Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin Phần 2
|
|
Chương 35: Vị Ngọt Của Canh Hầm
Vừa mới ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang đã bị hắn bế phỗng vào bếp, đặt nàng lên ghế, tỷ mần lấy cuộn thước dây đo cổ tay, bắp tay…sau đó tới cổ chân…rồi vén váy…
-”Vịt…làm gì thế…”
-”Yên nào…”
Hắn đo nốt bắp chân, đùi, vòng một, hai, ba.. ghi ghi chép chép…sau đó nhìn nàng, mặt xa mày xẩm:
-”Cô nhìn xem…chân tay gì mà được mấy centimet thế, cô là người hay vượn thế này…”
-”Ui trời…em đã bảo dáng em người mẫu rồi mà…”
-”Người mẫu con khỉ…nhìn mặt kìa, bao nhiêu công sức của tôi giờ lại tóp hết cả vào rồi…”
-”Đâu, anh xem lại đi…xem lại này, vòng hai 58, vòng một vòng ba đều chuẩn thế này còn gì…anh phải tự hào chứ”
-”Vâng, cô nhìn lại đi, chân tay có giống cái cành củi khô không??? Người như xác ướp Ai Cập…”
-”Thôi mà….nguôi giận, nguôi giận, em hứa từ giờ sẽ ăn uống đầy đủ…”
-”Chính cô nói đấy nhé!”
Hắn có vẻ vui hơn, đặt nàng trong lòng, múc bát canh hầm…
-”Chim bồ câu hả?”
-”Ừ, phải cho người về quê bắt đấy…ăn đi cho bổ…”
-”Vịt ăn với em…”
-”Em vừa bảo ăn uống tử tế cơ mà? Húp hết bát này đi…”
-”Được được…người yêu đừng nóng, em ăn ngay đây ạ…”
-”Ngọt quá, ngon quá…người yêu nấu giỏi thế chứ nị…”
-”Cô không cần nịnh…sự thật hiển nhiên rồi!!!”
Từ hôm đó, ngày ba bữa, chỉ luân phiên: chim hầm, móng giò hầm, gà hầm…
Lan xưa nay là loại thấy đồ ăn mắt sáng như sao, vậy mà nàng không ngờ đời mình cũng có ngày nhìn thấy bát canh trên tay anh là sợ tới toát cả mồ hôi…nhiều lúc tự rủa, không biết thằng cha nào mách lẻo với bố Việt để bố ấy ngày nào cũng hầm.,..hầm,…hầm…
Rón rén bước vào bếp…thấy anh đang múc gà ra bát…nàng xoắn hết cả quẩy…giả đò nhảy múa…
-”Eo, dạo này mình thấy là cơ thể của mình khỏe ghê quá…hây za…một…hai…ba…hít thở…hít thở…”
Cố tung vài chưởng mà mặt lão vẫn lạnh tanh…
-”Chuẩn bị ăn đi, em hứa rồi…”
Nằm sun xoe:
-”Vịt ơi…vịt đại nhân đại từ đại bi…tha cho dân nữ…dân nữ không thể nuốt được đâu…”
-”Đại nhân ta là chỉ quan tâm tới dân nữ nhà người thôi…ngồi xuống ăn…NGAY”
-”Dân nữ biết chứ, dân nữ biết…nhưng mà dân nữ chịu luôn rồi đó, ngửi thấy mùi là buồn nôn…dân nữ béo lắm rồi”
-”Không nói nhiều…gầy dơ xương ý…”
Nàng thở dài bất lực.
Hắn đang định đút thìa canh vào miệng con tiểu yêu lắm lời thì nó đã nhanh nhẹn nhảy phắt lên người hắn, dùng tay vòng qua cổ, sau đó môi nhỏ gấp gáp rà soát khắp mặt hắn…chủ động hôn tới tấp…
Bị dân nữ tấn công bất ngờ, tất nhiên đại nhân không đủ bản lĩnh để tránh, đành dây dưa hồi lâu…
Dây áo ngủ của nàng vô thức tuột, lộ ra vẻ thanh xuân núc nỉu…dục vọng không thể kiềm chế, hắn mạnh mẽ thưởng thức mật ngọt…tiểu yêu nhìn xuống, ngại ngùng nói:
-”Đã biết em béo như nào chưa? Chẳng qua là chân tay em không to ra được thôi, nó là dáng người rồi…nói anh chả tin…”
Hắn bừng tỉnh, quan sát nơi đẫy đà, có vẻ lời nàng nói cũng không sai…cắn thêm một phát rồi mới trách yêu:
-”Cô là rất ranh đấy nhé!!!”
-”Tất nhiên rồi, không thế thì làm sao tán đổ anh Vịt…”
-”Gớm, là ai tán ai…”
Đôi trẻ cười rúc rích…từ đó, nàng thoát ăn đồ hầm…
Nàng nghĩ cả đời cũng không ăn đồ hầm…vậy mà…cho tới một ngày có bầu…nàng tự thân một mình xuống bếp nấu một bát gà hầm, đưa thìa canh lên miệng, mùi vị thật đắng ngắt chứ không ngọt ngào như trước…hàng lệ khẽ lăn dài trên khuôn mặt…
|
Chương 36: Anh Em Tụ Tập
23 Tết.
Việt mua cho tôi hẳn 3 con cá chép, to bự. Sau khi cúng bái và ăn uống xong chúng tôi ra con sông nhỏ sau nhà thả cá. Tôi bắt đầu khấn khấn cầu cầu – phải tranh thủ chứ, lần đầu tiên trong đời tôi thả cá chép mà nị…
Anh bên cạnh, nhìn tôi cười, tôi biết anh không tin mấy thứ này, chẳng qua là chiều người yêu thôi, nhưng kệ chứ, tôi huých tay anh, ra điều có cầu gì khấn gì xin gì thì nhanh lên, anh lẩm bẩm rất nhỏ:”Chỉ cần có em là đủ…”, trời ơi tôi cảm động!
