Tôi Làm Điều Đó ... Vì Cậu!
|
|
Mọi người cũng đáp lại bằng những nụ cười chân thành và một tràng pháo tay nhiệt liệt những cũng đang xen những ánh mắt khinh thường chán ghét. Tuấn Nguyên cũng đáp lại một câu chào hỏi vui vẻ lại nhận được vô số lời ngưỡng mộ của nữ sinh.
Nhã Điềm có chút khó hiểu vì sao nó cũng cười như vậy, Tuấn Nguyên cũng cười như vậy sao lại khác biệt thật khó chấp nhận.
Giờ học bắt đầu mọi thứ bắt đầu vô cùng suôn sẻ đối với Nhã Điềm. Phía trên Nhã Điềm liền có một bạn gái rất xinh quay xuống làm quen Nhã Điềm.
- Chào bạn mình tên Lệ Chi rất vui được học chung.
- Mình cũng rất vui._Nhã Điềm cười rất tươi bắt chuyện làm quen.
Lệ Chi bảo Nhã Điềm hơi nghiêng đầu liền ghé sát tai nó thì thầm một câu làm nó cứng người.
- Bạn là người đầu tiên ngồi cạnh Khải Huy đó!
Nhã Điềm hơi ngạc nhiên quay sang Khải Huy, trong suốt một năm hắn chỉ ngồi một mình thôi sao. Vì sao lại kì lạ như vậy nhưng mà hình như từ đó đến giờ ngồi chung với hắn hình như chỉ có nó, Nam Thành và Thục Đoan mà thôi. Nó không nghĩ là một năm qua hắn cũng không ngồi chung với bất cứ ai kể từ khi Nam Thành ra đi, nó không học cùng cả Thục Đoan cũng học ban khác. Nhưng không phải vẫn có Anh Trúc hay sao vì lẽ gì hắn chỉ ngồi một mình?
Tiết học trôi nhẹ nhàng nhưng đầu óc Nhã Điềm lại không thể nào tập trung được nó không ngừng suy nghĩ thật ra trong một năm qua Khải Huy đã sống như thế nào mà dường như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết tiết cũng đến giờ ra chơi Nhã Điềm cũng không còn hơi sức để chạy nhảy nên nằm dài trên bàn.
Bên tai liền vang lên tiếng nói của Khải Huy:
- Cậu không sao chứ?
- Tôi không sao.
- Vậy để tôi xuống mua cho cậu hộp sữa.
- Không cần tôi không muốn ăn uống gì hết.
Lời nói Nhã Điềm còn chưa dứt bên cạnh liền xuất hiện một giọng nói vô cùng dịu dàng nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.
- Khải Huy chúng ta có việc ở văn phòng đoàn.
Nhã Điềm ngẩng đầu lên liền thấy nét mặt hớn hở của Anh Trúc khi nói chuyện với Khải Huy. Khải Huy nhìn Nhã Điềm có chút khó xử.
- Được rồi, vậy cậu nghỉ đi tôi có việc xuống văn phòng đoàn một chút có gì không hiểu cậu có thể hỏi Lệ Chi hoặc những bạn xung quanh.
Mặc dù nói thì nói vậy nhưng trong tâm Khải Huy cảm giác khó chịu vô cùng bởi lẽ hắn không thể không để ý đến ánh mắt của Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm rất sâu sắc cùng một sự quan tâm quá mức khiến hắn chột dạ như sắp mất Nhã Điềm.
Nhã Điềm cũng chẳng nói gì chỉ nhẹ gật đầu nhìn theo bóng Khải Huy và Anh Trúc khuất sau cánh cửa trong lòng lại xuất hiện một nỗi trống rỗng mơ hồ. Không biết là vô tình hay cố ý sao Nhã Điềm có cảm giác Anh Trúc vừa cười với nó một nụ cười đắc ý đây là ý gì ra oai với nó sao nhưng không thể phủ nhận nó cực kì khó chịu.
Bên tai lại vang lên những câu nói giễu cợt sâu cay:
- Tôi nhớ hình như là Khải Huy và Anh Trúc là một cặp tại sao lại xuất hiện người thứ ba nhỉ?
- Còn không biết là vào đây bằng cách nào nữa?
