The Amber Eyes
|
|
Đang nghe chuyện kinh dị mà còn gặp sấm sét với mất điện. Định hù chết người ta chắc. Trong bóng tối, nó khẽ nhếch môi cười khi nhìn đóm sáng nhỏ trên điếu thuốc của Sếp Leo. Ông ta đúng là không phải dạng vừa đâu.
- Khá lắm, cô nhóc! – chất giọng trầm trầm cất lên trong bóng tối.
- Cám ơn! Sếp quá khen… - giọng nói trong veo lạnh băng đáp trả với nụ cười nửa miệng.
“Phụt”
Đèn trong nhà sáng trở lại, ba người kia thì gom thành một cục với hình ảnh Gia Lệ và Selina đang bám chặt lấy cánh tay của hắn mà run bần bật. Nó và Sếp Leo vẫn ngồi yên ở vị trí của mình.
Tiểu Yến Yến chạy vội vào phòng cúi đầu rối rít:
- Dạ em xin lỗi! Thành thật xin lỗi về sự cố vừa rồi! Ngoài trời bắt đầu có bão nên hệ thống điện trong lâu đài gặp tí vấn đề. Nhưng giờ thì đã không sao rồi ạ!
- Không sao. Đó đâu phải là lỗi của em! – hắn xua xua tay, nở nụ cười trấn an cô nhóc.
- Dạ. Hihi em xin phép ạ!!! – cô nhóc nhanh chân lui ra và đóng cửa lại.
Quay về với không khí im lặng, câu chuyện về người phụ nữ trong bức tranh đúng là một nổi ám ảnh. Gia Lệ chậm chạp ngồi xuống cạnh Sếp, cô ta chắc vẫn còn sợ lắm. Selina thì cũng yên vị, bàn tay yếu ớt run rẩy cố gắng giữ chặt tách trà nóng mà uống một ngụm. Cái đáng nói ở đây chính là sự trùng hợp giữa câu chuyện và những vụ mất tích của lâu đài này. Nếu đó là một vụ án giết người có kịch bản thì.... Eo ôi!
"Chẳng lẽ nữ chủ nhân của tòa lâu đài này thần tượng Elzabeth Bathory và làm theo sao? Hic... 2 cô hầu gái đó đã chết thảm vậy sao? Mình thật muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức....." - Selina siết chặt mép áo, trong lòng không khỏi lo sợ.
Hắn đút tay vào túi quần, nghiễm nhiên bước đến ngồi xuống bên cạnh nó. Nhìn đôi mắt trầm tư của người con gái đó, hắn biết tình hình đang bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
- Chắc là không “trùng hợp” vậy đâu. Đừng lo! – hắn nói khẽ đủ để cả hai nghe thấy.
- Thế chẳng lẽ cậu nghĩ hai cô gái đó đi du lịch rồi để quên tóc và móng tay của mình ở trong rừng à? – nó chậm rãi nói với gương mặt bình thản, cuộc trò chuyện riêng tư của cả hai cứ thế bắt đầu.
- Đây đúng là một vụ đáng nghi, tiếc là manh mối không nhiều.
- Ngoài kia đang bão, lẽ nào đêm nay là một đêm “náo nhiệt”? – đôi mắt đó hướng ra cửa sổ, nơi những cơn gió đang rít mạnh đến nỗi như tiếng gào thét của ai đó.
Nó im bặt. Cái nó sợ ở đây không phải là vụ án bí ẩn này, cũng không phải là tên hung thủ dã man kia. Chuyện quan trọng hơn là nữ chủ nhân của Black Pearl đã biến mất. Bà ta là người duy nhất biết nơi cất giấu chìa khóa hóa giải hệ thống chống trộm trong căn phòng đó. Nếu tiếp cận được, nó tin là bản thân có thể dễ dàng lấy được chiếc vòng cổ phỉ thúy. Thời gian thực sự ko còn nhiều nữa, trong vòng 30 ngày nếu bà ta không xuất hiện chắc chắn nó sẽ gặp nguy hiểm.
- Tuấn Dương? Hiểu Phàm? – Chất giọng quen thuộc có phần hơi yếu ớt cất lên nơi cầu thang.
Mọi người lập tức hướng mắt về chỗ ấy. Một cô gái vẻ mặt nhợt nhạt trong chiếc áo thun tay dài trắng, bên cạnh là anh thanh niên điển trai đang dìu cô. Kevin quản gia thì bước đi sau lưng.
|
- Vân Ly??? – nó và hắn đồng thanh.
- Mọi người… làm gì ở đây vậy? Khụ…khụ… - cô nói vừa dứt câu thì lại ho lên mấy tiếng.
Chàng trai đi bên cạnh dìu cô ngồi xuống ghế, sau đó cau có trách móc:
- Anh đã bảo ở trên phòng rồi mà!
- Eric! Làm ơn đi! Em đang có khách… khụ… khụ… Em bắt buộc phải xuống đây vì phép lịch sự! – Vân Ly đáp trả một cách yếu ớt vì đang bệnh, cô nhăn mặt không thoải mái.
