Ngốc! Em Là Của Anh
|
|
Chương 28: Đêm Giáng Sinh!
Mấy hôm nay đã cật lực thật ko uổng công. Hạ Dương nhìn tấm khăn len mình vừa đan xong cười thỏa mãn.
Vì chuẩn bị quà cho giáng sinh của Như Tùng mà thời gian này nàng đang lao tâm khổ tứ, đan đi đan lại ko biết bao nhiêu là cái khăn rồi.
Âu cũng là ông trời thương tiếc cho nhan sắc tuổi 18 của nàng mà để nàng hoàn hảo kết thúc một món quà ý nghĩa.
Chiếc khăn len này sẽ làm anh Tùng cảm động lắm, khó khăn lắm mới hoàn thành được, hôm ấy nhất định sẽ thổ lộ với anh ấy. Hạ Dương ôm tấm khăn áp lên ngực mình nghĩ thầm, rồi mỗi ngày đông anh ấy sẽ quàng cái khăn này lên cổ, mỗi giây mỗi phút mình sẽ ở bên anh ấy, gần gũi như thế...
Không phải ngẫu nhiên mà nàng lại có quyết định này, cũng chỉ là vì chuyện của anh chàng khoai nướng...
Sau khi nói chuyện với anh ấy về nỗi băn khoăn lo lắng của mình về gia đình, anh ấy đã trả lời tin nhắn của nàng.
Anh ấy nói, rồi mọi chuyện sẽ qua...
Anh ấy nói, em háy cứ sống với tình cảm của mình, đừng để quá khứ ám ảnh hay đeo bám...
....
Anh ấy đã nói rất nhiều, rất nhiều....
Dường như, anh ấy đã tìm được nửa kia cho mình và ko còn theo đuổi ước vọng tìm thấy Nắng Hạ nữa...
Haiz.... Như vậy cũng tốt, mình cugnx sẽ ko phải băn khoăn chọn một trong hai
Dù sao, người thực tình thực vẫn tốt hơn.
Lần này nhất quyết phải làm tới cùng. Cố gắng lên! Hạ Dưong tự nhủ lòng mình như vậy.
Cẩn thận gấp gọn cái khăn quàng vừa đan xong, Hạ Dương mở cửa sổ đứng ra ngoài ban công.
Từ nơi đây, nàng có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, cái lạnh của lòng người, cũng như nó giúp nàng quên đi chuyện của gia đình.
Dù chưa có cái kết cuối cùng trong chuyện này nhưng mối quan hệ cha con cũng đã được cải thiện, nàng ko còn mất tự nhiên khi đối mặt với ông Kim nữa.
Ít nhất, những lời của anh ấy cũng khiến lòng mình ấm lại. Hít một hơi sâu hương thơm hoa sữa, Hạ Dương như chìm mình trong những lời nói của khoai nướng.
Anh ấy là người như thế nào nhỉ?
Một con người sâu sắc, chín chắn, nhạy cảm, thông mình., hài hước..
Có lẽ là như vậy.
Nghe cảm giác của mình mà xem, anh ấy thật giống với một người...
Thầy Phong đúng là mẫu người như vậy nha?
Mình cũng muốn gặp anh ấy một lần xem sao.
Hí ha hí hửng với ý định của mình, Hạ Dương thích thú cầm hộp quà hình trái tim ra khỏi nhà.
Bên trong là cái gì chắc ai cũng biết rồi ah.
Còn cái hộp này là nàng tự đi mua đấy.
Anh ấy sẽ bất ngờ lắm về món quà này cho mà xem. Hiihi
…
Chết tiệt. Hạ Dương hâm hực. Làm sao mà đóng cửa im ỉm thế ko biết?
Chuông lâu thế mà ko có ai mở cửa?
Nhà vẫn có người mà? Lạ nhỉ? Ko lẽ mình lại cứ thế xông vào, tặng quà rùi chạy vọt đi?
Đang miên man thì thấy cánh cổng bật mở, bên trong là một thân ảnh quen thuộc cùng với giọng nói trầm ấm:
-Có chuyện gì đấy Dương?
-Ah, thầy, nhanh tay giấu hộp quà ra sau lưng, giáng sinh thầy ko đi đâu chơi sao? Hạ Dương thắc mắc, nghĩ thầm, ko lẽ thầy để người yêu một mình trong ngày giáng sinh này? ( Cái chị mà Hạ Dương nhìn thấy Như Phong ôm ở ven hồ ý, ai ko nhớ đọc lại nha)
-Ừ, thầy bận chút việc, chưa đi được. Như Phong quay đi, ko nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương mà nói dối. Trái tim như quặn thắt nhói đau.
Cũng chính vì vậy mà Hạ Dương nàng ko thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngàu, đôi mắt đỏ chứa đựng bao đau thương, sầu khổ, xót xa. Nàng ấy vẫn hồn nhiên:
-Anh Tùng đâu rồi hả thầy?
-Thầy ko biết, ăn tối xong đã ra ngoài rồi, có lẽ đang ở khuôn viên mọi khi. Như Phong đưa cho nàng một gợi ý, phải cố gắng lắm chàng mới có thể giữ bình tình để chỉ dẫn cho nàng.
-Ah, vậy ạ, em đi ra đấy đây, chúc thầy giáng sinh vui vẻ nha. Nhí nhảnh quay đầu đi, đồng thời tay cũng nhanh thu về, nàng chỉ có đan 2 cái khăn thui àh, một sẽ là của nàng, một sẽ là của anh Tùng, ko thể tặng cho thầy được.
Nàng ko hề biết rằng, Như Phong đã biết tất cả.
Chàng biết nàng đang chuẩn bị tặng quà cho Như Tùng.
Chàng biết nàng sắp rơi vào đau khổ, tuyệt vọng.
Chàng biết nàng sẽ khó mà đứng vững….
Nhưng phải làm sao đây, chàng có thể làm gì cho nàng được đây?
Buồn bực, chàng vẫn dựa lưng vào tường, nhìn theo bóng Hạ Dương đang mờ dần…
Nghĩ lại….
Buổi trưa nay….
-Anh hai, đây là Minh Nguyệt, bạn gái em. Như Tùng ấp úng giới thiệu trước mặt anh trai.
-Ah, Như Phong thoáng giật mình, chuyện này là….
-Anh đừng giận, em với Nguyệt yêu nhau lâu rồi, em đang tính chuyện kết hôn, ba má cũng biết chỉ còn anh thui.
-Vậy sao? Như Phong hỏi mà ko hỏi, hướng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái tên Minh Nguyệt. Chào em, moon!
-Dạ, anh Phong. Có chút thẹn thùng, khó xử trong đôi mắt, cô gái nhẹ giọng đáp.
-Anh hai, em hi vọng anh sẽ đồng ý. Như Tùng hốt hoảng khi thấy anh trai mình nhắc lại cái tên đó rồi quay đi.
Dừng lại bước chân còn dang dở, Như Phong cố thốt lời:
-Ko sao. Anh chúc em hạnh phúc. Và nhanh nhất, anh dùng tốc độ mình có thể trở về phòng. Trong khi đó vẫn nghe thấy lời cám ơn của Như Tùng và lời đề nghị bữa ăn tối giáng sinh do 2 đứa tự làm.
Chuyện này là thế nào?
Sao lại có thể như vậy?
Nắng Hạ của mình sẽ ra sao khi biết sự thật này?
Tại sao Như Tùng ko yêu cô bé mà mình lại ko thể nhận ra?
Quả là số phận, mình ko thể… Như Phong ngồi vật vã trên ghế làm việc tự trách mình.
Tại sao Như tùng có tình cảm với Moon mà mình ko hề biết?
Moon là tên mà anh đăt để gọi riêng cô em gái của người yêu.
Anh đã rất rất yêu cô ấy, cho đến một ngày cô đột ngột bỏ đi, lấy chồng ngoại quốc, anh tuyệt nhiên ko còn lien lạc gì với gia đình cô ấy, cũng như cả Moon nữa.
Vậy mà…?
Trớ trêu làm sao, Moon với Tùng lại là một đôi?
Kí ức thay nhau trở về, những miền kí ức xa thẳm nay lần lượt hiện lên mồn một trong đầu anh.
….
….
…
-Anh Phong, xuống ăn tối với chúng em đi, mọi thứ đã xong cả rồi. Minh Nguyệt từ ngoài cửa nói vọng vào phòng.
-Moon! Như Phong mở cửa cho Minh Nguyệt, nhắc lại tên cô, vào phòng anh chút.
-Dạ!
