Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin Phần 2
|
|
Chương 30: Tôi Ngu Thì Anh Đần
Tất nhiên, sau đó hắn cũng đủ tinh tế để nhận ra ý tứ của nàng, hơi mỉm cười, giả giọng lải nhải…gục mặt vào vai nàng, hắn cố ý trêu đùa:
-”Một cộng một…mấy nhỉ…đau đầu quá…á…ba…bằng ba…”
Nàng điên…đôi môi nhỏ mím lại…đánh vào người hắn:
-”Bỏ tôi ra…tôi mệt rồi…”
Nào có được tha dễ thế, hắn cố ý ngã về đằng sau, cả người nàng bất giác bên trên hắn, đặt tay lên gò má hồng, hắn chậm rãi nói:
-”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, đẹp trai cao ráo sáng sủa… thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….em nghĩ hai chai rượu đủ làm tôi say ư?”
Nói đoạn hắn bẹo má nàng, sau đó đặt tay nhỏ lên lồng ngực bên trái:
-”Không chỉ đơn giản là thích đâu…mà là điều kiện sống tất yếu rồi…”
-”Gì chứ?” Nàng thắc mắc.
-”Ừ, ví như chúng ta không thể sống nếu không có nước…tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình không thể sống nếu không có em…”
Hắn chưa hề nói từ yêu…nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm nàng cảm động chảy cả nước mắt…
Hắn lập tức xoay người lại, thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy nằm dưới, hôn lên giọt nước đang chảy nơi gò má, nói buồn buồn:
-”Tôi biết, người trong lòng em không phải là tôi…nhưng em…có thể nào…cho tôi một cơ hội…”
Nàng mỉm cười…hắn tiếp tục:
-”Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến em yêu tôi…hãy cho tôi thời gian đi…tôi sẽ cố gắng…em thích gì, tôi sẽ làm theo…”
-”Bảo em quên đi người đó là hơi khó, cũng ích kỉ…nhưng tôi thực sự không thể nào tưởng tượng nếu không có em, tôi sẽ ra sao …tôi…thực sự xin lỗi…”
Đôi mắt hắn hơi rủ xuống…nàng cười rất tươi:
-”Mẹ…thế mà còn chửi tôi ngu…vậy anh là thằng đần…mà không phải…là cụ tổ của thằng đần mới đúng…”
Hắn trợn mắt…
-”Cái anh nói…trong thời gian tới, anh sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến tôi yêu anh phải không? Tôi nghĩ không cần thiết!”
Hắn tự nhiên buồn hẳn:
-”Không thể cho tôi cơ hội sao?”
-”Không cần, tôi nói không cần đâu…”
Nàng quả quyết…Tự tin dần mất sạch…chả nhẽ nàng yêu tên đó tới thế, không muốn mở lòng cho ai khác???
Hắn thở dài…ừ một tiếng rất nhỏ, đau lòng buông nàng:
-”Ngủ đi…hôm nay em cũng mệt rồi..”
Nói đoạn, hay quay lưng lại, cố gắng nhắm mắt…
-”Này, đang nói chuyện mà…”. Nàng hỏi.
-”Có gì mai nói tiếp…”
Lòng nàng thấy vui vui, tên này, chưa gì đã…trẻ con thật…
Bàn tay thon dài luồn qua, ôm lấy người trước mặt…môi đỏ thì thầm nơi tai:
-”Em nói không cần anh phải làm thế…bởi vì em đã yêu anh…từ lâu rồi…”
Hơi thở gấp gáp, nụ hôn nhẹ được đặt trên gáy, tim hắn như muốn rụng rời…lập tức quay người, ghì chặt nàng trong lòng, rủa thầm:
-”Đồ quỷ…”
Ngước lên nhìn, mắt hắn đỏ hoe…nàng nhanh trí cù vào nách, nhưng không ăn thua:
-”Yên nào cô bé…”
-”Làm sao đấy…”
Chân nàng cố với lòng bàn chân hắn…muốn cho hắn cười…rốt cuộc bị hắn kẹp ngày càng chặt:
-”Ngoan nào…”
Ở trong lồng ngực hắn, quả là dễ chịu…
Mất một lúc, sau khi lấy được bình tĩnh, hắn mới nới lỏng nàng, mũi đôi bạn trẻ cùng đỏ au:
-”Em ngốc!”
-”Anh đần thì có!”
-”Ừ…thế nên chúng ta mới xứng đôi…”
Hắn nhường nhịn, bờ môi lượn lờ khắp khuôn mặt xinh, trán, mắt, mũi, má…không một chỗ nào được tha…khi gần tới miệng, nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đổi thái độ:
-”Anh là thằng khốn nạn…”
-”Hả, sao vậy…”
-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh…đồ khốn…cướp đi sự trong trắng của tôi…”
Hắn sững người…
-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh sai người cho tôi uống nước cam…sau đó…ngay tại căn phòng này…”
Nàng ôm mặt khóc hu hu như đứa trẻ, bao lâu thì chẳng sao…đúng là tìm được người ăn vạ…
Hắn nhớ ra, bình tĩnh ôm nàng vào lòng:
-”Em hiểu lầm rồi…”
Sau đó giải thích hết nước hết cái…
-”Nếu em không tin…mai cho thằng Hai tới làm chứng…”
-”Trời, nó là thuộc hạ của anh, tất nhiên nói theo anh rồi…Nói như vậy tôi phải cảm ơn vì anh cứu tôi hả?”
