Cứ Lạnh Lùng Đi, Rồi Anh Sẽ Mất Em
|
|
Chap 15
- Thiên Anh. Công nhận em ngày càng xinh ra đấy..bỏ em cũng tiếc phết nhỉ? - Vương Khang ngồi ở 1 góc tối của bar cười khẩy.
- Đại ka. Thằng Vũ bị Hàn Tử Tuyết đánh bất tỉnh trong phòng víp 3 rồi anh - Một tên chạy bán sống bán chết vừa nãy đến cạnh bàn của Vương Khang báo cáo với vẻ hấp tấp và sợ hãi
- Sao lại bị ăn đánh? - Vương Khang đập mạnh bàn tức giận
- Dạ...tại nó chêu cô gái đi cùng cô ta...- Tên báo cáo giọng run cầm cập
- Lại chêu gái. Chúng mày hết chuyện rồi à?
- Dạ...tụi em xin lỗi. Lần sau tụi em ko chêu gái nữa...
- Có gái thì gọi tao. Ai cho phép đến lượt bọn mày. Còn thằng Vũ kệ nó cho nó chết luôn đi - Vương Khang tức giận nói rồi....tiếng chuông điện thoại hắn vang lên
Là Hữu Tuệ gọi
- Anh hai về đi mẹ tỉnh rồi - Hữu Tuệ nói nhanh giọng điệu ko dấu sự vui mừng
- Ừ. 5 phút nữa - Vương Khang nói ngắn gọn rồi cúp máy.
- Mày có biết cô gái bị thằng Vũ chêu tên gì ko? - Vương Khang cất điện thoại đi và quay lại hỏi thằng kia
- Dạ...em nhớ hình như Tử Tuyết gọi cô gái đó là Thiên Anh mới cả cô gái đó còn trẻ lắm tại cổ mặc đồng phục trường Light
- Thiên Anh...trường Light ư? - Vương Khang thốt lên
- Vâng...vâng - Tên kia tưởng Vương Khang lại tức lên cái bệnh run cầm cập lại tái phát
- Lẽ nào...- Vương Khang lẩm bẩm rồi phẩy tay tên kia tránh ra. Hắn uống cạn ly rượu trên bàn rồi đi
.......... - Mẹ sao rồi em - Chạy đến cửa nhà, thấy bóng dáng của Hữu Tuệ đang rót nước. Vương Khang vội hỏi ngay
- Mẹ tỉnh rồi anh. Lên thăm mẹ đi - Hữu Tuệ thở dài rồi uống nước
Vương Khang chạy lên phòng bà Liên ( mẹ hai người đó )
Chả là..hôm bà Liên về nước và ba mẹ con nhà này đi thăm mộ của cha đó. Nhưng khi đến nơi thì mộ bị phá tan tành. " Xúc Động " quá nên bà Liên lăn ra ngất đến giờ mới tỉnh nè. Còn việc mộ bị phá thì ko biết ai phá nữa. Vụ này Vương Khang đã cho người điều tra nhưg vẫn chưa có kết quả. Hiện tại ngôi mộ đang được tu sửa lại...à đâu xây lại toàn bộ...
Bà Liên tuy cũng là xã hội đen làm mưa làm gió bên Italy nhưng bà rất yêu chồng bà. Việc bà làm xã hội đen cũng vì 1 phần lớn liên quan đến cái chết của chồng. Bà và hai con quyết tâm phải trả thù bằng mọi giá.
- Khang. Con điều tra được bọn nào làm chưa? - Bà Liên
- Hiện tại vẫn chưa? Nhưng con chắc chắn sẽ tìm được cho mẹ. Đến lúc đó mẹ tha hồ tra tấn chúng - Vương Khang nói bằng mồm nhưng biểu cảm bằng ánh mắt toàn lửa ngùn ngụt
- Có khi nào là bọn thằng Kevin? - Bà Liên ngờ vực
- Con cũng đoán vậy. Ngoài bọn hắn ra thì ko ai dám làm như vậy ! - Anh hai. Có người cần gặp anh ở ngoài kìa - Tiếng Hữu Tuệ vọng vào ngắt lại cuộc nói chuyện của hai người - Ai vậy? - Thám tử của anh á - Hữu Tuệ nói có vẻ khinh khinh
Nghe hai từ "thám tử" Vương Khang lập tức chạy ra ngoài. Chắc hắn nghĩ mấy tên thám tử mà hắn thuê điều tra vụ này có tin tức mới
- Thế nào rồi? - Vương Khang hỏi
- Thưa cậu vụ này rất khó có thể tìm ra người đã phá nên chúng tôi xin rút..cậu thông cảm - Tên đó nói thằng lừng mà ko sợ bất kì ánh mắt hay gân xanh nổi đầy mặt của Vương Khang
