7:20 pm dinh thự Phi Ưng, New York:
Chiếc Buggati Veyron màu đen chạy thẳng vào trong hoa viên biệt thự, nó xuống xe, gương mặt đặc biệt lạnh lùng hơn thường ngày, đôi mắt nâu trong veo chứa đầy thứ sát khí có thể giết người chỉ bằng một cái liếc.
Cũng đúng. Bởi vì trong vài phút nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hoặc là một cuộc thảm sát đẫm máu, hoặc là không có gì.
Nó tiến thẳng đến phòng của Thế Khanh, gương mặt tỏ ra bình thản đến cực độ.
Thế Khanh vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy khá bất ngờ. Hơn nửa năm nay nó chưa một lần xuất hiện trước mặt ông ta, nay nó đích thân đến tận đây ắt hẳn không còn là chuyện nhỏ. Và dĩ nhiên ông ta thừa biết, vì sao nó đến đây.
- Con tìm ta sao? Con ngồi đ...
- Ông có gì để giải thích không? - nó hờ hững ngắt lời.
Thế Khanh bật cười, có vẻ đã hiểu ra vấn đề:
- Con đang muốn nói đến vụ của Pi Hunter?
- Đúng vậy.
- Ta không hề hại thằng nhóc đó...
Gương mặt nó vẫn bình thản, ánh nhìn đang hướng về ông ta không hề có dấu hiệu chấm dứt. Thế Khanh chỉ nhếch môi ngạo mạn, nở nụ cười thách thức:
- Ta chỉ giết nó thôi. - Ông ta cố ý nhấn mạnh từng chữ.
- Ông nói gì?
- Nó đã chết rồi. Con đừng để thằng nhóc đó làm cha con chúng ta bất hòa nữa.
- Đang kể chuyện cười với tôi sao? - nó cười nhạt, không tin.
- Con sẽ tin ngay sau khi ta cho con xem thứ này.
Lông mày nó nhíu lại, chờ đợi. Thế Khanh ấn vào laptop, sau đó quay màn hình sang phía nó.
Một đoạn phim ngắn đang chạy. Sắc mặt nó lập tức thay đổi khi nhìn thấy hắn trong đó. Tuấn Dương đang bất tỉnh trên một chiếc xe hơi, có kẻ nào đó đã cố ý dùng điện thoại để quay lại đoạn phim này.
Đôi mắt nó mở trừng không chớp khi có một bàn tay kéo cần số. Chiếc xe lăn bánh, chạy về phía trước....
Phía trước là vực thẳm!
"Tuấn Dương... Mau tỉnh lại đi... Mau rời khỏi xe đi..."
Nó kích động nắm chặt lấy chiếc laptop trên bàn, đôi mắt mở to, tim gan như bị ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt.
Hốc mắt Hiểu Phàm dần đỏ ửng, hô hấp trở nên khó khăn khi thấy chiếc xe đang từ từ rơi xuống vực.
"Không... Đừng mà..."
"ẦMMMM"
Tiếng nổ lớn vọng lại, lửa bốc lên ngùn ngụt, chỗ vực sâu ấy sáng lên trong đêm tối. Kẻ đó còn cố ý tiến đến chỗ bờ vực để cận cảnh chiếc xe gãy vụn, bốc cháy.
- KHÔNG!!! Không thể như vậy được...
Nó kích động hét lớn, gương mặt đầy nước mắt. Rõ ràng nó đã cứu hắn khỏi tay chân của Phi Ưng, rõ ràng Jasmin đã đến đưa hắn đi. Không thể nào hắn lại chết. Không thể nào.
- Chính mắt con nhìn thấy mà còn không tin sao?
- Ông làm sao có thể bắt anh ấy đi? - đôi mắt nó thơ thẫn đến vô hồn.
- Ta không hề bắt nó đi. Chính con đã giao nó cho ta.
- Giao? Lẽ nào.... - Giọng nó trầm xuống. Trong đầu nghĩ đến một người, người mà có mơ nó cũng không dám tin sẽ phản bội nó.
- Cậu đoán ra rồi chứ?
Giọng nói quen thuộc cất lên, nó quay người lại, mặt đối mặt với Jasmin.
Đúng là có đánh chết cũng không tin cô phản bội nó. Cảm xúc trong lòng rối bời. Vừa phải chịu cú sốc tinh thần lớn từ cái chết của hắn, vừa phải nhận đả kích từ người bạn thân mà mình bấy lâu nay tin tưởng.
Đôi chân nó như muốn khụy xuống tại chỗ, hai tai ù đi, nước mắt cứ vậy tuôn rơi không ngừng.
- Tại sao? - nó hỏi cô bằng bờ môi tái nhợt đang run rẩy.
- Xin lỗi nhưng đó là nhiệm vụ của tôi.
- Nhiệm vụ? Cậu là người của Phi Ưng?