Người con trai đó có vẻ khá nóng tính, giữa hai người họ vừa xảy ra chuyện gì thì phải. Vân Ly vừa dứt lời thì anh ta đã vùng đứng dậy trước con mắt ngạc nhiên của mọi người:
- Được! Vậy em cứ tiếp khách đi…. Anh muốn đi một lát!!!
Chờ anh ta đi khuất, Vân Ly mới cụp mắt xuống mà khóc:
- Hức… Tôi thành thật xin lỗi vì sự thất lễ này!
Selina móc vội khăn giấy đưa cho cô, Gia Lệ cũng nhanh tay đưa cho cô mấy viên kẹo ngậm.
- Cám ơn hai chị!
- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao cậu lại ở đây? – hắn sốt ruột hỏi.
Vân Ly định thần lại, lau nước mắt rồi bắt đầu tiếp câu chuyện:
- Thực ra trong trường không ai biết mẹ của tớ là Ân Tử Như, người phụ nữ giàu có đã tặng chiếc vòng cổ phỉ thúy quý giá cho trường. Tớ dọn đến sống một mình ở Đài Loan để tiện cho việc đi học. Bỗng dưng nghe tin mẹ tớ biến mất bí ẩn hơn nửa tháng nay, tớ vội vã về đây và không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Hức…
Kevin liếc nhìn Vân Ly với đôi mắt xót xa, anh ta cũng vì vậy mà đứng yên một chỗ sau lưng cô chủ.
Gia Lệ theo nguyên tắc ghi chép lại lời khai của Vân Ly vì cô là người liên quan mật thiết đến vụ việc. Selina cũng theo bản năng của một phóng viên mà đặt máy ghi âm để tiện cho việc viết bài. Sếp Leo và nó ngồi yên lặng, nhìn Vân Ly với gương mặt xanh xao đang khóc lóc.
- Vậy người con trai lúc nãy là ai? Cậu sống chung với anh ta à? – hắn hỏi tiếp.
- Anh ta là Eric, một doanh nhân trẻ tuổi. Hai bên gia đình vốn có hôn ước nên anh ấy cũng thường xuyên đến đây lắm!
Gia Lệ cũng cất giọng hỏi:
- Vậy giữa cô và Eric đang xảy ra chuyện gì mà thái độ anh ta lại như vậy?
- Tôi xin phép không nói vì đây là chuyện riêng tư.
Selina xoay xoay cây bút, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn Vân Ly:
- Việc hôn ước của hai bên tôi đã biết rồi. Vả lại trước đây Ân phu nhân cũng từng nói nếu như hai người thực sự yêu nhau thì hôn ước mới được diễn ra. Chữ kí của bà ta được thêm vào tờ giấy đăng kí kết hôn như một phần quan trọng.
- Đúng vậy! Mẹ tôi muốn tôi hạnh phúc, mẹ sẽ hủy hôn nếu giữa tôi và Eric không có tình cảm. Vì vậy chỉ cần tôi nói với mẹ một tiếng thì mẹ sẽ kí… hoặc không kí.
Vân Ly yếu ớt đưa tay xoa trán, cô bỗng cảm thấy chóng mặt vô cùng. Kevin lập tức khẩn trương:
- Tiểu thư! Cô không sao chứ???
- Tôi nhức đầu quá Kevin à!
- Xin lỗi mọi người, tôi nghĩ tiểu thư cần được nghỉ ngơi! Giờ cũng đã khuya, mong mọi người hãy đi nghỉ sớm.
Kevin dìu Vân Ly lên lầu. Bỏ lại mọi người với gương mặt bơ phờ, mệt mỏi. Rốt cuộc cũng chẳng hỏi được gì.
- Mời mọi người đi theo em về phòng ạ! – Yến Yến bước đến.
Tất cả theo chân cô nhóc trên dãy hành lang rộng lớn. Sau khi sắp xếp xong đâu đó, Yến Yến lui ra.
Căn phòng nào cũng mang đậm chất quý tộc theo phong cách châu Âu. Trông cách bày trí chả khác nào khách sạn năm sao. Hắn nằm uỵch một cái thật mạnh lên giường, sau đó gác hai tay ra sau đầu mà ngó trần nhà nghĩ ngợi. Hắn móc điện thoại trong túi ra, có sóng lại rồi. Và còn có cả một đống tin nhắn cùng mấy trăm cuộc gọi của thằng nhóc Kan nữa. Haizz
Nó vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hộn độn trong đầu của mình. Thực sự bà ta đang ở đâu? Có liên quan đến mấy vụ mất tích trước của hai cô người hầu không?
Sếp Leo ngồi chễm chệ trên cái ghế lớn giữa phòng, miệng ông ta cứ thế mà nhàn nhã phả ra không trung từng đợt khói. Vụ án lần này ít manh mối quá, ông khó mà phá án nhanh chóng như mọi khi rồi.
