Ngốc! Em Là Của Anh
|
|
Chương 4: Sát thủ
haiz.......
- Anh bảo em ko nghe, giờ thì đẹp rồi đành phơi nắng nhá. Anh Nam thở ngắn thở dài than vãn thay Hạ Dương.
- Ko sao á, Tắm nắng sớm rất tốt cho sức khỏe mà hihi. Nàng cười trừ
- Vậy thì em phải cảm ơn thầy giáo của em rồi? Nam nhắc nhở Hạ Dương.
- haizzzzz.....nàng buồn chán nản. Ông thầy chết tiệt. Nàng rủa thầm. Cùng với đó là dùng ánh mắt sát thủ nhìn chằm chằm vào con Mercedes gần đó. Nếu dùng " Cửu âm bạch cốt trảo" để tặng cho nó vài vết xước thì sao nhỉ? Nàng cười thầm với âm mưu của mình.
Đáng tiếc! Ánh mắt đó trong sự quan sát của người nào đó thì lại là sự thán phục, mơ ước;
- Thôi đi cô! Trên đời làm gì có lọ lem biến thành công chúa đâu, Em đừng mơ mộng cho mất công. Thầy giáo em quả ko phải người thường ha có oto đẹp vậy!
Nàng phá ra cười thầm nể phục trí tưởng tưởng của anh bảo vệ.
- Em ko có muốn làm công chúa nhá! Em là muốn làm nữ hoàng kia. Nàng cười ha hả.
- Thật là..? ko còn thục nữ gì cả. Lên lớp em mau hết tiết rồi đó.
- Tuân lệnh! em đi ngay đây. Dù sao ngồi cùng anh em bụng em rất nguy hiểm, dễ vỡ lắm áh. Nàng trêu anh 1 câu rồi bỏ lên lớp.
....
- Ê... này! Sao rỗi ko thèm nói chuyện với tao sao?
Im lặng.
- Rồi tao xin lỗi. ko nên làm ảnh hưởng đến mày ha. Dù sao sau đó thầy cũng biết tao là Hạ Dương ko phải Thùy Dương mày rồi mà? Nàng xuống nước cầu xin đứa bạn thân.
- Đồ ngốc!
- Ha? Sao lại chửi tao?
- Mày ko chịu nhìn tao gì cả, sao lại chọc lão? Cứ hát 1 bài thì chết à?
- Ừ, tao ko chết mà chúng mày sẽ chết đó! Nàng biện minh rồi ngồi vào chỗ.
........
- Ê mày! Sao lại là ông ấy? 1 tiết toán thôi mà? Nàng kéo áo Thùy Dương ở bàn trên nói nhỏ.
- Đổi TKB rồi, quên à? Thùy Dương nhắc nhở bạn.
- A ta quên mất. Nàng hét nhỏ trong miệng.
- Nào cả lớp trật tự chúng ta vào học tiếp. Tiếng ông thầy vang lên cắt đứt cuộc chuyện của nàng.
Thay đổi chiến thuật.
Tiếp tục buôn dưa.
Chiến thư bay đi bay lại ầm ầm.
- Lớp mình nghe vẻ sợ lão tự nhiên im nhỉ? Hạ Dương phát tín hiệu đầu tiên.
- Tất nhiên! chủ nhiệm mới đó bà
Choáng! ko nói được gì.
- Lão vào lớp mặt lạnh như tiền nói độc mỗi câu: Tôi là Vũ Như Phong, từ giờ sẽ chủ nhiệm lớp này. chúng ta vào học. cả lớp mình sốc ko dám hé răng.
- Sao lại thế? Chết tao rồi.
- Mai Hắc đế nghỉ sinh em bé rùi. Lão vào chủ nhiệm lớp mình đó. Nãy nháy mày mấy lần mà ko thèm nhìn về phía tao, tức muốn chết.
- Híc. ko cố ý. Tại tao đang tức lão vụ ngã xe.
- Mày ngã xe?
- Ừ hồi sáng. Vượt đèn đỏ, lão tông vào tao.
- Vậy thì tức gì? mày sai còn j?
- Lão ko đền bù tao, cò kèo mãi mới đưa tao 500k. Nàng cố tình ẻm vụ mèo đen mèo trắng.
- Mày sai mà lão cũng trả tiền sao? nhiều vậy nữa? Sửa xe hết bao nhiêu?
- 18k.
- hehe lời to! Sữa chua nếp cẩm nhá!
- Cẩm cái đầu mày! lão thù tao vụ 500k đó mới ko cho tao vào lớp á. giờ lại còn là chủ nhiệm? Sát thủ! Giết người ko dao! Tao sống sao đươc?
- Ừ. vậy làm hòa đi. Xin lỗi lão là xong. Dù gì cũng là thầy, chắc lão ko nhỏ mọn mà ko tha thứ cho mày.
- Ko thèm. Lão sai! Lão....nàng còn chưa viết xong thì sát thủ kề dao tới:
- Hạ Dương! Lên giải bài này cho cả lớp. Mang tờ giấy của em lên đây.
aaaaaaaa nàng than khổ trong lòng. Chết chắc rồi. Đứng như 'chờ chồng" tại chỗ ko xê dịch được bước nào mà trong lòng đang kêu gào thảm thiết
- Nhanh!
Nàng hậm hực mà run sợ chậm chạp lên bảng.
2 tay bất đắc dĩ đưa cho thầy "bức thư tình" công khai!
Có người nào đó mặt chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh sang tái, từ tái mà thành tím... Gió bão nổi lên rồi.
- Chiều thứ tư 2h mời phụ huynh đến trường gặp tôi. chàng nhẹ nhàng 'tuyên án'.
oaoa......khóc trong lòng. Kêu gào thống thiết " Tôi muốn tự sát trời ơi!"
haiz........
Làm sao đây?
Nàng lại ghi kỉ lục mới rồi.
Có bao giờ mà bố mẹ lớp trưởng phải đến gặp thầy giáo chưa a?
Hạ Dương ơi là Hạ Dương.
Ngươi chết lần nữa rồi.
Làm sao có thể nói với mẹ chuyện này đây?
Thở dài..........
- Mẹ! Con đã về ah. Nhà mình có khách hả mẹ? Nàng lên tiếng hỏi khi thấy 1 đôi giày đen trước cửa nhà mình.
- Ừ! Chào anh Tùng đi con. Hàng xóm mới nhà mình đó.
- Chào anh, em là Hạ Dương, rất vui được...tiếng "quen anh" còn chưa kịp nói ra, Hạ Dương choàng thực rồi, ko cất lên lời, vì...
Có ai đó quay người lại nhìn cô mỉm cười:
- Chào em!
Woa... trai đẹp nha!
Hôm nay nàng có duyên gặp trai đẹp nha.
Chàng đang nhìn nàng mỉm cười nữa chứ, tim ko chịu được sắp nhảy ra ngoài rồi.
- Anh từ giờ là hàng xóm mới nhà em ạh? Nàng nhu mì hỏi nhỏ, cảm giác như hiền đi 90%.
- Ừ,đúng vậy! Anh mới chuyển đến hôm nay. Rất vui được biết em, sau này cần em chiếu cố nhiều.