Hắn bất lực:
-”Được, còn cách khác đấy, em khẳng định mình bị tôi làm ô nhục phải không…sao chúng ta không thử ngay đi…xem kết quả như thế nào…”
Hắn quả quyết làm nàng dần dần hết nghi hoặc:
-”Không cần…Thôi đi ngủ…”
Nàng tất nhiên chưa hết giận, sau pha tình cảm lãng mạn vẫn quay lưng lại phũ phàng…hắn không ép, chỉ là tấm thân rộng lớn ấy vẫn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn nơi gáy…
Nàng khẽ run, cảm giác ấm áp ngọt ngào…đêm đó nàng đã ngủ rất ngon!!!
|
Chương 31: Một Ngày Cả Chúng Tôi
Buổi sáng, lúc tôi thức giấc, đã không thấy anh bên cạnh…tôi cảm thấy hơi trống trải, nhẹ bước xuống nhà.
Mùi thức ăn thơm tới nhức mũi, tôi đứng dựa vào một góc bếp, chăm chú ngắm anh…quả thật, người tôi yêu, rất là đẹp trai…kiểu này có khi tôi phải nghiên cứu các phương pháp làm đẹp gấp…không có ngày mất như chơi!!!
Anh nhìn thấy tôi, người vẫn còn mặc tạp dề, tay cầm chảo, anh đảo qua, trao tôi nụ hôn phớt, chỉ vài giây thôi, mà tôi cảm giác cả thế gian như đang dừng lại!
Tôi vào nhà tắm.
Lúc ra, đã thấy bàn ăn bày biện đủ món. Thực ra trước kia, chúng tôi đều rất lơ là, nhưng không hiểu sao, từ khi quen nhau, bữa sáng lại trở thành bữa chính.
Tôi kéo ghế ngồi, tay nhón miếng khoai tây chiên, giòn và thơm quá. Anh nhìn tôi, lườm:
-”Không phải thế này…”
-”Sao? Ăn vụng một chút cũng không được à?”
-”Không phải cái đó…”
Anh nói dứt khoát, sau đó kéo tôi về phía mình, về sau mỗi bữa ăn đều là như thế, nhà thì nội thất đầy đủ, nhưng người đàn ông này, tự định ra điều luật, chúng tôi chỉ được sử dụng một chiếc ghế!
Anh bảo, đấy là việc anh đã muốn được làm, từ rất lâu rồi…Tôi tất nhiên bị câu nói đó làm cho cảm động!
Tôi ngồi trong lòng, anh thì một tay ôm tôi, một tay gắp thức ăn…
-”Vịt…”
-”Hử?”
-”Như thế không thấy khó chịu à?”
-”Em khó chịu?”
Tôi được dùng cả hai tay nên chẳng có gì là không thoải mái cả…
-”Không…anh ý…có nhìn rõ thức ăn không?”
-”Sao? Lo cho anh à?”
Tôi ngượng…dù sao cũng mới công khai yêu nhau, chưa đầy 24 giờ đồng hồ…vâng, mới chỉ thế thôi…tại sao có thể tình cảm được như vậy cơ chứ???
Tôi gắp một miếng bò, đút cho anh, Vịt rất ngoan, cái gì tôi đút, anh đều mở mồm rất to, sau đó ăn một cách ngon lành!
Việc dọn dẹp nhà cửa hay rửa bát chén không có gì thay đổi so với trước kia, anh không phải mẫu đàn ông gia trưởng, tôi cũng không ngại mấy việc đấy, cho nên là, ai làm cũng được…
Ăn xong, anh vẫn đưa tôi đi học như thường lệ.
Có phải là tôi quá quyến rũ hay chăng? Người đàn ông này ngay cả lúc lái xe cũng phải nắm tay mình, rất chặt. Mỗi lần vào lớp, tôi đều cảm nhận được sự chần chừ của anh, khi thì một nụ hôn nồng thắm, lúc thì cắn nhẹ vào tai, mân mê đôi bàn tay- vâng, cứ như sắp chia xa cả thế kỉ ý…thành ra tôi cứ ra khỏi nhà sớm, nhưng lại luôn là người đi học muộn…
Lúc trong xe, anh là người lưu luyến, ra khỏi xe, anh thường bye bye tới mấy lần, tôi vui và thản nhiên…nhưng khi chiếc gương ở cửa xe dần kéo lên, tôi cũng thấy hơi hụt hẫng…nhìn bóng mình phản chiếu trên gương, nhìn chiếc xe đi dần…tự nhiên tôi cảm thấy, mình không phải quyến rũ…mà là mình trúng số!!!
