Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối
|
|
Chương 7: Ngoan, Đừng Khóc Nữa
Ngồi được một lúc thì hắn thấy vai mình một người đang dựa vào ngủ ngon lành, cái miệng còn chóp chép như đang ăn gì. Thật là con bé ham ăn. Hắn chợt phì cười, cái con bé này đúng thật là, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà giờ lại ngủ ngon lành trên vai hắn rồi. Chuẩn bị nhích người nó ra, đứng dậy đi về thì miệng nó lầm bầm, rồi bật khóc. - Mẹ mẹ mẹ… đừng bỏ Thiên Châu mà… mẹ… con muốn có mẹ... hức..hức... hức... Trong mơ nó thấy mẹ nó cười hiền hậu đang đứng nhìn nó, nó vui mừng nhìn người mẹ xinh đẹp, mái tóc bà màu nâu có uốn sóng nhẹ, đôi mắt xanh biếc như vì sao, bất chợt bà theo làn sương khói mờ nhạt biến mất nó cứ thế đuổi theo bà, gọi bà nhưng không thể được nó không thể chạy kịp, nó khóc trong vô vọng. Rồi nó cảm nhận được một hơi ấm đang ôm lấy nó, cùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ. ”Ngoan đừng khóc nữa.” Nó rất nghe lời, nín khóc rồi yên tâm rúc lòng người kia tiếp tục ngủ ngon lành. Hắn biết nó mất mẹ từ rất sớm, thế nên luôn thiếu đi tình cảm của một người mẹ, tuy bề ngoài luôn mạnh mẽ nhưng thực chất trong lòng rất trống vắng. Hắn thấy nó không còn khóc mà lại ngủ trong lòng hắn ngon lành thì không nỡ để nó nằm xuống cỏ nên hắn tựa vào gốc cây ôm nó ngủ. (Lãng mạn quá à, t/g cũng ước một ngày như thế *đôi mắt mơ màng*)
0o0 Ngày hôm sau... Đứng trong phòng hoá trang nhìn nhỏ Linh hồi hộp, lo lắng cho cuộc thi nó cầm tay Linh cổ vũ cô bạn. Nhưng có vẻ Linh vẫn còn sợ, hỏi: - Nhưng tớ lo lắm... Lỡ may xãy ra chuyện gì thì sao? - Cậu thật đúng là suy nghĩ sâu xa, không có gì đâu cậu thấy mọi người tham gia rất vui vẻ mà đúng không, vui là chính. Cố lên nhé Rồi nó làm động tác cố lên, khiến Linh Linh thoải mái, vui vẻ hẳn lên. - Ừm. Vì sự ủng hộ nhiệt tình của cậu và cả lớp, tớ sẽ cùng lớp trưởng cố gắng giật giải thưởng về cho lớp... OK Sau phần giới thiệu của MC, phía sau cánh gà một nàng công chúa xinh đẹp bước ra trong làn váy trắng tinh khôi, điểm tô cho chiếc váy là những viên đá quý lấp lánh màu đen tuyền được gắn ngang eo, cộng thêm chiếc vương miện xinh xắn làm mọi người ngất ngây, cả hội trường lại một phen xôn xao, nhất là mấy nam sinh. Mấy chàng chìm đắm trong vẻ đẹp đó, trong lòng thầm gào thét lên tại sao lớp 11A2 có một học sinh xinh như vậy mà không hay biết? - Ước gì em ý là người yêu mình. ”nam sinh A mơ mộng” - Woa sao trường mình có một hotgirl như thế này mà không biết nhỡ? Đúng đúng bây giờ tớ mới thấy đó, thật không uổm khi tham gia lễ hội này! "Toàn thể nam sinh gật đầu tán thưởng thay cho lời nói." - Hứ… bọn con trai đúng là không có mắt thẩm mĩ, xấu xí thế mà cũng cho là người đẹp. Nữ sinh A thấy đám con trai không ngừng khen nhỏ Linh thì nổi lòng đố kị. - Sao tôi cũng xinh mà mí ông ấy đâu có khen vậy nhỡ? Nữ sinh B chen vào, nhưng nói nói đến đây, thì nam sinh A nhảy ngay vào phản bác "Bà mà xinh á… chắc tui là hotboy, nhìn thì như quỹ dữ ý, ế chổng ế chơ ý còn ngồi đó mà tự sướng” - Ông… ông... nói ai quỹ dữ? Nữ sinh kia nổi khùng lên khi nghe nói mình là quỹ dữ, con gái dù không được khen là xinh thì ít nhất cũng là thanh tú. Nam sinh kia biết núi lửa sắp bùng nổ, liền nhanh chân trốn sau một bạn nam khác, ló đầu ra nói lại: - Đó đó bà nhìn lại bà đi, không quỹ dữ thì là gì?
