đứng bình thường, còn một đợt tháo băng nữa là xong.
-Tôi đưa cậu xuống nhé ! – Mai nói.
-Ừ.
Tôi nắm tay Mai, cùng bước xuống lầu. Ông quản gia kéo ghế cho tôi và Mai ngồi. Mẹ tôi nhìn tôi, trông bà khá hài lòng :
-Con khoẻ hẳn rồi đấy.
-Dạ.
-Thưa cậu chủ, hồi nãy cậu Đặng có gọi điện, hẹn cậu ra nghĩa trang. – Ông quản gia nói.
-Thế à ?
Sau chuyện ở ngoài biển, Giang Phách đã xử phạt nghiêm khắc hơn 50 người trong dòng họ Đặng tội thích khách trưởng tộc, tương đương với tội phản tộc. Chồng của cô Hạnh Dung cũng có dính líu nên bị rút vốn ở công ty, nhỏ Hạnh Thuý bị từ hôn thẳng thừng. Ba ngày trước, Giang Phách tuyên bố ký hôn ước với chị Trần Ánh Tuyết, trái ngược với dự đoán, cuộc hôn nhân này rất được mọi người hoan nghênh, ai cũng bảo chị Ánh Tuyết là người hiền thục, xinh đẹp lại tài năng, lựa chọn như thế là hợp lý.
Tôi gật đầu :
-Được rồi ! Bác nhắn với cậu ta là sau khi thay băng xong, con sẽ đến ngay.
-Tôi hiểu. – Bác quản gia liền đi gọi điện, nhắn lại lời hồi nãy.
Tôi hỏi Mai :
-Cô có đi không ?
-Không. – Mai trả lời thẳng thừng. – Tôi có việc.
Trả lời thẳng thừng. Hôm nay sao kỳ vậy nhỉ ? Tôi có linh cảm chẳng lành.
-Ờ, không sao. Một mình tôi đi cũng được.
-Nhưng thăm mộ xong, con nhớ rủ Giang Phách tới chơi nhé. - Mẹ tôi mỉm cười. – Lâu lắm thằng bé không lại chơi.
-Dạ.
-----***-----
-Lâu lắm chúng ta không nói chuyện bình yên như thế. – Tôi nói.
Giang Phách nói :
-Lỗi của tôi. Xin lỗi.
Tôi phẩy tay :
-Mọi chuyện đã qua, chúng ta lại là bạn chứ ? – Tôi đưa tay ra.
-Bạn tốt bụng quá !
Giang Phách bắt tay tôi. Một tình bạn được hàn gắn, Tiểu Huệ làm chứng. Đã hai năm nay tôi luôn ao ước có được ngày này, cuối cùng đã thành hiện thực. Chúng tôi bắt tay nhau rất lâu. Tôi mỉm cười mãn nguyện.
-À, hôm nay anh có quà cho em đây ! – Giang Phách quay qua nói với Tiểu Huệ.
-Anh cũng vậy.
Tôi đặt bó hoa huệ trắng lên mộ em như thường lệ. Giang Phách nói :
-Quà của anh hôm nay đặc biệt hơn mọi hôm.
Giang Phách lấy từ trong bọc giấy một món quà cực kỳ đặc biệt cho em gái : một cành mai vàng. Giang Phách đặt cành mai lên mộ Tiểu Huệ, gãi đầu :
-Thông cảm nhé em, mùa hè mai không có nở, anh tặng em hoa lụa vậy.
-Sao bạn lại dùng hoa mai ?
Giang Phách nói :
-Bạn đã được một bông hoa mai sưởi ấm trái tim mình, mình hy vọng cành mai này cũng sưởi ấm cho trái tim của Tiểu Huệ.
Tôi cũng đồng tình với Giang Phách :
-Hoa mai là sứ giả của nắng ấm mà.
Nhưng rồi Giang Phách lại giữ nguyên dáng vẻ đáng ghét ban đầu :
-Nhưng với Giang Phách này, hoa tuyết vẫn là cảnh đẹp nhất.
Đương nhiên, vợ là nhất mà. Không trách cậu ta được. Tôi không giận.
-Vợ bạn đâu Giang Phách ? – Tôi hỏi.
-À, cô ấy không đi, bảo rằng phải đến nhà bạn có việc. Chân đã khỏi rồi.
