Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Chương 27
Tôi ngồi ở ghế sofa, ngắm nhìn anh đang tập trung vào công việc.
Chỉ nhìn nghiêng thôi nhưng cũng đủ để tôi phải đắm chìm trong khung cảnh ấy rồi.
Chợt anh nhìn tôi :
- Đừng nhìn anh nữa, được ko ?
Tôi bối rối nhìn đi nơi khác , cắn bút , quay lại với đống bài tập hóa còn ngổn ngang trên bàn.
Môn này là tôi căm thù nhất . Còn thầy hóa thì rất nghiêm, vì chúng tôi là lớp chọn nên thầy tự ra đề cho làm để tránh tình trạng sách có đáp án. Mà đề thì khó thôi rồi. Một đề phải làm mất cả buổi, may mắn mới đúng ko thì thôi. Quá đáng !
- Ko làm được ? – Anh đứng bên từ lúc nào, cúi đầu nhìn những tờ giấy nháp bị tôi gạch chi chít.
- Em ko giỏi môn này. – Tôi nhỏ giọng.
Anh cầm lấy bút từ tay tôi, bắt đầu viết lên giấy.
Chưa đầy 5 phút sau, 3 bài hóa làm tôi phát điên nãy giờ cũng được giải đáp một cách thật rõ ràng và tỉ mỉ. Dù biết anh ấy là Duy Phong nhưng tôi vẫn phải ngạc nhiên :
- Anh Duy Phong, lúc trước anh học khoa tự nhiên à ?
Anh lắc đầu :
- Ko. Quản trị kinh doanh.
Thế sao môn tự nhiên lại xuất sắc tới thế. Làm một người học lớp chọn như tôi cũng phải thấy xấu hổ.
- Còn bài nào nữa ko ? Anh giúp em.
Phải thừa nhận là tôi đang lợi dụng anh đi. Tôi đưa hết mấy bài lý ra luôn cho anh.
Anh ko nói gì, ngồi xuống cạnh bên, hình như anh chẳng cần suy nghĩ, chẳng có lấy một cái nhíu mày , anh cứ thế mà đọc đề rồi viết ngay bài giải.
Chợt anh cười khẽ :
- Vy Anh, đừng nhìn anh.
Muốn trốn mất. Nhưng có phải lỗi do tôi đâu ? Ai bảo anh làm gì cũng rất mê hoặc người khác thế chứ ?
Tôi xấu hổ lôi sách sử địa ra ôn bài.
Những môn chỉ toàn lý thuyết. Cũng may mà mấy ngày trước, tôi đã học được một ít. Nhưng…có lẽ là quên rồi. Cô bộ môn sử địa nổi tiếng hiểm ác. Đề cô ấy đã ra cứ phải gọi là muốn khóc. Tuy chỉ là kiểm tra tháng nhưng mà nội dung bạt ngàn, có khi bao gồm cả kiến thức năm trước…
Tôi đau khổ cố nhồi nhét đống lý thuyết khổng lồ vào đầu.
- Anh nói người chép tài liệu cho em nhé ?
Tôi có hơi giật mình, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy anh đang chăm chú giải bài cho tôi.
Có lẽ là ảo giác. Làm sao mà anh nói câu đó được chứ !
Bỗng anh ngẩng đầu lên :
- Em cần ko ?
Tôi sững người mấy giây mới thú tội một cách thật thà :
- Tài liệu…em có sẵn ở nhà. Nhưng mà em ko quen gian lận, có hơi sợ. Học vẫn chắc hơn.
Anh xoay bút, vẻ mặt đầy nghiêm túc :
- Càng lén lút thì càng dễ bị phát hiện .
Sao giống như là anh đang truyền đạt kinh nghiệm lại cho tôi vậy ? Kinh nghiệm ? Ko lẽ anh cũng đã từng … ?
- Anh Duy Phong, anh…cũng gian lận à ?
Anh cười :
- Ừ, các môn lý thuyết anh thường dùng…. tài liệu .
Vẻ mặt của anh bây giờ làm người khác …muốn cắn.
- Anh Duy Phong, anh làm cách nào ?
- Để sách giáo khoa lên bàn và xem.
Tôi mở to mắt :
- Vậy mà ko ai biết á ?
- Ko.
Thật ko ngờ anh Duy Phong cũng như thế. Nhưng chắc chắn các cô lúc đó có ý gì đó với anh nên mới nhìn thấy mà như ko .
Làm xong bài cho tôi, anh xem mấy quyển vở :
- Sau này em định học gì ?
Tôi cắn bút, suy nghĩ một chút :
- Em chưa biết nữa. Có bằng đại học cũng sẽ rất khó xin việc.
Anh xoay xoay bút, cười :
- Ngốc. Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Tôi bỗng thốt lên vẻ ngưỡng mộ :
- Woa, anh biết xoay bút giỏi như vậy. Em học mãi mà xoay kiểu đơn giản cũng ko làm được đấy.
Anh chỉ cười :
- Vy Anh muốn học ko ?
Tôi gật đầu đầy mong đợi .
- Nên dạy em thế nào nhỉ ? – Anh hơi nghiêng đầu – Anh nghĩ là em sẽ ko bao giờ làm được đâu.
Rồi có điện thoại nên anh đi nghe máy .
***
- Thỏa thuận ? Nếu cô ko nhắc tới thì có lẽ là tôi ko nhớ gì hết đấy. – Bùi Quang nhún vai.
Hoài Vân ném mạnh một tờ báo vào người anh, nói như hét lên :
- Anh xem ngay đi. Tên tôi đâu ? Tên tôi đâu ? Hả ? Ngay cả top 10 cũng ko , như thế là thế nào ?
Bùi Quang ko thèm nhìn, vứt tờ báo sang một bên :
- Cái này sao lại hỏi tôi ? Phải hỏi cô chứ ? Năng lực ko có, đòi top ? Cô có bình thường ko ?
Cô gái nghiến răng, khuôn mặt cũng ửng đỏ lên vì tức giận :
- Bùi Quang. Anh được lắm. Để xem chuyện này cô bé của anh sẽ giải thích như thế nào ?
- Đừng làm trò cười nữa. Cô đang đe dọa tôi sao ? Có muốn ngay bây giờ sự nghiệp của cô sẽ tan tành ko ? – Anh nhìn cô gái với vẻ mặt khinh thường.
- Ý anh là sao ?
Anh hừ một tiếng :
- Chỉ cần công ty phớt lờ cô một chút, chúng ta chờ xem top 20 cô có lọt vào nổi nữa ko !
Cô gái mất bình tĩnh, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng hốt :
- Bùi Quang, anh…anh dám .
Anh chỉ chỉ vào thái dương của mình :
- Hãy dùng cái đầu để suy nghĩ. Cô , nếu còn có ý định gặp cô ấy thì từ bỏ đi. – Anh bước sát lại gần – Chỉ cần cô gặp cô ấy lần nữa, tôi, ko biết mình có thể làm những gì đâu.
Câu nói này của anh là báo trước một hậu quả vô cùng lớn !
***
Một thứ tiếng anh-mỹ lưu loát thoát ra từ anh một cách thật nhẹ nhàng với tốc độ cực kì nhanh.
Dù trình độ tiếng anh của tôi là rất khá nhưng cũng ko thể hiểu được . Toàn những từ lạ lẫm.
Tắt máy , anh lại đến ngồi cạnh tôi, lấy vở ra ghi gì đó .
- Anh Duy Phong, tiếng anh của anh siêu thật đấy.
- Ngốc, anh từng ở Mỹ .
- Anh còn biết tiếng gì nữa ko.
Chính tôi cũng ko nhận ra , mình đã ko còn cảm thấy e ngại trước anh nữa rồi.
Duy Phong cười, dù anh phân biệt rõ ràng Bé con và Vy Anh nhưng cũng phải thừa nhận có những điểm hai người ấy giống nhau một cách kì lạ. Vy Anh bây giờ cũng có bao nhiêu câu hỏi dành cho anh.
- Pháp, Đức, Ý, Nhật , Hàn gì đó. Mỗi thứ một chút .
- Nhiều như vậy cơ á – tôi tròn xoe mắt.
- Ừ,là bắt buộc.
- Tại sao anh ko dùng phiên dịch.
Anh lắc đầu :
- Tốn thời gian lắm . Lúc nãy người anh nói chuyện là người Việt.
