*Chapter 27: Ngoan đừng khóc nữa, anh đau!
……………………………………
* 2 ngày sau:
Máy bay vừa hạ cánh, hắn đã phi ngay lên xe lái như điên đến bệnh viện. Hắn vừa nhận được điện thoại của Zini, cô nhóc thông báo là nó đã nhập viện được được hai ngày rồi. Trong lòng thấp thỏm không yên, trời ơi người con gái hắn yêu, cô ấy bị làm sao.
- Hiểu Phàm! Đừng làm anh sợ…
Hắn vô thức lẩm nhẩm, tay gạt cần số tăng tốc. Chiếc xe lao đi nhanh đến chóng mặt, sự sốt ruột được thể hiện rõ ràng qua việc hắn vượt luôn cả đèn đỏ.
“Kíttt”
Chiếc xe hơi thắng gấp kéo dài trên mặt đường. Hắn xuống xe, gấp gáp chạy ào vào trong bệnh viện.
- Cho tôi hỏi bệnh nhân Lý Hiểu Phàm nằm ở phòng nào?
Nhận được số phòng, đôi chân dài liền chạy biến đi. Hắn dù thở không kịp nhưng vẫn gấp gáp bước nhanh, hắn nhớ nó, muốn nhìn thấy nó, muốn biết nó đã xảy ra chuyện gì, ngay bây giờ.
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở toang, tụi nhóc đều có mặt đông đủ. Nó ngồi trên cái giường bệnh trắng toát, khuôn mặt nhợt nhạt thơ thẫn như người mất hồn.
- A! Tiểu Shin về rồi! – Zini mừng rỡ.
Tuấn Dương không đợi được, lập tức tiến đến bên cạnh giường nắm lấy tay nó. Hắn áp bàn tay vừa mềm vừa lạnh đó lên môi, hắn nhớ nó muốn điên lên được.
- Em không sao chứ?
Jasmin ra hiệu với lũ nhóc, sau đó quay sang:
- Hai người từ từ nói chuyện, tụi tớ xuống căn tin kiếm gì để uống.
Cả bọn lũ lượt kéo nhau ra ngoài, cánh cửa phòng bệnh được đóng lại. Hắn dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc nâu có vài sợi rối, chậm rãi sờ lên gương mặt nhợt nhạt. Nhìn nó yếu ớt như vậy hắn đau lòng không tả được. Hắn mới rời khỏi có hai ngày thôi mà. Chuyện gì đã xảy ra?
- Tuấn Dương… - nó khẽ gọi tên hắn, gương mặt bình thản đến lạ.
Hắn siết chặt tay nó, trấn an:
- Anh ở đây!
- Con mất rồi… – một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp vô hồn, nó băng lãnh ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Hắn nghe được giọng nó đang run lên, nhìn vẻ mặt của nó hiện giờ càng làm hắn hoảng sợ. Cái gương mặt lạnh lùng nhưng đầy nước mắt. Tội nghiệp người con gái của hắn.
Không chần chừ, hắn ngay lập tức ôm nó vào lòng. Cái ôm chặt của Tuấn Dương vẫn không thể thay đổi được gương mặt thẫn thờ đến vô hồn của Hiểu Phàm. Tuy nhiên hắn cảm nhận được nước mắt nó chảy ngày càng nhiều, ướt cả cánh tay áo của mình.
- Không sao… Hai đứa tụi mình sẽ có một em bé khác. Em ngoan, đừng khóc! – Tuấn Dương vỗ về nó trong lòng, dù bản thân hắn cũng cảm thấy rất tiếc nhưng nếu hắn không mạnh mẽ thì làm sao nó thể dựa nào.
Nước mắt nó không ngừng rơi, ướt cả mảng áo sơ mi của hắn. Nhìn nó như vậy, hắn đau lắm. Vừa đau vừa sợ.
- Hiểu Phàm, nghe lời anh. Ngoan đừng khóc nữa, anh đau!
Hơn ai hết, nó biết hắn yêu nó rất nhiều và nó cũng vậy. Nhưng cũng bởi lẽ đó mà nó không thể tiếp tục kéo hắn vào trò chơi nguy hiểm này. Phải chăng nó khóc như thế là vì biết bản thân sắp phải xa hắn?
…………………………….
|
*Căn tin:
- Mọi người đoán coi Tiểu Shin và chị Amber nói gì? – Zico hút một hơi nước cam, nhiều chuyện lên tiếng.
Vừa dứt lời, cậu đã ngay lập tức nhận được vô số cái lườm nguýt từ các thành viên còn lại. Kan trừng mắt nhìn Zico một cái:
- Thí dụ bây giờ anh bớt vô duyên dùm một chút được không?
- Đúng đó! Chuyện riêng tư của người ta mà. – Zini đánh nhẹ lên vai Zico.
Jasmin khuấy khuấy ly nước, vẻ mặt rầu rĩ:
- Không biết sức khỏe của Amber có ổn không? Lo cho cậu ấy quá!