Tiếp theo lại là lời khen, chê đủ điều của mọi người dành cho cô bạn Linh Linh. Kế tiếp lớp trưởng Tuấn Anh đẹp trai bước ra trong trang phục vị bạch mã hoàng tử, một bộ vest màu trắng đuôi dài, lại một lần nữa khiến nữa đám nữ sinh trường náo loạn. Quả đúng là lớp trưởng 11A2 học giỏi lại đẹp trai như lời đồn, dù không sánh bằng bốn hoàng tử của trường nhưng cũng được xếp vào danh sách hot boy đẹp trai nhất trường quý tộc STAR SHOOL. Nhắc đến hoàng tử thì mấy nữ sinh không khỏi thầm tiếc trong lòng, vì không thấy được mấy anh ý tham gia, bởi năm nào cũng vậy bốn hoàng tử của trường cũng xếp vào hàng ban giám khảo, chứ không bao giờ tham gia hết. Tiếp sau đó là màn biểu diễn hát song ca của nàng công chúa Linh Linh cùng bạch mã hoàng tử Tuấn Anh. Lúc nàng công chúa ngước lên nhìn hoàng tử bất giác đỏ mặt thẹn thùng, chính điều ấy đã lọt vào mắt xanh của một cô nàng tinh quái.
|
Khi cặp đôi lớp 11A2 bắt đầu vang lên, chất giọng ngọt ngào của nàng công chúa kết hợp chất giọng trầm ấm khiến tất cả hội trường bắt đầu im lặng lắng nghe, chìm đắm trong giai điệu. Linh Linh: Dường như nắng đã làm má em thêm hồng... làn mây bay đã yêu tóc em... trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng... áo trắng em bây giờ tan trường... Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài... lặng thinh anh ngóng trông đã lâu..người ngẫn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ... Gần lại bên anh em nghe tim em âm áp... là lần em nghe tim e vu vơ xuyến xao... đợi anh góc phố quen mình em... chỉ mình em và nỗi nhớ mong dù có nhau... đạp xe trên phố tan trường. Tuấn Anh: Thấp thoáng thấy bóng em ngoan hiền... tim anh lặng giữa phố đông người... ngập ngừng trên môi không nói ra... ngày nào nụ cười em bé thơ… bên em bạn bè cùng tới lớp….giờ chờ em đã lớn xinh… Một lần bên em hỡi.. nắng gió sân trường vui đùa..ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố..là anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi... nụ cười e cho anh ngàn mơ ước..từng chiều nguyện mong ngóng.. .vẫn đó nơi hàng cây qià... đợi nhau vu vơ a mang tên e trong giấc mơ... rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi... để chờ một chút mưa cho đôi mình... được đứng bên nhau thật lâu... Giờ trên từng bước chân cuộc đời a đã có 1 người để ngóng trông... Linh Linh: Em đã nhìn thấy anh trong đời nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi.. Linh Linh &Tuấn Anh: ..Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài... lặng thinh anh ngóng trông đã lâu... người ngẫn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ.. Một lần bên em hỡi... nắng gió sân trường vui đùa... ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố... và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi... nụ cười e cho anh ngàn mơ ước... từng chiều nguyện mong ngóng... vẫn đó nơi hàng cây già... đợi nhau vu vơ a mang tên e trong giấc mơ... rồi mùa thi chợt đến... bồi hồi nhìn phượng rơi... để chờ một chút mưa cho đôi mình..những kí ức bên nhau thật lâu……. (Bài hát:Xe Đạp)
|
Sau hơn một hồi thi căng thẳng, cuối cùng các phần thi của trường cũng hoàn thành, mặc dù chỉ dành được giải hai nhưng cô nàng Linh Linh vẫn vui vẻ, sợ lớp trưởng buồn nhỏ e dè hỏi: - Tuấn Anh, cậu có buồn khi tụi mình chỉ giành được giải hai không? - Không sao miễn vui là được! Mà hôm nay trông Linh rất đẹp. Tuấn Anh thật thà nói, mà cậu không để ý thấy một khuôn mặt đang đỏ bừng vì câu nói “Hôm nay trông Linh rất đẹp” - Cảm ơn cậu, tớ thấy cậu cũng rất đẹp trai, rất giống với hoàng tử trong truyện cổ tích nữa! Bất chợt Tuấn Anh quay lại nhìn cô bạn Linh Linh làm nhỏ mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp: -Cậu... cậu nhìn gì thế? Mặt tớ có gì sao? Kèm theo đó là động tác đưa cánh tay lên sờ trên khuôn mặt mình . - Cậu nói có thật không? - Cái gì thật? Linh Linh biết rồi nhưng giả nai hỏi lại. - À, không có gì tớ đi trước đây. Rồi chàng hoàng tử bỏ đi, để lại nàng công chúa với ánh mắt buồn ơi là buồn, cùng khuôn mặt đỏ như gấc trái tim thì đập liên hồi. - Nè... Linh mặt cậu bị làm sao vậy... nóng sao… ôi cậu bị ốm rồi để tớ đưa cậu về. Thiên Châu nhìn chứng kiến lúc nãy giờ, biết chuyện rồi nhưng giả bộ ra thăm hỏi, còn trong lòng thì thầm gào thét ”Ôi sao bạn của tôi mà ngốc như thế không biết, thích người ta mà không dám nói.” Mãi nhìn theo bóng dáng hoàng tử nên nàng công chúa của chung ta giờ mới hoàn hồn. – À… cậu nói cái gì? - Haizz... thật là chỉ biết nhìn theo hoàng tử mà không nghe tơ nói gì luôn! Linh Linh không dám ngước khuôn mặt ngượng ngùng của mình lên nữa, chạy một mạch vào phòng thay đổ để trốn tránh nó. Thiên Châu lắc đầu trước cô bạn đang yêu này, tình yêu quả là vĩ đại nha. Sao đến giờ nó vẫn chưa yêu, chàng hoàng tử của nó đâu?