-Vậy… giờ đến nhà mình chơi nha, mẹ mình mong lắm.
-Ừ.
-----***-----
-Mừng thiếu gia về nhà, mừng cậu Đặng đến chơi. – Ông quản gia mở cửa cho chúng tôi.
Giang Phách bước chân vào nhà tôi hơi ngập ngừng. Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ta, kéo một mạch từ ngoài cổng vào trong nhà làm Giang Phách hét toáng lên. Một tay nắm Giang Phách cho cậu ta khỏi run, một tay tôi gõ cửa thật lớn :
-Tôi về rồi đây !
Bụp ! Pháo hoa ? Từng tua kim tuyến tuôn xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi. Bên trong đại sảnh có đầy đủ mọi người : mẹ tôi, chú Hoàng, chị Vân, chị Trân, anh Sơn, Anh Tuấn cùng toàn thể mọi người trong biệt thự, ai ăn mặc cũng đẹp, trên tay có một cái hộp bọc giấy bóng kính buộc ruy-băng.
-Chúc mừng sinh nhật cậu Thiên ! - Chị Tuyết đi ra chào đón tôi.
-Ánh Tuyết ? – Giang Phách giật tay tôi ra. – Sao cô lại ở đây ?
Chị Tuyết mỉm cười :
-À, hôm qua Mai có gọi cho tôi qua đây để giúp một số chuyện, sẵn ăn tiệc luôn. Cô ấy dặn là cậu cũng đến chung vui nên… ăn mặc cho đẹp vào.
Chị Tuyết hôm nay rất dễ thương trong chiếc váy màu trắng như tuyết có điểm ren hoa hồng, tay ngắn, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của chị, có đánh phấn không nhỉ ? Tóc chị xoã dài, được thắt nơ ở đuôi tóc. Nói chung là một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Giang Phách mặt đang đỏ như trái cà chua kìa. Mà khoan đã, hồi nãy chị ấy nói…
-Hồi nãy chị nói "chúc mừng sinh nhật" á ? – Tôi hỏi.
-Ừ. - Mẹ tôi nói. – Mai nói là hôm 25/5 chưa kịp tổ chức sinh nhật cho con, hôm nay làm bù.
-Đây, anh chị có quà cho nhóc đây ! - Chị Vân tặng cho tôi một hộp quà bọc giấy xanh lam, thắt ruy-băng hồng.
-Chị với Tuấn cũng có quà đây ! - Chị Trân đưa ra một hộp quà bọc giấy vàng, thắt ruy-băng màu xanh lam.
Chú Hoàng thì nói :
-Tôi không biết cậu Thiên thích gì nên lát nữa sẽ tặng cậu một bài hát như quà vậy. (danh ca đó)
-Tôi với cậu Phách tặng cậu cái này. - Chị Tuyết tặng cho tôi một bình hoa cắm đầy mai lụa.
Tôi không thể nói được nên lời. Tôi chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật với bốn người hai năm nay. Tôi… tôi… Ủa mà…
-Mai đâu rồi nhỉ ? – Tôi hỏi chị Tuyết.
-Kìa ! - Chị Tuyết chỉ trên lầu.
-Chúc mừng sinh nhật !
Mai từ trên lầu bước xuống như tiên hạ phàm. Cô nàng không mặc váy dài kiểu tây hay váy ngắn, Mai đang khoác trên mình bộ võ phục của con dâu dòng họ Dương, bộ võ phục màu đen có viền trắng, tóc cô nàng cột cao lên bằng dải lụa màu vàng, hai tay bưng cái bánh sinh nhật cắm mười một cây nến đủ màu sắc, ánh sáng lung linh từ mười một cây nến làm cho Mai càng giống tiên nữ hơn. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Mai đặt chiếc bánh sinh nhật giữa bàn, mỉm cười :
-Đây là quà của tôi với Tuyết đó.
Chị Tuyết lắc đầu :
-Tôi chỉ góp phần trình bày thôi, còn từ bột, kem, vật liệu đều là của Tiểu Mai hết.
Tôi nghe chữ có chữ không thôi, giờ tôi đang nhìn bông hoa xinh đẹp của mình. Mai biết, cô ấy e thẹn hỏi :
-Cậu bảo võ phục là hợp với tôi nhất nên tôi mặc bộ này, được không ?