- Ko có ah! Nhất định em sẽ giúp anh, có chuyện gì chưa rõ anh cứ hỏi em, kể cả chuyện bà bán phở em cũng biết bao nhiêu tuổi đó. Nàng nhoẻn miệng cười.
- Ừ vậy thì sau này nhờ cả em. Tùng cũng cười vì sự trêu đùa của nàng. Buổi tối anh có một bữa tiệc nhỏ mời mọi người xung quanh nhà, em cũng sang cho vui ha.
- Em cũng có phần ha? hihi e nhất định sang ạh!
- Ừ vậy hẹn gặp lại em. Anh giờ phải qua nhà bên chào hàng xóm mới nữa a. Tùng lên tiếng xin phép ra về. Cô lo cơm nước đi ạ, cháu xin phép, buổi tối cô cũng nhớ sang đấy nha!
- Ừ cháu cứ đi đi, nhà mới còn nhiều thứ phải thu xếp lắm.
- Dạ, cháu chào cô. chào em! Quay sang nàng tiếp tục mỉm cười.
..............
- Lại tắm rửa rồi ăn cơm con, người ta đi từ lâu rồi. Mẹ Hạ Dương cười trước sự ngơ ngẩn của cô con gái.
- a, nàng hồi tỉnh, vâng ạ!
........
Bữa trưa.
- Buổi chiều con rảnh ko? đi mua quà gì đó tặng cho nhà hàng xóm nha.
- Dạ con sẵn sàng ha, lúc nào con cũng rảnh hết. Nàng hi hi ha ha cười.
Còn bà Xuân thì lắc đầu ngán ngẩm, bà ko có lạ thói xấu của con gái nha. haiz....
Bữa trưa qua đi mà nàng vẫn chưa cách nào nói với mẹ về việc đại sự, Bà "vinh dự" được gặp giáo viên chủ nhiệm mới của nàng. Thở dài chán nản. Cứ thế này thì thành bà già sớm thôi. Tìm chuyện gì vui vui để làm vậy.
...
- Bà ăn chưa?
- Sao? ko dưng lại quan tâm nhau thế? Có chuyện gì muốn nhờ tui?
- Ko có a. Luôn nghĩ xấu bạn bè thế cô. Đã vậy ko thèm khoe nữa. haizzz chớ có hối hận nhá...
- Ê có gì mới thế hả? Định giấu tui hở?
- Ko có, tại có người ko muốn nghe thôi.
- Tui ko nói là ko muốn nghe nhá. Thùy Dương trong điện thoại cố phản bác.
- Ừ tha cho cô đó. Nhà tao mới có anh hàng xóm mới dọn đến đó. đẹp trai cực kì....Nàng ngân dài giọng quảng cáo.
- hê tưởng gì. Lại mê rồi chứ gì? Có đẹp như Gió bão đại ca ko?
Gió bão đại ca là danh hiệu mà tụi lớp nó dành tặng ông thầy chủ nhiệm "yêu quý" đó. Vậy là Bà chằn bị tước mất vị trí quán quân của giải " Giáo viên khó nhằn" ở trường nàng rồi.
- Ê nói tao mới nghĩ ra ha, Anh Tùng cũng có nét giống giống với Gió bão đại ca đó.
- Tùng nào? Thùy Dương ko hiểu
- Là hàng xóm mới nhà tao đó.
- A, ra thế. Trông thế nào?
- Ừ, chàng cao, hơi gầy, đeo cặp kính tri thức 15.000 đó, nhìn thư sinh...tóm lại là rất đẹp...nàng ko có nghĩ thêm được gì để nói.
- Haha tiếng cười Thùy Dương vang lên bên kia đầu dây... tưởng gì, tri thức 15k mà mày cũng mê à?
Kính 15.000 là sự tích của các chàng trong lớp nàng. Vì ko cận mà cứ thích đeo kính cho giống với người trí thức cao, mà toàn mua kính giả giá 15k nên được các nàng đổi tên cho xứng với người thôi.
- Tao nói là nói thế chứ ko phải 15k đâu, hàng xịn đó, cận thật mày ạ, nhưng nhẹ độ thui.
- Ừ khen nức nở thế hôm nào tao phải qua nhà mày 1 chuyến nhá haha
- Mơ đi cô, chàng là của tao nhá, cấm bén mảng, ko được có ý đồ bất chính với chàng ha.
- Kinh! giữ như giữ của, ai là của bà chứ? Thế còn anh chàng khoai nướng của bà đâu rồi? quên được rồi sao?
.....
Im lặng.
Thùy Dương biết mình lỡ miệng rồi. Cáo lui trước thôi:
- Xin lỗi mày, bố tao gọi, tao cúp máy đây.
- Ừ. bye! Nàng buồn bã đáp lại rồi cụp máy.
Đứng trước cửa nhà anh hàng xóm mới, Hạ Dương hít vào thở ra liên tục.
Nàng đang lấy dũng khí bấm chuông cửa đó mà.
haizzzz...
Nàng đã tốn bao nhiêu là nước bọt mới thuyết phục được mẹ để nàng sang dự tiệc thay mẹ đó.
Tất cả hi sinh vì " người đẹp" mà.
ring....ring....
xoạch!
Ma! Nàng nhìn thấy ma. Từ hồi nào mà anh Tùng đẹp trai, trí thức của nàng biến thành ông thầy chủ nhiệm thế này?
Vậy nên mà miệng nàng đang mở to hết cỡ, muốn hét mà ko hét được như thế này, khiến ai đó kinh hãi gấp trăm lần, tưởng có người điên muốn vào nhà mình chứ.
- Sao lại là em? chàng khó hiểu hướng Hạ Dương đặt câu hỏi.
- Á! ko phải ma nha, là người đó, biết nói chuyện nữa kìa. Sao thầy lại ở đây? Nàng thực ko có hiểu gì hết nha.
- Đây là nhà tôi. Chàng hướng nàng giải thích. còn em?
- Em...em..m
- A, Hạ Dương đến rồi đó hả? vào nhà nhanh đi, giúp anh bày món ăn lên bàn nào. Chưa kịp trả lời ông thầy thì tiếng Như Tùng vang lên, quả là cứu tinh mà.
- ha? Sao ko vô? Tùng khó hiểu nhìn anh trai? Anh còn đứng đó làm gì? Ko nhường đường sao? Tránh ra, để em. Cùng với miệng nói, tay cũng hành động, kéo rộng cánh cửa sắt chào đón Hạ Dương .
Trong khi đó, có người nào đó ko phải là sững sờ, ánh mắt pha chút lạnh lùng nhìn chằm chằm, chờ đợi lời giới thiệu của em trai.
- Anh hai, đây là cô bé đáng yêu em nói qua với anh hồi chiều đó, nhà ngay sát vách nhà mình. Nói rồi quay qua Hạ Dương: " Đây là anh trai anh, em gọi là anh Phong được rồi". Nhoẻn cười tự nhiên thật làm người ta thần điên bát đảo. Đáng tiếc bây giờ Hạ Dương ko có nhìn đến a, nàng đang quá ngỡ ngàng với sự thật này đó.
Vì sao ư?