Sau đó thế nào mà anh cũng ngoan ngoãn chắp tay vái:
-”Cầu trời phù hộ cho con bé đứng bên cạnh con mạnh khỏe an lành!!!”
Tôi nghẹn ngào!
Đêm, anh vẫn ôm tôi như vậy…người đàn ông này rất xấu tính, đâm ra tư thế ngủ của tôi luôn là co theo vòng ôm của anh, lúc đầu có hơi khó chịu, giờ thì quen rồi, thiếu lại khó ngủ …
Tôi biết nam nữ yêu nhau sống chung, ngủ chung…chẳng dễ dàng gì…hình như có lần lâu lâu tôi nhỡ mồm cao hứng nói với Việt, tôi muốn dành trọn cho chồng tôi, vào đêm tân hôn của chúng tôi…có lẽ Việt nhớ nên luôn gìn giữ cho tôi, thực ra giờ nghĩ lại…suy nghĩ đó thật ấu trĩ, anh bây giờ đã là một phần máu thịt của tôi, chuyện đó đâm ra chẳng quan trọng nữa, nhưng tôi là con gái, ngượng chết…nên thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy!!!
-”Lan, nghĩ gì thế? Tỉnh giấc à?”
-”Có gì đâu anh…”
Anh dơ tay, siết chặt tôi hơn:
-”Ngủ đi, mai tha hồ mà mệt đấy…”
-”Có việc gì thế?”
-”Ngủ đi, mai sẽ biết!!!”
24 Tết
Buổi sáng, chúng tôi ngủ dậy muộn, ăn trưa xong thì anh bảo tôi thay đồ ngủ, hôm nay nhà có khách.
Quả đúng như anh dự liệu, tầm một tiếng sau, 4 chiếc xe thể thao lần lượt đậu ở sân nhà. Út Linh, Cẩm, Hai, và người còn lại chắc là Tư. Chắc là đến chúc Tết đây, băng đẳng này, sớm thật.
Tuy nhiên, mọi việc ngoài dự liệu của tôi…
-”Đại ca, chúc mừng sinh nhật!!!”
Tay Út Linh lôi ra chiếc bánh gato to 4 tầng.
-”Mừng sinh nhật đại ca nhé…”
-”Đại ca sang tuổi mới thuận buồm xuôi gió…chào chị dâu ạ…”
-”Đại ca…năm nay thì ăn Tết có hai mình rồi…”
Ba người đàn ông to cao hầm hố còn lại, xách từ cốp xe nào gà đồi, lợn rừng, rau cỏ,…Xem ra hôm nay có tiệc lớn…
Lòng tôi hơi sững, chạy thật nhanh vào xem lịch, ngày dương 14/02. Đất trời, tôi quên xừ mất, chính là mật khẩu trên chiếc thẻ anh đưa…mà tôi còn đãng trí tới mức quên cả hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân, tôi không có quà gì cho anh cả…chết mất…đầu óc luống cuống, tôi cũng không biết mua cái gì???Mà giờ lấy cớ gì ra khỏi nhà…
Cố gắng trấn tĩnh, tôi dự định sau khi khách về sẽ đi mua quà, thực ra tôi có thể làm bánh gato đấy, nhưng bánh của Linh mang, 4 tầng, tôi còn làm gì cho thừa thãi…đau lòng!!!
Mấy người đàn ông phụ trách mổ gà lợn bên ngoài, bên trong tôi và Út Linh nhặt rau và vài việc lặt vặt, không khí thật ấm cúng, giống như đại gia đình vậy, thật là hạnh phúc!
Việt vốn thoải mái, đâm ra thi thoảng vào bếp lấy đồ nghề, anh lúc thì bẹo má, lúc thì cắn tai, khi thì phải ôm chặt một cái…tôi ngượng chỉ muốn độn thổ…lại còn có Linh ở đó…tuy nhiên, có lẽ cô ấy đã nghĩ thông, đùa tôi:
-”Anh chị hạnh phúc quá, làm người ta phải ghen tỵ đó…”
Tôi thở phào, chúng tôi cùng nhau tán gẫu, rất vui vẻ, kiểu như chị dâu em chồng vậy! Tôi biết thêm được rất nhiều chuyện, thì ra, họ cũng không gia đình như tôi vậy, ba người đó đi theo anh Việt gần hai chục năm, là cùng nhau từ Bắc chuyển vào Nam làm ăn, có Út Linh gọi là bé nhất nhưng cũng theo anh mười năm, cùng trải qua bao chuyện như vậy, có lẽ tình cảm của họ giờ còn hơn tình thân.
Linh ra ngoài, sau đó quay lại, trên tay đã cầm hai ly rượu:
-”Chị dâu, em kính chị một ly, từ giờ chúng ta là người một nhà rồi…”
Tôi ít khi uống, cũng không thích, nhưng nghĩ khó khăn lắm cô ấy mới chấp nhận mình, đành tươi cười làm một hơi.