- Mất đứa bé rồi, chắc chị ấy sốc nặng lắm! – Saleen cũng buốn bã khi nghĩ đến nó.
Mọi người ở đây ai cũng thương yêu nó như vậy, chả trách vì sao nó muốn ra đi. Đi để cả bọn không gặp nguy hiểm. Nếu họ mà có chuyện gì, e là nó sẽ dằn vặt mình đến suốt cuộc đời.
Ngày thứ ba nó nằm viện, hắn vẫn không rời giường bệnh của nó. Từ sáng đến tối nắm chặt tay nó không rời nửa bước. Kan và Zini phải đi học, cuối buổi mới đến thăm nó được, Zico và Saleen thì phải chuẩn bị cho giải đua sắp tới ở trường đua nên cũng không thể ghé qua.
“Cạch”
- Tớ đến rồi! – Jasmin đặt xuống bàn một chiếc hộp, cô đặc biệt nấu cháo cho nó.
- Chào cậu! – hắn mỉm cười.
Jasmin cẩn thận đổ cháo ra chén, định đưa cho nó nhưng hắn đã giành lấy:
- Tớ sẽ đút cho Hiểu Phàm ^^
- Em tự ăn được… - nó nhẹ nhàng bảo.
Dù có nói gì thì hắn vẫn cứ khăng khăng:
- Anh sẽ đút em, không nói nhiều!
Jasmin phì cười, sao bạn của cô lại sướng như thế này. Có một chàng trai quan tâm lo lắng như vậy.
Nó nhìn hắn, ánh nhìn đặc biệt khó tả. Lòng nó lại quặn đau, làm sao có thể nỡ rời bỏ hắn đây? Nhưng mà nếu nó tiếp tục ích kỉ ở lại bên hắn thì hắn sẽ lại gặp nguy hiểm. Việc trả thù là việc của nó, việc đối đầu với Thế Khanh cũng là việc của nó. Hắn và tụi nhóc vốn không liên quan, họ không có phần trong trò chơi này và nó hoàn toàn không có quyền kéo họ vào cuộc.
- Em há miệng ra… Aaa…
Nó khó khăn nuốt vào, miệng nó đắng đến nỗi muốn nhổ ra tất cả. Tâm trạng của nó vốn đang rất tệ hại, thức ăn bây giờ là thứ mà nó chán ghét nhất. Tuy nhiên vì không muốn hắn và Jasmin lo lắng, nó cố nặn ra nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng ăn một ít.
Hắn cẩn thận dùng khăn giấy lau miệng giúp nó, từng cử chỉ đều ngập tràn sự yêu thương, lo lắng.
- À mà cậu đã ăn gì chưa Tuấn Dương? – Jasmin hỏi.
- Chưa, mình ở đây từ tối qua cơ mà. – hắn lắc đầu.
Jasmin đưa tay xoa bụng:
- Sáng nay mình cũng đến sớm quá nên chưa kịp ăn, giờ lại cảm thấy đói! – cô hơi nhăn mặt.
Hắn cứ lo lau miệng, giúp nó uống nước, hờ hững trả lời:
- Thế cậu có thể đi ăn rồi quay lại.
Gương mặt Jasmin nhăn lại, cô cao giọng:
- Cậu phải đàn ông không vậy Trịnh Tuấn Dương?
Nó đánh nhẹ vào vai hắn một cái, có vẻ như lúc này hắn mới nhận ra mình vừa nói gì:
- Hả? À… cho tớ xin lỗi! – hắn cười – Nhưng mà Hiểu Phàm của tớ quan trọng hơn!
Jasmin hết biết nói gì, á khẩu luôn. Cái tên Tuấn Dương này chỉ biết mỗi người con gái của cậu ta thôi. Còn cô, 5h sáng đã phải thức dậy nấu cháo cho bạn gái cậu ta ăn giờ lại bị đối xử như vậy đây.
Nó nhẹ nhàng nói với hắn:
- Jasmin vì nấu cháo cho em nên mới phải nhịn ăn, anh cũng chưa ăn gì mà, hay là anh lấy xe đưa Jasmin đi ăn đi rồi quay lại đây! – nụ cười gượng gạo trên môi nó có gì đó rất bất thường, cực kì bất thường.
Hắn hơi chần chừ, nhưng vì nó đã bảo thế nên không dám trái lời:
- Thôi được. Vậy em đợi anh! Khoảng 1 tiếng sau anh sẽ quay lại.
Jasmin hí hửng, cầm túi xách bỏ đi ra ngoài trước:
- Có thế chứ!^^
Hắn cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi quay sang nó:
- Anh đi nha, sẽ nhanh lắm!
Ánh nhìn của nó đặt yên trên gương mặt của hắn, mãi không dứt. Hắn cúi xuống hôn lên trán nó, hắn cũng luyến tiếc không muốn rời đi. Lòng nó bắt đầu cảm nhận được nỗi đau, nó sắp không còn được gặp hắn nữa, nó phải rời đi ngay khi hắn không có ở đây.