Giấc mộng vỡ tan tành, kế hoạch chinh phục người đẹp đổ bể vì một người ko đáng xuất hiện.
Thế nào mà từ một người đụng vô nàng lại thành thầy giáo, từ thầy giáo lại thành thầy giáo chủ nhiệm, từ chủ nhiệm lại thành "hàng xóm" thế này?
Vậy là ngày ngày tuần tuần phải gặp lão, ko ở lớp thì ở nhà? Như vậy liệu nàng có ăn nổi cơm ko đây?
Sát thủ giang hồ!
Xuất hiện bất thình lình.
Một chưởng giết chết nàng ngay tức khắc.
Sợ hãi mà than thầm trong lòng.
Từ nay cố gắng mà chung sống hòa bình với "gió bão đại ca" thôi.
Đau khổ là khi trong lòng như găm ngàn vạn mũi tiêm mà ko được gào thét thay vì nở nụ cười tươi, rạng rỡ hết sức, giống như chưa bao giờ được cười chính là Hạ Dương nàng:
- Thầy! thì ra thầy là anh trai anh Tùng ha? Vậy từ giờ là hàng xóm nhà em rồi, mong thầy chiếu cố, lỗi lầm gì cũng đừng để bụng ha? Tranh thủ sự đồng tình ủng hộ.
- Thầy? Như Tùng ngạc nhiên hướng đến phía anh trai chờ đợi.
- Ừ, hôm nay anh mới nhận lớp, Hạ Dương là học sinh của anh. chàng nói vắn tắt tình hình.
- Anh vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Như Tùng hơi nhướng mày nhìn anh trai. Ngập ngừng rồi cười lớn: "ha ha vậy là người quen cả, vào nhà nhanh thôi". Dù sao cũng ko nên nói chuyện này trước mặt Hạ Dương, mình sẽ hỏi sau vậy.
Hạ Dương mặt ngây ngô ko hiểu gì hết á. Từ bỏ với ko từ bỏ cái gì cơ? Mà thôi kệ, vào nhà trước đã, đứng nãy giờ mỏi chân rồi.
Vậy nên suốt bữa cơm, Hạ Dương ăn ko vô, thật sự là có sơn hào hải vị cũng ko thấy ngon nha. Tâm trạng ko được yên, mắt nhìn bát cơm, tay cầm đũa mà mấy lần còn đút nhầm thức ăn vào mũi nữa. Ko biết là mọi người có nhìn thấy ko nữa. haizzzzz...... thở dài chán nản. Ông trời quả là tuyệt tình, ko cho nàng 1 con đường sống mà.
|
Chương 5: Thiên ý
Bản thân ko đứng vững được nữa.
Nay uống hơi nhiều.
cốc ..cốc...cốc
- Nương tử à. Ta về rồi đây.
Chàng bước vào trong phòng cưới dán đầy chữ hỉ đỏ, kiểu như Trung Quốc cổ đại.
- Đã để nàng đợi lâu, xin lỗi nương tử.
- Sao nàng ko nói gì? Giận ta?
Tân nương lúc này mới cất giọng oanh vàng than thở:
- Thiếp mỏi cổ. Cái mũ phượng này nặng quá!
- A ta quên mất. Để ta giúp nàng. Nói rồi cùng hành động, tân lang tiến tới bên giường, đưa tay lật tấm khăn đỏ chùm mặt tân nương.
AAAAAAAAAAAA...........................!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét kinh hoàng vang dội.
Nhưng đáng tiếc ko làm những người bên ngoài cầm dép chạy, mà chỉ làm một người tỉnh giấc mộng.
Toát mồ hôi.!
Vì sao lại là Hạ Dương?
Vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Lại ở trong đêm động phòng?
Giấc mơ kì lạ.
Hạ Dương!
Mình vừa gặp cô bé 1 ngày.
Ko lẽ 1 ngày gặp đi gặp lại 1 người sẽ có "ác mộng" vậy sao?.
Tỉnh dậy. Mới 4h30 sáng.
Rót cho mình một cốc nước, Như Phong ngồi tại bàn làm việc, nhìn qua cửa sổ. Trời đang nổi gió, có lẽ sắp mưa.
Nhìn cảnh nhớ người.
Phải chăng ngày hôm đó cũng mưa như hôm nay?
Vì sao em bặt vô âm tín từng đó thời gian, mặc kệ tôi tìm em?
Vì sao em ko nghe tôi nói 1 lời đã vội im lặng?
Đến khi nào em sẽ xuất hiện?
Trên khuôn mặt người đàn ông trải nhiều phong trần ko còn vẻ đẹp lạnh lùng, nghiêm nghị mà như hiện lên tất cả nỗi bi thương, sầu khổ chưa từng thấy. Phủ trên đó là một nỗi nhớ da diết về 1 người con gái anh in dấu hình bóng trong tim. Kí ức như trở về, ào ạt như tiếng gió bụi ngoài kia ko có ý ngừng lại.
khoainuong91: căn bản là chúng ta ko thể làm bạn được.
sori2002: vì sao chứ?
khoainuong91: bạn là Nắng Hạ đúng ko?
sori2002: ừ.
khoainuong91: tôi là Mưa Gió. Nắng với mưa ko thể cùng hội cùng thuyền được, có mưa thì ko có nắng, ngược lại có nắng sẽ ko có mưa, hiểu ko?
sori2002: sai rồi.
vẫn có lúc vừa mưa vừa nắng đấy thôi? . Chưa kể là: nhờ có nắng mà hơi nước mới bốc lên, mới có mưa được. Mình với bạn sẽ là bạn tốt mà.
khoainuong91: ngang bướng! lí sự cùn.
sori2002: ai bảo thế? Mưa ko học sinh học à? Tớ nói đúng sự thật mà.
khoainuong91:---------
sori2002: hihi yên tâm tớ thích ăn khoai nướng lắm nhưng tớ sẽ ko ăn thịt Mưa đâu. Chúng ta sẽ làm bạn của nhau nhé?
khoainuong91: bó tay. Tùy bạn thôi, sau này ko được hối hận đó.
sori2002: chắc chắn tớ sẽ ko hối hận! Từ nay nắng với mưa sẽ là 1 đôi ha.
Chẳng phải sao em đã nói chúng ta là bạn tốt, chúng ta là 1 đôi, sẽ ko bao giờ hối hận....
Chẳng phải đã nói thế sao?
----------------
Sori2002: vậy nhé, 8h tối mình gặp nhau trước cổng trường.
khoainuong91: Ừ, nhất định mình sẽ đến đúng giờ, nắng hạ phải đợi mình đó nha.
Sori2002: ok! Mình sẽ đợi. Ko gặp ko về.
khoainuong91: Quyết định vậy nha! Ko gặp ko về.
-------------------
Đôi mắt Như Phong như có nước. Thật sự người đàn ông cũng có nước mắt sao?
Nhấp 1 ngụm nước, chàng mở máy tính.
Gõ tên yahoo...nhắm mắt, thở dài, gõ pass. Trong lòng như đang tràn đầy hi vọng.
Hi vọng có 1 dòng hồi âm từ người bạn đó.
