The Amber Eyes
|
|
*11:00 am, bệnh viện:
- Nghe đồn hồi nãy Khải Du rủ cô đi chơi công viên? – Kan cất giọng, gương mặt không giấu nổi vẻ tò mò.
- Thì sao? – Zini vô tư đáp lại.
- Không đi à?
- Chị Amber quan trọng hơn!
Hai đứa tụi nó vừa tan học là đến đây luôn, trên người vẫn mặc y bộ đồng phục cùng balô sau lưng. Bạn Kan lại nổi cơn ghen nhưng may mắn là Zini đã đồng ý cùng cậu đến đây thay vì đi chơi công viên với Khải Du. Cả hai mở cửa phòng bệnh của nó nhưng bên trong không có ai.
Kan ngơ ngác:
- Chị Amber đâu mất rồi?
Zini lấy điện thoại ra bấm bấm lục tìm số của hắn:
- Tiểu Shin cũng không có ở đây, chắc là hai người đó đi dạo.
- Hai đứa đang nhắc đến anh hả? – hắn và Jasmin cùng lúc đi tới.
Zini chớp mắt, cô nhóc nhíu mày:
- Anh không đi cùng chị Amber ạ? Vậy chị ấy đi đâu?
Tuấn Dương nhanh bước vào phòng, căn phòng trống trơn không một vết tích. Dĩ nhiên, hắn là người lo lắng và sốt ruột hơn ai hết. Ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho nó.
- Đang không khỏe mà, cô ấy đi đâu được chứ?
Điện thoại nó đổ chuông, Jasmin tìm thấy ngay dưới gối nằm:
- Cậu ấy không mang theo điện thoại.
Hắn lập tức quay lưng bỏ đi tìm nó, cái cảm giác này thật lạ, hình như nó không còn ở gần đây nữa. Tuấn Dương như lật tung cả bệnh viện, trực giác của hắn đúng rồi. Nó đi đâu được chứ? Sao nó không nói không rằng mà lại biến mất như vậy?
Hắn ngồi phịch xuống bậc thang, gương mặt đờ đẫn, cả người nặng nề vô cùng. Cái cảm giác này thật tệ hại, hắn không thích nó biến mất như vậy đâu. Lẽ nào nó bị người của Phi Ưng bắt đi? Không đúng! Phòng bệnh của nó rất ngăn nắp, không hề có dấu hiệu bất thường, y tá cũng nói là từ lúc hắn đi không có ai đến thăm nó cả. Chỉ còn một khả năng thôi…
Nó tự bỏ đi.
Hắn làm gì sai sao?
Tuấn Dương tuy thông minh, có óc thần thám nhưng lại không thể thấu hiểu hết được mọi chuyện. Không phải cứ sống bên nhau, hưởng thụ cuộc sống hai người là hạnh phúc. Lúc nào nguy hiểm cũng có thể ập đến, thử hỏi cuộc sống như vậy có ai muốn?
Chả lẽ nó quay về Phi Ưng?
Hàng lông mày rậm đen nhánh của Pi nhíu lại. Hắn không dám chắc nhưng hiện giờ chỉ còn mỗi khả năng đó. Vì sao nó lại làm như vậy? Không được. Hắn nhất định phải tìm nó. Phải gặp nó để nói cho ra lẽ.
……………………………………….
|
* Lãnh địa Phi Ưng, Luân Đôn:
Chiếc trực thăng hạ cánh ngay trong hoa viên của lãnh địa.
Cánh cổng tự động vừa mở ra, nó đã bình thản đi thẳng vào trong. Có gì lạ đâu, đây là nơi mà nó đã lớn lên, nó thông thuộc từng ngõ ngách, con người ở đây. Kì thực mà nói nơi đây đã từng là một mái ấm rất hạnh phúc. Nhưng giờ đây, nó không cho rằng chỗ này còn là một ngôi nhà.
Nơi đây là cái khóa tử thần đã khóa chân nó lại. Chính cái lãnh địa này đã biến nó thành một con người tách biệt với xã hội ngoài kia.
