Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao ?
|
|
Chương 34: Tôi rất muốn cắn chết anh
Học kỳ mới bắt đầu không bao lâu thì sắp đến kì nghỉ Tết. Tất cả học sinh đều có tâm trạng phấn khích vô cùng. Tôi cùng anh Vỹ vẫn thế nhưng thời gian chúng tôi gặp nhau không nhiều. Dạo này anh học rất nhiều thứ. Tôi cũng không rảnh rỗi. Vì sắp đến kì nghỉ Tết, không khí có vẻ rộn ràng hơn. Bên đường bắt đầu trang trí mai vàng, câu đối đỏ hai dây kim tuyến bên ngoài hay bên trong cửa hàng. Thời tiết năm nay có vẻ lạnh hơn năm rồi. Tôi không biết không khí ở miền Bắc ra sao nhưng vì thời tiết ở miền Nam tương đối nóng, vì vậy tôi rất thích thời tiết se se lạnh thế này. Ba tôi dạo này hay ngắm nghía cây mai vàng to lớn trước nhà. Má tôi cũng bận rộn cho công tác tổng kết công tác cuối năm để có một kì nghỉ Tết vui vẻ.
Mặc dù thời gian tôi và anh Vỹ ở cạnh nhau rất ngắn. Mỗi lần chỉ tầm mười lăm phút. Thời gian đấy chính là đầu giờ học, giờ giải lao hoặc những lúc anh đưa tôi về nhà. Nói đưa cho dễ nghe thật ra tôi và anh mỗi người đạp một chiếc xe riêng biệt. Nhỏ Linh hay càm ràm bảo rằng tình cảm của tôi và anh thật nhạt nhẽo chẳng có tí lãng mạn nào cả. Tôi từ chối cho ý kiến. Nhưng tôi lại cảm thấy hay. Bởi vì mỗi lần chúng tôi ở cạnh sẽ càng trân trọng những giây phút ấy hơn. Mỗi đêm, anh sẽ gọi điện thoại nói vài câu chọc tôi cười rồi chúc tôi ngủ ngon. Đối với tôi, cần không nhiều lắm. Chỉ cần tôi cảm nhận được anh vẫn ở cạnh tôi là được rồi.
Sáng chủ nhật, cả bọn hẹn nhau đi chơi nhưng tôi và anh Vỹ có hẹn nên phải đi sớm hơn để kịp tụ họp cùng đám bạn. Mẹ tôi chuẩn bị nhang đèn đi chùa. Trùng hợp, ngày rằm trùng ngày chủ nhật, anh Vỹ dẫn tôi đi chùa. Anh nói bà nội cùng mẹ anh đi nên bảo anh đưa tôi đến. Tôi chọn một cái sơ mi và quần dài đơn giản. Anh Vỹ cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, đôi giày thể thao trắng, gương mặt anh sáng sủa nhưng trông anh vẫn lịch sự đẹp đẽ như mọi lần. Khi anh xuất hiện trước cửa, tôi thấy cảm xúc lâng lâng cũng không biết là nguyên nhân gì. Chỉ cần thấy gương mặt rạng rỡ của anh tâm trạng tôi đều như vậy.
Anh cười:
- Đi gặp mẹ chồng nhé!
Tôi ngớ ra trừng mắt nhìn anh:
- Anh lại nói bậy bạ gì đấy.
- Sao thế, anh nói thật đấy. Mẹ anh nhiều ngày không gặp em cứ nhắc mãi.
Tôi lè lưỡi cười trừ:
- Tại mấy tuần qua em bận học thêm nên chẳng có thời gian đến thăm cô.
Anh vỗ đầu tôi như con nít vậy:
- Thật cực khổ, bạn trai em cũng cực khổ đấy sao không nghe em giải thích lý do không đến thăm anh nhỉ?
Tôi chu mỏ phản bác:
- Anh cũng đâu có giải thích tại sao.
Anh phì cười búng trán tôi một cái rõ đau:
- Anh bận ôn thi mà. Em biết bạn trai của em học cuối cấp không?
Tôi xoa trán hừ hừ:
- Em biết mới không làm phiền anh đó.
Anh Vỹ im lặng vài giây rồi cười nhẹ:
- À đây là lý do em lạnh nhạt bạn trai ư? Anh trách lầm à?
Tôi gật đầu chắc nịch. Anh Vỹ mỉm cười. Anh Vỹ chở tôi đến ngôi chùa mà mẹ anh cùng bà nội ở đó. Hôm nay là ngày rằm nên có rất nhiều người đến thắp hương cúng kiếng. Ngôi cùa đông đúc vô cùng. Nhìn người tốp vào tốp ra tôi cũng cảm thấy hoa mắt. Anh Vỹ cùng tôi đến chính điện thì gặp bà nội cùng mẹ anh ở đó. Họ đang nói chuyện gì đó cùng một vị sư thầy. Tôi cùng anh đến thắp hương trước mới đến chào bà nội cùng mẹ anh Vỹ. Mẹ anh nhìn thấy tôi thì cười tủm tỉm lôi kéo tôi hỏi thăm. Tôi cảm thấy bà thật hiền từ nhưng nghĩ tới tình trạng hôn nhân bấp bênh của bà tôi chỉ có thể thở dài trong lòng. Vì vậy mà tôi lại cảm thấy tình cảm của bà dành cho anh Vỹ càng vô bờ. Chính vì bà quá yêu thương anh nên không muốn anh cảm thấy khổ sở nên mới phải chịu đựng dù tình cảm của bà và chồng đã rạn nứt từ lâu. Tôi lại nhìn bà nội. Bà vẫn xem mẹ anh Vỹ như con dâu không có gì thay đổi cả. Quan hệ con người thật phức tạp. Muốn nói cắt đứt là cắt đứt thì không thể nào.
Mẹ anh Vỹ lôi kéo anh xem quẻ bói tình duyên gì đó. Anh lắc đầu rồi dắt tay tôi chạy mất. Đi ra khỏi chính điện anh dẫn tôi đi dạo xung quanh. Tôi phì cười.
- Sao anh không xem một quẻ đi.
Anh nhìn tôi rồi cười:
- Xem làm gì chẳng phải có rồi sao.