Tối, sau khi anh thổi nến thì bốn đứa em lần lượt tặng quà, rồi quay sang nhìn tôi…may mà thằng Hai lên tiếng:
-”Chị dâu lại chẳng “chiều” anh Việt từ sáng ý chứ…”
Mọi người nhìn nhau cười đầy ẩn ý…
Anh em quậy tưng bừng, hơn mười một giờ mới giải tán, tầm này thì cửa hàng cũng đóng hết rồi…tôi biết làm sao, làm sao đây? Lão người yêu ngang bướng đòi ở dưới bếp dọn dẹp cùng, tôi phải quát mắng nịnh nọt, giở đủ trò lão mới yên phận lên nhà trước…
Còn 30 phút…chỉ 30 phút nữa là qua sinh nhật anh…qua luôn cả ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng tôi…
Cuối cùng, tôi quyết định làm một cái cheesecake dâu tây nhỏ, vì thời gian không cho phép nên tôi đành đổ đế, lõi và lớp gelatin lên ngay chứ không để tủ từng bước một, chưa bao giờ làm bánh mà tôi lóng ngóng như thế này…
11h57…
Tôi mở tủ lạnh, dỡ khuôn lấy bánh, sao tôi lại phạm một sai lầm nghiêm trọng tới vậy…làm sao mà nó đã đông được? Chiếc bánh của tôi, giờ thành một thứ dung dịch lỏng lỏng chảy trên đĩa…
Và rồi cũng sang ngày 15/02…
Thật sự là tôi rất rất rất buồn…
|
Chương 37: Tết
Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp…
Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặt thì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm cười.
Tới gần, thấy người rung nhẹ khác thường, hắn bật đèn lớn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ…
-”Trời, ai bắt nạt bé con đây?”
Nàng vẫn khóc, tức tưởi nức nở…khiến cho hắn, lòng dạ đau xót…
-”Nói đi, đứa nào làm gì Ngan, anh cho nó một trận…”
Một lúc sau, nàng mới cất lời, giọng lạc đi:
-”Vịt…em xin lỗi…”
-”Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói anh nghe xem nào…”
-”Em thật đáng chết, em thật không tốt…em là người yêu tồi…”
Bế tiểu yêu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bàn tay dịu dàng gỡ những sợi tóc bám dính trên mặt, mũi, anh nựng:
-”Làm sao mà bé con là người yêu tồi được chứ…”
-”Anh không biết đâu…em…em…quên sinh nhật anh…em…em…còn không…có quà tặng anh…”
Nàng nức nở, hắn thì thở phào, hắn lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng…
-”Lỗi của anh chứ, tại anh không nói cho em biết sinh nhật của anh…anh thật đáng chết…”
-”Thôi đi…”
Nàng vẫn khôn nguôi, liếc thấy đĩa trên bàn, hắn đoán ra phần nào, một tay bế nàng, tay kia với thìa:
-”Đừng ăn…”
Hắn không nghe nàng nói, làm một mạch hết thứ dung dịch trắng trắng đỏ đỏ:
-”Ngon lắm, anh nhận quà rồi nhé…ôi có người yêu biết làm bánh sướng thật…”
Thấy nàng buồn thiu, hắn nịnh nọt:
-”Hôm nay cũng là Valentine mà, anh cũng đâu có quà gì cho Lan, hòa nhé…”
-”Em xin lỗi…”
-”Ừ, thôi nào…lên ngủ thôi…”
….
Từ phòng tắm bước ra, nàng không mặc áo ngủ giống mọi khi, trên người chỉ cuộn chiếc khăn, hắn tất nhiên…không thể rời mắt…
Nàng càng tới gần, tim hắn càng như muốn rụng ra ngoài…Cuối cùng, người con gái thẹn thùng dùng tay mở chiếc cặp gài tóc trên đầu, khăn tắm không được giữ theo phản xạ rơi xuống…cơ thể trắng nuột nà hiện lên trước mắt, gương mặt ửng hồng khiến người đối diện đơ đứng…
-”Việt….em …em…sẵn sằng…rồi…”
Nơi nam tính đã sớm trỗi dậy, kéo lấy người yêu, chậm rãi lau rồi sấy tóc…. hắn là một người tinh ý…bờ vai nàng đang run lên, hắn biết, và hắn cũng biết, nàng hôm nay là muốn chuộc lỗi…hắn…thực không muốn lợi dụng…
-”Xong rồi, ngủ thôi…”
-”Anh…”
Ôm nàng, cơ thể nhỏ bé mát lạnh khiến lòng hắn rực lửa…xem ra, làm quân tử quả thật không dễ…bờ môi hắn tìm tới môi nàng, quyện chặt, tay hắn bất giác chạm tới khu rừng bí mật, theo phản xạ, nàng căng thẳng, mồ hôi toát ra như suối, sợ hãi cầm chặt tay anh, …lấy hết sức trấn tĩnh, hắn thì thầm:
-”Anh sẽ đợi tới ngày bé con làm vợ anh…ngủ ngoan…”
Tình yêu chân thành của hắn – nàng cảm nhận được từ lời nói đó…mãi mãi không quên, cảm thấy bản thân thật may mắn!!!
******************
Nàng dậy sớm, khều chân lấy chiếc dép bị đá trong gầm giường thì cảm thấy một vật gì đó cứng cứng…tò mò cúi xuống, đó là một chiếc hộp màu hồng rất xinh, nàng rón rén mở…chiếc vòng tay thiết kế tinh xảo y như chiếc cũ của nàng, cũng có chữ Nghi Lan khắc lên, cũng có đôi bướm lượn lờ…tấm thiệp tím ghi những dòng chữ nắn nót: “Ngày lễ tình nhân đầu tiên của đôi ta…vịt ngan…vui quá!”….