Cận vệ xếp thành hai hàng thẳng tắp, chính giữa là Thế Khanh đang ngồi chễm chệ trên ghế với Phoenix và Rose đứng bên cạnh.
Vừa nhìn thấy nó, ông ta đã tỏ ra rất vui mừng, lập tức đứng bật dậy:
- Amber của ta đây rồi! Con đi đường xa có mệt lắm không?
Nó cảm thấy thật ghê tởm cái giọng điệu này, trong lòng nở một nụ cười khinh bỉ. Gương mặt nó vẫn vậy, vẫn bình thản đến phát sợ, từ đây cho mãi về sau nó sẽ không bao giờ nở bất cứ nụ cười nào nữa.
- Người đâu, chuẩn bị bàn tiệc cho ta!!!
Thế Khanh hào hứng hô to, nhưng đáp lại chỉ là chất giọng lạnh te:
- Không cần bày vẻ… tôi sợ nếu ăn cùng ông… tôi sẽ nôn mất.
Nụ cười trên môi Thế Khanh sượng lại, nhưng ông ta vẫn cố chiều theo ý nó:
- Thôi được, vậy ta sẽ cho người mang thức ăn lên tận phòng con. Hai tiếng nữa chúng ta sẽ có một cuộc họp…
- Không cần. – nó ngắt lời, chậm rãi quay sang ông ta – Sắp tới tôi sẽ chỉ làm việc tại phòng riêng… Muốn gì thì thông qua vi tính của tôi.
Thế Khanh mỉm cười:
- Được.
- Nếu để tôi biết ông còn dám đụng đến đám người của Pi Hunter… Tôi thề… Sẽ cho cái lãnh địa này ngập – trong – máu.
Nó lãnh đạm bỏ đi, tất nhiên là trở về căn phòng cũ của nó. Thế Khanh yên lặng để nó rời khỏi, gương mặt ông ta đanh lại. Hơn ai hết ông ta hiểu rõ một khi nó đã nói thì nhất định sẽ làm. Thôi được, dù sao thì nó cũng đã trở về bên cạnh ông ta, giúp ông ta có được ngôi vị bá chủ, chiều ý nó một chút thì đã sao.
Thế Khanh dõi theo cho đến khi bóng nó khuất sau cầu thang. Cùng lúc đó, Rik vừa bước đến, anh đã chứng kiến hết mọi chuyện.
- Boss, cô ấy…
- Việc giết thằng ranh đó tạm thời gác sang một bên, giờ chúng ta còn có việc quan trọng hơn để làm.
Cả đám người bọn họ rời đi.
…………………………………..
|
* 1:00 pm Nhà Zini:
- Sao? Hiểu Phàm bỏ đi? – Vân Ly thốt lên.
Màn hình vi tính của Zini đang hiển thị hình ảnh của Vân Ly. Cô đã sang Mĩ hơn nửa tháng nay và hiện giờ đang gọi video call để hỏi thăm tình hình của mọi người.
- Ừm. – Zini buồn bã đáp.
- Nhưng mà đi đâu? Còn Tuấn Dương thì sao?
- Kể từ hôm chị ấy bỏ đi anh Tiểu Shin cũng mất tâm, không biết anh ấy đã đi đâu nữa. Tôi nghĩ chắc là đi tìm chị Hiểu Phàm.
Gương mặt của Vân Ly trở nên buồn xoa, cô rất lấy làm tiếc. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tệ thật!
- Cô nhập học rồi à? – giọng của Zini cất lên kéo cô trở về thực tại.
- Đúng vậy.
Vân Ly đang ở kí túc xá, bên Mĩ hiện giờ đang là ban đêm. Cô mặc chiếc áo phông rộng, mái tóc lòa xòa cùng với gương mặt mộc, đoán chắc sắp đi ngủ.
Có tiếng mở cửa, Ari trở về, cô vừa móc áo khoác lên giá vừa hỏi:
- What are you doing, Ashley?