-Được, quá được đi chứ ! – Tôi gật đầu như một cái máy.
-Thế hả ?
Cả hai im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống đất, lâu lâu mới liếc mắt xem xung quanh ra sao.
-Thổi nến đi chứ ! – Giang Phách ký đầu tôi rõ đau.
Tôi giật mình, rớt xuống đất rồi. Tôi bèn tiến đến bên ổ bánh, chuẩn bị thổi nến.
-Happy birthday to you ! Happy birthday to you ! - Mọi người cùng vỗ tay, cất cao bài hát.
-Ước gì năm sau tôi cũng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ thế này. – Tôi rì rầm khấn nguyện rồi thổi tắt nến.
-Chúc mừng sinh nhật !
-----***-----
Trời ạ ! Hai ông bà "mây và núi" này, tặng gì mà tặng cho tôi một đống truyện thiếu nhi loại giấy mỏng nhất, keo như kẹo, keo hơn cả Mai (nhà hai người này giàu sụ). Còn chị Trân và tên Tuấn thì tặng cho tôi sách triết học toàn là loại tôi đã đọc đến quyển cao nhất rồi. Trong các món quà chỉ có bình hoa của chị Tuyết, bài song ca của mẹ tôi với chú Hoàng và ổ bánh của Mai là giá trị nhất.
-Thông cảm đi ! Cặp "mây và núi" giàu nhưng hơi kẹo. – Mai cười trừ.
-Bạn cô đó, lây bệnh của cô nặng lắm rồi. – Tôi nói. – Cám ơn món quà của cô. À, hôm nay cô đẹp lắm.
Mai quay mặt đi chỗ khác. Cô nàng hít thở sâu rất nhiều lần. Cuối cùng quay lại, nói thật to :
-Thiên… tôi… tôi…
Ê cái này… quả nhiên tôi linh cảm hôm nay có chuyện không hay. Giờ sao bây giờ ? Chạy !
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Thiên… tôi… tôi… - Tôi cố hết sức để nói nên lời.
|
Ủa ? Chạy đâu mất rồi ? Sao kỳ vậy ?
-----Quá khứ-----
-Coi bộ Mai rất hạnh phúc. - Tuyết mỉm cười. – Làm cho chồng mà.
-Tuyết ! – Tôi tiếp tục đánh trứng. – Im đi !
-Có định nhân cơ hội này thổ lộ luôn không ?
Tôi khựng lại. Thổ lộ ư ? Lúc ở mộ Tiểu Huệ chỉ là gián tiếp, tôi chưa trả lời trực tiếp với Thiên bao giờ. Có nên không nhỉ ?
-----Hiện tại-----
Chạy đâu mất tiêu nhỉ ? Ngoài vườn ! Tôi chạy ra ngoài vườn. Kia rồi !
-Đứng lại ! – Tôi hét lên.
Chạy cắm đầu cắm cổ. Tức thật, chạy nhanh kinh khủng, quẹo toàn ngóc ngách. Không sao, ta có cách.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Phải chạy gấp ! Dồn hết sức lực. Tôi quay ra sau xem thử, cô nàng bị tụt lại đằng sau rồi. Nhưng không được, kẻo mắc kế cô nàng. Tôi băng qua mấy bụi hoa, dùng khinh công nhảy lên cây cổ thụ gần cửa sổ phòng của tôi rồi nhảy vào đó.
-Cậu đây rồi !
Trời ạ ! Cô nàng vào trong này từ hồi nào ? Tôi nhảy ra cửa sổ, định chạy lần nữa.
-Đứng lại ! – Mai gằn mạnh.
Hết chạy. Tôi đành đứng chôn chân ở đây. Tiếng bước chân của Mai càng lúc càng rõ.
-Sao lại chạy trốn chứ ? Khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm để trả lời cậu hôm Tết, mà cậu lại thế. Cậu không thích sao ?
Ai bảo ? Tôi rất muốn đấy chứ.
-Không phải thế ! – Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Mai.- Tôi biết cô định làm gì. Nhưng… tôi không muốn vào lúc này, thật ra tôi muốn "thổ lộ" với cô khi mình cao hơn cô kia. Nếu không có chuyện kiểm tra của cố với nội và chuyện gia tộc thì tôi đã không nói như thế.