-Em thật sự yêu thằng Tùng chứ? Chàng đi thẳng vào vấn đề vướng mắc trong long ko ngại ngần, thậm chí còn phảng phất chút ít sự thô lỗ, em sẽ ko như chị gái em?
-Anh Phong! Minh Nguyệt ngắt lời, cố kìm nén sự tức giận, em ko phải là chị em, lẽ nào anh vẫn chưa quên được chị ây?
-Ko, anh đã quên từ lâu rồi, Như Phong cười nhạt, em ko nghĩ anh lại chung tình đến mức như vậy chứ?
-Vậy tại sao anh lại hỏi em thế?
-Anh chỉ ko muốn lịch sự lặp lại mà thôi, moon ạh, Như Tùng sẽ ko chịu đựng nổi đâu.
-Em biết, anh Phong, em ko phải là chị em, anh chỉ cần biết như vậy thôi là đủ ah, hơn thế, em yêu anh ấy. Nàng nhìn thẳng vào mắt Như Phong tin tưởng.
-Ừ, anh mong 2 đứa hạnh phúc. Như Phong mỉm cười nhẹ nhàng mà mang theo cả một mùa xuân ấm áp. Chị em vẫn tốt chứ? Cùng Minh Nguyệt bước đi, Như Phong vẫn hỏi chuyện.
-Dạ, chị ấy rất tốt anh ạ. Minh Nguyệt đáp qua loa cho xong chuyện, nàng ko muốn gợi nhắc lại chyện xưa.
-Ừ.
Bước đi và thầm nghĩ,
Nắng Hạ ơi, anh ko thể giúp em được nữa.
Em phải tự mình vượt qua thôi, 2 người họ là của nhau…
Bịch! Tiếng hộp quà của Hạ Dương rơi xuống đất một cách phũ phàng.
Hạ Dương ngỡ ngàng trước những gì mình đang nhìn thấy….
Anh Tùng…
Anh ấy đang ôm hôn một người con gái, 2 người họ đang…
Vì sao?
Chuyện này là sao?
Anh ấy có người yêu ?
Một loạt câu hỏi dồn dập hiện ra trong ý nghĩ, Hạ Dương ko hề biết được, nước mắt mình đang từng giọt lặng lẽ lăn trên gò má.
Hóa ra…
Muốn rời đi mà chân ko thể nào cất bước…
Cảm thấy sức lực mình như bị rút cạn, Hạ Dương ngồi phịch xuống đất ôm mặt khóc.
Những giọt nước mắt ấy chỉ lặng lẽ rơi ra, và lăn đi, rồi lách qua kẽ tay nàng đáp xuống đất mẹ.
Tuyệt nhiên, ko thêm một tiếng nức nở nào cả, ko có tiếng thút thít như trẻ con…
Hạ Dương cũng chẳng biết tại sao mà mình lại khóc, chỉ thấy tim mình có cái gì đó thoáng qua, đau nhói.
Nàng khóc và ko để ý đến đôi trai gái kia đang làm gì, và đôi trai gái ấy cũng chẳng hệ biết đến sự tồn taị của nàng, vẫn đắm chìm trong mật ngọt tình yêu họ trao cho nhau…
Có lẽ, Hạ Dương sẽ cứ ngồi thế khóc mãi nếu ko có một bờ vai cho cô tựa vào:
-Dương! Như Phong nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng, ôm nàng, để nàng khóc ở trong bờ ngực mình ko kiêng kị.
Lúc này đây chàng ko cần biết đến lễ nghi thầy trò, chàng mặc kệ người ta sẽ nghĩ như thế nào,…
Chàng chỉ cần biết, chàng phải che chở người con gái mình yêu thương…
Hạ Dương cũng biết là Như Phong đang ôm nàng, nhưng ko hiểu sao, nàng ko hề phản kháng, mà đơn giản, chỉ ở trong lòng người ta để khóc.
Cảm thấy mình thật ngốc nghếch, khờ khạo…
Cái chính là…
Như Phong càng ngày càng ôm siết nàng vào lòng mình vỗ về như trẻ nhỏ thì Hạ Dương càng ngày lại càng khóc to hơn.
-Ko sợ Như Tùng sẽ biết sao? Như Phong bó tay đành dùng biện pháp cuối cùng.
-Ah!
-Ui!
-Thầy sao ko? Hốt hoảng.
Chẳng qua tại nàng ta giật mình, xấu hổ nếu như để Như Tùng biết được, quả nhiên ngay lập tức nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn.
Vô tình mà va chạm vào cằm Như Phong đau điếng khiến chàng kêu lên.
-Ừ, ko sao, làm gì mà khóc ghê thế? Như Phong tròng ghẹo nàng.
-Có gì đâu, em muốn khóc thôi mà. Nhìn ra phía sau lưng Phong ca, nàng biết 2 người kia đã rời đi mới đánh trống lảng, sao thầy lại ở đây?
-Haiz, thầy chỉ là đi ngang qua thấy có một con mèo mít ướt nào đó, bận lòng ko muốn hại nó đỏ mắt nên phải chạy lại dỗ dành thôi ấy mà. Như Phong cố tình dài giọng.
-Thầy này, Hạ Dương lườm ổng một cái sắc lẹm, quần thầy mặc chưa kéo khóa kìa, ốc ko lo nổi mình ốc lại còn lo cho rêu. Nguýt một cái thật dài, ai bảo dám trêu nàng cơ chứ?
-Ah, Như Phong giật mình nhìn xuống kiểm tra, thấy hoàn toàn bình thường thì có chút tức tối, dám trêu thầy vậy hả cô bé. Giơ tay dọa đánh nàng khiến nàng chạy tán loạn.
- Ah, thầy giáo bắt nạt học sinh này. Vừa chạy vừa hét lớn.
2 người đùa nhau đến khi mệt đứt hơi thì ngồi thở phì phò
- Thầy…., thù dai thế,… tha..cho em…, mệt chết mất.
- Ừa, sau này ko được nói thế á, con gái gì mà vô duyên.
- Hi hi, tại thầy dám cười em mà. Hạ Dương chống chế.
- Thôi về đi, muộn rồi. Kéo nàng đứng dậy.
- Ah, còn caí này, chợt nhớ ra, Hạ Dương quay lại cầm hộp quà lên.
- Gì đây? Quà giáng sinh cho thầy hả? Thầy rất vui lòng để nhận nó đấy. Dứt lời liền đưa tay giành lấy hộp quà của nàng ko để cho nàng từ chối.
- Ah, nhìn nó tiếc nuối, nhưng ko biết phải làm sao để lấy lại, đằng nào cũng chẳng để làm gì, tặng lại cho thầy cũng được, nghĩ thầm.
- Giáng sinh vui vẻ. Đột nhiên Như Phong đưa cho nàng một hộp quà, có đi có lại mà. Nhoẻn miệng cười nhìn nàng.
- Ah, cảm ơn thầy. Nàng mở ra…
- Thế nào? Thích chứ?
- Dạ, đẹp quá thầy ạ. Nhìn sợi dây chuyền mang hình mặt trời với những tia nắng, rồi nhìn sang Như Phong, nàng cảm ơn chàng rối rít.
- Để thầy giúp em. Nhẹ nhàng đeo nó vào cổ nàng, thầm mong em sẽ mãi là những tia nắng rực rỡ.
- Thầy cũng xem là cái gì đi. Hướng chàng mong ngóng, ko có giá trị lắm đâu, em tự làm đấy.
- Ừ, woa, em tự đan đấy hả? Ý, lại còn giống cái khăn trên cổ em nè. 2 cái là một đôi hả?
- Dạ, hihi, như vậy thì ai nhìn cũng biết chúng ta là thầy trò nha. Nàng lém lỉnh nói lái đi. (Hic, ai nghĩ là thầy trò thì ta đi đầu xuống đất.)
- Ừ, thầy trò mình cùng có giáng sinh thật vui vẻ nha.
Dù ko phải dành cho anh nhưng anh sẽ trân trọng nó Nắng Hạ à.
Bở vì…
Rồi sẽ có một ngày nó là của anh!
Dù sao cũng ko phải tặng cho thầy, nhưng thầy đã thích thì cứ mang nó đi.
2 người mỗi người có suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn đang lặng lẽ sánh bước cùng nhau trở về…
|
Chương 29: Nếu anh còn cơ hội...
-Sao ko bật đèn lên hả anh? Như Tùng lần tìm công tắc điện trong bóng tối hỏi.
-Đưa Nguyệt về rồi hả? Một câu hỏi để trả lời.