Tôi ngạc nhiên :
- Anh Duy Phong, người ấy ko biết tiếng Việt à ?
- Có. Dùng tiếng anh sẽ rút gọn thời gian hơn.
Cái này tôi hiểu , vì hầu như tất cả câu tiếng việt dài nhưng nếu dịch ra tiếng anh thì chỉ là câu ngắn.
- Anh Duy Phong, vậy đa số anh đều dùng tiếng anh à ?
- Ko hẳn. Tùy đối tác.
Và điện thoại anh lại reo lên…
Tôi nên im lặng ôn bài để yên cho anh làm việc vậy. Đã bảo là tôi ko có tính kiên nhẫn, hơn nữa lại có anh ở đây nên ko thể tập trung mà cứ nhìn trộm anh rất nhiều lần.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc bỗng ngước lên, ánh mắt chạm đúng lúc tôi cũng đang nhìn anh.
Ngay lập tức, tôi ngoảnh đầu đi nới khác, giả vờ như vẫn đang chăm chú ôn bài.
- Vy Anh , nếu muốn hỏi anh điều gì thì em cứ hỏi nhé.
- A, ko , ko có gì đâu. Anh đừng để ý tới em.
Thật xấu hổ. Sao có thể làm phiền anh được chứ.
Nhưng chỉ được một lúc sau…
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại có hai máy di động vậy ?
Mắt anh vẫn chỉ ghim vào chiếc laptop :
- Một máy cá nhân. Một máy công việc.
Hóa ra là như vậy. Thế là ngay từ đầu tôi đã để lại ấn tượng thật ” khác người ” cho anh rồi.
- Anh Duy Phong. Lúc em…cầm áo anh về. – Nói ra chuyện này, tôi phải lấy sách che mặt – Anh có biết là mình quên áo và điện thoại ko ?
- Anh ko quên. Nhưng anh nghĩ là em muốn chúng.
Tôi suýt nữa thì té khỏi sofa. Tôi muốn ? Anh nghĩ cái gì thế chứ !
- Anh Duy Phong, em nói là em ko phải fan của anh mà – Tôi nhỏ giọng.
Anh gật đầu, vẫn làm những thao tác trên máy tính :
- Ừ, anh biết.
- Anh Duy Phong, hôm đó, qua cuộc điện thoại…anh biết em là Vy Anh . Nhưng sao em ko thấy anh hỏi gì em vậy ?
Lần này anh nhìn tồi, khóe miệng nâng lên :
- Anh biết em ngay từ đầu.
Tôi mở to mắt, đứng bật dậy :
- Từ đầu ? Từ những tin nhắn đầu tiên á ? Ko thể nào, ko thể. Làm sao anh có thể biết được ?
Trước phản ứng của tôi, anh chỉ cười , giọng nói đầy tự tin:
- Suy đoán.
Nếu tinh ý thì có thể nhận ra ngay.
Cuộc điện thoại mà Nguyễn Huy gọi cho anh…
Im lặng thật lâu và rồi phát ra tiếng hét của Nguyễn Huy : ” hai đứa kia …”
Và lúc anh nhận được tin nhắn đầu tiên thì anh đã biết thủ phạm là một trong ” hai đứa kia ” rồi.
Tiếp nữa, lần gặp ở văn phòng Nguyễn Huy.
” gió mùa đông buốt lắm đấy, mưa đông lại buốt hơn .”
Đó là anh ngầm nói : Anh đã biết tất cả.
Tôi ko thể nói thêm gì nữa trước hai chữ suy đoán của anh.
Vy Anh, thừa nhận đi, từ trước tới nay chỉ mình mới ko biết gì thôi.
Thế mà tôi cứ chắc chắn rằng mình hành động …vô cùng bí ẩn và chuyên nghiệp chứ.
Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính bước vào , nhìn tôi rồi giả vờ ngạc nhiên :
- Ồ, bạn Vy Anh. Cơn gió nào mang bạn tới đây thế này ?
Một câu nói đầy ẩn ý. Chữ cơn gió được nhấn mạnh. Tên anh ko phải là Phong sao ?
Anh thấy tôi lúng túng thì nói như đuổi khác :
- Thư kí Hoàng, anh tới phòng hội nghị trước đi.
- Tôi đi. Tôi đi. Cậu ko cần phải xua đuổi tôi như thế.
Lúc đi ngang qua tôi, thư kí Hoàng bỗng nói nhỏ :
- Chuyện lúc trước tất cả đều là tôi bịa ra đấy. Vy Anh đừng kể cho cậu ấy nghe nhé.
- ….
Tôi đứng hình.
Ko khí trong công ty nặng nề, tổng giám đốc nổi giận, tự hỏi tại sao tôi chưa gọi tới…
Tôi đã ko tin lắm rồi mà !!! Người thư kí này thật là quá đáng.
Anh lia ánh mắt lạnh tanh về phía thư kí Hoàng đang cười gian xảo rồi bước lại phía tôi :
- Vy Anh, anh có cuộc họp. Đợi anh.
Đến lúc anh đi rồi tôi vẫn còn thẫn thờ.
- Vâng, em đợi anh.
Mọi chuyện dù xảy ra quá nhanh và đột ngột nhưng vẫn làm tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới này. Duy Phong ơi, nếu anh cứ như vậy thì em sợ mình sẽ ko chịu nổi mất.
Bây giờ, chỉ cần chưa đầy một phút ko nhìn thấy anh thì tôi đã thấy thật khó chịu rồi.
Nhưng bỗng hiện ra khuôn mặt giận dữ của cô Sử – Địa khiến tôi rùng mình. Ko được lơ là việc học, ko được làm mẹ thất vọng. Như vậy tôi và anh sẽ bị cấm hơn.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu tập trung vào ôn bài.
|
Chương 28
- Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng.
Anh đưa mắt nhìn về phía sofa.
Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong :
- Từ khi nào thế ?
- Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :
- Sắp tới cậu sẽ mệt rồi đấy.
Anh ko nói gì, ánh mắt thật ấm áp nhìn người đang ngủ thật ngoan trên ghế sofa.
- Nguyễn Huy dặn cậu phải mang cô bé về trước 6 giờ . Nhớ nhé.
Dặn dò xong, thư kí Hoàng lại rón rén đi ra.
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần 5 giờ rồi. Để cô ấy ngủ thêm một lát vậy.
Lúc anh vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Vy Anh ngủ trên sofa, hai chân thì buông hẳn xuống ,sách thì rớt xuống sàn.
Anh đã phải thật cẩn thânh cời giày, lấy áo đắp cho cô ấy.
Nhưng anh vừa phải nghiên cứu hợp đồng vừa phải quan sát người ấy. Biết ngay mà, chỉ được một lúc lại quạy cựa, áo của anh lại rơi xuống sàn.
Sofa rộng là vậy nhưng nếu anh ko tới đỡ kịp thì cô ấy đã rớt mấy lần rồi ! Ngủ kiểu gì lạ vậy ko biết !
5 giờ 15′…
Anh đã thấy Vy Anh tỉnh dậy nhưng giả vờ ko để ý .
Việc đầu tiên là …vứt áo anh sang một bên rồi ngồi dậy.
Hai chân đưa đưa dưới sàn nhà.
Nhìn anh một lúc với đôi mắt còn mơ màng …rồi ngoảnh đi…phớt lờ anh. Hai chân lại như tìm kiếm gì đó. Được một lúc thì nhăn mặt, la lên một cách khó chịu :
- Mẹ ơi ! Dép của con ở đâu vậy ?
Mặc dù anh là người giỏi chịu đựng nhưng vẫn phải phì cười.
***
Nghe thấy tiếng cười , tôi sững người, rồi từ từ …từ từ đưa mắt nhìn anh , mấp máy môi :
- Anh Duy Phong.
Đến khi nhận thức được những gì vừa xảy ra , tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngay lập tức vùi đầu vào sofa.
Chết mất thôi !!! Chết mất thôi !!!
Làm thế nào bây giờ, muốn chết mất !!!
Tại sao lại để lộ hết mọi thói xấu ra trước anh như thế này. Cái thói quen gọi mẹ tìm dép là từ nhỏ cơ ! Vì tôi hay mơ và tưởng tượng thấy anh nên cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là ảo giác. Chết mất !
Trời ơi, làm ơn cho con biến mất đi . Mà lúc nãy hình như tôi còn vứt áo anh nữa chứ !
Aaaaaaaa….
Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, tôi càng vùi đầu sâu hơn, nói một cách thật tội nghiệp :
- Anh Duy Phong, anh xem như chưa có việc gì xảy ra nhé !
- Được. Nhưng ở đây em chỉ có giày chứ ko có dép đâu.
- …
Đã bảo anh là xem như có gì cơ mà …
- Tối qua em ko ngủ – Tôi cố gắng vớt vát hình tượng.
- Ừ. Bây giờ dậy đi nào .
Làm sao mà có thể hết xấu hổ nhanh vậy được, thế nên tôi vẫn còn nằm im, ko nhúc nhích :
- Anh Duy Phong. Nếu anh ko nhìn em thì em sẽ dậy.
Anh cười một tiếng :
- Được.
Tôi ngồi dậy, từ từ hé mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đang quay lưng về phía tôi.
- Em …dậy rồi.
Anh vẫn chưa ngoảnh lại :
- Giày anh để dưới bàn. Đã thấy chưa ?
- Em…đi vào rồi.
Lần này anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thú vị :
- Vy Anh ở nhà rất hay gọi mẹ ?
Tôi ngước nhìn trần nhà, thật sự là muốn trốn :
- Em ko tìm thấy gì thì hay gọi mẹ. Vì mẹ biết tất cả vị trí của mọi thứ trong nhà.
- Anh muốn gặp mẹ của em.
Tôi mở to mắt nhìn anh :
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại muốn như thế ?
Anh mỉm cười :
- Em nghĩ là tại sao ?
Tôi ấp úng :
- Anh Duy Phong, em…chưa cho mẹ biết gì cả. Mẹ muốn em tập trung vào việc học.
Nếu biết, mẹ sẽ ko hài lòng.
- Ừ, anh biết. Nhưng anh sẽ làm cho mẹ yên tâm .
- Em…Mẹ sẽ ko đồng ý đâu.
- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều.
- Bây giờ em phải về.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần đến bữa tối rồi, có lẽ mẹ đã về nhà từ lâu.
Anh lấy ba lô cho tôi, ánh mắt có tia cười cầm chiếc áo khoác mà tôi vứt lên :
- Anh đưa em về.
Anh bận như vậy, làm phiền anh cả chiều rồi, bây giờ ko được phép cướp thời gian của anh nữa. Tôi lập tức từ chối :
- Em tự về được một mình mà.
- Ko còn nhiều thời gian đâu.
- Nhưng mà…
- Chúng ta đi thôi. – Ko kịp để tôi nói xong, anh đã nắm tay tôi kéo đi.
Tôi chợt nhận ra chưa bao giờ mình có thể làm trái với lời anh.
Lúc tới đầu ngõ khu vực nhà ở , tôi nói với anh :
- Anh Duy Phong, tới đây em tự vào được rồi.
Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi :
- Vy Anh này, đây là một trong những lí do anh muốn gặp mẹ .
- Em hiểu – tôi cắn cắn môi. Mẹ chắc chắn là sẽ phản đối . Bây giờ, chưa nên để mẹ biết gì cả. Nhưng như thế, tôi lại có cảm giác tội lỗi.
Anh chợt nghiêng người tháo dây bảo hiểm ra cho tôi :
- Đừng lo lắng gì cả. Nếu mẹ và em chưa sẵn sàng. Anh sẽ đợi.
Một cảm giác ấm áp hiện rõ. Tôi cứ tưởng như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ở bên anh, dù có thế nào thì tôi cũng chỉ cảm thấy bình yên và an toàn.
- Anh Duy Phong này, sao em đi xe với anh thì ko bị say nhỉ ?
- Cái này anh chịu rồi.
- Anh Duy Phong, hôm nay em thật sự rất vui. Nhưng ko làm phiền anh chứ.
Anh gật đầu, giọng nói đầy thản nhiên :
- Có. Rất phiền.
Tôi lúng túng đang ko biết nên nói gì thêm thì anh cười :
- Nhưng anh thích sự phiền phức đặc biệt.
Câu nói này …Tôi có cảm giác như liên quan tới sự ồn ào đặc biệt mà thư kí Hoàng từng nói. Lại là một từ chuyên môn sao ?
- Anh Duy Phong, anh về nhà cẩn thận nhé.
Anh gật đầu :
- Ngủ ngoan. Mai tôi đưa em đi tới một nơi.
Chưa kịp hỏi nơi nào thì đã thấy chiếc xe lao vút đi. Hình như anh cũng ưa tốc độc.
Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Trúc Vũ đang giữa xe đạp của tôi ,vẫy tôi lại :
- Vy Anh, sao bây giờ cậu mới về ?
- Tớ…
Ko để tôi nói hết câu, Trúc Vũ đã chắn ngang :
- Cậu ko cần nói, cậu đi với anh Duy Phong chứ gì ? – vẻ mặt của Trúc Vũ lúc ấy là rất gian tà .
- Cậu đúng là ma rồi .
- Haha – Trúc Vũ cười môt tiếng rồi nhìn xung quanh, kéo tôi lại to nhỏ – tớ và anh Huy đều đã bảo hai mẹ là hai đứa mình chiều nay tới văn phòng giúp anh Huy chép tài liệu. Nhớ nhé.
- Nhưng mà …
- Nhưng gì nữa. Tớ bảo sao thì cậu nghe vậy đi.
- Ý tớ là sao cậu lại ở đây ?
Trúc vũ tảng lờ nhìn đi nơi khác .
- Cậu cũng trốn mẹ đi chơi với Mạnh Vũ giờ mới về đúng ko ?
Tuy cô Trúc chấp nhận việc hai người đó quen nhau nhưng ko có nghĩa đi chơi được nhiều như thế. Tuần này, hai người họ đi mấy buổi rồi còn gì.
Trúc Vũ tảng lờ, dí xe đạp vào tay tôi :
- Haha, giờ hai đứa mình vào nhà đi. Lát mẹ tớ hỏi thì có mẹ cậu làm chứng là tớ về cùng cậu.
- Ok.
- Con trai yêu vẫn chưa ngủ à ?
- Con làm nốt mấy việc đã.
- Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi. Ko được ham việc quá cơ mà.
Trước những lời dặn dò được nhắc đi nhắc lại của mẹ, anh chỉ biết lắc đầu.
- Duy Phong này, con ko muốn kể với mẹ chuyện gì sao ?
Giọng anh đột ngột trầm xuống :
- Hai người theo dõi con.
Tiếng cười lớn của bố anh vang lên :
- Haha, con còn chối nữa ko. Con trai, ta ko nghĩ con mà cũng có lúc nói dối đấy.Haiz. Thất vọng quá.
Anh thở dài một tiếng. Anh thừa biết mấy ngày nay cứ có người lén lút đi theo sau, chụp ảnh.
Anh ko sợ những nhà báo hay gì khác bởi vì chỉ cần họ để lộ một mẩu tin liên quan tới anh mà ko được cho phép thì xem như… bị chôn vùi. Kể cả tờ báo có danh tiếng lớn như thế nào đi nữa.
Nhưng mấy hôm nay đi chung với cô bé mới bị theo sau nên anh cũng ko xử lí. Anh biết chỉ có hai người ấy mới dám làm những chuyện này.
- Con định hai người về rồi mới nói.
- Cô bé ấy tên là gì ?
- Vy Anh.
- Vy Anh à ?
- Này cậu lại đây, xem Vy Anh…
Anh ngắt lời bố :
- Hai người ko được điều tra lí lịch cô ấy. Lúc nào về nước con sẽ giới thiệu với hai người.
- Haha. Ta quen rồi. Sorry con trai.
- Bố mẹ thuê người theo dõi thì chuyên nghiệp một chút. Vy Anh biết, cô ấy sẽ sợ đấy.
- Haiz. Con à. Như người ta là chuyên nghiệp nhất rồi đấy. Ta thuê cơ mà. Ngay cả thủ tướng, tổng thống người ta còn từng theo dõi.
- Dù sao, cũng đã bị con phát hiện.
Bố anh vẫn ko chịu thua :
- Con thì bỏ qua. Vậy con cứ xem như ko thấy gì. Còn cô bé đó, haha, sẽ chẳng bao giờ biết đâu.
Anh vẫn dứt khoát :
- Nhưng con ko muốn bị theo dõi nữa.
- Con trai, hai người chúng ta cũng chỉ muốn biết tình hình của hai con thôi mà.