Mặt tôi nóng rang. Tôi thừa nhận là không cần thiết phải xem quẻ. Đi một vòng chúng tôi đến một hồ sen. Có một ngôi đền nhỏ giữa hồ. Bên trong là thờ Quan Âm Bồ Tát. Có một cây cầu treo bắt ra giữa hồ liên kết với ngôi đền. Hồ không lớn nên chỉ đi hon chục bước là đến. Tôi cùng anh Vỹ vào thắp hương rồi đứng đó ngắm ao sen. Cánh sen hồng hồ hé mở trong hồ khiến lòng người cảm thấy thanh tĩnh vô cùng. Tôi giật giật tay áo anh Vỹ.
- Anh có đồng xu không?
Anh nhíu mày nhìn tôi:
- Làm gì?
- Em nghe nói ỏ những ngôi chùa như vậy có thể cầu nguyện sẽ rất linh.
Anh phì cười:
- Sao em mê tín thế?
Tuy nói vậy anh vẫn móc ra từ ví tiền một đồng xu. Tôi cười hì hì nhận lấy rồi quăng ra giữa hồ rồi nhắm mắt chắp tay cầu nguyện.
Anh hỏi:
- Em cầu gì thế?
Tôi mở mắt cười một tiếng:
- Sao có thể nói ra chứ, nói ra sẽ không linh đâu.
Anh Vỹ không hỏi mà nắm tay kéo tôi ra khỏi đền.
- Về thôi! Em không nói anh cũng biết.
Tôi đi theo sau anh ngạc nhiên:
- Anh làm sao mà biết chứ, đoán mò chứ gì.
Anh nhếch miệng cười:
- Có liên quan đến anh là được rồi cần gì biết nhiều.
Tôi mở to mắt mà lại không chối được. Anh Vỹ thấy vậy phì cười.
- Đoán mò cũng trúng thấy không?
Tôi biết mình bị gài bẫy nên đánh vào vai anh. Anh không làm gì cả chỉ dắt tay tôi đi vai vòng nữa rồi trở về chính điện chào bà nội và mẹ anh ấy. Khi chúng tôi đi vào thì thấy mẹ tôi và mẹ anh Vỹ đang nói chuyện. Họ quỳ trước chính điện cầu nguyện và nghe một vị sư đọc kinh phật. Tôi vui vẻ chạy đến kéo tay mẹ tôi.
- Mẹ cùng ba đến à, ba đâu rồi?
Mẹ tôi cười:
- Ông ấy à đi ra ngoài rồi. Con cùng Vỹ đi chơi à? Mẹ còn tưởng các con đi đâu lại đi vào chùa.
Tôi cười hì hì:
- Đâu có rằm nào mà con không đi mẹ làm như con mới đi lần đầu ấy.
Mẹ anh Vỹ giờ mới cười hỏi:
- Là tôi bảo thằng Vỹ chở đến đấy.
Mẹ tôi gật đầu. Lúc trước tôi từng thắc mắc tại sao anh Vỹ đến nhà tôi lại nhận được sự hoan nghênh như vậy. Có một lần tôi biết ba anh ấy là đồng nghiệp của ba tôi. Ba tôi nói đã vài lần gặp anh Vỹ ở chỗ làm việc nên biết. Lúc đó tôi nghĩ thảo nào ba đối xử với anh đặc biệt thế. Chắc chắn mẹ tôi và mẹ anh ấy cũng từng gặp nhau rồi nên bọn họ mới thân thiết như vậy.
Tôi hỏi:
- Mẹ và cô biết nhau khi nào thế ạ?
Sắc mặt hai người có vẻ không tốt lắm nhưng mẹ tôi vẫn cố cười nói:
- Mẹ đi thăm dì Liên nên gặp.
Tôi vỡ lẽ. Trái đất thật là tròn. Dì Liên sẽ trở thành cô chồng của chị Thương. Mẹ tôi là thím của chị ấy, chắc bà nội hay ai đó bên nội muốn mẹ tôi đi thăm cô Liên thay họ khi cô nằm viện ở đây. Tôi hiểu ra nhưng lại thấy mình nhắc đến chuyện không vui. Tôi liếc nhìn anh Vỹ thấy anh cười cười.
- Bà nội đâu ạ?_anh hỏi
Không khí trở về như thường. Mẹ anh trả lời.
- Dượng hai con vừa đến đưa bà nội về rồi.
Anh gật đầu lại nói với mẹ tôi.
- Cháu dẫn Chi đi chơi một lát ạ, chiều cháu lại trả cô bé về.
|
Mẹ tôi gật đầu. Mẹ anh Vỹ cũng đã cười trở lại. Anh Vỹ dắt tay tôi ra ngoài. Tôi mơ hồ nghe mẹ tôi cùng mẹ anh nói về chuyện của dì Liên. Tôi ngước nhìn anh Vỹ thấy sắc mặc anh vẫn bình thường. Chuyện của dì Liên xem ra cũng không ảnh hưởng đến anh lắm. Anh Vỹ chở tôi đến vườn cây ăn quả. Nơi đây là vườn cây nhưng đã dần quy hoạch thành khu du lịch sinh thái. Trước cổng đã tụ tập rất nhiều người. Dĩ nhiên là đám bạn của tôi cùng anh Vỹ. Hôm nay có cả anh Trường nữa. Mặc dù anh ở kí túc nhưng vẫn thường xuyên trở về nhà. Trong đám bạn của anh Vỹ có chị Vân, anh Trí cùng hai người bạn nữa là hai người đã cùng tôi và anh Vỹ đi xe buýt. Anh Quý cùng chị Thoa. Bọn họ nhìn thấy tôi thì cười rất tươi.
Tôi nhớ lần đó anh Quý nhường chỗ cho anh Vỹ còn tưởng anh ấy cố ý gán ghép tôi cùng anh Vỹ nhưng không phải. Hóa ra anh Quý cũng có tâm tư riêng. Tôi nhớ sau khi anh Vỹ cùng tôi trở thành một đôi có lần tôi gặp anh Quý và chị Thoa nên đã hỏi.
- Bọn họ yêu nhau từ khi nào thế?
Anh Vỹ nói:
- Sau ngày đi xe buýt.
Tôi trợn mắt khó tin:
- Sao có thể chứ, anh lại nói nhảm có phải không?
Anh Vỹ xoa đầu tôi:
- Sao em phải quan tâm người khác chứ, sao em không nói cho anh biết em thích anh từ khi nào?