|
Chương 8: Tôi Là Thật 100%, Ok!
- LET’S GO! Mọi người, chúng ta xuất phát nào! Nó hào hứng chạy lên xe cùng mọi người đi dã ngoại. Vì sau cuộc thi lễ hội hoá trang nhà trường cho toàn thể học sinh nghỉ học một tuần đi chơi, nên bây giờ nó đang hứng khởi cho chuyến đi lần này. Nó đi xe cùng với hai ông anh, Tuấn Kiệt, Như Kì và tất nhiên không thể thiếu hắn. Mọi người ai ngồi chỗ nấy Thiên Nam ngồi với Tuấn Kiệt, Thiên Bảo chắc chắn là ngồi với Như Kì còn hắn là con người ưa sự yên tĩnh nên ngồi hàng ghế cuối cùng đeo headphone nằm ngủ. Nó nghĩ hắn đúng là con heo lười, suốt ngày nằng ngủ, nhưng vì phục vụ cho công tác “Tán đỗ hotboy lạnh lùng” nên sẽ lại ngồi cùng hắn, tay cầm đống bim bim bánh kẹo nhâm nhi chờ xuống xe. Nó đứng trước mặt hắn hỏi: - Tảng đá… tôi ngồi với anh nhé? “À mà anh ta đang nghe nhạc với nhắm mắt ngủ rồi sao mà nghe được, thôi kệ mình thích ngồi đâu thì tuỳ mình - nó nghĩ” - Tôi hỏi anh rồi à nha. Nó nói cho có lệ rồi ôm khư khư đống bánh kẹo ngồi xuống. Thật ra hắn có nghe nó nói nhưng hắn không quan tâm, nó muốn sao thì tuỳ hắn không cản. Mà qua tính cách của nó thì hắn có cản cũng chẳng được! Sau hai giờ đồng hồ xe bon bon chạy cũng gần đến nơi, nó và hắn tựa vào nhau ngủ lúc nào không hay, đang ngủ ngon lành thì xe thắng gấp làm nó thức giấc thấy mình đang tựa vào vai hắn ngủ, nó lầm bầm : "Sao lại tựa vào hắn ngủ ngon thế không biết? May mà anh ta còn đang ngủ chứ anh ta mà biết mình tựa vào vai anh ta ngủ thì quê chết đi được”. Á... Nhìn khuôn mặt hắn Thiên Châu kêu lên một tiếng nhỏ như phát hiện ra châu lục thứ năm, một tiếng nhỏ đủ để mình nó nghe thấy. Nó phát hiện ra hàng lông mi đang khép lại của hắn rất dài, rậm, đặc biệt là cong vút, trông rất đẹp và hút hồn. Tính hiếu kì nổi lên nó lấy tay chạm vào lông mi hắn, rồi lầm bầm: "Đúng là anh ta cái gì cũng hoàn hảo nhỉ, anh ta mà là con gái chắc khối anh theo… mà anh ta cũng rất nhiều gái theo rồi, ngưỡng mộ chết đi được." - Á… Đang lầm bầm một mình, tay đang vân vê xem lông mi của hắn, chợt hắn mở mắt, cầm lấy tay nó làm nó hoảng sợ, thét lên một tiếng thất thanh. - Cô định làm gì? - Tôi... tôi... Cái chất giọng lạnh lùng của hắn lại vang lên, làm nó tím mặt, miệng lại lắp bắp không nên lời vì bị bắt quả tang. “Bây giờ thì tiêu rồi, dám động vào lông mi của hắn, mà lúc nãy đến giờ nói gì hắn đều nghe thấy hết rồi sao huhu… help me... Tại sao lúc nào gặp anh ta cũng lắp bắp là sao, tên này đúng là thần xui xẻo của mình mà!” - Cô làm sao? Nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của kẻ phạm tội là nó, hắn hỏi lại. - Tôi xin thề, tôi không cố ý chạm vào lông mi của anh đâu, mà tại vì tôi thấy lông mi của anh còn dài hơn con gái nên tôi xem là thật hay là giả ý mà hì hì… Mà da anh bôi kem