Mai gật gù :
-Ra vậy… Vậy thì…
Mai nhấc bổng tôi lên, đặt tôi trên một cái ghế :
-Giờ thì cao hơn tôi rồi. – Mai mỉm cười. – Tôi nói được chứ ?
-Mai…
Mai chắp hai tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu :
-Dương Nhất Thiên ! Em yêu anh ! Em yêu anh bằng cả con tim của mình ! Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Tôi nắm lấy đôi tay như búp măng của Mai, mỉm cười :
-Cô là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, hơn cả mẹ tôi.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thiên buông tay tôi ra, nhảy xuống dưới :
-Đây là món quà quý nhất của tôi.
Thiên ra đòn ở chân cho tôi mất thăng bằng. Khi đầu tôi suýt chạm đất thì có một bàn tay đỡ ngang hông tôi, còn bàn tay ra đòn thì đỡ lấy khuỷu chân, nhấc bổng tôi lên. Thiên lại bế tôi kiểu bế cô dâu nữa rồi.
-Cậu… ứng dụng nhanh thật đấy ! – Tôi nói.
-Ừ nhỉ.
Đôi mắt Thiên nhìn tôi vô cùng dịu dàng, Thiên từ từ cúi xuống, hơi ấm ấy lan toả cả khuôn mặt của tôi. Thiên nói khẽ khàng :
-Anh yêu em !
-----***-----
Anh ấy nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào. Không gian chung quanh tôi dường như không còn nữa, tôi chỉ biết có chúng tôi thôi. Thiên vuốt mái tóc của tôi, mỉm cười :
-Cuối cùng ngày này cũng đến.
-Vâng. – Tôi cũng mỉm cười. – Ngày cưới của chúng ta.
-Chúc mừng hai người !
-Cầu mong hai con trăm năm hạnh phúc. – Cha tôi mân mê chiếc khăn voan trắng.
Tôi tung đoá hoa lên, mặc mọi người tranh nhau bắt lấy nó, tôi tựa người vào chồng. Anh ấy giờ đã hai mươi tuổi, là một chàng trai cao lớn, cao hơn tôi đến nửa cái đầu và cũng là một vị chủ tịch của tập đoàn họ Dương cường thịnh. Người chồng đáng tự hào của tôi.
Lễ cưới của chúng tôi có đầy đủ các khách mời ở hai họ và bạn bè. Chúng tôi là cặp cưới muộn nhất. Giang Phách với Tuyết lấy nhau ba tháng trước. Atula với anh Sơn, Ve chai với Tuấn đã có con luôn rồi. Nhưng tôi dám khẳng định, chúng tôi là cặp hạnh phúc nhất.
Sau buổi tiệc, tôi cùng chồng mình vào phòng hoa chúc. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nãy giờ anh uống rất ít rượu, còn tôi thì hơi chuếnh choáng một chút, bắt anh phải bồng tôi vào phòng. Thiên đặt tôi lên giường, mỉm cười :
-Hôm nay cô dâu của anh đẹp quá !
-Thế á ? Anh cũng vậy.
Anh ngồi cạnh tôi :
-Tuy đã thề trước chúa, nhưng anh muốn em thề với anh lần nữa.
-Thề gì ?
-Thề là phải ở bên anh, chăm sóc anh, phải dịu dàng với anh, yêu anh và cấm không được để ý tới người con trai nào hơn anh, kể cả con trai chúng ta.
Tôi nói :
-Nhóc to gan đấy ! Anh không sợ em xử anh sao ?
-Đi ! – Thiên đưa ngón út ra.
-Em hứa ! – Tôi móc nghoéo với Thiên.
Thiên nói :
-Ngoéo tay chưa được, phải có cái gì đó ràng buộc hơn nữa, em đâu có đeo nhẫn. (Thiên và tôi rất ghét trang sức, tôi đâu có xỏ lỗ tai)
-Nhóc muốn gì ?
-Đây !
Thiên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Ngoại truyện (1) : ĐỔI XƯNG HÔ
Đây là câu chuyện xảy ra trước lễ cưới của tôi ba tháng.
-Hả ? Giang Phách về rồi à ?