-Dạ, em đưa cô ấy qua nhà dì rồi, giáng sinh sao anh ko đưa bạn gái đi chơi mà lại ở nhà xem phim thế này?, Nhìn vào cái màn hình ti vi, rùng mình một cái ( anh ý đang nhớ lại chuyện ngày trước cùng Hạ Dương xem phim kinh dị đấy mà), ko hiểu sao anh và Dương lại có thể ham mấy cái thể loại này được nhỉ?
-Bạn gái ấy hả? Như Phong phát hiện ra chi tiết “khả nghi” trong câu nói của em trai, nhìn cậu em một cách khó hiểu.
-Haiz, ngồi phịch xuống ghế, uống nhanh một ngụm nước, cầm hộp bỏng ngô lên ăn tóp tép, (Ha: Bắt gặp quả tang “chôm” đồ ăn của người ta nhé? NT: Nào có, ăn công khai em ạ, em ko thấy hả? Cười đắc chí. Ha: mình đang bị đau mắt nha), cũng ra vẻ vừa xem vừa ăn mà nói chuyện với anh trai, ko phải giấu em em biết hết rồi.
-Biết gì? Có chuyện gì anh giấu em sao? Như Phong ngây ngô ko hiểu.
-Anh và Hạ Dương…, kéo dài ko nói hết, biết nói thế nào được nhỉ?
-Làm sao?
-Ko phải 2 người đang quen nhau sao? Quay sang hỏi trực diện đối phương.
-Quen nhau? Giọng thoáng chút thảng thốt, đầu óc em có vấn đề hả? Ko phải là em bỏ rơi cô bé để yêu Moon đấy sao?
-Ủa, em làm gì đâu mà bỏ rơi? Em yêu Nguyệt từ lâu rồi mà anh.
-Ừa, cũng quên mất, Như Phong buồn bực, vậy làm sao mà lại nhẫn tâm lừa gạt người ta? Để người ta thích mình rồi lại gạt phăng đi như thế chứ?
-Anh nói linh tinh gì vậy? ai lừa ai cơ? Đối với Hạ Dương em chỉ coi như em gái thôi mà, à ko, giờ phải là “chị dâu” mới đúng. Như Tùng gật gù.
-Chị dâu? Có chút giật mình, Như Phong buột miệng nhắc lại.
-Em đã xem ảnh cưới 2 người chụp rồi, nói giọng dụt dè nhỏ nhẹ, ko phải là em cố ý lục đồ của anh, hôm rồi vô tình em nhìn thấy…
-Ảnh cưới? Vậy nên em nghĩ anh với cô bé có gì hả? Như Phong cũng chỉ hỏi lại mà ko hề có ý giải thích thay cho Hạ Dương.
Vì sao phải giải thích khi đó là điều anh mong muốn?
Giải thích rằng đó là chuyện anh sắp đặt để có được những bức ảnh như vậy cùng cô, trước khi cô bé thuộc về em trai sao?
Tất cả đều đã là vô nghĩa, dù sao cô bé vẫn là một tia nắng trong lòng anh.
-Ko phải là em nghĩ mà sự thục là như thế anh ạh. ngáp một cái thật dài, thôi, em lên ngủ sớm đây, anh cũng đừng thức khuya quá nha.
Như Tùng rời đi để lại một không gian suy tư cho người ở lại.
Ko còn đầu óc đâu để mà xem phim, tắt cái phụp, Như Phong cũng nhanh chân về phòng.
Anh đã có một quyết định cho riêng mình.
Quyết định làm thay đổi cả cuộc đời anh, hạnh phúc hay đau khổ thì bây giờ anh cũng đã sẵn sang đón nhận.
-Em lên mạng lâu chưa? Gửi đi một dòng tin cho nàng, Như Phong ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mong đợi.
-Hi, giáng sinh vui ko anh, em lên được một lúc rồi, đang nhắn tin cho mọi người đây.
-Vậy hả, em ko nói anh cũng quên mất, chẳng chúc bạn bè gì cả. Giáng sinh thế nào rùi, nhận được nhiều quà chưa?
-Hi chán lắm anh ạ, có một số chuyện ngoài ý muốn khiến em hơi buồn, nhưng mà giờ thì ko còn nữa rồi, em đang cười rất tười đây này. Haha
-Thật vậy? Có chuyện gì thế? Anh có thể chí sẻ cùng em được ko?
-Haiz, cũng ko có gì to tát, chỉ là em ko được nhận nhiều quà giáng sinh thôi anh ah.
-Ừa, vậy anh sẽ tặng em nhé.
Thao tác nhẹ nhàng trên bàn phím, Như Phong nhanh chóng gửi cho nàng một loạt những bông hồng đỏ, kèm theo một lời chúc em mãi hạnh phúc.
Thực sự là Hạ Dương cũng hơi bất ngờ, tưởng tặng gì chứ, nhanh tay viết lại.
-Cảm ơn anh, nhưng mà em muốn cái gì ăn được cơ. Hi hi
-Tốt thôi, anh mời em một ly cà phê trong ngày đông giá rét nhé.
Hạ Dương chính là đang tưởng bở, sắp được gặp người ta cùng đi uống cà phê, hí hửng hỏi:
-Bao giờ hả anh?
-Ngay bây giờ.
-Anh ko nói đùa chứ?
-Ko. Trả lời chắc nịch.
-Anh có gặp được em đâu?
Sau khi gõ rồi nàng mới nhìn thấy trước mắt là một ly cà phê đang nghi ngút khói.
Cà phê nóng thiệt nha, bất quá nàng ko thể thưởng thức mà thôi.
-ANH LỪA EM! Hạ Dương tức giận viết to lên.
-Lừa đâu chứ? Đó cũng là cà phê mà? Giả ngây giả ngô, Như Phong tự cười một mình.
-Sao biết đấy là cà phê? Em có nếm được vị của nó đâu? Nhỡ đấy là trà đá thì sao? Nhanh trí lật lại.
-Ah, thông minh lắm, rồi, hồi nào có dịp anh sẽ mời em cà phê nhé, chỉ sợ lúc đấy em lại ko đi thôi.
-Sao lại ko đi chứ? Của chùa mà? Được ăn uống là em thích.
-Ừ, thế có muốn ăn khoai nướng nữa ko?
-Quá tuyệt! hi hi, nhưng mà đợi khi nào hả anh? Nàng đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
-Đợi đến lúc đó đã, giờ thì chưa được. Đăm chiêu một mình, Như Phong ko biết rằng khóe miệng đang nhéch lên vì một âm mưu nho nhỏ sắp được thực hiện.
-Lúc nào? Đợi vợ anh đi vắng ấy hả? Hạ Dương tinh nghich true đùa.
-Vợ anh?
-Ừ,
-Sao có thể? Anh chưa có vợ mà?
-Thật?
-Ừ. Anh đã nói là anh yêu em mà, chỉ một mình em thôi, mãi mãi…
-Sao hồi đó anh lại thôi ko tìm em? Giờ thì em muốn gặp mặt anh cũng ko được nữa? Tưởng anh đã có gia đình rồi chứ? Chần chừ một lúc Hạ Dương mới trả lời.
-Ừa, có một số chuyện nho nhỏ như con thỏ làm anh gián đoạn công cuộc tìm em đấy, dịp tới anh sẽ tiếp tục nhé?
-Haiz, em sẽ đợi anh tìm được em , khi ấy mình sẽ cùng đi uống cà phê ha. Em biết một nơi rất ngon đấy.
-Ok! Nếu như em đồng ý cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ tìm thấy em mà. Đợi anh nhé?
-…..
-….
Đêm ấy…
Có một người mang theo cả những nụ cười vào trong giấc mơ.
Có một người mang những lo lắng, hồi hộp, trông mong…
Và ai biết đâu đây vẫn phảng phất hương vị của hạnh phúc.
|
Chương 30: Hận thù
Qua một đêm ngồi tỉ tê với anh chàng trên net, Hạ Dương sảng khoái tâm hồn mà toàn tâm đi học.
Hỏi làm sao ah, bao nhiêu chuyện “ko thể nói cùng ai” , nàng đã tuôn sạch sẽ trong một giờ với anh khoai nướng của mình rồi, chí ít thì cũng ko còn giữ gánh nặng trong lòng.
Nhanh nhẹn quơ tay một cái, chiếc khăn len mới hoàn thành đã hại bến đỗ ấm áp trên cổ nàng rồi.
Một màu xám tuy ko nữ tính nhưng lại khiến khuôn mặt cô như tươi tắn hơn trong mùa đông lạnh giá, nổi bật làn da trắng tự nhiên ko cần đến mỹ phẩm cùng đôi môi chum chím hồng đào, đắc ý nhìn mình trong gương, len dây cót dắt xe ra khỏi nhà.