Chàng gục mặt xuống bàn. Sự thật làm người ta đau lòng. Người kia vẫn im lặng ko 1 lời, như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này.
Hồi lâu sau, tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên nhè nhẹ.
Chàng đang viết những dòng tâm tư sâu kín.
" anh đang tìm em, em biết ko? thứ lỗi cho anh vì ngày đó ko đến. rốt cuộc là em ở nơi nào?
Có những sự thật anh đã giấu em, anh cũng đã nói gần hết rồi, vì sao vẫn giận anh?........"
Trong khi đó, ở bên kia vách tường rào 2 căn nhà.
Hạ Dương choàng mình tỉnh giấc.
1 ngày gặp 1 ác nhân 3 lần.
Nàng đã phải cầu trời khấn phật để đêm ngủ ko có ác mộng.
Cũng may trời thấu hiểu lòng người, nàng ko gặp ác mộng gì kinh khủng lắm, nhưng...ông trời ko phải là người tốt để khiến nàng tin tưởng. Bằng chứng là....
Trời nổi giông gió ầm ầm, tiếng cánh cửa kính đập ra đập vào làm nàng tỉnh giấc đẹp.
Thiết nghĩ ko lẽ ông trời cũng muốn xét xử nàng như ông thầy đáng ghét đó sao? 1 ngày mới lại bắt đầu bằng cơn mưa rào, oải hết chân tay.
haizzzzzzzz.............
Thở dài hàng kilomet.
Chết cha!
Quần áo của mình.
Than thầm rồi chạy vội lên tầng thượng kéo quần áo tránh mưa.
Đang làm việc, nàng chợt dừng lại, lắc cái đầu vẫn còn bù rù tóc tai, lại thở dài.
Ko ngờ là mày lại mang đến phiền phức cho tao, biết thế tao vứt bỏ mày từ trước cho xong. Nàng nhìn cái quần in hình những chú mèo nhỏ trên tay nói thầm 1 mình.
Nó là có đôi có cặp hẳn hoi đó.
Món quà nhận được từ tay chị họ là 1 bộ "chip" xinh, với những chú mèo đen in nổi cũng xinh xinh, đã làm nó sốc suốt mấy ngày.
Kiểu quần áo này ko phải sở thích của nàng nha.
Đáng nói là, nó là hàng hiệu. Bởi vậy mà sau những ngày ăn ngủ ko yên, suy nghĩ đắn đo, nàng mới quyết giữ lại để mặc. Ko ngờ lần đầu tiên mặc nó đã giúp nàng kiếm được 500k cùng 1 mối "thâm thù" nho nhỏ.
Giờ thì có "lí do chính đáng" để tạm biệt em rồi.
Lời còn chưa dứt thì trời đã giúp người "lương thiện".
Vù...ù...ù!
Gió lướt qua tai nàng mang theo cả cái vật trên tay nàng nữa. Sơ hở quá để gió cuốn đi mất.
oooooaaaaaaaaa...........
- ĐỪNG! Nàng hét lớn chạy theo hướng cái quần đang bay, 1 tay giơ ra cố gắng tóm lấy nhưng ko được.
- Ko phải chứ? Hại người quá đáng. Đường quang ko đi cứ thích chui vào bụi rậm là sao? Có nhất thiết phải đậu ở kia ko? 1 ngày cực kì xui xẻo.
---------
Nói đến Như Phong.
Sau khi gửi tin nhắn cho ai đó, trong người buồn phiền, châm 1 điếu thuốc lá, nhẹ nhàng phả ra từng đợt khói mỏng. Làn khói như khắc hoạ rõ hơn khuôn mặt buồn bã của chủ nhân đang đứng bên cửa sổ.
Ko gian tĩnh lặng trong lòng người bị phá hỏng bởi 1 " vật thể bay" từ trên trời xuống. Nói đúng hơn là từ bên nhà hàng xóm "thân thiết".
Chàng phát hiện ra đó chính là chiếc quần nhỏ cực độc của ai đó mà chàng đã từng nhìn thấy. Mẫu hàng này đảm bảo ko có người thứ 2 dùng được ngoài cô bé lành chanh nhà bên cạnh mang tên Hạ Dương.
Bất giác chàng đưa tay ra, qua khung cửa sổ, cầm lấy cái đồ nhỏ bé đó đang an nhàn,dừng chân trên cây cảnh của chàng.
Tất nhiên là chỉ cầm thôi ko có suy nghĩ nào khác.
Tiếng Như Tùng vang lên bên ngoài mỗi ngày 1 gấp:
- Anh hai, anh đã tỉnh chưa?
- Ah, đợi anh 1 lát. Chàng đáp lời, tiện tay vắt cái " đồ bị bỏ rơi" mà mình vừa nhặt được lên giá treo đồ cạnh đó.
Cạch.
- Có chuyện gì thế? Chàng ngó đầu qua cửa hỏi nhỏ.
- Em có thể vào phòng được ko?
- Ừ, vào đi. Chàng ko nghĩ gì mà mở rộng cửa phòng. Em muốn hỏi chuyện của anh đúng ko?
- Ko ngờ anh cũng rõ thế. Tùng nhún vai, đã vậy đi thẳng vào vấn đề luôn. Tìm người quả như mò kim đáy bể, nhất là 1 người " ảo " lại càng khó, cớ sao anh ko chịu dừng lại?
- Đó ko phải chuyện của em, hơn nữa, chàng ngừng lại 1giây, Nắng Hạ là người thật và tình cảm của anh cũng là thật. Anh chắc chắn sẽ tìm được cô bé. Hướng đôi mắt ra xa chàng nói đầy tin tưởng.
- Anh cần phải lo cho cuộc sống, công việc của mình, ko thể nay chuyển trường mai chuyển trường để tìm người được. Như Tùng trở nên thật chín chắn, khác hoàn toàn với vẻ hài hước, tinh nghịch như trước mặt Hạ Dương.
- Anh vẫn lo công việc của công ty đấy thôi? Căn bản là ko có chuyện gì em phải lo lắng cả, chỉ cần em giúp anh quán xuyến công ty khi anh ko có ở đó là được rồi. Như Phong chấm dứt câu chuyện. Em chuẩn bị đi làm thôi. Nói rồi bước ra cửa phòng.
Tiếng chuông cửa vang lên được 1 lát rồi mà ko có ai mở cửa ha? Ko lẽ chưa ngủ dậy sao? ng lớn cũng ngủ nướng hả? Đang tự hỏi mình thì cánh cổng được mở rộng cùng với khuôn mặt nàng ko hề mong đợi.
- Chào buổi sáng! Nở nụ cười duyên nào. Chúc thầy buổi sáng tốt lành.
- Cảm ơn em. Có chuyện gì vậy? chàng nhìn nàng mà nhớ lại sự việc nhỏ kia,cùng với khóe môi khẽ giật giật muốn cười.
- A...em m..m ngắc nhứ hồi lâu nhất thời chưa tìm ra lí do
- Quên đồ gi ở nhà thầy sao? Chàng gợi ý cho nàng.
- A đúng rồi! Hôm qua sang dự tiệc, lúc về vội quá em quên mất, nay em sang lấy thầy ạ. Em có thể vào nhà ko thầy? Nàng xin phép.