Ra khỏi lớp, luôn thấy anh chờ sẵn…tôi cũng cảm giác mình trẻ con đi rất nhiều, thấy gương mặt anh là tim lại rộn ràng, kể lể đủ thứ chuyện, anh đều lắng nghe rất chăm chú, thi thoảng anh cũng kể vài việc làm ăn, tôi có nghe, nhưng căn bản chắc do ngu dốt, cũng không hiểu lắm…
Một ngày, đang trong giờ học, tự dưng tôi cảm thấy có một mùi hương rất quen, chẳng nhẽ tôi bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao??? Bị anh làm cho lú lẫn, lúc nào cũng có thể nhớ tới…
-”Khá lắm!”
Tôi chết sững.
-”Vịt??? Làm gì ở đây???”
-”Làm gì nữa, tất nhiên là tới học làm bánh rồi!!!”
Đất trời, lớp học của tôi, diễn ra mấy tháng, cũng còn có vài buổi nữa là kết thúc, bạn học nào giờ cũng cao thủ rồi…nhìn bộ dạng anh, cầm chiếc bát bột mì trộn lên trộn xuống, tôi không nhịn được cười…chẳng hiểu sao cô giáo lại cho ông tướng này vào học nữa…
Tôi bất đắc dĩ giúp đỡ bạn Vịt, nói cho bạn biết quy trình làm gato cơ bản, nói chung là bạn cũng khá thông minh, hôm đó nướng được chiếc bánh, bạn nhờ tôi bắt kem, sau đó gọi đàn em mang tới đại bản doanh chung cho mấy đứa, dặn dò phải nói bánh anh cả đích thân làm…bạn có vẻ tự hào lắm…
Trên đường về, bạn ngân nga huýt sao, sau đó gọi tôi:
-”Ngan…”
-”Hử, Vịt có việc gì gọi?”
-”Nói cho Ngan biết một bí mật nhé…”
-”Ừ, bí mật gì???”
-”Nhưng Ngan đừng nói cho ai…”
-”Vâng, thề…”
-”Hôm nay anh tới thực chất không phải để học đâu…mà là nhớ con Ngan già của anh quá…”
Tôi bật cười, bí mật to lớn khủng khiếp quá…
-”Được, em sẽ giữ kín…có ai dí dao vào cổ em cũng không tiết lộ!”
Anh cũng cười…
Cuộc sống, thật bình dị!!!
Sau bữa cơm chiều, chúng tôi thường cùng nhau xem tivi, tôi thích xem phim, nhất là phim cổ trang Trung Quốc, cứ phim nào có vua đẹp trai, hoàng hậu, phi tần tranh đấu là tôi phát cuồng…
Anh trước đây ghét, nhưng vẫn xem với tôi, thực ra anh đã cùng tôi xem từ khi chúng tôi còn chưa chính thức…chỉ có điều, từ ngày nhận lời yêu, tư thế xem phim của chúng tôi hơi khác…Là anh ngồi, còn tôi thì gối đầu trong lòng anh, nằm thượt trên tràng kỉ…đó là tư thế xem phim tôi rất ưa thích…
Có lần tôi chỉ bâng quơ nói thôi, là sao anh giàu thế mà phòng khách lại bày tràng kỉ, sao không dùng sofa như các nhà khác, có phải êm ái lịch sự không…anh ậm ừ…tôi tưởng anh không để ý, ai dè hôm sau, anh đổi thành sofa thật…
Cũng do tình cờ, tên Cẩm nói cho tôi biết, bộ tràng kỉ này là làm từ loại gỗ rất quý, anh cực thích…phải đấu giá hết kha khá mới giành được về…vì tôi mà…
Tôi cảm động! Bảo với anh, ngồi tràng kỉ quen, giờ lại ghét sofa rồi, bộ tràng kỉ lại trở về phòng khách của chúng tôi, ánh mắt anh có phần vui vẻ, tôi cũng vui lây!
Sau đó tầm 10h thì chúng tôi đi ngủ, tất nhiên tôi cảm nhận được sự khát khao từ đôi mắt anh, nhưng quả thật tôi vẫn chưa sẵn sàng…anh tuyệt nhiên không đòi hỏi, chỉ đùa, chúng tôi sống và sinh hoạt như vợ chồng già sáu mươi vậy…tôi thấy cũng đúng…
Chúng tôi thường nói chuyện rất nhiều, nên tầm 1 giờ sáng mới đi ngủ…
-”Lan…”
-”Sao anh?”
Tôi rúc trong lòng anh, lười lười trả lời…
-”Ngày xưa ý, em bảo em thích tên Lân là sao?”
-”Ừ, thì thích…”
-”Thật không?”
Định trêu thêm nhưng giọng anh có phần tự ái, buồn buồn…tôi vội vàng nịnh nọt:
-”Đùa đấy, ai mà thích, người ta từ lâu trong lòng chỉ có anh thôi…”
Mặt anh không giấu nổi nét rạng rỡ, sau đó thì cười tủm mãi không thôi…tên ranh ma đó còn nhân cơ hội cắn một phát vào tai tôi, ra điều ba hoa:
-”Thưởng cho em đấy…hehe…”
***
-”Lan…”
-”Gì …”
-”Thế còn chuyện hồi anh bị thương ý…em nhớ không…”
-”Ừ, sao?”
