|
|
Màu đen... Tất cả là màu đen dày đặc... Tuy nhiên màu đen ấy lại rất có sinh khí Màu đen không phải của sự kết thúc... Mà là vạch xuất phát. Màu đen của sự bắt đầu!
- Chào cậu! Sắp tới tôi sẽ là ba của cậu. Xem kìa! Tại sao cậu lại có thể đẹp trai hơn cả tôi vậy hả? Nhỡ sau này vợ tôi chỉ ôm hôn mỗi cậu thôi thì tôi phải làm thế nào đây? Mọi thứ mờ ảo hiện ra. Chính cái giọng nói quen thuộc kia đã khiến nó tỉnh lại sau bóng đen dày đặc. Giọng nói của người con trai chiếm vị trí số một trong lòng nó, dù là ai cũng không thể thay thế được. Trần nhà trắng muốt, cánh tay chuyền dịch đau nhức và cả cơ thể nặng chịch không thể động đậy là những thứ mà nó cảm nhận được. Nó còn sống? - Cậu đừng có mà nhìn tôi thách thức kiểu đấy. Cho cậu biết, chỉ cần cậu hơn bốn tháng là sẽ bị "cách ly" ngay. Tôi xa vợ tôi gần nửa năm rồi, trong khi đó ngày nào cậu cũng được "ăn nằm" trong lòng cô ấy. Ăn cùng, ngủ cùng cô ấy ngần đó thời gian. Tôi ganh tị với cậu muốn điên lên được. Nó chậm chạp nhìn sang, bóng lưng rộng lớn kia có thể là ai? Mái tóc nâu quen thuộc, tấm lưng rộng lớn trong chiếc áo sơ mi trắng anh tuấn cùng giọng nói không thể lầm lẫn với bất kỳ ai. Người con trai đang ngồi cạnh chiếc nôi em bé... Là Trịnh Tuấn Dương! - Mà cậu này! Nửa năm qua có hành hạ vợ tôi không đấy? Cô ấy ốm yếu xanh xao quá! Haizz lại còn không nhận ra tình cảm của mẹ cậu dành cho cậu lớn như thế nào. Đợi cậu lớn thêm chút nữa tôi nhất định sẽ bắt cậu hàng ngày phải đấm bóp, rửa chân cho cô ấy. Nếu không nghe lời cậu sẽ ăn đòn nát đít. Nó có nằm mơ không? Không những nó với đứa nhỏ giữ được mạng mà Tuấn Dương vẫn còn sống. Chóp mũi ửng đỏ, nước mắt tự động trực trào. Nó bật khóc vì cảm thấy quá may mắn. - Cậu thích tên gì nhỉ? Cậu muốn tôi đặt hay mẹ cậu đặt? Xem cậu kìa! Lại còn chả thèm nhìn mặt tôi. Nhớ đấy! Rồi cậu sẽ bị tôi bắt nạt. Sẽ sớm thôi. Tuấn Dương dịu dàng sờ lên mặt đứa con trai kháu khỉnh. Hắn mỉm cười, hóa ra gen mình tốt thế. Mới chừng này tuổi mà đã đẹp trai như vậy rồi. - Cậu đoán xem, khi mẹ cậu tỉnh lại nhìn thấy hai chúng ta như thế này cô ấy có bật khóc không? Đừng lo! Tôi sẽ lau nước mắt cho vợ tôi. Còn cậu cứ ngủ yên cho tôi nhờ. Cậu mà quấy khóc là không yên với tôi đâu. - Tuấn Dương... Hắn ngừng tay, gương mặt trơ ra một lúc. Cái giọng trong veo như sương sớm của người con gái hắn yêu nhất. Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cô ấy ở ngay phía sau lưng của mình. Tuấn Dương mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thỏa mãn: - Cậu nghe xem! Mẹ cậu tỉnh rồi. Giờ tôi phải sang hôn vợ tôi đây. Chào cậu! Hắn rời khỏi đứa bé, chậm rãi xoay lưng lại. Vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười điển trai dịu dàng. - Ngủ suốt nửa tháng là hơi bị nhiều đấy! Cứ tưởng em quên anh rồi. Một giọt nước mắt lăn dài dù khóe miệng đang nở nụ cười. Cảm giác trong lòng hiện giờ của hắn thật khó tả. Nửa tháng qua, hắn luôn ở bên cạnh mẹ con nó không rời nửa bước. Vân Ly nói nó có thể sẽ không tỉnh dậy nữa. Tuy nhiên hắn biết ý chí của nó rất kiên cường. A Lee sẽ không bao giờ chịu thua dễ dàng như vậy. Tuấn Dương ngồi xuống giường, dịu dàng sờ lấy gương mặt đang lấm lem nước mắt. Nó không cầm được lòng, bật dậy ôm chầm lấy hắn rồi khóc nức nở: - Hức... Em cứ tưởng anh đã chết rồi... Anh bỏ em rồi... Cả mảng áo sơ mi của Tuấn Dương ướt đẫm. Cái ôm siết đó đã là gì so với những chuyện mà họ từng trải qua. - Mọi thứ đã qua rồi. Anh vẫn ở đây! Nó rời khỏi ngực hắn, ngước đôi mắt ướt nước nhìn chầm chầm Tuấn Dương: - Còn con của em... Hắn cười dịu dàng, khẽ đưa tay vuốt lấy mái tóc nó: - Thằng nhóc ngủ rồi. Suốt nửa tháng nay ngày nào anh cũng phải đút sữa và nói chuyện với cậu ta. Dù thiếu mẹ nhưng không hề quấy khóc. Thực sự là một thằng nhóc rất hiểu chuyện! Nó hạnh phúc ngắm nhìn đứa con trai giống hắn y như đúc. Đẹp trai như vậy, gương mặt thông minh sáng sủa như vậy, nó còn mong gì hơn. Hắn đỡ nó nằm xuống, hai bàn tay siết chặt lấy nhau không buông. Người con gái của hắn quả thực đã chịu rất nhiều vất vả. - Em nhớ... là mình đã chết rồi. Tại sao? Tuấn Dương mỉm cười. ........................................
|
Nó chạy thẳng đến chỗ cửa kính, bất chấp nhảy xuống dưới. “Xoảng” Gương mặt Jasmin lộ rõ nét căng thẳng. Cô chạy ngay đến chỗ cửa đã vỡ một mảng to, lo lắng nhìn theo. Có vẻ như cái thai đã bị ảnh hưởng, sắc mặt Hiểu Phàm đang cực kì tệ. Chiếc xe lại còn lao đi nhanh như vậy, tình hình đang rất nguy hiểm. Cô lập tức móc điện thoại, gọi điện cho Zico và Saleen. - Amber vừa ra khỏi biệt thự, chạy về phía núi ở hướng Tây. - Rõ!!! Saleen lập tức nhấn ga đuổi theo. Trên chiếc xe còn chở theo cả Vân Ly. Cô mang hẳn một bộ đồ dùng y tế đề phòng trường hợp bất trắc. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Gia Mẫn. Thế Khanh sững người, trừng mắt nhìn Jasmin: - Con vừa làm gì vậy? Cô cất điện thoại, lạnh lùng quay sang nhìn ông bằng đôi mắt không thể bình thản hơn: - Gọi điện nhờ người cứu bạn của tôi. - Con dám... - Xin lỗi! Tôi đã không còn là người của ông từ lâu rồi. - Cô cười nhạt - Ngay sau khi phát hiện ông chính là kẻ đã hại chết mẹ tôi. - Ta là ba ruột của con. Ta làm sao có thể hại chết mẹ con được cơ chứ? Cô nhếch môi, nở nụ cười bất cần: - Ba của Amber là anh trai ruột mà ông còn cam tâm xuống tay, huống hồ gì mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối bị ông cưỡng bức. Ông còn nhẫn tâm đến mức bắt tôi về để đào tạo, giúp