Tôi im lặng liếc anh một cái rồi đi thẳng. Anh Vỹ ở phía sau cười khì khì. Da mặt tôi lúc ấy rất mỏng không chịu nổi công kích.
Cho nên khi nhìn thấy anh Quý cùng chị Thoa tôi lại nhớ đến ngày anh đi xe buýt cùng tôi. Chúng tôi đi vào vườn trái cây vui đùa thỏa thích, thích ăn gì hái nấy. Sau một lúc lại từng đôi tách riêng.
Anh Vỹ trèo lên một cành cây ngồi vắt vẻo trên đấy. Anh chỉ ăn vài quả mận rồi thôi. Tôi cùng nhỏ Quyên, nhỏ Linh, nhỏ Thoảng, nhỏ Thi chạy nhảy khắp vườn. Tôi mỏi cả chân nên đi trở về chỗ anh Vỹ. Tôi mở mắt long lanh nhìn anh.
- Em cũng muốn lên!
Anh Vỹ cắn một trái mận rôid cười híp mắt:
- Em có thể leo sao?
Tôi sững sờ. Đúng là tôi không biết leo vậy phải làm sao? Thằng Lâm từng chọc quê tôi vụ này. Bây giờ đến lượt anh rồi. Tôi không chịu thua.
- Anh đưa em lên.
Anh Vỹ lại thản nhiên cắn trái mận đỏ đầy nước:
- Anh có lợi ích gì chứ?
Tôi liếc anh một cái quay đầu bỏ đi.
- Có gì hay ho chứ._tôi lầm bầm.
Anh Vỹ hai ba bước đã nhảy xuống đất cười nhẹ kéo tay tôi:
- Giận rồi hả?
Tôi lắc đầu:
- Không có. Em đang nghĩ chỉ có khỉ mới leo cây nên em không muốn leo nữa.
Anh Vỹ im lặng.
Thấy không tôi rất có tố chất khiến người khác trầm mặc. Anh Vỹ nhướng mày nhìn tôi rồi cười như có như không.
- Em có thấy con khỉ nào đẹp trai như anh không?
Tôi phì cười:
- Anh đúng là tự kỉ cuồng.
Anh chỉ cười không nói mà kéo tôi tới một cành cây thấp có độ chắc cao. Anh leo lên trước mới đưa tay kéo tôi.
- Nào lên đây, chúng ta cùng làm một cặp khỉ xinh gái đẹp trai.
Tôi bật cười. Thật may cái cây này không trơn tuột nên rất dễ trèo. Anh kéo tôi ngồi bên cạnh. Hai chúng tôi ngồi vắt vẻo trên cành cây.
Quân cùng Vĩnh cũng leo lên mấy cây gần đấy. Quân gào lên.
- Anh Vỹ không sợ gãy cây à?
Anh Vỹ trầm mặc một lúc mới cười nói:
- Không sao. Yên Chi không nặng lắm.
Tôi bực mình liếc bọn họ một cái. Cả bọn trên cây lẫn dưới cây đều cười ầm lên. Sao bọn họ lại lấy cân nặng tôi ra để chọc tôi chứ.
- Tại sao không phải anh làm gãy cây mà tại em chứ?
Anh Vỹ làm bộ nhìn lần lượt từng người trong hai chúng tôi:
- Bởi vì...khi cành gãy anh sẽ nhảy xuống trước cho nên người sau cùng ngồi sẽ là người làm gãy.
Tôi véo cánh tay anh một cái:
- Anh dám bỏ mặc em thử xem?
Anh cười xoa xoa cánh tay:
- Nếu anh không nhảy xuống trước làm sao đỡ em chứ?
Tôi ngẩn người nhìn anh. Thì ra như vậy. Nghe lý lẽ hùng hồn kia tôi không biết nên tin hay không đây. Tuy nhiên, tôi rất rõ có một dòng nhiệt ấm áp chảy qua tim.
Anh Trí ngồi ở cái cây đối diện phì cười:
- Em đừng nghe nó, nó toàn nói lời không thật thôi. Lời nó chuyên dụ dỗ trái tim mềm yếu như em đấy.
Anh Vỹ nhướng mày nhìn tôi cười:
- À đúng rồi, nếu anh nhảy xuống trước có khi nào bị đè bẹp không nhỉ?
Tôi vừa bực vừa buồn cười đánh anh mấy cái. Anh chỉ cười đưa tay đỡ tôi. Anh nhướng mày nghiêng người về phía tôi. Anh nắm chặt hai cổ tay tôi. Tôi thấy mặt anh sắp gần kề thì mặt nóng rang né sang một bên nào ngờ...
Anh Trí cười:
- Hai con khỉ đánh nhau...
Chính vì tôi không để ý cho nên chỗ ngồi hơi lệch nên nghiêng ngã một cái. Tôi sợ hãi la lên một tiếng đã nghe tiếng rơi nặng nề trên đám lá cây khô. Và như thế cành cây dù không bị gãy tôi vẫn rơi như thường. Trước lúc rơi xuống tôi vẫn bắt gặp nét cười trong mắt anh Vỹ chợt tắt mà thay bằng hoảng hốt. Tôi không nghe rõ anh Trí nói gì.
Tôi thật sự không có cảm giác đau vì hình như có người nằm bên dưới. Tôi lồm cồm bò dậy từ trên người anh Vỹ thì thấy mặt anh nhăn nhó đến đáng thương.Vì trong lúc tôi rơi anh đang nắm cổ tay tôi nên cả hai cùng rơi.
- Anh... đã nói anh sẽ bị đè bẹp mà._anh than thở.
Tôi ngồi dậy đỡ anh:
- Xin lỗi, xin lỗi em không phải cố ý.
Cả đám hoảng hốt chạy nhìn rồi đỡ hai chúng tôi đứng dậy. Anh Trí nhảy từ trên cười xuống cười gian.
- Tao nói rồi mà hai con khỉ đánh nhau thế nào cũng có một con rớt, ai dè rớt cả hai con.
Anh Vỹ nhìn tôi lo lắng:
- Em có bị sao không?
Tôi lắc đầu. Tôi nhìn anh lo lắng.
- Vậy anh thì sao?
Anh Vỹ bỗng nhăn nhó, thân thể nghiêng ngã:
- Ây...da toàn thân đau nhức chắc xương cốt gãy hết rồi.
Tôi run lên chạy lại đỡ anh, sợ đến suýt khóc:
- Anh có sao không, có cần đi bệnh viện không?