- Chúng mày muốn chết hết hả? - Vương Khang gầm lên như 1 con thú bị thợ săn bắn trúng nhưng mấy tên thám tử cứ bước đi ko thèm ngoảnh mặt lại nhìn vì Vương Khang đâu biết thám tử hắn thuê lại là đàn em mới gia nhập tổ chức Hắc Long của Khánh Anh. Hẳn nào mấy tên đó chả có chút gì sợ hãi Vương Khang cả
Vương Khang định dùng võ để đánh mấy tên thám tử kia nhưng bất ngờ khựng lại khi trên tay mấy tên đó là súng
- Cậu ko làm gì được chúng tôi đâu. Nhìn kĩ đi đây là súng thật - Một tên đại diện nói
Vương Khang tức tối ko làm được gì. Đám vệ sĩ bên ngoài thì ko hay biết bên trong có chuyện gì nên ko vào làm đạik chúng rơi vào tình thế " ngàn cân treo sợi tóc"
- Chào - Mấy tên thám tử bước đi để lại đằng sau một cục tức lớn đang đổ rầm rập vào người Vương Khang
- Anh hai của em chỉ thế thôi sao? - Hữu Tuệ đứng phía sau nãy giờ cũng lên tiếng khinh bỉ. Nhỏ nở nụ cười chế nhạo anh
- Mày câm mồm đi - Vương Khang đang tức giận giờ Hữu Tuệ thêm câu này nữa ko # j đổ dầu vào lửa làm Vương Khang tức càng tức hơn và đi thẳng ra ngoài
- Anh hai... - Hữu Tuệ nhìn theo bóng anh và cau có
- Có chuyện gì vậy? thằng Khang đâu rồi con - Bà Liên bước từ trên gác xuống
- Ko có chuyện j đâu mẹ. Anh hai vừa ra ngoài - Hữu Tuệ cười trừ
- Ừ...có lẽ tuần sau mẹ về Italy đấy - bà Liên bước tới ghế sofa và ngồi xuống
- Mẹ đi sớm vậy. ko ở lại lâu lâu sao mẹ
- Mẹ về đây chỉ để đi thăm mộ ba con thôi mà. Về bên đó còn bao nhiu việc nữa
- À mẹ gửi mấy thằng bên đó về làm vệ sĩ riêng cho con nữa đi. Chứ con có mấy thằng ít quá. Anh hai lấy hết của con rồi
- Biết rồi.
|
Chap 16 : Kí Ức Máu
Khánh Anh về đến nhà thì thấy cha mình và một người con gái đang ngồi trong phòng khách nói chuyện 1 cách vui vẻ
Người con gái kia đã từng khiến anh có cảm giác lạ nhưng bây giờ anh hoàn toàn mất cảm giác đó nhưng hình như anh vẫn chưa quên được cô. Trong danh bạ anh vẫn lưu cô là Love hai năm rồi kể từ ngày cô bỏ anh đi xa đến giờ và giờ cô lại trở về
- Thiên Anh - Khánh Anh lạnh lùng gọi tên cô gái từ phía sau. Cả cô gái lẫn cha cậu là ông Đường đều quay lại nhìn ( giới thiệu qua rồi ạ...ông Đường là cha của Khánh Anh đó còn cô gái tên Thiên Anh này ko phải Vĩnh Thiên Anh của chúng ta đâu mà là Vương Thiên Anh...tác giả gọi là Yun nhé.)
- Anh Khánh Anh...em về rồi đây - Yun nhìn thấy Khánh Anh liền chạy đến ôm chầm lấy anh mà ko biết anh đang rất khó chịu vì hành động này của cô Hai năm trước. Có một tình yêu đẹp khiến người khác nhìn vào đều ghen tị và ngưỡng mộ, 1 hotboy đẹp trai nhà giàu và 1 hotgirl xinh gái nhà giàu ngất ngửa yêu nhau. Đi đến đâu họ cũng được người khác chỉ chỏ khen ngợi..." đẹp đôi ghê" " GATO quá" " Ước gì...."
Cô gái rất yêu chàng trai nhưng 1 hôm vì tham vọng trở thành người nổi tiếng. Cô đã bỏ anh và sang Hàn Quốc lập nghiệp...từ đó anh ko muốn nhắc tên cô thêm 1 lần nào nữa và xoá luôn cái tên này ra khỏi từ điển...đến khi anh biết 1 người con gái nữa tên Thiên Anh ( Vĩnh Thiên Anh ) thì anh mới biết cái tên Thiên Anh như 1 định mệnh đối với anh.