Bữa sáng hôm đó là miến; thịt gà, trứng non, hành hoa được nàng xếp lên rất khéo, mùi nước dùng thơm ngào ngạt khiến ai đó từ cầu thang đã nhức cả mũi…Lao nhanh xuống nhà, kéo tay ôm nàng trong lòng, hắn giật mình…
-”Lan…anh…”
-”Vòng đẹp nhỉ? Tay em đẹp nên đeo mới đẹp đấy…”
Nàng tỉnh bơ khiến hắn lo lo…
-”Anh…anh…không cố ý nói dối đâu, xin lỗi… ”
-” TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC ANH NỮA…”
Nàng gào hết công lực, hắn phát hoảng…ra điều nịnh nọt…
-”Lần sau anh không bao giờ giấu em gì nữa, anh xin…”
-”Anh biết tội lớn nhất của anh là gì không?”
-”Là gì…người yêu cứ chỉ giáo, anh nhất định sửa đổi…”
-”Là anh quá đẹp trai, quá chiều tôi, quá hoàn hảo…giờ tôi yêu anh quá mất rồi, biết làm sao, mai sau nhỡ anh chán tôi đi với con khác thì tôi sống sao đây…huhu…trời ơi là trời…”
Hắn phì cười, bị con tiểu yêu dắt mũi rồi, không quên trả thù nhẹ…
-”Á…sao đánh mông em đau thế…”
-”Mỗi chỗ ấy có thịt thôi…”
-”Đâu, còn đầy chỗ khác có thịt mà…”
-”A thế à, tôi không biết, mang đây xem nào…”
-”Anh đểu…”
Tết nhất thăm họ hàng là mệt nhất…việc này với Lan và Việt lại thành nhẹ nhàng…
Năm đầu tiên Việt có cảm giác ấm cúng tới vậy, thấy ngày Tết cổ truyền ý nghĩa tới thế!
Hắn đưa người yêu đi mua đào, quất, hai đứa vừa xem phim, vừa cắt cắt dán dán trang trí…thực ra, con mắt thẩm mĩ của hắn có hạn, hắn cũng không thấy trang trí xong khác trước nào, nhưng rất vui…rất có không khí…
Hắn phụ nàng bày mâm ngũ quả, lúc biết nàng muốn gói bánh chưng, bánh lá, thêm cả gói giò, muối hành, nấu đông… lại còn tham vọng làm cho cả anh em trong bang… hắn phát hoảng…tần ấy việc làm tới sang năm chắc? Nhưng chiều người yêu, nên hắn vẫn đưa nàng đi chợ mua đủ nguyên liệu!!!
Tuy vậy, trái với dự liệu của hắn, nàng đảm lắm, làm rất nhanh, mọi thứ hoàn thành trong chưa đầy một ngày…
-”Xong, chỉ còn tối nay bắc bếp luộc bánh…”
Hắn nhìn nàng, ngưỡng mộ hết cả người…cũng sướng nữa, sắp cưới được vợ đảm…mặt cười không ngậm được miệng…
-”Anh sao vậy?”
-”Người yêu năng khiếu nhỉ…”
-”Năng khiếu gì cơ…à…mấy cái này á? Làm quen rồi thôi…”
-”Quen? Trước đây Tết em đều làm à?”
-”Ặc, tiền đâu mà làm…em từng đi gói bánh gói giò thuê, bây giờ là làm chậm rồi đó, ngày ấy xưởng khách đặt nhiều…luôn chân luôn tay…”
Nàng vừa nói vừa thu dọn chỗ lá thừa.
-”Em từng làm bao nhiêu việc?”
-”Nhiều lắm, cứ có tiền là làm, giờ không nhớ nổi nữa…”
Nàng ngẩng đầu, cười nhoẻn rất đáng yêu…hắn cũng thế, cũng từng có thời cứ có tiền, việc gì cũng làm…nhưng nhìn đôi tay gầy gò kia, tưởng tượng thời gian trước đây của nàng…hắn xót…
Đêm đó, trên sân thượng có hai kẻ dở hơi ngồi co ro quấn chăn trông bánh…
-”Vịt…thấy hối hận không?”
-”Hối hận gì cơ?”
-”Thì mua tý là được, nghe lời em giờ phải vất vả thế này, Vịt mệt cứ xuống trước đi…”
-”Hâm…vui mà…từ bé tới giờ là lần đầu tiên anh có được cảm giác này…ngày xưa ở với dì, có lẽ cũng có, tiếc là anh nhỏ quá, không nhớ gì…”
Đoạn, hắn với tay lấy thêm củi, ánh lửa bập bùng phản chiếu gương mặt kiều diễm, đặt một nụ hôn trên môi nàng, hắn thì thầm:”Cảm ơn nhé…yêu bé lắm…!!!”
*********************
-”Đồ ở đâu mà lắm thế Hai?”
-”Anh cả đích thân mang tới đấy…”
Mắt Út Linh rực sáng:
-”Anh đâu rồi?”
Tư cười hì hì:
-”Thế mà cũng phải hỏi, năm nay tất nhiên sẽ có bốn chúng ta đón giao thừa thôi….anh cả, tất nhiên phải bên chị cả rồi …”
Cẩm bóc chiếc bánh lá, nhai ngồm ngoàm:
-”Mẹ kiếp, ngon vãi đ…lâu lắm bố mày mới được thưởng thức cái vị này…”
-”Chị cả gói đấy…còn hành muối nữa, có cả giò xào đấy…”
-”Anh cả có phúc éo chịu được…thảo nào cứ quấn lấy chị cả…”
-”Thì đại ca cũng đẹp trai phong độ, gái theo đầy mà…”
-”Hay quá, lôi bia ra đây…”
-”Nào, cạn, Hai chúc các chú năm sau cũng có phúc như đại ca…”
-”Linh đâu rồi…”
-”Chắc chạy đi chơi rồi…”
-”Nào, cạn nào…Zô….”