Mùa đông năm nay sao mà lạnh thế, vừa đi vừa xuýt xoa.
Sau này nhất định phải tậu được một cái ô tô đi làm như thiên hạ cho bõ tức, nhàn nhạt đặt cho mình một mục tiêu.
Rất nhanh, lướt đến trường an toàn lại còn sớm những gần 10 phút, Hạ Dương thỏa chí chưa vào lóp học vội mà ngồi dưới sân trường … “tắm nắng mùa đông”.
Ngồi trên ghế đá, đưa tay sờ sờ mấy dòng chữ phía sau “ Tập thể lớp 12A niên khóa 2003-2006 kính tặng” mà ngậm ngùi.
Mấy thắng nữa thôi cũng phải hi sinh mất chút ít vào cái ghế đá tặng lại trường như thế này rồi? ( Cứ tưởng là nàng ngậm ngùi vì sắp hết thời học sinh chứ?????????)
Rồi sau đó…
Bất giác đưa mắt nhìn những em học sinh lớp 10 đang hì hục lo lắng cho công tác vệ sinh, kiểm tra đồng phục, kiểm tra bài tập…., ngày xưa mình cũng ngây thơ non nớt như thế đấy.
Bây giờ ah?
Thầy đâu còn rảnh rỗi mà kiểm tra gắt gao nữa, toàn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho mấy cô cậu học trò nhỏ sắp ra trường, nghĩ thấy mình thật đã là “cáo già” mất rồi.
Lại nữa…
Ko hiểu vì sao mà mấy cô cậu kia cứ nhìn mình chắm chằm, lại còn chỉ trỏ ko thôi, thì thà thì thào những cái gì nàng ko nghe được.
Cảm giác như mình đang là trung tâm của thế vận hội, Hạ Dương nhanh chóng xách cặp chuồn lên phòng.
Đúng là đi học sớm có vẻ ko quen, Thùy Dương còn chưa đến, chẳng có ai bàn buôn chuyện phiếm, Hạ Dương mệt mỏi lăn ra bàn học chợp mắt chút.
-Này, bà còn ở đây mà ngủ được ah? Thùy Dương có phần lo lắng đập vai Hạ Dương một cái rõ đau.
-Ai da, xuýt xoa kêu lên, cái gì chứ? Hành xác tao chỉ ha? Muốn chết ko? Dứ nắm đấm đe dọa cô bạn thân đã quá nặng tay.
-Phải, tao muốn chết còn ko được kia kìa, xem lại mình đi, bà mới là người sắp lên đoạn đầu đài đó.
-Hở? Chỉ tay vào mặt mình, tui làm sao? Bộ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Thùy Dương.
-Sao nữa ah? Lấy tay giật giật cái khăn trên cổ nàng, dưới kia đang đồn ầm lên là bà cặp với Phong ca đó, lại còn công khai quàng khăn đôi nữa chứ? Tao còn ko tin được? Nói có vẻ nghi ngờ nhìn cái khăn đang yên vị kia mà nghiền ngẫm.
-Khăn đôi? Hạ Dương sững sờ, ko lẽ…?
Lời còn chưa nói hết đã có câu trả lời, ông thầy giáo dạy toán của nàng đã xuất hiện trên bục giảng với vẻ tươi cười khó đoán trong ánh mắt, ý, kia chẳng phải là….
Như Phong quàng khăn len đã trở thành một biểu tượng chứng minh cho phong cách lãng tử, lịch lãm phiêu diêu.
Thường thì ít ai là con trai mà có thể quàng khăn len lại hấp dẫn như thế.
Ko yếu đuối uỷ mị, ko phô trương sáo rỗng, ko thướt tha dáng ngọc…
Ngược lại là một vẻ đặc biệt giữa một chút nghệ sĩ pha trộn trong khí chất nam tính cuốn hút.
Đẹp!
Một từ có thể khái quát được tất cả những cái nhìn trầm trồ kia.
Tuy nhiên, chẳng có thể nhìn thấy ánh mắt ấy trên người Hạ Dương.
Nàng đang nóng phừng phực trong người đây, làm sao thế chứ????
Đó là cái khăn nàng tặng trượt cho anh Tùng ngày hôm qua, thế mà Phong ca vô tư cố tình coi như ko biết mà hôm nay đã đeo nó đến lớp?
Chưa để nàng kịp suy nghĩ gì hơn, bồ câu đã hoàn thành sứ mệnh đưa thư:
-Hiểu chưa em? Chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi. Thùy Dương bí mật nhắc nhở.
Hạ Dương ko nói được gì, ẩn nhẫn cúi gằm mặt tức tối rủa thầm “lão chết dẫm”.
Rồi tất nhiên vì N cái nhìn tò mò tóc mách mà cả trường ai cũng biết 2 người quàng khăn đôi?
Sức mạnh công nghệ thông tin có khác, giờ học mà thư đi tin lại cứ vù vù.
Dù nàng đã nhanh tay mà cởi ra, hi sinh thân mình trước gió mùa đông bắc để bảo toàn mạng nhỏ cũng ko thoát khỏi vòng thị phi ah.
Có viện lí do là vô tình 2 cái khăn trùng nhau do sở thích cũng thiệt khó ah, cùng màu, cùng kiểu, khác size một chút mà thôi?
Hơn nữa lại là khăn tự đan mới chết chứ?
Hơn nữa, dạo trước nàng hí ha hí hửng đan khăn bất cứ lúc nào rảnh, rầm rộ mang đồ nghề đến lớp thực hành nữa chứ?
Có ai là ko biết cái khăn kia là thành quả lao động ko ngừng nghỉ của nàng đâu?
Hơn nữa, có ai ko biết cái mặt nàng từ hồi dán mác “ học sinh đạt giải ba kì thi văn cấp thành phố” đâu?
Biện minh hay giải thích gì được nữa ha, bằng chứng rõ ràng, nhân chứng sống đông đảo, “tòa đã tuyên án rồi” … ko phải là trảm nàng ko thương tiếc chứ?
Hận!
Hận lão ta.
Trước giờ cái gì mà đối xử tốt với lão hàng xóm như thế……, nghĩ tốt về lão như theeeeeeeeeee…, cống hiến hi sinh vì lão như theeeeeee….., để giờ đây lão nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết hả?
Cái gì gọi là “ gieo gió gặt bão”, “gieo nhân nào thì nhận quả đấy”…. nàng cóc thèm tin aaaaaaaaaaa. Rõ rang là tại lão ta tự ý quàng cái khăn đó đấy chứ? ( Nàng này có vấn đề, ko phải lỗi tại nàng tặng khăn cho người ta sao? Haiz, đầu óc ngu muội cũng khổ nhỉ)
Bla bla bla…
Hạ Dương gào thét trong lòng chỉ thiếu đường thổ huyết mà chết thôi .
Ánh mắt đau khổ nhìn mấy đứa con gái chạnh chọe cùng khóa đang hằm hằm nhìn mình, quay lại thành một vòng tròn lấy nàng làm trung tâm.
Cha mẹ ơi, tính ăn thịt người hay sao ý, ỷ đông hiếp yếu hu hu..
Thật hối hận ngày thường ko tập thể dục, thể lực yếu, có muốn vác xe đạp chạy cũng ko xong nữa ah.
Biết vậy ngày xưa cố gắng theo tập võ karate rùi, huhu, ôi cuộc đời…
-Chị em, đánh chết ** ****** này đi, quyến rũ thầy Phong ah, hồ ly tinh!
Có con nhỏ nào gọi nàng là hồ ly tinh ấy nhỉ?
Bà đây mà là hồ ly tinh sẽ ko để yên cho tụi mày như thế này đâu. Hạ Dương nghĩ thầm, bình thường ko gây gổ với ai, chuyện này giải quyết thế nào được?
Trong khi nàng đang nhập tâm “suy nghĩ cái vấn đề kia” thì mặt đã nhất thời thấy đau nhói, cảm thấy máu như dồn hết lên mặt sưng vù.
AAAAAAAAAAAAA
Mặt tiền bị hủy hoại rồi, Hạ Dương tỉnh lại là chính mình, chúng mày tưởng ngon àh, nhào vô.
Bất kể kẻ thù đông thế nào, Hạ Dương vẫn quyết định phản công, cố sức vác cái xe đạp trong tay làm vũ khí, ko ngừng quay tròn.
Tuy ko phải là cao thủ nhưng chí ít thì nàng cũng đã làm cho bọn ngỗ ngược ko đến gần được mình mà túm tóc đấm đạp nha.