-”Xong em lau người cho anh ý…em bảo em quen làm việc đó rồi…là thật hả…”
-”Thật.”
Tôi ngái ngủ.
-”Là ai vậy, người yêu cũ của em à?”
Lúc đó tôi không nghe rõ lắm, nên mới ậm ừ…tự nhiên thấy mình bị lay rất mạnh, anh hỏi dồn dập:
-”Là ai, tên gì, kể đi…cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, đẹp trai bằng anh không??? Em còn yêu không? Lý do gì mà lại chia tay?”
Tôi mơ màng tỉnh giấc:
-”Cái gì cơ?”
-”Anh hỏi người yêu cũ của em…”
Ặc, cái tên này, tưởng tượng gì vậy, nhìn bộ dạng của hắn ta, tự nhiên tôi muốn trêu:
-”Cao hơn anh, đẹp trai lắm, chia tay vì một hiểu lầm nhỏ, còn yêu rất nhiều…”
Sau đó tôi vờ không quan tâm, đi ngủ.
Sáng hôm sau, tưởng anh đã quên, không ngờ mặt mũi lại hầm hầm như thế, ăn cơm cũng không như mọi khi, mặc xác tôi ngồi một chỗ…
Nhưng mà tôi không thấy bực…tên này…đáng yêu chết mất…
-”Ngon quá…”
-”Làm sao mà ngon bằng người em yêu nấu được…”
Dỗi đấy…haha…
Tôi im lặng không nói gì. Anh không chịu được, hỏi:
-”Em yêu ai nhiều hơn?”
Muốn cười lắm rồi mà phải nhịn…
-”Em cũng không biết…”
Anh đứng dậy, đôi mắt trừng lên, sau đó bỏ bữa…tên này, sao lại chơi không đẹp thế chứ, biết rõ tôi lo cho cái dạ dầy hắn cơ mà…
Đành xúc bát cơm, đi ra phòng khách…
-”Nào, em đút nào…”
-”Không ăn…cô ra đi…”
-”Thôi mà, không ăn đói chết à…”
-”Tôi đói kệ tôi…cô yêu ai cô cũng không biết, quan tâm làm gì…”
-”Được, mặc xác anh, đã thế tôi bỏ anh quay lại với anh ấy!!!”
Thực ra nói xong tôi cũng hơi hối hận vì đùa dai…Vịt tức lắm, phẫn nộ lắm…
-”Được, cô đi đi…đi thì đừng về nữa, tới đấy mà vui vẻ đi…”
-”Được, anh đừng có thách…”
Thực ra thú vị mà…tôi quay người, trả vờ đi…
|
Chương 32: Chúng Ta Sẽ Là Một Đại Gia Đình, Em Nhé !!!
Không thể chịu nổi cái tính bướng bỉnh của em…Biết rõ là tôi giận…vậy mà…người yêu cũ thì sao? Trước mặt tôi, em không biết nói dối đi một chút ư?
Đó có thể tính là một vụ cãi nhau nhỏ…em quay người bước đi, rất vô tình…được cứ đợi đấy, lần sau em dỗi, đừng hòng tôi dỗ…
Chẳng còn biết làm cách nào, tôi đành trả vờ làm rơi cái chén trong tay, sau đó ôm lấy bụng….
Tất nhiên là thành công!
Em quay lại, gương mặt hốt hoảng lo âu…
-”Vịt, sao đấy Vịt…”
-”Không cần cô lo…cô đi về với người yêu cũ đi…”
Sau đó, tôi vờ nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn…Nhìn em cuống quít, tôi cũng có phần hả dạ…
-”Vịt ơi sao đấy, nói đi em xem nào…em xin đấy…”
-”Không cần mà…”
-”Đi bác sĩ đi…”
-”Không sao đâu…em đừng lo…”
Em cố đỡ tôi, lấy một cái gối dựa, nhẹ nhàng đặt tôi xuống tràng kỉ:
-”Bụng đau lắm à…em xoa nhé…”
-”Không đau…”
Tôi cũng tự thấy phục mình, có khi tôi nên đi làm diễn viên…
Đôi bàn tay nhỏ bé xoa lên bụng tôi không ngừng, nhưng có lẽ nhìn nét mặt tôi, em nghĩ tôi còn đau lắm…em khóc…em vì tôi mà khóc…tất nhiên tôi thương, nhưng cũng có phần sướng…
-”Vịt ơi…đi viện nhé, thế này làm sao thì chết…”
-”Em có cơ hội quay lại với người yêu cũ chứ sao…”
-”Thôi, em xin…em biết lỗi rồi…em làm gì có người yêu cũ nào chứ…anh là mối tình đầu của em…em trêu anh thôi…đi viện nhé…”
-”Ai mà tin được…”
-”Em thề mà…anh là người em yêu nhất trên đời…anh mà làm sao em không sống nổi đâu…em xin đấy, đừng bướng nữa…”
Em mếu máo…tôi như trút được gánh nặng…cố kiết hỏi thêm:
-” Lau người cho thằng nào?”