Bóng lưng cao lớn quay đi, nó vẫn mím chặt môi, gương mặt cố tỏ ra bình thường.
- Tuấn Dương…
Hắn ngừng bước, quay lưng lại nhìn nó với đôi mắt khó hiểu.
- Em sẽ nhớ anh lắm! – nó cố nặn ra nụ cười, nước mắt chảy ngược vào trong.
Môi hắn dãn ra một cách dịu dàng:
- Biết nhớ anh rồi hả? Trước đây có năn nỉ thế nào em cũng không chịu nói như vậy. Giờ có để anh đi hay là không? – hắn nhíu mày.
Nó rời giường bệnh, đôi chân trần tiến đến chỗ hắn. Chỉ còn lần cuối này nữa thôi, nó sẽ không còn được chạm vào hắn nữa.
- Em sao vậy?
Vừa dứt lời, nó đã đưa tay kéo gương mặt hắn sát lại, đôi môi mềm nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Thời gian như ngừng trôi.
Bàn tay của hắn giơ cao, dịu dàng ôm lấy gương mặt xinh đẹp, hai đôi môi rời khỏi nhau. Chóp mũi nó ửng hồng, chứng tỏ đang cố kìm nén cảm xúc. Nó nở nụ cười tươi nhìn hắn:
- Giờ anh có thể đi được rồi!
Hắn bật cười, hôn lên trán nó. Sau đó tiếp tục hôn lên má, lên mũi, lên môi. Hôn giáp mặt.
- Ngoan! Ở đây chờ anh, anh sẽ quay về ngay.
Nó đau khổ nhìn hắn rời đi, nước mắt lúc này lăn thành dòng. Đôi chân muốn nhấc lên để chạy đến giữ lấy hắn nhưng lý trí lại không cho phép nó làm điều đó. Sự ích kỉ nên kết thúc ở đây được rồi.
Khi đã chắc rằng Tuấn Dương và Jasmin đã lên xe rời đi, nó nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra đến cổng, một chiếc xe đã đỗ xịt lại. Kính xe nhẹ nhàng được hạ xuống, và Rik xuất hiện.
- Em lên xe đi!
Cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Nước mắt đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là gương mặt không một nét biểu cảm. Nó chăm chú nhìn ra cửa kính, nó lại nhớ hắn rồi, vừa mới đây đã thấy nhớ hắn rồi.
Rik dù đang tập trung lái xe nhưng vẫn không quên nhìn nó. Anh biết nó không được vui, anh biết nó rất ghét anh nhưng hiện giờ nó đã trở về, anh vẫn còn có cơ hội.
- Sắc mặt em tệ quá! Em không khỏe sao? Anh lo cho em lắm!
- Im miệng…
Một cách bình thản nhất, nó khiến Rik phải im lặng. Cái chất giọng bất cần, nhẹ nhàng đầy tàn nhẫn đó khiến anh cảm thấy rất đau nhưng thà anh đau mà anh được nhìn thấy nó. Rik không nói nữa, anh chỉ lặng lẽ quan sát con đường phía trước.
Nó vẫn trông ra cửa kính, lòng nó có cảm giác thật khó tả. Cứ nghĩ đến việc sẽ không gặp lại hắn nữa thì nước mắt như chực trào. Thử nghĩ còn yêu nhau mà phải buông tay nhau, cảm giác thực sự khổ sở lắm. Có khi nào cả hai sẽ mất nhau cả đời không? Có khi nào sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa không?
Trước đây nó vốn dĩ đã lạnh lùng, sau chuyện này lại càng lãnh khốc hơn. Đôi mắt chứa đầy hàn khí cùng với nỗi u buồn khó tả. Nó đăm đăm nhìn vào khoảng không vô định, mặc kệ thế giới bên ngoài như thế nào, nó mặc kệ tất cả.
Rik ngừng đèn đỏ, anh lại quay sang nhìn nó. Thực sự rất muốn chạm vào nó, gương mặt nó xanh xao quá, hình như nó đang buồn. Cũng đúng thôi, nó yêu thằng nhóc Pi Hunter đến vậy mà. Nhưng có một chuyện anh không ngờ được đó là Ma Nữ có thể khiến nó quay về. Cô ta đúng là cao tay, một bậc thầy trong việc bày mưu tính kế.
Quán ăn đối diện nơi anh đang ngừng đèn đỏ chính là nơi hắn và Jasmin đang dùng bữa. Cả hai ngồi sát cửa kính, nơi có thể trông ra đường, dễ dàng quan sát xe cộ đang qua lại. Hắn chỉ tập trung ăn uống, mau mau để còn quay lại bệnh viện, nó đang chờ hắn. Nực cười thay, nó đang sờ sờ trước mắt của hắn nhưng hắn lại không hề nhìn thấy. Và nó cũng vậy.
Có lẽ nào sợi dây định mệnh của họ đã đứt rồi?
……………………………………………….
|