Gia Lệ lấy máy tính xách tay ra để viết báo cáo. Được bao nhiều thì viết bấy nhiêu vậy. Cô ngồi trên giường gõ lạch cạch. Công việc lúc nào cũng đầy ắp khiến cô mệt quá đi.
Selina cũng bắt đầu viết bài. Cô đang nói chuyện điện thoại để trao đổi với vài đồng nghiệp. Cô có hứng thú với cả vụ án lẫn đời tư của tiểu thư lâu đài Black Pearl. Nhất định phải viết một bài thật hay.
|
*11:00 pm
Nó thấy khát nước nhưng trong phòng lại chẳng có nước. Mỗi lần phải suy nghĩ gì đó thì nó thật sự rất cần nước. Không có nước, đầu óc của nó trở nên trống rỗng, mụ mị và rất khó tập trung.
Đóng cửa phòng, chân đã hết đau nhờ tự sơ cứu. Nó nhắm thẳng hướng nhà bếp mà nhàn nhã sải bước. Y như là đã từng sống ở đây vậy. Chẳng qua là nó có thể nhớ đường thôi, thông minh mà.
- MẸ KIẾP! Tụi mầy làm ăn cái kiểu gì vậy hả???
Tiếng quát tháo làm nó dừng chân, là giọng của Eric. Nó đút tay vào túi quần bình thản bước thêm vài bước, căn phòng của Eric đóng cửa không kín thì phải.
- Bộ mầy nghĩ tao chưa đủ thê thảm hay sao hả? Công ty của tao đang nợ ngập đầu đây này! Thằng khốn!!!! Mầy chỉ biết suốt ngày vung tiền ăn chơi thôi…
-...........................
- Được. Cho tao thời gian đi, một khi tao nhận được đầu tư từ “mẹ vợ tương lai” thì tao sẽ đưa tiền cho mầy!!!!
Nó bình thản bước tiếp, môi chỉ nhếch lên một cái đầy khinh bỉ.
Cách đó vài bước, phía sau bức tường là một bóng người vừa rời đi.
*Tại phòng hắn:
Hắn tắt máy sau tràng chửi rủa của thằng nhóc Kan. Thiệt tình cái thằng, lỡ bỏ nó ngoài đường có nguyên ngày mà nó chửi rủa vậy đó. Kinh thật!!!
“Ting”
Tin nhắn đến từ thằng ốc sên đầu vàng Zico. Hắn khó hiểu mở ra xem.
Nó ngó nhìn xung quanh căn bếp rộng lớn nhưng trống trơn. Chắc là về phòng hết rồi. Nó tiến đến chỗ cái tủ lạnh khổng lồ, mở ra tìm nước.
Không thấy!
Cái tủ lạnh to mà cao ghê gớm. Có quá nhiều ngăn khiến nó thật sự phải ngẩn người một lúc. Có lẽ do sống ở nơi hoang vắng này nên thức ăn được dự trữ khá nhiều.
Nó đóng cửa tủ lại, một củ hành tây trong chiếc túi nhựa trên nóc tủ rơi xuống. Thứ đó lăn nhanh vào gầm tủ luôn. Thiệt tình… đã không có nước uống mà toàn gặp chuyện gì đâu không.
Nó bật đèn pin điện thoại, khom người xuống nhìn vào gầm tủ định bụng nhặt củ hành ra. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy cái vật thể lạ bên cạnh củ hành thì nó đã phải nhíu mày và đơ một tí… Nó vội tìm tuýp khăn giấy trong túi quần, rút một miếng để nhặt thứ đó ra.
Một viên thuốc!
Những bước chân gấp gáp, sải thật dài trên hành lang. Trong lòng cả hai đều đang rất muốn gặp người kia.
Cuối cùng, họ chạm mặt nhau trên cái hành lang vắng ngắt. hắn đưa tay quệt mồ hôi, môi khẽ nở nụ cười.
- Tôi tìm cậu mãi… - đồng thanh tập 1.
- Đi đâu vậy hả??? – đồng thanh tập 2.
- Sao không ở yên trong phòng??? – đồng thanh tập 3.
Cả hai đồng loạt đưa ra trước mặt người kia thứ mình đang cầm trên tay. Thứ của nó cầm được bọc lại bởi một lớp khăn giấy vì đó là vật chứng, còn hắn thì cầm chiếc điện thoại có dòng tin nhắn. Rồi lại nhìn nhau, bật cười.
- Trùng hợp vậy??? – nó cười tựa như không.
- Đúng là rất trùng hợp!!!
- Suy nghĩ nhiều quá rồi…
- Đúng vậy! Giờ thì đừng lo nữa nhé! – hắn mỉm cười.
ÁÁÁAAAaaaaa……….
Tiếng hét vọng lại khiến cả hai phải quay đầu. Yến Yến đang chạy tới chỗ họ, gương mặt cô bé sợ hãi tột độ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???
…………. End chapter 14……….
|
|
Khi nào mới có chap mới tg ơi
|