- Không chừng phạm lỗi nặng nên không được nhận vào học nữa nên mới phải chuyển trường.
Từng lời nói mang tính chế giễu lẫn ghen tị quanh quẩn trong đầu Nhã Điềm khiến nó rất khó chịu nhưng không làm gì được. Nghe nói đến Khải Huy và Anh Trúc trong tim Nhã Điềm đột nhiên cảm thấy nhói đau lạ thường cảnh tượng hai năm trước lại hiện về trước mắt, nỗi đau sâu kín lại dâng lên, phút chốc sắc mặt tái nhợt.
- Cậu không sao chứ?_bên tai Nhã Điềm vang lên tiếng nói trầm ấm của Tuấn Nguyên.
- Tôi không sao.
Mặc dù nó nói không sao nhưng cảm giác có gì đó xót xa nhen nhóm, khóe mắt ươn ướt sao có thể không nhận ra nó sắp khóc. Tuấn Nguyên mặt không đổi sắc lôi Nhã Điềm xềnh xệch ra ngoài, cậu không muốn thấy nó mặt buồn so như thế. Lúc Khải Huy vừa đi ra cùng Anh Trúc cậu có thể nhận ra nét hụt hẫng cùng xót xa trên gương mặt Nhã Điềm.
Hai người vừa rời khỏi lớp lập tức lại dâng lên một hồi xôn xao. Đơn giản vì mọi người đều nghĩ Nhã Điềm giả vờ trật chân để được gần gũi Khải Huy chen chân làm người thứ ba giữa Khải Huy và Anh Trúc.
- Nè cậu lôi tôi đi đâu vậy?
|
- Đi ra ngoài cho đỡ phiền muộn.
Chỗ Tuấn Nguyên đưa Nhã Điềm đến không nơi nào khác chính là sân thượng. Lúc đi ngang tầng ba của khối mười hai, hai người đã không biết có hai ánh mắt nhìn hai người với tia nhìn phức tạp và khó hiểu.
Nhất Khang nhếch lên một nụ cười như có như không, xem ra anh đoán không sai quan hệ của Khải Huy và Tuấn Nguyên có khoảng cách đúng là do cô bé này gây ra. Trong khi đó Khánh Vy có chút khó hiểu đối với Nhã Điềm nhưng cũng nhanh chóng tan đi vẫn giữ trên gương mặt sự điềm tĩnh nhất mang một sắc thái lạnh lùng xoay người vào lớp tỏ vẻ không quan tâm. Nhất Khang nhìn vào thân ảnh biến mất trong lớp học có chút hụt hẫng đã bao lâu anh mong thấy một nụ cười của Khánh Vy nhưng cho đến bây giờ vẫn là sắc thái lạnh lùng nhìn anh không chút cảm xúc.
Nhã Điềm cũng không hề biết rằng lúc vừa rời khỏi lớp Khải Huy và Anh Trúc bỏ quên sổ ghi chép liền quay lại lấy đã nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, Khải Huy đau xót nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi xoay người đi không nói một lời, trong lòng tức giận cùng cảm giác đắng chát tận tim " Nhã Điềm có thật cậu lại một lần nữa rời khỏi tôi hay không?". Anh Trúc nở nụ cười đắc ý khi thấy cảnh tượng vừa rồi " Nhã Điềm đây chính là cậu tự tạo nghiệt không phải do tôi."
Sân thượng lộng gió như át đi tiếng nói yếu ớt của Nhã Điềm.
- Buông ra Tuấn Nguyên!
Nhã Điềm nhìn Tuấn Nguyên có chút tức giận, nói chung cảm xúc của Nhã Điềm bây giờ cực kì tệ, nó không muốn bất cứ ai làm phiền mình.
- Người cậu yêu chính là cậu ta sao?
- Không...không phải?
Nhã Điềm nghe đến câu hỏi của Tuấn Nguyên bất giác tay run lên, nắm chặt lại, nó không biết tại sao yêu Khải Huy lại là nỗi sợ hãi thật lớn vây lấy nó khiến nó nhớ về Nam Thành, đó là một cảm giác đau đớn cùng cực không thể nào gạt bỏ. Nó luôn tự dối lòng rằng người nó yêu là Nam Thành nhưng sao mỗi lần nhắc đến điều đó nó cảm thấy lòng chua xót, mặn đắng tận tâm can.
- Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao Khải Huy đi cùng Anh Trúc cậu lại đau lòng?
- Tôi không có.
Sau câu trả lời tại sao Nhã Điềm cảm thấy cổ họng đắng vô cùng như nó vừa uống phải thứ gì, nghẹn ngào nhưng không nói nên lời. Tim cũng vì vậy mà đau nhói không thôi thật ra nó nên làm gì mới tốt nhưng nó gạt bỏ mọi thứ để đến với người con trai đó có phải đã quá ích kỉ rồi không? Nếu Khải Huy thật sự đã yêu người con gái khác thì nó không thể vì một chút ích kỉ của bản thân mà níu kéo hắn được huống chi nó là người từ bỏ hắn trước vì vậy nó không có quyền lựa chọn.
- Cậu gạt được người khác không thể gạt được tôi đâu.
Để nói ra điều này chính Tuấn Nguyên cũng cảm thấy vô cùng mặn đắng, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật trước mắt chính là như vậy dù không ở cùng Nhã Điềm nhưng chỉ học chung một năm thôi cũng đủ khiến cậu vô cùng hiểu nó.
- Cậu quá đề cao bản thân rồi!_Nhã Điềm cố giữ bình tĩnh nhếch môi cười nhạt.
Cho dù Tuấn Nguyên đoán được mọi tâm sự của nó thì sao mọi thứ vẫn là như vậy, cái rào cản đau thương không thể khiến nó quên đi được, nó không có can đảm thừa nhận chính cái sự ngu ngốc kia đã đưa một người con trai vô cùng tốt với nó phải rời xa thế giới này.
Còn nỗi đau và sự đắng cay nào hơn nhìn người con trai đối xử tốt với mình bằng cả trái tim ra đi trước mắt mình.
- Là tôi quá đề cao bản thân hay chính cậu dối lòng?
Từng giọt lệ đắng rơi xé tan cõi lòng, Nhã Điềm biết nói gì đây trong phút chốc chỉ có thể nắm chặt bàn tay run run, có là một giấc mơ đi chăng nữa Nhã Điềm cũng không muốn một lần nữa lại mơ thấy nhưng đó không phải mơ mà là một bi kịch thật sự trớ trêu hơn người gây ra bi kịch đó lại là nó. Tuấn Nguyên nói không sai chính là bản thân nó đang dối lòng nhưng như vậy nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù sao nó cũng phải xác định lại tình cảm kia một lần nữa, nó không muốn một bi kịch khác lại diễn ra một lần đã là quá đau đớn rồi.
----------------------------------
|
CHƯƠNG 8 : QUÁ KHỨ MỜ NHẠT
"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước"
Ngoài trời mưa giăng kín lối, sân trường Duyệt Phương ngập nước, cơn mưa làm bầu trời đen u ám tuy nhiên vẫn không che lấp đi sự vui tươi cùng rạng rỡ trên gương mặt của những cô cậu học sinh tinh nghịch.
Nhã Điềm vui vẻ nhảy lên trên lan can ngồi đung đưa chân, hay tay vung vẩy hạt mưa trước hiên lớp học. Khải Huy cũng đã nhảy lên đó ngồi tự bao giờ, gương mặt cũng chẳng mang chút buồn rầu lướt mắt nhẹ nhàng nhìn mưa rơi.
- Cậu nhảy lên đây làm cái gì?_Khải Huy giật mình liếc mắt nhìn Nhã Điềm thảnh thơi ngồi trên lan can mà có chút không thuận mắt.
- Tại sao cậu nhảy lên được tôi lại không?_Nhã Điềm chu chu môi đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu.
Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy chỉ phóc một cái lên lan can ngắm mưa cũng bắt chước leo lên ngồi theo. Mỗi lần hắn làm một điều gì khó khăn nó đều cố gắng làm theo gọi là không thể chịu thua hắn bất cứ thứ gì, nhưng hầu như những việc nó làm theo hắn hầu như rất nhiều cũng chưa một lần nó thấy hắn làm bất cứ cái gì vì nó.
- Cậu là con gái mà nhảy nhót lung tung huống hồ ở đây cao như vậy.