Giọng mấy người đàn ông sôi nổi, không hề để ý rằng… ở trong nhà vệ sinh, cô Út của họ đang khóc thút thít…
*********************
Ngoài đường đông nghịt, nhưng nghe nói có pháo hoa nên nàng nhất định đòi đi xem…hai người chen tới bả cả hơi tai…
-”Hay về đi, em thích hôm nào anh bắn riêng cho em xem…”
-”Thế còn gì là vui, lại tốn kém nữa….xem ở đây mới khí thế…anh xem bao người kìa, thích biết bao….”
-”Ừ…đi…”
Thấy nàng thích, hắn chiều chuộng…khổ nỗi đông quá, nàng thì gầy, hắn cản giác người ta chen phát thôi là bẹp mất…lo sợ gọi…
-”Lan…”
-”Gì anh …”
-”Ngồi lên đây, nhanh lên…”
Nàng ngại, hơi chần chừ, nhưng giờ bắn pháo hoa cũng sắp tới, nhanh nhẹn ngồi lên bả vai người yêu, hắn chạy rất nhanh…đó là lần đầu tiên nàng được kiệu…cảm giác hồi hộp hạnh phúc khiến nàng quên béng mất mình tới đây để xem pháo hoa…tới lúc nổ đùng đùng trên đầu, hắn gọi mới lẩm bẩm: “Thích lắm…hihi…”
Hết pháo hoa, nàng từ từ tụt xuống…
-”Không thích nữa à?”
-”Thôi, sợ anh mỏi cổ, người yêu cõng em là được rồi…”
Hắn cười trìu mến, nàng thì được bao nhiêu cân mà sợ này sợ nọ???
-”Nặng không anh?”
-”Nặng lắm…”
Nàng đang định nhoài thì bị hắn giữ chặt, hình ảnh phía trước trở nên mờ mịt, cảm giác đầu óc hơi choáng, nàng không bướng nữa, khẽ dụi đầu vào lưng hắn:
-”Em ngủ chút nhé, khi nào về tới nhà nhớ gọi em dậy đón giao thừa đấy….chúng ta cùng đếm ngược chào năm mới!!!”
-”Nhất định thế…”
-”Anh hứa đấy nhé…”
-”Anh hứa!”
11h55
Nàng vẫn ngủ trong lòng hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, nếu không vì lời hứa với nàng, có lẽ hắn cũng không nỡ đánh thức…
-”Lan…dậy thôi…”
-”Bé con, dậy đi nào…”
Lay mãi mà nàng bướng bỉnh không dậy…
-”Sắp sang năm mới rồi…bỏ mặc em giờ…”
-”Chuẩn bị tới giao thừa rồi…không dậy đếm ngược hả…”
Lúc đầu tưởng nàng trêu, hắn giở đủ trò, hôn hít cù cấu…xem con bé gan tới đâu…vậy mà nàng vẫn im lặng, không tỉnh…
Tiếng gọi của hắn ngày một to, mà nàng thì vẫn cứ lặng yên…hắn dần dần mất kiểm soát, tay chân nàng mềm nhũn, môi trắng bệch, mặt tái xanh… tim hắn như bị đá đè, sợ hãi ôm người yêu phóng như điên dại…
Đêm giao thừa, nhà nhà nâng cốc, mọi người chúc tụng nhau…một nơi nào đó ngoài phòng chờ của bệnh viện, người đàn ông ánh mắt đỏ hoe đứng dựa vào tường đầy bất lực…
|
Chương 38: Anh Nhớ Em Lắm Đấy, Cô Bé Ạ !
Khi bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì bất thường hắn mới nhẹ người, hắn trước đây chỉ biết nàng bị ngất vì đói, lần này không rõ nguyên nhân nên lo lắng, dặn bác sĩ làm các xét nghiệm lần nữa. Tới lần thứ hai, kết quả tốt mới đưa nàng về nhà.
Từ lúc đặt nàng trên chiếc giường quen thuộc hắn cũng không dám ngủ, hắn muốn đợi nàng tỉnh, chắc rằng không sao nữa mới yên tâm…hắn định bụng, lần này sẽ mắng cho nàng một trận…
Hắn cứ ngồi như thế, thời gian cứ từ từ trôi qua…mặt trời lên rồi lại lặn…
Một ngày, nàng vẫn chưa tỉnh, chưa bao giờ nàng bị ngất lâu tới vậy, hắn nôn nóng gọi bác sĩ riêng tới nhà kiểm tra lại…tất cả đều rất bình thường…khiến hắn càng lo…
Sang tới ngày thứ hai, nàng không tỉnh, hắn lòng như kiến đốt, gọi điện cho Hai bắt tìm bác sĩ giỏi nhất…
-”Anh cả, biểu hiện của Lan là sao…”
Hắn kể, tự nhiên trong điện thoại có tiếng ngập ngừng…
-”Không thể nào”
-”Mày vừa nói gì…”
-”Không có gì, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất…”
-”Tao vừa thấy mày định nói gì…nói NGAY LẬP TỨC”
Thấy đại ca có vẻ không giữ được bình tĩnh, Hai lắp bắp:
-”Thực cái này có hơi giống…”
-”GIỐNG GÌ?”
-”Anh không nhớ ra sao? Loại độc chúng ta điều chế….nhưng anh cả, anh đừng lo lắng, không thể có khả năng này, ngay khi thằng Tùng chuyển tới em đã gửi cho anh rồi…”
Đúng là độc hắn cất, cũng không cất ở nhà, việc này là bất khả thi…
Hắn cúp máy, cố gắng trấn tĩnh đợi chờ…
Các bác sĩ tốt lần lượt được đưa tới mà không ăn thua, hắn cũng đưa nàng đi vài bệnh viện nổi tiếng, yêu cầu chụp chiếu xét nghiệp…kết quả vẫn là không có bệnh.