- Không cần nghỉ một lát là được.
Tôi cảm nhận cả thân thể anh đều dựa vào tôi. Hơi thở anh rất gần khiến mặt tôi nóng rang. Chính vì anh dồn cả sức nặng lên người tôi nên chúng tôi lại lảo đảo té ngã lần nữa. Mà lần này tư thế càng kỳ quái hơn. Anh ở phía trên tôi ở phía dưới. Tôi thì lo lắng muốn chết.
- Này anh không sao thật chứ, cả đứng cũng không vững nữa kìa.
Đợi tôi kịp thích ứng, anh Vỹ đã hôn lên môi tôi một cái. Tôi trừng lớn mắt. Anh cười nói:
- Lúc nãy anh định làm cái này nhưng do em tránh nên mới ngã, bây giờ làm cho xong.
Anh Vỹ kéo tôi đứng dậy liếc nhìn đám bạn vây quanh:
- Nhìn cái gì, ghen tị à?
Tôi dở khóc dở cười. Cả đám đứng bên ngoài không ngừng khinh bỉ anh. Tôi thẹn quá hóa giận đi ra khỏi đó. Anh Vỹ chạy theo kéo tay tôi.
- Em đi đâu vậy.
- Đi về.
- Em lại giận đấy à?
- Không có.
- Không giận sao lại về?
- Da mặt em không có dày như anh.
Anh Vỹ im lặng. Tôi đi một lúc thì thấy kỳ quái nên quay đầu lại thì thấy anh Vỹ đứng nhìn gì đó. Tôi đi đến cạnh anh nhìn một lúc thì mặt càng đỏ hơn. Trên bãi cỏ anh Quý cùng chị Thoa đang hôn nhau. Mà thái độ của bọn họ cực kỳ say sưa.
Anh Vỹ cúi đầu nhìn tôi cười:
- Thấy không người ta kịch liệt hơn nhiều, anh cần học hỏi kinh nghiệm hôn mới được.
- Anh đúng là hết thuốc chữa.
Tôi đỏ mặt giẫm lên chân anh bỏ đi một nước. Anh ở phía sau bật cười khúc khích. Tôi không biết anh nói thật hay nói đùa nhưng nó khiến tôi vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng.
- Anh nói thật đấy.
- Em không nghe!_tôi che tai lại
- Xấu hổ gì chứ.
- Em không nghe.
Anh lại đi tới bên cạnh nắm lấy tay tôi gỡ xuống cười tủm tỉm
- Nào, anh đưa em về! Để ngày sau lại luyện tập.
Tôi rất muốn cắn chết anh.
Anh cười:
- Em không phải muốn cắn anh đấy chứ? Cắn chỗ này này._anh đưa tay chỉ vào đôi môi anh.
Tôi nghiến răng nói:
- Em đúng là rất muốn cắn chết anh.
Tôi bực quá đến mức phì cười đẩy mặt anh ra. Anh chỉ cười rồi nắm tay tôi đi ra ngoài. Một ngày của tôi trôi qua như thế.
Ngày chủ nhật ngọt ngào!
-------------------end chương 34------------------------------------
|
Chương 35: Anh Vỹ chúng ta giận nhau một lần nhé!
Cuối cùng, ngày nghỉ Tết cũng đến. Bạn bè tôi hứng khởi chia tay và bàn kế hoạch đi chơi ngày Tết. Nói tóm lại là ai cũng có kế hoạch riêng của mình. Tôi cũng hứng khởi nhưng chỉ là vui vẻ khi bước qua một năm mới mà thôi. Mọi năm tôi cũng không đi đâu nên rồi cũng quen. Nếu nói năm rồi là một năm vui vẻ hay buồn phiền thì tôi xin nói tôi đã trải qua đủ vị. Tôi nhớ vào tôi đã từng buồn phiền xót xa, từng vui vẻ, tôi đã vì người khác mà chịu suy nghĩ. Tôi tự nói bản thân đã trưởng thành về mặt suy nghĩ. Cho đến sau này khi nghĩ về quãng thời gian của mối tình đầu tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.
Lại một cái Tết nữa đến, tôi, anh Vỹ và tất cả những người bạn của tôi lại thêm một tuổi mới. Sau đó, chúng tôi lại lao đầu vào học để thực hiện những ước mơ của mình. Chúng tôi vẫn sẽ bàn luận về tình thân, tình yêu, tình bạn và nhiều thứ khác. Những thứ đó giúp chúng tôi trưởng thành hơn. Để sau này khi nhớ về quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường chúng tôi sẽ không tiếc muối.
Ngày hai mươi ba tháng chạp, đưa ông Táo về trời. Sáng sớm, tôi cùng má đi chợ để mua cá chép và nguyên liệu để nấu chè cúng. Thật ra tôi cũng chỉ đi theo cho vui chứ có làm gì đâu. Năm nào cũng thế tôi chỉ thích quấn lấy má làm những công việc vặt vảnh. Má giao cho tôi nhiệm vụ trang hoàng nhà cửa. Nói là trang hoàng thật ra chỉ là quét dọn lại một lần, những gì không còn cần thiết xài thì vứt bỏ để nhà cửa thông thoáng. Tôi làm xong tất cả mọi việc thì nhận điện thoại của nhỏ Linh.
Thế là hai chúng tôi lại nấu cháo điện thoại thêm một lúc. Chúng tôi nói đủ mọi chuyện. Nhỏ Linh cũng phải dọn dẹp nhà cửa y hệt tôi. Nó than vãn làm tôi buồn cười. Tôi biết dù không cha mẹ nhưng cô Hiền lại thương nó bao hàm luôn cả tình thương cha mẹ. Nó ở nhà cũng như một tiểu thư vậy chỉ lo học là được. Bắt nó dọn dẹp nhà dĩ nhiên là cực hình rồi. Khi lao động trên lớp nó làm có bao nhiêu đâu toàn Vĩnh làm thay. Nói đến đây tôi lại thấy Vĩnh trông có vẻ cà lơ phất phơ thích nháo cùng nhỏ Linh nhưng lại khá chìu nó. Kỳ lạ chính là vậy. Theo như đánh giá chung của mọi người bọn họ là đôi oan gia. Tuy vậy, cuộc tranh cãi của bọn họ không làm tình cảm nhạt đi mà khiến họ hiểu nhau hơn.