ông làm nhiều chuyện xấu xa. Thực chất ông không hề coi tôi là con! - Ai đã gieo rắc vào đầu con những thứ đó? Là đám ranh Hắc Long đúng không? Con tin chúng hơn tin ta sao? - Ông không cần nói thêm nữa. Tôi đủ nhận thức để nhìn ra ông độc ác đến mức nào chứ không cần ai dạy. Giờ tôi đang tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI, tôi sẽ bắt đầu lại cuộc đời của mình. Còn ông... Tốt nhất nên vào tù để sám hối! Thế Khanh đơ người, ông ta tức giận, nắm tay siết chặt đến mức nổi đầy gân. Nhanh lập tức quát mắt ra lệnh cho tay chân thủ tiêu luôn Jasmin. Tuy nhiên vào lúc này, hàng chục bước chân rầm rập tiến đến. Cả một đoàn người mặc vest đen, tay vác súng bao vây lấy căn phòng. Aldred cùng vài người xuất hiện, họ không hề xa lạ đối với chúng ta. Thế Khanh kinh ngạc, lắp bắp: - Aldred... - Chào cha nuôi! Bất ngờ không khi tôi là nhân viên của Cục điều tra Liên bang? - Mầy... Sao mầy dám... - Trách là trách ông đóng vai Bang Chủ đáng kính Lý Thế Khải quá tệ. Rất may trong thời gian qua tôi đã bảo vệ được Amber, nếu không tôi không biết phải ăn nói như thế nào với ba Khải và mẹ Mei. - Chào ông! Tôi là Ren Raymond Sếp của cậu ấy. Tôi "theo đuổi" ông cũng hơn mười năm rồi, ông biết chứ? - Ba của Ari đứng ngay bên cạnh lên tiếng. - Ngũ Sát! Các người làm gì đi chứ!!! - Thế Khánh quát lên. Một người đàn ông cao lớn tiến vào, khóe môi cong lên nụ cười tự đắc: - Họ sẽ không bao giờ hành động nếu không có lệnh của tôi. *Kim Nhất Phong: Ba của Saleen, là người chuyên đào tạo sát thủ, vua của Tam Giác Vàng. Đồng thời là bạn thân của Hoàng Gia Mẫn. - Ông không ngờ Ngũ Sát mà ông đặt hết hy vọng lại là người của chúng tôi đúng không? - một người phụ nữ nhẹ nhàng xuất hiện, cô khoác trên người bộ vest đen uy quyền khó tả. Màn kết thúc ấn tượng như thế này thì làm sao có thể thiếu đi nhân vật chính Hoàng Gia Mẫn được chứ. Thế Khanh đúng là trở tay không kịp, ông ta được nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. - FBI thì sao? Ông có chứng cứ gì để bắt tôi? Ba của Ari mỉm cười, nụ cười đắc thắng. Đôi mắt sâu hút tỏ vẻ thương hại nhìn Thế Khanh. - Đường dây ma túy ở Mỹ của ông chính Pi Hunter đã triệt tiêu. Ông nhớ chứ? - Hahaha... Pi Hunter? Thằng nhóc đó đã chết rồi. Nó chỉ còn là cái xác cháy đen thui trong đống sắt vụn thôi. Chết không đối chứng, các người thua rồi! Hahaha... - Bậy nè! Tôi phải đá ông vào tù rồi mới chết được chứ. Không gian một lần nữa ngưng đọng khi Trịnh Tuấn Dương kẻ bị nghĩ là đã chết xuất hiện. Hắn hiên ngang, oai phong lẫm liệt bước vào. Trên tay là bao hồ sơ, món quà đặc biệt dành cho Lý Thế Khanh. - Đây là toàn bộ hồ sơ của vụ ma túy lần trước, đồng thời cũng chính là chứng cứ buộc tội ông. Không tính