Chưa kể đến nàng bất ngờ đánh trả khiến cho mấy tên cũng chưa kịp tránh, đều bị bánh xe, bàn đạp… của nàng làm “trọng thương”.
Nghe vẻ mấy cô con gái kia cũng dè chừng, chỉ đứng im cách xa bán kính cái xe đạp kia ôm bụng ri rỉ kêu đau.
Nhưng mà…
Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.
Thân khi sức cùng lực kiệt, cộng thêm hiệu ứng chóng mặt do động tác thiếu chuyên nghiệp, Hạ Dương nhanh chóng xuống sức, người mệt lử.
-Thế nào? Chán chơi trò này chưa em? Chị em! Tiếng con bé dẫn đầu cả hội vang lên, mặt hất hàm ra lệnh cho nhưng đứa còn lại tấn công.
Hạ Dương vẫn còn đang cố sưc hít thở hồng hộc bên cạnh chiếc xe đạp, phen này mình chết thật.
- Dừng tay! Các cô có muốn chết ko hả? Một giọng nói đầy uy nghi vang lên, tất cả quay lại phía sau nhìn thẳng vào chủ nhân của tiếng nói đó sợ hãi.
(tiếp đây nà…)
Như Tùng ngữ khí lạnh lung, từ trên xe motor đen láng tiến đến gần đám đông.
Đáng nhẽ đã lướt qua thật nhanh rồi vì thực sự anh đang rất vội cho việc đến xin chữ kí của Tổng giám đốc cho hạng mục mới sắp tới, thế nhưng, vì thoáng nhận ra bóng một người…
-Các cô có muốn bị kỉ luật hay ko mà tụ tập ở đây đánh nhau như vậy? Khuôn mặt đen sì hắc ám, khói bay tứ tung mù mịt nhất thời làm mấy cô gái bao vây Hạ Dương rụng tim ko nói được gì, chỉ bất ngờ tròn mắt ra nhìn chàng hoàng tử mới xuất hiện.
-Anh Tùng, Hạ Dương nhận ra người quen lên tiếng chào, tay vẫn gượng gạo che lấp chỗ bị sưng tím ở mặt, cũng ngạc nhiên ko kém.
-Sao lại đánh nhau?
Như tùng dùng ngữ khí ôn nhu hỏi thăm, một lần nữa mấy cô gái bên lề rụng tim, con người hàn khí lạnh lẽo như vậy mà cũng có thể nói ra giọng điệu ngọt ngào ha, lại còn là người quen cảu con ranh này nữa?
Bàn tay đưa ra muốn chạm vào chỗ bầm tím của Hạ Dương bị rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Hạ Dương đã nhẹ nhàng quay mặt, tránh cử chỉ chăm sóc quan tâm của “anh trai nuôi”, thủy chung im lặng ko trả lời câu hỏi.
Anh ấy ko phải đã có người khác hay sao? Đâu cần phải làm thế?
Thoáng một chút hụt hẫng, Như Tùng tự nhắc nhở mình phải chú ý hơn, cô bé giờ là “chị dâu” mình, ko nên vô lễ.
-Đánh nữa hả? Ánh mắt hình viên đạn quét qua đám nữ nhân kia một lượt đe dọa, dám bắt nạt chị dâu tương lai của ta?
Rất may, bọn người kia là hảo biết điều, nhanh chóng “cắp đít”, rồng rắn lũ lượt chuồn khỏi vùng nguy hiểm.
Lúc này, sau khi đuổi hết đám ruồi ô nhiễm kia, Như tùng lại quay sang nàng mà thay anh trai thể hiện:
-Đi kiểm tra xem có bị sao ko đã. Dứt lời quay ngược xe đạp của nàng lại 180 độ.
Là sao ta? Bệnh viện hướng này kia mà? Hạ Dương thắc mắc trong long nhưng ko nói ra, chỉ lạnh nhạt từ chối:
-Thôi ạh, ko sao đâu anh, về bôi thuốc tí là sẽ tan ran ngay ấy mà, em cũng ko đau lắm.
Cái gì thế kia?
Người này trở nên ngang bướng từ khi nào ta?
Ko thèm nói một lời mà nhất quyết dắt xe đạp của nàng đi như thế?
-Anh đi đâu vậy? Bắt đắc dĩ nàng phải chạy theo người ta mà hỏi.
-Đưa em vào phòng y tế trường, vậy sẽ nhanh hơn đi viện. Như Tùng đáp hồn nhiên.
-Hết giờ rồi, y tế đóng cửa rồi anh ạh. Nàng hảo ý nhắc nhở.
-Ko phải lo chuyện đó. Đi nhanh. Ko để nàng nhiều lời nữa, Như Tùng tăng tốc độ đi bộ của mình lên.
-Ah! Thế còn xe máy của anh? Ko sợ mất hả?
-Em để ý nhiều như thế làm gì? Lo cho cái mặt tiền của em kia kìa.
Làm sao anh phải lo chuyện cái xe bây giờ được cơ chứ?
Nguyên tắc công việc, xử lí vấn đề cấp bách trước.
Mà căn bản, xe đó ko bao giờ mất được nên anh việc gì phải bận tâm?
….
Trao Hạ Dương vào tay bác sĩ của trường, Như Tùng lặng lẽ đi ra cửa.
Rầm!
Tiếng 2 cơ thể ca chạm vào nhau ko thương tiếc.
Nhìn thấy em trai, Như Phong đã vội vã:
-Có chuyện gì vậy? sao rồi?
-Nhún vai nhẹ bẫng, bị nữ sinh khác quay đánh, em ko biết lý do là chi, đang ở trong đó, đánh mặt vào phía trong ra ám hiệu.
Nhìn hành động toan phi vào bên trong của Như Phong, Như Tùng lén tiếng cười, niú lại:
-Anh kí cho em một chữ để em còn về xử lí công việc, có gì thì sau đó anh chăm sóc cho “cô vợ bé nhỏ” vẫn chưa muộn ah.
-Đừng nói linh tinh ở đây. Như Phong nhẹ giọng nhắc nhở rồi nhanh tay ngoằng ngoằng vài nét trên giấy, khóe miệng có một đường cong nhỏ ko ai biết.
Đúng là… anh rất sốt ruột cho nàng công chúa ánh dương kia ah.
-Con gái mà động tay động chân thế hả? Vừa vén bức rèm ngăn cách bên trong giường với ko gian bên ngoài, nhìn thấy Hạ dương, Như Phong đã nặng nhẹ hạch tội, lớp trưởng mà còn đánh nhau?
Hạ Dương nàng nhìn thấy kẻ gây họa bỗng dưng xuất hiện kia trong long bực tức ko them đáp, lặng lẽ quay mặt sang hướng khác.
-Sao? Đau ko? Ngồi bên cạnh Hạ Dương ở phía mép giường, Như Phong tỏ ra thân thiết bỏ qua đến thái độ của nữ chính.
-Em bị đau như vậy ko phải tại thầy sao? Đừng có mà “mèo vờ khóc chuột”. Đẩy Như Phong ra khỏi chiếc gường bé xíu, Hạ Dương tức giận gắt lên.
-Thầy? Tại thầy ư? Chuyện gì? Những câu hỏi ngắt quãng mang chút ít băn khoăn.
-Hưm, nhếch mép mỉa mai thầy giáo ko nhân nhượng, Hạ Dương thẳng thắn, ko phải tại thầy cố ý quàng cái khăn đó để em bị các bạn nữ sinh đầu gấu hành hạ sao? Giọng trách móc nghe thấy rõ bên trong sự ghét bỏ.
Như Phong bất lực toàn tập, thì ra là chuyện cái khăn…?
Chỉ là anh muốn hưởng thụ cảm giác ôm cô ấy trong vòng tay mình như lúc đó.
Chỉ là anh muốn thể hiện tình yêu cuả mình thôi mà?
Tội của crazy fan lại do diễn viên gánh chịu ah?
Ta hận! Ta hận!
|
Chương 31: Tiểu nhân đo lòng quân tử
Cái thảm cảnh mà Hạ Dương nàng phải gánh chịu đã khiến nàng vô cùng bực bội.
Thử vác cái bộ mặt sưng húp như nàng mà đến lớp mỗi ngày trước hàng vạn con mắt tò mò ko kiêng nể gì kia xem.
Hận cuộc đời bất công, người tốt lại bị *** hại như thế?
Tự thề với lòng mình, sau này có con nhất định phải để con mình học võ, bất kể trai hay gái.