-Ừ. – Thiên nhấp một ngụm trà. – Nhân dịp về nước, cậu ta định làm đám cưới luôn. Cậu ta mời tôi với cô đi dự lễ cưới vào tuần tới.
-Thật à ? Vậy để mai tôi với cậu đi thăm họ đi !
Bốp ! Phu nhân và cha của tôi cầm tờ báo đánh lên đầu những đứa con yêu quý rõ đau.
-Gần cưới nhau mà "tôi-cô" khô khan như đá cục vậy hả ? – Phu nhân cốc đầu con trai.
-"Tôi-cậu" cái gì ? Mười năm rồi mà chưa chừa hả ? – Cha tôi gầm gừ.
Quen rồi ! Mười năm nay tôi với Thiên cứ xưng hô với nhau là "tôi-cô", "tôi-cậu" mãi, trong khi thằng nhóc à quên Giang Phách tự nhiên xưng với Tuyết là "vợ-chồng". Cha mẹ đã ấn định là ba tháng sau chúng tôi sẽ làm đám cưới nên bây giờ phải xưng hô lại.
-"Anh-em" ! – Hai đấng sinh thành gằn mạnh.
-Đi làm thôi !
|
-Ừ.
Chúng tôi đánh trống lảng, lấy cặp ra xe hơi đi làm. Là một chủ tịch nhưng Thiên không cần tài xế, đích thân Thiên đánh xe chở tôi đến chỗ làm. Thiên mở cửa xe, vào trước, tôi vào sau, ngồi ở ghế bên cạnh. Thiên đề máy, lái xe đến chỗ làm. Đi được một đoạn, Thiên thở dài :
-Thật là… sáng nào cũng bắt vậy.
-Cha mẹ cũng muốn chúng ta gần nhau hơn mà. – Tôi nói. - Cậu đừng có cáu.
-Ngày cô trả lời tôi, xưng "anh-em" lần đầu, tôi đã muốn chết rồi, xưng "anh-em"… chắc tôi điên quá.
Tôi huých nhẹ vào tay Thiên :
-Ai bồng tôi rồi nói "anh yêu em" vậy ta ?
-Cô nhớ dai quá ! – Thiên đỏ mặt.
Tôi rướn người đến gần Thiên :
-Xin lỗi. – Tôi hôn lên má hôn phu.
-Tạm tha.
-Nhưng khi nào chúng ta mới xưng hô "anh-em" được nhỉ ? Ba tháng nữa là đám cưới rồi.
-Từ từ… chuyện này khó lắm.
-----***-----
-Vào thôi ! – Tôi nắm tay Thiên, bước vào quán cà phê.
-Họp lớp mừng chị Tuyết hả ? – Thiên hỏi.
-Ừ.
-Xích Thố ! – Vân vẫy tay. - Chỗ này.
Tôi và Thiên đến chỗ của tụi nó, ngồi xuống hai cái ghế mây được kéo ra sẵn.
-Dính như sơn nhỉ, cặp vợ chồng trẻ. – Giang Phách nói.
-Ai đó cũng vậy thôi. – Thiên trả đũa.
Mười năm trôi qua mà mấy người này chẳng thay đổi chút nào cả.
Vân và anh Sơn cưới nhau 2 năm trước, giờ hai người đã là một cặp huấn luyện viên Karate chuyên nghiệp, biết bao nhiêu võ đường mời nhỏ về dạy với lương cao nhất nhưng cứ ỏng eo là phải mời cả hai mới chịu. Cuối cùng là cặp này mở một võ đường riêng, gây biết bao nhiêu sự thất vọng cho mấy võ đường kia (hút hết võ sinh của người ta mà). Mà hai người này vô tư thật, bụng của nhỏ "Atula" lùm lùm thế kia mà vẫn sẵn sàng đi chơi.
Còn Trân và Tuấn giờ là thành viên của công ty sản xuất đồ dùng học tập, trụ cột của tập đoàn họ Dương. Hai người kết hôn ngay sau khi ra trường, lễ cưới lớn lắm (hai nhà giàu mà). Đương nhiên là hai người có con sớm nhất, một đứa con trai, tên là cái gì Chu Hoàng Trọng thì phải.