Gần hết ngày thứ ba, người yêu vẫn nằm yên bất động, hắn gần như phát điên…
-”Này, cô bé, cô đừng có ngoan cố nữa, cô mà dậy thì ăn đòn…”
-”Dậy đi em…”
-”Xin em…”
-”Anh sốt ruột lắm rồi đấy, anh không chịu được đâu…đùa ác quá đấy…”
******************
Chân vắt vẻo trên ghế, Hai ngồi phì phò điếu thuốc, đăm chiêu suy nghĩ…Đột nhiên, thấy Út Linh vui vẻ đi mua sắm về, miệng hát hò, hắn sực hiểu ra, mặt sắc lạnh.
-”Út…ngồi xuống…”
-”Sao Hai?”
-”Cái này Hai phải hỏi Út mới đúng…”
-”Hai nói gì Út không hiểu…”
-”Em có thể lừa anh Việt, lừa cả thế giới, nhưng không bao giờ lừa được anh…”
-”Hai, bỏ Út ra, Út đau…”
-”Thuốc là Tùng đưa em, rồi em mới đưa anh…bây giờ Lan như vậy…em mấy ngày trước khóc hết nước mắt, giờ lại vui vẻ…theo em là sao đây? NÓI”
-”Em không làm, anh hâm rồi…”
-”Em nói hay anh cho người tra???”
-”Thích tra thì tra…”
-”Được, chúng ta cùng tới chỗ anh cả”
Nhắc tới anh cả, mặt Út Linh méo xệch…nếu anh cả mà điên lên, không chuyện gì có thể giấu nổi…
-”Anh Hai, đừng…xin anh…anh muốn anh cả giết em à…”
Hai sững người…không tin nổi vào mắt mình…
-”Là…em làm sao…một mạng người đấy…sao em ác vậy?”
-”Em không cần biết…nếu em không có anh cả, không ai có thể có…Hai, đừng nói cho anh cả…”
-”Không được, không thể giấu mãi được, đây là tội bất trung…”
-”Xin anh…”
-”Út, lần này anh không thể giúp em…”
Mặc cho Linh van xin, Hai vẫn không dừng bước, hắn đi rất nhanh, mắt đỏ hoe, vẫn còn vang tiếng Út đằng sau:
-”Được…anh đi đi…đi đi …để đại ca giết em…anh nhẫn tâm lắm…”
**********************
Trong căn phòng tầng hai, anh cả hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện, vẻ mặt đờ đẫn mệt mỏi, nhìn thấy hắn cũng không nói gì…Hai tự mình quỳ xuống…
-”Anh Cả, tha tội cho em…”
Việt giật mình…
-”Anh cả, anh đừng quá đau buồn, sự thực là Lan không thể cứu được nữa rồi…em là kẻ có tội, chính em đã cho Lan uống thuốc độc mà ta điều chế…”
Tin như sét đánh ngang tai, phản ứng đầu tiên của Việt là phang cho đứa trước mặt ba đập, tất nhiên, hắn cũng chưa tới mức quá lú lẫn.
-”Gọi con Linh tới đây…cả thằng Tùng nữa…”
-”Đại ca phải tin em, việc này không liên quan gì tới Út cả…là em làm…”
Máu điên trong người bùng cháy, Việt quát lớn:
-”Bây giờ mày cho gọi hay để tao phải đích thân?”
Hai tái người, biết cơ hội rất nhỏ, hắn vẫn hi vọng giấu được cho Út, ai ngờ…quả thật không thể…
….
Anh cả gặp Tùng trước, Tùng vốn dĩ không biết Việt, nghe Cẩm thì thầm mới run rẩy chào hỏi.
-”Đưa thuốc giải ”
-”Thuốc giải gì ạ?”
-”Loại độc bảo chú điều chế, giờ đưa thuốc giải ra đây…”
Tùng sợ muốn chết…trước khi điều chế, bên trên dặn là phải làm sao không có gì phá được…bây giờ lại đòi đưa thuốc giải, đúng là…
-”Anh…đại ca…độc này…không…có…không có…giải”
-”Không có cũng phải có…cho mày hai ngày, nếu không tìm được thì vác xác tới đây”
Đoạn, Việt nhanh chóng xuống hầm, bỏ lại Tùng toát mồ hôi lạnh.
Đạn được lắp vào khẩu súng một cách dứt khoát, cách hắn tầm ba mét là Út Linh…tới đường cùng, đâm ra nó cũng không hề sợ hãi…
-”Anh cả…anh thích thì giết, nói cho anh biết, em không hối hận gì cả, tất cả…tất cả là em yêu anh…anh hiểu không?”
-”Mày hiểu thế đ… là yêu, ngậm miệng lại…”
-”Anh cả, mau bắn đi…anh dám không? Anh vì một con đàn bà mà quên tình anh em…anh bắn đi…cho mọi người thấy bộ mặt của anh…vì một con điếm mà quên tình nghĩa mười năm của chúng ta…”
Câu nói của Út Linh khơi dậy cực điểm uất hận trong lòng Việt…
ĐOÀNG…
Tiếng súng vô tình nổ lên…
Anh em của hắn ngã xuống…không phải là Linh, mà lại là Hai…nó còn cố nhắn nhủ: “Tha cho nó đi anh…”
Kể cả hắn có uất, cũng sẽ biết điểm bắn, không đến nỗi giết người… nhưng thằng Hai tự dưng xông vào…cuối cùng lại lĩnh viên đạn kề tim, kiểu này nó khó mà qua khỏi…
Một là người con gái mình yêu thương nhất…một là anh em vào sinh ra tử gần hai chục năm…bây giờ cùng nằm bất động…hắn chưa bao giờ bất lực tới thế…
**********************
-”Đừng khóc nữa, anh Hai sẽ không sao…”
-”Tại em, tại em mà…”
Út Linh nức nở…
-”Thà rằng người nằm là em…”
Cẩm an ủi:
-”Kể ra cũng là cái số, cuộc đời em hai lần được anh Hai cứu …”
-”Hai lần?”