Có lần tôi ngồi trong lớp nhận được tin nhắn của anh Vỹ: "Yên Chi, bạn trai nhớ em chết được.". Tôi nhìn thấy tin nhắn mà khóe môi co giật không ngừng. Tôi trả lời:" Bạn gái của anh bị tin nhắn của anh làm rùng mình.". Anh gửi lại mặt khóc và: " Không tim không phổi.". Tôi gửi mặt cười và" Đấy là điều đặc biệt của bạn gái Cao Đạt Vỹ".
Tôi không biết vẻ mặt lúc đó của anh khi nhận tin nhắn. Rất lâu sau anh mới nhắn: " Yên Chị nói lại câu ngày giáng sinh đi!"
Mặt tôi đen đi một nửa. Đây chính là đề tài dạo gần đây anh Vỹ hay nói. Tôi buồn bực nhắn: "Ngày đó em nói rất nhiều câu không nhớ rõ."
Anh gửi biểu tượng vẻ mặt khóc như mưa. Tôi bật cười. Quân ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn rồi cười hì hì.
Cậu ta bảo:
- Sao chẳng bao giờ tôi thấy hai người cãi nhau thế chỉ thấy toàn ngọt ngào? Người ta nói có mâu thuẫn tình cảm càng sâu đậm, hai người cứ ngọt quá như thế có khi nào nhạt phai tình cảm không? Hay hai người không quá thích đối phương nên bỏ qua những chuyện đáng lý ra nên giận dỗi với một cặp tình nhân?
Tôi lườm cậu ta:
- Ai nói là có mâu thuẫn thì tình cảm càng sâu đậm hả?
Quân đưa tay chỉ Linh và Vĩnh đang chí chóe giành giật nhau cái gì đó ở phía trước.
- Đấy, bạn nhìn xem đôi đó suốt ngày cãi nhau nhưng càng yêu nhau đấy thôi.
Tôi gật đầu cười:
- Đúng là như thế thật nhưng quan niệm yêu đương của mỗi người khác nhau. Đâu phải ai yêu cũng cãi nhau hay nảy sinh mâu thuẫn chứ. Quân và Thi cũng từng cãi nhau ư?
Quân gật đầu:
- Có chứ, rất nhiều lần.
Tôi chớp mắt:
- Thế ai là người xuống nước nhỏ?
Quân lười biếng nằm dài ra bàn:
- Dĩ nhiên là tôi...nhưng mà...Thi cũng dễ tính lắm chả giận lâu đâu.
Từ đó tôi luôn hồi tưởng xem tôi cùng anh Vỹ có lần nào cãi nhau hay giận nhau không? Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy chả có lần nào cả. Đôi lúc tôi hoài nghi chuyện tình cảm của tôi và anh có quá nhạt hay không? Vì thế có một lần tôi cùng anh đi cà phê sách. Anh ngồi một bên đọc sách tham khảo, tôi ngồi một bên đọc truyện trinh thám. Đôi lúc tôi sẽ nghiêng đầu nhìn anh. Lúc đó, anh quay sang tôi mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Em sao thế? Cứ lén nhìn anh, muốn nhìn cứ nhìn anh không ngại đâu.
Tôi đỏ mặt nhưng không nhịn được vẫn chớp mắt nhìn anh hỏi:
- Anh Vỹ chúng ta có giận nhau lần nào chưa?
Anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi ho khan:
- Sao đột nhiên hỏi thế?
Tôi lắc đầu:
- Không có gì, chẳng qua Quân bảo anh và em không quá để tâm đến nhau nên không phát sinh mâu thuẫn.
Anh bỏ quyển sách xuống bàn cười như không cười nhìn tôi, tay anh choàng qua ghế dựa của tôi. Chẳng qua tôi thấy nụ cười đó cực kì nguy hiểm.
- Không quá để tâm? Như thế nào gọi là để tâm? Em cũng không quan tâm anh phải không?
Tôi cầm ly trà sữa uống ngon lành cười hì hì:
- Em không biết để tâm như thế nào cả.
Anh Vỹ nhướng mày suy ngẫm, uống cà phê một lúc lại nói:
- Anh muốn hỏi, giả dụ em thấy anh đi chơi với người khác phái thì em sẽ nghĩ gì?
Tôi chớp mắt:
- Anh đi với bà hay mẹ, dì cũng là khác phái mà.
Anh Vỹ suýt chút thì phun ra toàn bộ cà phê. Anh quay sang bên ho khan mới diễn đạt theo ý khác.
- Ý anh là con gái ấy, bằng tuổi chúng ta ấy.
Tôi trợn mắt lên trong đầu đột nhiên nghĩ đến lần đầu nhìn thấy anh cùng Trúc Thi. Lại nhớ đến anh cùng chị Vân. Sau đó, mặt tôi méo xệch sụp vai:
- Em không biết nhưng chắc không dễ chịu gì đâu.
Anh Vỹ phì cười:
- Nhìn xem anh chỉ là ví dụ thôi mà em đã như vậy sao gọi là không để tâm.
Mắt tôi sáng lên rồi nhìn anh cười:
- Vậy em đi với người khác phái thì sao?
Anh Vỹ trừng mắt nhìn tôi:
- Em thử xem. Anh không làm cho người kia sống dở chết dở mới lạ.
Tôi ngẫm nghĩ lại nói:
- Em đi với ba cũng thế à?
Anh Vỹ nhìn tôi dở khóc dở cười. Biết là bị tôi gài bẫy anh gõ lên trán tôi.
- Không ngờ cũng biết gài bẫy nhỉ? Nói thì nói như thế nhưng cũng phải xem ở tình trạng nào, ai có lỗi mới có thể xử lý được. Nhưng nói thật nếu bạn trai em bắt gặp em đi chơi với người khác thì người đó chết chắc rồi.