Giang Phách với Tuyết đương nhiên giống tôi với Thiên, Giang Phách giờ là chủ tịch tập đoàn họ Đặng còn vợ sắp cưới của cậu ta là trợ lý số một, họ là cặp uyên ương nức tiếng ở thương trường đấy, có chi nhánh ở Mỹ luôn mà. Quên nói, năm lớp 11, Tuyết chuyển qua học ở lớp tôi, biệt danh của nhỏ là "bông gòn".
-Mừng hai người về ! – Vân nâng ly nước ngọt lên.
-Cạn ly !
Chúng tôi cụng ly. Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói :
-Không ngờ hai người định làm lễ cưới sớm thế, sao năm ngoái bảo là tổ chức chung với tôi và Thiên cho vui mà.
Tuyết đỏ mặt một cách kỳ lạ. Giang Phách tiếp lời thay cho bạn gái :
-À, do một số ý kiến ở dòng tộc, chúng tôi phải kết hôn sớm.
-Hay hai người có sự cố bí mật ? - Tuấn nói chơi.
Nói chơi thôi cũng làm cho Giang Phách giật mình, ly nước của cậu ta hơi dao động. Tuyết thì mặt tái mét. "Cục bông gòn" này hơi xanh đấy, mới bệnh dậy thì phải. À, à nhớ Tuyết thích ăn sôcôla lắm mà, hôm nay lại kêu nước chanh mới lạ đấy. Đột nhiên, Tuyết đứng phắt dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Gì thế này ? Hay đau bụng ? Tôi chạy theo xem thử cớ sự gì.
Đến nơi, tôi thấy Tuyết đang gục đầu vào bồn rửa mặt mà nôn thốc nôn tháo. Tôi đến gần, vuốt lưng cho Tuyết, hỏi :
-Sao vậy hả ? Khó chịu ở đâu à ?
Tuyết lắc đầu nhưng nhỏ vẫn còn nôn, còn có vẻ mất thăng bằng nữa. Cái hình ảnh này quen quen. Tôi cố moi trong óc mình xem mình thấy hình ảnh này hồi nào. Hồi nào nhỉ ? Hồi nào ? Nhớ rồi ! Hồi mà phát hiện nhỏ "Atula" có con quỷ nhỏ trong bụng. Tôi ghé sát tai của Tuyết, hỏi khẽ :
-Bồ "thèm chua" phải không ?
Y chóc ! Coi cái mặt đỏ như cà chua và thái độ hốt hoảng kia kìa. Thảo nào… Cái thằng quỷ Giang Phách coi vậy mà nhanh thật. Tuyết chống chế :
-Thì ở chung mà, đây cũng chắc bồ "có" rồi.
-Cái gì ? – Tôi hét lên. – Cho bồ nói lại đó.
-Mai, chuyện gì vậy ? – Thiên hỏi vọng từ ngoài.
Tôi nói :
-Không có gì !
(Lời kể của Nhất Thiên)
Có chuyện gì sao ? Chị Tuyết là dân nhà võ mà lại xanh như thế, còn gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh nữa. Hơi bất thường.
-Hai người có sự cố bí mật thật rồi. - Chị Vân hỏi Giang Phách. – Ê nhóc, khai thật đi ! Tại sao hai người phải tiến hành đám cưới sớm hả ?
Mặt Giang Phách rất đỏ, cậu ta ấp úng :
-Ra ngoài đã.
-----***-----
Mai bực bội ngồi xuống ghế, cô nàng tia về cặp vợ chồng họ Đặng kia những tia nhìn khó chịu. Mai nói :
-Nói !
Chị Tuyết phải à, ơ, ừ tới năm phút mới có thể nói ra cái nguyên nhân hai người phải đám cưới sớm :
-Thật ra… Tuyết đang có em bé.
Mọi người, trừ tôi, Mai, Giang Phách và chị Tuyết đập bàn cái rầm, đồng loạt nói :
-Y chóc !
Tôi thì té cái rầm. Tên này nhanh ghê nhỉ. Mới đây mà có con rồi. Không thể tưởng tượng nổi.
-Không ngờ bạn lẹ vậy. – Tôi vỗ tay. – Giang Phách.
Chị Tuyết ngồi bên cạnh bênh liền :
-Tại… sau khi ký hôn ước thì dòng họ bắt phải ngủ chung…nên…
-Hai người chắc cũng vậy chứ gì. – Giang Phách nhìn tôi.