Hạ Dương cũng vì thế mà sinh khí đen suốt ngày, cả tuần lên lớp cũng ko thèm đếm xỉa gì đến thầy giáo yêu quý.
Có lần, Phong ca nén nhịn, lên tiếng kêu lớp trưởng ở lại giúp thầy trong công tác chấm bài kiểm tra cho lớp. nàng khảng khái, trí dũng mà đứng lên từ chối.
Có lần, Phong ca sang nhà tìm nàng, nàng lẩn tránh ko tiếp, kín đáo đuổi người ta về.
Có lần bị Phong ca chặn ngang giữa đường đi học về, bắt phải lên xe, nàng ko nhún nhường mà kêu la om sòm có kẻ “sàm sỡ” nàng .... >_
Căn bản là Phong ca ko thể nào có cơ hội tiếp cận được nàng mà giải quyết vấn đề, cơ hồ cũng trở nên âu sầu thảm não, ủ rũ buồn bã.
Nhưng mà đấy là chuyện của ngày hôm qua trở về trước mà thôi, vì hôm nay…?
Ko biết Phong ca làm thế nào mà mấy nữ nhân đánh hội đồng nàng đã lết xác tàn tạ đến xin lỗi nàng?
Coi như là vẫn còn biết điều một chút, nàng cũng ko phải người nhỏ nhen, tạm tha cho mấy ả đó.
Bất quá, sao nàng lại ko thể “tạm tha” cho ông thầy chứ?
Trời mới biết tại sao.
Mới đây nàng vừa có một phát hiện mang tính lịch sử trong cuộc đời nàng, ko uổng công nàng băn khoăn lo lắng suốt thời gian qua.
Như Phong lão đại có tình ý với nàng?
Nếu ko thì, sao phải quan tâm để ý đén chuyện của nàng từng li từng tí như thế?
Nếu ko thì, sao phải chịu nhún nhường nàng ha?
Vậy thì ta sẽ hảo ý mà trêu đùa chàng.
Sung sướng tột độ, nàng khoái chí ngoác miệng cười ngây ngốc.
Tiếng chuông điện thoại reo vang.
Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Hạ Dương điều chỉnh hội chứng tự sướng của mình, bình thản trả lời:
“alo… alo…, hình như là mạng bị sao ấy em ko nghe thấy anh nói gì cả? Nói chuyện sau nhé, em cúp máy đây.”
Sau khi giả bộ ko nghe thấy tín hiệu bằng cái kiểu cũ rích, nàng nhàn nhã thả điện thoại vào cặp.
Chẳng có lý do gì để mình phải nghe điện của anh ấy cả?
Hai anh em nhà đấy có gì tốt đẹp đâu chứ?
Hếch mặt tự tin, tiếp tục đạp xe.
Ấy da!
Ké….eeeeeeeeet!
Phanh gấp!
-Làm sao đấy hả? Đi đứng….. Còn chưa nói hết đã nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn thư sinh cùng nụ cười “ chó gà chết hết”, nàng đã cứng miệng.
-Ko nghe thấy tín hiệu sao? Như Tùng đứng trước mặt nàng ko che ý cười. Vậy tay em còn khua múa cái gì hả?
-Hắc, thì ra là đi sau mình sao? Vậy còn bày đặt gọi điện, đúng là lắm chuyện. Hạ Dương nghĩ thầm, nhưng vẫn ngọt nhạt mà đáp, em xua muỗi dĩn ấy mà, nhiều quá, bay vào mắt em ko nhìn thấy gì thôi. Anh có chuyện gì ah? Vẫn ngây thơ vô tư thản nhiên hết sức.
-Ừa, có việc cần em giúp đấy. Như Tùng ko thèm chấp nàng, quân tử còn đang phải lo việc gấp.
-Em thì giúp được gì đây? Hạ Dương nhún vai bất lực, nàng thực ko nghĩ khi đối diện với anh ấy lại dễ dàng như thế, thật ra cũng có gì to tát đâu?
Anh ấy yêu ai là chuyện của anh ấy, ngay từ đầu mình cũng chỉ là người đến sau mà?
Hiểu được chân lí này đã khiến nàng tâm tư thoải mái ko ít, cũng là nhờ công của khoai nướng cả.
Có một người bạn tốt như vậy thật tuyệt, mọi chuyện nàng đều có thể chia sẻ ko kiêng dè.
-Tất nhiên là có rùi, lên xe đi! Như Tùng ko nói nhiều.
-Có chuyền gì anh cứ nói, em lên xe làm gì chứ? Nhìn cái Mer của ông thầy Hạ Dương bất mãn.
-Bởi vì là anh cần em giúp chứ sao nữa, chuyện này ko thể nói suông được. Cùng với hành động, Như tùng mạnh mẽ cắp cái xe của nàng vứt vào trong cốp.
Bó tay hoàn toàn rùi.
Ai bảo là nữ nhi chân yếu tay mềm chứ?
Bị “cướp” giữa ban ngày ban mặt mà ko thể làm gì phản kháng?
-Oh, anh đưa em đến đây làm gì? Nhìn cái hiệu thời trang trước mắt, Hạ Dương tò mò.
-Cứ vào đi rồi biết ha.
Dắt nàng vào trong, Như tùng nhanh nhẹn nhờ nữ nhân viên chọn đồ cho Hạ Dương rồi an nhàn ngồi một góc đợi.
Ây za, bộ lễ phục này cũng thật đẹp nha, nhưng nghe có vẻ ko lắm. Hạ Dương nhìn mình trong gương thầm nghĩ, hở nhiều như vậy ko phải là muốn người ta bị cảm lạnh sao? Hic.
-Ko cần thay, bộ này đẹp đó! Ngồi ngoài ngắm Hạ Dương, Như Tùng phán quyết trước khi chân nàng kịp quay trở lại phòng thay đồ.
-Cái gì? Nàng tròn mắt, ko phải là anh định ám sát em hả? Trời đang là mùa đông nha.
Trước sau cổ khoét sâu hình chữ V, để lộ một vùng trắng ngần. Thật tiếc là nàng ko có gầy đến nỗi hằn cả chiếc xương quai xanh lên, nếu ko thì có thể sánh với hàng mỹ nữ rồi?
-Ko sao, công ty có điều hòa. Như Tùng vẫn thản nhiên, rồi chợt phát hiện ra có điều dị thường, tóc em…?
-Ah ha, đưa tay vuốt tóc, Hạ Dương ngập ngừng, mới cắt ngắn đó, đẹp ko anh?
-Hơi nheo mắt một chút, Như Tùng bộc lộ ý kiến, anh vẫn thích tóc dài hơn. Ko sao, vậy càng dễ, đi theo anh.
Hạ Dương nàng ko hiểu chyện gì đang diễn ra nhưng vẫn thủy chung bước theo người đó.
Vì ai mà nàng đã hi sinh mái tóc dài nuôi từ khi học lớp 6 thế chứ?
Ko phải là tại một phút nông nổi chán ghét bản thân đã mơ tưởng quá nhiều, ôm hận mà đi cắt phéng, thề sẽ phải tìm một người tốt hơn Như tùng ngàn vạn lần sao?
Heey.
Cứ mải đăm chiêu với suy nghĩ của mình, người ta đã trang điểm cho anngf xong từ bao giờ rồi?
Waaaa!
Ko phải tự kiêu nhưng mà mình trang điểm vô cũng đẹp đấy nhỉ? ( Tự sướng kinh quá….. >@<>
Sự thật thì make-up vô thì ai mà chẳng đẹp?
- Ok! Đi thôi! Như tùng nhìn nàng hài lòng mỉm cười.
- Giờ mình đi đâu hả anh? Ngồi trên xe nàng mới thắc mắc, tự nhiên đi chỉnh hình cho em làm chi?
- Ừ, công ty anh tổ chức tiệc mừng thường niên, vì Minh Nguyệt đã đi vào nam rồi nên đành phải nhờ em vậy?
Ha? Ra là vậy?
Tìm người thế chân sao?
Nàng là người thế chân sao? Khinh người quá đáng!
Chưa kể đi thì sẽ đụng độ với Phong ca nữa?
-Dừng, em ko muốn đi. Ngồi bên cạnh, nàng hét lớn.
-Gì ah? Em đã nhận lời giúp anh rùi mà? Như Tùng xuống nước.
-Em ko có. Hạ Dương nàng nhớ rõ nha, đừng tưởng trí nhớ nàng kém vậy chứ?
Chưa để Như tùng nói thêm câu nào, điện thoại của nàng đã đổ chuông.
Nhân tiện nghe máy.
“Alo, mẹ ah, …dạ…, vâng con biết rồi.”