Khánh Anh lạnh lùng đẩy Yun ra. Yun bất ngờ trước hành động của anh. Cô nghĩ anh còn yêu cô rất nhiều. Nhưng anh lại ko nghĩ vậy
- Anh...anh ngồi xuống đi rồi nói chuyện. - Yun tươi cười
Ngồi đối diện Khánh Anh. Yun ko thể nào dời mắt ra khỏi anh bởi vì hai năm trước anh đã đẹp đến nỗi bất cứ girl nào nhìn cũng say nắng mà giờ anh lại còn đẹp hơn rất nhiều. Bất giác trong lòng Yun rộn lên 1 lo lắng " có khi nào anh ấy đã hết yêu mình, hai năm trôi qua rồi cơ mà...mình thật ngu ngốc khi rời xa anh ấy mà"
- Khánh Anh. Con. Lần này Thiên Anh về nước là để đính hôn với con. Cha đã chọn được ngày đẹp rồi. Có lẽ tuần sau là hai đứa sẽ đính hôn và khi nào con học xong là cưới. Con chuẩn bị trước đi - Ông Đường tươi cười
- Ko - Khánh Anh buông thả 1 câu trả lời cụt lủn và lạnh tanh khiến Yun đang cười bỗng hụt hẫng...có lẽ suy nghĩ của cô đã đúng
- Tại sao anh? - Yun như mất bình tĩnh ngồi phắt dậy
- Ko cưới người ko yêu - Khánh Anh trả lời ngắn gọn rồi đứng dậy
- Khánh Anh. Cha đã chuẩn bị hết rồi con ko đồng ý cũng phải chấp nhận. Hai bên gia đình đã đồng ý cả rồi - Ông Đường đứng dậy
- Ông chuẩn bị thì đi mà đính hôn. Tôi ko liên quan. Từ khi mẹ tôi mất tôi ko còn nghe lời ông nữa rồi những quyết định của ông chỉ là con số 0 đối với tôi - Khánh Anh nhìn cha 1 cách lạnh lùng ko chút biểu cảm. Trong đáy lòng anh có gì đó nghẹn lại khi nhắc đến người mẹ quá cố vì chính người anh gọi = cha ngày nào lại chính là người cướp đi mạng sống của người mẹ mà anh yêu thương nhất kể từ khi anh chào đời. Anh hận ông
- Còn cô...suy nghĩ lại đi - Khánh Anh nhìn Yun rồi đi thẳng ra khỏi biệt thự của ông Đường
- Khánh Anh..em yêu anh nhiều lắm. Em sẽ gọi anh là chồng tương lai và anh sẽ là chồng của em sau này - Yun nói vọng theo Khánh Anh và chào ông Đường để ra về - Chào bác. Ngày mai cha mẹ con có làm cơm mời bác và anh Khánh Anh đến ra mắt và cũng bàn bạc về lễ đính hôn luôn - Ừ. Giờ con về hả - Vâng. Con về ___________________
- Sao??? Thiên Anh về nước rồi hả? Tưởng gì càng tốt chứ sao. Mày còn yêu nhỏ lắm mà Nhất Nam ồ lên khi nghe Khánh Anh kể chuyện
- Tao bị bắt đính hôn - Khánh Anh thở dài
- Thế thì đính đi. Bao giờ tổ chức vậy? - Nhất Nam cười
- Tao hết yêu cô ta rồi - Khánh Anh buông thả 1 câu rất chi là lạnh lùg, ko 1 chút tình cảm nào còn vương vấn
- Sao mày vẫn lưu nhỏ là Love trong danh bạ - Tử Tuyết chen vào - Xoá rồi - Khánh Anh trả lời hờ hững
- Thôi đi học đi. Muộn rồi - Tử Tuyết lảng sang truyện khác rồi khoác balo đen của mình lên vai rồi ra cửa trước
- Đi - Nhất Nam cũng vớ cặp sách của mình rồi đứng dậy. Khánh Anh cũng vậy
Trở lại với Thiên Anh
Cô gái nhỏ đang hì hục 1 số việc cá nhân 1 cách vội vã và đeo vội chiếc cặp sách rồi chạy thục mạng ra ngoài
- Hôm nay bác lái xe đưa cháu đến trường nhé! - Thiên Anh nói với 1 bác trai giúp việc - Cô chủ. Ô tô bị hỏng đang sửa chỉ còn xe máy thôi - Bác trai trả lời
- Thôi thôi...cháu chạy bộ vậy. Chào mọi người - Thiên Anh nghe thấy hai từ xe máy mà hốt hoảng từ chối. Cô chào mấy người làm rồi chạy bộ đến trường
Chiếc đồng hồ đeo tay điểm 7h. Thế là đã vào lớp. Hôm nay cô đi học muộn. Cổng trường đã đóng, cô thở dài rồi nhìn vào bên trong và nhìn bức tường xung quanh mà ngán ngẩm. Nó cao hơn cô phải gấp 3 lần mà lại là tường bóng mịn làm sao cô có thể trèo được chứ.
Có tin nhắn của Đường Vy. Chắc lại hỏi thăm cô sao ko đến lớp
".........."
Thiên Anh gửi lại tin nhắn cho Đường Vy và bước 1 mình trên đường thầm nhớ lại kí ức xưa. Một kí ức đáng sợ pha trộn với máu.
Đêm nọ...có 1 cặp tình nhân đi xe máy trên đường 1 cách vội vã nhưng vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau. Lúc đó Thiên Anh chỉ có 6 tuổi, vì 1 lần bị mẹ mắng, Thiên Anh đã khóc và chạy đi...cô chạy mãi ko xác định phương hướng và lao thằng ra đường...
* Xoẹt....AAAAAAAAAAAAAA *
Một vũng máu với những mảnh vụn của xe máy loang lổ ra đường. Thiên Anh sợ hãi nhắm tịt mắt lại. Đến khi hoàng hồn thì cô mới nhận ra trên đường và vấy vào người cô ko phải máu của cô mà là máu của cặp tình nhân kia. Tua lại những phút trước khi cô lao xuống lòng đường, 1 chiếc xe máy lao nhanh đến và bất chợt tránh cô lên đã sái tay lái và đâm trúng 1 ô tô tải giữa đường 1 cách kinh hoàng.
Lúc đó Thiên Anh khóc rất nhiều và ngất đi. Những mảnh vụn của chiếc xe máy văng xa...văng vào người cô và ẩm mùi xăng xe. Cặp tình nhân kia được đưa vào viện ngay lúc đó và....