- Tất nhiên rồi, em vào đi.
Nàng đi vào phía trong cửa, tính đi vòng qua vườn để lấy lại món đồ để quên nhưng có người còn thông minh hơn:
- Bữa cơm được tổ chức trong nhà mà? Em đi hướng này theo tôi. Chàng dẫn đường cho nàng.
Trời ơi! Sao ko thấy anh Tùng đâu nhỉ? huhu khóc trong lòng, ngoài mặt vẫn phải cắn răng đi theo thầy giáo vào trong nhà.
May mắn!
Cứu tinh xuất hiện rồi!
- Woaaaaaaaaaa..... Ko ngờ nha. Tiếng Như Tùng vọng ra từ phía trong nhà. Ko ngờ anh hai dẫn bạn gái về nhà đó. Lại còn có sở thích kinh dị như vầy. Tùng hướng mắt vào cái vật nhỏ xinh đang cầm trên tay mà trêu chọc Như Phong. Cùng với đó thì nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dương đỏ dần. Em cũng thấy kinh khủng đúng ko?
Làm sao đây? ..Làm sao đây? Lại còn bị hiểu nhầm là bạn gái của thầy nữa? 36 kế chuồn là thượng sách. Tốc độ nghĩ nhanh như tốc độ của hành động, nàng đang quay người định cáo lui thì người bị đóng thành băng.
- Em ko muốn lấy đồ về sao? Người nào đó mặt vẫn trơ như khúc gỗ, ko ngại ngùng,ko xấu hổ, ko đỏ mặt, thậm chí khuôn mặt còn lộ vẻ khoái chí, ánh mắt cười như ko cười mà nhẹ nhàng thốt lời vàng ngọc.
Chết nàng rồi, mất điểm với anh Tùng rồi.
Quay đầu lại thôi, quân tử thà chết chứ ko chịu nhục:
- Ah, đúng là đồ của em rồi, nãy gió to quá nó bị rơi qua bên này. Nhanh mồm nhanh miệng mà giải thích đã. Nở nụ cười ngại ngùng, cho em xin lại nhá. Giơ tay ra cầm đồ mà trong lòng xấu hổ như mình đi ăn cắp đồ vậy.
Bên kia 2 chàng hàng xóm, 1 người tiêu diêu tự tại, môi ẩn nụ cười, người còn lại mồm miệng há hốc ko tin vào mắt mình, mới đây con công khai chê bai sở thích của người ta đó thôi.
|
|
Chương 6: Giao trứng cho ác
Cất sách vở vào cặp, Thùy Dương nhanh tay tét vào má Hạ Dương 1 cái:
- Này, chưa tỉnh mộng sao em? Vẫn say tin vui nên mặt mày thẫn thờ như thế?
- AAA! Đồ con lợn! Ko thể dùng mồm gọi tao sao? Ai chẳng biết tay bà đẹp chứ. Vừa nói vừa đưa tay xoa xoa má.
- Chính xác! Bởi vì tay đẹp nên mới phải tích cực khoe. Nghệ thuật đối xứng cũng đẹp đó. Cười toe toét, giơ tay chuẩn bị tặng cho Hạ Dương 1 cái vào má bên kia.
- Ko ko! Xin tha! Hạ Dương xua tay cầu xin.
- Vậy còn ko mau về? Thu lại chưởng cước, Thùy Dương...nhéo tai Hạ Dương, đứng lên mau..., xoay người ngắm nghiá: mông bà có đinh nhá, chục phân đó, thảo nào ngồi riết ko đứng dậy haha. Nói cười rồi xách cặp co cẳng chạy.
- Bà cứ liệu hồn đó, dám trêu chọ tui hả? Đào Thùy Dương! đứng lại mau. Giả bộ đuổi theo khiến Thùy Dương tức tốc, vận hết 10 tầng công lực của lăng ba vi bộ phi xuống cầu thang.
- Đuổi được tôi mai khao bà khoai nướng đó. hehe nhe răng le lưỡi, Thùy Dương ở dưới sân trường ngẩn đầu nhìn lên hành lang tầng 2, hứa hẹn với Hạ Dương.
Tất nhiên Hạ Dương ko thèm đẻ ý, nói đúng hơn là ko có khả năng đuổi kịp. Thùy Dương là ai chứ? Quán quân điền kinh cấp thành phố đó. Hao phí sức lực chi bằng quay lại lớp sắp sách vở về thôi.
Cũng may hôm nay ko có tiết của gió bão đại ca, nếu ko thì mình...mới nghĩ thôi mặt đã đỏ lựng lên rồi. Sáng nay quả là bất cẩn, vừa đi nàng vừa tự trách.
Dưới ánh nắng buổi trưa, Hạ Dương vẫn thong thả đạp xe, cười thầm 1 mình. Ông trời sáng mưa trưa nắng, thay đổi thất thường cũng ko làm nàng khó chịu nha.Tất cả là nhờ vào tin vui của bà tắc kè hoa đó.Vậy là nàng được nằm trong đội tuyển 2 người đi thi văn cấp thành phố rồi.
Tắc kè hoa chính là biệt hiệu của cô giáo dạy văn lớp nàng ấy. Người thì như màn hình sony, vậy mà mỗi ngày lên lớp luôn là 1 bộ đồ sặc sỡ sắc màu, làm ko ít người chóng mặt. Gọi như vậy âu cũng chỉ là do quá ư ngưỡng mộ.
Người xưa có câu lấy công chuộc tội, nay nàng sẽ lấy tin vui sát tin buồn nha. Tin buồn của nàng ko cái gì khác chính là mời phụ huynh đến gặp giáo viên chủ nhiệm. Sắp đến ngày hẹn rồi mà nàng vẫn chưa thông báo với bố mẹ, nay đúng là cơ hội trời cho, ko thể bỏ lỡ.
- Ủa, hôm nay bố ko ra phường sao? Hạ Dương đặt câu hỏi thay cho lời chào.
- Ừ, nay hội văn nghệ nghỉ. Giải thích rồi nhắc nhở con gái: Cái con bé này, về đến nhà gặp thầy giáo mà ko chào sao?
Nàng còn chưa hết giật mình thì tiếng nói bắt đầu quen thuộc vang lên bên kia bàn uống nước:
- Chào em! Học về rồi hả, có khát nước ko? Lại đây uống cốc nước này. Thăm hỏi thiệt chu đáo. Như Phong đứng dậy, quay mặt lại nhìn về phía Hạ Dương mà quan tâm.
- A! Hồn đã trở về với xác. Sao thầy lại ở đây? Nàng nghi ngờ nhá. Tự dưng lão sang đây làm chi? Ko phải sang để mách lẻo với bố mẹ nàng chứ? Kế hoạch của nàng còn chưa thực hiện mà, tính phá hỏng sao? Thảm rồi.
- Ơ hay! Lại còn hỏi nữa? Thầy giáo là hàng xóm mới nhà mình sao con ko nói để bố mẹ sang chào hỏi? Để thầy phải qua nhà thật là ngại quá. Quay sang hướng Như Phong tiếp lời sau khi trách cứ Hạ Dương.