-Không dám đâu ! – Tôi và Mai đồng loạt đập bàn.
Từ lúc tôi 15 tuổi, Mai và tôi đã ngăn đôi phòng ngủ ra, mỗi người ngủ một bên. Mặc cho cha mẹ có xúi giục chúng tôi để sớm có cháu ẵm bồng, chúng tôi cũng nhất quyết không tiến xa hơn. Tôi mà làm cái gì hơi quá quắt là cô nàng cho tôi một cước vào bụng ngay. Đến giờ, nắm tay nhau lâu lâu còn ngượng huống chi… Nói chung là giờ… tụi tôi còn trong trắng lắm.
|
Chị Vân cải chính ngay :
-Hai người không biết gì chứ, Thiên với Mai trong trắng lắm, mười năm nay vẫn còn chưa xưng "anh-em" mà.
Tuyết ngạc nhiên :
-Mười năm rồi mà còn chưa xưng "anh-em" hả ?
-Phục hai người thật đó.
-Nín ! – Tôi và Mai hét lên.
-----***-----
-Thật bực mình ! – Tôi đá cục đá chắn ngang đường đi của mình.
-Thôi mà… cậu bực mình chi làm gì không biết. Ta đang đi dạo đêm mà. – Mai vuốt giận cho tôi.
Chúng tôi sóng vai nhau, đi dọc bờ hồ. Nhớ lại. Sau cái hôm Mai trả lời, chúng tôi chính thức "quen nhau". Năm tôi 15 tuổi, khi đã cao hơn Mai rồi thì bắt đầu hẹn hò nhiều hơn. Bây giờ tôi không hề có mặc cảm khi đi với cô ấy nữa. Mọi chuyện đều tốt hơn trước rất nhiều nhưng có một chuyện thay đổi, chúng tôi không ngủ chung được nữa. Đó là cái năm tôi bước vào tuổi trưởng thành, cũng đúng 15 tuổi.
-----Quá khứ-----
-Ngủ ngon ! – Mai ngã người xuống giường, mắt nhắm nghiền.
Ngủ cái tướng đáng ghét thật, y như con mèo nhỏ vậy. Hôn vợ một cái rồi ngủ cái đã. Hôn ở đâu ? Hôn ở đâu nhỉ ? Má ? Trán ? Hay là… Tôi cúi xuống, hôn lên môi cô nàng một cái. Ai bảo môi của Mai mềm mại như thế. Tự dưng, tôi có cảm giác, tôi muốn hôn Mai thật lâu, thật lâu. Khỉ thật ! Tôi tránh ra xa.
Gì thế này ? Bây giờ, trước mặt tôi không phải là bà vợ "dạ xoa" như mọi ngày, mà là một thiếu nữ thật đáng yêu với khuôn mặt thật xinh đẹp, làn da trắng ngần cùng với tiếng rên khe khẽ khi cô ấy gặp một giấc mơ.
Tôi thử nắm tay Mai. Một luồng điện ở đâu chạy ngang qua tim tôi, tôi thấy bàn tay của Mai thật mềm mại, ấm áp. Bất giác, tôi siết chặt bàn tay ấy, chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu của người con gái này. Mùi hương tóc và tiếng hít thở làm tim tôi loạn nhịp. Tôi muốn… tôi muốn được gần gũi cô ấy hơn nữa. Thế này thì chưa đủ.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua thì bàn tay còn lại của tôi đã di chuyển đến gần cơ thể của Mai. Tôi đang làm gì thế này ? Không ! Không ! Không thể được ! Tôi dồn hết lý trí để cho bàn tay kia dừng lại, còn bàn tay đang cầm tay Mai cũng buông ra. Tôi sao thế này ?
-Chắc phải tĩnh tâm một chút.
Tôi đành ôm gối qua ghế salông trong phòng ngủ. Cứ đấu tranh như hồi nãy chắc chết quá. Phải rồi, hồi 10 tuổi, tôi chỉ bị rung động bởi nụ cười, ánh mắt và tâm hồn cực kỳ trong sáng của Mai thôi. Đây là lần đầu tiên, tôi thấy Mai đẹp như vậy, một vẻ đẹp cực kỳ hoàn hảo ở bên ngoài tới giờ mới nhận ra.