-”À, ngày xưa em từng đi chăm sóc thuê?”
-”Chăm sóc thuê? Còn có nghề này nữa ư?”
-”Những người họ giàu nhưng không có người thân ý, khi ốm đau phải có những người chăm sóc thuê như em, phục vụ hằng ngày, y tá bệnh viện không thể làm hết mấy công việc ấy được…”
Tôi nhìn em…tự nhiên thấy thương quá…tỉnh dậy cười hề hề, véo má em…
-”Đừng lo, anh cũng trêu đấy, anh không sao…”
-”Anh…anh…thằng khốn nạn…”
Không hiểu sao em lại tức tới vậy, em trêu tôi, tôi trêu em…thế là hòa…em lên phòng, khóa trái cửa, tôi gọi như nào cũng không cho vào.
Đợi nửa ngày cũng không xuống.
3h chiều, con bé này, đúng là bướng thật…tôi chịu thua…không thể đấu được với em, đành cho đàn em lên mở khóa…
Em đang ôm con gấu mà tôi tặng, gọi thế nào cũng không chịu dậy…
-”Thôi, anh xin lỗi…anh sai rồi…”
-”Dậy ăn cơm đi không đói…”
Vẫn cương quyết không nói gì!
-”Thôi mà…”
Năn nỉ hồi lâu, tôi cầm tay em, vỗ lên má mình…
-”Thôi, anh đây…có gì đánh chết anh đi này…tát anh đi này…”
Em giật tay, tát vào mặt mình, không thể ngờ em làm như vậy, thà rằng cứ đánh tôi còn hơn, em đúng là cao tay…
Bất lực, tôi bế em dậy, buộc em phải nhìn mình…khuôn mặt ướt nhẹp…
-”Anh sai rồi…tha thứ cho anh…”
-”Biết là em lo sợ như nào không?”
-”Anh xin…”
-”Anh biết không, nếu không có em, anh còn cả băng nhóm, còn anh em…nhưng không có anh, em chỉ có một mình…em rất sợ, em sợ lắm…em không muốn…”
Lúc nãy chỉ là dỗ em, nhưng giờ, tôi thực sự thấy mình rất quá đáng, khẽ hôn lên gương mặt bé bỏng, tôi trấn an em:
-”Không sao đâu, anh hứa, dù có chuyện gì…anh cũng luôn bên em…anh sẽ là người rời thế gian này sau em…”
-”Nói được thì phải làm được…”
-”Ừ, làm được chứ…nhưng em biết không…nếu không có em, đối với anh cũng chẳng có gì cả…nếu một ngày em bỏ đi trước, những ngày còn lại của anh…sẽ rất cô đơn…”
Em khẽ chớp mắt…suy nghĩ…
-”Vịt, chúng ta sẽ rời thế gian này cùng ngày…”
-”Nhất định thế!!!”
Tôi ôm em vào lòng, cảm giác thật ấm áp, hạnh phúc.
-”Vịt…đói không?”
-”Ăn gì anh nấu nhé…”
-”Thôi, gọi đồ ăn đi, ở đây với em…”
-”Ừ…gọi nhé…”
Có những lúc chúng tôi đã như thế, cả ngày chẳng ra khỏi phòng ngủ, gọi đồ ăn nhanh tới, ăn xong lại nằm nói chuyện, ôm nhau, có khi xem phim…
Em kết thúc khóa học làm bánh đã lâu, tôi vẫn bí mật cho trang hoàng cửa tiệm để bán bánh…tôi biết em thích…nhưng gần tới ngày hoàn thiện, tôi lại không muốn nói ra, đơn giản, tôi sợ em bận bịu mà quên mất tôi…
Buổi tối, là lúc chúng tôi “tâm sự” rất nhiều, có khi những vấn đề nhỏ của xã hội thôi, chúng tôi cũng nói không chán, cũng là do tôi và em rất hay đồng quan điểm, có lẽ là do hoàn cảnh xuất thân như nhau…
-”Vịt…”
-”Hử…”
-”Đoán xem ngày mai nhân vật nữ chính có chết không?”
-”Chết thế nào được…”
-”Ừ, nghĩ giống em…em bảo nhé…bla…bla…”
-”Ừ, anh cũng thấy thế…”
…..