Anh kiên quyết :
- Ko. Nếu hai người ko muốn anh ta bị kiện thì cứ tiếp tục.
Nói xong anh tắt máy, chẳng cần để ý đầu dây bên kia hét lên :
- Con đúng là tàn nhẫn. Ko theo dõi nữa là được chứ gì.
- Con chờ xem, con trai. Ta sẽ mách con dâu của ta .
|
Chương 29
- Duy Phong, cậu …. – Thư kí Hoàng chưa nói hết câu thì đã thấy Duy Phong ra hiệu im lặng.
Anh đưa mắt nhìn về phía sofa.
Thư kí Hoàng cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười , rồi rón rén tới cạnh bàn Duy Phong :
- Từ khi nào thế ?
- Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :
- Sắp tới cậu sẽ mệt rồi đấy.
Anh ko nói gì, ánh mắt thật ấm áp nhìn người đang ngủ thật ngoan trên ghế sofa.
- Nguyễn Huy dặn cậu phải mang cô bé về trước 6 giờ . Nhớ nhé.
Dặn dò xong, thư kí Hoàng lại rón rén đi ra.
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần 5 giờ rồi. Để cô ấy ngủ thêm một lát vậy.
Lúc anh vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Vy Anh ngủ trên sofa, hai chân thì buông hẳn xuống ,sách thì rớt xuống sàn.
Anh đã phải thật cẩn thânh cời giày, lấy áo đắp cho cô ấy.
Nhưng anh vừa phải nghiên cứu hợp đồng vừa phải quan sát người ấy. Biết ngay mà, chỉ được một lúc lại quạy cựa, áo của anh lại rơi xuống sàn.
Sofa rộng là vậy nhưng nếu anh ko tới đỡ kịp thì cô ấy đã rớt mấy lần rồi ! Ngủ kiểu gì lạ vậy ko biết !
5 giờ 15′…
Anh đã thấy Vy Anh tỉnh dậy nhưng giả vờ ko để ý .
Việc đầu tiên là …vứt áo anh sang một bên rồi ngồi dậy.
Hai chân đưa đưa dưới sàn nhà.
Nhìn anh một lúc với đôi mắt còn mơ màng …rồi ngoảnh đi…phớt lờ anh. Hai chân lại như tìm kiếm gì đó. Được một lúc thì nhăn mặt, la lên một cách khó chịu :
- Mẹ ơi ! Dép của con ở đâu vậy ?
Mặc dù anh là người giỏi chịu đựng nhưng vẫn phải phì cười.
***
Nghe thấy tiếng cười , tôi sững người, rồi từ từ …từ từ đưa mắt nhìn anh , mấp máy môi :
- Anh Duy Phong.
Đến khi nhận thức được những gì vừa xảy ra , tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngay lập tức vùi đầu vào sofa.
Chết mất thôi !!! Chết mất thôi !!!
Làm thế nào bây giờ, muốn chết mất !!!
Tại sao lại để lộ hết mọi thói xấu ra trước anh như thế này. Cái thói quen gọi mẹ tìm dép là từ nhỏ cơ ! Vì tôi hay mơ và tưởng tượng thấy anh nên cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là ảo giác. Chết mất !
Trời ơi, làm ơn cho con biến mất đi . Mà lúc nãy hình như tôi còn vứt áo anh nữa chứ !
Aaaaaaaa….
Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, tôi càng vùi đầu sâu hơn, nói một cách thật tội nghiệp :
- Anh Duy Phong, anh xem như chưa có việc gì xảy ra nhé !
- Được. Nhưng ở đây em chỉ có giày chứ ko có dép đâu.
- …
Đã bảo anh là xem như có gì cơ mà …
- Tối qua em ko ngủ – Tôi cố gắng vớt vát hình tượng.
- Ừ. Bây giờ dậy đi nào .
Làm sao mà có thể hết xấu hổ nhanh vậy được, thế nên tôi vẫn còn nằm im, ko nhúc nhích :
- Anh Duy Phong. Nếu anh ko nhìn em thì em sẽ dậy.
Anh cười một tiếng :
- Được.
Tôi ngồi dậy, từ từ hé mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đang quay lưng về phía tôi.
- Em …dậy rồi.
Anh vẫn chưa ngoảnh lại :
- Giày anh để dưới bàn. Đã thấy chưa ?
- Em…đi vào rồi.
Lần này anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thú vị :
- Vy Anh ở nhà rất hay gọi mẹ ?
Tôi ngước nhìn trần nhà, thật sự là muốn trốn :
- Em ko tìm thấy gì thì hay gọi mẹ. Vì mẹ biết tất cả vị trí của mọi thứ trong nhà.
- Anh muốn gặp mẹ của em.
Tôi mở to mắt nhìn anh :
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại muốn như thế ?
Anh mỉm cười :
- Em nghĩ là tại sao ?
Tôi ấp úng :
- Anh Duy Phong, em…chưa cho mẹ biết gì cả. Mẹ muốn em tập trung vào việc học.
Nếu biết, mẹ sẽ ko hài lòng.
- Ừ, anh biết. Nhưng anh sẽ làm cho mẹ yên tâm .
- Em…Mẹ sẽ ko đồng ý đâu.
- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều.
- Bây giờ em phải về.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần đến bữa tối rồi, có lẽ mẹ đã về nhà từ lâu.
Anh lấy ba lô cho tôi, ánh mắt có tia cười cầm chiếc áo khoác mà tôi vứt lên :
- Anh đưa em về.
Anh bận như vậy, làm phiền anh cả chiều rồi, bây giờ ko được phép cướp thời gian của anh nữa. Tôi lập tức từ chối :
- Em tự về được một mình mà.
- Ko còn nhiều thời gian đâu.
- Nhưng mà…
- Chúng ta đi thôi. – Ko kịp để tôi nói xong, anh đã nắm tay tôi kéo đi.
Tôi chợt nhận ra chưa bao giờ mình có thể làm trái với lời anh.
Lúc tới đầu ngõ khu vực nhà ở , tôi nói với anh :
- Anh Duy Phong, tới đây em tự vào được rồi.
Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi :
- Vy Anh này, đây là một trong những lí do anh muốn gặp mẹ .
- Em hiểu – tôi cắn cắn môi. Mẹ chắc chắn là sẽ phản đối . Bây giờ, chưa nên để mẹ biết gì cả. Nhưng như thế, tôi lại có cảm giác tội lỗi.
Anh chợt nghiêng người tháo dây bảo hiểm ra cho tôi :
- Đừng lo lắng gì cả. Nếu mẹ và em chưa sẵn sàng. Anh sẽ đợi.
Một cảm giác ấm áp hiện rõ. Tôi cứ tưởng như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ở bên anh, dù có thế nào thì tôi cũng chỉ cảm thấy bình yên và an toàn.
- Anh Duy Phong này, sao em đi xe với anh thì ko bị say nhỉ ?
- Cái này anh chịu rồi.
- Anh Duy Phong, hôm nay em thật sự rất vui. Nhưng ko làm phiền anh chứ.
Anh gật đầu, giọng nói đầy thản nhiên :
- Có. Rất phiền.
Tôi lúng túng đang ko biết nên nói gì thêm thì anh cười :
- Nhưng anh thích sự phiền phức đặc biệt.
Câu nói này …Tôi có cảm giác như liên quan tới sự ồn ào đặc biệt mà thư kí Hoàng từng nói. Lại là một từ chuyên môn sao ?
- Anh Duy Phong, anh về nhà cẩn thận nhé.
Anh gật đầu :
- Ngủ ngoan. Mai tôi đưa em đi tới một nơi.
Chưa kịp hỏi nơi nào thì đã thấy chiếc xe lao vút đi. Hình như anh cũng ưa tốc độc.
Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Trúc Vũ đang giữa xe đạp của tôi ,vẫy tôi lại :
- Vy Anh, sao bây giờ cậu mới về ?
- Tớ…
Ko để tôi nói hết câu, Trúc Vũ đã chắn ngang :
- Cậu ko cần nói, cậu đi với anh Duy Phong chứ gì ? – vẻ mặt của Trúc Vũ lúc ấy là rất gian tà .
- Cậu đúng là ma rồi .
- Haha – Trúc Vũ cười môt tiếng rồi nhìn xung quanh, kéo tôi lại to nhỏ – tớ và anh Huy đều đã bảo hai mẹ là hai đứa mình chiều nay tới văn phòng giúp anh Huy chép tài liệu. Nhớ nhé.