- Tôi không sợ.
Khải Huy lắc đầu thở dài cũng thôi không chấp Nhã Điềm, nhưng khi nhìn vào gương mặt phấn khởi khi hứng những giọt mưa rơi của Nhã Điềm tim hắn bất giác rung lên không rõ nguyên do liền quay mặt đi chỗ khác. Cả hai cứ như vậy ngồi rất lâu, những hạt mưa thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Sân trường bắt đầu ồn ào học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, từng tốp học sinh cười đùa giỡn hớt trong không khí còn ẩm hơi nước.
- Nhã Điềm về thôi!_từ sau lưng hai người vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Cả Khải Huy cùng Nhã Điềm xoay người lại nhìn Nam Thành nở một nụ cười, Khải Huy nhảy khỏi lan can trước Nhã Điềm hắn còn định đỡ lấy Nhã Điềm để nó an toàn nhảy xuống, nhưng xem ra hắn còn quá chậm Nam Thành đã tiến đến bên cạnh đưa tay ra dáng vẻ dịu dàng đỡ lấy Nhã Điềm.
- Để tôi đỡ cậu xuống!
- Cảm ơn._Nhã Điềm cười tươi nhìn Nam Thành đưa tay cho cậu đỡ xuống.
Vừa nhảy xuống khỏi lan can, Nhã Điềm còn định trách móc vì sao hắn nhảy xuống lại không chịu đỡ nó thì đã thấy bóng dáng Khải Huy đi khá xa rồi, dáng vẻ thong thả sải bước chân dài đi ra khoảng sân còn đọng lại nước mưa.
Trong khi Nhã Điềm tức tối thì Khải Huy tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn không biết vì sao lại có cảm giác không thoải mái khi thấy Nhã Điềm cùng Nam Thành ở chung một chỗ. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu, cả hai đều là bạn thân của hắn chỉ cần nhìn thấy hai người vui vẻ hắn cũng sẽ vui hắn sẵn sàng bước đi trước để nhường không gian cho hai người hoặc lùi lại phía sau để theo dõi hai người.
Nam Thành vẫn là như vậy cậu có một nụ cười ấm áp luôn chăm sóc quan tâm Nhã Điềm, cậu cũng không biết rằng chính mình đã làm tổn thương một trái tim. Trong lòng cậu vẫn xem hai người là những người bạn thân,nhưng cậu đối với Nhã Điềm lại có một cảm giác khác đã vượt qua tình bạn. Nếu như Thục Đoan và Nhã Điềm đều là bạn thân của hắn vì sao khi đứng trước mặt Thục Đoan cậu không hề có cảm giác gì gọi là đặc biệt.
Bóng dáng Khải Huy càng đi càng xa nhưng cùng lắm chỉ là cách vài chục bước vì sao Nhã Điềm bước mãi vẫn không kịp, bên cạnh nó cũng chỉ có Nam Thành và Thục Đoan. Nhã Điềm rất muốn đi nhanh một chút để đuổi kịp Khải Huy nhưng lại có một sợi dây vô hình nào đó kéo nó lại. Nhìn sang bên cạnh nó vẫn thấy nụ cười của Nam Thành, ánh mắt vẫn là như vậy trìu mến đến mức người ta không thể từ chối.
- Khải Huy cậu có thể đi chậm một chút chờ chúng tôi được không?_Thục Đoan nở một nụ cười chọc Khải Huy.
Thục Đoan vẫn biết Khải Huy nhanh nhẹn, cá tính hơi quái dị một chút nhưng thật ra vẫn là một người dễ gần biết quan tâm người khác. Cô thậm chí còn biết người mà Khải Huy xem trọng trong mắt cũng chỉ có Nhã Điềm nhưng vì sao hắn luôn né tránh Nhã Điềm thì cô lại hoàn toàn không biết.