- Dạ, ko sao ạ! Chàng hết mực kính trọng người lớn. HạDương bận nhiều bài vở, quên mất cũng là chuyện thường, với lại, cháu là người dưới, đâu dám để bác phải đi lại .
- Đừng nói thế chứ, uống nước đi cháu. Ông Kim gật gù, thầm đánh giá chàng trai trẻ lễ độ, hiểu biết trước mặt. Nói thế cháu hiện giờ là chủ nhiệm lớp Hạ Dương hả?
- Vâng ạ! Cháu mới chính thức nhận lớp ngày hôm qua. ko ngờ lại là hàng xóm nhà mình, có gì nhờ bác giúp đỡ ạ!
- Úi giời, khách sáo thế làm gì? Láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau, có chuyện gì cứ nói với bác, nếu giúp được nhất định bác ko nề hà.
- Được thế thì còn gì bằng ạ? Như Phong cười hì hì đáp chuyện.
- À, mà cháu có dạy thêm ở nhà ko? Ông Kim chợt nghĩ ra 1 chuyện quan trọng.
- Dạ ko! Cháu chưa sắp xếp được thời gian.
- Vậy à? tiếc nhỉ. Tưởng cháu có, bác gửi Hạ Dương sang học bên đó cho tiện. Nắng nôi mưa gió thất thường thế này, cứ nghĩ nó lóc cóc đạp xe đi học thêm cũng khổ.
Hạ Dương lúc này vừa kịp bưng đĩa hoa quả đặt lên bàn, nghe bố nói vậy, động lòng yêu thương, càng quí trọng bố hơn, thuận tiện mà chen lời:
- Ko sao đâu bố ạ. Con cũng ko mệt hay vất vả gì, bao nhiêu năm con vẫn đạp xe đi học đấy thôi. Hơn nữa, quay sang liếc ông thầy 1 cái, thầy giáo con cũng bận nhiều việc, bố ko nên làm phiền ha.
Nói chính xác là nàng thật sự ko muốn học ông thầy này nhá. Ấn tượng ngay từ đầu đã ko hay, tâm trí đâu mà học với hành? Nếu bố mà để nàng theo học lão, nàng chỉ có nước trượt tốt nghiệp thôi. Như vậy chẳng phải đã giao gà con cho diều hâu sẵn ăn sao? Ngàn vạn lần ko muốn.
- Ai nói là tôi sẽ phiền hà? Giọng Như Phong đính chính. Chẳng qua là cháu chưa thu xếp được thời gian để dạy ngoài thôi, tuy nhiên, nếu là Hạ Dương, cháu có thể sẵn sàng giúp đỡ, quay qua Hạ Dương, có bài vở gì ko hiểu em có thể trực tiếp gặp riêng thầy, hàng xóm sát vách với nhau, ko cần quá câu nệ.
- Oa được thế thì quá tốt! Có người mừng ra mặt. Vậy thì Hạ Dương nhà bác đành phải nhờ cháu rồi.
Hạ Dương chết đứng, nhăn nhó như khỉ. Ko phải định củ hành nàng đấy chứ? " Gặp riêng thầy" ...xí, ai thèm! Bố cũng thật là, ko nghe lời mình gì cả, nhẫn tâm đem con bỏ chợ, giao trứng cho ác, uổng công mình cảm động suýt khóc nãy giờ. Hận ko thể tung ra 1 nắm đấm, nàng đành cắn răng tung ra 1 "khẩu chưởng":
- A, đã hơn 12h rồi cơ à, nhanh nhỉ? Nàng ngước nhìn đồng hồ. Kín đáo đuổi khách mà vẫn trắng trợn.
- À phải, bố cũng quên mất. Có lẽ là cháu cũng chưa ăn cơm nhỉ? Hướng mắt về Như Phong phỏng đoán.
- Dạ! Quả thật là cháu cũng chưa ăn,...trưa nay em trai ko về, cháu cũng chưa biết ăn cái gì, bồi thêm 1 câu, thành thật mà vẫn thâm hiểm.
- Vậy hả? Thế thì ở lại dùng cơm với nhà bác cho vui, đâu phải lúc nào cũng có dịp tốt như vầy. Ông Kim thật lòng mời.
- Được vậy thì hay quá, chỉ ngại...ngập ngừng ko nói hết, Như Phong ngước mắt nhìn Hạ Dương ẩn ý cười nơi khóe mắt.
- Ko có gì phải ngại, thêm đôi đũa cái bát thôi mà, hàng xóm thân thiết cả, trước lạ sau quen, đừng khách sáo. Ông Kim xuề xòa nói nhanh, cười ha hả.
Hạ Dương lòng dạ quặn đau, lần thứ 2 phải cùng lão ăn cơm. híc, Chính mình buộc thòng lọng mà vẫn phải nhắm mắt, ko cam chịu mà chui đầu vào, khởi nghĩa thất bại đành nhẫn nại đi dọn cơm.
|
Chương 7: Không phải em!
Sáng thứ tư.
Ngày yêu thích của nàng từ giờ lại trở thành ngày nàng đi xuống địa ngục thăm hỏi Diêm Vương. Nói gặp Diêm Vương là hơi quá chứ gặp sát thủ hại người ko dùng lực là có thật. Đó ko ai khác chính là ông thầy chủ nhiệm của nàng: Vũ Như Phong.
Thứ tư có 3 tiết, thêm tiết sinh hoạt lớp là 4, nàng ko chỉ được về sớm mà cặp sách cũng nhẹ đi ko ít. Vấn đề mấu chốt chính là phải đối diện với Như Phong 2 tiết liền. Thật là phí phạm 90phút vàng ngọc của nàng.
Tuy nhiên, thiên biến vạn hoá, con người làm sao mà lường trước được tương lai?
- Ê, bà đoán xem, trong cái bọc to to kia của thầy là cái gì ha? Thùy Dương quay xuống bàn dưới.
- Chịu thôi. Trời biết, đất biết, lão biết nhưng ta ko biết nha >>
- Hê hê, ko lẽ lão tính cho lớp mình liên hoan mày nhỉ?
- Hâm à? Nàng cốc đầu Thùy Dương 1 cái, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? 20/10 à?
- Ừ, nói cũng đúng. Thùy Dương thở dài buồn thiu.
Tiếng Như Phong vang lên làm chấm dứt mọi thanh âm:
- Hôm trước là tiết học, chúng ta ko có thời gian để giao lưu với nhau nhiều hơn, nay thật là dịp tốt để thầy trò ta cùng tìm hiểu nha.
Làn sóng mới dậy lên.
Bàn tán, xì xào.... mỗi người mỗi câu nhưng tất cả đều lộ vẻ thích thú.
- Các em có muốn đặt câu hỏi nào ko? Như Phong lên tiếng trước, cả lớp lập tức nhao nhao.
Mấy phút sau...
- Thầy ơi, thầy bao nhiêu tuổi, có vợ hay người yêu chưa ạ?
woa...đứa nào bạo gan ha, dám hỏi chuyện này? quay xuống, thì ra là Lê Vân, thật ko ngờ! Hạ Dương trố mắt nhìn Lê Vân đứng phía cuối lớp. Bình thường cũng nhút nhát, ý tứ nay như ăn phải mật gấu vậy?