-”Quên rồi sao? Cái ngày đầu tiên ấy…mười năm trước…”
Linh lắp bắp:
-”Ngày đầu tiên? Không phải là anh Việt…cứu em sao?”
-”Anh cả nói với em thế à?”
-”Không…em mở mắt thấy…”
-”À, anh cũng đoán anh cả không làm thế mà…hồi đó, bọn anh cướp mối làm ăn của người ta, rốt cuộc phải trả giá…anh cả và anh Hai đều bị thương nặng…lúc qua cầu thì thấy tiếng kêu cứu, đại ca vốn tỉnh táo hơn, biết sức hai người lúc ấy không thể cứu được em, nên đã ngăn anh Hai, nói đợi gọi bọn anh tới, nhưng Hai không chịu, cãi lệnh mà nhảy luôn xuống, nước hôm đó rất buốt, lúc đưa được em lên thì Hai đã bất tỉnh, mọi người còn lo chuyển hàng, anh cả sau khi băng bó xong thì ngồi lại với em…”
Linh im lặng…vậy mà từ khi còn chưa là thiếu nữ, cô đã nghĩ cả đời sẽ yêu thương, chăm sóc người cứu mạng mình, ước gì, ngày ấy, cô chịu hỏi…
-”Hai thích em bao năm, em không nhận ra sao?”
-”Anh đùa à, anh Hai chơi gái như bão…”
-”Trước kia Hai không thế, từ ngày em xuất hiện, nó thích em, mỗi lần thấy em nhìn anh cả bằng ánh mắt trìu mến, khát khao, nó lại nổi loạn…có lúc không tự chủ được, nó còn mang gái lên phòng đại ca…”
Cô nhìn người anh của mình đang thở khó nhọc, băng cuốn đầy người, nước mắt cứ thế mà trào. Cô đã làm gì thế này? Anh cả của Đại Bàng Đen thì như người mất hồn, anh Hai thì không biết có qua khỏi…cô đối xử với ân nhân của mình như vậy ư? Chỉ vì ghen tuông? Ích kỉ??? Trong phút giây, cô thực sự muốn chết…nhưng không, với cô…chết quá nhẹ, cô sẽ đợi sự trừng phạt của họ…
Phòng bệnh mở cửa, thấy bóng dáng Việt, Út Linh tái mặt, vội vã quỳ lạy:
-”Anh cả…tất cả là do em…đừng trút giận lên anh Hai, anh ấy vẫn chưa tỉnh…”
Việt lúc đầu cũng chỉ là vào thăm nó, nhưng thấy thái độ Út Linh, hắn bực mình mà dọa thêm:
-”Nếu thằng Tùng không tìm được thuốc giải, Lan ra sao, thằng Hai sẽ như thế…”
Đợi đại ca rời khỏi, Út mới hoảng loạn tìm Tùng, việc duy nhất cô có thể làm là hỗ trợ nó…anh Hai, không thể vì cô mà chết oan…
|
Chương 39: Làm Vợ Anh, Em Nhé !!!
Hai ngày qua đi, tên Tùng van sống lạy chết xin thêm thời gian, hắn cũng chẳng còn cách nào, nó là hi vọng duy nhất của Lan…
Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xoa xoa khuôn mặt tái xanh:
-”Năm ngày rồi đấy cô ạ, cô ngủ sướng nhỉ? ”
-”Không dậy là tôi ăn thịt cô luôn đó…”
-”Á à…cái nhà cô này không sợ à? Dậy mau dậy mau…”
-”Đi mà, xin em đấy…”
-”Độc là do anh sai chế… nếu có chuyện gì xảy ra.. chẳng phải anh giết chết em hay sao???”
Mân mê lòng bàn tay nàng, hắn thấy hắn là tên thối tha nhất…ngày nào đó, hắn đã hứa, từ nay, không để nàng phải khổ như những gì trên đường vân này biểu hiện…vậy mà…hắn nói được không làm được…không đáng mặt đàn ông…
Hắn là người rõ nhất…con chuột đó, 9 ngày…vậy nàng…
Nước mắt trào ra…hắn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại yếu đuối tới thế.