Tôi cười hì hì, trong lòng cảm thấy không còn phiền não nữa. Thật ra giữa tôi và anh Vỹ có cách yêu thích đối phương riêng nên sẽ không giống những người khác. Tôi hiểu cái ví dụ của anh. Anh và tôi đều sẽ "ghen" khi thấy đối phương đi cùng người khác giới nhưng sẽ có cách xử lý riêng. Giống như tôi, tôi sẽ không đi tới tận mặt mà cãi cọ mà sẽ tìm hiểu hoặc lựa cơ hội để hỏi như vậy sẽ tốt hơn. Có lần tôi nói chuyện này cho Linh tỷ nghe nó dí trán tôi. Nó bảo rằng nếu người ta nói dối biện hộ cho tính lăng nhăng thì sao. Tôi ngớ ra. Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ đến. Có lẽ trong yêu đương còn rất nhiều thứ có thể phát sinh. Chẳng hạn, có một đôi nào đó yêu nhau. Khi trễ hẹn một trong hai người sẽ không vui, khi nhắn tin hoặc gọi điện không trả lời họ cũng sẽ giận dỗi, khi ngày lễ không đi chơi cũng thể phát sinh nghi ngờ hay cãi cọ. Tôi đã từng nhắn tin mà anh Vỹ không trả lời, đã từng gọi điện mà anh không bắt máy nhưng tôi không cảm thấy tức giận. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy mất mát và lo lắng. Nhưng ngay sau đó hoặc chậm nhất một ngày anh Vỹ sẽ gọi điện giải thích hoặc đến tận lớp tôi để giải thích. Cho nên từ trước đến nay chúng tôi không phát sinh cãi cọ là vậy. Tôi tự hỏi anh Vỹ có cảm giác giống tôi không? Và tôi đã có lần chứng minh được.
Chính là vào một ngày mưa. Ngày ấy, tôi không mang dù hay áo mưa theo. Ngày đó anh Vỹ cùng giáo viên ở lại thảo luận bài học nào đó. Anh bảo tôi về trước. Tôi cũng không xem trọng vấn đề này. Tôi cùng mấy đứa bạn về trước. Khi vào hẻm nhà tôi cũng chỉ còn mình tôi. Không ngờ mưa to quá tôi phải đục mưa ở một quán nước. Tôi lo lắng lấy điện thoại ra định gọi về nhà lại vì tay còn ẩm nước mưa và điện thoại trượt khỏi tay và thế là rơi tách làm ba. Tôi khóc không ra nước mắt. Thấy trời không tạnh mưa nên tôi cứ ngồi như vậy đến hơn hai tiếng đồng hồ. Thấy trời còn mưa lâm râm tôi mới trở về. Khi tôi trở về nhà, mọi người lo lắng hỏi, tôi chỉ kể sơ qua. Mẹ tôi nói anh Vỹ gọi về nhà tôi hỏi xem tôi về nhà chưa nhưng không liên lạc được. Tôi nghĩ một lúc sau lại gọi cho anh. Nào ngờ, tôi vừa thay đồ xong đã thấy anh toàn thân ướt sủng dừng xe trước cổng nhà tôi. Tôi không thể đánh giá được cảm giác lúc đó của bản thân. Vừa cảm động, vừa ấm áp, vừa áy náy.
Anh nói:
- Lần sau dù có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại đừng làm anh lo lắng.
Tôi gật đầu, cảm giác lạnh buốt không còn mà chỉ có ấm áp. Tôi biết anh đã chạy một đoạn đường dài để tìm tôi, anh chạy đến chỉ muốn biết tôi có bình an hay không. Thế đấy, nếu lúc đó vì gọi điện thoại cho tôi mà tôi không bắt máy được mà anh giận tôi vậy chẳng phải hiểu lầm lớn rồi ư? Cho nên mới nói trong một số hoàn cảnh không nên gán cho người khác một tội nào đó. Ví như không trả lời điện thoại hay tin nhắn thì cho rằng đối phương xem nhẹ bạn hay là đang ở cùng một ai đó mà bạn nghĩ họ từng có tình cảm với nhau.
|
Thảo luận về vấn đề mâu thuẫn trong tình yêu ý kiến như sau:
Linh tỷ nói:
- Bởi vì có yêu đối phương mới có yêu cầu đặc biệt nào đó mà bản thân thích để giống mình mà đối phương lại không thích, từ đó mới nảy sinh mâu thuẫn.
Quân nói:
- Bởi vì mong muốn đối phương là của mình nên cũng muốn đối phương giống mình làm mọi việc cũng vì mình, vì vậy đôi lúc sẽ nảy sinh cãi cọ.
Anh Trường nói:
- Bởi vì muốn tìm hiểu đối phương nên trong quá trình đó có thể xen vào quá nhiều đời tư nên có thể dẫn đến hiểu lầm là thiếu tôn trọng.
Vĩnh nói:
- Đôi lúc do tác động bên ngoài cũng có thể dẫn đến mâu thuẫn.
Tất cả bọn họ đều cho rằng những người yêu nhau đều sẽ có ít nhiều một lần, hai lần cãi cọ nào đó. Và sau mỗi lần như thế bọn họ lại hiểu nhau hơn. Họ sẽ biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Anh Trí nói:
- Cãi nhau sẽ tăng thêm hương vị.
Trúc Thi nói:
- Giận dỗi là phương thức chứng minh đối phương yêu bạn nhiều bao nhiêu.
Đỗ Quyên nói:
- Giận dỗi làm đối phương biết rằng bạn rất để tâm đến những việc liên quan đến họ.
Tôi nói:
- Yêu không nhất thiết phải nảy sinh cãi cọ.
Anh Vỹ nói:
- Tại sao phải giận nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt ấy?
Cả bọn trừng tôi và anh:
- Đúng là một đôi. Sau khi nghe nhiều ý kiến, tôi hỏi:
- Thế có khi nào vì lần cãi cọ đó mà họ chia tay luôn không?
Mặt anh Trường tối sầm. Cả bọn trợn mắt. Anh Vỹ cười xoa đầu tôi.
- Vẫn là Yên Chi suy nghĩ sâu xa nhất.
Linh tỷ trợn mắt trừng tôi:
- Sao mày toàn nghĩ đến điều tiêu cực thế?
Tôi chớp mắt vô tội:
- Tao có nói sai đâu, mày thử nghĩ xem yêu đương là một việc hạnh phúc mà cứ nghĩ đến cần cãi cọ để hiểu nhau làm chi. Muốn hiểu biết về đối phương trực tiếp hỏi không tốt hơn sao? Có người từ lần cãi cọ đó mà cho rằng không hợp nhau đấy thôi.
