Aristocracy Club (Câu Lạc Bộ Quý Tộc)
|
|
Sau 2 ngày đêm nằm viện thì cuối cùng Nhi cũng đc "giải thoát khỏi nơi tù đày". Do ở c.ty có cuộc họp hàng qúy nên gia đình nhà Vũ và Kỳ đều bận hết, vì vậy, Nhi đc nguyên 4 ng "hộ tống" ra viện. -Hôm nay thằng Phong bay sang New York đấy. Mọi ng tiễn nó ko? Giờ 7h50 rồi. 8h15 nó bay đấy.- Long hồn nhiên hỏi mà ko biết đến tia nhìn cháy áo mà Thoại đang "tặng" cho mình. -Ko. Nhi vừa hết bệnh đưa tiễn gì chứ- Phương vội xen vào. Nhi nghe thấy hết, nhưng cô cố tỏ ra bàng quan vờ như ko nghe thấy: -Tao tự về theo xe Bạch gia đc rồi. Chúng mày khỏi cần đưa tao về- Nhi quay mặt đi xách theo chiếc túi, giọng vô cảm. -Ơ... Thế còn kế hoạch ngày hôm nay mừng cậu ra vi...- Lâm chưa nói hết câu thì Nhi đã khuất bóng rồi. -Rốt cuộc Nhi với Phong làm sao vậy?- Long nhíu mày nhìn ra phía cửa phòng bệnh thắc mắc hỏi. -Tất cả là tại ả Ly kia hết. Ko biết ả ta giở chiêu trò gì mà cuỗm đc Phong- Thoại Anh gằn giọng nói. - - - - - Đóng rầm cửa xe lại làm cho anh tài xế giật mình, Nhi ôm mặt gục xuống khóc nức nở. Bao nhiêu kỉ niệm khi xưa với Phong ùa về trong tâm trí cô. Nhi ko hay biết từ lúc nào, Phong lại quan trọng với cô đến thế. -Tiểu thư, ng ổn chứ? Ng muốn đi đâu?- anh tài xế nhìn qua gương lo lắng hỏi. 1 ý nghĩ vụt thoáng qua trong Nhi. 1 lần này nữa thôi: -Cho em ra sân bay Nội Bài.
|
-Tiểu thư, nhưng ng đang...- anh tài xế định lên tiếng can ngăn nhưng đã bị Nhi chặn lại: -Nhanh. Mau đưa em ra đó- như nhận ra giọng mình hơi gay gắt, Nhi hạ giọng- em xin lỗi. Nói rồi, cô ngả ng ra ghế xe thở hắt ra và xem đồng hồ. 8h rồi, cô còn khoảng 10p thôi. -Tiểu thư, tắc đường rồi. Nhi bật dậy, chẳng lẽ ước muốn nhìn thấy ng mình yêu lần cuối cũng ko đc sao? Nhanh như cắt, cô mở cửa xe và chạy bộ tới sân bay. - - - - - - Phong sốt ruột xem đồng hồ, hết ngó nghiêng rồi đi lại. Cậu ngóng ai chứ? Ừ là cậu sai nên đáng để mọi ng ghét, đáng để Nhi hận. Nhưng trong tâm can, Phong vẫn muốn nhìn thấy Nhi, dù là thoáng qua cũng đc. Giờ Phong mới biết, cậu yêu Nhi nhiều lắm! Nhiều hơn những gì cậu nghĩ. - - - - - - "Trên thế gian, có 2 kẻ ngốc đang đẩy nhau ra xa dù trái tim muốn hướng về nhau" - - - - - - Nhi chống tay vào 2 đầu gối, cúi gập ng thở dốc. Cuối cùng cũng đã đến sân bay rồi. Đưa tay lau vài giọt mồ hôi long lanh nóng hổi trên trán, Nhi hít 1 hơi rồi chạy tiếp dáo dác tìm Phong. - - - "2 kẻ ngốc chạy đua với thời gian. Để đc nhìn nhau lần cuối" - - - Tim Phong như sững lại 1 giây rồi lại đập rộn ràng. Bóng dáng đó, cả đời cậu cũng ko thể nào quên đc. Mái tóc hạt dẻ xoăn lọn cột cao. Là Nhi, cô ấy tìm cậu. Phong vui mừng định cất tiếng gọi nhưng lại sợ. Sợ khi nhìn thấy cậu rồi Nhi sẽ khóc, sợ rằng cậu ko đủ lạng lùng để đi, sợ rằng cậu sẽ lao tới mà ôm Nhi vào lòng mất. - - - Nhi gần như mất bình tĩnh khi ko tìm thấy Phong trong biển ng này. Còn gần 4p thôi. KIA RỒI! Những giọt nước mắt Nhi chợt lăn dài. Con tim cô thổn thức. Phong nhìn Nhi và ngược lại. Mặt đối mặt. 2 ng như 2 bức tượng sống giữa những ng đang di chuyển. Tất cả những thứ 2 ng có thể là Im lặng... Khóc... Và đau đớn, xót xa... Tưởng chừng như gần lắm mà lại thật xa, ko bao giờ chạm vào đc...
|
Rồi, ko hẹn mà cùng nhau. Cả 2 để nở 1 nụ cười, trong nước mắt.
"Đến đây thì cả hai chắc sẽ phải dừng lại. Đoạn đường kia ngày mai em sẽ không cùng đi. Chúng ta dù vẫn yêu phải nói câu chia lìa. Bởi duyên phận không cho mình bên cạnh nhau.
