Ngốc! Em Là Của Anh
|
|
Tên truyện: Ngốc! Em Là Của Anh
Tác giả: hanhu1811
Nội dung:
Nàng có tình cảm với chàng từ những năm học cấp 2 nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt của chàng. Cho đến một ngày chàng nói với nàng: "Cô bé à đưa tay cho anh." Một chuyện tình mới của nàng với người cũ được bắt đầu từ đây.
|
Chap 1 đi để xem như nào... Bóc tem truyện hí hí
|
Chương 1: Đám cưới
Trong thánh đường tràn ngập một màu trắng, nàng mặc một chiếc váy cưới không kiểu cách, bó sát người làm lộ lên những đường cong hoàn mĩ "bất đắc dĩ" của nàng; tay cầm bó hoa cũng màu trắng với dải lơ được buông xuống thật mềm mại. Nàng đang đứng đây, đưa bàn tay còn lại ra chờ đợi chú rể đeo nhẫn cho nàng.
Giây phút quan trọng ấy qua đi, nàng tự hỏi mình: "sao ta không nhìn thấy mặt chú rể nhỉ? Ai là người đã đeo nhẫn cho ta?". Cho đến khi chú rể nghiêng khuôn mặt ngũ quan thanh tú, đầy nam tính xuống chuẩn bị hôn nàng, nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của chàng thì một tiếng sấm rung trời ráng xuống " UỲNH "...
- Nguyễn Hạ Dương! muộn học rồi. Mẹ nàng lật tung chăn của nàng lớn tiếng hét lên.
Nàng mắt nhắm mắt mở than vãn: "hoàng tử của ta, nụ hôn của ta..." chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của mẹ:
- haha...Ở đấy mà mơ mộng hoàng tử, 7h kém 5 rồi nàng công chúa ngủ trong rừng ah.
Sét đánh ngang tai nàng bừng tỉnh cơn mộng, nhảy ngay khỏi giường trách mắng:
- Sao mẹ không gọi con dậy sớm chứ? Hôm nay là thứ 2, tiết đầu là của "bà chằn" đó!
- Tôi đã gọi cô đến nỗi đứt dây thanh quản rồi đây. Thay đồ nhanh không muộn thật đó.
Hạ Dương phi vào nhà vệ sinh với tốc độ chóng mặt, nhảy lên xe đạp với tốc độ như nhau, chạy ra khỏi nhà.
- Cầm bánh mì ăn tạm nè con. Bà ngán ngẩm lắc đầu sau tiêng nói cảm ơn của cô con gái nhỏ chỉ còn vọng lại ở đằng xa.
|
Chương 2: Gặp mặt
Vậy nên, trên con đường đông đúc của buổi sáng, người người hối hả vội vã, nổi bật lên là một cô nữ sinh trung học một tay lái xe, một tay cầm bánh mì, vừa đi vừa ăn trên đường. Buồn cười nhất là cô bé đang mặc đồng phục là một chiếc váy ngắn kẻ caro cùng một cái áo trăng rất đẹp. Đó chính là Nguyễn Hạ Dương xinh đẹp của chúng ta.
Ow...ow nhanh nhanh, cố lên..!
5..4...3...2...
Woa ..1. Qua Đèn đỏ rồi!
Ta thật siêu áh!
KÉTTTTTTT............Rầm!
Chưa kịp sung sướng với thành quả của mình thì 1 tai họa bất ngờ ập xuống đầu Hạ Dương.
Ý nghĩ thứ nhất: bánh mì thân yêu của ta. ( bà này tham ăn dữ ah)
Ý nghĩ thứ 2:ôi xe đạp của ta
Ý nghĩ thứ 3: lần này ta chết với "bà chằn" rồi.
Sau khi suy nghĩ nàng ngẩng đầu lên chỉ kịp thất ánh mắt khó hiểu của một chàng trai rất bảnh áh. Sốc! ngẩn người hồi lâu.
Nàng hoàn toàn không nghe thấy người ta nói gì nhá.
Người kia thấy thật hổ thẹn ah. Đẹp trai cũng là một cái tội a. cô bé này sau khi bị đụng xe còn bị "đơ" dây thần kinh nha.
- Cô bé à đưa tay cho anh. Chàng nói to hơn một chút hi vọng nành có phản ứng lại!....
Nàng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt: (Rốt cục nàng cũng rơi xuống mặt đất rồi)
- Muốn ăn bánh mì của tôi sao? Đừng mơ đi!
Sock! Cô bé này bị chấn thưong sọ não rồi sao? Chàng chán nản, mặt đỏ như gấc quay đi nói:
- e hèm!..Cô bé không định dứng dậy sao?
- Anh muốn xóa hết đấu vết sao? đừng hòng! Trừ phi anh đền bù thiệt hại cho tôi. Nàng cao giọng.
-Tiền bồi thường sao? chàng ngu ngốc không hiểu tuyệt chiêu "ăn vạ" của Hạ Dương.