Kể từ đó. Thiên Anh sợ đi xe máy. Bất chấp mọi giá nào cô cũng ko muốn đi xe máy. Cô sợ cái kí ức đó lại ùa về dằn vặt cô và hôm nay nó đã ùa về sau lời nói của bác giúp việc. Cô tự cho mình là 1 kẻ bất hạnh vì người mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng cô đã bỏ cô lại mà đi, tình yêu đầu đời của cô cũng phản bội lại cô...nhưng cô phải tiếp tục sống với nụ cười trên môi. Trái đất vẫn quay - không vì một ai mà dừng lại cả. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường còn quá rộng dài và đông đúc
|
Chap 17
- Thưa cô em ra ngoài - Tử Tuyết đứng dậy rồi xin cô giáo bộ môn Văn. Cô giáo gật đầu lia lịa
- Ừ em ra đi
Tử Tuyết đi thẳng ra lớp 1 cách nhanh chóng. 1 tay để lên che mũi và cứ thế chạy nhanh đến phòng vệ sinh nữ
Phòng vệ sinh ko có ai ngoài Tử Tuyết. Hai mắt của cô cứ lơ đơ mệt mỏi. Máu cam ko ngừng chảy xuống. Cô xả nước tạt vào mặt mình, cô tự cảm thấy căn bệnh của cô ngày càng tiến triển xấu đi. Cô mệt mỏi thật sự Áo sơ mi trắng đã thấm đầy vết bắn của nước 1 cách ngang tàn.
Mặc dù Tử Tuyết đã cố tỉnh táo nhưng căn bệnh ko cho phép. 1 lần nữa cô lại ngất ngay tại đây
- Alo Thiên Anh à. Hôm nay mày ko đi học nhỏ Hữu Tuệ nhớ mày lắm đó - Đường Vy cười đểu và nhấn mạnh chữ '' nhớ " làm Thiên Anh sởn gai ốc. Đường Vy vừa cười vừa nói tiến lại phòng vệ sinh
- Nhớ tao á. Tao nghĩ nó nhớ mày hơn là cái chắc - Thiên Anh chêu lại
Đường Vy định trả lời lại thì cô thấy Tử Tuyết đang ngất lịm dưới sàn. Cô hốt hoảng kêu lên và chạy đến
- Chị Tuyết. Chị sao thế này...
- Vy...có chuyện gì vậy...chị Tuyết sao cơ? - Ở đầu giây bên kia Thiên Anh hốt hoảng ko kém
- Tao cúp máy đã, chị Tuyết ngất ở phòng vệ sinh nữ nè...
- Ừ ừ....
Đường Vy lay lay người Tử Tuyết mong sao chị tỉnh dậy...mãi ko thấy chị tỉnh. Đường Vy liền định đưa chị lên phòng y tế nhưng bỗng nhiên cánh tay của cô bị chị chộp nhẹ
- Đừng...
Tử Tuyết khó nhọc nói 1 chữ " đừng " làm Đường Vy khó xử và hơi cau mày - Em đưa chị lên phòng y tế.
- Ko..đợi 1 lúc chị sẽ tỉnh hẳn thôi.
- Nhưng...
Nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Tử Tuyết, Đường Vy bèn im lặng nghe theo lời chị nhưng cô lại hốt hoảng khi thấy Tử Tuyết chảy máu cam
- Chị ơi...chị chảy máu cam...
- Ko sao...
- Chị đừng nói ko sao? Chị....ko lẽ...chị bị ung thư máu - Đường Vy nhìn chị
- Em đoán đúng rồi. Nghe chị...chuyện này đừng nói cho Nhất Nam hay Khánh Anh biết. Chị ko muốn họ phiền não vì họ còn nhiều chuyện phải làm còn Thiên Anh...con bé cũng biết rồi
Tử Tuyết lau máu rồi lại xả nước liên tục vào mặt. Bỗng nhiên 1 giọt nước mắt trên mi Đường Vy lăn xuống. Đường Vy thương chị.
- Em hiểu rồi chị. Giờ chị có lên lớp được ko hay để em đưa về nhé!
- Chị lên lớp. Về bây giờ ko ổn - Tử Tuyết cười gượng rồi chỉnh lại tóc và quần áo rồi đi ra ngoài
- Vâng thế chị lên lớp trước nhé em....
- Ừ
Tử Tuyết bước ra ngoài. Vẫn thái độ lạnh lùng dửng dưng và hững hờ. Tử Tuyết bước qua từng lớp 1 khiến bao nhiêu con tim đập loạn nhịp. Mấy ông thầy trong trường cũng phải mở to mắt nhìn.
Những cây cổ thụ trong sân trường xì xào lá mang 1 tâm trạng buồn man mác.
Vào đến lớp
- Mày đi 1 lúc mà tao nhớ mày ghê - Nhất Nam cười
- Nếu tao đi mãi mãi mày có nhớ tao ko? - Tử Tuyết hỏi 1 cách mang tính chất chêu đùa nhưng trong lòng cô, câu hỏi này đau xót biết bao
- Nhớ chứ sao ko. Lúc đó tao chết luôn cho mày coi - Nhất Nam cười vô tư mà anh ko hay chẳng trong tim Tử Tuyết đang nhói lên
Khánh Anh nhìn vào nét mặt thoáng buồn của Tử Tuyết. Anh đoán được ngay bệnh tình của cô đang càng nghiêm trọng
" Chị Tuyết. Hôm nay chị ngất hả chị có sao ko chị " - Tin nhắn của Thiên Anh
" Chị ko sao "
|
Chap 18 : Ám Sát
Tại nhà Thiên Kỳ
- Anh Thiên Bảo...anh có thể tháo mặt nạ ra cho em nhìn anh được ko? Đã lâu em ko được nhìn thấy anh - Đó là giọng nói phát ra từ phía 1 cô gái. Mái tóc uốn xoăn màu vàng xoã dài ngang lưng và ko ai # đó chính là Hữu Tuệ Hữu Tuệ yêu Thiên Bảo từ lâu rồi nhưng anh chưa 1 lần đáp trả lại tình cảm của nhỏ nhưng nhỏ vẫn quyết tâm theo đuổi anh bằng được.