gì sao mà trắng thế? Mịn nữa chứ, hay anh đi tắm trắng đúng không? Lúng túng không biết nói gì nữa, liền nghĩ sao nó nói vậy. Nghe Thiên Châu nói xong, Vũ Phong tý nữa là bất tỉnh nhân sự tại chổ, hắn tím mặt đi, mọi người xung quanh thì đang cố nín cười để còn xem kịch hay, mặt đã lạnh lùng nay hắn lại tăng thêm độ âm lạnh đến thấu xương. Hắn nhìn nó nghiến răng gằn từng chữ: - Cô nói lại xem? - À… anh không phải ngại đâu, tôi sẽ không nói cho ai biết anh thường đi tắm trắng và chăm sóc da cẩn thận đâu! Đó cũng là một điều tốt, không phải xấu mà đúng không? Nó đã không im miệng lại còn thêm dầu vào lửa, còn cứ tưởng mình nói đúng khi thấy biểu hiện của hắn bây giờ, mọi người trên xe kể cả bác tài đều không thể nhịn cười được nữa, nhưng tiếng cười to nhỏ bắt đầu rộ lên, rồi tiếng cười sặc sụa của Tuấn Kiệt. Mọi người thật khâm phục trình độ nhìn người, chọc người của nó. - Ha ha Thiên Châu em là người đầu tiên nói nó như vậy đó haha... Tuấn Kiệt vừa ôm bụng cười vừa nhìn nó nói. Bây giờ nó mới chú ý, rằng mọi người đều đang cười và nó là nhân vật chính cho bộ phim hài kịch tất cả buổi diễn. - Mọi người cười cái gì cơ chứ? Em nói đúng sự thật mà. "Nó chu môi nhìn mọi người rồi quay sang hắn hồn nhiên nói làm hắn điên tiết" - Anh Phong nhỡ? - Cô… cô… Hắn thật không thể nói nên lời, không biết trong đầu đất của nó đang nghĩ cái quái gì nữa không biết. Hắn là người thật, cái gì cũng thật 100% mà một cô em gái của bạn thân mới đến mấy ngày đã đưa hắn lên làm trò cười cho mọi người, hắn sẽ không tha cho nó nữa. - Tôi nói cho cô biết, tôi không có dùng kem gì hết với lại tôi càng không tắm trắng với tắm đen gì… Cô hiểu chưa… hả? Hắn nhìn thẳng vào mắt nó gằn từng chữ... từng chữ một như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay bây giờ. Nó gãi đầu, ngây ngốc nhìn hắn với chỉ số giả nai vô đối. Hoá ra nãy giờ nó đã nghĩ sai về hắn, mà cũng không trách nó được, có trách thì phải trách hắn đẹp quá làm gì. - Hì hì sorry anh Phong đẹp trai nha… Nhìn hắn với khuôn mặt cún con nó cười xoà nói. Rồi giật giật cánh tay đang bị hắn cầm chặt: - Vậy giờ anh thả tay tôi ra được chưa vậy? - Thả? Mơ đi! Đã như vậy thì Vũ Phong hắn phải cho nó biết, hậu quả của việc động vào hắn là như thế nào! Để lần sau mà biết, hắn cũng không phải dễ chơi. - Tôi xin thề lần sau tui không có nói anh như vậy nữa đâu mà! Anh thả tôi ra đi. Nó nhìn hắn mắt rưng rưng trông đến tội nghiệp. (Giả vờ đó bà con ạ!) - Còn có lần sau nữa à.
|
Hjlu các tềnh êu mình là Sandy t/g truyện này vì một số chuyện nên giờ mình mới vào tr đk để đăng tr nên có gì mn thông cảm và ủng hộ tr mình nhé.Vì cuối cấp rồi nên đăng tr ko đều lâu ngày ms vào đk mạng để đăng truyện nên ko viết đk đều mn có gì góp ý chứ đừng ném đá tớ nha hjhj
|