- Đúng vậy nha! Anh không định trả sao? Xe xịn vậy đừng nói không có tiền nha. Nàng hướng mắt về phía chiếc xe oto của chàng.
Quả nhiên là hiệu nghiệm nha. Bà đây chặt đứt đường lui của mày rùi. Đẹp trai cũng không mài ra mà ăn được, ta phải tranh thủ kiếm chút chứ. hêhê
Nhìn chàng không nói gì mà khuôn mặt đang đổi sắc Hạ Dương nghĩ thầm.
Đợi một lát mà chàng cũng không nói 1 câu nào biện minh, Hạ Dương thuyết phục:
- Anh sợ bị người ta chê bai người lớn mà bắt nạt trẻ con sao? Không sao chỉ cần anh trả tiền bồi thường tôi sẽ đứng dậy liền.
Nhìn sinh vật thay đổi sắc mặt nhanh chóng đang đứng trước mặt, Hạ Dương thích thú cười nhạt.
Không trả lời câu hỏi của cô,ánh mắt anh nhanh chóng di chuyển dừng lại chỗ nào đó trên người Hạ Dương, mỉm cười quay lưng đi mà đáp:
- Nếu cô bé muốn "show hàng" thì cứ ngồi ở đó đi.
- Hả? Nàng ngạc nhiên quá mức nha.
Chàng dừng bước quay người lại, nhíu mày mà "cứu giúp" nàng:
- Con mèo đen...
A..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nàng kinh hoàng cúi xuống sau phút giây động não của mình.
Căn nguyên là hôm nay nàng mặc váy ngắn nhá.
Tư thế này quả không đẹp chút nào.
ÔI chúa sẽ giết con! Những con mèo đen in trên chiếc quần nhỏ của nàng bị một chàng trai nhìn thấy nha.
- Đứng lại!Nàng nhanh chóng đứng dậy giữ lấy tay của chàng.
- Chuyện gì?
- Tiền bồi thường?
- Là cô bé vượt đèn đỏ nhá?
Một thóang đỏ mặt, Hạ Dương đáp nhanh :
- Bồi thường vì anh đã nhìn nội y của tôi nhá. Đồ háo sắc!
- Háo sắc? Là cô bé muốn tôi nhìn đấy chứ?
- Tôi không có. Là anh nhìn trộm.
- Nếu tôi nói tôi không mang tiền?
- Tôi sẽ ngay lập tức mà hét lên có người sàm sỡ tôi nha. Oto xịn vậy mà ko có tiền sao? ngu gì mà tin?
- Chịu thua cô luôn. Nói rồi chàng rút tiền ra đưa cho nàng.
-Tôi ko có nhiều thời gian đùa với cô bé đâu. Muộn giờ làm của tôi rồi>
Nhìn chàng lên xe rồi đi mất, nàng mới dám hét lên sung sướng nhá. 500.000 đó nhá. Hào phóng ghê. Ta nay gặp hên thiệt đó.
Ân! Hắn vừa nói gì nhỉ? Muộn á? Ko xong rồi! Quên mất! Ta cũng muộn học rồi nha.
- Tiền ơi là tiền, ngươi hại ta mà ta vẫn rất yêu ngươi nha. Nàng tự nói với mình rồi nhảy chân sáo mang chiếc xe đi sửa.
|
Chương 3: Tái ngộ
7h35'.
Hạ Dương nhìn đồng hồ mà ngẩn ngơ.
Cân lại vành xe thôi mà có lâu thế ko?
Rốt cục thì đã gần hết tiết 1 rồi.
Thảm hại! Nàng chỉ còn cách than thở với chính mình.
Đó là nguyên nhân vì sao mà ta thấy 1 cô gái đã muộn học mà vẫn thong thả đạp, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Haiz....nàng thở dài. Đi chậm thêm một tí có vào muộn thì cũng không phải đứng ngoài mỏi chân, chi bằng tranh thủ thư giãn ah.
.......
Nhìn cánh cổng trường đã đóng khóa Hạ Dương sẽ mỉm cười. Vì sao ư? Chuyện nhỏ.
Nàng là ai chứ? Hạ Dương của 12D1 là thiên hạ vô địch nha!
Tụi bạn vẫn thừơng ghen tị với nàng vì sao mà đi muộn vẫn được vô trường như bình thường ah?
Hạ Dương tuyệt nhiên ko chia sẻ diệu kế nha. Tuyệt kế mà có người thứ 2 biết được thì ko còn lạ diệu kế mà.
Kế thứ nhất: Bật tường kế đối với bác bảo vệ già mắt mờ chân yếu.
Kế thứ 2: Mỹ nhân kế dành riêng cho anh bảo vệ mắt hip á. Háo sắc là một tính tốt giúp nàng qua cửa nha. Tất nhiên chỉ hữu dụng đối với nàng thôi vì chỉ có nàng mới có "thiên hạ đệ nhất nháy mắt chết người" làm bần dân chứng kiến cười chảy nước mắt á.