- Các cậu đi nhanh lên một chút thì được rồi!
|
Bảo hắn đi lùi lại không bao giờ có chuyện đó xảy ra, đối với Khải Huy sẽ chỉ có bước tới không có bước lùi, chỉ là người khác đi theo hắn cũng không có cửa để hắn đi theo người khác. Nghĩ như vậy Khải Huy nhếch môi cười nhạt phải chăng lòng tự tôn của hắn quá cao chính vì vậy mà không muốn thổ lộ với Nhã Điềm để nó từng ngày từng ngày càng cách xa hắn. Để một ngày Nhã Điềm là của Nam Thành không phải của hắn. Nam Thành luôn khác hắn, cậu luôn ân cần chu đáo quan tâm đến từng động thái của Nhã Điềm sẵn sàng đi chậm lại để đợi Nhã Điềm, sẵn sàng vì Nhã Điềm làm tất cả mọi thứ.
Một thoáng kí ức lại hiện về trong tâm trí Khải Huy, hôm nay trời cũng mưa như vậy hắn cũng ngồi trên lan can của khu kí túc xá để ngắm mưa, mưa hôm nay còn nặng hạt hơn ngày đó. Đặc biệt mưa hôm nay không còn sự hiện diện của Nam Thành cũng không còn Nhã Điềm ngồi cạnh hắn như ngày ấy. Mưa vẫn rớt hạt đều đặn như trút bầu tâm sự, Khải Huy cũng mang trong lòng một bầu tâm sự vì sao hắn không thể bày tỏ với ai, hắn không thể quên chuyện ban sáng Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên lôi lôi kéo kéo khiến hắn gần như sụp đổ.
Khải Huy khẽ nhắm mắt cũng không muốn nhớ nữa càng nhớ hắn chỉ càng cảm thấy tim lạnh buốt, cảm giác hụt hẫng cùng cô đơn bủa vây lấy hắn. Bên tai hắn tiếng mưa vẫn không dứt làm cho người mang tâm sự càng thêm thê lương.
- Nè ngồi đây làm gì? Lại nhớ Nhã Điềm sao?_Tần Trực cũng nhảy phóc lên lan can nhếch môi cười trêu chọc.
Tần Trực học ban xã hội nên tâm trạng cũng nghệ sĩ hơn biết nắm biết buông đúng lúc để tâm trạng bản thân luôn vui vẻ vì vậy mà cậu ta chính là người thích hợp để người ta chia sẻ tâm sự.
Khải Huy vẫn vậy nhắm mắt không đáp trả, hắn biết cho dù nói ra cũng chẳng giải quyết được gì ngoài chuyện thêm phiền lòng.
- Sao không trả lời, hiện tại tôi rất có tâm trạng cho người ta tâm sự._Tần Trực tiếp tục độc tấu.
Trời mưa đã buồn ngồi độc tấu một mình thật không nên, Tần Trực cũng lặng lẽ nhìn mưa rơi trong lòng cũng dâng lên cảm xúc mơ hồ.
- Cậu có tâm trạng nhưng tôi không có tâm trạng.
Khải Huy cất giọng lạnh lùng liền nhảy khỏi lan can đi vào phòng, hắn bình thường thích ở một mình bây giờ liền xuất hiện con ma nhiều chuyện này suốt ngày bám lấy hắn bày tỏ tâm sự không buông.
|
- Cần gì cáu gắt như vậy chỉ là bạn ấy có bạn trai mới thôi mà._Tần Trực nhảy xuống khỏi lan can đi theo Khải Huy lải nhải.
Chuyện Khải Huy buồn là chuyện gì cậu ta biết tuốt, nhưng hình như cậu ta lại không biết cái miệng hại cái thân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy.
Khải Huy dừng bước trừng mắt nhìn Tần Trực đang cười vô tội vạ, Tần Trực bị ánh nhìn sắc bén của Khải Huy làm cho hoảng sợ nở nụ cười cứng đờ. Đừng nhìn cậu ta như vậy chẳng qua mắt cậu ta thấy thế nào thì nói thế ấy thôi, người không biết không có tội.
- Cậu là muốn ăn đòn có đúng không?
Nuốt hoảng sợ xuống tận đáy lòng, Tần Trực vỗ vai Khải Huy một cái liền tìm đường thoát thân.
- Dĩ nhiên không, nhưng cậu nên suy nghĩ cho thoáng một chút!
Khải Huy nhíu mày một cái nhìn theo bóng dáng Tần Trực dần biến mất sau cửa phòng, ý cậu ta là gì bảo hắn đừng để ý đến chuyện Nhã Điềm có bạn trai hay không tiếp tục làm điều mình muốn hay bảo hắn buông tay khỏi mối tình này.