Tất cả mọi việc, bây giờ chỉ có thể trông vào phép màu…hắn xưa nay chưa từng cầu nguyện…nhưng bây giờ xem ra cũng rất thành tâm…
Nghe nói, gấp một ngàn con hạc giấy sẽ có một điều ước, hắn cũng làm qua…vậy mà nàng, cứ nằm đó…
Hắn nhớ lắm, nghĩ tới nụ cười của nàng, cái vóc dáng gầy gò lanh lẹ chạy nhảy, đôi tay này, gói bánh gói giò mới khéo làm sao…hắn thèm ăn đồ nàng nấu, thèm cái vị dung dịch trắng đỏ hôm sinh nhật đó…
Hắn tự dặn mình phải kiên cường…hắn là đàn ông cơ mà…
Nhưng sao tới bữa hắn thấy đắng, cố gắng nhắm mắt ăn chút ít…hắn cũng sợ, hắn mệt quá mà không thức lúc nàng dậy…
Ngày thứ sáu, thứ bảy, thứ tám…với hắn trôi qua như địa ngục…
Phía bên Tùng có đưa qua thử vài lần thuốc, nhưng là vô hiệu…
Tới ngày thứ chín, hắn ngủ thiếp đi…lúc tỉnh giấc, toát mồ hôi vì sợ hãi, hắn run rẩy đưa tay lên mũi nàng…vẫn cảm nhận hơi thở yếu ớt, hắn mới nhẹ người một chút…
Tự nhiên hắn bình tĩnh lạ thường…
Hắn mặc áo quần cho người yêu rồi bế nàng ra khỏi nhà…bọn đàn em thấy vậy thì sợ xanh mắt mèo, vội vã đuổi theo…
Chúng thấy đại ca của chúng bế cô gái nhỏ tới phòng công chứng kết hôn…cũng không hiểu đại ca làm cách nào, một lát sau đi ra đã có tờ giấy xác nhận hôn thú…
Chúng cũng thấy đại ca tới cửa hàng bán nhẫn cưới, lựa hết chiếc này chiếc kia…đại ca mua một chiếc váy trắng rất đẹp, gương mặt cười cười nói nói với nhân viên bán hàng…chúng thấy đại ca cười…vậy mà bọn chúng, nước mắt nước mũi đầm đìa…nhất là Út Linh…lúc này cô mới hiểu, mình chính là một con quỷ!
……………………….
Căn phòng quen thuộc ngập tràn ánh nến…
Người con gái trên giường mặc bộ váy trắng rất đẹp, đầu nàng đội một vòng hoa nhỏ… thuần khiết như nàng công chúa ngủ trong rừng…
Người con trai bên cạnh cũng trong bộ vest đen lịch thiệp, chỉnh máy quay lại giờ phút thiêng liêng đó, hắn quỳ xuống bên giường, cầm lấy tay nàng, trịnh trọng nói:
-”Nghi Lan, em đồng ý lấy anh chứ?”
Căn phòng yên lặng…gió thổi qua làm nến đung đưa lung linh huyền ảo…
-”Em không nói gì tức là đồng ý rồi đúng không? Được…tốt lắm…”
Hắn đeo nhẫn vào cho nàng, thơm nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò…
-”Từ nay chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi…không gì có thể chia cắt…có anh đây…đừng lo…”
-”Em xem này, tờ giấy này, trên đó đã ghi tên em và tên anh nhé…từ giờ, chúng ta là gia đình…chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một đại gia đình…”
-”Em hứa rồi mà…em không thể nhuốt lời…”
-”Anh không cho phép đâu…đằng nào em cũng không trốn được đâu…dù thế nào, giờ em cũng là vợ anh rồi…em đi đâu, anh sẽ theo đấy…”
-”Chúng ta cùng uống rượu giao môi nhé…”
Hắn rót rượu ra hai chiếc ly, một ly hắn cầm, một ly trong tay nàng do hắn giữ cùng, họ cũng giao ly như bao buổi lễ đính hôn khác, chỉ có điều, rượu là do mình chú rể uống…
Hắn nhẹ nhàng bế người con gái vào lòng, bờ môi tìm lấy môi nàng, trao nụ hôn nồng nàn…Tối đó, hắn đã ngồi như thế, bởi lẽ hắn rất sợ…thời gian chẳng còn bao lâu… ngày thứ mười cuối cùng cũng phải tới…
***************
Trong phòng thí nghiệm, Tùng và Út Linh vò đầu bứt tai…
-”Đây, những thứ mày yêu cầu tao kiếm cả về rồi…”
Hai tiếng sau…vô vọng…
-”Này, mày chế độc kiểu gì mà kinh vậy?”
-”Bằng một loại lá tên khoa học là Yjeopeanh… ”
-”Cái gì cơ…”
-”Thôi đi, nói chị cũng chẳng hiểu…Anh Hai tỉnh chưa?”
-”Tỉnh rồi, nhưng mày không tìm ra thuốc giải độc nhanh là anh ấy cũng không qua khỏi đâu…”
-”Tất cả là chị mà ra còn gì?”
-”Tao biết rồi…nhanh đi, mày phải tra các loại lá kị lá đấy hay giải trừ được độc từ lá đấy chứ?”
-”Biết rồi bà nội ạ…lúc trước nghe lời anh Hai, tôi đã phải tìm lá độc cực hiếm, làm sao mà không giải được, …mà tôi cũng tra chán rồi…”
-”Mẹ, đưa đây tao xem…”
…..
-”Này, Tùng này…chỗ này nó bảo có mấy loại lá độc nhưng lấy củ của nó ý, có thể giải ngược lại đấy…”
-”Cái đấy ai mà chả biết…nhưng có phải là lá Yjeopeanh đâu?”
-”Mẹ kiếp, mày ngu vãi, cứ làm thử xem, còn nước còn tát…”
Tùng nhìn Linh nghi hoặc, nhưng vẫn làm, dù sao mạng của hắn cũng đang ngàn cân treo sợi tóc rồi…
**********************
Lần tiêm thuốc giải nào thì Việt cũng có tâm trạng hồi hộp như nhau…tính cả lần này nữa thì lần nào cũng thất vọng như nhau…
Một tiếng…hai tiếng…năm tiếng…
Nàng không một phản ứng…
Tùng và Linh ngồi dưới đợi mà lòng như lửa đốt, cuối cùng thì Lan vẫn không nhúc nhích…chúng lo tới mặt trắng bệch…nhưng không hiểu sao, Việt lần này không quát tháo, cũng không chửi mắng, chỉ ra lệnh cho chúng về…
Có lẽ những ngày đợi chờ dài dằng dặc đã khiến hắn mất dần hi vọng…
Có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất…
|