- Cô đến đây làm j mau về đi - Thiên Kỳ lạnh lùng xua đuổi. Anh ko chấp nhận tình cảm của nhỏ vì nhỏ có quá nhiều tham vọng # nhau và hơn nữa nhỏ lại là em của Vương Khang - người đã đâm 1 nhát dao vào tim Thiên Anh để đến giờ Thiên Anh vẫn đang bị tổn thương nặng nề vì cái ngày ấy
- Anh Bảo...anh biết em nhớ anh lắm ko? Em yêu anh lắm ko? Sao anh cứ phải xa lánh em thế, em làm j sai sao anh nói đi - Hữu Tuệ hét lên
- Cô để tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa đây tôi ko yêu cô nên cô đừng làm phiền. Về đi - Thiên Bảo hơi giận dữ và có chút to tiếng so với bản chất lạnh lùng của anh. Anh quay lưng vào trong nhà và ra lệnh cho vệ sĩ đóng cổng
- Đừng bao giờ đến đây tìm tôi nữa - Thiên Kỳ bước được vài bước và nói vọng lại
Hữu Tuệ buồn bã đứng ngoài 1 mình nhìn vào trong. Thiên Kỳ ở kia...gần nhỏ lắm nhưng sao khoảng cách cho nhỏ và anh lại xa đến thế...như ko bao giờ chạm vào nhau
Cùng lúc đó...Thiên Anh đi tới. Tay có xách thêm vài túi hoa quả và thức ăn nhẹ
- Hữu Tuệ..bạn làm j ở đây thế này?
- Tôi làm j liên quan bạn sao? thế bạn làm j ở đây? - Hữu Tuệ kênh kiệu hỏi lại
- Mình đến chơi với anh trai mình
- Anh trai....à ừ thôi tôi về đây - Hữu Tuệ như nhớ ra điều j đó " À phải rồi...anh hai có nói Thiên Bảo tên thật là Thiên Kỳ anh trai của Thiên Anh.... Anh cứ như vậy thì con em của anh càng khổ hơn. Anh nhớ em đấy. Nhớ em là Vũ Hữu Tuệ chưa bao giờ chịu bỏ qua cho ai. Vĩnh Thiên Anh...cứ đợi đấy..anh mày làm tao tổn thương tao cho mày tổn thương gấp 10 lần - Hữu Tuệ đứng lẩm bẩm 1 mình. Gương mặt xinh đẹp mà lòng dạ xấu xa... rồi nhỏ hất tóc ra phía sau rồi leo lên ô tô phóng đi
Vào bên trong...Thiên Kỳ nhìn thấy cô em gái yêu quý của mình liền nở nụ cười dành riêng cho Thiên Anh. Một nụ cười chỉ xuất hiện khi ở riêng với Thiên Anh.
Thiên Anh nhìn Thiên Kỳ và cười lại...mặt anh giờ đã đỡ hơn nhiều rồi ko còn chảy máu như mấy hôm trước nữa
- Anh Kỳ...em mua hoa quả anh thích nè.
- Lệ Băng...mắt em...- Thiên Kỳ nghi hoặc nhìn vào mắt Thiên Anh. Mắt cô đỏ đỏ...đó chính là dấu hiệu của khóc.
- Mắt em sao anh...em có thấy j đâu? hơ hơ - Thiên Anh vuốt vuốt mắt và nhấp nháy. Cười trừ để tránh anh " giáo huấn " thêm về việc khóc
Chả là vừa rồi Thiên Anh đi mua hoa quả ở siêu thị bất ngờ gặp Vương Khang đang chơi bôling cùng 1 em xinh tươi ăn mặc sexy lại còn ôm kiss nhau nữa nên cô hơi chạnh lòng...và cô khóc 1 lúc
- Lệ Băng...em khóc
- Đâu đâu có anh...em...à bụi bay vào mắt thôi anh hiihi ngoài kia gió to quá - Thiên Anh cười trừ, tay chỉ ra ngoài
- Gió to...anh đâu thấy...em đừng hòng dối anh. Anh đã bảo em bao lần rồi anh ko cho phép em khóc vì bất kì chuyện j. Em hiểu ý nghĩ của cái tên Lệ Băng chứ? Em cũng biết vì sao anh mới gọi em như vậy. Nếu lần sau em mà khóc thì đừng để cho anh nhìn thấy
- Nhưng anh....
- Nói...
- Thế thì bao giờ em mới có thể khóc để anh biết.
- Việc này thì....
- Thì sao anh?
- Đến khi nào em có bạn trai hết lòng yêu thương em hơn anh - Thiên Kỳ nói đại ra
- Thế chứ j, được anh chờ em đấy - Thiên Anh nói rồi cười
- À mà anh. Sao vừa rồi em thấy Hữu Tuệ đứng trước cổng nhà anh vậy? Hai người có quen nhau sao?