- Đúng vậy.
Thế Khanh chắp tay sau lưng bước tới vài bước, ông ta cười cợt:
- Chẳng lẽ con ngây thơ đến mức tin rằng Jasmin trùng hợp xuất hiện cứu con sau vụ nổ? Con nên nhớ lúc đó trên người con còn thiết bị định vị, ngay từ đầu con đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.
À... Thì ra là vậy. Nó cười cợt, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Lần nó ra phố, xém chết vì chiếc xe tải do Rik điều khiển, trước khi đi nó đã gọi điện cho Jasmin. Lần hắn bị bắt cóc khi đang trên đường đến bệnh viện thăm Zini cũng là do nhận được tin nhắn của Jasmin.
Cái gì cũng là do Jasmin, tại sao nó lại không nhận ra ngay từ đầu?
Uổng công nó có bộ óc siêu phàm, lại bị người ta xỏ mũi hết lần này đến lần khác.
Ba mẹ đã chết, Tuấn Dương cũng đã chết, nó sống trên đời đâu còn ý nghĩa gì nữa. Thôi thì dùng mạng sống này để bắt đám cặn bã đó phải trả giá. Một là nó chết, hai là chúng chết.
Nó bật cười trong nước mắt, giọng nói trong veo bỗng dưng trầm xuống lạnh cả sống lưng:
- Ông có biết… khi một người không còn gì để mất… họ sẽ làm nên những chuyện gì không?
|
Gương mặt Thế Khanh đột nhiên đanh lại, đây là điều mà ông ta sợ nhất. Cơn giận dữ của một siêu sát thủ. Lần trước, ông đã được nếm trải qua. Tuy nhiên, tin chắc lần này sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
“RẦMMM”
Bàn làm việc sập xuống trước con mắt ngỡ ngàng của Thế Khanh và Jasmin. Nó siết chặt nắm đấm, đôi mắt màu hổ phách lạnh giá phát ra ánh nhìn đầy chết chóc.
Thế Khanh hét lớn:
- NGƯỜI ĐÂU?
Nó nhếch môi, đôi mắt sáng lên bất thường.
- Chạy đi! – Jasmin bước đến đứng phía trước Thế Khanh.
Thế Khanh gật đầu, đôi chân vội vã rời đi. Tuy nhiên, nó nào dễ dàng để ông ta có thể thoát khỏi nơi này. Đôi chân dài bay lên, đạp vào tường, nó nhào lộn một vòng đã ngay tức khắc đứng trước mặt Thế Khanh.
Nó giơ nắm đấm chí mạng lên, tuy nhiên Jasmin đã kịp ngăn lại khi nó sắp kết liễu tên cáo già đó.
Cô nhất thời cầm cự được, lúc đó Thế Khanh đã bật bộ đàm gọi người đến. Nó đá mạnh vào hông làm Jasmin thổ huyết, trong vô thức, nó đưa tay đỡ lấy cô trong lúc cô sắp ngã khụy xuống.
Nhìn ánh mắt của cô, nó lập tức tỉnh lại, nhanh buông ra. Vừa đúng lúc Rose, Phoenix và Ngũ Sát tới nơi. Bảy đấu một.
Bỗng nhiên trong lúc này, bụng của nó lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Nó dừng lại đưa tay ôm bụng. Chẳng lẽ do kích động quá mức nên đã ảnh hưởng đến đứa bé? Không được, vẫn chưa giết được Thế Khanh, nó không thể rời đi.
Phoenix nhân cơ hội nó không phòng thủ lao đến tấn công, tuy nhiên phản ứng của nó nhanh hơn, một cú gạt chân làm cô ta ngã ra đất. Rose cũng xông đến, nó đã kịp thời né được đòn, tặng cho cô ta một đá giữa bụng.
Nhận thức được tình hình, nếu tiếp tục ở lại thì nó và đứa nhỏ có thể sẽ mất mạng. Tuấn Dương đã không còn, lẽ nào nó lại để đứa bé cùng chết khi chưa kịp nhìn thấy ánh sáng.
Nó nghiến răng, khó khăn đưa ra quyết định. Dù căm hận Thế Khanh đến tận xương tủy nhưng nó đành phải cho ông ta sống thêm một thời gian nữa. Sau khi đứa bé chào đời, Thế Khanh dù có chạy đằng trời nó cũng không buông tha.
Đôi chân nhanh chạy thẳng đến chỗ cửa kính, bất chấp nhảy xuống dưới.
“Xoảng”
Gương mặt Jasmin lộ rõ nét căng thẳng. Cô chạy ngay đến chỗ cửa kính đã vỡ một mảng to, lo lắng nhìn theo bóng nó.
Hiểu Phàm lên xe, lái đi thật nhanh, cơn đau bụng ngày càng dữ dội, mồ hôi bắt đầu tuôn rơi lã chã.