tội giết người, chỉ với số ma túy đó cũng đủ để Lý Thế Khanh ông "nghỉ mát" dài hạn trong tù. Sao? Kế hoạch tôi dành cho ông không tồi chứ? - Mầy... Mầy... Tại sao mầy lại còn sống? - Thế Khanh đờ người, ông kinh ngạc cực độ. Hắn nhoẻn miệng, nở nụ cười tinh anh: - Vậy thì phải cám ơn Thầy Phù Thủy của ông. - Rik? Bằng tài hóa trang xuất quỷ nhập thần, Ma Nữ và Eri đã biến Rik thành Tuấn Dương và đặt nằm trên sân thượng. Dĩ nhiên cái xác cháy đen thui kia không ai khác ngoài tên phù thủy mưu mô xảo quyệt. - Thế Khải sẽ rất mất mặt khi có một đứa em trai như vậy. - Bố Shin cười buồn, trầm giọng. - Giờ đã đến lúc ông phải trả giá cho những việc làm mà ông đã gây ra đối với Amber cũng như mọi người. Gương mặt hắn bỗng hóa nghiêm túc đến đáng sợ. Thứ biểu cảm có thể dồn người khác vào đường cùng đó đúng là không phải ai cũng có được. - KHÔNG!!! Ta làm sao có thể thua thằng ranh Pi Hunter và lũ các người. KHÔNG THỂ NÀO! Thế Khanh phát điên la hét, bị người của ba Ari còng tay đưa đi. Kể cả Rose và Phoenix. Rose nhìn Aldred, ánh nhìn day dứt khó tả. Anh lãnh đạm còng tay bà ta lại, thấp giọng: - Sẽ rất xấu hổ nếu ở đây có ai biết mối quan hệ của tôi và bà... Take care. Rose bị dẫn đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lạnh băng. ........................................
- Thế Khanh bị bắt? Nó hỏi khi đang nằm yên trên ngực hắn. Tuấn Dương gật đầu thay cho câu trả lời. - Anh không muốn em giết hắn ta. Cái chết đối với Lý Thế Khanh là quá nhẹ nhàng, anh không thích tay em nhuốm thứ máu dơ bẩn của tên độc ác ấy! - Cám ơn anh, Tuấn Dương! Đôi mắt nó dịu xuống, lòng nhẹ tênh. Cuối cùng cũng đã trả được thù cho ba mẹ. Người đàn ông của nó quả thực không tầm thường. Sự thông minh hơn người rất đáng ngưỡng mộ. - Nhưng anh vẫn chưa trả lời vì sao em còn sống. Hắn lại cười, vuốt lấy mái tóc nó. - Em cũng may mắn lắm! Mọi người đã mất dấu em ở dưới chân núi, đúng lúc em lại gọi điện cho Vân Ly. Nhờ vậy Zico đã xác định được vị trí của em. - Em gọi cho Vân Ly? - nó cao giọng, quả thực không nhớ là có chuyện như vậy. Dãy số hiện ra trong đầu lúc mất cả nhận thức khi ấy là số của Vân Ly sao? Hôm ấy nó chỉ liếc sơ danh thiếp của cô ta rồi vứt đi ngay mà. Nó nhớ được số điện thoại Vân Ly thật sao? Đúng là khi cận kề cái chết, những chuyện không tưởng sẽ xảy ra. - Jasmin... Cậu ấy đâu? Đôi mắt không chớp, nhìn hắn tha thiết. Nó nghĩ có lẽ cô đã bị bắt cùng với Thế Khanh chăng? - Jasmin? Em không giận khi cậu ấy phản bội em sao? Nó lắc đầu, cười trong nước mắt: - Em tin Jasmin không phải là người như vậy. Cậu ấy sẽ không hại chúng ta đâu. Hắn đưa tay gạt mấy giọt nước mắt trên mặt nó, cười: - Đúng rồi! Jasmin thương em như vậy cũng đáng. Bạn bè là