- Ừ chỉ hơi biết nhau thôi
- Hữu Tuệ học chung lớp với em đó anh
- Ừ kệ.
Thiên Kỳ nói rồi kéo Thiên Anh vào nhà bếp để hai anh em tự chế thức ăn - Hay anh Kỳ nè. Em chuyển qua đây sống với anh cho vui nhé. Chứ ở mình em chán lắm - Thiên Anh vừa nấu canh vừa nói. Anh Thiên Kỳ đứng cạnh phụ
- Thôi...em cứ sống đó đi thỉnh thoảng anh vẫn ghé mà
- Nhưng...
- Nghe anh...
Thật sự Thiên Kỳ cũng rất muốn được sống và tự tay chăm sóc người em gái của mình nhưng tối nào anh cũng đi họp bang và dây dưa vào mấy chuyện giang hồ ( bang của anh chỉ hoạt động về đêm là chủ yếu thôi mà còn ban ngày hầu như ko có ). Anh chỉ sợ Thiên Anh lo lắng và ngăn cản anh bởi vì cô nhóc rất sợ anh làm dân giang hồ, sợ anh gặp nguy hiểm bởi giang hồ chỉ toàn đâm chém nhau ko tốt 1 tẹo nào. Nếu cô biết anh là trùm cả 1 bang lớn thì cô sẽ sock biết nhường nào.
- Vâng...- Thiên Anh tiếp tục đun nấu, có 1 cảm giác hụt hẫng chạy xẹt qua người cô nhưng cô ko muốn buồn trước mặt anh trai. Cô phải học tập anh trai lạnh lùng chăng? Hay cứ sống theo cách vô tư của cô?????
________
Tối...
Màn đêm luôn đi kèm với màu đen tối của bầu trời. Khi những vì tinh tú lên cao cùng với ánh trăng sáng thay thế mặt trời. Bầu trời thật yên tĩnh nhưng dưới thế gian lại ồn ào biết nhường nào
Thiên Anh ra về. Lúc này đồng hồ điểm 21p.m
Thiên Kỳ đợi em gái khuất bóng sau cánh cửa. Anh lập tức trở thành 1 người hoàn toàn khác, 1 người của thế giới bóng đêm với chiếc mặt nạ nửa bên làm anh cảm thấy khó chịu nhưng lại tăng phần bí ẩn cho anh. Với chiếc quần jean và áo da, đôi bao tay đen hình đầu lâu xương chéo. Anh đến bang...Bạch Long của mình
Thiên Kỳ vừa đi được 1 lúc thì có vài chiếc xe khác màu đen trắng phía sau cứ bám theo. Anh biết có điều chẳng lành sắp diễn ra nên anh sẽ thử chúng xem chúng muốn mạo hiểm đến đâu.
Thiên Kỳ lái xe với tốc độ nhanh như tên lửa. Mấy chiếc xe phía sau cũng phóng nhanh theo. Thiên Kỳ tập trung vào lái cứ lượn hết đường này đến đường kia. Thỉnh thoảng anh mới nhìn qua gương chiếu hậu để theo dõi mấy chiếc xe phía sau mình thế nào...
- Chết rồi, điện thoại mình đâu rồi...ở vừa đây mà...à để quên ở nhà anh hai rồi...quay lại lấy vậy - Thiên Anh lảm nhảm 1 lúc rồi quay lại nhà Thiên Kỳ Đến nơi...biệt thự của Thiên Kỳ chỉ toàn 1 màu đen tối tăm là chủ yếu pha thêm vài chiếc đèn to bên ngoài nên có thêm cả màu đỏ và vàng
- Sao tối vậy...chẳng lẽ anh hai ngủ rồi sao. Vẫn sớm mà
Thiên Anh thấy đám vệ sĩ canh cổng nhà anh liền hỏi
- Các anh cho em hỏi anh hai em đâu rồi. Anh ngủ chưa?
- Cậu chủ đã ngủ rồi. Có j sáng mai cô chủ hãng đến - 1 tên nói
- Nhưng điện thoại em để quên ở đây. Có thể cho em vào trong lấy ko?
- Nhưng mà....
- Sao ạ...
- Vâng...cô chủ vào đi
Hai tên vệ sĩ mở cổng cho Thiên Anh vào. Thiên Anh tươi cười cảm ơn rồi vào bên trong
Tìm mãi mới thấy điện thoại của mình còn để trên bàn ăn . Căn phòng của Thiên Kỳ tối om. cô ngỡ anh đã ngủ lên ko muốn làm phiền đến anh thế là cô lặng lẽ ra về
- Mẹ kiếp lại là người của thằng Kevin - Thiên Kỳ đập mạnh tay vào vô lăng và chửi thề. Ánh mắt anh tràn ngập sự thù hận.
Thiên Kỳ nhận ra đó là người của Kevin vì anh biết tổ chức Hắc Long do Khánh Anh ( Kevin ) đứng đầu luôn luôn đi xe màu đen trắng và có cửa kính sọc thành hình con bọ cạp....