Nói là tĩnh tâm chứ chắc có lẽ đêm nay tôi phải mất ngủ rồi. Mất ngủ nguyên đêm.
Sáng ra, Mai dậy hơi sớm, thấy tôi ngồi trên sa lông, cô nàng mỉm cười :
-Ủa, sáng nay sao cậu dậy sớm vậy ? - Rồi đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. - Bị mất ngủ hay sao mà mắt thâm quầng vậy ?
Tôi quay mặt đi chỗ khác :
-Kệ tôi !
-Không muốn nói thì thôi.
Mai tự nhiên dụi mắt, vươn vai như một đứa trẻ mới dậy. Đôi lông mi ướt sũng nước mắt. Tim tôi đập nhanh không thể tưởng tượng được. Phải ra ngoài thôi, ở đây mãi chắc chết quá.
-----Hiện tại-----
-Cậu đang nghĩ tới cái ngày cậu "lớn xác" rồi ấy hả ? – Mai lay tôi.
Tôi gật đầu. Mai nói :
-Tôi nhớ không lành thì sau đó cậu đề nghị ngăn đôi giường ra.
Đó là một quyết định sáng suốt, phải công nhận.
-----Quá khứ-----
-Tôi chuyển phòng ? – Mai mở tròn xoe mắt. - Tại sao chứ ?
Tôi giải thích cho Mai hiểu :
-Tại vì giờ tôi… tôi… "lớn xác" rồi, không phải là thằng nhóc nữa, nếu chúng ta ngủ chung sẽ rất nguy hiểm.
-Hả ? – Mai tỏ vẻ không hiểu.
-Có thể sẽ xảy ra… tai nạn, trong khi…
-Có sao đâu ! – Chú Hoàng ở đâu nhảy vào phòng tôi. – Hai người sớm muộn gì cũng là vợ chồng, trước hay sau đâu có gì quan trọng.
Mẹ tôi cũng ngang nhiên mở cửa phòng, nói :
-Ta thì rất muốn "tai nạn" xảy ra. Ta nôn có cháu ẵm bồng lắm.
Tôi hét lên :
-Con không biết ! Hoặc con, hoặc Mai sẽ ra khỏi phòng này !
Mẹ tôi đằng hắng :
-Xin lỗi con nhé, biệt thự nhà mình không còn phòng nào dư nữa, cái phòng dư hồi bữa ta cho làm nhà kho rồi. Còn con, lớn rồi, không được vào phòng mẹ nữa.
-Còn con gái, con mà vào phòng thì ngủ không yên đâu. – Chú Hoàng vỗ vai Mai.
Tôi nói :
-Vậy thì…
Mẹ tôi chen ngang :
-Cái sô pha ta đã thay bằng loại gỗ rồi, chưa đánh véc – ni. À, sàn nhà ở phòng khách và đại sảnh chưa được lau nên có mấy cái tổ kiến.
-Nói chung là cứ ở đây đi ! – Chú Hoàng vỗ vai tôi với Mai rồi cùng mẹ tôi ra ngoài.
Nghi quá ! Thể nào hai người cũng nghĩ là : "Không còn cách nào đâu. Thế nào ta cũng có cháu." Đúng là… chắc giờ hai người đi báo cáo với cố và nội chuyện này đây. Làm sao đây ? Không còn cách nào sao ?
-Hay là ta ngăn đôi giường ra. – Mai nói.
-Hả ?
-Chúng ta sẽ dùng một loại vách có hệ thống cách âm ngăn đôi giường ra, mỗi người chiếm hữu nửa cái.
Có lý ! Tôi gật đầu. Cả hai liền vào kho lấy ván, cưa và đinh làm thành bức vách ngăn đôi giường ra. Bức vách này rất dày, có hét to cách mấy, bên kia cũng không nghe. An toàn. Tôi phủi tay cho mạt cưa bay đi. Mai đứng đối diện với tôi, long trọng tuyên bố :
-Đây là thử thách cuối cùng cho cậu, cậu phải chịu đựng chuyện này cho đến ngày cưới. Nếu vi phạm, dù chỉ một chút thì dù hôn ước đã ký, tôi cũng xé đi. – Mai đưa tay ra.
-Được, tôi chấp nhận. – Tôi đánh tay vào tay Mai.
-----Hiện tại-----
|