Tuyệt kế bí mật: Người thân kế. Nguyên lai là có 1 anh bảo vệ là anh họ của nàng, cũng là bảo vệ cho quán của mẹ nàng. Nói cách khác là nàng là cô chủ nhỏ nha, tất nhiên là anh phải giúp chủ khi lâm nạn rồi.
Nhưng yếu huyệt chính là: Để sử dụng có ích các tuyệt kế này người đó phải nhớ rõ lịch trực của ban bảo vệ. Mà đối với nàng chuyện này còn dễ hơn ăn cơm. Nàng có cài nội gián ah.
Vậy nên chuyện qua cánh cửa này ko thành vấn đề mà vấn đề là qua cửa của "bà chằn" thôi. haizzz....
- Anh Nam ơi! Nàng dùng giọng hết sức thân tình gọi người đang ngồi trong phòng bảo vệ.
- Cô nương nay muộn thế? Anh mà như cô thì ở ngoài luôn đi, hết tiết vào có phải là đường đường chính chính ko?
- Haizzz...em cũng muốn thế ah nhưng mà tiết 1 hôm nay là của bà Mai hắc đế đó. Em mà vắng cả 1 tiết anh nói xem em còn đường sống ko?
- Rồi...! Anh thông cảm! Mau vào nhanh. Vừa nói anh Nam vừa mở cửa.
- Cám ơn anh nha, hihi...nàng cười sung sướng dắt xe vào trường.
...Wuay! Lạ nha!
Con xe Mercedes Benz này quen quen nha!
Nhìn thấy ở đâu mà mình ko nhớ nhỉ?
Trường mình giáo viên tậu cả mercedes ha? ai nói giáo viên là nghèo đây?
Của ai vậy nhỉ? Thầy hiệu trưởng vẫn cưỡi con ngựa già mà giáo viên đã có oto rồi.
Chậc, kệ! vào lớp đã.
.....
Phanh!
Sao lại là thầy giáo nha?
12D1.
Mình ko có nhìn nhầm lớp á.
- Em muốn vào lớp?
Đang ngấp ngó ngoài cửa lớp, nàng bị phát hiện rồi:
- Thưa thầy...
- a! chàng nhìn thấy ngừơi quen nhá. Là em sao?
Chết chắc! Sao hắn lại ở đây? Lại còn là thầy giáo mới đau chứ. Đắc tội rồi. Nàng thầm nghĩ.
- Em xin lỗi...
- Tên là gì? chàng ngắt lời.
Hic muốn ghi vào sổ đầu bài sao? Giáo viên dạy thay mà cũng oai gớm. Ta chẳng sợ. Tiếp tục nghĩ thầm.
- Dương ah.
- Em là từ trên trời rơi xuống hay là ko phải là người? Chàng buông ra 1 câu bóp chết âm mưu chưa thành của nàng.
- Gì a? Nàng giả bộ ko hiểu. Quyết đấu đến cùng.
Tất nhiên với ý chí sẵn sàng xông trận này của nàng, ánh mắt nàng chỉ nhìn kẻ thù thôi, ko có nhìn thấy ánh mắt can ngăn của đồng đội.
- Nếu là do cha mẹ sinh ra thì phải có họ tên đầy đủ chứ? chàng nhướng mày.
- Dạ! Nguyễn Hạ Dương ah. Nàng ngậm ngùi.
- Nắng hạ ư? Thật đẹp!
- Ân?
Nắng hạ ư? thật đẹp!
Nắng hạ ư? thật đẹp!
sori2002: hi mình làm bạn nhá?
......
Sao ko nói gì?
Mình thích ăn khoai nướng lắm đó.
Cậu có sợ bị mình ăn thịt ko?
khoainuong91: Vô duyên!
sori2002: Nắng hạ!
Gọi mình là nắng hạ.
Mình ko phải tên vô duyên.
khoainuong91: Nắng hạ ư? thật đẹp!
............
Một phần kỉ niệm như thoáng qua trong đầu Hạ Dương. Không ngờ lại có người gọi lại tên Nắng Hạ đó.
- Sao? Có ý kiến gì sao? Chàng lôi nàng trở về hiện thực.
- Gì a? Thầy có thể nói lại ko? Em ko nghe rõ a.
- Hát một bài rồi vào lớp.
Ạch!
Yêu cầu nàng hát a?
Nói đùa!
- Nếu em ko hát thì sao a? Vì sao em phải hát chứ?
- Em có thể ra đứng ngoài kia đọc nội quy học sinh. Chàng quyết định ko nói nhiều. Mời em.
Nàng tức ngập cổ , ngậm ngùi quay đi. Hứ, muốn trả thù chuyện lúc nãy sao? Tiểu nhân! Cũng may ko phải là chủ nhiệm nhá. haizzz.... Sao em lại yêu cô đến thế? vì sao nay cô ko lên lớp chứ? Biết thế nàng đã nghe lời anh Nam cúp luôn cả tiết nhá. Giờ thì khổ rồi, hối hận quá. Nàng than vãn 1 mình.
|