Mấy chiếc xe phía sau lao nhanh đuổi kịp xe anh. Thiên Kỳ hơi quay mặt ra ngoài cửa xe. Lũ kia thì cứ cầm côn phớ phang mạnh vào cửa kính xe của Thiên Kỳ
Thiên Kỳ chỉ đi tay ko và có 1 mình nên chắc chắn muốn đánh lại chúng thì sẽ thua trăm phần trăm, bọn chúng có vũ khí và đông người nên anh quyết định lái xe nhanh đến bang rồi tính sau
Xe Thiên Kỳ cứ lao vun vút trong bóng tối như siêu nhân với vận tốc kinh khủng và mấy xe phía sau đột nhiên dừng lại và quay đầu xe về phía bang Mãnh Long
Tại bang Mãnh Long...
- Tụi mày làm tốt lắm ! - Tiếng Vương Khang ranh mãnh vang lên nhìn vào mặt mấy thằng đàn em
- Ko uổng công tao thiết kế mãi mới được mấy chiếc xe giống của thằng Kevin...haha. Bây giờ Thiên Bảo còn thù thằng Kevin hơn...hhaaa - Vương Khang cười man rợ và cộng thêm tất cả sự hưởng ứng của đàn em lên tiếng cười càng man rợ hơn
- Anh hai. Anh làm gì anh Thiên Bảo - Hữu Tuệ ở trong nghe thấy Vương Khang nhắc đến tên người nhỏ yêu nên vội chạy ra xem sao
- Anh làm gì đâu em. - Vương Khang vẫn cười
- Anh đừng làm gì anh Bảo đấy ko thì em ko tha cho anh đâu - Hữu Tuệ nói rồi ngồi xuống như 1 đàn chị
- Anh Bảo...xe anh bị sao thế này
- Anh bị thương ko?
- Đạik sao thế ? ....
Thiên Bảo vừa lái xe đến bang thì đám đàn em xúm lại hỏi thăm vì nhìn thấy chiếc xe vỡ cả kính và xước sát hết của anh
- Lại là thằng Kevin, muốn ám sát tao - Thiên Bảo nói phẫn nộ
- Lại là bọn chúng....- Mấy tên đàn em bắt đầu nhốn nháo hết cả lên
|
Chap 19 : Đánh Nhau
- Im hết lại. Giờ đến bar cùng tao - Thiên Kỳ nạc lớn rồi thay áo sơ mi trắng thành áo sơ mi màu đen và ra gara ô tô lấy xe khác.
Lũ đàn em sau 1 hồi nhốn nháo cũng ra gara lấy xe rồi tất cả theo sau Thiên Kỳ đến bar
Con đường mập mờ trong ánh đèn vàng đổ xuống lòng đường bóng đen, tiếng bánh xe ma sát với đường tạo ra 1 tiếng động ghê tợn trong 1 đêm khuya thanh tĩnh.
Tại bar
Bên ngoài là 1 không gian yên tĩnh tuyệt đối nhưng khi vào đến trong bar thì tiếng nhạc và tiếng hò hét vang lên dữ dội khác hoàn toàn so với khôg gian ngoài kia
Vương Khang đứng kia
Thiên Kỳ đứng đây....
- Chào anh Bảo...sao bây giờ mới đến....- Vương Khang cười nhìn Thiên Kỳ rồi liếc mắt sang lũ đàn em - Ồ lại còn đem theo nhiều người của Bạch Long vậy...anh định đánh nhau à???
- Ko liên quan - Thiên Kỳ hừ lạnh rồi đi thẳng. Vương Khang né người để nhường chỗ anh đi. Vương Khang cười thích thú khi nhìn Thiên Kỳ có vẻ tức giận.
Thiên Kỳ đang đi về phía nhóm Khánh Anh ( Kevin ), Tử Tuyết và Nhất Nam ngồi
Một góc khác. Vương Khang ngồi 1 mình, 1 tay nâng ly rượu và 1 tay cầm 1 điếu thuốc đang hút rở. Hắn cười nham nhở như đoán được việc j sắp xảy ra * Rầm *
Thiên Kỳ đập mạnh tay vào mặt bàn chỗ ngồi của Khánh Anh. Khánh Anh bất giác hơi nhíu mày còn Tử Tuyết và Nhất Nam thì đang uống rượu suýt sặc
- Kevin..giang hồ chơi kiểu bỉ ổi mày cũng chơi được à? Cho đàn em đi ám sát tao mày có thấy nhục ko? - Thiên Kỳ hét lớn. Nguời nghe rõ nhất là Khánh Anh. Tử Tuyết. Nhất Nam và đàn em của Thiên Kỳ phía sau còn những người có mặt trong bar cũng nghe thấy nhưng vì tiếng nhạc đập mạnh và to quá lên họ nghe ko được rõ cho lắm nhưng tất cả đều quay về phía Thiên Kỳ với ánh mắt tò mò và hơi có sự rùng mình khi Thiên Kỳ quát người mà họ đều phải sợ như thần chết
- Muốn j? - Khánh Anh vẫn bình thản ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay và buông ra 1 câu bất cần
Thiên Kỳ ko nói thêm j nữa vì Thiên Kỳ nghĩ Khánh Anh sẽ hiểu tất cả những điều mà mình nói nhưng với Khánh Anh thì anh hoàn toàn ko biết Thiên Kỳ đang muốn nói đến chuyện j?