Linh tỷ than thở:
- Ài...thật ra mày nói cũng có lý. Đáng tiếc có mấy người hiểu được, khi yêu họ chỉ thích đối phương làm điều mình muốn. Nếu lúc đó chủ nghĩa cá nhân của mỗi người quá cao thì rất khó hòa hợp. Khi đó tôi lại suy nghĩ giữa tôi và anh Vỹ có điểm nào hợp nhau đây? Vấn đề cũng không phải nằm chỗ này mà là tôi suy nghĩ chúng tôi đã thật sự hiểu gì về nhau. Nghĩ là như vậy nhưng rồi tôi cũng bỏ qua. Và thế là tôi nhìn anh Vỹ cười đề nghị:
- Anh Vỹ chúng ta giận nhau một lần nhé!
Anh ngạc nhiên rồi cười cười. Cả bọn bật cười. Sau đó, anh nói:
- Anh có nói chúng ta chưa từng giận nhau sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Khi nào chứ?
Anh liếc tôi một cái:
- Hừ, không nghĩ ra thì thôi vậy. Đó là kỉ niệm mà em không nhớ đúng là không tim không phổi.
Sau đó, anh ngồi một bên chơi điện thoại không thèm đếm xỉa đến tôi. Tôi trợn mắt nhìn. Cả bọn càng cười vui vẻ. Vì vậy anh Vỹ giận tôi chỉ vì tôi không nhớ chúng tôi đã giận nhau khi nào. Lý do này là nhảm nhất trong những lý do. Mà sau này mỗi lần nhớ đến tôi cảm thấy rất buồn cười. Thật ra tôi biết chúng tôi giận nhau khi nào. Lần đầu là tôi không ăn sáng cùng anh, lần hai tôi không chịu cùng anh thử đồ tình nhân, lần ba anh ép tôi thừa nhận tình cảm nhưng không thành công. Đấy, tôi nhớ tất chỉ vì muốn ghẹo anh mà thôi. Mặc dù lúc đấy chúng tôi chưa phải một đôi nhưng cũng từ những cái đó mới biết ý của đối phương. Ai nói chúng tôi không giống cặp đôi khác. Chẳng qua chúng tôi giận nhau chỉ vì những lý do nhảm nhí trong nhảm nhí.
Tôi chuẩn bị cho một kỳ nghỉ Tết vui vẻ. Và có lẽ tôi sẽ lại có thêm những kỉ niệm nào đó trong năm mới. ---------------Hết chương 35 ---------------------------------------
|
Chương 36: Anh Vỹ, có ai nói anh ghen rất đáng yêu không?
Những ngày tiếp theo của ngày Tết cũng không có gì mới lạ lắm. Không khí chỉ nhộn nhịp hơn ngày thường mà thôi. Tôi ở nhà cũng chẳng có gì làm, mỗi ngày sẽ vào bếp cùng má hoặc bật ti vi xem hài ngày Tết.Thằng Lâm có vẻ chẳng chịu ở yên, nó hết chạy đông lại chạy tây. Một ngày tôi chẳng thấy nó ở nhà được tới nửa ngày. Ba tôi thỉnh thoảng lại được đồng nghiệp mời ra ngoài.
Ngay khi vừa bước vào kì nghỉ Tết ba tôi nhận được một lời mời. Vào ngày tối hai mươi tám Tết, ba anh Vỹ mời cả nhà tôi đến nhà chơi, ăn bữa cơm ngày Tết. Tôi vẫn có chút mơ hồ. Mấy ngày qua, lúc nói chuyện điện thoại cùng anh Vỹ tôi không hề nghe anh đề cập đến việc này. Mỗi lần cùng anh nói chuyện tôi nghe ra tâm trạng anh tốt lên thì phải. Rốt cuộc chuyện gì làm anh vui như vậy? Khi nào anh muốn nói thì sẽ tự nói tôi cũng không hỏi. Ngày hai mươi bảy Tết, mẹ anh Vỹ bảo tôi không cần nói cho anh Vỹ biết rằng có mời gia đình tôi. Tôi rất hoài nghi nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Khi anh gọi điện thoại cho tôi vào buổi sáng ngày hai mươi tám Tết thì đề cập đến bữa cơm kia. Tôi cầm ống nước tưới nước cho mấy chậu cảnh trước nhà, tay đeo headphone nói chuyện với anh.
- Yên Chi tối nay có rảnh không?_anh hỏi.
Tôi suy nghĩ đến lời nói của ba thì mím môi cười nói:
- Tối nay em bận rồi.
Giọng anh Vỹ hình như không được vui:
- Thế à? Bận việc gì quan trọng không?
Tôi xác nhận:
- Quan trọng. Anh có việc gì muốn nói với em à?
Trong lòng tôi thầm cười. Có lẽ ba mẹ anh ấy thật sự không nói đến việc sẽ mời gia đình tôi nên anh ấy không biết. Nhưng mà bữa cơm kia có ý nghĩa gì sao?
Anh Vỹ ngập ngừng một lúc mới nói:
- Em, có thể đến nhà anh không?
Tôi không biết tại sao lúc này cảm thấy vẻ ngập ngừng kia của anh rất buồn cười. Cho buồn cười tôi cũng làm như không có gì.
- Nhà anh có việc gì sao?
- Chỉ ăn một bữa cơm nhưng mà nó cũng có ý nghĩa đặc biệt._tôi nghe ra giọng anh có vẻ rất xem trọng bữa cơm này.
Tôi thở dài vẻ tiếc nuối:
- Có người quen mời cả nhà em đến dùng cơm rồi không đến nhà anh được đâu.
Nói xong tôi lè lưỡi một cái, tôi cũng không có nói dối. Anh Vỹ cò kè:
- Hay là em đừng đi!
Tôi lại từ chối:
- Sao có thể chứ, ba em hứa cả nhà đều đi rồi nếu không đi họ sẽ buồn lắm đấy.
Tôi cười gian, tâm trạng vui vẻ tưới mấy cây mai đang dần nở rộ.
Anh Vỹ thở dài:
- Thì ra bạn trai của em chẳng quan trọng chút nào.
- Anh không thể nói như thế được._tôi phản bác.
- Thôi vậy, nói với một người không lương tâm như em càng đau lòng hơn.
Tôi nghe giọng nói thảm thương kia suýt chút nữa thì bật cười.
- Được rồi, ngày khác đến cũng được mà.
- Ừ, em đang làm gì?
- Đang tưới hoa mai. Anh đang làm gì?
- Anh đang suy nghĩ xem làm cách nào đưa em đến nhà anh tối nay.