Thở dài ảo não, mẹ nàng cũng đã bán đứng con gái đi mất rồi?
Kêu nàng đi cùng Như Tùng, ở nhà bố mẹ ko nấu cơm sao?
Hắc hắc.
Ai mới là con của mẹ đây nhỉ?
-Bác Xuân chiều em nhỉ? Điện thoại đẹp thế? Như tùng tận dụng cơ hội đánh lạc hướng.
-Ha? Hạ Dương ngạc nhiên, có liên quan gì đến mẹ mình đâu, đây là quà sinh nhật…. ý, còn chưa nói hết nàng mới giật mình, ko phải là anh tặng em hôm sinh nhật sao?
-Gì? Anh chỉ nhờ anh Phong tặng em hoa và cái bánh sinh nhật đó thôi, hôm đấy anh ko tham gia được, có gì nhầm lẫn chăng? Như tùng hồ nghi nhìn nàng.
-Vậy thì… Nàng ko nói, chỉ nhìn chằm chằm cái điện thoại màu hồng phấn trong tay, quà này là của Phong ca sao?
Tiếp đây các nàng, hehe…
Phong ca lại mua tặng nàng điện thoại sao? Ngồi bên cạnh Như Tùng nàng ngẩn ngơ, có khi nào Phong ca lại tốt vậy?
Thế việc chiếc khăn chỉ là vô tình hay sao? Hay là định nói cho mình biết rằng “thầy đang thích em đấy”?
Phong ca đối tốt với mình như vậy, giận lão có quá oan uổng hay ko nhỉ?
Haiz haiz…
Mệt chết cái đầu tôi mất, Hạ Dương suy nghĩ lung tung ko theo một trật tự nào cả.
- Làm gì đấy? Tự đánh vào đầu thế hỏng hết tóc bây giờ? Như Tùng hảo ý nhắc nhở nàng.
- Ah, dạ. Đáp nhẹ một câu rồi im de, làm sao mà anh ấy lại để ý đến chuyện đầu tóc của mình trong khi mình ko biết gì hả? Quả thiệt anh Tùng quá quan tâm đến mình rồi?
- Đợi anh chút nhé, anh đi cất xe đã. Để nàng xuống xe, Như tùng căn dặn.
- Dạ!
Woaa…!
Ko ngờ công ty của thầy ấy lại to thế này ah? Nhìn lên toà nhà cao chẳng biết bao nhiêu tầng, Hạ dương cảm thán.
Ây za, thầy Phong lại tài ba đến mức như vậy cơ đấy, tin hot với bọn Thuỳ Dương cho xem. Cười đắc ý.
Chút nữa, khi đi mình bước vào hội trường bữa tiệc cùng anh Tùng nha, tất cả mọi người sẽ cùng ngước mắt nhìn mình như một nàng công chúa bên cạnh chàng hoàng tử đẹp trai, rồi trầm trồ khen ngợi cùng ghen tị nha.
- Làm gì mà thả hồn kinh thế cô nương? Như tùng ghé sát bên tai nàng.
- Âh? Đi vào thôi anh. Tự nhiên lôi kéo người ta, nàng đang mong ngóng giây phút được đứng trước mọi người tự tin, kiêu ngạo, ngẩng cao đầu ha. ( Chứng tỏ ngày thường nàng toàn cúi đầu mà đi đúng ko? Haha)
Đẩy một cái, cánh cửa kính mở ra, đón chào “công chúa và hoàng tử”.
Oái!
Tuyệt vọng cùng bi phẫn, Hạ Dương cúi gằm mặt “kìm nén”.
Làm sao mà ko ai nhìn về phía mình thế kia?
Tiểu thuyết ko phaỉ vẫn viết thế hay sao?
Vỡ mộng, nàng đau xót nhăn mặt mà ko hề biết có một ánh nhìn về hướng nàng.
Cả hội trường ko ai biết đến sự xuất hiện của nàng mà chỉ có duy nhất một người dược biết trước nhờ có nội gián?
Ai za, khổ thiệt nha.
Hạ Dương cơ hồ mủi thấy mùi son phấn nồng nặc giống như mình đang ở kỹ viện????
Tiệc mừng của công ty làm sao những nữ nhân kia lại tô son trát phấn loè loẹt như vậy?
Ngày thường cũng đi làm với những khuôn mặt kia hả? Hạ Dương thầm đánh giá tình hình.
Quả nhiên toàn nữ nhân viên xinh đẹp, bảo sao Như Phong ko động lòng trước giai nhân, căn bản là đã bị đơ dây thần kinh cảm xúc rồi.
Khó trách, quen mùi rồi ấy mà.
Chu choa, vậy thế sao Phong ca lại có thể có cô người yêu “xấu” và “lùn” nhỉ? Hạ Dương băn khoăn, giờ mói nhớ đến cảnh mình nhìn thấy ở bên cạnh hồ.
Thế thì là ảo giác rồi, làm sao Phong ca có thể động tâm trước mình được???
Hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi!
Thế thì trò chơi lần này mình ko chơi tiếp nữa. Hạ Dương bỏ cuộc, thở dài.
- Quý cô! Tôi có thể kính cô một ly? Một chàng trai phong độ lịch lãm xuất hiện trước mặt nàng, cô làm ở phòng ban nào sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ? Rõ ràng là có ý đồ muốn làm quen.
- Ha, rất vinh dự! Hạ Dương có chút bất ngờ, cũng may nhờ xem phim nhiều, cũng luyện được chút ít công lực đối phó. Vậy anh là ai sao em cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ? Có phải hay ko anh đi nhầm chỗ rồi? Nàng vặn lại anh chàng, ý tứ xỏ xiên thấy rõ hà.
- Hay! Chàng trai thầm đánh giá, rất lanh lợi khôn ngoan, bất quá vậy ta lại càng thích, anh là Tiểu Công, giám đốc phòng nhân sự, còn em? Chính thức giới thiệu.
- Vậy ạh, Công trong từ Thân công báo hay là Công công hả anh? Ta đang buồn, có ngươi đến giúp ta giải khuây thật quá tuyệt, Hạ Dương ham hố trêu đùa hắn.
- Trí tưởng tưởng của em rất phong phú nhưng vẫn còn sai sót, của anh là Công trong từ thành công em ạh. xám mặt nhưng giọng nói vẫn ra chiều thân mật.
- Ah, giả vờ hốt hoảng, thật sơ ý quá, xin lỗi anh.
- Ko có gì, Tiểu Công khoát tay, bao dung, chuyện nhỏ ấy mà, thế em là…..? 3 lần 7 lượt hỏi tên cô mà vẫn ko được, Tiểu Công vẫn cố gắng.
- Hạ Dương, nàng đáp nhanh rồi cẩn thận mà kèm thêm, em đến đây cùng anh Như Tùng, anh có biết anh ý ko? Nàng có ý nhắc nhở đến “địa vị” rong rêu bám ốc đá của mình.
- Oh? Ngạc nhiên quá đỗi, vậy em ko phải là nhân viên trong công ty sao?, bạn gái của Như Tùng hả?
Nàng chưa kịp trả lời thì đã nhận thấy ánh mắt thù hằn của những nữ nhân xung quanh vị trí của mình, vòng nguy hiểm bán kính cả nghìn kilomet.
Thằng cha chết dẫm, cố tình nói to cho mọi người nghe thấy câu hỏi đó, nghe có vẻ khó chơi đây.
- Ko, anh hiểu lầm rồi, em là…
- Dương! Sao em lại ở đây? Như Phong hỏi mà ko phải để hỏi, vì sao lại có mặt ở đây ư? Ko phải là do mưu đồ của anh sao?
Ah!
Tất cả bị dội một gáo nước lạnh, làm sao mà sếp tổng cũng biết đến quý cô này ha?
|
Chương 32: Chiến sách thứ 2: Tung hỏa mù...
Đứng bên cạnh Hạ Dương, Như Phong thâm trầm ẩn giấu ý cười thoả mãn.
Thực hiện chiến sách với Hạ Dương lần này, anh ko thể để mình thua trận giương cờ trắng về nhà được.
Bước 1 Tiếp cận đã thành công, áp sát mục tiêu với cự ly gần nhất. Mặc dù có một số tác dụng phụ ngoài ý muốn nhưng đã giẩi quyết xong triệt để, ít nhất thì đã phong thanh tin tức 2 người là một đôi rồi.
Bước tiếp theo ko thể để thất bại, bằng mọi giá phải để dân tình áp đảo, mục tiêu mất phương hướng, tạo thời cơ cho bước kế tiếp.