Thiên Kỳ chĩa nắm đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp ko tì vết của Khánh Anh 1 lực mạnh làm Khánh Anh suýt ngã ra phía sau. Khánh Anh đưa tay lên sờ nhẹ chỗ vừa bị đấm. Anh cũng ko nhường nhịn mà đấm lại
Và rồi....
Đàn em của Khánh Anh đánh đàn em của Thiên Kỳ còn hai đạik đánh nhau Tử Tuyết và Nhất Nam chỉ ngồi xem mà ko hề muốn động chạm vào bởi vì nếu hai người họ ko hiểu hết lý do họ sẽ ko muốn làm người thừa trong trận đấu
Một lúc sau...
Đàn em của hai bên lũ lụợt la liệt dưới đất nhưng còn hai đạik vẫn dư sức và đánh nhau như liên minh
Ko bên nào chịu thua. Tuy Khánh Anh võ rất giỏi nhưng Thiên Kỳ cũng giỏi ko kém
Thiên Kỳ cảm nhận được có thứ j đó đang bay về phía mình lên đang đánh nhau với Khánh Anh thì lập tức Thiên Kỳ né sang 1 bên. Khánh Anh cũng thấy lạ nên hơi né người nhưng ko kịp nhát dao bay đến
Tất cả đều ồ lên rồi im lặng như nín thở vì thấy con dao xuyên qua áo Khánh Anh nhưng 1 điều lạ là anh ko chảy máu
Khánh Anh gạt nhẹ con dao và rơi tách xuống đất, 1 tiếng kêu nhát người. Khánh Anh ko bị sao cả. Con dao chỉ xuyên qua áo chứ chưa động đến da thịt. Áo Khánh Anh rất 1 miếng nhỏ nhưng anh đã xé toạc ra và vứt xuống đất. Thế là 1 chiếc áo hàng hiệu qua đời. Hành động này Khánh Anh muốn nhắc nhở tên phi dao là cuộc đời hắn sẽ có lúc như chiếc áo này khi mà Khánh Anh tìm ra thủ phạm
Chiếc áo tan tành nằm một góc dưới chân bàn. Cơ thể của Khánh Anh hiện lên với cơ bụng 6 múi rắn chắc và hình tatoo ( xăm ) bọ cạp to bản ở phía sau lưng 1 cách tinh xảo ra đẹp kinh người, ai nhìn thấy cũng ngưỡng mộ một kiệt tác đẹp hơn in. Gương mặt Khánh Anh giờ có vài vết xước và bầm tím nhưng ko thể nào làm giảm bớt được sự quyến rũ mê hoặc từ khuôn mặt đẹp ấy
Bấy giờ cả Khánh Anh và Thiên Kỳ ngưng lại việc đánh nhau. Thiên Kỳ bị đánh thương nhiều hơn Khánh Anh nhưng Thiên Kỳ ko cảm thấy đau đớn. Thiên Kỳ rời khỏi bar được 1 lúc thì người của Khánh Anh bắt được 1 tên mặt mày bặm trợn và gốc là người Italy đến quỳ gối trước mặt Khánh Anh
- Khai mau. Ai sai mày làm chuyện đó ( chuyện phi dao đó ạ ) - Giọng nói của 1 tên đàn em trong Hắc Long vang lên
- Ko ai sai. Là tao tự phi - Tên quỳ gối dù ăn cước nhiều đến nỗi mặt toàn máu nhưng vẫn ngang nhiên trả lời như ko sợ ai
* Rắc *....* AAAAAAA*
Khánh Anh trừng mắt và bẻ tay tên đó về phía sau với 1 lực mạnh như muốn cướp đi sinh mạnh ấy ngay tức khắc. tên đó chỉ biết la hét trong đau đớn chứ ko thể cầu xin Khánh Anh tha thứ được
- Nói mau - Khánh Anh lên tiếng, một tay anh buông thõng trong không trung. một tay siết chặt cổ tay của tên đó
- Là....*pằng**ựa*
Một viên đạn xuyên qua bụng tên đó khi hắn chưa kịp nói xong câu. Có thể nói đây là hành vi giết người diệt khẩu
Khánh Anh buông tay hắn ra và hừ lạnh
Lập tức cả quán bar tán loạn lên và đàn em Hắc Long chia nhau ra tìm tay súng vừa rồi.
Ở một nơi khác
- Đúng là một lũ ăn hại mà. Dám khai tao ra thì chỉ có cái chết mới xứng với kẻ đó - Một tên con trai vừa tháo găng tay đen ra vừa vứt khẩu súng đi và lẩm bẩm
- Đạik, thằng Paark chết rồi - Đàn em Mãnh Long hớt hải nói với người mà hắn gọi là đạik. Ko sai...đó chính là Vương Khang
- Là tao giết !
- Nhưng...sao...???
- Nó định khai tao ra.
- Vâng. Đạik
Ra khỏi quán bar
- Có chuyện j vậy? - Tử Tuyết và Nhất Nam ko hẹn mà cùng đồng thanh
- Chưa biết? - Khánh Anh lau nhẹ mồ hôi ở mặt rồi lạnh lùng nhìn vào trong bar 1 lần nữa.
- Chuyện Thiên Kỳ là sao. Sao lại ám sát - Nhất Nam
- Có người giả mạo tao. - Khánh Anh cười nhếch mép
Nhất Nam và Tử Tuyết cùng nhìn nhau rồi lắc đầu và cả hai đi lấy xe.
|