Trời đổ mưa, cơn mưa đêm dồn dập và hỗn độn. Tiếng mưa nghe mà ám ảnh, chiếc xe của nó lao đi nhanh đến mức không thể nhìn theo kịp.
Nó cắn chặt môi. Có lẽ cú sốc tinh thần và những va chạm vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến đứa bé. Đã có nhiều trường hợp chết cả mẹ lẫn con. Nó sẽ không nằm trong số đó chứ?
Chiếc xe điên cuồng chạy thẳng lên đỉnh núi vắng người, xém chút nữa đã tông thẳng vào vách núi.
“Kíttttttt”
Bánh xe phanh gấp trên mặt đường ướt nước. Nước mưa không ngừng đáp trên kính xe, nơi gương mặt nó hiện ra vật vã vì đau đớn.
- Ưmm….
Tay nó bấu chặt lấy vô lăng, gương mặt vương vãi toàn mồ hôi cùng những vệt máu nhỏ.
- Tuấn... Dương…
Nước mắt bắt đầu rơi nhiều vô kể, nó cảm nhận được cái chết đang cận kề. Nó gọi tên hắn, gọi trong vô thức.
Môi nó bật máu, gương mặt nhem nhuốc đầy nước mắt và mồ hôi. Tay nó ôm chặt bụng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì.
"- Sau này, anh nhất định sẽ không để người con gái anh yêu phải sinh em bé một mình giống mẹ.
- Tại sao?
- Cơn đau chuyển dạ là cơn đau kinh khủng nhất trong đời của người phụ nữ. Anh nghĩ lúc đó, họ rất cần người đàn ông của mình ở bên cạnh."
Hình ảnh của Tuấn Dương chập chờn hiện ra trong cơn đau. Hắn đã từng nói như vậy, hắn đã từng hứa sẽ ở bên cạnh khi nó sinh con. Tuy nhiên hiện giờ, xung quanh nó chỉ còn tiếng mưa hỗn độn và màn đêm dày đặc. Hắn không ở đây. Nó ước gì hắn xuất hiện.
Thân dưới của nó bắt đầu xuất huyết dữ dội, cơn đau quái ác như đang nuốt trọn lấy cơ thể mảnh mai.
Hai bàn tay nó dính đầy máu, đôi mắt nhắm chặt, bờ môi tái nhợt run lên từng hồi. Nó không còn nhận thức được gì, chỉ biết bản thân và đứa nhỏ chết chắc rồi.
"Hiểu Phàm... Em và con sẽ không sao đâu... Hiểu Phàm...."
Hình ảnh của Tuấn Dương lại hiện ra, gương mặt đó đang nhìn nó. Tuấn Dương... người mà nó muốn ôm lấy nhất lúc này.
- Tuấn... Dương...
Nó khóc nức nở, hơi thở bắt đầu yếu dần. Bàn tay dính đầy máu sờ soạng lung tung trên ghế, vô tình đụng trúng chiếc điện thoại đã rơi ra khỏi túi quần tự lúc nào.
Nó chậm chạp ấn một dãy số, dãy số không rõ nguồn gốc. Nó chỉ biết thứ duy nhất hiện lên trong đầu nó lúc này chỉ có mỗi dãy số đó.
Mọi thứ trước mắt mờ dần, mờ dần. Nó đã hoàn toàn lịm đi, bàn tay dính máu buông thõng, chiếc điện thoại rơi xuống gầm xe.
Hiểu Phàm chết rồi?
- Alo... Alo...
Bên kia điện thoại vọng lại tiếng của một cô gái, tuy nhiên đáp lại chỉ là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn ồn ào, gió vẫn rít qua khe cửa. Nhưng có những thứ... đã không còn nữa.
Số phận con người rốt cuộc cũng chỉ nhỏ nhoi như vậy. Thiện không thể thắng ác? Ánh sáng vẫn phải nhường chỗ cho bóng đêm?
Đôi khi có những thứ sẽ không theo khuôn khổ nhất định. Không phải lúc nào cũng là một kết thúc tốt đẹp. Một kết thúc có hậu với niềm hạnh phúc ngập tràn. Nhưng liệu đây có phải là một cái kết quá bi thảm cho những nhân vật của tôi?
...... Còn tiếp.....
|
Còn ông nào muốn vào hội để theo dõi toàn bộ nhất cử nhất động (truyện mới) của tui thì kết bạn Facebook (ở dưới) và nhớ kèm theo tin nhắn add friend nha. Tại dân chúng kết bạn nhiều quá nên các ông phải nhắn tin tui mới nhận dạng và đồng ý được.
Chào thân ái Tui
|
Ây. Z có viết tiếp k hả. Lảng xẹt z là s
|
chj ơi sao ít z, Hiểu Phạm có sống đc k z chj?!!
|