- Nhưng mà …
- Nhưng gì nữa. Tớ bảo sao thì cậu nghe vậy đi.
- Ý tớ là sao cậu lại ở đây ?
Trúc vũ tảng lờ nhìn đi nơi khác .
- Cậu cũng trốn mẹ đi chơi với Mạnh Vũ giờ mới về đúng ko ?
Tuy cô Trúc chấp nhận việc hai người đó quen nhau nhưng ko có nghĩa đi chơi được nhiều như thế. Tuần này, hai người họ đi mấy buổi rồi còn gì.
Trúc Vũ tảng lờ, dí xe đạp vào tay tôi :
- Haha, giờ hai đứa mình vào nhà đi. Lát mẹ tớ hỏi thì có mẹ cậu làm chứng là tớ về cùng cậu.
- Ok.
***
- Con trai yêu vẫn chưa ngủ à ?
- Con làm nốt mấy việc đã.
- Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi. Ko được ham việc quá cơ mà.
Trước những lời dặn dò được nhắc đi nhắc lại của mẹ, anh chỉ biết lắc đầu.
- Duy Phong này, con ko muốn kể với mẹ chuyện gì sao ?
Giọng anh đột ngột trầm xuống :
- Hai người theo dõi con.
Tiếng cười lớn của bố anh vang lên :
- Haha, con còn chối nữa ko. Con trai, ta ko nghĩ con mà cũng có lúc nói dối đấy.Haiz. Thất vọng quá.
Anh thở dài một tiếng. Anh thừa biết mấy ngày nay cứ có người lén lút đi theo sau, chụp ảnh.
Anh ko sợ những nhà báo hay gì khác bởi vì chỉ cần họ để lộ một mẩu tin liên quan tới anh mà ko được cho phép thì xem như… bị chôn vùi. Kể cả tờ báo có danh tiếng lớn như thế nào đi nữa.
Nhưng mấy hôm nay đi chung với cô bé mới bị theo sau nên anh cũng ko xử lí. Anh biết chỉ có hai người ấy mới dám làm những chuyện này.
- Con định hai người về rồi mới nói.
- Cô bé ấy tên là gì ?
- Vy Anh.
- Vy Anh à ?
- Này cậu lại đây, xem Vy Anh…
Anh ngắt lời bố :
- Hai người ko được điều tra lí lịch cô ấy. Lúc nào về nước con sẽ giới thiệu với hai người.
- Haha. Ta quen rồi. Sorry con trai.
- Bố mẹ thuê người theo dõi thì chuyên nghiệp một chút. Vy Anh biết, cô ấy sẽ sợ đấy.
- Haiz. Con à. Như người ta là chuyên nghiệp nhất rồi đấy. Ta thuê cơ mà. Ngay cả thủ tướng, tổng thống người ta còn từng theo dõi.
- Dù sao, cũng đã bị con phát hiện.
Bố anh vẫn ko chịu thua :
- Con thì bỏ qua. Vậy con cứ xem như ko thấy gì. Còn cô bé đó, haha, sẽ chẳng bao giờ biết đâu.
Anh vẫn dứt khoát :
- Nhưng con ko muốn bị theo dõi nữa.
- Con trai, hai người chúng ta cũng chỉ muốn biết tình hình của hai con thôi mà.
Anh kiên quyết :
- Ko. Nếu hai người ko muốn anh ta bị kiện thì cứ tiếp tục.
Nói xong anh tắt máy, chẳng cần để ý đầu dây bên kia hét lên :
- Con đúng là tàn nhẫn. Ko theo dõi nữa là được chứ gì.
- Con chờ xem, con trai. Ta sẽ mách con dâu của ta .
|
Chương 20
Gần 7 giờ tối, mẹ mới về nhà , kể bao nhiêu là chuyện ở cô nhi viện. Rồi mẹ thở dài đầy tâm trạng :
- Đến bao giờ mới hết những mảnh đời như thế.
Hai mẹ con tôi cứ im lặng như thế một lúc lâu. Lần nào đi từ thiện về mẹ cũng buồn như thế.
- Mẹ đi ngủ đây. Con cũng ngủ sớm đi nhé.
Tôi gật đầu rồi chui vào phòng.
Hôm nay tôi được ở cạnh anh lâu thật đấy . Liệu có nên vui ko ? Anh thật sự đã để ý tới tôi chưa ? Chắc là còn phải một thời gian dài nữa lắm. Cũng có thể… là ko bao giờ.
Tôi đang bị anh ám ảnh, nhất là ánh mắt lạnh băng và trống rỗng ấy. Mặc dù tâm trí tôi bây giờ hoàn toàn bị anh chiếm lấy nhưng vẫn phải cố gắng tập trung vào môn toán.
Ngày mai, kiểu gì thầy phù thủy độc ác cũng tìm cách *** hại tôi cho xem.
Giữa đêm. Trời mưa thật to, tới nỗi tôi phải tỉnh dậy để khép chặt cửa sổ.
Định chui vào chăn ngủ tiếp nhưng màn hình di động lại nhấp nháy nhấp nháy.
Giờ này mà ai còn gọi thế này. Hay thật : là một dãy số lạ.
Tôi với tay tắt máy, ko thèm nghe. Họ rảnh rỗi thì cứ việc gọi.
Tới lần thứ tư, tôi quyết định tắt nguồn nhưng vừa chạm tới điện thoại thì một cảm giác lạ ập tới, vậy là tôi đã ấn nút nghe.
Một giọng nói quen thuộc vang lên hòa lẫn theo tiếng gió rít và cả tiếng mưa rơi mạnh bạo :
- Nơi này cũng đã đóng cửa rồi. Em còn định bao giờ mới gọi cho tôi.
Tôi ngồi bật dậy. Là Bùi Quang. Tại sao giọng Bùi Quang lại có vẻ thất vọng như thế.
Một Bùi Quang như thế này tôi hoàn toàn ko biết đối phó như thế nào nên chỉ im lặng .
- Em … ko được xóa số của tôi . – Tuy vẫn là giọng điệu đe dọa nhưng có gì đó rất khác.
Tôi ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại đã tắt.
Bùi Quang luôn đe dọa người khác, Bùi Quang ngang ngược và bất cần đâu ?
Bây giờ có phải Bùi Quang đang buồn ko ? Nhưng lí do ?
Lí do thì tôi ko thể nào đoán được.
Đếm đó, tôi ko ngủ được. Cùng mưa đêm, tôi đắm chìm trong những suy nghĩ.
***
Trước trung tâm mua sắm bị chìm trong mưa, một chàng trai đứng yên lặng, mặc cho gió và mưa cứ thế mà quấn lấy. Người anh ướt sũng, tay bóp chặt chiếc di động xám bạc.
Anh nói đầy bất lực :
- Em đừng ghét tôi như thế.
Câu nói ấy của anh…tan vào mưa.
***
Cô bé ngước đôi mắt trong veo, nói như reo lên với anh :
- Anh Duy phong, lúc sáng em đã tới nhà anh đấy nhé. Thích thật đấy.
Anh kinh ngạc pha lẫn hụt hẫng, đôi mắt thoáng thất vọng :
- Bé con, em đã tới rồi à.
Cô bé gật đầu, ko ngừng khoe khoang :
- Vâng. Anh Duy Phong, em còn chơi cả xích đu nữa đấy. Anh Duy Phong, anh giỏi thật . Cô Mai đưa cho em xem bao nhiêu là giải thưởng của anh.
Anh chỉ cười lắng nghe.
- Anh Duy Phong, em thấy anh rồi. Em xem hết ảnh của anh luôn rồi đấy nhé.
Anh thẫn thờ nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, giọng điều buồn bã, nói như thì thầm :
- Còn anh. Anh chưa được thấy bé con.
Ko thấy anh nói gì, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng như người mắc lỗi :
- Anh Duy Phong. Cả sáng nay, em chỉ xem ảnh anh ko phải vì anh đẹp trai đâu. Thật đấy. Em chỉ đang xem đôi mắt của anh thôi .
Trước sự ngốc nghếch đó, anh nghiêng nghiêng đầu, tia cười hiện rõ trong đôi mắt :
- Vậy bé con, em đã thấy gì ?
Cô bé vặn vẹo hai bàn tay , chu miệng :
- Anh Duy Phong, em ko thấy gì cả.