Khải Huy bước vào phòng với một loạt những suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh đã thấy.
----------------------------------
Mưa!
Mưa lại rơi!
Nhã Điềm đứng trước cửa phòng ngắm mưa rơi, nó có rất nhiều kí ức về mưa bên cạnh Nam Thành và Khải Huy. Mỗi một lần nhớ đến nó đều cảm thấy tự trách, cảm thấy tim mình đau nhói, đã một năm nhưng nó vẫn không thể quên. Làm sao có thẻ tình bạn đơn thuần ấy trong ngần ấy năm, tình yêu ngộ nhận ấy đã cướp đi một sinh mạng.
"Nam Thành nếu có một điều ước tôi vẫn ước rằng chúng ta sẽ không yêu nhau như vậy cậu cũng đã không rời xa tôi, rời xa thế giới tốt đẹp đang chờ cậu phía trước"
- Cậu cũng rất biết suy tư nhỉ?_Anh Trúc từ đâu liền xuất hiện bên cạnh buông lời châm chọc.
- Chỉ là một chút tâm trạng cũng không nghĩ sẽ phiền cậu bận tâm.
- Cậu và Tuấn Nguyên đúng là quan hệ không tầm thường._Anh Trúc nhếch môi cười.
Giọng điệu của Anh Trúc mang theo vị chua chát khiến Nhã Điềm có chút đau xót trong lòng. Nếu nói vì lỗi lầm kia Nhã Điềm không thể đối mặt với Khải Huy thì việc đối mặt với Tuấn Nguyên càng làm nó thêm nghẹn ngào vì vẻ mặt của Tuấn Nguyên quá giống Nam Thành, điều đó khiến Nhã Điềm trong vô thức đau xót nhớ về hình bóng Nam Thành. Ngày đó Nhã Điềm vẫn mong chỉ là một giấc mơ nhưng vì sao nó ngủ mãi mà không thể tỉnh dậy, bên cạnh nó đã không còn một Nam Thành trìu mến ấm áp ngày nào.
Sân trường Duyệt Phương ồn ào giờ ra chơi, cả bốn người cùng nhau mua đầy ắp thức ăn nhanh liền kéo nhau ra một góc có ghế đá dưới tán cây bằng lăng trò chuyện, đọc sách. Nhã Điềm vẫn thích ngồi tán gẫu hơn là đọc sách, nó thường nói đến gây gỗ với Khải Huy thì mới thôi cứ hễ bị Khải Huy đe dọa liền nép sau lưng Nam Thành. Cậu chỉ khẽ mỉm cười liền dùng toàn lực che chắn cho dù biết Khải Huy chỉ là đùa giỡn vốn không dám làm gì Nhã Điềm nhưng mỗi lần đứng sau Nam Thành đều mang đến cho nó một cảm giác an toàn. Nụ cười của cậu ấm áp như nắng ban mai khiến cho bất cứ ai dù trong tâm trạng cô đơn cũng cảm thấy được sưởi ấm, sự lạnh lẽo đó cũng bị nụ cười của cậu thiêu đốt.
Khẽ liếc mắt nhìn trời, Nhã Điềm cố hít thật sâu kìm nén đau thương trong lòng, nó muốn xua đi những kí ức có hình ảnh của Nam Thành nhưng mãi không xua được. Trời hôm nay thật u ám như chính lòng của Nhã Điềm.
- Tôi và Tuấn Nguyên vốn chỉ có quan hệ bạn bè hết sức bình thường.
- Bình thường hay không trong lòng cậu biết rõ.
Anh Trúc liếc mắt khinh thường nhìn Nhã Điềm rồi đi thẳng vào trong, những tình cảm của Nhã Điềm trước kia quá phức tạp cho dù có nói ra cũng chẳng ai có thể hiểu huống hồ một người có lòng dạ hẹp hòi cùng ích kỉ như Anh Trúc càng không thể hiểu được. Anh Trúc một lòng muốn chiếm dụng cho mình một tình yêu nhưng chưa bao giờ chịu nhận thức rằng tình yêu không thể chỉ có từ một phía.
|