-”Ngan ơi…mát tơ chép nè…”
-”Ừ, đoán xem ai là vua đầu bếp năm nay…”
-”Anh thì thừa sức biết rồi…”
-”Em cũng thế, hehe”
-”Mình cùng viết ra giấy xem có trùng ý nhau không đê…”
-”Okie…”
Hai phút sau, hai tờ giấy cùng tên “MINH NHẬT”…hai chúng tôi đúng là tinh thần tương thông…
-”Sao em lại nghĩ vậy…”
-”Ôi trời, bạn ý để status cảm ơn trên face suốt, nhìn là biết, người thua cuộc làm gì có tâm trạng…mà bạn ý xinh nhỉ, trẻ nữa, em ngưỡng mộ chết đi được…”
-”Ừ, anh cũng ngưỡng mộ chết đi được…”
Tôi cười cười trêu, vậy mà con bé không có phản ứng, thế mới điên. Tôi ngưỡng mộ một người con gái khác mà em trả lời, nguyên văn là như này đây:
-”Đúng, em con gái còn ngưỡng mộ nữa là anh…hay chúng mình lập club những người hâm mộ Minh Nhật đi…”
Nói thật chứ tôi cờ lắp cờ liếc đếch gì…trong mắt tôi, em là số một, là vua đầu bếp duy nhất trong lòng tôi…
…..
-”Vịt này…”
-”Ừ, Ngan già gọi gì anh cơ???”
-”Vâng, ông thì trẻ lắm ý mà ngan già…”
-”Thế cô bao nhiêu tuổi?”
Tôi không ngờ đó lại là một câu nói thực sự vô ý…Mặt em thoáng buồn…
-”Em không biết…”
Tuy nhiên người khóc lúc đó lại là tôi…nghe em kể, tôi cảm thấy thực sự rất nhói…người con gái tôi yêu, em còn chẳng biết mình sinh ngày bao nhiêu, ba mẹ mình là ai, còn sống hay đã mất, rốt cuộc những năm tháng đó…vì sao em có thể tồn tại được? Ôm chặt cô bé, lòng tôi cứ thấy nôn nao…
-”Thực ra tên của em ý…cũng không hẳn là em tự đặt…”
-”Thế ai đặt cho em?”
-”Hồi nhỏ em có một chiếc vòng, lúc đó em chưa biết chữ, có hỏi một người đi đường nhờ xem hộ thì ông ấy nói trên đó khắc chữ Nghi Lan, sau đó lưu lạc người ta cứ hỏi tên là gì, em nói là thế luôn…”
-”Còn giữ không…”
-”Còn, nhưng đứt rồi…mà bé lắm rồi…”
Tôi cầm lấy chiếc vòng từ tay em…lẽ nào đây là manh mối tìm ra người thân, nhưng tôi không dám nói, sợ em hi vọng rồi lại thất vọng, bảo để tôi giữ hộ cái vòng, tất nhiên em vui vẻ đồng ý.
-”Thế ba mẹ anh mất lâu chưa?”
Tôi hơi bồi hồi…
-”Thực ra, mẹ anh mất rồi, anh còn có ba, nhưng xem như không có…vì ông ấy nên mẹ anh mới mất…”
-”Sao vậy?”
-”Em đã từng nghe nói tới Golden Face chưa?”
-”Tên cái tòa nhà to to ở trung tâm thành phố hả anh?”
-”Ừ, đó còn là tên một tập đoàn rất mạnh nữa…đó là tập đoàn của ông già đó, hiện tại giao cho con trai của ông ta quản lí …ngày đó, ông ta và mẹ anh hẹn ước trăm năm, nhưng rồi ông ta hám của, phản bội mẹ, rồi bỏ vào Nam với người đàn bà giàu có khác…mẹ anh không biết, tưởng ông ta đi làm ăn, lúc mang thai anh năm tháng, khăn gói vào Nam tìm, ai ngờ ông ta phũ phàng nói không quen biết…”
Em ôm chặt lấy tôi, mắt đã nhòe từ bao giờ…tôi chậm rãi kể tiếp…
-”Mẹ anh lòng tự tôn rất lớn, bà đã ra Bắc ngay, sau đó nghe dì anh kể lại, mẹ anh tuy gặp cú sốc, nhưng vẫn rất kiên cường, vậy mà… ngày anh ra đời, cũng là ngày mẹ mất…lúc anh còn bé, dì đã kể chuyện bằng ánh mắt rất oán hận, nói rằng trước đó không lâu, mẹ đã gặp người đàn bà kia của ông ta…lúc mẹ ra đi, chỉ kịp dặn dì nói với anh, cuộc sống sau này, dù như thế nào, cũng phải tôn trọng và bảo vệ phụ nữ…”
-”Giờ dì anh còn khỏe chứ…”
-”Không, dì mất năm anh 4 tuổi, mẹ chỉ có dì là người thân duy nhất, nên từ đó, anh cũng thành trẻ vô gia cư…sau đó gặp thằng Hai…”
….
Đêm đó, chúng tôi đã ôm nhau, cùng khóc, chúng tôi hứa rằng, đó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nhắc tới những chuyện không vui, em bảo, từ giờ, tôi đã có em, em có tôi, chúng tôi hai kẻ không gia đình, từ nay đã chính thức có người thân…Em còn nói, chúng tôi sẽ phải sinh thật nhiều con, mai sau sẽ là một đại gia đình…Tôi, ba mươi năm trên đời, tới nay mới thấm thía, cái gì gọi ngọt ngào, cảm ơn trời đất đã mang em tới!!!
|
Chương 33: Chỉ Vì Quá Yêu
Đợt đó, hàng hóa nhập về khá lớn, lại bao cơ hội làm ăn ập tới, Hai không thể tự mình giải quyết nên Việt ít có thời gian ở nhà. Có lúc, hắn tranh thủ nửa tiếng nghỉ ngơi của anh em, lao về ăn cơm, Lan trông thấy hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ăn tý lại phải đi thì sốt ruột, sau đó cấm không cho về nữa.