Anh bật cười. Và ngày hôm sau, anh đã nghỉ học ở nhà nhưng cũng chỉ được ngồi bên cánh cửa gỗ, lắng nghe bé con nói chuyện.
***
Duy Phong đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm đen đặc đang mưa ko ngớt.
” Ở đây ko có ly to ”
” Vy Anh, nếu muốn tới đây . Gọi anh. Sẽ có người tới đón em ”
…….
Anh làm sao thế này ?
Anh ko thể phủ nhận rằng càng ngày anh càng nhớ tới cô bé phá điện thoại anh bằng những tin nhắn dễ thương và có chút ngốc nghếch một nhiều hơn.
Tại sao anh có thể như vậy ? Chính anh biết rõ mình ko thể dứt bỏ quá khứ, ko thể ko nghĩ tới người ấy. Vậy tại sao còn có những hành động như thế ?
Vì cô bé kia rất giống người ấy của anh sao ? Vì cô bé kia cũng nói những câu ngốc nghếch giống người ấy của anh sao ? Vì cô bé kia cũng rất thích ăn kem hạnh nhân giống người ấy của anh sao ?
Mỗi người chỉ có một bầu trời cho riêng mình. Chẳng ai có thể trốn chạy điều đó cả. Và anh cũng chẳng thể.
***
Thư kí Hoàng lặng nhìn Duy Phong đang bị bóng ma của quá khứ dày xé. Một Duy Phong làm gì cũng rất nhanh gọi và chuẩn xác. Một Duy Phong trẻ tuổi và thành đạt, đứng trên địa vị mà bao nhiêu người mơ ước. Một Duy Phong luôn toát lên vẻ lạnh lùng, rất đàn ông, luôn tỏ ra lãnh đạm và tác phong làm việc phải khiến bao người kính nể. Một Duy Phong hoàn hảo và bất bại.
Nhưng …sẽ chẳng ai có thể biết được một Duy Phong luôn bị ám ảnh bới quá khứ, luôn nhìn bầu trời với đôi mắt u ám, luôn trỗng rỗng và chơi vơi. Một Duy Phong đầy vết thương.
Đây là thứ duy nhất mà một Duy Phong bất bại ko thể nào thoát ra được.
Duy Phong ngày trước ko như vậy. Dù cậu vốn sẵn trầm tính nhưng là một tên đại nghịch. Đã nghe cô Mai – người chăm sóc Duy Phong từ nhỏ thì mới biết : cậu ấy cực kì ngang ngược.
Lạnh lùng và ko quan tâm tới ai cả – đó là Duy Phong. Nhưng …người ấy là một ngoại lệ.
Lúc Duy Phong ở Mỹ, có bao nhiêu cô gái phát điên vì cậu ấy nhưng Duy Phong lại ko thèm để ý, cũng chẳng cho bất kì ai một cơ hội, luôn kết thúc ngay khi còn chưa bắt đầu.
Chỉ khổ cho anh, suốt ngày bị bao nhiêu cô tóc vàng, mắt xanh bám theo, dò hỏi về Duy Phong. Ngay trước khi về nước, Duy Phong thì luôn cười , làm gì biết anh phải khó khăn lắm mới trốn được khỏi vòng vây của những cô nàng đang khóc thét , làm náo loạn sân bay .
Duy Phong lúc ấy – lạnh lùng nhưng ko có dáng vẻ như bây giờ.
Duy Phong luôn kể cho anh nghe về người ấy với đôi mắt ấm áp.
” Anh Hoàng, nếu anh gặp người ấy ,anh sẽ ko thể ko yêu được đâu ”
” Người ấy rất ngốc, luôn miệng anh Duy Phong , anh Duy Phong ”
” Em rất muốn nghe giọng người ấy ”
…
Anh luôn cười khi nghe Duy Phong kể , cô bé ấy đúng thật là đáng yêu.
Những năm tháng đó, là một Duy Phong luôn chờ đợi với một tình yêu bất diệt và một niềm tin mãnh liệt.
Và khi trở lại nước, Duy Phong đã tìm thấy người ấy…người ấy vẫn ở nguyên nơi đó … nhưng …đã hoàn toàn thay đổi. Tới nỗi, anh gặp lại mỗi lần còn phải sững sờ, cứ tưởng rằng cô ta là nhiều người khác nhau.
Bắt đầu từ đó, đôi mắt Duy Phong luôn đầy tối tăm và tuyệt vọng, như người rơi xuống vực thẳm.
Duy Phong lao vào làm việc, chẳng để cho mình thời gian nghỉ ngơi, dù chỉ một phút.
Rất nhiều lần, anh đã khuyên Duy Phong hãy dứt bỏ quá khứ, cô ta đã thay đổi rồi, ko hề giống người ấy chút nào. Duy Phong chỉ im lặng nhưng vẫn bướng bỉnh chờ đợi ,mặc kệ mình có đau như thế nào.
Và một ngày, khi anh ko chịu nổi , kể ra mọi chuyện đáng xấu hổ của cô ta thì Duy Phong đã cắt ngang lời anh.
Giọng Duy Phong lúc ấy, anh còn nhớ rất rõ, là giọng nói như rên rỉ , âm u như từ địa ngục vọng tới :
- Anh Hoàng. Từ nay đừng nhắc tới chuyện này nữa. Em …thật sự ko sao. Chắc chắn sẽ có một ngày, người ấy sẽ trở lại là bé con ngốc của em.
- Duy Phong , cậu điên rồi. Đừng tự hủy hoại mình chỉ vì cô ta, chỉ vì một con người đã hoàn toàn thay đổi. Cậu biết ko , cô ta…
- Anh Hoàng, từ nay, anh đừng điều tra cô ấy nữa.
- Duy Phong, cậu…
- Em ko thể. Phản bội lại lời hứa đó, phản bội lại bé con ấy ? Em ko thể. Bé con …cô ấy rất ngốc, rất ngốc. Em phải bảo vệ cô ấy.
Anh hiểu, những lời Duy Phong nói cho anh nghe cũng chính là tự nói với mình.
Và từ đó, những ngày tháng này, là Duy Phong vẫn chờ đợi, dù niềm tin ấy đã chết …chết hẳn.
Cậu ấy biết hết tất cả mọi chuyện. Cậu ấy biết sẽ chẳng thể tìm lại một bé con với hiện thực quá trái ngược như thế này. Nhưng cuối cùng…vẫn là…Duy Phong cố chấp chọn lựa để trái tim nguội dần theo năm tháng.
Duy Phong là vì …bé con trong quá khứ.
Duy Phong bây giờ….cậu ấy ko cho người khác cơ hội là cũng tự vứt bỏ hết cơ hội của chính mình.
Duy Phong có thể xuất sắc hơn bất kì người nào, nhưng về điều này…chẳng ai ngốc bằng cậu ấy cả.
Hy vọng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ chịu cho mình bước tiếp. Nhưng điều đó chắc chắn phải là kỳ tích mới có thể xảy ra. Người bạn nhỏ ấy có làm được ko ?
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, lặng lẽ rời khỏi phòng…
***
- Này bé con, em ko được khóc đâu đấy.
Cô bé chớp chớp đôi mắt còn ngân ngấn nước mắt :
- Anh Duy Phong, sao em lại ko được khóc .
- Nếu em khóc, trời sẽ mưa .
Cô bé đưa bàn tay bé xíu của mình lên chùi chùi :
- Tại sao em khóc là trời sẽ mưa hả anh Duy Phong ?
Anh chỉ cười, ko đáp lời. Bé con ấy làm sao hiểu được vì bé con là cả bầu trời của anh.
Hôm ấy, trời mưa rất to. Anh lặng lẽ ngồi tựa người vào cánh cửa gỗ và để kệ mưa rơi ướt .
***
Hôm nay , trời cũng đang mưa. Mưa dai dẳng bướng bỉnh ko chịu ngớt .
- Bé con, em cũng đang khóc , có phải ko ?
|
Chương 21
-Vy Anh , Vy Anh , cậu làm sao thế ?
Giờ chào cờ, tôi tựa vào người Trúc Vũ, uể oải :
-Tớ muốn ngủ, cậu ngồi im đi.
Trúc Vũ xô đầu tôi ra, lải nhải :
-Tớ mới là người phải ngủ mới đúng. Mới 4, 5 giờ sáng, Mạnh Vũ đã nhắn tin ầm ỹ.