Tôi dở khóc dở cười. Anh có vẻ cố chấp nhỉ. Tôi không đến tuyệt đối không bỏ qua.
- E rằng anh không thay đổi được ý nghĩ của em đâu.
Anh Vỹ buồn nói:
- Vậy à, vậy em phải bù cho anh một ngày đi chơi.
- Sao phải thế?_tôi kháng nghị
- Đây là lẽ dĩ nhiên ai bảo em bỏ mặc bạn trai.
- Em đâu có nói như thế.
- Vậy em đến nhà anh nhé!
Vòng tới vòng lui là ý này sao?
- Em không thể hứa được._Mẹ anh ấy đã nói như vậy, tôi không thể nói được chắc là muốn cho anh ấy sự bất ngờ. Tôi cũng tính thế.
- Anh nói vậy thôi. Vậy, tối mai thì sao? Anh đưa em đi chơi.
Tôi ngây ra một lúc, trong lòng cảm thấy ấm áp, đưa mắt nhìn tia nắng ban sớm xuyên qua kẽ lá, đẹp kỳ lạ.
- Được, ngày mai em rảnh.
- Vậy ngày mai gặp.
- Dạ, ngày mai gặp.
Tôi vô thức mỉm cười. Không biết buổi tối hôm nay nhìn thấy tôi anh sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Buổi tối cả nhà tôi chuẩn bị xong thì cùng đến nhà anh Vỹ. Đến trước cửa nhà tôi hưng phấn nhảy xuống xe trốn sang một bên, thằng Lâm bấm chuông cửa. Tôi thấy một bóng dáng cao ráo đi ra mở cửa. Lúc nhìn thấy anh Vỹ tôi rõ ràng thấy mặt anh uể oải. Khi nhìn thấy người ngoài cửa là ba má tôi, anh cũng đứng ngây ra đấy một lúc rồi hớn hở.
- Cô chú đến chơi ạ!
Ba, má tôi cười. Ba tôi vỗ vai anh một cái:
- Ờ, ba má đâu Vỹ?
- Ở trong nhà ạ, cô chú vào đi!
Đợi ba má đẩy xe vào rồi tôi mới nhảy ra trước mặt anh.
- Anh Vỹ, có vui không?
Tôi nhìn anh mỉm cười. Thật ra tôi không biết làm gì trong lúc này chỉ có thể nhìn anh mỉm cười. Anh phì cười gõ trán tôi.
- Vui, sao lại không, không ngờ anh lại bị em gạt.
- Hì hì, bất ngờ lắm phải không? Bác gái bảo em giấu anh đấy.
Anh cười kéo tay tôi đi vào. Thằng Lâm nhảy ra trước mặt tôi lôi kéo anh Vỹ.
- Anh Vỹ, anh Vỹ chúng ta đi chơi game một lúc đi!
Anh Vỹ trong sững sờ bị lôi vào nhà. Anh nhìn tôi rồi lắc đầu cười. Tôi chỉ có thể đi sau bọn họ. Bên trong phòng khách cũng chẳng có ai ngoài mấy người mà tôi đã gặp qua ở lần sinh nhật anh Vỹ. Đây đúng là bữa cơm sum họp bình thường. Chẳng qua tôi mang danh là bạn gái anh Vỹ. Cái danh này đã không còn lạ nhưng không hiểu sao khi đối mặt cùng người lớn tôi vẫn không tự nhiên. Nhỏ Quyên cùng nhỏ Thi thấy tôi thì lôi kéo tôi trò chuyện. Có bọn họ ở đây tôi cũng đỡ phải thấy nhàm chán. Qua một lúc mới thấy Linh và Vĩnh đến, hẵng là nhỏ Quyên mời. Còn có cả nhà chị Vân nữa. Chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc thì cả nhà quây quần quanh bàn ăn. Lúc này tôi mới để ý hôm nay có cả bà ngoại của nhỏ Quyên. Cũng chính là mẹ của dì Liên. Tôi chợt hiểu ra bữa cơm này có ý nghĩa gì. Bữa cơm này có lẽ là muốn nhận lại nhỏ Quyên.
- Sao thế? Sao đứng ngây ra vậy?
Giọng anh Vỹ vang bên tai làm tôi giật mình. Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy anh đã đứng bên cạnh từ ;úc nào.
- Em đang nghĩ đến ý nghĩa bữa cơm.
- Có gì phải nghĩ, ngồi xuống đi._anh kéo ghế đẩy tôi ngồi xuống rồi ngồi ngay bên cạnh.
Tôi phát hiện tất cả mọi người đã vào chỗ rồi chỉ còn lại tôi và anh. Tôi cười ngượng một tiếng. Mọi người chẳng nói gì chỉ cười cười mà ánh mắt bọn họ làm tôi rùng mình không dứt. Mà ánh mắt chị Vân vẫn chứa một nỗi buồn nào đó khiến tôi không đành lòng nhìn. Ánh mắt chị ấy khiến tôi cảm giác tôi là người có lỗi dù tôi biết không phải thế.
Bà ngoại Quyên nhìn tôi cười:
- Thằng bé Tín nhắc Yên Chi suốt đấy.
Anh Trí nghe bà nội anh nói thế thì cười gian nhìn tôi và anh Vỹ:
- Ờ há, bà nội nói cháu mới nhớ. Lần nào nó gọi điện cho cháu cũng nhắc bé Chi hết.
Tôi cười:
- Vâng, khi nào về quê cháu lại đi thăm bạn ấy.
Nói câu này xong, tôi thấy nhỏ Thi nháy mắt. Nhỏ dùng tay chỉ bên cạnh tôi. Tôi khó hiểu rồi quay sang nhìn anh Vỹ. Mặt anh tựa hồ không tốt lắm thì phải. Anh gặp chuyện gì thế?
Tôi hỏi nhỏ:
- Anh sao thế?
Anh nhỏ giọng nói:
- Thì ra em còn có người nhớ thương.
Tôi nghe đến đó thì vẫn không rõ ràng chuyện gì cả chỉ gật đầu nói tiếp:
- À, Tín là em họ anh Trí mà, anh về đó rồi mà chẳng lẽ không gặp?
Anh cười nhưng giọng điệu như gằn từng tiếng vậy:
- Đã gặp, mà lần đó anh nghe cậu ta nói chuyện cùng bé Quyên toàn là về em.
|