( Nói trắng ra là nam chính đang thực hiện kế hoạch chinh phục nữ chính thôi mà.)
-Như Tùng đã đưa em đến đây sao? Như Phong giả bộ hỏi nàng.
-Dạ. Anh ấy kêu em đi cùng chứ cũng chẳng nói đi để làm gì cả. Hạ Dương thở dài, đến nơi rồi thả em ở đây chạy long nhong đi đâu ko biết ý. Ngầm bỏ qua cho Như Phong việc chiến khăn, giọng nói nghe cũng dễ chịu hẳn.
-Vậy ko phải em quen với Tiểu Công hả?
-Ưhm, cũng mới quen thôi, mà từ khi thầy xuất hiện thì anh ấy cũng chạy đâu mất tiêu, nhìn quanh quẩn một lượt, tại thầy làm mất mồi ngon của em nha, phá hoại giấc mơ biến thành phượng hoàng của em. Trề môi, nàng nói pha chút dỗi hờn, trác móc, đích thực là đọc truyện với xem phim nhiều quá nên bị nhiếm đây mà.
-Mồi ngon? Như Phong nhắc lại, có nhiều mồi ngon hơn cả Tiểu Công đấy, muốn hay ko thầy giúp một tay? Đáy mắt đã xuất hiện ý vị đen tối.
-Ah ha, ko cần, có vẻ nàng hiểu thâm ý của Phong ca nên đã nhanh miệng từ chối, ngon quá khó xơi lắm thầy ạh.
Quả thật nha, boss lớn làm sao mà dễ ăn như vậy được?
Mới chỉ đứng cạnh ở khoảng cách gần như vậy thôi mà nàng đã trở thành bia hứng đạn của bao nhiêu mỹ nhân trong này rồi, huống hồ là độc quyền chiếm hữu?
Rùng mình một cái, da gà thi nhau nổi lên, Hạ Dương nàng ớn mấy cái kiểu ghen tuông vớ vẩn này lắm ah.
-Sao thế? Lạnh hả? Cùng với lời nói, chưa để nàng kịp trả lời, Như Phong đã vòng tay qua sau lưng nàng, siết nhẹ.
-Ah? Hạ Dương bất ngờ, quay mặt sang bên đã chạm ngay một khuôn mặt “tỉnh bơ” như sáo của ông thầy, ccứng miệng ko nói được gì, thế này là…?
-Vậy sẽ đỡ lạnh hơn, vẫn bình thản trước đám đông, Như Phong tiếp tục nhỏ nhẹ bên tai nàng, ko phải lần đầu tiên, em ko cần phải ngại, thầy quen bị chiếm tiện nghi rồi.
Gào thét trong long, nói vậy là có ý gì nha?
Đúng là cùng thầy có nhiều va chạm thân mật quá àh.
Nghĩ lại giây phút, Hạ Dương ko dám phản kháng, ngược lại, nhiệt độ cơ thể đang bắt đầu có tín hiệu tăng lên ko kiểm soát nổi.
Con người này da mặt thật dày mà…
-Trong này có điều hoà mà thầy? Mãi sau mới bật ra một câu nói có ý nghĩa, ý tứ rõ ràng em mới là người bị chiếm tiện nghi.
- Ko phải em lạnh sao? Như Phong hàm hồ tự hỏi, tay vẫn ko quên siết chặt hơn.
Sợ ah!
Càng phản kháng thì càng hành động mãnh liệt hơn là sao?
-Thầy ko sợ người yêu nhìn thấy hả? Hạ Dương có ý nhắc nhở cùng đe doạ.
-Người yêu? Như Phong nhắc lại vẻ mặt ngờ nghệch ko hiểu gì.
-Lần trước, thầy nói đã có người yêu rồi, hôm ở lớp ý. Nàng tận tình giải thích, câu em biết mặt rồi đã kịp nuốt lại trong bụng, phải giữ sĩ diện cho người ta chứ?
Nhưng mà…
Nàng có vẻ như đã lo lắng hơi thừa.
Vẻ mặt Như Phong vẫn bình thản, thoáng nét cười mà đáp:
-Àh, đã chia tay rồi, ko phải lo cô ấy nhìn thấy.
-Thật? Hạ Dương nàng ngạc nhiên, ko phải vì “cảm” nàng nên mới chia tay người yêu chứ?
Nhìn cái bản mặt tự phụ kia, nàng đã biết đáp án rồi.
Haizz…
Kể cũng đúng, làm sao mà một người như thế có thể thích được cô gái tầm thường ấy được?
Ah, mà mình cũng là cô gái tầm thường như người ta mà thôi?
Vấn đề nan giải nha. Hạ Dương nhún vai, bất lực, cam chịu đứng nép trong vòng tay của người ta, nhủ thầm may mắn ko có ai ở trường nhìn thấy cảnh này, nếu ko thì….?
-Trân trọng kính mời Tổng giám đốc của chúng ta lên trao giải cho nữ nhân viên xuất sắc nhất năm nay, Chu Kim Lâm phòng kế hoạch ah. Lúc này tiếng của MC đã vang lên, cứa thoát cho Hạ Dương khỏi ma lực “quỷ hút máu” ah.
Lạy chúa, thật là mình vẫn còn phước đi. Hạ Dương tự nhủ.
Nàng chưa kịp hưởng giây phút tự do thì đã bị một cánh tay nào đó lôi kéo.
-Ko phải thầy phải lên trao giải thưởng sao? Lôi em đi đâu? Có chút hốt hoảng, Hạ Dương gấp gáp đặt câu hỏi.
-Để đảm bảo an toàn cho em khỏi những con sói hám ăn kia, cô nhóc ạh. Như Phong vẫn trầm tính, mạnh mẽ, lạnh lùng cùng nàng đi từng bước.
Ha?
Phong ca nói nàng mới để ý nha, sao lại có nhiều nam nhân thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía này?
Hảo ý tốt nha, Phong ca đang âm thầm bảo vệ nàng?
Nãy giờ Phong ca làm thế là để che chắn nàng khỏi những người kia?
Ha ha… Con người này thật là… ko có gì để nói.
Hạ Dương buồn cười, ko phản kháng mà đi theo Như Phong đến gần sân khấu.
-Năm nay, giải thưởng dành cho nữ nhân viên xuất sắc nhất sẽ có thay đổi một chút so với thông lệ. Tiếng người dẫn chương trình buổi tiệc vẫn vang lên đều đều, thu hút tất cả mọi người hướng lên nhìn cô gái kiều diếm kia, Kim Lâm, hãy chọn một trong những số sau đây để tìm bạn nhảy cùng thay vì nhảy với sếp tổng như trước.
Giọng nói có nhịp điệu của anh MC nhanh chóng làm cả hội trường vỡ oà, tiếng than vãn ca cẩm bắt đầu phát ra tuần tự từ miệng người này sang người khác ah…
Chỉ có điều…. đều tập trung vào một đối tượng là Phong ca mà thôi?
Nghe có vẻ là Như Phong được hâm mộ quá nhỉ?
-Oh, chúc mừng Kim Lâm, bạn nhảy đêm nay cuả cô là … Như Tùng, giám đốc điều hành.
Ngay lập tức, sau tiếng nói đó thì cả hội trường một lần nữa vỡ oà trong tiếng vỗ tay cổ vũ của khán giả, đúng là… “mất thằng anh được đền thằng em” mà.
-Vâng! Và đêm nay sẽ có thêm hai giải thưởng rất đặc biệt, chưa từng có dành cho các quý khách tham dự buổi tiệc lần này. Mọi người có tò mò ko ạh?
Haiz…
Hạ Dương lặng lẽ đứng bên cạnh sân khấu ngáp ngắn ngáp dài, ôm bụng đói meo chán ngấy cái kiểu lối kéo của MC, than thở với Phong ca đã trở về chỗ:
-Có được ăn tiệc ko hả thầy? Em đói sắp ngã ra đây rồi đấy. Mặt méo xệch nhăn nhăn mũi làm bộ.
-Ha, đợi chút đi. Như phong nén cười, nhìn nàng âu yếm, đích thực là mong người ta ngât ra đây để ẵm về luôn ấy chứ.
-Giải thưởng quý cô duyên dáng nhất đêm nay cùng với chàng trai được yêu quý nhất sẽ được công bố sau khi mọi người thưởng thức bàn tiệc.
Ah ha
được ăn rồi đó.
Hạ Dương thích thú chẳng thèm để ý đến ai đó, 2 tay xách váy, chạy lon ton đi kiếm chỗ ngồi.
Ai bảo ăn ko mất tiền mà. He he
|