Tôi bĩu môi :
-Xì, hai người đúng là lắm chuyện. Đi chơi cả ngày rồi về nhà còn tí tởn.
-Tí tởn ? – Trúc Vũ đánh nhẹ vào người tôi – Nhắn tin bảo tớ tới bệnh viện .
-Bệnh viện ? Mạnh vũ bị gì ?
Trúc Vũ lấy tay bịt miệng tôi :
-Cậu hét cái gì . Anh ấy dặn tớ mua cháo tới bệnh viện sớm. Lúc tớ đến thì đã Mạnh Vũ chờ ở cổng, lấy cháo xong, dặn tớ trưa học xong thì lại đến rồi chạy biến.
-Sao cậu ko hỏi kĩ ?
-Tính Mạnh Vũ cậu cũng rõ, anh ấy đã ko muốn nói thì chả ai có thể ép được cả. Mà Amnhj Vũ cũng bảo trưa tới rồi mà.
-Thế sao cậu ko nói sớm cho tớ ?
Trúc Vũ lườm tôi :
-Cả sáng nay cậu cứ lơ mơ như thế, tớ nói gì cậu có để ý đâu .
-Thật à ? Tại tớ buồn ngủ.
-Được rồi. Trưa có đi cùng tớ ko ?
-Có chứ. Nhưng mà bây giờ bọn mình cùng tập hợp trí tuệ để suy đoán xem Mạnh Vũ nhà cậu có bí mật gì đi.
Trúc Vũ đồng ý, sau một lúc nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ thì bắt đầu khua tay :
-Mạnh Vũ nhà tớ bây giờ sống cùng bố mẹ. Nhưng thời gian này, bố mẹ anh ấy sang Đài Loan thăm bạn nên anh ấy ở một mình.
Tôi gật gật .Hay lắm…Toàn những điều mà ai cũng có thể nghĩ ra được.
Trúc Vũ lại tiếp một dăng lí luận ngoằn nghèo :
-Hôm qua, hai đứa tớ 8 giờ thì tạm biệt nhau trước cửa nhà tớ, từ nhà tớ đến nhà Mạnh Vũ cách 20 phút đi xe máy, mà hôm trước, dự báo thời tiết là hôm qua có mưa lớn lúc hơn 8 giờ tối. Vậy nên lúc Mạnh vũ nhà tớ về đã bị dính mưa.
Tôi gật gật. Đúng là em anh Huy, đưa ra đống lí luận thật rắc rối.
Trúc Vũ khoanh tay, nói đầy vẻ chắc nịch và đắc chí :
-Kết luận là Mạnh Vũ dầm mưa bị bệnh nên vào viện. – lại bắt đầu vênh váo – Vy Anh, cậu thấy tớ ko . Haha, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra kết luận. Cậu là sướng nhất đấy, sau này cứ đễ nữ luật sư tương lai vạch đường, tư vấn cho cậu.
Thật là quá …logic. Thế mới biết, dù Trúc Vũ và anh Huy có là anh em ruột thì cũng chẳng thể giống nhau được.
Trúc Vũ bỗng nhiên cuống lên :
-A, Mạnh Vũ nhà tớ ốm. Làm sao đây. Anh ấy ốm nặng ko . Vy Anh, mau, gọi mẹ cậu xem người ốm nên ăn gì.
Từ nãy giờ, tôi vẫn tập trung suy nghĩ, thây Trúc Vũ như thế cũng ko chịu nổi :
-Cậu hâm ơi là hâm. Nếu Mạnh Vũ nhà cậu ốm thì lúc sáng ai chạy ra lấy cháo đấy ?
Trúc Vũ ngẩn người một lúc, lại nói ngay lập tức :
-Thì anh ấy ra lấy. Ơ, sao cậu lườm tớ. Mạnh Vũ đang ốm nặng, nằm mê man trên giường bệnh. Nhưng một linh tính đã báo cho anh ấy biết là tớ đến, vậy là anh ấy đã cố gắng chống chọi thoát khỏi tất cả các bác sĩ và y tá để ..ra lấy cháo của tớ. Quá tuyệt. Haha, Vy Anh, cậu là may mắn nhất đấy. Sau này tớ là đạo diễn nổi tiếng thì sẽ cho cậu một vai chính.
Đúng là hết chịu nổi. Hôm qua hai người ấy đi leo núi bị ngã nên Trúc Vũ mới như thế này à !!!
Mà sáng nay, tôi chưa thấy Bùi Quang . Có khi nào…
Những tiết học hôm đó, tôi ko tài nào tập trung được dù đã tự trấn an mình rằng Bùi Quang rất hay cúp học để gây chuyện , có lẽ hôm nay cũng vậy thôi. Nhưng một linh cảm cứ bám lấy tôi ko chịu rời đi : chuyện này có liên quan tới Bùi Quang…và cả tôi.
***
Đứng trước cửa phòng bệnh, Trúc Vũ đá đá mấy túi chất đầy đồ ăn, lay lay tôi :
- Cậu còn ko mau mở cửa đi.
Tôi đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng :
- Đừng ồn ào. Tớ đang suy nghĩ.
- Còn nghĩ gì nữa. Vào rồi biết, tớ tò mò muốn chết.
- Đã bảo cậu đừng ồn mà.
- Cả hai đứa mình đứng đây gần nửa tiếng rồi, cậu định để mọi người đưa mình đến khoa thần kinh đấy à ?
Tôi bịt miệng Trúc Vũ lại :
- Cậu yên đi. Tớ chỉ nghĩ một chút nữa thôi.
Trúc Vũ đẩy tay tôi ra , hết kiên nhẫn tiến tới định mở cửa.
Tôi cuống quít dựa người chắn trước cửa.
Bỗng…
…Rầm…
Mạnh Vũ còn giữ tay nắm cửa, kinh ngạc nhìn tôi ngã dưới chân, dù cố tỏ vè như bình thường nhưng khuôn mặt lại tố cáo rõ ràng là anh ấy đang muốn-cười-gần-chết :
- À Vy Anh, em vào đi.
Chuyện này…làm sao có thể xảy ra được với tôi cơ chứ. Bây giờ dù có hàng ngàn cái lỗ để chui vào thì cũng chẳng thể nào hết xấu hổ cả.
Tôi khổ sở đứng dậy, xua tay Mạnh Vũ đang định đỡ tôi ra :
- Anh cố tình.
Mạnh Vũ nhịn cười :
- Đâu có. Thấy hai em ở ngoài mãi mà ko chịu vào nên…
Lúc này có thể nói tôi là đang thẹn quá hóa giận, lườm lườm Mạnh Vũ :
- Anh và cả Trúc Vũ nhà anh, hai người gài bẫy em.
Mạnh Vũ vừa cười vừa lắc đầu :
- Ko có mà.
Rồi trốn ra xách đồ, giả bộ kêu Trúc Vũ :
- Em vào đây đi chứ.
Trúc Vũ ngồi bệt trước cửa phòng bệnh, ôm bụng cười ha hả :
- Haha, oa, Vy Anh, haha, cậu thật là…giờ thì tha hồ nghĩ nhé. Haha.
Mạnh Vũ vẫn làm như ko có gì, cười cười kéo Trúc Vũ vào trong…tránh tôi.
Bình tĩnh. Bĩnh tĩnh lại . Xem như hôm nay là ngày xui xẻo vậy.
Mọi chuyện tưởng như đã xong nhưng lại xuất hiện thêm một tiếng cười còn kèm theo cả tiếng ho.
Điều mà tôi linh cảm đã trở thành sự thật…
***
- Lâu lắm rồi hai chúng ta mới cùng ăn như thế này đấy .
Ánh mắt anh thoáng chút trầm tư, anh gật đầu :
- Ừ.
- Anh đừng làm việc nhiều quá nhé, ko tốt đâu.
- Được. Phim của em tới đâu rồi ?
- Khoảng trong tuần này sẽ hoàn thành những cảnh cuối. Buổi họp báo ra mắt phim mới, anh đến dự với em chứ ?
- Anh sẽ sắp xếp.
Những câu nói của anh luôn gượng gạo như vậy. Dù anh đã cố gắng, đã tự dặn mình đó chính là Bé con đấy nhưng lúc đối diện với Hoài Vân, anh lại ko thể ngăn được bán tính lạnh lùng vốn có của mình. Có lẽ…trái tim anh đã phân biệt rõ ràng Bé con và Hoài Vân là hai người hoàn toàn khác nhau.