Dõi theo người rất lâu chẳng biết phải làm sao. Từng buồn vui ngày xưa không dễ phai mờ đâu. Trái tim này khắc sâu những phút giây ngọt ngào. Ánh mắt và nụ cười ấy đã in trong đầu. Dõi theo người một lần sau cuối, lòng tan nát anh cố gượng cười. Chúc cho người ngày mai sẽ luôn luôn yên bình. ĐK:
Còn yêu sao phải xa nhau, phải quên bao kí ức một thời. Chắc tại trời không muốn mình được gần nhau yêu nhau mà thôi.
Từ đây ta sẽ chia xa, khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa. Số phận mà, đừng nên khóc, hãy chúc cho nhau câu bình an!
Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời. Nếu chọn lại, em vẫn chọn được gặp anh yêu anh mà thôi.
Hoài yêu em, mãi yêu em, sẽ yêu em đến suốt cuộc đời. Nở nụ cười chào nhau nhé duyên phận bắt ta xa nhau rồi."
|
Cổ họng Nhi nghẹn ắng. Có cái gì đó ở cổ khiến cô ko thể nào cất tiếng. Nếu cất tiếng, mọi xúc cảm của cô sẽ vỡ òa mất! Nhi cứ đứng vậy, cho đến khi cô giật mình rằng Phong đã lên máy bay tự lúc nào. Cố lê đôi chân, Nhi bước như 1 cái xác vô hồn về Bạch gia. Mỉm cười, cô tự động viên: -Mình đâu cần tên đó. - - - - - 1 tháng... 2 tháng... Thời gian lướt đôi hài màu bạc trên khắp con hẻm, ngõ phố. Thời gian vẫn vậy, nó đâu chờ đợi ai. Mối tình đẹp kia tưởng chừng như là qúa khứ. Nhưng đâu ai hiểu 2 kẻ ngốc kia đau thế nào. - - - Em yêu! Tất cả chỉ còn là quá khứ Một quá khứ không thể nào quên Hãy cố gắng quên anh đi.... Chúc em hanh phúc!
Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này Vì sao khi xưa em đã nói không cần anh Đã rất lâu không có anh nơi này Hàng cây vẫn đứng chờ anh Đã rất lâu chẳng nghe được tiếng anh nói "yêu em" như lúc gần em Nhắm mắt cho ký ức xưa quay về Về bên nỗi nhớ lặng câm Nhới mỗi khi, gần anh nhẹ ôm lấy anh Hôn thật khẽ lúc anh nhìn em.
Quá khứ cứ mang theo một tình yêu rất buồn Một tình yêu của ngày hôm qua Một tình yêu giờ đã quá xa Quá khứ hãy lắng sâu để tình anh được bình yên nhé Ở nơi xa chúc em hạnh phúc ! Tất cả đã qua, tất cả cũng đã phai dần trôi xa, tất cả đã chỉ còn những dĩ vãng dần phôi pha, và cứ thế mỗi đêm con tim anh cứ nhắc thầm tên em bao nỗi nhớ khi xưa ký ức như tăng nhiều thêm. Buông tay anh ra, buông tay em ra , buông tay nhau ra dôi ta chia xa . Chỉ mong đừng nhớ quá khứ dày xéo ký ức dày vò trong ta sau bao nhiêu tháng ngày dài trong tim ta cố gắng vượt qua . Mong em sẽ luôn được hạnh phúc bên một tình yêu mới thiết tha
|
-Anh 2, em lo cho con bé Nhi qúa!- Kỳ sốt ruột đi đi lại lại trong phòng làm việc của Vũ nói. -Thằng Phong đi ko nói 1 lời. Lý do cũng chẳng có. Anh biết gỡ rối sao đây- Vũ nhún vai bất lực rồi thở dài. -Vậy cứ để như vậy sao?- Thảo đứng như trời trồng, trên tay vẫn ôm đống tài liệu. Sao số phận của Nhi lại như vậy? Chỉ còn 7 tháng nữa là thời hạn sẽ hết. Lẽ nào Nhi chết, trong tim vẫn mang 1 mối tình, trong lòng vẫn mang đau khổ sao? -Đc rồi, chuyện này để sau đi. Giờ anh phải sang chỗ ông bà nội bên New York đây- Vũ đứng dậy, đút tay vào túi quần quay lưng đi. - - - - - - Vừa đặt chân xuống đất Mĩ, Vũ đã bị ông bà triệu tập ngay mà chẳng kịp để cho cậu thở. -"Con chào ông bà. 2 ng khỏe chứ"?- Vũ ngồi xuống bộ bàn ghế shopha lễ phép chào hỏi. Hóa ra lý do triệu tập đột xuất là thế này: Tập đoàn Kiều Thị đang rơi vào tình trạng phá sản và họ đang muốn ký hợp đồng sinh tồn với tập đoàn của ông bà. Do đó, 2h chiều nay 2 ng muốn cử Vũ đi kí hợp đồng. -"Con cần gặp riêng đối tác để thỏa thuận lại hợp đồng rồi mới tổ chức họp báo. Ông bà giúp con đc chứ?"- chẳng cần suy nghĩ lâu, Vũ đã có ngay phương án. -"Đc. Để ta liên lạc lại với thư kí"
|