Vân Ly quay lại, giơ tay ngoắc ngoắc:
- Mình đang video call với một người bạn, có muốn chào một tiếng không?
Zini bên đây yên lặng nghe ngóng, dường như Vân Ly đang nói chuyện với bạn cùng phòng của cô ta thì phải.
- Thôi đi, mình ngại lắm…
- Không sao, con bé dễ thương lắm! Cậu lại đây. – Vân Ly kéo tay Ari lại gần.
Cô bị Vân Ly kéo đến trước màn hình, cười gượng ấp úng:
- Hi… Chà… Chào em!
- Oa! Chị xinh quá ạ ^^…
Zini thốt lên khi thấy gương mặt Ari thông qua webcam. Một cô gái Châu Á mũi cao, da trắng, mặt trái xoan với mái tóc nhuộm màu khói cá tính.
- Chị tên Ari, còn em?
- Em là Zini, hân hạnh được làm quen với chị ạ ^^ - cô nhóc không giấu nổi vẻ thích thú trên gương mặt.
- Em đúng là dễ thương thật! Hai người nói chuyện tiếp đi nhé, chị đi tắm một lát.
- Vâng ạ. Chào chị!
Zini vẫy vẫy tay, nhìn Ari cầm khăn tắm bước vào nhà vệ sinh. Không biết từ đâu, Kan nhảy xổ ra rồi la lối:
- Cái gì? Chào cái gì? Đẹp cái gì? Cô đang chat với thằng nào đó hả? Tới giờ cơm không chịu xuống ăn, ngồi trên đây ôm laptop lảm nhảm khùng điên, đưa tui coi coi!!!
Kan đưa nhanh dĩa cơm cho Zini rồi quay cái màn hình sang phía mình. Cô chưa kịp mở miệng giải thích gì cả, cái tên này…
- A… Chào bà chị xinh đẹp! Lâu quá không gặp. ^^
Vân Ly chau mày:
- Hai đứa sống chung à?
Zini đang nhai cơm lập tức bị mắc nghẹn, cô chưa kịp nói thì tên Kan kia đã lẹ miệng đáp:
- Dạ đúng rồi! Yêu nhau quá mà ^^
- Không… ph… - Zini chưa kịp nói tròn vành rõ chữ thì đã luống cuống chạy đi tìm nước nếu không muốn bản thân bị nghẹn chết.
Vài phút sau trở lại, cô đã thấy máy tính bị tắt, bên cạnh là cái tên nhăn nhở đang nhe răng cười như đười ươi. Cô nhóc ngồi xuống, cầm cái muỗng lên, vẻ mặt xám xịt liên tục đâm đâm vào miếng thịt:
- Yêu… yêu cái quần… - vừa nói vừa nghiến răng kèn kẹt.
- Plè…
Zini lầm bầm chửi rủa, sau đó cuối xuống tiếp tục ăn cơm. Kan vẫn còn cười, cậu chống cằm quay sang nhìn cô:
- Ban nãy nói gì vui vậy? Kể tui nghe với… ^^
- Không.
- Nói đi. Nãy khen ai xinh đẹp gì đó… - máu nhiều chuyện của thằng nhóc lại nổi lên rồi.
- Bạn cùng phòng của chị Vân Ly ấy mà, tên Ari, người Châu Á, rất xinh đẹp.
- Ari hả? – Kan hơi ngừng lại, cậu chợt nhớ tới cô bạn thân bên Mĩ của mình.
Tính luôn hắn, ba người bọn họ đã từng có một khoảng thời gian ăn chơi, quậy phá rất vui vẻ. Không ngờ lại có người trùng tên, lại còn rất xinh đẹp. Trùng hợp thật!
Tuy nhiên, sự thật thì Ari ban nãy và Ari bạn của Kan chính là một. Tiếc là cậu chậm một chút nên đã không gặp được cô. Dù sao thì cũng đúng là rất trùng hợp!
......End chapter 27.....
|
|
Típ đi chị hóng quá a~~
|