- Câu hỏi này thật khó trả lời. Như Phong hơi đăm chiêu, năm nay tôi 29t, vợ chưa có nhưng có thể nói là đã có ý trung nhân
- Phí thế chị em nhờ. Tiếng 1 đứa con trai nói nhỏ mà cả lớp vẫn nghe thấy, cười rộ lên. Như Phong cũng buồn cười. Nụ cười hiếm hoi từ ngày đầu đến giờ của thầy quả là có sức công phá lớn, khiến 40 nữ nhân lớp nàng gục ngã, bao gồm cả nàng nữa. Thật ko ngờ, gió bão đại ca cười lại đẹp như thế. Lần đầu tiên có cái nhìn khác về sát thủ.
- Thầy ơi, thầy đang ở đâu ạ? Liệu chúng em có cơ hội hay ko? Có người nào đó ko ngần ngại, ko lòng vòng mà đi thẳng vào câu hỏi chính, nói thay tiếng lòng của những "mỹ nữ" 12D1. Ai cũng chờ mong đáp án, ngoại trừ Hạ Dương nàng. Nhà lão ở đâu, nàng đâu có lạ? Ngày nào cũng phải đi qua cổng ít nhất 2 lần. Ê, mà lão nói ra thì chết nàng. Hạ Dương phát hoả, giờ mới nghĩ đến tai hoạ. Nếu mọi người mà biết lão ở cùng phố với nàng, là hàng xóm sát vách nhà nàng thì sao? Da đi đằng da, xương đi đằng xương luôn. Nàng sẽ bị quy vào tội che giấu "hàng quý hiếm", chiếm giữ làm của riêng..vv và vv...Lạy trời! Lão đừng tiết lộ. Hạ Dương sốt ruột nhìn Như Phong chờ câu trả lời.
- Tôi hiện giờ đang ở...trong lớp. Như Phong cố tình.
Kết quả là 45 con người còn lại trong lớp nàng mồm miệng há hốc, cằm thi nhau rớt xuống đất. Ko phải chứ? ai cũng biết ý tứ trong câu hỏi đó là hỏi địa chỉ nhà mà? Thật nể phục trình độ làm ngơ giả ngố của ông thầy này.
Vậy nên, tình hình chuyển biến 1 cách nhanh chóng. Hoàn toàn nản lòng, ko có ai muốn làm nhà báo hay điều tra viên nữa.
- A! Lớp trưởng lớp mình là ai nhỉ?
Hỏi lớp trưởng kìa, tất cả quay đầu về 1 hướng nhìn Hạ Dương.
- Là em ạ,. Đứng lên nghiêm chỉnh, thầy có chuyện gì hỏi ko ạ?
- ồ là em sao? Có chút ngạc nhiên. Tôi muốn em thay tôi chủ trì 1 trò chơi, có phiền hay ko?
- Oa, chơi trò chơi sao? thích nhá...có tiếng thì thầm nho nhỏ của Thùy Dương. Mày hỏi thầy xem có thưởng ko? Nháy mắt với Hạ Dương bên dưới.
- Tất nhiên là được ạ. Nàng ko ngu gì mà hỏi linh tinh ah, nhận lời đơn giản thôi, dù gì cũng cần chung sống hòa bình, hợp tác hóa quan hệ mà.
- Các bạn yên tâm, đây là trò đố vui có thưởng. Đặt 2 cái túi đựng đồ to đùng lên bàn giáo viên, Quà tôi cũng chuẩn bị rồi. mọi người muốn tham gia hay ko?
Cả lớp nhiệt tình vỗ tay đập bàn ủng hộ. Có quà đấy tội gì ko chơi.
- Nào trật tự nào. Hạ Dương giúp thầy đọc câu đố cho mọi người nhé? Dùng chất giọng nhẹ nhàng, hảo hảo ngọt nhờ vả.
- Câu đó thứ nhất: Trên trần nhà, có 1 đôi vợ chồng thạch sùng. Hỏi thạch sùng vợ đã nói gì khiến thạch sùng chồng chết?
Oa nội công thật thâm hậu, khẩu sát nhân đó chứ chẳng chơi. Mới nói đã chết rồi, dùng chưởng cước thì sao đây? haizzz.... thở dài than thay thạch sùng chồng đáng thương.
Bên dưới ồn ào bàn tán thảo luận, nhưng tuyệt nhiên ko có đáp án.
- Thầy ơi, có gợi ý ko ah?
- Nếu các em ko đoán được tôi sẽ đưa gợi ý. Đó là 1 câu nói đầy đủ chủ vị, có 4 chữ.
Trời ạ! Gợi ý kiểu gì đây? Làm khó nhau rồi.
Hội nghị Diên Hồng tiếp tục vào cuộc, truy tìm tung tich câu nói đó. ko ai nghĩ ra! Nhìn khuôn mặt đắc ý, vành môi khẽ cong lên của ông thầy, Hạ Dương thật bức xúc. Đáng ghét! Coi thường lớp nàng sao?
- Thầy ơi, Em có được quyền giải đố ko ạ? Hạ Dương thắc mắc.
- Tất nhiên, nếu em đoán đúng quà sẽ là của em.
Những ánh mắt bên dưới nhìn nàng mong chờ. Ko ai nghĩ nàng sẽ thốt ra 1 câu mà khiến cả đồng bào chết đứng:
- Anhnằm ngửa ra! Nhìn mọi người mặt mũi ngây ngô như tàu lá chuối ko vì sao, Hạ Dương cười toe toét. Đó là câu nói của thạch sùng vợ. Vì đang ở trên trần nhà, khi thạch sùng chồng nghe lời vợ sẽ bị rơi xuống mà chết tan xác. Nàng giải thích cho các bạn.
- Tốt! Rất đúng! 6 quả xoài xanh này là phần thưởng cho em. Như Phong trao quà tặng.
Woa xoài xanh đó mọi người, nước miếng chảy tới tận rốn rồi.
Sau khi hiểu ra dân chúng mới bất bình.
- Trời ơi! Khó thế hả thầy? Có câu đó dễ hơn ko ạ?
- Câu đố thứ 2: Con chuột đã làm thế nào mà giết chết được con voi?
Bên dưới 1 rừng chông xuất hiện.
- Gọi tao, tao trả lời. Thùy Dương nói lớn.
- Gọi ai đây thưa thầy?
- Tùy em, tôi chỉ chịu trách nhiệm trao giải thôi.
Nàng quay qua Thùy Dương ánh mắt như muồn nói lời xin lỗi, ko thể thiên vị được:
- Mời bạn Quỳnh trả lời. Mỉm cười thâm hiểm.
- Quỳnh thư kí lớp dứng lên, dõng dạc nói to: Vì con chuột nói với con voi rằng: Voi ơi, em đã có thai với anh, nên con voi vì cười mà chết.
haha cả lớp cười ầm ầm. Mặt Quỳnh đỏ dần lên. Ai chẳng biết Quỳnh với Minh voi là 1 đôi trong lớp chứ? Hạ Dương thật có mắt nhìn người.