Nàng ở nhà, chăm chỉ lên mạng học hỏi thêm, làm hết loại bánh này tới loại bánh kia, tay nghề giờ cũng có thể nói khá là cao thủ…tối hắn thường về muộn lắm, nhưng nàng không bao giờ ăn trước, nhất định phải đợi hắn về.
Có lần, hắn vừa mới xuống xe, đập vào mắt là hình ảnh nàng ngồi thu lu, dựa vào cái cột trước nhà, ngủ lúc nào không hay, trầm lặng tới bế nàng, trên tay hắn, sao nhẹ tới vậy…hắn xót…
Lúc nàng tỉnh, đã thấy hắn nhìn mình, bằng một ánh mắt sắc lạnh…
-”Vịt…”
Hắn không nói gì…
-”Sao mặt khó coi thế…mọi việc không ổn à…”
-”Không, rất tốt…”
-”Vậy sao???”
Hắn bực, lớn tiếng quát:
-”Đà BẢO LÀ ĂN TRƯỚC RỒI MÀ…”
-”Trước sau thì cũng là ăn mà…”
-”Tôi bảo em ăn trước!”
-”Anh không thích ăn cùng em? Người ta đợi anh, không thấy mình quá đáng à???”
Giải thích bao nhiêu lần mà nàng ương bướng đâu có chịu hiểu, hắn bó tay, đành phũ:
-”Đúng, ăn với cô chán ngắt, lần sau ở nhà cô ăn trước đi, tôi ăn với bọn thằng Hai…”
-”Chính anh nói nhé, kệ mẹ nhà anh…”
-”Tối thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài hiên ngồi làm gì…”
Nàng không nói gì, cố gắng kiềm nén…hắn đang công việc bận rộn, nàng không muốn làm hắn thêm mệt, nhưng buổi sáng hôm sau, nàng đã khóc tới sưng húp cả mắt, Vịt không yêu nàng nữa sao? Không cần nàng nữa rồi…cả ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà làm bánh trái gì cả, cứ ngồi thu thu trong phòng…
Việt sợ nàng cứ đợi đêm, nên báo là hắn không về, một phần, hắn định đêm nay sẽ thức trắng giải quyết hết công việc, muộn lắm là chiều mai hắn có thể về nhà với nàng, dành thời gian cho nàng…
Nàng ở nhà, nghe được điện thoại, lòng càng thêm chắc nghi vấn của mình…đêm còn chẳng thèm về…người ta nói, đàn ông dù yêu nhiều thế nào vẫn là đàn ông, hắn gìn giữ , tôn trọng nàng, nhưng ắt hẳn cũng có nhu cầu, lẽ nào, …suy nghĩ đủ điều…nàng buồn…con người cứng rắn như nàng, chưa bao giờ thấy buồn tới vậy…
Con người nàng, kém nhất là khoản chịu đói, vậy mà cả ngày, tinh thần chán chường, không thèm ra khỏi phòng ngủ…
Nàng nằm đó bao lâu, cũng không biết…chỉ biết, nghe thấy tiếng xe hắn dưới nhà, nàng nhất định dậy, nàng muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, xem hắn có cần tình yêu này không???
Đi về phía cầu thang, chân nàng bắt đầu lệch hướng, đầu óc lơ mơ…
Hắn làm xuyên đêm, tới 2h chiều thì xong…Hắn vui vẻ mở cốp xe…Hắn mua rất nhiều đồ, hôm nay nhất định tự thân xuống bếp, bù đắp cho nàng…
Vậy mà, khi bước vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt tắt ngấm, nàng của hắn, nằm bất động dưới chân cầu thang, trán rỉ một dòng máu đỏ…Mặt hắn tái mét, ôm nàng gào thét…
-”Là anh sai rồi…nhẽ ra tối qua anh phải về nhà…”
-”Lẽ ra anh phải về sớm…mà không đáng nhẽ anh phải mang em theo anh…”
Ngồi phòng chờ mà hắn hoảng loạng, Út và thằng Hai nghe đứa gác ngoài cổng nhà đại ca nói cũng vội vàng chạy tới. Chưa bao giờ hắn thấy anh cả rối loạn, khủng hoảng tới thế…có thể cảm nhận, hơi thở rất nặng nề…
-”Đại ca, bình tĩnh đi, không sao đâu…”
Hắn vẫn không nói gì…
Út Linh thấy vậy, trên má khẽ rơi một giọt nước mắt…’Anh…sao không thể là em…’
|
Chương 34: Giận Quá Mất Khôn
-”Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…”
Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu…
Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây…
-”Tỉnh rồi hả?”
Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết…
Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe…
Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng…
Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ…
-”Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?”
Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại:
-”Không muốn…”
-”Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ”
Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời…
-”TÔI KHÔNG BIẾT!”
-”Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…”
-”Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi”
-”Cô bướng như ranh ấy!”
-”Ha, lý do là bướng hả? Muốn chia tay thì nói mẹ ra đi…tôi đây không cần nhé…”
Nàng điên…hắn nghe được xong cũng sốc…
-”Muốn chia tay?”
-”Không phải tôi, mà là anh…cả đêm qua đi với con nào không thèm về…đúng là có mới thì chửi cũ mà…”
Hắn trợn tròn, nhìn nàng rồi bỏ vào bếp…
Lúc sau bê ra một bát cháo, ngồi cạnh nàng, đưa thìa lên, nàng bướng nhất định không ăn…
-”Tôi không thích…”
-”Không thích là được hả?”
Hắn bực, lấy tay bóp cằm, thừa cơ đưa thìa cháo vào miệng, nàng bướng bỉnh phun cả cháo ra mặt hắn…Hắn vẫn kiên nhẫn, lần thứ hai lặp lại động tác, nhưng giữ miệng nàng lâu hơn, không cho cơ hội nhổ ra ngoài…
Chật vật mãi mới cho con tiểu yêu ăn hết bát cháo, hắn lặng lẽ bỏ lên gác…
-”ANH ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!!”
Nàng với theo chửi bới…Hắn chẳng thèm chấp…
Nàng ở dưới, tức…giận…hận…
Tiếng chuông kêu…thì ra hắn bỏ quên điện thoại dưới này…là số lạ…nàng tò mò ấn nghe…là em nào? Em nào gọi cho anh Việt thế này??? Đợt này bà mày bắt quả tang thì có chối đằng trời…
-”Anh cả…là em đây, điện thoại em hết pin, kết quả xét nghiệm của Lan có đủ cả rồi, tất cả bình thường, anh đừng lo lắng quá…anh cũng ăn chút gì đi, mấy ngày làm vất vả…hôm qua lại làm thâu đêm nữa…”
Tay nàng cứng đờ…điện thoại rơi…nước mắt cũng rơi…
Sao nàng có thể trở nên hoang đường ngu xuẩn tới thế?
Anh bên ngoài, lo đủ thứ việc…nàng ở nhà, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân mình, vậy mà còn không làm nổi?
Nàng nhớ lại, anh bảo nàng ăn cơm trước, không ngồi đợi, chẳng phải là lo cho nàng…sao bản thân có thể suy diễn…
Hôm nay, anh nổi nóng, cũng chỉ vì…
Thái củ cà rốt thôi mà tay nàng run rẩy, nàng nức nở…còn thảm thiết hơn hôm qua…
Khẽ mở cửa phòng, hắn đang ngủ, quần áo còn chưa thèm thay…Nàng đặt khay cơm trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới…
Hắn quả thật…rất đẹp…
Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời…nàng khẽ đưa tay, vuốt ve từng đường nét…sau đó, như bị mê hoặc, cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, hôn trộm hắn…Lúc đầu, nàng chỉ định lướt qua thôi, nhưng cái vị ngọt ngào quyến rũ ấy, khiến nàng không thể rời…càng lúc càng đắm say…lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn nàng cười tinh ranh…
Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt…
-”Thằng đểu nhà anh…”
-”Cái gì…ai mới là người đểu? Ai là người “bị hại” ở đây hả cô này?”
Nàng không cãi, chợt nhớ chuyện lúc trước, ôm mặt khóc òa lên như đứa trẻ, mếu máo:
-”Vịt…vịt …vịt ơi…em …em…xin..lỗi…”
Hắn thực đã hết giận từ khi nãy rồi…kéo nàng bên mình, người khẽ nhổm dậy, trao nàng nụ hôn nóng bỏng, lưỡi hắn khẽ tách hàm răng trắng xinh, trêu đùa lưỡi nàng…
Một loại cảm xúc mãnh liệt dâng tới, tay hắn theo vô thức, khẽ búng chiếc cúc áo, nhẹ nhàng luồn qua, chạm nơi đầy đặn…Nụ hôn đi từ cằm, cổ, xuống xương quai xanh, rồi dần dần dừng lại nơi diễm lệ căng mọng…
Tim nàng thổn thức, hơi thở gấp gáp, một lúc…ý thức được sự việc…
-”Vịt…em..em sợ…”
Nhìn sự hoảng hốt trên khuôn mặt, hắn bình tĩnh ra khỏi vùng đất đam mệ, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc…
-”Em xin lỗi…”
-”Không sao…, cơm kia à, mang đây anh ăn nào…đói quá…”
Nàng nhanh nhẹn ra lấy cơm, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích…
Trước khi ăn, hắn không quên sờ nhẹ lên chỗ gạc băng trên trán, hỏi đầy trìu mến:
-”Còn đau không…anh cũng xin lỗi Ngan nhé…”
-”Hihi, không đau…anh ăn đi nè…cần em đút không…”
Họ nhìn nhau, cười!!!
|