phải tin tưởng như này mới đúng chứ. - Tuấn Dương à! Quần áo của thằng nhóc tớ sấy khô rồi này. Cả sữa cũng đã pha xong. Cậu xem dịch của Amber có cần thay chưa? Cô khựng lại, đứng như trời trồng, nhìn nó không chớp mắt. Trên vai cô vắt đầy quần áo của cậu bé đang nằm trong nôi kia, trên tay là bình sữa vừa pha còn ấm. Vẫn mái tóc tím, vẫn mắt to tròn. Tuy nhiên có lẽ đôi mắt ấy sắp khóc. - Cậu... Cậu tỉnh rồi! Ơn trời! Hức... Jasmin cười trong nước mắt, nó cũng vậy. Cô không tự chủ lao đến cạnh giường ôm chầm lấy nó. - Tớ biết Jasmin thực lòng thương tớ mà... - giọng nó khàn đi, cánh tay đang chuyền dịch siết chặt lấy cô. Tuấn Dương vẫn mỉm cười dù đã bị cho ra rìa. Kết thúc thế này đã gọi là có hậu chưa? - AAAAAAAAAAAÁ.... Gia Mẫn à! Nếu em đau em cứ việc la hét, đập phá. Xin em đừng cố gắng "im lặng" theo cách này... Anh sẽ chết thật đó. Hic T^T Nghe tiếng bố Shin hét toáng lên, hắn lập tức chạy ra xem chuyện gì. Ngoài hành lang, bố đang bế mẹ trên tay, mặt nhễ nhại mồ hôi. Còn mẹ đang CẮN chặt lấy bắp tay bố, thở hổn hển. - CON CÒN ĐỨNG NHÌN ĐƯỢC HẢ? Lấy xe giúp bố mau lên. Em trai của con nó muốn nhìn mặt trời rồi đây này!!!! - Ơ... Dạ! Tuấn Dương vội vã chạy đi. Sau đó thì sao nữa? Chịu khó đọc ngoại truyện nhé!
............... THE END..............
|
Chào các ông :)) Lại là Máu Lạnh Nhók tôi đây :)) Khi thấy dòng này thì chắc các ông biết tôi sắp nói nhảm rồi đấy!
Bây giờ là 1:30 sáng và tui vẫn phải căng con mắt ra thức để trả nợ cho xong. The Amber Eyes cuối cùng cũng hoàn, vỗ tay đi chứ :)) Hôm nay lang thang trên Facebook, tôi thấy có một bé cũng là tác giả của kênh truyện đăng vào group stt đại loại là như này: "Hic viết suốt 5 tháng cuối cùng cũng xong, muốn bệnh, cần tẩm bổ gì gì đấy... Tôi chợt nghĩ: À, vậy ra tôi viết The Amber Eyes hơn một năm trời chẳng phải là chết đi sống lại mất rồi sao? Haha... Nhưng không sao, đối với tôi bao lâu không quan trọng. Quan trọng là tôi giữ đúng lời hứa với các ông là KHÔNG BỎ TRUYỆN :))
À mà có vẻ dài dòng, lòng thòng quá hỷ? Thực ra nội dung chính tui muốn tuyên bố đó là TUI SẼ NGỪNG TẠI ĐÂY :))
Khoan! Đừng vội đập đầu vào bàn phím! Ngừng ở đây là ngừng viết online. Bởi tôi học xong rồi, phải đi làm phụ ba mẹ nên không còn thời gian để trèo lên mạng viết lách linh tinh cho các ông đọc nữa.
Các tác phẩm sau sẽ được in hẳn hoi bởi chính TUI :)) Ngoại truyện của The Amber Eyes cũng chỉ có trong bản in. Nếu các ông muốn ủng hộ thì đặt hàng thông qua Facebook của tôi bên dưới phần cmt nha.
Nói cho mấy ông biết tui sắp viết truyện mới đó nghen không theo dõi, đặt hàng đừng có tiếc nha hônn :))
Tui Devil (tên tác giả trong bản in cũng là Devil chứ không là Máu Lạnh Nhók nữa) Chào thân ái :))
|