- Rất hay, xin chúc mừng em đã nhận được 8 hộp sữa chua. Như Phong cười tười, giao cho bạn Quỳnh sữa chua làm ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
Quyết chí phải giải được 1 câu, phần thưởng lớn như vậy chỉ sợ ko có cơ hội thứ 2
Chưa bao giờ sinh hoạt lớp lại vui đến thế. Mọi người ai cũng hớn hở ra mặt, ko còn sợ thầy chủ nhiệm, vừa ăn vừa nói cười thoải mái. Chung quy cũng vì tinh thần đoàn kết của lớp nàng quá cao, phần thưởng đuợc phân ra theo chính sách " 1 người vì mọi người, mọi người vi 1 người" nên ai cũng được ăn hết. Ông thầy này cũng khéo tính, biết rõ sở thích học trò như vậy, lại còn vận dụng triệt để. Lần thứ 2 có ấn tượng tốt đẹp về người thầy chủ nhiệm mới này. Chính thức chuyển từ gió bão đại ca sang Phong ca ca. Dù sao nghe cũng thân thiết hơn nhiều.
- Thưa thầy, em có thể về chỗ chưa ạ? Đã hết câu đố rồi ạ.Nhìn chúng bạn ăn nấy ăn để trong khi mình vẫn phải vắt sức lao động thế này mà ganh tị quá ha. Tức sùi bọt mép. Có làm mà ko có ăn, ông thầy này quả là hiểm nha, cố tình chọc nàng.
- Ừ cảm ơn em giúp đỡ, còn lại cứ để tôi.
- Câu đố cuối cùng này sẽ trao giải đặc biệt nhá. Kích thích hào khí của cả lớp, đồng thời liếc qua Hạ Dương 1 ánh nhìn khó hiểu : Cái gì con trai có mà con gái ko có?
Cả lớp lập tức đóng băng, đứa nào đứa nấy cứng đơ miệng, có đứa còn bị sặc khiến toàn bộ ô mai trong miệng được hạ cánh an toàn ngòai mặt đất.
Câu đó kiểu gì đây?
Ko ngờ thầy giáo mình lại trơ như thế?
Đánh giá nhầm người rồi. Quả là ko thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Mọi người có chút ít hoang mang, duy nhất chỉ có Hạ Dương chăm chỉ ngồi ăn bù, bổ sung lượng calo đã mất, cơ hồ ko để ý đến thế giới. Mặc kệ là gì nàng cũng ko quan tâm nha.
Câu trả lời ai cũng đoán được mà ko ai dám nói, đành ngậm miệng bất đắc dĩ.
- Thầy ơi, phần thưởng giải đặc biệt là gì thế a? Ai đó thăm dò xem có đáng để đổi chác ko đây.
Mùi thơm này, Hạ Dương hít hít mũi, ngẩng đầu lên. 1 bọc khoai nướng đang yên vị trên mặt bàn, tỏa ra mùi thơm nồng mời gọi nàng. Nàng khoái ăn khoai nướng nhất đó.
- Ê, Thùy Dương! Câu hỏi là gì thế? Kéo áo Thùy Dương ở trên.
- Cái gì con trai có con gái ko có. Quay xuống nhắc lại bằng volume nhỏ nhất.
Hạ Dương suýt nghẹn. Ko phải chứ? Câu đố này đã từng nghe qua, cũng đã từng giải sai rồi. Trước đây Mưa từng đố nàng, nàng biết đáp án nhá. Ko ngờ thầy giáo cũng biết câu này. Rất dễ gây hiểu lầm đó, mọi người đừng có bị mắc lừa.
Rất tiếc, Hạ Dương ko kịp can ngăn, có 1 tên con trai đã nói trước nàng:
- Thưa thầy, có phải là...chim ko a? ngắc ngứ mới nói hết câu.
Cả lớp im phăng phác chờ đợi. Hạ Dương nàng chán nản lắc đầu. Như Phong im lìm đứng trên bục giảng, dựa người vào bàn ko biến động. Ko khí này càng làm cho người kia lời vừa nói ra mặt mũi đã đỏ như trái cà chua chín.
Lát sau..
- Rất tiếc, ko phải đâu em. Nó là 1 từ có 4 chữ cái, bắt đầu bằng chữ "b" cơ. Như Phong nhiệt tình gợi ý.
A thì ra là thế!
Thi nhau bàn bạc, thì thầm to nhỏ.
Ai cũng nghĩ đến 1 từ mà ko ai dám nói ra.
Nhỡ mà ko phải thì chỉ có nước chui đầu xuống đất, chi bằng im lặng là vàng, giữ thế thủ phòng thân còn hơn.
Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ, Hạ Dương giơ cao cánh tay. Cả lớp nhìn nàng thán phục. Đúng là lớp trưởng, dũng khí hơn người.
- Mời em Hạ Dương. Một tiếng thở nhẹ hài lòng.
- Thưa thầy, nếu trả lời được em có thể đổi phần thưởng ko a?
- Đổi phần thưởng? Có chút hoài nghi. Em ko thích khoai nướng sao?
- Vâng ạ! Nàng nuối tiếc lướt nhanh mắt qua bọc khoai nướng thẳng thừng mà đáp.
- Em muốn đổi gi? Tôi chưa chuẩn bị gì khác.
- Ko sao ạ! Thầy ko cần phải chuẩn bị gì đâu ạ.
- Là cái gì vậy? hơi băn khoăn 1 chút, ko lẽ là...??
- Em muốn thầy hủy lời mời bố mẹ em đến gặp được chứ ạ? Nàng cũng chưa nói qua chuyện này với ông bà Kim Xuân, tranh thủ thời cơ mà lật ngược tình thế thôi.
- Cần phải xem em trả lời thế nào đã. Ông thầy nhẹ nhàng, ung dung, quả nhiên đoán ko sai.
- Là bố vợ phải ko ah? Hạ Dương đắc ý nheo nheo mắt. Làm sao sai được chứ?
Một thoáng nhẹ giật mình, ko thể ngờ là Hạ Dương lại đoán được.
- Rất đúng! Em xứng đáng nhận được món quà này. Như Phong đi xuống, đưa cho nàng bọc khoai nướng trong khi mọi người còn đang hết sức ngưỡng mộ Hạ Dương.
- Còn chuyện kia...nàng thật tình nhắc nhở.
- Tôi sẽ ko truy cứu nữa, buổi gặp mặt sẽ bị hủy theo ý em.
- Dạ cảm ơn thầy. Hạ Dương cười sung sướng tự khen mình thông minh.
- Cả lớp nghỉ thôi. Noi rồi Như Phong mang cặp bước nhanh ra khỏi cửa.
Trên hành lang xuất hiện bóng hình 1 chàng trai, tiêu sái từng bước đi mà trong lòng nặng trĩu tâm tư ko ai đoán biết. Hạ Dương ko phải là nắng hạ sao? Dù đã trả lời được câu đố đó nhưng nếu là em, em sẽ thích khoai nướng, nhất định ko đổi phần thưởng. Ánh mắt đó quả thật là ko thích ăn khoai nướng? Dù là vậy anh vẫn sẽ tiếp tục tìm em
|