***
Trên giường bệnh trắng tinh, Bùi Quang mặc bộ đồ bênh nhân, đầu tựa vào tường, nửa nằm nửa ngồi, chăn đắp hờ, khuôn mặt trắng nhạt hiện rõ sự mệt mỏi…vừa cười vừa ho.
Nhìn bộ dạng Bùi Quang lúc này, muốn bực cũng ko được.
Mạnh Vũ bỗng nhiên dắt Trúc Vũ đi :
- Vy Anh ở lại giúp Bùi Quang ăn và uống thuốc, anh đã để sẵn thuốc trên bàn rồi đấy. Anh về nhà nghỉ ngơi một chút, chiều sẽ quay lại ngay.
Tôi bối rối :
- Anh về thì về đi nhưng anh còn kéo Trúc Vũ đi làm gì. Trúc Vũ, cậu ở lại đây với tớ.
Trúc Vũ le lưỡi lắc đầu, trốn sau lưng Mạnh Vũ .
- Vy Anh, anh để Trúc Vũ lại với em…ko an toàn.
Nói xong, hai người ấy kéo nhau chạy. Rõ ràng là cố tình. Gạt tôi tới đây với Bùi Quang để thoải mái chơi bời. Bùi Quang ơi, anh với em thật là đáng thương, đều bị bạn bè bỏ rơi. Quá đáng thật đấy.
Phòng bây gờ chỉ còn lại hai người, Bùi Quang nhìn tôi, tuy ko còn cười nhưng cũng chẳng nói gì.
Tại sao tôi lại nghĩ Bùi Quang bây giờ và cuộc điện thoại tối qua và cả tôi nữa…có liên quan tới nhau. Sao cũng được. Có hay ko thì tôi cũng là người cực kì lương thiện, giúp chăm sóc Bùi Quang một ngày cũng ko sao. Đôi khi sau khi khỏi bệnh, Bùi Quang biết ơn mà ko phá tôi nữa thì sao.
Tôi cố nói thật bình thường :
- Anh bị ốm à ?
- Ừ, có lẽ là vậy.
Cách nói chuyện này thật là …kì lạ. Bây giờ, nhìn thấy Bùi Quang hung dữ, đáng sợ nằm viện vì…bị ốm thì có chút buồn cười. Nhưng như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
- Vui lắm à ?
- Ko có.
- Thế thì đừng cười.
Con người này vẫn thế. Tính tình thật là khó chịu. Quên đi , ko chấp.
- Lúc nãy, Trúc Vũ có mua cháo. Anh muốn ăn ko ?
- Còn em mua gì ?
- Em…
- Nếu em biết là tôi thì em có tới ko ?
Có tới ko ? Ko phải là tôi đã đoán ra Bùi Quang là người nằm đây sao , tôi vẫn đến đấy thôi. Nhưng nếu biết trước một cách chắc chắn thì tôi có tới ko ?
- Em…
- Tôi đói rồi. Em tới đây.
Thật ra tôi định nói ” em có tới ” nhưng kệ đi, đồ lập dị.
- Có bánh mì, bim bim, táo, cam, kem…anh định ăn gì – Những thứ này đều là tôi mua.
Bùi Quang ngồi luôn dậy :
- Em định cho bệnh nhân ăn mấy thứ đó ?
Tôi gật đầu. Ăn gì mà ko được.
Bùi Quang bất đắc dĩ nói :
- Tôi ăn cháo.
Cháo thì cháo. Cứ làm như ghê gớm lắm. Tôi lấy sẵn một tô con con đưa cho Bùi Quang, nhắc nhở :
- Còn nóng, anh đợi chút rồi ăn.
Bùi Quang ko nói gì, vứt chăn sang một bên, định ăn nhưng nghĩ nghĩ gì đó, ném thẳng chăn đến giường đối diện… Đây là đang ốm sao ?
- Ngồi đây.
- Thôi. Em đứng cũng được.
- Tôi bảo em ngồi thì ngồi đi. Em cứ đứng trước mặt tôi như vậy, tôi nuốt ko nổi.
Lại còn thế nữa . Cứ như thế này thì người ốm sẽ là tôi mất.
Nhịn đi. Mình là người tốt , ko sao, ko sao.
Mỗi người một góc giường, Bùi Quang ăn cháo còn tôi ăn kem.
Được một lúc, Bùi Quang hỏi :
- Còn nữa ko ?
Sao ăn nhanh vậy ?
- À, còn nhiều lắm. – Tôi nhận lấy tôi Bùi Quang đưa, định đi lấy thêm nhưng ….cháo trong tô vẫn còn nguyên cơ mà. Bùi Quang lại định làm trò kì quặc gì nữa thế !!!
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Bùi Quang cau mày :
- Đưa tôi kem hạnh nhân.
Huh ? Bị ốm thôi chứ có phải chấn thương ở đầu đâu ? Lúc trước thì luôn nhăn mặt, càu nhàu, tỏ vẻ ko hiểu nổi khi thấy tôi ăn kem, giờ lại đòi. Mà lại còn đang bị ốm nữa chứ.
Tôi cũng chẳng thèm hiểu, lấy kem đưa cho Bùi Quang.
- Em thực sự rất thích cái này à ?
- Ừm.
- Tại sao ?
Chính tôi cũng ko biết. Hình như , sở thích này bắt đầu từ lâu lắm rồi, lớn lên, sở thích đó vẫn ko thay đổi và theo tôi tới bây giờ. Có nhiều người , thích một thứ gì đó cũng ko cần phải có lí do .
- Em ko biết.
Bùi Quang cũng ko nói thêm gì, nhưng một lúc sau lại nhăn mặt :
- Lạnh. Tôi ko ăn được. Em đưa cháo đây.
Biết ngay mà. Cứ phải lúc thế này , lúc thế kia mới là Bùi Quang.
Cũng chỉ được một lúc, lại đẩy cháo ra :
- Em cất hết đi.
Đến là hết kiên nhẫn mất. Nếu ko phải Bùi Quang ốm thì tôi đã mặc kệ rồi.
Nhưng mà Mạnh Vũ dặn phải cho Bùi Quang uống thuốc, chưa ăn gì thì đâu có uống được.
Tôi nhìn nhìn Bùi Quang đang nhắm mắt , tựa người vào tường :
- Anh ko muốn ăn à ?
- Ko.
- Lúc nãy anh ăn gì rồi nên giờ mới ko muốn ăn ?
- Ko.
- Anh ko đói à ?
- Ko.
Cố tình ko hợp tác đây mà. Chọn phương án khác vậy.
- Anh nên ăn gì đó rồi uống thuốc .
- Tại sao phải làm thế ?
- Vì anh đang ốm.
- Ừ
Hừm, ko hợp tác thì thôi. Bùi Quang làm sao mà hiểu được như người bình thường, bây giờ dù tôi có nói gì thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là ” ko ” với ” ừ ” cho xem.
Tôi cũng mặc kệ.
***
Tại một nhà hàng nhỏ cách bệnh viện ko xa.
- Chúng ta có nên báo cho người nhà anh ấy ko ?
- Anh ko biết cách lên lạc, điện thoại Bùi Quang thấm mưa hư rồi.
- Anh vẫn còn chưa nói cho em biết tại sao Bùi Quang phải vào viện đấy.
Mạnh Vũ đang ăn, ngẩng đầu lên :
- Cậu ấy là vì Vy Anh ?
- Vy Anh ?
- Đúng. Bùi Quang cũng mất lí trí như một số người đang yêu khác.
- Anh ấy thích Vy Anh thật à ?
- Nếu ko, cậu ấy sẽ chẳng làm những việc ngốc nghếch như thế. Dầm mưa cả một đêm.
Trúc Vũ tay chống cằm :
- Với bản tính của Bùi Quang, chịu nằm viện cũng thật lạ.
- Gần sáng, cậu ấy tỉnh dậy, phát hiện ra mình mặc đồ bệnh nhân thì rất tức giận, đồi đi ngay lập tức. Nhưng lúc đó, Bùi Quang còn rất yếu, bác sĩ nói ít nhất mai mới xuất viện được. – Mạnh Vũ vừa nhớ lại vừa lắc đầu.
- Thế sao anh ấy chịu ở lại ?
Mạnh Vũ nháy mắt,cười tinh nghịch :
- Anh đã nói là …con gái rất thích chăm sóc và quan tâm những người bị ốm.
|